Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Hai, 18:34:29 - 23/12/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#31 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 13:55 » @195525

Mình chống chế là chắc cô nhận nhầm người, ngoài ra cái giọng nhại eo éo của mình chỉ khiến cô nhanh chóng ký vànhận hàng rồi đóng sầm cửa lại thôi. Đang khi mình định thở phào thì một gã trong đám người kia đến gần chỗ mình hỏi han vài điều. Gã đeo kính đen giốngnhư trong phim Men in black, cao hơn mình một chút nhưng bề ngang dầy như con hà mã. Nếu biết mình là đứa vừa ngủ cùng Linh chắc một cú đấm của gã là không đủ để thỏa mãn cơn thịnh nộ của bố Linh.
Mình cố gắng chấn tĩnh, giả vờ như đang kiểm tra lại danh sách trong khi tai dỏng lên nghe trộm.
- Phải tuần nay rồi tôi chưa nhìn thấy con Linh đâu cả. Thằng bạn nó cũng không. Mà từ khi ghét cái thằng đấy tôi nhìn ai cũng thấy giống nó, chẳng hạn như cái chú này này.
Men in black liếc mắt qua nhìn mình, lúc ấy run lắm nhưng mình vẫn cố tỏ ra bình thản như tỏ ra câm và điếc. Cái giây phút nguy hiểm đó chỉ kéo dài có vài giây, gã bỏ đi sau khi mà chẳng lịch sự cảm ơn chủ nhà đến một câu. Bố Linh và đám tay chân vẫn tiếp tục hỏi han xung quanh, còn mình thì ngay lập tức chuồn khỏi đây trước khi cóai đó nhận ra. Khi đi lướt qua bố Linh mình cứ tưởng đã bị phát hiện rồi, nhưng may mà mọi chuyện đã không xảy ra. Không bao giờ xảy ra là tốt nhất. Ấn tượng về mình trong bố Linh tồi tệ lắm, có lẽ con Bincòn có giá trị trong mắt bố Linh hơn là mình. Ít ra thì ông còn có thể tống con Binvào hàng thịt chó và được một bữa rượu ra trò. Còn mình thì… Chỉ nghĩ đến việcđấy có thể là bố vợ tương lai thì đúng là thảm cảnh.
Về nhà Dũng thì vẫn thấy bất động như lúc mình đi. Con Bin cũng đã dậy chứ không nằm gọn một góc như lúc đi nữa. Thế là mình dùng khóa cột chiếc Wave vào ngay cái ổ của nó, đố đứa nào dám đụng đến đấy. Đi lên tầng 2 vẫn thấy phòng Dũng đóng chặt, vẫnchưa có dấu hiệu gì của bình minh với hai đứa này. Lên tầng 3 mình ngáp lên ngáp xuống hơn cả đứa nghiện. Nếu như không có cuộc gặp gỡ bất ngờ với bốLinh thì mình mắt mình đã trùng xuống và ôm một câynào đó mà ngủ rồi. Vừa mở cửa khẽ gọi tên Linh thì mình phải chứng kiến một cảnh kinh khủng, vượt xa cả trí tưởng tượng của mình
Linh đang ôm Dũng, à không phải, thằng Dũng đang ôm Linh chặt cứng cứ như Linh là người yêu nó vậy. Trời ơi, nhìn thấy mà chỉ muốn xông vào giơ cả hai chân đạp vào cái mặt thằng Dũng. Biết ngay mà, đáng lẽ ra khi lúc nó nhìn chằm chằm chân Linh thì mình phải biết ngay chứ.
- Buông Linh ra ngay thằng kia. Dmm thằng khốn nạn
Mình nhảy lên giường đè thằng Dũng xuống, cứ cầm gối mà nện vào cái mặt *** của nó. Cả Linh và Dũng đềukêu toáng lên, kì lạ hơn nữalà thằng Dũng vừa hét lên “thôi thôi” mà cười như muốn rụng cả răng. “Mày cười chứ gì, được rồi bố sẽ nhét dép vào mồm mày xem mày còn cười được không”. Mình vớ lấy một đoạn chăn mà nhét vào mồm thằng Dũng Mình mặckệ, cứ nện thẳng tay thằng mất dạy này cho nó chừa đã, cho đến khi quay sang Linh định hỏi sao em lại làm thế, có phải là nó cưỡng hiếp em không thì mình chết lặng.
Đó là Hà chứ không phải là Linh. Nhưng đây rõ ràng là tầng 3 mà. @@
Hà cười nắc nể khi thấy mặtmình thộn ra như vừa cầm nhầm xi líp của Hà. Bên ngoài cửa cũng có tiếng cười vang quen thuộc. Đây mới là Linh.
- Xuống khỏi người tao ngay con lợn! - Thằng Dũnghét toáng lên, nhưng trông nó vẫn nhăn nhở lắm.
Hóa ra tất cả hùa nhau chơi mình mới ác. Mình cũng chỉ biết cười hê hề, hỏi thăm mấy đứa đã ăn sáng gì chưa mà bảnh mắt đã bày trò dở hơi.
- Ơ hay! Như thế thì mới chứng tỏ tình cảm của anh dành cho Linh mới đáng đồng tiền bát gạo chứ. - Hà vừa đỡ Dũng ngồi dậy vừa cười.
- Thấy chưa Linh, bây giờ dù nó có làm gì em thì cũngkhông ân hận nữa nhé. Mẹ cái thằng, vì gái mà nện anh em ra trò phết. - Dũng cũng hùa vào.
Linh chỉ biết gãi đầu, gãi tai đáp lại còn mình thì thở phào nhẹ nhõm. Nói thẳng ra thì Thằng Dũng cứ thử cầm tay em mà xem thì mình sẽ làm gì với nó. Ai bày ra trò này cũng được, nhưng điều bại lộ ở đây là tất cả đã biết mình yêu Linhvà quan tâm đến em nhiều đến như thế nào rồi. Mình bỗng mặt đỏ tía lia khi nghĩnhư vậy, quay sang Linh thìthấy em cũng hơi bối rối, chỉ có cặp đôi Dũng và Hà đang say sưa diễn tả lại vẻ mặt ghen tức của mình khi nãy thôi. Chắc là hai đứa này vừa được mẻ cười xoắncả ruột.
- Thôi, chuẩn bị đi ăn gì rồi ngủ tiếp thôi. Đến chiều tối lại lượn và ăn. - Dũng nói. - Có vẻ như cuộc sống của nóchỉ xoay quanh những điều như thế.
- Nhưng tao còn phải học nữa mà.
- Học cái cứt. Thi xong rồi thì nghỉ chờ Tết đi chứ đi học làm đếch gì. Tao là tao ghét nhất những thằng conngoan trò giỏi.
Linh với mình ở lại gấp chăn màn rồi mới xuống. Bọn mình vẫn còn dư dả khiLinh chấp nhận đổi vé máy bay sang xe khách để ra Hà Nôi. Mình tự hỏi không lẽ Linh cũng dành tình cảm nhiều cho mình cũng chẳngkém hay sao? Lúc này mìnhcũng sực nhớ ra chuyện cầnnói với Linh, đó là bố em. Nhưng nhìn nét mặt vui tươi của Linh thì mình không nỡ nói về lần chạm trán vừa rồi. Có lẽ nó sẽ làmbiến mất những gì mình đang thấy lúc này ở em.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#32 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 13:59 » @195527

- Ê, sao nhìn gì mà ghê vậy. Em có mặc áo trễ cổ đâu? - Linh huých vai hỏi.
- Thì càng cố phải nhìn chứ sao. Mà biết anh nhìn gì mà hỏi, nhưng anh thích suy nghĩ của em.
- Đồ dở hơi. - Linh lại thụi mạnh vào lưng mình mấy cái.
Mình chỉ cười đáp lại. Ừ, không phải bận tâm đến bốLinh nữa. Dù gì thì để tìm một thằng đi cái xe lắp yếmhai màu ở Hà Nội này cũng khó lắm. Mà chắc gì chỉ có mình đi cái xe nổi bật thế, nên cứ yên tâm là còn lâu bố Linh và tay chân mới tìmđến mình.
- Em nghĩ là bố em đã ở ngoài này rồi. - Linh bình thản nói, còn mình thì giật mình.
- Sao em biết. Mà nếu bố em ra đây thì chắc gì đã tìmthấy.
Linh nhìn mình lắc đầu đáp.
- Anh chưa biết gì về bố emđâu, mà đây cũng không phải lần đầu tiên em trốn đinhư thế này. Em sẽ không ởđây được lâu đâu, nếu như bố hay ai đấy mà tìm thấy bọn mình thì em không dám nghĩ đến viễn cảnh dành cho anh.
- Cho anh? Sao lại chỉ có mình anh là lãnh hậu quả, mà hậu quả như thế nào.
- Chẳng hạn như là anh sẽ bị bắt cời quần, rồi treo quần lên đâu đó. Trong khi mọi người sẽ xúm lại búng ấy của anh như búng trẻ con. - Linh cười lên cười xuống dọa
Mặt mình tái nhợt đi, khôngphải vì lời Linh nói đâu mà bởi vì chính mắt mình đã nhìn thấy bố Linh và đàn em đáng sợ như thế nào nên sẽ xảy ra một viễn cảnhkhác. Có thể là cởi quần ra, treo mình lên cây chứ không phải treo quần rồi họ mới bắt đầu búng.
- Mà không có chuyện đấy đâu. Em sẽ qua chỗ khác ngay mà. Nhưng nếu mà bị thế thì anh có vì em mà vui vẻ không?
- Ừ, anh sẽ vì em nhưng không vui vẻ và thoải mái đâu? Chẳng thằng nào bị búng cái ấy mà vui được cả.- Mình nhăn mặt đáp.
- Hay là thả anh giữa cánh đồng, rồi đằng sau có mấy con chó to ụ của bố em đuổi đằng sau nhé. Không chạy nhanh thì có mà nát mông.
- Kiều gì cũng chết mà tại sao tất cả lại dành cho anh thế.
- Ai bảo anh thích đi theo em cơ. Mà em nhớ ra rồi nhé, anh còn ôm em nữa. Lần này thì chết anh.
- Ai chết mà chết vì cái gì. Bọn tao sắp chết đói rồi đâynày. - Dũng từ dưới chạy lên nói. - Thôi đi ăn đi, có gì thì để tí nữa tính. Sống qua lúc này đã rồi hãng bàn đếnchuyện chết.
Dũng nói đúng, cứ ăn và sống đã, chuyện gì đến thì sẽ đến, mà đã đến thì có chạy bán sống bán chết cũng không thoát được.
Trên đường đi ăn sáng, mình bâng quơ nói với Linhmấy lời
- Em này, dù có chuyện đi chăng nữa thì chỉ cần có emthôi anh cũng sẽ vượt qua hết.
Linh nói không hiểu rồi em thọc tay vào túi áo khoác mình và ôm chặt eo mình. Cảm giác cằm của em dựa nhẹ vào bên vai phải của mình ấm áp đến mức mình có để đâm ngay đầu vào cột điện mặc kệ cái xe hai màu bị vỡ tan yếm.
Có phải mình đang yêu không? Phải rồi… Mình đang yêu. Yêu lâu rồi là đằng khác…
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#33 » Gửi bài gửi bởi truth99 » 28/03/2013 14:00 » @195529

Top không ma nào xem :))
truth99
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸810/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Năng Chinh Quán Chiến⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#34 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 14:20 » @195541

Haizz.........
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Opera Mini 4.1.1)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#35 » Gửi bài gửi bởi truth99 » 28/03/2013 14:22 » @195542

Tibu đã viết:Haizz.........
tội lý pú zú :))

Những người đã like truth99 bởi bài viết có ích này:
Tibu
truth99
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸810/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Năng Chinh Quán Chiến⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Opera Mini 7.1.3)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#36 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 16:02 » @195608

Chap 18:
Mới đó mà đã được ba ngàymình với Linh ngủ nhờ nhà Dũng. Chỉ có ngày đầu tiên là vui và thoải mái nhất. Ngày thứ 2 Dũng vác về mấy ống tướng làm loạn hết cả nhà, chúng nó ăn uống, say sưa đòi lên phòng tầng 3 ngủ với Linh cũng được mà mình cũng được. Khổ cho Linh, được một mất ngủ vì thỉnh thoảng lại có đứa lên đập cửa thét:
- Mẹ ơi, con chim non của mẹ về rồi đây!
Bên dưới thì thằng Dũng chửi bới ầm ỹ cả lên vì có thằng nhầm tủ lạnh là toa lét vì mở cửa là đèn lại sángvà cảm thấy mát. Dũng lớn tiếng đến nỗi ông tổ trưởng gần đó đề nghị nó mai lên phường giải quyết.
Ngày thứ ba thì Dũng và Hàcãi nhau chí chóe về một vấn đề nào đó đã âm ỷ từ lâu rồi. Dũng bỏ đi cho đến sáng, còn Hà thì thút thít trong phòng. Đêm đó Linh phải xuống ngủ để an ủi. Cảmình với Linh có đều biết làkiểu sống này rốt cục cũng tan nát mà. Một đứa thì tối ngày đi học rồi đi làm và còn xin xỏ bố tiền để chu cấp cho bạn trai thì sao mà không có vấn đề được.
Sáng ra thì Linh nói rằng dùthế nào cũng phải rời đi thôi, cả con Bin cũng vậy. Mình gật đầu đồng ý. Vì Linh chuyển học bạ vào Sài Gòn nên mình rủ Linh sáng đi chuyển phát với mình luôn. Có em đi thì vui thật nhưng lần nào Linh cũng phong xong chỉ đường thì sai be bét, Suýt nữa thì cắmđầu vào thùng nước gạo ở đoạn ngõ cụt.
- Thế cuối cùng có biết đi từnhà lên hồ không? - Mình thử kiểm tra kiến thức phố xá của Linh
- Ừ, thì đường nào cũng lên được hồ mà
- Thế anh đang hỏi hồ nào?
- Hồ Gươm chứ còn hồ nào, Hồ Hoàn Kiếm ý.
- Thế Hồ Hoàn Kiếm ở phố nào.
- Ờ thì ở chỗ có Hồ Hoàn Kiếm. Mà anh cứ đi đi, em chỉ đường là được chứ gì.
Biết ngay mà, chắc từ nhỏ cho đến bây giờ Linh chỉ đi từ trường đến chỗ học thêm, rồi từ chỗ học thêm về nhà, ở nhà xong lại đến trường. Cứ như chị ong vàng chăm chỉ mà chẳng biết mình có thật sự thích không. Mình cứ để Linh chỉ đường xem trí nhớ của em về vấn đề đường xa như thế nào. Quả nhiên nhầm. Linh đưa mình ra hồ Hale mà cứ cãi cố là đúng đườngrồi. Hóa ra chỗ này gần trường cấp 2 Linh học và lúc đó em cứ nghĩ hồ nào cũng là hồ Gươm, có rùa dạo mát trong đó.
- Thế bây giờ thì thế nào đây, em nhầm rồi đấy. Có cần ai phi xe xuống đấy kiểm tra xem có phải hồ Gươm không?
- Kì lạ, chắc em nhầm thật. -Linh chép miệng. - Thế rốt cục đây là hồ Ha le hay hồ Gươm hả anh.
- Hồ Gươm đây, cũng có nước và cây còn gì nữa.
- Điêu, đây là hồ Ha le chứ. Định chọc quê em ạ.
- Ừ, hồ Ha le đấy, thế sao em lại tự tin xung phong chỉ đường hả.
- Nhầm thì nhầm chứ sao. Mà này, sao cái phong thư này gạch xóa lắm thế. - Linh lờ đi rồi giơ ra cho mình thấy. - Địa chỉ gửi đếnlà phố Hai Bà Triệu.
Mình nghe xong không nhịn được cười, phải nói ra là phọt cười mới đúng. Hai Bà Triệu? Đến khách hàng cũng chẳng biết gì như Linh. Lúc đầu mình cứ tưởng Linh nhìn nhầm nhưng đúng là địa chỉ ghi thế. Cứ nghĩ đi nghĩ về cái phố Hai Bà Triệu mà mình lại cười khúc khích. Nhìn vào địa chỉ thì hóa ra là chỗ mình đã đưa thư tới một lần rồi, chỉ là vội quá nên ghi sai tên phố thôi, chứ nếu không thì lên đường con chim mà tìm phố Hai BàTriệu. Cái mặt đáng yêu của Linh cứ ngây ra nhìn mình cũng là xúc tác cho tiếng cười càng lớn hơn, có lẽ emđang đinh ninh là có phố đóthật.
- Làm sao mà cười như điênthế?
- Không sao. Chỉ là tự dưng muốn cười thôi.
- Thế anh biết phố đấy ở đâu không?
- Có, anh còn biết cả phố Hai Bà Trưng nữa cơ. =))
Linh ngoan ngoãn lên xe mà cứ tưởng mình nói thật.Đùa, kiến thức lịch sử của Linh chẳng hơn gì mấy đứa bạn mình. Nam Cao thì chúng nó cứ tưởng Văn Cao,nhưng Tào Tháo trong Tam Quốc thì lại nhớ vanh vách, còn truyền nhau cái ảnh hình Tào Tháo có đề “Tại sao chúng mày ngồi trong toa lét mà lại gào thét tên tao?”. Nghĩ mà thấy lo ngại cho nước nhà thật. Thôi, sau lần này thì mình phải chỉ cho Linh thấy mới được.
Mình đưa gói hàng đến phốHai Bà Trưng và trùng khớpvới địa chỉ ghi trên đó. Chỉ khác là Bà Trưng với Bà Triệu thôi.
- Ơ, Hai Bà Triệu cơ mà, đây là Hai Bà Trưng! Dở hơi à
- Em cứ đợi xem có ai ra nhận thư không thì biết nhé.
- Dơ hơi à, Hai Bà Triệu chứ không phải Hai Bà Trưng. Trên đây ghi rõ rành rành này.
Đúng lúc này thì một chị nhân viên từ tòa nhà tiến tới, cười một cái với mình rồi bình thản kí vào giây hóa đơn. Linh ngây ra, hết nhìn chị nhân viên, mình rồinhìn vào những tấm biển có ghi địa chỉ xung quanh. Đây đúng là phố Hai Bà Trưng chứ không phải Hai Bà Triệu. Suýt nữa thì Linh định lên tiếng hỏi chị kia nhưng mình giơ tay bịt miệng ngăn lại, đồng thời giải thích với khách hàng là:
- Bạn em định trêu chị đây có phải là phố Hai Bà Triệu không đấy ạ!
Kết quả chị ấy cười toang toác giống như đàn kền kềnđang chuẩn bị liên hoan.
- Hóa ra là anh lừa em hả! Suýt nữa thì bị cười vào mặt rồi. - Linh hậm hực trênđường về.
- Ai bảo em dốt sử. Mà có biết đang đi ở trên đường nào không.
- Không cần biết
- Phố Bà Triệu đấy ngốc ạ. Mình cười lớn. Đi với anh mấy lần rồi mà không nhớ à?
- Có phải xe ôm đâu mà nhớ chứ.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#37 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 16:03 » @195611

Linh dáo dác nhìn xung quanh kiểm tra, đúng là đang ở phố Bà Triệu thật. Những lần trước Linh cũng ngồi sau mà đã ngồi sau thìquan tâm đang ở phố này, phố nọ làm gì.
- Sao chỉ là Bà Triệu chứ không phải là Hai Bà Triệu?
- Vì Bà Triệu không có em như Bà Trưng. Mang vụ này kể cho tất cả biết thì em sẽ đi vào lịch sử đấy. Mình cười lên, cười xuống mà vẫn không biết chán bởi sự ngô nghê của Linh.
- Anh sẽ coi thường em sau chuyện này chứ gì? - Em dỗihờn
- Anh yêu cả sự ngốc nghếch của em thế mới lạ chứ.
Lần này Linh sai đứt đuôi nên chẳng ho he gì nữa. Emim lặng từ lúc đó cho đến khi về. Trước khi rơi vào tình trạng này, em dõng dạc tuyên bố là “cần một lời xin lỗi chân thành vì đã gây tổn thương nghiêm trọng đến em. Đùa chứ mình cũng không thuộc lịchsử lắm nhưng chưa phải rơivào bảng xếp hàng có Linh trong đó. Lần này em làm mình còn chết vì buồn cười hơn cả vụ thằng Hòa khi mình với nó một lần đi qua tượng Vua Quang Trung, có ghi ở dưới là Quang Trung -Nguyễn Huệ thì nó buột miệng hỏi:
- Một tượng mà lại có hai tên ở dưới là thế nào nhỉ?
Nghe nó nói thế mà mình cười như thằng điên vừa từtrại trốn ra.
Khi về đến nhà Dũng thì cửamở toang cứ nhừ mời trộmvào xơi. Lên tầng 2 cũng không thấy Dũng hay Hà đâu cả. Mình cẩn thận nhòmvào tầng 3 vì sợ hai đứa này dở trò, nhưng đúng là chúng nó không định diễn kịch lại lần nữa. Tuy nhiên thay vào đấy là hai thằng bạn của Dũng ôm nhau, đắpchăn chim công ngủ ngon lành cứ như vợ chồng mới cưới. Bọn này chơi bài suốt đêm nên tiện đâu ngủ đấy. Mình Gọi điện Dũng không nghe máy, lạ thật. Thằng này quên gì thì quên, chứ mà để điện thoại ở nhà Hà thấy thì nó chỉ có nước trầntruồng ra đường vì toàn nhắn tin trêu trọc gái.
- Hay là có khi như thế thật.- Linh đoán khi mình tiết lộ bí mật của Dũng. - Nhưng em sẽ không ở đây nữa đâu. Phiền lắm
- Ừ, nhìn hai thằng kia thì khó mà ở lại thật. Mà em định đi đâu bây giờ.
Linh nhún vai, nhìn mình ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời.
- Có lẽ là sang Bát Tràng, em có người quen ở đó và chỉ ở đấy bố em mới khôngtìm ra được.
- Xa quá, làm sao anh đi qua đấy thường xuyên được.
- Thì em có cần anh đi cùng đâu, ở lại đây mà đem lại hạnh phúc cho bạn anh đi. Mấy hôm nữa em về rồi xem thế nào.
Đang khi mình chưa biết phải làm sao trước quyết định của Linh thì Dũng thất thiểu về. Nhìn nó đúng là đã xảy ra truyện còn nghiêm trọng hơn là cởi truồng chạy vòng quay phố.
- Hà bỏ đi rồi. Bọn tao cãi nhau và Hà bảo là thử xa nhau thử 1 tháng xem thế nào. - Nó nói gọn và có vẻ rất buồn.
Mình với Linh đưa mắt nhìnnhau, thật sự khi nghe Dũng nói như thế hai đứa cũng không cảm thấy bất ngờ. Đúng là cần phải có thời gian để xem xét thời lại mọi chuyện. Nhưng Linh thì không tin vào một tín hiệu tích cực sẽ xuất hiện sau 1 tháng.
- Chị Hà nói dối đấy, chị ấy sẽ không quay lại đâu.
- Sao em biết?
Linh nhìn thẳng vào mắt mình hỏi lại
- Dù cho anh cãi nhau với em vì em lỡ tay cầm xẻng bổ vào đầu anh, thì anh có xa em được 1 tháng không?
- Không! Mình chẳng do dự lấy 1 giây. Nhưng kia là Hà chứ không phải anh.
- Rồi anh sẽ hiểu.
Linh không nói gì nữa. Em bảo mình cùng đến an ủi Dũng. Trong cơn quẫn trí, nó đòi đi uống rượu, đòi nhảy vào chậu bơi như hồi còn nhỏ và chui xuống gầmgiường ngủ nữa. Cả ngày hôm ấy, trước khi rời khỏi nhà Dũng mình với Linh ngồi nghe nó tâm sự chuyện đời và nhất quyết không cho cho bọn mình đi.Nhưng làm gì có cuộc gặp gỡ nào mà không phải chia tay cơ chứ.
Chap 19:
Linh gửi Bin ở nhà một người bạn gái rồi sắp xếp đồ đạc ra đi. Lâu lắm rồi mình mới đi xe bus vào sáng thứ 7, mà còn đi với gái thì là lần đầu tiên. Ít khi gái thành phố tự dưng có nhã hứng đi bus lắm. Nào làđứng đợi lâu mà chỉ muốn gẫy chân, trong xe thì nhồi nhét như cái chuồng lợn ấy.Và nhất là còn phải theo một ba lô và hành lý của Linh to đến nỗi nhét cả con bò vào cũng vừa nữa chứ. Tuy nhiên Linh lại đợi và chịu đựng tất cả những điều đó cứ như là đi thườngxuyên. Lên xe rồi thì hai đứa lại bắt đầu kiếm chuyện chọc ngoáy nhau.
- Đùa chứ nhìn thấy em ngoan ngoãn lên xe mà anhcứ tưởng mình chập mạch ấy.
- Cuối tuần thì máu chảy về tim mà. Đi chơi nên có hứng thú thôi. Mà anh ra mồ hôi nhiều thế.
- Em cứ thử vác mấy thứ này xem. Khiếp, còn hơn cả phu xe bò với đi hành quân.
- Kêu thêm câu nữa là em lôi đống đồ lót ra cho anh xấu hổ đấy. Có muốn được lên in tờ net không thì thannữa đi.
- Có giỏi lôi ra thì cầm mà đikhoe mọi người đi. Nhườngcho đấy, đúng là cái đồ chơixấu không ai bằng.
Chẳng ai xấu tính bằng Linhcả, nhưng cũng không có ai chơi game và dễ thường bằng em. Từ tuyển số 8 Bạch Mai tới tận bến cuối Long Biên thì nhanh cũng phải 30 phút. Đó là số thời gian mình phải chịu đựng hậu quả của một trận liên hoan linh đình ở nhà Dũng tối qua mà vẫn chưa kịp “xả”. Thỉnh thoảng mình xì hơi không thành tiếng, nhưng chỉ sợ cố nhịn thì lại “vỡ van mà trào ra” mất.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#38 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 16:04 » @195612

Mình mượn Linh cái iphone 4 – Thứ đồ xa xỉ duy nhất mà Linh giữ lại trong lúc này để lướt web hòng quênđi cái cảm giác rất khó nói này. Vào facebook thì thấy lớp đang bàn tán chuyện thằng Hòa để chế độ hẹn hò với Ly Ly! Ôi, bất ngờ quá! Mình với nó lúc thì thân như đồng chí, lúc thì thân như thân ai người ấy lo mà nó còn im re. Đây có lẽ là chia sẻ được like nhiều nhất của Hòa. Đúng là tin tốt lành để nó vừa trả lời vừa rơi nước mắt lã chã. Thằng Hiếu cận, đứa cướp trên giàn mướp người Hòa thích trước đây cũng like. Chỉ có Thúy là chẳng có tên danh sách đó.
“Cái gì cơ, mày xấu như củ ấu mà cũng có đứa yêu á? Em đấy đầu bị “đao” à?”
“Thì Hòa nhà mình cũng đầu đinh mà, tầm ngầm tầm ngâm mà đấm chết khủng long chứ không phảivoi nữa”
“Thằng Hòa thoát kiếp F.A? Tao ứ tin, thế thì thằng nào buổi trưa qua ngủ với tao?”
“ Ly Ly ơi, em bỏ nó ngay đicho anh không kẻo muộn. Nó yêu em chỉ là làm vỏ bọc để che giấu con người thật của mình thôi. Mới hôm qua nó vẫn bảo yêu anh nhất trên đời cơ mà”
Hòa có bạn gái thì đúng là mình phải thay mặt cả bố mẹ nó mừng cho nó. Nhưng chỉ vì add nick lũ bạn mà nguy cơ cuối tuần ngồi canh cái máy tính của Hòa để xóa những comment phấn khích lại hiện rõ hơn bao giờ hết. Mong là Ly Ly sẽ hiểu cho tấm chân tình của nó và chịu đựng những trò phá đám của lũ bạn.
Cả mình và Linh đều cười giòn tan sau khi đọc những lời chúc mừng của các bạn dành cho Hòa. Đến khi Dũng cũng ấn like và để lại chia sẻ “Thế còn tôi thì ông tính sao? Đồ phụ bạc!” thì cả hai đứa không nhịn đượcnữa đều phá lên cười như điên ngay trong xe bus. Lúc này mình tranh thủ xì hơi cho nhẹ cái bụng. May mà chẳng ai phát hiện ra.
Đến bến Long Biên rồi thì mình bỗng dưng bị chóng mặt, buồn nôn kinh khủng. Hậu quả của việc cười nhiều, rồi đầu cứ quay trái, quay phải dòm xem ai có để ý để còn xì hơi không đây. May mà ở gần đấy cũng có nhà vệ sinh công cộng. Bước vào trong suýt tí nữa thì trào ra hết vì có aivừa đi bỏ phiếu nhưng quên không giật nước. Mìnhđã hay thường xuyên gặp đen rồi, mà đã đen thì phải liên hoàn.
Ra khỏi đó thì hết muốn đi chơi luôn, mình phờ phạc cả người cứ như là trúng gió ấy. Thấy Linh nhìn mìnhái ngại mà cảm thấy bất lựcquá, chẳng biết làm thế nàocả.
- Anh có đi được không, cứ ngồi nghỉ mình lát đi.
- Mình vào nhà nghỉ có được không nhỉ?
- Còn lâu! thích lợi dụng à. -Linh thụi một cái rõ đau
- Nhưng em bảo là nghỉ mà.
- Ừ, giải chiếu ra giữa chỗ này mà ngủ luôn đi.
- Thế thì ai sẽ vác đồ cho em, anh chẳng thấy có ai tình nguyện đâu
- Em tự mang, anh tìm nhà nghỉ mà nằm thẳng cẳng ở đấy đi.
- Thôi, anh đi với em, sang Bát Tràng thì cũng thiếu gì nhà nghỉ. - Thấy Linh thoáng đỏ mặt nên mình tiếp tục. - Em đang nghĩ bậybạ phải không, mặt đỏ tía tai lên rồi kìa.
- Mặc kệ anh! - Linh gắt lên, tức tối bỏ đi.
Sau một lúc nói vui với nhau thì mình cảm thấy đỡ hơn. Cố gắng theo sau Linh ra chỗ đợi xe bus nhưng cáikhông khi ngột ngạt, đầy hơi người pha cả mùi hôi nách hay thối chân, thì mình chỉ trực trào ra hết những gì đã ăn từ hôm quara mất. Linh chu đáo mua cho mình chai nước, mình uống từng ngụm nhỏ nhưng vẫn không thấy khá hơn. Ban đầu một chiếc đến, nhưng cả biển người ùa vào, xô đẩy chen lấn nhưtránh thảm họa 2012. Nhìn mà mình rùng hết cả mình. Linh cũng nhấp nhổm muốn lên chiếc bus đó lắm nhưng lại thôi vì mình chả có vẻ gì là muốn đả động chân tay cả.
Phài hơn 15 phút sau thì chiếc thứ hai mới đỗ kịch trước mặt. Khói bụi mịt mù ở đằng sau cứ như nó từ sa mạc đến. Thành thật mà nóilà mình muốn về hay đi bộ một vòng hồ Tây cách đấy không xa còn dễ chịu hơn. Nhưng còn Linh thì sao.
- Bây giờ về nhà vẫn còn kịp đấy. - Linh nói
- Em về thì anh về, còn không thì đi nhà nghỉ dù cóchết luôn hôm nay cũng được.
- Nắm lấy tay em, như thế chúng mình sẽ không bị lạc mất nhau. - Linh chìa tay ra nhìn mình mỉm cười.
Mình vô thức nắm chặt lấy Linh, tay còn lại nắm thật chặt túi đồ chỉ sợ có đứa nào móc trộm lòi ra quần xilip của em thì khốn nạn. Mình không còn nghe thấy gì nữa vì đau đầu và chóng mặt, nhưng vẫn cảm thấy sự nghẹt thở khi chen lấn trong dòng người quyết tâm không chịu lỡ chuyến xe. Cuối cùng thì Linh cũng kéo được mình lên, nhưng chẳng còn chỗ mà để ngồi. Từ đây mà đứng để đến được Bát Tràng thì chẳng khác nào tra tấn. Mình nhìn lướt qua thì toàn thấy thanh niên cao to nhưng không đẹp trai chiếm hết chỗ ngồi, mặt đứa nào cũngdầy hơn cái thớt và tỏ ra điếc khi gái đến xin xỏ.
Xe có lẽ phải hơn 100 con người chen chen nhau từngcen ti met mà đứng. Đằng này mình còn phải vác đồ cho Linh nữa. Mình mệt quảlả đi và càng lúc càng buồn nôn không chịu được. Mỗi lần xe bus phanh gấp thả, đón khách thì bụng xóc lên xóc xuống. Mình sắp nôn mất, định hét lên để mọi người dạt ra thì đã muộn.
Nhưng không, mình không nôn và Linh đang ôm chặt lấy mình.
- Anh cứ dựa vào em đi. Như thế đỡ hơn phải không?
- Ừ, dễ có khi anh ngủ mất thôi.
Hai đứa trở thành tâm điểmtrên xe bus, mình cẩm thấy ai cũng xì xào to nhỏ. Tội nghiệp Linh, có lẽ em đang xấu hổ lắm nhưng vì mình nên đành chiu.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#39 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 16:05 » @195614

- Ngủ đi, em sẽ lo cho anh.
Đó là những gì mình nghe thấy trước khi mắt nhắm tịtlại. Linh rất ít khi nói gì đó dịu dàng, nhưng mỗi lần như vậy mình lại cảm thấy rất rõ tình cảm của em dành cho mình nó không nhỏ một tí nào. Linh không cần phải hi sinh quá nhiều như mình, nhưng một khi đã vì mình thì em sẽ bỏ quatất cả để chứng minh là mình là duy nhất trong em vậy.
Em yêu mình. Đó là khởi đầu của một giấc mơ đẹp nhất mà mình từng mơ.
Đến Bát Tràng thì cũng là lúc mình tỉnh dậy và nôn thốc nôn tháo khi ra khỏi xe. Vì dìu mình nên áo Linh bị dính khá nhiều. Mình đã bốc mùi còn lây sang cả em.Mình chờ đợi em quát tháo gì đó như mọi lần hoặc hơnthế cũng được. Nhưng Linh chỉ nhắc đi nhắc lại “Anh đỡchưa, đã hết chóng mặt chưa”. Nhiều đứa đang nhìnmình với Linh như sinh vật lạ dạo quanh Hà Nội bằng xe bus, nhưng em mặc kệ và quay sang quát.
- Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy người khác nôn à?
Tất cả chỉ tại mình mà Linh phải như vậy. Linh đang cố gắng bảo vệ mình dù cho chỉ là cái bĩu môi của con bénào đó. Phải ngồi nghỉ thêm một lúc thì mình mới tỉnh hẳn. Khi đã trở lại là chính thằng Hưng cơm ăn ba bữa một ngày rồi thì mình mới lên tiếng
- Cảm… ơn… em… nhé. - Đùa, chỉ là mấy câu đơn giản thôi sao mà khó nói ra thế không biết.
- Cứ như đọc điếu văn cho em ấy nhỉ. - Linh cười nói. - Thôi, kiếm gì ăn rồi tìm nhàngười quen với em đi
- Thế không phải em đã đến đây rồi à? - Mình sửng sốt
- Em đã nói là đến đâu đâu. - Linh gãi đầu gãi tai. - Em chỉ nhớ bác giúp việc trước đây nhà em ở đây nên tìm đến thôi.
- Giúp việc? Ôi em tôi! Ở đâyrộng thế này thì làm sao mà tìm được? Dù có tìm thì chắc gì đã ở lại được
- Anh yên tâm, bác quý em lắm. Vấn đề chỉ là có tìm ra được không thôi? - Linh cười.
- Vậy không tìm được thì thế nào?
- Em không biết.
Giá mà mọi chuyện cũng nhẹ nhàng và bình thản như câu trả lời của Linh thì hay biết mấy. Cất công vác xác lên đây hóa ra lại chỉ dạo mát với nghịch đất mà thôi. Đến nước này thì mìnhchỉ biết thở dài, buông thõng hai tay mặc cho tình thế đưa đẩy đến đâu thì đến, mà không đưa thì mình với Linh cũng tự bơi tìm bờ mà thôi. Không yêu thì bị nói là ế, mà yêu vào thì lắm chuyện xảy ra như thế này đấy.
Mình nhìn sang Linh và có một điều an ủi. Em đang ở cạnh mình. Đối với lúc này thi chẳng cần biết sẽ ra làm sao, chỉ cần có em là được rồi.
- Em chỉ cần có anh thôi. Mọi chuyện ra sao em không quan tâm.
Nghe em nói xong câu ấy, mình “ực” một phát cái đống đang định nôn ra ngược trở lại trong bụng, đứng thẳng người hiên ngang như tượng đài. Được, nếu Linh chỉ cần có mình, mình quyết đem tấm thân gầy như cò hương nàyra che chở bảo vệ cho em. Mọi chuyện ra sao, mình cũng không quan tâm!
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#40 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 29/03/2013 08:01 » @196008

Chap 20:
Kể lại mấy chuyện gần đây mình mới nhớ ra những tậtxấu của Linh. Lắm khi bạn bè mình cũng phải bó tay khi nghe Linh nói những câu ngô nghê và không có một dấu hiệu gì là nó được phát ra từ miệng một cô gái 17 tuổi. Kiểu như: “Em nhặt được một cái kẹo anh ạ! Em có nên ăn nó không?”; “Anh không biết thì thôi, con Tê giác khi xuống nước thì thành con…Hà mã” @@, rồi cả những kiến thức Địa lý siêu đẳng như: “Hạ Long ở Hải Phòng”, “Cù Lao Chàm ở gần mũi Cà Mau”. Mình chẳng hiểu đi học em tiếp thu được cái gì mà đầu óc em lắm khi như một đứa trẻ lên 8. Đôi khi mình cũngbuồn. Chơi với thằng Hoàng, nó học giỏi sẵn rồi. Vi nhà Hoàng cũng thuộc nhóm con gái thông minh nhanh nhẹn. Thỉnh thoảng Hoàng cũng thủ thỉ với mình rằng chẳng hiểu sao mình lại yêu được một người con gái như Linh. Hình như đầu Linh bị mất đimột số nơ ron thần kinh nào đó nhận biết hiểm nguy và hậu quả thì phải. Em cứ thích gì là làm luôn, chẳng cần suy nghĩ trước sau gì hết. Chẳng biết hồi em bé có bị ngã đập đầu xuống đất không mà lại thiết sót nhiều đến vậy. =( Thôi lảm nhảm nhiều. Quay lại truyện.
Sau khi mình khỏe lại thì điều đầu tiên Linh muốn là chạy khắp khu chợ đồ gốm,vừa kết hợp việc tìm người và tranh thủ ngắm nghía vài thứ em thích. Nào là cốcđổi màu khi có nước nóng, một cái đĩa có miệng sâu đểthả đàn vịt nhựa vào bơi. Chọn đi chọn lại, cuối cùng Linh lấy đôi cốc đổi màu.
- Cho em 150 nghìn nhé. - Linh nhìn mình với đôi mắt tròn xoe.
- Giá đấy đã mặc cả chưa thế? Sợ vào trung tâm đi chợ đêm chỉ 20 nghìn một cái.
- Rồi mà, họ bảo là đồ xịn với lại là một đôi nên đã giảm.
- Sao cơ, em bảo bọn mình là một đôi à? Thế thì cái giáđó đũng là dành cho một đôi rồi. - Mình càu nhàu.
- Nhưng em đã lỡ bảo người ta khắc tên hai đứa lên cốc rồi.
- Thôi, thế là xong!
Đến nước này thì bó tay toàn tập rồi. Tại mình chủ quan để dân buôn bán lợi dụng sự ngây ngô của Linh mà trục lợi. Em vui nhưng chủ ki ốt còn vui hơn nữa khi đẩy đi một món hàng ế sưng mồm. Linh vui ra mặt còn mình thì vừa tiếc tiền, vừa lo thối ruột khi nghĩ tớiviễn cảnh phải gõ cửa từng nhà để tìm cho ra được người quen mà Linh muốn tìm. Lúc này mình tự dưng nhớ da diết căn nhà của Dũng, không sạch sẽ lắm nhưng ít ra nó cũng tạo chomình cái cảm giác vừa giống nhà, vừa giống cả nhà nghỉ.
- Em này, nếu không tìm thấy thì mình quay lại nhà Dũng nhé. Như thế là tốt nhất vào lúc này đấy.
Linh im lặng một hồi rồi đáp.
- Nếu không có thì tốt nhất em sẽ về nhà của em
- Nhưng bố em đang ở đây mà.
- Đằng nào chả phải gặp một lần. Ít ra như thế còn tốt hơn là cứ phải lo nơm nớp bị bắt quả tang khi đi cùng nhau như thế này.
Phải, đó là hiện thực lúc nàycủa mình và Linh. Cứ mãi như này sao được, Linh còn chưa đến 18 tuổi và còn vẫn đang đi học nữa. Cứ nghỉ dài ngày như không ổn một tí nào. Mà dù có tìmđược bác giúp việc kia thì sẽ thế nào đây? Ở lại ăn bám suốt ngày được chắc? Mà có gì đảm bảo bác ấy sẽ cưng chiều Linh như mình vẫn hay làm? Về nhà của Linh ư? Mình không muốn gặp bố Linh nhưng không thể phủ nhận là mình rất thích ngôi nhà đó. Nhớ lại những ngày trước đây sao lại đẹp thế không biết chứ.
- Vậy cứ để đi hỏi thử xem sao em nhé. Sau đó sẽ xem thế nào. Nhưng công nhận là anh rất thích cái nhà nghỉđấy.
- Nhà nghỉ nào, em đã bao giờ vào nhà nghỉ với anh đâu?
- Chắc không, nhiều lần nữalà đằng khác. Anh còn nhìn em tắm sau cửa kính nữa cơ
- Còn lâu đi! Ở đâu và lúc nào?
- Em còn tự nguyện nữa cơ, rồi sau đó bọn mình còn cùng chơi bao nhiêu trò. Vuivà thích lắm.
- Bệnh hoạn biến thái! Anh mà còn nói nữa thì em tát cho gãy răng đấy.
- Ơ, thế những lúc đó ở nhà em vui thế còn gì nữa. Đối với anh thì cái nhà đó đến là nghỉ thì gọi là nhà nghỉ thì có gì sai.
- Sợ cái cách anh diễn đạt thế. Từ này về sau thì tránh xa em ra.
Nhưng mình mặc kệ, mình nắm tay Linh đi ra khỏi khu chợ mặc cho em dù nhăn nhó, giãy giụa. Ra khỏi khu mua bán đó thì trước mặt bọn mình là một ngã ba. Mình chỉ tay về bên trái, Linh thì bên phải và hai đứaphải thì xem đứa nào chơi “rắn săn mồi” cắn phải đuôitrước thì phải đi theo ý người thắng. Linh thua nhưng lật bàn chạy thẳng về hướng bên phải. Ừ thì cuối cùng hướng nào cũng phải đi nên mình lại nhường em như mọi lần. Không phải mình sợ Linh nổi giận mà răm rắp làm theo ý em, chỉ đơn giản là riêng việc Linh chơi với mộtđứa có hoàn cảnh không sáng sủa lắm như mình cũng đã là thiệt thòi đối vớiem rồi. Nhớ lại một lần hai đứa đi ăn gà 99 mà cứ nhường nhau đủ kiểu mà thấy gái xinh đi với trai nghèo đúng là chẳng khác gì bông hoa lài cắm bãi… đất đen.
Hướng bên phải hình như là một sự lựa chọn hợp lý. Khu dân cư mọc lên san sát nhau, đông người qua lại làmột lợi thế có thể giúp cho việc tìm người trở nên dễ dàng hơn. Hai đứa chia nhau ra hỏi và vấn đề ở đâylà mình không thể hình dung được nhan sắc của bác giúp việc thông qua sự mô tả của Linh. Nếu có giấy bút ở đây thì mình đã không ngần ngại phác thảo ra chân dung dưới sự mô tảcủa Linh, và cho em thấy khả năng diễn đạt của em tệ đến mức nào.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất