[center]CHAP 36 [/center]
Giờ ra chơi tiết 4 , đang nằm gục xuống mặt bàn thì tôi thấy thằngH hí hoáy viết gì đó vào giấy, xong rồi mỉm cười, được một lát thì nó đi ra ngoài. Tôi nhoài người sang chỗ nó, cầm lấy mảnh giấy mà nó đút vào ngăn bàn lúc nãy mở to con mắt mà đọc : " Chỉ tý nữa thôi là mình sẽ tỏ tình, hồi hộp quá " Ố la la, hóa ra là vậy hả. Hóa ra là thằng H dự định tý nữa sẽ tỏ tình, hay quá, biết trước kế hoạch của nó cũng có lợi cho tôi.Tôi đút vội mảnh giấy lại vào ngăn bàn vừa lúc nó vào lớp, maymà nó không nhìn thấy. Ngồi trong giờ, tôi nghĩ " Mày cứ hi vọng đi, rồi tao sẽ dập tắt mọi hi vọng của mày. Haha " , tôi quaysang nhìn nó một cách gian xảo. Nó vẫn cứ ngồi đọc sách mà không hề biết có người đang âmmưu đánh bại nó. Tùng...tùng... trống hết tiết 5 vang lên. Tôi gọi ngay mấy đứa chiến hữu ra một góc : - Thế này nhé, tý nữa tao mang quà đi xin lỗi em, thì bọn mày đứng ở ngoài hò hét để tăng thêm phần kịch tính. Còn thằng Mạnh, tao quý mày lắm nên mới giao cho mày nhiệm vụ này, thấy thằng H đến thì ngăn nó lại, biết chưa? - Ok sir. Em đã rõ nhiệm vụ. - Được rồi, giờ bọn mày đi cùng tao lấy đồ chuẩn bị nào. Tôi đi lên kí túc, vào phòng một thằng bạn lớp bên. May mà có thằng này ở kí túc chứ mấy món quà tôi mua không biết để ở đâunữa. Cầm món quà với bó hoa , tôi đi từ từ xuống bãi để xe của trường. Lúc này đang tầm tan học, học sinh đứng lấy xe đông vô kể. Nhìn cái cảnh đó tôi cũng thấy hơi run run, tự nhiên bây giờ mà xuất hiện trước cả đống người với bộ dạng như vậy thì cólẽ là hơi " ấy "... Thấy tôi do dự, bọn bạn ở sau liền tiến tới luôn : - Nhanh luôn đi T. Cố lên. - Mày không nhanh là bị cướp đấy. - Vào luôn. Bọn tao ủng hộ mày. Nghe được mấy lời đó, tôi như tiếp thêm sức. Đúng, phải tiến lênchứ nhỉ, vì tình yêu của mình mà. Hít một hơi thật sâu, tôi từ từ bước đến chỗ em. Tôi xuất hiện như một sinh vật lạ, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi và mấy thằng bạn đi sau.Em lúc này đang mải nói chuyện với bạn nên không để ý, mãi đến khi có tiếng reo hò vang lên, em mới quay lại và nhìn thấy tôi. Tôi đi chậm rãi, từng bước từng bước đến bên em. - Quỳnh. Cho anh xin lỗi về việc mình đã làm nhé, hãy cho anh được tiếp tục yêu em. Nói xong, tôi đưa bó hoa ra trước mặt em và quỳ xuống ( Đáng nhẽ lúc đầu tôi không định quỳ đâu, tại bọn bạn bảo nếu quỳ xuống thì sẽ gây được ấn tượng mạnh và cơ hội thành công sẽ cao nên tôi mới làm ) Đám đông bắt đầu phấn khích dần, mấy thằng bạn của tôi làm đúng nhiệm vụ của mình, hò hét ầm ĩ : - Em ơi đồng ý đi, tha lỗi cho thằng T đi. - Hú hú, thằng T nó thật lòng đấy.Haha - T ơi cố lên. Càng dần bọn nó càng nói năng lung tung hơn. ( Đệch, ông bảo bọn mày cổ vũ chứ có bảo bọn mày kích đểu đâu ) Đứng trước tình cảnh đó, tôi thấyem lặng yên nhìn tôi, ánh mắt của em như một lời trách móc, cólẽ trách tôi đã quá vô tâm để bây giờ mới làm như thế này. Bất chợt, nước mắt của em trào ra, em khóc, tôi không biết là em khóc vì điều gì? Vui sướng? Hạnhphúc? Hay là nỗi buồn? Không thể tìm được câu trả lời. Cánh tay tôi tự động ôm lấy em , em gục vào vai tôi và khóc một cách ngon lành. Toàn bộ đám đông vỗtay reo hò trước cảnh tượng đó. Tôi thực sự rất vui , vui vì đã làm em hết giận, vui vì đã nhanh tay hơn thằng H. À, thằng H, nãy giờ tôi không thấy nó nhỉ, có lẽ nó đãbị thằng Mạnh chặn đúng như kếhoạch rồi. Vừa mới nghĩ thế thì quay đầu lại thì đã thấy thằng H đứng ở một góc, nó nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó chịu . Tôi cũng ném lại cho nó ánh mắt không hề chịu thua, nó quay đi một cách vội vã. Tôi chắc chắn rằng sự việc hôm nay chưa thể làm nó từ bỏ em, nhưng tôi sẽ chiến đấu với nó tới cùng để xem ai sẽ là người thắng cuộc trong trò chơi này. Ôm nhau một hồi thì tôi đưa em đi chỗ khác để tránh trường hợpđáng tiếc xảy ra. Mọi người cũng tản dần và ra về. Tôi và em đã nóichuyện rất lâu ở trên lớp, trong khoảng thời gian đó, tôi đã nói rằng tôi rất nhớ em, thức sự là như vậy. Em chỉ lặng người , dựa vào tôi mà nghe những dòng tâm sự của tôi. Tôi đã nói một hồi mà không hề nghỉ, dường như lúc đó tôi không còn biết làm gì khác ngoài việc nói hết những suy nghĩ đã kìm nén trong tôi thời gian qua. 12h. Bảo vệ khóa cổng, chúng tôimới rời khỏi trường. Tôi vẫn nhưthường lệ, đi cùng em về đến tậnnhà rồi mới quay về. Bữa cơm trưa hôm đó tôi ăn rất ngon miệng ( đúng là tâm trạng vui ăn gì cũng ngon ) . Ăn xong, tôi làm một giấc ngon lành đến tận 4h luôn.
[center]CHAP36 tiếp [/center]
Mở mắt dậy thì thấy thằng anh của tôi đang ngồi trước máy tính từ lúc nào rồi. Tôi nhỏm dậy hỏi : - Ơ. Anh về lúc nào thế? - Lúc nãy khi mày đang ngủ đấy. - Sao anh lại về? - Thích thì anh về. Có làm sao đâu. - Anh nói dối. Anh làm gì phải người như vậy. - Haha. Đúng là không dối được thằng em anh. Anh về vì có chuyện muốn nói với bố mẹ. - Chuyện gì thế ? - Mày còn bé thì biết gì. - Này , em 18 tuổi rồi đó anh biết không ? - Anh biết, nhưng với anh mày vẫn chỉ là thằng em bé của anh thôi. Haha - Em chịu, không cãi với anh nữa.Hôm nay tâm trạng đang vui nên em bỏ qua đó. - Có chuyện gì mà vui? kể anh nghe. - Tại sao em phải nói cho anh chứ. Anh có kể chuyện của anh cho em đâu. - Nói đi, rồi anh kể cho.. - Đây này, anh nghe cho rõ nhé, em vừa làm vụ kinh điển xong đó. Tôi kể lể một hồi với thằng anh, ổng lúc thì trầm ngâm suy nghĩ, lúc thì lại vỗ đùi cái đét mỗi khi tôi kể đến sự việc gay cấn nào đó. Blah...blah... cuối cùng thì tôi chốt một câu : - Đó. Như vậy đó. - Mày làm thế là đúng, nhưng liệucó mất tình bạn của mày không? - Ý anh là em với thằng H á. Em muốn làm bạn với nó nhưng nó lại không muốn thì biết làm sao? - Dù gì thì cũng là bạn cùng lớp. Mày làm gì cũng nên cẩn thận chút, nhớ chưa. - Em biết rồi. Anh kể việc của anh đi. Ổng bắt đầu lảng đi, giả vờ đứng lên ra ngoài có việc : - À. Để tối anh kể cho. Giờ anh bận việc. - Anh lại đánh trống lảng rồi. Không để tôi nói hết câu, ổng đã đi ra ngoài. Tôi ngồi một mình trong phòng, cười một mình vì sự ngốc nghếch của tôi, đã bị ổng lừa bao nhiêu lần rồi mà vẫnchưa chừa. Haha. Thôi không sao, anh em với nhau thì không nên tính toán. Tôi ngồi vào máy, làm vài trận dota cho niềm vui nhiều thêm nào....
[center]CHAP 37 [/center]
Ngày 24-12. Không khí Noel đã ở rất gần rồi. Tôi đang ngồi uống cafe cùng thằng anh thì điện thoại báo có tin nhắn của em : " Tối nay anh đưa em đi chơi nhé " Rep lại ngay : " Anh biết rồi cưng , cứ ở nhà mà chờ anh " Hí hửng tối nay đi chơi, về nhà làm hết mọi việc nhà để tối mẹ cho đi. Quét nhà, lau nhà , rửa bát.... Mẹ tôi thấy tôi hôm nay lạ lạ liền nói : - Thằng này hôm nay bị dở à mà đi làm hết việc nhà thế. - Con không bị dở đâu, con làm hết để tối nay đi chơi đấy. - Mày là mày gian lắm đấy. ( Mẹ nhìn tôi rồi cười ). Hì hục hì hục cả buổi cũng làm hết việc. 3 tầng nhà sạch sẽ, bát được rửa hết... Phù, mệt thật. Làm xong thì cũng buổi trưa rồi, mẹ gọi tôi xuống ăn cơm. Bữa cơm hôm đó cả gia đình tụ họp đầy đủ nên rất vui. Hóa ra chuyện mà anh tôi muốn nói với bố mẹ tôi là anh chuẩn bị lập gia đình, muốn về bàn bạc với bố mẹ. Tôi nói chen : - Anh cưới xong rồi dẫn chị dâu về đây ở cùng cho vui nhé. - Thằng này, chỉ được cái nói lung tung ( Bố tôi nói ). - Đâu. Con nói thật lòng mà. - Được rồi. Để khi nào anh cưới thì anh đưa chị dâu về ở cùng mày, được chưa. ( Ổng nói đùa đấy mà ). - Thế con đã xem xét gia đình nhà đó chưa ? - Dạ. Con tìm hiểu 3 năm nay rồi ạ. Cô ấy rất dịu dàng, đảm đang, con gái nhà lành nên bố mẹ yên tâm đi. - Việc hôn nhân là chuyện đại sự nên phải tính thật kĩ nghe con. Chuyện này để bố mẹ xem xét bàn bạc rồi quyết định sau. - Dạ. Vâng. ( Lớn rồi mà ngoan thế nhỉ, ngoan hơn cả mình ) - Cả nhà ăn đi, nhanh không con ăn hết thức ăn bây giờ. - Haha. Mày mà ăn hết được chỗ thức ăn này thì anh cũng mừng lắm, người gì mà gầy tong teo như con tép vậy. - Em có biết đâu. Ăn nhiều mà nó không béo được. - Mày phải chăm tập thể dục đi, suốt ngày chúi đầu vào điện tử thì làm sao mà béo được. - Chịu, em lười tập lắm. Lạnh. - Thế thì mày còn nói làm gì nữa. Còi ráng chịu đi. - Xì. Em không cần anh giúp, rồi sẽ có ngày em béo hơn anh cho coi. - Anh đang mong ngày đấy đây. Haha Tôi và anh tôi cùng bố mẹ nói chuyện không biết chán. Bữa cơm trưa tàn, mỗi người lại quay về chỗ của mình. Bố tôi thì ngồi xem TV, mẹ tôi thì sang nhà bá tôi tán phét, tôi thì tót lên phòng chơi điện tử, ông anh thì ăn xong không biết lại chuồn đâu rồi. Đang mải chơi game thì chợt nhớ ra là tối nay là tối Noel. Chậc, tý nữa thì quên. Xem nào, Noel năm nay đã không còn FA, vậy nên tặng quà gì đây nhỉ?.Đau cả đầu, có khi cứ như mấy năm trước Noel toàn một mình khôngbị suy nghĩ mua quà nào có khi lại hay. À, nhớ ra rồi. Tôi nhớ có lần em bảo thích bộ găng tay - khăn quàng cổ in hình Nấm Lùn mà em yêu thích, được, mình sẽ muatặng em món quà đó, đảm bảo làem sẽ rất thích đây. Lò dò ra mấy tiệm quần áo thời trang gần nhà.Đi một vòng mà mãi chẳng thấy mấy món đồ mà tôi cần, chả nhẽ lại có người muarồi sao? Đảo mắt khắp cửa hàng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy thứ mình cần. Một đôi găng tay - khăn quàng rất đẹp đang được bày ở tủ kính phía gần cửa ra vào. Chạy vội đến đó hỏi chị bán hàng : - Chị ở. Cái găng tay với khăn quàng này bao nhiêu thế chị. - 2 cái đó 300k đó em. Em mua đi, rất đẹp đấy. Tôi lục ví, xem nào, may quá, còn tận 500k lận. Thế là tôi bảochị ấy : - Chị gói 2 cái đấy vào hộp cho em. Dán xung quanh đẹp đẹp vào nhé chị. - Ừ. Chị biết rồi. Mà em mua tặng bạn gái phải không ( Chị vừa nói vừa cười nhìn tôi ). Tôi đỏ mặt, ậm ừ nói cho qua. - Có việc gì phải ngại đâu, cứ nói ra, bạn trai tặng bạn gái mình là chuyện bình thường mà. Haha Trong lúc chờ đợi chị bán hàng gói quà, tôi nói chuyện với chị và cảm thấy chị là người rất vui tính và dễ gần, chị còn bảo cho tôi mấy câu nên nói khi đi với bạn gái nữa,tuyệt vơi... Bọc xong gói quà, chị đưa cho tôi , tôi đưa chị tờ 500k, chị bù lại tôi 200k. Khi tôi cầm quà ra khỏi chị còn nói với theo : - Giáng sinh vui vẻ nhé em. Tôi quay lại cười và nói : - Chị cũng thế nhé. Đúng là người tốt, không biết bây giờ còn bao nhiêu người được như chị bán hàng ấy nữa. Cuộc sống giờ thay đổi nhanh quá làm bản chất con người cũng bị cuốn theo, không còn được thuần khiết như xưa... Thôi, suy nghĩ lung tung thế là đủrồi. Cầm món quà trong tay, tôi vui mừng suy nghĩ đến một buổi tối Noel lãng mạn, thứ mà bao lâu nay tôi chỉ thấy trong trí tưởng tượng của mình. Sau 17 năm giá lạnh đêm Noel, cuối cùng ông trời cũng ban phước cho con, để con được đón đêm Noel thứ 18 trong hạnh phúc và ấm áp. Trên đường về nhà, tiếng chuông giáng sinh vang lên khắpnơi. Trẻ con thi nhau đội những chiếc mũ của ông già Noel, tay cầm những viên kẹo mút đủ màu.. Đâu đó là những đôi trai gái đang tình tứ đi cùng nhau mua đồ đón Noel, kìa, ông già Noel đang phát quà kìa.... Không khí ngoài trời giá lạnh nhưng trong lòng tôi đang rất ấm áp. Bởi vì tôi biết, năm nay tôisẽ không cô đơn một mình, tôi biết rằng em sẽ luôn bên tôi, chỉ vì một lẽ duy nhất : TÔI YÊU EM vàEM CŨNG YÊU TÔI.
[center]CHAP 38 [/center]
8h tối, tôi có mặt ở trước nhà em, như thói quen thường lệ, tôi gọivọng vào : - Quỳnh ơi đi thôi. - Chờ em một tý. Chậc, con gái mà bảo chờ một tý thì lâu lắm à. Đang định lấy con điện thoại cùi bắp ra chơi game trong lúc chờ đợi thì giọng bố em vang lên : - T đấy à cháu. Sao lại đứng ngoàithế, vào nhà đi. Hị hi, mừng quá, được bố em gọi vào . Chớp thời cơ tôi tót vào trong luôn chứ dại gì đứng ngoài cho lạnh. Vừa mới ngồi vào chỗ thì bố em đã hỏi tôi : - Lại rủ Quỳnh đi chơi hả. ( Haha, đúng là cùng là nam giới với nhau nên hiểu nhau ghê ) Tôi cười hì hì trả lời : - Dạ vâng ạ. - Đi chơi bác không cấm, nhưng đi phải về trước 10h , nghe chưa. - Vâng ạ. Về chuyện đó thì cháu đảm bảo với bác luôn. 2 bác cháu ngồi nói đủ mọi thứ, mà cũng may có bác trò truyện với tôi, chứ nếu không ngồi một mình ngoài đó chơi game chờ em thì chắc là mốc cả mặt lên ấy chứ ( mình đùa tý thôi, chứ chờ em thì mình chờ bao lâu cũng được ). Đang bốc phét hăng với bố em thì em xuống : - Hihi. Bốc phét vừa thôi ông tướng. Đi thôi. Tôi đứng dậy chào bố em rồi cùng em đi ra. Ra khỏi cổng, tôi giả vờ dỗi : - Bảo người ta chờ một tý mà gần 30' rồi nè. - Ngoan nào, tại em muốn đi cùng anh phải xinh đẹp hơn thường ngày một tý. - Bình thường em xinh sẵn rồi mà. Hehe. ( Lại giở giọng nịnh nọt ) - Hứ. Anh chỉ được cái nịnh hót làgiỏi thôi à. Em phải làm thế để khi đi đường anh không nhìn người con gái khác, biết chưa hả. Nói rồi em nhéo lưng tôi một cái rõ đau. - Ái đau, anh biết rồi mà. Bây giờ tôi mới để ý, tối nay em đeo chiếc nơ con bướm màu đỏ trông thật đẹp, nó rất hợp với áokhoác cùng màu của em. Chưa hết, mùi nước hoa tỏa ra từ em thật quyến rũ, tôi cứ hít hoài nhưcon mèo ngửi thấy mùi cá rán vậy. Bỗng " cốc ", em gõ nhẹ vào đầu tôi và nói : - Làm gì mà anh ngửi dữ vậy. - Tại mùi nó hấp dẫn quá à. - Hì. Hấp dẫn thì cũng đừng làm như thế nữa nghe chưa, không người ta lại tưởng anh bị sao đó. - Haha. Anh biết rồi. - Mình đi thôi anh. Em vừa quay đi thì tôi cầm tay emkéo lại, em bị mất đà nên ngã về phía tôi. Chậc, tình cảnh lúc này đúng là mặt đối mặt à, môi tôi cách môi em chỉ một khoảng ngắn tí ti. Đúng lúc chuẩn bị đến đoạn cao trào , nước sôi lửa bỏng thì " cạch ", có tiếng mở cửa, bố em bước ra ngoài sân để đổ ấm chè đã nguội, thấy chúng tôi trong tưthế đó, bố em hình như cũng hiểu ra phần nào, nhưng cùng là nam giới nên bố em chắc cũng hiểu nên chỉ nói nhẹ nhàng : - Sao còn chưa đi chơi mà còn đứng đấy ôm nhau hả. Cả tôi lẫn em đều ngại ngùng về điều đó, tôi nhanh miệng nói : - Dạ. Chúng cháu đi bây giờ ạ, lúc nãy đường đông quá nên phải chờ đến tầm này đi nó mới đỡ bị tắc đường. Không biết bố em nghĩ như nào nhưng tôi chỉ thấy bố em cười mỉm rồi quay trở vào nhà, chắc làmỉm cười vì cái lí do củ chuối củatôi. - Thót tim quá, híc. - Tại anh ý, cứ tùy tiện hành độngthôi à. - Thôi mình đi nào em. Đưa em qua các con phố, qua những hàng quán ban đêm. Không khí Noel đang tràn ngập khắp mọi nơi. Tôi đưa em đến nhà thờ để cùng nhau cầu nguyện ( cũng đú theo người ta tý ). Loay hoay mãi tôi cùng tìm được chỗ để xe, híc, giờnày đông người quá nên tìm được một chỗ trống cũng khó. Tôi và em cùng bước bộ lên nhà thờ, nhìn quanh thấy đâu đâu cùng toàn các cặp đôi vừa đi vừa nắm tay nhau, chả nhẽ mình có gấu lại không nắm, thế thì khác gì thằng ngu? Tôi nghĩ thế rồi đưa tay của mình xuống cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em. Em giật mình nhưng rồi cũng để yêncho tôi cầm , vì tôi biết rằng em thích thế. Bàn tay em không quá ấm nhưng cũng đủ để tay tôi không cảm thấy giá lạnh như những năm trước, một cảm giác ấm áp mà tay em đã truyền cho tôi, nó ấm áp hơn tất cả túi sưởi hay lò sưởi mà tôi đã từng biết. Phải chăng đây là cảm giác mà con người khi yêu thường trải qua? Tôi không thể giải thích được, chỉ biết rằng khi cầm tay em, tôi không nói nên lời, nhưng tôi biết rằng cả em và tôi đều chung mạch suy nghĩ với nhau... Đến nhà thờ thì vừa kịp lúc mọi người cầu nguyện, tôi dẫn em vào đại sảnh, 2 đứa chọn một chỗ trong đó và bắt đầu cầu nguyện như mọi người. Tiếng chuông vang lên, kèm theo đó là lời nói của Cha sứ. Tôi lẩm nhẩm cầu nguyện trong miệng, đại loại là cầu mong sức khỏe, tình yêu, học tập của tôi luôn luôn thuận lợi. Lúc tôi cầu xong, quay sang em thì thấy em vẫn đang nhắm mắt và lẩm nhẩm, chậc, không biết cầu gì mà lâu thế nhỉ. Rất tò mò nhưng tôi không muốn hỏi, vì tôi muốn để mỗi người có mộtsự lựa chọn riêng của mình, không phải ràng buộc lẫn nhau.
[center]CHAP 38 tiếp [/center]
Đang đi ra ngoài cửa nhà thờ thì bắt gặp ngay mấy thằng bạn chí cốt đang đi chơi với gấu của mình. Thôi xong, tránh ngay bọn này mới được, nếu không thì lại bị xoáy mất. Chưa kịp đánh bài chuồn thì đã có thằng phát hiện ra tôi và nói : - Ê. Tụi mày, thằng T kìa. Thế là cả lũ chúng nó kéo đến cạnh tôi, mỗi thằng một câu nói vào tai tôi : - Thế mà bảo là tối bận nhé. - Đm, thằng T đánh lẻ hả. - Thằng này không xử không xong rồi. Haha Chết tiệt thật, lúc không cần chúng nó thì bọn nó lại nhào tới là sao? Làm sao đây? À , nghĩ ra cách rồi, tôi giả vờ vui vẻ nói với bọn nó : - A , trùng hợp thế nhỉ, gặp nhau ở đây, anh em tụ tập đi chơi đi. Biết ngay là đứa nào cũng định giành thời gian cho gấu mà, thằng nào thằng nấy chối đây đẩy. - Ờ, xem nào, tý nữa tao bận rồi. - Tao chuẩn bị về bây giờ. - Tao bị lạnh rồi. Bố khỉ chúng mày, chỉ giỏi ngụy biện thôi. Thế là chúng nó khôngai bảo ai tự động tản đi hết, hay quá à. Giải quyết xong mấy đứa đó, tôi và em hòa vào dòng người đông đúc đi về trung tâm thành phố, nơi mà những trò chơi, những bữa tiệc giáng sinh, những tiếng chuông, những ông già Noel với bộ đồ màu đỏ truyền thống đangchờ đợi.... Trên đường đi, tôi thấy em có vẻ lạnh, em nép sát vào người tôi vàhơi run run. Có lẽ trời càng khuyacàng lạnh hơn thì phải. Thấy phảigiải quyết việc này ngay lập tức, tôi nói với em : - Em lạnh không ? - Dạ. Khônh lạnh đâu anh. - Đừng có nói dối. Tay em lạnh cóng hết rồi kìa. Nói rồi tôi đưa tay cầm lấy tay em. - Mình vào đây ngồi một lúc nhé. Dắt em vào quán trà sữa nóng bên đường. Tôi và em chọn một quán trong góc, vừa kín đáo vừa ấm áp. 2 ly trà sữa nóng được mang ra. 2 đứa ngồi nhâm nhi ly trà sữa của mình, nó xua tan đi bầu không khí ảm đạm của mùa đông, sưởi ấm đôi tay giá lạnh, làm ấm lòng những người yêu thích trà sữa.( Bạn sẽ cảm nhận được hương vị ngọt ngào của trà sữa, cái dai dai của chân trâu, lúc đó tâm hồn ta cảm thấy thư thái hơn ) Như sực nhớ ra một điều, tôi nói: - Quỳnh này. Anh muốn nói.. - Anh muốn nói gì nói đi. Em vừa uống vừa nói với tôi. - Sau khoảng thời gian vừa qua, cuộc sống của anh không có em thật tẻ nhạt và buồn chán. Hãy hứa là đừng xa anh nữa nhé, chodù có chuyện gì xảy ra hãy cứ chia sẽ với nhau, đừng giấu một mình trong lòng để rồi càng đau khổ thêm. ANH YÊU EM Em ngại ngùng cúi mặt xuống nhìn li trà sữa của mình. - Hãy nhìn thẳng vào mắt anh này. Em ngước lên, hướng đôi mắt long lanh, trong sáng nhìn tôi. Ôi,chỉ đôi mắt của em thôi mà đã khiến tôi như chết ngất rồi. Em nhìn tôi, tôi cũng nhìn em, buồn cười quá, cứ như là đấu mắt vậy. Nhìn một hồi lâu, em bất chợt nói: - Em cũng thế, em cũng yêu anh. Tôi cầm lấy 2 bàn tay em, nắm thật chặt như không muốn em đimất. Chợt nhớ ra điều gì, tôi nói : - À quên mất, anh có quà tặng em này. Tôi lấy ra món quà đã chuẩn bị từ hôm trước đưa cho em. - Hihi. Lại còn có quà nữa à, trongđó là gì thế anh? - Mở ra thì biết. Hehe Em mở ra, thấy cái khăn quàng cổ với đôi găng tay in hình Nấm Lùn thì reo lên khe khẽ : - Ôi, đúng là món đồ mà em thíchđây mà. Sao anh biết được thế? - Anh đoán bừa ấy mà. Hehe ( Ngoại trừ việc đi hỏi mấy đứa bạn em xem em thích cái gì ) - Thế còn quà của anh đâu? - Của anh á? - Tất nhiên, em có quà thì anh cũng muốn có chứ. - Muốn có thì đây nè......... ....................
[center]CHAP39 [/center]
" Chụt ", em nhoài người ra phía trước hôn tôi một cái , rất nhanh nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được sự ngọt ngào của nó. Tôi rất bất ngờ vì không ngờ em lại bạo dạn như vậy, chứ mấy lần trước toàn là tôi chủ động khôngà. Tôi ngẩn người ra một , thấy tôi như vậy nên em véo má tôi vànói : - Ngốc này. Sao lại ngẩn người rathế hả. Hihi. - À. Bất ngờ quá mà. Hehe. - Hứ. Người ta chỉ làm một lần thôi, rõ chưa. - Thế thì những lần sau để anh làm hả. - Ghét ghê cơ. Ai bảo anh thế chứ? Hứ. - Haha. Nhìn mặt em đỏ hết lên rồi kìa . Mà công nhận em đỏ mặtnhìn đáng yêu thật đấy. Tôi vừa nói vừa ngắm nhìn khuôn mặt em, em theo bản năng của con gái, đỏ mặt thẹn thùng nhìn đi vu vơ. Thấy tôi cứ cầm tay mình mãi như vậy, em nói : - Buông tay em ra đi anh, người ta nhìn kìa. Xạo, xung quanh người ta bận việc của mình chứ hơi đâu mà đểý tới mình nữa. Tôi nói : - Em xem có ai nhìn mình không? Em quay sang nhìn, đúng là không có ai thật. Tuy nhiên em vẫn cố nói : - Nhưng em cứ thấy kì kiểu gì ấy. - Kì cục cái gì, mình yêu nhau cầm tay nhau thì có gì sai. Ngồi yên đi nhé cưng Tôi và em đang trò truyện vui vẻ thì tôi thấy thằng H, nó đi ngang qua ngoài cửa nhìn vào chỗ chúng tôi. Tuy trời đã tối nhưng tôi vẫn nhìn thấy khá rõ ánh mắt của nó, nó nhìn tôi một cái nhìn lạnh ngắt. Ban đầu tôi cứ nghĩ là nó chỉ tình cờ đi qua, nhưng ai ngờ nó đã đi theo dõi tôi và em , rồi tôi thấy nó đi vào quán, tiến đến chỗ tôi và em ngồi. Nó bước đến gần và nói : - T. Gặp tao một chút, tao có việc muốn nói với mày. Tôi không biết thằng này định làm gì nữa, nhưng cũng muốn giải quyết nhanh nên tôi nói : - Ok. Ra ngoài tao với mày nói chuyện. Xong rồi tôi quay sang nói với em : - Đợi anh một chút nhé, tý nữa anh quay lại. Rồi tôi và thằng H bước ra khỏi quán. 2 thằng đi đến một ngõ hẻm, trời đã tối thì thôi mà chỗ này lại chả có đèn đường thắp sáng, chỉ có ánh đèn từ mấy nhà dân phát ra đủ để chúng tôi nhìnthấy mặt nhau. Tôi đứng dựa vàotường, chờ thằng H mở lời. Tuy nhiên, nó không hề vội vàng, nó cứ đứng im nhìn tôi với cái nhìn vẫn như lúc này, rồi nó cất lời nói: - T. Mày có biết mày đã phá hỏng kế hoạch của tao không ? Kế hoạch gì nhỉ??? À, đúng rồi, chắc là nó cay cú mình vụ mình ngăn không cho nó tỏ tình mấy hôm trước đây mà. Chậc, thù dai nhỉ? Tôi chép miệng nói lại : - Tao không phá , chỉ là tao đang làm những gì mà tao nên làm thôi. - Thế mày có biết là tao yêu Quỳnh không? - Tao biết, tất nhiên là tao biết, nhưng mày phải hiểu là tao mới là người yêu của Quỳnh. - Thế thì làm sao? Chả nhẽ tao lại không được quyền yêu em ấy. - Đó là chuyện hiển nhiên. Quỳnh đã là của tao, mày không được phép động đến nó. - Tao đéo quan tâm, tao yêu Quỳnh và tao sẽ giành được từ tay mày. Nó nói rồi đấm một cú vào mặt tôi, tôi bị mất đà ngã ra đằng sau. Vội vàng đứng dậy, tôi lao vềphía nó, giáng trả lại nó cú đòn lúc nãy và nói : - Tao cũng yêu Quỳnh. Và mày phải biết là mày sẽ không bao giờ đạt được điều mày muốn, bởi vì mày chỉ là thằng đến sau. Thằng H nó to hơn tôi nên ăn mấy đấm của tôi mà nó vẫn còn sung sức lắm, còn tôi thì người như cái que củi ấy, làm sao mà địch lại được nó chứ. Híc, chính vìthế mà sau khi đánh nó được vài cú thì tôi bị nó tẩn cho tơi tả, môitôi bị nó đấm cho rách tóe cả máu, cả máu mũi cũng hòa chung luôn. Tình cảnh lúc đấy thật bi thảm cho tôi. Thằng H đang trong cơn giận giữ, nó nhưcon thú cuồng đấm đá tôi túi bụi,tôi dựa vào tường cố gắng tránh những cú đánh của nó. Tưởng chừng như tôi sẽ bị ăn đòn tơi bời thì có tiếng nói vang lên : - Dừng lại. Tôi quay về phía phát ra tiếng nói , Quỳnh. Em đứng đó, chứng kiến cảnh tượng này, chắc hẳn em sẽ rất bất ngờ. Hóa ra khi thấy tôi đi ra cùng thằng H, em thấy không yên tâm nên đi theo tôi. Tôi nói với em : - Tránh ra đi Quỳnh, em đừng can thiệp vào. Em không thèm đếm xỉa đến lời tôi nói, chạy vào đỡ lấy tôi, lúc này máu của tôi chảy khá nhiều, em vừa lấy khăn thấm máu cho tôi vừa nói : - Sao lại xảy ra sự việc này? Tại sao? Anh nói cho em biết đi. Thằng H đứng đó, nó không ngờ Quỳnh lại xuất hiện vào đúng lúc này. Tôi vội nói : - Chỉ là chút xích mích giữa bọn anh thôi, em đừng quan tâm. - Một chút mà anh bị đánh đến mức này sao? Anh đừng dối em. Em nói giọng lạc hẳn đi, chắc em đang xúc động mạnh. Thằng H cuối cùng cũng lên tiếng : - Quỳnh. Sao em lại có mặt ở đây? - Em muốn biết 2 anh làm gì nên em lén bám theo, không ngờ lại xảy ra sự việc này. - Em có biết thằng T nó là thằng tồi không? Nó không xứng với em. - Anh đừng nói gì cả. Em không muốn nghe anh nói. - Nhưng mà Quỳnh, nghe anh, anh yêu em.. - Em đã nói với anh rồi, em không yêu anh. Lâu nay em vẫn luôn coi anh như người anh đáng mến, nhưng sự việc tối nay đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của em về anh. - Từ từ , Quỳnh , hãy nghe anh giải thích... Không chờ cho thằng H nói hết câu, em dìu tôi đi ra khỏi con ngõ hẻm tối tăm đó, bỏ mặc thằng H đứng trơ trọi một mình phía sau....
[center]CHAP39 tiếp [/center]
Đỡ tôi về quán trà sữa cũ, em nhẹ nhàng hỏi tôi : - Sao anh lại đánh nhau với anh Hthế ? - Anh bảo rồi, do xích mích nhỏ thôi mà. - Nhỏ mà anh bị đánh đến mức này hả? Đừng có nói dối em, nói thật đi. Thấy thái độ của em nghiêm túc như vậy, tôi cũng đành phải nói ra hết . Tôi kể lể một hồi , nào là thằng H nó thích em, nào là nó định tỏ tình thì bị tôi ngăn chặn, xong rồi đến vụ tối nay, nó thấy tôi cùng em đi chơi với nhau, nó ghen tị nên muốn đánh tôi một trận cho đỡ tức. Nhưng nó không ngờ rằng làm như thế càng làm Quỳng ghét nó hơn thôi chứ chả giải quyết được vấn đề gì, còn tôi , bị đánh như này có khi lại hay vì chiếm được tình cảm của em. Hí hí, chịu đau tý nhưng mà mình là người được lợi , còn nếu muốn trả thù thì tính sau Em nghe một hồi thì cũng vỡ lẽ mọi chuyện, vừa sờ mặt tôi em vừa nói : - Khổ chưa. Chỉ vì em mà anh thành ra như này. - Vì em thì anh làm gì cũng được hết à. Hehe. - Gớm, bị đánh cho như thế rồi mà còn nói vậy được. Em lại nhéo má tôi. - Á đau anh. - Ấy chết, em xin lỗi. Anh có đau không? Em vội vàng dùng tay xoa xoa mặt tôi, hị hị, được làm nũng nhưnày cũng hay quá à nha. - Lớn rồi mà toàn làm nũng em hoài à. - Hehe. Có người yêu thì phải làm nũng chứ, chả nhẽ để không à. - Em không nói nổi anh luôn đó. Hứ. Tối đó, chở em về mà em vừa đi vừa ôm chặt lấy tôi, vẫn là em chủđộng ôm chứ không phải tôi nói à. - Sao hôm nay em lạ thế ? - Lạ gì ? - Tự nhiên chủ động ôm anh à . Hehe - Thế chủ động ôm là không được hả? Đã thế người ta ứ thèmôm nữa. - Ấy đừng, cứ ôm như thế đi, anh đùa thôi mà. Hehe - T này, anh phải hứa với em. - Chuyện gì? - Lần sau đừng đánh nhau nữa nhé. Em không muốn anh bị tổn thương, rạn nứt tình bạn vì em. Đầu tôi thầm nghĩ, bạn bè gì với thằng H đó. Nhưng vì muốn em an lòng nên tôi đáp bừa : - Ừ, anh hứa với em đấy. - Thế mới ngoan chứ. Hihi. 10h . Em có mặt ở nhà. Tôi nói với bố em : - Cháu đưa Quỳnh về vừa đúng 10h đây bác. - Bác rất tin tưởng vào cháu đấy. Đúng là không làm bác thất vọng. Bố em mỉm cười rồi nói tiếp : - Vào nhà ngồi chút nhé. - Dạ không ạ. Cháu phải về vì mẹ cháu gọi rồi. Cháu xin phép bác ạ. Hớ hớ, quay người đi ra mà lòng tôi vui biết mấy. Vừa chiếm được tình cảm của em, vừa của bố em, đúng là không còn gì tuyệt hơn nữa. Đêm đó, tuy người vẫn còn đau nhức nhưng tôi ngủ một giấc rất ngon. Một giấc ngủ đẹp cho ngàymai tươi sáng......... ............
[center]CHAP 40 [/center]
Giật mình tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Nhìn đồng hồ : 5h. Tôi ngồi dậy, thở hổn hển , người ướt đẫm mồ hôi. Cơn ác mộng chết tiệt, làm tao mất giấc ngủ. Bây giờ mà ngủ tiếp thì cũng không được nữa, thôi thì dậy đi thể dục tý vậy. Lâu lắm rồi không chạy bộ buổi sáng, hôm nay chạytý cho nó khỏe người chút, chứ không suốt ngày ngồi ôm cái máy vi tính thì bao giờ mới lớn được đây. Thay quần áo xong, tôi xuống tầng 1. Lúc này cả nhà đang rất yên tĩnh, ai cũng chìm trong giấc ngủ hết à. Mùa đông, 5h mà trời vẫn còn tối, chưa có chút ánh sáng nào. Ngoài đường lác đác một số người đi bộ sớm, may sao vẫn còn ánh đèn đường đêm chưa tắt soi sáng cho tôi. Hít một hơi, tôi bắt đầu chạy. Chạy chầm chậm để cơ thể dần thích nghi với hoạt động. Tôi cứ mải miết chạy, chạy, chạy, không quên mang theo cái máy nghe nhạc để nghe. Dần dần, tôi chạy như một người vô thức, người đang trôi theo điệu nhạc sàn sôi động của bài " Party Rock Anthem ". Bỗng " Uỵch ", tôi va phải ai đó chạy đằng trước thì phải. Chậc, do trời tối, đoạn tôi chạy đến lại không có đèn , cộng thêm cái mắt cận do chơi gane quá nhiều nữa nên tôi mới bị như vậy à. Chết mẹ nó rồi, lại tông phải người ta. Tôi chạy đến gần hỏi thăm , ồ, hóa ra là Quỳnh Anh. À, Quỳnh Anh hả? Chờ đã, nhà Quỳnh Anh cách nhà tôi 2 dãy phố cơ mà?? Sao lại có mặt ở đâyđược nhỉ?? Kì quá zợ? . Tôi ngớ người hỏi : - Ủa. Sao QA lại chạy bộ ở đây vậy? - T hả. À , mình vừa mới chuyển nhà về khu này đó. Nhà mình ở kia kìa. Vừa nói QA vừa đưa tay chỉ về phía cái nhà ở cuối khu phố. Cái nhà đó mình đi qua mấy lần mà không để ý. Căn bản là chỗ đó toàn là khu của nhà giàu nên mình chả cần quan tâm làm gì . - À. Thế hả, thế QA chuyển về đó lâu chưa? - Mình mới về được mấy ngày thôi. Định sang gặp mặt T để giớithiệu nhưng chưa có cơ hôi. Không ngờ sáng nay lại gặp nhau ở đây, trùng hợp ghê nhỉ. - Haha. Đúng là trùng hợp thật đấy. Bỏ xừ rồi. Nhà Quỳnh cũng ở gầnnhà tôi, mà giờ đây lại có thêm QA nữa, tính sao đây. Có lẽ từ naylàm gì cũng phải cẩn thận chứ nếu không thì cầm chắc cái chết. . Sực nhớ lúc nãy va vào QA, tôi nói thêm : - À. Lúc nãy T lỡ va vào QA, có saokhông thế. T xin lỗi nhé. - Haha. Không đau đâu, va nhẹ thôi ý mà. Lần sau đi đứng cẩn thận tý là được. - QA cũng biết là T bị cận mà. Thông cảm nhé. Hehe - Thôi, mình chạy tiếp đi. Vừa chạy vừa nói chuyện. Thế là 2 chúng tôi chạy bộ cùng nhau. Đúng là vừa chạy vừa có người nói chuyện nó vui hơn hẳn, cũng đỡ mệt hơn. Mà nếu cómệt thì cũng là mệt do cười nhiều chứ chẳng mệt do chạy được. Làm 3 vòng quanh khu phố xongthì cũng 6h15 rồi. Sắp phải đi học rồi, phải về nhà chuẩn bị thôi. Tôi nói : - Hôm nay chạy thế đủ rồi . Để mai chạy tiếp nhé, bây giờ T phải về đi học rồi. - Mình cũng thế. Buổi sáng vui vẻ nhé T. - T hi vọng QA cũng như vậy . Hì. Vẫy tay chào QA, tôi bước vào trong nhà. Bố mẹ cùng anh tôi dậy hết rồi, thấy tôi vừa đi thể dục về, cả nhà ai cũng nhìn tôi bằng con mắt khác. Tôi hỏi : - Có gì mà nhìn con ghê thế? Ông anh tôi lên tiếng : - Thằng này hôm nay lại nổi máu đi thể dục hả. Đấy, nghe lời anh thế có phải tốt không. Ráng chăm chỉ luyện tập đi nhé. Ổng cứ tưởng là mình nghe lời ổng nên mới làm như vậy, haha mơ đi nhé. Tôi mò lên phòng, híc, mồ hôi ra ít nhưng cũng phải lau, nếu không để nó bốc mùi ghê lắm. Vào phòng tắm, tắm nhanh qua cơ thể rồi thay bộ quần áo đi họcvào. Nào, bắt đầu ngày học mới thật hoàn hảo nào. Vác cái cặp xuống nhà, mẹ đã bày bữa ăn sáng ra trên bàn, bố với anh thì đang ăn. Mẹ hỏi tôi : - Không ăn sáng à T. - Lên trường con ăn. Con quen rồi. Tôi chạy ra ngoài , ngồi lên con xe và phóng đi. Nếu ăn sáng ở nhà thì chắc là tôi bị muộn học mất, mà mỗi lần đi học muộn là bị viết bản kiểm điểm nên tôi sợ lắm à. Đến trường lúc 6h50. Vào lớp, cất cặp xong thì mới để ý: Thằng H hôm nay nó không đi học. Chắc là nó nghỉ học vì vụ tối qua đây mà. Kệ nó, chẳng quan tâm. Giờ ra chơi tiết 1. Cả lũ bọn tôi mò đi ăn sáng, đang định ra khỏicổng thì bị thằng trực cổng nó ngăn lại không cho ra. Đậu má, thế là lại phải trèo tường ra à? Tôi không thích việc trèo tường lắm, nhưng vì muốn giải quyết cơn đói nên phải chấp nhận thôi.5 thằng thi nhau trèo qua bức tường cao 1m5 của trường. " Hấp ", tôi nhảy xuống, chả biết luống cuống thế nào đập mẹ đầugối xuống đường. Đen như thế làcùng.
[center]CHAP40 tiếp [/center]
Mấy thằng xúm xít lại xem tôi có bị sao hay không, tôi cười nói : - Tao không chết đâu mà lo. Tôi cười làm lộ vết trầy xước ở trên mặt sau vụ đêm qua với thằng H. Bọn nó thấy thế liền hỏi tôi: - Mày bị sao thế T? - Bị đánh à? - Đánh nhau với thằng nào đấy? Tôi cũng không phải loại hay nói xấu người khác, tôi chỉ kể đúng sự thật chứ không xuyên tạc bậy bạ thêm. Bọn nó nghe xong thì mỗi thằng một ý kiến : - Đấm lại nó đi T. Bọn tao giúp. - Chuyện thế rồi thì đấm nó đượccái gì? - Bỏ qua đi T. Nó thua mày rồi. Không, thằng H không chịu thua, tôi biết điều đó. - Thằng H nó chưa chịu thua đâu.Tao chắc chắn đấy. - Thua hay không thì mặc kệ nó đi, giờ tao đói lắm rồi. Đi ăn sángđê. Nhắc mới nhớ, nãy giờ mải nói quên mất đi ăn sáng. Bụng thằngnào cũng réo ùng ục hết à. Đi ăn bánh mì, mỗi thằng 2 cái. Cái lũ này ăn như trâu vậy. Bình thường tôi chỉ ăn hết một cái, nhưng do sáng nay hoạt động mạnh nên cơ thể cần nhiều nănglượng hơn, làm phát hai cái bánhmì , no căng cả bụng, làm thêm lọsữa nữa thì thôi rồi. Không thể bật tường được vì quá nó. Cả bọn rình xem thằng canh cổng còn ở đó không rồi chuồn vào trong trường. Chờ mãi , chờ mãi cuối cùng thằng canh cổng cũng phải lên lớp có việc. Chỉ chờ có thế ,mấy đứa chúng tôi chạy ào vào. Không biết thằng đó nói gì mà khi tôi quay lại chỉ nghe loáng thoáng : - Ê, ê, lớp nào đấy, vào lớp muộn nhé. Cho mày tìm đó, haha. 5 thằng vào tiết 2 muộn 10', cũng may là cô giáo bộ môn hiền nên cho vào, chứ phải mấy cô già già , khó tính thì xác định là đứng ngoài cả tiết. Hêt giờ học sáng, tôi lại trở về nhà, trở về với những lối sống quen thuộc. Bất chợt nhận được một tin nhắnlúc 11h45. Của ai nhỉ, mở inbox ra xem, à, hóa ra là của QA : " 2 tuần rồi T không đến dạy kèm nhé. Tuần này nhớ phải đi đó. Hihi " À, quên mất vụ dạy kèm cho QA. Mình học cũng có giỏi gì đâu, híc 2 tuần vừa rồi bận bịu quá nên quên bẵng đi mất. Tôi reply lại : " Chết. 2 tuần rồi cơ à. Được rồi, tuần này T sẽ đi đầy đủ. Hehe " " Nhớ nhé, đã nói là phải giữ lời đó " Đi tong 2 buổi chiều trong tuần rồi. Không sao, vẫn còn rất nhiều ngày khác để mình đi chơi. Hờ hờ . Mà đi kèm cho QA cũng có cái thú vị của nó chứ, vừa được ôn lại kiến thức, vừa được ngắm nhìn người đẹp. Phảicông nhận là QA rất xinh, ở gần chỉ chực chảy máu mũi . Học như vậy làm sao tập trung được đây . Tôi ngồi suy nghĩ, liệu mình có thể thích QA không nhỉ? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà. Nếu mình yêu QA thì mọi chuyện sẽ rasao?....Và rồi như bừng tỉnh, tôi đánh vào đầu mình một cái, làm sao mình lại có mấy cái suy nghĩ như thế được nhỉ, mình đã có người yêu rồi và mình tuyệt đối không được nghĩ đến ai khác nữa. Tôi tự cười vì những suy nghĩ ngốc nghếch của mình vừa rồi. Đúng, tôi là của em và em là của tôi, tôi sẽ không yêu ai khác, nhưvậy, luôn luôn là như vậy...................
Chap 41: Thứ 3. 3h. Tôi có mặt ở nhà QA. Mọi thứ đều rất bình thường ngoại trừ một việc : có một thằng nhóc tự nhiên ở đâu chạyra chào tôi?? Tôi ngớ người, chưa kịp nói thì đã nghe tiếng của QA : - Chào T. Em họ của QA đó. Tôi à lên một tiếng, trong đầu nghĩ : hóa ra là em họ, cứ tưởng thằng nào chạy vô đây . - Nó bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì thế ? - 6 tuổi. Cũng tên là T đó. Hì Chà chà, mình có ấn tượng tốt với thằng bé này đấy , nhìn khálà bảnh trai, sau này lớn lên có khi lại thành “hót” boy không chừng . Tôi và QA lên tầng, vẫn ngồi họcở chỗ cũ. Trong lúc 2 đứa học thì thằng em họ , tôi tạm gọi là thằng T ” bé ” nó cứ chạy loanh quanh nghịch không à. Lúc thì chị QA ơi lấy em cái này , lấy em cái nọ, lúc thì khát nước , lúc thì đói… làm chúng tôi học không yên. Chậc , cái cảm tình ban đầu nó bay đi đâu không biết nữa. Lúc đó tôi chỉ muốn cốc đầu nó một cái bảo nó không nghịch để tôi còn học bàinhưng chả hiểu sao nhìn nó cười là lại không làm được.. Bảo mãi không được thì đành ” sống chung với lũ ” vậy, chật vật một hồi thì cũng thanh toánxong hết phần bài của hôm nay. Mà chả hiểu sao có người làm phiền thì học nhanh hơn thì phải, hôm nay kết thúc buổi học sớm hơn bình thường 30′.Nhìn đồng hồ mới có 4h30 à. QA hỏi tôi đã về luôn chưa, tôi trả lời : - À. T ở lại chơi một chút cũng được, nhà cũng gần mà. - Thế T có ăn gì không, để QA đem ra. - Thôi không cần đâu. Cứ để T tự nhiên là được rồi. Tôi thì như vậy nhưng thằng T ”bé ” nó không tha, chớp ngay thời cơ : - Em đói, ăn bánh chị QA ơi. QA đúng là chiều thằng em hết cỡ luôn à, lúc nãy vừa cho nó lọ sữa uống, giờ lại đi lấy bánh cho nó ăn. Tình chị em có khác. - Đợi QA tý nhé, đi mua bánh cho nó rồi mình nói chuyện. Tôi ậm ừ vài câu rồi quay sang thằng nhóc đó. Nó đang mải mê chơi điện tử cầm tay, cái tròmà tầm 10 năm trước tôi đã từng chơi qua. Như gợi lại kí ức tuổi thơ, tôi nhào vô một cách rất hồn nhiên và nói : - Anh chơi với nhé. Không đợi nó trả lời, tôi cầm luôn cái tay cầm còn lại và chơi cùng nó. Nó đang chơi trò Contra , cái trò này đúng là không biết tôi đã phá đảo bao nhiêu lần rồi nữa. Thế mà giờ đây, khi chơi cùng thằng nhóc này chả hiểu bao nhiêu kinh nghiệm của tôi bay đâu mất, chơi toàn chết liên tọi, thằng nhóc thấy thế cười tôi : - Haha. Anh chơi dở thế. Tôi bốc phét : - À. Tại anh muốn nó chết nên mới làm thế thôi . Hehe Xời, nói thế thì trẻ con nó cũng không tin, nhưng tôi cứ nói bừanhư thế cho nó có lệ. Chơi một hồi, chết lên chết xuống thì tôi cùng thằng nhóc cũng phá đảo thành công. Nhìn cái máy bay trực thăng bay đi rồi cái đảo dần dần nổ tung, thằng nhóc phấn khích reo lên : - Đảo nổ, đảo nổ kìa anh. Hình như đây là lần đầu tiên nó phá đảo thì phải, tôi tò mò hỏi nó : - Thế em chưa bao giờ phá đảo trò này hả? - Dạ chưa. Trước giờ em toàn chơi một mình, chán lắm. - Lần này có anh chơi cùng, có vui hơn không? - Vui lắm anh ạ. Mình chơi thêmnữa nhé. - Ừ. Tiếp đi, anh cũng đang muốn chơi thêm. Thế là chúng tôi, không còn khoảng cách về tuổi tác nữa, giờ đây cùng nhau chơi những trò trơi mà đã làm tôi mê say suốt những năm tháng tuổi thơ. Công nhận lúc chơi game thì tôi nhập tâm thật, cãi nhau với thằng nhóc vì mấy cái lí do vớ vẩn à. . Tôi và nó chơi hăng say đến mức QA về và đứng đằng sau 2 đứa lúc nào không biết. - 2 anh em chơi vui quá nhỉ. Tôi quay lại, à QA về rồi. Tôi nói với thằng nhóc : - Để khi nào anh đến mình chơi tiếp nhé. Còn bây giờ thì ăn bánh đi nhóc. Thằng nhóc bỏ dở trò chơi ở đấy, chạy lại đón lấy cái bánh mà chị mình đưa cho. Cầm trong tay cái bánh, nó lại quay về với trò chơi của nó, đúng là đam mê hết chỗ nói, giống hệt mình hồi nhỏ. Thú thật với các bạn là hồi nhỏ có lần mình đammê đến nỗi ban đêm đang ngủ còn bật dậy chơi tới sáng, đến khi bố mẹ tỉnh dậy thì tắt đi rồi giả vờ như vừa ngủ dậ, tuy nhiên điều đó không qua mắt được bố mẹ tôi. Thấy thằng conmắt hơi có vấn đề và có dấu hiệu buồn ngủ, lúc đó tôi chưa biết nói dối nên mẹ tôi hỏi một tý thì tôi đã khai ra hết à. Kết quả là hôm đó tôi bị đánh đòn một trận , phải nói là nhớ đời luôn và phải hứa là lần sau không tái phạm nữa. Haha, giờ nhớ lại những lúc hồi nhỏ thật là vui quá đi. Nhiều lúc tôi ước, dù biết là không bao giờ thành hiện thực, nhưng tôi vẫn cứ ướcrằng một ngày nào đó tôi được trở về tuổi thơ của mình, được sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ, hồn nhiên ngây thơ.