Chap 4-D:
Cảm giác này cực kỳ thân
thuộc với cô. Tim cô bắt đầu
đập bình thường trở lại. Một
tiếng mèo kêu nhẹ nhàng
khiến cô nhận thấy mình đã
không dự đoán sai. Cô liều
lĩnh kéo mớ tóc giả ra thì
thấy Hắc Bảo thân yêu.
Tay chân lúc nãy lạnh cóng
giờ như được hồi phục, máu
lại lưu thông bình thường,
cô tỉnh hẳn lên. Cô nhận ra
sợ hãi quá thường tổn thọ.
Cô bế con mèo lên rồi òa
khóc. Trong đêm thê lương
tiếng khóc của cô như vỡ ra.
Lúc thường trông cô rất
cứng cỏi, kiên cường, nhưng
đó chỉ là vẻ bề ngoài mà
thôi.
Bật đèn lên, cô quan sát kỹ
mái tóc giả kia. Cô đoán khi
Hắc Bảo chạy đi, nhảy vào
thùng rác nên bị vướng vào
nó. Hắc Bảo thương tích đầy
mình, chắc là do bộ tóc. Cô
nghĩ thầm: nếu nó về muộn
hơn chút nữa, có lẽ mất
mạng vì bộ tóc giả này mất.
Chắc Hắc Bảo đã phải cố
gắng lắm mới trốn về được
để cô cứu nó.
Tần Cẩm bế con mèo vào phòng tắm để tắm rửa cho
nó. Sau khi sấy khô, cô lấy
cồn i ốt trong hộp thuốc ra
sát trùng cho nó; dường
như Hắc Bảo cũng biết cô
đang chữa trị cho nó nên
ngoan ngoãn để cô làm.
Nhìn dáng vẻ đáng thương
của nó, cô không nỡ trách
tội nó đã làm cô sợ, bởi nó
đã cố về nhà để cầu xin cô
cứu nó mà. Cô cảm thấy lạ
bởi Hắc Bảo vốn dĩ rất thông
minh, sao lại có thể bị quấn
vào bộ tóc giả ấy; bộ tóc giả
ấy rất có thể sẽ siết chết nó.
Cô lấy túi thức ăn cho mèo
đổ hết vào bát của Hắc Bảo. Nhìn nó ăn ngon lành, cô
vui vẻ ngồi trước máy vi
tính. Tần Cẩm vừa trêu vừa
đút thức ăn cho nó, song
hình như con mèo chẳng vui
vẻ chút nào, có lẽ do bị
thương nên nó khó chịu
chăng? Cô tiếp tục trêu nó
nhưng đáp lại chỉ là những
tiếng kêu meo meo vô tình.
Sốt ruột quá, cô liền đứng
dậy rót cho mình một cốc cà
phê để tỉnh táo. Chính lúc
quay người đi, trong chiếc
gương đối diện không phản
chiếu hình của Tần Cẩm mà
là hình một người phụ nữ
tóc dài, mặc áo xanh dài tay đang đứng sát vào lưng cô.
Hắc Bảo đang nằm trong
làn, bỗng kêu lên một tiếng
rồi nhảy lên người cô. Tần
Cẩm dịu dàng vỗ nhẹ vào nó
rồi nhắc nhỏ: "Quá nửa đêm
rồi em kêu như vậy sẽ làm
hàng xóm sợ đấy." Nhưng
dường như Hắc Bảo không
để ý, ánh mắt nó cứ nhìn
chòng chọc ra sau vai cô.
Trong gương thay quần áo
cách Tần Cẩm không xa là
một bàn tay xanh xao với
những móng tay dài, hình
như nó đang sợ hãi gì đó
nên dừng lại bất động trước
cô khoảng vài phân. Tần Cẩm ôm mèo rồi ngồi
trước máy vi tính, cô bắt đầu
gõ chữ. Hắc Bảo nhảy lên
bàn vi tính, lấy thân mình
che tấm gương. Trong
gương bây giờ không phải
khuôn mặt của Tần Cẩm mà
là khuôn mặt không có mắt,
đầm đìa máu đang nhìn về
phía trước của người phụ nữ
lúc nãy.
=> Ghê ko a.e. Ðau tim quá