Ỷ THIÊN ĐỒ LONG TẦM PHÀO KÝ
nguồn: Search
hồi 10: Kim Mao Sư Vương phần 1
Chúng tôi chạy đến nơi thì phát hiện một người tóc vàng, thân hình vạmvỡ to lớn đang múa tít Đồ Long Đao đấu với bàgià Kim Hoa.
Tôi ngạc nhiên hỏi Trương Vô Kỵ:
- Đại ca, nghĩa phụ anh đấy hả?
- Ừ.
- Thế ông ý là Rambô Mỹ à? Sao tóc tai vàng rực thế kia?
- Ông nhà quê vừa thôi - Triệu Mẫn nhìn tôi cười khúc khích - nhìn tóc Sư Vương xem, vẫn còn vài chỗ đen đen, chắc chắn là tóc đi nhuộm rồi. Trương giáochủ, không ngờ nghĩa phụ của huynh ăn chơi đến thế.
Trương Vô Kỵ thấy Triệu Mẫn cười đểu mình như vậy chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Chợt tôi nhìn thấy mụ già Kim Hoa vừa đánh vừa lùi, rõ ràng có ý dụ cho Tạ Tốn chạy về phía trước, tôi không khỏi ngạc nhiên: "Thằngcha Tạ Tốn này đúng là đầu to óc bằng quả nho,mụ Kim Hoa vừa đánh vừa dụ thế kia mà cũng không biết."
Những mong hét lớn đánh động cho Tạ Tiền bối nhưng vừa nhìn thấy mặt mụ vợ của tôi đứng đó, hồn vía tôi đã thăng tuốt lên chín tầngmây xanh, thôi kệ, Tạ Tốn chết cùng lắm Trương Vô Kỵ không được hưởng gia tài, có liên quan gì đến mình đâu, kể cả hắn được chia gia tài thì với tính keo bẩn của hắn, đời nào lại chịu chia bớt chotôi.
Nghĩ vậy tôi hạ quyết tâm ngồi im, mặc kệ tênSư Vương chết toi đấy.
Nhưng Triệu Mẫn mắt còn tinh hơn mắt cú vọ, ả chợt kêu lên:
- Trương Vô Kỵ, mau nhắc nhở nghĩa phụ anh, dưới đất cắm đầy độc châm, coi chừng ôngta mà đạp phải thì bị uốn ván chết toi.
Trương Vô Kỵ nghe vậylại sợ phải tốn tiền đưa sư vương đi bệnh viện vội vàng quơ một khúc cây ném bay những cây đinh nhọn dưới chân đi ra xa.
Tạ Tốn sau hồi ngạc nhiên hiểu ra mọi chuyện bèn nói lớn:
- Là vị anh hùng nào đã ra tay cứu giúp?
Trương Vô Kỵ chưa kịp chạy ra thì nghe tiếng lóc cóc loong coong từ xa tiếp theo đó, ba bóngngười chạy vụt tới nơi.
Thấy bọn chúng múa may làm đủ trò kỳ dị, tôi ngạc nhiên:
- Cái bọn mãi võ sơn đông này làm ăn kém quá, bản lĩnh thế kia mà cũng đòi hành tẩu giang hồ, thảo nào phải tới tận hoang đảo này để mà biểu diễn.
Trương Vô Kỵ chợt gắt lên:
- Câm mõm lại, biết gì mà nói, đó đều là nhữngvõ công thượng thừa của Càn Khôn Đại Na Di đấy, quái lạ, bộ võ công đó ta đều để trong người, lý nào lại bị tung ra thị trường như vậy chứ?
- Không đúng đâu, nếu Càn Khôn Đại Na Di được rao bán trên thị trường thì ta đã học từ đời tám hoánh rồi - Triệu Mẫn cười nói - chắc chắn bọn này có bản photocopy của chúng cũng nên.
Chúng tôi còn chưa ngừng cãi nhau thì nghebọn chúng tự xưng là Phong, Vân, Nguyệt Tam Sứ của Minh Giáo Ba Tư. Chúng đến đây với dã tâm đè đầu cưỡi cổ Minh Giáo Trung Nguyên, dĩ nhiên, bọn Sư Vương đời nào chịu, cuối cùng hai bên xảy ra kịch chiến.
Lấy ba chọi ba có vẻ công bằng nhưng Thù Nhi đã bị mụ già Kim Hoa đả thương, võ công lại chẳng bằng ai nên nhanh chóng bị loại ra khỏi vòng chiến, tiếp theo đó, Kim Hoa Bà bà lại bị hai tên quay lại đánh hội đồng, lột ra bộmặt thật.
Tôi và Trương Vô Kỵ thấy vậy sững người ra,không ngờ dung mạo thật của bà già đó lại xinh đẹp đến như vậy, tại sao thường ngày lại giả trang thành già nua,xấu xí như thế?
Triệu Mẫn thấy tình hình nguy ngập định xông ra trợ giúp, Trương Vô Kỵ được dịp lấy le với người đẹp, nào chịu bỏ qua liền vọttới, sát cánh cùng Sư Vương tạm thời đẩy lui tam sứ.
Cả bọn chúng tôi thấy tình hình không hay bènvội vàng chạy vào bên trong một hang động gần đó.
Lúc này, Sư Vương với cất giọng ồm ồm nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu tên gì?
Trương Vô Kỵ vội vàng quỳ sụp xuống đất:
- Nghĩa phụ, con là Trương Vô Kỵ đây.
Tạ Tốn mừng đến run người nhưng sau đó ônglại cười rộ lên:
- Đừng thấy người sangbắt quàng làm họ nhé, muốn mượn danh nghĩatử của ta để lấy Đồ Long Đao hả? Đừng đi vào rừng mơ mà bắt tìmquả dưa bở.
Trương Vô Kỵ thấy vậy kêu lên:
- Nghĩa phụ, người nhớ không, lúc con sinh ra đời người và cha con nhậu say, mẹ con chạy lại hỏi đặt tên con là gì, người nói " Vô, Vô , Vô, Kị quái gì chứ, vợ đẻ thôi mà, Thúy Sơn, Vô đi, chúc mừng thằng bé ra đời." Vì vậy mẹ con mới tưởng người định đặt tên con là Vô Kị, người có nhớ không?
Tạ Tốn ngẩn người ra nói:
- Đúng rồi, bí mật này chỉ còn ta và con ta biếtthôi, Vô Kỵ con ta.
Thấy hai cha con ôm nhau mừng mừng tủi tủimà tôi và Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược, Tiểu Chiêu cả Kim Hoa bà bà không khỏi phì cười vì cái tên quái đản đó.
Trương Vô Kỵ lại hỏi:
- Vì sao nghĩa phụ lại tới đây.
- Đó là do đại muội đến tận Băng Hỏa Đảo mới ta đến Linh Xà đảo du lịch, vừa được đi chơi miễn phí vừa được thayđổi không khí thì còn gì bằng.
Sau đó, Triệu Mẫn chợt kêu lên:
- Hỏng rồi, giờ tôi mới nhớ ra, triều đình đã hạlệnh cấm không cho phép bất cứ ai lai vãng tới gần hòn đảo này do sợ virus cúm gà sẽ bùngphát, hỏng rồi, chúng tamau rời khỏi đây.
Mọi người nghe vậy ai cũng bở vía, vội vàng hộc tốc kết một chiếc bè băng ra hải đảo.
Nào ngờ số bọn tôi đen như mõm con Ki Ki, vừa ra biển không bao lâu thì bị thuyền của bọn Minh Giáo Ba Tư dùng pháo kích bắn chìm hết.