Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhChủ Nhật, 02:42:51 - 17/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Búp bê của tôi

Búp bê của tôi

#1 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 10/04/2013 19:11 » @202552

Chap 1:
Búp bê của tôi
-Đồ trẻ mồ côi!- Câu nói mà nó luôn nghe khi bị bắt nạt từ những đứa trẻ tự hào mình có cha có mẹ mà quên đi nỗi đau của những đứa trẻ thiếu may mắn, có nó, phải gánh chịu.
-Tao hỏi thật nhé, mày có đi ăn cắp ăn trộm gì không hả? Nói nghe coi.- Giọng nói mỉa mai đến khó ngờ của một cô bé mới có 9, 10 tuổi.
-Chắc chắn là có rồi, không sao được, trẻ mồ côi mà. Thứ vô giáo dục kiểu đó mà không làm thế mới lạ.- Giọng một cô bé khác có vẻ lớn tuổi nhất đám vang lên trên đầu nó. Vừa nói, cô bé ấy bèn giựt mạnh tóc nó lên.
Đau.
Rất đau.
Đau tới nỗi nó chỉ muốn hét lên.
Nhưng nó im lặng.
-Sao? Không nói à? Thế là đúng rồi.- Một giọng khác lại vang lên.
-Còn cái màu mắt nó nữa đó, mọi người thấy không?- Cô bé còn lại trong nhóm bốn người bắt nạt nó nói với giọng mỉa mai đáng sợ.
-Cái màu mắt quái dị đó á?
-Đồ tạp chủng!
Nó cắn răng chịu đựng những cái đạp thô bạo, những lời miệt thị, những lời sỉ vả, những cái giật tóc đau thấu mình. Nó bỗng thấy khó hiểu. Làm sao những cô bé này lại có thể cư xử thế khi cả họ và nó cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu? Sao họ lại không giống cha mẹ họ chút nào, khi mà cha mẹ họ luôn quan tâm, thương cảm với những đứa trẻ bất hạnh như nó khi tới đây làm từ thiện mà họ thì...? Rồi nó bỗng tự hỏi bản thân nó một câu hỏi mà nó biết mãi mãi không có câu trả lời: sao con người có thể dối trá, có thể hai mặt như vậy? Những cô bé này luôn tỏ ra ngoan ngoãn thánh thiện trước mặt cha mẹ còn sau lưng thì hoàn toàn trái ngược.
Đột nhiên, nó thầm nghĩ rằng liệu chăng thế giới này vốn vậy, vốn cứ dơ bẩn, tràn đầy lừa lọc và dối trá?
-Các người làm trò gì ở đây vậy?- Một giọng nói rõ ràng là của một đứa trẻ nhưng lạnh lẽo vang lên.
Nó tuyệt nhiên không nhìn lên . Bởi lẽ nó nghĩ chắc ai đó đi ngang qua thôi, và rồi người đó sẽ bỏ đi, sẽ mặc kệ hoặc tồi tệ hơn người đó sẽ ủng hộ họ và thậm chí còn giúp họ thì sao? Nó không muốn.
Nhưng không có chuyện gì thậm tệ xảy ra cả, ngược lại, những cô bé kia đã thôi chạm vào nó. Nó ngước lên nhìn người mới tới kia.
Đó là một cậu bé có vẻ đẹp lạnh lùng, thần thái cao quý toát ra lạ thường. Từ mái tóc màu đen bóng tới nước da trắng ngà cùng đôi mắt màu hổ phách (Amber) lạnh lẽo đều thể hiện rõ tư chất hơn người. Cậu bé đó như tỏa ánh hào quang của một vị vua khiến khó ai tin rằng đó chỉ là một cậu bé con.
Cậu bé ấy nhìn thẳng vào nó, đúng hơn là nhìn thẳng vào đôi mắt nó. Ngay lập tức, nó cúi mặt xuống. Thế đấy, cậu ta đã nhận ra cái màu mắt quái dị của nó, chắc hẳn cậu ta sẽ khinh bỉ nó lắm. Nó đã kịp nhìn thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt của cậu.
Nhưng không...
-Biến khuất mắt tôi ngay.- Giọng nói lạnh lùng đó một lần nữa vang lên.
Nó nhìn lên, không rõ từ lúc nào những cô bé kia đã chạy mất. Nơi góc khuất của cô nhi viện này chỉ còn có nó và cậu bé đã giúp nó kia.
Cậu bé tiến tới gần nó, ngồi xuống sao cho đôi mắt nó nằm hoàn toàn trong tầm mắt cậu. Nhìn chăm chú vào đôi màu đá thạch anh tím. Nó muốn lảng tránh ánh nhìn đó nhưng không hiểu sao lại không được, nó hoàn toàn bị đôi mắt đối diện làm đông cứng.
Bỗng nhiên, cậu bé nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng, nói:
-Em sẽ là búp bê của tôi.- Nó không thể nào ngờ được câu nói đó.
Và nó cũng chưa hề nhận ra đó chính là khoảng khắc mà cậu bé đó, chính là anh, đã đưa cuộc đời nó theo một hướng ngoặc khác.
*
Sáu năm sau...
*
Trong cái ngôi trường danh giá mà chỉ có những cậu ấm cô chiêu mới được vào thế này chỉ có mình nó là lạc loài, không phải con của bất cứ tập đoàn nào cả. Nhưng tại sao nó vẫn được theo học? Vì nó là búp bê của anh- người thừa kế tập đoàn lớn mạnh nằm trong top 3 những tập đoàn quyền lựa và giàu có trên thế giới. Phải, chỉ là một con búp bê.
Thư viện trường có bề dày lịch sử nhiều năm với vô vàn sách tựa như một thiên đường cho những kẻ có niềm đam mê tri thức. (Truyen từ: Thehe9x.Mobi) Thế nhưng ít học sinh nào trong trường lại như thế, nếu có tới đây thì đơn thuân cũng là tìm tư liệu làm mấy bài tập về nhà vớ vẩn.
Nằm ở góc trong cùng thư viện là một không gian hoàn toàn yên tĩnh, có trà, có cảnh bên khung cửa sổ thơ mộng, hoàn toàn thích hợp cho việc thưởng thức sách. Bình thường khá ít người ở khu này nhưng giờ thì có rất nhiều cô tiểu thư. Họ tới để ngắm nhìn chàng trai bảnh bao nhất và cũng có thể coi là quyền lực nhất trong cái trường này, Kiên, chủ nhân nó, người đang ngồi cùng nó ở cái bàn sang trọng nhất.
Liếc nhìn tách trà đã dần nguội trên bàn trước mặt nó, anh nói:
-Không uống à?
-Em không thích.- Nó đáp.
-Uống.- Một từ nhưng đủ để bắt nó phải cầm tách trà lên và nhấp một ngụm.- Tốt.- Rồi anh lại tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay.
Nó vẫn nhấp thêm vài ngụm nữa, nó không muốn lại bị anh răn đe, nó cũng không muốn bị anh phạt. Mà dù có phạt thì nó cũng không được phép kháng cự lại, vì nó là búp bê, mãi là búp bê của anh mà thôi.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 19.0)

Re: Búp bê của tôi

#2 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 10/04/2013 19:13 » @202553

Chap 2:Đừng cười như thế
Nó mở mắt tỉnh dậy sau một đêm kéo dài mệt mỏi. Thứ đầu tiên đập vào mắt nó là đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà đang lơ lửng ngay trên đầu nó. Uể oải ngồi dậy, nó đưa mắt nhìn một lượt căn phòng sang trọng lộng lẫy được trang trí theo phong cách phương Tây có đầy đủ tiện nghi như một thói quen. Nó không hiểu nổi, nó đã sống trong căn phòng này suốt sáu năm liền nhưng sao nơi này xa lạ với nó quá, ngột ngạt tựa như một lồng kính vậy.
"Cạch"
Cửa mở khiến nó giật mình quay lại xem đó là ai.
-Ơ? Sao anh lại...- Nó ấm úp khi thấy anh.
-Tôi giữ chìa khóa phòng cơ mà.- Anh đưa chiếc chìa khóa lên như chứng minh cho lời nói của mình.
-Nhưng...có chuyện gì vậy ạ?- Nó nói.
-Hôm nay tôi có việc bận nên không đến trường được nên em hãy đến trường một mình đi. tôi sẽ nói quản gia Lâm chuẩn bị xe đưa đón em.
-Vâng.- Nó gật đầu.- Em hiểu rồi.
Và anh đi mất, chỉ còn lại nó một mình trong phòng, cô độc, lạc lẽo nhưng thực ra, từ trước tới nay, nó đã vốn vậy rồi.
*
Hôm nay chỉ riêng một mình nó ngồi ở cái góc quen thuộc trong thư viện. có vài người bàn tán với nhau, tự hỏi sao nó lại một mình,(Truyen từ: Thehe9x.Mobi) trước giờ nào có thế. thật ra, đó cũng chính là câu hỏi mà nó đang muốn biết được lời giải đáp. Trước đây, khi anh nghĩ học thì đồng nghĩa nó cũng nghỉ học chứ chưa bao giờ có chuyện nó đi học một mình cả. Nhưng hôm nay lại khác, cũng có nghĩa là công việc hôm nay anh phải làm rất quan trọng, rất bí mật mà nó không bao giờ được biết hay cũng như là được phép biết.
Nó thôi suy nghĩ mà lại thả mình vào thế giới trong cuốn sách mang cái tựa đề "Chiến tranh và hòa bình".
-An.- Nó giật mình khi nghe một giọng nói lạ lẫm gọi tên nó. Nó tự hoỉ trong ngôi trường này có ai dám gọi tên nó sao, có ai đó đủ can đảm như thế à. Tại sao ư? Nó cũng không rõ, chỉ biết là do anh. Ngày trước có một cậu bạn va trúng nó trong lớp học, ngay hôm sau cậu ta biến mất và không rõ tung tích; cách đây nửa năm, một cô bạn dám bắt nạt nó, chỉ trong một tuần, công ti bố cô ta phá sản và nợ nần chồng chất. Chỉ hai tấm gương điển hình đó thôi là quá đủ để không ai dám lại gần nó chứ nói gì là kết bạn.- An.
Nó quay lại.
Quả thật có người gọi nó, một chàng trai đẹp không kém gì anh với mái tóc màu hạt dẻ, da trắng và đôi mắt đen láy lấp lánh như một bầu trời sao thu nhỏ trong đó. Nó thấy anh ta quen quen nhưng không nhớ rõ đó là ai cả.
*
Hắn không thể nhầm được, rõ ràng chính là An, là cô bé từng ở chung trại trẻ mồ côi với hắn ngày trước. Có thể giờ nó đã hơi khác xưa nhưng đôi mắt màu tím cùng vẻ đẹp như thiên tinh trong truyện cổ tích thì hắn không thể nhầm được.
Hắn tiến tới chỗ đó, ngồi đối diện với nó.
-Anh là...ai vậy?- Nó hỏi.
-Em không nhớ anh sao?
Nó lắc đầu.
-Nhưng em tên An đúng không.
Gật.
-Em từng ở trại trẻ mồ côi Phong Linh phải không?
Nó ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu xác nhận.
-Lẽ nào em không nhớ anh Bảo sao?
Nó mở to mắt rồi mỉm cười.
-Anh Bảo?
Hắn gật đầu, miệng cười toe toét.
-Sao anh lại ở đây?
-Gia đình nhận nuôi anh cũng thuộc hàng giàu có nên anh tới đây học, còn em?
Nụ cười lâu lắm rồi mới xuất hiện trên môi nó vụt tắt. Nó lại trở về với dáng vẻ im lìm thường ngày. Thấy vậy, hắn nói:
-Không sao, gặp nhau là vui rồi. Dạo trước anh có gửi thư về cô nhi viện thì nghe viện trưởng nói em đi rồi.
-Thi thoảng em cũng về đó.
Hắn và nó ngồi cười đùa nói chuyện, ôn lại những kỉ niệm xưa cũ hồi nhỏ với nhau trong sự ngạc nhiên của mọi người. Cả hai đều không nhận ra, từ đằng xa, một ánh mắt lạnh lùng nhưng chứa đầy căm phẫn đang găm thẳng vào họ.
*
-An.- Nó rùng mình khi nghe giọng nói đó.
-Ơ...anh...- Nó ngạc nhiên, nó cứ ngỡ hôm nay anh không tới trường.
-Còn đây là...- Anh quay sang nhìn hắn.
-Tôi là Bảo, bạn của An.- Bảo nói với vẻ thân thiện dù ánh mắt thì chẳng có chút gì là như thế cả.
-Em cũng có bạn sao? Tôi không ngờ đấy.- Anh cười sắc lạnh.- Tôi có chút việc cần nói riêng với cô ấy, cậu không phiền chứ?
-Không, dù sao chúng tôi cũng còn nhiều cơ hội mà.- Bảo cười đầy ẩn ý rồi quay sang nó.- An...
-Dạ?- Nó ngẩng mặt lên.
Ngay lập tức, Bảo hôn nhẹ lên trán nó. Chuyện này xảy ra quá nhanh khiến không chỉ nó mà tất thảy mọi người chứng kiến đều phải sững sờ.
-Tạm biệt.- Khi đi qua anh, hắn nói tiếp.- Và hẹn gặp lại.
*
Anh ngồi ngay bên cạnh nó, không đọc sách, hko6ng uống trà mà cũng không nói gì. Thậm chí cả khi chuông reo vào lớp đã vang anh cũng mặc khiến nó cũng chẳng dám đi.
Thứ viện trở nên vắng vẻ, chỉ còn có mấy người thủ thư ngoài quầy và hai ngừoi ở trong góc.
-Này.- Anh phá vỡ không khí im lìm đến đáng sợ đó.
-Vâng.
-Ai cho em cái quyền đó vậy?
-Ơ...
Anh dùng tay xoay mặt nó hướng thẳng vào mặt anh, giữ chặt để nó không thể lảng tránh đi đâu khác. Anh cúi xuống sát mặt nó, gằn giọng từng chữ:
-Đừng bao giờ nở cái nụ cười kiểu đó nữa, biết không?
-Vâng...- Nó thấy sợ.
Anh buông nó ra rồi nói:
-Em sẽ bị phạt.
Bị phạt?!
Chap 3:Bị phạt
Chưa có ngày nào nó mong tiếng chuông báo hiệu ra về đừng vang lên như vậy nhưng đâu phải lúc nào ông trời cũng đáp ứng nguyện vọng của con người.
"Reng...reng..."
Giờ về đã điểm.
*
Bên chiếc xe Limous màu đen bóng loáng là anh đang đứng chờ sẵn, hai tai đút vào hai túi áo măng tô dài. Trông anh đầy vẻ phong trần, lãng tử nhưng không kém phần sang trọng, ngạo nghễ. Thấy nó đi tới, anh vươn hai tay ra, mắt tỏ ý muốn nó tiến vào vòng tay anh. ban đầu nó ngập ngừng nhưng rồi lại thấy ánh mắt anh bắt đầu nheo lại thì ngay lập tức, nó lao vào vòng tay anh.
Anh ôm lấy nó.
Thoạt nhìn người ta sẽ nghĩ đó là hành động âu yếm đầy yêu thương và lãng mạn nhưng chẳng ai ngờ được nó đang bị đôi tay rắn chắc kia siết chặt lấy tới nỗi nó có cảm giác như anh đang muốn giết chết nó vậy.
Anh thì thầm từng lời ngay bên tai nó:
-Chuẩn bị tinh thần đi. Căn phòng đó chờ em đây.- Nó nghe thấy ba chữ" căn phòng đó" là toàn thân trở nên run rẩy. Cảm nhận rõ điều đó, đôi môi anh tạo nên một nụ cười hoàn hảo.
*
Vừa về tới nhà, anh đã bế thốc nó ra khỏi xe, đưa nó lên phòng rồi quẳng nó xuống giường. Khi bước ra khỏi phòng, anh không quên dặn cô hầu gái:
-Thay đồ cho cô ấy.
-Vâng.- Cô hầu gái cúi đầu.
Anh ngoái lại nhìn nó trước khi đóng cửa thì chỉ thấy nó ngồi bó chân trên giường, toàn thân run rẩy trong nỗi sợ. Bất giác, trong mắt ánh lóe lên tia nhìn kì lạ, báo hiệu cho điều khủng khiếp đối với tinh thần nó.
*
Mặc lên mình bộ váy bằng sa tanh đen mỏng, nó bị anh lôi tới một căn phòng nằm sâu ở hành lang tầng 5.
-Đi mau nào.
-...- Nó không dám nói gì cả, điều đó chỉ càng khiến anh cảm thấy thích thú?!
Dừng trước cánh cửa bằng gỗ chạm khác hoa văn ngoằn ngoèo, ổ khóa bằng kim loại chắc chắn.
-Em...- Mặt nó tái nhợt.
-Sao?- Ánh mắt anh khiến nó im bặt.
Anh rút trong tay ra sợi dây thừng, trói hai tay nó lại. Dây thừng lẫn bàn tay anh siết chặt làm cổ tay nó đau thốn lên, nó rên khẽ.
Anh dùng một chiếc chìa khóa có hình con rắn nhe nanh nhìn phát sợ mở cánh cửa ra.
*
Bên trong là một căn phòng hoàn toàn tối om, chỉ có chút ánh sáng từ hành lang chiếu vào giúp nó nhìn thấy cái ghế sofa màu nâu đất trong phòng, còn lại thì có gì hay không thì nó không biết bởi lẽ trừ những lúc bị phạt trong phòng này, nó chưa bao giờ lui tới, hay đúng hơn là không dám lui tới.
-Vào đi.- Giọng anh lạnh tanh.
-Em xin lỗi, em biết lỗi rồi nên làm ơn, xin anh...- Nó van nài, đôi mắt long lanh chỉ chực khóc.
Anh không thích thế, anh không thích nhìn nó khóc, càng không thích nó chỉ vì nỗi sợ mà nhận bừa lỗi trong khi nó chẳng thật lòng chút nào. Anh đẩy mạnh nó vào phòng, để nó nằm ngay lên chiếc sofa.
-Khoan đã, anh à...- Nó hét lên khi cánh cửa dần đóng lại.
"Cạch"
Tất cả chỉ còn một màu đen.
Nó bắt đầu sợ.
Nó rất sợ bóng tối, với nó, bòng tối đáng sợ hơn mọi thứ kinh khủng nào trên đời này. Điều này có lẽ vì quá khứ của nó trước khi tới cô nhi viện.
Và anh biết điều đó, biết rất rõ.
Đó chính là lý do căn phòng tối om này có mặt.
Nó bắt đầu khóc, tiếng khóc ngày một lớn hơn, nỗi sợ ngày càng gặm nhấm nó.
Nỗi đau tinh thần này còn lớn hơn bất cứ nỗi đau thể xác do đòn roi nào gây ra.
Thật khủng khiếp.
Tâm trí nó vùng vằng, thúc giục nó thoát khỏi cái chốn khủng khiếp này.
Nhìn quanh quất căn phòng, chỉ một màu đen, nó mong có chút tia sáng nào đó lóe lên, cho nó chút hi vọng rằng nó có thể thoát ra nhưng không. Chỉ có bóng tối bao trùm lên tất cả.
Nó hoàn toàn bất lực.
*
Nó mò mẫm mãi mới tới được chỗ cánh cửa. dùng hết lực có thể từ hai bàn tay bị trói chặt, nó đập mạnh vào cửa.
-Kiên, làm ơn cho em ra đi.- Nó hét lớn, tiếng hét vang vọng khắp phòng rồi dội thẳng vào nó.- Làm ơn đi...
Nó đập càng lúc càng mạnh hơn. Nó không ngừng khóc lóc thảm thiết:
-Anh à, em xin anh, làm ơn thả em ra. (Truyen từ: Thehe9x.Mobi) Anh biết rõ em sợ bóng tối cơ mà, làm ơn...- Nó khóc òa lên.- Em biết lỗi rồi, em biết em sai rồi, làm ơn...
Nó gục mặt xuống sàn nhà lạnh lẽo, miệng còn lẩm bẩm:
-Làm ơn...
*
Anh đứng ngoài cửa, nghe rõ tiếng rên rỉ bên trong. Anh nhìn chiếc đồng hồ Platinum World Time (4.026.524 USD).
Đã 9h50.
Ba tiếng trôi qua từ khi nó bị phạt trong căn phòng đó.
-Haizz...- Anh thở dài, rút trong túi ra chiếc chìa khóa phòng, đút vào ổ khóa rồi mở cửa.
*
Chút ánh sáng le lói khiến nó ngước lên nhìn. Cố ngồi dậy một cách khó khăn, nó vẫn ngước lên nhìn anh với đôi mắt mọng nước.
-Trả lời câu hỏi của tôi.
Nó gật đầu.
-Em là gì?
-Búp bê.
-Chủ của em là ai?
-Là anh.
-Ai cho em cái quyền tới gần bất kì ai khác bên ngoài vậy hả?
-Em đã sai, em đã sai..
-Em biết lỗi của em chưa?
-Em biết rồi.- Nó gật đầu, đôi mắt chứa đầy nỗi lo sợ tột cùng.-Là em sai, em không bao giờ dám như thế nữa.
-Tốt.- Anh mỉm cười, nụ cười của một tên độc tài thật sự.- Em biết bây giờ phải thế nào chứ?- Nó gật đầu một cách chậm chạp.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm nó lên, cúi gần xuống gương mặt nó.
*
Một nụ hôn.
Môi anh mơn nhẹ trên môi nó nhưng không chút dịu dàng, ngược lại, anh cắn nhẹ môi nó như xâm chiếm.
Trái tim nó đập loạn nhịp, luôn là thế mỗi khi anh hôn nó. Nó cảm thấy choáng ngợp, khó thở và rồi nó lịm dần đi, để cho cơ thể mình lọt thỏm trong vòng tay anh một cách vô thức.
*
Anh bế nó một cách nâng niu, dịu dàng như chàng hoàng tử bạch mã bế nàng công chúa xinh đẹp. Chỉ có điều anh không bế nó về cái lồng kính của riêng nó mà là...phòng của anh.
Đến Chap: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 ..
Trang Truyện Tình«
Truyen tinh hay cùng thể loại được đề cử
»Biệt thự hoàng tử[Truyện tình học đường]
»Thằng Xe Ôm Nghèo Và Cô Tiểu Thư Đài Các[Đời tôi]
»Shock tình
»Quen và thịt gái cafe
»Hợp đồng sinh baby
»Hồi ức của một linh hồn
»Phượng hồng vô tâm-Tiếng chuông gió
»Truyện Về Cô Bé Đứng Đường Mà Tôi Quen
»Hối hận vì lấy vợ sớm[Truyện tình 18+]
»Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
»Tán gái cùng cơ quan
»Cái kết của một chuyện tình và sự tái xuất giang hồ
»Chuyện tình 5 năm trước
»Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà
»Chuyện tình rồng
»Kí sự đòi nợ
»Ngẫm-Phần 2
»Vợ ơi là vợ
»Học sinh chuyển lớp
»NGẪM
»Yêu nhầm chị họ
»Tôi ghét anh...đồ du côn
Chap 4:Lảng tránh
Nó tỉnh dậy, nhìn lên trên trần nhà. Không có cái đèn chùm quen thuộc nào cả, không phải phòng nó. Cách cái vị trí đó khoảng 2 mét là một cái đèn chùm pha lê khổng lồ trong suốt mà chỉ cần nhìn là nó hiểu ngay đây là cái nơi nào. Phòng anh.
Cánh cửa phòng tắm bật mở.
-Tỉnh lại rồi à?- Nó đỏ mặt nhìn anh chỉ khoác lên mình chiếc áo choàng tắm làm lộ rõ vồng ngực mạnh mẽ. Rồi nó chột dạ, cúi xuống nhìn mình, thở phào nhẹ nhõm khi không có gì thay đổi trên người nó.
Biết được điều nó đang nghĩ trong đầu, anh nói:
-Tôi đã từng nói với em rồi, thứ tôi cần là một con búp bê thuần khiết chứ không phải một con búp bê bị vẩn đục, dù cho có bị vẩn đục bởi tôi đi chăng nữa.
-Bây giờ là...mấy giờ vậy ạ?- Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực.
-0h34.
Anh rót loại rượu Brandy nặng vào cốc đá, đứng bên cửa sổ rồi nhìn chăm chú vào nó đang nằm trên giường anh. Anh nói:
-Ngủ đi.
Nó gật đầu lia lịa, bước xuống giường định về phòng thì anh nói, vẫn giữ nguyên cái giọng điệu ra lệnh không đổi:
-Ngủ ở đó đi.
*
Nó mở bừng mắt dậy, trời đã tờ mờ sáng. Cố ngồi dậy nhưng không được, nó khó hiểu nhưng ngay lập tức nhận ra đang có một vòng tay siết lấy mình, và cả cái hơi thở nóng sau lưng mình nữa. Anh nằm thấp hơn nó, gương mặt anh vùi vào phần giữa lưng nó còn tay thì ôm chặt phần hông. Hơi thở của anh phả vào làn da khiến nó thấy ngượng chín người.
Lách mình khỏi vòng tay siết chặt một cách khó khăn, nó không nhận ra vô tình mình đã khiến anh thức giấc.
-Đi đâu vậy?
-Ơ... em định về phòng.
Anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt nó. Điều này khiến nó không thích, nhưng nếu nói chính xác thì thực ra vì nó sợ cái ánh nhìn xoáy tận tâm can người khác của anh.
-Đi đi, tới giờ đi học rồi.-Chỉ chờ câu nói đó, nó bước ngay xuống giường, đi khỏi phòng với một tốc độ đi nhanh nhất nó có thể.
*
Nó ngồi trong xe, nín thin, không dám nói một câu gì cả.
-Hôm nay...
-Gì cơ ạ?
-Em biết em phải làm gì không?
-Làm gì?- Nó không hiểu.
-Với cái tên bạn gì đó của em đấy.
-Em...- Nó ngập ngừng.
-Sao?
-Em biết phải làm gì rồi.- Nó cúi gằm mặt xuống, lặp đi lặp lại trong tiềm thức câu xin lỗi Bảo.
*
Hắn tìm khắp dãy hành lang duy nhất mà mọi người có thể dùng để đi vào trường từ cổng, mãi mới tìm thấy nó đang đi đi với anh, người mà hắn không có chút thiện cảm nào cả.
-An.- hắn gọi nhưng không hiểu sao, nó có vẻ gì đó hơi hốt hoảng, hơi thảng thốt và có gì như sợ hãi.
Hắn chạy lại gần hai người, miệng vẫn cười nói:
-Hôm nay em tới trễ nhỉ?
Nhưng nó không đáp lại dù chỉ một từ.
-Sao vậy?- Hắn ngạc nhiên mà không để ý rằng anh đang nở nụ cười tự mãn.
-Em có gì cần nói với anh ta sao, An?- Anh nói.
-Không.- Nó trả lời.
-Anh nghĩ anh ta là bạn của em chứ?
-Không phải.- Nó lắc đầu.
Cử chỉ đó khiến tim hắn có gì nhói lên, đau, rất đau trong tim.
-Em sao vậy?- Hắn đưa một tay lên nhưng trước khi chạm được vào nó thì bàn tay ấy đã bị chính nó gạt phắt ra.
Hắn quay phắt sang nhìn anh nhưng chỉ nhận được ánh mắt giễu cợt và đắc thắng.
-Nếu không có gì thì hai chúng tôi đi được rồi chứ?- Anh vẫn cười nói nhã nhặn, nắm lấy tay nó rồi kéo nó đi.
Thế nhưng...
*
Bàn tay còn lại của nó giờ đã bị nắm chặt lại bởi bàn tay hắn.
*
-Buông ra.- Anh nói.
-Tôi không có việc gì phải nghe lời anh cả.- Hắn nói.
-Tôi bảo cậu bỏ tay ra khỏi An.- Anh gằn giọng, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
-Chính tôi mới phải nói câu đó.- Hắn nói đầy tức tối.- Anh làm cái gì mà dọa cô ấy tránh xa tôi chứ hả?- Nói rồi, hắn đấm thẳng vào mặt anh.
Mọi người trong hành lang thấy thế bèn tụ tập đông xung quanh để chiêm ngưỡng cái cảnh có một không hai đấy: có kẻ dám đây thiếu gia Kiên!!!
-Đồ điên!- Anh lao vào đạp thằng vào bụng hắn.
-Lộ bản chất thật rồi nhé.- Hắn nói giọng mỉa mai.
-Câm mồm.- Rồi cả hai xông vào đánh nhau loạn xạ. Anh đá, hắn đấm. Hắn đạp, anh thụi. Họ cứ xáp vào đánh nhau mà không quan tâm tới xung quanh.
-Tránh xa đồ của tôi ra nghe chưa.- Nó nghe thấy anh nói.
-Thôi ngay cái trò đó đi!- Hắn gào lên.
-Hai người làm ơn thôi đi!- Nó hét toáng lên.
Hai người dừng lại nhìn nó ngạc nhiên, có lẽ vì lâu lắm rồi nó chưa lớn tiếng như vậy.
Nó tiến lại, rút khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh.
-Bảo, em xin lỗi.
-Gì chứ?- Hắn hỏi.
-Xin anh, từ giờ chúng ta hãy như không quen không biết đi.- Nó nói.
-Sao lại vậy được?
-Nếu anh muốn tốt cho em thì xin anh hãy như vậy đi.- Nó nói.
-Cô ấy nói đúng đấy, không muốn rước họa vào thân thì biến đi.- Anh cài lại cổ tay áo đã bị bung ra.- Anh liếc nhìn mọi người xung quanh.- Còn ở đó sao?- Mọi người nghe vậy dần tản ra nhưng không quên lời sau đó anh nói.- Ai bép xép chuyện này thì đừng trách tôi.
Anh cầm tay nó, cầm thật chặt như muốn chọc tức hắn. Khi đi, anh không quên dành tặng hắn nụ cười chiến thằng. Còn nó, nó chỉ để lại cho hắn ánh mắt nuối tiếc vô hạn.
*
Hành lang vằng vẻ không còn bóng người. hắn rút chiếc điện thoại trong túi, bấm một số điện thoại nào đó. Chỉ mới một tiếng đổ chuông mà đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Hắn nói:
-Điều tra cho tôi cô gái tên An, từng ở cô nhi viện Phong Linh.
*
Anh đứng bên khung cửa sổ.
-Tiếc sao?
Nó lắc đầu.
-Anh...
-Gì?
-Xin đừng trả thù Bảo.
-Sao chứ?
-Xin đừng trả thù anh ấy.- Nó nói như khóc.
-Tôi biết mình phải làm gì.- Anh lạnh lùng rồi cúi xuống hôn nó, một nụ hôn hờ hững mà lạnh cả sống lưng. Nó chưa nhận ra rằng trong đầu anh không có ý định làm gì gia đình tên đó, anh chỉ muốn trả thù hắn, một mình hắn, bằng chính sức của anh.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 19.0)

Re: Búp bê của tôi

#3 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 10/04/2013 19:14 » @202554

Chap 5:Đồng xu may mắn
Một đêm đầy sao.
Nó nhìn thấy vậy ở cái mái vòm kính trong suốt ở hồ bơi.
-Này.- Anh gọi khiến nó quay ngoắt lại.- Đang làm gì đấy?
-Không, chỉ ngắm sao thôi.- Nó cười nhẹ.
Anh ngừng bơi, bước lên bờ. thấy vậy, nó vội cầm chiếc khăn đưa cho anh lau.
-Sao thế?- Anh nhìn nó dò xét.- Nghĩ tới tên Bảo đó nữa sao?
Nó im lặng, không phủ nhận, cũng chẳng khẳng định. Tuy nhiên anh hiểu rõ chứ. Nó cứ cúi gằm mặt xuống đất như thể trên mặt đất đang có gì đó lạ lắm mà không nhận ra anh đang chau mày lại.
-Quản gia Lâm.- Anh gọi. gần như ngay lập tức, người quản gia lớn tuổi đáng kính nhất trong căn biết thự này xuất hiện.- Lấy cho tôi món quà chủ tịch Trịnh vừa gửi tới.
-Vâng.
*
Một lúc sau, quản gia Lâm quay lại với một cái hộp gỗ nhỏ mạ vàng trên tay. Anh cầm lấy cái hộp, mở ra. Từ bên trong, anh lấy ra một đồng xu vàng có vẻ cổ xưa.(Truyen từ: Thehe9x.Mobi)
-Thứ này được gọi là "Lucky coin", đồng xu may mắn của nữ hoàng Elizabeth. Em hiểu nó đáng giá cỡ nào chứ?
Nó gật.
-Tốt.- Anh đóng cái hộp rỗng lại, trao cho quản gia Lâm. Rồi anh quay lại nhìn nó, nở nụ cười tàn nhẫn lạnh người, nắm chặt bàn tay giữ đồng xu, anh quăng thẳng đồng xu xuống bể bơi ngập nước trước sự ngỡ ngàng của nó.
Lấy chiếc khăn nó đang cầm trên tay để lau nước, anh nói:
-Em xuống hồ bơi đem nó lên đây cho tôi.
*
-Có cần rút nước hồ bơi ra không ạ?- Quản gia Lâm hỏi bằng giọng lo lắng.
-Không cần, để nguyên vậy cho tôi.- Anh lau mình rồi đáp bằng giọng giá băng.
*
Nó ngụp lặn trong nước, cố tìm một vệt sáng lấp lánh nào đó là dấu vết của đồng xu kia. Nó không biết bơi, nước cũng rất lạnh. Làm sao anh có thể bơi trong cái tình hình tiết trời thế này chứ? Toàn thân nó run lên bần bật. Nước như mơn trớn trên làn da nó, như thể thông qua từng lỗ chân lông trên da mà xâm nhập vào bên trong cơ thể để khiến nó lạnh hơn nữa.
Ngụp xuống nước hoàn toàn, nó cố mở to mắt ra mà nhìn, thế nhưng ở dưới nước, mọi thứ đều tối và khó nhìn. Nước xộc thẳng vào mũi và mắt nó khiến nó ngợp thở, mắt xót không chịu được. Nó vùng mình dậy khỏi mặt nước, ho sặc sụa. Thầm cảm ơn cái hồ bơi này nước chỉ tới gần ngang vai nó nên nó có thể đừng thẳng được chứ nếu với một đứa mù bơi như nó thì chỉ có chết mất. Còn nữa, cái mùi clo trong nước bể bơi thật khủng khiếp.
Nó nhìn quanh quất rồi khựng lại khi thấy cái gì đó lấp lánh lóe lên dưới đáy.
-Đây rồi.- Nó tự nhủ, đánh liều một lần nữa ngụp xuống nước, cố lấy cho bằng được đồng xu.
Ngay khi đã có được đồng xu trong tay, nó vui mừng.
Đột nhiên, điện vụt tắt.
*
Tắt cả chỉ còn là bóng đêm bao phủ.
Nó bắt đầu lo lắng rồi sợ.
Muốn vụt lên khỏi mặt nước nhưng mắt nó đã nhắm tịt, hoàn toàn không thể nào xác định phương hướng được nữa.
Nó bắt đầu vùng vẫy.
Đồng xu vẫn còn nằm trong bàn tay đang nắm chặt thật chặt của nó.
Nước. Bóng tối. Còn điều gì tồi tệ hơn nữa đây? Cái chết.
Nó vùng vẫy mạnh hơn.
Nước bắt đầu tràn vào hai lá phổi khiến ngực nó đau buốt, đau như thể cả ngàn kim châm chít vào tứa máu ra vậy.
*
Đứng chỗ công tắc điện ở hồ bơi chính là anh. Không phải anh muốn hại chết nó. Đơn giản vì anh tức, anh ghét nhìn thấy nó ở bên anh mà nghĩ tới ai khác. Thậm chí giờ anh nghĩ nếu để nó chết đi mà có thể giữ nó được thì anh cũng dám bỏ mặc nó lắm.
Thế nhưng không.
Anh không thể.
Anh không muốn một cái xác không hồn mà là một con người. Là nó.
Anh bật đèn lên rồi chạy vội tới, nhảy xuống chỗ nó đang vùng vẫy.
-Ax...- Nó sặc.
-Yên nào!- Nó không nhận ra ai cả, mắt nó hoàn toàn mờ hẳn, chỉ còn thấy những hình ảnh mờ nhạt mà thôi. Còn tai ư? Ngập tràn trong nước khiến tai nó ù hất cả lên, khó mà nghe thấy gì nữa. Điều duy nhất nó cảm nhận được là một vòng tay to lớn và ấm áp đang ôm lấy nó.
Anh đưa nó lên bờ.
-Này, tỉnh lại đi.- Anh lay nó, nó không ngất như cơ thể hoàn toàn mệt rũ rượi, không tài nào cử động được. Chỉ có những ngón tay nó chuyển động một cách khó nhọc, khiến anh nhìn thấy trong tay nó còn giữ đồng xu kia.
Mi mắt nó khép dần lại. mặt anh biến sắc, miệng không thôi gọi tên nó. dường như cảm nhận được điều đó, nó khẽ chuyển động. Anh thở phào nhẹ nhõm khi biết nó chỉ mệt quá mà ngủ.
-Ngốc.- Anh nói, ôm chầm nó vào lòng.
Đôi môi anh nở một nụ cười, một nụ cười hiền lành, chan chứa tình cảm hơn bất cứ nụ cười nào mà nó từng thấy.
Chỉ tiếc rằng nó không đủ tỉnh táo để có thể chiêm ngưỡng nụ cười mà nó luôn mong muốn được thấy ở anh.
*
Mi mắt nó nặng trĩu như thể đang treo mấy quả tạ trên đó vậy. Phải cực nhọc lắm nó mới mở mắt ra được.
-Cô tỉnh rồi ạ.- Cô hầu gái nói.
-Ơ?- Nó không biết tại sao giờ nó lại ở trong phòng nó. lẽ nào hôm qua chỉ là một giấc mơ sao? Nhưng nó nhanh chóng biết câu trả lời là không, vì trên chỗ chiếc đèn ngủ là đồng xu may mắn kia.- Ai đã cứu mình nhỉ?
-Gì ạ?
-Không có gì.- Nó nói.
Nó đưa bàn tay phải nó lên xăm xoi. Hơi ấm của một ai đó còn vương trên bàn tay nó. Ai đó đã cứu nó, đã chăm sóc nó, đã nắm lấy bàn tay nó suốt đêm như truyền hơi ấm. Là anh ư? Chắc không phải đâu. Chắc là cô hầu gái đang dọn dẹp phòng nó đã chăm sóc nó thôi mà, nó đinh ninh vậy đấy.
-Tôi qua cảm ơn cô nhé.
Cô hầu gái không nói gì, mặt có vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng mau chóng lui đi.
*
Cô hầu gái chẳng hiểu nổi cô chủ đang nói gì cả.
Cảm ơn á?
Tại sao chứ?
Đêm qua cô ngủ như chết chứ có biết gì đâu. May mà hôm nay dậy sớm để dọn phòng cô chứ không thì chết chắc rồi.
*
Nó nằm phịch xuống giường. Hôm nay có lẽ nó được nghỉ học chăng? Không thấy anh tới gọi nó đi học.
Bỗng nhiên nó thấy hơi trống vắng, hơi thiếu thốn gì đó.
Nhìn bàn tay phải một lần nữa Chưa bao giờ nó mong đêm qua, người nắm tay nó cả đêm chính là anh, là anh chứ không ai cả. Chính là anh...
*
Anh đang ăn sáng dưới nhà.
-Không gọi tiểu thư sao ạ?- Một cô hầu gái có khuôn mặt tàn nhan hỏi.
-Không cần, để cô ấy nghỉ ngơi. Sẵn tiện sắp xếp cho tôi, hôm nay tôi ở nhà, không đi học, cô ấy cũng thế.
-Vâng, tôi sẽ báo với quản gia Lâm.
Anh nhìn bàn tay mình, hơi ấm từ một ai đó đêm qua còn đọng lại.
Chap 6:Hóa ra không phải vô cảm mà là ngây thơ quá thôi à?!
Ba ngày nó nằm bẹp trên giường.
Ba ngày không đến trường.
Ba ngày nó giam mình trong cái lồng kính trưng bày này.
Và kết thúc cho ba ngày chán chường đó là câu nói của anh vào sáng này khi ở trong xe:
-Giờ nghỉ trưa em không phải lên thư viện với tôi.
-Gì cơ ạ?
-Tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi nhưng vẫn phải trong tầm mắt của tôi đấy.
-Vâng.- Nó thấy vui vui, lẽ nào anh lo lắng cho nó?
*
Nó nghe theo đúng lời anh, chọn nơi đến vào giờ nghĩ trưa là thảm cỏ sau khuôn viên trường, ngay trong tầm mắt từ chỗ anh vẫn ngồi bên thư viện.
Rảo bước chân thật nhẹ, thật thoải mái, nó hít căng đầy buồng phổi cái không khí trong lành, thoáng đãng mà nó luôn khao khát.
"Soạt"
Nó quay về hướng phát ra tiếng động và rồi, nó nhìn thấy một cái cảnh mà nó không bao giờ muốn thấy cả: một đôi nam nữ đang rất tình cảm trong góc tường mà không cần quan tâm tới ai khác.
Như thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, nam sinh kia quay lại, nhìn thẳng vào nó.
Đó là một anh chàng đẹp trai, phải nói là rất đẹp, đẹp không kém gì anh cả.Mái tóc màu hung để dài được cột thấp nhìn rất lãng tử, da trắng, mắt có màu xám, một gam màu đặc biệt.
Nó không thích cái nhìn chăm chăm vào nó của chàng trai lạ lẫm kia. Nó vội quay lưng bỏ đi mà không nhìn thấy nụ cười bí hiểm đầy ẩn ý của cậu ta.
*
Gã bỗng thấy hứng thú khi thấy một người thiếu nữ có vẻ ngoài hiếm gặp như vậy: lạnh lùng, đẹp như búp bê nhưng đôi mắt thì như ẩn chưa điều gì, đôi mắt màu tím. Gã cười khì một tiếng mà không nhận thấy cô gái kia đang kéo tay áo gã.
-Anh Đình.
-Thôi, tôi hết hứng thú rồi, tạm biệt nhé.- Gã nói đùng mấy từ rồi đi về hướng nó vừa đi, bỏ quên tiếng gọi của cô gái kia.
*
Nó đứng dưới một tán cây rậm rạp, ngắm nhìn những đám mây cứ lượn lờ trên bầu trời kia. Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
-Này.- Nó giật mình quay lại. Là gã.
Nó bước lùi lại như gã đã nhanh chóng vòng tay sang eo nó, đẩy nó sát vào gã.
-Buông tôi ra.- Gương mặt nó vẫn lạnh tanh.
-Cô có vẻ không có gì ngại khi thấy cảnh đó nhỉ. Hay là cô quá quen rồi?- Gã ỡm ờ.- Trông cô không giống thế. Hay là...cô bị vô cảm?- Gã cúi sát mặt xuống nhưng gương mặt nó cũng chẳng thay đổi gì cả.
-Tránh ra.- Nó yêu cầu.
-Cô báo hại tôi mất hết hứng thú mà giờ lại đòi đi dễ dàng thế sao?- Gã cười trong cổ họng.
Gã cúi xuống gần hơn, hôn nhẹ lên môi nó. Nó không tài nào cử động được khi mà gã cứ giữ chặt nó như thế, chỉ có thể giãy giụa được được một chút. Gã mỉm cười thích thú rồi cúi xuống hôn nó lại một lần nữa, lần này lâu hơn và mạnh bạo hơn. Chết tiệt! Ai cũng được, làm ơn cứu nó với!
Nó liếc mắt nhìn về phía thư viện, nửa mong anh sẽ thấy mà cứu nó, nửa mong anh đừng thấy vì nếu thấy thể nào anh cũng sẽ rất tức giận. Nhưng nó không muốn tiếp tục cái nụ hôn ép buộc này nữa. Thật kinh tởm!!!
-Buông ra!- Tiếng ai đó vang lên ngăn chặn cái hành động khủng khiếp của gã. Là hắn.
-Gì chứ? Đang vui mà.- Gã buông nó ra, đưa hai tay lên tỏ vẻ thản nhiên.
-Thẳng điên.- Hắn rủa.
-Đừng nói thế chứ, các fan nữ của tôi sẽ buồn lắm đấy.
-Tao mặc xác mày là idol kiểu gì nhưng đừng có động vào An.- Hắn chỉ vào nó.
-Hóa ra cô tên An à?- Gã nhìn nó. Nó đang dùng một tay che miệng lại, ánh mắt đầy hoảng sợ, mặt đỏ ửng cả lên.- Ô, hóa ra cô không phải vô cảm mà là quá ngây thơ thôi đấy.- Hắn bật cười khanh khách.
Nó vội vàng đứng dậy rồi vụt chạy, dù cho tiếng cười của gã còn bám theo nó dai dẳng ở phía sau.
*
-Sao nào?- Gã quay lại nhìn hắn, gương mặt vẫn nở nụ cười.
-Mày thử động vào cô ấy thì đứng trách tao.- Hắn nhìn theo nó đang chạy về phía thư viện, trong lòng thoáng buồn rồi đi mất. (Truyen từ: Thehe9x.Mobi) Hắn chỉ hận một nỗi chưa đấm được gã cho bõ tức.
Cả bãi cỏ rộng giờ chỉ còn gã, một mình đứng cười.
-Rốt cuộc cô gái đó là ai vậy chứ?- Gã vừa cười vừa nói, trong đầu suy tính một điều gì đó. Đương nhiên, trước nay gã đều thích chinh phục, thứ càng khó thì hắn càng khoái. Giờ lại gặp một cô gái có vẻ đẹp như thế, lại còn rất ngây thơ nữa chứ, gã đâu ngu ngốc bỏ qua, gã không điên.
*
Nó chạy vội trong thư viện, tiếng chân nó gây ồn ào tới nỗi cô thủ thư cũng phải nhắc nhở. Nhưng ngạc nhiên hơn cả là lần đầu tiên cô thấy nó chạy vội vàng như thế, cứ như có tại họa khủng khiếp lắm vậy, chắc hẳn còn khủng khiếp hơn ngày tận thế mất.
Nó tìm anh, nó cần anh lúc này để che chở bảo vệ nó. Nó không cần biết anh đối xử với nó lạnh lùng, tàn nhẫn như thế nào nhưng nó cần anh, thế là đủ.
Anh. Anh kia rồi. Anh đang nhìn nó với ánh mắt hơi ngạc nhiên. Nó không suy nghĩ gì cả, chỉ chạy ùa tới bên anh, ngồi bên anh và mỉm cười. Ít ra lúc này nó có thể yên tâm, yên tâm rằng nó hoàn toàn an toàn, yên tâm rằng tên kia sẽ không thể chạm vào nó, yên tâm vì tin chắc anh sẽ giúp nó tránh xa kẻ mà nó không bao giờ muốn gặp.
Giờ đây, nó thầm nghĩ, dù nó có là búp bê của anh thì cũng chẳng sao cả, vì đã có anh...
Chap 7:Bữa tiệc oan gia
-Em ra xe trước đi.- Anh ôn tồn nói khi thấy nó vẫn giữ nguyên thái độ kì lạ từ trưa, cứ như thể nó đã gặp ma vậy. Nó không nghe lời anh, hai tay vẫn ôm chặt tới nỗi tay áo sơ mi của anh nhăn nhúm lại.- Đừng cãi lời tôi, cô bé à.- Anh xoa đầu nó một tẹo rồi đẩy nó vào trong xe.
-Anh đi đâu vậy?- Nó chụp ngay lấy tay anh khi thấy anh không định vào xe.
-Tôi có chút việc.- Anh nhẹ gỡ từng ngón tay nó ra, cầm chặt chúng một chút rồi thả ra.
Khi thấy anh đã đi khuất, nó mới quay lại ngồi bình thường.
Hôm nay anh cử xử hơi khác lạ, dịu dàng hơn, quan tâm hơn với nó.
"Cốc...cốc..." Có tiếng gõ cửa ô tô.
Nó với tay hạ cửa kính xuống.
Là gã, nụ cười vẫn nở trên môi.
Gương mặt nó hoàn toàn biến sắc, vội vàng cho kéo cửa kính lên nhưng không kịp, gã đã nắm chặt lấy bàn tay nó.
-Buông ra.- Nó nói, cố giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn của gã.- Chú Lương, giúp cháu.- Nó cầu cứu chú tài xế.
-Phiền cậu buông tay ra.- Tài xế Lương đã quay lại nhìn từ lúc nãy nhưng gã vẫn không nghe, tay như nắm chặt hơn.
-Buông ra.- Nó lặp lại lần nữa.- Anh điên à?
-Phải, tôi đang điên lên vì em đây.- Gã cười.
-Cậu bỏ tay ra ngay, tôi không muốn phải dùng vũ lực đâu.- Tài xế Lương nói.
-Không phải chuyện của ông.- Gã đáp trả lời đe dọa bằng thái độ vô tâm.
-Được rồi.- Nó thở dài.- Anh buông tôi ra đi, tôi nói anh nghe cái này.- Nó nói, giọng bí ẩn.
-Được thôi.- Gã cười tít mắt, thả tay nó ra. Nó ngồi sát lại cửa xe, đôi môi nở nụ cười giá băng nhưng phải thừa nhận là vẫn rất đẹp. Nụ cười đó bỗng khiến gã xao xuyến, tim đập một cái "thịch".- Em muốn nói gì?- Gã cúi đầu xuống sao cho gương mặt hai đứa gần bằng nhau, cố giữ bình tĩnh trước nụ cười kia.
Nó không ngần ngại, vung tay tát thẳng vào mặt gã, rồi ngay lập tức nhấn nút kéo cửa kính lên.
*
Gã đứng hình.
1 giây...
2 giây...
3 giây...
-Ha ha ha ha...- Gã cười, cười sằng sặc. Lần đầu tiên có đứa con gái làm thế với gã. Tát gã đấy nhá? Ban đầu gã chỉ tính giỡn thôi, ai ngờ đâu lại thú vị thế này chứ. Không ngờ cái cô bé nhỏ bé này mà cũng mạnh mẽ ra phết.
Gã gõ vào cửa kính mấy lần, thu hút sự chú ý của nó. Gửi cho nó nụ hôn gió, gã bỏ đi mất.
-Chú Lương này.
-Vâng, thưa cô.
-Chú đừng nói với anh ấy nhé.
-Tôi nghĩ là nên nói cho cậu chủ biết thì tốt hơn.
-Cháu xin chú đấy, nếu cần cháu sẽ tự nói nhưng tạm thời chú đừng nói về việc này với anh ấy nhé.
Tài xế Lương suy nghĩ một chút rồi nói:
-Được rồi, tôi hiểu, thưa cô.
-Cảm ơn chú.
*
-Chuyện gì thế này? Cậu chủ thiếu gia lại hạ cố đi tìm tôi sao?- Hắn nói mỉa mai.
-Trưa nay đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?
-Sao lại hỏi tôi?
-Trưa nay, tôi đã thấy cậu ở bãi cỏ. Cho tôi biết đi, đã có chuyện gì hả?
-Tự đi mà hỏi cô ấy.
-Vì tôi biết cô ấy không muốn nhớ lại nên mới không hỏi.
-Sao tử tế thế?- Hắn đứng tựa vào tường, khoanh hai tay lại một cách thoải mái.- Tôi nghĩ anh có nhiều cách để buộc cô ấy nói cơ mà, như cách anh bắt cô ấy tránh né tôi đấy.
-Đó là hai chuyện khác nhau.
-Nhưng lòng ích kỉ của anh thì chỉ một thôi.- Hắn nói.
-Nếu cậu không muốn nói tôi cũng chẳng ép. Vậy đi.- Anh nhún vai.
-Tôi khuyên anh một câu nhé.
-Gì?
-An rất thu hút người khác đấy, dù cô ấy có lạnh lùng hay tiếp xúc với bất kì ai thì thật sự, cô ấy rất quyến rũ.
-Điều đó không cần cậu nói tôi cũng biết.
*
-Em mặc bộ váy tôi đã sai người mang tới phòng đi.- Anh ngồi im lặng cho tới khi xe chuyển bánh vào sân biệt thự rộng rãi.
-Có chuyện gì sao?
-Tối nay em sẽ đi dự tiệc với tôi.
-Tiệc?
-Phải, tiệc mừng công ty Thiên Nhã.
-Thiên Nhã?
-Một công ty quản lí nổi tiếng trong giới showbiz, sắp tới công ty tôi sẽ hợp tác với họ, tôi cần em đi theo.
-Tại sao?
-Trang trí.- Anh trả lời gọn lọn.
-Vâng.- Nó gật.
*
Nó nhìn vào gương, không dám tin đây là nó sau 3 tiếng lại thay đổi đến thế. Mái tóc đen được uốn xoăn bồng bềnh, tô điểm gương mặt với đôi môi màu đào, váy màu trắng dài quá đầu gối bồng bềnh, trang sức đính kim cương lấp lánh.
-Được lắm.- Anh nói.
Nó nhìn anh. Hôm nay anh mặc bộ vét màu trắng tinh khôi. Trông anh thật lịch lãm.
-Đi nào.- Anh cầm tay nó kéo đi nhưng đôi giày cao gót khiến nó thấy vướng.- Được rồi.- Anh thở dài rồi bế nó lên.
-Ơ, em tự đi được mà.
-Yên nào, tôi không muốn bị trễ giờ, em hiểu không?
-Vâng.
*
Địa điểm tổ chức là một khách sạn thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Chiến Thần, tập đoàn của gia đình anh. Nó như thể nàng Lọ Lem bước tới tòa lâu đài xa hoa, hoàn toàn lạ lẫm. Nó biết gia thế nhà anh giàu có, quyền lực cỡ nào nhưng vẫn ngạc nhiên khi anh nói đây chỉ là một khách sạn rất nhỏ thôi.
Hội trường tổ chức đông nghịt người, toàn những người tai to mặt lớn trong chính trị, kinh doanh, còn có cả các ngôi sao nổi tiếng nữa.
Nó nhẹ nắm lấy vạt áo anh, run rẩy. Nó vốn không quen ở chốn đông người mà lại toàn là người lạ mặt với nó.
-Không sao, không ai dám đụng vào đồ của tôi đâu.
Nó gật đầu mấy cái rồi buông tay ra, lẽo đẽo bước đi bên cạnh anh. Bất ngờ, anh vòng tay sang hông nó, ôm sát nó vào người, nói:
-Tốt nhất đừng nói chuyện với cả, nghe không?
-Em biết rồi.
-Tốt.
-Xin chào thiếu gia Kiên.- Một người đàn ông tầm ba mươi, mặc bộ vét đen bóng loáng, tay cầm ly rượu tiến tới.- Anh thấy buổi tiệc thế nào?
-Tuyệt vời.- Anh nói lấy lệ chứ trong lòng thì không hề, anh cũng giống nó, ghét nơi ồn ào đông người.
-Còn quý cô đây là...- Người đàn ông nhìn sang nó khiến nó rúc vào người anh như thể gà con yếu ớt mong chờ sự che chở của người mẹ.
-Cô ấy là người của tôi, An.- Anh quay sang nó.- An, đây là tổng giám đốc Bằng của công ty thiên Nhã.
Nó gật đầu e dè.
-Xin lỗi, cô ấy rất nhút nhát.- Anh cười.
-Không sao, quả là một quý cô xin đẹp. Thật tiếc khi công ty tôi không có một ngôi sao nào được như quý cô đây.- Anh ta đưa bàn tay tới gần gương mặt nó như thể biểu dương.- Liệu có thể nào...
Anh ôm chặt lấy nó, cười xã giao nói:
-Không, xin lỗi, rất tiếc là không được.
-Vâng, dĩ nhiên rồi, sao lại để một tiểu thư cao quý như thế này tùy tiện tiến vào một thế giới đầy cạnh tranh như showbiz được.
-Cao quý sao?- Nó nói thầm, tự mỉm cười cay đắng. Nếu ngày đó không có anh thì nó giờ chắc hẳn vẫn chỉ là một đưa mồ côi ở cô nhi viện mà thôi.
-Em ra kia đi.- Anh nói với nó, tay chỉ về phía bàn tiệc đứng. Rồi anh nói nhỏ.- Đừng có biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
*
Nó cầm trên tay ly cocktail trái cây, đứng im một chỗ mà nhâm nhi. Giữ đúng lời hứa với anh, nó luôn cố đứng ở vị trí sao mỗi khi anh liếc mắt sang đều thấy nó, điều này cũng giúp nó tránh bị làm phiền hơn.
-Xin lỗi quý cô.- Một giọng nói gọi nó vang lên. Một chàng trai tầm hai mấy, ăn mặc khá trịnh trọng.- Liệu tôi có thể mạn phép hỏi...- Nhưng anh ta im bặt ngay lập tức.- Không...không có gì đâu...tạm biệt cô.- Anh ta độc thoại một hồi rồi chuồn thẳng, để lại nó đang ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Là do anh đang phía sau nó ư? Nó quay lại nhìn. Choáng cả tầm nhìn phía sau nó là một người lạ đứng ngay sau lưng nó mà nó không nhận ra.
-Chào cố nhân.
Giọng nói này khiến nó sững người. Là gã?!
-Là anh? Sao anh lại...
-Tôi là ca sĩ của công ty Thiên Nhã mà.
Nó đặt cái ly xuống, lùi lại một bước dè chừng. Thấy hành động đó của nó, gã thấy tức cười. Cứ như một con mèo con yếu ớt bị dồn vào đường cùng vậy. Dễ thương thật!
-Tôi nghĩ buổi tiệc sẽ chán lắm, đang định về đây nhưng gặp em thế này thì tôi đổi ý rồi.- Gã ôm chầm lấy nó.
-Buông tôi ra, buông tôi ra!- Nó đập mạnh vào người gã. Trời ạ, anh sẽ thấy mất. Kia rồi, cái ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn sự tức giận đang chờ chực bùng nổ đó. Anh đang tiến tới gần.- Buông ra mau!- Nó hét lên khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn.
-Cảm phiền anh buông cô ấy ra được không?- Anh lên tiếng. Gã quay lại nhìn anh, rồi lại nhìn nó, gã buông ra.
-Ồ, nếu tôi không lầm anh là thiếu gia tập đoàn Chiến Thần có tiếng phải không nhỉ?
-Còn anh là Trần Bá Đình, ngôi sao nổi nhất hiện nay.
-Vinh hạnh cho tôi khi được anh biết tới.
Hai người này đang ra vẻ nói chuyện đầy vẻ thiện ý nhưng thật ra bên trong lại ghét nhau khủng khiếp, cứ như đang giễu cợt nhau vậy.(Truyen từ: Thehe9x.Mobi)
-Hình như người của tôi đang làm phiền anh.- Anh nhấn mạnh ba chữ "người của tôi".
-Không hẳn, chỉ là có quen biết với nhau thôi. Quen biết rất tốt nhỉ?- Gã nháy mắt với nó.
-Thế anh không phiền nếu tôi đưa cô ấy tránh xa anh ngay bây giờ chứ?
-Không sao.- Rõ ràng họ đang thử sức kiên nhẫn của nhau mà.
-Lại đây, An.
Nó chạy lại ngay bên anh.
-Thật may là không có nhà báo nào ở đây.- Anh nói như đe dọa.
-Phải, thật may.- Gã đồng tình, môi nở nụ cười đểu cáng khó ưa.
*
Hắn quẳng chìa khóa xe cho tiếp tân rồi bước vào trong hội trường. Chỉ là một buổi tiệc giao lưu nhỏ giữa những kẻ có quyền thế, đâu buộc phải có mặt, vậy mà cha hắn cứ bắt hắn đến cho bằng được trong khi ông ngồi nhà coi phim với mẹ. Hay chưa?
Chẳng hiểu sao không khí bữa tiệc có phần hơi ngột ngạt, hơi u ám nặng nề lạ thường. Hắn nhìn ra trung tâm của cái vùng không khí ấy. Là ba người nhưng sao quen quen.
-Hả?- Hắn buột miệng kêu lên khi thấy ba kẻ đó không ai khác ngoài nó, anh và gã?!
Chap 8:Bảo ra tay
Cái luồng khí âm u này là hắn biết rồi đấy, cả cái mặt đang mỉm cười mà cứ tỏa sát khí bừng bừng của hai tên kia nữa. Giờ hắn tự hỏi có nên để hai tên này choảng nhau không? Thế cũng hay nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không vui.
-Haizz...- Hắn thở dài, bước về phía ba người kia. Liệu việc làm bây giờ của hắn có ngu ngốc không nhỉ? Mặc kệ, nếu có ngu ngốc thì là vì hắn quá tốt với nó.- Làm ơn dẹp ngay cái không khí này đi.- Hắn gãi đầu, tỏ vẻ chán chường nói.
Nó mừng như bắt được vàng, ít ra cũng đã có người can đảm đứng ra phá vỡ bầu không khí u ám này, ai cũng được, là hắn hay là người lạ nào, miễn giúp ích được lúc này thì đều như nhau thôi.
-Hai người không thấy rằng nàng công chúa của chúng ta đang hoảng sợ rồi đấy à? Sao? Không định dẹp cái bộ mặt đưa đám ấy đi sao? Được rồi, nếu thế thì tôi sẽ mang cô ấy đi vậy, hai người cứ ở đây đi nhé, đập nhau, choảng nhau hay cãi lộn cũng được.- Nói rồi hắn đưa tay về phía An. An nhìn bàn tay, nhìn gương mặt vô cảm của anh rồi nhìn gương mặt hắn. Nó nhìn sâu vào mắt hắn và hiểu ngay hắn định làm gì. Nó giả vờ cười:
-Được thôi, cảm ơn anh, Bảo.- Nó đang định nắm lấy bàn tay kia thì ngay lập tức, nó bị anh ngăn lại.
-Thế mới đúng chứ.- Hắn cười trong khi anh kéo nó lại vào lòng trước cái nhìn tức tối của gã.
Nó gật đầu nhẹ, tỏ ý cảm ơn hắn. Hắn cười khẩy rồi để dấu ý chỉ ok cho nó.
-Đó, vậy có phải tốt không.
-Làm sao không nghe theo sắp xếp của anh được chứ, công tử của chính trị gia quyền lực nhất hiện nay.- Anh nói. Nó ngạc nhiên, nó biết hắn được gia đình giàu có nhận nuôi nhưng không ngờ lại là gia đình liên quan tới chính trị.
-Thôi nào, chính trị gia là cha tôi, còn tôi là tôi. Tôi chỉ muốn làm điều tốt nhất cho An thôi và cũng hãy nhớ, đây là lần duy nhất tôi bên phe cậu thôi, cũng chỉ vì An thôi.
Anh không đáp, chỉ nhìn hắn, hắn nhìn lại. Không khí giữa hai người giờ thậm chí còn đáng sợ không kém gì không khí lúc nãy giữa anh và gã.
Đúng một phút sau, anh kéo nó ra ngoài ban công.
Hắn vỗ tay ba cái, cười nói với mọi người:
-Nào mọi người, làm phiền mọi người giữ chuyện này đừng để chuyện này tới cánh nhà báo nhé.- Hắn cười tươi rói mà đầy đe dọa.- Giờ thì mọi người cứ tiếp tục vui vẻ nào.- Nhạc bắt đầu vang lên, mọi người không còn dám chú ý gì tới bốn người họ nữa. Nhất là khi chuyện đó dính tới người thừa kế tập đoàn Chiến Thần, con trai chính trị gia quyền lực nhất hiện này đang nổi danh với trí thông minh khủng khiếp mà những kẻ quyền thế đều nhắm tới, idol hot nhất hiện nay có thể khiến cả xã hội thay đổi chóng mặt. Ba kẻ quyền lực chẳng hề bình thường có liên hệ với một cô gái, có kẻ điên muốn chết mới dám mang tin này lên mặt báo để chọc giận họ.
-Còn Đình này,cậu ra đây với tôi một chút nhé?
-Được thôi.
*
Trên ban công, anh nắm chặt lấy tay nó.
-Đau.- Nó rên.
-Thằng đó là ai?
-Ai cơ?
-Thằng ca sĩ đó.
-Em chỉ mới gặp anh ta trưa nay.
-Em gặp nó làm gì?- Anh nói lớn nhưng tiếng nhạc bên trong đã át đi tiếng anh, không ai trong hội trường nghe thấy cả.
-Em tình cờ thôi.
-Thế sao hắn bám theo em?- Anh siết chặt tay hơn.
-Em không biết.
-Lúc nãy hắn ôm em là sao hả?
-Em không biết, là do hắn tự ý, giống như hồi trưa hắn hôn vậy.- Nó im bặt ngay khi nhận ra mình đã lỡ lời nhưng đã quá trễ, anh đã nghe thấy, đã hiểu rõ tất cả.
Anh buông tay nó ra nhưng lần này anh dùng cả hai tay siết chặt hai vai nó.
-Em nói hôn là sao?- Anh nhấn mạnh từng chữ, sự tức giận kiềm nén như bùng nổ.
Nó lắc đầu, không biết nói gì cả.
-Em để thằng đó hôn mình?
Nó im lặng, toàn thân run rẩy vì sợ. Chưa bao giờ nó thấy anh đáng sợ vậy cả, đôi mắt anh tràn đầy giận dữ, nhìn vào là muốn bỏ chạy.
*
Anh tức giận, bức bối. Trước giờ anh luôn nghĩ nó là búp bê của anh nên chưa từng nghĩ rằng sẽ có kẻ dám động tới nó chứ nói gì là hôn. Lần trước hắn hôn vào trán là anh đã giận lắm rồi, giờ thì...
-Đừng phạt em, em xin anh.- Nó khẩn hoảng.
Anh không quan tâm nó nói gì, vội vàng cú xuống đặt lên môi nó một nụ hôn.
Đó là một nụ hôn vội vã và thô bạo nhất anh từng hôn nó. Anh giờ đây gần như phát điên lên rồi.Hơi nóng của anh truyền sang nó, nó không tài nào chịu nổi nữa, nó ghét anh thế này, ghét hơn cả khi anh lành lùng tàn nhẫn với nó. Nó cố đẩy anh ra khỏi mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đỏ ửng lên của nó. Cứ nghĩ tới việc gã cũng đã nhìn thấy gương mặt này của nó, anh càng phát điên hơn nữa. Anh chỉ muốn nó thuộc về anh mà thôi, anh không cho phép ai đụng tới nó cả. Một lần nữa, anh hôn nó.
*
Anh và nó không nhận ra, ở ban công gần đó, hắn và gã đã nhìn thấy tất tần tật. Gã tuy khó chịu nhưng huýt sáo rồi tỏ ra thích thú như coi được bộ phim hay.
-Ố la la, anh Kiên nhà mình vậy mà mạnh bạo phết. Ai lại cưỡng hôn con gái nà người ta thế kia?
-Xem ai vừa nói kìa.- Hắn mỉa mai dù trong lòng cũng khó chịu không kém.
-Thà giao cô ấy cho tôi đi cho rồi chứ giao cho anh ta làm gì? Tiếc quá!
-Thà tôi giao cô ấy cho anh ta còn hơn giao cho cậu.
-Sao lại thế chứ?
-Vì tôi biết anh ta thật lòng với cô ấy còn cậu chỉ là đùa bỡn.
-Thế sao anh không đưa cô ấy đi?- Gã hỏi.
-Vì tôi tin tôi sẽ mang cô ấy trở về bên tôi, vả lại tôi còn phải nói chuyện với cậu.
-Ồ, chuyện gì?
-Về An.
-Rồi, tôi biết, lại bảo tôi tránh xa An chứ gì?
-Phải.
-Không.
-Tại sao?
-Tôi không thích.
-Tôi biết là tôi hay Kiên cũng khó mà làm gì cậu, người chống lưng cho cậu đâu có ở đây.
-Cậu biết sao?
-Tôi biết chứ, người chống lưng cho cậu không ai ngoài cha cậu, chủ tịch ban giám đốc Ngân hàng Châu Âu.
-Quả nhiên anh rất tài giỏi, nhận ra ngay.- Gã gật gù.
-Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
-Thảo nào cha tôi rất hay đề cập đên cậu, Dương Thiên Bảo, kẻ có IQ cao cực kì thuộc hàng thiên tài trên thế giới, người ba năm trước từng khuấy đảo sàn chứng khoáng thế giới để rồi trong 1 ngày kiếm được gần tỷ đô la.
-Quá khen.
-Tôi phải thừa nhận tuy gia thế chúng ta có thể không bì được với Kiên nhưng tài trí chúng ta thì đâu kém, đúng không?
-Phải.
-Thế nhưng hắn lại có thứ chúng ta luôn khao khát.
-Không sai.
-Sao chúng ta không hợp tác để hạ gục Kiên trước rồi phân tranh nhau sau?
-Tôi không hứng thú.- Hắn nói, rồi bỏ đi. Trước khi đi còn không quên nói.- Nếu không nghe thì đứng có trách tôi.
-Tôi biết cậu sẽ trả lời thế mà.- Gã lắc đầu, miệng cười tỏ vẻ buồn lắm. Còn về lời cảnh cáo thì tôi vẫn giữ nguyên ý của mình.
Hắn cười khì một tiếng với thái độ lãnh đạm, nói:
-Để xem, mà tôi nói cho cậu biết, Kiên còn khó chơi hơn một kẻ có đầu óc như tôi nhiều.
Nhìn bóng hắn khuất dần trong đám động, gã cười mỉm một cách đáng sợ.
-Để xem.- Rồi gã quay sang ban công bên kia, nó và anh đã không còn ở đó. Nhìn xuống dưới sân, gã thấy Kiên đang nhấc An lên trên vai, đi vào xe và ra về.
-Thú vị!- Gã phán.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 19.0)

Re: Búp bê của tôi

#4 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 10/04/2013 19:16 » @202556

Chap 9:Việc của cô đấy.
Gã mặc đúng chiếc quần jean trên người, lau mái tóc đang ướt sũng nước của mình.
-Để tôi lau cho.- Một cô gái xinh đẹp, quyến rũ mặt bộ váy màu xanh nhung bó sát người ngồi trên chiếc ghế đi văng, tay cầm ly rượu vang đỏ chói như màu thạch. Cô đặt chiếc ly xuống bàn, ngay bên cạnh lọ hoa thủy tinh có duy nhất một bông hồng đỏ. Cô tiến tới, cầm lấy cái khăn gã đang giữ, lau tóc cho gã. Gã khá cao nhưng cô cũng cao đâu kém nên chỉ nhón chân một chút là lau được tóc cho gã ngay.
Gã không nói gì, chỉ cười một mình.
-Sao thế? Có gì vui lắm à? Tôi tưởng anh không thích tiệc tùng chứ? Sao lại cười nhiều thế?
-Gặp được một chuyện vô cùng thú vị.
-Thú vị? Một cô nàng xinh đẹp à?
-Phải.
-Thế thì thú vị gì? Anh cười một cái là cô ta mê mẩn ngay đấy mà.
-Không, cô gái này rất đặc biệt.
-Đặc biệt? Có đặc biệt như tôi không?- Cô cúi xuống hôn gã.
Gã ngồi im cho cô hôn, chờ khi cô buông ra, gã cười nhếch mép nói:
-Chưa rõ nhưng tôi có chuyện cần nhờ cô đây.
-Chuyện gì nữa nào?
-Giúp tôi loại bỏ tình địch.
-Hì...- Cô cười nụ cười quyến rũ.- Anh luôn như thế, được rồi, ai?
-Kẻ sẽ thừa kế tập đoàn Chiến Thần.
-Gì?- Cô cười như thể gã đang nói đùa.
-Thật.- Gã khẳng định.
Cô suy nghĩ một chút rồi cười điệu đà.
-Được, mọi thứ sẽ hay ho lắm. Anh biết tôi là người ham vui mà đúng không?
-Thế nên tôi mới nhờ cô, vả lại chỉ có cô mới đủ can đảm và trình độ để làm được điều này thôi, Thánh Mỹ.
Nếu Bá Đình là idol nam hot nhất hiện nay thì Thánh Mỹ lại là idol nữ hot nhất. Hai người được ví như tiên đồng ngọc nữ của giới showbiz. (Truyen từ: Thehe9x.Mobi) Nhiều nhà báo luôn tìm cách moi tin về hai người này để xem họ có quan hệ gì không nhưng chẳng một ai có thể tìm ra cả. Vậy mà chả ai nhận ra Mỹ thường xuyên lui tới nhà riêng của Đình.
Và giờ thì họ đang bắt tay nhau để tách anh khỏi nó, báo hiệu một điều bất trắc đang xảy ra nhưng không ai nhận thấy cả.
-Nhưng tôi phải làm thế nào?
-Đó là việc của cô. Tôi tin cô không làm tôi thất vọng.
-Đương nhiên, tôi là ai chứ?- Cô hôn gã. Lần này, gã không để mặc cô nữa mà ôm chặt lấy cô.
Một đêm dài.
*
-Anh à.- Nó cố giựt tay mình ra khỏi bàn tay đang bóp chặt như muốn bóp nát tay nó của anh.
-Im ngay.- Anh ra lệnh, nó im bặt, không dám than đau lấy một cái.
Anh kéo nó lên lầu 5, nó nhận ra ngay anh định đưa nó đến đâu. Dùng dằng tay mãi mà không được, anh vẫn đang kéo nó đi một cách thô bạo.
Chỉ trong mấy giây, anh lấy chìa khóa có hình con rắn từ trong túi ra, mở bung cánh cửa phòng phạt.
-Không, em xin anh.- Nó năn nỉ nhưng anh đã tống nó vào trong phòng.
Chỉ có một điều khác biệt trong ngày hôm nay, nó không không ở trong phòng một mình. Phải, anh đã đóng cửa nhưng không phải đóng từ bên ngoài mà từ bên trong. Anh đã ở trong căn phòng không chút ánh sáng này với nó.
Anh ngồi trên ghế sofa còn nó ngồi lọt thỏm trong lòng anh. Chưa bao giờ nó thấy ôm chặt nó như thế, toàn thân anh đang run rẩy lên thì phải?
-Anh...- Nó cất tiếng.
Anh không trả lời.
-Anh...- Nó gọi lại lần nữa.
-Đừng bao giờ rời xa anh.- Trong bóng tối, lời anh thì thầm bên tai khiến nó ngạc nhiên, tim nó đập thình thịch. Câu nói đó không giống như mệnh lệnh, không như lời đe dọa mà lại như van nài yếu ớt, chứa chan đầy tình yêu khiến tim nó lỗi nhịp.
Nó ôm chặt cánh tay đang vòng lấy nó của anh, khẽ mỉm cười.
Đột nhiên nó nhận ra nỗi sợ của nó không còn, thậm chí giờ đây, nó bỗng cảm thấy vui khi chìm trong bóng tối.
Là do anh chăng?
*
Hắn hút thuốc, thật sự một kẻ luôn tỏ ra gương mẫu như hắn đang hút thuốc dù mới 17 tuổi.
-Mọi chuyện sao rồi? Tốt cả chứ con trai?- Mẹ hắn hỏi thăm.
-Ổn cả mẹ ạ.
-Thế thì tốt, mẹ biết con ghét giới thượng lưu nhưng...
-Hôm nay đi mà ít ra con giúp ích được vài việc.
-Thế sao?
-Con đã gặp cô ấy.
-Ai?
-Cô bé con hay kể cho mẹ ấy.
-À, cái cô bé đó chứ gì? Dạo trước hai mẹ con tới tìm không thấy, thế giờ "con dâu tương lai" của mẹ sao rồi?
-ó vài chuyện không ổn.
-Sao? Có tình địch à?- Người phụ nữ đã gần cái ngưỡng năm mươi nhưng gương mặt vẫn để lộ vẻ kiêu sa, xinh đẹp của tuổi trẻ.
-Vâng, không chỉ một mà hai tên khó chơi cơ ạ.
-Woa, hai cơ đấy, con gặp rắc rối rồi.
-Con không thua đâu.- Hắn để điếu thuốc vào gạt tàn gần đó.
-Mẹ biết con sẽ thế mà.- Bà cười.- Thôi, mẹ về phòng đây, ngủ đi con trai.
-Vâng.
-À, đừng để cha con biết con còn hút thuốc đấy, ông sẽ không vui đâu.
-Vâng, con biết.- Hắn cười, khoe cái răng khểnh đáng yêu của mình.
Chắc chắn rằng mẽ hắn đã đi khuất, hắn tiếp tục lấy ra một điếu thuốc khác từ bao thuốc trong túi áo, định đưa lên hút nhưng lại thôi, bàn tay hắn bóp chặt như muốn nghiền nát điếu thuốc ra. Hắn thả tay ra, giấy gói, đầu lọc và thuốc lá rơi trên sàn.
Chap 10:Nếu em không nhận quà, tôi sẽ "ăn thịt" em đấy?!
Không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là rất lâu rồi, rất lâu rồi nó không chợp mắt nổi. Anh vẫn ôm chặt nó, hởi thở nóng nhưng đều, có vẻ như anh đã ngủ thiếp đi. Nó không đánh thức anh, hiếm khi nó thấy anh ngủ ngon như vậy. Anh vẫn hay gặp ác mộng, mỗi lần vậy anh đều qua ngủ ở giường nó và bỏ về phòng vào tờ mờ sáng.
Giờ nó không nhìn thấy mặt anh nhưng nó biết rằng gương mặt anh đang rất gần mình. Nó nhẹ dùng tay chạm vào mặt anh, vào sống mũi anh rồi lướt tay xuống đôi môi anh, đôi môi mềm mại và âm ấm. Nó tiến gần mặt anh hơn nhờ cánh tay nó, khẽ hôn phớt lên môi anh.
*
Nó dầm mình trong bồn nước nóng, từng thớ cơ giãn ra thoải mái sau khi bị tê cứng do ngồi ở một tư thế quá lâu.
Bây giờ là 3h sáng.
Nó đã ngồi yên để anh tựa vào nó mà ngủ suốt hơn 5 tiếng.
Hơn 5 tiếng nó không ngủ.
Nếu không phải nụ hôn của nó khiến anh tỉnh lại bất chợt thì hẳn giờ nó và anh, cả hai đều còn trong căn phòng đó. Anh vẫn ôm chặt lấy nó. Mùi hương của anh vẫn quyện lấy nó rồi.
Mà cũng thật may, anh không nhận ra điều nó làm khiến anh vô tình thức giấc.
Nó bất giác mỉm cười, nụ cười hạnh phúc mà lâu lắm rồi mới có nếu như không muốn nói là chưa từng.
*
Sáng sớm hôm sau, anh nhận được một tấm thiệp mời đặc biệt, bên ngoài in dòng chữ hoa văn kiểu cách: Lễ công bố album mới của Thánh Mỹ.
-Sao cô ta lại mời cậu chứ?- Quản gia Lâm thắc mắc.
Anh lật đi lật lại tấm thiệp, nói:
-Chính tôi cũng không rõ nhưng có vẻ tôi nên tham gia, dù sao sắp tới chúng ta sẽ hợp tác với cô ta trong vụ quảng cáo sắp tới. Đó là bước đầu tiên để tập đoàn chúng ta lấn sân sang lĩnh vực showbiz ở đây.
-Tôi hiểu, tôi sẽ cho người chuẩn bị.
-Chuẩn bị cho cả An nữa.
Quản gia Lâm nhìn anh với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đáp:
-Vâng, tôi biết rồi.
Anh ngồi nhìn tấm thiệp, trong lòng có linh cảm không hay nhưng dù sao vì công việc cũng đành phải chấp nhận lời mời vậy. Anh dùng tay vò tấm thiệp lại, quẳng nó xuống sàn. Để đấy, lát nữa, tự khắc có người hầu dọn dẹp.
Ánh nắng chói chang của một ngày mới, anh tự nhủ:
-Phải đi học thôi. Chắc hẳn cô ấy cũng không muốn bị trễ.- Anh nhắc tới nó, môi thoáng mỉm cười.
*
Gã vừa đi vừa huýt sáo, trên tay cầm một hộp quà màu hồng thắt nơ xanh.
-Anh Đình.- Một nữ sinh chạy tới chỗ hắn.
Gã cười tươi rói khiến cô nữ sinh ấy đỏ mặt, thế nhưng ngay sau đó, gã nói:
-Em là ai vậy?- Ánh mắt gã xa lạ nhìn cô gái.
-Anh đùa à? Em nè, hôm bữa tụi mình còn...
-Xin lỗi, anh không quen.- Gã bước qua cô gái rồi đi mất, để lại chỉ mình cô nữ sinh đang bỡ ngỡ, không thể tin nổi gã và người con trai ngày hôm qua là một.
*
Gã nhận ra cô nàng đó ngay ấy chứ. Đó chẳng phải là cô nàng hôm qua đi theo gã đó sao? Chẳng phải hôm qua khi đang đùa giỡn với cô nàng gã đã gặp nó sao? Gã đâu phải kẻ hay quên chứ nhưng gã không hứng thú, nhất là với mấy cô nàng dễ dãi vậy. So với nó, cô nàng kia quả là một trời một vực, kể về vẻ ngoài lẫn tính nết.
-Haizz...- Sao cũng được nhưng giờ gã đang tìm nó. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để tìm nó nếu không muốn bị tên Kiên kia phá đám, gần 5 phút nữa là vào lớp.- Kia rồi.- Gã tìm ra lớp nó.
Ngoài đầu nhìn vào từ bên ngoài cửa sổ, gã đưa mắt đi tìm nó. Nó đang ngồi ở góc lớp một cách đơn độc, không ai dám lại gần nó cả.
*
Vẫn như mọi ngày, nó ngồi xem trước mấy bài học ngày hôm nay dù thật sự không cần thiết. Nó đã luôn học chung với anh suốt sáu năm cùng với các giáo sư nổi tiếng trên thế giới. Những kiến thức này với nó quá bình thường nếu không muốn nói là quá tầm thường.
-Hello, Honey!!!
Cái giọng nói mà nó không bao giờ muốn nghe xuất hiện.
-Sao...anh lại..
-Ở đây à? Thì tôi tự đến thôi.
-Anh làm giúp tôi một việc nhé?- Nó đổi giọng đột ngột.
-Đừng nở nụ kia như hôm qua nhé, tôi sợ nụ cười đó của em lắm rồi đấy.
Mặt nó lạnh băng, nói nói bằng giọng hời hợt:
-Anh biến khỏi đây giúp tôi.
-Ôi, sao lại nói thế chứ? Tôi đau lòng lắm đấy.- Gã tỏ vẻ mặt méo xệch đau khổ, cầm một tay nó đặt lên ngực trái gã.- Trái tim tôi đau lắm đó.- Hành động đó khiến đám con gái trong lớp rú lên.
-Buông ra.- Nó giật tay nhanh chóng nhưng gã nắm lấy bàn tay đó, kéo nó đi trước sự bàn tán của mọi người trong lớp cũng như mọi học sinh trên hành lang.
*
"Rầm"
Cánh cửa phòng dụng cụ thể dục đóng lại.
"Cạch"
Tiếng khóa cửa.
-Anh làm gì vậy chứ?
Gã dúi vào tay nó hộp quà.
-Cái gì vậy?- Nó nhíu mày nghi ngờ.
-Quà.
-Quà gì?
-Mở thì biết.
Nó mở ra. Bên trong là một chiếc váy màu xanh nước biển, trên váy có đính hạt trân châu màu trời.
-Thích chứ?- Gã cười tít mắt.
-Để làm gì vậy?
-Sắp tới em sẽ có việc cần tới nó.
Nó nhìn cái váy rồi nhìn nụ cười của gã. Suy ngẫm vài giây, nó trả chiếc hộp về cho gã.
-Tôi không cần.- Nó đi về phía cánh cửa. Khi tay nó chạm vào nắm đấm cửa, gã đã tiến sát sau lưng nó từ lúc nào. Một tay chống vào cửa, gã cúi xuống sát tai nó nói:
-Vào học rồi, đừng có cứ tỏ ra làm học sinh ngoan ngoãn.
-Tôi phải vào lớp.- Nó lơ đi câu nói châm chọc đó.
-Hì...- Gã thở nhẹ vào lỗ tai nó khiến nó giật nảy người.- Tốt nhận em nên nhận đi, nếu không tôi sẽ "ăn thịt" em đó.
-Gì chứ?- Nó thấy lo lắng.
-Em không nghĩ thế sao? Hiện giờ tình thế của chúng ta rất dễ để tôi làm thế đó nha: một nam, một nữ, một phòng bị khóa kín.
-Gì chứ...?- Nó bắt đầu lúng túng.
-Thế giờ em có nhận hay không?- Gã bắt đầu chạm nhẹ ngón tay lên cổ áo nó. Tác động đó khiến nó ngay lập tức chộp lấy hộp quà.
-Tôi nhận rồi, đi được chưa?
-Mặc thử đi.
-Cái gì?- Nó hét.
-Sao nào?- Gã tỏ ra nũng nịu trong khi tay gã chạm vào cổ áo nó lần nữa.
Nó cầu mong ai đó phát hiện rồi cứu nó giúp với nhưng chính nó cũng biết, giờ là giờ lên lớp, làm gì có ai đi qua đây để giúp nó được. Còn cái gã chết tiệt này nữa chứ! Ai chứ gã thì dám nói dám làm lắm.
-Được.- Nó gật một cách miễn cưỡng.
-Thế chứ.- Gã dùng tay đẩy nhẹ nó vào trong, còn mình thì đứng khoanh tay nơi cửa ra vào.
-Anh không định ra sao?
-Tại sao?- Hắn nói với vẻ mặt vô (số) tội.
-Ra ngay, nếu không tôi thà chết ở đây còn hơn!- Nó hét lên.
-Được rồi, được rồi.- Gã đi ra ngoài. Nó quay lưng lại, nghe thấy tiếng cửa đóng và khóa từ bên ngoài.
-Hắn kiếm đâu ra chìa khóa thế không biết.- Nó thở dài sường sượt. Thế là hết tìm cách lẻn đi được. Nó giờ chỉ còn biết cách vừa làm theo lời gã, vừa cầu mong anh đừng biết tới chuyện này.
*
Gã che miệng cười khúc khích ngoài cửa. Cái điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc dễ thương không chịu nổi.
-Không biết khi cô nàng này ghen tức thì sẽ ra sao nhỉ?- Gã cắn móng tay ngón cái, miệng cười ranh ma.
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 19.0)

Re: Búp bê của tôi

#5 » Gửi bài gửi bởi Hunglabocau » 12/04/2013 12:24 » @203152

Chap 11:Đối với anh, em là gì?!
-Á.......- Nó hét toáng khiến gã vội vàng mở cửa.
-Gì vậy?- Gã nhìn nó, nhìn lướt căn phòng. Không có gì quá đặc biệt hay quá tồi tệ diễn ra. Chỉ có điều, giờ nó nhìn như nàng công chúa biển khơi vậy. Màu xanh biển của bộ váy như tôn thêm cái nước da trắng hồng nõn nà của nó, những viên trân châu lấp lánh càng làm nó đẹp hơn.
Gã nhìn nó trân trối, sững sờ, chép miệng nhận xét:
-Tôi không nghĩ là cái váy đó đẹp tới thế đâu đấy. Nhưng em làm sao vậy?- Gã nhìn gương mặt đang bối rối của nó, hai tay cứ che che sau lưng.
-Anh nghĩ gì mà đưa tôi cái váy này chứ?
-Sao? Đẹp mà.
-Phía trước thì không sao nhưng phía sau thì...
-Sao nào? Quay lại coi.- Gã quay người nó lại.
-Này!
Lưng áo xẻ sâu xuống tới tận hông, để lộ lưng nó ra.
-Buông ra.- Nó vùng vẫy trong khi gã nhìn thấy tấm lưng trần của nó. Từng chút một, gã cúi cúi xuống hôn nhẹ lên vùng da giữa lưng. Mặt nó đỏ bừng, toàn thân nó không cử động được nữa.
Gã giữ nguyên tư thế đó một phút rồi từ từ buông nó ra.
"Chát"
-Anh làm trò gì vậy hả?- Nó giận dữ.
-Tỏ lòng tôn kính vẻ đẹp của em một chút thôi.- Gã cười.
-Đi ra ngay!- Nó nói gần như ra lệnh
-Được thôi, nữ thần của tôi.
-Im đi!- Nó cầm một quả banh gần đó, ném mạnh về phía gã nhưng mau chóng, gã né được.
*
Nó cất kĩ món quà của gã trong cặp, tuyệt đối không dám để anh biết. Mà cũng may, mọi người không bàn tán gì mấy về chuyện hôm nay, anh cũng không phải loại người hay để ý nên tạm thời nó không lo bị anh phát giác.
-Này.
-Vâng.- Nó giật thót, chắc không phải chứ?
-Ba ngày nữa sẽ có buổi lễ quan trọng, em sẽ đi với tôi.
-Vâng.- Lẽ nào cái dịp cần dùng tới mà gã nói là ngày đó sao?
*
Hắn nằm im trên chiếc giường kiểu cách của hắn. Tay hắn giơ lên một tấm thiệp y hệt của anh. Hắn nhìn tấm thiệp một lúc rồi nghiến răng, quẳng thẳng tấm thiệp vào sọt rác.
Lại là một trò của gã, hắn đoan chắc thế. Cô idol thánh Mỹ này sao đột nhiên lại mời hắn chứ? Trước giờ hắn đâu can liên gì tới giới nghệ sĩ? Chỉ có thể vì một lí do thôi: gã bá Đình. Chắc chắn do gã chứ do ai nữa, định giở trò gì với hắn đây mà. Mà có khi còn với cả nó và anh nữa ấy chứ. Đã vậy hắn càng không đi.
Hắn quyết định thế đấy mà không nhận ra rằng, trong buổi tiệc đó, vì thiếu hắn mà nó gặp vô vàn rắc rối không giải quyết được và nỗi đau không tài nào xoa dịu.
*
Cái ngày tổ chức buổi lễ cùng tới.
Từ sớm, trên mặt báo đã đăng tin rầm rộ về việc này: Một album đánh dấu một bước đi mới của cô idol Thánh Mỹ, ngoài ra còn có giọng ca của Bá Đình giúp sức càng làm mọi fan hâm mộ điên đảo hơn.
*
Quản gia Lâm cho người tới sửa soạn nhưng nó nói nó tự lo được nên các chuyên viên trang điểm và phục trang cũng đi mất.
Nó lôi trong tủ ra bộ váy màu xanh mà gã tặng. Dù gì cũng phải thừa nhận, cái váy rất đẹp, nó rất thích, nó chỉ không thích kẻ tặng cái váy mà thôi. Nó tròng bộ váy vào người, mái tóc đen mềm mại để xõa ra phủ lấy tấm lưng trần thay cho chiếc khăn choàng. Nó nhìn vào gương, trang điểm nhè nhẹ rồi tự mỉm cười. Trông nó rất ổn.
"Cạch"
Anh bước vào, nhíu mày nhìn nó.
-Bộ váy đó là gì?
-Ơ...có người tặng cho em.
-Ai?
-...
-Là Bảo hay Đình?
-...
-Nói!
-Là Đình.- Nó sợ, khai ra ngay.
-Lại là thằng đó.- Anh phẫn uất.- Sao em lại nhận hả?
-Tại anh ta bắt em nhận.
-Và em rất thích chứ gì?- Anh cười cay nghiệt, sấn tới chỗ nó, dùng hai bàn tay anh siết chặt nó.
-Đau.
-Em thích bộ váy này chứ gì?
-Ơ...- Nó gật nhẹ. Ánh mắt anh lóe lên tia lửa tức giận.
"Roẹt"
Một bên phần trên váy áo đã bị anh dùng tay xé rách. Nó sững sốt, anh chưa từng làm thế này.
"Soạt"
Lần này tới một mảnh ren tạo độ bồng bềnh phía dưới.
-Khoan đã.
Nhưng giờ anh không còn nghe thấy một tiếng nói nào của nó nữa.
"Pựt"
Những hạt trân châu bung ra.
-Anh.- Nó thét gọi. Anh giật mình, ánh mắt vô hồn biến mất, thần thái anh dần bình thường trở lại. Thế nhưng, bộ váy trên người nó giờ đã bị anh xé rách hoàn toàn.(Truyen từ: Thehe9x.Mobi) Những hạt trân châu, những mảnh vải xanh, nhửng tấm ren nằm tứ tung dưới sàn. Nó ôm lấy thân hình mình, những giọt nước mắt dần rơi.
Anh im lặng, không nói gì cả.
-Rốt cuộc...- Nó nức nở.- Rốt cuộc đối với anh, em là gì chứ?- Nó hỏi một cách tuyệt vọng.
-Em là búp bê của tôi.- Anh trả lời ngay.- Vì em là búp bê của tôi nên đừng có chống đối tôi nữa.- Anh bỏ ra ngoài, có tiếng anh sai người mang đồ tới cho nó.
Nó ngồi câm lặng, cúi đầu một cách đáng thương. Những giọt nước mắt cứ thế thấm ướt đôi mi, tuôn rơi từ trong tận đáy lòng nó. Trái tim nó đau thốn lên, như thể có cái gì đó đâm mạnh vào, tạo nên một vết nứt sâu không thể chữa lành.
Rốt cuộc nó chỉ là búp bê của anh.
Búp bê thì cứ mãi là búp bê.
Đó là điều mãi chẳng thể nào thay đổi cả.

Chap 12:Đau
Anh quay lại, đưa cho nó một cái đầm xòe màu hoa tử đinh hương.
Nó ngồi im, ngẩn mặt ra, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi nhưng tuyệt nhiên nó không nói lấy một lời. Nó hệt như một con rối bị hỏng, trở nên vô dụng. Có tiếng anh quát nạt gì nó nhưng nó không bận tâm tới. Trong đầu nó giờ chẳng có một suy nghĩ gì cả, chỉ có một mảng trắng trống rỗng, vô hồn.
Nó cảm nhận được những ngón tay anh đang chạm vào nó, thấy cái lành lạnh của vải lụa từ bộ váy anh đang mặc lên người nó. Mọi thứ vô hồ, lạnh lẽo.
Anh bế nó lên, đặt nó ngồi trước gương bàn trang điểm, luồn những ngón tay thon dài vào tóc nó, vấn tóc nó lên. Anh biết làm tóc sao? Điều này khiến nó ngạc nhiên.
Một lát sau, có vẻ như anh đã hoàn thánh xong việc mình đang làm, anh hôn lên vùng da sau vành tai nó.
-Đẹp lắm, không trang điểm nhưng em vẫn rất đẹp.- Anh thì thào từng chữ một.
Nó đưa mắt nhìn vào trong gương. Trong tấm gương kia có một cô gái có đôi mắt màu thạch anh tím, mái tóc đen mềm mại vấn cao thành búi bởi sợi dây lụa màu trắng hồng, bộ váy màu tim tím được trang trí bèo nhúng và những viên đá quý lấp lánh mà khi nhìn khiến không ít người phải nghi ngờ rằng liệu đó có phải kim cương hay không. Nhưng sao đôi mắt của cô gái lại buồn tới thế? Một nỗi buồn sâu thẳm. Còn chàng trai, sao anh lại nhìn cô gái với ánh mắt ảm đạm đến vậy?
-Đi thôi.- Anh hối thúc nhưng nó vẫn ngồi im như không nghe thấy gì cả, buộc lòng anh phải bồng nó lên. Trên đường ra xe, nó cứ nằm im trong vòng tay anh, anh nói như rót vào tai nó.- Đừng cứ tỏ cái thái độ đó, tôi sẽ không vui đâu đấy.
Nó cười miễn cưỡng.
-Thôi ngay cái nụ cười đó đi.- Anh nạt. Một lần nữa, gương mặt nó hoàn toàn vô cảm. Nó không cử động dù chỉ một chút, ngay cả khi ở trong xe nó vẫn nằm trong lòng anh, gương mặt không một cảm xúc.
*
Khắp nơi bên ngoài khách sạn chăng đầy hoa hồng đỏ thắm.
Đám nhà báo tụ tập ở bên ngoài từ sớm.
Đèn flash nháy lia lịa không dứt.
Một hàng dài những chiếc xe đắt tiền bóng loáng kéo dài thành hàng.
Trúc diễm, một nữ ca sĩ nhạc pop mới nổi hiện nay diện một bộ váy dễ thương màu hồng phấn vừa bước lên thảm đỏ, lập tức đám nhà báo bấm máy liên tục. Đối với họ thì đây là cơ hội hiếm có, chả phải Trúc diễm vừa tuyên bố rằng cô sẽ cố hết sức đánh bật Thánh Mỹ đó sao? Thế mà lễ công bố album mới của Thánh Mỹ, Trúc Diễm lại có mặt. Ai biết hai cô nàng hot nhất hiện nay sẽ làm gì, họ sẽ liềm nguýt nhau chăng? Dù sao thì đây cũng là cơ hội tốt để giật tin hot.
Xe của anh bắt đầu lăn bánh vào phạm vi sân trước khách sạn.
-Tới nơi rồi.- Anh thông báo với nó giờ đây vẫn đang ngồi trên đùi anh, đầu tựa vào lồng ngực anh.
-Vâng.- Nó đáp lãnh đạm.
Ngay khi chiếc xe anh dừng lại trước cửa vào, khoảng mười mấy vệ sĩ dàn hàng chặn đám nhà báo lại, yêu cầu họ cất hết máy ảnh vì anh rất ghét bị chụp ảnh để rồi chường mặt lên khắp các mặt báo. Ban đầu những nhà báo còn không nghe nhưng khi biết trên xe là ai, họ cất ngay máy ảnh đi, đứng im lìm không dám gây ra tiếng động. Ai mà dám chụp ảnh chứ, họ đâu muốn bị đuổi việc và rồi không nơi nào nhận họ vào làm nữa, phải lang thang cái chốn đầu đường xó chợ.
Thấy mọi thứ đã ổn, anh bước xuống xe, một tay nắm chặt tay nó. Có vài tiếng xì xào vang lên, cũng phải, lần đầu tiên họ thấy thiếu gia nhà Chiến Thần đi với một người con gái. Dù lần nhiều trước nó cũng đi với anh nhưng đó là những lần không có nhà báo, hay đúng hơn, anh không cho phép nhà báo tới nên nó an tâm. Giờ, trước những ánh mắt hiếu kì, soi mói, nó bắt đầu run bắn lên.
Bàn tay anh khẽ siết chặt tay nó nhưng không đau, như thể anh đang truyền sự can đảm nơi anh sang cho nó vậy. Bỗng nhiên nó thấy ấm lòng, tâm hồn nó nhẹ tênh.
Nó bước bên anh từng bước thanh thoát nhẹ nhàng trước bao nhiêu con mắt, dù đôi giày cao gót hơi khó đi nhưng nó vẫn có đi từng bước tự tin nhất có thể.
*
Bên trong trang trí toàn hoa hồng đỏ, còn nhiều hơn bên ngoài nhiều, giống như đây là một vườn hoa hồng lãng mạn xứ Pháp vậy. Cả không gian rộng lớn sáng trưng đèn, những chiếc đèn chùm nhỏ nhỏ bằng thủy tin treo cách nhau khoảng vài ba mét một cách đều đặn.
-Xin chào.- Thánh Mỹ xuất hiện trước mặt anh, nhìn qua nó một thoáng rồi mỉm cười.- Chắc anh là thiếu gia tập đoàn Chiến Thần.- Cô cười quyến rũ. Hôm nay cô mặt bộ váy đỏ xẻ sâu ở phía trước, bó sát người rồi xòe bung ra ở dưới. Trông cô như nữ thần Aphrodite của châu Á.
Anh gật, đôi môi mỉm cười xã giao.
-Mời anh đi hướng này, giám đốc Bằng có vài chuyện cần bàn về việc hợp tác sắp tới của chúng ta.- Cô quay sang nó.- Còn quý cô này thì cảm phiền sang phía kia một chút nhé.- Cô nói như thể muốn đuổi nó đi.
-Không sao, tôi không phiền gì đâu.- Nó cười dù thấy hơi khó chịu trong lòng.
Anh nhìn nó rồi lại nhìn về hướng cô nói, giám đốc Bằng đang nở nụ cười với anh.
-Em ra kia chờ nhé.
-Em biết rồi.- Nó cười nhạt nhẽo.
*
-Xem kìa, hai người đó đứng với nhau trông thật đẹp đôi.- Mĩ Lan, một người mẫu đang lên nhận xét về anh và cô đang đứng cạnh nhau. Mỗi người tay đang cầm ly rượu, cười cười nói nói.
-Không muốn thừa nhận nhưng tôi phải nói là nhìn họ đẹp đôi thiệt, nhìn đẹp đôi hơn cả khi đứng với Bá Đình nữa.- Giọng Trúc Diễm đầy ganh tỵ.
Cả hai nhận xét sôi nổi, không nhận ra nó đang đứng ngay phía sau, trên tay mân mê ly rượu nhẹ. Nó nhìn anh và cô. Thật sự phải thừa nhận họ rất đẹp đôi, anh hào hoa phong nhã còn cô thì quyến rũ quý phái, hai người họ nhìn cứ như sinh ra là để cho nhau vậy. Bỗng nhiên nó thấy tủi thân.
-Xin chào.- Gã không biết lại từ đâu ra tiến lại, cúi xuống chạm nhẹ ly rượu trên tay gã vào ly rượu của nó, vang lên tiếng "keng" khá lớn.
Nó không buồn xua gã đi, chỉ câm lặng.
-Gì vậy?- Gã quay lưng lại, đứng bên cạnh, nhìn theo hướng nó đang nhìn.
-Ồ, nhìn hai người họ mà xem, đẹp đôi phết.- Gã nói với giọng vui tươi nhưng thực ra đang muốn đổ dầu vào lửa.- Sao thế, đang buồn à?
Nó không trả lời.
Gã thấy thế liền được nước làm tới, khoác tay qua vai nó, nói giọng ngọt ngào:
-Tên Bảo thì không thèm xuất hiện, tên Kiên thì đang bận bên mĩ nhân mới kia, rốt cuộc cũng chỉ còn mình tôi bên em.
-Anh không hiểu gì cả.
-Sao không? Em nhìn xem.- Gã vung nhẹ tay về hướng hai người kia, cúi thấp gương mặt xuống để cả nó và gã cùng vừa một tầm nhìn.
-Trông họ đẹp đôi thế cơ mà, Mỹ cũng có vẻ để ý tới công tử của em rồi, người mà Mỹ đã chấm thì sao lại để vụt mất được.
Nó gạt tay gã ra.
-Rốt cuộc cũng chỉ có tôi là hợp với em.- Gã kết luận sau khi mang cái cảnh khiến nó đau xé lòng kia ra chứng minh.
*
Gã không nói gì nữa, chỉ đứng cảnh nó một cách im lặng. Nó cúi đầu, thi thoảng lại nhìn về phía anh đang cười nói với Thánh Mỹ. Đành rằng nó biết đó chỉ là nụ cười xã giao nơi thương trường, nụ cười giả tạo mà anh vẫn hay sử dụng nhưng đôi lúc, nó ước anh cười thế với nó, để nó biết với anh nó cũng có chút giá trị như con người chứ không phải búp bê.
"Em là búp bê của tôi."
Câu nói của anh cứ lởn vởn trong đầu nó.
Đau.
Cơn đau tức ngực trong tim.
Vết rạn ban nãy giờ như nứt lớn hơn nữa.
Nó dùng một tay siết chặt áo vùng trái tim như muốn xoa dịu cơn đau nhưng không được.
Nỗi đau ngày càng lớn, ngày càng dày vò nó dữ dội hơn.
Cơn đau tuyệt vọng sâu thẳm từ trái tim, từ tình yêu nó dành cho anh.

Chap 13:Em không có quyền rời xa tôi.
-Hôm nay em sao vậy?- Anh nhìn nó ngồi trầm mặc trong xe, khó hiểu.
-Anh thấy...
-Sao?
-Thánh Mỹ như thế nào?
-Sao là sao?
-Trong mắt anh, cô ấy trông thế nào?
-Đẹp và quyến rũ.- Anh đáp lạnh lùng.
Lòng nó trĩu nặng xuống, cũng đúng, Thánh Mỹ đẹp lộng lẫy thế kia mà.
-Anh thích cô ấy sao?- Nó hỏi nhỏ.
-Không phải việc của em.
Nó không nhìn lên. không nhận ra ánh mắt anh có chút phẫn nộ khi nó hỏi vậy. Rốt cuộc nó nghĩ anh là gì chứ? Một kẻ thấy đẹp là mờ mắt chắc? Anh bỗng giận nó, giận nó không hiểu anh, thế nên anh đã không giải thích.
-Anh.
-Sao?
-Em muốn về thăm cô nhi viện Phong Linh vài ngày.
Mặt anh biến sắc.
-Sao? Muốn chạy trốn khỏi tôi sao?
-Không, em chỉ muốn về thăm lũ trẻ và những người bạn ngày trước.
-Im đi! Em nghĩ mình có cái quyền quyết định sao? Em không có quyền rời xa tôi!
Nó không nói gì nữa.
Không có quyền rời xa.
Không có quyền tự do của con người.
Chỉ là một con búp bê.
*
Nó không nhìn thấy gương mặt anh đang tái bệch lại, mặt cắt không một giọt máu. Thế nhưng dáng vẻ cao ngạo của quý tộc vẫn hiện hữu trên gương mặt anh.
Ngực anh phập phồng đầy lo sợ.
Rốt cuộc chuyện gì mà khiến anh lo lắng đến thế khi nghe nó nhắc tới mấy chữ cô nhi viện Phong Linh?
*
Hắn ngồi im thin thít, trên tay cầm một xấp giấy tờ vừa điều tra được. Những thông tin về nó.
Nó được anh đưa về chăm sóc sáu năm trước,(Truyen từ: Thehe9x.Mobi) không dấu vết, không giấy tờ, không danh phận.
Nhưng điều đó giờ không phải chuyện hắn quan tâm nhất. Điều hắn quan tâm lúc này là cô nhi viện Phong Linh, nơi có bao nhiêu kỉ niệm thời thơ ấu của hắn và của nó.
Rốt cuộc sao lại có chuyện đó chứ?
Lẽ nào do anh?
Hắn vò nát xấp giấy lại, quăng ra chỗ cửa ra vào. Tiện tay cầm lấy cái đèn ngủ gần đó, hắn ném thẳng vào cửa kính khổng lồ trong phòng.
"Xoảng"
Tiếng kính vỡ vang lên loảng xoảng.
Những mảnh kính nằm ngổn ngan khắp nơi.
Có tiếng đập cửa, có tiếng gọi:
-Cậu chủ, có chuyện gì vậy?
Nhưng hắn không nghe thấy, hắn không thể nghe thấy gì bây giờ cả. Hắn cắn chặt mội tới nỗi đôi môi tứa máu.
Cái mùi tanh tanh mằn mặn xộc vào mũi hắn.
Hắn nói từng chữ:
-Kiên-tao-sẽ-không-tha-cho-mày-đâu-thằng-khốn.
Hận thù.
Nỗi hận chất chưa nhiều hơn bởi sự nghi ngờ.
Hắn đã nổi giận thật sự.
Điều mà không ai mong muốn.
*
Trong một ngăn tủ kín của anh, có một tờ báo cáo mật, báo cáo một vụ việc khủng khiếp anh đã ngăn không cho báo chí viết bài, để ngăn không cho nó đọc được. Anh không biết rằng cái kim trong bọc sắp tới ngày lòi ra.


Chap 15:Tôi hận anh !
Anh lao như điên trên đường bằng chiếc Audi màu trắng, mặc cho mưa ngày càng nặng hạt hơn. Anh đã tới cô nhi viện tìm nó, nhưng tất cả chỉ có đống tro tàn.
Chuông điện thoại vang lên.
Anh một tay nắm chặt vô lăng, một tay cầm chiếc điện thoại.
-Chuyện gì?- Anh vẫn nhìn vào màn mưa, có tìm kiếm một hình bóng quen thuộc của một người con gái.
-Tiểu thư về rồi ạ.- Câu nói của đầu dây bên kia khiến anh đạp phanh ngay lập tức.
-Hả?- Anh không tin vào tai mình nữa.(Truyen từ: Thehe9x.Mobi)
-Tiểu thư về rồi ạ.- Đầu dây bên kia vang tiếng lặp lại.
-Được rồi, tôi về ngay.- Anh tắt máy, quăng điện thoại ra ghế sau, quay đầu xe, lao về hướng biệt thự.
*
Anh không buồn tắt động cơ xe, đóng sầm cửa xe lại. Anh còn không xếm xỉa gì tới cô hầu đang mang dù ra che cho mình.
-Tiểu thư đâu?- Anh hỏi trong khi bản thân sải những bước chân rộng và nhanh khiến cô hầu lúng túng vội vàng chạy theo.
-Trong phòng ạ.
-Được rồi.- Anh chạy vội lên lầu.
*
"Rầm"
Cánh cửa bật mở bằng một lực khá mạnh.
Nó ngồi im trên giường, bộ đồ ướt sũng nước, mái tóc ẩm ướt ôm sát gương mặt xinh xắn. Đôi mắt nó vô hồn, mỏng manh tựa như thủy tinh trong suốt.
Anh định bước tới, định ôm nó vào lòng, định giải thích cho nó mọi chuyện nhưng trước khi anh tới gần, nó đã nói:
-Đừng chạm vào tôi.
-Gì chứ?- Anh nheo mắt.
-Anh đã nói dối tôi, anh đã lừa gạt tôi.- Nó buộc tội.- Chính anh gây ra mọi chuyện.- Nó hét.
-Không phải tôi.
-Chính là anh.- Nó khẳng định.- Chính anh cắt chu cấp cho cô nhi viện, chính anh phản bội lời hứa, chính anh góp phần khiến cô nhi viện bị cháy. Là anh. Là anh chứ không ai khác.
-Im đi.- Anh ôm lấy nó, mơn nhẹ đôi môi trên bờ môi nhợt nhạt của nó.
Nó căm thù nhìn an.
-Tôi không tin.- Nó tiếp tục tra tấn tinh thần anh bằng ánh mắt đó.- Tôi không còn là búp bê của anh nữa rồi.
Anh choáng váng. Chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nhìn anh như thế, chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nói những lời này hay làm tổn thương anh. Anh đã cứ ngỡ nó sẽ mãi là búp bê của riêng mình, một con con búp bê kiều diễm, ngoan ngoãn. Thế nhưng giờ trước mắt anh là một cô gái xa lạ với đôi mắt kiên cường chứa đầy thù hận.
-Tôi sẽ đi khỏi đây. Giờ đây, tôi không còn là búp bê của anh, tôi có quyền đi.- Nó đẩy anh ra khỏi mình, chậm rãi bước về phía cánh cửa.
Anh chụp lấy một cánh tay nó.
-Tôi không cho phép em đi.
-Buông ra.
-Không.
-Buông ra!!!- Nó gần như quát lên, cố rút bằng được tay mình ra khỏi tay anh.
Anh kéo nó lại, gằn giọng:
-Được thôi.
-...
-Nếu em không muốn làm búp bê của tôi nữa thì cũng được thôi, thế thì hãy làm người của tôi đi.
-Kh...- Nhưng tiếng "không" của nó hoàn toàn bị chìm trong cuốn họng bởi nụ hôn của anh.
Thoạt đầu nó phản kháng nhưng sau một hồi bất lực trước sức mạnh của anh, nó buông lơi, không phản ứng lại nữa.
Nó bỏ mặc tất cả.
Mặc cho cả linh hồn và thể xác của anh và nó hòa làm một.
Mặc cho nỗi đau cứ chất chứa trong lòng nó.
Câu nói cuối cùng của nó với anh chỉ có ba chữ:
-Tôi hận anh!
*
Mưa suốt mấy tiếng liền, không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn từng lúc.
Anh nhấn chìm mình trong bồn tắm của nó.
Anh không dám tin, không thể tin rằng hôm nay anh đã có nó, thật sự có nó.
Anh vừa cảm thấy hạnh phúc vì có thể giữ nó bên mình, vừa dằn vặt tội lỗi vì đã làm tổn thương nó.
*
Nó mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh, ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trời mưa, sấm chớp.
Anh bước ra từ phòng tắm, trên người mặc đúng chiếc quần dài, để trần ngực.
-Sao vậy?
-Giờ anh hả hê lắm chứ gì?
Tim anh quặn thắt lại khi nghe thấy câu nói đó.
-Sao em lại nói thế?
-Không sao, hành hạ tôi anh thích lắm chứ gì?
-Không.
-Anh hại cả cô nhi viện chẳng phải để khiến tôi đau sao?
-Chuyện đó không phải tôi.
-Dối trá.
-Tôi nói thật.
-Đừng lừa tôi.
-Nghe anh...
-Đừng lại đây.- Nó khóc.- Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh ghét tôi lắm chứ gì? Vậy để tôi chết đi cho vừa lòng anh nhé?
-Sao?
-Đây là tầng 4, nhảy xuống từ đây chắc đủ chết nhỉ?- Nó nhìn ra bên ngoài, môi nở nụ cười tê tái.
-Đừng.- Anh hoảng hốt.
-Để tôi chết đi vậy.- Nó chẳng nghe thấy gì nữa, tai nó như ù đi. Nó gần như trở nên điên loạn, cơ thể nó không còn nghe thấy nó nữa.
-Đừng như thế.- Anh chụp lấy tay nó khi nó ngồi hướng ra bên ngoài.
-Tôi muốn chết, tôi muốn gặp lại viện trưởng...- Nó khóc trong khi môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Và nó nhảy xuống.
Nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.
Nó cảm thấy bản thân như đang bay.
Rơi tự do.
Cái chết như đang đón chờ nó.
*
"Soạt"
"Rầm"
Nó đau ê ẩm.
Cơn đau khiến nó nhận ra nó không chết.
Một bụi cây rậm rạp đã đỡ lấy nó, và một ai đó khác nó đang nằm lên.
Là anh.
Những hạt mưa cứ rơi lên gương mặt nó, hòa cùng làn nước mắt.
Sao anh lại làm thế? Sao anh lại cứ làm tổn thương bản thân như vậy?
Nhưng hơn cả, sao ông trời lại làm thế? Té từ tầng 4 mà không chết? Ông trời tạo ra kì tích sao? Hay ông đang trêu đùa với định mệnh của nó?
Nó khóc, tiếng khóc lớn hơn.
-Thiếu gia!- Tiếng quản gia Lâm hét lên khi nhìn thấy cảnh đó.
Nó cố gượng dậy. Trên người nó chỉ có vài vết trầy xước, cơ thể đau nhức khủng khiếp.
-Tiểu thư, cô và thiếu gia...- Quản gia Lâm chạy vội tới chỗ anh đang nằm xem xét.- Chúa ơi, cánh tay phải bị gãy rồi. Mau đưa thiếu gia tới bệnh viện.- Ông quát lũ người làm gần đó.
Nó chỉ giương to đôi mắt đứng im nhìn anh đang nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền, nét mặt lộ rõ vẻ đau đớn.
Anh bảo vệ nó?
Chẳng phải anh muốn nó đau khổ sao?
Sao anh lại như thế?
Rốt cuộc thì ông trời còn đùa giỡn với nó thế nào nữa đây?
-Tiểu thư, cô khoác tạm chiếc áo này đi. Chúng tôi cũng sẽ đưa cô tới bệnh viện xem xét.- Giọng một cô hầu vang lên, đồng thời một chiếc áo măng tô dài được khoác lên người nó.
Thế nhưng...
*
Nó bỏ chạy.
Chạy khỏi căn biệt thự xa hoa đầy nỗi đau đó.
Chạy càng nhanh càng tốt.
Nó bỏ lại đằng sau tiếng thét gọi, tiếng thúc giục vệ sĩ đuổi theo.
Sao cũng được, nó chỉ muốn đi khỏi cái nơi đau thương này. Nó muốn sống một cuộc sống khác, cuộc sống không anh, không quá khứ, không đau thương, một cuộc sống chỉ còn lại nỗi hận giữa anh và nó.
Chân nó đau tê tái, mọi vết thương chảy máu trên cơ thể nó như đang phản lại nó vậy, chúng đồng loạt đau đớn khủng khiếp trong mưa.
Nó vẫn chạy, không một lần ngoái lại phía sau.
*
Mọi kí ức như ùa về.
Những ngày vui đùa ở cô nhi viện.
Ngày nó gặp anh lần đầu tiên.
Ngày anh đưa nó rời khỏi những vòng tay thương yêu.
Nụ cười của những đứa trẻ ở cô nhi viện.
Ánh mắt dịu dàng của viện trưởng.
Những thời gian bên anh.
Khi nó trở thành của anh.
Khi anh bảo vệ nó khỏi cái chết.
Tất cả gây nên một nỗi đau khốn cùng.
*
Mưa vẫn cứ rơi.
Mưa đau thương.
Mưa đau xót.
Mưa hận thù.
Mưa bi ai.
Mưa tình yêu.
Tất cả mọi cơn mưa giờ đây đua nhau ập xuống đầu nó.
Tối đen như mực.
*
-Này cháu gì ơi...- Giọng một người lạ kéo nó ra khỏi màn đêm.
Nó đã ngất đi ngoài đường.
Không có anh, không có hắn.
Không ai quen thuộc.
Nó thều thào từng chữ:
-Làm ơn... giúp cháu với...
Hunglabocau
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸263/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Truy Phong Quyết⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Firefox 13.0.1)



Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất