Chapter 1:
"Thuật luyện kim là một loại tư tưởng triết học thời trung cổ, cũng chính là hình thức bán đầu của hoá học hiện đại. Mục tiêu của nó là thông qua phương pháp hóa học biến một số kim loại thành hoàng kim, chế tạo thuốc trường sinh..."
"Cho nên mới nói đây chỉ là sản phẩm mê tín thời trung cổ thôi, Thành, chẳng phải khoa học hiện đại đã chứng minh rằng điều này là không thể thực hiện đc hay sao?"
"Nhưng mà thầy, thuật luyện kim ít nhiều cũng có đến 2500 lịch sử, nên..."
"Được rồi, ngưng, Thành, em cũng lớn rồi mà, em cần phải thực tế hơn một chút. Hơn nữa là một sv nghành hóa, vậy mà luận văn tốt nghiệp em lại đi viết mấy cái "thuật luyện kim" này... Haizz, mấy thứ này đều là những vật đã bị lịch sử quên đi, so với việc vùi đầu vào nó, thầy càng mong em có thể có một bài luận văn thực tế hơn. Cũng vì tương lai của em chứ không phải của ai khác."
"Bị lịch sử quên đi sao..." Rõ ràng đây là một điều thật tuyệt vời, nhưng lại chỉ có thể bị mọi người quên đi. Đáng buồn làm sao. Mang theo mất mát, Thành lấy lại bài luận văn sau đó yên lặng ra khỏi văn phòng, trở lại chính mình "một người ký túc xá".
Tôi tên là Thành, một sv "bình thường" hay ít nhất là vậy... Có lẽ từ khi vô tình mà tiếp xúc với thuật luyện kim, hai chữ bình thường có lẽ đã cùng tôi vô duyên. Bị luyện kim lí lẽ thuyết phục, tôi không ngừng mà học tập tri thức, bị mê hoặc tôi lại sinh ra ý tưởng muốn chứng minh thuật luyện kim là chân thật. Đáng tiếc... Lại thất bại lần nữa.
Từ khi tiếp xúc với thuật luyện kim, các bạn học bắt đầu coi tôi như một gã bị Chuunibyou, nhưng mà theo thời gian trôi đi, bệnh tâm thần, tên điên... Đã trở thành mọi người đối với tôi nhận thức chung. Tất cả đều xa lánh tôi, đến nỗi kí túc xá thậm chí chỉ có một người ở... Cũng tốt ấy chứ, mấy ai lại có thể ở một mình như vậy . Mà cũng nhờ vậy tôi mới có thể tự do tiến hành thí nghiệm, hôm nay tôi cũng tràn đầy tự tin đấy .
Về tới căn kí túc xá lộn xộn của mình (trên mặt đất vẫn còn đầy đồ dùng thực nghiệm và tài liệu), tôi để những khó chịu trong lòng qua một bên, một lần nữa đầu nhập vào sự nghiệp luyện kim. Mặt dù chưa từng thành công, nhưng người xưa có câu thất bại là mẹ thành công, nếu sợ hãi thất bại mà không làm gì cả thì sẽ không bao giờ có thành công.
Lấy công cụ ra và chuẩn bị sẵn sàng, Thành vẫn nỗ lực như mọi hôm, dựa vào công thức tìm được trên mạng (really!?) tiến hành thí nghiệm.
"... Nho này, cánh hoa nhài, còn cần một tí chanh... Muối hư vô là cái thể loại gì? Chắc dùng muối cũng được..." Dù sao văn bản dịch ra đôi khi cũng có thể sai ( ). Đã đến lúc để chúng ta chứng kiến kì tích, đun nóng lên rồi... Đùnnnnnnnnnng
"Ặc... Có nổ luôn à..." Thành mặt xám xịt dùng tay lau mấy cái chất lỏng dính trên đầu, cảm thấy trên bầu trời hình như có mấy con quạ bay qua còn kêu mấy tiếng baka~baka.
"Mà khoan, đây là chỗ nào? Chả lẽ kí túc xá nổ bay luôn rồi? Sao mà nhìn đâu cũng thấy cây..."
Chung quanh được bảo phủ bởi những cây cổ thụ to lớn, có một số loài cây rất lạ dường như không có ở VN hay thậm chí cũng k có ở phần còn lại của thế giới, tiếng chim quanh quẩn bên tai, thêm vào đó chính là mùi hương của bùn đất. Thành chắc rằng mình không phải ở căn kí túc xá lộn xộn của mình, nhưng xung quanh cũng không giống như hiện trường của vụ nổ. Quá yên tĩnh và hoàng sơ.
"Chẳng lẽ... Mình đã thành công? Mình chế tạo ra cả một thế giới mới!? (atsm à?) Hahahaaaaaa... Ba, mẹ, hai người trên thiên đường có thấy không, con trai hai người đã thành công..."
"Thật ra thì không có đâu, nhóc không có thành công nha." Bất chợt một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
"Ai... ai mới nói...?" Thành bị âm thanh vang lên bất chợt kia dọa sợ, xoay người nhìn lại mới phát hiện phía sau không biết khi nào có thêm một......... người...? Người nào mà đặc biệt ghê, chỉ có nữa người lơ lửng giữa không trung~~ mặc dù rất đẹp, hoa hậu cũng chào thua nhưng mà vẫn thật đáng sợ.
"Không cần hoảng sợ như vậy, ta sẽ không ăn thịt nhóc đâu... Cho dù ta có là Yokai đi nữa. "
"Yokai...? Này, cô đừng tưởng tôi ít đọc sách nhá, nói gì thì nói, tôi cũng là sv đã trâu dồi chủ nghĩa Mác-Lê Nin, mấy cái thứ không hiện thực như Yokai, ma, quỷ gì đó làm gì tồn tại, cô đừng có dọa tôi..." Tuy rất mạnh miệng nhưng đôi chân đang run kia lại bán đứng Thành, dù sao, nữa người trôi nổi giữa không trung mà không có gì cả cũng quá đáng sợ...
"Không tin ma quỷ? Vậy sao nhóc lại theo đuổi thuật luyện kim, một thứ phi hiện thực?"
Ok, super effective, Thành không tìm ra cách để phản bác.
"Vậy... Tôi chỉ có một câu hỏi... Tại sao tôi lại tới đây?" Thành run rẩy hỏi.
"Bởi vì nhóc đã bị quên đi."
"Eh? Là sao?"
"Theo đuổi một thứ nên bị quên lãng, nhóc cũng sẽ bị quên đi, thuật luyện kim chính là một thứ đã bị quên lãng, nhóc theo đuổi nó nên cũng sẽ bị lãng quên."
"Sao có thể...?" Mọi người luôn xa lánh mình nhưng thật sự họ đều quên đi mình sao...? "Như vậy vì sao tôi lại ở đây, chẳng phải tôi nên bị lãng quên sao? Một người bị lãng quên tại sao lại xuất hiện ở đây?"
"Bởi vì nơi này chính là như vậy, đây là vùng đất mà chỉ có những đồ vật bị lãng quên mới tới, ở nơi này những thứ phi hiện thực đều là thực, những thứ phi hiện thực đều được cho phép, bao gồm cả thuật luyện kim mà nhóc theo đuổi."
"A... Thật không thể tin được... Nơi này.... nơi này thật phù hợp với tôi sao? Mà, là một người mới, tôi có cần tự giới thiệu chứ?"
"Đương nhiên" thiếu nữ cười nói.
"Ummmm... Tôi tên... là Thành... Một sv... không, một nhà luyện kim bị lãng quên, hân hạnh..."
"Hơi lắp bắp nhưng cũng tạm, như vậy, ta tên Yakumo Yukari nha~~~~~ hoan nghênh đi vào Gensokyo ( Huyễn Tưởng Hương), nơi mà chúng thần cũng phải quyến luyến.
"Gensokyo sao? Hi vọng tôi cũng đc chúng thần quyến luyến, dù sao tôi cũng khá xui xẻo..."
"Sẽ đc, thần nói..." Yukari không biết từ đâu lấy ra một cái quạt xếp che nửa khuôn mặt từ từ nói. "Thuận buồm xuôi gió."
"Cảm ơn... A? Ahhhhhhh? Cái quái....?"
Nhìn thiếu niên đã bị sukima (ranh giới) nuốt hết, Yukari lầm bầm "Như vậy, kẻ theo đuổi những thứ bị lãng quên. Người liệu có thể tìm được ước mơ của chính mình không? Ngươi có thể đuổi theo nó? Chân chính ước mơ!"
Giới thiệu? Chắc k cần đâu nhỉ? Ảnh? Chắc google là có
Ba, mẹ ở thiên đường ơi, coi trai hai người rốt cuộc đã gặp được nữ thần trong cuộc đời mình, nàng có mái tóc màu vàng óng ả, nàng mỉm cười sẽ làm cho người ta xay mê, từng cử chỉ của nàng đều tao nhã, nàng còn là một người vô cùng tận chức tận trách.................. Hell no! Mọi người nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao? Con gái con đứa gì đâu mà không có tiết tháo gì hết, đã vậy lại vô trách nhiệm, cư nhiên đem tôi ném ở đây xong rồi mặc kệ, NPC thì chí ít cũng phải hướng dẫn tân thủ cho rõ ràng chứ (chú mày nghĩ mình đang chơi game à?). Thành từ trong đống rác bò ra, trong lòng cũng không ngừng mà oán niệm Yukari.
"Mà thôi, dù sao người ta cũng là Yokai... Không thể trêu vào nha. Mà nói gì thì nói, nơi này là nơi nào?" xung quanh cũng không giống như lúc nãy, thay thế cho mấy cây cổ thụ khổng lồ đó là những ngôi nhà mang phong cách cổ xưa được xây từ đất và tre nứa, bên cạnh Thành thỉnh thoảng cũng đi qua mấy người ăn mặc theo phong cách trung cổ, lúc này họ đang nhìn Thành với một ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Mẹ ơi, cái anh kia ăn mặc kì lạ quá."
"Con còn nhỏ, đừng xem những thứ không tốt, sau này trở thành như vậy thì khổ." Người phụ nữ liết Thành một cái sau đó nhanh chóng kéo con rời đi.
“Bác gái, bác rốt cuộc là có ý gì? Cái ánh mắt như nhìn lưu manh + ăn mày kia là sao? Đau lòng thiệt chứ, trái tim em nó mong manh lắm đấy." Thành trong lòng khóc lóc nghĩ.
"A~~~~ vạn sự khởi đầu nan, đừng vội nản lòng." Nghĩ như vậy, Thành kéo một bà cụ lại hỏi "Bà ơi, cho cháu hỏi, đây là đâu vậy ạ? Eh.... Bà... sao bà lại ngã xuống...?" Nhìn bà lão bị mình kéo lại tự nhiên ngã xuống, khóe miệng của Thành dựt dựt mấy cái.
"Bớ người ta, có người đẩy ngã tôi, tôi năm nay cũng đã 80 tuổi vậy mà... bớ người ta! Nhà tôi cũng chỉ có cái thân già này gánh vác vậy mà... có người lại nhẩn tâm như vậy~~~~~ nhanh lên, đừng để hắn thoát..." Bà lão ngã xuống đất rống to, nhìn như còn rất khỏe.
"Trời ạ, vậy mà lại đi đẩy ngã một bà lão." "Bà ơi, bà có bị thương gì hay không?" "Nhìn ăn mặc là đã biết không phải người tốt, lại dám làm chuyện như vậy, bà cụ thật đáng thương." Người xung quanh bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Nhìn quần chúng vây xem, bàn tán, Thành chỉ muốn nói một câu "lòng tin tưởng giữa người với người đâu hết rồi T_T."
______________________
"Rốt cuộc tình huống bây giờ là như thế nào?" Mới bị bà lão ăn vạ xong, Thành nhìn thiếu nữ đang ngồi trước mặt mình, cảm thấy mình không hiểu tình huống bây giờ cho lắm.
"Như cậu thấy, tôi đưa bà cụ bị cậu đụng ngã đi phòng trung tâm, đợi lát nữa Mokou mang bà ấy đi Eientei (vĩnh viễn đình) chữa trị, hơn nữa còn giúp cậu khuyên lui nhóm quần chúng đang phẩn nộ... Mọi chuyện chính là như vậy." Thiếu nữ uống một chút trà chậm rãi nói.
"Vậy... Cảm ơn cô rất nhiều."
"Không sao, không có gì đâu."
"Nhưng mà..."
"Sao?"
"Nhưng vì sao tôi lại bị trói như tù nhân vậy? Rốt cuộc tình huống là như thế nào?" Thành cảm thấy kể từ lúc mình bước vào Gensokyo, thần kinh của mình chưa bao giờ bình tĩnh.
"Hi vọng cậu bình tĩnh một chút, suy cho cùng cậu cũng là một người ăn mặc kỳ quái, đẩy ngã bà cụ xong âm mưu chạy thoát, có thể nói là lưu manh, bị trói lại cũng hợp lí mà." Thiếu nữ vẫn bình tĩnh mà trả lời.
Nhìn thiếu nữ vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, Thành cảm thấy tiếp tục la hét cũng chả được gì nên quyết định ngậm miệng làm tên câm.
"Tuy rằng hiện tại cũng không phải lúc, nhưng vẫn để tôi tự giới thiệu mình một chút đi, tôi là người đương nhiệm của nhà Hieda, Akyuu, Hieda no Akyuu, cậu hẳn là người ngoại lai, không biết tên cậu là gì?" Akyuu lễ phép nói.
"..." Thành là một người cố chấp
"Cậu ổn chứ?" Akyuu một lần nữa lên tiếng dò hỏi.
"..." Thành là một người rất cố chấp.
Nhìn bộ dạng giận dỗi của Thành, Akyuu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: "Cậu thật thú vị, so với cảm thấy bất an với hoàn cảnh xa lạ, cậu lại trung thành với cảm xúc của mình, cứ như là trẻ con vậy."
"..."
Không để ý đến Thành đang giả bộ câm điếc, Akyuu nói tiếp: "Cậu cũng không phải người đầu tiên đến Gensokyo, tuy răng cũng không tính là quá nhiều nhưng mấy kiểu người kiên định, cố chấp cũng không ít... nhưng mà giống như cậu thì vẫn là lần đầu tiên đấy, cậu quả thật rất... kiên... cường... không, có lẽ nên nói là ngu ngốc mới đúng, cậu thật sự hiểu được bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào sao?"
"Eh, cô thật bất lịch sự, ai là ngu ngốc chứ? Còn về cái hoàn cảnh mà cô nói, Yukari cũng kể cho tôi rồi, ukm cái con Yokai tóc vàng ấy." Thành bất mãn nói. (Đã chịu mở miệng )
Nghe Thành nói xong, Akyuu kinh ngạc nói: "Hiền giả Yokai? Như vậy, cậu có biết mối quan hệ giữa người và yokai là như thế nào không?"
"Quan hệ cá lớn nuốt cá bé đúng chứ?" Thành trả lời một cách dứt khoát.
"Như vậy vì sao cậu lại không thấy hoảng sợ? Đối với tình huống này, phần lớn người ngoại lai hẳn là nên sợ hãi, sau đó đòi trở về, chả lẽ cậu không nghĩ quay lại sao?" Akyuu đưa ra thắc mắc của mình.
"Nope!" Thành nhanh chóng trả lời sau đó nói tiếp: "Yukari đã nói, ở đây có thứ mà tôi theo đuổi, bị mọi người phủ nhận mà quên đi "thuật luyện kim". Một chút khó khăn sao có thể ngăn chặn bước chân theo đuổi giất mơ của tôi."
"Pttt... Ha ha ha ha... Cậu thật là ngu ngốc... Ha ha ha... Lại đối với chính mình thành thật như vậy... Ha ha ha..." Akyuu bật cười trước câu trả lời của Thành ( ).
"Cô phiền thật đấy, mà nãy giờ cứ cậu này, cậu nọ mãi, tôi tên Thành... Eh... Đừng có cười nửa." Thành bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
" Ha ha ha, xin lỗi, Thành-san, mặc dù hiền giả Yokai hẳn đã nói rồi, nhưng hãy để tôi nói lại lần nữa đi, hoang nghênh đi vào Gensokyo, hi vọng ở đây, cậu có thể tìm được ước mơ của chính mình."
"Cảm ơn, mà, có thể cởi trói cho tôi được không?"
"Rồi~~~~rồi~~~~"
"Eh, cái kiểu nói chuyện như dỗ con nít này là như thế nào? Cô thật sự cho tôi là một tên ngốc sao?"
"Haha...Ai biết?"
Ừ thì đã nói là để mấy bác tự google tìm hình nhưng lỡ rồi up luôn đi
Akyuu
Yukari
P/s: main hiện đang ở Ningen no Sato (nhân thôn)
Mà h tui mới để ý một điều là cách nói chuyện của Mokou k những giống coi trai mà còn hay tự xưng mình là "lão tử" , mà tui nên để Yukari là Hiền giả Yokai hay hiền giả yêu quái nhỉ?
Tôi tên là Thành, đi vào Gensokyo, tôi bắt đầu bước lên con đường trở thành một nhà luyện kim thật sự, xưng bá thế giới đã không còn là giất mơ hahahaa.... Ừ thì..... Mặc dù tôi rất muốn nói như vậy nhưng mà con đường luyện kim quả thật là gánh nặng đường xa mà.
Ở Ningen no Sato, dưới sự giúp đỡ của đại tiểu thư giai cấp tư sản Akyuu tôi cuối cùng cũng có chỗ an thân, đó là một ngôi nhà nằm gần trung tâm thôn làng, vốn là tài sản của nhà Hiedan, nay đã thuộc quyền sở hữu của tôi ha ha ha ha...... Mùi ăn bám đâu đây........ Ô ô ô ô (đang khóc vì chợt nhớ mình ăn bám )
"Ê, ê, ngươi phiền lắm đó, từ nãy tới giờ tự nhiên cười cho đã rồi khóc, ngươi có bệnh à?"
"Vậy cô có thể trị không?" Thành không chút do dự phản bát.
"Hả, chú mày chán sống rồi à?" Mokou nắm lấy cổ áo của Thành đem Thành kéo lại trước mặt mình, hung tợn nói.
"Ayaaa, sức mạnh lớn = với việc nghiền nát mọi thứ à?... Thật là hiện thực quá đi" Tuy trong lòng đang oán niệm hiện thực tàn khốc, nhưng vì mạng nhỏ của mình Thành chỉ có thể "nhẹ nhàng" nói: "Nghẹt thở chị đại ơi, có gì từ từ nói..."
"Hừ, quá yếu đuối." Thả Thành ra, Mokou khinh thường hừ một tiếng.
"Tôi chỉ là một con người, làm sao mà thắng cô được chứ." Nghe ý kiến của Mokou, Thành bất đắc dĩ nói.
"Cũng bởi vì ngươi quá yếu cho nên lão tử mới phải đi theo ngươi đây này. Lâu lâu mới có một ngày nghỉ cũng chả yên thân, nếu biết mình chỉ là con người thì nên tự giác chút đi, cứ ở trong thôn mà sống cho hết phần đời còn lại là được, loi choi làm gì k biết." Nói xong, Mokou lấy ra một viên kẹo ngậm trong miệng, k thèm để ý đến Thành.
Đối với tình huống như vậy, Thành chỉ có thể thở dài mà cảm thán một câu: "Tạo hóa quả thật là trêu người." Tất cả đã sai ngày từ lúc bắt đầu rồi....
~Bắt đầu nhớ lại vài hôm trước~
"Akyuu, tìm tui có chuyện gì k?" Đứng trong sân vườn rộng lớn của nhà Hiedan, đối với việc tiểu thư Akyuu tới trễ, Thành tỏ ra rất bất mãn. (Nên nhớ là chú đan ăn bám nhá)
Akyuu cũng không để ý đến hành vi thất lễ của Thành mà chỉ nhẹ nhàng đáp: "Rồi~~~~~~~rồi, chú vất vả rồi..."
"... Cái dọng điệu đó..." Đối với Akyuu Thành luôn có một cảm giác bất lực.
"Không phải trẻ em luôn cần phải dỗ dành, nhẹ nhàng sai?" Akyuu kinh ngạc nói.
"GODDAMNIT..."
Nhìn hai người đùa giỡn trước mặt mình, cô gái ngồi gần Akyuu khẽ mỉm cười, đợi hai người đã chọc nhau xong mới cười lên tiếng: "Hai đứa thân nhau quá nhỉ."
"Em hoàn toàn k biết vì sao chị lại đi đến kết luận như vậy" Thành nhìn cô gái tóc bạc trước mặt mình nói: "Mà, chị là...?"
"À, xin lỗi, chị thật thất lễ, tên chị là Keine, Kamishirasawa Keine, chị là giáo viên ở phòng trung tâm, hân hạnh."
"Ể, vâng, em tên là Thành, hân hạnh." Thành vội vàng đáp.
Thấy cả hai đã giới thiệu nhưng lại k quá chỉ tiết, Akyuu mở miệng nói thêm: "Đây chính là lí do mà hôm nay tui kêu chú lại đây đó Thành, đã sinh hoạt ở Ningen no Sato thì chú phải biết hai người, một chính là chị Keine, tất cả trẻ con ở Ningen no Sato đều do chị ấy dạy bảo. Nếu có gì k hiểu, chú cũng có thể hỏi chị ấy."
"Thật là để cho mọi người phải kính nể." Đối với giáo viên, Thành rất là tôn trọng.
"Em quá khen rồi." Keine vẫn duy trì mỉm cười nói.
"Vậy người còn lại là ai?" Thành đối với người mà Akyuu phải trịnh trọng giới thiệu tỏ ra rất tò mò.
"Là Fujiwara, chắc cô ấy cũng sắp tới rồi, cô ấy rất mạnh nha, nếu chú cần đi đâu bên ngoài có thể nhờ cô ấy giúp đỡ. Cô ấy rất hay giúp đỡ người khác, bình thường, chính cô ấy là người đưa người bệnh đến Eientei để chữa trị." Akyuu nhanh chóng trả lời thắc mắc của Thành.
"Wow, có sức mạnh nhưng k coi khinh mà lại vui vẻ giúp đỡ kẻ yếu sao? Thật đáng nể, thật đáng nể. Làm tui muốn gặp mặt ghê."
"Chị tin rằng em và Mouko có thể trở thành bạn tốt của nhau." Keine cười nói.
"Eh, cảm ơn chị." Đang suy nghĩ từ để chút nữa gặp mặt Fujiwara, Thành cũng k nghe rõ lời của Keine.
Đang lúc Akyuu và Keine trò chuyện, bên ngoài cửa vang lên một âm thanh lười biếng: "Keine, Akyuu, tìm tui có việc gì hay k?"
"A, tới rồi, Mokou, Akyuu em ấy... aiiii!!!!" Keine đứng dậy vừa tính trả lời nhưng mà, Keina nhanh, Thành còn nhanh hơn, vẩn luôn đứng cuối đầu suy nghĩ Thành quyết định phải lưu lại một ấn tượng tốt cho Fujiwara tiên sinh. Đã suy nghĩ một hồi lâu, Thành lấy một tốc độ kinh người chạy tới người đang đứng trước cửa, nói lớn: " Fujiwara tiên sinh, tôi kêu là Thành, đối với việc ngài luôn giúp đỡ người khác tôi rất ngưỡng mộ, hân hạnh."
"Đm, biến ra chỗ khác coi, tiên sinh cái gì? Lão tử là nữ nhá." Câu nói tràng ngập tức giận này là thứ cuối cùng mà Thành nghe đc. Thành cảm thấy cả người mình bắt đầu bay ngược lại phía sau, dùng hết sức bình sinh nhìn lại người đạp bay mình, đập vào mắt Thành chính là một cô gái tóc trắng với gương mặt đỏ bừng vì giận dữ.
~Quay lại hiện tại~
"Bởi vậy mới nói lúc đó tôi k biết cô là nữ mà! Mokou, k phải tôi sai, mà là cái thế giới này sai, tha thứ tôi điiiiiii!" Thành ôm chân Mokou mà khóc lóc kể lể.
"Kinh chết đi đc, buông ra nhanh, hay ngươi muốn chết hả?" Mokou tức giận hét lớn.
"Cô k tha thứ tôi, tôi sẽ k buôn ô ô ô ô......" Thành quyết định lì lợm là liếm.
"Buông ra coi, ta còn lâu mới tha thứ cho cái tên thất lễ như ngươi...a a a, chết tiệt, đừng có chà nc mũi lên quần ta. Ok, ok, biết rồi, ta tha thứ ngươi, mau buông ra aaaaaaa." Nhìn thấy nước mũi của Thành sắp dính vào quần mình, Mokou quyết định thỏa hiệp.
"Ai nó dối là cờ hó?" Thành nói một cách nghiêm túc.
"Quả nhiên, ngươi vẫn nên chết đi." Cảm giác mình bị chơi, Mokou k chút do dự cho Thành ăn một đấm.
"Thật xin lỗi chị Keine, em k thể trở thành bạn tốt với Mokou đc... Cứu mạnggggggg...."
Mokou triển khai đại trận thế "đốt trời nấu biển", Kaguya lại không sợ hãi dù chỉ một chút, ánh sáng năm màu nở rộ xung quanh Kaguya, đồng thời trong miệng cô cũng lẩm bẩm: "thần bảo", theo lời nói của cô, trùng trùng điệp hư ảnh hiện lên ở phía sau Kaguya.
Tatsu no Kubi no Tama (Viên ngọc đeo trên cổ rồng).
Hotoke no Miishi no Hachi (Bát đá khất thực của Phật).
Hinezumi no Kawaginu (Áo choàng lông của chuột lửa).
Tsubame no Koyasugai (Ốc xà cừ của chim yến).
Hourai no Dan no Eda (Cành (tỏa) đạn của Bồng Lai).
Vô số tia sáng với năm màu khác nhau nhanh trong hội tụ lại trên bàn tay đang vương ra phía trước của Kaguya sau đó cô chợt nắm tay lại.
"Hourai no Tama no Eda (viên ngọc của bồng lai)."
Mokou hừ một tiếng khinh thường, cánh chim tạo từ lửa sau lưng rung lên, vô số những quả cầu lửa như những viên sao băng đỏ rực xẹt qua, hướng Kaguya lao xuống, Kaguya nhẹ nhàng vung vẫy viên ngọc năm màu trong tay mình, dễ dàng đỡ đc đòn tấn công của Mokou, sau đó phóng ra một chùm sáng ngũ sắc, đem Mokou thổi bay mấy thước, không cho Mokou có cơ hội ổn định thân hình, Kaguya lao tới bên cạnh Mokou sau đó không chút do dự đấm một phát. (Đấm cho k trượt phát nào )
Đồng tử của Mokou có rụt lại, nhưng chỉ trong phút chốc cô lại cười gằn, cô bắt lấy tay của Kaguya sau đó lòng bàn tay nhanh chóng bốc lên ngọn lửa đỏ rực, ống tay áo của Kaguya bị cháy mất một nửa, thì ra cô chỉ giả vờ sơ hở để có thể tóm đc Kaguya, cô nâng một chân, hướng bụng Kaguya mà đá.
Đối với Kaguya việc bị tóm lại cũng k phải lần đầu, cô rất rõ ràng mình k giỏi cận chiến như Mokou, viên ngọc bồng lai sáng lên, đem cả người của Kaguya bao lại, Mokou đá lên bức màng ánh sáng k có gây ra bao nhiêu sát thương, chỉ có thể khiến cho Kaguya lùi lại mấy bước.
Xong, Kaguya cũng k lộ ra bâng quơ, nhẹ nhàng như lúc đầu nữa, mà ánh mắt dần trở nên sắt bén hơn.
Mokou liếm liếm khoé môi đã khô khốc, nở ra một nụ cười dữ tợn, hai tay của cô chợp lấy hư không, bất chợt hai ngọn lửa trống rỗng xuất hiện trong tay cô, cô xoa hai ngọn lửa thành một thể duy nhất sau đó há miệng nuốt xuống, đôi cánh lửa cũng dần dần hợp nhất với cô, cả cơ thể cô được bao vây bởi ngọn lửa.
Bất tử, ngọn lửa bất diệt của phượng hoàng.
Tiếng kêu của phượng hoàng chấn động cả khu rừng, vang vọng tới mây xanh, tuy vậy ánh sáng năm màu quanh thân Kaguya và hư ảnh của viên ngọc bồng lai vẫn vững như núi. Cuộc chiến khốc liệt trong khu rừng đối với cả hai còn chưa đủ, hai người lao ra khỏi Mayoi no Chikurin (Rừng tre Lạc Lối), hướng lên bầu trời cao vót kia mà một lần nữa triển khai chiến đấu.
Eirin k biết từ khi nào xuất hiện, cô cầm trên tay một cây cung sau đó hướng lên trời bắn ra một mũi tên mang theo ánh sáng lập lòe màu trắng.
Một mũi tên xỏ xuyên cả trời cao.
Mặt trời bị che đi, ánh sáng bị ngăn lại, từ ban ngày thành ban đêm, bầu trời trong xanh bị thay thế bởi màu đen của vũ trụ và những ngôi sao lấp lánh.
Một kết giới để giữ cho cuộc chiến k lan ra phía ngoài - kết giới của đêm tối vĩnh hằng.
Ánh sáng năm màu dưới bầu trời đêm nở rộ như những đóa pháo hoa xinh đẹp, ngọn lửa đỏ rực cứ như những con mãnh thú cuồng bạo k ngừng mà đánh vào màn sáng ngũ sắc. Quần áo của hai người đều trở nên tả tơi, nhưng vì một lí do nào đó mà trên người họ chỉ có máu chứ k có vết thương.
"Kaguyaaaa!!!!!"
Nắm đấm bao phủ bởi ngọn lửa nện vào trên ngực của Kaguya, lồng ngực bị đánh nát, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra, cũng ngay lúc này viên ngọc ngũ sắc kìa cũng đâm vào bụng Mokou, lại chợt rút ra, máu tươi cũng theo đó mà chảy ra như suối.
"Tiếp.... nào..."
____________________
Đánh cho tới sức cùng lực kiệt cả hai vẫn k phân thắng bại, hai người rốt cuộc chậm rãi mà rơi xuống đất, Kaguya chân vừa chạm đất liền mém té dập mặt, may mà Reisen tay chân lanh lẹ chạy tới đỡ cô, mới làm cho cô k có xấu mặt, Eirin thì lấy ra một viên thuốc từ tay áo đưa cho Kaguya, Kaguya nhận lấy sau đó nuốt viên thuốc, gương mặt tái nhợt của cô trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mokou cũng như Kaguya, chân vừa chạm đất cũng mém té, nhưng cô k chút do dự cắn lưỡi của mình, cơ thể rã rời muốn ngã kia chợt khựng lại, thành công mà đứng vững.
Kaguya có Eirin, khỏi cần nói cũng biết, rất mau rồi sẽ hồi phục, còn cô thì...... luôn là như vậy, trước mặt của Kaguya cô sẽ cố gắng trống đỡ, sau đó đi đến một nơi k có người mà ngã xuống, mơ màng mà ngủ một vài ngày, cuối cùng lại chậm rãi mà trở về căn nhà gỗ của mình.
Giống như một con thú nhỏ bị thương, tìm một chỗ vắng vẻ mà liếm láp vết thương của mình, sau đó lại tiếp tục bước đi trong cô độc.
"Mấy hôm nữa... còn phải đi đón bà cụ..."
~Mấy hôm sau~
Cuối cùng cũng trở về nhà, Mokou thở ra một hơi, cô có lẽ khá là may mắn khi k gặp Kaguya lúc đi đưa bà cụ về, vậy cũng tốt, chí ít cô có thể nghỉ ngơi một tí sau mấy ngày vất vả... hay ít nhất là cô nghĩ vậy.
... ... ...
"Gì chứ? Keine và Akyuu tìm ta có việc sao?"
"Vâng Mokou-sama, dường như liên quan đến một người ngoại lai."
"Người ngoại lai... Thôi đc rồi, ta sẽ đến, ngươi về trước đi!"
"Vâng!"
"K biết là ai mà đến Akyuu và Keine phải kêu mình lại, mà thôi kệ, dù sao Akyuu, Keine cũng đã gọi, đi cũng k có vấn đề gì." Mokou nghĩ.
_____________________
"Đm, biến ra chỗ khác coi, tiên sinh cái gì? Lão tử là nữ nhá." Đây cũng là lần đầu tiên mà Mokou gặp Thành.
Chả biết cảnh đánh nhau miêu tả như thế nào, tui đã cố
Mokou và Thành vì sao lại đi cùng nhau? Mấy chap trước tui nói chưa ta?.... Hình như chưa....
Cái gọi là ấm no vô tư, dưới sự giúp đỡ của tiểu thư Akyuu, Thành đã có đc chỗ an thân và giờ đây đang bắt đầu bước lên con đường trở thành một nhà luyện kim. Nhưng mà khi cẩn thận nghĩ lại Thành mới phát hiện, tình huống của mình bây giờ cũng chả khác lúc ở hiện thế bao nhiêu, phương pháp: k có, tài liệu: cũng k. Lâm vào thế bí, Thành một lần nữa đi tìm Akyuu mà kể lể...
Tuy rằng Akyuu căn cứ theo chủ nghĩa tình thần nhân đạo mới chỉ cho Thành nơi mua vật liệu: Kourindou (Hương lâm đường). Nhưng đối với một thanh niên sức chiến đấu 5 như Thành thì quả thật có chút khó khăn, chính vì vậy vì mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Thành đành mặt dày mà đi tìm cường đại lại thiện lương hơn nữa còn hay giúp người "Fujiwara" tiên sinh đi cùng. Dọc theo đường đi hai người cãi nhau ầm ĩ, rốt cục cũng đến đc nơi cần đến của chuyến đi: Kourindou.
"Ta chờ ở ngoài, ngươi tự vào đi." Mokou liết Thành nói.
"Ok." Đã bị Mokou cho ăn hành kha khá, Thành chỉ có thể nhược nhược mà đáp lại một câu sau đó đẩy ra cửa của Kourindo: "Làm phiềng rồi... A...aaaaaa... cái thể loại gì đây... mắt của tui....."
Thành còn chưa kịp nhìn hàng hóa xung quanh liền đã bị người đứng ở giữa phòng tỏa sáng mù mắt. Nếu như buộc phải hình dung mà nói, vậy thì chỉ có một chữ "soái". Thật sự là quá "soái", đây rốt cục là "soái" đến mức nào? Mái tóc màu bạc như tuyết, phiêu dật mà lại nhu thuận, khuông mặt cương nghị cùng với những đường cong kể rõ tang thương, quần đùi màu trắng tràng đầy thanh xuân, cả người đứng ở giữa phòng bày ra một dáng poss cứ như cái tượng ném đĩa huyền thoại, cơ bắp toàn thân đều tỏa sáng lóng lánh .
"Vl, bụng 18 múi... Hâm mộ vãi... Không đúng có ô ô ô ô... (Phiên dịch: cứu mạng Mokou ơi!)
Người kia chú ý tới Thành, dùng một tay che miệng Thành lại, dùng một thanh âm trầm thấp nói: "Xin lỗi quý khách, nhưng còn chưa tới giờ mở cửa. Ủa, xỉu luôn rồi à?"
---------------
"Đây là đâu? Tui là ai?" Thành mồ hôi đầm đìa mà bật dậy, Thành vừa mơ thấy một thằng cơ bắp cuồn cuộn đang pose trước mặt mình, sau đó có kéo mình lại mà cọ sát... Vừa nghĩ lại thôi là thấy ớn lạnh rồi. May mà chỉ là mộng.
"Tỉnh rồi à?" Một dọng nói vang lên phía sau Thành. " Biến thái, chịu chết đi!" Thành tức giận mà quay về đằng sau hét. "Eh!?"
Đứng ở đằng sau Thành cũng k phải một tên cơ bắp như cậu tưởng, mà là một người thanh niên nhìn tương đương ôn hòa, kết hợp với mắt kiến trên mũi càng tăng thêm một chút nho nhã. Nam tử nhìn biểu hiện kinh ngạc của Thành, hơi dừng một chút nói: "Tôi tên Rinnosuke, Rinnosuke Morichika, là chủ của Kourindou, quý khách tới mua đồ sao?"
"Eh, đúng vậy, tôi tên Thành, một người ngoại lai, tới đây để mua một số tài liệu." Thành gãi gãi đầu nói, mặt dù còn hơi choáng nhưng luyện kim vẫn là quan trọng nhất.
"Người ngoại lai sao? Như vậy mấy thứ này chắc thích hợp với cậu." Nói xong, Rinnosuke chỉ chỉ mấy món đồ chất đống bên cạnh vách tường.
"Chà, nhiều thứ thật... Oh vãi, psp, nitendo switch, lốp xe Michelin... Ông chủ, mấy món này ở đâu ra vậy?"
Rinnosuke nhìn ra ý tưởng của Thành, nên nhàn nhạt mà nhắc nhở: "Muenzuka (Vô duyên trủng), nơi đó thường sẽ có đồ vật từ thế giới bên ngoài rơi xuống, tuy nhiên nơi đó rất nguy hiểm, cậu tốt nhất đừng có đi đến đó một mình."
"Oh..." Thành cảm thấy có chút thất vọng. Có lẽ nhìn ra sự mất mác của Thành, Rinnosuke suy nghĩ một chút nói: "nếu cậu cần, mấy thứ này có thể miễn phí cho cậu."
"Thật sao? Rinnosuke chú quả thật là người tốt mà." Thành đối với việc luôn bị ức hiếp từ khi bước vào Gesokyo rốt cuộc thấy được hy vọng, trên đời này quả nhiên vẫn còn có người tốt.
"K có gì, xem như là tôi bồi thường cho cậu đi." Rinnosuke có chút chột dạ nói. "Chú mới nói cái gì vậy?" Đang đắm chìm trong sung sướng, Thành k có nghe rõ Rinnosuke nói. "K có gì đâu..." "Oh, ok."
Tìm mấy món đồ mà mình muốn, được mùa, Thành vui vẻ mà tạm biệt Rinnosuke sau đó rời đi. Mới ra khỏi Kourinu, Thành liền thấy Mokou ngồi dưới một gốc cây. Thành đi lại kêu Mokou một tiếng: "Chị đại, về nhà ăn cơm.”
Nghe đc tiếng của Thành, Mokou cũng k có đứng dậy, mà chỉ bình tĩnh nhìn Thành, thẳng cho đến lúc Thành cảm thấy k đc tự nhiên mới nhàn nhạt nói: "Sở thích của Rinnosuke chính là như vậy, một lần k quen, nhưng thấy nhiều lần rồi sẽ quen."
"Hả, quen cái gì cơ?" Thành tỏ vẻ khó hiểu với Mokou. "Bị dọa cho xỉu luôn còn hỏi, đừng có chơi trò giả ngủ coi. Tuy rằng ta biết ngươi tạm thời k tiếp thu đc nhưng suy cho cùng cũng do ngươi vào mà k gõ cửa ấy chứ." Mokou đối với thái độ của Thành có chút bất mãn nói.
"Nani?" Kí ức một lần nữa hiện lên, cái hình ảnh kia lại chảy vào óc Thành "Khoan, đó k phải mơ à? Trời ạ, thằng cha cơ bắp kia là Rinnosuke á? K khoa học, k khoa học."
Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm kia của Thành, Mokou chỉ bình tĩnh chờ cậu tiếp thu sự thật này. Ở Gensokyo chính là phải tiếp thu cái sự thật mà người thường k thể tiếp thu mới có thể sống sót à ( ) có một số việc mà Thành phải tự vượt qua một mình, ai cũng không thể giúp đỡ...
"Mokou, cô vậy mà k có đến cứu tui..." Đột nhiên Thành oán niệm nhìn Mokou nói.
"A?????? Ngươi lại đi để ý cái này? Ngươi là một tên ngốc sao?" Mokou tỏ vẻ bội phục trước thần kinh của Thành.
"Kẻ nói người khác ngốc mới là đồ ngốc. (9 chan )"