Con và anh khác nhau. Đúng thế! Khác nhau bởi vì anh là con trai duy nhất trong gia đình. Còn con chỉ là một đứa con gái “vô dụng”- theo đúng suy nghĩ của riêng con. Anh thông minh, giỏi giang luôn là niềm tự hào của ba mẹ. Con chỉ là “cái bóng” núp saulưng anh. Người ta nhắc đến con cũng chỉ với cái danh là em gái của anh -một chàng trai chơi bóngtuyệt vời và đầy những thành tích khiến bất cứ ai nhìn vào cũng phải thèm muốn và ngưỡng mộ.
Còn con thì dù có cố gắng lắm cũng chỉ là họcsinh tiên tiến. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho anh là ba mẹ được nở mày nở mặt; còn đến lượt conchỉ là cái nhíu mày. Từ nhỏ đến giờ con chưa từng biết đến mùi vị yêu thương của ba mẹ là nhưthế nào.
Con chưa một lần được ba âu yếm ôm vào lòng, chưa một lần con được mẹ vỗ về, nũng nịu, xoa đầu hay thậm chí mẹ cũng chưa từng trải tóc cho con. Ba mẹ chưa mộtlần khen hay động viên mỗi khi con đạt điểm cao. Cả anh và con đều đi thi học kì, nhưng ba mẹ chỉ hỏi mình anh mà thôi. Con tủi thân vô cùng. Dần dần khoảng cách giữa con và ba mẹ trở nên xa hơn. Sợi dây tình cảm gia đình trong con có lẽ đã quá căng rồi. Không thể kéo giãn thêm được nữa.
Con bắt đầu tỏ ra lạnh lùng, vô cảm với tất cả. Bề ngoài con cứng rắn để che đi sự mềm yếu trong trái tim con. Con ít khi trò chuyện với ba mẹcũng như anh, hiếm hoi lắm con mới nở một nụ cười. Nhiều người còn cho rằng con bị trầm cảm. Con mặc kệ tất cả. Con như một cái bóng âm thầm giữa mọi người trong gia đình. Con luôn trốn tránh những bữa tiệc gia đình, những lần cả nhà mình đi dã ngoại với lí do con bận học thêm, con chuẩn bị có bài kiểm tra…
Con thèm lắm cảm giác được ba mẹ đưa đón mỗisáng tới trường. Nhìn đứa bạn được ba đón về, tay nó lọt thỏm trong bàn tay của người ba, cười tít mắt khiến con thấy ghen tị. Con đã cố gắng rất nhiều. Các bạn khác chỉ mất 15 phút để giải một bài toán còn vớicon phải mất 30 phút, thậm chí là là cả tiếng đồng hồ mà vẫn không ra. Hằng đêm con ngồi cặm cụi dưới ánh đèn tới 1-2 giờ sáng mới chịu đi ngủ.