THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 69-phần 1
Tưởng như sắp chết đến nơi vì mùi thối, Langdon loạng choạng trèo lên trên chỗ có ánh sáng trên miệng hầm mộ. Anh nghe thấy nhiều giọng nói trên đó, nhưng chẳng hiểu gì cả. Biểu tượng của Illuminati trên ngực đức Hồng y giáo chủ xấu số quay cuồng trong tâm trí anh. Đất. đất. Leo lên gần đến nơi, thị lực của anh bỗng nhiên giảm hẳn, Langdon như sắp ngất.Còn hai bậc thang nữa thì anh bị trượt chân. Langdon dưới người lên, cố bám lấy bậc thang bên trên, nhưng với không đến. Anh tuột tay, và suýt nữa thì rơi xuống hầm mộ tối om. Hai cánh tay đau nhức, rồi đột nhiên Langdon thấy mình lơ lửng trong không trung, và lắc lư ngay trên miệng hầm. Những cánh tay mạnh mẽ của hai người lính gác Thuỵ Sĩ xốc nách Langdon và kéo anh lên. Trong giây lát, anh đã nhô đầu lên trên miệng hầm và thở hổn hển. Họ kéo anh qua cái nắp hầmhình tròn, rồi đặt anh nằm ngửa trên mặt sàn cẩm thạch. Lúc này Langdon không nhớ nổi mình đang ở đâu. Anh thấy những ngôi sao ở ngay trên đầu… những hànhtinh đang quay trong quỹ đạo. Những hình bóng lờ mờlướt qua trước mắt. Mọi người đang quát tháo. Anh cố nhổm người dậy và thấymình đang nằm ngay dưới chân Kim tự tháp. Một giọng nói quen thuộc đang quát tháo ầm ỹ làm Langdon tỉnh táo hẳn. Olivetti đang quát mắng Vittoria: - Tại sao các vị không pháthiện ra chỗ này ngay từ đầu? Vittoria đang cố gắng giải thích tình hình. Cô gái chưa nói hết câu thì ông ta đã quay sang quát tháo đám nhân viên của mình. - Đưa đức Hồng y ra khỏi chỗ đó mau! Lục soát toàn bộ nhà thờ! Langdon gắng sức ngồi dậy.Nhà nguyện Chigi đặc nhữnglính gác Thuỵ Sĩ. Tấm nilông che lối vào đã bị xé toạc đì, không khí trong lành ùa vào hai lá phổi của Langdon. Các giác quan dần dần hồi phục trở lại, Langdon thấy Vittoria tiến lại bên anh, vẻ mặt như một thiên thần. - Anh ổn chứ? - Vittoria cầm tay anh để bắt mạch. Những ngón tay dịu dàng chạm vào da thịt Langdon. - Cảm ơn. - Lúc này thì Langdon đã ngồi được ngay ngắn. - Olivetti điên mất rồi. Vittoria gật đầu: - Ông ấy có quyền làm như thế. Lúc đầu chúng ta đã sailầm mà. - Sai lầm của tôi đấy chứ. - Vậy thì anh hãy chuộc lỗi đi. Lần sau thì phải tóm được hắn. Lần sau, Langdon thấy lời động viên này thật ác. Làm gì còn lần nào khác nữa! Chúng ta thua mất rồi! Vittoria xem đồng hồ đeo tay của Langdon. - Mickey nói rằng chúng ta còn 40 phút nữa. Anh hãy tỉnh táo lại đi để giúp tôi tìmđầu mối thứ hai. - Tôi đã nói rồi, Vittoria, các tác phẩm điêu khắc giờ không còn nữa. Con dường ánh sáng bây giờ… - Langdon chợt bỏ dở câu nói. Vittoria mỉm cười dịu dàng. Đột nhiên Langdon loạng choạng đứng lên. Anh liên tục quay đầu hết vòng này đến vòng khác, chăm chú nhìn những hình vẽ và tác phẩm nghệ thuật quanh mình. Kim tự tháp, những ngôi sao, các hành tinh, hìnhe-lip. Đột nhiên anh nhận ratất cả. Đây mới chính là bàn thờ khoa học đầu tiên! Đây chứ không phải điện Pantheon! Lúc này anh mới hiểu thế nào là nhà nguyện của hội Illuminati, tinh tế hơn cung điện Pantheon trứ danh nhiều! Nhà nguyện Chigi là một góc kín đáo, đúng ra thìnó chỉ là một cái hốc tường,một công trình để tôn vinh nhà Mạnh Thường Quân vĩ đại của khoa học, và được trang trí bằng những hình tượng rất thế tục. Thật là hoàn hảo. Langdon đứng trước bức tường, chăm chú quan sát hình Kim tự tháp khổng lồ được khắc trên đá. Vittoria nói hoàn toàn đúng. Nếu nhà nguyện này chính là bàn thờ khoa học đầu tiên thì ở đây phải có tác phẩm điêu khắc được dùng để chỉhướng. Langdon chợt thấy một luồng điện xuyên khắp toànthân, hoá ra anh vẫn còn cơ hội. Nếu dấu hiệu chỉ đường vẫn còn nguyên ở đây thì họ có thể lần theo dấu để tìm ra bàn thờ khoa học tiếp theo, và vẫn còn cơ hội tóm được hung thủ. Vittoria đến bên Langdon: - Tôi đã biết người nghệ sĩvô danh của hội Illuminati là ai rồi. Langdon quay phắt lại: - Gì cơ? - Giờ chúng ta chỉ việc xác định xem tác phẩm điêu khắc nào ở đây chính là… - Gượm đã nào! Cô biết nhà điêu khắc của hội Illuminati à? Langdon đã dành cả một thập kỷ để tìm cái tên đó. Vittoria mỉm cười: - Chính là Bernini. - Cô gái ngừng một lát. - Là Bernini. Langdon biết ngay cô gái đãnhầm. Không thể nào là Bernini được. Gianlorenzo Bernini cũng là nhà điêu khắc nổi tiếng của mọi thời đại, danh tiếng của ông chỉ kém mỗi Michelangelo mà thôi. Trong suốt thế kỷ XVII, Bernini đã sáng tạo ra nhiều tác phẩm hơn bất kỳ nghệ sĩ nào khác. Tiếc là họ đang tìm một nghệ sĩ khác, một người vô danh. Vittoria nhíu mày: - Trông anh chả có tí hào hứng nào. - Không thể là Bernini được. - Sao không? Bernini cũng cùng thời với Galileo. Lại cũng là một nghệ sĩ điêu khắc thiên tài. - Ông ấy rất nổi tiếng và rất sùng đạo Cơ đốc. - Đúng thế. Ý hệt như Galileo. - Vittoria đáp. - Không. - Langdon tranh luận. - Chẳng giống Galileo chút nào.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 69-phần 2
Galileo là cái gai trong con mắt của Vatican. Còn Bernini lại là cục cưng của tăng đoàn. Giáo hội cưng chiều Bernini. Ông ấy còn được chọn là người phụ trách các công trình nghệ thuật cho Vatican. Thậm chí ông ấy còn sống trong khuôn viên toà thánh suốt đời cơ mà! Một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Chiến thuật cài người của Illuminati. Langdon thấy bối rối. - Vittoria này, những thành viên của Illuminati vẫn nhắc đến người nghệ sĩ của họ bằng cụm từ bậc thầy vô danh. - Đúng thế, vô danh đối với riêng họ thôi. Anh hãy nghĩ về những bí mật của hội Tam Điểm mà xem - chỉ những thành viên cao cấp nhất mới được biết toàn bộ sự thật. Có thể là Galileo giữbí mật về danh tính của Bernini và không cho các thành viên khác biết… vì sựan toàn của chính nghệ sĩ này. Vì thế cho nên Vatican mới không thể phát hiện ra ông ấy. Langdon vẫn chưa tin hẳn, nhưng buộc phải thừa nhận là những lập luận của Vittoria rất có ý nghĩa. Hội Illuminati vẫn nổi tiếng về phương pháp giữ bí mật đặcbiệt này, chỉ những thành viên cấp cao mới được biết toàn bộ sự thật. Đó chính là yếu lố then chốt để đảm bảo sự bí mật của cả hội… rất ít người được biết toàn bộ sự thật. Và bởi vì Bernini là người mà hội Illuminati cài vào toà thánh cho nên mới có hình hai Kim tự tháp như thế này.- Vittoria mỉm cười Langdon quay sang ngắm hai bức điêu khắc khổng lồ và lắc đầu: Bernini là một nhà điêu khắc sùng đạo. Không có lý gì ông ấy lại khắc hai Kim tựtháp này. Vittoria nhún vai: - Anh hãy khẳng định điều đó với tấm biển sau lưng kia kìa. Langdon quay sang nhìn tấmbiển: MỸ THUẬT Ở NHÀ NGUYỆN CHIGI Kiên trúc sư là Raphael, Những trang trí nội thất do Gianlorenzo Bernini đảm nhiệm. Langdon đọc tấm biển hai lần, vẫn chưa cảm thấy thuyết phục. Gianlorenzo Bernini nổi tiếng với những tác phẩm điêu khắc rất thánh thiện như Đức mẹ đồng trinh Mary, các thiên thần, nhữngnhà thông thái, và các Giáo hoàng. Ông ấy tạc hai Kim tựtháp này để làm gì? Langdon ngước lên nhìn hai bức điêu khắc cao ngất, hoàn toàn mất phương hướng. Hai Kim tự tháp, mỗi bên một cái đĩa hình e-líp sáng loáng. Trông chẳng có chút hơi hướng Thiên Chúa giáo nào. Hai Kim tự tháp, các vì sao trên trời, biểu tượng hoàng đạo. Trang trí nội thất do Gianlorenzo Bernini đảm nhiệm. Nếu như vậy thì quả là Vittoria đã nói đúng. Tức là Bernini là nghệ sĩ vô danh của hội Illuminati, không một bàn tay nào khác liên quan đến những tác phẩm nghệ thuật trong nhà nguyện này!Langdon không thể tiếp nhận thông tin này một cách dễ dàng. Bernini là người của hội Illuminati. Bernini đã sáng tạo ra các biểu tượng đối xứng hai chiều của hội Illuminati. Bernini là người đã đánh dấu con đường ánh sáng. Langdon không nói nên lời. Có thể nào chính tại nhà nguyện bé nhỏ này, bậc thầy Bernini đã đặt tác phẩm điêu khắc chỉ ra con đường đến bàn thờ khoa học thứ hai ngay trong thành Rome? - Bernini. Tôi không thể tưởng tượng nổi. Nếu không phải là một nghệ sĩ lừng danh của Vatican thìai là người có đủ tài năng để rải các tác phẩm nghệ thuật của mình khắp thành Rome mà đánh dấu con đường ánh sáng đây? Chắc chắn không thể là người không có tên tuổi rồi. Langdon phân vân. Anh nhìnhai Kim tự tháp, băn khoăn liệu một trong hai kim tự tháp có thể là dấu hiệu để lần theo hay không. Hay là cả hai? Hai Kim tự tháp này quay về hai hướng khác nhau. Langdon nói: - Tôi không dám khẳng địnhlà có thể hiểu được hàm ý của chúng. Hai tác phẩm nàyquá giống nhau, không biết phải… - Nhưng tôi nghĩ rằng đó không phải là thứ chúng ta cần tìm. - Ở đây làm gì có tác phẩm điêu khắc nào khác. Vittoria đưa tay chỉ về phíaOlivetti và mấy người lính gác Thuỵ Sĩ đang đứng bênmiệng hang quỷ. Langdon đi theo hướng tay chỉ của cô gái đến bức tường ở đằng xa. Lúc đầu anh không trông thấy gì. Rồimột người lính đứng dịch đi một chút, anh thoáng nhìn thấy. Đá cầm thạch trắng. Cánh tay. Thân mình. Rồi mộtkhuôn mặt được tạc trên đá.Nửa bị che khuất bởi hốc tường. Hai bức tượng to bằng người thật quấn chặt lấy nhau. Mạch Langdon đậprộn. Quá chú ý đến Kim tự tháp và hang quỷ, anh đã không trông thấy tác phẩm này.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 69-phần 3
Langdon băng qua căn phòng, chen qua đám lính gác Thuỵ Sĩ. Đến gần, anh nhận ra chất Bernini không thể trộn lẫn - bố cục đầy xúc cảm, khuôn mặt được chạm khắc tỉ mỉ, trang phục buông thùng xuống, trên nền đá cẩm thạch trắng, loạitrắng nhất mà Vatican có thể mua được bằng tiền. Đứng nhìn hai khuôn mặt trên đá, Langdon thở dốc. - Họ là ai? - Vittoria đã đếnđứng cạnh anh, cô gái lên tiếng. Langdon kinh ngạc. - Habakkuk và Thiên thần, - anh nói, gần như thì thầm.Đây là một tác phẩm khá nổitiếng của Bernini, và được nhắc đến trong một số giáo trình về lịch sử nghệ thuật. Langdon quên mất rằng nó được đặt chính tại đây. - Habakkuk? - Ừ. Nhà tiên tri đã tiên đoán về sự diệt vong của trái đất. Vittoria có vẻ lo lắng: - Theo anh đây có phải là dấu hiệu dẫn đường không? Langdon gật đầu, vẫn chưa hết sững sờ. Chưa bao giờ anh cảm thấy một niềm tin chắc chắn hơn thế này. Đây chính là dấu hiệu đầu tiên của hội Illuminati. Không còn nghi ngờ gì nữa. Dù đoán rằng dấu hiệu sẽ chỉ ra bànthờ khoa học tiếp theo, Langdon không ngờ nó lại rõràng đến mức này. Cả thiên thần lẫn Habakkuk đều giương thẳng cánh tay và chỉ vào trong không trung. Langdon bất giác mỉm cười: - Cũng không đến nỗi quá khó hiểu, phải không? Vittoria có vẻ rất phấn khởi, nhưng không hiểu. - Tôi cũng thấy là họ đang chỉ, nhưng hai người chỉ vềhai hướng ngược nhau. Thiên thần chỉ một đằng, còn nhà tiên tri thì chỉ hướng ngược lại. Langdon cười khùng khục. Quả thế thật. Dù cả hai bức tượng đều chỉ tay vào trong không trung, chúng chỉ những hướng hoàn toànngược nhau. Nhưng Langdonđã giải xong câu đố này. Chợt cảm thấy mình lại tràn đầy sinh lực, anh quay ngayra cửa. - Anh đi đâu đấy? - Vittoriagọi. - Ra ngoài trời! - Langdon lại đã có thể bước đi phăm phăm. - Tôi xem bức tượng chỉ về hướng nào! - Từ từ đã nào! Anh đã biết là phải theo chỉ dẫn của tượng nào chưa? - Bài thơ đấy! - Langdon đáp. - Dòng cuối cùng! Thiên thần dẫn lối trên hành trình cao cả? Cô gái ngước lên cánh tay của thiên thần. Bất chợt hai mắt Vittoria nhoà lệ: - Lạy chúa tôi!
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 70-phần 1
Gunther Glick và Chinita Macri đang ở trong chiếc xehòm của hãng BBC tại quảng trường Popolo. Họ đến đây ngay sau đội xe Alfa Romeo,và vừa kịp để chứng kiến một chuỗi sự kiện cực kỳ khác thường. Chưa biết những gì trông thấy có ý nghĩa gì, nhưng Chinita vẫnbật máy quay. Vừa đến nơi, lập tức Chinitavà Glick trông thấy một đội thanh niên trẻ lao ra từ bốnchiếc xe đỗ quanh nhà thờ, còn giương sẵn súng ống. Một người đàn ông đã luốngtuổi, vẻ rắn rỏi, dẫn một độiqua cửa chính vào trong nhà thờ. Họ lấy súng phá tan khoá cửa. Macri không nghe thấy gì, cô đoán súng của họ có lắp bộ phận giảm thanh. Rồi những người línhvào bên trong. Chinita đề nghị ngồi im trong xe để quay phim. Suy cho cùng thì súng vẫn là súng, vả lại ngồi đây cũng có thể quan sát rất tốt. Glick cũng không có ý kiến gì. Lúc này, bên kia quảng trường, người đi ra đi vào tấp nập, gọi nhau ý ới. Chinita điều chỉnh ống kính để theo sát một toán lính đang sục sạo xung quanh nhà thờ. Tất cả bọn họ, dù đang mặc quần áo dân sự, đều di chuyển với sự chuẩnxác của cánh nhà binh. - Theo anh thì họ là ai? - côhỏi. - Tôi làm thế quái nào mà biết được. - Glick ngồi như mọc rễ trên ghế. - Quay được hết đấy chứ? - Không sót chút nào. Glick tỏ vẻ tự mãn: - Giờ cô còn muốn về đợi tin Giáo hoàng nữa không nào? Chinita không biết nói gì. Chắc chắn ở đây đang có chuyện, nhưng cô đã hoạt động trong lĩnh vực báo chílâu năm, và biết rằng nhiều sự kiện trông có vẻ hấp dẫn nhưng thực ra lại chẳnggây ấn tượng gì. - Chưa có gì chắc chắn cả. Rất có thể những anh chàngnày cũng nhận được cùng một cú gọi giống như chúng ta và đang kiểm tra thôi. - Cô đáp. - Biết đâu chỉ là báo động giả. Glick chộp lấy cánh tay cô: - Kia kìa! Chú ý! - Anh ta chỉvề phía nhà thờ. Chinita xoay máy về hướng đó. - Xin chào anh bạn. - Cô vừa căn tâm hình vào đúng người đàn ông mới. Từ trong nhà thờ bước ra. - Gã nhanh nhẹn đó là ai thế? Chinita quay cận cảnh. - Chưa thấy mặt bao giờ. - Cô quay sát khuôn mặt và nụ cười của người đó - Nhưng nếu được gặp lại thì tôi không phản đối đâu. Robert Langdon chạy xuốngcầu thang và ra giữa quảngtrường. Trời đang tối dần, ngày xuân ở thành Rome thường khá dài. Mặt trời đã khuất sau những toà nhà xung quanh, bóng tối bắt đầu tạo thành những vệt ngang dọc khắp quảng trường. - Được rồi Bernini. - Langdon tự nói một mình. - Thiên thần chỉ về nơi nào không biết. Langdon quay lại nhìn kỹ hướng của nhà thờ. Anh tưởng tượng nhà nguyện Chigi bên trong với bức điêukhắc Thiên thần và nhà tiêntri. Không chút do dự, Langdon quay về hướng Tây, về hướng mặt trời sắplặn. Thời gian đang cạn dần. - Tây Nam. - Langdon nói và cau có nhìn những quầy bán hàng che khuất mất tầmnhìn. - Dấu hiệu tiếp theo ở hướng kia kìa. Langdon vắt óc hồi tưởng lại từng giai đoạn lịch sử nghệ thuật của nước Ý. Dù rất quen thuộc với các tác phẩm của Bernini, Langdon biết nghệ sĩ này đã sáng tạo ra vô số tác phẩm, và những người không chuyên như anh không bao giờ nhớ hết được. Tuy nhiên, nếu xem xét mức độ nổi tiếng của dấu hiệu đầu tiên - Habakkuk và thiên thần - Langdon hi vọng dấu hiệu thứ hai cũng là một tác phẩm mà anh đã biết. Đất, Khí, Lửa và Nước. Anh nghĩ Đất thì họ đã tìm đượctrong nhà nguyện Chigi - Habakkuk, người đã tiên đoán về sự diệt vong của trái đất. Tiếp theo sẽ là Khí. Langdoncố động não. Một tác phẩm của Bernini có liên quan đếnKhí! Trí nhớ anh hoàn toàn trống rỗng. Nhưng trong trái tim thì tràn trề sinh lực. Mình đang đứng trên con đường ánh sáng! Con đườngnày vẫn còn nguyên vẹn! Nhìn về hướng Tây Nam, Langdon căng mắt tìm một cáitháp chuông, hay mái chóp nhọn nhà thờ. Chẳng thấy gì. Cần phải có bản đố. Nếu biết được nhà thờ nào nằm ở phía Tây Nam, biết đâu anh lại nảy ra ý tưởng nào đó. Khí, anh cố vắt óc. Khí. Bernini. Điêu khắc. Khí. Nghĩđi! Langdon quay lại, lao vào trong nhà thờ. Đến chân cầu thang thì anh gặp Olivetti và Vittoria đang chạy trở ra. - Hướng Tây Nam, - Langdon vừa nói vừa thở hổn hển. - Nhà thờ tiếp theo nằm về hướng Tây Nam. Olivetti lạnh lùng khẽ hỏi: - Lần này có chắc không đấy? Langdon chẳng để tâm. - Cần một cái bản đồ. Bản đồ các nhà thờ ở Rome. Viên chỉ huy chòng chọc nhìn Langdon một hồi, mặt lạnh tanh. Langdon xem đồng hồ. - Chúng ta chỉ còn có nửa giờ nữa thôi. Olivetti bước qua trước mặt Langdon, ra chỗ đỗ xe ngaytrước cửa chính nhà thờ. Langdon hi vọng ông ta đi lấy bản đồ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 70-phần 2
Vittoria có vẻ rất phấn khởi: - Thiên thần chỉ về hướng Tây Nam à? Anh không biết nhà thờ nào nằm hướng đó sao? - Toà nhà chết dẫm kia làm tôi chả nhìn thấy gì cả. - Langdon lại quay ra nhìn những toà nhà bao quanh quảng trường. - Vả lại tôi cũng không thông thạo lắm về các nhà thờ ở thành Rome… - Chợt anh ngừng bặt. Vittoria có vẻ giật mình: - Gì thế? Langdon lại quay ra nhìn quảng trường. Bước lên mấybậc cầu thang, giờ anh đã ởcao hơn một chút. Vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng anh nhận thấy mình đang đi đúng hướng. Mắt Langdon ngước lên giàn giáo ngổn ngang cao ngất ngay trước mặt tiến nhà thờ. Cao nhữngsáu tầng, lên gần đến chóp nhà thờ, cao hơn nhiều so với những toà nhà bao quanh quảng trường. Ngay tức khắc anh biết phải làm gì. Bên kia quảng trường, Gunther Glick và Chinita Macri vẫn ngồi nguyên trong chiếc xe truyền hình lưu động của hãng BBC. - Quay được cảnh vừa rồi chứ? - Gunther hỏi. Macri chỉnh ống kính, hướng về người đàn ông đang trèo lên giàn giáo. - Anh chàng này ăn mặc quá bảnh nên không hợp với vaingười nhện. - Thế còn phu nhân của người nhện là ai thế? Chinita liếc nhìn cô gái xinh đẹp đứng bên dưới giàn giáo: - Tôi cá là anh sẽ tìm hiểu bằng được đấy. - Có lẽ tôi nên gọi cho tổng biên tập. - Đừng vội. Xem thế nào đã.Tốt nhất là có cái gì chắc chắn trong tay rồi hãy lộ chuyện bỏ không trực tin vềMật nghị Hồng y. - Liệu có đúng là thằng cha nào đó đã giết chết một lão khọm già không nhỉ? Chinita mắng: - Sau này anh phải xuống địa ngục là cái chắc. - Và sẽ mang theo giải Pulitzer xuống dưới đó.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 71
Càng lên cao, giàn giáo cànglắc lư. Tuy nhiên, cứ mỗi bước Langdon lại thấy toàn cảnh thành phố rõ nét hơn. Anh tiếp tục leo lên. Lên đến giàn trên cùng, Langdon thở hổn hển. Anh đu người lên tấm gỗ cao nhất, phủi bỏ lớp bụi vữa, đứng thẳng lên. Độ cao không hề khiến Langdon khó chịu. Trái lại, nó càng khiến anh thấy mạnh mẽ hơn. Quang cảnh thật đáng kinh ngạc. Những mái ngói đỏ củathành Rome trải ra trước mắt Langdon y như một biểnlửa đang bừng lên trong ánhhoàng hôn. Từ trên cao này,lần đầu tiên trong đời, Langdon nhìn cao hơn những lớp khói xăng ôtô vànhững ô nhiễm khác để thấy thành Rome vẫn cổ kính như xưa - thành phố của Chúa. Nheo mắt nhìn về phía mặt trời lặn, Langdon tìm một máinhọn của nhà thờ, hay một tháp chuông. Nhưng nhìn mãivề phía chân trời vẫn chẳng thấy gì. Ở thành phố này có hàng trăm nhà thờ, anh thầm nghĩ. Chắc chắn phải có một nhà thờ nào đó nằm về hướng Tây Nam nhàthờ này! Giá như nhà thờ đóvẫn còn nguyên, anh tự nhắc bản thân. Giá như nó vẫn chưa trở thành phế tích! Tự nhủ rằng phải nhìn cho thật kỹ, Langdon nhìn lại theo hướng ấy một lần nữa.Tuy nhiên, anh biết không phải nhà thờ nào cũng có chóp nhọn nổi bật lên, đặc biệt là những thánh đường nhỏ nằm khuất nẻo. Đấy là chưa kề đến sự thay đổi kinh khủng của thành phố này từ thế kỷ XVII đến nay. Thời đó, luật quy định rằng không một công trình nào được xây cao hơn nhà thờ. Nay thì đã thấy vô số toà nhà chọc trời, tháp truyền hình và cao ốc. Lần thứ hai, mắt Langdon lạichạm đến tận đường chân trời mà vẫn chưa thấy gì. Không có một chóp nhọn nào! Tít phía xa, nằm sát rìa thành phố, mái vòm vĩ đại của Michelangelo che mấtmặt trời. Đại thánh đường St. Peter. Thành Vatican. Langdon băn khoăn không hiểu Mật nghị Hồng y đang diễn tiến thế nào, không hiểu đội lính Thuỵ Sĩ đã tìmthấy hộp phản vật chất chưa. Linh tính mách bảo anh rằnghọ chưa thấy… và sẽ khôngthể nào tìm thấy được. Bài thơ lại vang lên trong tâm trí Langdon. Anh nghiên cứu thật kỹ, từng dòng một. Từ nấm mồ trần tục của Santi, hầm mộ hang quỷ, Langdon đã tìm thấy lăng mộ của Santi. Nguyên tố huyền bí hiển hiện khắp thành Rome. Các yếu tố này là Đất, Khí, Lửa và Nước. Con đường ánh sáng, thử thách linh thiêng. Con đường của hội Illuminati được đánh dấu bằng các tác phẩm điêu khắccủa Bernini. Thiên thần dẫn lối trên hành trình cao cả. Thiên thần chỉ tay về hướng Tây Nam… *** - Cầu thang đằng trước kìa? - Glick thốt lên, cuống quít chỉ tay qua kính chắn gió. - Cái gì kia kìa! Macri ngay lập tức hướng ống kính về cửa chính. Rõ ràng là có chuyện. Một người đàn ông dáng dấp nhà binh đưa một chiếc Alfa Romeo lại sát gần chân cầu thang và mở sẵn cửa sau xe. Lúc này ông ta đang quan sát khắp quảng trường như thể sợ có ngườinhìn trộm. Trong một thoángchốc, Macri tưởng đã bị phát hiện, nhưng rồi cặp mắt ấy lại tiếp tục hướng sang phía khác. Vẻ hài lòng,anh ta rút máy bộ đàm ra vànói câu gì đó. Gần như ngay lập tức, một đội quân từ trong nhà thờ kéo ra. Hệt như một đội bóng Mỹ tảnra để vào vị trí sau khi đã hội ý xong, những người lính Mỹ này xếp thành một hàng ở bậc thang trên cùng.Di chuyển theo kiểu xếp hàng rào bằng người, họ đi xuống dưới. Phía sau họ, bịche khuất hoàn toàn, là bốnthanh niên đang khiêng một vật gì đó. Khá nặng. Khá chật vật. Glick nhoài người về phía trước: - Có phải bọn họ lấy cắp cáigì không nhỉ? Chinita siết chặt ống thu máy quay, hướng ống kính về phía bức tường, hi vọngchộp được một khe hở. Chỉ một phần mười giây là đủ côthầm cầu mong. Một tấm hình duy nhất thôi, Macri thầm nghĩ, tôi chỉ cần có thể thôi mà. Nhưng hàng người di chuyển như thể họđã bị móc chặt vào nhau. Một khe hở thôi mà! Macri kiên trì hướng ống kính về phía họ, và rốt cuộc thì cô cũng được toại nguyện. Khi những người lính cố nhấc vật họ đang khiêng vào trong xe, Macri đã có được tấm hình đang ao ước. Một người lính đứng tuổi bị lỡ chân. Chỉ trong một giây đồng hồ, nhưng thế đã là quá đủ Macri đã chộp được khoảnh khắc đó. Được hơn mười kiểu ảnh cả thảy. - Gọi cho tổng biên tập đi. - Chinita bảo Glick. - Có một xác chết đấy! Cách đó rất xa, tại CERN, Maximilian Kohler cho xe lănchạy về phòng nghiên cứu của Leonardo Vetra. Với sự chuẩn xác đến kinh ngạc, ông ta lục tìm trong xấp tài liệu của Vetra. Không thấy thứ cần tìm, Kohler chuyển sang phòng ngủ của nhà khoa học này. Ngăn kéo trên cùng của chiếc bàn cạnh giường ngủ được khoá cẩn thận. Kohler lấy một con dao trong nhà bếp để cạy tung ra. Trong ngăn kéo chính là thứông ta đang tìm kiếm.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 72-phần 1
Langdon tụt xuống khỏi giàngiáo, anh phủi bụi vôi vữa vương đầy quần áo. Vittoria đã đứng đợi sẵn dưới mặt đất. - Không thấy gì à? - Cô gái hỏi. Anh lắc đầu: - Họ đã đưa thi thể đức Hồng y lên xe rồi. Langdon đưa mắt nhìn chiếc xe, Olivetti và mấy người lính đang trải một tấm bản đồ thành phố lên mui xe. - Họ đang tìm về hướng Tây Nam đấy à? Vittoria gật đầu. - Không thấy nhà thờ. Tính từ đây thì nhà thờ đầu tiên là thánh đường St. Peter. Langdon cằn nhằn. Ít ra thì họ cũng đã thống nhất được một điểm. Anh tiến lại phía Olivetti, những người lính đứng dạt ra để nhườngđường. Olivetti ngẩng lên nói: - Không thấy gì. Nhưng bản đồ này không đánh dấu tất cả các thánh đường. Chỉ thấy những nhà thờ lớn thôi. ít nhất là 50 thánh đường. - Chúng ta đang ở đâu? - Langdon hỏi. Olivetti lấy ngón tay chỉ vị trí quảng trường Piazza Del Popolo và đi tay theo hướngTây Nam. Ngón tay chạy quamột mảng đặc những ô vuông đen, biểu tượng của những nhà thờ lớn của Rome. Rủi thay, những nhà thờ lớn này đều được xây từ thế kỷ XVII. - Chúng ta phải quyết thật nhanh. - Olivetti nói - Anh có chắc là hướng Tây Nam không? Langdon mường tượng lại cánh tay vươn thẳng của thiên thần, tình hình lúc này đã cấp bách lắm rồi. - Rất chắc chắn. Olivetti nhún vai rồi lại đi ngón tay theo hướng Tây Nam một lần nữa. Ngón tay ông ta lướt qua cầu Hoàng hậu Margherita, Via Cola Di Riezo, rồi quảng trường Piazza Del Risorgimento, không gặp bất kỳ một nhà thờ nào cho đến khi chạm vào quảng trường St. Peter. - Đại thánh đường St. Peter thì sao? - Một người lính có vết sẹo rất dài trên mặt hỏi.- Đó cũng là nhà thờ đấy chứ. Langdon lắc đầu: - Phải là một địa điểm công cộng cơ. Trông chỗ đó chẳng có vẻ gì là công cộng cả. - Nhưng nhà thờ St. Peter nằm đúng hướng ấy còn gì. - Vittoria góp ý cô đang đứng sau lưng Langdon. - Quảng trường thì phải là nơicông cộng chứ. Langdon đã nghĩ đến điều đó từ trước: - Nhưng làm gì có bức tượng nào đâu? - Ở giữa quảng trường có một tảng đá nguyên khối đấy thôi. Cô gái nói đúng. Có một Kim tự tháp bằng đá nguyên khối đặt ở chính giữa quảngtrường St. Peter. Kim tự thápcao cả. Một sự trùng lặp kỳ lạ, Langdon nghĩ thầm. Nhưng anh gạt địa điểm đó khỏi đầu: - Các Kim tự tháp của Vatican không phải do Bernini sáng tạo ra. Đó là doCaligula mang về đặt ở đó. Và chẳng liên quan gì đến Khí cả. - Đấy là chưa kể còn một vấn đế nữa: Bài thơ nói rằng những nguyên tố trải khắp thành Rome. Quảng trường St. Peter nằm trong Vatican cơ mà, có thuộc địa phận Rome đâu. - Cái đó còn tuỳ. - Người lính gác ban nãy ngắt lời. Langdon ngẩng lên: - Gì cơ? - Chỉ là một bất đồng nhỏ thôi. Hầu hết các bản đồ đều coi quảng trường St. Peter là thuộc Vatican, nhưng vì nó nằm ngoài đường bao, nên suốt bao thế kỷ nay, các nhà chức trách thành phố vẫn cho rằng nó thuộc về thành Rome. - Anh nói đùa! - Langdon thốt lên. Chi tiết này thì anh chưa hề biết. - Tôi nói thế là vì chỉ huy và cô Vittoria hỏi về một tácphẩm điêu khắc có liên quanđến Khí. Langdon tròn mắt: - Và anh biết một tác phẩm như thế ở quảng trường St. Peter à? - Không hẳn. Đó không hẳn là một tác phẩm điêu khắc. Nói thế không đúng lắm. - Để anh ta nói xem nào. - Olivetti yêu cầu. Người lính nhún vai: - Tôi biết tác phẩm đó chẳng qua vì ngày nào cũnggác ở quảng trường. Tôi biết rõ từng viên gạch trên quảng trường St. Peter. - Tác phẩm điêu khắc đó trông thế nào? - Langdon hỏi. Anh bắt đầu băn khoăn,chẳng lẽ hội Illuminati lại táo bạo đến mức đặt biểu tượngcủa họ ngay bên cạnh Đại thánh đường St. Peter. - Ngày nào tôi cũng đi tuần ở đó. - Người lính nói - Tácphẩm đó nằm đúng hướng Tây Nam tính từ đây, cho nên tôi mới nhớ ra. Ban nãy tôi đã nói rồi, không hẳn là một tác phẩm điêu khắc, nó chỉ là một.. khối dẹt thôi. Olivetti có vẻ thất thần: - Khối dẹt à? - Vâng, thưa chỉ huy. Một khối đá cẩm thạch được gắntrên nền quảng trường.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 72-phần 2
Ngay dưới chân Kim tự tháp.Nhưng không phải hình chữ nhật, mà là hình e-líp. Trên khối đá đó có khắc hình một cơn gió đang thổi rất mạnh. - Anh ta ngừng lời giây lát. - Khí, nếu anh muốn nói chocó vẻ học thuật một chút. Langdon kinh ngạc nhìn người lính trẻ tuổi: - Tác phẩm chạm khắc! - anh thốt lên. - Chạm khắc là một thể loại khác của nghệ thuật điêu khắc! - Langdon nói. Điêu khắc là nghệ thuật tạo hình đa diện và cả trên mặt phẳng nữa. Bao năm nay anh vẫn dùng phấn viết định nghĩa đó lên bảng đentrên giảng đường. Chạm khắc là các tác phẩm điêu khắc có hai mặt, như hình Abraham Lincoln trên đồng tiền xu. Những tấm bảng tròn trong nhà nguyện Chigi do Bernini tạo nên cũng là những ví dụ điển hình cho thể loại này. - Bassoreliévo phải không? - Người lính gác dùng thuật ngữ bằng tiếng Ý. - Đúng rồi! - Tay Langdon đập mạnh xuống mui xe. - Thế mà suýt nữa tôi không nghĩ ra. Tấm lát lớn mà anhvừa nhắc đến trên quảng trường St. Peter có tên là Gió Tây. Nó còn được gọi là Respiro di Dio(1). - Hơi thở của Chúa à? - Đúng rồi! Khí! Chính tay nhà điêu khắc đã đặt tấm đáở đó! Vittoria có vẻ không hiểu: - Tôi tưởng Michelangelo thiết kế Đại thánh đường St.Peter? - Đúng, chỉ mỗi thánh đường thôi! - Langdon thốt lên đây đắc thắng. - Còn quảng trường St. Peter là doBernini thiết kế! Khi chiếc xe hòm Alfa Romeolao ra khỏi quảng trường Piazza Del Popolo, mọi ngườiđều quá vội vàng nên không trông thấy chiếc xe truyền hình của hãng BBC đang bám theo sau. Chú thích: (1) Respiro di Dio: Hơi thở của Chúa.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 73-phần 1
Gunther Glick tăng ga hết cỡ, lạng lách giữa dòng xe cộ để bám theo đội xe Alfa Romeo đang phóng qua cầu Margherita trên sông Tiber. Thường thì Glick thận trọng giữ một khoảng cách an toàn, nhưng hôm nay phải cố hết sức mới theo kịp đoàn xe này. Mấy gã này đúng là đang bay chứ khôngphải đang chạy. Ngồi ở khu làm việc phía sau xe, Macri vừa kết thúc cuộc gọi về tổng đài ở London. Cô gác máy và gào to cho Glick nghe thấy: - Anh muốn nghe tin tốt haytin xấu? Glick nhíu mày. Lần nào liên hệ với đại bản doanh là lần đó thấy khó khăn. - Tin xấu đi. - Tổng biên tập tức phát điên vì chúng ta bỏ vị trí. - Ngạc nhiên thật. - Mọi người ở nhà cũng tưởng người báo tin đó nói láo. - Dĩ nhiên. Và sếp doạ là thêm chút nữa thì anh bị lột da đầu. Glick gầm gừ: - Tuyệt lắm. Thế còn tin tốt? - Họ đồng ý xem thứ đoạn phim chúng ta vừa quay được. Glick thôi làu nhàu, toét miệng cười. Rồi sẽ biết kẻ nào bị lột da đầu. - Truyền về đi. - Phải dừng xe thì mới truyền được. Glick cho xe lao thẳng vào phố Via Cola Di Rienzo - Giờ không dừng được đâu. Anh cho xe ngoặt trái tại Piazza Risorgimento, bám sát đội xe Alfa Romeo. Macri phải ra sức giữ cho máy tính khỏi rơi xuống sàn, mọi thứ đến chao đảo. - Thiết bị truyền hình của tôi mà vỡ thì xin mời anh chạy bộ mà mang đoạn băngnày về London. - Giữ cho chắc vào, bạn thân mến. Tôi linh cảm là sắp đến đích rồi. Macri hỏi ngay: - Đến đâu? Glick đưa mắt nhìn mái vòm quen thuộc vừa hiện ra ngay trước mắt. Anh mỉm cười: - Đúng nơi chúng ta khởi hành. Bốn chiếc xe Alfa Romeo hoà vào dòng xe cộ quanh quảng trường St. Peter. Họ tản ra những vị trí khác nhau trên quảng trường, lặng lẽ đưa những lính gác mặc thường phục vào những vị trí đã chọn sẵn. Xuống xe, những người lính này hoà lẫn vào đám đông du khách cùng xe ô tô cửa các hãng truyền thông rồi nhanh chóng biến mất. Mấy người lính tiến về phíadãy cột ở mé quảng trường. Dường như họ cũng vừa tanbiến nốt. Ngồi trong xe quan sát, Langdon thấy lướiđang được chăng khắp quảng trường St. Peter. Sau khi phái hết người của mình vào vị trí, ông chỉ huyOlivetti còn điện vào toà thánh yêu cầu bố trí thêm lính gác mặc thường phục quanh tác phẩm Gió Tây củaBernini. Nhìn không gian rộng lớn ở quảng trường St.Peter, một mối băn khoăn lạiđấy lên trong lòng Langdon: sát thủ của Illuminati định tẩu thoát khỏi đây bằng cách nào? Làm sao hắn có thể đưa được một vị Hồng ytới đây rồi hành quyết lộ liễu thế này? Langdon giơ đồng hồ Mickeylên xem giờ. 8 giờ 54 phút. Sáu phút nữa. Đang ngồi trên ghế trước, Olivetti quay lại bảo Langdon và Vittoria: - Tôi nhờ hai vị vào quan sát ngay tại đỉnh của tác phẩm điêu khắc hay chạm trổ hay quỷ tặc gì đó. Y nhưlần trước. Giả làm khách du lịch. Nếu thấy gì thì dùng điện thoại báo cho tôi. Chưa kịp nói gì, Langdon đã bị Vittoria cầm tay lôi ra ngoài. Mặt trời sắp lặn sau thánh đường St. Peter. Bóng toà nhà đổ xuống, phủ gần kín quảng trường. Bước vào vùng bóng râm, lạnh và ầm ướt, Langdon chợt cảm thấybuốt giá. Luồn lách giữa đám đông du khách, anh quan sát từng khuôn mặt, tựhỏi không hiểu ai trong số họ chính là sát thủ. Bàn tay của Vittoria thật ấm áp. Băng qua quảng trường St. Peter rộng lớn, Langdon nhận thấy Bernini thực sự đã mang lại cho địa danh này dáng vẻ mà người ta mong muốn: Khiến cho tất cảnhững ai đặt chân đến đây đều cảm thấy mình nhỏ bé. Lúc này, Langdon thấy mình quả thực rất nhỏ bé. Nhỏ bévà đói khát. Các ý tưởng nảy sinh trong đầu mình đúng là một mớ hổ lốn loạn xạ, anh thầm nhận xét. - Ta đến chỗ Kim tự tháp chứ? - Vittoria hỏi. Langdon gật đầu, quay sangtrái và sải bước. - Mấy giờ rồi? - Vittoria bước đi nhanh nhẹn nhưng không hề có vẻ vội vàng. - Năm phút nữa. Vittoria không nói gì, nhưng Langdon thấy cô gái siết tayanh chặt hơn. Khẩu súng vẫn ở trong túi áo Langdon,hi vọng cô gái không phải dùng đến nó. Anh không dám nghĩ đến cảnh Vittoria giương súng lên giữa quảngtrường St. Peter, bắn vỡ sọhung thủ, trong khi giới truyền thông đang hướng tất cả sự chú ý vào cô gái. Tuy nhiên, sự kiện kiểu đó vẫn chẳng thấm tháp gì so với cảnh một vị Hồng y Giáochủ bị đóng dấu sắt nung lên người và bị sát hại ngaytại nơi này. Khí, Langdon ngẫm nghĩ. Nguyên tố thứ hai của khoa học. Anh cố mường tượng biểu tượng này, và cả cách thức bọn chúng sát hại nạn nhân. Một lần nữa, Langdon quan sát tấm đá granite lớn ngay dưới chân mình - quảng trường St. Peter - một hoang mạc dày đặc lính gác Thuỵ Sĩ. Nếu kẻ sát nhân dám hành động một cách liều lĩnh, không hiểu hắn sẽ tẩu thoát bằng cách nào. Tại trung tâm quảng trường,Kim tự tháp Ai Cập bằng đá nguyên khối do Caligula mang về vẫn vươn thắng lên trời xanh. Đinh Kim tự tháp cao đúng 24 mét, có gắn một cây thánh giá lớn bằng sắt. Vừa đủ cao để đón những tia nắng cuối cùng còn toả xuống quảng trường, nó ánh lên một cáchkỳ diệu… không biết bao nhiêu người vẫn tin rằng trong cây thánh giá này có một mấu sắt từ cây thập tự mà đức Ki tô đã bị đóng dinhlên.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 73-phần 2
Hai đài phun nước được bố trí đối xứng hai bên Kim tự tháp bằng đá. Các chuyên gia về lịch sử nghệ thuật đều biết rằng hai đài phun nước này được Bernini đặt đúng hai tâm điểm của quảng trường hình e-líp, nhưng cho đến tận ngày hôm nay, Langdon chưa bao giờ quan tâm đến chi tiết đặc biệt này. Đột nhiên anh nhận thấy thành Rome đầy rẫy những Kim tự tháp, hìnhe-líp, và sự đối xứng. Đến gần khối đá, Vittoria bước chậm lại. Cô gái thở thật sâu, như muốn thầm bảo Langdon hãy cùng thư giãn với mình. Langdon cũngbắt chước, anh chùng vai xuống, thả lỏng những cơ mặt đang căng lên. Ngay sát Kim tự tháp bằng đá này, bên ngoài thánh đường rộng lớn nhất thế giới, là bàn thờ khoa học thứ hai - Gió Tây của Bernini - một khối hình e-lípngay trên quảng trường St. Peter. *** Từ chỗ dãy cột bao quanh quảng trường, Gunther Glickquan sát Những hôm khác thì người đàn ông mặc áo khoác vải tuýt và cô gái mặcquần soóc ka ki sẽ chẳng khiến anh mảy may chú ý. Trông họ y như những du khách bình thường đang đi ngắm cảnh. Nhưng hôm nay thì khác, ngày hôm nay có cuộc gọi báo tin đầy bí ẩn, có những chiếc xe lạ lùng chạy như bay khắp thành Rome, rồi người đàn ông mặc áo khoác vải tuýt kia trèo lên tận trên giàn giáo cao ngất để tìm kiếm cái gì đó. Glick sẽ quan sát họ thậtkỹ. Anh nhìn sang phía bên kia quảng trường và trông thấyMacri. Cô ta đang có mặt ở đúng vị trí anh yêu cầu - cách xa hai người đó chếch về một bên. Macri cầm máy quay một cách uể oải, nhưng dù cho Chinita đã cố tỏ ra lơ đễnh, Glick vẫn cảmthấy như thế là quá lộ liễu. Không một nhà báo nào khácra tận góc xa đó, và ba chữcái BBC sơn rõ mồn một trênmáy quay đang khiến một số du khách để ý. Lúc này thì đoạn phim quay thi thể bị lột trần đang được truyền về đại bản doanh BBC bằng thiết bị truyền sóng vệ tinh trên xehòm. Giờ đây những hình ảnh trong phim đang bay qua ngay trên đầu anh về London. Không hiểu tổng biên tập sẽ quyết định thế nào. Giá như ban nãy Macri tiếp cận được cái xác sớm một chút trước khi đám quân nhân mặc thường phục kia can thiệp vào thì thật là tốt. Lúc này thì chính đội quân mặc thường phục đó đang vây kín quảng trường. Sắp có một sự kiện động trời xảy ra. Truyền thông sẽ góp phần tạo nên sự hỗn loạn, kẻ giết người đã tuyên bố như vậy. Biết đâu anh vừa bỏ lỡmột tin giật gân. Glick quan sát những chiếc xe hòm trên quảng trường, rồi quaylại nhìn Macri đang bám chặt hai người khách du lịch bí ẩn. Glick linh cảm rằng anh chưa bỏ lỡ gì hết…