Trang 1 ... 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15 ... 21 • Chuyển đến trang
ID Topic: 14237 • Có 36,213 lượt xem
The Call From Beyond The Grave (Cú điện thoại đến từ cõi chết)
A.Urban Legend:
Truyện này nghe như một phiên bản hiện đại của câu chuyện kể lúc cắm trại điển hình: Ai đó nhận được vô số tin nhắn và cú điện thoại từ một người bạn hoặc người thân trong gia đình, và rồi sau đó mới phát hiện ra rằng người thực hiện những cuộc gọi và nhắn tin đó, đã CHẾT TRONG SUỐT KHOẢNG THỜI GIAN HỌ CẦM MÁY LIÊN LẠC VỚI BẠN RỒI.
B.Sự thật:
Vào ngày 12 tháng 9 năm 2008, một con tàu tốc hành California đã vượt đèn đỏ cảnh báo và đâm vào một tàu chở hàng, khiến 25 người thiệt mạng.
Gia đình của Charles Peck, biết rằng anh là một trong những hành khách trên con tàu đó, xem bản tin, chờ đợi để biết được số phận của Charles ra sao – và rồi họ nhận được điện thoại. Và rồi một cuộc nữa, một cuộc nữa, từ điện thoại của Charles.
Thành viên này đến thành viên khác trong gia đình lần lượt nhận được điện, và điện thoại của Charles đã gọi tổng cộng 35 cuộc tất cả, và vào thời điểm này, dù là ma gọi hay không, chúng ta có thể biết chắc rằng người thân của anh chuyển hết những cuộc gọi đấy vào phần tin nhắn thoại.
Cảnh sát, lần theo cuộc gọi của anh, tìm thấy được xác của Charles trong đống đổ nát của con tàu, nhưng đây hoàn toàn không phải cuộc hội ngộ hạnh phúc. Charles đã chết từ lâu, và làm cách nào những cuộc gọi đó xảy ra vẫn còn là một bí ẩn.
Nào, giờ thì đến sự châm biến của câu chuyện này đây. Bạn có biết người lái tàu vì sao lại bất cẩn, không để ý tời đèn báo hiệu không? Ông ấy bị sao nhãng bởi chiếc điện thoại đi động của ổng. Có vẻ như Chúa không những biết cách tàn nhẫn mà còn biết cách viết truyện kinh dị nữa thì phải.
(Firefox 15.0.1)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
The Killer in Cop’s Clothing (Tên sát nhân trong bộ dạng cảnh sát)
A.Urban Legend:
Viên cảnh sát đến gõ cửa nhà ai đó và cảnh báo rằng đang có một tên sát nhân trốn chạy ở khu vực này, và việc cảnh sát đến lục soát từng nhà một là việc cực kì quan trọng để đảm bảo an toàn. Người này, một con người ngay thẳng, nhưng không được thông minh cho lắm, làm đúng việc viên cảnh sát bảo họ làm. Đóng cửa lại, chấm dứt cuộc đời của chính mình, người này hỏi viên cảnh sát mặt mũi của tên sát nhân này như thế nào
“Oh”-viên cảnh sát đáp-“ Thực ra hắn trông giống hệt tôi đấy”
B.Sự thật:
Carol Daroch đang mua hàng ở hiệu sách thành phố Utah thì một viên cảnh sát tiến tới chỗ cô, báo với cô rằng xe cô vừa bị bẻ trộm ở bãi để xe và cô nên đi cùng với anh ấy đến đồn để làm thủ tục.Một yêu cầu nghe hoàn toàn hợp lý, trừ một điều quan trọng, viên cảnh sát này, thực chất, là tên sát nhân hàng loạt Ted Bundy.
Carol bắt đầu nghi ngờ có chuyện bất bình thường đang xảy ra khi viên cánh sát không đến đón mình bằng chiếc xe cảnh bóng loáng, mà là một chiếc VW Bug tồi tàn cũ kĩ. Thế mà cô ấy vẫn ngoan ngoãn vào xe. Nhưng mà này, đây là những năm 70 và những tên có vẻ mặt đáng sợ đi những chiếc Volkswagen chiếm đến 90% dân số nam thời đó.
Cám ơn trời Carol cuối cùng cũng hiểu được điều gì đang xảy ra khi Ted rút trong túi mình một khẩu súng và cái còng tay. Cô đá vào háng hắn và lao ra khỏi xe, đi nhờ một xe khác gần đó và đi đến sở cảnh sát. Sau chuyện này, Carol chắc sẽ bắt từng cảnh sát một cô gặp ở đồn cho xem phù hiệu khoảng chục lần để đảm bảo an toàn.
Bundy không phải là người đầu tiên, cũng không phải là cuối cùng, dùng mánh này, và thật không may, những vụ khác còn cho kết quả chết người hơn nữa. Tốt nhất là bạn nên hỏi vài điều trước khi làm theo bất cứ điều gì mà “người bảo vệ công lí” bảo bạn làm nếu bạn không muốn xác bạn chất cùng với đống rác ở đâu đó…
(Firefox 15.0.1)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
THE HOLDER OF THE AFTERLIFE - NGƯỜI GIỮ CUỘC SỐNG SAU KHI CHẾT
(Linh vật #50)
Cuộc chơi này không dành cho kẻ yếu tim hay người mang bệnh tật. Ta là kẻ chi phối cuộc sống của loài người và cả những sinh linh không-phải-người. Nếu ngươi khăng khăng muốn tìm ta, được thôi, nhưng hãy nhớ đã đi gặp ta thì không có lần thứ 2 đâu.
Ngươi sẽ đi đến một nhà xác thuộc bất kỳ thành phố, vùng lãnh thổ hay quốc gia nào. Hỏi xin nhân viên tang lễ ở đó cho ngươi gặp người “khách hàng” đến thường xuyên nhất. Nếu một cái nhìn kinh tởm và bất tin hiện lên trên gương mặt anh ta, hãy biết ơn anh ta lần này. Cúi chào, quay bước lại và đi, ĐI chứ không chạy nhé, bình tĩnh đi từ tốn về phía cổng và ra về. Ta biết rõ ngươi và cả bọn chúng, thời khắc của ngươi chưa đến đâu.
Còn nếu đó là một ánh mắt thông cảm, anh ta sẽ rời đi và một lúc sau quay lại, mang theo một con dao Pháp lớn dành cho bếp trưởng, 2 cây kim phẫu thuật cùng với chỉ khâu và một thỏi vàng. Anh ta còn đi lấy thêm một cuộn băng vải, một xác người mới chết và một quyển sách về Y học.
Nhiệm vụ của ngươi là hãy ghim kim vào băng cuộn, đâm lưỡi dao vào đầu thi thể và tay nắm chặt thỏi vàng đứng đối diện với người chết (cuốn sách thì để ở đâu tùy ngươi – nhưng chỉ cuốn sách mới được thế). Và hãy đợi đến khi người nhân viên rời hẳn khỏi căn phòng (sẽ khá lâu cho mà xem), nhưng trước khi đi, anh ta nói cho ngươi một cái tên khoa học của một cơ quan trên cái xác, và sau đó biến ngay lập tức.
Đứng đó mà không làm gì cả cho đến khi nhân viên tang lễ đi khuất. Giờ hãy lật tìm trong quyển sách để biết cái tên kia thuộc về bộ phận nào. Hãy dùng dao rạch mở bộ phận đó ra sao cho vừa với thỏi vàng, nhét nó vào rồi dùng chỉ và kim khâu lại (chỉ có 1 trong 2 kim làm cho vết sẹo liền lại hoàn toàn nên liệu hồn mà chọn cho kỹ). Giữ một nét mặt cam chịu SUỐT từ bấy đến giờ. Ngay khi ngươi làm xong, căn phòng sẽ tối om và hãy kêu lớn cho thật rõ ràng: “Thấy không? Tôi đã chuẩn bị một món quà dâng ngài, xin hãy đến nhận ngay” (See? I have prepared a gift for you, take what is yours) và ta sẽ đến trong thần sắc không thuộc về thế giới các ngươi. Và ta sẽ PHÁN XÉT.
Nếu có một phản ứng không tốt nào từ khi người nhân viên tang lễ rời phòng cho đến khi làm xong, hoặc là vết khâu chưa biến mất thì linh hồn của ngươi ta cũng sẽ coi như quà tặng, và sẽ đem luôn ngươi và món quà kia về. Nhưng nếu mặt ngươi cứ trơ một vẻ nhẫn nhục cam chịu đó, và trên món quà của ta không có dấu chỉ thì ta sẽ hào hứng dùng Lưỡi Hái của mình để mở quà và tìm kiếm thỏi vàng ngươi dâng lên ta. Chớ có dại mà biểu lộ cảm xúc gì lên mặt nhé, hay là muốn bị ta trảm thủ? Mất đầu xem ra cũng không phải một kết thúc quá tệ cho chuyến hành trình của ngươi đâu.
Khi ta tìm được nó, ta sẽ Cười. Và ngay khi ta Cười một ánh sáng chói lòa sẽ bừng lên, căn phòng giờ đây hoàn toàn khác. Để ta miêu tả cho ngươi biết, chuẩn bị tâm lý đi.
Đó là một căn phòng xây nên từ những đứa bé chết non – những đứa chỉ mới vừa biết đi, thi thể chúng bị móc mắt và máu không ngừng chảy xuống từ khóe môi. Chúng bị kết dính vào nhau bởi một thứ chất lỏng đen nhánh bao phủ chúng hoàn toàn. Và rồi chúng bắt đầu quằn quại và kêu khóc gọi cha, gọi mẹ, từ hai hốc mắt máu ròng ròng tuôn rơi. Chớ nên nhắm mắt hay bày tỏ thái độ gì. Vì như thế nghĩa là ngươi không xứng để đi tiếp, thay vì vậy ta sẽ cho ngươi đi thẳng xuống Địa Ngục (Tartarus) để mà tìm kiếm nhé.
Và kia, nằm gần chỗ ngươi đứng, một em bé rất đỗi bình thường đã chết, với một con dao mổ găm trên đầu… Nhận ra nó không?
Qua khoảng nửa phút trong phòng này mà ngươi vẫn còn tỉnh táo, thì bài thử thách thứ 3 sẽ bắt đầu ngay sau đây.
Ngươi sẽ ở trong một phiên bản tăm tối, biến dạng và méo mó của thế giới của mình, cư dân nơi đây là những kẻ bị đọa đày nguyền rủa. Khi ta và ngươi đặt chân đến đây, một cánh đồng đá lạ lùng và nhẵn thín sẽ xuất hiện, ngay trung tâm là một tháp đá cao 3 foot.
Giờ ta sẽ ném cho ngươi một con dao tối màu đã bị ếm, lưỡi dao chạm trổ đầy những biểu tượng. Ngươi phải đâm con dao vào đầu ngón trỏ của mình. Cơn đau trên đầu ngón tay sẽ không thể nào chịu đựng nổi, nhưng hãy biết ơn ta đã giảm thiểu nỗi đau kia, nếu không nó đã lan ra toàn thân thể ngươi rồi. Dù đau đến mấy ngươi vẫn không chết đâu, và mặc cho máu trên đầu ngón tay cứ chảy mãi mà không đông được, ngươi cũng không bao giờ chết vì mất máu – bởi ngươi đang ở trong thế giới của ta.
Và hãy dùng máu mình để vẽ một ngôi sao 5 cánh với 6 foot chu vi và một đỉnh chĩa về nơi ta đứng. Khôn hồn hãy làm vì tính mạng của mình, ta không phải người kiên nhẫn (đo đạc hay bôi xóa gì thì tùy, ta không cấm).
Khi đã làm xong thì ta sẽ phán quyết. Sẽ có 2 khả năng.
Một, ta sẽ quay đi và nhắm mắt với vẻ vô cùng thất vọng, và liền đó ngôi sao bằng máu kia sẽ bốc cháy. Điều này đồng nghĩa với máu đang chảy trong người ngươi cũng bùng cháy theo. Huyết quản của ngươi sẽ đốt thiêu trong lửa, ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong ngôi sao của chính mình tạo nên và cơn đau sẽ không bao giờ rứt khỏi ngươi.
Hai, ta thấy thích thú với tác phẩm của ngươi và lại Cười. Ta sẽ quay nhìn ngươi và Cười. Mắ ta sẽ bị nuốt trọn bởi màu đen, những tua dài làm từ bóng đen xổ ra từ trong miệng và làm nên một nụ cười từ cõi âm. Ngươi sẽ nhận ra mình cũng thế: Ta vừa lây nhiễm Dịch Bệnh (Disease) của ta cho ngươi rồi đấy.
Khi cơn truyền nhiễm ngừng tỏa ra từ trong người ngươi, nó sẽ trở nên đen đặc, và chớ có nhìn đi đâu khác ngoài cái vòng sao trên nền đất. Một con quỷ kinh khủng đang đóng vai khán giả của ngươi, và nó sẽ xé xác người ta ra thành trăm mảnh nếu bắt gặp ánh mắt họ nên muốn sống thì hãy dán mắt xuống ngôi sao của mình. Bọn quỷ sẽ nhảy nhót quanh ngươi, khiêu khích ngươi, giễu cợt ngươi và phỉ nhổ vào ngươi trong cơn huyên náo chói tai. Chớ có chửi rủa bọn chúng nhé, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cam chịu và không lâu sau chúng sẽ mất hứng mà bỏ đi. Khi chúng đi khuất thì cơn truyền nhiễm cũng trở lại, nó sẽ hóa ra một số ngọn nến thắp sáng chung quanh ngôi sao. Hãy đếm và nhớ kỹ số nến kia bởi nó sẽ có ích cho ngươi vào hồi kết.
Khi ánh sáng trở về với ngươi thì ngươi đã thấy mình thức giấc ở ngoài sân nhà xác, vào khoảng giữa trưa. Vết cắt trên ngón tay ngươi đã lành, ngươi sẽ nhận ra đã trải qua bao nhiêu ngày ứng với số nến mà ngươi thấy xung quanh ngôi sao bằng máu mình. Đồng thời ngươi cũng sẽ thấy một thứ dịch lỏng màu đen trên nền đất trước mặt và dính vào cả áo quần. Cơn Truyền Nhiễm (the Blackening) đã bám theo ngươi về tận đây. Ngươi nên tự hào đi, bởi giờ ngươi đã nắm chắc quyền năng điều khiển Cơn Truyền Nhiễm trong người mình theo ý muốn, khả năng mà ngươi đã thấy trên người ta trong lần thử thách thứ 3. Tất cả những ai nhìn vào ngươi khi nó lan truyền đều sẽ bị nuốt trọn bởi Cơn Truyền Nhiễm – nói cách khác là Dịch Bệnh của ta. Và mỗi khi triệu gọi nó thì cơn đau ở ngón tay ngươi sẽ bùng nổ khắp cơ thể và nhân lên gấp mười. Không chết đâu. Nhưng không chịu đựng nổi.
Căn Bệnh đó (The Disease) là Linh vật thứ 50. Với nó ngươi có thể Lây Nhiễm bất cứ ai, kể cả những kẻ bất tử…
--------------------------------------
(Firefox 15.0.1)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Up top cho ae đọc
(Opera Mini 7.1.3)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
TÔI ĐÃ GẶP ĐƯỢC BLIND MAIDEN
Một tối buồn tẻ như bao ngày: ban ngày lang thang ngoài đường với cái khẩu trang và mũ lưỡi trai che kín mặt, không tìm được công việc mới thì lại về nhà lướt net đến đêm rồi đi ngủ. Nhưng hôm nay có vẻ khác, tôi vừa kiếm được một trò giải trí thì phải.
Tất nhiên là tôi không muốn bọn họ tìm thấy tôi, như thế sẽ rất phiền phức. Nhưng tôi vẫn sử dụng facebook và thậm chí là bật chế độ tự động check in. Trên thế giới ảo thì ai biết được tôi là ai, phải chứ? Và tôi còn like cả một fan page lớn về creepypasta nữa. Ai mà chả thích những câu chuyện rùng mình, đúng không?
Cơ mà hình như tôi bị chai lỳ rồi thì phải, đọc mấy truyện trên page không thấy sợ hãi hay gì gì hết.......ôi thôi nãy giờ lảm nhảm dài dòng quá rồi, vào vấn đề chính luôn: tôi đang ngồi đọc mấy truyện trên page creepypasta mà tôi vừa like, và đọc được câu chuyện về "blind maiden". Bũng thú vị phết đấy chứ nhỉ? thường thì google hình ảnh sẽ không trả về kết quả như mấy tấm hình dễ thương kiểu đó. Đọc đến đoạn"làm theo các bước sau:" thì tôi nghĩ : "dù sao thì cũng nên thử nhỉ, biết đâu lại vào được thì sao? mình có mất gì đâu?", mặc dù biết chắc tỉ lệ thành công thấp hơn cả 1%. Cũng đã gần nửa đêm rồi, đồng hồ vừa dịch sang số 11:55. chỉ phải đợi 5 phút nữa thôi. Tranh thủ tắt hết đèn trong nhà đã.
Xong, tôi vừa dập cầu dao tầng 1. và tầng 2 chỉ có mỗi phòng này sáng. đồng hồ đã chỉ 11:58. chỉ phải đợi một phút nữa thôi. khỉ thật, cái vết xước trên má lại lên cơn đau. từ khi tự gây ra cho mình vết xước này thì tôi ăn uống cũng khó khăn. và dạo này cũng thật mệt mỏi. thức rõ khuya rồi sáng dậy sớm kiếm việc làm làm sức khoẻ tôi thật sa sút. nhiều lúc muốn đưa tay lên massage mặt mà không được, tôi sẽ tự chọc ngón tay vào mắt mình mất.
a, đồng hồ đã chỉ sang số 0:00. thử check thôi nào.
wow. mọi hình ảnh thật sống động. nhưng tại sao mà tôi vẫn không thấy ghê sợ hay gì nhỉ? hếtseri ảnh, một dòng chữ tiếng tây ban nha hiện ra, sau khi google translate thì tôi đã hiểu đại ý của nó. sợ gì mà không ấn "ok", nhỉ?
wow~~~~~~~~ thật sống động. video quay cảnh một cô gái đang tiến tới nhà tôi. video nét như phim 1080p mà xem không hề bị giật. tôi dán mắt vào màn hình, đến khi mũi ngửi thấy một mùi thật quen thuộc.
mùi tanh của máu.
tôi biết có cái gì đang ở sau cánh cửa phòng, mặc dù mắt vẫn để vào màn hình nhưng tôi tâm trí tôi không còn đặt vào đó nữa. tôi đã tìm thấy công việc mới rồi.
chộp con dao găm lúc nào cũng dắt bên thắt lưng, bật dậy mở cửa, đâm thẳng vào họng sinh vật bên kia cánh cửa, tôi nói ba chữ quen thuộc: "ĐI NGỦ ĐI!".
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
WILL YOU PLAY WITH ME?
Tôi chưa bao giờ muốn hé mở câu chuyện này, nhưng tôi phải làm thôi. Chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, và không một ai biết về nó. Nhưng giờ đây, tôi giãi bầy với bạn, người đọc, thông qua câu chuyện của tôi, trong nỗ lực bao hàm hết được sự sợ hãi mà tôi đã phải trải qua. Ngón tay tôi run lẩy bẩy và nước mắt bắt đầu chảy xuống gò má tôi trong khi tôi cố gắng gõ lại truyện này. Nhưng giờ thì tôi sẽ cảnh báo bạn: Những gì bạn sắp sửa đọc, bạn sẽ không thể quên nó được đâu.
Lúc đó chỉ là một đêm bình thường như mọi ngày ở căn hộ của tôi. Tôi rất là mệt mỏi, những ngày làm việc gần đây càng ngày càng căng thẳng hơn, và tôi mong chờ mình có một giấc ngủ an bình để được nghỉ ngơi. Giấc ngủ dường như lúc nào cũng khiến cho mọi thứ khá hơn.
Nhưng đêm nay thì khác.
Cơn gió dường như đang cố nói với tôi điều gì đó. Bầu trời dường như tối hơn mọi ngày. Và trong khi tôi đang nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa và xem bộ phim ưa thích của mình, tôi chợt nhận ra hình như có bóng người đang đứng bên ngoài cửa sổ phòng tôi. Tôi nheo mắt lại nhìn vào thứ mà tôi nghĩ đang ở bên ngoài.
Không có gì. Chỉ có màn đêm mà thôi.
Tôi nghĩ rằng chắc là do mình mệt quá thôi. Chỉ là làm việc quá sức thôi ý mà. Xem hết phim, tôi rúc mình lên giường. Cố gắng ngủ, tôi nghe thấy tiếng cửa ở cuối phòng ngủ đang hé mở. Tôi mặc kệ nó, quá mệt mỏi để mà lo lắng về mấy chuyện cỏn con đấy. Rồi tôi cảm thấy dường như đang có ai đó theo dõi mình. Tôi cố mà quên cảm giác đó đi, giờ này tôi chỉ muốn ngủ mà thôi. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng một “thứ” gì đó thở nặng nề và chầm chậm. Lúc đầu tôi cứ tưởng đó là tôi và chắc là do tôi đang tự mình dọa mình, nên tôi nhịn thở một lúc.
Hơi thở đó không phải là của tôi.
Tôi vùng dậy và mở mắt. Tôi cứng người lại khi thấy, ở cuối chân giường, là một bé gái với mái tóc dài, đen nhánh, khoảng tầm 6 tuổi và mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Con bé nhìn tôi không chớp mắt và nở một nụ cười đến tận mang tai. Nó có một vết cắt sâu dọc khuôn mặt, và hai tay đang để thõng của con bé có màu đỏ thẫm. Chúng tôi ngồi nhìn nhau trong một lúc, cho đến khi con bé thét lên. Lúc đó, tôi cố chạy thật nhanh ra cửa, nhưng con bé nhảy lên bám lấy tôi, móng tay của nó ghim chặt vào mặt tôi, hai con mắt đen thăm thẳm của nó cách mặt tôi chỉ khoảng mấy phân, và nó vẫn tiếp tục hét. Tiếng kêu ngày càng trở nên to hơn và nó khiến tôi choáng váng. Mất thăng bằng, tôi đập đầu vào cái bàn ở bên cạnh giường ngủ. Tôi bất tỉnh.
Tôi tỉnh dậy ở một nơi nào đó có vẻ như là một tầng hầm bỏ không. Quần áo của tôi vẫn còn đó, ngoại trừ cái áo. Khó khăn lắm tôi mới đứng dậy được. Đầu tôi cóđầy máu khô. Tôi nhìn lên tay mình. Có rất nhiều vết cắt ở đó, xếp lại thành những câu: “Bạn có thể chơi với tôi không?”.
Hai bên tay của tôi đều có. Hoảng sợ, tôi đưa mắt nhìn ra xung quanh và phát hiện ra một cánh cổng sắt với máu đang chảy ra từ khe cửa. Tôi dần dần tiến tới chỗ cửa. Không thấy con bé đâu, nhưng tôi sợ là nó sẽ đứng ở đó - phía sau cánh cửa. Nhưng dù có sợ, tôi vẫn phải đi vào đó.
Tôi phải đi.
Những gì hiện ra trước mắt tôi thật là khủng khiếp: Xác người nằm khắp một căn phòng lớn, rải rác khắp nơi. Đàn ông, phụ nữ, trẻ con, tất cả đều nằm im bất động. Những vết cắt ở tay và chân họ, giống y hệt tôi, đều là dòng chữ: “Bạn có thể chơi với tôi không?”. Nhưng những nạn nhân này có thứ mà tôi không có.
Xác người đàn bà ở gần tôi, bụng của bà bị phanh ra. Tiến lại bên cạnh bà, tôi nhìn thấy một chiếc xe lửa đồ chơi quấn trong nội tạng của bà. Tôi lùi bước lại và ói. Một người đàn ông xác được dựa vào tường có 2 thanh kim loại cắm vào mắt ông. Một cậu bé nằm ở giữa phòng, mồm cậu mở to và có một thứ chìa ra ngoài. Nó là đầu của một chiếc xe tải đồ chơi. Chiếc xe được nhét vào cổ họng cậu. Ngực cậu bé được mở phanh ra và tim cậu nằm bên cạnh xác cậu. Và thay vào chỗ của trái tim làmột mảnh cơ thể từ một con búp bê.
Tôi mất kiểm soát và nôn. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ: “Thế con bé kia đâu?”
Tôi đương nhiên là không muốn biết con bé kia hiện đang ở đâu rồi. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu tôi ngay trước khi tôi để ý thấy chiếu cầu thang ở đối diện. Tôi tiến đến chỗ nó, nhưng rồi tôi dừng bước.
Có tiếng thở nặng nề ở sau tôi.
Tôi quay đầu lại.Con bé, nó đứng ở đó, ở góc phòng, chờ đợi trong lúc tôi mải nhìn những cái xác. Và nó nói, bằng một giọng cao xé tai:“Bạn có muốn chơi với tôi không?”
Nó bắt đầu hét. Tôi cố bỏ chạy, nhưng nó nhảy lên lưng tôi. Những móng tay sắc nhọn như dao cào xé lấy lưng và cổ tôi. Tôi vùng vẫy, và cuối cùng cũng đẩy được nó xuống dưới sàn.
Tôi chạy về hướng cửa, nhưng cánh cửa lại khóa chặt. Tôi đập cửa, máu cứ chảy từ lưng tôi. Cửa không thể nào mở được. Nó lại nhảy lên người tôi, tôi huých cùi chỏ vào mặt nó, nó cắm móng tay của nó vào lưng tôi. Tôi đẩy được nó ra khỏi lưng và quay người lại. Khi nó lao vào người tôi, tôi tóm được con bé. Đôi mắt đen nhánh của nó chỉ cách tôi vài phân, móng tay nó cố gắng cào mặt tôi. Tiếng thét của con bé làm tôi điếc hết cả tai. Nó giơ tay lên, nhoẻn miệng cười,…
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Mọi thứ trở nên tối sầm lại.
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, băng bó khắp người, kể cả 2 mắt. Một bác sĩ đứng trong phòng tôi, nói chuyện cùng với một bác sĩ. Họ thấy tôi đã tỉnh dậy, và mỉm cười. Họ nói với tôi rằng tôi là người sống sót duy nhất trong một vụ thảm sát hàng loạt, và thủ phạm, một người đàn ông trung niên, đã bị bắt giữ. Tôi kể cho họ về con bé. Họ bảo là không có bé gái nào ở hiện trường cả. Họ không tin tôi. Họ khuyên tôi nên nghỉ ngơi.
2 tuần trôi qua, và tôi được xuất viện. Dù rất vui vì được xuất viện, nhưng giờ đây trên tay, mặt, lưng… Tôi đi qua phòng chờ. Ở trên sàn có vài món đồ chơi: xe cứu hỏa, búp bê và một chiếc xe tải. Ngồi bên cạnh đống đồ chơi này là một bé gái với mái tóc dài, đen nhánh. Con bé mặc một chiếc váy ngủ màu trắng. Nó ngẩng lên nhìn mặt tôi, nở một nụ cười đến tận mang tai và bằng một giọng nói khiến tôi sởn hết cả tóc gáy, con bé nói:
“Bạn có muốn chơi với tôi không?”....
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
FLICKERING LIGHTS
Vài năm trước, có một cô gái sốngở gần một trại tâm thần. Một đêm nọ, cô đang ở nhà xem TV và chờ đợi cú điện từ anh trai cô. Anh ấy bay đến thăm cô và sẽ gọi điện khi anh tới nơi.
Đêm đấy trời mưa rất to. Bỗng nhiên, TV bị ngắt quãng bởi một tin khẩn. Người dẫn nói rằng một bệnh nhân đã thoát khỏi bệnh viện tâm thần địa phương. Thêm vào đó, người phụ nữ này rất là nguy hiểm. Mụ đã giết hại 12 người trước khi bị bắt vào trại và mụ có nỗi ám ảnh kì lạ với công tắc đèn.
Rồi có tiếng chuông điện thoại reo lên. Là người hàng xóm ở phía bên kia đường. Ông ấy bảo rằng bóng đèn của một phòng trên tầng cứ tắt bật liên tục. Cô gái cám ơn ông vì đã cho cô biết và cúp máy.
Cô nghĩ rằng chắc là do điện chỗ đó bị chập chờn thôi, nhưng cô vẫn đi lên tầng kiểm tra để phòng trừ. Ở hành lang tối om, xuyên qua khe cửa, cô gái nhìn thấy đèn của một phòng ngủ đúng là đang tắt bật liên tục thật. Nắm lấy nắm đấm cửa, cô mở cửa một cách thận trọng. Căn phòng trống không. Cái quạt ở trong phòng đang chạy và nó thổi một cái áo khoác phủ lên trên nó. Tà áo khoác được thổi lên và nó cứ gạt công tắc đèn liên tục. Thở phào nhẹ nhõm, cô gái tắt cái quạt đi và xuống dưới nhà.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa nhà cô gái. Lại là người hàng xóng bên đường. Ông ấy nói rằng đèn trên gác vẫn tắt bật liên hoàn, nhưng lần này nó phát ra từ phòng khác. Cả 2 người họ đi lên trên gác để kiểm tra. Khi họ mở cửa phòng, căn phòng hoàn toàn trống. Đèn vẫn tắt. Hàng xóm của cô bước vào bên trong và thử tắt bật công tắc đèn liên tục.
Vào thời điểm này, cô gái tin rằng hàng xóm của cô chỉ tưởng tượng thôi, vì thế cô cám ơn ông và tiễn ông ra cửa. Sau khi người hàng xóm đi về, chuông điện thoại reo. Anh trai cô gọi điện để báo với cô rằng anh đã đến sân bay.
“Em không cần tới đón anh đâu” anh trai cô nói “Anh sẽ gặp em trong khoảng tiếng rưỡi nữa”
Sau đó, trên máy, cô gái nghe thấy tiếng phụ nữ khan khan: “Còn tao sẽ gặp mày ngay bây giờ đây”
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
TWIST ENDING
Có một nhà văn rất nổi tiếng tên làDavid, người đã viết được một số tiểu thuyết ăn khách trên thị trường. Tất cả các nhà phê bình đều ca ngợi tài năng của David trong việc xây dựng những nút thắt và kết thúc bất ngờ trong cáctác phầm của ông. David nhận được một số lượng lớn thư của fan hàng ngày và một vài nhà văn khác cũng gửi bản thảo của mình cho ông, với hy vọng rằng David sẽ giúp tác phẩm của họ được phát hành.
Tuy David rất là sung sướng khi nhận được thư của người hâm mộ, ông còn sung sướng hơn trong việc ăn cắp ý tưởng của các nhà văn nghiệp dư khác. Nếu David đọc được một bản thảo nàocó ý tưởng hay và phù hợp cho một câu chuyện kinh dị, ông sẽ ngay lập tức dùng nó cho chuyện của mình và không hề cho người nghĩ ra câu chuyện đó một chút công lao nào hết. Sau đó, để giấu diếm việc đạo ý tưởng của mình đi, David sẽ sử dụng các mối quan hệ của mình trong ngành để làm chắc rằng truyện của tác giả đó sẽ không bao giờ được cho xuất bản trong tương lai nữa.
Một ngày nọ, David nhận được một bản thảo mới trong hòm thư của mình. Các trang viết được đóng trong một cái bìa cứng tuyệt đẹp. Ông đọc xong chương thứ nhất và ngay lập tức đoán được ra câu chuyện sẽ có kết thúc như thế nào. Càng đọc sâu hơn, ông càng chắc chắn mình đã đoán đúng. Lúc đấy cũng đã muộn rồi, nhưng ông muốn đọc hết bản thảo này để xem suy đoán của mình có đúng hay không.
Khi David đọc đến chương cuối, ông nhận ra rằng vài trang cuối cùng của cuốn sách bị dính chặt vào nhau. Khao khát muốn được đọc tiếp, ông giật những trang sách ra. Càng ngày ông càng cảm thấy mệt mỏi, nhưng ông vẫn muốn đọc tiếp. Cuối cùng ông cũng đọc đến cuối câu chuyện. Câu chuyện kết thúc chính xác như những gì David nghĩ. Ông chồng thắt cổ tự vẫn cùng lúc với người vợ tự sát ở phòng kế bên. David nảy ra ý nghĩ ăn cắp câu chuyện này vào cuốn sách tiếp theo của mình.
Nhưng rồi, ông để ý thấy, ở dưới chữ “KẾT THÚC”, có một dòng chữ nhỏ viết tay của chính tác giả:
“Tao biết thừa là mày đang định ăn cắp truyện của tao rồi. Tao biết chứ, vì mày đã làm điều y hệt lần trước tao gửi bản thảo cho mày. Mày xuất bản nó dưới tên của mày mà không cho tao chút công lao nào hết. Mày cướp của tao một cách trắng trợn và rồi còn cho tao vào sổ đen của ngành. Không một nhà phát hành nào chịu đọc bản thảo của tao và sách của tao sẽ không bao giờ được xuất bản nữa. Mày đã phá hoại cuộc đời tao và giờ đây tao sẽ trả thù. Chắc là mày đã giật mấy trang cuối của câu chuyện ra để đọc đúng không? Mấy trang đó được tẩm độc đấy. Chính xác hơn là Arsenic. Mày có thấy mệt không? Chuyện đó cũng bình thường thôi. Nó là một trong những triệu chứng của việc ngộ độc Arsenic thôi mà. Chỉ trong một thời gian ngắn nữa, nhịp tim của mày sẽ chậm dần, chậm dần cho đến khi nó ngưng đập hẳn. Đừng có cố gọi xe cấp cứu làm gì. Lúc họ đến thì mày cũng đã chết rồi. Mày đã để chất độc ngấm vào người mày quá lâu rồi. Tạm biệt nhé, David. Một số kết thúc nhiều lúc rất khó đoán đấy.
(Nokia c2-01)
_______________
︻︻¶▅▆▇◤
βαπg ςυσφ καπrιs
Trang 1 ... 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15 ... 21 • Chuyển đến trang
Trả lời nhanh