Ngập Ngừng Yêu ---------------
*Anh
Anh chưa từng nghĩ, anh lại có được tình yêu của một cô gáinhư em, một cô gái điểm 10, một cô gái hoàn hảo.
Những tháng ngày cấp 3, tình yêu đơn phương
Trước khi gặp em, anh đã đem lòng yêu một cô gái. Một cô gái tóc ngắn đeo kình đỏ với cái tên Thủy Tiên. Cô ấy đẹp, xinh không kém gìem. Nhưng cô ấy và anh chưa hiểu gì về nhau, biết gì về nhau cả. Anh yêu cô ấy,một tình yêu đơn phương mà anh chưa bao giờ dám thổ lộ.
Rồi sinh nhật cô ấy, anh dành dụm tiền mua một món quà, tạo điều kiện thổ lộ tình cảm của mình. Sáng đi qua nhà cô ấy, anh không dám đưa quà. Cả buổi trưa, buổi chiều anh vẫn không dám. Tận đến khi ra về anh mới dám tặng. Nhưng tất cả không như anh mong muốn,cô ấy từ chối anh.
Từ đó trở đi, anh không tin rằng mình đủ sức yêu một cô gái nào đó, một cô gái xinh xắn. Anh chỉ là một kẻ thất bại trong tình yêu mà thôi.
Công viên nước Hồ Tây, một chiều tháng 6
Anh gặp em vào một chiều tháng 6, tại nơi anh thích nhất,công viên nước Hồ Tây. Lúc đầu anh cứ nghĩ em là một cô gái ngoại quốc nào đócơ. Nhưng không, em là một cô gái Việt Nam chính gốc.
- Anh có làm sao không ạ?
- Không ! Anh không sao !
-Tay anh chảy bị thương kìa để em xem nào ! Rồi em lôi anh đi đến cửa hàng thuốc gần đó. Mua băng gạc rồi băng giúp anh. Hai đưa nói chuyện trao đổi thông tin với nhau bên chiếc ghế đá. Em lấy số của anh nhưng anh không nghĩem sẽ liên lạc lại. Ai dám chắc được một cô gái đẹp như em lại nhớ đến anh. Lầnđầu tiên gặp nhau của chúng ta bình thường là thế lại mở ra một mối quan hệ đặc biệt trong cuộc đời anh.
Tối tháng 8, Đông Ngạc
Anh xóa số của em trước đó 2 tuần. Anh không thể ngờ em lại gọi cho anh nhờ giúp bài tập Hóa. Khi học cấp 3, đó là môn ưa thích của anh với điểm trung bình đều trên 9 phẩy. Em đề nghị anh gia sư choem môn Hóa. Anh đồng ý vì mức lương hấp dẫn do gia đình anh cũng không khá giả gì.
Anh đến dạy cho em môn Hóa.Mỗi buổi đều có những câu chuyện phiếm để bớt căng thẳng. Rồi em biết thêm vềcuộc sống của anh, anh cũng hiểu nhiều hơn về em. Mối quan hệ giữa hai người gần trở lên gần gũi.
Tháng 2, một ngày mưa gió,sự lưỡng lự, sự từ chối
Anh đã không biết, anh có cảm tình với em khi nào. Vào một ngày mưa gió, em gọi điện cho anh nói rằng em chỉ có một mình và bị ốm. Anh đãhơi lưỡng lự có biết đi hay không. Một phần vì ngại trời mưa, một phần vì ngạichính em. Anh sợ chỉ có hai người trong căn phòng đó, anh sẽ lại không kiểm soát được bản thân mình.
Anh làm theo tất cả nhữnggì anh biết từ mẹ anh, lòng vẫn có chút ngượng ngùng e sợ nhưng ơn trời em đãkhỏe lên. Anh đã phải trông em gần hết đêm hôm đó, liên tục kiểm tra cặp nhiệt độ. Vì mẹ anh dặn người suốt cao phải được kiểm tra uống thuốc hạ sốt thườngxuyên.
Em biết đến Thủy Tiên qua những câu chuyện của anh. Em cũng biết được rằng Thủy Tiên vừa có bạn trai và không hề dành tình cảm gì đặc cho anh. Một tối nọ, em ngỏ lời yêu anh muốn làm bạn gái anh nhưng anh từ chối. Anh nào có gì tốt để em một cô gái hoàn hảo như em.Anh sợ mình sẽ thất bại, thất bại một lần nữa trong tình yêu. Anh sợ không thểgiữ em bên mình.
Hà Nội, Tháng 3, sự đổi hướng thú vị.
Anh vẫn đến dạy em như bình thường và chúng ta như đang trong một cuộc chiến tranh lạnh. Ngoài nội dung bài học ra, không nói thêm gì khác. Em vẫn ngồi học nghiêm túc. Phải thôi, có thể giây phút em nói lời yêu anh chỉ là giây phút nông nổi nhất thời. Một cô gái tuyệt vời như em thì có biết bao chàng theo đuổi chứ. Anh, một chàng trai tầm thường nhỏ bé đâu có là gì, đâu đáng được em để ý.
Mấy tuần sau đó, anh cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu tuần nữa. Anh vô tình bị tấm ảnh cầm cái Cupcủa em cuốn hút. Đó là em trẻ con hơn một chút trong một giải cờ vua nào đó. Emmở tủ kính nhưng không lấy bức ảnh đó mà là bộ cờ vây bên cạnh. Em giới thiệu cho anh về cờ vây, thứ mà anh biết trước đó lâu rồi. Em lại dạy anh về các thếcờ cách cầm cờ, đặt cờ. Anh ngượng ngùng, e ngại khi lần đầu tiên có một ngườicon gái cầm tay mình ngoài những người ruột thịt, họ hàng của anh. Em với anh dần trở lên thân mật hơn, hiêu nhau hơn
Hà Nội, Tháng 4, sinh nhật anh.
Anh đã trông chờ ngày hôm đó từ lâu rồi, anh chờ đợi từ sáng, rồi đến trưa, rồi đến tối. Thứ mà anh khaokhát, mong chờ không bao giờ tới đó là lời chúc mừng sinh nhật của Thủy Tiên.Tất nhiên, cô ấy làm sao biết được hôm nay là sinh nhật anh cơ chứ. Cô ấy đâu có tình cảm gì đặc biệt với anh mà bỏ công sức tìm hiểu, nhớ tới sinh nhật anh như anh đã từng làm với sinh nhật cô ấy. Cái dãy số có lẽ anh còn nhớ hơn cả số điện thoại của mình.
Anh vẫn đến dạy theo lịch như bình thường. Hôm đó, không có buổi học nào hết, em xuất hiện như một thiênthần, chuẩn bị cho anh một buổi tối sinh nhật vui vẻ. Anh cảm thấy bất ngờ vìđiều đó. Anh không nghĩ trên đời này, vẫn có người con gái nhớ tới sinh nhậtanh, làm tất cả vì anh. Em ngỏ lời yêu anh lần nữa và khác lần trước, lần nàyanh nhận lời. Anh muốn quên đi tất cả. Mất bao lâu để quên một người? khó nóilắm, ai mà biết được. Làm thế nào để quên một người? Tìm một người khác thôi,cuộc sống mà luôn phải tiếp tục về phía trước chứ. Anh nghĩ đó sẽ là khởiđầu cho những tháng ngày tốt đẹp của đời anh nhưng rồi anh lại vứt bỏ tất cảchỉ vì sự sợ hãi, rụt rè của mình.
Hà Nội, tháng 5, giảng đường Học viện tài chính, thoáng tình cờ bên phố Tô Tịch, thoáng tình cờ bên bức thư từ nước Pháp xa xôi.
Hôm nay là ngày bầu Ban Chủ Nhiệm mới của câu lạc bộ sinh viên nghiên cứu khoa học. Anh cũng đã ứng cử, anhnói về em trước mặt đông người. Anh muốn chứng tỏ cho em rằng: em yêu một người đàn ông tài giỏi, một người đàn ông có nghị lực, có ý chí vươn lên, một ngườiđàn ông hoàn toàn xứng đáng làm bạn trai em.
Cuối tuần anh đạp xe đi dạo quanh Bờ Hồ. Anh chết lặng khi thấy em thân mật với một chàng trai phương Tây.Hai người nói chuyện thân mật, chụp ảnh chung rồi rẽ vào Phố Tô Tịch ngồi ăn hoa quả dầm. Anh không dám tin vào mắt mình nữa. Thế mà yêu nói em yêu anh, em muốn làm bạn gái anh. Lần thứ 2 thất bại trong tình yêu, anh sợ hãi, anh rụt rè, anh không dám hỏi thẳng em.
Anh vẫn đến dạy em như bình thường và dần lạnh nhạt hơn với em mà em không nhận ra. Một ngày bất chợt, khi thu dọn tài liệu sách vở. Anh đã cầm nhầm thư của mẹ em gửi cho em từ Pháp về.Qua đó, anh biết được rằng em đang có cơ hội lớn để đi du học. Em là một thiên thần tuyệt vời, một thiên thần thì phải được tung cánh giữa bầu trời bao la.Anh, một kẻ tầm thường, muốn bay cùng thiên thần, liệu có được chăng? nên chăng? Nhưng bằng cách nào chứ. Anh không thể ích kỷ, không thể hẹp hòi giữthiên thần bên mình. Thiên thần phải được tự do, phải được tung cánh. Và kẻ tầmquyết định rời bỏ thiên thần.
Hà Nội, sau kì thi đại học,nhà em
Kết thúc kì thi đại học,anh cố tình đến nhà em, tra điểm thi của Thủy Tiên và gọi điện báo cho cô ấybiết. Anh cố tình nói dối cô ấy, cốt làm tăng mối nghi ngờ trong em. Em là mộtcô gái thông minh mà, em thừa hiểu được dụng ý của anh sau cuộc điện thoại đó.Đúng như anh nghĩ, em quyết định đi Pháp thật. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới,một cuộc sống không có anh, không cần anh. Một cuộc sống xem như chưa hề có mộtmối tình dang dở tại Việt Nam.
Hà Nội, sân bay Nội Bài,quán Cà Phê
Em sẽ bay, trong một giờ nữa, anh đã ngắt hết liên lạc với em mấy ngày trước đó, lẳng lặng theo em đến sân bay, ngồi khuất một góc nhưng vẫn đủ để quan sát em. Em ngó nghiêng đưa mắt nhìn quanh. Chắc em vẫn mong anh đến tiễn. Anh không muốn ngăn cản em, anh không đủ tư cách để lam điều đó. Em sẽ bắt đầu một cuộc sống riêng của mình màkhông cần có anh.
Anh quay về, ngồi trong mộtquán cà phê. Họ bật bài hát " Quay về đi". Bài hát chết tiệt như tô thêm vào tâm trạng của anh. Anh ghét nó, vì nó quá buồn. Nhưng anh muốn nghe nó, vì từng câu chữ của nó như tâm trạng của anh viết lên:
Đếm chiếc lá rơi ngoài hiên vắng,
Có biết đâu em đã quá muộn màng
Một nửa thương nhớ anh mang trao ngườ
iGiờ mất nhau, tim có nhói đau?
Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió,
Gió khẽ lay cho tim anh khẽ bồi hồi,
Một nửa thương nhớ anh mang trao người
Để mất nhau tim nghe nhói đau.
Qua về đi, quay về đi cho anh hết đợi chờ,
Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời,
Vì sao ngày xưa khi bên nhau anh đâu có hiểu rằng
Một ngày rất nhau sẽ rất đau…
Quay về đi, quay về đi bao yêu dấu ngày đầu,
Mưa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu,
Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần
Mưa ơi mang anh quay về đi.
Anh giận em. Tại sao em không quyết liệt hơn dữ dội hơn, tra hỏi anh về cuộc điện thoại hôm đó. Nếu em làm thế, có thể mối quan hệ của chúng ta đã khác đi nhiều rồi. Nhưng tất cả chỉ là giá như mà thôi. Nhiều lúc tiếc nuối anh chỉ muốn đổ tất cả lỗi lầm cho em.