Mẹ của đứa bạn thân vừa ra đi trong một tai nạn giao thông bất ngờ. Bao nhiêu dự định mang tiền thưởng giải học sinh Giỏi tỉnh về mua quà tặng mẹ. Nằm trong lòng mẹ thủ thỉ biết bao chuyện vui buồn, lăn vàobếp học lỏm từ mẹ vài món“tủ”... đều phải gác lại. Rất nhiều đêm dài, bạn chỉ nằm học. Bức ảnh mẹ bạn dựng trên bàn học như cũng buồn thiu.
Những ngày này, tôi và hội con gái trong lớp phân công nhau đến ngủcùng bạn. Khoảnh khắc nhìn bạn trầm tư, chẳng nói gì mà nước mắt cứ mãi rơi. Thi thoảng, bạn kể về mẹ, kể về những điều mẹ từng làm, tôi bỗng nghĩ nhiều hơn lúc nào hết về mẹ mình.
Từ ngày vào Đại học, tôi phải trọ học xa nhà, mỗi tháng về một hai lần. Bữa nào ra Hà Nội, mẹ tôi cũng nhét thật nhiều đồ ăn, bánh kẹo kêu tôi mang ra phòng những khi đói. Tôi cáu, Hà Nội chứ có phải vùng quê xa xôi hẻo lánh đâu mà mẹ cứ lo hão.
Trong khi đám bạn cùng lớp, cùng trường thường xuyên kêu than rằng bố mẹ luôn bắt tụi nó phải ngồi học tới khuya, mắt dính vào nhau không mởra nổi mới được phép lêngiường đi ngủ, tôi lại mếu dở khóc dở vì rơi vào tình cảnh trái ngược.Những đêm tôi thức hì hục bài vở, có khi chỉ mớilà 11, 12h đêm, mẹ đã giục tôi mắc màn và ngủ sớm. Mẹ bảo bài vở cần thiết đến đâu cũng chẳng quan trọng bằng sức khỏe. Tôi giận mẹ lắm, nhưng mẹ nhắc mãicũng khiến tôi phải thay đổi. Sau bận đó, tôi bỏ luôn thói quen la cà Facebook, Yahoo những khi ngồi học, tiết kiệm được một khoảng thời gian kha khá. Đến giờ là tắt đèn lên giường, không để mẹ phải nhắc thêm!
Những ngày tôi sống xa nhà, thi thoảng mẹ vẫn gọi điện hỏi thăm tôi ăn uống có đủ no, học hành có vất vả không. Nhiều khi chỉ là những câu hỏi lặp đi lặp lại và câu trả lời cũng không có gì đổi khác, nhưng mẹ vẫn gọi, như một thói quen. Và thói quen ấy khiến tôi nhiều phen bực mình và cáu gắt với mẹ.