CHAP 16-A: TÒA CAO ỐC
Tần Cẩm hối hả phóng về
thư viện. Đường Thi Thi
thấy lạ hỏi:
- Sao lại đi về đó, bà chẳng
phải mới trốn ra khỏi đó
sao?
- Vẫn còn có người trong đó
mà, mình phải đi xem sao,
hơn nữa trời đã sáng rồi.
- Gọi Lục Tử Minh cùng đi,
có lẽ an toàn hơn.
Tần Cẩm quay lại tò mò
nhìn Đường Thi Thi. Dường
như Đường Thi Thi rất quý
Lục Tử Minh thì phải. Trong
lúc nguy hiểm nhất, người
phụ nữ thường nhớ tới
người đàn ông mà mình
thích. Đường Thi Thi bị bạn
nhìn thấu tâm can, cô
ngượng ngùng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn; chẳng
phải bà cũng đang cuống lên
đi cứu người tình của mình
hay sao?
- Người tình nào cơ? Chẳng
qua mình không muốn tên
phá gia chi tử ấy chết vì
mình mà thôi. - Tần Cẩm
hồi hộp nghĩ thầm, làm sao
mà mình có thể thích cái gã
đó kia chứ, trông gã thật
đáng ghét.
Lúc hai người đến thư viện,
thấy rất nhiều xe cảnh sát
đang đậu ở ngoài. Mấy
người cảnh sát nói trong thư
viện có người chết, họ có
mặt tại đây để phong tỏa
hiện trường.
Tần Cẩm bủn rủn chân tay,
lẽ nào anh chàng Kha Lương
ấy tử nạn rồi? Anh ta là hậu
duệ của pháp sư nổi tiếng
kia mà, sao lại dễ dàng bị
chết như thế được?
Đường Thi Thi vội an ủi cô:
- Đừng vội, hỏi cho rõ ràng
đã.
Đúng lúc đó họ thoáng thấy
bóng của Tử Minh, hai
người liền gọi to:
- Tử Minh, Tử Minh.
Nhìn thấy họ, Lục Tử Minh
vui ra mặt. Anh liền chạy tới
kéo tay Tần Cẩm nói:
- Trời ạ, anh lo cho em quá!
Khi nghe thấy Kha Lương
báo án là em bị mất tích, cả
đội bọn anh đã đi tìm đấy.
- Kha Lương vẫn còn sống
hả anh?
- Đương nhiên rồi, người tốt
thì đoản mệnh còn kẻ xấu lại
sống dai mà.
Thấy không ai quan tâm tới
mình, Đường Thi Thi sị mặt
ra. Vừa nhìn thấy sắc mặt
cô, Tử Minh liền hỏi thăm:
- Ơn trời, em đã về rồi. Thế
nào? Em có bị thương chỗ
nào không? Em đã ở đâu
thế?
- Bây giờ cũng không có thời
gian để kể rõ cho anh. Thôi
anh dẫn bọn em đi gặp Kha
Lương đi! - Tần Cẩm nói.
Kha Lương đang bị lấy khẩu
cung trong căn phòng nhỏ.
Vừa nhìn thấy Tần Cẩm, anh
chàng cuống lên chạy nhào
về phía cô, không cẩn thận
vấp vào ghế ngã bổ chửng
xuống đất.
- Tần mèo con, em vẫn chưa
chết à?
- Có anh chết thì có, em lại
dễ dàng chết thế sao?
- Nói thật lúc nãy anh lo
quá.
- Anh báo án khi nào?
- Lúc đang xem sách, đột
nhiên không thấy em đâu.
Rồi anh nhìn thấy hai người
thủ thư, một người chết
trước bàn máy vi tính còn
người kia thì ngã ở dưới đất.
Thế là anh liền báo cảnh sát
bởi anh nghĩ em lành ít dữ
nhiều.
Đường Thi Thi bất mãn nói:
- Hai người cứ lo đấu khẩu
như vậy đến lúc nào mới kết
thúc đây? Để Lục Tử Minh
nói xem sao nào.
Lục Tử Minh cười cười rồi
trình bày:
- Hai người đó khi chết
giống hệt với người bạn của
hai em - Lam Kỳ. Mắt của
bọn họ bị móc ra rồi được
ngâm vào nước. Cảnh sát
bọn anh đang nghi đây là
kiểu vụ án giết người hàng
loạt. Hung thủ là một người
rất tàn ác hoặc bọn chúng là
tín đồ của một tổ chức tà
giáo nào đó.
Nhân viên khám nghiệm tử
thi đi ra, họ gật đầu chào Tử
Minh.
Lục Tử Minh nói tiếp:
- Thôi, chúng ta về đồn cảnh
sát đi, anh làm xong việc ở
đây rồi.
Bốn người họ cùng lên xe
cảnh sát về đồn, trừ Lục Tử
Minh ra, ba người còn lại
đều có vẻ sợ hãi tột độ. Tần
Cẩm ôm chặt Hắc Bảo. Nó bị
thương nhẹ, chân không đi
được bình thường, do vậy,
nó trốn vào lòng Tần Cẩm
nằm, nhẹ nhàng dựa đầu
vào cô. Tần Cẩm âu yếm
vuốt ve bộ lông mượt mà
của nó.
Đồn cảnh sát ở trong một
cao ốc. Bốn người cùng đi
lên.
Lục Tử Minh cứ khăng
khăng cho rằng đây là một
vụ án mưu sát chứ không
phải tự sát.
Cuối cùng, dường như
không kiên nhẫn được nữa,
Thi Thi liền cãi lại:
- Tử Minh à, không phải vậy
đây, thủ phạm vụ án này
không phải là người đâu.
- Không phải là người gây
ra, chắc là ma làm à? - Lục
Tử Minh hỏi đùa.
Câu đùa của anh vô tình làm
cho ba người bọn họ đờ đẫn
cả người, mặt ai nấy trắng
bệch ra. Người nào cũng
tưởng tượng ra cái kết cục
đáng sợ sẽ rơi xuống đầu
mình.
Nhìn thấy nét mặt của ba
người, Lục Tử Minh cảm
thấy không vui.
- Mọi người đều được học
hành tử tế, không những thế
lại có trình độ cao nữa, sao
lại mù quáng tin vào những
chuyện vớ vẩn như vậy
được?
- Không đúng đâu Lục Tử
Minh, chuyện này nghiêm
túc đấy.
- Cái gì có thật cơ? Chẳng lẽ
trên thế giới này có ma hay
sao?
- Tử Minh à, anh không nhìn
thấy không đồng nghĩa với
không tồn tại - Tần Cẩm bực
mình. Người đàn ông này
bướng bỉnh không tin những
điều cô, Thi Thi và Kha
Lương đã nói.
- Tần Cẩm à, không phải là
anh không tin em, nhưng có
điều anh không thể chấp
nhận chuyện này trong ngày
một ngày hai được. Chẳng lẽ
em muốn một cảnh sát như
anh lại tin rằng đối thủ của
mình là một hồn ma hư ảo
hay sao?
- Không phải là hư ảo, nó
đang tồn tại đấy - Đường
Thi Thi cũng nổi cáu lên bởi
cô rất tức con ma nữ đó.
Câu trả lời của cô đúng là
thêm dầu vào lửa.
- Được rồi, được rồi, mọi
người tin, tôi cũng không
tranh cãi nữa, tôi lên trên lấy
một ít tài liệu đây. Mọi người
làm ơn đừng nói dối nữa
được không? - Lục Tử Minh
đã làm cho mọi người giận
nên anh tạm rút lui trước.
Giận dữ bước ra khỏi phòng,
anh cảm thấy không thể
hiểu nổi ba người kia. Kha
Lương chăm chăm nhìn Tần
Cẩm nói:
- Em không sao chứ? Không
ngờ bạn trai em lại cố chấp
đến vậy.
- Ai bảo anh ta là người yêu
em? Anh lại luyên thuyên
rồi. - Tần Cẩm tức trào nước
mắt.
Gã Kha Lương trời đánh này
thật lắm chuyện quá.
Đường Thi Thi ôm lấy Tần
Cẩm an ủi. Thi Thi đưa mắt
nhìn hai người, họ đúng là
một cặp trời sinh. Lục Tử
Minh sao có thể là người yêu
của Tần Cẩm cơ chứ?
Lục Tử Minh đang chờ thang
máy, anh vẫn đang nghĩ về
vụ án giết người đó.
Vừa bước vào thang máy thì
vang lên tiếng chuông báo
quá tải, anh tức giận quát
to: "Loại thang máy rởm này
mới dùng được mấy ngày lại
đã dở chứng rồi."
Cái thang dường như cố
gắng "kèn kẹt" đóng lại. Nó
cứ chầm chậm lên cao mặc
dù trong thang chỉ có mỗi
một mình Lục Tử Minh. Anh
tức tối nhớ lại gương mặt
đáng ghét của gã Kha Lương
chết tiệt đó, đúng là đồ lưu
manh. Không biết tại sao
Tần Cẩm lại tin hắn đến thế
kia chứ?
Hóa ra anh đang ghen với
Kha Lương. Những ngày
này, anh bám trụ trong đồn
mong tìm ra manh mối gì
đó trong vụ án Lam Kỳ để
còn nói chuyện với Tần
Cẩm. Chẳng ngờ cái gã lưu
manh Kha Lương lại tranh
thủ thời gian tán tỉnh Tần
Cẩm của anh. Anh cảm thấy
ánh mắt cô nhìn anh không
còn thân mật như xưa nữa.
Đột nhiên thang máy dừng
lại. Lục Tử Minh hết gõ vào
cửa thang máy lại nhấn nút
lên, nhưng nó vẫn không
nhúc nhích. Anh nhận ra có
gì không ổn. Anh gõ vào
cửa thang máy nhưng không
có tiếng vọng lại; dường
như anh đang gõ vào thứ gì
mềm nhũn chứ không phải
là cánh cửa thang máy nữa.
Nhấn vào nút của thang máy
lại có cảm giác nhấn vào vật
gì đó nhũn nhũn và rất trơn,
cứ như thể nhấn phải nước
mũi chùi chưa sạch vậy. Anh
thấy ghê ghê.
Trong không khí phảng phất
mùi gì đó rất lạ song anh
không thắc mắc nhiều bởi
một số nhân viên khám
nghiệm tử thi thường mang
chân tay của người hoặc
động vật chết vào thang
máy. Nhưng rõ ràng là hôm
nay rất nặng mùi.
Anh chau mày rồi tặc lưỡi
không để ý đến chúng nữa.
Thang máy lại tiếp tục đi
lên, chẳng mấy chốc đã tới
văn phòng của anh. Ra khỏi
cửa thang máy anh liền đi
vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Đột nhiên anh đau bụng dữ
dội. Lấy vội mấy tờ giấy vệ
sinh trên bục, anh đi nhanh
vào trong. Lúc cởi quần ngồi
xuống, anh cảm thấy rất lạ.
Anh nhìn xuống dưới bồn
cầu; không thể tin nổi vào
mắt mình nữa, những gì
nhìn thấy làm anh sợ hết
hồn. Toàn là mắt người
trong đó.