#26 » gửi bởi hoangpro97x » 27/10/2012 22:49 » @98367
Chap 5-A: VỤ GIẾT NGƯỜI
TÀN BẠO
Tần Cẩm không thích buổi
sáng sớm nơi thành thị bởi
cô thuộc nhóm làm việc
đêm. Đường Thi Thi luôn
nói cô tuổi cú mèo, sáng
ngủ tối làm việc. Công việc
của cô là viết bản thảo cho
một tạp chí định kỳ. Với
công việc này, cô không
kiếm được nhiều tiền. Trước
đây, khi còn làm chủ nhiệm
cho công ty quảng cáo lớn
nhất thành phố, thu nhập
của cô khá cao. Có lẽ một
lúc nào đó, khi vào ngân
hàng rút tiền bằng thẻ, cô sẽ
ngỡ ngàng nhận ra bây giờ
mình có thể nghỉ ngơi được
rồi, không cần phải bôn ba
kiếm tiền nữa, bởi số tiền cô
đang có quá đủ để cô dưỡng
già, trừ phi cô có ý định
nuôi bồ nhí.
Sau khi bỏ công việc ở công
ty quảng cáo đó, cô bắt đầu
viết tiểu thuyết, không phải
để trông mong vào số tiền
thù lao ít ỏi hoặc sự hư danh
khi có nhiều người hâm mộ.
Điều quan trọng là cô muốn
nghỉ ngơi một chút. Từ nhỏ
đến lớn, cô đã quá quen với
việc phải cố gắng một mình
giống như dây cót đã được
lên dây, lúc nào cũng phải
quay về phía trước; giờ đây
nó có thể tạm ngừng quay
rồi.
Chuyện ban tối làm cô ngủ
rất muộn. Lúc tỉnh lại thấy
một loạt những cuộc điện
thoại nhỡ do để chế độ
rung. Cô vội vàng gọi lại cho
Đường Thi Thi, chỉ nghe
thấy đầu máy bên kia là
tiếng reo vui của một đám
người. Nghe ngóng một lát,
cô nhận ra giọng của Lục
Anh Kỳ và Lam Kỳ. Đường
Thi Thi háo hức khoe: "Mình
đã may xong rồi, mau đến
xem đi!"
May đã xong rồi ư? Sao mà
nhanh thế, chưa tới nửa
ngày mà đã may xong rồi.
Đúng là "có tiền mua tiên
cũng được". May nhanh như
vậy, đủ thấy ba cô nàng sốt
ruột tới mức nào.
Cô vội vàng đi. Nhìn con
mèo đáng yêu đang nằm
trong làn, cô nhẹ nhàng
đóng cửa, không dám mang
Hắc Bảo theo bởi nhỡ nó lại
chạy đi thì gay to.
Vừa đến nhà Đường Thi Thi,
cô vội vàng chạy vào trong.
Cô chợt cảm thấy có một
sức mạnh vô hình đang sai
khiến mình, bắt cô phải
dành hết tâm trí cho bộ y
phục đó. Cô hồi hộp đến
mức nghe thấy tim mình
đập thình thịch không
ngừng, cảm giác giống như
lần đầu hò hẹn với một ai đó
vậy.
Vào phòng khách không
thấy ai; đám người giúp việc
mặc đồng phục trắng đưa
mắt ra hiệu cho cô, mọi
người đang tập trung trong
phòng thay đồ. Cô vụt chạy,
quên cả gõ cửa. Cô xông
vào giá treo quần áo ở giữa
căn phòng. Trên đó, đang
treo một chiếc sườn xám đỏ,
sáng lấp lánh, rất hợp thời
trang. Quay đầu lại, phía
bên ngoài đang treo một
chiếc áo yếm cũng rất thời
thượng, một chiếc khăn đội
đầu và chiếc khăn quàng cổ
màu đỏ.
Đường Thi Thi háo hức gọi
to:
- Tẩn Cẩm, cậu đã từng nhìn
thấy bộ y phục nào đẹp như
thế này chưa?
- Mau thay đồ đi để bọn
mình ngắm với - Lục Anh Kỳ
sốt ruột nhắc.
Lam Kỳ cười nói:
- Thi Thi cứ nhất quyết chờ
cậu tới mới chịu thay đồ
đấy, bởi cậu ấy muốn cậu là
người đầu tiên được ngắm
bộ sườn xám này, giờ Tần
Cẩm đã đến, Thi Thi, mau
thay đồ đi! Thay xong, mình
có thể đi dự lễ khai trương
quán rượu Jimmy, chúng
mình tới đó cho thiên hạ lác
mắt đi.
Tần Cẩm thấy hơi lo lắng
bởi mọi việc diễn ra quá
suôn sẻ, suôn sẻ tới mức
không thể tin nổi. Cô cầm
chiếc khăn quàng cổ. Do vải
không đủ nên cô và Lục Anh
Kỳ tận dụng vải thừa thiết kế
khăn đội đầu và khăn quàng
cổ. Áo yếm là của Lam Kỳ.
Vải thừa không nhiều, nên
như thế này là tận dụng tối
đa rồi.
Mọi người ai lấy đồ của
người nấy, trong lòng tự
thấy hãnh diện lắm. Lúc Tần
Cẩm cầm chiếc khăn quàng,
cô cảm thấy xúc động khác
thường, chỉ muốn quàng
ngay chiếc khăn lên cổ. Cô
có cảm giác như đang nắm
vào một đôi tay mềm mại,
chỉ muốn áp nó lên mặt;
chất vải mượt láng làm
người ta rất dễ chịu.
Đường Thi Thi là người đầu
tiên bước ra từ phòng thay
đồ. Đẹp tuyệt trần! Là bạn
học bao nhiêu năm, kiểu
trang điểm gì của Thi Thi,
Tần Cẩm cũng thấy rồi. Nói
không ngoa thì trên người
Thi Thi có bao nhiêu chiếc
lông, cô cũng là người biết
rõ nhất. Nhưng hôm nay
trông Thi Thi khác hẳn,
không giống như người
phàm trần nữa.
HAPPY NEW YEAR 2014