THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 128-phần 1
Quay trở lại nhà nguyện Sistine, hầu hết các thành viên của Hồng y đoàn đều chung một cảm giác phấn khích. Còn Hồng y Mortati thìchỉ thấy sự ngờ vực trong lòng mỗi lúc một thêm rõ rệt.Những phép màu nhiệm được tả trong kinh thánh thìngài tin là có thật, nhưng những gì vừa xảy ra tối nay quả là không thể hiểu nổi. Sau một thời gian dài hiến mình cho Chúa, 79 năm cả thảy, đức cha Mortati biếtrằng lẽ ra trái tim ngài ngay lúc này phải chan chứa cảm giác phấn khích và sùng tín… một đức tin mạnh mẽ. Ấy thế mà Đức cha cứ cảm thấy mỗi lúc một thêm bứt rứt. Có cái gì đó không ổn. - Thưa đức cha Mortati! - Một người lính gác Thuỵ Sĩ vừa chạy vào trong sảnh vừa gọi to. - Chúng con đã lên trên nóc theo lệnh của Đức cha. Giáo chủ Thị thần đúng là người bằng xương bằng thịt! Là người thật ạ! - Không phải là hồn ma! - Chính xác là thế ạ! - Ông ấy có nói gì với các người không? - Ngài đang quỳ, và đang cầu nguyện ạ. Chúng con không dám lên tiếng! Hồng y Mortati thấy bối rối: - Bảo ông ấy là… Hồng y đoàn đang đợi.- - Thưa Đức cha, vì Giáo chủThị thần là người… - Người lính ngập ngừng. - Sao? - Ngực của Giáo chủ Thị thần… bị bỏng ạ. Có phải băng vết thương không ạ? Trông có vẻ đau lắm. Hồng y Mortati phân vân. Suốt một đời phụng sự giáo hội, Đức cha chưa bao giờ lường trước được tình huống kỳ quặc này: - Vì Giáo chủ Thị thần là người nên phải đối xử với ngài như với một con người.Hãy tắm cho ngài. Băng vết thương cho ngài. Rồi mặc cho ngài một chiếc áo lành lặn. Hồng y đoàn đang đợi ngài trong nhà nguyện Sistine. Người lính gác chạy vụt đi. Hồng y Mortati tiếp tục tiến về phía nhà nguyện Sistine.Toàn thề Hồng y đoàn lúc này đã tề tựu bên trong nhànguyện. Bước lên cầu thang,Đức cha thấy Vittoria Vetra vừa ngồi sụp xuống bên cầu thang Hoàng gia. Cô gái trông thật đau khố và cô đơn, và Đức cha muốn dừnglại một lát để vỗ về cô gái tội nghiệp, nhưng giờ chưa phải lúc làm việc đó. Còn rấtnhiều việc phải làm… dù chính Đức cha cũng chưa biết chính xác đó là những việc nào. Hồng y Mortati vào bên trong nhà nguyện. Bầu không khí huyên náo đầy phấn khích bao trùm. Đức cha khép cửa lại. Xin Chúa hãy giúp con. *** Chiếc trực thăng động cơ kép Aero-ambulanza lượn vòng bên trên toà thánh. Langdon nghiến chặt răng, bụng nhủ thầm đây sẽ là chuyến bay bằng trực thăngcuối cùng trong đời anh. Sau khi đã thuyết phục được người y tá đang lái máy bay rằng lúc này chẳng một ai trong toà thánh còn bụng dạ nào mà để ý đến các luật lệ và quy định về không phận, Langdon chỉ đường cho máy bay vào từ bức tường bao phía sau, rồikín đáo hạ cánh xuống sân bay nhỏ của Vatican. - Grazie(1) - Anh vừa nói vừa đau đớn lết xuống mặt đất. Người y tá gửi anh một cái hôn gió, rồi cất cánh, vàchiếc trực thăng nhanh chóng biến mất sau bức tường cao, hoà vào bóng đêm. Hít thở thật sâu, Langdon cốsuy nghĩ một cách mạch lạc,hi vọng những việc làm sắp tới của anh sẽ mang lại kết quả. Tay cầm chiếc máy quay nhỏ, anh trông thấy đúng chiếc xe nhặt bóng màanh đã dùng lúc trước. Chưaai sạc lại điện cho chiếc xe, và đồng hồ nhiên liệu đã chỉ gần đến số không. Để tiết kiệm điện, anh cho xe chạy mà không bật đèn. Vả lại Langdon cũng không muốn bất kỳ ai trông thấy mình. Đứng ở cuối đại sảnh trong nhà nguyện Sistine, Hồng y Mortati sững sờ trước sự huyên náo đang diễn ra trước mắt. - Đúng là phép màu nhiệm! -Một vị Hồng y nói lớn. - Đúng là phép màu của Chúa! - Đúng thế. Một vị khác tán đồng. - Chúa đã tỏ rõ ý nguyện của Người! - Giáo chủ Thị thần sẽ là Giáo hoàng mới! - Một vị Hồng y khác hô lớn. - Giáo chủ Thị thần chưa phải là Hồng y, nhưng ý nguyện của Chúa thì đã quá rõ ràng rồi! - Đúng thế đấy! - Một vị khác nữa tán thường. - Các luật lệ về Mật nghị Hồng y chẳng qua cũng do con người lập ra. Ý Chúa đã quárõ ràng rồi. Tôi đề nghị bỏ phiếu ngay lập tức! - Bỏ phiếu à? - Hồng y Mortati chất vấn, đức cha tiến lên phía trước. - Đấy làviệc của tôi chứ. Toàn bộ Hồng y đoàn quay lại nhìn. Hồng y Mortati biết tất cả mọi người đang nhìn mình với ánh mắt dò xét. Cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ điềm tĩnh của đức cha, họ tỏ ra xa cách và ngờ vực. Thực ra chính Hồng y Mortati cũng rất muốn đượccảm thấy hoàn hỉ như họ. Nhưng điều đó là không thể.Đức cha cảm nhận một nỗi đau trong tim, một nỗi đau không ngôn từ nào có thể diễn tả nổi. Đã thề sẽ điều hành cuộc bỏ phiếu này với một tâm hồn thuần khiết, nên ngài không thể bỏ qua cảm giác băn khoăn lúc này đang hiện diện trong tâm trí mình.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 128-phần 2
- Thưa các vị. - Hồng y Mortati vừa bước lên bục vừa nói, giọng nói của ngài bỗng trở nên khác lạ - Tôi e rằng những gì xảy ra đêmnay sẽ khiến tôi băn khoăn cho đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay. Tuy nhiên, những gì các ngài đề xuất về Giáo chủ Thị thần thì… sợ rằng đó chưa hẳn đã là ý Chúa đâu. Nhà nguyện bỗng dưng lặngphắc. - Làm sao ngài lại có thể nóithế được cơ chứ? - Cuối cùng, một vị Hồng y cũng lên tiếng. - Giáo chủ Thị thần đã cứu nguy cho giáo hội. Chúa đã trực tiếp truyền thánh ý cho ngài! Ngài lại còn thoát chết trongtình huống vô cùng đặc biệt nữa chứ! Phải thế nào thì thông điệp ấy mới được coi là rõ ràng? - Giáo chủ Thị thần sẽ tới đây để gặp chúng ta ngay bây giờ. - Hồng y Mortati đáp. - Đề nghị các vị hãy kiên nhẫn. Chúng ta hãy nghe Giáo chủ Thị thần giải thích trước khi tiến hành bỏphiếu. - Rất có thể còn những điều mà chúng ta chưa biết hết. - Có gì cần phải giải thích nữa đây? - Với tư cách là người điều hành Mật nghị Hồng y, tôi đã thề sẽ tuân theo luật bầu cử của giáo hội. Tất cả các vị đều biết rằng theo luật thánh thì Giáo chủ Thị thần không đủ điều kiện để trở thành Giáo hoàng. Ngài chưa phải là Hồng y, mà mớichỉ là một thầy tu một viên Thị thần. Tuổi tác của ngài cũng là một vấn đề cần phải tính đến. Những ánh mắt hướng lên bục bắt đầu tỏ vẻ không tánđồng. - Nếu vẫn quyết định tiến hành bỏ phiếu thì tôi xin nóirằng các vị đang chọn người không đáp ứng đủ những điều kiện của luật thánh. Cho nên tôi sẽ phải yêu cầu từng người trong các vị phá vỡ lời nguyện thiêng trước Chúa. Một vị Hồng y ngập ngừng lên tiếng: - Nhưng những gì vừa xảy ra tối nay rõ ràng là đã vượt quá tất cả những tình huống được tiên lượng trong luật thánh! - Thật thế sao? - Hồng y Mortati chất vấn một cách gay gắt, tự ngài cũng khôngthể hiểu nổi tại sao những lời ấy lại được phát ra từ đôi môi của chính mình. - Liệu bỏ qua luật thánh có phải là hành động theo ý Chúa hay không? Từ bỏ lý trí để hành động theo cảm tính có phải là ý Chúa hay không? - Nhưng chẳng lẽ ngài không trông thấy những gì mà tất cả chúng tôi vừa chứng kiến hay sao? - Một vị Hồng y khác lên tiếng, đầy vẻ bực bội. - Làm sao ngài có thể nghi ngờ quyền năng của Chúa? Giọng nói của Hồng y Mortatitrầm hẳn xuống, nhưng từng lời nói của ngài âm vang một cách khác thường: - Tôi không nghi ngờ quyềnnăng của Chúa! Chính nhờ có Chúa nên chúng ta mới cólý trí và sự cẩn trọng! Và chỉ bằng cách duy trì sự cẩn trọng ấy thì chúng ta mới có thể phụng sự Người! Chú thích: (1) Grazie: Cảm ơn.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 129-phần 1
Vittoria Vetra đang ngồi trên một cái ghế băng ngoài hành lang của nhà nguyện Sistine, dưới chân cầu thangHoàng gia. Đầu óc cô gái lúc này đã trở nên mụ mị. Thấy bóng người hiện ra ở phía cửa sau, Vittoria tưởng đó là một hồn ma vừa hiện hình. Đầu quấn băng, chân bước khập khiễng, và khoác trên người một bộ quần áo của bệnh viện. Cô gái đứng bật dậy… khôngdám tin vào mắt mình. - Anh Ro… bert? Nhưng Langdon không trả lời, chỉ vội bước đến bên, rồi ôm ghì lấy Vittoria trong vòng tay của mình. Rồi đôi môi anh áp chặt vào môi cô gái, đầy thôi thúc, đầy khát khao và biết ơn. Nước mắt Vittoria chảy giàn giụa. - Ôi, lạy Chúa, xin tạ ơn Người… Anh lại ghì chặt lấy Vittoria rồi hôn cô, đắm đuối, khát khao. Hai cơ thể quyện chặt vào nhau, như thể đã thuộcvề nhau từ lâu lắm rồi. Cô gái quên hết những đau buồn, lo lắng chất chứa trong tim. Nhắm mắt lại, Vittoria thấy mình bồng bềnh trong hạnh phúc. *** - Đó chính là ý Chúa! - Một vị Hồng y lớn giọng, tiếng thét ấy vang vọng khắp nhà nguyện Sistine. - Ngoài người được chọn lựa thì ai có thể nghe được thánh ý và sống sót được sau một vụ nổ kinh hoàng như thế? - Người đó chính là tôi dây. - Một giọng nói khác vang lên từ phía sau. Cũng như tất cả các vị Hồng y khác, Hồng y Mortatingạc nhiên quay lại nhìn người đàn ông trong bộ dạng nhếch nhác đang bướcđi giữa hai hàng ghế. - Ông… Langdon đấy ư? Không nói thêm một lời, Langdon tiến lên phía trước.Cả Vittoria Vetra cũng bướctheo. Rồi hai người lính gác hối hả mang một chiếc ti-vi vào trong phòng. Đợi cho họkê chiếc máy vào đúng vị trí, cắm phích điện xong xuôi, Langdon ra hiệu bảo họ ra ngoài. Hai người lính làm theo, rồi đóng cửa lại. Trong nhà nguyện chỉ còn lại Langdon, Vittoria và Hồng y đoàn. Langdon kết nối chiếc máy ghi hình nhỏ xíu với màn hình ti-vi và nhấn nút. Màn hình bật sáng. Trên màn hình ti-vi hiện lên quang cảnh bên trong phònglàm việc của Giáo hoàng. Những thước phim được quay một cách vụng về, có lẽ bằng máy quay tự động bímật. Ở một góc màn hình, Giáo chủ Thị thần đang đứng bên lò sưởi, trong ánhsáng yếu ớt hắt ra từ ngọn lửa. Thoạt đầu tưởng như vị thầy tu trẻ tuổi này đanghướng vào máy quay mà nói, rồi mọi người nhanh chóng nhận ra rằng còn có một người nữa trong phòng,người đang bí mật ghi lại đoạn băng này. Langdon giảithích với Hồng y đoàn rằng đây là những thước phim của Maximilian Kohler, giám đốc của CERN. Trước đó mộtgiờ đồng hồ, Kohler đã ghi lại đoạn băng này bằng chiếc máy quay nhỏ xíu gắndưới tay vịn xe lăn của ôngtà. Hồng y Mortati và toàn bộ Hồng y đoàn ngỡ ngàng. Đã qua mất phần đầu tiên của cuộc hội thoại, nhưng Langdon thấy không cần phải tua lại làm gì. Những gì anh muốn thông báo với Hồng y đoàn nằm ở đoạn sau… *** - Leonardo Vetra viết nhật ký à? - Giáo chủ Thị thần hỏi. - Đây là tin tốt lành đối với CERN rồi. Nếu trong nhật ký có thông tin về cáchtạo ra phản vật chất thì… - Không hề có. - Kohler đáp.- Chắc cha sẽ rất hài lòng khi biết rằng công thức tạo ra phản vật chất đã bị huỷ diệt cùng với Leonardo. Nhưng trong nhật ký lại có những thông tin khác. Thông tin về cha. Giáo chủ Thị thần có vẻ lo lắng: - Ta không hiểu. - Trong cuốn nhật ký có đoạn nói về cuộc gặp mặt giữa cha và Leonardo thángtrước. Giáo chủ Thị thần do dự, rồinhìn ra phía cửa. Đáng ra Rocher không nên tự ý cho ông vào đây mà không xin phép ta. Làm sao ông vào được tận đây? - Rocher đã biết sự thật. Hôm nay tôi đã điện cho ông ta và nói hết những gì cha đã làm. - Ta đã làm gì nào? Dù ông có nói gì đi nữa thì Rocher cũng vẫn là một lính gác Thuỵ Sĩ, và người mà ông ta anh tưởng sẽ là một người của toà thánh chứ không phải là một nhà khoa học vốn cay độc chua chát như ông. - Thực ra thì lòng tin của Rocher vững chắc đến nỗi ông ta nhất định không chịunghi ngờ. Ông ta tin những người lính gác Thuỵ Sĩ của mình, cho nên bất chấp những bằng chứng hiển nhiên, Rocher vẫn không chịu tin là có người phản bội. Và anh ta đã dành trọn ngày hôm nay để tin một lời giải thích khác. - Và ông đã cho ông ta lời giải thích đó? - Sự thật. Dù đó là một sự thật phũ phàng. - Nếu Rocher tin ông thì ôngta đã bắt giam tôi rồi. - Không. Tôi không cho phép ông ta làm thế. Để có cuộc gặp này, tôi đã hứa với ông ta là sẽ giữ im lặng. Giáo chủ Thị thần cười gằn: - Ông định dùng một câu chuyện hoang đường để tống tiền toà thánh hay sao? - Tôi không cần phải tống tiền. Tôi chỉ muốn nghe sự thật từ chính miệng của cha:"Tôi quan tâm đến Leonardo, một người bạn". Giáo chủ Thị thần không nóigì, chỉ chằm chằm nhìn Kohler. - Cha nghe đây. - Kohler lêntiếng - Cách đây khoảng một tháng, Leonardo Vetra đã liên hệ với cha để xin gặp Giáo hoàng, cha đã chấp thuận lời thỉnh cầu ấyvì Giáo hoàng vốn rất ngưỡng mộ các công trình nghiên cứu của Leonardo, và vì Leonardo nói rằng việc này vô cùng cấp bách. Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn ngọn lửa, không nói gì.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 129-phần 2
- Leonardo đã bí mật đến Vatican. Ông ta đã phản bội lời thế với cô con gái nuôi của mình. và điều này khiếnLeonardo vô cùng áy náy, nhưng ông ta không còn lựachọn nào khác. Quá băn khoăn về công trình của bản thân mình, ông ta muốn tìm sự trợ giúp về mặt tâm linh từ phía giáo hội. Trong một cuộc gặp bí mật, Leonardo đã nói cho cha và Giáo hoàng nghe về phát kiến khoa học mang đậm chất tôn giáo của mình. Leonardo đã chứng minh được rằng từ góc độ vật lý, Genesis(1) hoàn toàn có cơ sở, rằng với một nguồn năng lượng cực lớn - cái màVetra gọi là Chúa trời - người ta có thể mô phỏng phút ban đầu của Tạo hoá. Im lặng. - Giáo hoàng rất kinh ngạc, - Kohler nói tiếp - Người muốn Leonardo công bố phát kiến đó. Giáo hoàng cho rằng phát kiến này sẽ là nhịp cầu đầu tiên gắn kếtkhoa học với tôn giáo - điều mà Người hằng mơ ước. Sau đó Leonardo giải thích mặt trái của phát kiến này - cũng là lý do khiến ông ta muốn tham vấn giáo hội. Dường như những thử nghiệm của Leonardo đã khẳng định những gì được tiên đoán trong kinh thánh -Chúa tạo ra mọi thứ theo cặp đôi, đối nghịch nhau. Ánh sáng và bóng tối. Đồngthời với việc tạo ra vật chất, Leonardo đã tạo ra được phản vật chất. Tôi có nên nói tiếp không đây? Giáo chủ Thị thần lặng thinhkhông nói gì, chỉ cúi xuống cời than trong lò sưởi. Sau khi Leonardo đến toà thánh, chính cha đã đích thân đến CERN để tận mắt chứng kiến phát kiến đó. Trong nhật ký của mình, Leonardo ghi rằng cha đã thân chinh vào tận trong phòng thí nghiệm. Giáo chủ Thị thần ngẩng lênnhìn. Kohler nói tiếp: - Nếu Giáo hoàng đích thân đến đó thì sẽ khiến cho báogiới chú ý, nên cha đã đi thay. Leonardo đã bí mật đưa cha vào trong phòng thí nghiệm, rồi cho cha xem thứ một vụ nổ mẫu "Big Bang"(2) sức mạnh của tạo hoá. Ông ta cũng cho cha xem một mẫu phản vật chất được lưu giữ trong hộp, để chứng minh rằng phản vật chất có thể được tạo ra vớikhối lượng lớn. - Cha đã tỏ ra đầy kinh sợ. Sau đó cha quay về Vaticanđể báo cáo lại với Giáo hoàng. Giáo chủ Thị thần thở dài: - Đó chính là điều khiến ông phải băn khoăn đấy à? Rằng ta đã biết hết về phảnvật chất, vậy mà để bảo vệbí mật của Leonardo, ta vẫnlàm bộ làm tịch trước toàn thế giới rằng chưa hề biết gì, có đúng thế không? - Không hề! Tôi băn khoăn là vì Leonardo đã chứng minh được sự tồn tại của đức Chúa, thế mà cha lại sáthại ông ta! Lúc này Giáo chủ Thị thần quay lại nhìn Kohler, vẻ mặt lạnh lùng. Âm thanh duy nhất trong căn phòng chỉ là tiếng lửa lép bép trong lò. Bất thần chiếc máy quay bị giật mạnh, cánh tay của Kohler hiện lên trong khung hình. Ông ta nhoài người vềphía trước, hình như đang cố lôi ra một vật được giấu dưới gầm ghế. Khi ông ta ngồi thẳng dậy, một khẩu súng hiện ra. Cảnh tượng nhìn từ góc đặt máy quay thật ghê rợn… nhìn từ phía sau… dọc theo chiều dài củanòng súng… đang chĩa thẳng vào ngực Giáo chủ Thị thần. Kohler nói: - Cha hãy thú tội đi, ngay lúc này! Giáo chủ Thị thần giật mình: - Ông sẽ không thể toàn mạng ra khỏi nơi này. - Cái chết là sự giải thoát khỏi những thống khổ mà đức tin của cha đã mang lại cho tôi từ khi còn thơ bé. - Lúc này Kohler dùng cả hai tay để nâng súng lên. - Tôi cho cha được chọn. Hoặc là thú tội ngay lập tức… hoặc làchết. Giáo chủ Thị thần liếc ra cửa. - Rocher đang ở ngay ngoàikia kìa. - Kohler thách thức. - Ông ta cũng muốn vào giết cha lắm đấy. - Rocher đã thề sẽ bảo vệ… - Rocher đã cho phép tôi vào đây. Mang theo vũ khí. Ông ta đến phát ốm vì những trò dối trá của cha. Cha chỉ có một lựa chọn duynhất mà thôi. Thú tội đi. Tôi muốn nghe những lời đó từ chính miệng của cha. Giáo chủ Thị thần lưỡng lự. Kohler lên cò súng: - Cha không tin à? Tôi làm thật đấy. Giáo chủ Thị thần cất lời: - Dù ta có nói gì đi nữa thì những người như ông sẽ không bao giờ hiểu nổi. - Cứ thử xem đã. Giáo chủ Thị thần đứng yên lặng giây lát, bóng vị thầy tu trẻ đồ dài trên nền nhà. Khi ngài nói, những lời thú tội được phát ngôn với vẻ oai nghi, hào sảng như thể một vị thánh đang kể lại những kỳ tích của mình. - Kể từ thuở ban đầu của lịch sử, giáo hội đã phải dấutranh chống lại biết bao thếlực thù địch. Đôi khi bằng lờilẽ, đôi khi bằng gươm giáo. Và chưa một lần thất bại. Giáo chủ Thị thần tỏ ra đầy tự tin. - Nhưng những bóng ma của quá khứ, - ngài nói tiếp, - những thế lực đáng ghê tởm và tàn ác… là những kẻ thù mà giáo hội cóthể chống lại - vì chúng khiến cho nhân loại ghê sợ. Nhưng quỷ Sa-tăng thật là nham hiểm.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 129-phần 3
Theo thời gian, hắn đã vứt bỏ bộ dạng đángghê tởm xa xưa để khoác lên mình một diện mạo mới… diện mạo của lý trí thuần khiết. Một thứ lý trí thuần khiết, không vẩn đục, nhưng cũng đầy quỷ quyệt. - Giọng nói của Giáo chủ Thịthần bỗng chốc trở nên đầyphẫn nộ - Hãy nói ta nghe xem nào, ông Kohler! Làm sao nhà thờ có thể lên tiếngchỉ trích thứ đã mang lại ánh sáng trí tuệ cho chúng ta? Làm sao nhà thờ có thể bài xích cái đã trở thành nền tảng của văn minh nhânloại? Mỗi lần chúng ta cất lời cảnh báo thì các người phản bác ngay lập tức và buộc tội chúng ta là ngu dốt,là hoang tường, là áp đặt? Và thế là quỷ Sa-tăng cứ tiếp tục lộng hành. Và cái xấu cứ tiếp tục lan tràn, dưới lớp vỏ lý trí. Nó lan nhanh chẳng khác nào khối u ác tính, và được tôn vinh bởi những thành tựu khoa học kỹ thuật mới. Tự tôn sùng đối với chính bản thânnó! Cho đến khi tất thảy mọingười đã hết hẳn nghi ngờ, đã tin rằng nó chính là cái tốt. Khoa học đã giải thoát loài người khỏi bệnh tật, đóikém, và đau đớn! Hãy nhìn xem, khoa học chính là vị Chúa mới với vô vàn nhữngphép màu, với quyền năng vô hạn, và đầy thiện tâm! Người ta quên đi những loạivũ khí huỷ diệt và những hỗn loạn. Quên cả những nỗi cô đơn, và những hiểm hoạ khôn lường. Khoa học làthế đấy! - Giáo chủ Thị thần bước đến bên họng súng - Nhưng ta đã nhận rachân tướng của quỷ Sa-iăng… và ta đã thấy những hiểm hoạ đang rình rập… - Cha nói lảm nhảm cái gì thế? Công trình khoa học của Vetra đã chứng minh được sự tồn tại của vị Chúamà vốn dĩ cha vẫn tôn thờ đấy thôi! Ông ta là đồng minh của cha đấy chứ! - Đống minh cái gì! Khoa họcvà tôn giáo làm sao có thể là đồng minh được! Các người đâu có đi tìm cùng mộtđức Chúa như chúng ta! Chúa của các người là ai? Một proton, khối lượng hay một hạt mang điện tích? Chúa của các ông có khả năng khơi dậy thứ tình cảm nào? Làm sao Chúa của các ông có thể đánh thức trái tim con người, để nhắc cho họ nhớ rằng họ phải chịu trách nhiệm về những hành động của mình trước đấng quyền năng tối thượng? Rằng họ phải chịu trách nhiệm về đồng loại của họ? Vetra nhầm to! Công trình của ông ta chẳng hề tôn vinh Chúa, đó chính là hành động báng bổ thánh thần! Không một ai được phép đemsự sáng tạo của Chúa vào làm thí nghiệm trong một cái ống rồi sau đó mang ra phôtrương trước cả thế giới! Thế mà gọi là tôn vinh Chúađược sao? Thế là báng bổ Chúa! - Toàn thân Giáo chủ Thị thần lúc này co quắp lại,những lời nói của ngài trở nên vô cùng điên dại. - Và đó là lý do khiến cha cho người sát hại Leonardo! - Vị lợi ích của giáo hội, vì lợi ích của toàn nhân loại! Công trình ấy quá điên loạn!Nhân loại chưa sẵn sàng sởhữu sức mạnh của Chúa. Chúa trong ống nghiệm ư? Một giọt chất lỏng có khả năng san phẳng cả một thành phố ư? Phải chặn ngay ông ta lại! - Giáo chủ Thị thần đột nhiên im lặng, rồi quay sang nhìn lò sưởi, như thể đang đắn đo điều gì. Hai tay Kohler giương cao khẩu súng: - Thế là cha đã nhận hết mọi tội lỗi. Cha không có đường thoát nữa rồi. Giáo chủ Thị thần cười buồn: - Ông không nhận thấy sao Kohler? Thú nhận tội lỗi chính là được giải thoát. - Vị thầy tu trẻ nhìn ra phía cửa - Một khi đã được Chúa chấp thuận, người ta được quyền làm những điều mà một người bình thường không bao giờ hiểu được. Vừa dứt lời, Giáo chủ Thị thần bất thình lình xé toangchiếc áo thầy tu đang mặc trên người, để lộ ra bộ ngực trần. Kohler giật nảy mình: - Cha làm cái gì thế? Giáo chủ Thị thần không đáp lời, chỉ lẳng lặng bước tới bên lò sưởi rồi lôi ra từ trong lò lửa một vật gì đó. - Dừng lại ngay! - Kohler ra lệnh, tay giương cao khẩu súng. - Cha định làm gì thế? Giáo chủ Thị thần quay mặt lại phía máy quay, trên tay cầm một con dấu đỏ rực. Viên kim cương Illuminati. Đôimắt vị thầy tu bỗng ánh lênhoang dại, còn giọng nói thì rít lên man dã: - Lúc đầu ta định làm việc này một mình. Nhưng bây giờ thì… rõ ràng sự có mặt của ông ở đây cũng là ý Chúa. Ông chính là sự giải thoát của ta. Kohler chưa kịp phản ứng thì Giáo chủ Thị thần đã nhắm nghiền mắt lại, lưng ưỡn ra, rồi giáng thẳng con dấu nóng đỏ vào chính giữangực. Da thịt cháy xèo xèo. - Lạy đức mẹ đồng trinh Mary! Xin người hãy chứng giám cho con! - Giáo chủ Thịthần kêu thét lên đầy đau đớn. Lúc này Kohler xuất hiện trong khung hình… lóng ngóng đứng trên đôi chân tật nguyền của mình, đôi tayđang cầm súng run lên bần bật.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 129-phần 4
Giáo chủ Thị thần tiếp tục thét lớn, tay liệng con dấu về phía Kohler. Hai chân loạng choạng, vị thầy tu ngã vật xuống sàn, quằn quại trong đau đớn. Sau đó là sự hỗn loạn. Khung cảnh trở nên vô cùnghỗn loạn khi những người lính gác Thuỵ Sĩ chạy vào phòng. Tiếng súng vang lên.Kohler ôm lấy ngực, ngã vậtxuống xe lăn, máu me đầm đìa. - Không! - Rocher thét lên, tay giơ ra định ngăn không cho người lính tiếp tục bắn thêm vào Kohler. Đang quằn quại trong đau đớn, Giáo chủ Thị thần quaylại, cuống cuồng chỉ tay vào mặt Rocher: - Illuminati! - Đồ khốn kiếp! - Rocher gầm lên, chạy lại phía Giáo chủ Thị thần. - Chính ông mới là đồ giả dối… Chartrand hạ gục Rocher ngay lập tức bằng ba phát đạn. Viên chỉ huy đội lính gác Thuỵ Sĩ ngã vật xuống, chết ngay lập tức. Rồi những người lính chạy lại, xúm quanh Giáo chủ Thị thần đang bị thương. Tronglúc đó, trên khung hình hiện lên khuôn mặt của Robert Langdon, đầy vẻ ngỡ ngàng, đang quỳ xuống bênchiếc xe lăn, chăm chú nhìn con dấu bằng sắt. Sau đó toàn bộ khung hình chao đảo dữ dội. Kohler đã hồi tỉnh lại, và đang ra sức giằng chiếc máy ghi hình ra khỏi tay vịn xe lăn, rồi đưacho Langdon. - Đ... đưa… - Ông ta hổn hển - đ... đưa cho báo giới. Rồi màn hình chỉ còn một màu trắng xoá. Chú thích: (1) Genesis: Một thuyết của người Do Thái cho rằng Chúa đã sáng tạo ra vũ trụ trong vòng 7 ngày. Ngày đầu Ngài tạo ra mặt đất và thiên đàng, ngày thứ hai Ngài tạo ra ngày và đêm, sau đó lần lượt là nước và đất các loài sinh vật biển, các loài thú trên mặt đất, rồivào ngày thứ sáu Ngài tạo ra loài Người. (2) Big Bang: Một giả thuyết cho rằng vũ trụ ngày nay hình thành từ một vụ nổ lớn.Nhiều nhà thiên văn học chorằng các thiên hà, các vì sao, và tất cả các hãnh tinhngây nay đều là những mảnh vụn văng ra từ một khối vật chất ban đầu có mật độ cực lớn.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 130-phần 1
Giáo chủ Thị thần bắt đầu thấy lượng hoóc-môn adrenaline trong máu và cảm giác ngây ngất bắt đầu giảm dần. Được những người lính gác Thuỵ Sĩ dìu xuống cầu thang Hoàng gia để vào nhà nguyện Sistine, nghe thấy tiếng đám đông đang ca hát trên quảng trường, vị thầy tu trẻ tự nhủ lòng rằng mình đã làm được một việc cực kỳ to tát. Xin tạ ơn Người. Giáo chủ Thị thần đã cầu xin Chúa ban cho sức mạnh,và đã được Người ban cho điều đó. Vào đúng lúc Giáo chủ Thị thần trở nên hoài nghi, Người đã lên tiếng. Con được sinh ra để thực hiện một sứ mệnh thiêng liêng, Chúa đã nói như vậy, và ta sẽ ban cho con sức mạnh. Dù đã có sức mạnh, Giáo chủ Thị thần vẫn không thể không cảm thấy sợ hãi, và không thể khôngtự vấn về sự chính đáng trong những việc làm của mình. Nếu không phải là con, Chúachất vấn, thì là AI? Nếu không phải lúc này, thì là LÚC NÀO? Nếu không phải bằng cách này, thì bằng CÁCH NÀO? Chúa nhắc nhở rằng Giê-su đã cứu rỗi tất cả… cứu rỗi toàn nhân loại khỏi sự lãnh đạm của chính họ. Bằng hai hành động, Giê-su đã giúp họ nhận ra chán lý. Sự Khiếp hãi và Hi vọng. Cái chết trên cây thập giá, và sự phục sinh. Người đã thayđổi cả thế giới. Nhưng 2000 năm đã trôi qua. Thời gian đã làm mờ đi những phép nhiệm màu ấy. Con người dần dần quên đi. Họ quay sang tôn thờ những thần tượng mới - những phép nhiệm màu của khoa học và của trí não. Thế còn những phép nhiệm màu của trái tim thì sao? Giáo chủ Thị thần vẫn thường cầu xin Chúa chỉ cho mình một phương pháp để khôi phục lại đức tin của mọi người. Nhưng Chúa vẫn yên lặng. Chỉ đến khi Giáo chủ Thị thần phải trải qua những giây phút tăm tối nhất thì Người mới xuất hiện. Ôi! Cái đêm hôm ấy mớikhủng khiếp làm sao! Giáo chủ Thị thần nhớ như in cảnh mình đang nằm trên sàn, xống áo tả tơi, hai tay cuống loạn cào xé cơ thể như muốn dứt ra khỏi tâm hồn mình nỗi đau đớn khủngkhiếp sau khi được biết sự thật. Không thể nào! Miệng gào to, nhưng trong thâm tâm, Giáo chủ Thị thần biết đó là sự thật. Sự dối lừa ấy thiêu đốt tâm can vị thầy tutrẻ tuổi, hệt như những ngọn lửa khủng khiếp bốc lên từ địa ngục. Vị giám mục đã nhận bảo trợ cho ngài, người mà ngài coi như cha đẻ và đã dốc lòng phò tá từkhi người đó đảm nhận vị trí Giáo hoàng… là kẻ nói dối. Một kẻ tội đồ tầm thường. Nói dối về một hành vi đồi bại đến mức chắc chắn Chúa không thể nào tha thứ. - Cha đã thề! - Giáo chủ Thịthần gào to trước mặt Giáo hoàng - Và cha đã bội ước với Chúa! Cha, chứ không phải bất kỳ ai khác! Giáo hoàng tìm cách giải thích, nhưng Giáo chủ Thị thần không chịu nghe. Vị thầy tu trẻ lao vụt ra ngoài,chạy thục mạng dọc hành lang, miệng nôn mửa, hai taytự cào xé cơ thể, cho đến khi chỉ còn lại một mình trên nền đất lạnh trước mộ phầncủa thánh Peter. Lạy đức mẹMary, con phải làm gì đây? Vào đúng thời khắc đau đớnvì đức tính bị phản bội ấy, khi mà Giáo chủ Thị thần đang nằm sóng soài trong Thành phố của người chết để cầu xin Chúa giải thoát cho mình khỏi thế giới vô đạo này, Chúa đã hiển linh. Những lời nói vang lên trong nội tâm Giáo chủ Thị thần, ầm ầm như sấm: "Có đúng là ngươi đã thề sẽ phụng sự Chúa?" - Vâng! - Giáo chủ Thị thần thét lớn. - Ngươi có dám chết vì đức Chúa của người không? - Con dám! Xin người hãy giải thoát cho con! - Ngươi có dám chết vì giáohội của người không? - Con sẵn sàng! - Xin ngườihãy cho con được chết! - Nhưng liệu ngươi có dám chết … vì nhân loại hay không? Trong những khoảnh khắc im lặng tiếp sau đó, Giáo chủThị thần thấy mình càng chìm sâu hơn trong vực thẳm; càng vùng vẫy càng trở nên bất lực. Thế nhưng câu trả lời thì đã có sẵn, vì đó chính là điều ngài vốn tâm niệm bao lâu nay. - Con sẵn sàng! - Giáo chủ Thị thần thét to. - Con sẽ chết vì nhân loại! Giống nhưcon trai của Người, con nguyện hi sinh bản thân mình! Nhiều giờ sau đó, Giáo chủ Thị thần vẫn tiếp tục nằm nguyên trên nến đất. Khuônmặt người mẹ đã khuất hiện lên trong tâm trí. Chúa có những dự định dành cho con, mẹ đã từng nói thế. Giáo chủ Thị thần càng chìm sâu trong điên loạn. Và rồi Chúa lại một lần nữa hiển linh. Lần này Người không nói thành lời, nhưng Giáo chủ Thị thần hiểu. Khôi phụclại đức tin. Nếu không phải là mình… thì là ai? Nếu không phải lúc này… thìlà lúc nào? Khi những người lính gác Thuỵ Sĩ mở chốt cửa nhà nguyện Sistine, Giáo chủ Thịthần thấy sinh lực chảy tràntrề trong huyết mạch… hệt như thuở ngài còn thơ bé. Chúa đã chọn ngài. Từ lâu lắm rồi. Ý Chúa sắp trở thành hiện thực. Giáo chủ Thị thần cảm thấy như vừa được tái sinh. Những người lính gác Thuỵ Sĩ đã băng vết thương trênngực rồi mặc cho ngài một chiếc áo thầy tu mới, sạch sẽ. Họ còn tiêm cho ngài một mũi moóc-phin. Nhưng giá như họ đừng tiêm cho ngài thứ thuốc giảm đau ấy thì tốt hơn. Chúa Giê-su đã chịu đau suốt ba ngày trước khi tạ thế. Thuốc đã bắt đầu tác động đến các giác quan… Giáo chủ Thị thần cảm thấy hơi chóng mặt.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 130-phần 2
Tiến vào trong nhà nguyện,Giáo chủ Thị thần thấy toànthể Hồng y đoàn đang quay sang chăm chú nhìn mình, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.Họ kính sợ sức mạnh của Chúa, vị thầy tu trẻ tự nhắcnhở bản thân. Bản thân mìnhkhông phải là thứ mà họ kính sợ, mà chính là những gì Chúa đã làm THÔNG QUA mình. Chân bước dọc theo lốiđi giữa hai hàng ghế, Giáo chủ Thị thần đọc được sự kinh ngạc trong từng ánh mắt. Nhưng càng lúc càng thấy rõ là trong ánh mắt củamọi người còn có một cái gì đó. Là gì nhỉ? Đã bao lần Giáo chủ Thị thần mường tượng cảnh mình được chào đón trong nhà nguyện này. Với thái độ hồ hởi? Hay đầythành kính? Sâu thẳm tróng những ánh mắt đang hướng về phía mình. Giáo chủ Thị thần không hễ thấy những tình cảm ấy. Đến lúc này vị thầy tu trẻ tuổi mới trông thấy Robert Langdon đang đứng bên bànthờ.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 131-phần 1
Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đứng giữa hai dãy ghế trong nhà nguyện Sistine. Toàn thể Hồng y đoàn đang đứng ở phía trên, gần bàn thờ, và đều đang quay lại nhìn. Robert Langdon đang đứng bên bànthờ. Cạnh vị giáo sư này là một màn hình ti-vi đang chiếu những cảnh mà Giáo chủ Thị thần nhận ra ngay lập tức, nhưng không thể lý giải nổi tại sao mọi người lạicó được những thước phim này. Vittoria Vetra đứng cạnh Langdon, đầu cúi gục. Giáo chủ Thị thần nhắm mắt lại giây lát, hi vọng rằng những gì vừa hiện ra trước mắt chỉ là ảo giác do thuốc giảm đau gây ra, rằng khi ngài mở mắt ra, mọi thứ sẽ khác hoàn toàn. Nhưng không. Họ đã biết sự thật. Thật kỳ lạ, Giáo chủ Thị thần không hề cảm thấy sợ hãi. Xin hãy ban cho con những lời lẽ thích hợp! Xin Người hãy giúp con giải thích cho Hồng y đoàn ý định của Người. Nhưng chẳng có lời đáp nào vang lên trong tâm trí Giáo chủ Thị thần. - Thưa Cha, chúng ta đã đi quá xa rồi và không được phép thất bại. Im lặng. Họ không thể hiểu nổi những gì mà con vừa làm cùng Cha. Giáo chủ Thị thần không biết những lời lẽ vang lên trong tâm trí mình có phải là thông điệp của Chúa hay không, nhưng nghe thật khắc nghiệt. Sự thật sẽ giải thoát cho người! Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca ngẩng cao đầu và tiến lên phía trước. Những ngọn nến trong nhà nguyện chỉ toả ra một thứ ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn soi rõ những ánh mắt đầy trách cứ đang hướng về phía vị thầy tu trẻ tuổi. Hãy giải thích đi, tất cả mọi ánh mắt lúc này đều mang cùng một thông điệp. Hãy nóirõ nguyên nhân của những trò điên loạn này. Hãy khẳngđịnh rằng những gì chúng tae sợ đều là sai! Sự thật! Giáo chủ Thị thần tự nhắc nhở bản thân. Duy nhất chỉ sự thật mà thôi. Những bức tường này đã chứng kiến quá nhiều bí mậtrồi, giờ sẽ là sự thật hãi hùng khiến Giáo chủ Thị thần muốn phát điên. Nhưngtrong cơn điên loạn ấy, ánh sáng đã toả rạng. - Nếu có thể hi sinh linh hồn của bản thân để cứu rỗi hàng triệu người khác thì liệu các vị có dám hi sinhkhông? - Giáo chủ Thị thần vừa tiến lên phía trước vừanói. Hồng y đoàn vẫn im phăng phắc. Mọi ánh mắt vẫn chòng chọc nhìn vào Giáo chủ Thị thần. Bên ngoài, tiếng ca hát đang vang lên rộn ràng trên quảng trườngSt. Peter. Giáo chủ Thị thần tiến lại gần Hồng y đoàn: - Tội lỗi nào đáng sợ hơn đây? Tội giết chết quân thù? Hay tội đứng im nhìn những gì ta yêu quý bị chà đạp? Dân chúng đang ca háttrên quảng trường đó! Giáo chủ Thị thần ngừng lời giây lát, mắt ngước lên nhìn trần nhà nguyện. Trong bứchoạ của Michelangelo trên mái vòm tối sẫm, Chúa đangtrông xuống… và ánh mắt của Người dường như đầy vẻ hài lòng. - Tôi không thể tiếp tục làmthinh được nữa. - Giáo chủ Thị thần nói tiếp Nhưng càng đến gần Hồng y đoàn, càng không thấy bất kỳ một ánh mắt cảm thông nào. Không lẽ mọi người không thấy sự giản dị đến chói lọi trong những việc làm vừa rồi sao? Không lẽ họ không thấy rằng đã đến lúc phải hành động rồi hay sao? Đơn giản vô cùng. Hội Illuminati. Khoa học và quỷ Sa-tăng chính là một. Làm sống lại một sự khiếp hãi xa xưa, rồi tiêu diệt nó. Sự khiếp hãi và hi vọng. Gây dựng lại đức tin của loàingười. Đêm nay, sức mạnh của hội Illuminati được phô diễn một cách thật đáng sợ… mang lạithành quả đầy vẻ vang. Sự lãnh đạm đã bị nghiền nát. Sự khiếp hãi lan truyền khắp hành tinh nhanh như một tia chớp, khiến tất cả mọi người đoàn kết lại. Và sau đó sức mạnh của Chúa đã chế ngự bóng tối. Tôi không thể tiếp tục đứngnhìn thêm được nữa! Niềm cảm hứng được đích thân Chúa truyền cho đã đưa đường chỉ lối cho Giáo chủ Thị thần trong cái đêm đau đớn đến tột cùng ấy. Ôi, thế gian mới vô đạo làm sao! Cần phải có người thứctỉnh họ. Chính là ngươi. Nếukhông phải là ngươi thì có thể là ai đây? Ngươi được cứu sống chính là vì sứ mệnh lớn lao này. Hãy chỉ cho họ thấy con quỷ xấu xathời trước. Nhắc cho họ nhớlại thế nào là sự khiếp hãi. Sự lãnh đạm chính là cái chết. Nếu không có bóng tốithì cũng không có ánh sáng ban ngày. Hãy để họ chọn. Bóng tối hay ánh sáng. Sự khiếp hãi đâu rồi? Những vị anh hùng đã đi đâu cả rồi? Nếu không phải là lúc này thì là bao giờ? Bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, Giáo chủ Thị thần tiến thẳng tới trước mặt Hồng y đoàn. Được cả một biển mũ đỏ, áo đỏ trướcmắt lần lượt rẽ sang hai bênđể nhường lối. vị thầy tu trẻ tuổi cảm tường như mìnhchính là Moses(1). Trước bàn thờ Chúa, Robert Langdon đã tắt ti-vi rồi khoác tay Vittoria, xuống khỏi bục diễn thuyết. Chắc chắn phải được Chúa che chở thì vị giáo sư kia mới cóthể thoát chết như thế. Chúa đã cứu mạng Robert Langdon, nhưng Giáo chủ Thị thần không thể hiểu nổitại sao Người lại làm thế. Người phụ nữ duy nhất trong nhà nguyện lúc này chính là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: - Cha đã sát hại cha của tôi phải không? - Cô gái tiến lên một bước.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 131-phần 2
Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn cô gái, và không thể hiểu nổi những cảm xúcđang hiện lên rõ ràng trên nét mặt trẻ trung ấy - đau đớn, dĩ nhiên rồi, nhưng sao lại phẫn nộ? Chắc chắn là cô gái phải hiểu chứ. Tài năng của cha cô nguy hiểm vô cùng. Cần phải ngăn chặn ngay công trình ấy, vì lợi ích của toàn nhân loại. - Cha tôi làm việc đó là vì Chúa. - Vittoria nói. - Những việc làm vì Chúa không thể được tiến hành trong phòng thí nghiệm. Mà phải là trong trái tim. - Trái tim của cha tôi hoàn toàn thanh khiết! Và công trình của ông ấy đã chứng minh rằng… - Công trình ấy lại một lần nữa cho thấy trí tuệ của con người đang tiến nhanh hơn tâm hồn của họ! - Cảm thấy mình tỏ ra gay gắt quá mức, Giáo chủ Thị thần hạ giọng xuống - Nếu một người sùng đạo như cha cô có thể tạo ra được một loại vũ khí nguy hiểm như chúng ta vừa được chứng kiến, thì hãy tưởng tượng xem một kẻ phàm phu tục tửsẽ làm gì với thứ vũ khí đó. - Phàm phu tục tử như cha phải không? Giáo chủ Thị thần hít một hơi thật sâu. Chẳng lẽ cô ta không hiểu? Sự tiến bộ về luân lý của loài người khôngthể theo kịp những bước tiến của khoa học. Về mặt ý thức đạo đức, con người chưa thể tiến hoá đến ngang tầm với những nguồn sức mạnh họ đang sởhữu. Chẳng phải loài người đã sử dụng tâm cả mọi loại vũ khí họ có thể chế tạo được đấy thôi! Và ai cũng thấy rằng phản vật chất chẳng có gì là ghê gớm so với kho vũ khí khổng lồ của loài người hiện nay. Loàingười đã biết cách huỷ diệt. Họ đã tập làm việc đó từ lâu lắm rồi. Và chính thân mẫu của Giáo chủ Thị thần đã phải đổ máu. Tài năng của Leonardo Vetra là nguy hiểm còn vì một lý do khác nữa. - Suốt bao thế kỷ qua, - Giáo chủ Thị thần lên tiếng, - nhà thờ đã phải đứng im nhìn khoa học dần dần tiến lên phía trước. Để dần dần hạ bệ những phép màu của tôn giáo, để thúc đẩy trí tuệphát triển vượt hẳn lên so với tâm hồn. Họ buộc tội tôngiáo là ru ngủ loài người. Họtuyên bố rằng Chúa thực ra chỉ là một ảo tưởng - một chỗ dựa mang nặng tính ảo tưởng đối với những người yếu đuối đến mức không thể chấp nhận sự thật là cuộc sống này hoàn toàn vônghĩa. Tôi không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn khi khoa học sắp sửa khai thác cả sức mạnh của chính bản thân Chúa! Thế nào các người cũng sẽ hỏi bằng chứng đâu. Đúng đấy, bằng chứng về sự ngu ngốc của khoa học. Thừa nhận rằng có những thứ vượt ra ngoàitầm hiểu biết của chúng ta thì có gì là sai trái đâu! Cái ngày mà người ta có thể tái tạo được Chúa trong phòng thí nghiệm cũng sẽ chính là ngày mà nhân loại không cần đến đức tin làm gì nữa! - Cha muốn nói rằng nhân loại sẽ không cần đến nhà thờ của cha nữa chứ gì? - Vittoria phản bác. - Hoài nghi chính là thứ vũ khí duynhất còn lại của những người như cha. Vì còn tiếp tục hoài nghi nên người ta còn tìm đến với nhà thờ. Tất cả chúng ta đều cần được biết ý nghĩa của cuộc sống. Cảm giác bất an tronglòng chúng ta, cùng với niềm khát khao muốn tiếp cận với một linh hồn cao thượng hơn để khẳng định với chúng ta rằng tất cả mọithứ trên đời này đều thuộc về một kế hoạch vĩ đại nàođó. Nhưng nhà thờ đâu phải là cách thức duy nhất để tiếp cận linh hồn cao thượng ấy! Tất cả chúng ta đều đang đi tìm Chúa, nhưngbằng những con đường khác nhau. Cha sợ cái gì vậy? Sợ rằng Người sẽ hiển linh ở một nơi nào đó chứ không phải trong bốn bức tường này phải không? Rằng mọi người sẽ tìm thấy Người trong chính bản thân họ, và quên lãng những nghi lễ cổ lỗ của cha chứ gì? Tôn giáo cũng cần phải thay đổi! Trí não tìm thấy những câu trả lời, và trái tim sẽ phải tập làm quen vớinhững chân lý mới. Cha của tôi cũng cùng trên một hành trình với cha. Hai con đườngsong song! Cha không nhận thấy điều đó sao? Chúa đâuphải là một đấng quyền năng tối thượng nào đó trêncao, sẵn sàng ném vào lò lửa địa ngục tất cả những kẻ không chịu tuân phục. Chúa chính là dòng năng lượng chảy tràn tới từng tế bào thần kinh, chan hoà trong trái tim của chúng ta! Chúa hiện hữu ở mọi nơi! - Trừ khoa học! - Giáo chủ Thị thần ngay lập tức bác lại, vẻ mặt đầy thương hại. - Về bản chất, khoa học là vô đạo. Và tách biệt khỏi đời sống tinh thần. Những phép màu của khoa học, ví dụ như phản vật chất, không bao giờ xuất hiện cùng với những lời giáo huấn về đạo đức. Vô cùng nguy hiểm! Nhưng giờ đây khoa học lại còn rắp tâm biến chính nó thành con đường khai sáng; và hứa hẹn tìm ra đáp án cho những câu hỏi vốn được coilà cao đẹp chính vì không aitin được câu trả lời. Không thể được! - Giáo chủ Thị thần lắc đầu. Trong giây lát, nhà nguyện Sistine chìm trong yên lặng. Giáo chủ Thị thần bỗng cảm thấy kiệt sức, và quay về phía Vittoria. Cô gái vẫn giữ nguyên ánh mắt không khoan nhượng. Giây phút này chẳng hề giống như những tường tượng của vị thầy tu trẻ.