Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 09:45:06 - 01/07/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#1 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 21:50 » @107297

Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Chương I. Lời nguyền mười năm trước...
- Chí Phèo đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ, từ một anh nông dân chân chất đã biến thái thành một tên ma cô độc ác dưới trướngcủa lão Bá Kiến. Đấy, các em thấy không, cái xã hội bệ rạc, thối nát làm tha hoá con người ta như thế đó.
...TÙNG TÙNG TÙNG...
Tiếng trống vang lên cắt lời thầy, báo hiệu kếtthúc tiết 3
-Các em về nhà đọc và soạn trước văn bản ChíPhèo của nhà văn Nam Cao để tiết sau học có hiệu quả. - Giọng thầy điềm đạm.
Đây là thầy Chiến - giáo viên dạy Văn và kiêm luôn chủ nhiệm lớp tôi. Tính thầy vui vẻ, hoà đồng với lại dạy dễ hiểu nên rất được học sinh yêu mến. Sau khi cho sách vào cặp táp, thầy liếng thoắng bước ra ngoài nhường lại 20 phút giải lao cho chúng tôi.
Ngoài cửa sổ, những đám mây êm ả lơ lửng trôi trên nền trời xanh biếc làm dịu đi phần nào cái nắng trưa oi bức còn sót lại, những cơn gió bất ngờ ào đến làm mát lạnh cả người. Ôi! Sao thấy bình yên thế... Ngồi gần cửa sổ thích thật, có thể giải phóng biết bao nhiêu sự mệt mỏi và cả cái buồn ngủ khó cưỡng lại trong tiết trời nóng bức như thế này.
Dưới lớp bỗng vang lên tiếng lao xao huyên náo, không phải rộn rã tám chuyện bình thường như mọi ngày, thật lạ! Tôi nghe loángthoáng được vài câu như "Hôm nay thứ 7 tụi bây ơi!", "Ngày tế lễ!", "Qua ngày mai sẽ có thảm hoạ!"...
Tôi gãi đầu, thì thầm "Chả hiểu cái gì cả?"
Thằng bạn ngồi kế bên - Chí Bảo, mặt hình sựvô cùng quay sang hỏi tôi:
-Mày không biết thật à?
- :/ Biết tụi nó nói cái gì tao chết liền. Mày biếtkhông kể tao nghe đi?
-Vậy là mày không biết thật rồi? - Nó cười nửa miệng, nhìn gian thật.
-Vãi shit mày, biết thì nói mau đi, dư hơi thế - Tôi chau mày.
-Ừ...Nhưng nói trước, mày chuẩn bị tâm lý đi nhe, hơi rùng rợn đó.
-Ok!
Mặt thằng Bảo bỗng hình sự trở lại, ngước lên trần nhà, nhìn đăm chiêu lắm. Nó bắt đầu kể, giọng trầm xuống kì lạ:
-Cách đây 10 năm...
-Ừm, 10 năm!
-Ngay tại ngôi trường này...
-Ừm, tao biết mà!
-Thôi mày kể luôn đi - mặt nó nhăn lại.
-Thôi thôi, xin lỗi, mày kể tiếp đi, hề hề...- Tôi nhìn nó, cười nhếp mép.
-Ừm, cách đây 3 năm, ngay tại trường mình, có...một vụ tự tử...
-Kinh thế!?! - mắt tôi mở to.
-Rất kinh hoàng! Đó là một nữ sinh, thời điểmđó cũng học 11 như mình...
-Sao nữa? - Máu tò mò của tôi nổi lên.
-Một học sinh nữ phát hiện ra cô này treo cổ tự vẫn ở phòng thực hành sinh...Đầu tóc rũ rượi, mắt trợn to, gương mặt trắng bệch nhìnthẳng ra cửa như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy...
-Ôi vãi shit mày, tao định đi toalet mà mày lại...=='
-Tao ức chế mày nãy giờ rồi nhá, chờ tao posthết status rồi hãy comment có đc không?
-Hơ hơ, mời đại ca tiếp tục, em không dám nữa ^^ - Nhiều lúc, cái tật xấu hay nói leo của tôi xuất hiện không đúng chỗ.
-Hôm cô ấy chết là ngày Chủ nhật, 24-10, bên dưới còn có 1 mảnh giấy: "Ta không cam chịu số phận này, sẽ trở lại...10 năm nữa...Tim,Gan, Phổi của các ngươi vinh dự được làm vậtcúng tế cho ta! Máu sẽ nhuộm khắp ngôi trường này...Hai tuần rực lửa, Hahaha!".
Nghe nó kể đến đoạn này, tôi bỗng rùng mình, nuốt nước bọt đánh ực một tiếng rõ to.
-À quên, còn 1 chi tiết nữa tao quên kể, đó là tối Chủ nhật ấy, bác bảo vệ khai với công an là có nghe văng vẳng bài hát Gloomy Sunday phát ra từ phòng thực hành Sinh - mặt thằng Bảo nghiêm túc hơn bao giờ hết, nó kể nhấn nhá chuyên nghiệp lắm, chốc chốc làm tôi hếtlạnh gáy rồi nổi cả da gà.
-Gloomy Sunday? À, mà lúc đó chỉ có ông bảo vệ ở trường thôi hả?
-Ừ, nhưng thời điểm xảy ra vụ việc ông ấy đi nhậu rồi nên có bằng chứng ngoại phạm.
-Ổng đi với ai vậy? - Tôi nhìn đăm chiêu, tay xoa xoa cằm, mặt nghiêm túc lắm, máu thám tử nổi lên rồi.
HÙ...
Á!!! - Ôi trời ơi, nhỏ Lan Chi ở đâu ra vỗ mạnhvai tôi làm giật thót cả mình ==" Tính tôi lạ lắm, thích xem phim kinh dị, nghiên cứu mấy vấn đề tâm linh... nhưng đối mặt với những tình huống như thế này không thể không giật mình được.
Nhỏ nhìn hai đứa tôi, nhoẻn miệng cười, làm nổi lên hai lúm đồng tiền nhìn dễ thương chết đi được. Hơ hơ =]] Nhỏ vẫn cười: "Bảo với Minh nói chuyện gì mà nhìn mặt ngầu vậy?"
-À, trinh thám kinh dị thôi, hờ hờ =]] - Tôi đáp.
-Chi không thích chủ đề này lắm ^^
Nhỏ cười mím chi rồi đi xuống góc lớp. Tôi với thằng bạn quay xuống nhìn nhỏ phát nữarồi mới quay lên.
-Ê , nhỏ Lan Chi xinh ghê hén mậy - Thằng Bảo quay sang nháy mắt.
-Ừ, hoa khôi lớp có khác. Ơ, mà hồi nãy tao hỏi mày cái gì thế nhỉ @@
-Tao có nhớ đâu, thôi ôn bài đi, hồi nữa kiểm tra tiếng Anh đó.
Lạ nhỉ, mình vừa hỏi nó cái gì vậy ta? Quên cmnr...Cố gắng nhớ lại không tài nào nhớ ra được...
TÙNG TÙNG TÙNG! - Tiếng trống báo hiệu vàohọc, kết thúc 20p ra chơi ít ỏi vang lên làm hối tiếc bao nhiêu trái tim học sinh
Tôi vào học với tâm trạng hết sức kì lạ, trong đầu lang mang bao nhiêu câu hỏi chẳng biết đâu mà lần. Và, hình ảnh cô nữ sinh tự vẫn đóvới đầu tóc rũ rượi, đôi mắt trợn trắng, mặt trắng bệch luôn hiện lên trong tâm trí tôi...
Hết
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Sửa lần cuối: Evil 09/11/2012 21:55
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#2 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 21:57 » @107303

Chương II - Nó đã trở lại?
45 phút của tiết cuối trôi qua thật nhanh, quảy cặp lên vai, tôi bước chậm rãi ra cửa. Ôi, sao hôm nay nhiều chuyện lạ thế nhỉ? Trước mắt tôi là cả một đám đông, đa số là con gái đang la hét í ới, bu quanh một cái gì đó ở giữa sân trường. Tò mò tôi tiến lại gần...
Thì ra ở giữa đám đông ấy có một thứ mà người ta gọi là...hot boy. Một anh chàng trôngrất trẻ, nhưng chắc cũng lớn hơn tôi 5,6 tuổi gì đấy, dáng mảnh khảnh, người trắng bóc với mái tóc hơi xù luốm nhuốm vàng, không biết bị cận thật hay để thể hiện phong cách mà phía trước đôi mắt anh ta là cặp kính to đùng. Với chiếc áo măng tô tím và quần jeansđen đáy ngắn trông anh thật lạ, sống gần 17 năm ở cái đất Bến Tre này tôi chưa thấy ai mặc áo măng tô bao giờ. Style Hàn Quốc từ đầu tới chân, anh này làm tôi nhớ đến lão BùiAnh Tuấn đang sốt xình xịch trên The voice.
-Sao Minh đứng thừ người ra vậy?
Quay ngoắt lại tôi thấy Lan Chi trên tay đang cầm trang vở trắng tinh và cây bút bi xanh nhìn tôi cười, tôi cũng cười lại.
-Minh không ra xin chữ kí hả? Thầy mới đẹp trai quá à ^^ - Chi tròn mắt nhìn tôi hỏi.
Tôi chặc lưỡi: - Có Anh Đan Trường Minh mới xin, hìhì!
Chi cười tít cả mắt. Tôi hỏi lại:
-Ủa, mà ông này là thầy mới chuyển về trường mình hả?
-Ừm, thầy Khoa, mới 22 tuổi thôi, thầy đến từ Hà Nội, sẽ phụ trách phòng y tế trường mình đó.
-Hơ, thế thì ngày nào phòng y tế trường cũngđầy tụi con gái cho xem.
Chi lại cười, không hiểu sao nhỏ lại hay cười đến thế và tôi thích cái nụ cười ấy biết bao. Rồi nhỏ cũng chạy đến hoà vào đám đông ấy,tôi ngán ngẩm đi ra phía nhà xe.
RẦM!!!
Một âm thanh thật lớn và dữ dội phát ra từ lầu 2, kèm theo một bản nhạc réo rắt buồn.
"Sunday is gloomy, my hours are
slumberless
Dearest of shadows
I live with are
numberless
Little white flowers will never awaken
you
Not where the dark coach of sorrow
has taken you
"
Theo quán tính tôi co chân phóng thẳng lên đó, theo sau tôi cũng có hơn chục đứa con trai từ các lớp khác. Ôi, đúng như tôi đã thoáng mường tượng, phòng thực hành Sinhmở toang! Điệu nhạc ấy vẫn vang lên đều đều, đều đến đáng sợ! Tôi bước đến cánh cửa, từng bước một, lũ con trai phía sau đã tràn tới, tụi nó sấn ngay vào phòng, có tiếng"Á!" vang lên. Ôi! Trước mắt tôi là bộ xương mô hình quen thuộc nhưng đang treo lủng lẳng, đung đưa qua lại trên trần. Phía dưới là chiếc ghế đẩu nằm chỏng chơ. Trên bảng có dòng chữ to màu đỏ: "Ta đã trở lại! Máu trinhnữ sẽ hoá kiếp cho ta, hahaha!". Tay tôi bắt đầu run run, chẳng lẽ lời nguyền ứng nghiệmthật sao? Thằng Bảo ở đâu xuất hiện, giọng run run, mấp máy:
-Đấy, tao...tao có nói xạo mày đâu...
Căn phòng nhốn nháo cả lên. Từ xa, thầy Phúc với thân hình ục ịch, không mấy nhỏ bé chạy lại. Thầy đã gắn với ngôi trường này hơn 30 năm rồi, công việc mỗi ngày của thầy là trông coi việc thực hiện việc đạo đức tác phong của học sinh, đã một lần tôi bị thầy bắtvì để tóc quá dài.
Đứng trước cảnh tượng không mấy đẹp đẽ, trên mặt thầy thể hiện sự kinh ngạc đến tột cùng nhưng thầy cố giấu, quát to: Thầy biết bạn nào làm việc này sẽ kỉ luật trước trường! Thật vớ vẩn!
Ông thầy trẻ vừa chuyển về trường tôi cũng xuất hiện, gương mặt hiện rõ nét hoảng sợ, mắt mở to nhìn lên bộ xương chẳng nói nên lời: "Kinh...kinh thế!"
Thấy ở lại không làm được gì tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Đi tới cầu thang tôi bỗng nhận ra tiếng nhạc ghê rợn lúc nãy đã dứt tự bao giờ...Trong đầu tôi toàn một mớ boòng boong với hàng loàt câu hỏi chồng chéo lên nhau...
Dắt xe ra cổng tôi đưa thẻ giữ xe ra bác bảo vệ (Bác vừa là bảo vệ vừa trông xe cho học sinh), bác không nhìn tôi, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn lên phòng thưc hành Sinh trên lầu 2...
Phóng người lên yên xe, đạp chân lên ghi đông, tôi thơ thẩn đạp xe về...Lúc này bầu trờikhông còn trong xanh như lúc nãy nữa, từng đám mây xám xịt đang kéo về ùn ụt, con đường đông đúc mỗi ngày sao bây giờ thưa thớt quá, đâu đó vang lên tiếng tru tréo da diết của bầy *** hoang ...Lạnh thật!
Rõ hơn ai hết, tôi biết mình...đang sợ!
_____tMt
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#3 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:01 » @107307

Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Chương III Ám Ảnh...
...
Trước mắt tôi là một màu đen huyền ảo, đen tất cả, không có gì khác ngoài bóng tối trong khoé mắt tôi...Không biết phải làm gì, tôi chạy mãi, chạy mãi nhưng đối diện tôi bóng tối vẫn bao trùm. Tôi không thể nào cảm nhận được phía trước, phía sau hay bên trái, bên phải nữa rồi...
Một cảm giác thật thật lạ lùng, cảm giác cô đơn, lẻ loi đến tột cùng, tôi bỗng thấy nghẹt thở!
-Tôi đang ở đâu đây?!!- Tôi hét to
"Have you ever been lost in a different world"
Trả lời tôi là một câu hát tiếng Anh đầy ma mịtừ chất giọng khàn đặc của một người đàn ông.
"Where everything you once knew Is gone"
Bây giờ tôi đã nhận ra, đây là bài hát Demons của Brian Mcfadden mà tôi thường nghe. Bài hát vẫn vang lên đều đều, tạo cho tôi cảm giác thật ghê rợn, khác với cái cảm giác vẫn nghe nó mọi ngày...
Kẹtttttt...
Có tiếng mở cửa, một nguồn sáng nhỏ hắt lênở phía góc tường cách tôi chừng mười bước chân. Tôi chạy ngay lại, chạm tay vào cánh cửa đẩy nhẹ vào...Kétttt...
Huỵch!
Tôi bất thần té ngửa ra phía sau, đôi mắt mở to, đôi môi mấp máy, tim đập thình thịch, đôi tay run lẩy bẩy...
Không thể ngờ rằng tôi đang đối diện với cô gái ấy - Người đã tự tử ở trường tôi mười năm trước...Và, như lời kể của Chí Bảo, nhưngcó lẽ ghê rợn hơn nhiều...Cô ta mặc chiếc áo dài trắng muốt, tóc thẳng mượt, che gần kín cả khuôn mặt, đôi mắt trợn trừng và gần nhưlà lồi ra ngoài. Bất giác, cô ta nhìn tôi cười, đểlộ hai chiếc răng nanh vàng khè, nhọn hoắt.
-Lại đây, lại đây chơi với ta...Ở đây ta buồn lắm- Giọng nói đầy ma mị, rất nhẹ nhàng, lớt phớt vang lên làm gáy tôi lạnh ngắt.
Chả ngu gì ở lại nơi quái quỷ này, tôi bật dậy, quay ngoắt ra định chạy thì...
"And you find yourself powerless" - Bài hát lúc nãy vang lên, tôi như bị thôi miên vậy, chân tay rã rời không nhúc nhích gì được, thật bất lực!
-Đâu dễ trốn khỏi đây được, hahaha! - giọng cười thật man rợ, vang lên sang sảng làm tôi điếng hồn.
Bỗng có một thứ gì đó mềm mại chạm vào chân tôi, rồi nhanh chóng len lỏi lên khắp cả người. Thật khủng khiếp, đó là mái tóc của côgái ấy...Bất giác tôi thấy cơ thể mình nhẹ tênh,giống như những vật thể bên ngoài vũ trụ! Không gian không trọng lực! Không, tôi đã lầm, mái tóc dài khủng khiếp ấy đang nhấc bổng tôi lên...và đưa tôi lại gần chủ của nó...Tôi kinh sợ nhắm nghiền mắt lại.
'Khì...khè...' Tiếng gọi thần chết vang lên mỗi lúc một gần, mở mắt ra...Ôi! Gương mặt kinh tởm ấy cách tôi chừng 1 gang tay thôi...Nhìn kĩ mới thấy sự ghê rợn kinh người, trên gương mặt ấy là nơi ký sinh của lũ giòi leo gớm ghiếc, chúng bò lúc nhúc, xuyên qua mắt, mũi và tai...
-Có sợ không, hihihi...- Lại cái giọng nói ma quái ấy và giọng cười có phần cường điệu hơn vang lên.
Ước gì tôi có thể ngất đi ngay lập tức, nhưng không thể được, sự kinh hãi đến tột cùng đã che hết thần thức tôi rồi.
Bất thình lình, mái tóc đó quấn chặt lấy tôi hơn, giống như những xúc tua của bạch tuột đang quấn lấy con mồi...Càng lúc càng chặt, tỉ lệ thuận với sự siết chặt ấy là tiếng nghiến răng ken két của cô ta. Cố gắng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát được, tôi thấy tức ngực và nghẹt thở đến vô cùng.
Bài hát Demons lúc này đang đến đoạn cao trào, nhịp điệu càng dồn dập...
"Wake me up and let's go!!!"
Tôi đuối sức, đôi mắt mờ dần...
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#4 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:06 » @107310

Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Chương IV Gloomy Sunday
Bài hát Demons lúc này đang đến đoạn cao trào, nhịp điệu càng dồn dập...
"Wake me up and let's go!!!"
Tôi đuối sức, đôi mắt mờ dần, trong khi những "xúc tua" ấy vẫn tiếp tục xiết chặt...
"I'm about to explode!!!"
Giống như lời bài hát, người tôi nổ tung...kèmmột theo tràn cười ma quái!
Khắp nền nhà là những bộ phận cơ thể vương vãi khắp nơi...đầu, mắt, mũi, hai cánh tay, đôi chân...hoà vào màu đỏ đặc sệt - máu...Và tôi nhận ra, những thứ ấy là của tôi...Quá hoảng sợ, gần đó có cái miệng nhăn nhúm, hét lên thật to: Á!!!
Câu hát cuối cùng vang lên: "The demons's in my dreams..."
_________
"Hộc...hộc"... Tôi bật người tỉnh dậy sau cơn ác mộng khủng khiếp, mồ hôi vãi ra như tắm,tim đập như muốn vỡ cả lồng ngực, từng hơi thở mệt mỏi vang lên muốn xé tan không gian...Thật sự kinh hãi, không ngờ những chuyện lúc chiều lại ám ảnh tôi đến thế.
Lấy bình tĩnh, tôi bước ra khỏi giường, bật đèn, mở quạt lên cho đỡ nóng bức. Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 0 giờ kém 5 rồi, biết làmgì cho bớt cảm giác sợ hãi đây? Lướt net là giải pháp hữu hiệu nhất. Tôi với tay mở máy tính, vào trang quen thuộc - Facebook.
Lang thang Facebook một lúc cũng chán, tôi vào Google nhưng chả biết đánh từ khoá gì. Nhớ lại chuyện lúc chiều, tôi nhớ tới bài hát Gloomy Sunday, tôi tò mò gõ vào từ khoá"Gloo.." tạch tạch!
Enter!
Ôi, hơn 12 triệu kết quả trong 0,17 giây. Thấycái tít "Gloomy Sunday - Bài hát cướp đi sinh mạng gần 100 người" tôi click vào ngay.
"Gloomy Sunday là tên của một bài hát kể về một tình yêu đã mất. Thật đúng như tựa đề của nó, bài hát được viết vào một ngày chủ nhật thật ảm đạm của tháng 12 năm 1932 bởi một nhà soạn nhạc tên là Reszo Seress. Reszo thường nằm nguyên ngày trong căn phòng của mình ở thủ đô Paris. Người phụ nữ anh yêu vừa cự tuyệt tình yêu cao thượng của anh. Reszo luôn luôn tôn thờ tình yêu củamình, nên vì vậy anh đã phải đau khổ thật nhiều khi tình yêu của anh bị từ chối. Trong nỗi thất vọng, anh đã sáng
tác ra bài hát sầu thảm nhất trong đời. Khi bài nhạc được hoàn thành, Reszo cảm thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút trong lòng. Tuy nó không bù vào nỗi mất mát tình yêu to lớn kia,nhưng bài hát của anh ta thật hay - đủ hay đểđược đưa vào đĩa nhạc thời bấy giờ. Khi Reszo cố gắng bán Gloomy Sunday, thoạt đầuanh đã gặp nhiều khó khăn khi tìm người tiêu thụ. Các nhà sản xuất đĩa nhạc cho rằng bài hát nghe rất lạ và quá buồn thảm để trở thành một đĩa nhạc có giá trị. Một nhà sản xuất đã viết rằng: "Có cả một mối tuyệt vọng bị cưỡng ép thật kinh khủng trong bài hát ấy.Tôi không nghĩ rằng nó sẽ đem lại điều gì hay ho cho người nào nghe nó". Ca khúc Gloomy Sunday Nhưng không vì thế mà Reszongừng cố gắng để tìm mối tiêu thụ. Cuối cùng,
anh ta đã tìm được một nhà sản xuất chịu phát hành nhạc của anh. Khi bài hát được tung ra thị trường cũng là lúc
nhiều sự việc lạ lùng bắt đầu xảy ra. Một người đàn ông đang ngồi trong một quán café đông đúc tại Budapest đòi ban nhạc chơi bản Gloomy Sundaỵ. Người đàn ông ngồi tại bàn ông ta vừa nhấp rượu champagne vừa lắng nghe bài nhạc. Khi bản nhạc chấm dứt, người đàn ông trả tiền, rời khỏi quán, và vẫy một chiếc xe taxi. Vừa ngồi vào trong xe, ông ta liền lôi ra một khẩu súngvà tự kết liễu đời mình. Tác giả bài hát Reszo Seress Vài ngày sau đó, một cô gái bán hàng thật trẻ đã tự treo cổ tại Berlin. Nằm phía dưới chân của cô gái là tờ nhạc của bài Gloomy Sunday. Một cô thư ký xinh đẹp tại New York tự tử trong căn apartment bằng hơi ga đã để lại một mẩu giấy nhỏ xin yêu cầu bản nhạc Gloomy Sunday được chơi vào buổi lễ an táng cô. Khắp thế giới, có nhiều bàitường trình về những cái chết liên quan đến bài hát ây. Ca sĩ chết trong lúc hát. Người ta chết trong lúc nghe. Cuối cùng thì công ty truyền thông Anh Quốc phải cấm hẳn bài Gloomy Sunday vào những buổi phát thanh thường lệ trên làn sóng. Công ty này không thể làm ngơ trước những lời phiền hà đến từ bài hát ấy. Tác giả bài hát và cô người yêu của anh Bài hát dường như ảnh hưởng mọi người không phân biệt gì đến tuổi tác hay tầng lớp. Một người đàn ông 80 tuổi tự hủy diệt đời mình bằng cách nhảy từ cánh cửa sổ lầu bảy xuống trong khi bài nhạc đang hát. Một cô gái 14 tuổi chết đuối khi trong tay còncầm một bản copy của bài Gloomy Sunday. Một nạn nhân trẻ tuổi khác, một cậu bé sai vặt người Ý, đang đi ngang một người ăn xin trên lề đường đang hát bản nhạc Gloomy Sunday đột nhiên dừng lại, để chiếc xe đạp của cậu sang
một bên, tiến dần đến chỗ người ăn xin và cho ông ta hết số tiền mà cậu đang có. Sau đó chẳng một lời nào, cậu bé đi đến một cây cầu gần đấy và tự nhảy xuống tìm lấy cái chết.
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#5 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:11 » @107313

Báo chí lượm lặt hết tất cả những câu chuyện và gửi phóng viên đến phỏng vấn Reszo và hỏi anh ta nghĩ gì về điều ấy. Nhưng Reszo cũng bàng hoàng như bao người khác. Anh ta cũng chẳng hiểu vì sao bài hát của mình đã gây ra nhiều điều bất thường đến vậy. Từ đó, người soạn nhạc dường như bị truyền nhiễm những điều bất lành theo sau bài nhạcbất cứ khi nào và nơi đâu khi bản nhạc được chơi lên. Khi bài Gloomy Sunday trở thành một "top hit" trong tuần, Reszo đã viết một lá thư gửi cho người yêu cũ của chàng và xin thêm một cơ hội nữa để nối lại mối duyên xưa. Ngày hôm sau, người ta tìm thấy thi hài của cô gái trẻ đã chết vì uống thuốc quá liều lượng. Bên cạnh cô ta là
một tờ giấy với nét chữ nghệch ngoạc trên ấynhưng còn có thể đọc được. Đó là tên của bàinhạc Gloomy Sunday. Đến lúc này thì Reszo chẳng còn nghi ngờ gì về bài hát mang đầy tính nguyền rủa của chính mình. Lần đầu tiêntrong đời, Reszo cố gắng thu hồi lại bài nhạc để nó khỏi bị lan ra nhiều thêm. Nhưng tất cảmọi nỗ lực của anh đều không thành. Bài hát càng bị cấm, nó lại càng trở nên phổ biến hơn. Những bản copy lậu được bày bán trên đường phố như một loại trái cấm. Reszo Seress đã trở thành một người luôn bị ám ảnh bởi những cái chết do bài hát của anh ta gây nên. Có hơn 100 người chết sau khi nghebài hát Gloomy Sunday. Bài hát vẫn có thể được nghe từ thời này sang thời khác. Gần đây, số tường trình về những cái chết liên quan đến bài hát ấy không còn nữa. Có lẽ lời nguyền năm xưa đã hết linh nghiệm chăng? Có thể là vậy. Nhưng nếu bạn đang ở trong một quán bar nào đó và khi nghe người disc jockey bảo rằng bài nhạc cũ kỳ lạ Gloomy Sunday sắp được chơi, tôi thành thật khuyên bạn nên bước ra ngoài và tham gia những trò chơi khác thì tốt hơn. Còn một vấn đề mà bạn cũng nên biết là ông Rezso Seress, ngườiviết ra bài nhạc này tự tử vào năm 1968..."
Tôi chăm chú theo dõi đến câu cuối cùng, rợn cả người...Bài viết kèm theo cả bài hát, nghe thử một đoạn tôi tắt ngay, lời bài hát quá da diết, bi thương. Có thể nghe hết bài tôi cũng trở thành một nạn nhân thì sao? Tôi mỉm cười, định tắt đèn đi ngủ tiếp thì...
Reeng reeng reeng...
Tiếng điện thoại bàn vang lên làm giật bắn cảngười. Đã hơn 12 giờ khuya rồi còn ai gọi thế không biết nữa. Dù hơi sợ tôi vẫn tiến lại gần, nhấc ống nghe lên, vẫn câu cửa miệng, tôi nói nhỏ: - Alô!
Bên kia không trả lời, tôi tiếp tục: - Alô, ai đấy? Trả lời đi!
Lần này không im lặng nữa, từng tiếng "khì khè..." vang lên từ đầu bên kia mỗi lúc một gần...Tôi điếng người, mất thăng bằng tựa người vào tường.
"Hahaha! Thằng thỏ đế" - Đầu dây bên kia có tiếng cười to, ngạo nghễ, rất-quen-thuộc.
-Vãi shit mày Bảo! Định hù tao chết à!- Tôi gần như hét lên.
-Hahaha- Nó vẫn cười.
-Khuya thế này mày gọi tao có gì không? Hay để hù thôi.
-Mai đem tao mượn cuốn Conan tập 80, hehe-Nó hí hửng.
-Ok...- Nói xong tôi cúp máy, trong người thấyhơi tức tối thằng bạn chơi ác nhưng có lẽ...sựsợ hãi chiếm phần lớn hơn trong tâm trí tôi.
Đặt người vào giường, tôi nhắm mắt cố ngủ nhưng trằn trọc mãi...Cầu mong từ đây đến sáng sẽ không gặp ác mộng nữa...
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#6 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:14 » @107316

Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Chương V. Đẫm Máu
...
Ngày Chủ Nhật hôm nay trôi nhanh thật, lại sắp kết thúc một tuần mệt mỏi. Đặt người lêngiường tôi nhắm mắt lại. Trong đầu thoáng loé ra ý nghĩ về câu chuyện lời nguyền hôm trước, không biết ngày mai ở trường có xảy ra chuyện gì không? Do quá mệt mỏi vì hôm nay đá 3,4 trận bóng, tôi chìm sâu vào giấc ngủ...
...
Những tia nắng mai đầu tiên của ngày mới hắt vào từ cửa sổ làm tôi bừng tỉnh. Hôm nay phải học buổi sáng nên tôi dậy thật sớm.
Ăn xong gói mì, thu xếp đâu ra đó tôi dắt xe ra lộ. Ngó nhìn đồng hồ chỉ mới 6 giờ hơn, vẫn còn sớm chán! Hít một hơi căng đầy lồng ngực, một cảm giác sung sướng đến tận cùng cơ thể...Trên nền trời xanh biếc không gợn chút mây, những chú chim én đang vô tưxoã thẳng cánh chao liệng đón ánh dương lấp ló sau hàng bạch đàn thẳng tắp...Xa xa, những bác nông dân đã dắt trâu ra đồng rồi, ngày mới của tuần mới thực sự bắt đầu! Nhảy lên con chiến mãi quen thuộc, tôi lại phải đi chinh chiến đây!
Gió miên man vi vu thổi lướt nhẹ qua mang tai làm tôi phấn khích vô cùng, bất chợt trongcửa miệng vang lên câu hát:
"Buổi sáng thức dậy anh hái hoa hồng
Phố vắng tiếng ve anh bước sang nhà
tặng cô bé xinh
Bóng em chìm vào cõi mơ tâm hồn
Thoáng nghe dịu ngọt mắt môi thơm
nồng"
Từ đằng xa kia thấp thoáng một tà áo dài trắng muốt, sao quen thuộc thế! Càng thêm phấn khích tôi chạy hết tốc lực.
Két...- tôi hãm phanh.
- Minh cho Chi quá giang nha!
Lan Chi đang đứng trước mặt, không cần suy nghĩ tôi đáp ngay:
- Đương nhiên rồi, ngay và lun
Chi cười cả tít mắt leo lên xe tôi, lần đầu tiên chở con gái đi học tôi cũng thấy hơi ngại. Suốt quãng đường tới trường tôi và Chi toàn nói về việc học tập, về ước mơ, về hoài bão của hai đứa, tôi càng thấy gần gũi với nhỏ hơn...
Két...- Tôi lần nữa hãm phanh, phía trước là cái cổng trường Trần Văn Kiệt to lớn - trườngtôi.
Thật lạ, chưa tới 7h mà sân trường vắng tênh,ngay cả căn tin cũng chẳng thấy một ai.
Bác bảo vệ ghi số xe cho tôi nhưng mắt k rời khỏi căn phòng thực hành Sinh trên lầu 2. Giờ tôi mới để ý, trên ấy đầy ấp học sinh!
Để xe dưới tán bàng, tôi lao nhanh lên đấy, Lan Chi vẫn khép nép đi sau tôi.
- Chi đừng đi, Minh thấy có chuyện không hayđang xảy ra - Tôi quay đầu lại khuyên Chi.
- Không sao đâu, hì - Cái nụ cười ấy làm tôi không thể nói lên được gì nữa.
Kia rồi, căn phòng quái quỷ ấy! Học sinh đứng đầy cả hành lang. Không giống như những đám đông huyên náo bình thường khác, đám đông này im ắng đến lạ thường, một bầu không khí nặng nề bao trùm cả không gian...Đa số là con trai, mặt đứa nào cũng tái mét, chốc chốc lại thấy có đứa ngã ngang xuống.
Từng bước tiến đến gần, toát mồ hôi hột vì phải chen lấn, tôi không nhận ra Lan Chi đangnắm chặt lấy tay tôi tự bao giờ. Ghé mắt nhìn vào căn phòng...Ôi không!!!
Mùi hôi thối xộc mạnh vào mũi làm tôi đứng lảo đảo. Một màu đỏ nhuộm khắp căn phòng,trên nền máu đỏ ấy là một cô gái... treo cổ lơ lửng trên trần, trên người chỉ còn mỗi chiếc quần jeans đen. Mái tóc phủ xuống che gần hết khuôn mặt khả ái nhưng vẫn thấy được đôi mắt trợn trừng, đôi môi mở to, trắng dã...Điều làm tôi kinh hãi nhất là sau lưng cô ấy...hoàn toàn trống trơn, chỉ thấy được một đường xương sống dài ngoằn...Trên tấm bảng xanh lại xuất hiện dòng chữ ma quái"Máu! Máu! Được tắm máu trinh nữ thật là thích!" Thật là một cảnh tượng hãi hùng mà trước đây tôi toàn thấy trên phim, máu dồn lên đến tận não làm mặt tôi nóng bừng, đôi chân đã bắt đầu run run, chốc chốc lại có mộtluồn điện chạy dọc sống lưng làm chân tôi như muốn khuỵ xuống.
Tôi nhận ra có một lực gì đó ghì mạnh lấy tay tôi. Ôi, Lan Chi đang ngã ra phía sau. Một đôi tay mảnh khảnh đỡ ngay lấy nhỏ - thầy Khoa.
-Ôi giời ôi, con gái sao lại đi xem mấy cảnh tượng thế lày! Chậc - Thầy chặc lưỡi, quay sang nhìn tôi rồi đỡ nhỏ xuống phòng y tế.
Tôi quay lên nhìn cái xác trên trần, quá man rợ! Ai gây ra cái chuyện quái quỷ này thế? Ma quỷ hay con người?...Vô vàn câu hỏi lại hiện ra trong đầu tôi.
Á!!! - Có tiếng la thất thanh.
Mấp máy! Bỗng nhiên đôi môi cô ấy mấp máy,chuyển động lên xuống, chậm rãi. Mắt tôi mở thật to, tim đập liên hồi, dồn dập. Đâu đó lại vang lên tiếng hét "Xác sống!!!" Có vài đứa sợhãi chạy thục mạng, nhưng mắt tôi vẫn k rời đôi môi ấy. Một dòng máu đỏ đậm ọc ra từ khoé miệng cô gái...Đồng tử trong mắt tôi dãn rộng hết cỡ.
Phịch!
Một chú chuột nhắt phóng ra từ cửa miệng cái xác...Quá bất ngờ làm tôi lùi ra sau hai, ba bước theo quán tính. Tim tôi vẫn không ngừng đập, càng mạnh và nhanh hơn...
Lúc này lực lượng công an đã xuất hiện và nhanh chóng giải tán đám tò mò chúng tôi. Ngoái lại nhìn vào phòng, tôi chợt rùng mình,rồi quay lưng lại bước xuống lầu. Đi ngang qua toalet tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít, tưởng nghe lầm tôi bước lại gần...tiếng khóc càng rõ hơn...
...
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#7 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:18 » @107319

Khựa khựa hết roài có rỳ mai up tip
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#8 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:26 » @107324

Truyen này khác truyen tren nha? Truyen tren lap nao co chuong moi m se up

Truyên 18 cho ae truớc khi ae di ngủ
Câu chuyện... bắt đầu... Hoàng hôn dần buông sau rặng tre già cằn cỗi, ánh chiều tà trong thật huyền ảo mơ hồ, một màuxám xịt âm u bao trùm lấy không gian nơi đồng quê vắng lặng. Một ngày lại sắp kết thúc, mọi thứ vẫn bình thường như bao ngàykhác, và dường như dù có chuyện gì sắp sửa xảy ra thì nó vốn cũng bắt đầu bằng những khoảnh khắc rất đỗi bình thường như thế. Linh Lan và Lưu Ly bước lả lơi trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, nói cười vui vẻ. Hai đứa đang bước vào tuổi trăng tròn, tuổi 16 đẹp mộng mơ của thời thiếu nữ. Lan và Ly vốn là bạn thân từ thời còn chập chững biết nói, biết đi, cùng nhau trải qua những tháng ngàythơ ấu hồn nhiên, tươi trẻ, lúc nào dù đi đâu làm gì cũng đều có nhau. - Hôm nay vào lớp ai cũng khen áo dài mới của tao đẹp hết đó mày! – Lan hí hửng khoe. - Vậy sao? Ừ, mà đẹp thiệt. Trông mày xinh hẳn ra, chắc có khối anh xin chết í! Hjhj… - Xí, xin chết làm gì?! Chết rồi sao mê tao được nữa! Sống dở chết dở là được òi. Hahaha - Con quỷ, mày ác thấy sợ lun! - À, tao phải qua bên kia ruộng để xin tiền xài. Mẹ tao hôm nay làm đồng về hơi trễ nên còn ở bên đó! Mày đi chung với tao không? - Ừ, cũng được… Á, quên! Ba tao dặn chiều nay học xong phải về liền để ổng chở tao đi lấy cái bàn học đặt mua hôm kia vềnữa! - Ờ, thôi vậy mày về trước đi. Tao đi một mình cũng được! Hai đứa chia tay nhau giữa đoạn đường vắng trên cánh đồng bát ngát, nào có biết đâu đó cũng là lần cuối cùng hai đứa gặp nhau, dưới bản thể của con người… Bóng chiều dần khuất lấp, nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch. Đêm không trăng, chỉ nhấp nháy vài ngôi sao lẻ loi trên bầu trời. Lưu Ly nhí nhảnh tung tăng chạy sang nhà Linh Lan để rũ qua nhà nó xem dàn máy vi tính mà ba bất ngờ mua cho cùng với chiếc bàn học mới. Chỉ có ba của Lan ở nhà, chú bảo từ chiều tới giờ Lan chưa về, có thể đã ở lại với mẹ nó vì bà ấy hôm nay cũng bận đồng áng không về được. Ly nghĩ chắc cũng không có chuyện gì nên lại tung tăng đi về, háo hức khám phá những thú vị của dàn máytính mới. Đêm khuya lạnh lẽo, mãi lo ham chơi nên khi nhìn đồng hồ thì đã 11 giờ 30 tối, Ly ngáp dài một cái rồi vội đánh răng đi ngủ. Gió thổi lùa que khe cửa rã rít, tiếng ếch nhái kêu râm ran giữa không gian tỉnh lặng. Ly đóng cửa sổ lại, leo lên giường nằm, lòng vu vơ nghĩ chắc nhỏ Lan sẽ ganh tị lắm đâykhi biết mình có “đồ xịn”. Trong giấc ngủ mơ màng, Ly bỗng nghe thấy tiếng rên nhẹ kéo dài bên tai, mắt lim dim, cô thấy cửa sổ đang mở. Ly ngồi dậy… - Quái lạ… Mình nhớ làđã cài chốt lại rồi mà? Ly bước tới đóng nhẹ cánh cửa, nhưng nó cứng đờ, không biết là vìcô đang mê ngủ nên không đủ sức đóng hay vì cửa đang mắc kẹt cái gì. Bỗng một luồng hơi lạnh phả nhẹ sau gáy cô, một giọng nói mơn man lã lướt như gió thổi lùa vào mang tai khiến người Ly ớn lạnh… - Đừng đóng… Gió đêm mát lắm… Nó giúp người tao được hong khô… Ly giật bắn người, rung sợ, nhưng vẫn chưa dám quay lưng lại để xem ai đang nói chuyện với mình. Nhưng bằng một động lực nào đó, người cô từ từ xoay lại, theohướng giọng nói phát ra. Phía cuối góc phòng, ánh sáng không đủ chiếu tới, nhưng vẫn thấp thoáng tà áo trắng muốt đang phấpphới bay. Ly thu hết can đảm tiến lại gần… và nhận ra… - Linh Lan? Là mày hả? - Ừ… Là tao đây… - Giọng nói vẫn nhẹ bẫng và từ từ. Ly thở phảo nhẹ nhõm rồi nói. - Con quỷ, làm tao hết hồn! Tưởng ma không á! - … - Mà… Sao mày vô phòng tao mà không nói tiếng nào hết thế? Hồi sớm tao có tới nhà kiếm này.Nhưng ba mày bảo mày ở lại với mẹ. Tao tưởng… Linh Lan lê bước nhẹ nhàng như lá khẽ lay, rời khỏi vách tường. Gương mặt cô hiện lên, đầy u uất, Lưu Ly bỗng cảm thấy có gì đó rất lạ, không giống với nhỏ bạn thân của cô thường ngày. Tiếng nói Linh Lan cất lên, nhưng lạ thay, khóe miệng cô không hề chuyển động… - Lưu Ly ơi… Tao chết rồi… Người Ly rung bắn lên, hoảng sợ, cố gắng trấn tĩnh. Cô cười gượng rồi nói: - Mày… mày đừng hù tao. Tao… sợ ma lắm!!! Đang nửa đêm, đừng có giỡn ác vậy chứ! - Tao nói thật. Xác tao giờ vẫn còn đang vùi sâu dưới hố đấtngoài đồng. Tao chết thảm lắm… mày hãy nói với ba mẹ tao... nhờ người lấy xác tao lên đi! Ở dưới này lạnh và ẩm ướt lắm, tao chịu không nổi… Nói dứt lời, bóng Linh Lan dần mờ đi, khuất lấp sau bóng tối, Lưu Ly gọi với theo, muốn hỏi vì sao Linh Lan lại chết. Nhưng cơ thể cô bỗng cứng đờ, mọi vật xungquanh trở nên mờ ảo, và khi mở mắt ra thì côđang thấy mình… nằm sóng soài dưới sàn nhà. Lưu Ly hoang mang, không biết cuộc gặp gỡ đêm qua là thật hay chỉ là ác mộng.
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#9 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:30 » @107325

Côchạy sang nhà Linh Lan. - Linh Lan về chưa chú? - Chưa nữa con… A, mẹ nó về tới rồi kìa! Lưu Ly quay đầu nhìn về hướng ba của Lan chỉ. Từ xa, mẹ của Linh nhanh nhảo đi tới, tay xách nách mang nhiều đồ dùng, nhưng chỉ có mỗi bà, không có ai đi cùng hết. Như vậy có nghĩa… - Ủa, con Linh Lan đâu bà? - Sao hỏi tui?! Chiều qua tui dặn nó vô đồng để tui đưa tiền mà có thấy nó đâu! Tưởng nó quên đi về nhà luôn rồi chứ! - Kì vậy, cả đêm qua nó có về đây đâu! Mặt Lưu Ly trắng bệt, cắt không còn hột máu. Vậy là cuộc gặp gỡ đêm qua là sự thật rồi, Linh Lan đã chết, và hiện hồn về báo mộng cho Lưu Ly. Lấy hết bình tĩnh, Ly kể toàn bộ sự việc cho ba mẹ của Lan biết, và kêu họ ra ngoài đồng tìm xác Linh Lan. Hiển nhiên, cả hai đều không tin, cho rằng cô đặt điều nói bậy, còn tỏ ý bực mình. Nhưng quả thực, việc mất tích của Linh Lan cảđêm qua đến nay quả là khó hiểu, từ trước nay nó vốn là đứa hiền lành, ngoan ngoãn, chẳng bao giờ đi đâu quá tối, huống chi là cả một đêm mà không hề có tin tức gì. Cả hai cùng Lưu Ly ra đồng tìm kiếm, nhưng cánh đồng mênh mông, biết chỗ nào có xác của Linh Lan? Sau mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm ròng rã, chẳng thấy chút dấu tích gì. Mọi người đều kiệt sức nên đành bỏ cuộc.Dù sao, ba mẹ Lan cũng vẫn chưa hẳn tin về những điều Lưu Ly nói. Họ đến ủy ban xã để báo conmất tích và nhờ công an tìm hộ. Một đêm nữalại đến, tối nay trời xanh trong, trăng sáng... Đúng rồi, hôm nay là rằm tháng bảy, thế mà hôm qua trời lại tối như mực, gió rít lạnh nhưđêm đông. Bóng trăng tỏa lan sáng rực cả khoảng sân, rồi khuất sau những đám mây đen tạo thành một bức tranh kỳ ảo. Người Ly vẫn thấy run và ám ảnh, cô bảo mẹ sang ngủ chung với mình. Mẹ cười xòa bảo con gái lớn rồi mà còn nhỏng nhẽo. Vì không biết gì về nỗi lo sợ của con mình, sau khi Lưu Ly say giấc, bà lặng lẽ đắp lại mền rồi về phòng ngủ. Cửa sổ bật mở, khẽ lay động nhè nhẹ, tạo thành khúc âm thanh kẽo kẹt đến rợn người, tấm màn nhung phấp phới bay, đong đưa dưới ánh trăng huyền ảo, rồi tối dần, chỉ còn lập lòe thưa thớt chút tia sáng mỏng manh… Ly bỗng mở mắt, và thấy bóng Linh Lan đang vật vờ bên hiên cửa sổ… Cô giật mình, ngồi dậy. - Linh Lan!... Bóng trắng mờ nhạt dần quay đầu lại, mái tóc đen dài khẽ lay che đi gần hết mặt, vẫn chiếc áo dài trắng muốt và gương mặt lạnh tanh. Linh Lan lại cất tiếng nói mà trên môi không hề cử động - Chỉ một chút nữa thôi… Một chút nữa là đã thấy rồi! - Mày nói vậy là sao? Tao cùng ba mẹ mày đã tìm khắp cánh đồng, nhưng cũng không thấyxác mày đâu cả. Thật ra mày còn sống hay đã chết? Mày nói thật đi, đừng làm tao sợ mà!!! Người Linh Lan thẳng đứng, từ từ tiến về phía giường Lưu Ly, cô hoảng sợ lùi lại, nhưng dường như cơ thể Ly lúc này không làm chủ được nữa. Cô như đang bị hút vào Linh Lan, chính xác là bị hút vào đôi mắt ấy, đôi mắt đen ngòm và sâu thăm thẳm, trông thật đáng sợ. Không gian trong đôi mắt ấy cũng tối đen, và khi mọi thứ bừng sáng, Ly đang thấy mình bay bổng giữa không trung, bên dưới là cánh đồng thân quen mà mỗi chiều hai đứa đều đi về. Ly dáo dác chơi vơi, không hiểu tại sao mình lại có thể xuất hiện được ở đây. Cô nhìn sang, Linh Lan đang lả lướt bay bên cạnh, cô cười nhẹ, tiến tới gần và nắm lấy tay Lưu Ly, bay thấp xuống thảm ruộng xanh mướt…. Trên con đê hẹp, một dáng người mảnh dẻ đang bước đi, tà áo dài trắng, mái tóc xỏa dài, là Linh Lan!!! Không thể nào, Linh Lan đang đứng kế bên cô mà???Gương mặt Linh Lan vẫn lạnh băng, không gợn chút cảm xúc, mắt vẫn đăm đăm nhìn về hình dáng của chính mình bước đi trên con đê. Trong vài giây, Lưu Ly hiểu ra rằng, Linh Lan đang muốn cô chứng kiến lại khung cảnhbuổi chiều định mệnh ấy, ngày cô vĩnh viễn lìa bỏ cuộc đời. Một mình bước đi trên con đường vắng giữa đồng lúa thênh thang, Linh Lan hồn nhiên vừa bước đi vừa khẽ hát. Từ trong rặng tre, hai gã thanh niên nhào ra chặn đường, mắt láo liêng rồi nhìn cô cười gian xảo. - Mấy anh… là ai? – Linh Lan lúng túng, sợ sệt. - Hehe, bọn anh là ai không quantrọng! Chỉ biết là bọn anh hiện đang có “nhu cầu”, mà ở giữa đồng này chỉ có mỗi em thôi!!! – Bọn chúng cười nắc nẻ, lưỡi liếm quanh vành môi trông thật gớm ghiếc - Mấy anh… làm ơn tránh đường cho tui đi đi! - Không tránh thì sao nào em gái?! - Không là…tui… tui la lên bây giờ! BỚ NGƯỜI TA! CÓ AI KHÔNG??? Linh Lan hét lớn, Lưu Ly chứng kiếncảnh tượng thật kinh hoàng, muốn bay xuống giải cứu cô nhưng không thể. Cảnh tượng đó chỉ là ảo ảnh của quá khứ được tái hiện lại mà thôi. Linh Lan cố hết sức bỏ chạy, nhưng không thoát nổi, hai kẻ biến thái ác ôn đã bắt được cô, lôi vào rặng tre trong góc tối. Sức cô gái yếu đuối không thể địch nổi hai gã trai to con, chúng xé rách áo cô, thực hiện những hành vị đồi bại, Linh Lan đã cố chống cự và bị bọn chúng bạt tay đánh đập không thương tiếc.
[Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:

Re: [Truyện Ma) Lời Nguyền Ngôi Trường Cổ

#10 » Gửi bài gửi bởi Evil » 09/11/2012 22:35 » @107326

Khi thỏa cơn dục vọng, bọn chúng phát hiện Linh Lan đã chết vì ngạt thở do bị chúng đè nén và bóp cổ quá mạnh, cộng thêm máu chảy quá nhiều. Chúng cuốn cuồn lôi xác cô xuống ruộng ngập nước, đào hố sâu rồi chôn. Xong việc chúng bỏ đi, bỏ lạiLinh Lan dưới vùng đất lạnh hoang vu tăm tối. Khung cảnh khép lại, Lưu Ly trở mình choàng tỉnh thì thấy mình đang nằm trên giường của cô. Ngày thứ 2 Linh Lan mất tích, vẫn không chút tin tức gì, mọi cuộc tìm kiếm đều vô vọng. Lần này, Ly quả quyết với mọi người về cái chết của Linh Lan, mọi người nghĩ chắc cô đang bị hoảng loạn tâm lý khi người bạn thân mất tích nên nói nhảm. Nhưng cô vùng vẫy và nhất quyết yêu cầu mọi người theo mình ra cánh đồng kia, kế bên rặng tre già rậm rạp, bên dưới góc ruộng trũng nước sâu, đúng là nơi này hôm qua ba mẹ Lan và Ly đã không tìm kiếm tới. Phần cây lúa xung quanh bị gãy ngọn, có dấuvết kéo lê vẫn còn khá mới. Mọi người tích cực đào xới đất lên, và quả nhiên đã đúng chỗ. Một cánh tay dần lòi ra… và xác Linh Lan được kéo lên, mẹ Lan bàng hoàng đến ngất xỉu, ba Lan đứng lặng người. Xác cô gáinhỏ đã cứng đờ, ướt mèm, tà áo trắng tinhkhôi đã bị lem luốc vì bùn lầy và nước bẩn. Họlặng lẽ đem xác Linh Lan về nhà và đưa mẹ côđến trạm xá. Khung cảnh buổi chiều tà hiện ra lần nữa giữa giây phút thoáng buồn và lắm đau thương. Từ phía xa, hai gã ác nhân đang hả hê đứng nhìn, dạ yên chí vì không bị phát giác. Nhưng chúng không ngờ, trên tử thi vẫn còn lưu lại dấu vân tay của chúng, chỉ cần kiểm nghiệm là tìm ra ngay. Chúng tungtăng rũ nhau ra quán nhậu, hơi men là ngà chuệnh choạng bước về trong đêm mù mịt, một cô gái đang đứng trước mặt chúng. Mắt chúng sáng rỡ chạy tới và tính thực hiện lại thói cũ, khi tiến tới gần, chúng kinh hãi nhậnra cô gái đứng trước mặt chúng, gương mặttrắng bệt, người lem luốt, ướt đẫm, tóc lù xù xõa ra, mắt trợn tròng nhìn thẳng vào chúng trông thật dáng sợ. Bọn chúng toan bỏ chạy nhưng đã bị kéo lại, có cái gì đó siết chặt lấy chúng, rồi chúng quay lại, gương mặt kinh khủng ấy lại hiện ra, trong cơn men ngút ngàn, chúng không làm chủ được thân xác mình nữa. Cả hai trượt chân ngã nhào xuống con dốc, đầu đập mạnh vào gốc cây đa bắnmáu văng tung tóe, chết không kịp ngáp. Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị đám mây đen che khuất, chỉ còn lập lòe những ánh đènthưa thớt chốn thôn quê, chằng biết từ đâu tiếng quạ kêu vang vọng ngoài đồng vắng, nghe thật rùng rợn. Lưu Ly trở về phòng và say trong cơn mộng mị, xót thương cho đứa bạn thân đã chết thảm và oan ức. Cô thấy tráchmình chiều hôm đó đã không đi cùng Lan qua ruộng gặp mẹ của nó. Nhưng nếu đi cùng, thì mọi chuyện có khác đi không?... Bỗng từđâu, tiếng nói thoảng nhẹ như gió rít lại cấtlên, rung nhẹ nhẹ như tiếng vọng giữa rừng… - Phảiii… Nếu chiều hôm đó… mày chịu đi cùng tao, thì có lẽ tao với mày đã cùng chạy thoát được… Hoặc cùng chết với nhau!!! Lưu Ly vẫn chưa cảm nhận tiếng vọng vừa truyền qua tai mình, ngỡ chỉ là ảo giác. Cô trở mình, quay đầu sang bên, kinh hoàng nhìn thấy… Linh Lan đang nằm kế bên cạnh, mặt đối diện với cô, mắt trợn tròn nhìn không chớp, miệng khẽ cười ghê rợn… - Linh Lan… Sao mày… còn hiện về nữa??? Chẳng phải đã…tìm thấy… xác mày rồi sao? Sao không siêu thoát đi! - Cám ơn mày đã giúp tao. Nhưng ở đó buồn lắm… lạnh lẽo lắm… cô đơn lắm…Đi cùng tao nha… - Không! Tao không muốn đâu! Mày chết, đó là số của mày. Đành chịu thôi, tao cũng buồn lắm, tất cả những gì có thể tao đều đã làm rồi. Mày hãy buông tha tao đi, đừng hiện về ám tao nữa!!! - Tao với mày… là bạn thân hơn cả chị em… Thế mà mày lại nỡ bỏ rơi tao sao?... Đi với tao đi… Cùng nhau phiêu bồng chốn thiên thu cực lạc... - Không, đừng...Đừng mà! Tao còn gia đình, người thân, ước mơ và khát vọng. Còn nhiều điều tao muốn làm ở tương lai lắm. Tao chưa muốn chết, tao không muốn chết!!! Những lời nói Lưu ly thốt ra lọt thõm vào hố sâu thăm thẳm,không ai nghe thấy được cả. Xung quanh cô chỉ còn là bóng đêm bao trùm, và trước mặt là gương mặt kinh dị của Linh Lan. Mặc cho những cầu xin thảm thiết của Lưu Ly, LinhLan vẫn tiến tới gần với gương mặt ngàymột biến dạng, mắt lòi ra trắng dã không tròng, lưỡi khè ra giữa vành miệng rộng hoát be bét ròng rã máu, cảm giác nhơ nhuốt, lạnh lẽo, ngàn ngạt phũ lấy người Lưu Ly. Cô cố hét lên cầu cứu nhưng không phát ra thành tiếng, người bỗng cứng đờ, chỉ còn có thể phát ra thanh vực yếu ớt cuối cùng trong vô vọng - “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG........ ..........” Sáng hôm sau, vì chờ mãi mà chẳng thấy con gái mình thức dậy đi học. Ba mẹ Lưu Ly vào phòng gọi thì phát hiện cô đã chết từ lâu, mọi người kinh hoàng gọi cấp cứu. Kết quả khám nghiệm cho thấy Lưu Ly đã tắt thở từ lúc nửa đêm, mắt tuy nhắm nghiền nhưng thần thái vẫn ánh lên vẻ hoảng loạn kinh hãi. Nguyên nhân cái chết là vì nhịp tim đập quá vận tốc cho phép, cộng với não bộ chịu sự áp chế quá nặng vì lý do nào đó nên máu không thể lưu thông. Vào ngày hôm đó, tang lễ của hai cô gái trẻ bạc mệnh ấy đã được diễn ra cùng 1 thời điểm hết
Bạn có sợ đau không?
>không sợ
Bạn có sợ khổ không?
>không hề
bạn có sợ chết không?
>lại càng không
Vậy bạn sợ gì?
.
>Sợ những giọt nước mắt buồn tủi trên đôi mắt mẹ và giọt mồ hôi mệt nhọc trên đôi má cha.Mà mình không thể làm GÌ được
Evil
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️10/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/60⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸82/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Ngũ Độc Kỳ Kinh⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:



Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất