Chap 11: THĂM BỆNH [hide]Trời đã sáng hẳn. Tự thấy
có tiếp tục ngồi ở đây cũng
không giải quyết được vấn
đề gì, Lục Tử Minh tiếp tục
về đồn để truy tìm tung tích
của Đường Thi Thi, Kha
Lương và Tần Cẩm quyết
định đến bệnh viện tâm thần
thăm Lục Anh Kỳ.
Chẳng mấy chốc Kha Lương
và Tần Cẩm đã tới bệnh viện
tâm thần lớn nhất thành
phố. Sau khi nói rõ lý do
đến thăm với phòng tiếp
đón, họ được nhận một tấm
thẻ. Người phụ trách đưa
khách vào thăm dẫn đường
cho họ. Họ thấy phía trước
có hai cô y tá rất đáng yêu,
có lẽ mới được phân công
tới bệnh viện này. Họ đoán
vậy bởi nét mặt của hai
người ấy vẫn chưa thấy vẻ
đặc trưng của những người
làm ở đây lâu năm.
Hai bên đường đi là các
phòng bệnh trắng toát với
những bệnh nhân điên
khùng. Một bệnh nhân nữ
xấu như dạ xoa nhìn Kha
Lương rồi hét tướng lên:
"Anh chàng đẹp trai ơi, em
yêu anh, em đã yêu anh say
đắm rồi." Cô y tá và Tần
Cẩm không nhịn được cười.
Cô y tá nói:
- Bệnh nhân này cứ gặp đàn
ông là lại hét lên câu đó.
Có vẻ như Kha Lương rất
được các bệnh nhân ở đây
hâm mộ. Ba người vừa nói
vừa cười vừa đi về phía
trước. Họ dừng lại trước một
phòng bệnh, sau khi đã đi
qua một cánh cổng sắt và
một hành lang dài hun hút.
Cô y tá sợ hãi nói với Tần
Cẩm:
- Tốt nhất chị nhìn cô ta qua
cửa sổ nhỏ này, bởi cô ta rất
hung dữ, cô ta đã đánh rất
nhiều bác sĩ; cứ được ra là
cô ta lại tìm mọi cách móc
mắt của mình, do vậy chúng
tôi chẳng có cách nào hơn là
trói gô cô ta lại.
Nhìn qua chiếc cửa sổ nhỏ,
Tần Cẩm thấy một bóng
người đang dở nằm dở ngồi.
Người đó đã ngồi dậy nhưng
do bị trói vào các song sắt
của giường bệnh nên không
thể xuống giường được.
Lục Anh Kỳ đó ư? Lạy trời cô
ấy vẫn còn sống.
Thế nhưng chỗ này quá xa
để có thể nhìn thấy rõ được,
Tần Cẩm yêu cầu cô y tá cho
cô vào trong. Cô y tá miễn
cưỡng đồng ý, nhưng chỉ
cho phép một mình Tần
Cẩm vào bởi nếu Lục Anh Kỳ
nhìn thấy đàn ông, cô ấy sẽ
điên loạn.
Đặt làn mèo xuống, Tần
Cẩm bế Hắc Bảo ra. Cẩn
thận xoay quả đấm cửa, cô
cố ôm Hắc Bảo chặt hơn
chút nữa.
Vừa gọi tên Anh Kỳ, Tần
Cẩm vừa bước về phía
giường bệnh. Anh Kỳ đang
ngắm chiếc giường một cách
vô hồn, chẳng để ý tới gì
khác nữa.
Anh Kỳ cứ nhìn chăm chú
vào chiếc giường, chẳng tỏ
vẻ hứng thú gì khi thấy Tần
Cẩm tới, thậm chí chẳng
thèm nhìn cô nữa. Nhìn bạn
cứ ngây ngây ngô ngô hệt
như một con búp bê đồ
chơi, Tần Cẩm trào nước
mắt; thật khó có thể diễn tả
hết tâm trạng đau đớn của
cô lúc đó. Hắc Bảo bỗng
chốc lại thấp thỏm thò đầu
ra khỏi tay Tần Cẩm để nhìn
Anh Kỳ.
Tần Cẩm cảm thấy trong
lòng bất an, cô lùi về phía
sau, không muốn ở lại căn
phòng này thêm một chút
nào nữa. Thế nhưng đúng
lúc đó Anh Kỳ lên tiếng:
- Lam Kỳ đang ở trong nhà
vệ sinh.
Tần Cẩm sợ hãi ngó vào cửa
nhà vệ sinh đang đóng hờ
bởi cô không dám đi vào
trong.
Lúc quay người chuẩn bị đi
ra, vô tình nhìn vào con mắt
màu hồng phấn của Hắc
Bảo, Tần Cẩm nhìn thấy một
hình người lộn đầu trong
nhà vệ sinh. Một bàn tay
xanh xao xòe ra, đang kẹp
trong khe cửa mà móng tay
của nó lại nhọn một cách kỳ
quái. Cái kiểu móng tay
nhọn kỳ quặc như vậy chỉ có
thể là của Lam Kỳ. Cô ấy là
bà hoàng thời trang nên kiểu
móng tay cũng khác với mọi
người.
Tần Cẩm không dám quay
lại, cũng không dám thét
lên; cô nhẹ nhàng vặn quả
đấm cửa. Thứ ánh sáng mờ
mờ trước mắt đột nhiên biến
thành vô số vòng sáng,
giống như vô số ánh mắt
đang dõi vào lưng cô vậy.
Cùng lúc với động tác quay
người, cô nhìn thấy trong
mắt của Hắc Bảo hình ngược
của Anh Kỳ trên giường.
Một người đang đứng trên
đầu cô ấy.
Đó là một phụ nữ tóc dài,
toàn thân đẫm máu, mùi
máu tanh lan khắp phòng.
Con ma nữ đó đang ngồi
trên đầu Anh Kỳ, còn trong
nhà vệ sinh là tay của Lam
Kỳ.
Tần Cẩm đẩy mạnh cửa
chạy ra ngoài. Đập vào mắt
cô đầu tiên là nụ cười tinh
nghịch của Kha Lương; tim
cô đập loạn xạ cứ như sắp
sửa ngất đến nơi.
Nhìn thấy sắc mặt của Tần
Cẩm, Kha Lương biết có
chuyện chẳng lành; anh ta
lập tức kéo cô chạy ra ngoài.
Cô y tá vẫn ngồi ngoài
phòng bệnh một cách khó
hiểu. Vừa chạy Tần Cẩm vừa
nhìn vào mắt Hắc Bảo; nó
cũng đang quay đầu nhìn về
phía sau. Bóng cô y tá nằm
gọn trong mắt nó. Trong
hành lanh dài hun hút dưới
ánh đèn mờ mờ, ảo ảo, cô
thấy sau lưng cô y tá kia có
ba người. Ba bóng người đó
đang lượn lờ trên không
trung vẫy cô, chính là bọn
Lam Kỳ.
Ra khỏi bệnh viện tâm thần,
chạy một đoạn đường dài
mới tới xe của Kha Lương.
Mãi tới khi ngồi lên xe, Hắc
Bảo mới thôi không tự vệ
nữa, ngoan ngoãn chui vào
làn.
Tới lúc này, Tần Cẩm mới
thấy máu trong người tuần
hoàn bình thường.
Thở một hơi dài, cô nói với
Kha Lương:
- Lam Kỳ, Anh Kỳ đều ở chỗ
đó, còn có một ma nữ nữa,
nhưng em vẫn không thấy
Thi Thi đâu.
Mắt Kha Lương thoáng một
vẻ hoang mang, nhưng anh
ta trấn tĩnh lại ngay.
- Bây giờ chúng mình đi đâu
vậy? - Đang nói dở thì đột
nhiên cửa xe bị người ta kéo
mạnh, mấy người mặc áo
đen xuất hiện. Bọn chúng
hằn học nhìn Kha Lương.
Kha Lương đánh trúng vào
mặt một tên trong số bọn
chúng đồng thời đẩy Tần
Cẩm ra khỏi xe. Anh ta xách
làn mèo nhảy theo sau. Anh
ta chạy vòng vèo, lắt léo;
xem ra anh chàng này cũng
dày dạn kinh nghiệm đây.
Họ trốn sau một thùng rác.
Cuối cùng cũng cắt được
đuôi bọn người mặc áo đen.
Kha Lương cẩn thận kéo Tần
Cẩm ra khỏi chỗ nấp, chạy
lại chỗ xe, không thấy bóng
dáng bọn người áo đen quay
lại. Anh vội khởi động xe.
Tần Cẩm đờ đẫn cả người,
mấy tháng này thường
xuyên bị ma ám, bây giờ đã
ổn ổn lại gặp phải bọn
người đâm thuê chém
mướn.
Kha Lương vừa lái xe vừa trơ
trẽn giải thích:
- Bọn họ tới đòi nợ ấy mà.
Anh không có tiền phải trốn
thôi.
- Anh cũng có kinh nghiệm
trốn đấy, xem ra anh nợ
người ta rất nhiều phải
không? - Tần Cẩm cười
khẩy, châm chọc anh ta.
Mặt anh ta thoáng buồn.
Trong chốc lát, Tần Cẩm tự
nhiên thấy thương thương
anh bạn của mình. Cô thầm
nghĩ: "Mình phải trả tiền
công cho anh ta thôi, thật ra
anh ta rất đáng thương".
- Bây giờ đi đâu hả em? -
Kha Lương hỏi tiếp.
Tần Cẩm nghĩ ngợi hồi lâu,
cô thấy mọi việc xảy ra gần
đây đều liên quan đến tấm
vải đỏ đó. Từ lúc Thi Thi
mang nó về đã xảy ra một
loạt các vụ việc. Chắc phải
có ai đó biết lai lịch của tấm
vải này; người đó chính là
bà mẹ của ông Hồ cắt may.
Đúng vậy, phải đi gặp bà ta
để hỏi cho rõ ràng xem rốt
cuộc thì đã có chuyện gì.
Thà làm như thế còn hơn
ngồi ở đây chờ chết, cô
quyết định liều một phen để
đấu với con ma nữ.
Con người là như vậy đấy;
một khi sự việc vẫn chưa rõ
ràng thì đẩy họ vào vực sâu
tuyệt vọng, nhưng khi đã có
chút hy vọng thì lại bắt đầu
tìm cách phản kháng.
Lúc này Tần Cẩm không yếu
đuối như vẻ bề ngoài của
mình nữa. Bao nhiêu năm
lăn lộn mưu sinh đã biến cô
thành một người cứng cỏi.
Lần này bất luận thế nào, cô
cũng phải hỏi cho rõ lai lịch
của tấm vải đỏ. Cô phải tìm
được Thi Thi, phải đuổi
được con ma nữ kia, quan
trọng hơn là ngăn không
cho nó tiếp tục giết người
nữa.
Cái khát vọng cứu rỗi thế
giới của cô lại tan thành mây
khói khi cô tới nhà của ông
Hồ cắt may.
Trong nhà ông Hồ cắt may
treo đầy vải trắng; một cỗ
quan tài đen đặt ở giữa nhà.
Xung quanh quan tài bày rất
nhiều đồ cúng, tiền giấy bay
rợp trời. Tần Cẩm suýt rơi lệ
khi nhìn vào di ảnh u ám
của bà lão. Bà ấy đã chết
thật rồi. Nghe hàng xóm kể
lại, bà ấy chết trên giường
cách đây mấy hôm. Ông Hồ
không chịu nổi mất mát lớn
lao đã phát điên. Những
người hàng xón trong thị
trấn của ông Hồ - trước kia
nợ ân tình của ông đã tự
nguyện giúp ông an táng
cho bà cụ.
Một chuỗi sự việc vừa có
chút manh mối giờ đã đứt
đoạn bởi một người chết,
một người điên.
Trên di ảnh của bà cụ, cô
thấy mắt bà rưng rưng ngấn
lệ, lưng còng xuống. Chẳng
lẽ bà cụ cũng bị con ma nữ
kia ám hại. Xem ra người
tiếp theo gặp nạn sẽ là cô
rồi. Nghĩ tới đây, ý chí phải
sống của cô trỗi dậy mãnh
liệt. Cô thấy mình còn rất
nhiều việc chưa được như
mong muốn. Nói tóm lại,
được sống trên đời là may
mắn lắm rồi, đến con kiến
nhỏ nhoi còn muốn sống,
huống hồ là người.
Bây giờ cô phải làm sao
đây?
Mắt cô tối sầm. Cô đã hoàn
toàn tuyệt vọng.