Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Sáu, 14:21:35 - 27/12/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

[TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

[TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#1 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:10 » @195407

- Truyện: Bao nhiêu cũng không đủ.
- Tác giả: edunguyen
- Post bởi: Tibu
- Tình trạng: full
------------------------------
Chap 1.
Đối với một đứa luôn nhầmNewton là một gã bán táo, chứ không phải táo rơi thẳng vào đầu như mình thì việc đỗ đại học, mà không phải là đỗ vớt nhé thì cũng ra gì lắm. Khi nhận được tin vui, mẹ Gấu con của mình khóc suốt hai ngày đến mức tràn cả cái chậu nhôm mà mình ngồi vào vẫn rộng chán. Bố Gấu to thì còn nhiệt tình hơn, chấp nhận từ Air Blade xuống Wave mang cá vỡ một bên yếm để mở cỗ linhđình mời hai họ. Còn mình thì sao ấy à, khỏi phải nói! chính bản thân mình còn ảotưởng về mình và cho rằng thế giới này sẽ tăm tối như cái quần sịp treo lên cửa sổ nếu như giờ này mình đangvác cái bơm xe hay dọn một cái bàn lênh láng mắm tôm ở đâu đấy rồi.
Ngày đầu tiên đến trường khi biết sự thật phũ phàng rằng mình là đứa đầu tiên và cũng là cuối cùng được trường nhận khi một suất cá biệt ở một lớp cần một thằng ngu còn trống! Lúc khi nghe giảng viên giới thiệu trước bàn dân thiên hạ (một cách bông đùa) trong lớp như thế, mình chỉbiết nở nụ cười mà nước mắt đã chan chứa trong lòng. Tốt thôi, ít nhất cái thân này vẫn ngồi đây là được. Ôi nếu mà anh em, họhàng trên chiếu dưới gầm mà biết tin này thì tha hồ nhục. Trong khi cả lớp kéo nhau đi ăn mừng về sự maymắn ấy thì mình lủi thủi ra về với cái bụng lộn tùng phèo đủ mọi tâm trạng. Thằng Hoàng hét vào tai mình rằng có lẽ phải trói nólại với một cái bàn thì nó mới không bò lăn ra mà cười vào mặt mình nữa.
Về tới nhà, chưa kịp vứt cặpra một góc thì bố Gấu to đã bá cổ thông báo cho mình một tin vui khác. Chiếc Wave mang cá đã thay mộtbên yếm mới bằng màu xanh, nhưng tổng thể lại là màu đen. Bố nói rằng như thế mới hợp với một sinh viên mới bước vào trường như mình.
- Con cảm ơn bố và sẽ biết ơn bố nhiều hơn nếu cho phép con dán lại màu đen. Mình méo xệch mặt nói với bố.
- Mày mà đổi tao nhuộm bên kia thành màu hồng đấy. Đẹp như này mà chê à, thử xem có cái xe nào đặc biệt như xe của mày không hả con. - Bố lắc đầu cười hả hê.
Không thêm nói chuyện vớibố Gấu to nữa, cứ mặc kể bố với chiếc xe đẹp nhất khu phố, mình về phòng với suy nghĩ mai sẽ mặc gì ra đường, phải đeo 1 hay 2 cái khẩu trang để khỏi bị người quen nhận ra. Xe bus hay xe đạp cũng là lựa chọnkhông tồi, nhưng tồi tệ ở chỗ nó còn thảm họa hơn làmột chiếc Wave hai màu. Một ngày kết thúc bằng việc nhận hai hung tin không thể làm mình cười hay chảy nước mặt được thìmột trận gank dữ dội trongChiến Thần sẽ rửa sạch hết tất cả nỗi ấm ức. (tên game Liên minh Huyền thoại hổi ở sever SEA - có ai chơi không?). Nhưng khôn ngoan không lại với giời, sang cướp buff đỏ bên nó thì lọt ổ phục kích chết mất 3 thằng. Mình chọn Lee Sin chạy bán sống bán chết, rơi cả dép, mất cả Tốc Biến mớithoát được, thành ra thọt ngay từ lúc đầu. Nếu Vayne mà nó không stun trúng Garen thì mình đã ngồi chơiđếm số rồi. Lúc ấy chỉ muốnlật cái bàn, nhưng bàn thì chưa đổ mà nước trong cốc đã chảy lênh lánh tí nữa vào bàn phím. Cứu được bàn phím thì thằng AP chết vì cứ tưởng mình nấp bụi cỏ đợi gank. Nó chửi bằng tiếng Anh trộn với tiếng Malaysia trong khi mình đáp lại bằng tiếng Việt pha chút tiếng Mỹ. May mà Vayne dưới bot đánh khôngđến nỗi nào nên gỡ gạc được. Hi vọng sống lại nhennhóm.
Phút 25 trong một pha cướp Barron chẳng hiểu saoVayne nó ping giết Ahri thì lại ulti đạp trúng Malphite, mà còn đá ngược về phía rừng nhà nó nữa chứ. Sau trận kịch chiến team nó chết 2 team mình chết hết, mất Barron và nhà nổ. Thôi đã đen thì đen một thể.
Trước khi nhà nổ Vayne nó tặng mình vài lời khen nghe xong chỉ muốn vung nắm đấm thụi giữa màn hình.
- Đồ óc heo, ngu hơn cả cúncon, chẳng hiểu mày ăn gì nữa! Đập đầu vào tường chết đi!
Hóa ra nó là người Việt Nam mà lại lấy tên LinTiHantrong khi mình tối giản hơnlà dadodaihoc.
- Cho bố cái địa chỉ để tao xem mày anh hùng bàn phím đến đâu. - Mình ức quá dọa nó luôn nhưng chắc chắn là mình sẽ không đến dù nó có cho. Còn nếu nó hỏi mình cho địa chỉ giả.
- Đã ngu không chịu tiếp thu, ừ nhà tao gần khu Bách Khoa, có giỏi qua cho tao xem cái mặt heo của mày đi đồ óc bã đậu! Chắc mày học ngu lắm nên mới không hiểu tao ra dấu hiệu là như nào. Bây giờ thì thành trò cười cho bọn nước ngoài rồi.
- Thế nào cũng được, khônggặp thì bố sẽ bới cả nhà mày lên mà chửi cho chừa cái tội hero keybroad đi. Không gặp không về nhé thằng chó kia.
Chỗ hẹn là quán trà đá gần cửa hàng bánh Parix Gato trên đường Trần Đại Nghĩa. Đang trong cơn lôi đình, đến nhặng còn chết cháy khi đậu vào mặt, mình leo tót lên con Wave hai màu phóng một mạch ra chỗ quyết chiến mà không để ý đến mấy đứa khác đang chỉ trỏ cười rũ rượi khi phóng qua. Lúc đến rồi thì hơi chộtdạ vì mình có định làm căng như thế này đâu. Nhưng tin chắc là thằng kia cũng thế thôi, đã vài lần mình liều mà hóa hay và lần này cũng thế cả thôi.
5 Phút trôi qua thì niềm tin đó càng được củng cố hơn, mình cười rồi cười toe toét hơn thì thấy hai thằng trẻ trâu nhân lúc đường vắng mà bốc đầu rồi mài mặt xuống đất.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#2 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:13 » @195409

- Chết mẹ mấy thằng ngu đi! Thích thể hiện cá tính à! Mình cười ha hả và nghĩ có lẽ cái thằng lúc này vừa chửi nhau với mình vừa ngã đau lại vừa quê là một trong hai đứa kia.
Một con bé bận đồng phục cấp 3, váy ngắn kiểu nữ sinh nhật đội mũ kiểu hiphop lướt qua nhìn mình chằm chằm rồi đi vào cửa hàng bánh. Con nhỏ có đôi mắt sắc lẹm, mái tóc dài ngang vai và cặp mông tròn trịa như bánh dầy cứ đập vào mặt phút chốc làm mình thấy căng thẳng quá. May thật, vừa lấy lại được thể diện mà được ngắm gáixinh thì đúng là bõ công. Con bé có dáng đi bất thường trong điệu bộ bình thường, chân duối thẳng ra,nhấc từng bước đi như con lật đật với cặp cà kheo. Mình nhìn theo nó cho đến khi khuất dạng sau cánh cửa mới thôi. Khi quay lại thấy mấy đứa khác đang cười hai thằng kia quay lại chỉ nhau thấy cái xe của mình mà chỉ muốn theo con bé kia vào hàng bánh mà trốn quá.
5 phút nữa lại đi tong, ảo tưởng về một cuộc gặp mặtvới anh hùng bàn phím trong game cung chấm dứt.Thật ra là khá rùng mình khi một tay xỏ khuyển, tóc bờm ngựa nhuộm màu mặcmột cái quần bỏ không thể bẩn hơn xuất hiện, liếc nhìnmình rồi ngồi ngay cạnh. Hóa ra là tay dắt xe em trai chị quán nước mình đang ngồi. Khi mình phủi mông đứng dậy thanh toán cốc trà đá thì mới tá hỏa là chỉ có 2500 đồng trong túi, may mà hết có 2000. Bọn kia cũng đã ngồi tụm lại một góc mà diễn lại cảnh bốc đầu không đến nơi đến chốn kia để níu kéo tiếng cười nên cũng không sợ là lấy xe sẽ bị bọn nó để ý thấy, nếu không thì vỡ mồm. Mình ngó nghiêng vào cửa hàng bánh lần cuối để tìm cặp mông bánh dầy thì không thấy nữa. Hơi tiếcnhưng để bọn kia phát hiệnthì cũng chẳng vui tí nào.
- Anh ơi, cho em hỏi tí. Một giọng nói ngọt xớt ngay phía sau lưng mình
- Ơi! Gì thế e …
Ào, Khi mình quay lại nhăn răng cười với đối tượng đằng sau thì mình đã bị hấtcà phê trộn với kem đặc thẳng vào mặt trong sự ngỡ ngàng. Mắt và mồm mình sặc sụa giữa cái vị đặctrưng cùa cà phê và béo ngậy của kem tươi. Minh Đưa tay vuốt mấy cái chảy nhỏ xuống bẩn hết cả áo, đang định hét lên thì một lời xin lỗi ríu rít lại vừa quen quen nheo nhéo rót vào tai.
- Ôi tại anh đấy nhé, tự nhiên quay ra bất ngờ thế nên mới thành nông nỗi. - Đó là con bé với cặp mông bánh dầy.
- Thì mày gọi tao mới quay lại chứ, mà lại đứng sát nhưthế nữa. - Mình gắt lên mà quên mất mình đang nói chuyện với con gái. Nhưng dù biết thì chưa chắc đã lịchsự hơn vì hàng chục người đang nhòm về phía mình. Trông chắc khác gì thằng hềvới cái mặt trát đầy sô cô la.
- Ơ lại còn to tiếng mày tao với con gái nữa chứ. - Con bé giả vờ giật mình thốt lên. Coi như là hòa nhé, tôi đã nói rồi, anh đúng là đồ đần độn với cái óc heo. Trong game cũng thế, ngoài đời cũng giống nhau đấy.
Mình chết lặng. Hoảng thật. Không nghĩ cái thằng đó lại là con gái.
- Đồ ranh con! Chơi kiểu gì thế. Đừng tưởng tao không dám đánh mày nhé. Mình lại hét lên
- Thử xem, nhìn quanh đi Lee Sin, có nhiều đại hiệp sẵn sàng ra tay khi thấy chuyện bất bình lắm đấy nhé. - Con bé vênh cái mặt xinh xắn thách thức.
Trước khi mọi chuyện trở nên xấu hơn, mình nén nhục đẩy con bé sang một bên khi nó vẫn đứng ngangtrước mặt. Nó kêu lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất, nhưng là giả vờ hết. Dovì quá xấu mặt và ê chê rồi nên mình cũng chẳng còn giữ lại chút tự trọng khi conbé vẫn chăm chỉ châm biếm.
- Cái xe cũng đẹp lắm, phải công nhận là óc anh còn nhỏ hơn cả não heo để che hết cái xấu hổ khi ra đườngvới tông màu như thế.
- Sao cũng được. - Mình nhún vai đáp rồi trèo lên xenổ máy chạy thẳng về nhà.
Dọc đường chỉ mong tìm thấy cái vòi công cộng nào để xả hết cà phê với kem đinhưng khi đi qua lại thì lại không đủ dũng cảm dừng xe. Về đến khu phố, ai cũng bò lăn ra cười và nói là mình vừa bị đà điểu ỉa lên đầu sau khi rúc vào mông nó. Bố Gấu to nhìn thấy cũng ôm cái ghế cười lăn lộn mà quên mất không hỏilý do. Đúng là con người chỉquan tâm làm sao có ai đấy đóng vai hài hước để mình cười mà chẳng cần biết tại sao lại như thế cả.
Đứng dưới vòi hoa sen để gội rửa cho hết mùi cà phê với kem, mình thầm nguyền rủa con bé đó khi đivề sẽ dẫm phải bãi mìn dẻonào đó từ một con chó nếu như nó nhận được nguyện vọng này của mình bằng bất cứ cách nào khác.
- Con kia, mày sẽ biết tay tao. Mày chơi lúc nào tao sẽvào troll mày, report mày và làm những đứa nào chơicùng mày sẽ phải bỏ phiểu thua cuộc hết. Minh trịnh trọng hứa với bản thân nhưthế nếu như gặp lại con bé kia trong một ván Chiến Thần vào hôm nay, hôm tớihoặc là ngay lúc này.
Cuộc săn lùng chỉ bắt đầu khi mình chà sạch vết bẩn trên áo, trên quần vào ngàyhôm sau. Khá muộn và cũng chẳng còn mấy ý chí để làm điều đó nữa vì mìnhđang nhớ cái mặt bướng bỉnh cũng cặp mông bánh dầy đó rồi.
Chap 2:
Sau 2 tuần nhập học thì dư âm về sự may mắn của mình không chỉ lan tỏa đến từng ngóc ngách, xó cửa trong lớp mà lan sang cả những phòng bên cạnh. Đi đâu lũ bạn mới quen đều chỉ vào thẳng mặt mình màdưới thiệu với em sinh viênrằng.
- Xin trân trọng giới thiệu, đây là Hưng số đỏ, học ngu nhưng vẫn được nhận vào trường vì thiếu chỉ tiêu các em ạ!
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#3 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:15 » @195410

Đám con gái vỗ tay rào rào trong nỗi nhục nhã vô biên của mình. Chết thật, cái lũ khốn nạn kia còn hò nhau lập topic lên diễn dàn của trường để lăng xê giúp mình nữa. Trời ơi, nghĩ đến chỉ muốn cắm đầu vào bồn cầu, xả nước vài cái cho bớtnhục thôi!
Tuần học đầu tiên là học quân sự nằm lê la dưới thảm cỏ đầy rẫy châu chấu, bọ ngựa và có lẽ cả bọ chét.Khi ráp AK thì rõ ràng là không sai một li nhưng khi thầy cầm vào thì cò súng bị kẹt, báo hại mình nhảy lò cò 2 vòng trường, nhưng còn hơn là phải rơi vào tìnhtrạng 1 thầy 1 trò học riêngvới nhau. Ức nhất là khi mấy đứa con gái chỉ biết cầm nòng súng dí vào mặt thầy rồi cứ nói “Ộp pa ộp pa“ thì lại được cho qua. Buổi học vượt chướng ngại vật thì còn rợn tóc gáy hơn.Mấy thầy đứng hàng lang tầng 2 cứ cầm gạch con gạch nhỏ ném tới tấp xuống gọi là “Giúp cho các em nhanh tay nhanh chân khi phải ra chiến trường giữa làn mưa đạn”. Đứa nàocũng đội mũ cối, có đứa đội cả mũ bảo hiểm nhưng chẳng ai dám cầm cờ xung phong. Mình thì như thằng nhà quê lên tỉnh, vừa chen ngó nghiêng xem thế nào thì mấy đứa mất dạy đẩy vào trận địa rồi rồng rắn kéo nhau qua. Còn mình thì nhận hết gạch đá của thầy cô. Nhỏ nhưng đau ra phết, phát cuối cùng ném thủng cả mũ cối.
- Trời ơi, mình đi học lập trình mai sau phấn đấu thành Steve Job chứ gan nào dám làm Phan Đình Giót lấy thân lấp lỗ châu mai đâu!
Kết thúc tuần quân sự, cả lớp kéo nhau đi ăn Lotteria.Đứa nào cũng chê là đắt vớichẳng ngon bằng mẹ tao làm, nhưng đến đầu cánh cũng chẳng còn tí da, tí mỡ nào. Hôm đấy nhân viên phát hoảng khi phải phục vụ đại tiệc gà cho một đám hai chân xổng chuồng. Trước khi về thằng Hòa, cái thằng ngồi ngay sau mình một bàn thiết tha cầu xin nhờ mình đưa bức thư tình số 5 mấy cho bạn Thúy (được cả bọn phong là NgọcTrinh của lớp). Trước khi đưa cho hot girl õng ẹo ấy, mình đã lén đọc và hiểu tại sao đây là bức thư tình số 5. Văn thơ của thằng Hòa hôi khú từ cách viết chẳng khác gì hôi nách từ trong lá lách, chả trách Ngọc Trinh cứ cười nắc nẻ.
Thúy xem xong liền đưa cho mấy bạn nữ cùng đọc, cả bọn đều rũ ra cười nhưng khi ra về thì lại thản nhiên ném vào thùng rác. Chỉ mình nhìn thấy, còn cả lớp thì mải vặn đùi gà và chơi trò ném khoai chiên. Phải rồi, nếu đã là Ngọc Trinh thì “không phải Bill Gates mà đòi cạp tao à?”, sao không vậy cưng. Có lẽ Hòa chỉ cần biết mình đã đưa thu cho Thúy là được rồi, hạnh phúc của nó là không thấy tấm lòng cùa mình bị quăng vào cùng vớigiấy lau tay.
Vừa rời trận địa về nhà, mẹ Gấu con chỉ mặt hét toáng lên rằng:
- Mũ mày buộc sau xe chở lợn sao mà nát toét thế kia hả! Thế thì thằng Tép chú mày 2 năm sau nó vào đại học biết đội bằng cái gì hả Gấu còi của mẹ?
- Con vừa thoát khỏi trận địa phục kích của địch đấy mẹ ạ. May mà vẫn sống để về cho mẹ chửi. Mà thằng Tép đấy thì học hành gì, nó có được diễm phúc to ngã ngửa bằng con không chẳng biết.
Mẹ Gấu con vờ như không nghe mình nói, liền giật lấy cái mũ cối cứ như được bới từ Trường Sơn về mang vào phòng làm gì đấy không biết. Dễ dùng khăn lau chùi, bọc ni lông lại đemcất lên kho đợi thằng Tép thi đỗ rồi tặng nó đây. Mìnhnháy máy báo cho nó cái tin vui này ngay mới được.
- A lô! Tép à.
- A lô em đây, anh Gấu còi hả, em đang nhốt muỗi trong nhà tắm để khỏi chạysang phòng ngủ. Có chuyện gì không anh?
- Có gì đâu, mày cứ cố gắng 2 năm thi vào trường anh, mà trường nào cũng được thì bác Gấu con tặng quà cho đấy nhé.
- Ok con dê. Anh bảo bác là sắp có iphone 5 rồi, em không đòi hỏi gì hơn đâu nhé.
- Sao nhỏ bé thế, bác mày đã múa sẵn hẳn một thứ còn to hơn cà ipad rồi kia kìa. Thế nhé, nhốt muỗi tiếpđi em.
Sau khi bơm vào đầu thằngTép viễn cảnh tươi đẹp mà mình nằm mơ cũng chẳng được đó, thì mình nhận ra là hôm này mình chẳng có hứng thứ gì với lập trình hay code nữa. Bỏ mặc C#, HTML hay Java, mình lại đăng nhập chơi Liên minh Huyền Thoại xả xì trét đã. Đùa chứ đặt là Chiến Thần hay chỉ ghi là LoL còn hay chán ghi đổi thành cái tên dài như cầu Vĩnh Tuy kia.
Từ sau cái hôm đó mình chảgặp lại con bé mông bành dầy ấy nữa. Mấy tuần đầu nhập học bao nhiêu là việc, chỉ riêng việc trở thành sinhviên cá biệt của trường càng làm mình chẳng tha thiết gì đến gái với cả mông bánh dầy nữa. Nhưng nhớ lại thì mới biết mình ngu thật. Dù là có xíchmích dẫn đến tình huống đáng tiếc đi nữa thì đào đâu ra một đứa con gái chơi game kiểu DOTA bây giờ. Mà là gái không có chim nhé! Giá mà mình bình tĩnh chút nữa thì tốt biết mấy. Giá mà mình ngọtxớt bảo “Ừ thì đánh nhau xong mới thành anh em chứ không phải là con kia mày nhớ mặt ông mày đấy”. Nhưng thôi, bây giờ đã muộn và đổ vỡ hết cả rồi.
Không hiểu trời xô trời đẩy thế nào mà mình gặp lại LinTiHan ngay trong trận xếp hạng đầu tiên. Mình vuithì nhiều mà giận nó thì ít, tuy rằng LinTiHan là đưa ban pick còn mình là slot 5, đồng nghĩa với việc bị chúng nó coi khinh và rủ rúng nhất.
- Thằng dadodaihoc ngu lắm hơn heo đó bọn mày ạ.Bảo nó đánh carry thì lại đạp trung tank mà Malphitenó to như quả núi chứ có nhỏ bé gì đâu. Con bé vừa thấy mặt mình liền đốp thẳng.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#4 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:18 » @195411

Khỏi phải nói những đứa khác rủa mình thậm tệ như nào nữa. Chúng nó yêu cầu mình thoát ra ngay lập tức để khỏi phải tốn thời gian. Đồ giận dai nhớ lâu, suýt nữa thì mình mất câu chào hỏi nó. Đang rối trí mình comment lại rằng là:
- Nó là con gái đấy bọn màyạ.
- Gái có chim à? Tao cũng cónày. Một thằng phúc đáp tức thì.
- Thế có nghĩa là mày ngu hơn con gái hả thằng kia. Má ơi, xấu mặt bọn tao quá.
- May mà thằng đó giả gái không à.
LinTiHan làm mặt cười lăn lộn trên nỗi đau của mình. Thôi đành nín và nén nỗi đau trong lòng lại mà chơi thôi. Nói thêm câu nữa thì con bé đó lại kể về sự tích xe mang cá hai màu của mình và lần ngạt thở trong cà phê với kem mất.
- Này slot 5, ngu thì sp cho chị nhé. Đánh cẩn thận vào biết chưa hả.
- Ù, cố gắng mà penta kill đinhé, không được thì biết tay bố đấy rõ chưa.
Trận đấu bắt đầu, mình Nunu còn LintiHan lại chọn Vayne. Ngay phút thứ 5 LintiHan đã giết liền 3 đứa trong một pha giao tranh gần trụ đối phương, tạo điều kiện cho team ăn rồng ngay sau đó rồi một cú penta kill thật khi team kia trúng phục kích ở Barron phút 19. Sau đó nhà nổ trước khi đồng hồ điện tử mới nhảy sang số 21. Khỏi phải nói con bé đứa mấy đứa kia tung hô hết lời, nhưng ức chế nhất là nó vừa khen vừa nói xỏ mình rằng “May mà slot 5 ngu nhưng vẫn biết cách cắm mắt nên mới thắng”. Nghe xong thì mình chỉ muốn thọc tay vào màn hình mà bóp cổ nó. Con ôn con lại bắt đầu nhờn rồi đấy. Nhưng mình vẫn ra vẻ biết lỗi để gặp lại cái mông bánh dầy.
- Nỡm ạ, đáng yêu thế không biết! Em cứ trêu anh là anh chửi cho đấy. - Mình đáp và cả room nổ tung bằng cái kí tự icon.
- Eo, đúng là cái lưỡi uốn cong chín khúc có khác. Mớiđây hùng hổ còn muốn đánh người ta cơ đấy.
- Vậy bọn mình gặp nhau nhé. Anh sẽ mời em cà phê với bánh phết đẫm kem.
Nói thế thôi, tao không có tiền đâu, trà đá thì được. Mình tủi thân nghĩ. Mấy đứakia hoảng quá, cứ tưởng như game mà hai thằng con trai gặp nhau và nhận ra giới tính thật của mình. Có đứa nói rằng nó đã chụp lại đoạn chat chít đó và chuẩn bị đưa lên haivl với voz cho cả làng biết. Mặc kệ,miễn là bí mật LinTiHan là con gái, mà con xinh xắn nữa chứ chỉ mình mình biếtlà được rồi.
- Có vẻ thái độ thân thiện hơn rồi đấy. Trận vừa rồi cũng bớt óc heo đi nhiều. Nhưng cứ phải xem thế nàođã. - Con bé đáp lại
- Đánh tiếp đi em, bọn mìnhphối hợp ăn ý ra phết. Lần đầu là do anh chủ quan và cho chúng nó thắng đấy thôi.
- Ừ thì tiếp tục.
Cả team ở lại hăm hở vào trận thứ hai sau cảm hứng của một cuộc tàn sát thứ nhất. Tuy nhiên đanh khi canh blue ở rừng nhà mình thì LinTihan bất ngờ bỏ cuộc chơi. Thế là mất cả vui,bọn kia thì ăn được mạng còn team mình thì đè mình ra tổng xỉ vả vì quen biết cái đứa khốn nạn kia. Chờ đợi mãi mới qua 20 phút, trong thời gian này thì con bé không quay lại. Thôi, nó lại chơi mình rồi. Con ôn con kia, lần sau tao mà gặp lại thì tan xác với tao. Lần này thứ mình tự húa với lòng là thế, nhưng mà chẳng hiểu sao vẫn ngóng mông bánh dầy quay lại. Nhưng vô ích, có lẽ một lần nữa con bé lại chơi mình vốđau.
Tối xuống ăn cơm như nhairạ, chẳng vì trận thua mà như thế nhưng có điều gì đó cho thấy LinTiHan khônghẳn là muốn chơi mình. Quay lại phòng, mình mẻ máy, đăng nhập vào nick gõ tên nó, LinTiHan không online. Mình gửi tin nhắn cho nó, những chữ cái trongsạch nhất từ khi hai đứa vô tình gặp nhau.
Chap 3:
Sau mấy hôm thì tất cả đều trở lại tình trạng như cũ, nhạt nhẽo và vô vị khi bình thường đã trở về bình thường. Kể cả chuyện mình đỗ đại học do thiếu chỉ tiêu cũng nhanh chóng bị dư luận bỏ rơi. Lúc này thì mình mới hiểu việc đang sống quen trong cái cảm giác được đám đông tung hứng, bàn tán dù bằng bất cứ lý do nào thì cũng thích hơn là khi lướt qua một ai đấy mà không được để ý tới.
- Có lẽ ngày mai tao sẽ đội nồi cơm điện đến trường để lại được nổi tiếng thôi. - Mình nói với Hòa.
- Thế mày tưởng cái mũ củamày là gì, trông chẳng khácgì cái chảo ụp lên đầu.
- Ý tao là cái cái xoong bên trong nồi cơm thật cơ. Đục 2 lỗ luồn dây vào thì nổi bật phải biết.
- Cứ yên tâm là tao sẽ cùng chụp chung với mày một kiểu làm ảnh thờ trên facebook.
Từ khi chuyển và chứng kiến cánh Thúy đối xử đặc biệt với bức thư tình số 5 của Hòa, đã làm mình cảm thấy ái ngại thay cho nó quá. Nhìn Hòa đang trong lớp bỗng nhiên lại chạy ra ngoài mùa cái này, cái nọ cho Thúy mà không biết con bé đó đang lợi dụng nóthương lắm, nhưng chẳng biết phải làm thế nào cả. Mình cam đoan rằng Hòa thà nâng niu, chiều chuộng Thúy một cách mù quáng như con rối còn hơn là biết được sự thật là Thúy chẳng tốt đẹp gì đâu. Mà chuyện của mình với con bé LinTiHan cũng đã đi đến đâu đâu mà lại đèo bồng thêm chuyện của thằng nhàthơ tình tuyệt vọng kia nữa.
Sau khi rời cuộc chơi thì ngày hôm sau LinTiHan lại xuất hiện trong game như thường, nhưng chẳng thèmtrả lời lại tin nhắn của mình. Có lẽ do bị quê và mất mặt nên chẳng dám hérăng động đậy nữa, nhưng bực nhất là gạ ngẫm cho mình thấy cái mặt xinh xắn một lần nữa mà nó vẫn im lìm.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#5 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:20 » @195414

- Thế mày thấy Thúy có thích tao không? Đùa chứ nhiều khi nhìn vào gương tao thấy mình đẹp trai phết. - Hòa vuốt ve cái cằm vênh mặt lên với mình. Chỉ biết nói là bạn tôi quá tự tin thôi.
Thằng Hòa thật sự là trông không đến nỗi nào, nó cao hơn mình nửa cái đầu, tóc xoăn chỗ đầu mái luôn chào cờ đón mặt trời trước cả mắt và một dáng dấp nếu như kinh tế xuy thoái đến mức trầm trọng thì Hòacũng đủ sức kéo xe bò mỗi ngày. Hòa có thể thích ai cũng được, nhưng Thúy thì khác, dù cho bạn này hai răng cửa có chìa ra như thỏ thì bạn mình cũng phải mấtmột hành trình gian nan nếu như muốn chinh phục.
- Có, trông maỳ đúng kiểu tráng sĩ ngày xưa ấy. Sắp tan học rồi, tí nữa tao với mày chơi vài ván Liên minh và nói về em Thúy đi.
Thằng Hòa đồng ý và trong lúc chơi mình nảy sinh ra vài câu chuyện không mấy tốt đẹp về Thúy để thuyết phục nó rút lui. Nhưng vô ích.
- Sao Thúy nó hay bị đái dầm à, đứa nào kể xấu Thúy thế, mày nỏi rõ ra xem nào để tao tát cho nó cái! - Hòa bóp cổ mình lay đi lay lại. Nếu nó mà biết mình bịa chuyện thì chắc bóp cho đến khi sùi bọt mép mới thôi.
- Vậy lông chân thì sao? Chính mặt tao đã trông thấy.
- Nếu Thúy muốn thì tao sẽ nhổ giúp Thúy đến cái cuối cùng luôn. Tình yêu là phải thế, vượt qua tất cả mọi trởngại mày hiểu không.
Mình vẫn còn một câu nữa muốn nói với Hòa, nhưng đành phải lựa lúc nó vui nhất rồi mới nói. Vậy mà liền tù tì mấy hôm mà vẫn chưa thổ lộ được. Tuy nhiênmình với Hòa đã trở thành cặp bài trùng của nhau mất rồi. Mỗi khi nhận được tin nhắn rủ rê của mình thì Hòatoàn đáp rằng “ Ok anh yêu,tí nữa vợ có mặt”. Mình cũng không từ chối Hòa nếu như nó có nhu cầu đemlại hạnh phúc cho nhau trêngame. Cả lớp biết chuyện liền giật ngay cái tít rằng cảđứa khi chơi và ăn cùng nhau đã nhận ra giới tính thật của nhau. Nghe mà hãinhư có cả trăm còn sâu rómlúc nhúc sau lưng.
Sáng nay lớp được báo nghỉnhưng Hòa lại bận đèo Thúy đi đâu đó. Thế là đi tong tiền tiêu vặt cả tháng rồi, đưa gái đi chơi thì nhanh mà ngồi trà đá hết có mấy nghìn nó cứ bảo mình thanh toán. Lại về nhàcày game thôi, vừa đăng nhập thì bỗng nhiên LinTiHan nhảy vào bắt chuyện
- Có đang làm gì không?
- Nếu không thì sao, mà nếu có thì sao? - Chat thế thôi, mình đang khấp khởi trong lòng lắm rồi.
- Qua úp cho tôi bát mì được chứ? Liệu óc heo có thể ga lăng một lần không?
- Được thôi,nhưng em phải xin lỗi vì tội chơi xấu lần trước nhé, ngay bây giờ luôn.
- Chưa gì đã em với chả anhrồi. Được, cứ đến đây đi rồi xin lỗi.
- Chắc chắn không phải là địa chỉ giả dẫn đến truồng xí hay bãi tha ma chứ?
- Ôi trời, đang đói mờ cả mắt đây thì dù muồn cũng chẳng đủ sức mà nghĩ ra đâu.
- Được rồi, cho địa chỉ đi rồi qua ngay.
- Hai mì gói với 4 trứng trần nhé.
Mẹ, ăn gì mà khỏe thế. Mìnhnhớ rõ ràng là con bé nhìn eo ót đâu ra đấy mà chén được hết 2 gói mì úp thì kể cũng kinh khủng.
- Số điện thoại đấy, lúc nào đến thì gọi.
Địa chỉ nhà này mình biết, Nó ở sau chung cư ở chỗ Trần Đại Nghĩa gần bờ sôngTô Lịch ngay trước mà bây giờ đã được lấp thành đường. Từ chỗ mình qua lâu lắm là chỉ 15 phút. Dọc đường mình còn ghé qua Paris Gato mua cà phê với bánh kem như đã hứa. Đến nơi cứ tưởng LinTiHan lại chơi mình lần nữa vì phát hoàng trước sự hoành trang của ngôi nhà đúng theo địa chỉ. Một biệt thự theo phong cách mới, lắp nhiều kính và đen giống như một tác phẩm công nghệ cao. Lại còn có cả vườn hoa bên trong và giàncây leo nữa chứ.
Mình nhấp số gọi thì đầu dây bên kia tắt ngay từ tiếng chuông đầu tiên. Một lát sau thì LinTinHan ra mở cửa, khuôn mặt xinh xắn lấp ló sau cánh cửa gỗ nặngphải đến trăm ký. LinTinHankhông đội mũ lưỡi trai nên mái tóc dài xõa đến ngang vai nhìn hiền và ngoan kinhkhủng. Chẳng ai nghĩ con bé khi lên mạng lại có phong cách chửi người như hát hay đến thế.
- Vào trong này đi, nhanh lên.
- Vậy còn xe thì sao.
- Để ngoài cũng được, khu này an ninh lắm. Mà đằng ấy thích thì trói chặt nó vàocột đèn cũng được.
- Em ra bảo người ta hộ anh với
- Chân tôi đang đau, ra mở cửa cũng là một sự cố gắng lắm rồi.
Khi bước vào thì nội thất bên trong càng làm mình lóa mắt. Chỉ cần nhìn độ tinh xao của cái tủ đựng giầy đặt ngay bên ngoài cũng bên nó đáng giá bằng cả bộ bàn ghế ở nhà mình rồi. Ôi LinTiHan đang mặc quần short này, hai cẳng chân trắng phau nhìn đáng yêu thế không biết. Bắp đùibên trái thì bó một bó bănggạc lại càng thu hút hơn. Hóa ra đây chính là lý do mà LinTiHan tập tễnh khi bước. Nhớ lại lúc mình khẽ đẩy làm cô bé ngã xuống thì mặt liền đỏ gay, đã vậy còn lớn tiếng nữa chứ. Chẳng ra đâu vào đâu cả.
- Anh đang xấu hổ vì lần trước đẩy tôi chứ gì. - LintinHan vênh váo nói. - Tôi cố tình gọi anh đến để làm anh cắn rứt đấy.
- Biết rồi, ngàn lần van xin đừng nhắc lại nữa có được không? Đau như thế thì ra gặp làm gì nữa.
- Không ra thì để anh nói là hero keyboard thì còn khó chịu hơn. Mà ra mới biết không uổng phí vì được một mẻ cười đau ruột khi nhìn thấy cái xe của anh. Lúc đó tôi đến từ trước rồi, nhưng đứng quan sát xem ai mà lại óc heo như thế thôi. - Nói đến đây LinTiHanlại cười toe toét
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#6 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:24 » @195416

- Rồi rồi, chấp nhận lần cuốicùng. Tên anh là Hưng, Hưng thịnh, Hưng phấn chứkhông phải óc heo gì cả đâu. Mà tên em là gì, hay anh gọi em là chanh chua nhé.
- Không được! LintinHan nóilớn. Tôi là Linh, 17 tuổi và xin đừng gọi thân mật như thế có được không? Nghe mà nổi da gà.
- Thì không gọi nữa, mà nhà em thế này thì thiếu gì đồ ăn mà gọi anh đến.
- Tôi muốn anh làm cho tôi cờ, ờ, thế có làm không?
- Mang đến đây rồi chẳng lẽlại mang về. Mình giơ hai túi ny lông đồ ăn lên.
Linh quan sát thấy nhiều bất thường nheo mắt hỏi.
- Tôi có phải gái đẻ đâu mà sao lại mang nhiều thế.
- Ai bảo chỉ mình em ăn, anh cũng muốn ăn mì, ờ.
- Nhưng tôi chỉ bảo là một mình tôi ăn cơ mà. Anh không có quyền quyết định như thế.
Mặc kệ Linh ở ngoài hành làng, mình đi thẳng vào bên trong và tự tìm nhà bếp để bắt đầu bữa tiệc. Nghe tiếng Linh lóc cóc từng bên ngoài để chạy vàongăn chặn sự tự nhiên như ruồi của mình. Nhưng cũng tại em mà ra hết, ai bảo đã xinh đẹp lại còn mặc quần đùi và chân còn trăng không có một sợi lông như thế chứ. Lúc này mình bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh vừaăn mì vừa húp trúng rồi lại cà phê, bánh kem mà dán mắt vào cặp giò của LiTiHanbướng bỉnh rồi.
Chap 4:
Nhìn Linh ăn trong tư thế co một chân lên vắt ngang cũng đủ biết trong game luôn sẵn sàng là một đồng đội sẵn sàng đì đọt những đồng chí khác nếu có cơ hội. Nhưng Cách Linh cầm đũa đánh chén mì gói với trứng trần cứ như là đang xử trí một miếng bít tết dai hơn lốp xe tải thì đúng kiểucon gái được dạy dỗ đầy đủ, đỏng đảnh một cách vừa dễ thương nhưng cũngđáng ghét kinh khủng. Một cảm giác nửa muốn ngắm hoài ngắm mái nhưng cũngrất thích đập bàn mà hét vào tai con nhỏ “Ăn nhanh lên hộ cái bà nội, mì trươngđến nơi rồi!”
- Anh làm sao thế, vừa húp mì nuốt luôn cả cặp vợ chồng ruồi hay sao mà mặt lại vậy hả.
- Ừ, vì quá mòn mỏi khi chờđợi một lời xin lỗi của em đấy. - Minh ưỡn ngực ngân vàng từng câu nói.
- Xin lỗi. Xong nhé, có cần nhắc lại không? - Linh nói nhanh và khẽ chẳng khác gìkhông nói. Câu xin lỗi mình nhận được chẳng khác gì cây kẹo mút dở nham nhở khi cho một đứa trẻ con.
- Tạm chấp nhận. - Mình hì hụp húp đáp. - Bây giờ thì em làm gì?
- Nhắn tin và gửi ảnh khoe giò cho thằng khác. Tí nữa thì bảo đứa khác sang làm món gì đấy ngon hơn.
Chút mì cuối cùng trong bátsuýt làm mình nghẹn khi nghe Linh nói vậy. Tự ái quá nhưng chẳng biết phải làm thế nào cả. Chẳng lẽ lại gầm lên và liều thêm một lần nữa.
- Làm sao, ghen à, anh cũngthích tôi chứ gì. - Linh ném nụ cười nửa miệng đến mình kh thấy biểu hiện kia.
- Ảo tưởng về bản thân kinh khủng thế! Đây chỉ sang đòi lại sự công bằng cho người đàn ông còn… độc thân thôi.
- À hóa ra là anh ế, ế mãi mãi, ế cho đến tận thế chứ gì! - Linh cười ngất. - Nếu đã đòi lại được công bằng rồi thì xin mời ông độc thânra về.
- Khoan, đã uống cà phề đâu mà về, ờ.
Nói rồi mình đứng dậy xáchtheo túi quà mua trong cửahàng tiến về phía bàn bếp, mở túi trút 2 chiếc cốc nhựatrút vào cái cốc thủy tinh totrong bếp rồi bình thản tu một hơi dài
- Không được! Đó là cà phê của tôi cơ mà.
Linh cắn môi lật đật đứng dậy tiến về chỗ mình đứng. Đáp lại lời ngăn của Linh là một ợ rõ to khi cà phê trôi xuống dạ dày của mình cùng với bánh kem.
- Lại còn thế nữa, tôi thề là sẽ không bỏ qua vụ này đâu. - Linh hét toáng lên, giật chiếc bánh đang ngoanngoãn nằm trong túi.
Mình cười thật đấy nhưng thật sự Linh đã khiến mình tự ái chỉ biết trút xuống đầu một đứa nào đó, tốt hơn hết là vào cái bị cát củalão Thanh hàng xóm nổi tiếng với đức tính “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành” ở cùng khu. Mình cũng muốn có ảnh khoe giòcủa Linh lắm, nhưng đâu phải muốn là được, nhất là vừa cầm cả cái gậy chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ.
- Mà anh về đi để tôi còn tròchuyện với trai. Vào rửa bátđi rồi về, không thì tôi thề sẽ nghĩ ra cách nào đó bắt anh viết bản kiểm điểm ở phòng bảo vệ đấy. Có bác lại thích viết kiểm điểm nhưkiểu chép phạt nhé
Rõ ràng vừa nãy Linh đã ăn sạch bát mì 2 gói rưỡi cùng 4 quả trứng trần mà vẫn nhón gần hết cái bánh kem nữa. Chẳng lẽ vừa đi phẫu thuật dạ dày để có thể tốngcả con bò vào bụng?
- Trước khi về thì vào rửa hết bát cho tôi rồi lướt đâu thì lướt. Đúng là cái đồ vô duyên, dụ dỗ người ta ăn, mượn cả chỗ ăn rồi còn bàybừa nữa.
- Sao mà đanh đá giống mụbán cá ngoài chợ thế khôngbiết? - Mình càu nhàu trongmiệng. Một lần thiếu có hai nghìn lẻ mà mụ qua nhà mình chủi lên chửi xuống
Mình lảng lặng thu dọn bát đũa trên bàn rồi đem ra bồn rửa thì tá hỏa nhìn thấy đống bán đĩa chất đống cứ như là có một tiểu đội binh mã vừa đi ngang qua đây đánh chén.
- Lại bị chơi rồi. Giờ thì mình hiểu đã hiểu vì sao Linh nó lại gọi mình qua đây chứ có phải tốt đẹp gì đâu. Hức, trông xinh xắn là thế mà thủ đoạn đầy mình, mà lúc nào mình cũng là chuột bạch của nó.
- Rửa hết đi nghe không, từkhi tôi bị đau chân mà nhà lại đi vắng suốt nên thành ra thế đấy. Nhanh tay đi, tôighét bẩn lắm. Có gì thì tối chơi game cho đăng kí làm chân dự bị.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#7 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:26 » @195421

Nhưng lần này thì đã khác, nếu như Linh không quá đáng với mình, nếu như Linh đối xử tốt với mình thìđống bát đũa này chẳng là gì cả, dù mỗi lần ở nhà mình rửa thì một vài cái phải vỡ. Mình chợt nghĩ đếnbố Gấu to nếu nghe thấy Linh nói với mình thế thì hẳn bố thất vọng lắm, sau đó sẽ tát cho mình vài cái vìmê gái mà quên mất sĩ diện. Mẹ Gấu con cũng vậy, chắc hẳn mẹ sẽ cho mình bài ca không quên trong khi mắt ngấn lệ vì việc làm trâu bò cho người ta. Mẹ sẽ cạo đầu mình rồi khóc òa lên mất.
Mình thất vọng về Linh.
- Không, chỉ có chỗ này thôi,còn đâu em tự làm đi. Mình nhún vai đáp
- Vậy thì anh đến đây làm gì? Nếu như không phải giúp tôi.
- Đó mà là giúp à. Em đang thừa cơ trả thủ và hạ thấp anh đấy. Còn nếu nhờ thì hãy tỏ ra tử tế hơn đi.
- Như thế nào là không tử tế. Chẳng lẽ mặc quần shorttiếp khách là không tử tế?
Nói đến đây mình chợt nhìnxuống đôi chân trần của Linh. Đỏ mặt rồi. Linh quắc mắt thụi vào ngực mình mấy cái.
- Đừng lẫn lộn hai thứ có được không. Quyến rũ không đứng cạnh tôn trọngđâu. Tốt hơn hết là em hãy gọi cho đứa nào mà vừa nhận được của em hay chuẩn bị làm món gì ngon hơn ấy.
- Ừ đấy, tôi sẽ làm như thế chẳng cần anh phải nhắc đâu.
- Anh không còn muốn bận tâm đến chuyện của ai đó chẳng coi mình ra gì nữa.
Linh im lặng không nói gì. Mình nhìn Linh mỉm cười, không phải là vì Linh á khẩu vì lời mình nói mà là mình cảm thấy bản thân ngu quá. Bị cái mặt xinh đẹp đó lừa mãi mới khôn rađược.
Mình mở vòi máy rửa bát của mình và Linh rồi lần lượt đến những thứ mà Linh đã ném vào bồn từ trước đó. Có những cái vết bẩn đóng khô lại, phải dùngmóng tay cào mới chịu bong. Cứ thế cứ thế, dần dần đống bát đĩa vơi đi, chúng sạch sẽ và nằm ngay ngắn trên giá inox. Mình không biết mình mất bao nhiêu thời gian để rửa sạch,nhưng bên ngoài từ khi mình đến vẫn còn thấy ánh mặt trời heo hắt thì bây giờđã nhá nhem tối. Mình quaylại thì vẫn thấy Linh đứng ởđấy. Linh im lặng nhìn mình.
- Chào em, chúc em vui vẻ khi anh đã đi ra khỏi đây vàcả tối nay nữa.
Mình đi qua Linh, nhặt nhanh cốc nhựa, túi nilong bọc bánh cho vào thùng rácrồi hướng về phía lối ra.
- Đồ ngốc! Tôi chưa gửi cho ai ảnh chân của mình cả. Linh vẫn nhìn mình nói.
- Điều này đối với anh không còn quan trọng nữa. Đó quyền tự do cá nhân.
- Anh dễ bị khiêu khích thậtđấy. Tối nay tôi muốn chơi với anh và anh nhất định phải chơi cùng tôi.
- Thiếu mất dự bị thì cũng chẳng làm cuộc chơi bớt thú vị đâu.
Mình chào Linh theo thói lịch sự rồi sải chân bước nhanh qua hành lang, nắm chặt nắm đấm cái cửa vĩ đạiđể giải thoát ra cho chiếc Wave đã bị trói chặt với cộtđèn quá lâu. Mọi thứ đang bắt đầu bỗng chốc bị khép lại nhanh và bất ngờ khôngkịp bẻ cong lại như cách nó đến. Linh trong mình đã nhòe đi lắm rồi.
Buổi tối, mình không chơi game nên không biết Linh có gọi không nữa. Giá như mình với Linh cứ gặp nhau, chơi cùng nhau và chửi nhau trong thế giới ảo thì tốt biết mấy. Ít nhất nó không làm mình cảm thấy như bị thất tình, bị từ chối, bị thất vọng như thế này.
Chap 5
Nhoáng cái đã là cuối tuần, noti trên facebook của mình thì chẳng có gì đặc sắcngoài mấy vụ một vài đứa thông báo đang ở chế độ hẹn hò. Vào like với chúc mừng thì thằng Dũng, đứa học cùng cấp 2 liền lên mặt dạy bảo mình.
- Yêu đương phải như tao, thích gái thì phải nói luôn, gái từ chối thì chai mặt còn hơn đẹp trai, bám theo cho đến lúc yêu thì thôi. Mà tao cũng thấy mặt mày dầy lắmrồi mà sao vấn ế hả Hưng?
- Bạn với chả bè, lâu ngày chưa được đem lại hạnh phúc cho nhau mà đã chúc lành như thế à. Ế cái gì mà ế, chê tao ế tao lên phường trình bày bây giờ.
Sau một lúc nghe thằng Dũng luyên thuyên và tâng bốc bồ nó nào là xinh thì cực xinh, chân dài thì dài cỡ1met thì mình phát hiện ra là cả facebook đã biết mình vẫn ế. Những được cấp 2 khác được thể vào hỏi thămmình và cầu chúc đến khi mình “đầu ba *** chơi vơi” vẫn ế. Ừ ế đấy nhưng cũng chẳng có gì phải tự kỉ cả, mình vui vì bị ế nhưng đổi lại cũng có đứa đang buồn thối ruột. Có lẽ điều kinh khủng hơn khi bị ế là thất tình, thất tình sinh ra sở thích đánh răng bằng dầu gội đầu còn gội đầu bằng bột giặt quần áo. Thằng Hòa đang trong tình trạng như thế, thậm chí là còn nghiêm trọng hơn khi răng miệng nó cho thấy được chăm sóc bằng chổi cọ toa-lét. Thúy chính thức đá nó và công khai cặp kè với Hiếu cận – Một tay chơi trong lớp nổi tiếng với cái SH dán hình khủng long ở thân xe.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#8 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:28 » @195425

Thằng Hòa tường thuật lại một cái đau đớn và xót xa trong khi mình cùng hai đứa nữa cứ mải mê gắp lấy gắp để nồi lẩu ếch.
- Dm muốn lên núi cạo đầu đi tu quá! Tại sao Thúy khen tao rất tốt rồi lại nói rất tiếc vì đã có người yêu. Mà yêu ai thì không yêu, yêu cái thằng mắt híp như bọn Tàu cứ cười là không thấy Tổ quốc đâu.
- Vcc, Thôi quên đi, thiếu gì gái đâu mà phải buồn lắm với đau lắm. Bọn tao nguyện đem sự ấm áp đến cho mày.
Ngay lập tức, thằng Minh nhà thơ liền thánh thót ngân vang một siêu phẩm tự biên tự diễn của mình.
Đứa cái đùi, đứa cái chân, đứa cái da
Riêng thằng thất tình thì được củ măng với hành
Thế là hết bài thơ
Rõ ràng Thúy là tình đầu của nó, thảo nào mình thấy nó dễ bị lừa như vậy. Nhưng lúc này mình cũng chẳng khác gì nó cả, vấn đề là mình che giấu tốt hơn thôi. Nhưng ấn tượng về Linh hay LiTiHan nó mạnh đến mức mình không thể quên được, dù rõ ràng con bé đã làm mình tổn thương. Không biết chân Linh đã hết đau chưa nhỉ, không biết có thằng đến nấu mì cho ăn không nữa…
Bữa tiệc kết thúc bằng nghi thức rút ví, góp tiền trả nồi lầu ếch. 5 thằng mà rút đủ mọi kiểu ví thì vẫn còn thiếu 2 nghìn, đành xin khất lần sau. Mấy đứa hò nhau đi dạo một vòng hồ rồi về trong cái lạnh thấu đến từng chân tóc. Hòa chắp tay xin cả lũ tha cho vìkhông còn hứng thú lượn với lờ nữa mà chỉ muốn về nhà ôm gối khóc tiếp. Mình lẽo đẽo đi sau mấy đứa kia mà cũng chẳng có tâm trạng nào ngắm gái với ngắm hồ. Vừa tới ngã từ Tràng Tiền – Hàng Khay thì mình rẽ trái xuống Bà Triệu đi về mặc cho 3 thằng đi trên đem lại hạnh phúc cho nhau.
Lái xe bằng tâm trạng kể racó cái vui của nó, cứ đi mà không biết đi đâu, không biết dừng lại trước cửa nhà nào nữa. Tiếng còi xe tải inh ỏi đằng sau cũng khôngbiết, cho đến khi tài xế vượtlên, nhòm mặt qua cửa kínhchửi mình.
- Điên hả mày, ông đâm một phát vào Phùng Hưng bây giờ!
Mình giật mình tỉnh ra mới biết là suýt chết. Tất cả chỉ tại cái con bé đáng ghét đó!Mình hậm hực trong lòng và sau đó nhận ra là xe đang chạy trên con đường dẫn tới nhà Linh. Mình cũngkhông hiểu tại sao lại như thế nữa. Thích rồi hả? Làm gì có, Linh đã ghê gớm rồi còn mông bánh dầy nữa! Không thèm! Mình quay xe về nhà nhưng mắt vẫn nhìnvề phía đường vào nhà Linh. Lúc này là 10h30 tối, bên ngoài rất lạnh, có cảm tưởng khi từ chỗ lẩu ếch về đây phải giảm thêm vài độ rồi. Trời này đến gấu Bắc cực cũng phải xổ mũi là cái chắc.
Vừa về đến đầu khu phố, tiếng cười đùa lanh lảnh ở đoạn trên của đám trai rỗi việc ngồi trà đá giết thời gian làm mình chú ý. Đi lên thì thấy bọn nó đang trêu đùa một cô bé đội mũ lưỡi trai, mặc áo có mũ lông nhưng ở dưới lại diện quần short và đang dắt theo 1 con chó. Đó là con Bin, con chó của chú Cường gần nhà mình.
- Khoe hàng à?
Mình nheo mắt nhìn, nhưngcái kiểu đi tập tễnh, từng bước như lật đật và một bên bên băng bó thì lại há hốc mồm. Còn ai ngoài Linhcó cái kiểu nhận diện khôngđụng hàng như thế nữa.
Đó đúng là Linh rồi, nhưng tại sao lại dắt theo chó của hàng xóm mình thế. Trộm chó à? Mình liền xuống xe tiến về phía Linh. Linh cũng nhận ra mình thì liền cố gắng đi nhanh hơn nữa để dứt ra khỏi cái lũ phiền toáinữa. Nhưng vì do bước quá mà chân vẫn chưa khỏi, Linh nhăn mặt vì đau nên bước hụt. Mình nhao đến nhưng không kịp, Linh bámvào mình đứng dậy. Linh khóc vì đau và đổ tại cho mình.
- Đồ đểu! Anh trốn đâu cả ngày mà tôi gọi trên game cũng mà không trả lời thế hả?
- Đưa đứa bạn đi ăn mừng vì nó thất tình chứ có phải là trốn em đâu? Thế tìm anh để làm gì, chắc không có đứa nào nấu mì cho ăn hả.
- Thiếu gì? Nhưng tôi thích… ăn mì của anh, không phải trả tiền và không phải rửa bát. Linh ngượng nghịu nói.
Mình mỉm cười với Linh và cảm thấy những gì đã xảy ra trước đây đã bay biến đi đâu hết. Chỉ với một câu nóithế thôi mà lại dụ mình chuẩn bị nấu mì cho Linh ănnữa rồi.
- Được rồi, nếu không có thằng nào nấu thì anh sẽ làm cho gái ế ăn. Nhưng đừng khóc nữa, như thế xấu lắm. - Thật ra là mình thích nhìn Linh như thế hơn.
- Tôi không ế, anh ế thì có! -Linh cãi lại - Anh có biết bị giãn dây chằng đau như thếnào không mà bảo không khóc là phải nín hả. Sao anhlớn tướng rồi mà chẳng biết lúc nào con gái nói thật, hay không thế. Mới chỉnói đùa thôi mà đã dỗi rồi còn nhiếc móc tôi chằng ra gì.
- Ừ thì anh nhạy cảm như chuông báo động, ai bảo em động vào. Chuông báo động đã kêu thì phải vừa tovừa lâu. - Tôi cười vang, Linh cũng nhếc môi cười. - Mà sao giờ này em ở đây, lại còn dắt theo con Bin của hàng xóm anh?
- Chủ nó chê nó vừa già, vừa nhát đến chuột cũng sợnên mua con khác thay thế rồi. Chủ cũ tính bán đi, mà đã bán thì chắc là phải vào nồi nên tôi đến cứu nó bằng cách mua lại. May mà vẫn kịp vì tôi được một người bạn trên mạng ở ngay gần đây báo cho.
- Linh điên. Em sẽ nuôi hay đem cho người khác?
- Hưng rồ! >”< Không biết, nhưng có lẽ sẽ trông nom nó một thời gian rồi gửi cho hội trên facebook nuôi.
- Nhà em rộng như thế thì nuôi thêm hai con nữa thì có làm sao đâu
Linh ngập ngừng một lúc rồi khẽ nói.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#9 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:29 » @195427

- Đó không phải là nhà tôi. Tôi chỉ sống nhờ bố mẹ thôi. Mà anh sẽ mua mì tômcho tôi ăn chứ, tôi đang đói lả đây này.
- Chuyện nhỏ, nhưng trời này lạnh ngại đụng vào nước lắm. Ăn xong thì em phải rửa bát nhé.
- Đùa, sao anh lại không có tí nào ga lăng thế? Bắt một đứa con gái què chân đứng rửa bát.
- Vậy thì em phài làm gì đó đi. Nếu không chẳng công bằng với anh cả.
- Được rồi, tôi sẽ pha nước cam cho anh uống là hòa chứ gì. Khiếp, tính toán kinhkhủng, thảo nào mà vẫn ế!
- Ừ em cũng thế còn gì, khi hai đứa ế gặp nhau thì toànchê nhau ế!
Thế là mọi chuyện đã được sắp xếp xong. Mình không còn giận Linh nữa, Linh cũng đã có một chút nhượng bộ mình và quan trọng hơn là Linh đã lại tìm đến mình cùng với một lý do khách quan hơn. Mình cũng nhận thấy Linh có sự thay đổi so với mấy hôm trước đây. Vẫn xinh như cũ, vẫn mặc quần short, vẫn ănnói kiểu ghê gớm nhưng Linh cũng có một trái tim biết thương cảm chứ khônglạnh lùng như mình nghĩ. Thế là những hình ảnh về Linh hay LiTiHan trước đây giờ lại quay lại trong tâm trí mình rồi.
Phải khó khăn lắm mình mới dìu Linh ngồi lên xe được, còn việc dắt được conBin về nhà là một sự cố gắng không tưởng của hai đứa. Do mới quen, nên khi bị kéo đi thì con Bin phản ứng lại, lồng lên sủa gâu gâu, suýt nữa thì nó ngoặmvào cẳng chân mình một miếng. Linh lại phải xuống xe, vuốt ve nịnh nọt nó cứ như nói với người thì con Bin mới chịu đi. Khi về đến cái nhà to đẹp Linh “ở nhờ bố mẹ” thì đã gần 11 giờ. Mình đưa Linh vào nhà, gọi điện xin phép bố Gấu to về muộn thêm chút nữa rồi phóng đi mua trứng và mì. Trên đường mình đã nghĩ đến cái cảnh lại cùng ngồi với Linh hì hụp húp mì, vừa nói về những trận đấu trong game và rồi lại cãi nhau khi Linh nói mình là óc heo hay này nọ. Một viễncảnh thú vị và tươi sáng như bị kẹt dưới cống lâu ngày mà được người ta bật nắp ra cứu thoát.
Chap 6.
Khi ra mua đồ thì mới phát hiện ra là trong ví không còn đồng nào, nhưng đồ thìđã gọi rồi mà trả lại thì cũng thấy nhục chẳng kém. Đang khi mình loay hoay không biết làm thế nào thì thằng Dũng tự nhiên nháy máy gọi. Cái thằng này ít khi gọi mà mỗi lần gọi là định khoe mẽ cái gì đó.
- Hưng, đi ăn đêm với vợ chồng tao không?
- Tao cũng đang đi mua đồ ăn, mà mày cưới vợ từ khi nào thế?
- Điên à, đó là bồ của tao chứ còn lâu tao mới cưới. Thế để lúc khác vậy
- Biết rồi, xác nhận lại thôi. Mà Dũng ơi, tao bảo này… Mình ngập ngừng nửa muốn nói, nửa không?
- Sao? Ấp úng cái cứt. Mày nói rõ đi xem nào? Mày định nhờ gì à, nói đi, có gì tao giúp.
Dũng ngay từ hồi cấp 2 đã thấy nó là đứa lanh lợi rồi, mới nói vài câu đã hiểu được ngay. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là một thời gian lâu rồi mình không gặp Dũng, bây giờ mở miệng vay tiền thì đúng là chẳng ra đâu vào vào đâu. Mình sợnó lại nghĩ bắt liên lạc với nhau chỉ để giải quyết mấy vụ như thế này
- Mày đang kẹt tiền hả? Baonhiêu, nói đi, ở đâu tao đến.
- Thôi tao lo được, hai đứa mày đi ăn đi.
- Nói nhanh, ở đâu, chẳng lẽtao qua trả nợ mà mày không lấy à?
Nghe Dũng nói thế mình ngạc nhiên lồi cả mắt, thằng này nợ lúc nào mà đến chủ nợ cũng biết.
- Hồi đi học tao có nợ mày mấy chục lẻ đấy, lúc đấy cuối cấp rồi nên không có cơ hội gặp lại nhau để cho mày đòi. Mà ở đâu thì nói nhanh nhanh đi, định cho cho vợ chồng tao chết đói à.
Nhớ lại thì đúng là một lần nó với đứa bạn qua mượn mình 20 nghìn thật. Lúc đấyđó là số tiền không vớ vẩn như bây giờ đâu. Mình may mắn đến hai lần. Một là có tiền để trả, hai là vẫn chưa làm ăn to gì nếu không chắc bị phá sản từ lúc nào không biết. Mình cho Dũng địa chỉ mình đang đứng, một tiệm tạp hóa cách nhà Linh không xa.
10 phút sau Dũng xuất hiệncùng chiếc Nouvo, đằng saunó là một cô trạc tuổi tôi với nó, với cái mái ngố khá dễ thương. Dũng cao hơn mình một chút nhưng gầy hơn trông lọt thỏm trong chiếc áo lông chuột màu đen. Lâu không gặp nhìn nóra dáng thanh niên hơn mình, Dũng nhe răng cười chào, hàm răng của nó có dấu hiệu cho biết một ngaymà không xơi hết bao thuốc thì còn lâu mới chịu. Phải rồi, Dũng hút thuốc từ cấp 2, hồi trẻ trâu ấm đầu ấy gần như đứa nào lại không tò mò trước những thứ như thế. Mình cũng đã từng thử và con bé cạnh nhà về mách nên bị trận đòn lên bờ xuống ruộng đến bây giờ vẫn ớn. Hút xong điếu thuốc hơi thở của mình có mùi khó chịu hơn cả húp mắm tôm. Trong lúc này mình tưởng tượng thấy Dũng và bố của nó hôn nhau mà thấy sởn hết cả da gà.
Thằng Dũng không nói phét, bạn gái nó chân dài, mặt son phấn và ăn mặc sành điệu. Nhưng nói gì thì nói mình vẫn thích cái kiểu mặc gì cũng được, đông trên dưới hè của Linh hơn. Bạn gái Dũng trông khá gầy, hao hao giống với các cô khác chứ không đặc biệt như Linh. Phải rồi, thiếu gì con gái mặc áo mỏng tang nhìn thấy cả áo lót bên trong, nhưng kiếm được một cô bé chơi game E-Sport thì chẳng khác gì đang hẹn hò với ngôi sao K-pop.
- Mày mua cái gì mà thiếu tiền ở đây hả Hưng? 200 nghìn có đủ không?
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)

Re: [TRUYỆN] Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

#10 » Gửi bài gửi bởi Tibu » 28/03/2013 11:32 » @195429

Mình suýt nữa thì khóc khi Dũng hỏi thế, nhưng cảnh sau thì không biết phải mô tả ra sao nữa. Dũng cầm túi xách của bạn gái, mở ra lấy một cái ví LV nhái dúi vào tay mình tờ 200 trong khi bạn ấy lại cứ nhìn chằm chằm mình từ lúc đến.
- Đây, vay 1 thì trả 10, coi như là lãi mấy năm nhé Hưng. May cho mày là bọn tao vừa cho cái điện thoại đi ở tạm trong hiệu cầm đồ đấy.
- Mày bị chập mạch à? Nói thế thì bố tao đéo dám cầm
- Thằng điên, tao có tốt đẹpgì đâu mà mày lại nghĩ thế. - Dũng phá lên cười. - Đó là của bồ tao, nhà nó giàu lắm, lúc nào hai đứa hết tiền là nó về xin xỏ bố nó làlại có ngay ấy mà. Không cho tiền, thì cho hiện vật. - Dũng nói đơn giản cứ như là xin một cái điện thoại như xin gói bimbim vậy
Nghe Dũng nói vậy mình cảm thấy nhục kinh khủng. Thà chạy về xin tiền Mẹ Gấucon còn hơn.
- Vậy thì tao chỉ lấy đúng sốmày nợ tao thôi Dũng ạ.
- Tao có trả thừa đâu mà mày phải thế, thôi cầm đi cho tao vui, có nhiều nhặn gì đâu. Có khi lúc nào đấy tao lại vay mày thì sao. - Dũng vỗ vai mình cười. - Thôi tao đi ăn đêm với bồ đây. Có gì A lô sau nhé.
Dũng lên xe, đề máy hất đầu với mình lần cuối. Bạn gái Dũng cũng mỉm cười chào rồi ôm chật lấy nó, haiđứa lao vút trên đường vắng. Mình nhìn theo cho đến khi khuất bóng mới thôi. Sẵn tiền nên mình mua thêm cả sữa tươi nữa.
Vừa về đến nơi thì cả Linh lần con Bin đều nhao nhao ra đón.
- Sao lâu thế hả trời? Đói muốn chết rồi đây này.
- Anh bị kẹt… xe. Yên tâm, 10 phút nữa là sẽ có.
- Ơ, anh không dìu tôi vào nhà à. Có biết là càng đêm thì tôi lại càng bị đau nhức không. Linh nhăn nhó.
- Bám vào vai anh. Anh dìu lên tận phòng ngủ luôn.
Linh đấm tôi mấy cái vì cái tội trêu đùa quá trớn đó. Khi dìu Linh cũng là lúc mình với Linh có khoảng cách gần nhau đến như vậy.Mình cảm thấy hương thơmtỏa ra từ Linh. Con gái là thế, dù cho trái đất có tan thành tửng mảnh cũng phảisạch sẽ, thơm tho rồi mới chết.
Mùi thơm nức mũi từ mỳ úp sôi với trứng trần làm con Bin cứ nhảy dựng lên bám vào thanh bím hít lấy hít để. Sẵn có chào, mình tráng riêng cho nó một quả.Khi bưng mì ra thì mình giật mình khi thấy Linh có những triệu chứng lạ lắm. Trông Linh đờ đẫn, ỉu xìu, mắt nhắm mắt mở cứ như là bị bỏ đói. Vừa mang ra Linh mời vội mình rồi nhanh chóng đánh chén hếtphần của mình.
- Em ăn thêm nữa đi. - Mìnhđẩy bát mì về phía Linh. Trong khi cũng đang đói, nhưng Linh cần hơn là mình
Linh hết nhìn mình rồi lại ngó xuống bát mì ngập ngừng hỏi
- Nhưng đó là của anh mà, anh vừa mua, vừa làm mà không được ăn thì ngại quá
- Thôi bỏ cái mặt nạ hộ cái bà nội. Thật ra anh về muộn là vừa đi ăn với bạn đấy. Em tự nhiên đi
- Vậy à, sao không nói sớm. Cảm ơn anh nhé, tôi không ăn gì từ sáng đến giờ rồi. Đói muốn chết đây này.
Nói rồi Linh tươi cười nhìn tôi, mở đĩa ra húp 2 quả trứng trần trước rồi ăn mới tiêu diệt mì. Trong khi mìnhngạc nhiên tự hỏi tại sao sống trong một ngôi nhà rộng rãi, đẹp đẽ đầy đủ tiệnnghi như thế này mà Linh lại phải nhịn đói. Mình giả vờ mang bát đi rửa, ra đến bếp mở tủ lạnh ra xem thế nào. Trống trơn, không có gì cả. Chuyện gì đã xảy ra với Linh vậy?
Ăn xong Linh cứ nói đi nói lại lời cảm ơn mình. Linh còn muốn rửa bát nữa nhưng mình chiếm luôn cái việc đó. Khi hai đứa ngồi uống sữa thì Linh hỏi cả ngày nay mình đã đi đâu. Dường như việc một ai đó thất tình làm cả thế giới này phải rối ren theo. Mình ngồi kể cho Linh nghe về Hoàng và tình yêu sai lầm của mình, bạn Thúy.
Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi
- Nhưng tôi còn đáng ghét hơn có phải không?
Mình bật cười, liệt kê ra một đống điều đáng ghét để chứng minh.
- Ừ Thúy thì làm sao so sánh được với em. Em to mồm cả trên game lẫn ngoài đời. Em chỉ biết ăn chứ không biết làm, em không nghe lời mà chỉ muốn ra lệnh, em thích gọi ai thì gọi, rồi đuổi về gọi cho đứa khác cũng chẳng cóvấn đề gì. Vân vân và vân vân.
- Xin lỗi nếu như tôi đã quá đáng với anh.
- Nhưng bù lại em có nhiều ưu điểm mà Thúy lại khôngcó. Đủ để bù trừ cho tất cả.
- Như thế nào, anh nói đi. Linh tò mò
- Vậy em phải làm cho cho anh 1 điều rồi anh mới nói.
- Điều gì.
- Hãy gọi xưng em với anh chứ đừng là tôi với anh. Nghe xa cách và lạnh lùng bỏ bố ra.
Linh nhún vai, tỏ vẻ cân nhắc rồi nói ngắn gọn
- Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.
Đang khi mình định hỏi Linh lý do tại sao lại tuyệt thực cả ngày như vậy thì bốGấu to gọi. Không phải nghe cũng biết là nếu như trong 10 phút nữa là mình không có mặt là gay go lắm.
- Anh phải về rồi phải không, bây giờ cũng gần 12giờ đêm rồi còn đâu nữa.
- Ừ anh về ngay đây. Nhưngem ở một mình ổn không?
- Tôi vẫn luôn thế mà, chỉ làhôm nay hơi thèm ăn một chút thôi?
- Cho anh số điện thoại đi, lúc nào đói thì cứ gọi anh. Anh sẽ... đi tìm thầy bói cho em =))
Linh cho mình số rồi dìu Linh ra tận cổng tiễn mình. Con Bin có vẻ khoái nơi ở mới, nó chạy long nhong khắp nhà.
- Chúc em ngủ ngon. - Câu này mình chỉ quen nhắn tin hay chat chit, nói ở ngoài đường thấy cứ thấy là lạ
- Ừ, anh cũng thế nhé.
V- Anime Fan - A/M in our heart

(Akatsuki Tibu) - (Hội Phó)

Trụ sở bang - Thảo luận

_ Thật buồn khi biết em đã yêu ai...
_ Thật đau khi biết là ai chứ không phải mình...
Tibu
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️17/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: V-Anime Fan
Xếp hạng Bang hội: ⚡7/79⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸595/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Nghĩa Bạc Vân Thiên⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Số điện thoại:
(Nokia 5130c-2)


Trang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất