Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Bảy, 03:43:47 - 23/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#1 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:37 » @205877

- Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?
- Tác giả: Linh Hải.
- Tình trạng: Hoàn Thành
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#2 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:38 » @205878

Chap 1:
Số là hôm nay gặp lại thằng bạn vàng các bác ạ. Đang chán vào bar tìm cạ lại gặp ngay nó đang ngồi một mình. Thế là hai thằng rủ nhau đi nhậu, đời thế mà lại vui. Đang ngồi chén chú chén bác bỗng nó hỏi:
- Dạo này em út thế nào? Xe đẹp, dế ngon chắc gái theo nhiều. Có em nào mối dùm tao một em, FA lâu rồi sinh chán.
- Đợt này tao đang gác kiếm. Cai gái gú, đầu tư vào gái tốn tiền quá.Có khi FA vậy mà hay hay. Giờ đangtính đổi gió, kiếm em nào ngoan hiền chút, mấy em chơi quá chiều không nổi.
- Gái ngoan giờ khó kiếm, mà khó tán, nó yêu toàn tập xác định nên kiếm trai ngoan, hư hỏng như màynó chịu theo hả?
- Tao mà đã ra tay, trước giờ có con nào thoát đâu?_tôi cười ha hả,có sao tôi nói vậy, trước giờ chưa con nhỏ nào lọt tầm ngắm của tôi mà tôi để xịt hết. Yêu đương vớ vẩn cũng gần chục em, nhưng toàn yêu chơi bời, nhanh đến nhanh đi, cả thèm chóng chán. Cả năm nay cũng chẳng buồn vương vấn ai nữa, còn năm cuối cùng ráng lấy cái bằng tốt nghiệp về cho ông bà già xin việc, quậy phá vậy cũng thỏa thê rồi.
- Mày chém gió vừa thôi, rồi có khi lại thảm vì yêu_nó nhếch mép cườivới tôi. Tự ái đàn ông nổi lên, tôi vùng vằng với nó
- Con gái trên đời này, thề với mày chẳng đứa nào làm tao mất tự tin hết.
- Ừ được rồi, mày có tiền, mày có quyền, mày đẹp trai, biết ăn nói...nhưng con gái không phải đứa nào nó cũng cần những thứ đó đâu.
Nó cầm cốc bia tu ừng ực, tôi nheomắt nhìn nó cười nhạt:
- Bộ mày đang thất tình hả? Ăn nóinghe già đời thế?
- Nói thật với mày, tao đang thích một em, cưa gần 3 tháng rồi mà chẳng đổ.
- Ha ha...có một đứa con gái mà mày cưa nó đến 3 tháng, trình độ của mày chỉ thế thôi hả? Nó thế nào mà làm mày khó dễ thế? Điều kiện mày có tồi đâu.
- Thì thế tao mới bảo con gái không phải đứa nào nó cũng như nhau. Xinh đáo để, cá tính, gái nhà lành, đang học năm thứ 3 sư phạm. Nhưng giờ nghỉ rồi. Không làm được, bỏ sớm mất thời gian.
Tự nhiên thấy tò mò về đứa con gái của thằng bạn. Cộng thêm tính hiếu thắng có sẵn, tôi thách thức nó:
- Mày tin tao tán nó đổ trong vòng 2 tuần không?_vì đối với tôi, trước giờ đứa con gái tôi thích nhất tôi cũng chỉ tán trong vòng hai tuần, nói lời yêu nó, nó gật lia lịa, 3 tháng sau nó bảo chia tay tôi cũnglia lịa gật.
- Dẹp đi mày_thằng bạn tôi nhăn mặt_nó không phải loại chơi bời đâu.
- Vậy thì cá cược đi_tôi tự tin, một đứa con gái làm tôi hứng thú rồi đấy, đúng lúc đang tính đổi gió.
- Cá cái gì?
- Tao tán đổ nó trong vòng 2 tuần,mày đáp ứng tao 3 điều kiện, không thì ngược lại. Ok?
Nó im lặng suy nghĩ, tôi nóng lòng hối:
- Sao mày? Đồng ý thì đưa thông tin liên lạc đây.
- Ok. Tao thử xem đẳng cấp của mày tới đâu.
Nó đưa số điện thoại, số nhà, tên lớp, tên trường...tất cả thông tin vềmột con bé tên là Phương Vy. Xem qua bức ảnh trong điện thoại, đúng như thằng bạn tôi nói, một đứa con gái xinh đúng kiểu. Tà áo dài tôn lên đường cong trên cơ thể mỏng mong. Nụ cười tươi tắn với hai cái lúm đồng tiền hai bên, và nó có một đôi mắt biết nói. Tôi bắt đầu thấy thích rồi đấy.
Ông bà già tôi làm ra tiền, tôi lại là thằng con độc nhất nên từ bé đã được cưng chiều. Ngựa quen đường cũ nên lớn lên tôi cũng chịu khó chơi bời lắm. Ông bà già tôi nhiều lúc phát điên vì cách tiêu tiền hoang phí của tôi, nhưng quan niệm của tôi sống là phải biết hưởng thụ, đang trẻ mà không biết hưởng thụ, kiếm tiền rồi về già cũng có để làm gì đâu? Chết cũng không mang xuống âm phủ xài được. Và tôi chỉ cần một đứa con gái chân dài, chịu chơi để có thể khoác tay tôi đi tới những nơi mà tên tuổi của tôi được đánh dấu vẻ vang.
Cả năm nay ông bà già tôi cằn nhằn nhiều quá, lại bị cắt bớt nhiều nguồn viện trợ nên tôi dần tu tâm dưỡng tính. Suy đi tính lại, một thằng con trai 23 tuổi rồi mà chỉ biết ngửa tay xin tiền, không làm nên trò trống gì cả, bố mẹ cũng không phải sống cả đời mà “phụng dưỡng” mình được. Cũng phải kiếm lấy cái nghề mà làm ăn cho đàng hoàng. Cuộc vui nào chẳng có lúc tàn. Bắt đầu tự đi tìm hạnh phúc...
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#3 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:42 » @205885

Chap 2:
Tranh thủ lên face kết bạn, nghía qua hình ảnh và xem cách ăn nói của nàng. Cô nàng có vẻ kiêu kì và nghiêm túc vì vậy đầu tư cũng phải ác chiến. Khốn nổi đợt này ông bà già đang cắt trợ cấp mạnh quá nên tài chính hơi eo hẹp. Dân chơi không sợ mưa rơi, cứ thích lànhích cái đã.
Xoẹt xoẹt giấy bút vẽ ra đường đi nước bước. Tán gái cũng phải giống như đánh giặc vậy đó, không có chiến thuật, không có bài bản, không có người lãnh đạo (ở đây là nhà tài trợ) là chẳng làm nên trò trống gì đâu.
Việc trước tiên là phải tìm nhà tài trợ, nhót xuống nhà kì kẹo bà già nhà mình. Mẹ nào mẹ chẳng thương con, lại được mỗi thằng con nối dõi tông đường nên cứ lúcnào cần tiếp phí là lại giở cái chiêunhõng nhẹo lãng nhách của mấy đứa con gái:
- Mẹ à...
- Sao hả con trai?
- Mẹ đi đâu mà ăn mặc đẹp thế?_bắt đầu rồi đấy
- Mẹ đi dự tiệc con ạ, con xem mẹ mặc thế này có được không? Sao mẹ cứ thấy chưa vừa lòng.
- Ôi zời mẹ ơi...mẹ mặc vậy là quá tuyệt rồi. Đùa chứ sắp có con dâu rồi mà mẹ cứ xì teen như gái 20 vậy. Nhìn mẹ còn xuân phơi phới, ra đường con trai tơ bọn con nhìncon tưởng lầm ấy.
- Bố mày, được cái giỏi nịnh mẹ thôi_mẹ tôi cười tít mắt, đấy các bác xem, đàn bà con gái, ai chả thích được khen xinh khen đẹp, điểm yếu của họ là cứ thích nghe lời đường mật nên dễ bị dụ thế đấy.
- Con nịnh mẹ làm gì. Bạn con đứa nào cũng bảo con nhìn đẹp trai ngời ngời, con gái theo miết, mà nó bảo may mà con của mẹ, đến tụi bạn con còn công nhận nữa cơmà.
- Vâng, cứ hôm nào anh mà nói xơn xớt thế là lại muốn ý kiến xin xỏ gì nữa chứ gì?
- Thề với mẹ là đời này chỉ có mẹ hiểu con trai mẹ nhất_đã xong rồi đấy_số là...đang muốn lấy vợ mẹ à.
- Hả?
- Mẹ cứ từ từ, đừng có sốc. Là thế này, xong năm nay là con ra trường rồi, cũng phải tìm hiểu dầnđi là vừa. Mà lấy vợ đâu có phải chuyện một sớm một chiều. Phải tìm đứa nào ngoan ngoãn, hiền thục, lại đảm đang để về còn quán xuyến gia đình nữa. Mẹ thấy con nói có đúng không?
- Ừ, đúng là biết suy nghĩ rồi. Mày khôn ra thế này có phải bố mẹ đỡ nhiều rồi không?
- Thì chừng nào con chả khôn ngoan, con mà không khôn ngoanthì giờ còn ngồi đây nói chuyện với mẹ được nữa hả? Đợt này con đang say nắng con nhỏ học sư phạm, nhìn nó ngoan hiền hết chỗchê. Mẹ mà gặp mẹ cũng thích, nó là đứa con gái con thấy được nhất,chỉ xếp sau mẹ thôi đấy.
- Thế giờ anh định làm gì?_mẹ tôi quét thêm một lớp phấn trên mặt, vẫn chăm chú nghe tôi nói.
- Muốn tán gái thì phải đầu tư, khổnổi dạo này bố thắt chặt chi tiêu quá, đến cả muốn mời người ta đi uống nước cũng không đủ tiền, thấy ngại lắm...
- Biết rồi ông tướng. Thế bây giờ cần bao nhiêu?
- Mẹ thấy thế nào đấy thì đầu tư cho con. Không lỗ đâu mẹ yêu ơi, sau này về có đứa con dâu ngoan hiền quán xuyến việc gia đình, mẹ lại thảnh thơi hơn nữa, tha hồ mà trẻ ra cả mấy chục tuổi nữa ấy chứ.
- Được cái nịnh mẹ mày là giỏi thôi.
Mẹ tôi rút ví đưa tôi 2 chai. Bà già tôi phóng khoáng ghê. Cứ nịnh nọt vài câu là chuyện đâu ra đó ngay. Giờ tài chính đã có, còn lại vấn đề của tôi nữa thôi. Ngủ giấc cho đời nó lành, ngày mai bắt đầu xuất quân bám trụ cổng trường em học.
***
Ngày thứ nhất:
Sáng bảnh mắt, chải chuốt đầu tócquần áo chỉnh tề. Phóng xe qua cửa hàng hoa mua một bó hoa nhưng duy nhất một bông to đùng rồi phi tới trường em đang học. Sư phạm có khác, chỗ nào cũng toàn thấy con gái mặc áo dài trắng muốt, không như dân kiến trúc bọn tôi, đâu cũng thấy toàn đàn ông. Lâu lâu mới thấy được một mống con gái thì nhìn nó cũng men lỳ từ đầu xuống chân.
Hóng thế đủ rồi. Gửi xe rồi mò lên tận lớp học. Từ tầng 1 lên tầng 5, một thằng con trai cầm một bó hoa đi nghênh ngang giữa đường,mấy đứa con gái cươi khúc khích trêu tôi. Kinh nghiệm bao nhiêu năm trời tán gái rồi, chai mặt chả thấy xấu hổ nữa.
Bò được lên lớp em học, đúng lúc đang ra chơi. Sướng, khỏi mất công chờ. Nhờ một đứa con gái gọi hộ em Phương Vy ra có người gặp.
Khoảng 30s sau thì em xuất hiện, thấy tôi em ngập ngừng:
- Anh hỏi em?_giọng em nhẹ nhàng mà êm ru, nhìn ngoài thực, em còn đẹp hơn trong ảnh nữa. Mái tóc dài nhuốm nhẹ màu của nắng (ý em là nắng thiệt đấy các bác ạ)...Bảo sao mà thằng bạn tôi cưa được lâu thế, chứ nghĩ đến viễn cảnh có em trong vòng tay mình thì mất chút công sức cũng đâu có đáng gì.
Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn em chắc phải ngót nghét mất 5s, quá lâu sovới dự tính ban đầu. Chẳng nói chẳng rằng tôi đẩy bó hoa về phía em, tôi chạy lẹ đi về. Chắc nàng đang há hốc mồm ngạc nhiên không biết cái thằng củ chuối nào lại tự nhiên tặng hoa cho mình. Cứ từ từ rồi đâu vào đấy cả thôi. Nhưng bắt đầu nghiện nàng rồi các bác ạ. Kiểu gì cũng phải cưa đổem này.
Dạt vào quán café ngồi nhắn tin cho nàng.
- Nãy nhận hoa rồi thì chấp nhận làm quen Phương Vy nha
Hai phút sau thấy nàng nhắn tin lại:
- Vứt thùng rác rồi, tới trường đi thẳng, quẹo trai đi tầm 5m nữa có cái thùng rác, anh đến nhặt nhanhcòn kịp.
Nàng cũng đanh đá phết, đâu có ngoan hiền như thiên hạ đồn đâu. Nhưng gái xinh có quyền kiêu, các bác có công nhận cái gì nó khó thìmới vui không? em là em thích thếnày đấy.
- Em đợi anh 5 phútChả biết em có vứt thật hay không nhưng cứ tin cho em vui.
- Em ơi không thấy đâu cả, em vứt chỗ nào thế?_ngồi trong quán caféchém gió với gái vui phết các bác ạ.
- Không có thì thôi.
- Thế là làm mất hoa của anh rồi, tức là chịu làm quen rồi nhé?
- Vậy mua đền hoa khác.
- Nhưng không giống nhau. Hoa đấy có một thứ mà trả lại thì không có cái đó.
- Thứ gì?
- Tấm lòng của anh
- Lòng anh còn nguyên trong bụng anh kìa.
- Mang đưa tặng em rồi.
Nàng im lặng không thấy nói lại. Làm trai muốn tán gái là phải biết chai cái mặt. Đợi 5 phút nữa không thấy nàng nói gì, tôi lại nhắn:
- Em..._ngắn gọn súc tích, đôi khi không cần phải quá dài dòng mà con gái nó vẫn thích, chiến thuật của tôi đấy.
- Em ơi...?_không nhắn lại thì cứ pm tới tấp khi nào nàng cáu thì thôi
- Em ạ...
- Phương Vy, nói chuyện với anh đi.
- Vậy anh gọi anh méc mẹ em, em nhận quà người ta mà không chịu cho người ta làm quen. Anh có số mẹ em thật đấy, không trêu đâu.
Nàng vẫn không nhắn lại. Chắc nàng tưởng tôi đùa, chứ mà tưởng nhầm thằng rồi. Có số phụ huynh em thật chứ nói giỡn làm cái gì. Tôi bấm số gọi phụ huynh chơi:
- A lô?_giọng nàng i hệt giọng mẹ, cứ nhẹ tâng tâng như mây vậy đó, nghe mát hết cả ruột.
- Cháu chào bác ạ.
- Chào cháu, cháu là...?
- Dạ cháu là Khánh, bạn của Phương Vy ạ.
- À có chuyện gì về Vy hả cháu?
- À dạ không, Vy vẫn ngoan ngoãn,chăm chỉ học tập. Là cháu muốn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của bác và gia đình thôi ạ.
- Cảm ơn cháu, cả nhà vẫn bình thường, cháu với Vy là...?
- Dạ là bạn thân, thân thiết lắm bácạ, chắc là Vy chưa kể với bác, chứ bọn cháu chơi thân với nhau lắm_chém gió là sở trường, nịnh người lớn là sở thích
- Thế à, bác không thấy Vy nói gì, nó cũng chẳng bao giờ dẫn bạn trai về nhà cả._òa, em Vy công nhận ngoan thật, đến chừng này tuổi rồi mà chưa có bao giờ dẫn bạn trai về nhà, không biết có vấn đề gì về tâm lý hay không nữa.
- Dạ, đợt này đang xích mích nhau chút chuyện, thế mà Vy giận cháu, cháu gọi không thèm nghe máy, nhắn tin không thèm trả lời bác ạ
- Thế à? Con bé tính tình ương ngạnh, bạn bè chơi với nhau còn bày đặt giận dỗi, thế cháu với Vy làbạn cùng lớp hay bạn cùng trường thôi?
- Dạ...cái này là cùng trường bác ạ. Cháu học khóa trên, nhưng làm chung câu lạc bộ nên chơi thân với nhau bác ạ_không biết em có tham gia câu lạc bộ thật không, nhưng lỡ đâm lao thì theo lao thôi.Biết tôi là thằng nào, con nhà ai đâu.
- Vậy à? ừ rồi có gì về bác nói chuyện với nó, cháu cứ yên tâm. Giờ bác đang bận chút nhé_tâm lý thật đấy
- Vâng vâng, cháu chào bác ạ, bác nói với Vy hộ cháu bác nha? Cháu cảm ơn bác nhiều.
- Ừ, chào cháu.
Phụ huynh tắt máy thì tầm 10 phútsau thấy em nhắn tin lại. Thành công rồi:
- Anh là ai?
- Em muốn biết cái gì?
- Tự nhiên anh gọi mẹ tôi chi vậy?_chắc nàng cáu
- Thì anh bảo rồi mà, tại em im lặng không ngăn cản anh, anh đâutự ý, anh có thông báo trước mà.
- Chưa từng thấy cái người nào như anh hết á.
- Tất nhiên, anh là duy nhất mà. Chịu cho anh làm quen đi. Sao mà em khó khăn với anh thế? Anh có làm gì nên tội đâu?
- Em đang bận, có gì nói chuyện sau.
- Thế là đồng ý nhé ?
Nàng lại im lặng, nhưng cho một cái lịch hẹn lần sau nói chuyện thì coi như là đảm bảo rồi. Mới đầu không nên bám gót con nhà người ta quá, cứ nói lỏng tay, khi nào cần thắt chặt thì thắt chặt. Áp bức quá ắt dẫn tới đấu tranh. Tối tính tiếp. Giờ chắc phải lang thang kiếm vài chỗ chơi đã, ngồi một mình mãi lại tự kỷ nữa.
Cơm nước xong xuôi tôi lên phòngđóng cửa lại. Bố mẹ tôi ngạc nhiênhôm nay ăn xong không lượn lờ như bình thường mà lại xin phép lên phòng đi nghỉ sớm, không khéo lại nghĩ tôi bệnh cũng nên.
Tôi nằm xuống giường và bấm số gọi, nhắn tin nhiều lại mắc công nàng bảo mình keo kiệt.
Sau một hồi chuông dài nàng mới bắt máy:
- A lô...
- Chào em
- Chào anh
- Còn nhớ anh chứ?
- Vâng, quên còn chẳng nổi ấy_em ý ngoan quá, mới đó mà không thể quên được tôi rồi 
- Anh gọi không phiền em chứ?_phiền cũng cứ gọi đấy
- Lát nữa em mới học bài_ý nàng làgiờ nàng rỗi, thề với các bác em đihọc năm nay là năm thứ 4 đại học mà chưa bao giờ em có khái niệm học bài cả về nhà cả.
- Sao em không hỏi anh là ai?
- Nếu muốn thì anh có thể nói_nàng nói chuyện rất lạnh nhạt,nhưng vì giọng nàng rất hay nên cảm giác vẫn ấm lỗ tai lắm.
- Anh tên là Khánh, muốn nói chuyện với em, đơn giản thế thôi. Anh không có ý gì đâu, nên em đừng có lạnh nhạt với anh như vậycó được không?_10 thằng tán gái thì đến 9 thằng bảo là anh không có ý gì, tôi cũng không phải ngoại lệ =.=”
- Em có biết anh là ai tự nhiên kêu em nói chuyện thân mật với anh được.
- Thì anh nói rồi đấy, anh tên Khánh.
- Tại sao lại biết được em.
- À, em là bạn của bạn anh, hôm qua thấy em trên face bạn anh...
- Bạn anh là ai?
- Em điều tra kỹ thế? Sợ anh lừa em bán qua Trung Quốc hả?
- Anh không nói thì thôi vậy.
- Em làm anh rối tung lên được ấy_đang zỡn mặt nhau đấy
- Em có làm gì anh đâu?
- Em cứ hạnh họe anh như thế, anh nhát lắm_hè hè, super nói dối_các cụ bảo, thêm bạn bớt thù đấy.
- Vâng.
- Vâng là chịu rồi đấy nhé?- Thì chịu_nàng cười.
Ha ha...sướng, xong được bước làm quen rồi. Có thế chứ. Tôi gọi cho thằng bạn thông báo thành công bước đầu. Nó xoáy tôi hơi đau “ngày trước tao làm quen nó còn chả phí hơi phí sức như mày, nhưng 3 tháng sau vẫn tàng tàng thế thôi, khoan mừng vội”. Được thôi, cứ đợi đấy. Ngắm qua bức ảnh của nàng, tôi chìm vào giấc ngủ, “mơ về anh nhé cưng, từ ngày mai vì em mà anh phải dậy từsớm nữa đấy”
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#4 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:45 » @205889

Chap 3:
Ngày thứ 2
Mới sáng tinh mơ đã cọc cạch bò ra khỏi nhà, ông bà già hỏi thì kêucon đi tập thể dục. Tập thể dục màquần áo là lượt, lại xách xe nổ ầm ầm. Ngược đời, nhưng quen với mấy cái trò ngược đời của tôi nên ông bà già chả ý kiến gì nữa, tranhthủ ngủ thêm chút để lát còn dậy đi làm.
Mới sáng tinh mơ chưa có thấy cái cửa hàng hoa nào mở cửa cả. Thôithì mua đại của bà bán hoa đang đứng ở bên đường vậy. Mò tới nhànàng từ sáng sớm chỉ để cài hoa vào cổng (sến nhưng cũng hiệu quả không kém phần long trọng các bác ạ) may mà nhà nàng không có chó, không thì hàng xóm phải mất ngủ 2 tuần liền
Xong thì đeo kính đen sang phía đối diện nhà nàng chờ nàng tỉnh giấc vàng.
Mèn ơi là mẹ nàng đi ra cổng mở cửa. Cái tin nhắn chúc buổi sáng còn chưa kịp gửi. Hi vọng mẹ nàngsẽ tâm lý mà mang lên tận phòng con gái, hoặc là vứt toẹt một cái ở đâu đó nhưng sẽ thông báo lại vớinàng là có thằng dở nào đấy sáng sớm cài hoa vào cổng nhà mình 
Đang thất vọng thì có tin nhắn. Oa,nàng nhắn tin:
- Anh làm hả?
- Chào lọ lem buổi sáng
- Sến quá.
- Vui mà ^^
- Cảm ơn anh. Chào buổi sáng ^^
- Đi ăn kem không?
- Ăn kem lạnh.
- Cà phê sáng nhé?
- Đắng lắm.
- Trà sữa?
- Bị gét lắm.
- Còn một cái đảm bảo em thích.
- Gì vậy?
- Thịt anh nè. Vừa ngon vừa thơm.
- Ý kiến hay đấy >.<
- Ra cổng lấy.
- Còn chưa về hả?
- Muốn gặp em chút rồi về =.=”
- Em phải đi học sáng.
- Anh biết mà, hôm nay anh rảnh, làm tài xế được không?
- Không được.
- Anh biết mà, em ngoan chết đi được ấy.
- >.<” ngoan bình thường.
- Vậy cho gặp xí đi :X
- Hẻm hèm hem về đi em còn đi học.
- Dỗi rồi, về đây, mai gặp em nhé?
- Hên xui nữa.
- Bị thích em rồi đấy.Tôi vòng xe về nhà. Hôm nay tâm trạng tốt, trong lòng đang ngập tràn niềm vui. Thề với các bác, hôm nay thấy vui lạ lạ. Chắc phải lên trường tí, ăn rồi suốt ngày lêu lổng vậy cũng không phải ý hay. Mà cứ lúc nào tôi có ý định làm sinh viên gương mẫu thì cứ y như rằng hoàn cảnh lại xô đẩy. Sinh ra chắc không phải để làm người tri thức rồi. Thằng Dũng gọi vào bar chơi, đang có tiệc vui. Từ chối nó thì không nỡ, bấy lâu nay cải tà quy chính không lộng hành nữa rồi. Hôm nay lại sinh nhật con người yêu nó, chẳng nhẽ lại từ chối, thế nên tôi gật đầu quay xe đi theo hướng ngược lại.
Thì ra cái thế giới này cũng bé nhỏthật đấy. Tôi lại gặp ngay em ở đấy. Lúc đầu là bất ngờ (có cộng chút thất vọng) vì không tưởng tượng được một người như em cũng tới chốn ăn chơi như thế. Nhưng sau đó quan sát nét mặt vàhành động của em thì chính xác không phải em tới đây để chơi mà tới để làm tìm người (ít nhất là như vậy) vì em ngó nghiêng, mặt em căng thẳng, cố gắng tránh né tất cả những sự va chạm nhỏ. Em bước lên tầng 2, phòng karaoke. Tôi lo lắng rời vị trí bước theo em. Không biết em đang làm cái gì ở chốn phức tạp như thế này, khôngcó ý định theo dõi, chỉ là tôi thực sự thấy lo lắng.
Em vào phòng, được tầm 5 phút thấy em chạy ra, nước mắt nước mũi tèm nhem...em khóc à? Còn không chú ý tới tôi đang đứng chéo chân chờ em ở đây nữa. Tất nhiên là phải đuổi theo rồi. Em chạy khá nhanh. Ra được bên ngoài bar tôi mới gọi:
- Phương Vy...
Em vẫn không dừng lại, tôi chạy theo sát nút, nắm lấy cánh tay em lúc đó em mới chịu ngước lên nhìntôi.
- Anh Khánh..._nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
- Em làm sao đấy?
- Kệ em_nàng giật mạnh cánh tay ra khỏi tay tôi_em đang bận, em phải đi.
- Anh đưa em đi_tôi dứt khoát.
- Đã bảo kệ em mà.
- Trong lúc em như thế này sao?
Em im lặng, không nói gì nữa. Ngồithụp xuống, em khóc nấc lên. Tôi đứng cạnh bên, vụng về, lóng ngóng không biết phải làm gì cả. Trước giờ chưa khi nào gặp trường hợp nào như này. Mấy cô người yêu trước có em nào thế này đâu? Giống như trong phim hàn, cho em mượn vai, vuốt ve tóc em, rồi dỗ dành...@@...kiểu đấy dễ bị ăn tát lắm. Thôi thì cứ đứng cạnh bảo vệ cho em an toàn vậy. Con nít mà cứ hay dỗ nó càng khóc tợn. Em cũng thế, cứ cho khóc mái thoải, khi nào chán thì tựnín vậy.
Đoán đâu có sai. Một lúc sau em nín. Quệt nước mắt em đứng dậy ngập ngùng.
- Em...đi về trước đây.
- Đi, anh đèo em về. Đừng có bướng.
Em cắn môi gật đầu. Emi m lặng từ lúc leo lên xe tôi tới lúc tôi phá tan sự im lặng ấy bằng một đề nghị:
- Khi người ta buồn người ta thích gào thét lắm, em có vậy không?
- Chắc là không anh ạ.
- Anh dẫn em đi dạo nhé? Bây giờ về nhà dễ phát điên lắm đấy >.<
- Ừm..._lúc con gái buồn nói gì cũng nghe hay sao hả các bác?
Thế là dẫn em ra bờ hồ Gươm, tìm một chỗ ít người qua lại cho em ngồi mà bình tâm lại. Nhìn em không muốn nói năng gì, gương mặt buồn nhưng vẫn đẹp lung linh. Tôi ngồi bên cạnh cũng không biết làm thế nào. Thật sự thìtò mò vì sao em khóc, vì sao em buồn...nhưng mà lại không muốn hỏi, không muốn bị gọi là tọc mạch chuyện người khác. Và em làngười lên tiếng trước:
- Đã có bao giờ anh yêu một người, anh đặt hết niềm tin vào một người anh hết mực yêu thương và trân trọng, rồi anh lại bịchính người đó phản bội niềm tin chưa?
- Anh hả?_trời đất, có bao giờ thật lòng với ai đâu_anh có rồi_chém gió vậy, tự nhiên hôm nay nói dối bị ngượng mồm, bắt đầu bịa chuyện_ngày trước, mối tình đầu của anh (không còn nhớ ai là mối tình đầu nữa), tất cả những gì anh có, những cảm xúc đầu tiên, anh đều trao tặng, anh đã hi vọng rất nhiều, anh tưởng chừng cả thế giới này sụp đổ xuống thì anh cũng sẽ là người đứng ra che chở cho cô ấy. Anh nghĩ sẽ đi đến một điều gì đấy, những gì anh mơ ước,nhưng rồi...em biết đấy, luôn có một người tốt hơn mà..._y như tiểuthuyết vậy, nếu mà biết tôi nói dối thì chắc úp mặt vào gối mà tự tử mất.
- Ừm...con trai các anh cũng buồn cười thật đấy...
- Hả? làm sao mà buồn cười_nàng phát hiện ra điều gì sao ta?
- Không có gì...em nói linh tinh ấy mà...
- Động chạm vào anh rồi, tổn thương mà chết mất...
- Hì hì_em cười hiền lành, tự nhiên thương em lắm...không ngờ mình cũng có tấm lòng bao la như thế.
- Buồn lắm hả? Cho em đánh anh này, coi anh là cái người làm em buồn ấy.
- Vậy cũng được nữa hả?_em cười tủm tỉm
- Được chớ...nhưng mà...
- Mà sao?
- Nhẹ tay chút chút, nhà anh con một thôi đấy_tôi nhăn mặt chọc cho em vui.
- Được rồi, vậy em đánh thật nhé?
- Ừ, nhớ nha, nhẹ tay thôi, anh mà bầm dập mẹ anh tìm em tính sổ đó.
- Hết sức, em đánh đây, cho thì đánh đấy.
Tôi nhắm tịt mắt lại, chả biết có đánh thật hay không nhưng một khi tụi con gái đã máu lên nó đánhcho cũng không chừng ấy chứ. Chờ mãi cũng chả thấy có chút động tỉnh gì, tôi mở mắt ra thấy em cười toe, gương mặt thánh thiện quá chừng:
- Anh nhát quá.
- Thì anh đã bảo anh nhát gái mà.
- Thôi không chơi nữa, đi về đi, emhết buồn rồi...
- Nhanh nhỉ? Như siêu nhân ấy, may nhờ có anh đấy.
- Ừ thì ghi nhận cho anh đấy.
- Thế thì nhớ trả công đấy nhé.
- Biết rồi mà.- Hứa đi, hứa thì chở về, không thôi cho đi bộ.
- Vậy đi bộ.
- Thôi được rồi đợi anh, người gì đâu thật là...
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#5 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:47 » @205891

Chap 4:
Ngày thứ 3
Hôm qua là một bước tiến quan trọng rồi. Thế nên tình thế có vẻ khá ổn định. Sáng nay vẫn tiếp tục dậy sớm nhưng không phải đi cài hoa hồng nữa. Cả đêm hôm qua khi nói chuyện với em xong thì tôi hì hục với cả đống trứng gà mà ý định làm tặng cho em. Từ chập tối,bao nhiêu nồi niêu soong chảo của mẹ, tôi lôi lên phòng hết. Bố mẹ tôi chả thèm comment đến những hành động điên cuồng của tôi nữa.
Trước tiên là phải hút hết phần bên trong trứng, khi đã có đủ số vỏ trứng lành lặn cần thiết, tôi vẽ tất cả những mặt cười và icon mà tôi có thể nghĩ ra lên mặt quả trứng, sau đó xếp tất cả chúng vàocái hộp quà to đùng (tất nhiên là phải sấy khô thứ chất lỏng bên trong không thì tanh mà chết mất). Không quên cho vài thứ trang trí diêm dúa xung quanh. Mang tất cả chiến lợi phẩm hì hục làm suốt cả đêm tôi đến vứt trước cổng nhà nàng và chờ đợi...(còn phần lòng trắng và đỏ tôi để vào tủ lạnh cho mẹ hết, chắc rồi bà cũng phải phát điên với thằng contrai của bà mà thôi) hi vọng lần này mẹ vợ tương lai >.< không ra mở cổng như hôm qua. Ừ, đúng như tôi mơ ước, không phải là mẹ nàng mà là bố nàng ra lấy báo. Haizzz cũng vậy cả.
Thấy một hộp quà bọc cẩn thận vàrất đẹp đẽ nằm chình ình trước cổng nhà mình, ông ngạc nhiên gọi Phương Vy (rất thông minh, gọi đúng đối tượng rồi đấy, cảm ơn bác). Phương Vy chạy ra sau đó1 phút. Nàng ngạc nhiên cầm nó lên và cả hai cùng đi vào nhà. Có thiệp mà...”cho anh tán em nhé?”...hi vọng đọc xong và nhìn thấy món quà thì nàng sẽ đồng ý (cầu trời là em ý không bị gét trứng)...Đúng như dự đoán, em ấy nhắn tin cho tôi:
- Anh làm cái gì thế?
- Cái thiệp anh đặt trong hộp đó, em chưa đọc hả?
- Rồi...
- Vậy đồng ý đi.
- Em không muốn nghĩ tới chuyện đấy nữa.
- Anh có bắt em phải làm gì đâu? Chỉ cần đồng ý cho anh tán em là được, còn nếu em không thích thì thôi, em có thể từ chối lúc nào anhtỏ tình anh kêu tán em chứ có kêu em lấy anh đâu?
- Anh biết gì về em chứ?_sao con gái kì cục thế nhỉ? Không biết gì mới phải tán tỉnh tìm hiểu nhau chứ biết rồi thì tán làm gì nữa?
- Ừ, thế nên anh mới muốn tìm hiểu về em.
- Mình chỉ nên làm bạn thôi.
- Anh ứ thích làm bạn.
- Tùy anh, anh thích làm gì anh làm, em không muốn quan tâm chuyện này.
Nàng khó tình rồi. Thôi thì tùy nàng...vậy thì kế hoạch B_tiếp cận bạn bè nàng vậy.
Tôi mua cả một đống những gì màcon gái thích ăn nhất rồi nhờ bác xe ôm chuyền vào trong lớp của nàng với lời nhắn rất chi là mùi mẫn:
Chính thức muốn được làm rể của các gì...đây là chút quà ra mắt mong các gì chấp nhận, sau này rất cần sự giúp đỡ và hỗ trợ đắc lực từ mọi người...có ai bắt nạt Phương Vy mong các gì thông báoqua địa chỉ...
Kí tên: Bảo Khánh
Có vẻ như nàng bị các bạn trêu chọc rất nhiều các bác ạ. Ngay lập tức sau đó nàng gọi cho tôi và yêucầu được gặp tôi.
Hẹn nàng ở quán cà phê đối diện cổng trường nàng. Ngồi chưa ấm chỗ thì đã thấy nàng đi vào, mặt lạnh tanh như tiền xu (mà tiền xu này còn ngâm trong nước đá lâu ngày nữa)
- Anh đang làm cái gì thế hả?_nàngcòn chưa kịp ngồi xuống nữa
- Thôi nào, cứ ngồi xuống, anh có chạy đi đâu mất đâu mà em vội vàng thế.
Nghe lời tôi, nàng ngồi xuống, mặtnàng vẫn còn gay gắt lắm.
- Em uống gì?
- Sữa nóng.
- Rồi em nói đi.
- Anh đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả?
- Nghĩ là em xinh thật đấy, giận màvẫn xinh
- Em không giỡn mặt với anh đâu.
- Anh cũng đâu có giỡn em, chưa ai nói với em câu đó hả?
- Anh dừng cái trò này lại đi, em không thích vậy đâu. Anh làm bạn em chọc em quá trời rồi.
- Anh đang nghiêm túc, anh khônglàm trò_cô nàng này làm tôi muốn cáu quá
- Ý em là, anh đừng có tán em nữa...hiểu không?
- Vậy em tán anh nhé?
- Anh.
- Ơi, đang nghe em nè
- Thực ra..._giọng em trầm hẳn xuống_em không còn niềm tin vàocon trai đã từ rất lâu rồi...anh chỉ phí thời gian vô ích vào em thôi. Đây là chuyện em không muốn nhắc đến, nhưng anh lại khiến em phải nhắc. Em đã muốn chỉ chon chặt nó trong lòng..._em thở dài, mắt em trầm tư hẳn
- Anh đang nghe đây, em nói đi...
- Em từng quen một người, lúc đấylà năm đầu tiên em đi học đại học. Anh ấy là một người con trai tốt, làcả vũ trụ của em...em đã rất yêu người đó. Đặt hi vọng, niềm tin vào người đó. Người đó quan tâm,lo lắng cho em rất nhiều. Có nhiều lúc em cứ ngỡ người đó sẽ hi sinh để cho em được hạnh phúc...em không thể nói ra cho anh hết được những kỷ niệm mà em và người đấy từng có. Anh ấy cũng yêu em. Em tin điều đó. Cho đến lúc anh ấy bước lạc đường. Em đã rất muốn kéo người đó trở lại...người con gái đến bên cạnh anh ấy có thể cho anh ấy tất cả những gì anh ấy mong muốn. Em đã luôn tự nhủ lòng mình rằng, emlà nhà, và anh ấy sẽ trở về bên cạnh em, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhận ra. Nhưng thời gian chính là câu trả lời cho tất cả. Em đã mạnh mẽ để quên đi tất cả những gì không xứng đáng với em. Anh biết điều gì đã xảy ra không? Khi mọi niềm tin, mọi hi vọng trong em dường như đã đổ vỡ rồi thì anh ấy lại quay về, cầu xin em tha thứ. Chỉ vì người con gái anh ấy cần không còn cần đến anh ấy nữa. Em là cái gì trong mắt người ta? Không gì hết?Em còn yêu, tha thứ cũng rất dễ dàng, nhưng rồi một ngày nào đấy cũng sẽ lại tiếp tục bỏ em đi. Anh ta dùng những cách bỉ ổi nhất để khiến em quay trở lại. Em không thể tin vào điều đấy. Thực sự khó tin đến ngộp thở. Lần gần đây nhất, anh ấy gọi và yêu cầu em tới bar, nếu không anh ta sẽ làm điều khiến em phải hối hận. Em đã đến...vì em quá nhẹdạ cả tin...em luôn tin trong con người anh ta còn tồn tại một chút nhân cách con người...nhưng không ngờ...em chỉ nói vậy thôi. Thế nên, em thực sự khiếp sợ, và không còn muốn bị tổn thương nhiều nữa. Em yếu đuối hơn những gì mà anh thấy. Em không thể chịu đựng được tổn thương, anh hiểu không?
Tôi im lặng nhìn em. Chính xác thì cái con người nhỏ bé trước mặt tôi đây...đang chịu một sự tổn thương rất nặng nề về tinh thần. Vì tôi chưa yêu thật lòng ai bao giờ, nên tình yêu trong mắt tôi là một cái gì đó rất bình thường. Chỉ khát khao đạt được và sở hữu...nếu tôi tiếp tục, tôi cũng sẽ làm em đau lòng như thằng đàn ông khốn nạn trong cuộc đời em thôi sao? Tôi không biết nên dừnglại hay tiếp tục.
Đồng ý là tôi thích em. Thích lắm. Nhưng thích không có nghĩa tôi sẽyêu em chân thành và ràng buộc cuộc đời của tôi lại cùng với em.
Đồng ý là tôi thương em nhiều hơn những gì tôi nghĩ nhưng tôi không muốn em chịu sự tổn thương...vì tôi biết bản thân tôi không thể gắn bó với ai được lâu cả...
Lâu rồi chẳng có ai làm tôi suy nghĩ như thế cả.
Có lẽ nên dứt khoát chuyện này. Từbỏ...hay sẽ đi tới cùng?
Đêm nay nghe khó ngủ rồi đây.
tình hình là cần nhờ mọi người tư vấn...nên từ bỏ hay tiếp tục đây nhỉ? Giờ các bác muốn thế nào thì mái thoải trình bày ý kiến nha, chỗnày thớt hơi mắc một chút...nếu mà tiếp tục thì sợ Khánh "chim cút"_biệt danh mới do một thím đặt sẽ trở thành một hình tượng xấu xa mất...mà không tiếp thì...đứtphim.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#6 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:49 » @205893

Chap 5:
Ngày thứ 4
Các bác ạ, nói ra cho đúng thì đàn ông con trai thằng nào chả hám của lạ. Trời sinh ra đã thế rồi. Mà với cái bản tính của em, nói thật là thích gì em làm cho bằng được. Hôm qua còn suy nghĩ nhiều lắm...nhưng rồi cuối cùng em nghĩ cùng thấu. Năm nay cũng đã 23 cái tuổi trên đầu rồi, thôi thì cứ thử yêu chân thành một lần cũng đâu có chết ai đâu. Cuối cùng gì chả phải lấy vợ, lấy vợ ngoan về nócòn chăm lo cho gia đình nữa.
Hôm qua quyết định thử một hôm không gọi điện với nàng mà bỗng nhiên thấy nhớ. Nhớ cái giọng nói nhẹ như ru của nàng. Mà nổi nhớ là nơi bắt đầu của tình yêu. Em nghĩ là em yêu rồi nên em quyết định cua bằng được nàng, rồi giữ cho nàng hạnh phúc, đừng làm nàng tổn thương, vậy là được rồi. Em nói vậy mà đúng các bác cho e tràng pháo tay
Mới sáng sớm lại chầu chực cổng nhà nàng. Hôm nay chẳng hoa hòe, quà cáp gì sất, chỉ là muốn nhìn thấy nàng và nói với nàng mấy câu thôi. Trước khi đến tôi cũng có gọi trước nên tới nơi đã thấy nàng đứng ngóng trước cửa.
- Anh tìm em có chuyện gì sớm vậy?
- Lên xe anh đèo đi học, vừa đi vừanói chuyện.
Nàng lưỡng lự giây lát rồi gật đầu. Chắc là do hôm qua kể chuyện xong thấy tôi lặn mất tăm tới bây giờ nên nàng hốt cũng nên chừng
Nghĩ thế lại cười một mình, qua gương nàng thấy, nàng hỏi:
- Sáng ra có gì vui mà anh cười?
- Gặp em là anh vui rồi_lần này xin thề với các bác em nói thật
- Anh xạo_khi nói thật không tin, nói xạo lại tin, bó tay với con gái
- Anh không xạo.
- Rồi có chuyện gì nói đi nào?
- Ờ...thì là chuyện hôm qua em nói đó. Hôm qua anh về anh nghĩ nguyên cả đêm luôn_điêu >.<
- Anh nghĩ cái gì?
- Anh nghĩ về những lời em nói, anh chân thành, và thực sự không muốn làm tổn thương em, nhưng mà, đâu phải thằng con trai nào cũng giống thằng nào...nếu em cứ sợ hãi như vậy, em sẽ đánh mất nhiều thứ quan trọng đấy. Em biết thứ đầu tiên là gì không?
- Không, là gì?
- Anh nè
- Giỡn mặt hoài...nói chuyện nghiêm túc của anh là vậy đó hả?
- Trời ơi, chứ phải làm mặt hình sựnữa hả? Nói chung, tóm lại một câu là anh vẫn cứ tán em đấy.
Nàng im lặng không ý kiến, no comment...tôi cũng im lặng và chèo chống đưa nàng tới trường an toàn. Giữa dòng người nhộn nhịp, có hai người im lặng đi bên nhau...vui lạ.
Đưa nàng tới trường, tôi cũng quatrường đi học. Hôm nay có tâm trạng đến trường. Đi học mà cũng cần tâm trạng tốt, nhiều khi lên mạng thấy mấy cái hình có thằng con nít nằm ngoi ngóp vì đói lại cảm thấy mình khốn nạn thật các bác ạ. Được ăn no ngủ kĩ, ngày haibuổi chỉ có việc cắp sách đến trường mà còn không làm được. Nhưng nằm lại tự trấn an mình. Kiếp này trời thương cho sung sướng thì cứ tận hưởng, kiếp sau có bị đày đọa làm ăn mày thì cũng coi như âu là cái số cả
Vừa gieo được người xuống cái ghế thì con bạn nó đánh cho bầm dập:
- Hôm nay bão sắp đổ bộ vào Việt Nam hay sao mà đi học thế mày?
- Kệ tao, có gì hót?
- Sắp tới bọn nó tính đi phượt lên Sapa, mày coi sao?
- Trong vòng 2 tuần tới đang bận lắm, sao không để mùa đông lên đấy nghịch tuyết cho đã, đang hè đi làm cái gì mày?
- Bọn thằng Đức vẹm nó bàn thế, mày bận cái gì?
- Tán gái.
- Tao tưởng rút kiếm khỏi giang hồ, cai gái gú?
- Con này gái ngoan_nói đoạn tôi rút điện thoại cho nó xem hình Phương Vy.
- Sặc_nó trợn tròn mắt_mày tán nó à?
- Có chuyện gì không?
- Nó là con người yêu cũ của bạn tao, nhớ thằng Pháp lớp AR27 không? Người cao cao nhìn đẹp trai đấy.
- Chả nhớ...mà mày biết nó hả?
- Cũng sơ sơ, có gặp vài lần, hồi năm thứ nhất nó đi cùng thằng bạn tao đi sinh nhật. Nhưng chia tay từ hồi đầu năm hai hay sao ấy. Nghe đâu thằng này gái gú, cặp kèvới con bé bên kinh tế.
- Mày thấy con bé này sao?
- Ngoan hiền, nói chuyện vui vẻ, tửtế, nói chung là được. Nhưng tự nhiên tính đổi gió hả mày?
- Mày cho tao số điện thoại thằng Pháp gì gì đó nhé? Có chuyện cần bàn bạc với nó.
- Lại hai thằng đàn ông và một cô gái hả?_nó nháy mắt trêu tôi. Tôi cười khẩy...
Tan học, tôi gọi cho thằng kia hẹn xuống canteen nói chuyện. Chuyệncủa hai thằng đàn ông. Trong trường tôi cũng thuộc dạng đàn đúm hội hè có tiếng, thằng này nghe đâu bảo cũng chịu chơi lắm nên chắc là biết tiếng tôi, thế nên nó vẫn xuống.
Nhìn nó cũng thuộc dạng khôi ngô tuấn tú, nhưng bản chất cũng thuộc loại biến dạng. Nó ngồi xuống và đi thẳng vào vấn đề, đúng chất của mấy thằng thích tự khoe:
- Cậu là ai? Tìm gặp tôi có chuyện gì không?
- Tất nhiên có mới tìm gặp chứ_Tôinhếch mép cười, nói trắng ra thì tôi xấu xa cũng chẳng kém phần long trọng so với nó, nhưng ít nhất tôi còn chả bao giờ làm cái thằng phản bội, hoặc là một thằngtheo gái chỉ vì tiền, nghĩ tới đây tôikhinh nó lắm.
- Chuyện gì cậu nói đi.
- Phương Vy, nghe tên quen chứ?
- Làm sao?
- Cô ấy bây giờ là của tôi, nên tôi hivọng cậu đừng làm phiền cô ấy dưới mọi hình thức. Tôi không thích có thằng con trai nào nhắn tin, gọi điện hoặc lởn vởn bên cạnh người yêu của tôi đâu.
- Ô thì ra là vì một đứa con gái. Đơn giản thôi, tôi cũng không cần Phương Vy nữa, chẳng qua vì thấy thương hại thôi.- Ơ ***(chửi bậy) mày ăn nói mất dạy thế?_tôi khùng thật sự rồi đấy,một ý nghĩ thoáng qua trong đầu còn không hiểu Phương Vy lại có thể yêu cái giống này nữa_nói tiếng người đi mày.
- Cậu nóng thế làm gì. Cậu yêu thì cứ việc yêu đi, hàng xài lại rồi lại còn tỏ vẻ ta đây. Xin lỗi tôi bận, đi trước.
- Mẹ kiếp_tôi dằn nắm đấm xuống bàn, ném nguyên cốc cà phê nóng vào người nó_ngon thì mày nói lại câu đó tao nghe.
- Tao bảo mày xài lại đồ của tao bỏđi đấy, sao?
Tôi bụp ngay vào cái mặt trơn tru của nó. Máu mồm nó chảy ầm ầm ra.
- Thằng mất dạy, để tao thay bố mẹ mày dạy dỗ lại mày...
Thế là hai thằng con trai lao vào nhau choảng liên tục. Bàn ghế đổ ầm ầm, mọi người xung quanh ngăn cản hết sức. Bỏ ngoài tai tất cả, máu đang nóng, thứ nhất nó dám xúc phạm Phương Vy, thứ hailà nó xúc phạm tôi. Ăn gan báo hay sao mà ăn nói như thằng không có học. Đệ tử ruột của sư phụ dạy võ thuật Vịnh Xuân Quyềnnên không bị dính đòn nhiều, nhìnnó ra chiêu tôi biết nó có học qua pencak silat nhưng chưa đủ trình chơi với tôi. Đang tức chí, đánh nó sướng cả tay...cho đến lúc bị lôi ra hai thằng hai nơi, đến lúc kết thúc chuyện này và bắt đầu chuyện khác rồi.
Cả hai thằng bọn tôi bị lôi lên phòng của chủ nhiệm khoa. Giỏi lắm thì bị đình chỉ học một năm, bịhạ hạnh kiểm...hoặc sao đó, nhưngmà chắc chắn ông bà già sẽ chẳngđể tôi phải xảy ra chuyện gì cả.
Vâng, thằng con bất hiếu các bác ạ, chơi bời rồi bố mẹ dọn dẹp hậu quả. Ông giáo tức giận đùng đùng,quát ầm ầm, thét như thiên lôi...sau một hồi chắc huyết áp tăng, ông cho đi về, hẹn ngày mai phụ huynh có mặt. Tôi gầm gừ nó khi đi ra, nhưng có vẻ nó bắt đầu sợ rồi. Tha cho nó cuốn xéo đi đất khác làm ăn, ở địa bàn của tôi mà dám lộng hành chắc không muốn sống. Nói thật với các bác là ăn theo cả hội nên tụ tập toàn mấy thằng tay chơi có tiếng, biết tôi màcó chuyện tụi nó cũng không để yên. Nhưng trước mắt là lo đối phóvới hai bậc lão thành ở nhà đã. Thôi hôm nay về nhà sớm, ở nhà giờ này chắc cũng biết chuyện rồi.
Vừa đỗ xe góc sân thì ông già hùng hổ chạy rap hang một phát vào má đau thấu trời. Ông hét nhưđiên vào mặt tôi, còn tôi ngoan ngoãn như con cún con biết lỗi cúigằm mặt xuống mà nghe:
- Thằng mất dạy, tao nuôi mày ăn học là để thành người tử tế chứ đểmày trở thành thằng du côn hả?
Ông già chửi tôi, đánh tôi nhiều lắm. Mẹ tôi cứ phải chạy ra can ngan
- Thôi ông ơi, có gì nói chuyện nhẹnhàng với nó, đừng có đánh nó nữa, ông muốn tất cả mọi người đều biết hả?
- Loại mất dạy này phải đánh cho lúc nào tỉnh mới thôi.
Ông già bù lu ba la một hồi nữa thấy mình cứ như cục đất đứng chịu trận, nghĩ sao ông thương nên ông tha. Túm cổ mình lôi xềnhxệch vào nhà ông phát biểu làm mình đứng tim:
- Đợi tao giải quyết ổn thỏa đống rắc rối mày gây ra rồi lúc đó tao nói chuyện với mày sau. Từ giờ đến lúc đó mày đừng mong bước chân ra khỏi cái nhà này.
Nói thật, cấm ăn cấm mặc thì còn đỡ, đằng này cấm tôi không được bay nhảy thì khác nào con hổ bị què mất chân, con đại bàng bị cụt mất cánh. Không đỡ được...
Cái mặt bị đấm giờ mới cảm thấy rát, tôi chạy lên phòng, bao nhiêu bực dọc dồn nén nãy giờ làm tôi muốn đập phá tiếp. Nhưng thôi, nhịn, không thể làm chuyện rắc rốithêm được. Gieo người cái phịch xuống giường, tôi bắt tay lên trán ngẫm nghĩ.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#7 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:51 » @205895

Chap 6:
Tôi không phải là đứa con trai thích nghĩ nhiều, nói nhiều, chỉ cần hành động được như lời mìnhnói là chuẩn men rồi. Nhưng những lời hôm nay cái thằng khốnnạn đó nói thật như dao cứa vào tâm can các bác ạ. Nó bảo tôi xài hàng secondhand...thực ra thời đạinày rồi mà thằng con trai còn nghĩtới cái chuyện đấy thì còn phong kiến lắm (nói đụng chạm tới bác nào thì tha cho em)...thằng nào yêu cũng đòi hỏi, không cho thì bảo yêu không thật lòng. Yêu một người, lấy một người. Sau này về lại đòi hỏi vợ mình còn zin. Mà contrai mà có cái màng ấy thì em hỏi thật các bác là 100 thằng thì được mấy thằng còn? Thế nên chuyện này không định kiến.
Em là em chỉ buồn, buồn cho Phương Vy, trao thân gửi phận không đúng nơi chốn. Hôm nay nàng mà nghe được những lời nó nói thì chắc nàng phải mất ăn mất ngủ mấy tháng, mất thêm mấy lít nước mắt chứ chẳng đùa được.
Tự nhiên thấy thương nàng quá, muốn gọi cho nàng nhưng chắc giờ này nàng đang ngủ trưa. Nằm ngắm tạm bức ảnh của nàng vậy.
Điện thoại đổ chuông, con bạn gọi:
- Êu
- Gì?
- Mày làm cái khỉ gì mà bị đánh tả tơi thế?
- Nó xóc tao...
- Cần quái gì chấp cái đồ tiểu nhânấy. Mày anh hùng quá cơ. Hôm naynghe chuyện mà bọn tao điên với mày...bọn thằng Đức Vẹm với cả hội đang bàn nhau tẩn lại cho thằng kia một trận, mày xem thế nào mà giải quyết nhanh gọn lẹ. Có đứa con gái mà phiền hà ông bà già nhiều đau đầu lắm.
- Tao biết rồi, tha cho nó đi, chấp nó mình bằng con chó...
- Mày nghĩ được vậy thì tốt. Tối có tụ tập đấy, chắc mày không đi được.
- Đang bị nhốt đây._tôi thở dài
- Thôi ráng ở nhà ít hôm tụng kinhniệm phật cho ông bà già vui. Vậy nhé.
- Ok bye mày.Tôi cứ nằm thượt cả ngày vậy...mấythằng bạn gọi tới hỏi chuyện linh tinh...thở dài miết. Chuyện không đáng nghiêm trọng, trước giờ tôi cũng va vấp mấy lần rồi. Chỉ là đang nghĩ không biết tiếp theo phải làm gì nữa? Mấy ngày không được ra ngoài ức chế chịu sao nổi.
Chắc nàng cũng chẳng biết chuyệntôi đánh nhau với thằng người yêu cũ của nàng. Hi vọng sau chuyện hôm qua thằng kia nó sẽ biết điều và làm những gì nó biết là nên làm.
Tôi bấm máy gọi cho nàng...
- Em nghe.
- Em đang làm gì đấy?
- Buồn buồn ngồi xách đồ thêu ra thêu chơi.
- Hả?@@ em biết thêu nữa cơ hả?
- Biết chớ.
- Vậy thêu cho anh cái khăn tay.
- Làm gì zị?
- Làm gì kệ anh.
- Không thích.
- Hôm trước hứa trả công rồi?
- Có hứa đâu, chỉ nhớ cái công thôimà.
- Em thiệt tình...
- Làm sao?
- Không có gì...ừm...Bây giờ em thích làm gì không?
- Không gì cả.
Hôm nay nàng nói chuyện nhạt thếnhỉ? Chả hiểu làm sao nữa...Hay là lâu không thấy mình ghé nên nàng giận nhỉ? Rõ ràng là hôm qua mới gặp, con gái thật chúa rắcrối chịu không nổi. Nói luyên thuyên một hồi thì nàng cúp máy cái rụp bảo bận. Tình hình rất ư là tình hình, chắc tối nay phải hâm nóng tình cảm lại chút đây.
Ngồi ăn cơm tối mà cả nhà ngồi như tụng kinh, chỉ có tiếng đũa gõvào bát leng keng...tôi ăn xong thì chuồn nhanh lên gác vờ tắt đèn đi ngủ, không thì ông già lại gọi lại ca cẩm. Chắc là ông nghĩ tôi vừa bị đánh xong đang đau nên không ý kiến gì nhiều. Nằm chơi game một lát đợi ông bà đi ngủ, tôi trèo ban công nhảy xuống nhà. Trèo cổng chuyền êm ru. Tối nay đi tán gái bằng ô tô vậy. Bắt taxi đến chỗ thằng bạn đang chờ, nhận hàng họ xong thì phi thẳng tới cổng nhà nàng. Hóng mãi chờ cho tới khi đèn dưới nhà tắt còn mỗi đèn trên phòng nàng thì tôi bắt đầu...bắn pháo hoa. Nhờ thằng bạn đặt mua 3 ống pháo hoa, chưa tới tết nên đi lùng mệt nghỉ. May mà còn có...
Nửa đêm nửa hôm mang pháo hoa đến trước cổng nhà người ta bắn ầm ầm lên thế. Mấy nhà hàng xóm xung quanh nghe pháo nổ lạitưởng mấy thằng trẻ trâu ăn rồi lạinghịch phá cái gì mở cửa hét ầm lên, nhưng thấy pháo hoa bay loạnxạ thì lại đứng hóng, tụi con nít vỗ tay quá trời, vui như tết. Theo chú ý xem có ông bảo vệ nào đang muốn chụp mình không, tôi còn không thèm chú ý tới cái mục tiêu quan trọng nhất của tối nay. Bắn hết quả thứ 3 mới giật mình nhìn lên nãy giờ không thấy nàng mở cửa sổ. Ơ hay, thế là thế nào nhỉ?
- Đẹp không?_tôi nhắn tin hỏi nàng, lòng thấp thỏm
- Cái gì đẹp?
- Pháo hoa!!!
- Đâu ra?
Ặc, thôi chết rồi.
- Nãy giờ em làm gì thế?
- Mang phone, nghe nhạc_@@ thế có chết tôi không chứ lị, 500k tiền pháo hoa chứ có phải vỏ ốc đâu mà lại ngồi đeo phone không biết chứ. Thất vọng thì tràn trề các bác ạ.
- Lần sau mà nghe nhạc thì nghe nhỏ nhỏ thôi, full hết cỡ nhanh điếc lắm đấy.
- Sao biết em nghe full?
- Pháo hoa nổ ầm ầm ngoài nhà em mà không nghe thấy thì anh cũng biết em nghe tới cỡ nào rồi.
- Đừng có nói anh bắn pháo hoa nãy giờ nha?
- Chứ không à? Muốn cho em xem...hự
- Bảo sao...nãy giờ bố em hét ầm lên không biết thằng dở hơi nào làm cái gì ầm ầm trước cổng nhà mình, trích nguyên văn lời bố em đấy
Chơi kiểu này công nhận mạo hiểm thật đấy. Đua đòi theo thằng bạn của tôi, ngày trước tán con nhỏ người yêu nó bây giờ, nó cũng chơi trò bắn pháo hoa. Lần thứ nhất, nó gửi quán trà sữa cạnh nhà nàng cho tiện, ai ngờ tối đến lấy thì chuột gặm gần hết, lần thứ hai đang soạn sửa bắn thì em nó bận nên về lúc nào không hay, mình nó ngồi bắn bùm bùm dưới bên này sông, bên kia sông reo ầm lên. Cứ đinh ninh mình số đỏ, ai ngờ cũng chẳng khá hơn được. Em nói cũng đúng, khuya hôm mang pháo hoa đến cổng nhà người ta nổ bùm bùm lên như thế,người ta không vác gậy ra đập cholà may rồi. Thôi lui. Về nhà đi ngủ cho đời nó lành. Cái gì chứ mấy cáitrò ăn hôi không đú được các bác ạ.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#8 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:53 » @205897

Chap 7:
Ngày thứ 5
Sáng nay bố lên phòng gọi tôi dậy từ sớm. Bảo lên xe bố dẫn tới trường xin lỗi chủ nhiệm khoa và viết bản kiểm điểm. Đại loại là như thế.
Ngán tới tận cổ nhưng vẫn cứ phảivâng vâng dạ dạ. Đang mặc quần áo thì Phương Vy gọi. Ô hay hôm nay lạ lùng lại gọi cho tôi?
- Anh nghe này cưng?
- Hôm nay anh rảnh không? Em muốn gặp anh.
- Nhớ anh hả?_khoái nhất khoản này.
- Em muốn nói chuyện với anh, rõ ràng._có gì mà nghiêm trọng thế nhỉ?
- Chắc tầm trưa anh mới gặp em được, 11h anh qua chỗ trường emnhé?
- Vậy cũng được, qua thì gọi trước cho em. Gặp anh sau. Bye anh.
Giọng nàng hình sự lắm. Chả biết là có chuyện gì. Hay do chuyện tối hôm qua nên nàng bị hàng xóm phản ánh, bố mẹ nàng la mắng. Cókhông vậy? Rõ ràng là phản ứng tích cực lắm mà? Mấy đời tự nhiên có thằng dở hơi như tôi mang pháo hoa tới bắn cho mà xem chứ.Tò mò lắm, nhưng thôi kiềm chế lại, trưa sẽ biết thôi mà.
Giải quyết xong với ông chủ nhiệmkhoa, tôi xin phép ông già cho xuống lớp học. Hôm nay thái độ tốt nên ông gật đầu lầm lì không thèm trả lời. Xuống lớp chỉ là cái cớ thôi, chứ bây giờ mà về nhà thì đừng có hòng mà đi ra ngoài mà gặp ai.
Tôi đến sớm hơn dự tính, tính đợi nàng tan học nhưng mà thôi cứ nhắn tin bảo đang đợi, gặp được nàng sớm chừng nào hay chừng đó. Dạo này són quá, toàn muốn được gặp con nhà người ta. Em bảo đợi 5p. Đúng 5p thì em có mặt, em thuộc loại người đúng giờđúng giấc và khoa học lắm.
Không có lấy một nụ cười, cái thái độ lạnh lùng, hờ hững nhìn muốn sởn tóc gáy quá. Chuyện gì mà tháiđộ em như vậy? Em nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện tôi, gọi thức uống, rồi em nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong mắt em, tôi cảm giác mình đang bị thu nhỏ lại, rúm ro. Không dám tự tin nhìn vào ánh mắt thuần khiết đó, giống như là...em đang coi thường mình lắm ấy các bác ạ. Em không nói gì cả, cái thái độ lạ lùng mà mấy ngày trước chưa bao giờ tôi gặp. Tôi ngấp thêm một ngụm cà phê rồi hỏi em:
- Có chuyện gì thế em? Sao nhìn em có vẻ căng thẳng vậy?
- Em đã nói rõ với anh nhiều lần rồi đúng không?
- Nói cái gì?
- Đừng có làm trò với em nữa.
- Anh nói rồi, anh không làm trò với em.
- Sao anh lại làm như vậy với Pháp?Anh ấy đã làm gì anh chứ?_nàng đay nghiến, à thì ra cái thằng đàn bà đó đi mách lại.
- Anh chỉ dạy cho nó một bài học về sự tôn trọng lẫn nhau thôi, chuyện giữa hai thằng đàn ông với nhau, em đừng can thiệp vào.
- Vâng, em đừng can thiệp vào, nhưng nó liên quan tới em._nàng nhìn tôi giận dữ.
- Em không hiểu được đâu_tôi cố gắng phân trần_nó không phải là loại đáng để em bận tâm nhiều như vậy, em đã từng bị phản bội, em còn không nhớ sao?
- Đấy là chuyện của cá nhân em, mắc mớ gì tới cuộc đời của anh sao? Anh nói Pháp không tốt, thế anh tới sấn sổ đánh người ta như thế, anh sỉ vả người ta, thế anh là thằng con trai tốt à? Anh nghĩ anh xứng đáng lên mặt dạy đời người khác sao?
- Em có biết nó đã nói cái gì không? Sao em chỉ biết tin thằng đó một cách khờ dại vậy?_tôi nghiến răng, đồ khốn, không ngờ hắn có thể nói năng những lời như thế với Phương Vy.
- Tôi không cần nghe một lời giải thích nào từ anh cả...
- Một chút niềm tin ở anh cũng không có sao?
- Chưa bao giờ...ngay từ đầu tôi đã bảo anh đừng hi vọng gì rồi, anh không nhớ sao?
- Thằng khốn kia đã nói với em những gì?_ngay lúc này đây tôi chỉ muốn nhổ ra những cái lời cặn bã của nó nói về em, nhưng trong thâm tâm em, tất cả niềm tin đều nghiêng về phía hắn, vậy lời nói của tôi có đủ trọng lượng để lay chuyển được em ngay lúc này?
- Không quan trọng nữa rồi, tránh xa khỏi cuộc đời của tôi đi, anh xấu xa hơn tôi tưởng nhiều đấy_nàng bắt đầu đổi cách xưng hô, nực cười thật.
- Đúng đấy, anh xấu xa, rất xấu xa, nhưng anh cũng không bao giờ có ý định làm tổn thương em, cũng không vì tiền mà đánh đổi tình yêu của mình, em nghe cho rõđây, thứ mà em đang tôn thờ, đang trân trọng, đang cố gắng bảo vệ chỉ là một thứ bỏ đi thôi.
- Tôi không cần biết anh muốn gì ở tôi, nhưng đối với tôi anh cũng chỉ là một thằng con trai ăn chơi đua đòi, một thằng công tử vô dụng mà thôi, tránh xa khỏi Pháp, tôi không muốn anh động chạm tới anh ấy, dù anh ấy có khốn nạn thế nào thì trong trái tim tôi vẫn sẽchỉ dành trọn vẹn tình cảm cho Pháp mà thôi. Đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh thật là đáng sợ...
Cảm giác giống như vừa bị tạt cả gáo nước đá vào mặt mình vậy...tê dại hết cả cảm xúc. Bị gái chửi nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cócảm giác như cả thiên đường trước mắt đang bị biến thành địa ngục các bác ạ. Nàng đi rất nhanh...giống như gió lướt qua vậy. Cái mùi hương của nàng còn đọng lại nhưng khiến tôi ngột ngạt hơn.
Tôi đang tức giận à? Không đúng, mỗi lúc tức giận tôi chỉ muốn phá hoại một cái gì đấy, nhưng lần này lại khác. Cảm giác như trọng lực trong cơ thể không tồn tại. Chỉ muốn ngồi yên một chỗ và không muốn suy nghĩ gì. Đang buồn à? Có lẽ là vậy...
Tôi về tới nhà lúc quá trưa. Lâu rồi mới có cảm giác hụt hẫng và khó chịu như vậy...không phải vì sợ không làm được như lời cá cược với thằng bạn. Không phải sợ cái cảm giác thua cuộc, không phải là sợ không có người đểquen...nhưng cảm giác bị một người mình thích coi thường, không có niềm tin, thật là đáng sợ.
Tôi không còn có ý định tìm thằng khốn kia đập cho nó một trận tả tơi, trò trẻ trâu, không thèm chấp, không xứng đáng để tôi động tay. Nghĩ lại hôm qua lại thấy nhục nhãthay cho bản thân mình. Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, và đờinày cũng không thiếu gì gái. Cho tất cả vào quá khứ, và một tương lai không có cái tên Phương Vy tồntại.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#9 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 12:59 » @205898

Chap 8:
Hai ngày rồi tôi không bước chân ra khỏi nhà. Một phần vì tôi nhàm chán với mấy thú vui đập phá hét hò cùng lũ bạn, một phần đang trong thời gian cấm túc nên ở nhàcho lành đời.
Một ngày cuối tuần đẹp trời, nắng không gay gắt. Sắp bước sang thu rồi, trời cứ dễ chịu hẳn. Nằm lười biếng trên giường nhìn ra ngoài trời.
Có hai ngày không liên lạc với em mà thấy nhớ nhớ. Cầm máy lên muốn gọi, viết tin nhắn muốn gửi đi...nhưng mà lại chẳng thấy cần thiết. Dù sao thì em cũng đã tuyệt tình cốc rồi...có bao giờ tôi sến thếnày đâu? Ôi trời ơi đàn bà...
Chắc là cả chiều nay phải tự vấn về bản thân quá...Thôi làm vài trận PS với thằng bạn vậy.
Chập choạng tối đang ăn cơm với cả nhà thì điện thoại kêu ầm lên. Con bạn gọi, lại có tiệc tùng gì đây.
- Gì mày?
- Nhả em kia rồi hả?
- Ờ, sao mày biết.
- Nó theo bồ cũ tới bar...
- Làm gì? Ờ mà kệ nó, chả liên quan tới tao nữa_mặt tôi nóng bừng lên, cảm giác được mạch máu đang chảy dưới da
- Như mày mà bị thằng khác cuỗm gái trên tay thế hả?_nó cười khà khà, tôi tức muốn ói máu.
- Cái con khỉ, kệ tao. Dẹp đi tao đang ăn cơm.
Tắt máy, tôi bỏ bát cơm không nuốt nổi nữa. Đi lên phòng. Cái gì mà bám tôi miết vậy? Đang yên ổn.Bực mình. Nó đi với cái thằng khốn đấy vào mấy chỗ đó làm cái gì không biết nữa. Nhớ lại cái lần đầu thấy nó lén lút bước qua bướclại, tránh hết mọi sự động chạm nhỏ nhất vào cơ thể nó, thế mà bây giờ có người dẫn vào rồi chắc tự tin lắm. Khoác tay, ôm eo người ta nữa. Phát điên lên được ấy. Ô hay, thì mặc kệ nhà nó, mắc mớ gì đâu mình phải khó chịu. Này, đừngnói ghen nha? Tỉnh lại đi con.
Đi qua đi lại trong phòng, ngồi một chỗ cảm giác như lửa thiêu đốt trong lòng ấy. Thề với các bác, khó chịu không tưởng được...trong lòng cứ bồn chồn, lo lắng không yên...
Cuối cùng thì cũng phải bấm số gọi cho con bạn.
- Gì mày?
- À...tao hỏi mày chút...
- Gì nói đi?
- Nãy mày bảo...
- Mày hỏi con nhỏ đấy hả?
- Thì đại loại thế_ngượng thật đấy, đã bảo không quan tâm, giờ lại đi hỏi.
- Thì hỏi đại, làm gì mày ầm à ậm ừthế? Tụi tao tan rồi, nãy thấy nó đi với thằng kia vào bar làm gì khôngbiết, nhưng thấy thằng này ép con nhỏ uống, lúc tụi tao về con nhỏ gần xỉu rồi.
- Cái gì? Mày về từ bao giờ?
- Mới bước chân ra khỏi bar thì mày gọi...đang tính đi hóng gió, đi không? Cái quái gì mà mày quan tâm nó thế? Yêu rồi hả?_nó cười khà khà
Tôi tắt máy lao như thằng điên xuống nhà lấy xe máy phóng vù vùtới bar. Hi vọng em được an toàn_đấy là điều duy nhất tôi nghĩ tới tại thời điểm này.
Trời thương cho tấm chân tình. Vừa đỗ xe cái xịch xuống thì cũng đúng lúc thằng khốn đấy bế em ra khỏi bar chuẩn bị đưa em lên taxi, đi đâu thì tôi không biết. Tôi thực sự lưỡng lự không biết có nên quađấy và giành lấy em từ tay hắn. Vì sao à? Tôi chẳng là cái quái gì của em cả, người em yêu là hắn, ngườiem dâng hiến đầu tiên cũng là hắn...và nếu bây giờ hai người đó quay lại với nhau thì việc em đi đâu với hắn, làm gì với hắn, nó có nghĩa lý gì với một người đứng ngoài cuộc đâu? Nhưng hiện giờ em đang say, và có khi nào thâm tâm em không muốn điều này xảy ra, nếu như vậy tôi nên giúp em. Tâm tư rối bời...Nghĩ lại những lời hôm qua em nói. Cay cú!
Tôi quay đầu xe đi về. Trong lòng buồn rũ rượi. Yêu rồi thì phải! Đây cũng là lần đầu tiên tôi tự nguyện về nhà khi có chuyện buồn mà không đi tìm gái hoặc rượu...đời còn vui chán.
***
Dạo này tinh thần đến lớp cứ phải gọi là tăng nhanh rõ rệt. Nhưng đến lớp ngồi nghe thầy dạy cứ như gà mắc tóc...chả hiểu mô tê gì lại cứ ngồi ngáp dài ngáp ngắn. Đêm qua game cày cả tối không chợp mắt được chút nào.
Đang say sưa chém gió như thần thì có tin nhắn. Em nhắn @@
- Anh...
Có chuyện gì nhỉ? Hôm trước rõ ràng còn bảo mình biến đi, hôm nay lại chủ động nhắn tin trước. Cái thằng khốn kia nó lại nói chuyện gì với nhỏ đó nữa sao? Có nói gì thì cũng đâu có quan trọng gì nữa? không lẽ lại bảo tôi giở tròlại kêu người đến đánh nó tiếp. Màđã rõ ràng thế rồi còn nhắn tin làm gì nữa? Tôi cũng có phải là hạng người gọi thì đến, bảo đi thì đi...tự trọng cũng đâu thua kém gì gái nhà lành đâu. Mồm nói vậy, bụng nghĩ vậy, nhưng tay vẫn nhắn tin trả lời
- Gì?
- Em muốn nói chuyện với anh chút, có được không?_có vẻ thân mật hơn rồi đấy, bẵng đi thời gian mà nói chuyện nghe ngọt xơn xớt.
- Đang nghe đây.
- Chuyện hôm trước, em thực sự...xin lỗi anh.
- Lỗi gì? Chuyện gì? Chả nhớ.
- Vì em chỉ nghe từ một phía, là emsai rồi. Em muốn xin lỗi anh vì đã xúc phạm tới anh như vậy
- Bỏ đi, chả sao cả.
- Vâng, em cảm ơn anh. Chào anh nhé!
Ô hay cái con bé xấu xa, nói dỗi kiểu đấy mà cũng nghĩ là người tatha thứ rồi à? Con gái đáng nhẽ ra phải nhạy cảm hơn chứ. Ít nhất thìcũng phải sướt mướt, đừng có nóivới em giọng như thế, em thấy sợ lắm, anh đừng lạnh nhạt với em thế nữa, em biết em sai rồi...đằng này...hừ...chỉ được có thế thôi đấy. Nhưng mà điều gì khiến em ngộ ra được nhỉ? Thằng khốn nạn kia thì chắc chắn không bao giờ hắn dám nói ra, cái đồ đàn bà. Thế thì vì điều gì lại khiến em đi xin lỗi tôi?Rõ ràng là cái thái độ giống như muốn băm nhỏ tôi cho cá ăn hôm trước còn khiến tôi thấy hãi cơ mà...không thể chỉ nằm xuống vắt tay lên trán mà ngộ ra nhanh thế được, các bác có đồng ý không? Thế là phải nhắn tin lại hỏi(ít nhất cũng có cái lý do chính đáng chứ)
- Nhưng sao tự nhiên lại xin lỗi?
- Vì em nhận ra lỗi của em, thì em xin lỗi. Làm sai thì xin lỗi thôi.
- Tự ngộ hả?
- Đúng rồi...ừm...em hỏi anh một chuyện được không?
- Cho phép hỏi.
- Làm sao mà anh với người đó, lạiđánh nhau? Vì người đó, nói điều gì đúng không? Anh nói lại cho emđược không?
- Thực ra, có những chuyện giữa hai người đàn ông mới giải quyết được với nhau. Và có những chuyện bắt đầu nguyên nhân là domình nhưng mình không biết có khi lại tốt hơn. Nếu có một người tình nguyện giữ bí mật cho mình, có phải sẽ tốt hơn so với việc cứ giữ nó trong lòng và chịu đau khổ,đúng không?_hôm nay ăn nói sướt mướt gớm
- Vậy thì em cảm ơn người tình nguyện giữ bí mật nhé. Anh nói đúng, em biết quá nhiều rồi, tốt nhất là giờ em không nên biết cái gì nữa. Vì dù sự thật có như thế nào thì tất cả cũng chỉ ra một kết quả cuối cùng thôi. Làm phiền anhrồi...chào anh nhé!
Bỗng thấy mọi thứ trở nên vô nghĩa quá. Đời người nói ra cho cùng thì cũng toàn đi lừa nhau là chính. Cái gì mà gái ngoan, cái gì mà con nhà lành. Mặc đồ vào thì phân thằng sang thằng hèn, cởi đồ ra thì cũng như nhau hết.
Chinh chiến bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn bị lừa, chắc dạo này già cảnên mắt mũi tèm nhem hết cả rồi...
Chiều Hà Nội trở gió, chắc là sắp mưa lớn.
Chập choạng tối thì trời mưa như trút nước. Càng mưa đường càng ngập nước lênh láng. Đứng trên tầng nhìn dòng người bì bõm nhích từng chút đi mà thấy hài. Rõ ràng là một bộ mặt của cả đất nước mà cứ mưa cái là đường lớn đường nhỏ nước ngập tràn trề như vỡ đê. Có mấy thằng cà chớn, đi đường nước mà nó rú ga chạy ầm ầm, nước bắn lên tung tóe, bọn con gái cầm ô đi hai bên đướng bị tạt ướt hết rú lên ầm ĩ...
Mưa này còn dai dẳng, tối nay nghỉở nhà khỏi lượn lờ.
Bấm máy gọi cho em. Tự nhiên muốn nghe giọng em, không phải gì cả...
- Đang làm gì thế?
- Em đang đợi tạnh mưa...
- Em đang ở đâu à?
- Vâng, hôm nay em hội thảo ở trường, bây giờ mới tan, nhưng mưa to quá, em đợi tạnh mưa đã rồi về.
Tôi nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính, gió vẫn không ngừng vi vu, mưa đập ầm ầm vào cửa...từ trường em đi ra bến xe bus rất xa...
- Sao không bảo bạn tới đón về?
- Hì hì_em cười_em có chân em tự về được mà, sao phải phiền tới người khác?
- Đợi anh 20 phút, anh qua đấy.
Tôi cúp máy, không đợi em trả lời, tôi biết chắc chắn em sẽ từ chối. Em có gọi lại nhưng tôi không nghe máy. Một đứa con gái kỳ lạ, ít nhất thì đối với tôi là như vậy, không phải là gái hư, vì em có thể lợi dụng tôi, tôi có tiền, nhưng em không làm thế. Tự trọng thì cao ngút, luôn từ chối tất cả những gì người ta muốn dành cho, không muốn nhận một ân huệ nào cả. Nhưng lại có thể dâng hiến, có thể hi sinh bản thân vì một thằng khốn nạn không xứng đáng với em. Còn tôi, lại như một thằng dở hơi mù quáng cứ chạy theo làm những chuyện điên rồ chỉ để hoànthành lời cá cược với thằng bạn. Một thằng con trai cố gắng bảo vệ cái sĩ diện hão. Sau đó thế nào thì đến tôi cũng không biết được. Nhưng tôi biết, lúc thấy em cười, tôi cũng rất vui.
Đường ngập nước, còn tôi cứ phóng xe vù vù như một thằng điên. Rồi lại có một đứa nào đấy đứng ở một nơi sạch sẽ, ấm cúng và nhận xét về tôi: thằng cà chớn, thích thể hiện. Có nhiều bác chắc cũng chửi em ngu vì dại gái, thưa thật với các bác cũng không hiểu em đang nghĩ cái gì nữa, em muốngặp Phương Vy và bảo vệ cho em ấy mà thôi.
Tôi phóng xe vào tới tận đại sảnh trường em. Rất nhiều người đang chờ đợi như em, đứng theo từng đôi, từng nhóm. Tôi tìm thấy em đang đứng đứng nhìn mưa một mình, đôi tay nhỏ nhắn đang cố gắng hứng lại dòng nước đang tuôn từ mái xuống, từng dòng thi nhau đổ vào tay em. Em cười...
- Phương Vy_tôi gọi em
Em ngơ ngác tìm kiếm nơi phát ra tiếng gọi. Thấy tôi trần trụi đứng đấy, Em sững lại một chút rồi đội mưa chạy về phía tôi:
- Sao anh không mặc áo mưa.
Đưa chiếc áo mưa duy nhất cho em tôi cười:
- Anh thích tắm mưa.
- Vậy em cũng tắm mưa_em bỏ áo mưa trở lại rồi trèo lên xe_đi anh.
- Cảm đấy.
- Thì cả hai cùng cảm.
- Lạnh lắm đấy.
- Anh cũng vậy mà
Tôi lắc đầu. Phóng xe đi. Em bướng bỉnh nên cứ chiều em, miễn sao em vui.
- Sao anh lại đến?
- Để đèo em về...
- Sao cứ tốt với em vậy?
- Vì anh thích em...
Nàng im lặng. Tôi mỉm cười. Gió thổi buốt từng cơn xuyên vào da thịt, mưa đập vào mặt rát không chịu được.
Đường về nhà em nước dâng to hơn...cứ đà này dễ chết máy lắm. Mà giờ chết máy chỉ có nước đẩy bộ đi về nhà mà thôi. Phủi phui cáimồm. Vừa nói xong thì xe đứng imbất động, đề thế nào cũng không chịu chạy. Nước ngập ống bô rồi, chạy bằng niềm tin. Tôi méo mặt dựng chân chống trèo xuống.
- Sao thế anh?_nàng tò mò hỏi
- Xe chết máy_tôi nhún vai, tìm cách gì bây giờ?
- Vào trú tạm chỗ nào đi đã anh, mưa còn lớn quá, càng ngày càng như trút nước ấy_nàng đề nghị
Tôi đồng ý, cùng nàng đẩy xe vào một cái nhà gần đấy trú tạm mái hiện.Lạnh thấu.
- Em lạnh lắm không?
- Lạnh bằng anh_em cười tươi, đôimôi đang tím tái dần.
- Ngốc, anh là con trai, anh chịu lạnh giỏi hơn đấy._tôi gõ nhẹ vào đầu em, muốn ôm em vào lòng lắm các bác ạ
- Em là siêu nhân mà.
Em lại tiếp tục chơi trò hứng nước.Đôi mắt nhìn vào khoảng không trước mắt, lâu lâu lại hấp háy vì mưa bắn vào. Những khoảnh khắcnhư vậy nhìn em yếu đuối, mong manh lạ lùng. Chỉ muốn bên cạnh em, bảo vệ cho em thôi. Nhưng emcó người khác, cần người khác. Vàliệu nếu em biết những gì tôi làm từ trước tới giờ chỉ là sự thách thức lẫn nhau giữa những thằng con trai, liệu em có hận tôi nhiều không?
- Anh thích mưa không?
- Anh cũng không biết nữa, có lúc thích, có lúc không.
- Thế lúc này thích không?
- Không thích.
- Tại sao?
- Mưa làm em lạnh...(cười cười)
- Anh cười đẹp hơn nhiều đó, nhìnmặt anh lúc không cười đáng sợ lắm đó_em chu cái môi lại nhận xét, nhìn đáng yêu kinh khủng.
- Vậy em chọc anh cười đi.
- Thôi, em không có khiếu. Em thích mưa lắm.
- Sao em thích mưa?
- Vì khi đi trong mưa, sẽ không ai biết mình đang khóc cả. Mưa làm cho tâm hồn con người ta thoải mái hơn, tâm hồn người ta phiền muộn, mưa cũng có thể gột rửa tất cả, giống như không khí sau mưa sẽ mát mẻ hơn, thoáng đãng hơn, ít bụi bặm hơn đó_mắt em mơ màng nhìn về phía mưa...
- Con gái dân văn có khác, nói chuyện triết lý quá. Anh không suy nghĩ sâu xa như thế. Cứ như hôm nay là anh không thích mưa rồi.
Em quay sang tôi cười toe, bắn nước vào mặt tôi.
- Đồ ngốc, em không thấy lạnh chút nào cả.
- Ai là đồ ngốc của em đấy hả? Anhlớn tuổi hơn em đấy.
- Bộ anh nghĩ lớn tuổi hơn là sẽ không ngốc hả?
- Hơn em một nồi bánh chưng thì chắc là không ngốc bằng em rồi.
- Í cái đồ trẻ con anh thích nghe hát không?
- Nghe nghe_sướng rơn ấy chứ
- Hôm nay cảm ơn anh đèo em về, em hét anh nghe một bài ha?
- Hét hả? rồi anh chuẩn bị tư thế rồi, em hét đi.Nàng e hèm một cái rồi hát. “mưa”các bác ạ, giọng nào cao vút, ngân nga. Giọng hay thế hát hay cũng đúng rồi. Nhìn em hát thấy xốn xang hết cả ruột gan...đang mơ màng thì bỗng nhiên em reo lên:
- A tạnh mưa rồi, về thôi anh.
- Ôi trời ơi em còn hát chưa xong nữa
- Hôm sau hát tiếp, về đi không lát mưa nữa mà coi.
- ờ thì về vậy_tiếc hùi hụi, mưa thêm chút nữa có phải tốt không, tự nhiên thích mưa rồi đấy.
Hôm nay em cảm kích tôi lắm. Chưa về tới nhà đã thấy em nhắn tin hỏi thăm anh về tới chơi, lúc về lại còn dặn dò cẩn thẩn nữa. Kiêu một chút, tôi còn chả nhắn tin lại. Đi ngâm nước nóng cho tan hết đá đã, người phải cứ gọi là đông cứng lại một cục rồi.
Tắm xong ra thấy 5 cuộc gọi nhỡ và 4 tin nhắn của em:
- Anh ơi vê tới chưa? Vê tới nhắn tin lại cho em liền nha.
- Anh ơi sao anh đi về lâu thế?
- Anh ơi anh có chuyện gì thế?
- Anh ơi đừng làm em lo
Hôm nào cũng quan tâm tôi vậy cóphải tốt hơn không? Thấy ấm áp quá, chắc nàng đang cuống cuồngkhông biết có xảy ra chuyện gì với tôi không. Nghĩ tới cái mặt nàng đang hoảng hốt, lo lắng lại cứ muốn cười một mình. Đang tính gọi lại cho nàng thì nàng lại gọi lại.Tự nhiên lại nghĩ ra kế hay thế nênim lặng, bỏ máy vào hộc bàn và leolên giường đi ngủ.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)

Re: Truyện: Này em, làm cô dâu của anh nhé?

#10 » Gửi bài gửi bởi Xtistyle » 16/04/2013 13:03 » @205899

Chap 9:
Tính đến hôm nay thì là ngày thứ 10 rồi. Còn 4 ngày nữa hết hạn. Mànói thật, giờ em cũng chả nghĩ đến cái hẹn đấy nữa. Thấy mình làm thế thì mình cũng khốn nạn chẳng khác gì thằng người yêu của nó. Với lại giờ em nó cũng quay lại với người yêu cũ rồi, em cũng không muốn trở thành thằng phá đám. Chứ mà tình cảm em dành cho nàng thì là có thật, nhưng không vì thế mà cướp nàng từ trên tay của thằng khác. Em không thích chơi trò tình tay ba, rắc rối lắm.
Sáng mở mắt việc đầu tiên là vơ cái điện thoại đọc tin nhắn, chắc chắn là phải có tin nhắn, đoán đâucó sai. Thêm 7 cuộc gọi nhỡ và 4 tin nhắn nữa. Có vẻ hơi độc ác khi để em thức lo lắng cho mình tới gần 1h sáng.
- Anh ơi sao không trả lời tin nhắncủa em thế?
- Anh ơi có chuyện gì xảy ra rồi.
- Anh làm em đứng tim muốn chết quá.
- Khi nào đọc được tin nhắn, nhắn lại em biết là anh đang an toàn nhé?
- Anh xin lỗi, anh mệt sắp chết tới nơi rồi_tôi reply lại cho nàng và nhanh chóng nhận được tin nhắn hồi đáp.
- Anh làm sao thế? Sao tối qua giờ không liên lạc với anh được. Em hốt quá, sợ anh gặp chuyện gì.
- Lúc anh về xe chết máy_đang chém nàng _phải đẩy bộ 7km về nhà, ngấm mưa nữa, anh mệt quá nằm sốt li bì cả đêm >.< giờ vẫn chưa khỏi ốm này_may mà nàng không gọi lại không nghe cái giọng tỉnh bơ như sáo của tôi chắc nàng cho ăn gạch quá.
- Trời đất ơi, thế sao không gọi cho em, anh giờ làm sao rồi? 
- Mệt lắm, chả dậy nổi, đầu đau như búa bổ, người nóng nhừ rồi, cảm giác như mình đang ở dưới địa ngục ấy_mới sáng sớm đã dậy làm hai tô bún bà già làm chứ mệt cái nỗi gì. Chém cho gái nó thương
- Híc híc...xin lỗi anh, vì em mà anh thành ra thế. Anh dậy ăn uống cái gì đó rồi uống thuốc cho nhanh khỏi ốm mà còn đi học nữa.
- Bố mẹ anh đi làm từ sáng rồi. Cũng có biết anh ốm đâu. Anh mệt còn dậy chả nổi nữa. Thôi cứ nằm chút đỡ thì anh dậy. Anh không sao đâu, anh giống em đó...siêu nhân
- Siêu cái đầu anh đấy, em khỏe hùcó sao đâu, thế mà anh bệnh không dậy được. Thôi vậy đi, hôm nay em học hai tiết, anh cho em địa chỉ nhà, lát em mua thuốc với cháo qua đấy cho anh ăn. Chuộc lỗi vụ hôm qua vậy. Chịu không?
Trời ơi thề với các thím em sướng không chịu được. Nhảy cẩng lên hét mà mấy nhà hàng xóm cách 1km còn thấu. hì hì...ngu gì không gật phải không các bác. Thế nhưng cũng phải vờ vịt giả nai:
- Thôi em qua lam gì cho vất vả, anh không sao đâu. Trưa mẹ anh chắc cũng về mà.
- Anh đang bệnh mà, em không sao đâu. Anh cứ đưa địa chỉ đây, lát em qua.
Chối đưa chối đẩy rồi lát em đổi ý thì dở, thế nên tôi đưa địa chỉ nhà cho em luôn.
Trong thời gian chờ đợi thì tôi lôi bao nhiêu chăn chiếu bà già tôi khó khăn lăm mới nhét được trong tủ. Trời thì đang nóng mà tôi tủ nguyên cả cái chăn ấm trên người. Giả bệnh nhưng cũng cho giống bệnh chút chứ có tiếng đồng hồ mà người đang bảo nónghầm hập tự nhiên tụt xuống 37 độ, lừa con nít thì được.
Tôi nằm đắp chăn, tắt điều hòa. Mồhôi mồ kệ nhễ nhại, nóng phát rồ lên được ấy. Nhưng cũng phải cố gắng. Tình yêu thật là vĩ đại, nó khiến con người ta phát điên.
Tầm một tiếng sau thì em đến, em bấm chuông nhức hết cả óc. Hoảng quá phải gọi cho em:
- Em ơi cửa mở cổng mở, cứ vào đi, em bấm chuông thêm lần nữa anh chết trong này luôn đấy.
Em dạ dạ vâng vâng rồi chạy vào, nghe tiếng chân dưới nhà thì biết không phải mỗi mình em. Ô hay, còn có ai nữa hả? Tưởng em đi có mình mà >.<
Cửa mở em bước vào, theo sau còn có nhỏ bạn em (hình như thế),gái ngoan có khác, đi tới nhà tôi biết tôi có nhà một mình phải cù kèo thêm một nhỏ bạn. Không tin tưởng tôi đến mức như thế à? Tôi đâu có ý định làm gì đâu chứ? Nhìn mặt tôi ai cũng kêu đàng hoàng lắm, chứ đâu có phải như cái kiểu cứ thấy gái xinh là vồ vập vào.
- Em tới rồi hả?_cố làm cho giọng lả lướt chút mà nghe chừng khôngăn thua lắm.
- Anh đỡ hơn chút nào chưa? Nhỏ bạn em ở gần đây, đi chung với nónên kêu nó qua đây chơi cùng chovui_chứ anh tưởng là em sợ anh chứ >.<
- Ờ ờ...anh đã rồi.
Em qua giường sờ vào trán. Đắp chăn nãy giờ thế mà không nóng được thêm chút nào mới là chuyệnlạ đấy. Em kêu lên:
- Người anh nóng thật đấy, sao anh lạnh hả? Anh đắp chăn nhiều thế?
Ờ... anh thấy lạnh lạnh sao đó_nóng sắp phát rồ tới nơi rồi
- Haizzz...để em lấy khăn ướt đắp cho anh_may mà em ngây thơ chứ không thì lừa không có nổi. Cũng không biết ngây thơ thiệt hay giả đò nữa. Nhưng mà chưa từng gặp đứa con gái nào như em luôn.
Em lấy khăn đắp rồi đi xuống nhà đổ cháo ra bát cho tôi ăn. Đứa bạnem ngồi ở giường tủm tỉm chọc ghẹo:
- Lâu lắm rồi mới thấy Vy vậy đó.
- Vậy là thế nào hở em?
- Thì là lo lắng cho người khác nhưvậy đó. Ở lớp em, tụi con trai nể Vy một trời, chả đứa nào dám ho he gì...mà Vy nhà em cũng lắm anh mồi chài lắm đó, anh có phúc mới được để tâm đó.
- Vậy hả? Anh tưởng là Vy có người yêu rồi mà, Vy chỉ coi anh như bạn bè thôi_nóng chịu không nổi nữa rồi các bác ạ. Hức hức
- Làm gì có đâu? Anh nghe ai nói vậy?
- Thì cái anh nào tên Pháp học kiến trúc đấy.
- À, cái thằng đểu ấy thì nói làm gì, chuyện xưa như Trái Đất rồi, mà cũng đừng có nhắc tới thằng kia nữa, Vy gét phải nhắclắm.
- Ừ_đấy là em chưa biết Vy vẫn qualại với thằng cha đấy đều đều thôi, tôi nghĩ thầm_à mà nói chuyện nãygiờ anh còn chưa biết tên em nữa,anh tên Khánh, em tên gì?
- A, chết nha, hồi trước anh có gửi đồ ăn vào nhờ vả đấy hả? Em tên Thùy_cô bé cười tươi hớn hở như vừa phát hiện ra được điều gì lý thú lắm.
- Thì thế nhưng mà Vy cho anh vàodanh sách đen rồi em ạ, bạn bè thôi.
- Cũng còn có hi vọng đấy, từ khi chia tay người yêu cũ tới giờ, Vy chả quan tâm gì tới ai như vầy hết á.
- Nói xấu gì em đấy_Vy bưng tô cháo nóng hừng hực lên, nhìn mà muốn xỉu rồi_anh ráng ăn để còn có sức_ăn xong chắc không ốm cũng ốm thật luôn.
- Ừ cứ để đấy lát anh ăn, nóng lắm>.<
- Anh phải ăn nóng mới ra mồ hôi,vậy mới nhanh khỏi được.
- Mồ hôi anh ra nhễ nhại nãy giờ rồi này, bây giờ anh lại bắt đầu nóng rồi đấy.
- Ủa, anh bị lên cơn nóng lạnh hả?
- Đúng rồi, đúng rồi..._có cái cớ vứtcái của nợ nãy giờ, suýt chết ngạt.
- Dù sao anh cũng phải ăn chút để uống thuốc cho chóng khỏi bệnh mà đi học. Hôm nay anh nghỉ học hả?
- Ờ..._nàng mà biết ăn rồi quanh năm tôi bỏ học đi chơi không biết lúc đấy nàng nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên gì nữa
La liếm được hết bát cháo nàng mua mà chảy hết cả mồ hôi hột, điều hòa thì tắt, phòng ngột ngạt chịu không nổi được. Em ý mang cho một bịch thuốc đổ vào tay kêuuống. Chả biết thuốc gì, nhưng lỡ diễn thì diễn cho thật, ông bà ta cócâu phòng bệnh hơn chữa bệnh, uống đấy để tạm cho lần sau ốm khỏi uống. Híc...có trường hợp nàokhông ốm mà uống thuốc cảm vàobị điên không các bác? Mấy cái liênquan tới khoa học em ngại bỏ xừ đi được.
Xong xuôi em sờ trán mình, tay emmát như kem ấy. Người ta bảo “taycon trai ấm là chung tình, lạnh là đa tình, tay con gái lạnh là chung tình, ấm là đa tình” chả biết có thậthay, nếu mà thật tay em lạnh, tay tôi ấm, yêu nhau thì chung tình phải biết. Xong em phán:
- Ô mát hơn rồi nè, anh nhanh khỏi quá.
- Ừ, thì anh bảo anh là siêu nhân rồi mà lại.
Nàng thè lưỡi, yêu phải biết. Ngồi nói chuyện được một lát thì bạn nàng đòi về. Nàng cũng một hai đòi về theo, tôi xịu mặt. Chả mấy khi được gần gũi với nàng, tự nhiên đến thăm người ta còn đưa theo bạn đến, đã thế lại còn đòi về sớm nữa. Vô tâm thôi rồi lượm ơi:
- Chứ em về là anh bệnh tiếp đó.
- Anh đỡ rồi mà, em còn về nấu cơm trưa nữa chứ bộ.
- Tại uống thuốc nó mới khỏi thế thôi, chứ lát hết thuốc anh lại lăn đùng ra đấy thì sao?
- Xíu nữa là bố mẹ anh về rồi mà>.<
- Nhỡ anh trúng gió khi bố mẹ anhvề chưa kịp, lúc đấy anh đột tử luôn làm sao?
- Anh này, ăn nói linh tinh...
- Chứ em chả quan tâm gì anh cả...anh đang ốm mà em phũ quá.
Thùy quay qua nói với em:
- Thôi cậu ở lại chơi với anh ấy chút, lát rồi về, dù sao người ta đang ốm, tớ vê trước có chút việc nữa.
- Đúng đó_tôi nhiệt liệt đồng ý cả hai tay hai chân.
- Anh nhõng nhẽo i chang con nít đó_em nhăn mặt_thế em ở lại chơi với anh chút nữa thôi nhé_quay sang Thùy_xin lỗi để cậu về một mình nhé_đấy, nói có sai đâu, cái gì mà tiện đường chứ, hự hự.
Đợi Thùy về khuất tôi với em quay trở lại vào trong. Đừng có bác nào nghĩ xấu em nha, thề với các bác em không có ý nghĩ xấu xa gì dù chỉ là lởn vởn trong đầu. Em cũng trai nhà lành các bác ạ
Kêu em ngồi chơi ở phòng khách, em bảo tôi có mệt thì cứ lên đi nằm. Mệt cái gì chứ, khỏe như voi. Lên đấy nằm thêm bệnh thì có. Em ngồi nhìn vu vơ, còn tôi lóng ngóng tay chân, chả biết nói cái gì cả. Bình thường thì mồm mép tép nhảy lắm, tự nhiên một mình đối diện với em lại ngậm hột thị, cuối cùng thì cũng là em lên tiếng trước:
- Nhà anh đẹp quá ha.
- Nhà anh mà, cái gì chả đẹp, em mà về làm dâu nhà anh thì nhà emcũng đẹp i chang vậy đó_cười nhăn răng.
- Ăn nói vô duyên.
- Trời, nhỏ tới giờ mỗi em bảo anhăn nói vô duyên, con gái đứa nào cũng khen anh ăn nói duyên hết cỡ đấy.
- Hứ...đấy là nói láo giỏi chứ duyên cái gì. Toàn chu cái mỏ đi nói phét với tụi con gái bọn em chứ gì?
- Sao em cứ hay nghĩ xấu về anh thế?_chỉ được cái nói đúng_anh cũng trai nhà lành đấy.
- Anh mà lành thì đời này chả có aidữ hết á.
- Chỉ có mỗi em chê anh thôi_tôi chống hay tay vào cằm ngồi ngắm em, em ngượng ngùng quay mặt lơ đi chỗ khác.
- Nhìn cái gì mà nhìn kinh thế, có thôi không hả?
- Nhìn kỹ thì em xinh thật đấy, nhưng mà mỗi tội hơi đanh đá chút. Nhưng không sao, đanh đá chút mới cá tính, hiền quá anh cũng không thích.
- Hừ...mắc mớ tới anh hả?
- Có chứ...
- Mắc cái gì?
- Anh đang bị thích em, vậy có mắcmớ không?_lại bắt đầu tán tỉnh rồiđấy
- Thôi cái trò ba hoa của anh đi. Nói chuyện được vậy là khỏe rồi đó, em về ha?
- Không được_cứ hù người ta thôi_tại nói chuyện với em mới hếtmệt nhanh vậy đó, em về cái anh lăn ra ốm lăn ốm lóc mà coi.
- Trời đất ơi_em ôm bụng cười lăn ra_em có phải con nít đâu mà anh lừa tèo phỉnh tộc. Anh về nhõng nhẽo với mẹ đi. Con nít quá đi.
- Sao em cứ toàn chê anh con nít vậy_từ bao giờ tôi lại có cái kiểu nói chuyện kiểu đó không biết nữa, có bao giờ kiểu thế này đâu, mất mặt chết đi được =.=”
- Thì anh có thấy anh giống con nítkhông?
- Tại em đó >.<
Tiếng mở cổng lạch cạch. Chắc bố mẹ tôi về. Em lo lắng:- Eo bố mẹ anh đi làm về rồi.
- Ờ, vui quá!_vui thật đấy
- Vui gì, em ngại lắm.
- Ngại gì chứ, bố mẹ anh sẽ thích em cho mà coi_trước giờ có dẫn gái về nhà đâu. Ăn mặc thì gợi cảm, tóc tai thì đỏ, tím, vàng đủ thểloại. Ông bà gặp còn chả thèm hỏi luôn chứ nói gì là đồng cảm. Bạn bè tôi thằng con nào cũng nghịch như gì ấy, bà già còn đỡ, chứ ông già mà gặp thì chỉ có nước cắm xe mà ăn tiêu. Hôm nay có em tới, biết đâu ông bà nhìn thoáng hơn về thằng con trai này...
- Cháu chào bác ạ_Vy lễ phép khi mẹ tôi vừa bước chân vào tới nhà.
- Chào cháu_mẹ tôi nhìn sang tôi
- Bạn con đó mẹ. Em ấy vừa mới sang chơi.
- Thế à? Là cái bạn con hay nhắc đấy hả?_ôi zời ơi chỉ có mẹ mới hiểu được con thôi
- Mẹ thật, con nhắc bao giờ đâu?
- Ngồi đấy chơi đi con, bác đi thay quần áo chút nhé_mẹ tôi cười với tôi, già rồi mà còn teen gớm.
- Hôm nay không đi học hả Khánh?_bố tôi hỏi ầm lên khi đangở ngoài sân. Vừa vào tới nhà thì sững lại
- Cháu chào bác ạ_em lại lễ phép
- Chào cháu, bạn Khánh tới chơi hả?
- Dạ vâng ạ.
- Cháu tới lâu chưa?
- Mới thôi bố_ổng mà biết mình bỏhọc vờ vịt ốm ở nhà thì cay phải biết
- Hôm nay cháu ở lại đây ăn cơm với gia đình bác nhé? Lâu rồi không có khách của Khánh_trời ơi hôm nay mẹ mình đáng yêu thế, mẹ tuyệt vời thế?
- Đúng đấy, ở lại đây ăn cơm với nhà bác cho vui_bố mình cũng tuyệt vời không kém phần long trọng.
- Ơ dạ chắc để lần sau bác ạ, hôm nay cháu còn phải về nhà, cháu chưa xin phép bố mẹ cháu nữa bác ạ.
- Thì cứ gọi điện về bảo bố mẹ trưa ăn cơm nhà bạn, mấy khi đâu con_mẹ tiếp lời, hôm nay yêu mẹ thế không biết, phần này giao cho bố mẹ phụ trách, mình rút lui.
- Dạ nhưng mà...
- Nhưng nhị gì nữa, ngồi đấy chơi bác đi nấu cơm, lâu lắm rồi không có khách để trổ tài nấu nướng, nấu cho hai bố con nhà này ăn toàn chê ỏng ẹo.
Nói đoạn mẹ tôi xắn tay vào bếp, em nhìn tôi cầu cứu, tôi nhún vai cười trừ. Đang muốn em ở lại chết đi, thôi phao chìm rồi, không cứu nổi em đâu.
Nàng dẫu môi làm xấu, cuối cùng cũng phải xắn tay vào bếp phụ giúp cho bà già. Gần giống một gia đình rồi đó.
Con nhà lành có khác, được đào tạo bài bản, đâu ra đó, nhìn em làm mà tôi cũng thấy ưng huống hồ gì là mẹ. Mẹ tôi vừa làm vừa luyên thuyên đủ chuyện, hợp cạ mà. Bình thường cứ về nhà lao vàonấu nướng im ỉm, chẳng nói chẳng rằng gì, nấu xong ba người ngồi ăn như tụng kinh, đôi khi có ông bà ngồi nói chuyện công việc, tôi cứ cắm cúi ăn, ăn xong lên phòng. Hôm nay nhà có không khí hẳn lên. Vui như tết ấy.
Ngồi ăn bốn người khác hẳn ba người. Nói chuyện rôm rã, mẹ tôi vui ra mặt.
- Cái này là của bạn Khánh làm đấy.
- Thế nhà cháu là có mấy anh chị em?_bố hỏi
- Dạ hai ạ, anh cả và cháu là em út ạ.
- Bố mẹ cháu làm gì thế?_ông già mình dã man, hỏi như hỏi cung
- Dạ bố cháu làm công an, mẹ cháulàm cô giáo ạ_chút nữa thì sặc cơm, bố em làm công an mà tôi không biết, hôm trước còn mang pháo đến bắn ầm ầm trước cổng nhà em, hên cho hôm đấy chắc haibác đang bận >.<
- Cháu giờ đang học gì ở đâu thế?_may mà thái độ niềm nở không thì chắc em khỏi ăn được cơm luôn.
- Cháu đang học năm thứ 3 trườngsư phạm ạ.
- Thế là nối nghiệp mẹ rồi, chắc là anh trai nối nghiệp bố rồi_mẹ tôi chen ngang
- Dạ không ạ, anh trai cháu học bên xây dựng. Anh ra trường đi làm được 2 năm rồi ạ.
- Hôm nào rảnh cứ qua đây ăn cơm với hai bác cho vui, nhà này neo người lắm, mình bác là phụ nữ nên nhiều khi thấy buồn buồn.
- Dạ...hì
- Ăn nhiều đi cháu, con gái đang tuổi ăn tuổi ngủ mà_bố mình phát ngôn đấy, gớm chưa.
Có vẻ hai ông bà quý em nó lắm các bác ạ, nhìn mặt em ngoan hiền, lại con nhà tử tế. Khéo ăn khéo nói, tự nhiên không phải củamình mà thấy tự hào tợn. Của mình phát nữa chắc ông bà giục cưới luôn cũng không chừng.
†™•—»MWAP FaMiLy«—•™†
†™•—»XtiStyle MWAP«—•™†
Xtistyle
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸133/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Phi Long Tại Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 2730c-1)


Trang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất