Bộ Quốc Phòng thông báo tới các tỉnh, nhằm đào tạo *bla bla*...
1.Đối tượng: Tất cả thanh niên trong vùng trên 16 tuổi.
2. Thời gian và địa điểm: 26/3/2019 WTB tại Khu vực Tập trung của các huyện.
3. Thời gian đào tạo: từ 26/3/2019 WTB đến 26/4/2024 WTB.
4. Lưu ý: Khi đi nhập ngũ học viên mang theo tiền, đồ dùng cần thiết, giấy tờ tùy thân (chứng minh nhân dân và các giấy tờ đăng ký liên quan đến việc nhập ng..." Tới đây thì đã hết chữ, do mảnh giấy bị rách sau khi bay ra khỏi bảng thông báo. Nhìn vào cuốn lịch chỗ T.Dương ở thì hắn biết hôm nay là ngày 27/2/2019 WTB, vậy là chưa đầy 1 tháng nữa thì sẽ diễn ra cái vụ nhập ngũ này. - Vụ này nghe hấp dẫn đây. Mà ở cái thế giới này đến mình mấy tuổi mình còn không biết nói gì đến giấy tờ tùy thân. Thôi đem cất chút hỏi con kia vậy... Haha... - hắn cười trừ rồi gấp lại bỏ vào túi.
Lúc sau Thùy Dương quay lại, trên tay là rau củ quả các thứ. Cô bỏ vào trong con BT rồi quay qua, giơ mấy gói mì tôm lên rồi nói với Thắng: - Ông anh đoán xem 3 gói mì này bao nhiêu tiền? - Ờ chắc là... 10 ngàn? - hắn đoán thế vì chỗ hắn bán với giá đó. - Không phải, 100 ngàn. - Ờ 100... Ủa cái gì mắc vậy? Mì dát vàng 24K à? - hắn ngạc nhiên. - À... Chắc ông anh không biết, nhà nước đã bỏ tiền giấy mấy chục năm rồi, bây giờ dùng toàn là tiền polymer thôi. Gần 10 năm rồi tôi mới thấy tờ 500đ của ông anh đó. - Vờ cờ lờ... - Hả? Nói gì thế? - À à, ý tôi là ngạc nhiên vô cùng luôn... - Nếu ông anh đem đi bán cho mấy ông sưu tập tiền cổ thì chắc cũng tầm vài triệu đó. - Vài triệu!? Ngon... - hắn mừng thầm. - Tôi có quen ông bác có sở thích sưu tập tiền, để tôi dẫn ông anh tới đó. - Ờ ok ok.
Hắn khá là hồi hợp ngồi chờ T.Dương chở đến nơi, móc tờ tiền 500đ ra sao cảm thấy nó như 10 tờ 500.000đ. Khi ép cho nó phẳng phiu lại thì hắn vô tình nhìn vào số seri của nó... "FA 99999995" - Adu ngon rồi... Nhưng cái số seri này có ý gì đây... - hắn nheo mắt. Rẽ rã một hồi thì cũng tới nơi. Chỗ đó là một căn nhà nhỏ, khá là xập xệ. Ở ngoài có một ông chú tầm 60 tuổi hơn đang ngồi trên ghế, trên tay ông là một ly đen đá không đường. Dường như ông đang hóng mát. - Thùy Dương hả con? - một ông có lẽ là người mà T.Dương nói hỏi cô. - Dạ con đây bác. - Bữa nay tìm bác có gì không? - À, con muốn *bla bla*... Sau khi thương lượng qua lại, nâng hạ giá các kiểu thì cái tờ tiền của hắn cũng được chốt với giá 7 triệu. Quá hời cho một tờ tiền 500đ. Hắn chờ Thùy Dương đi lấy tiền từ chú cô ấy gửi về, rồi hỏi: - Ok có đi đâu nữa không? - À... Tôi có việc riêng một chút, ông anh đi đâu đó chơi đi, lát nữa tôi trở lại trước chợ chờ ông anh. - Ờ rồi ok. Nói xong T.Dương nổ máy, chạy đi mất hút. Còn hắn thì đi loanh quanh thăm thú các kiểu... - Mình sẽ gắn bó với cái thị trấn này dài dài đây...
Đi lòng vòng một hồi thì Thắng gần như nhớ mấy đoạn đường chính ở đây. Hắn hiện tại muốn tìm một công việc để kiếm thêm vì hắn biết 7 triệu ở thế giới này như 700 ngàn ở thế giới cũ, cần phải kiếm thêm. Đi muốn mòn đôi dép thì hắn cũng hỏi được một chỗ bốc vác vật liệu xây dựng đang cần nhân công, có luôn chỗ ngủ. Hắn được hẹn vào ngày mai để bắt đầu công việc của mình. Sau đó, Thắng đi đến một quán ở lề đường mà kiếm đồ lót dạ. Rồi rẽ vào một chỗ bán quần áo khá là rẻ mà chọn cho mình vài ba bộ. Loay hoay thì cũng đã 9 giờ hơn. - Cái con đó đi đâu mà lâu thế nhở?
Đang ngồi hóng mát trong cái quán nước mía, hắn nhìn sang đường thì thấy một nơi bán mô hình liên quan đến mấy con xe tăng. Hắn lủi thủi đi vào trong đó, nhưng chỉ dám nhìn thôi chứ không dám mua vì khá đắt. Trong đó cũng lưa thưa vài người cùng với ông chủ quán khá đô con và là người miền Bắc, đang ngồi trên ghế trước cửa hàng. - Uầy IS-7 nè... Hắn cầm một mô hình lên rồi nói, sau đó nhanh chóng chuyển mắt sang mấy mô hình khác. - Cả IS-6 nữa... Object 704 này... T-62A này... Lắm thế... - hắn thích thú.
Đi loanh quanh khắp cửa tiệm, hắn phát hiện nơi này chỉ có xe tăng của một quốc gia sản xuất mà thôi. Không thấy các món đồ của Mỹ, Anh hay Đức gì cả. - Ủa mà sao toàn là hàng của Liên Xô vậy ta? - Là bởi vì tao chỉ từng lái tăng Liên Xô... Một giọng nói có phần hơi khàn và từng trải đột ngột vang lên phía sau lưng Thắng, hắn ngạc nhiên quay đầu ra sau. - Chú là... - À tao là Nam, chủ quán này, cách xưng hô không thân thiện cho lắm nhưng tao quen rồi, mày thông cảm. - À dạ... Hồi nãy chú nói là chú chỉ lái tăng Liên Xô... là sao vậy chú? - Ra đây tao kể mày nghe, lâu rồi không ai hỏi tao về cái này hết, mày là người đầu tiên đấy. - Dạ...
Chú ấy đưa cho hắn một cái ghế, sau đó hai chú cháu ngồi trước cửa nói chuyện với nhau. Hai người cũng khá là hợp ý. - Nói thật, cái thị trấn này chỉ toàn những người lái tăng Liên Xô như tao vậy. Đa phần là do họ không thể mua những chiếc của Mỹ hay Anh do nó quá đắt đỏ. Và cũng chỉ là những chiếc hạng nhẹ thôi. Cùng lắm là có ông nhà giàu nhất chỗ này mua tận con M7 bên Mỹ về. - Hèn gì cháu thấy loanh quanh chỉ có vài ba chiếc BT-2 là coi như mạnh nhất. - Người dân thị trấn này khá là thiếu thốn của cải, có là mừng lắm rồi...
Một hồi nói chuyện, hắn cũng biết kha khá về ông Nam này. Theo như Thắng biết thì chú Nam là người thẳng thắn, hơi nóng tính, vì thế mà chưa có vợ con gì. Ngày xưa chú là bộ đội chuyên về mảng lính lái tăng ở đâu trên miền Bắc, nay về quê mẹ chú là ở đây mà làm ăn kiếm sống qua ngày. Do trên đó chú thấy không thoải mái. Và chú cũng khá là chuyên về mấy con tăng thời xưa. Ngồi chém gió trên trời dưới đất một hồi thì cũng đã 10h, nhưng hắn vẫn chưa thấy T.Dương đâu. - Ủa mà quán chú mở bao lâu rồi? - Cũng được mấy năm rồi, nhưng đa phần mấy người vào đây chỉ coi mà không có mua, giống như mày vậy đấy. - Dạ, hềhề... - hắn cười trừ. - Thế mày có lái con tăng nào bao giờ chưa? - Chưa chú... Cháu có đâu mà lái. - Vậy đi, tao còn con LTP, có gì cho mày tập lái. - Dạ thôi, phiền chú quá. Cháu mượn của bạn là được rồi. - Tùy mày vậy. - Thôi, cháu đi có việc tí. - Ừ, mai mốt nhớ ủng hộ cho tao, kéo bạn bè gì đó tới mua đồ cũng được, tao giảm giá cho, hahaha... - Dạ, chào chú...
Rời khỏi chỗ ông Nam, hắn quay trở lại khu chợ mà T.Dương dặn. Nhưng mà không thấy cô đâu cả. Hắn đành lết vào quán nước mía quen thuộc khi nãy. - Má ơi về nhanh nhanh giúp con... Vô tình, hắn lại nhớ về gia đình của mình. Mắt hắn hướng vào khoảng không trên bầu trời xanh thẳm. Bây giờ nắng cũng khá là gay gắt, và không còn một chút gió nào cả. - "Không biết ba má có sao không nữa... Rồi thằng em... Haizzz... Ông thần gì mà không biết chữ, mình thấy tương lai mình nó mù mịt lắm rồi. Thế giới xe tăng? Mình thì làm được gì khi một con tăng rởm nhất cũng không có? Rồi đến nỗi không có một căn nhà hay thứ gì đó để ngủ qua đêm phải ngủ nhờ người khác? Cái nơi này thật thú dzị... " - hắn nghĩ thầm.