THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ
Tác giả: Dan Brown
Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 111-phần 1
Sự sang trọng trong hành lang Belvedere khiến Kohlerthấy mệt mỏi. Chỉ riêng tấm vàng lá dát trên trần cũng đủ để trang trải cho cả một năm nghiên cứu về bệnh ung thư. Rocher dẫn nhà khoa học ngồi xe lăn đi theomột con đường dốc dành riêng cho người tàn tật, đi theo dường vòng để vào cung điện Apostolic.
- Không có thang máy à? - Kohler hỏi.
- Không có điện. - Rocher đưa tay chỉ những cây nến đang cháy đặt rải rác khắp nơi. - Một phần trong nỗ lựctìm kiếm của chúng tôi đấy.
- Những nỗ lực chắc chắn không đem lại kết quả.
Rocher gật đầu…
Kohler lại chịu thêm một cơn ho nữa. Rất có thể đây sẽ là một trong những cơn ho cuối cùng trong đời ông ta. Dù sao thì Kohler cũng chẳng muốn thế chút nào.
Khi hai người lên đến tầng trên cùng và sắp sửa rẽ vào hành lang dẫn tới phòng làm việc của Giáo hoàng thì bốn người lính gác Thuỵ Sĩ hớt hải chạy đến:
- Thưa đại tá, ngài đang làmgì vậy? Chúng tôi tưởng là người này có thông tin về…
- Ông ấy yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với Giáo chủ Thị thần.
Những người lính lùi lại, vẻ hoài nghi.
- Vào báo với Giáo chủ Thị thần ngay. - Rocher ra lệnh.- Giám đốc của CERN, ông Maximilian Kohler đã có mặt ở đây, và muốn gặp ngài ngay lập tức.
- Tuân lệnh. - Một người lính nhận lệnh, và lập tức chạy lên trước.
Những người lính còn lại vẫn đứng im. Họ chằm chằm nhìn Rocher, vẻ không hài lòng.
- Từ từ đã, thưa chỉ huy. Việc thông báo có khách vào tiếp kiến Giáo chủ Thị thần là của chúng tôi chứ.
Kohler không thèm dừng lại ông bấm nút, cho xe ngoặt hẳn sang một bên, tránh mấy người lính gác.
Mấy người cũng quay phắt lại và chạy theo chiếc xe lăn.
- Dừng lại đã, thưa ông!
Kohler chẳng ưa gì bọn họ. Thậm chí những người lính gác ưu tú nhất cũng không tránh khỏi cảm giác thương hại thông thường đối với những kẻ không may bị tàn tật. Nếu Kohler là người bình thường thì hẳn sẽ bị bọn họ tấn công ngay lập tức. Đã tàn tật thì còn được tích sự gì nữa, Kohler thầm nghĩ. Hay đúng hơn là người đời vẫn nghĩ thế.
Kohler biết thời gian không còn nhiều, và ông cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Rất có thể đêm nay ông sẽ phải chết ở đây nhưng chẳng có gì đáng kể. Ông sẵn sàng trả giá bằng chính mạng sống của mình. Cả đời ông đã phải chịu đựng quá nhiều, và một người như Giáo chủ Thị thần Ventresca không đượcphép làm hỏng thành quả của ông.
- Thưa ông! - Những ngườilính chạy vượt lên trước. rồi đứng thành hàng ngang chắn trước chiếc xe lăn. - Ông phải dừng lại ngay! - Một người lính rút súng chĩa thẳng vào người Kohler.
Kohler dừng lại.
Rocher bước lên, vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi ông Kohler. Chỉ chốc lát thôi ạ Không ai được phép vào phòng làm việc của Giáo hoàng mà không thông báo trước.
Nhìn sâu vào mắt viên đại tá, Kohler biết là không còn cách nào khác. Tốt thôi, ôngthầm nghĩ. Chúng ta cùng đợi vậy.
Như thể những người lính này đã cố tình bắt Kohler phải dừng lại trước một cái gương lớn choán cả một mảng tường. Nhìn thấy hình ảnh méo mó dị dạng của mình, Kohler bất giác lùi lại.
Rồi ngay tức thì, cảm giác căm phẫn dồn nén bao lâu lại bừng bừng dâng lên, khiến ông thấy tràn đầy sức mạnh đối với kẻ thù củachính mình. Chính những kẻ này đã tước mất của ông sựuy nghiêm của một con người. Chính vì những kẻ này mà cả đời ông không một lần được gần gũi phụ nữ… và cũng chẳng một lần có thể đứng thẳng dậy để nhận những giải thưởng được trao tặng. Chân lý của các người là gì nào? Bằng chứng đâu? Một cuốn sách chỉ toàn những câu chuyện ngụ ngôn cổ lỗ sĩ ư? Những lời hứa hão về Phépmàu nhiệm ư? Trong khi khoa học đang từng ngày mang lại biết bao điều kỳ diệu!
Kohler nhìn vào đôi mắt lạnhlẽo của chính bản thân mình.Đêm nay ta có thể chết trong bàn tay của tôn giáo, ông thầm nghĩ. Nhưng đây đâu phải là lần đầu.
Trong thoáng chốc, Kohler lại thấy mình là cậu bé 11 tuổi, nằm trên giường, trongbiệt thự của cha mẹ tại Frankfurt. Tấm đệm trải giường hảo hạng nhất châu Âu dưới lưng cậu bé ướt sũng mồ hôi. Chú bé Max cảm giác như đang bị thiêu đốt, toàn thân đau như xé. Suốt hai ngày nay, cha mẹ vẫn quỳ bên giường và ra sức cầu nguyện. Trong góc phòng là ba người thầy thuốc giỏi nhất thành phố Frankfurt.
- Tôi khẩn thiết yêu cầu các vị suy nghĩ cho kỹ càng! - Một người lên tiếng. - Trông thằng bé kìa! Sốt cao thế kia cơ mà. Nó đang phải chịu đau đấy. Nguy cấplắm rồi!
Chưa cần mẹ phải lên tiếng Max đã biết bà sẽ nói gì.
- Chúa sẽ che chở cho thằng bé!
Đúng thế, Max thầm nghĩ. Chúa sẽ che chở cho mình. Niềm tin mạnh mẽ của mẹ khiến chú thấy vững tâm. Chúa sẽ che chở cho mình.
Một giờ sau, Max cảm thấy như toàn thân đang bị nghiền nát, không còn đủ sức để khóc lóc, để hít thở nữa.
- Con ông bà bị đau quá. - Một vị thầy thuốc nói - Hãy để tôi làm dịu cơn đau cho thằng bé. Chỉ cần tiêm một mũi là sẽ…
- Không cần! - Thậm chí chẳng thèm ngước mắt lên, cha của Kohler gạt phắt, rồi lại tiếp tục cầu nguyện.
- Cha ơi, con xin cha! - Maxmuốn thét lên, - cha hãy đồng ý đi!