Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 19:27:54 - 28/03/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#61 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 20:54 » @100426

Chap 11: THĂM BỆNH [hide]Trời đã sáng hẳn. Tự thấy
có tiếp tục ngồi ở đây cũng
không giải quyết được vấn
đề gì, Lục Tử Minh tiếp tục
về đồn để truy tìm tung tích
của Đường Thi Thi, Kha
Lương và Tần Cẩm quyết
định đến bệnh viện tâm thần
thăm Lục Anh Kỳ.
Chẳng mấy chốc Kha Lương
và Tần Cẩm đã tới bệnh viện
tâm thần lớn nhất thành
phố. Sau khi nói rõ lý do
đến thăm với phòng tiếp
đón, họ được nhận một tấm
thẻ. Người phụ trách đưa
khách vào thăm dẫn đường
cho họ. Họ thấy phía trước
có hai cô y tá rất đáng yêu,
có lẽ mới được phân công
tới bệnh viện này. Họ đoán
vậy bởi nét mặt của hai
người ấy vẫn chưa thấy vẻ
đặc trưng của những người
làm ở đây lâu năm.
Hai bên đường đi là các
phòng bệnh trắng toát với
những bệnh nhân điên
khùng. Một bệnh nhân nữ
xấu như dạ xoa nhìn Kha
Lương rồi hét tướng lên:
"Anh chàng đẹp trai ơi, em
yêu anh, em đã yêu anh say
đắm rồi." Cô y tá và Tần
Cẩm không nhịn được cười.
Cô y tá nói:
- Bệnh nhân này cứ gặp đàn
ông là lại hét lên câu đó.
Có vẻ như Kha Lương rất
được các bệnh nhân ở đây
hâm mộ. Ba người vừa nói
vừa cười vừa đi về phía
trước. Họ dừng lại trước một
phòng bệnh, sau khi đã đi
qua một cánh cổng sắt và
một hành lang dài hun hút.
Cô y tá sợ hãi nói với Tần
Cẩm:
- Tốt nhất chị nhìn cô ta qua
cửa sổ nhỏ này, bởi cô ta rất
hung dữ, cô ta đã đánh rất
nhiều bác sĩ; cứ được ra là
cô ta lại tìm mọi cách móc
mắt của mình, do vậy chúng
tôi chẳng có cách nào hơn là
trói gô cô ta lại.
Nhìn qua chiếc cửa sổ nhỏ,
Tần Cẩm thấy một bóng
người đang dở nằm dở ngồi.
Người đó đã ngồi dậy nhưng
do bị trói vào các song sắt
của giường bệnh nên không
thể xuống giường được.
Lục Anh Kỳ đó ư? Lạy trời cô
ấy vẫn còn sống.
Thế nhưng chỗ này quá xa
để có thể nhìn thấy rõ được,
Tần Cẩm yêu cầu cô y tá cho
cô vào trong. Cô y tá miễn
cưỡng đồng ý, nhưng chỉ
cho phép một mình Tần
Cẩm vào bởi nếu Lục Anh Kỳ
nhìn thấy đàn ông, cô ấy sẽ
điên loạn.
Đặt làn mèo xuống, Tần
Cẩm bế Hắc Bảo ra. Cẩn
thận xoay quả đấm cửa, cô
cố ôm Hắc Bảo chặt hơn
chút nữa.
Vừa gọi tên Anh Kỳ, Tần
Cẩm vừa bước về phía
giường bệnh. Anh Kỳ đang
ngắm chiếc giường một cách
vô hồn, chẳng để ý tới gì
khác nữa.
Anh Kỳ cứ nhìn chăm chú
vào chiếc giường, chẳng tỏ
vẻ hứng thú gì khi thấy Tần
Cẩm tới, thậm chí chẳng
thèm nhìn cô nữa. Nhìn bạn
cứ ngây ngây ngô ngô hệt
như một con búp bê đồ
chơi, Tần Cẩm trào nước
mắt; thật khó có thể diễn tả
hết tâm trạng đau đớn của
cô lúc đó. Hắc Bảo bỗng
chốc lại thấp thỏm thò đầu
ra khỏi tay Tần Cẩm để nhìn
Anh Kỳ.
Tần Cẩm cảm thấy trong
lòng bất an, cô lùi về phía
sau, không muốn ở lại căn
phòng này thêm một chút
nào nữa. Thế nhưng đúng
lúc đó Anh Kỳ lên tiếng:
- Lam Kỳ đang ở trong nhà
vệ sinh.
Tần Cẩm sợ hãi ngó vào cửa
nhà vệ sinh đang đóng hờ
bởi cô không dám đi vào
trong.
Lúc quay người chuẩn bị đi
ra, vô tình nhìn vào con mắt
màu hồng phấn của Hắc
Bảo, Tần Cẩm nhìn thấy một
hình người lộn đầu trong
nhà vệ sinh. Một bàn tay
xanh xao xòe ra, đang kẹp
trong khe cửa mà móng tay
của nó lại nhọn một cách kỳ
quái. Cái kiểu móng tay
nhọn kỳ quặc như vậy chỉ có
thể là của Lam Kỳ. Cô ấy là
bà hoàng thời trang nên kiểu
móng tay cũng khác với mọi
người.
Tần Cẩm không dám quay
lại, cũng không dám thét
lên; cô nhẹ nhàng vặn quả
đấm cửa. Thứ ánh sáng mờ
mờ trước mắt đột nhiên biến
thành vô số vòng sáng,
giống như vô số ánh mắt
đang dõi vào lưng cô vậy.
Cùng lúc với động tác quay
người, cô nhìn thấy trong
mắt của Hắc Bảo hình ngược
của Anh Kỳ trên giường.
Một người đang đứng trên
đầu cô ấy.
Đó là một phụ nữ tóc dài,
toàn thân đẫm máu, mùi
máu tanh lan khắp phòng.
Con ma nữ đó đang ngồi
trên đầu Anh Kỳ, còn trong
nhà vệ sinh là tay của Lam
Kỳ.
Tần Cẩm đẩy mạnh cửa
chạy ra ngoài. Đập vào mắt
cô đầu tiên là nụ cười tinh
nghịch của Kha Lương; tim
cô đập loạn xạ cứ như sắp
sửa ngất đến nơi.
Nhìn thấy sắc mặt của Tần
Cẩm, Kha Lương biết có
chuyện chẳng lành; anh ta
lập tức kéo cô chạy ra ngoài.
Cô y tá vẫn ngồi ngoài
phòng bệnh một cách khó
hiểu. Vừa chạy Tần Cẩm vừa
nhìn vào mắt Hắc Bảo; nó
cũng đang quay đầu nhìn về
phía sau. Bóng cô y tá nằm
gọn trong mắt nó. Trong
hành lanh dài hun hút dưới
ánh đèn mờ mờ, ảo ảo, cô
thấy sau lưng cô y tá kia có
ba người. Ba bóng người đó
đang lượn lờ trên không
trung vẫy cô, chính là bọn
Lam Kỳ.
Ra khỏi bệnh viện tâm thần,
chạy một đoạn đường dài
mới tới xe của Kha Lương.
Mãi tới khi ngồi lên xe, Hắc
Bảo mới thôi không tự vệ
nữa, ngoan ngoãn chui vào
làn.
Tới lúc này, Tần Cẩm mới
thấy máu trong người tuần
hoàn bình thường.
Thở một hơi dài, cô nói với
Kha Lương:
- Lam Kỳ, Anh Kỳ đều ở chỗ
đó, còn có một ma nữ nữa,
nhưng em vẫn không thấy
Thi Thi đâu.
Mắt Kha Lương thoáng một
vẻ hoang mang, nhưng anh
ta trấn tĩnh lại ngay.
- Bây giờ chúng mình đi đâu
vậy? - Đang nói dở thì đột
nhiên cửa xe bị người ta kéo
mạnh, mấy người mặc áo
đen xuất hiện. Bọn chúng
hằn học nhìn Kha Lương.
Kha Lương đánh trúng vào
mặt một tên trong số bọn
chúng đồng thời đẩy Tần
Cẩm ra khỏi xe. Anh ta xách
làn mèo nhảy theo sau. Anh
ta chạy vòng vèo, lắt léo;
xem ra anh chàng này cũng
dày dạn kinh nghiệm đây.
Họ trốn sau một thùng rác.
Cuối cùng cũng cắt được
đuôi bọn người mặc áo đen.
Kha Lương cẩn thận kéo Tần
Cẩm ra khỏi chỗ nấp, chạy
lại chỗ xe, không thấy bóng
dáng bọn người áo đen quay
lại. Anh vội khởi động xe.
Tần Cẩm đờ đẫn cả người,
mấy tháng này thường
xuyên bị ma ám, bây giờ đã
ổn ổn lại gặp phải bọn
người đâm thuê chém
mướn.
Kha Lương vừa lái xe vừa trơ
trẽn giải thích:
- Bọn họ tới đòi nợ ấy mà.
Anh không có tiền phải trốn
thôi.
- Anh cũng có kinh nghiệm
trốn đấy, xem ra anh nợ
người ta rất nhiều phải
không? - Tần Cẩm cười
khẩy, châm chọc anh ta.
Mặt anh ta thoáng buồn.
Trong chốc lát, Tần Cẩm tự
nhiên thấy thương thương
anh bạn của mình. Cô thầm
nghĩ: "Mình phải trả tiền
công cho anh ta thôi, thật ra
anh ta rất đáng thương".
- Bây giờ đi đâu hả em? -
Kha Lương hỏi tiếp.
Tần Cẩm nghĩ ngợi hồi lâu,
cô thấy mọi việc xảy ra gần
đây đều liên quan đến tấm
vải đỏ đó. Từ lúc Thi Thi
mang nó về đã xảy ra một
loạt các vụ việc. Chắc phải
có ai đó biết lai lịch của tấm
vải này; người đó chính là
bà mẹ của ông Hồ cắt may.
Đúng vậy, phải đi gặp bà ta
để hỏi cho rõ ràng xem rốt
cuộc thì đã có chuyện gì.
Thà làm như thế còn hơn
ngồi ở đây chờ chết, cô
quyết định liều một phen để
đấu với con ma nữ.
Con người là như vậy đấy;
một khi sự việc vẫn chưa rõ
ràng thì đẩy họ vào vực sâu
tuyệt vọng, nhưng khi đã có
chút hy vọng thì lại bắt đầu
tìm cách phản kháng.
Lúc này Tần Cẩm không yếu
đuối như vẻ bề ngoài của
mình nữa. Bao nhiêu năm
lăn lộn mưu sinh đã biến cô
thành một người cứng cỏi.
Lần này bất luận thế nào, cô
cũng phải hỏi cho rõ lai lịch
của tấm vải đỏ. Cô phải tìm
được Thi Thi, phải đuổi
được con ma nữ kia, quan
trọng hơn là ngăn không
cho nó tiếp tục giết người
nữa.
Cái khát vọng cứu rỗi thế
giới của cô lại tan thành mây
khói khi cô tới nhà của ông
Hồ cắt may.
Trong nhà ông Hồ cắt may
treo đầy vải trắng; một cỗ
quan tài đen đặt ở giữa nhà.
Xung quanh quan tài bày rất
nhiều đồ cúng, tiền giấy bay
rợp trời. Tần Cẩm suýt rơi lệ
khi nhìn vào di ảnh u ám
của bà lão. Bà ấy đã chết
thật rồi. Nghe hàng xóm kể
lại, bà ấy chết trên giường
cách đây mấy hôm. Ông Hồ
không chịu nổi mất mát lớn
lao đã phát điên. Những
người hàng xón trong thị
trấn của ông Hồ - trước kia
nợ ân tình của ông đã tự
nguyện giúp ông an táng
cho bà cụ.
Một chuỗi sự việc vừa có
chút manh mối giờ đã đứt
đoạn bởi một người chết,
một người điên.
Trên di ảnh của bà cụ, cô
thấy mắt bà rưng rưng ngấn
lệ, lưng còng xuống. Chẳng
lẽ bà cụ cũng bị con ma nữ
kia ám hại. Xem ra người
tiếp theo gặp nạn sẽ là cô
rồi. Nghĩ tới đây, ý chí phải
sống của cô trỗi dậy mãnh
liệt. Cô thấy mình còn rất
nhiều việc chưa được như
mong muốn. Nói tóm lại,
được sống trên đời là may
mắn lắm rồi, đến con kiến
nhỏ nhoi còn muốn sống,
huống hồ là người.
Bây giờ cô phải làm sao
đây?
Mắt cô tối sầm. Cô đã hoàn
toàn tuyệt vọng.
Sửa lần cuối: hoangpro97x 29/10/2012 20:57
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#62 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:03 » @100440

Chap 12-A: GỌI HỒN
[hide][Tiệm cắt may rất bừa bộn,
vải vụn vương vãi khắp nơi.
Chiếc quan tài trông thật thê
thảm.
Tần Cẩm dựa vào một góc
nhà, nhìn người ta đi qua đi
lại. Kha Lương đứng bên
cạnh cô không nói năng gì.
Điều đó cũng đủ để kết luận
anh ta là kẻ lừa đảo. Tuy
vậy cô vẫn ôm hy vọng hão
huyền hỏi anh ta:
- Bây giờ mình phải làm gì
đây?
Kha Lương nhắm mắt, trầm
tư hồi lâu rồi trả lời:
- Bây giờ chỉ còn chiêu cuối
cùng.
- Người thì đã chết rồi, còn
cách nào nữa đây?
- Em thử gọi hồn đi, bởi nếu
đã có ma thì bà lão kia chết
đi thì cũng biến thành ma;
tại sao mình không gọi hồn
bà ta lên hỏi thì sẽ xong
thôi.
Trong giây lát, Tần Cẩm
bừng tỉnh. Nếu như quan hệ
giữa họ từ trước đến giờ vẫn
tốt đẹp thì có lẽ cô đã vui vẻ
ôm chầm lấy anh ta mà
thơm. Rốt cuộc vẫn còn một
chút hy vọng, người tuy đã
chết nhưng manh mối
không phải đã hết. Điều cấp
thiết bây giờ là phải gọi
được hồn của bà lão ấy lên,
nhưng gọi hồn thế nào đây?
- Làm thế nào ấy à? Thì cứ
làm này làm nọ một tý là
xong thôi mà.
Nhìn nét mặt của Kha
Lương, cô biết ngay anh ta
cũng chẳng biết gọi hồn. Cô
không tranh cãi với anh, chỉ
suy nghĩ tìm cách giải quyết.
Ngày nay, con người hiện
đại nếu gặp phải vấn đề gì
chưa hiểu hoặc cần tìm cách
giải quyết thì sẽ tìm đến một
công cụ rất hữu hiệu là
mạng internet.
Cô lấy máy tính xách tay của
anh ra, lên mạng không dây
tìm vào địa chỉ các diễn đàn
về chủ đề tâm linh. Tin tức
trên mạng chỉ nói chung
chung, cũng không thể tin
hoàn toàn được. Họ nhanh
chóng tổng hợp lại mọi
thông tin.
Đầu tiên phải gọi hồn vào
thời điểm mười hai giờ đêm
(dường như ma rất thích
mười hai giờ?).
Bước tiếp theo: Phải chuẩn
bị một chiếc gương(đến ma
mà còn thích làm dáng đến
vậy!).
Bước sau nữa: Phải thành
tâm.
Phương pháp gọi hồn thì chỉ
có ba bước này, nhưng còn
cần một bàn trang điểm
nữa. Việc cuối cùng phải làm
là chờ đến mười hai giờ thôi.
- Kha Lương à, anh về trước
đi!
- Sao thế? - Kha Lương thắc
mắc hỏi lại.
- Việc này rất nguy hiểm,
hơn nữa anh là người ngoài
chưa nhìn thấy tấm vải ấy,
do vậy anh sẽ không gặp
nguy hiểm gì. Từ lâu em đã
nhận ra anh không biết bắt
ma, đừng nên chỉ vì kiếm
được một chút tiền mà bỏ
mạng như vậy không đáng
đâu, em nói thật đấy.
Cô đã quyết định làm việc
này một mình, nếu vì lý do
nào đó mà hai người vẫn
hợp tác với nhau thì số
người chết vì con con ma nữ
này sẽ tăng lên mất. Tuy
rằng Kha Lương đáng ghét
nhưng cũng chưa đến mức
phải chết.
Nét mặt Kha Lương buồn
buồn vì Tần Cẩm đã không
tin tưởng anh. Cô cười buồn
rồi bảo anh ta nhìn vào con
mắt màu hồng phấn của Hắc
Bảo.
Nhìn vào đó, anh ta không
chỉ thấy bóng của ông Hồ
cắt may mà còn thấy bóng
của một bà lão đứng bên
trái ông ta. Cô đã sớm phát
hiện ra trên nét mặt bà lão
không có vẻ gì đe dọa nên
Hắc Bảo mới không tháo
chạy.
Kha Lương sợ xanh mặt, mắt
trợn ngược, lưỡi cứng lại,
mồ hôi chảy ròng ròng, toàn
thân tê liệt. Nếu lúc đó là
buổi tối và không có người
qua lại, có lẽ anh ta đã bất
tỉnh nhân sự rồi.
Đưa tiền cho anh chàng Kha
Lương đáng thương bị ma
dọa đến đờ đẫn kia, cô ôm
Hắc Bảo rồi đi vào phòng
thờ. Cô phải đợi ở đây tới
mười hai giờ.
Trong phòng thờ tối om.
Bên ngoài vọng vào tiếng
kinh siêu độ cho người quá
cố. Nhưng những tiếng lầm
rầm đó cũng không thể xua
tan bầu không khí ngột ngạt
của căn phòng.
Tìm tòi hồi lâu, cô đã thấy
bàn trang điểm trong gian
nhà nhỏ trong cùng. Tiếng
gió thổi vào cửa sổ làm rách
giấy bảo dán ở đó tạo nên
tiếng sột soạt rất đáng sợ.
Cô hít một hơi dài để lấy lại
bình tĩnh nhưng cứ tê đi
từng hồi, đầu óc vẫn rất
căng thẳng. Một sự sợ hãi
bao trùm, dường như nó
muốn khuyên cô hãy bỏ ý
đồ gọi hồn hoang đường
này đi. Nhưng nếu lần này
không làm rõ chân tướng sự
việc thì tai học không chỉ
giáng vào đầu cô trong nay
mai, mà còn Anh Kỳ điên dại
và Thi Thi đang mất tích kia
nữa.
Lòng đã quyết, có sợ thì
cũng sợ rồi, cô lấy hết dũng
khí xông vào căn phòng nhỏ
đó. Sinh thời bà lão bị mù,
do vậy trong phòng không
bày biện nhiều đồ đạc.
Chính vì nguyên nhân này
nên rất dễ dàng tìm ra cái
bàn trang điểm đó.
Bụi bặm đã phủ lên chiếc
gương trước bàn trang điểm
một lớp dày. Cô ngồi xuống
chiếc ghế con mà trước đây
khi còn sống bà lão thường
ngồi. Cô nhìn Hắc Bảo đang
nằm trong lòng; cô không
dám nhìn vào gương, bởi sợ
rằng bà lão đang ở trong đó
nhìn cô.
Cô nhìn vào chiếc lược mà
Anh Kỳ đã từng cầm, trên
đó còn vương mấy sợi tóc
bạc. Chiếc lược đó không có
gì khác biệt song nó lại rất
tinh xảo. Cô cầm chiếc lược
lên ngắm, Hắc Bảo lim dim
ngủ trong lòng cô. Đêm đã
về khuya, hồi ức thuở nhỏ
lại hiện về.
Lúc nhỏ, cô ở với bà ngoại
do bố bị tai nạn ô tô, mẹ lại
bỏ rơi cô để đi Anh. Bà
ngoại yêu quý giờ đã rời xa.
Tự nhiên cô nghĩ, nếu bây
giờ mình chết đi, chắc sẽ
chẳng có ai thương xót.
Cô nhớ đến vẻ mặt tươi cười
của Lục Tử Minh, nụ cười tự
tin của anh làm lòng cô ấm
áp hẳn lên.
Cô lại nhớ tới Kha Lương,
không biết giờ này anh ta đã
trả tiền cho bọn áo đen
chưa? Nếu chưa trả, anh ta
sẽ liên tục bị bọn chúng truy
đuổi thì nguy. Hy vọng anh
ta không trở thành một
người xấu; thực ra bản chất
anh ta cũng tốt đấy chứ.
Thời gian cứ chầm chậm trôi
qua, Tần Cẩm ngồi bất động
tại chỗ, tay nắm chặt chiếc
lược.
Kim giờ của chiếc đồng hồ
dạ quang sắp chỉ đến con số
12. Cô lấy nến thơm đã
chuẩn bị từ trước ra rồi đốt
trước cửa phòng; trên mạng
nói đó là mùi hương gọi hồn
- làm như vậy cô mới có thể
gọi được hồn bà lão từ chỗ
anh con trai bị điên của bà./hide]
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#63 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:06 » @100445

Chap 12-B: [hide]Tiếp theo, cô đốt hai cây
nến con trước bàn trang
điểm. Mới làm đến đây, tim
cô đập thình thịch; vừa quay
người nhìn vào gương, cô
vừa tưởng tượng cảnh bà
lão đòi lược.
Vào lúc đếm ngược thời
gian, cô cắn chặt môi, xõa
tóc soi gương, chải đầu. Ánh
nến phập phù làm bóng cô
lúc mờ lúc tỏ. Hắc Bảo nằm
trong lòng cô bắt đầu nhấp
nhổm không yên.
Tóc cô rất mượt. Cô nhìn
thấy khuôn mặt thất sắc của
mình trong gương. Động tác
lóng ngóng, cô chờ đợi bà
lão xuất hiện.
Căn phòng nhỏ cách biệt với
thế giới bên ngoài, sự tối
tăm của nó càng đáng sợ.
Có tiếng chân chập chạp lê
bước ở đầu hành lang, giống
như tiếng bước chân đi sền
sệt của người ốm đang đến
gần.
Tim đập thình thịch, tay run
bắn, cô quên cả việc gọi
hồn. Một thứ mùi như tiền
giấy đã đốt thoảng qua mũi
cô. Hắc Bảo bỗng nhảy phắt
lên bàn trang điểm, mắt
nhìn chằm chặp vào cánh
cửa. Trong con mắt màu
hồng phấn của nó, cô nhìn
thấy một bóng người đang
chầm chậm đi vào.
Đúng là bà lão trong di ảnh
đặt ở linh đường, Tần Cẩm
đã gọi được bà đến, cô sợ
hết hồn. Bà cụ ở trong
gương, đầu đội khăn trắng
giống như khi còn sống vẫn
cúi thấp, không nhìn thấy
mắt đâu. Khuôn mặt già nua
đang nhai một cái gì đó,
quai hàm cứ giật giật.
Bà lão giơ bàn tay khô như
củi ra, nói vọng lại từ phía
sau:
- Trả lại cho ta!
Tuy sợ hết hồn, song cô vẫn
nắm chặt chiếc lược, dùng
nốt chút lý trí còn sót lại, cô
hỏi bà lão:
- Tấm vải đỏ là thế nào? Tôi
cần phải làm gì bây giờ?
Bà lão trong gương đứng
sau cô, không để ý đến
những gì cô nói, bà tiến
thêm một bước, nhắc lại:
- Trả lại cho ta!
Khoảng cách giữa bà và cô
rất gần, đủ để cô nhìn thấy
bà rõ hơn qua mặt gương
mờ ảo. Bà đang cầm trong
tay loại nến Nguyên Bảo
màu đỏ; thứ bà đang nhai
cũng chính là loại nến đó.
Cô càng sợ hơn. Bà già giơ
tay ra từ phía sau vai cô để
giật lại chiếc lược.
Chính trong lúc này, cô thấy
gương mặt bà già hốt hoảng
giống như đang nhìn thấy
cái gì đó rất đáng sợ vậy. Bà
thét lên một tiếng "Ca Băng"
rồi biến mất.
Tần Cẩm đứng dậy, cô
muốn tìm lại linh hồn của bà
lão. Nhưng phía sau cô
không có ai nữa. Cô thắc
mắc không biết cái gì đã
khiến linh hồn bà lão sợ đến
thế? Chẳng lẽ là Hắc Bảo ư?
Cô lại ngồi xuống, tiếp tục
chải đầu để gọi hồn bà lão.
Đúng lúc này, cô lại phát
hiện một chuyện còn đáng
sợ hơn cả việc nhìn thấy hồn
bà lão.
Ở trong gương lúc này
không phải là bóng của cô.
Mọi vật trong gương vẫn y
nguyên, chỉ có khuôn mặt
của cô là thay đổi.
Trong gương là một cô gái,
nhưng không phải là cô. Tần
Cẩm sờ vào khuôn mặt
mình, cô gái trong gương
cũng làm như vậy. Cô gái đó
khoảng chừng mười sáu,
mười bảy tuổi, khuôn mặt
thanh tú, lông mày lá liễu,
đôi mắt bồ câu, nói tóm lại
cô ta rất xinh đẹp.
Tần Cẩm đứng bật dậy, cô
tưởng mình hoa mắt. Cô
bước lại gần chiếc gương thì
phát hiện cô gái tươi tắn kia
không phải là mình. Đột
nhiên, cô gái trong gương
không cười nữa, cô ta lấy
chiếc lược khoét mắt mình
ra. Tần Cẩm hét to rồi lùi lại
phía sau. Lúc này cô gái đó
đã khoét xong, máu tươi
trào ra.
Tần Cẩm nhìn thấy mặt
gương đang phẳng bỗng
chốc rung lên rồi rạn nứt, từ
chỗ kẽ nứt chảy ra một thứ
chất lỏng đỏ tươi như máu.
Mùi máu tươi quen thuộc lại
ngập tràn căn phòng.
Vết nứt trong gương càng
ngày càng to. Hắc Bảo đang
nằm trên bàn trang điểm
nhảy vào lòng cô, nó cố gào
to lên như nhắc cô mau chạy
đi.
Vừa định chạy thì cô cảm
thấy chân mình như bị cái gì
đó trói chặt lại, cô đổ nhào
xuống đất. Nhận thấy không
đủ thời gian đứng dậy, cô
gắng gượng lùi ra ngoài
cửa. Cô vẫn nhìn chằm
chằm vào chiếc gương. Bỗng
vết nứt trong gương rơi ra
hai con mắt, ngay cạnh tay
cô, trong ánh nến hai con
ngươi cứ nhìn cô chòng
chọc.
Hắc Bảo điên cuồng nhảy tới
nơi con mắt rơi xuống, nó
cố gắng không cho Tần Cẩm
tiếp tục nhìn vào con mắt
đó. Một cánh tay thò ra từ
trong gương. Hình như có
người đang giấu mình trong
đó. Hiện giờ người đó đang
muốn phá gương để ra
ngoài.
Lại một cánh tay nữa xuất
hiện, hình như con ma đó
đang cố hết sức để bò ra
ngoài, cái đầu của nó đã
chui ra ngoài rồi.
Không biết tại sao lúc đó
Tần Cẩm lại có được một
sức mạnh bí ẩn, cô đứng
dậy ôm lấy Hắc Bảo rồi chạy
bán sống bán chết về phía
cuối hành lang.
Phía trước cô lại có một
bóng người, càng lúc càng
gần, gần đến mức cô đã
nhận ra bóng người ấy là ai.
Lam Kỳ, đúng Lam Kỳ,
nhưng là hồn ma của Lam
Kỳ. Cô ta đứng ở đó, đang
mỉm cười với Tần Cẩm.
Tần Cẩm hét to lên một
tiếng rồi quay đầu lại chạy
thục mạng. Hành lang bỗng
chốc sâu hun hút, dường
như cô đã quên đi con ma
nữ đang cố gắng phá gương
để ra ngoài lúc nãy. Cô chỉ
biết Lam Kỳ đang đứng đón
lỏng cô ở phía sau.
Cô chạy hụt hơi, tiếng kêu
của Hắc Bảo càng lúc càng
thê lương. Trong đầu cô chỉ
tồn tại duy nhất một ý nghĩ:
"Trốn thoát"; cô không thể
chết, hơn nữa lại không thể
chết ở đây được.
Mở bừa một cánh cửa, cô
nhìn thấy máu chảy ra từ
chiếc bàn trang điểm, chiếc
đầu đó đã chui ra được quá
nửa.
Cô chạy đi xem các căn
phòng khác, mọi thứ diễn ra
hệt như vậy. Cô đành phải
chạy về phía trước; không
kịp rồi, phía trước lại có một
bóng người.
Lần này cô đã nản thật sự.
Nơi này giống như một mê
cung, còn cô giống như một
con muỗi rơi vào mạng
nhện, cho dù có cố gắng vẫy
vùng thế nào cũng vô ích.
Cái bóng trước mặt lao về
phía cô nhanh khủng khiếp.
Cô đứng trân trân tại chỗ,
tay vẫn ôm chặt Hắc Bảo,
chẳng mấy chốc, cái bóng
đã ôm gọn cô vào lòng.
Cô nghe thấy tim của người
đó đập mạnh, cảm thấy một
cơ thể nóng ấm. Đầu óc cô
trở nên trống rỗng rồi ngất
lịm đi.
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#64 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:07 » @100448

Sao không ẩn đc vậy ta :-/

HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#65 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:13 » @100459

CHAP 13- A: ĐÀO MỘ Tần Cẩm mở choàng mắt ra,
trước mắt cô là khuôn mặt
thân quen của Kha Lương.
- Ơn trời! Em đã tỉnh lại, em
đã bất tỉnh rất lâu rồi.
Hắc Bảo cũng kêu lên một
tiếng như để chào đón cô đã
tỉnh lại.
- Người ta đã chôn mẹ ông
Hồ chưa hả anh?
Tần Cẩm thở dài, cô nghĩ có
lẽ không bao giờ có thể gọi
hồn bà lão được nữa. Người
ta đã chôn bà rồi, tốt nhất
nên để cho bà được an nghỉ.
- Hôm đó anh đã cứu em à?
- Không, hôm đó, nghe thấy
tiếng Hắc Bảo kêu rất thảm
thiết, anh không yên tâm về
em nên quyết định quay lại
tìm. Lúc anh tới, em đã ngất
xỉu trên thềm.
Cô băn khoăn không biết ai
cứu mình? Tần Cẩm vẫn còn
nhớ cảm giác ấm áp khi bàn
tay của ân nhân cứu mạng
chạm vào lưng; nếu như
không có người ấy ra tay
cứu giúp thì cô đã bị con ma
nữ kia giết rồi.
* * *
Kha Lương lái xe đưa Tần
Cẩm về thành phố. Trên
đường đi, mọi người trầm
ngâm không nói năng gì,
người nào cũng mải mê theo
đuổi ý nghĩ riêng của mình.
Về đến thành phố, Kha
Lương hốt hoảng kêu lên:
"Có người đuổi theo chúng
ta."
Tần Cẩm cũng nhận thấy có
hai chiếc xe con màu đen
đang bám theo họ.
Tần Cẩm hồi hộp; những
chuyện này xảy ra trong
mấy ngày qua khiến cô suy
nhược thần kinh.
Đột nhiên, hai chiếc xe tăng
tốc vượt lên trước rồi ép họ
vào lề đường. Mặt Kha
Lương tái xanh. Lúc nhìn
thấy biển xe của bọn họ,
anh ta liều mình mở cửa
nhảy ra ngoài trốn. Thế
nhưng người trong chiếc xe
kia còn nhanh hơn; có một
cái gì vụt qua, trúng vào mặt
anh ta.
Kha Lương ôm mặt, ngồi
phịch xuống đất. Người kia
nhảy bổ tới, cầm hung khí
đập mạnh vào đầu anh. Kha
Lương ngồi im ôm đầu.
Tần Cẩm vội vã nhảy ra. Cô
đẩy người kia một cái để
bảo vệ Kha Lương. Sững sờ.
Người đánh Kha Lương là
một phụ nữ khoảng 40 tuổi,
rất đẹp. Bà ta nhìn cô không
chớp mắt.
Hung khí đánh Kha Lương
hóa ra là đôi giày cao gót
màu đỏ.
Anh chàng đáng thương Kha
Lương đứng dậy rồi nhìn về
phía người đàn bà đó gọi to:
"Mẹ"
Tiếng gọi của Kha Lương
làm cô sợ hãi ngã phịch
xuống.
Người đàn bà hung dữ này
là mẹ anh ta ư?
- Mày còn dám gọi mẹ à? Đã
mấy ngày nay mày không
đến công ty rồi? Mày tranh
thủ đợt bố mày đi công tác
nước ngoài để trốn ra ngoài
chơi cho đã đời hả? Làm sao
nhà họ Kha lại sinh ra một
đứa phá gia chi tử như mày
chứ? Mày chỉ biết mỗi việc
giả thần giả thánh. Bảo mày
đến công ty làm thì mày
không nghe. Mày trốn ra
ngoài đã ba ngày nay, lại
còn láo dám đánh cả tay vệ
sĩ tao cử đi nữa. - Người đàn
bà chửi một hồi.
Kha Lương, công ty, phá gia
chi tử, mấy tiếng đó cứ ong
ong trong đầu cô.
Đúng lúc đó, một trợ lý
đứng sau đưa cho bà ta
chiếc di động. Cô nghe thấy
bà nói: "Xin chào, tôi là phu
nhân Chủ tịch Hội đồng
quản trị Tập đoàn Phi Hồng.
Chúng tôi sẽ mở một cuộc
họp vào chiều nay. Không có
vấn đề gì đâu."
Tập đoàn Phi Hồng? Tập
đoàn tài chính lớn nhất
thành phố này? Kha Lương
là phá gia chi tử của nhà này
ư?
Cái tay lưu manh luôn gõ
nhịp 2/2, lúc nào cũng giả
thần giả thánh hóa ra lại là
thiếu gia của một gia đình
nhà giàu có bậc nhất thành
phố.
Kha Lương nhìn thấy mẹ mà
thái độ như là gặp phải ma
vậy!
- Nghe cho rõ đây, tối nay
phải về nhà, nếu không sẽ
biết thế nào là lễ độ đấy! -
Người phụ nữ ra thông điệp
cuối cùng.
Bà ta bước tới trước mặt Tần
Cẩm quan sát từ đầu đến
chân, một lúc lâu sau mới
gật gật đầu nói:
- Khá lắm! Người dám đẩy
Nạp Lan Tĩnh ta cũng không
đơn giản chút nào. Hãy làm
con dâu ta đi! - Nói xong bà
ta bỏ đi, để lại hai kẻ đang
trố mắt đờ đẫn trong vòng
người hiếu kỳ đến xem.
Ngồi trong xe, không ai nói
với ai câu gì.
- Anh đã lừa em.
- Đâu có, anh đã nói rồi, bắt
ma chỉ là nghề phụ của anh
thôi mà.
- Thế nhưng đến ma anh
còn không trông thấy thì bắt
cái gì, lại còn lừa người ta.
Anh thấy vui lắm hả?
Nhìn nét mặt nghiêm nghị
của cô, anh ta cắn môi rồi
quyết định lái xe theo hướng
khác. Càng đi càng hẻo lánh,
rồi cuối cùng anh ta dừng xe
trước một ngọn đồi nằm
cách biệt, quanh đồi là các
ngôi mộ. Thì ra đây là một
nghĩa trang.
Tần Cẩm sợ run cả người,
cô bế Hắc Bảo rồi đi theo
anh chàng vào nghĩa trang.
Họ bước thấp bước cao tiến
sâu vào bên trong.
Cuối cùng Kha Lương dừng
lại trước một ngôi mộ. Trên
bia mộ là ảnh của một ông
già râu trắng đang cười rất
kiên nghị. Cô đọc thấy tên
ông là Kha Đạo.
Đột nhiên cô nhớ ra Kha Đạo
là ông nội của Kha Lương.
- Ông nội anh đấy à? - Cô
lắp bắp hỏi.
- Đúng vậy, đây là ông nội
anh. Hồi còn nhỏ bố mẹ mải
lo kiếm tiền nên anh ở với
ông, anh rất quý ông. Ông
là một pháp sư nổi tiếng
đấy. Lúc nhỏ, anh nghĩ nghề
pháp sư là nghề đáng nể
nhất vì thế đến tận bây giờ
anh vẫn muốn làm pháp sư.
Mặt Kha Lương buồn so.
- Nhưng bố anh lại là một
doanh nhân, thuyết phục thế
nào ông cũng không cho
anh học nghề pháp sư của
ông nội. Ông anh cũng nói
anh cần phải có một nghề
nghiệp đàng hoàng hơn rồi
ông không dạy cho anh nữa.
Sau khi ông nội mất, anh
phải kế thừa sự nghiệp của
bố, trở thành một doanh
nhân. Anh chẳng thích nghề
này chút nào.
Lúc này, trông Kha Lương
yếu đuối như một đứa trẻ.
- Anh luôn mong muốn
mình trở thành một pháp sư
nổi tiếng như ông anh.
Chuyện bắt ma cứu người.
Gặp em, anh thực sự rất vui
mừng, bởi anh cho rằng anh
có thể giúp được em. Thế
nhưng bây giờ anh đã nhận
ra mình chẳng có chút tài
cán nào cả.
Tần Cẩm ái ngại thay cho
anh ta, cô nhẹ nhàng vỗ vai
anh an ủi.
Anh chàng xấu hổ ôm mặt
chạy mãi
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#66 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:14 » @100461

CHAP 13-B: Tần Cẩm đứng đờ người ra
ở đó, cô nghĩ rằng mình vừa
xúc phạm một người có lý
tưởng.
Đúng lúc cô đang áy náy thì
Kha Lương trở về, tay cầm
hai chiếc xẻng.
- Anh định làm gì thế? Chiếc
xẻng này để làm gì?
- Chẳng làm gì cả, đào mộ
thôi.
- Đào mộ ai cơ?
- Đương nhiên là mộ ông
nội anh.
Cô nhìn xem anh có bị ấm
đầu không.
- Tại sao lại phải đào mộ
ông anh lên? Em không phải
là kẻ đào trộm mộ.
- Khi ông anh chết, bố anh
có trôn theo rất nhiều loại
sách bắt ma bắt quỷ của
ông. Nếu như có các loại
sách ấy, anh có thể tự học
được rồi.
- Bắt ma mà cũng có thể tự
học được sao?
- Thử xem sao, với bây giờ
cũng chẳng có cách nào hay
hơn mà. Thôi đào đi, nếu
ông anh biết được chúng
mình đào mộ ông để cứu
người, chắc ông không trách
đâu.
Nhìn thấy Kha Lương đào
xẻng đầu tiên rồi lại nhìn
thấy nụ cười ngây thơ của
anh ta, cô cười theo. Cô
khấn nguyện một lúc rồi
cũng bắt đầu đào.
Mộ của ông Kha Lương được
xây rất kiên cố. Trời đã về
chiều, mồ hôi hai người vã
ra như tắm. Họ làm quên cả
thời gian. Lúc trời tối, họ đã
đào tới quan tài. Hai người
cố gắng mở nắp quan tài.
Đập vào mắt họ đầu tiên là
cặp mắt mở rất to; hai người
sợ hãi lùi lại vài bước. Người
nằm trong quan tài là Kha
Đạo - ông nội của Kha
Lương - đang nhìn họ cười
trìu mến.
Kha Lương lấy hết dũng khí
chạm vào cái xác lạnh cóng
của ông nội. Tuy ông đã
chết lâu nhưng vẫn chưa
nhắm mắt.
Anh vẫy vẫy tay ra hiệu cho
Tần Cẩm mang bó đuốc tới.
Tuy ông không thuộc tướng
người hung dữ nhưng Tần
Cẩm vẫn rất sợ. Kha Lương
cảm thấy đau lòng; ông anh
khuất núi đã bao lâu rồi mà
xác vẫn không bị thối rữa,
cứ như người đang ngủ vậy.
Cô lạnh hết sống lưng, liên
hồi nhắc Kha Lương mau
nhặt sách lên.
Nhặt sách lên rồi Kha Lương
lại thấy ông nội anh đeo một
chiếc khuyên tai rất đặc biệt.
Chiếc khuyên tai này đẹp và
tinh xảo vô cùng. Lúc còn
nhỏ, Kha Lương thường sờ
vào nó, anh quyết định lấy
nó làm vật kỷ niệm. Chính
trong khoảnh khắc đó, một
trận cuồng phong nổi lên,
Hắc Bảo gào lên rồi nhảy
vào lòng Tần Cẩm.
Cô sợ toát mồ hôi, Kha
Lương bắt đầu run cầm cập.
Anh kéo tay cô chạy thục
mạng về hướng để xe. Đuốc
đã tắt mà mãi họ vẫn chưa
chạy tới nơi. Hai người chỉ
còn cách nắm chặt tay nhau
rồi chạy thục mạng dưới ánh
trăng. May mà họ cũng tìm
được xe của mình. Họ nhảy
tót vào hàng ghế trước của
xe.
Nhưng Hắc Bảo vẫn gào to,
thậm chí còn nhẩy cẫng lên
rồi nhảy bổ về phía sau.
Họ nhận thấy cửa sau xe bị
ai đó mở ra, "rầm" một tiếng
thì đóng lại. Cả hai đều quay
lại nhìn, song chẳng thấy gì
cả. Kha Lương cắn chặt
răng, nhấn ga rồi phóng xe
như điên trên đường.
Hai người biết ghế sau của
xe chắc chắn có một cái gì
đó nhưng họ không dám lên
tiếng. Tần Cẩm ôm chặt Hắc
Bảo, tuy rất sợ nhưng cô vẫn
gượng đùa Kha Lương
"Phong cảnh chỗ này đẹp
thật đấy! Có lẽ lần sau phải
quay lại đây mới được." Kha
Lương bật đài lên nghe nhạc
nhằm thư giãn một chút,
nhưng vừa bật đài lên lại
nghe thấy tiếng trẻ con
khóc.
Tiếng khóc đó rõ ràng vọng
ra từ phía sau xe. Tần Cẩm
tắt đài đi nhưng tiếng khóc
vẫn cứ luẩn quẩn trong xe.
Con đường trước mặt cứ dài
lê thê. Đáng nhẽ lúc này họ
đã phải ra đường cái rồi, thế
mà vẫn đang loanh quanh
trong đường núi. Nếu lúc
này giở sách của ông ra xem
chắc cũng không kịp, Kha
Lương băn khoăn không biết
phải làm gì nữa.
Khi anh nhấn ga chạy về
phía trước thì Hắc Bảo nhảy
vào ghế sau. Lúc này, tiếng
trẻ con khóc hòa với tiếng
kêu của Hắc Bảo thành một
thứ âm thanh rền rĩ đáng sợ.
Kha Lương đã nhìn thấy
đường lớn rồi, anh tăng ga
về hướng đó.
Phía trước xe chợt xuất hiện
một bóng người, Kha Lương
hét toáng lên. Anh vội vã
đạp phanh làm chiếc xe
trượt hẳn về một bên. Lúc
này họ không nghe thấy
tiếng khóc nữa. Cảnh tượng
trước mặt họ bỗng chốc biến
thành một vách vúi cheo leo.
Nếu lúc nãy không kịp thời
nhấn phanh, bây giờ hai
người đã thịt nát xương tan
rồi.
Bóng người đó đã cứu họ.
Thế nhưng ở nơi vách núi
hiểm trở này không thể có
bóng người được; cái bóng
đó đích thị là bóng ma.
Hai người vẫn chưa hoàn
hồn. Lúc bọn họ nhìn ra
ngoài cửa sổ hòng tìm con
ma cứu mạng, Kha Lương cố
ý trêu Tần Cẩm:
- Trông anh vẫn rất phong
độ phải không? Kiểu tóc của
anh vẫn ổn chứ?
Tần Cẩm đành phải quay ra
nhìn Kha Lương, ngay lúc
đó, mặt cô biến sắc.
Ánh mắt cô không nhìn vào
Kha Lương mà lại dán vào
cửa xe phía sau.
Kha Lương cũng nhận thấy
có gì không ổn nên quay lại
nhìn. Cuối cùng anh cũng
hiểu tại sao cô lại sợ hãi đến
thế. Một người đang đứng
ngoài cửa xe; kỳ lạ hơn nữa
là anh ta trông giống hệt
Kha Lương.
Chẳng có gì đáng sợ hơn
việc nhìn thấy một người
giống hệt mình ngoài cửa xe
nữa.
Hai người sợ hãi co vào một
góc xe. Người bên ngoài lại
ghé sát mặt vào cửa xe.
Người đó giống Kha Lương
như đúc, giống đến mức
như là bóng của Kha Lương
trong gương vậy.
Cửa xe từ từ mở ra, người
kia liền leo lên xe. Hắc Bảo
nhảy phắt lên hàng ghế
trước, chui tọt vào lòng Kha
Lương nằm cuộn tròn lại.
Hai người sợ chết khiếp, họ
dùng hết sức mở cửa xe
song không được. Họ đã bị
nhốt ở trong không thể ra
ngoài được nữa.
Người kia nói:
- Hai đứa bay cũng to gan
lớn mật thật đấy! Đêm khuya
thế này mà dám mò vào tận
đây; thiếu chút nữa là bị ma
giết chết đấy biết không?
Trông người đó không có ác
ý gì, Kha Lương đánh bạo
hỏi một câu:
- Ông là ai?
- Ta chính là ông nội của
cháu.
- Sao ông không nói ông là
tổ tiên của tôi cho xong đi. -
Kha Lương tức giận nói.
Người kia tỏ vẻ không vui
rồi đánh Kha Lương một cái:
- Cháu còn dám lấy trộm
chiếc khuyên tai của ông,
chính cháu đã đánh thức
ông dậy. Nếu ông không kịp
thời đuổi theo hai cháu,
đánh đuổi bọn ác quỷ đã
dẫn dụ các cháu đến đây, thì
giờ này hai đứa đã thịt nát
xương tan rồi; lại còn ở đây
mà nói hỗn với ông hả?
Hóa ra ông ấy đã cứu họ.
Tần Cẩm không khách sáo
nói với ông:
- Ông đúng là ông nội của
Kha Lương ư? Sao ông lại
trẻ thế?
- Bây giờ ông đã là ma rồi;
chẳng lẽ đã làm ma rồi lại
còn bắt ông phải mang bộ
mặt già nua như trước sao?
Nếu thế trông ông chẳng
hấp dẫn chút nào, đúng
không?
- Ông nội, ông đúng là ông
nội của cháu sao? - Kha
Lương xúc động hỏi.
- Đương nhiên rồi. Cháu
giống hệt ông hồi còn trẻ.
Đột nhiên, người đó quay lại
hỏi Tần Cẩm:
- Trông ra rất phong độ phải
không?
Tần Cẩm không còn sợ nữa,
dưới ánh đèn cô chăm chú
ngắm ông trẻ kia, phải thừa
nhận rằng ông ta rất giống
Kha Lương nhưng không
thanh tú như anh.
Ông nội Kha Lương nhìn kỹ
mặt Tần Cẩm xong, tự nhiên
thốt lên:
- Sư muội!
Hai người họ vẫn chưa hết
kinh ngạc thì ông nội Kha
Lương đã biến mất.
Tần Cẩm và Kha Lương lặng
người đi. Sự việc xảy ra quá
bất ngờ và kỳ lạ, nhưng đã
đến lúc họ phải về nhà rồi.
Đường về nhà tưởng xa xôi,
nhưng thực ra không khó
khăn chút nào.
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#67 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:16 » @100465

CHAP 14-A: MƯỢN SÁCH Lúc về tới thành phố thì đã
quá nửa đêm. Chở cô về
xong, Kha Lương sẽ phải về
nhà gặp mẹ với bộ mặt như
đưa đám.
Cái mồm cứ huyên thuyên
không ngừng không nghỉ
của anh ta cuối cùng cũng
khép lại.
Ngày hôm nay anh ta đã gặp
được ông nội, lát nữa phải
gặp bà mẹ la sát còn hung
dữ hơn ông nội gấp vạn lần.
Tự nhiên Tần Cẩm thấy
thương anh ta.
Về đến nhà, cô liền cho Hắc
Bảo ăn no. Cô bật tất cả đèn
trong nhà lên cho đỡ sợ. Cô
định ghi lại mọi chuyện đã
xảy ra vào máy vi tính. Một
loạt các câu hỏi xuất hiện
trong đầu cô. Đầu tiên cô
không hiểu tại sao con ma
nữ kia lại đeo bám bọn cô?
Có phải là vì họ đã mặc
quần áo làm từ tấm vải đỏ?
Tại sao tấm vải đỏ lại có thể
dẫn ma nữ tới đây? Lai lịch
của tấm vải đỏ đó là như thế
nào? Tại sao bà mẹ ông Hồ
cắt may lại bị con ma nữ đó
dọa chạy mất tiêu? Con ma
nữ đó đáng sợ thế sao?
Bây giờ vẫn không rõ tung
tích của Thi Thi. Hồn của
Lam Kỳ và Anh Kỳ đều đã
rơi vào tay con ma nữ đó
rồi. Kỳ lạ hơn nữa, giờ lại
xuất hiện ông nội của Kha
Lương mà ông ấy lại gọi
mình là sư muội mới lạ chứ!
Những việc kỳ lạ khó hiểu
trong cuộc đời con người ta
thật quá nhiều, Tần Cẩm
chau mày.
Thời gian trôi nhanh, chẳng
mấy chốc đã mười hai giờ
mười lăm phút đêm rồi. Cô
chẳng buồn ngủ chút nào,
cứ bận ghi ghi chép chép
trên máy tính. Đột nhiên cô
nhớ ra lúc mẹ ông Hồ bị con
ma nữ dọa chạy mất tích có
buột miệng nói "Ca Băng".
Không hiểu "Ca Băng" là từ
bà buột miệng nói ra khi sợ
hãi hay nó còn có ý nghĩa gì
khác?
Cô liền vào trang Google
kiếm mọi thông tin có liên
quan tới từ "Ca Băng" này.
Cuối cùng, cô đã tìm thấy
thông tin có liên quan đến
từ này trong một trang web
của Hồng Kông; trong đó
giải thích Ca Băng là một lời
nguyền cổ xưa; một lời
nguyền vạn năng, một lời
nguyền đáng sợ nhất.
Cô cảm thấy thấp thỏm
trong lòng. Cô nghĩ mình
không nên vào trang web
này nhưng sự hiếu kỳ lớn
hơn cả nỗi sợ hãi khiến cô
không cưỡng được ma lực
của nó; cô quyết định mạo
hiểm.
Vừa mở trang web ra, màn
hình vi tính nháy lên vài cái
rồi tắt ngấm. Chưa bao giờ
cô nghe nói có loại virus nào
có thể làm tắt máy tính như
vậy.
Rồi máy tính cũng khởi động
lại; nhưng đột nhiên đèn
đóm trong nhà như bị ai đó
tắt hết đi. Tần Cẩm hoang
mang; lấy điện thoại ra xem
thì đã mười hai giờ hai mươi
chín phút.
Rất nhiều trang web về chủ
đề ma quỷ đều nói một giờ
rưỡi sáng là thời điểm bọn
ma thích xuất hiện nhất. Họ
còn nói rằng lúc ấy, nếu soi
gương thì sẽ nhìn thấy hình
ngược bất kỳ của con ma
nào ở bên mình. Cô nhanh
chóng lấy chiếc gương soi,
đặt ngược nó trên bàn, rồi
nghĩ thầm giả sử có ma thật
thì cũng không thể dọa mình
được nữa. Máy tính vừa khởi
động xong, đang chuẩn bị
vào trang chủ; đúng lúc đó,
đồng hồ trên điện thoại
nhích tới con số 1 giờ 30
phút. Màn hình máy tính tự
nhiên mờ mờ ảo ảo. Tần
Cẩm lại tưởng đó là do
virus, cô nhìn chằm chằm
vào bàn phím nhằm tìm biện
pháp giải quyết.
Cô nhìn vào màn hình máy
tính, thấy bóng mình trong
gương đó. Màn hình vi tính
bỗng chốc biến thành một
chiếc gương soi. Cô hốt
hoảng không biết phải làm
gì nữa. Xung quanh cô tối
đen, chỉ có chiếc máy tính
phát ra thứ ánh sáng yếu ớt
chiếu vào cô.
Cô cố gắng tắt máy, rút ổ
cắm nhưng chẳng có tác
dụng gì. Chiếc màn hình vẫn
cứ là mặt gương láng với
khuôn mặt sợ hãi tột độ của
cô.
Bỗng nhiên cô phát hiện trên
lòng mình còn có một người
nữa. Cái bóng bé nhỏ đang
ngồi trên đùi cô, đầu của nó
đang gục trên bàn máy tính.
Ai quý trẻ con cũng thích
ôm chúng trong lòng, Tần
Cẩm cũng là người như vậy,
nhưng lần này cô thấy sợ
chết khiếp. Cô vội cúi xuống
nhìn vào lòng mình, chẳng
thấy gì cả. Lại nhìn vào máy
tính, rõ ràng là có hai người.
Đứa trẻ đó dường như cũng
phát hiện ra cô đang tìm nó,
nó liền khóc òa lên. Đúng là
tiếng khóc ở trong xe hôm
đi đào mộ ông Kha Lương.
Tần Cẩm sợ nổi da gà, cô
đưa mắt tìm Hắc Bảo nhưng
chẳng thấy nó đâu.
Quay đầu lại cô thấy Hắc
Bảo đang ngồi trên bục cửa
sổ nó xù lông lên cứ như
đang chuẩn bị chiến đấu với
vật gì ngoài cửa vậy. Hắc
Bảo đã không thể lo nổi cho
cô nữa rồi. Cô nghẹt thở.
Tiếng khóc của đứa bé đó
càng lúc càng gần cô hơn.
Cô sợ đến cứng cả người lại,
muốn đứng dậy mà chân
bủn rủn không nhấc lên nổi.
Đứa bé đó từ từ ngẩng đầu
lên.
Cô đã nhìn thấy mặt đứa bé.
Nó khoảng ba, bốn tuổi.
Điều đáng sợ nhật là máu
đang chảy ròng ròng từ hai
hốc mắt nó. Nó không có
mắt. Mắt của nó đã bị ai đó
móc ra. Máu tươi đang chảy
xuống mặt nó, chảy cả vào
tay cô.
Rồi đứa bé đó bắt đầu cựa
quậy. Nó quay cổ đúng một
vòng 360º nhưng người
không hề động đậy. Con ma
nhỏ nhìn cô rồi cất tiếng:
"Chị ơi, hừ hừ hừ, mắt em
đau quá, chị có thể cho em
mượn mắt của chị được
không?"
Nó nhoài người lên, mặt nó
vẫn đối diện với cô. Cô
không dám nhìn nó qua
màn hình vi tính nữa bởi nó
sắp tới gần mắt cô; cái lưỡi
đó thè ra như muốn liếm
con mắt của cô.
- Chị à, em cần có mắt.
Khoảng cách giữa cô và nó
đã gần tới mức cô cảm nhận
được sự ướt át của lưỡi nó
cứ lướt qua lướt lại trước
mắt cô. Cô gần như tuyệt
vọng hoàn toàn.
Mí mắt cô đau nhói, có lẽ
con ma nhỏ đã bắt đầu hành
động rồi.
Chính trong lúc này mọi sức
ép đều giảm đi, ánh sáng đã
tắt từ lâu bỗng rọi vào mặt
cô. Cả người cô lại bừng lên
sức sống mãnh liệt.
Cô nhìn thấy trong màn hình
máy tính một người đang lơ
lửng trong không trung.
Nhìn thấy người đó, niềm hy
vọng hiện ra trong mắt cô.
Đó là Kha Đạo - ông của Kha
Lương. Hai tay ông chắp lại,
trên ngực ông là một tấm
bùa. Dáng vẻ khua tay của
ông rất sành điệu. Chính
ông đã đuổi con ma nhỏ kia,
chính ông đã cứu cô thoát
chết.
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#68 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:20 » @100472

CHAP 14-B: Ông bay lại gần rồi thân mật
nói với cô:
- Sư muội à, thật vui được
gặp em.
- Ông à, cháu không phải sư
muội của ông.
Cảm giác phải gọi một
người trẻ trung, đẹp trai như
Kha Lương bằng ông chẳng
dễ chịu chút nào. Cô thấy
ánh mắt của ông trẻ kia
cũng rất phong tình. Đúng là
ông nào cháu nấy. Cô cảm
thấy ấm ức trong lòng.
- Sư muội, muội vẫn còn
giận sư huynh à? Lúc trước
muội bỏ đi, huynh và sư
phụ rất đau lòng. Huynh và
sư phụ không trách muội
đâu. Vì sao muội bỏ đi vậy?
Tần Cẩm thắc mắc lẽ nào
ma cũng bị thần kinh ư?
- Sư muội à, mỗi ngày sư
huynh chỉ được xuất hiện
trên dương gian một lần,
mỗi lần chỉ kéo dài ba phút.
Sư huynh vừa tới đúng lúc
muội gặp nguy hiểm; bây
giờ muội kể cho sư huynh
nghe đầu đuôi câu chuyện
đi!
Ba phút nhanh chóng trôi
qua, trước lúc biến mất ông
nói với cô:
- Sư muội hãy đến thư viện
lớn nhất thành phố này rồi
tìm quyển Lời nguyền toàn
tập, tìm mục từ Ca Băng,
trong đó sẽ có đáp án. Sư
muội phải tìm được nó;
nhưng phải cẩn thận đấy;
xung quanh sư muội đầy rẫy
những nguy hiểm. Sư muội
phải nhớ đi cùng Kha Lương
đấy nhé!
Ông trẻ dần tan biến trong
không trung.
Tần Cẩm hờn dỗi, một ngày
xuất hiện ba phút, chẳng bõ
chút nào!
Đêm hôm đó cô trằn trọc
mãi, sau mệt quá, không
biết thiếp đi từ lúc nào. Hắc
Bảo vẫn đang trông nom cô.
Trời vừa sáng, cô liền chạy
đi tìm Kha Lương, gọi điện
cho anh thì chỉ nghe thấy
một giọng nói mệt mỏi:
- Tần Cẩm à, em cứ chờ anh
ở nhà, chốc nữa anh qua.
Một lúc lâu sau mới thấy
chuông cửa, chạy ra mở cửa
thấy Kha Lương áo quần xộc
xệch, thở phì phò cứ như bị
chó dại đuổi vậy.
- Anh làm sao thế?
- Mẹ anh thả rất nhiều mèo
ở trước cửa. Lúc anh xông ra
ngoài tí nữa bị dị ứng. Bà ấy
thật ghê gớm! Nhưng bà đã
nhầm, cho dù bà có sử dụng
chiêu này đi nữa thì anh vẫn
trốn ra ngoài được.
Nhìn thấy Kha Lương mặt
mày ướt đẫm mồ hôi, cô
cảm động không nói nên lời.
Cô kể lại chuyện tối qua cho
anh nghe, hai người lập tức
đi đến thư viện.
Ở đâu cũng thế, thư viện
luôn nằm ở vùng hoang vu
hẻo lánh. Hai người họ cứ đi
về phía trước, cô nhìn thấy
một bên mặt anh đỏ lừ vẫn
hằn in hình bàn tay.
- Mẹ đánh anh phải không?
Anh còn đeo cả khuyên tai
của ông nội đấy à?
- Mẹ đánh anh như cơm bữa
ấy mà. Mỗi lần bà tức gì lại
lôi anh ra xả stress, đánh
cho lên bờ xuống ruộng, do
vậy anh quen rồi. Em thấy
anh đeo đôi khuyên tai có
đẹp không?
Tự nhiên cô bật cười, nhớ
tới ông trẻ vui tính hay gọi
cô là sư muội.
- Hình như ông nội anh có
một sư muội thì phải?
- Sao em biết điều đó? Ông
nội anh là một pháp sư nổi
tiếng, hồi đó môn phái của
ông cũng mạnh lắm.
Kha Lương lại bắt đầu khoe
khoang rồi, cô giả bộ buồn
nôn để trêu anh. Hai người
bọn họ đã không còn sự đối
địch và ghét nhau như lúc
đầu mới gặp nữa, tuy nhiên,
chốc chốc họ lại đấu khẩu
với nhau.
Dừng lại trước thư viện, họ
thấy nơi đây thật lạnh lẽo và
vắng vẻ. Tần Cẩm co rúm
người lại, nói:
- Sao nơi đây lạnh lẽo thế
nhỉ?
Kha Lương liền bế Hắc Bảo
đặt vào lòng Tần Cẩm.
Hai người đi sát bên nhau,
nhằm hướng tầng hai thư
viện. Đó là phòng đọc
những tư liệu quý.
Ai cũng thích đồ quý hiếm
nhưng đối với sách thì trái
lại; phòng đọc lạnh lẽo đến
phát sợ. Cả phòng rộng lớn
chỉ có tiếng nói chuyện rì
rầm của hai nhân viên thư
viện, vừa nói họ vừa đan áo
len. Xem ra chỉ cần đưa giấy
tờ tùy thân ra là có thể vào
được.
Hai người chia nhau ra tìm.
Tần Cẩm có cảm giác nơi
đây không bình thường chút
nào; lạ hơn nữa là những
chuyện hai nhân viên quản
lý kia đang nói lại cứ lọt vào
tai cô.
Trong phòng đọc bạt ngàn
sách: sách địa lý, sách cổ
văn, rồi các thể loại sách
bình luận, tiểu thuyết hiện
đại... nhưng họ vẫn chưa
tìm thấy cuốn Lời nguyền
toàn tập.
Đúng lúc định hỏi nhân viên
quản lý thư viện, cô chợt
nghe thấy một giọng nữ cao
vọng lại, âm thanh đó càng
lúc càng gần. Lẽ nào họ
đang tới, vừa hay mình có
thể tranh thủ hỏi luôn,
nhưng cô lại thấy Hắc Bảo
hốt hoảng, lông nó dựng
đứng cả lên, mồm thì gừ gừ
đe dọa.
Tần Cẩm nhìn thấy sự thay
đổi của Hắc Bảo, cô đoán
sắp có chuyện chẳng lành.
Cô nhanh chóng trốn vào
giá sách để tìm xem âm
thanh đó bắt nguồn từ đâu.
Cô nhìn thấy một cánh tay
cầm con dao tỉa hoa quả,
đầu dao đang nhỏ máu mới
khiếp chứ.
Cô thầm kêu lên: "Hỏng
rồi!", rồi nhẹ nhàng ôm Hắc
Bảo lùi về phía sau.
Âm thanh đó đã tắt hẳn.
Đứng nấp trong giá sách, cô
nhìn thấy bàn tay đó cứ
khua đi khua lại giống như
nó không xác định được
phương hướng. Cô cởi dép,
đi đất trên nền thư viện lạnh
lẽo, nhẹ nhàng rút lui về
phía sau.
Cô nghĩ chắc đó không phải
là ma, bởi nếu là ma thì nó
đã giết cô rồi.
Lẽ nào họ bị ma nhập?
Cô không biết phải làm sao
báo cho Kha Lương để anh
mau chóng rời khỏi cái thư
viện đáng sợ này.
Cô vừa lùi vừa tìm cách
tránh lưỡi dao đẫm máu kia.
Cô phải đi tìm Kha Lương;
trong đầu cô lúc này chỉ còn
mỗi một ý nghĩ là phải gọi
được anh để cùng rời khỏi
đây.
Cuối cùng, cô cũng nhìn
thấy Kha Lương. Anh đang
ngồi ở hàng ghế phía trước
xem một cuốn sách. Cô
không dám gọi, vội vàng
chạy về phía đó. Chạy gần
tới nơi cô phát hiện Kha
Lương không chỉ ngồi đó
một mình, bên cạnh anh còn
có một người nữa. Cô nghĩ
đó là nhân viên quản lý thư
viện. Cô ta đang xõa tóc,
toàn thân đẫm máu. Máu ở
trên lưỡi dao có lẽ là của cô
ta.
Tay cô ta đang cầm cái gì
đó.
Lại là một đôi mắt; tròng
đen của đôi mắt đó cứ nhìn
Tần Cẩm rất lạ. Điều khiến
Tần Cẩm sợ hơn nữa là kiểu
móng tay của người đó.
Lam Kỳ! Người phụ nữ này
là Lam Kỳ; lẽ nào cô ta
muốn giết Kha Lương sao?
Tần Cẩm chợt nhận ra Kha
Lương chẳng hay biết gì bởi
anh đang chăm chú đọc
sách. Cô đang định gọi to thì
lại nghe thấy giọng nữ cao
đó cất lên; người phụ nữ
cầm dao đang tiến lại gần
chỗ này; bây giờ nếu cô gọi
to để bảo cho Kha Lương, sợ
lại thu hút sự chú ý của Lam
Kỳ. Cô liền bỏ Hắc Bảo
xuống, cố ném nó về phía
Kha Lương, ít ra Hắc Bảo
cũng có thể bảo vệ Kha
Lương. Cô chạy về phía sau
giá sách để thu hút sự chú ý
của giọng nữ cao kia.
Lúc này, sức ép dồn lên cô
lớn bởi bùa hộ mệnh duy
nhất của cô là Hắc Bảo thì đã
đi rồi. Lần này chết chắc rồi.
Hãy còn ông trẻ nữa, không
được rồi, sáng nay ông đã
xuất hiện rồi mà.
Kha Lương sẽ ra sao đây?
Nếu cô chết liệu Kha Lương
có bị chết nữa không? Cô
cảm thấy hối hận, nhẽ ra cô
không nên nghe theo lời của
ông trẻ gọi Kha Lương cùng
đi; có lẽ ông cũng không
lường trước được, con ma
nữ đó còn điểu khiển được
bọn người bị ma nhập.
Đột nhiên, cô nghe thấy
tiếng trẻ con ở cuối phòng.
Không biết đó có phải là
tiếng của đứa trẻ tối qua đòi
mắt cô hay không? Cô đã
không còn thời gian để suy
nghĩ nữa; giọng nữ cao
dường như đang từng bước,
từng bước tiến gần tới chỗ
cô.
Kha Lương à, Kha Lương,
mau tỉnh lại đi anh, cái thư
viện này bị ma ám rồi anh,
anh mau rời khỏi nơi này!
Không kịp trốn nữa rồi,
người quản lý thư viện đã
đuổi tới rất gần cô. Phía
trước lại không còn đường
nữa. Trước mặt là một dãy
tủ, cô đành trốn tạm vào
đây. Cô vội vàng đẩy một
cánh tủ, bên trong rất rộng;
cô vội vàng tiến vào trong
đó.
Cô nghe thấy tiếng bước
chân chậm lại. Nó đang tìm
mình đây, nó đang lê bước
chầm chậm tới gần.
Tần Cẩm không còn nghĩ
được gì nữa, cô chỉ mong
sao Kha Lương chạy thoát.
Bản thân cô chắc không
xong rồi, cô cố thu mình vào
một góc tủ, nín thở, hy vọng
nó không nghe thấy gì.
Tiếng trẻ con càng lúc càng
gần, có lẽ nó cũng sắp tới
cánh tủ cô đang trốn.
Cô nhắm mắt lại, giọng nữ
cao dừng lại trước cánh tủ
cô đang nấp, tay nó đã sờ
vào tay cầm của tủ rồi.
Đúng lúc này, cô thấy một
cánh tay lạnh ngắt thò ra từ
trong tủ; bàn tay đó nhẹ
nhàng nắm lấy tay cô rồi
kéo cô vào trong. Hóa ra
chiếc tủ này rỗng, nó thông
với một gian phòng khác. Cô
không thể hét lên bởi mồm
cô đã bị bịt chặt.
Lúc cánh cửa tủ mở ra, cô
đã bị cánh tay bí mật kia kéo
vào một gian phòng khác.
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#69 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:23 » @100478

CHAP 15-A: CA BĂNG Tần Cẩm bị lôi vào một căn
phòng khác. Lúc này cô sợ
đến nỗi không nói được gì
nữa. Cô cố trấn tĩnh nhìn lại
người kéo mình, thì ra là
một ông lão gầy guộc, tóc
bạc trắng. Ông bịt chặt
miệng cô, ra hiệu cho cô
không được hét. Ông úp
mặt vào tường để nghe xem
có động tĩnh gì không rồi
chầm chậm kéo cô đi, Tần
Cẩm không chịu đi bởi Kha
Lương đang ở trong đó.
- Anh ta không sao đâu.
Anh ta có xích hoàn bảo vệ,
không gì có thể làm hại
được anh ta. - Ông lão nói
cứ như đọc được ý nghĩ của
Tần Cẩm vậy.
- Đi nhanh thôi, bởi nếu
chúng nó đuổi kịp tôi cũng
không thể nào đấu lại chúng
được. Nhanh lên, chúng ta
phải tranh thủ lúc chúng bị
xích hoàn khống chế.
Tần Cẩm cố gắng đứng dậy,
chạy thục mạng ra ngoài.
Dọc đường đi cô thấy rất
nhiều xác chết, lúc mới đến
chưa xảy ra chuyện này.
Chỗ này đã bị lũ ma điều
khiển từ lâu, chúng chỉ chờ
cô tới chui đầu vào rọ.
Cô chạy ra khỏi cái thư viện
ma quái đó bằng cầu thang
nhỏ ở cửa sau. Bây giờ, cô
mới nhận ra trời đã sập tối.
Hóa ra thời gian ở trong thư
viện cũng bị bọn ma đảo lộn
bởi cô cảm thấy mình vừa
vào một lúc, thật ra đã rất
lâu rồi.
Cô đã bước vào một không
gian khác; thời gian, con
người và cảnh sắc ở đó khác
hẳn thế giới cô đang sống.
Ông lão không để ý đến cô,
ông cứ chạy, chạy mãi về
phía trước.
Cô cố gắng bám theo ông.
- Bác ơi, anh ta chắc không
sao chứ?
- Ý cô là người yêu của cô
trong đó phải không? Anh ta
đương nhiên không sao rồi
bởi anh ta là con cháu nhà
họ Kha, hơn nữa anh ta lại
có xích hoàn tránh tà do vậy
không ai có thể làm hại anh
ta được; đến tôi cũng khó
tiếp cận anh ta nữa là.
Nghe ông lão trả lời, mặt cô
nóng bừng; không hiểu sao
ông ta lại nghĩ rằng Kha
Lương là người yêu của cô
kia chứ? Cô hỏi tiếp:
- Bác ơi, bác là ai thế?
Ông lão không trả lời, cứ
tiếp tục chạy.
Hai người cứ chạy mãi, rẽ
qua một vài khúc ngoặt thì
tới một khu hầm mộ rất yên
tĩnh. Tần Cẩm cảm thấy nơi
này rất quen thuộc, cô chợt
nhớ ra đây chính là khu hầm
mộ nhà Đường Thi Thi. Lúc
còn nhỏ, Thi Thi hay dẫn cô
ra đây chơi. Khu hầm mộ
này rất đẹp, an nghỉ trong
đây đều là người họ Đường.
Ông lão này chắc chắn là
bác Lý - người canh hầm
mộ. Nhưng cô nhớ rằng khi
đó bác ấy đã rất già rồi, bao
nhiêu năm trôi qua bác ấy
chẳng thay đổi chút nào, chả
trách lúc cô nhìn thấy bác ấy
lại có cảm giác thân thiết
như vậy.
Bỗng cánh cổng hầm mộ mở
ra, cô và bác Lý liền đi vào.
Cánh cổng hầm mộ được
thiết kế rất kín đáo, người
thường không thể vào được.
Lúc trước, cô và Thi Thi
thường trốn học vào đây
chơi. Họ rất thích các loại
hoa thơm cỏ lạ ở đây. Tuy là
hầm mộ song nó lại không
có vẻ đáng sợ của nghĩa
trang, trái lại rất dễ chịu.
Hơn nữa bác Lý đối xử với
họ rất tốt.
Đứng ở nơi lúc nhỏ đã từng
đến chơi, rồi nhớ lại ngày
tháng thơ ngây vô tư lự, nhớ
đến tiếng cười hồn nhiên
sảng khoái khi họ cùng chơi
đùa dưới ánh mặt trời, tự
dưng cô xúc động òa lên
khóc.
Khóc thoải mái một hồi, cô
thấy nhẹ cả người.
Ông Lý dẫn cô vào phòng
canh mộ rồi rót cho cô một
cốc trà nóng.
- Bác à, bác luôn sống trong
này, tại sao bác biết cháu
gặp nguy hiểm mà tới cứu
vậy?
- Tôi tuy chỉ là một người
canh mộ, một người hầu
bình thường của nhà họ
Đường, nhưng tôi lại là
nguyên lão của nhà họ. Lão
gia đối với tôi ân trọng hơn
núi. Trước khi khuất núi,
ông đã gửi gắm Thi Thi cho
tôi chăm sóc; bởi ông biết
khi còn trẻ tôi đã học Phép
thuật. Mấy hôm trước, tự
nhiên tôi thấy trong hầm mộ
nồng nặc mùi máu tanh, tôi
đoán chắc có chuyện không
hay rồi, nhưng khi tôi vào
nhà, Thi Thi đã bị con ma
kia quấn lấy rồi. Chẳng biết
làm gì hơn, tôi đành phải
dùng bùa để bảo vệ cơ thể
cô ấy rồi đưa cô ấy đến đây.
- Bác đã đón Thi Thi đến
đây ạ?
- Đúng vậy, tôi đã đem cô
Thi Thi tới hầm mộ này.
Thật không ngờ con ma nữ
kia lại ghê gớm như vậy;
linh khí của bao nhiêu người
trong nhà họ Đường vẫn
không đủ sức chống lại nó.
Bất đắc dĩ tôi đành phải mời
người nhà họ Kha tới cứu
cho Thi Thi. Khi tôi đưa
được người nhà họ Kha tới
đây thì may mắn gặp cô.
Tần Cẩm xúc động nói:
- Hôm đó bác đã cứu cháu ở
nhà ông Hồ cắt may trong
thị trấn nhỏ phải không?
Ông ta gật đầu cười. Đột
nhiên, ông tỏ vẻ không vui:
- Tôi cứ tưởng cô ở bên
cạnh người nhà họ Kha sẽ
không gặp nguy hiểm; nào
ngờ cái tay Kha Đạo lại
không truyền nghề cho hậu
nhân. Thật không thể tin nổi
là đến đời ông ấy nhà họ
Kha lại thất truyền! Cái thằng
ranh đó chẳng biết làm gì
cả.
- Vậy là Thi Thi vẫn còn
sống hả bác?
- Đúng vậy, tôi đã đặt cô ấy
nằm giữa hầm mộ nơi tập
trung linh khí nhà họ
Đường; có nhiều người bảo
vệ như vậy, tạm thời ác quỷ
vẫn chưa thể tiêu diệt Thi
Thi.
- Ác quỷ nào hả bác?
Ông liền đứng dậy rồi dẫn
Tần Cẩm đi vào trung tâm
của hầm mộ. Ánh trăng rọi
xuống hầm mộ một thứ ánh
sáng dìu dịu
Đi mãi, đi mãi, cuối cùng cô
cũng nhìn thấy Thi Thi đang
nằm trên đất.
Rất nhiều đom đóm lập lòe
đang vây quanh cô. Điều
đáng sợ nhất là Thi Thi vẫn
đang mặc bộ sườn xám màu
đỏ ma quái kia.
Nhìn thấy nỗi sợ hãi ánh lên
trong mắt cô, ông Lý thở dài
rồi nói:
- Bác cũng không tài nào bỏ
được bộ sườn xám đó ra.
Rất nhiều người nhà họ
Đường đang đấu với con ma
nữ đó. Xem ra oan khí của
nó nặng quá, có lẽ cũng bó
tay thôi.
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:

Re: [Ghost] Truyen ngan ve ma upload thuong xuyen

#70 » Gửi bài gửi bởi hoangpro97x » 29/10/2012 21:24 » @100482

CHAP 15-B: - Mọi việc xảy ra đều liên
quan đến chiếc sườn xám đó
phải không bác?
- Thế các cháu đã tìm ra tấm
vải đó ở đâu vậy?
- Thi Thi đã kiếm được nó ở
một xóm nhỏ tên gọi là
Tương Tây.
- Thế thì đúng rồi. Đây
chính là lời nguyền Ca Băng
- lời nguyền độc địa nhất
trong các lời nguyền. Người
đặt ra lời nguyền chắc phải
có mối thâm thù không đội
trời chung với thế giới này.
- Cháu không hiểu đang xảy
ra chuyện gì? Bạn cháu bị
giết chết không rõ nguyên
nhân, còn cháu thì bị ma
truy sát.
Lúc hai người đang nói
chuyện, đột nhiên ánh sáng
lập lòe của đom đóm bỗng
tối dần, còn Thi Thi bắt đầu
rên rỉ.
- Hỏng rồi! Chúng tôi đã
không khống chế được con
ma nữ này nữa; nó đang
muốn giết Thi Thi. Nhanh
lên! Bây giờ tôi đến làm
phép thì cô nhanh chóng xé
bộ sườn xám đó nhé!
Trong bóng tối lờ mờ, cô
nhìn thấy một bóng người
đang bò trên người Thi Thi.
Đó chính là bộ sườn xám.
Đầu ngón tay của ông Lý
phát ra một thứ ánh sáng
màu lam nhạt, ông chỉ thẳng
vào con ma nữ đó. Ngón tay
của con ma nữ kia đã lần lên
mắt Thi Thi. Tần Cẩm liều
mình, không thể để mất
thêm một người bạn nữa; cô
bắt đầu hành động. Cô cắn
chặt môi, nhặt một cành cây
trên đất rồi lấy hết sức bình
sinh chọc vào mặt con ma
nữ kia. Con ma nữ loạng
choạng, ngã xuống bên cạnh
Thi Thi, nhanh như một mũi
tên, Tần Cẩm lao lên xé tan
bộ sườn xám kia. Ánh sáng
đom đóm đột nhiên sáng
bừng lên, con ma nữ biến
mất.
Tần Cẩm thở hồng hộc; ông
Lý chạy lại bế Thi Thi lên.
Tất cả đom đóm cứ bao
quanh Thi Thi.
Về tới căn phòng nhỏ, thay
cho Thi Thi bộ quần áo của
ông Lý xong, Tần Cẩm tưới
chút chè nóng lên người Thi
Thi. Cuối cùng cô ấy cũng
tỉnh lại.
Cô sợ hãi nép vào Tần Cẩm
rồi bật khóc nức nở.
Hóa ra cô biết hết mọi việc
chỉ có điều bất tỉnh mà thôi.
Cô nhận ra Tần Cẩm đã liều
mình cứu cô.
Hai người dần dần bình tĩnh
trở lại, họ bắt đầu hỏi ông
Lý về lời nguyền Ca Băng.
- Ca Băng là lời nguyền ác
độc nhất trong các loại lời
nguyền. Những người tạo lời
nguyền đều sống trong rừng
sâu. Chỗ họ ở thường có cây
hòe cổ nghìn năm. Cây hòe
là loại cây âm nhất trong các
loài cây, do vậy cấu tạo từ
này là chữ mộc ghép với chữ
quỷ. Nếu dùng loại cây này
để nguyền rủa, sẽ có được
oan khí của ác quỷ, chính vì
vậy lời nguyền khó có thể bị
phá.
- Người ta làm thế nào để
tạo ra lời nguyền?
- Bác cũng chỉ được nghe
qua truyền thuyết hàng trăm
năm trước rằng những
người muốn tạo lời nguyền
phải trói người có quan hệ
huyết thống gần nhất và là
người mình yêu quý nhất
dưới gốc cây hòe cổ, rồi
khoét mắt của người đó ra,
để mặc người đó chết vì mất
máu. Cây hòe cổ sẽ hút hết
máu của người chết. Trong
vòng một năm, cây hòe sẽ
hấp thu thiếu nữ đó vào
thân thể nó.
- Thiếu nữ ư?
- Đúng vậy, người được
chọn để tạo ra lời nguyền
phải là thiếu nữ còn trong
trắng, nếu không cây hòe cổ
sẽ không hấp thu được oan
khí.
- Vậy thì người tạo lời
nguyền phải giết người thân
nhất của mình?
- Đúng vậy, thường thì họ
phải giết chính con gái của
mình.
Tần Cẩm và Thi Thi sợ hãi
lùi về phía sau. Họ cảm thấy
cách tạo lời nguyền này quá
tàn nhẫn. Người tạo lời
nguyền phải khoét mắt đứa
con gái thương yêu nhất do
chính mình đẻ ra, sau đó
trói lên cây để mặc cho nó
đau đớn mà chết. Cách tạo
lời nguyền này thật dã man!
- Sau đó họ phải làm gì hả
bác?
- Người tạo lời nguyền phải
chờ đến mùa xuân năm sau,
họ trở lại nơi có cây hòe cổ
rồi đào gốc nó lên. Chỉ cần
đào phạm vào rễ của cây
hòe này sẽ chảy ra thứ chất
lỏng đỏ như máu. Người đó
dùng thứ chất lỏng này để
nhuộm vải; đó chính là cách
tạo lời nguyền Ca Băng.
- Những đồ bọn cháu mặc
trên người đều làm từ mảnh
vải như thế ư? - Đường Thi
Thi sợ hãi hỏi.
- Đúng vậy, đây là một lời
nguyền độc địa. Thường thì
trong quá trình nhuộm vải,
người đó phải đọc lên mong
ước của mình, đồng thời đọc
cả tên của người bị nguyền
rủa; chưa có ai thoát khỏi lời
nguyền Ca Băng này.
- Thế tại sao chúng cháu
cũng liên quan tới lời
nguyền này vậy?
- Đến giờ bác cũng không
hiểu tại sao Ca Băng lại vô
duyên vô cớ giết hại các
cháu? Có lẽ oan khí của lời
nguyền Ca Băng lần này quá
nặng, do đó lời nguyền đã
mất điều khiển chăng? Cũng
có khả năng oan quỷ đã háo
máu điên cuồng, do vậy bắt
đầu lạm sát người vô tội.
Vấn đề nghiêm trọng này,
bác không thể giải quyết
nổi. Tần Cẩm à, con phải
nhờ Kha Lương giúp đỡ, họ
Kha có truyền thống bắt ma
rất giỏi. Dù gì các cháu cũng
đã tình cờ gặp được nhau.
Điều đó chứng tỏ ông trời
không muốn tuyệt đường
sống của các cháu. Các cháu
nhất định phải phá được lời
nguyền tai quái đó thì mới
có cơ hội cứu sống chính
mình và cứu cả Anh Kỳ nữa.
- Anh Kỳ? Cô ấy vẫn sống
ư? - Thi Thi ngạc nhiên hỏi.
- Vẫn còn sống tuy rằng ma
nữ đã điều khiển hồn nó,
nhưng tạm thời nó vẫn được
an toàn. Điều cốt yếu là các
cháu phải nhanh lên, bởi các
bác đã bất lực với lời nguyền
này rồi. Các cháu phải nhớ
rằng, cứ giết xong một
người thì sức mạnh của ma
nữ lại tăng lên gấp bội. Hiện
tại nó có thể sai khiến được
các hồn ma khác như con
ma nhỏ đã truy sát Tần
Cẩm, nếu tà phép của nó
còn tăng lên nữa, có lẽ Hắc
Bảo cũng khó có thể bảo vệ
cháu được.
- Tại sao Hắc Bảo lại bảo vệ
cho cháu chứ? - Tần Cẩm
hỏi.
- Hắc Bảo là sứ giả âm phủ.
Nói chung thì mọi loại ma
ghê gớm đều không thể làm
tổn thương đến nó. Thế
nhưng con mèo này sẵn
sàng bỏ mạng để cứu cháu
đấy. Chắc giữa nó và cháu
có một mối gắn kết bí ẩn
nào đó. Bác sẽ tìm hiểu
chuyện này, có lẽ điều này
sẽ ít nhiều giúp cho các cháu
phá được lời nguyền này.
- Bác ơi bây giờ chúng cháu
phải làm gì?
- Đi tìm Kha Lương, anh ta
có lời giải đó. Bác chỉ là
người canh mộ nhà họ
Đường, không được phép
rời xa hầm mộ quá lâu.
Nhưng bác sẽ đưa cho các
cháu vật báu của bác, ít ra
cũng có thể tránh tà được.
Kỳ thực bác đi theo các cháu
cũng chẳng giúp gì được,
mà lời nguyền cũng không
phá được; các cháu đành
phải tự tìm cách thôi. Nói rồi
ông đưa một chiếc vòng tay
hồng ngộc cho Thi Thi.
Chiếc vòng đó phát ra màu
đỏ trong hầm mộ tối om.
Các cháu mau đi đi, các cháu
cũng không còn nhiều thời
gian nữa đâu. Con ma nữ
kia bây giờ đang điên cuồng
tàn sát người vô tội, nếu các
cháu không kịp thời tìm ra
biện pháp khống chế nó, thì
không chỉ các cháu mà còn
rất nhiều người vô tội nữa
sẽ bị nó hãm hại. Các cháu
phải nhắc nhở thằng ranh họ
Kha sớm học phép thuật đi,
nếu không đến xích hoàn
cũng không bảo vệ được cho
nó đâu.
- Bác à, xích hoàn là cái gì?
Tại làm sao mà anh ta có
được xích hoàn vậy? - Tần
Cẩm tò mò hỏi.
- Xích hoàn chính là cái
khuyên tai - bảo bối quý giá
trong giới pháp sư. Có được
nó, ma không có cách nào
tiếp cận được anh ta. Nhưng
bác cũng không chắc xích
hoàn có tác dụng đối với Ca
Băng hay không? Tốt nhất
hãy bảo anh ta đeo nó.
Cuối cùng thì họ cũng ra
khỏi hầm mộ. Hai người bạn
đã thoát khỏi cái chết trong
gang tấc cùng đi ra, sau
lưng họ là ánh mắt lưu
luyến không muốn rời của
ông Lý. Họ cầm chắc tay
nhau bước ra ngoài hầm
mộ
HAPPY NEW YEAR 2014
hoangpro97x
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️13/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸118/4142🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Tuyệt Trần Tản Tiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất