Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 07:00:31 - 30/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

<TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#11 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 24/10/2012 07:11 » @94632

truyện ngắn
NGỐC À ! ANH ĐÂU CÓ KHÓC....Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã.
Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình ( Nó thoáng nghỉ vậy..). Nó rón rén bước lại gầnanh…
- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!!
(Ý siêu thế, biết mình vào lun) Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại:
- …Hì, 2 nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu.
- Tao đá mày 1 cái "Bay giữa ngân hà với NamCường luôn bây giờ."
- Hì, em cũng mún lém…( Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh).
- Tao ko giỡn heng, đi chỗ khác chơi.
- Thì em cũng cóa giỡn mô. ^^!.( Nó cười với nụ cười hết cỡ.)
CỐCCCCC
- Lì này!!
- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi.
- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng…
- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIII II 2…
( Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệnglại…)
- Thôi héng, tao ko giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan.
- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê z!
Nó chạy ra ngoài và kèm theo : "MÁ Oiiiiiiiiiii 2đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu".
Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi…
"Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…" ( nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào).
Đưa tay chỉ chiếc dép thứ 2 nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng.
Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… (Anh cười và khẽ nghỉ…).
Nó lúc nào cũng z, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa baogiờ a thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Ko biết nó có biết buồn ko nữa. Nó như ngọn lửayêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện a buồn thì coi như ko xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẽ sau vài trò chọc ghẹo…
Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát…
…Ngày hôm đó:
- 2 ơi, 2 à, 2 iu quí à, chở em đi dạo phố nhar, hì hì ( giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anhcảm thấy hơn ớn và nổi da gà ^^!).
- Tao đang bận cưa gái, ko rảnh chở mày đâu…
- Y mà 2 iu, ngoan chở em đi, xíu e mua cho NHỮNG 1 cây kem…
- …Chà nhìu quá tao ăn sợ ko hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người tacoi. (Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẽ ta đây).
- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn ko hết kem thì….đưa cho 2 ăn nữa…hì hì.
- Hừ, giỡn mặt mày…( vừa nói a vừa dơ tay lênđịnh cốc nó).
- Hì, mà 2 đang chat với ai z? Xinh quá tar ( Nóliếc vào avatar và nói).
- Người iu tao đó, xinh đúng ko, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. ( vênh mặt )- Xì ì ì ì ì. (nó chỉ vào tay mình và hỏi) - Anh thấy gì đây không? ( a chưa kịp trả lời thì…) – Da gà nè, nổ còn hơn láp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! ( Nó nhe răng cười hì hì).
- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày.
- 2 coi chừng trèo cao té đau đó nha.
- …Vậy còn trèo thấp?
- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì.
Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo:
- Thoai chở em đi dạo nghen.
- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí.
Ko chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu ( anh nghỉ.)
- Mày ăn gì mà nặng quá z hả? ( Anh trút giận lên nó ).
- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có 2 yếu quá thì có.
- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em…
- Hì thì 2 khỏe, rứa mừ chở e còn than, Hec Quyn dỡm rùi!!
Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi.
Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiên đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắngchiều nó như 1 thiên thần vậy…
- Trời hum ni đẹp wá 2 hén!!
- …Ừm. ( Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật).
Nó ko nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp.
………
3 hôm sau:
- Trú thôi 2 ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!!
Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó.
Hừ nếu ko có nó thì mình phi 1 mạch về nhà rùi, trú làm gì ko biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong…
- 2 biết đây là đâu hông?
- Nhà thờ chứ gì!
- Hì, biết lun.
Thấy trời vẫn ko ngớt, nó nói tiếp:
- Vào trong cho đỡ lạnh đi 2.
- Ừ thì zô.
Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gđ a ko theo đạo, a chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhìu rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này.
Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với a:
- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó 2.
Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ.
- Còn kia?
- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó 2.
- …cha?
- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó 2. Hì (Nheomắt).
- ..Ừm….thế có mẹ không?
- Àh uhm, cái nì e không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! 2 nhỉ.
- Ờ, tao cũng nghỉ zậy!
Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng rahiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong…
- Thui mình zề thui 2 hén, tạnh mưa rùi thì phải.
- Ờ…
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 94632)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#12 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 24/10/2012 07:13 » @94633

…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh…
Nó hỏi anh giọng quan tâm:
- Lạnh hả 2. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà.
Anh cáu:
- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có.
- Xì, không lạnh mà da người của 2 đâu hết rùi, toàn da gà ko nà. Thoai để em chở cho…
- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi.
Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.
- Linh à, sang xem phim ko mày?
- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò…
- Ko xem mai anh trả ráng chịu héng!! ( Dọa)
- 2 xem 1 mình y, em bùn ngủ lắm rồi…
Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng…
…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma ko ngủ được.
Nó gật gà gật gù, mắt mở ko nổi nữa, nhưng nó ko dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng.
….
Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều.
Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùnganh xem phim đến khi a ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình…
Khi anh bị người ta chặn đánh, nó ko làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…ko ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó …
Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng ko được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được 2…
Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: "Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làmtao phải mệt…". Nó không nói gì, chỉ nhe răngcười.
Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh.
…………….
Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bướcthấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó:
- Linh, mày sao vậy? Linh…
- Em…em chóng… mặt quá 2 ơi!
Nó ngất đi sau câu nói đó.
- Linh….Linhhhhhh hh.
( Linh, tỉnh dậy đi, Linh) Anh vừa cõng nó chạyvừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ.
- Linh, mày giỡn anh phải ko? Anh ko đùa đâunha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh ko cõng nỗi mày nữa đâu, dậyđi…
Ko 1 tiếng nói đáp lại….
- Sao? Ung…ung thư máu?
- Ừ, ung thư máu.
Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run:
- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải ko? Sao…sao vậyđc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi…
- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc.
Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói:
- Làm…làm ơn cứu em tôi…
Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó…
- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thươngvầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải ko bác sỹ.
Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lênngăn ko cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình…
Giọng anh lắp bắp:
- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?.
- Có thể.
Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống…
- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.( Tiếng bác sỹ vọng lại).
……..
Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó:
- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả?
- …A..2, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi.Em hết mệt rồi.
- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về.
- …Ưm, ko chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây 2 xem nè ( Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…)
Anh quát:
- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe ko hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về.
Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
(Ơ, 2 sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình) Nó lẩm bẩm.
Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh ko hay.
Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Saonó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?....
Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : "Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó2."
Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng.
Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi:
- Con có chuyện gì sao?
Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại:
- Chào cha…
Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:
- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo.
- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? ( Tiếng vị linh mục nói từ tốn)
- Ung thư máu cha ạ.
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 94633)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#13 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 24/10/2012 07:15 » @94634

Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp:
- Tội nghiệp con bé…
Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì…
…..
Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị…
- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi ko đi đâu hết, tôi muốn gặp anh 2 tôi.
- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!.
- Không……...Tôi muốn gặp….2
Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.
Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là "2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…". Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. ..
…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:
- …Ở đây thích ko mày?
Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh ko còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa:
- Ko thích à?
Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó…
Nó nói giọng run run:
- Em sẽ…sẽ…
Anh vội ngắt lời và mắng:
- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa?
….
Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác:
- Thôi anh đưa mày đi dạo nha!
Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó ko đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh…
- 2 à?
- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa,
- Không, 2 à! 2 biết em ước điều gì ko?
- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được!
Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi…
- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêuthương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉở bên cạnh 2 thôi. Em sẽ không để cho 2 yên ngày nào đâu… 2 không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy 2 khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết…
Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?...
Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp:
- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được…
- Lảm nhảm gì vậy mày? (Anh ngắt lời nó.)
Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nóibằng giọng nài nỉ:
- 2 cõng em nha!
- …Ừ. Lên đi.
- Chà, 2 bữa ni ngoan zữ har! Hi hi.

Đã lâu lắm rồi nó ko được 2 cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe…
Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì….
Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn…
- 2 cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia?
- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó.
- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, 2 hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý.
- Bài đó á, tao đâu có thuộc.
Nó nhõng nhẽo:
- Ko thuộc cũng hát, ko thuộc thì bịa.
Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất.
Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha…
……
- 2 cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy 2 buồn đâu…Nhớ nha!
…………….
- Không….2 ko nhớ gì hết, tính 2 hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc 2 nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe ko? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy!
Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im.
….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt ….
Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn:
- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi…
Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm:
- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nóđi. Đừng mà.
……………………….
Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó…
Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó:
- Nhỏ này, sao em cười hoài z hả? Không thấy mỏi miệng à?...
- Hừ, em có biết là ko có em, 2 mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma ko hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng 2 rồi mà…

- Ở trên đó em ngoan ko? Đừng nghịch ngợmquá, để 2 hát em nghe nha. Nhưng 2 vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì.
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 94634)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#14 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 24/10/2012 07:17 » @94636

Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát:
" Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc".
Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo…
Anh quay mặt đi, ko muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khócrồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh.
1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: " Ngốc à, anh đâu có khóc..
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 94636)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#15 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 24/10/2012 12:26 » @94957

Truyện này hơi dài nhưng rất ý nghĩa:
Có một anh chàng tên là Tiếc, mới 15 tuổi, anh ta yêu một cô nàng cùng tuổi. Bố mẹ của anh chàng này biết, họ tìm cách ngăn cản mốitình đó. Họ cấm anh ta ra khỏi nhà, họ chửi mắng, thậm chí là đánh đòn anh ta.
Chàng Tiếc căm ghét bố mẹ mình, anh coi họ như kẻ thù và tìm mọi cách đối phó với họ. Anh ta thấy tình yêu bị cấm đoán thật là một cơn ác mộng, anh ta ước được dắt tay cô nàng đến một nơi nào đấy ko có bố mẹ mình,để cả 2 tận hưởng hương vị của tình yêu.
1/ Cho đến một ngày, cô nàng kia bỏ anh ta ra đi, anh chàng khổ đau vật vã. Lúc này anh ta bỗng thấy rằng, tình yêu, dù trong điều kiện bị cấm đoán, vẫn còn hạnh phúc vì mình còn được yêu, còn được sở hữu người mình yêu.
Lại đến một ngày kia, cha mẹ anh ta qua đời trong một vụ tai nạn. Trời đất như sụp đổ, anh ta ngơ ngác choáng váng. Lúc này, anh nhận ra rằng, lúc còn bố mẹ thật hạnh phúc bao nhiêu. Anh ta ước được bố mẹ chửi mắng, đánh đòn, cấm đoán tình yêu… Lúc nàyvới anh ta, tất cả những cái đó đều là hạnh phúc.
Hàng xóm và họ hàng thương tình, cùng nhau đóng góp tiền của giúp đỡ chàng Tiếc. Nhờ có sự giúp đỡ đó, chàng Tiếc theo học được đến hết cấp 3. Nhưng trong suốt quãngthời gian ấy, ko lúc nào là chàng ta không nghĩ về quá khứ. Đối với chàng, quá khứ đó thật hạnh phúc và ngọt ngào. Chàng ta coi cuộc sống của mình hiện giờ là địa ngục.
2/ Hết cấp 3 Tiếc phải nghỉ học. Để có tiền sinh sống, Tiếc xin làm công nhân cho một công trường xây dựng.
Công việc nặng nhọc vất vả, ăn mặc bẩn thỉu, bát cơm phủ đầy cát và ngủ trong những chiếc lán tồi tàn dột nát, khiến Tiếc nghĩ rằng mình thực sự đã bước vào đường cùng của sự khốn khổ. Chàng ta thấy nhớ da diết quãng thời gian mình còn học cấp 3, nó trở nên ấm áp và yên bình biết bao nhiêu. Tiếc sống cuộc đời khốn nạn của một người thợ suốt 3 năm liền.
3/ Một ngày kia, trong lúc kéo dây tời cho thang máy, Tiếc bị buồng thang rơi ngay sát người. Chàng ko chết nhưng một cánh tay và một bên chân đã đứt lìa, bị buồng thang đè cho bẹp dí. Tiếc đã trở thành người tàn phế.
Nhận một khoản tiền bảo hiểm, Tiếc về quê sinh sống. Chàng chuyển qua nghề bán cá ở chợ gần nhà. Cái nghề mà chàng luôn cho là “tanh tưởi, bẩn thỉu và chỉ dành cho đàn bà”. Dưới sức ép của họ hàng trước việc thờ cúng về sau, Tiếc cưới một con vợ thuộc loại ma chê quỷ khóc, lại còn gù lưng, bướu cổ, bán tôm ở quầy bên cạnh. Trong vòng 3 năm, họ đẻ liền 3 đứa con.
Tàn tật và đông con, gánh nặng kinh tế khiến gia đình họ trở nên nghèo khó. Trong 3 năm này, ko đêm nào Tiếc ko mơ thấy mình trở về là một chàng công nhân khỏe mạnh tự do ở công trường xây dựng, Tiếc tưởng tượng mình đang đu trên những sợi dây cheo leo đểsơn cho những tòa nhà cao tầng, hay đang bắt những viên gạch do đồng nghiệp ném từ dưới lên, những đêm chơi tá lả với các bạn cùng “lán”, hay những cái liếc mắt của các cô bạn “đồng nghiệp” tuy ko xinh nhưng khỏe mạnh và yêu đời. Ôi, cuộc sống lúc ấy mới baybổng, lãng mạn và sung sướng làm sao. Tiếc thấy tởm lợm cái con vợ xấu tàn xấu tật và lúcnào cũng có mùi tôm ươn của mình. Lắm lúc chàng chỉ muốn tát cho nó một cái cho chết cụ nhà nó đi. Chàng luôn nghĩ rằng nếu có ai khổ hơn mình nữa thì thật vô lý.
4/ Con vợ kinh tởm của Tiếc rồi cũng tèo vì bệnh tật.
Ba năm tiếp theo, một mình Tiếc cáng đáng, lăn lộn nuôi 3 đứa con thơ lúc nào cũng gầy rạc vì thiếu ăn. Cả gia đình làm bạn với cái đói triền miên ko dứt.
Giờ đây, mỗi khi nhìn lên bàn thờ, thấy di ảnh của con vợ giặt dẹo, Tiếc ko thể nào kìm đượcnước mắt. “Ừ, con đấy nó tởm lợm và xấu xí thật đấy, nhưng nó chả bao giờ cãi mình lấy một câu, nó luôn nhường nhịn và nhẫn nhục mỗi khi mình nổi cơn điên, đá thúng búng nia, giận cá chém thớt…, nó cực kỳ chịu khó, thức khuya dậy sớm, tảo tần vất vả kiếm tiền lo cho cái gia đình do mình làm chủ. Đến lúc mắc bệnh nó cũng * dám nói với ai, cũng ko đi khám sợ tốn tiền, mà âm thầm chịu đựng…” – Tiếc nghĩ.
Chàng thấy thương con vợ bẩn của mình quá.Tiếc hối hận vì lúc nó còn sống chàng đã đối xử với nó quá khốn nạn. Chàng ước được quay về quãng thời gian 3 năm trước để mình có thể sửa chữa sai lầm, để mình có thể nói với con vợ bẩn một lời xin lỗi và nói với nó rằng: “Anh yêu em!”.
Ko ngày nào mấy đứa con rách của Tiếc ko thấy bố ngồi trước bàn thờ mẹ chúng nó mà lẩm bẩm một mình. Có đứa còn nghe bố nó nói rằng, quãng thời gian mà mẹ nó còn sốnglà quãng đời hạnh phúc nhất của bố nó.
5/Khi các con Tiếc đã đến tuổi đi học, một lần nữa bất hạnh lại ập xuống đầu chàng. Gánh nặng cuộc đời đã xin của Tiếc đôi mắt. Chàng trở thành người mù, quanh năm làm bạn với bóng đêm. Lũ trẻ ko đc đến trường, chúng lang thang đứa thì đánh giầy đứa thì ăn xin, đứa bán báo kiếm tiền nuôi thân và nuôi người cha bệnh tật. Tiếc nguyền rủa cái cuộc đời chó nướng của mình. Tiếc nhận thấy rằng, dù trước kia có tàn tật, nhưng chàng còn đôi mắt, còn ánh sáng, chàng còn có thể nỗ lực, còn có thể cố gắng, còn biết mình sẽ phải làm gì và biết mình đang làm gì.
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 94957)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#16 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 24/10/2012 12:29 » @94963

Giờ thì hết rồi, trước mặt Tiếc chỉ là một màn đêm tuyệt vọng. Ôi, hạnh phúc thay cho những lúc còn đôi mắt. Cay đắng, Tiếc ngẩng mặt lên chửi: “Đ.m thằng trời, mày có thù * gì với bố mày mà mày ác thế hả con!!!”.
Người ta đưa Tiếc vào cái chỗ vót tăm dành cho người mù. Tại đây, Tiếc quen được một người đàn bà bằng tuổi mình, bị mù từ năm 16 tuổi. Nàng kể cho Tiếc biết, ngày xưa nàngvốn là một cô gái xinh đẹp, cũng chỉ vì yêu đương lăng nhăng mà bị người ta ghen tuông, tạt a xít vào mặt, cướp mất dung nhan và đôi mắt của nàng. Nàng sống cuộc sống của phế nhân từ thuở đó đến giờ… Tiếc hỏi tên, nàng bảo nàng tên Nuối.
Tiếc ngẩng mặt lên trời, cười thật to, cười như điên dại. Nàng hỏi vì sao cười. Tiếc trả lời:
“Tôi cười vì hai lẽ. Thứ nhất tôi cười bản thân tôi ngu. Thứ 2 tôi cười vì sung sướng.”.
Nàng hỏi: “Ngu sao thì tôi ko biết, chứ anh vừa què quặt vừa mù lòa, có gì sung sướng mà phải cười?”
Tiếp trả lời:
“Cô ạ, nếu chia cuộc đời tôi ra làm 5 giai đoạn, thì trong cả 5 giai đoạn ấy không có giai đoạn nào là tôi không hạnh phúc cả. Có điều, tôi chỉ nhận ra hạnh phúc khi hạnh phúc ấy đã rời bỏ tôi. Khi tôi sống ở giai đoạn2, tôi cho rằng mình đang bất hạnh và tôi nghĩ giai đoạn 1 mới là hạnh phúc. Khi đến giai đoạn 3 tôi lại nghĩ tôi đang đau khổ còn giai đoạn 2 thật hạnh phúc. Tương tự với giaiđoạn 4 và giờ là 5. Tôi luôn hạnh phúc nhưngchưa bao giờ tôi cảm thấy hạnh phúc, chỉ bởi vì tôi không chịu quý những gì tôi đang có. Tôi luôn nghĩ về quá khứ mà ko chịu nâng niuhiện tại, để đến khi hiện tại trở thành quá khứ thì tôi lại điên cuồng vì tiếc nuối.
Đến giờ, nhờ có cô mà tôi nhận ra một điều, đó là hạnh phúc hay bất hạnh ko phụ thuộc vào hoàn cảnh, số phận mà phụ thuộc vào cách ta định nghĩa nó. Nhờ có cô mà tôi nhận ra rằng mình đã có một cuộc đời thật hạnh phúc và may mắn. Hiện giờ, tôi cũng đang rất may mắn, ít nhất là so với cô. Tôi có một mái nhà với 3 đứa trẻ và lòng hiếu thảo của chúng. Ai biết được tương lai xảy ra điều gì, nhưng tôi cứ tận hưởng hạnh phúc của hôm nay đã. Quá khứ đã qua rồi, tương lại chưa tới, chỉ có hiện tại mà thôi!!!”
Trong tâm trạng hưng phấn, Tiếc nói nốt một câu với nàng trước khi bắt tay vào công việc:
“Tôi có một điều muốn cho cô biết. Hẳn cô còn nhớ mối tình đầu của mình? Nhớ anh chàng Tiếc của ngày nào chứ? Vâng, thưa cô, tôi chính là Tiếc đây cô ạ, là anh chàng mà ngày xưa cô đã bỏ rơi để theo người khác. Ngày đó cô làm tôi đau khổ quá, nhưng giờ đây, cũng chính cô giúp tôi thấy lại được ý nghĩa của cuộc đời, thấy rằng tôi là người hạnh phúc nhất!!!”
Hãy quý những gì mình đang có!!!
P/s: Hãy quý trọng những gì mình đang có,đừng để khi mất rồi mới cảm thấy hối hận, hãy nhớ rằng thời gian không quay trở lại. Rất nhiều người trong chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì mình không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn tùy thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người…
Xin đừng quá chờ đợi vào những gì bạn chưacó mà bỏ quên đi điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi. Trong cuộc sống có những thứ vô cùng giản đơn,nhỏ bé mà khi mất đi rồi ta mới nhận thấy được ý nghĩa thực sự của nó. Hãy trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có đừng để khi mất đi rồi mới thấy hối tiếc…
Có những thứ hạnh phúc mà mất đi ta mới biết hối tiếc nhưng 2 chữ “hối tiếc” ấy không thể đem hạnh phúc trở về. Đừng để khi đánh mất rồi mới ước “giá như mà…” thời gian trôiqua rồi sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa đâu, những gì ta đánh mất sẽ chẳng thể lấy lại được…
Những ai đang có hạnh phúc thì hãy cảm nhận và trân trọng nó, vì còn có những ngườimong mỏi hạnh phúc… nhưng dường như nóquá xa vời.Đừng than phiền về những điều bạn chưa có… Hãy vui với những gì bạn đang có nhé ♥

daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 94963)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#17 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 25/10/2012 19:43 » @96454

Truyện ngắn
♥ Giá như em đừng yêu anh quá nhiều!
Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.
Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàn ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.
***
- Em yêu anh nhiều lắm!
- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêuanh vừa đủ thôi...
Đó là lời tôi nghe người yêu nói sau khi đã khóc cạn nước mắt vì anh ấy.
Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.
Anh ấy yêu tôi rất nồng nàn và cuồng nhiệt.
Nhưng sau tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tựtay đâm chết dần những cảm xúc ấy.
Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấynhiều quá, chỉ yêu vừa đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô đơn, khóc trong tuyệt vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn sự tủinhục đơn côi.
Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dânghiến, chỉ còn lại một mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp nghẹt.
Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở nên nhễ nhãi máu... Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy... Và cắn xé thân hình bé nhỏ của tôi.
Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi chỉ biết một đứa con gái nào đó, trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảymáu. Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.
Để giảm đi những nỗi đau tâm hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi chỉ còn biết một cách duy nhất thôi là tự cắn xé tấm thân này.
Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn...
***
Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và quyến rũ nhưng vẫn chỉ là một... thằng bé.
Từ "thằng bé" giải thích rất nhiều điều về mộtngười đàn ông. Đó là tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô trách nhiệm trong việc làm.
Nếu một "thằng bé" được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.
Nhưng tôi không yêu một "thằng bé" được giáo dục tốt, tôi yêu một thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục. Nó cảm thấy hả hê với những "hậu quả" và luôn xem đó là "thành quả". Nó cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với những việc không tốt mà mình làm. Nó là một "'thằng bé" quá đà trong cảm xúc và hung hãn trong hành động.
Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.
Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàn ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.
Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tình của thằng bé 17 tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết điều, chỉ biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.
Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất kể tuổi tác như tôi.
Tôi không thể kể chi tiết rằng người yêu tôi khi đó đã cưỡng hiếp tôi như thế nào, bởi vì thực sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.
Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản ứng gay gắt lắm với việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghêtởm và cảm giác đau đớn. Tôi không phản kháng vì tôi sợ. Không phải sợ cha mẹ biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bạn bè cười, không phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên thế gian này. Mà đơn giản chỉ bởi vì tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống sao trên cuộc đời này nếu thiếu đi người ấy?
Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.
Đó là trải nghiệm.
Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố gắng "lừa đảo" suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã "lừa đảo" bản thân rất thành công... để nhịn nhục một thằngđàn ông khi bản thân tôi còn quá bé nhỏ.
Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người đàn ông đầu tiên, mối tình đầu của một người con gái rất quan trọng. Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của đứa con gáiđó về tình yêu và về đàn ông.
Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một mối tình đầu tệ hại với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng nhăng và xấu xa, nên tôi đã có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và cái nhìn méo mó về đàn ông.
Song, tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là chân lý. Bởi vì đàn ông đều tồi và tình yêu nàocũng sẽ như thế, nên tôi chấp nhận nó, không phản kháng nó.
Quay lại với người yêu đầu tiên của tôi, cái người đã làm tôi đau đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa connít nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi... Nó kéo dài, rất dài rất dài sau đó....Thời gian được tính bằng... hàng năm ròng.
Tôi cứ âm thầm yêu người đó, dõi theo ngườiđó, lo lắng cho người đó và đợi chờ người đó.
Khi nghĩ lại, tôi bỗng thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 96454)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#18 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 25/10/2012 19:45 » @96457

Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người ta mới lắp một loạt các máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam.Mỗi lần "giải quyết nhu cầu sinh lý" ở cái máy này thì người dùng sẽ phải trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy thằng vô gia cư và ăn mày.
Sau này, khi nghĩ tới người yêu đầu tiên, tôi luôn thấy anh ta là ăn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó. Thật khốn khổ khi yêu một người mà hoàn toàn lập lờ không biết anh ta có yêu mình haykhông. Bởi vì đàn ông nói yêu khi đang lên"đỉnh" thì là điều không tin được. Anh ta chỉ nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta sướng.
Có chúa cũng chẳng biết vì sao tôi yêu một người đàn ông chỉ đến với tôi vì tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng chỉ vì cái tương tự như thế thôi.
Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta... Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.
***
Nhưng tôi vẫn dứt ra được.
Nói như thế quả thực chẳng chính xác lắm.
Bởi tôi không tự dứt ra được.
Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.
Anh ta đính hôn.
Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.
Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang hoác, xót xa vô bờ bến dưới cơn mưa như trút nước và khóc... Khóc trong câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.
Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại một câu nói còn ynguyên hình vết chém rằng: "Anh yêu cô ấy!". Khi đó tôi 20 tuổi.
***
Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông. Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan tâm nhiều lắm về phẩm chất. Bởi đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi và đáng xem trọng.
Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và thể hiện khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh, dã man, lăng nhăng và lăng loàn đĩ thõa.
Tôi không có khái niệm đàn bà là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.
Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳngcó thằng nào cả. Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi họ là đàn ông, thế nên tuy họ giống đàn ông, nhưng họ không phải đàn ông với tôi, nên họvẫn là con người.
Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người đàn ông nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có những biểu hiện khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.
Và rồi, để có được cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một người, chấp nhận đến camchịu tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận đầu tiên ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.
Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.
Tôi bị người yêu sau này của mình đánh rất nhiều bởi vì tôi... nói quá ít. Bởi vì tôi.... luôn mỉm cười. Bởi vì.... tôi thánh thiện đến mức giả tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi vì... tôi không hề phản kháng.
Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì... không biết cách ghen tuông. Tất nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn nghĩ đàn ông hiển nhiên phải lăng nhăng như thế.
Thật lạ lùng đúng không? Số phận thật lạ lùngvà cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!
***
Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi ra khỏi đám bùn đen không cảm xúc của những chuỗi ngày tăm tốinọ.
Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.
Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc vật nữa....
Anh ấy, thực sự đã làm được một điều kỳ diệuđối với cuộc đời tôi.
Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân thành và rõ ràng.
Tôi yêu anh ấy.
Tôi như được tái sinh.
...
Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôirằng:
- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!
Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà.Em lo lắng cho từng centimet trên thân thể và tâm hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì và luôn làm điều anh muốn.
- Đúng thế, anh mệt mỏi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em quá tốt và quá yêuanh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.
Tôi đã sai!
Có biết tôi sai từ đâu không?
Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.
Bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi vì tôi đã yêu người lăng nhăng và chẳng yêu mình. Nên vì thế tôi yêu người yêu tôi tha thiết bằng cách yêu kiểu "rút kinh nghiệm" từ những người trước của mình.
Tôi sợ bị bỏ rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và khôngbao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãimất đi anh ấy như những người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân cần và chu đáo.
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 96457)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#19 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 25/10/2012 19:47 » @96459

Bởi vì người yêu cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu tự tin của tôi đối với bản thân mình.
Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm anh yêu tôi chẳng được bao nhiêu với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này.... Và anh mệt mỏi.
Khi một thứ quý giá bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý giá đó không phải là một vật vô tri thì sự bao bọc đó sẽ làm cho nó không thểnào chịu đựng nổi.
Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, từng lớp da của tôi như tróc ra khỏi thân thể vì cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì.Thực ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản tính của phụ nữ lắm điều.
Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh bại hoàn toàn lý trí.
Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể đi nổi con đường này. Niềm tin mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.
Tôi sợ tất cả những điều đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người... khác... Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó....
– Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ chỉ yêu anh vừa đủ thôi. Thế nên anh đừng rời xa em nhé!
- Không phải để em khóc, không muốn để emđau mà bởi vì anh luôn muốn ở bên em, không muốn rời xa em, nên anh mới nói ra cho em hiểu, để anh có thể yêu em nhiều hơn...
- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
- Em không cần phải cho anh biết điều đó.
- Oh, em hiểu. Bởi vì... đôi khi... phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyến rũ!
Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một ngườiít đi, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên...
Thả lỏng ra... và rồi nắm lại thật chặt!
............... ............... ....
– Anh rất yêu em!

daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 96459)

Re: <TOPIC> Truyện Đọc Và Suy Ngẫm.

#20 » Gửi bài gửi bởi daosi2754 » 26/10/2012 13:39 » @96999

Truyện Ngắn : Tô Mỳ
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệtlà bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con traitrạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hoáđơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn chocha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con."An đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trongbát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên,ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào,bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ:"Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệmngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.
Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho haicha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏ quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hoá ra, đáybát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi,bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ýnghĩ riêng
daosi2754
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️6/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
(Unknown / No Data - 96999)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất