Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Ba, 05:36:18 - 26/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

Re: Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

#31 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 09/04/2013 21:52 » @202267

chương 30
Chiếc xe dần lăn bánh, mặt nó áp sát vào cửa sổ, không như hồi sáng, không khí trong xe bây giờ rất im ắng, chỉ có tiếng ngáy của mấy gã đàn ông kia thì vang lên đều đều. Nhưng hắn không ngủ, nó biết, hắn đang nhìn nó chằm chằm. Vì vậy mà nó nhất quyết dán mắt vào khung cảnh bên ngoài, nó không dám nhìn hắn, hôn, sao hắn lại hôn nó, để bây giờ phải khổ sở thế này.

Hắn là gay thật sao?!?

Thật là kinh hoàng!?!

“anh HẢI, anh ăn singum không?”

Nhiên đưa ra trước mặt nó một thanh singum, nó nhìn rồi khẽ lắc đầu. Nhiên phụng phịu.

“sao nãy giờ anh không nói gì vậy?”

Nó nhíu mày, chẳng lẽ sáng giờ nó nói nhiều lắm sao? Nhưng Nhiên không chú ý đến cái nhíu mày của nó, chợt cô nàng ôm cánh tay của nó, dựa đầu lên đó, nó lại đỏ mặt.

“em đang làm gì vậy?” nó lúng túng.

“sao? Anh không nói gì thì em ngủ, nể tình sáng giờ em giúp anh băng bó , cho em mượn vai tí đi” Nhiên nói.

Chưa được sự đồng ý của nó, cô nàng đã nghiêng đầu đè lên vai nó ngủ, nó hít thở thật mạnh, mặt không ngừng đỏ, khi vô tình liếc mắt qua hắn, liệu có phải ảo giác không mà mặt hắn có vẻ tức giận. Nó nghệch ra, người bị cưỡng hôn là nó đấy nhé, sao lại có chuyện hắn trưng bộ mặt tức giận ra chứ, cứ như nó cưỡng hôn hắn không bằng.

Nó không quan tâm nữa, mắt lại hướng ra khung cảnh bên ngoài, đầu dựa vào cửa sổ, xe vẫn cứ chạy, đường gồ ghề, đầu nó đôi lúc đập vào cửa sổ đau điếng, nhưng nó đang rất mệt mỏi, đôi mắt nhắm nghiền, và không có ý định mở ra.

Nó thấy thật nhẹ nhàng, trong mơ nó thấy hắn, hắn đứng trước biển, tay hắn dang ra đón gió. Hắn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, tinh khiết đến dễ chịu, nó có cảm giác hắn đang hòa vào những tia nắng kia.

Rồi hắn quay đầu lại nhìn nó, hắn mỉm cười, nụ cười đẹp lắm, nó có cảm giác mặt mình đang đỏ lên. Nó chỉ dám đứng đó, nhìn hắn chằm chằm.

“tới đây” hắn mấp máy môi.

Nó lưỡng lự, không hiểu có cái gì đó ngăn cho nó đến với hắn. Nhưng hắn đưa tay mình ra, hướng về nó.

“đến đây đi” hắn lại nói.

Nó nhíu mày, rồi bàn tay rụt rè, khẽ đưa ra, định nắm lấy tay hắn.

“cậu không đi đâu cả” Lâm bất chợt từ đâu xuất hiện, cậu ôm nó vào lòng.

“đừng phá chuyện của tôi, buông Hải ra” hắn nhíu mày, tia mắt dữ, rồi lao lên, nắm lấy tay nó, lôi về phía hắn. Lâm cũng quyết ăn thua, nắm bên tay còn lại, kéo nó về phía mình.

2 bên giằng co, nó hốt hoảng, sợ hãi có, sao cảnh này…quen vậy nhỉ?

Rồi 2 tên đó lao vào đánh nhau, nó chỉ dám đứng bên ngoài, rồi nó cảm thấy dưới chân nó mềm mềm, nhìn xuống, thì ra một con mèo đang cạ vào chân nó, nhưng…nó điếng người…con mèo đó sao lại mang gương mặt của tên Duy.

“cô phải nghe theo tôi, phải nghe theo tôi, phải nghe theo tôi…làm cho họ đánh nhau đi, họ càng đánh, tôi càng có lợi, tốt nhất là đánh đến nỗi giết chết lẫn nhau đấy…đánh đi….đánh đi…HA HA HA”

Con mèo đó cười…nó đang cười…không những vậy còn nói nữa. Nó ôm đầu.

“BIẾN HẾT CHO TÔI”
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

Re: Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

#32 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 09/04/2013 21:54 » @202269

chương 31
“cậu sẽ theo ai hả?”

Cuối cùng 2 người cũng để nó lên tiếng, nhưng sao lại là câu hỏi khó đến vậy chứ? Nó đang choáng váng, mặt mày xây xẩm vì bị kéo, nay bị câu hỏi kia đánh một đòn chí mạng!

Làm ơn! Hỏi nó gì cũng được, ngoài câu này được không?

“tôi…tôi…” nó mấp máy môi, hình như…theo bên nào…nó cũng chết!

Nếu theo hắn…chết chắc! làm sao đối mặt được với hắn chứ?

Còn nếu theo Lâm!

Nó không dám tưởng tượng, có thể hắn sẽ tức giận mà giết nó mất!

Còn bỏ chạy thì sao? Nếu giờ, nó làm bộ mặt tức giận, hất tay 2 người một cách cự tuyệt như trên phim, rồi hét thật to “đừng làm phiền tôi nữa!”. Sau đó bỏ chạy thật nhanh…cách này được nhất đấy!

Nhưng khi cuối xuống nhìn cái chân bị thương đang quấn băng nặng gần cả kí của mình…nó lại lắc đầu!

“hãy làm theo ý cậu muốn, tôi sẽ bảo vệ cậu” Lâm thì thầm với nó.

Nó cảm thấy một chút an toàn, ngước mặt lên nhìn Lâm, sự an toàn đó tăng lên gấp bội. Nhưng khi nhìn hắn, nó lại cảm thấy nghẹt thở. Dường như đâu đó trong đôi mắt sâu thẳm ấy, có sự van nài, van nài hãy chọn hắn đi, hãy tiến về phía hắn, đôi mắt đảm bảo hắn sẽ không làm gì nó đâu.

Nó mím môi, nó nhìn xoáy vào mắt hắn, nhìn kĩ lắm, nó đắm đuối trong đó cho tới khi…nó thấy tay nó đã buông tay Lâm…cho tới khi…nó vô thức đi cà nhắc về phía hắn…trước ánh mắt ngạc nhiên của Lâm.

Hắn không chậm một giây, nhìn thấy hành động này của nó, nhanh chóng kéo nó về phía mình…không! Hắn cõng nó trên lưng bước đi thật nhanh.

Lâm…cậu đứng đó…hụt hẫng….tại sao cậu lại hụt hẫng? tại sao cậu lại cảm thấy buồn như vậy? không biết! Nhưng cảm giác khó chịu này…cậu biết! Nó giống như cảm giác khi đó…khi mà cậu biết…Diệp chọn hắn…cô ấy đã chọn như vậy…tim cậu đã đau…và bây giờ, cậu lại đau thêm lần nữa, khi biết nó chọn hắn.



“cậu…cậu đi đâu vậy?” nó hốt hoảng.

Mọi hành động của nó hoàn toàn vô thức, cho tới khi nó thấy mình bị nhấc bổng lên một cách bạo lực. Nó muốn khóc quá! Nó hối hận rồi, nó nên lao về phía Lâm, chứ không phải tên này! Đến giờ, nó hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại làm vậy?

Nhìn mái tóc nâu của hắn từ phía sau, chúng cứ phập phồng theo từng nhịp chân của hắn, mùi thơm lan tỏa, bất chợt nó hít một hơi, rồi khiến tim mình xao động.

Mái tóc nâu đó…đang ở trước mặt nó…ước gì…nó đừng biến mất!

Nó lắc đầu mạnh, nó đang nghĩ gì vậy? Nó muốn xuống, cho nó xuống! Nghĩ thế, nó bắt đầu vùng vẫy, nó không biết phải làm gì, miễn là tứ chi động đậy cho hắn dừng lại thì nó làm nốt!

Chợt tới một góc tối, hắn dừng lại, thả nó xuống rồi ấn nó vào tường một cách bạo lực. Vì mọi việc quá nhanh nên nó không phản ứng kịp, cái chân nhói lên, nó gần như ngã về phía trước, nhưng hắn nhanh chóng giữ eo nó lại, khoảng cách cả 2 lại càng gần khiến máu dồn lên não làm nó muốn nổ tung.

Cái hành lang vắng lặng, hơi thở của hắn ngay trước mặt nó, nó nghe rõ mồn một, mái tóc nó khẽ rung khi chạm phải luồng hơi đầy mạnh mẽ đó. Mặt mũi càng đỏ, nó muốn lên tiếng nhưng lại không thể, nó nổ tung mất nếu máu cứ dồn lên não như thế này…thật sự mặt nó không thể đỏ thêm được nữa rồi! Làm ơn tha cho nó đi!

“tôi đã làm gì mà khiến cậu sợ như vậy hả?” hắn nói, phá tan cái không gian yên tĩnh, chỉ là giọng thì thầm thôi mà, sao nó có cảm giác cứ như là…đang nghe từ một cái lao rất lớn, không những vậy câu hỏi đó cứ dội đi dội lại lung tung trong đầu nó, làm nó khó xử.



Hắn…hắn hỏi vậy là sao hả? Cứ như nó là tội đồ, một kẻ đã đẩy hắn vào con đường tội lỗi, rồi nó lại đừng xa làm danh kẻ bị hại đáng thương! Có phải ý hắn là vậy không?

Nó không biết làm gì, ngoài việc giương đôi mắt to nhìn hắn, miệng lưỡi khô khốc, không biết nói gì hơn.

“tôi…” hắn lấp lửng, gương mặt có vẻ khó khăn lắm để nói câu gì đó, nhưng rồi tới cuống họng thì bị chặn lại, hắn thở hắt ra.

“tôi xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa đâu, tôi hứa! Cho nên đừng xa lánh tôi được không?” hắn nói như van nài.

Nó ngạc nhiên, nuốt nước bọt ực một cái, xong chớp chớp mắt nhìn hắn.

“thật…thật là không làm gì tôi không?” nó hỏi lại, hắn liền gật đầu, nó vỗ vỗ ngực thở phào, nhưng để đề phòng, nó nói thêm.

“không được đứng gần tôi quá 10cm” nó nói, nhưng lại nghĩ, 10cm có đủ an toàn không? Nó mím môi, rồi đưa 2 ngón tay lên “không! Là 20cm!”

Hắn hơi sững người trước điều kiện đó, không những vậy còn nhận được ánh mắt kiên quyết của nó, cậu cười xòa, bước lùi lại một bước, buông tay ra.

“ok!”

Nó cười mỉm.

“vậy mới được chứ!”

Hắn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, nó cũng thở phào, cứ như trút bỏ một gánh nặng nghìn kí, cơ mặt giản ra, có cảm giác như xuân đã về, mọi thứ bỗng nhiên thật dễ chịu.

Nó cười, hiên ngang bước về phòng, nhưng không ngờ gặp cái chân đau, hắn thấy vậy, chân tiến lên tính đỡ nó, nhưng cậu lại dừng lại, nhìn nó ngã nhào xuống đất.

“HA HA HA” hắn cười lớn, vang vọng cả hành lang.

Nó tức giận, xoa xoa mặt, rồi liếc hắn.

“thấy tôi ngã sao cậu không đỡ hả?” nó hét lớn.

“tôi không được đứng gần cậu 20 cm, nhớ không?” hắn nhún vai, nói xong còn bâng quơ nhìn đi chỗ khác, cứ như không thấy nó đang mệt nhọc đứng dậy.

Nó nhìn hắn, nguýt một cái rõ dài, tự nhủ, tôi không dựa cậu, thì dựa tường vậy, thiếu cậu tôi chết sao? Nghĩ thế nó men theo tường để tiến về phòng, nhưng nó không ngờ có một ngã quẹo phía trước, khiến bờ tường này cách bờ tường phía bên kia một khoảng 5m, nó nhắn mặt. Nó khẽ đưa mắt nhìn hắn, nhưng khi thấy cái vẻ thờ ơ của hắn cứ như không thấy gì nó lại tức, quyết không nhờ hắn để đi qua bên kia. Nhớ hồi ở cô nhi viện, nó chơi trò nhảy lò cò hay lắm nha, không chịu thua đâu!

Chỉ có điều…không phải vì lâu rồi không chơi lò cò không mà chỉ mới nhảy vài bước, mà nó đã loạng choạng.

“A!” nó la lên, nhắm mắt lại, chuẩn bị ‘ôm’ đất mẹ vào lòng tiếp.

Nhưng đã có một bàn tay đưa ra đỡ nó, bàn tay nhẹ nhàng kéo eo nó sát vào mình, rồi mỉm cười với nó.

“ngốc!” hắn nói, rồi giữ chặt eo nó , kéo tay nó quàng qua vai mình xong dìu nó bước đi trên hành lang dài.

Tôi chỉ ước cho hành lang này dài vô tận.

Tôi chỉ ước cho mình sẽ mãi mạnh mẽ để làm một bờ tưởng vững chắc cho cậu.

Tôi chỉ ước chúng ta sẽ mãi như thế này.

Tại sao cậu là con trai chứ?

Tại sao…tôi lại thích cậu?

Ừm! tôi chỉ có thể…đắm mình trong những điều ước thôi!
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

Re: Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

#33 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 09/04/2013 21:55 » @202270

chương 32
Thời gian nghỉ cũng qua, nó ít gặp Lâm hẳn. Đôi chân giờ đã lành, nó siêng tới căn tin để gặp được cậu ta. Sao nó đi tìm Lâm nhỉ? Nó không biết, chỉ cảm giác hình như lựa chọn của nó hôm đó đã khiến cậu buồn thì phải. Nhưng nó lại cốc vào đầu mình, nghĩ vậy nó phải nó nâng cao giá trị bản thân quá không? Nó đã là gì của cậu ta đâu chứ? Chỉ là bạn bè không gặp, nhớ thôi! Ừ! Chắc vậy rồi, bạn bè tìm nhau có gì đâu nè! Nghĩ thế, nó trưng ra nụ cười cực ngố.

“chóc”

“em kia! Có nghe giảng không hả? Sao lại cười thế kia? Em đang giỡn mặt với tôi à?”

Hồn nó về với thân xác, nhưng lại không khiến nó đỡ ngố hơn tí nào, nó há miệng, nhìn xung quanh ý hỏi chuyện gì đang xảy ra thế kia? Khi không nó lại bị ‘ăn’ phấn là sao? Nhưng khi gặp bộ mặt tức giận của ông thầy toán, nó liền giật mình.

“em…em xin…”

Chữ ‘lỗi’ chưa kịp thốt ra, nguyên một giả lau bảng đã ụp lên mặt nó, đấy là kết quả cho việc làm mặt ngố với giáo viên…lần 2!

Nó gỡ khắn lao bảng xuống, ho sặc sụa, nhưng lại không quên nhe răng ra cười với thầy toán, mong thầy tha lỗi cho nó. Khỏi nói cũng biết là nụ cười đó không cứu vãn được gì cho nó bởi nụ cười đó cũng bị ông thầy ném vào tội ‘vô lễ với giáo viên’.

Nó ức chế, sao lại như vậy chứ? Nó đã cười một cách rất chân thành và nhiệt tình mà! Trên đường về phòng giám thị chịu tội, nó ghé qua phòng vệ sinh để rửa lớp phấn mà ông thầy tặng cho. Nó không khỏi giật mình, nhìn thế nào thì cái mặt đầy phấn này rất ngố. Tim nó đập thịch một cái, rồi kéo khóe môi lên làm lại nụ cười ban nãy.

Nó nước mắt 2 hàng trong lòng, nhìn nụ cười ngố đó nó còn có cảm giác bị sỉ nhục chứ nói chi người khác, nó xụ mặt, vặn vòi nước, tay không ngừng hất nước lên mặt để rửa đi lớp phấn.

Khi nó ngước mặt lên, chợt thấy Lâm bước vào. Nó vui mừng, nhưng cảm thấy có gì đó không ổn! Tại sao không gặp ở hành lang, hay nhà ăn…mà lại gặp nhau ở cái nơi nhạy cảm như vậy chứ?

Nó không dám níu Lâm lại, bởi học sinh mà vào đây thì chỉ là…cần giải quyết ‘đại sự’ thôi. Nó suy nghĩ, tên Lâm này nhìn bình thường cứ như thần, nhưng bây giờ, gặp cậu ở đây, chứng tỏ cậu cũng chỉ là người bình thường nhé! Nó không thể không cười khi nghĩ đến việc đó, đương nhiên cái cười khúc khích đó đập vào mắt Lâm, cậu liền nhíu mày, nhìn xung quan thấy không có ai, liền nói.

“cô là con gái đấy, nếu không muốn đi ra vậy có cần đến gần đây quan sát không?”

Nó đỏ mặt!

Nó lao ngay ra ngoài, còn nhanh hơn cả siêu nhân!

Nó nghe tim mình đập dữ dội, thở hồng hộc, xong ôm mặt! Xấu hổ quá đi!

Đương tự gặm nhắm tội lỗi của mình, cánh cửa phòng vệ sinh mở, Lâm thong thả bước ra.

“khoan đã!” nó nắm tay Lâm lại.

“chuyện gì?” Lâm bình tĩnh đáp lại.

Nó có cảm giác như bị mắc nghẹn, sao vậy chứ? Bình thường lúc tìm cậu ta vốn có rất nhiều điều để nói, nhưng sao giờ trong đầu lại sáo rỗng, chất xám dường như bị rút hết, các dây thần kinh thì không chịu hoạt động.

2 người nhìn nhau một hồi, cuối cùng nó cũng mấp máy môi.

“cậu thoải mái chứ?” nó cười tươi.



Giờ, không chỉ có nó, mà Lâm còn đỏ mặt!

Còn nó, nó hận là không thể biến ngay lập tức, hoặc là Lâm không còn trước mặt nó, hoặc là nó không còn đứng trước mặt Lâm!



Ya! Xấu hổ quá đi!

Lâm từ từ…gỡ tay nó ra, xong cậu đi một mạch, nó không dám níu kéo người ta, khi bóng Lâm đã khuất ngay ngã quẹo, nó cốc đầu mình, ức chế nhảy tưng tưng! Huỳnh Trang Thư! mày vừa làm gì, vừa làm gì, vừa làm gì vậy hả? mày đáng chết ,mày đáng chết ,mày đáng chết! Sao chuyện mất mặt như vậy mày cũng dám nói ra là sao? Mày ngu ngu ngu ngu nhất quả đất mà! Không! Là ngu nhất nhất nhất nhất cái hệ mặt trời này…à! Không khéo là vũ trụ mất!

“hu hu! mất mặt quá!” nó than vãn, xong ngoan ngoãn tiến về phòng giám thị, có thể sau khi bị phạt nó sẽ thấy tâm hồn thanh thản hơn sau những tội lỗi mà nó đã gây ra. Mong nó được tha thứ!

Nó đi, không biết Lâm chỉ đứng sau ngã rẽ kia, cậu lén nhìn tất cả, hành động trẻ con của nó khiến cậu phì cười. Rồi khi biết chắc nó đã đi thật rồi, cậu cũng nhấc chân tiến về lớp, miệng khẽ ngân nga huýt sáo, hôm nay tâm trạng thật tuyệt!

Giờ ra chơi, nó bước trên hành lang, ai nhìn nó cũng cười khúc khích, có thằng không nể gì, cười lớn càng làm nó thấy xấu hổ hơn!

Chẳng là…trước ngực nó đang treo một cái bảng với một hàng chữ to đùng trên đó: ‘EM XIN HỨA KHÔNG LÀM MẶT NGỐ NỮA!’. Hình phạt là nó phải đeo cái bảng đó cho hết ngày hôm nay, nó thầm than , quả là hình phạt dã man của thế kỉ, nếu có cuộc bầu chọn, nó sẽ bầu cho hình phạt đánh vào danh dự này!

“cậu…cậu…HA HA HA!” hắn đứng trước mặt nó, mới đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó không kiêng nể gì, cười một tràng rõ to.

Nó tức giận, gần như cảm nhận được 2 tai đang xì khói trắng.

“cười gì chứ!” nó hét lớn, xong bỏ đi thật nhanh.

Đáng ghét! Nhìn người khác bị vậy đáng cười lắm sao? Sao nó lại dính vào mấy chuyện không hay ho như vậy chứ? Ya! Hôm nay là ngày gì sao mà nó xui xẻo vậy nè? Toàn là gặp những chuyện xấu hổ! Mà toàn là xấu hổ với đẳng cấp ‘để đời’ chứ chẳng chơi!

Chân nó vô thức bước, không hiểu từ lúc nào đã đứng trước rừng cây, nơi mà Lâm hay đến để ngủ. nó nghiêng đầu, có khi nào….

Chân nó tiến vào, đúng như nó nghĩ, Lâm đang vắt mình trên cành cây ngủ ngon lành, nó phì cười! Sao có thể ngủ như vậy được chứ? không khéo té như chơi! Nhưng nó cũng không dám gọi cậu ta dậy, liền quay lưng lén lút bỏ đi.

“đứng lại!”

Chưa kịp thực hiện một bước, nó đã bị Lâm kêu lại, nó quay qua nhìn Lâm, không thiếu nụ cười trên môi.

“hề hề! chào! Cậu tỉnh rôi”

Lâm không hề chú ý tới nụ cười đó, cậu nhảy xuống, bâng quơ nói.

“ngủ trên cành cây rất khó chịu”

Nó liền gật đầu đồng tình.

“vì vậy cô phải làm gối cho tôi” Lâm cũng bâng quơ nói.

Nó thì nghe như sét đánh ngang tai! Nhưng nghĩ lại hành động xấu hổ hồi sáng, nó liền lật đật đi lại, ngoan ngoãn ngồi làm gối cho cậu ta gác đầu ngủ.

Cũng như lần trước, chuông reng báo hiệu giờ vào học cũng đã vang lên lâu rồi, nhưng cái tên đang nằm ngủ ở đây lại không có ý gì là muốn tỉnh dậy về lớp cả.

Đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, vẫn đôi mắt dài buồn xa xăm, vẫn hàng mi rung rung trước gió, vẫn sóng mũi cao, vẫn đôi môi mỏng. Như lần đầu, nó vẫn nhìn hoài, không thể rời được.

“nhìn đủ chưa?” chợt đôi môi mỏng kia nói, nó giật mình như bị bắt quả tang vì bị trọng tội nào đó.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

Re: Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

#34 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 09/04/2013 21:57 » @202271

chương 33
Chiều, nó lết cái thân hình mệt mỏi của mình về phòng, nó thầm cảm ơn Lâm. Nhờ cậu ta mà nguyên chiều nó có vô trường đâu, nên cái bảng đang treo trước ngực đây không gây phiền hà gì cho nso cả, nó ung dung đi trả cái bảng cho thầy giám thị, xong đi về phòng.

Vừa mở cửa ra, nó thấy hắn đang ngồi trên giường, đôi mắt đang đăm chiêu nhìn một tấm hình đã bị vàng ố 4 góc hình. Không gian bao trùm hắn tĩnh mịch, ánh sáng yếu ớt bên ngoài loáng thoáng cho nó cảm giác mờ ảo, cứ như người ngồi đấy không phải là một con người lạnh lùng tàn bạo, mà là một người mang đầy vẻ u sầu phiền muộn. Hắn đang trút đi ưu tư qua những cái thở hắt đều đặn, đôi mắt đăm chêu dán chặt vào tấm hình, buồn bã, đó là những gì nó có thể thấy, tiếc nuối, đó là những gì đang đọng lại nơi khóe mắt của hắn.

Nó cứ đứng lặng như thế này, cho tới khi hắn ngước mặt lên, nhìn nó, xong hắn mỉm cười, lấy cái ví ra, nhét tấm hình đó lại.

“cậu về rồi à?” hắn hỏi.

Nó không nói gì, gật đầu, tự dưng hình ảnh vừa rồi ám ảnh nó, khiến nó bị suy sụp. Đâu là con người của hắn, chợt có gì dâng lên trong lòng nó, nó chợt thấy hắn quá đáng thương! Đáng thương đến phát khóc lên được! Chợt cái ý nghĩ trả thù tiêu tan trong đầu nó, nó thấy lạc lối, nó đang làm gì ở đây? Nếu không phải trả thù thì có phải nó là một đứa trơ trẽn, giả trai để tiếp cận bọn con trai sao? Phải vậy không? Nó phải làm gì bây giờ? Phải làm gì để có thể cân bằng được đây? Mục đích của nó, khi quyết định giả trai là để trả thù…nhưng nó tiêu tan rồi…tiêu tan thật rồi!

Nó ngước mắt nhìn hắn, nụ cười trên môi hắn thật hiền hòa, đôi mắt đầy bình yên, bờ vai vô cùng ấm áp, tự nhiên chỉ muốn vùi đầu trong đó. nó lắc lắc cái đầu.

“tôi thua rồi! thua đậm thiệt rồi! cậu tha cho tui đi!” nó lầm bầm, hắn nghệch mặt ra, nó đang nói gì vậy?



Thời gian thấm thoắt lại đi qua thêm một khoảng, nó với Lâm đã trở lại bình thường, ngày ngày vẫn cười nói, lâu lâu lại còn làm gối cho cậu ta, nhưng chung quy là vẫn rất tốt. còn với hắn thì lại là một đống hỗn độn, nó nửa muốn bình thường với hắn, nửa muốn né tránh! Bỗng nó mang đầy cảm giác như kẻ tội đồ, không dám đối diện với một người thanh cao như hắn, thật là rối quá đi!

“Huy! Em đang làm gì vậy?” nó đẩy cửa phòng em nó bước vào.

Đúng như nó đoán, em nó đang cặm cụi học bài trên bàn học, ánh đèn từ cái đèn học le lắt, ánh sáng bên ngoài gần như tắt hẳn. Nó đi lại, vỗ vỗ vai cho em nó.

“học hoài là sao? Đi chơi với chị nha!” nó nói, giọng phấn khởi.

Huy ngước mặt lên, nhìn nó cười xòa, xong lại lắc đầu.

“em không muốn đi ra ngoài” cậu nhẹ giọng nói, tay tạm thời bỏ bút, xoay người ngồi đối diện với chị mình.

Nó nghe xong gãi gãi đầu.

“sao không muốn chứ? hít thở không khí trong lành không phải tốt hơn sao?”

“nhưng…ngày lễ sắp tới rồi, bên ngoài ồn ào lắm, em không muốn ra đó!” Huy nói van nài.

Nó lại gãi đầu, em nó nói đúng thiệt, chẳng là Halloween sắp tới, trường BOY và GIRL sẽ sát nhập cùng tổ chức một bữa tiệc vô cùng lớn. Nhưng nó lại rùng mình, vào cái ngày đó bọn họ sẽ tha hồ giả dạng ma quỷ hù dọa lẫn nhau, nó thì lại…sợ ma hơn gì hết! Nhưng…còn nữa…lỡ bọn nữ sinh nhận ra nó thì sao? Nguy thật, ngày hôm đó nó phải trốn thôi!

Chỉ còn 3 ngày nữa là tới buổi lễ, nó càng tránh mặt, nó thà nấp ở chỗ rừng cây làm gối cho Lâm chứ nhất quyết không chịu giúp mọi người, hắn vốn đã khó gặp nó, giờ càng khó hơn khiến tâm trạng không khỏi khó chịu.

Còn 2 ngày nữa, sân trường tấp nập, không khí lễ hội đã đến, bọn con trai hăng hái làm việc để chuẩn bị lễ, bởi họ biết…lần này các nữ sinh sẽ qua dự lễ, nên gương mặt ai cũng hớn hở. (viết tới đây cũng phải làm bộ mặt này =.=”)



Ngày mai là lễ, mọi thứ càng tấp nập, người người chạy qua chạy lại chuẩn bị như mắc cửi, nó vẫn núp ở đâu đó, Lâm vẫn bình lặng ngủ, còn hắn vẫn tâm trang khó chịu khi phải tìm nó. Trước cổng, một cái giàn ma quái được dựng lên, bọn họ dán lên đó đầy những con nhện và rắn bằng nhựa, dưới cỏ, rải đầy nhưng bàn tay ma quái như đang nhô lên từ mặt đất, lâu lâu lại là những ngôi mộ giả. Trên xích đu thì gắn đầy nhãn cầu nổi đầy gân máu, có cái được treo lủng lẳng đưa xuống. Bọn con trai lấy tay mình, nhúng vào sơn màu đỏ, ịn lên trường, tạo ra những vết tay đầy máu khắp nơi. Đương nhiên, với một ngôi trường giàu có, nhiêu đó chẳng thấm thía gì. Đèn đủ màu được giăng lên khắp nơi, tối đến, bọn họ nghỉ ngơi, chỉ còn chờ ngày mai nữa thôi.

Còn về nó, nó ngồi từ trên phòng, nhìn xuống sân rồi rùng mình, kéo rèm lại, đắp chăn kín người. hu hu! mai nó sẽ không ra khỏi phòng đâu, ghê quá ghê quá! Hức hức!

Cái ngày nó sợ hãi cũng tới, hắn dậy từ sớm để chuẩn bị, nhìn qua nó, thấy nó đắp chăn run bần bật.

“cậu bị gì vậy?” hắn quan tâm.

“không…chẳng có gì cả? cậu đi đi! Tui không đi đâu” nó nói giọng còn run run.

“này! Không phải bị sốt nặng chứ?” hắn lại gần, hất chăn của nó ra.

Nó giật mình, trợn mắt nhìn hắn, hét lớn.

“20cm!!!”

Hắn hiểu ý, liền đứng lùi một bước, nhưng lại lúng túng.

“nếu bị bệnh thì nên đi khám chứ?”

“tôi không có bệnh mà…chỉ là…” ,nó khẽ đưa mắt nhìn xuống sân trường ,“tôi không dám đi ra đó!”, nó lại trùm chăn kín mít, run bần bật.

Mới đầu hắn còn nghệch mặt, nhưng về sau, lại nhớ cái tính sợ ma của nó, hắn lại cười lớn.

“cậu trẻ con quá đấy! chỉ là đồ giả thôi mà!”

“cũng không được! làm ơn…đi đi…đi một mình đi! Tui không dám đi đâu!” nó van nài.

Rồi không gian chợt im ắng, nó nghe tiếng hắn thở hắt ra, rồi tiếng đóng cửa lại, tới lúc này nó mới thở phào ra, tự nhiên lại có cảm giác tội lỗi, nếu không lầm thì hắn dự tính là sẽ đi với nó dự tiệc, nhưng xin lỗi nhé! Cái tính sợ ma của nó là bất trị mà!

Bóng đêm buông xuống, 8h tối, mọi thứ bắt đầu, ngoài cổng, bọn con gái bên trường GIRL đã qua, hình như bọn họ đều giả trang thành ‘công chúa’ thì phải! thay vì làm những bộ cánh ma quái, họ lại khoác lên những bộ váy điệu đà, trên mặt lại đeo một mặt nạ cầu kì, nhìn có vẻ rất huyền bí! Nó nghiêng đầu, bỗng thấy ghen tị, dù sao nó cũng là con gái nha! Tự nhiên cũng muốn được mặc như vậy. Nó nhìn quanh, hiện cũng không có ai ở đây, mặc thử một lần xem sao? Nhưng vấn đề lại là…nó không có mặt nạ!

Hay là…

Nó chui xuống gầm giường, lôi cái vali đựng đầy đồ con gái của nó, đợt trước vì muốn quyến rũ hắn nên nó đã mua rất nhiều váy, theo nó nhớ có một bộ váy ren rất cầu kì.

“đây rồi” nó thốt lên, xong lại tìm một cái váy khác, đơn giản nó chỉ muốn cái váy đó xòe ở dưới chân nhìn cho giống bọn kia một chút, một lát sau, một bộ váy trắng ngọc đập vào mắt nó, dưới váy là nhiều lớp vải dày, tạo độ phồng cho váy, rồi một đôi giày lấp lánh mày tím. Nó nhanh tay chộp cái kéo, cắt phần vải ren trên chiếc váy kia, cắt khéo hình 2 con mắt trên đó. Xong! Mọi thứ thật hoàn hảo với nó
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)

Re: Chết…lỡ yêu rồi, làm sao đây ?

#35 » Gửi bài gửi bởi colasoc20 » 09/04/2013 22:00 » @202272

chương 34
Hắn bước đi mệt mỏi trên hành lang, ra ngoài đó quả là một sai lầm, bọn con gái sao lại cứ bu hắn một cách khó chịu như vậy chứ? Bọn họ tới đây không phải để chơi à? Lại gặp con bé hot girl bên đó, vài tháng trước vì chơi đùa nên nhận lời quen, giờ sao nhỉ? Thấy hắn im ắng thì nhỏ phải hiểu là chấm dứt rồi chứ? thế mà giờ vẫn thản nhiên trưng bộ mặt tự tin bước cạnh hắn, còn tự nhiên khoác vai, hừ! hắn không thích những đứa con gái như vậy, họa chăng chỉ thích những cô gái thanh cao như Trang Thư thôi! Một cô gái mỏng manh, gần như dễ vỡ trước mặt hắn, nhưng lại rất quyến rũ…lần đầu tiên hắn bị thu hút bởi một người con gái đến thế!

Rồi hắn sững người, đã bao lâu rồi không gặp Trang Thư, nhưng không hiểu tại sao…có cảm giác rất gần…không hề xa cách tí nào! Cứ như cô ta luôn ở cạn hắn…cảm giác đó…hắn vò đầu! thật là khó hiểu!

Đến trước cửa phòng. Hắn không khỏi khì cười khi tưởng tượng cảnh nó chui tọt vào trong chăn run lẩy bẩy, bởi ngoài kia đang bật những bản nhạc rất là ma quái. Rồi khi nắm lây nắm cửa, chợt một cái gì đó lóe lên trong đầu hắn.

“liệu Trang Thư có ở đây không nhỉ? Liệu khi mình…đẩy cánh cửa này ra, mình có thể thấy cô ta không?”

Hắn phì cười thành tiếng, quái dị, hắn đang nhớ quá hóa rồ à? Sao cô ta lại ở đây được chứ? đây là khu ở dành cho BOY mà, chắc cậu uống say rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi!

Khi cánh cửa đã mở ra…hắn sững người…

Căn phòng không một ánh đèn điện, chỉ loáng thoáng ánh sáng từ bên ngoài hắt vào cửa sổ rải rác khắp nơi. Chỉ là căn phòng không tối, nhưng đủ sáng để hắn thấy…một cô gái? Cô ta mặc một cái đầm ngắn màu trắng tinh khôi, gặp ánh sáng mờ ảo kia liền thành một lớp sương nhạt nhòa, đôi chân thon dài, kết thúc ở dưới là một đôi giày cao gót màu tím lấp lánh như sao, đương nhiên, thật nổi bật trên nền phòng tối tăm như thế, mái tóc dài tới hông, bồng bềnh uốn nhẹ như làn suối. Có lẽ cô ta đang hóa trang, nhưng khác với mọi cô gái khác đều đeo mặt nạ, cô ta lại đeo một lớp vải ren che đi đôi mắt, chỉ để lộ gương mặt góc đầy thanh tú, cái mũi cao, và đôi môi đỏ mọng.

Hắn…hắn nhận ra cánh mũi đó, nhận ra đôi môi đó, chỉ vì đôi mắt được che đi, nhưng vẫn lộ lên một con ngươi sáng. Hắn lắc lắc đầu, liệu có phải là…

“Trang Thư?” hắn thốt lên đầy bất ngờ.

Nó giật mình quay lại, thấy hắn đã đứng ngay cửa, nó lung túng.

“tôi tôi…” nó lắp bắp…rồi chợt nhớ mình đang là thân phận của Trang Thư…nó phải làm sao đây? Đây là trường BOY mà? Phải giải thích như thế nào về sự xuất hiện của cô gái Trang Thư đây? Tại sao nó lại sơ suất không chịu khóa cửa chứ? Hắn sẽ làm gì nó? Tố cáo? Nhưng nên nhớ hắn thuộc dạng biến thái nha! Hắn sẽ…sẽ…

Đầu nó quay mòng, gương mặt hoảng loạn thấy rõ qua đôi mắt đen cứ lay láy, đôi môi mím chặt…

“tách” hắn với tay bật công tắc đèn lên, lúc này đã định dạng rõ cô gái đang đứng giữa phòng.

“tại sao…cô lại…”

“tôi…tôi là bạn của Hải!!!” nó la toáng lên.

Hắn bất ngờ, là bạn của Hải sao? Rồi hắn liền tức…sao trước giờ hắn không biết nhỉ? Chắc phải dạy dỗ lại cậu bạn này quá!

“sao cô lại ở đây?” hắn bắt đầu lấy lại bình tĩnh, hỏi.

Nó run run, lấy tay quệt đi mấy giọt mồ hôi đang chực rơi trên trán, lắp bắp.

“chỉ…chỉ là…tôi nghe Hải nói ở đây có tiệc rất vui…nên muốn tham dự…có điều tôi không có vé mời, nên phải lén vào đây…hì hì…” tới lúc này, nó bắt đầu khâm phục bản thân, một lí do rất logic như vậy cũng nghĩ được, bằng chứng là mặt hắn đã giãn ra một chút.

Hắn nhìn nó một hồi, nó nhờ lời nói dối ban nãy cũng thấy tự tin hơn, không còn run nữa, đứng thằng lên. Gương mặt hắn chợt đỏ ửng, sao vậy? tim hắn lại đập nhanh nữa rồi, chậc!

“vậy…cô muốn đi dự tiệc chứ? chúng ta đi với nhau nhé!” hắn đề nghị.

Nó liền suy nghĩ, nếu nó từ chối, thì nó sẽ trở về thân phận của Hải bằng cách nào, họa chăng bây giờ đi ra với hắn, rồi lén bỏ đi, ra cửa hàng mua một bộ đồ con trai chạy vào với vài lon nước quả ra vẻ như mới đi ra ngoài về.

Nó mỉm cười, kế hoạch không thể hoàn hảo hơn nữa, nó nhanh chóng đồng ý theo hắn ra.

Tiếng nhạc kinh dị vang lên khiến nó nổi da gà, bàn tay đang nắm lấy tay hắn bỗng chốc run lên bần bật, 2 răng tí nữa là va vào nhau cầm cập, nhưng vì sợ lộ, nó đành phải chịu đựng.

Mặc dù đôi mắt đã được giấu sau lớp ren đen tuyền kia, nhưng nó vẫn đầy thu hút, thân hình hoàn hảo, đi cùng một một chàng trai không kém phần đẹp đẽ. Tất cả tạo nên tâm điểm của bữa tiệc.

Tự dưng…hắn cảm thấy tự hào! Thằng con trai nào không tự hào khi đi cùng một cô gái như vậy chứ? chỉ là…hắn không biết nó có cảm thấy như vậy không? Nhưng hắn có cảm giác như nó và hắn là một cặp, dù chẳng ai nói gì, bàn tay 2 người vẫn nắm chặt với nhau, cả 2 vẫn đi bên nhau.



Hắn không biết, nếu không lầm thì đây là lần thứ ba gặp Trang Thư, nhưng không hiểu sao lại muốn trở thành bạn trai của cô ta, từ lúc nào hắn dễ dãi vậy sao? Từ lúc nào hắn dễ đánh mất cảm xúc vậy sao? Vậy cảm xúc với Hải là gì?

Nghĩ đến đó hắn khẽ nhíu mày, cảm xúc với cậu ta là gì? có giống…như với Trang Thư không?

Nó thì không nhận ra những bối rối đó trên gương mặt hắn, cẩn thân từng bước với đôi giày cao gót, né những con mắt giả, những bàn tay giả đầy máu dưới sàn, cố gắng xao nhãng mình bằng một điệu nhạc nào đó để tống hết n
hững âm thanh kinh dị xung quanh. Nó cắn mối, chỉ vì một phút ghen tị vớ vẫn, đi mặc cái váy vào, để giờ phải rơi vào tình cảnh như vầy đây! Cũng may là nó đã kịp đội tóc giả…không thì…

“cô muốn uống tí nước không?” hắn hỏi.

Nó liền gật đầu lia lịa, cơ hội trốn thoát cho nó đây rồi! đợi khi hắn tiến đến cái bàn thức ăn ở giữa sân, nó nhanh chân chạy về phía cổng trường. nhưng…

“con kia! Mày là nhỏ nào?”

Nó bị chặn bởi một nữ sinh, nó nhíu mày, nếu nó không lầm…thì chẳng phải con hot girl trường GIRL sao?

“mình có việc bận…có gì chúng ta nói chuyện phiếm sao nhé!” nó cố lảng tránh, cơ hội chạy trốn tốt nhất này, không thể để vụt đi được.

“mày dám!!” nhỏ hot girl cảm thấy như bị sỉ nhục, liền vung tay tát nó. Nhưng nó đã né kịp, nắm tay nhỏ lại.

“cô bị gì vậy? tôi có làm gì cô đâu” nó tức giận, nói rít qua kẽ răng.

“mày còn dám nói? Tao thấy mày đi chung với anh Khoa! Nói đi! Mày là ai? Có phải vì mày mà anh Khoa bỏ tao không?” nhỏ đó nói trong cơn giận dữ tột độ, 2 mắt giàn giụa như sắp khóc.

Nó bối rối, suy nghĩ một hồi liền hất tay nhỏ làm nhỏ loạng choạng.

“tôi không phải là gì của Khoa cả, giờ thì để tôi yên” nó liền bước đi nhanh chóng. Chợt nhỏ hot girl đứng lên chặn nó lại.

“mày tưởng tao tin sao? Tao không có ngu, sao mày không dám cởi miếng vải ra mà nói chuyện với tao? Mày sợ tao sẽ nhận ra mặt mày sao? Nếu mày không làm gì thì tại soa lại sợ tao nhận ra mặt mày chứ?” nhỏ nói như điên loạn, nó cảm thấy phiền phức, đang lưỡng lự có nên cho nhỏ một cước làm nhỏ ngất xỉu, xong bỏ chạy không thì đằng xa…nó thấy Khoa đang chạy lại.

Không hiểu sao nó hoảng loạn, quay lưng chạy ngược vào trong trường. Nhỏ hot girl dí theo, phía sau lại là tên Khoa, cả 3 rượt đuổi, tạo nên một khung cảnh khôi hài.

Đang chạy, từ trong rừng cây, một cánh tay vươn ra ôm chặt nó núp sao thân cây. Nó gào to, nhưng đã bị một bàn tay bịt miệng lại, nó phát khóc, trời ơi! Đừng nói là…là…ma chứ!!!

Nó khóc thầm, có khi nào nó bị ăn thịt không? Nó từng xem một bộ phim Zombie, mấy con thây ma trong phim rất thích ăn thịt người…có khi nào nó bị như vậy không? Chết như vậy đau đớn lắm! nó không muốn! Nhưng cố gắng cỡ nào nó cũng không thoát ra được bàn tay đang ôm chặt nó.

“yên nào! Tôi đây!”

Nó tròn xoe mắt…là giọng của Lâm…trong một giây, nó thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, 2 thân hình chạy vụt qua, đến khi không còn nghe tiếng bước chân, Lâm mới buông nó ra.
Là thân con gái
đừng nghe trai thề




ăn gian nói dối
là nghề đàn ông
colasoc20
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸33/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Google Chrome 26.0.141)


Trang trước

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất