- Uống cà phê.
- Tại sao lại gọi giống tôi?
- Vì tôi cũng thích.
Tại sao lúc nào Kỳ Tuấn cũng xuất hiện bên Thư như một bóng ma không hơn kém, cứ mãi bỡn cợt chẳng ra làm sao. Nhưng cũng phải cảm nhận, sự quấy rối của Kỳ Tuấn làm cuộc sống của Minh Thư có thêm nhiều màu sắc hơn. Khôngchỉ đơn thuần là cả ngày ở tòa soạn, ban đêm lại phải ở nhà duyệt bài....
Và cô đã để người đàn ông đó từ bàn phía đối diện sang ngồi cùng bàn với mình. Một cách im lặng. Chỉ để thưởng thức cà phê Cappuccino.
Chap 12:
Đưa Minh Thư lên tận nhà, Kỳ Tuấn mỉm cười trao chiếc áo khoác lại cho cô và nói:
- Có vẻ như hôm nay cô không vui.
- Thì sao?
- Nên không muốn cãi cọ với tôi.
- Hôm nay thì hôm nay thì tôi lại thấy anh hiền hơn đó chứ. Bớt bốc đồng, và trông giống một người đàn ông hơn.
- Vậy trước kia tôi trong mắt cô chỉ là một con khỉ đột sao?
Minh Thư chỉ nhoẻn cười. Cô chuẩn bị đóng cửa, cô nói:- Giá như anh cứ mãi như thế này thì đã không có những xung đột của chúng ta.
- Sông có khúc người có lúc.
- Vì thế, nên tôi chưa có ý định gọi anh trở lại bởi anh vẫn cứ “có lúc” như thế. Câu tục ngữ ấy không sai nhưng nó hoàn toàn không có trong từ điển nguyên tắc. Làm việc với tôi phải tuân thủ duy nhất một nguyên tắc. Đó là phải nghiêm chỉnh với kỷ luật!
- Vẫn câu đó: là cái tòa soạn đó cần tôi để được mọi ngườichú ý. Cô nhìn cái cuốn tạp chí vừa in đi, nhợt nhạt, thiếu ánh sáng và màu sắc và kỹ thuật thì kém xa tôi. Một thằng nghiệp dư cũng làm được. Làmsao có thể sánh bằng một người tôn thờ photoshop như một lẽ sống như tôi lúc thực hiện những đầu báo.
- Anh luôn cho rằng là “người thời thượng” cần anh. Nhưng anh không nhận ra, không nhờ tờ tạp chí này thì cũng không ai biết đến anh. Không ai biết tới designer như anh sao? Giả sử anh vẫn không thể trở lại đây, tôi có thể tìm người thiết kế mới. Vậy thì trong tương lai, ai có nhớ tới “những cú click phù thủy” của anh nữa?
Tuấn không hiểu sao anh luôn đối đáp thua Minh Thư. Anh ấp úng:
- Tôi... tôi có thể đi tìm công việckhác.
- Đúng là không thiếu những nơi khác cần anh. Nhưng nếu thực sự anh muốn điều đó thì anh đâu chờ tôi đến năn nỉ anh. Anh luôn đặt tầm quan trọng của anh với “người thời thượng” nhưng anh cũng rất quan trọng nó. Ít ra, nếu gạt bỏ cái tính cách tự cao của anh. Anh là người duy nhất có tâm huyết với nghề nghiệp lúc tôi vừa mới tiếp quản chiếc ghế Tổng biên tập.
Kỳ Tuấn vẫn im lặng. Minh Thư nhìn đồng hồ và nói:
- Cũng muộn rồi. Tôi luôn đặt tầm quan trọng của công việc lên hàng đầu cho nên tôi cần giấc ngủ sớm.
- Vậy tại sao cô không đến năn nỉ tôi? Thà chịu chấp nhận trước mặt tôi khỏa thân nếu thua cá cược còn hơn là một lời nài nỉ kín không ai biết à? Cô nói tôi tự cao vậy cô ngại làm điều đó không phải vì sĩ diện ư?
- Thắng thua là chuyện của Thượng đế sắp đặt. Khi tôi đã tự tin cá điều đó với anh không phải vì tôi chắc chắn tôi thắng. Mà là vì...
- Vì cái gì?
Minh Thư suy nghĩ một chút rồimỉm cười:
- Vì chúng ta cần có nhau.
Kỳ Tuấn quay trở về, trên đường lái xe, anh suy nghĩ rất lâu. Và anh cảm thấy, Minh Thư đã đúng. Lẽ ra Tuấn mới là người cần tờ tạp chí này. Anh đã có rất nhiều kỷ niệm vui buồn cùng với nơi đây. Tại sao trong một lúc khó khăn như vậylại vì tự ái mà tự kết thúc cơ hội cho chính mình? Minh Thư đâu phải là một người quá khắt khe. Đổi thay tính cách một chút thì mọi chuyện có thể đã khá hơn. Nếu không vì thái độ ngông cuồng thì Tuấn đã không phải trở thành kẻ thất nghiệp cuộc sống không thoát khỏi một chữ “chán” như thế này. Giờ anh mới nhậnra anh yêu công việc này, anh thích ngồi lặng hàng giờ bên máy vi tính chỉ để chỉnh sửa cho xong một đầu báo đẹp, một trang bìa bắt mắt. Cuộc sống của Tuấn ngoài công việcnày ra thì mọi thứ quá đỗi vô vị. Mỗi người đúng là có cá tính riêng như Tuấn không thể cứ sống mãi như thế này được.
Minh Thư đóng cửa sổ lại và chuẩn bị đi ngủ, chợt cô thấy có bóng dáng người đi ngang trông khá giống Kỳ Tuấn lúc nhìn từ phía sau. Cô lại suy nghĩ về anh, một tài năng đã được khẳng định như cũng khó khuất phục vô cùng. Thư luôn dùng mọi cách để