[center]Em ạ! Không biết khi viết những dòng này chính anh và em cũng không biết giữa chúng ta đó có phải tình yêu hay không.
Chúng ta gặp nhau thế nào nhỉ? Qua comment và những dòng status, qua những avatar long lanh mà ta chỉnh sửa!
Anh tìm hiểu em chỉ qua những dòng tin, em thích anh không phải qua cái nhìn mà qua những dòng bình luận.
Nụ hôn của anh và em chỉ là những icon, những cái hôn môi xa qua bài hát.
Và những món quà chỉ là quà ảo! Có nhiều lúc cả anh và em đều cùng tự hỏi, phải chăng mình đang có vấn đề?
Nhưng...
Có một sự thật
Cứ một ngày khi không thấy những dòng comment của em là anh thấy nhớ
Một ngày không thấy comment của anh là em nhắn tin
Khi vui điều đầu tiên anh nghĩ là nhắn tin cho em
Lúc buồn em chẳng tìm vai ai tựa mà dựa vai anh qua... tin nhắn
Và cứ thế
Ta yêu nhau lúc nào ấy nhỉ?
Cũng có lúc giận dỗi
Cũng có lúc hờn ghen
Có lúc ngúng nguẩy
Nhiều khi lại trốn chạy
Chúng ta đuổi theo chính chúng ta, cho những hình tượng do chúng ta tạo nên yêu nhau.
Một tình yêu kỳ lạ
Kỳ lạ nhưng anh lại thấy đầy niềm vui.
Trong cuộc sống thật cả anh và em có lẽ có cuộc sống riêng, niềm vui riêng nhưng sao niềm vui em mang lại cho anh dường như không bao giờ hết.
Em ạ, dù mai này cả anh và em đều không còn online nữa. Tình yêu đó có bị xếp vào góc kỷ niệm phủ bụi mờ nào đó thì anh cũng muốn cám ơn em, cảm ơn người tình ảo nhưng là niềm vui thật của anh, là nỗi buồn của anh cũng là nơi chia sẻ của anh.
Em sẽ mãi là tình yêu của anh em nhé.
Hôn em, nụ hôn gửi qua đường truyến 512Mb/s đầy nồng thắm[/center]