Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Năm, 22:59:12 - 14/11/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Mod, SMod, Admin

Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#1 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 13:56 » @19579

Chap cuối!
Chương một: trận đấu quyết định.
Hắn chỉ có thể đứng yên đó, nhìn nó chạy đi. Tại sao lại như vậy chứ? tại sao nó phải quay về chỗ đó? Nhưng…điều hắn thắc mắc hơn là tại sao hắn lại để nó đi? Cứ như đó là việc mà hắn nhất định phải làm vậy.
“anh sẽ trở lại!”
Hắn tự nhủ, rồi chạy đi, như ĐĂNG đã từng nói, hắn tin chắc MINH NHẬT sẽ không làm gì nó.
TUẤN tiến vào trong ngôi nhà, cậu đứng ngay giữa sân, nơi chiếc trực thăng của MINH NHẬTđang hạ cánh, MINH NHẬT bước xuống, kinh ngạc khi thấy khắp nơi đầy xác chết ngổn ngang và giữa những cái xác đó, TUẤNvẫn đứng, cậu đã bỏ hết vũ khí,cứ như là đang kí vào một bản án tử hình!
MINH NHẬT nghiến răng, dường như cậu đã hiểu mọi chuyện, chỉ có TUẤN mới có thể giết những người này! Cậu rút cây súng của vệ sĩ bên cạnh, lạnh lùng bắn 2 phát đạn vào vai TUẤN.
TUẤN quỵ xuống ngay tức khắc,nhưng cậu không chết, cậu khẽ cười khẩy! MINH NHẬT sẽ cho cậu cái ân huệ được chết nhanhnhư vậy sao? Cậu ta là một con thú, một con thú máu lạnh, luôn thích ngắm nhìn kẻ thù của mình chết trong đau đớn, chết từ từ, chết chậm rãi, cho dù người đó van xin cái chết, thì vẫn phải sống thoi thóp để bị hành hạ! đương nhiên, kể cả những kẻ phản bội, như cậu, có lẽ…hình phạt còn hơn vậy nhiều!
Từ xa, nghe tiếng đạn, nó cố gắng chạy nhanh hơn, bàn chântrần của nó lại rỉ máu , nó cắn răng chịu đựng, vẫn cố chạy. Khi nó đến nơi thì đã thấy TUẤN đang gục dưới đất, màu đỏ của máu nổi bật trên nền áo trắng toát. Đằng xa là MINH NHẬT trên tay đang cầm một cây súng, nó bất giác run lên, nhưng vẫn can đảm tiến lại gần,lấy thân mình che cho TUẤN.
“không được giết cậu ấy!”
Nó mạnh dạn hét lớn, con tim nó đnag đập mạnh sợ hãi, nhưng nó vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Sự xuất hiện của nó khiến cả TUẤN và MINH NHẬT ngạc nhiên,TUẤN thất thần nhìn nó, không hiểu tại sao lại thấy vui, có cái gì đó rất lạ len lỏi trong lòng cậu, nhưng rồi cậu mỉm cười cay đắng, thầm trách nó “ngốc!”
“tôi vẫn chưa chạy trốn, cậu vẫn còn con tin, vì vậy…không được giết cậu ấy!” nó nói với MINH NHẬT.
MINH NHẬT đưa một ánh mắt thật lạnh lẽo nhìn nó, chẳng phải ngay từ đầu cậu cũng biết được đây là con nhỏ kì lạ lắm sao?
“ha ha ha ha ha!” MINH NHẬT bất giác cười lớn, rồi ra hiệu cho bọn vệ sĩ dẫn nó đi.
Nó liền chạy về phía TUẤN, nắm chặt tay cậu.
“tôi sẽ không đi đâu hết nếu không có TUẤN!” nó nói chắc nịch, giương ánh mắt kiên quyết nhìn MINH NHẬT.
MINH NHẬT cười khẩy, cậu muốn giết TUẤN thì lúc nào chẳng được? nó nghĩ nó là ai mà có thể ra điều kiện với cậu chứ? nhưng MINH NHẬT nghiêng đầu nhìn nó, rồi quay lưng đi, đồng thời quăng cây súng xuống đất.
“được thôi, nhốt cô ta với TUẤNchung một phòng…tất cả còn lại…hãy dọn cái đống này đi!” rồi cậu leo lên trực thăng, đến một nơi khác
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑

Những người đã like Peterpan bởi bài viết có ích này:
p0d0lsky
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19579)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#2 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 13:59 » @19581

Nó liền mỉm cười, xem ra tên MINH NHẬT không đáng ghét như nó nghĩ!!!
Nó liền dìu TUẤN đứng dậy, bước theo 2 vệ sĩ trước mặt.
“cô…rất là ngốc! biết không hả?” TUẤN thì thầm vào tai nó.
Nó quay lại, nhìn TUẤN cười nói.
“tôi tin…hắn sẽ cứu được tôi! Cả MINH ĐĂNG nữa…họ sẽ cứu được tôi!” rồi nó nhìn thẳng vào mắt TUẤN “cho nên…cậu không chết được đâu! Đừng lo!” rồi nó cười thật tươi.
TUẤN lắc đầu, cười mỉm, cậu biết…cậu nắm chắc cái chết trong tay, khi đã đắc tội với MINH NHẬT, hay nói đúng hơn lànhững kẻ phản bội MINH NHẬT, sẽ chỉ có 1% là sống! mà cuộc sống đó…sẽ không hề dễ chịu…cho tới khi người đó nhắm mắt! nhưng khi nhìn vào nụ cười của nó…cậu lại nghĩ…tốt nhất không nên nói cho nó biết! không nên dập tắt niềm tin của nó…nó thật sự rất là ngây thơ, ngây thơ đến ngu ngốc!
Mở cửa phòng, nó dìu TUẤN đến bên giường ngồi, TUẤN dường như không còn sức lực để mà ngồi nữa, cậu khẽ nhíu mày lại vì cơn đau ở vai, MINH NHẬT đúng là một tay thiện xạ, 2 phát đạn, trúng cả 2 bên vai! Rồi cậu thầm cười khẩy, giờ là lúc nào mà còn trầm trồ nữa chứ?
Máu chảy nhiều, 2 cánh tay bắt đầu tê đi, dường như không thể điều khiển được nữa!
“đợi tôi một tí!” nó nói, xong chạy vào nhà vệ sinh, nó xé một miếng vải trên cái váy của nó đang mặc, rửa nước cho thật sach, rồi nhúng nước ấm chạy ra lau vết thương cho TUẤN.
Nó thật sự không biết nên làm gì ngay bây giờ, nó không biết sơ cứu! nó chỉ biết lau đi vết máu cho TUẤN, chợt nó lại rơi nước mắt, nó cảm thấy bản thân thật vô dụng.
“sao lại khóc hả?” TUẤN liền hỏi nó, khi thấy nó lấy tay dụi nướcmắt.
“tại tôi hết! tại tôi nên cậu mới bị như vậy! hức…tui không biếtlàm gì ngoài gây ra rắc rối cho cậu! tôi đúng là vô dụng mà!” rồi nó ngồi khóc nức nở.
TUẤN phì cười trước thái độ trẻcon của nó. mặc dù 2 bên vai đang rất đau, nhưng cậu vẫn cốmỉm cười thật tươi.
“ngốc! đây chỉ là vết thương ngoài da thôi! Không sao cả, chỉ cần băng lại là được!”
Nó đưa đôi mắt đẫm đầy nước mắt nhìn TUẤN.
“thật không?”
“thật! nín đi! Tôi không sao đâu?” TUẤN đáp lại nó, nó lau khô nước mắt, tiếp tục lau máu cho TUẤN. đêm hôm đó, nó đã thức nguyên đêm để chăm sóc cho cậu, TUẤN cảm thấy thật hạnh phúc…lần đầu tiên trong đời…có người... vì cậu mà khóc!
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19581)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#3 » Gửi bài gửi bởi p0d0lsky » 09/06/2012 14:02 » @19583

Hay quá.
¤M¤A¤N¤E¤T¤O¤R¤

[download=green]
­® Becamex Bình Dương FC ®


:X p0s2nhung :X


ஜ۩۞۩ஜI £Ov€ y0uஜ۩۞۩ஜ[/download]

p0d0lsky
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️11/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸17/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ⚝Thiên La Địa Võng⚝
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19583)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#4 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:04 » @19584

MINH ĐĂNG tức giận, hất đổ hếttất cả đồ đạc trong phòng khi nghe hắn báo lại tình hình. Tất cả người làm trong nhà đều hoảng loạn tránh xa cậu.
Mệt mỏi, cậu thả người xuống ghế, ngước mặt đối diện với trần nhà, hồi chiều, trong bữa tiệc đó, cậu đã rất chăm chú theo dõi MINH NHẬT, vậy mà chỉ thoáng một chút, tên đó đã lên trực thăng!
“chết tiệt!” nghĩ tới đó, cậu hét lên, nắm đấm dội thẳng xuống ghế làm nó khẽ rung lên.
Ánh mắt cậu nhìn vào khoảng tối trong phòng, nhìn vào hư vô, đôi mắt sáng rực, cứ như ánh mắt của loài chó sói đang rình mồi trong đêm, 2 bàn tay cậu nắm chặt lại, tức giận.
ĐĂNG tiến về cái bàn, nơi để bức thư thách đấu của MINH NHẬT.
Địa điểm, là tại khu biệt thự gầnbiển, nơi MINH NHẬT đang giữ nó.
ĐĂNG nhìn vào bức thư đó, rồi cậu xé nát nó, ngọn lửa quyết tâm trong lòng dâng cao.
“quản gia!” cậu hét lớn.
Ngoài cửa, người đàn ông bướcvào, vẻ mặt bình tĩnh, không ngạc nhiên với những thứ ngổnngang trên sàn.
“vâng cậu chủ!” người đàn ông đó tôn kính.
“hãy chuẩn bị cho tôi một chiếctrực thăng! Ngày mai tôi sẽ tới căn biệt thự của MINH NHẬT!” ĐĂNG nói, giọng lạnh lùng.
Quản gia cúi đầu chào hắn, rồi lẳng lặng bước ra ngoài và đóng cửa lại.
ĐĂNG thở hắt ra, cậu tiến về phía ghế, ngồi xuống, đầu xoa xoa thái dương. Ngày mai…thậtsự…rất quan trọng. hoặc là cậu sẽ có mọi thứ, hoặc là cậu sẽ mất tất cả! câu trả lời…là của ngày mai!
Trong đêm, hắn lao đi với tốc độ chóng mặt trên chiếc mô tô, MINH NHẬT đang cho người lục soát khắp nơi xung quanh khu nhà đó, tốt nhất cậu nên cách xa ngôi nhà đó. Tất cả niềm tin, hắn sẽ đặt cược vào ngày mai.
Nó và TUẤN, ngồi đó, hướng mắt về nơi chân trời, nơi giao giữa bầu trời và biển cả. đây là lần thứ 2 nó ngắm cảnh mặt trời mọc ở biển.
Lần thứ nhất…là với hắn. cảnh tượng mặt trời mọc…quả thật làrất đẹp. đẹp tới nỗi…bây giờ nóđang hồi hộp chờ đợi cái cảnh mặt trời mọc lần nữa!
Cuối cùng…phía xa xa, trên bầu trời xanh, vài tia sáng lóe lên, tạo thành những vệt dài hùng vĩ, những đám mây như hừng sáng, rồi mặt trời từ từ nhô lên, cứ như đi ra từ biển cả, mặt trời tỏa sáng, những tia nắng ban mai rất dịu dàng, pha sắc vàng cam, một thứ màu ngọt lịm.
Gương mặt nó như bừng sáng bởi nắng, nó bất giác mỉm cười. nó thấy mình nhỏ bé bởi cảnh tượng trước mắt, nhưng lại ấm áp nhờ những tia nắng ban mai.Giống như…lúc ở bên hắn.
TUẤN cũng chăm chú vào cảnh tượng mặt trời mọc, bao lần cậungắm nhìn cảnh này, nhưng không hiểu tại sao lần này lại cócảm giác rất khác khi ngồi cạnh nó. cậu quay lại nhìn nó, nhìn gương mặt của nó bất giác mỉmcười.
2 con người, cùng ngắm cảnh mặt trời mọc, nhưng trong lòngmỗi người, lại len lỏi thứ gì đó rất khác nhau, nhưng đều cảm nhận được sự ấm áp.
“kịch!” hắn dừng chiếc xe ngay trước cổng của MINH NHẬT, nơi này hôm nay không có ai, cứ như là đang đón chào tất cả mọi người vào trong, thế nhưng hắn vẫn nghi ngờ rằng chắc chắn MINH NHẬT đã bố trí người ở bên trong, vì vậy cẩn thận là hơn hết.
Từ xa, hắn nghe thấy thấy tiếng trực thăng, nhanh chóng, ngay giữa sân, chiếc trực thăngcủa ĐĂNG xuất hiện, cậu bước xuống trực với nét mặt lạnh lùng.
Hắn liền chạy vào phía ĐĂNG.
Sao khi bàn bạc, cả 2 tản ra, hắn đi vào khu nhà để tìm nó, còn MINH ĐĂNG… sẽ phải đấu với MINH NHẬT. đôi với MINH ĐĂNG…đây không phải là trận đấu tranh giành chứ ông trùm nữa, mà à một trận đấu…quyết định sự sống chết của mình, của tất cả mọi người…đã đặt cược vào trận đấu này!
MINH NHẬT ngồi trong một căn phòng phủ đầy nắng, căn phòng trống rỗng để chuần bị cho trận đấu này, cậu chễm chệ trên một chiếc ghế uy nghi, tư thế ngồi thư thái, 2 tay đan vàonhau, nhìn ra phía cửa sổ.
Đôi mắt cậu như bừng sáng, cậu đã chuẩn bị cho trận đánh này từ lâu, từ cái lúc MINH ĐĂNGđã đánh bại cậu bên MĨ vài tháng trước. từ đó, cậu luôn nuôi ý định trả thù.
MINH NHẬT nhếch mép cười khi thấy chiếc trực thăng đã hạ cánh, không lâu sau, cánh của được bật mở, MINH ĐĂNG xuất hiện với sự lạnh lùng, đôi mắt quyết tâm cao độ.
MINH NHẬT nghiêng đầu chào ĐĂNG, và đứng dậy, cười khinh.
“trông anh có vẻ căng thẳng đấy anh trai!” MINH NHẬT nói.
“không nói nhiều nữa, xông lên đi!” MINH ĐĂNG khẽ nhíu mày.
“vậy thì không khách sao nữa!”
Rồi cả 2 cùng nhanh chóng lao lên, trận đấu…bắt đầu!
Hắn tiến vào bên trong, không khí có vẻ ảm đạm, không một bóng người. hắn vẫn cẩn thận từng bước tiến vào trong, được vài bước, một tên lao ra đánh lén hắn.
Hắn né được, tung một cú đá làm tên đó quỵ xuống. rồi 1 tên,2 tên lao lên…dường như ở đâyđông hơn hắn tưởng. toàn là những tên vệ sĩ cao to khiến hắn hơi chật vật, nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ được mặc dù trên người có không ít vết thương. Đi tới một hành lang córất là nhiều phòng, hắn lại không biết nó ở đâu nên hắn mở cửa từng phòng một để tìm.
Chợt một tên lao ra, trên tay cầm một con dao nhằm vào bụng hắn.
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19584)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#5 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:06 » @19585

Hắn né người , con dao đâm sượt qua tay hắn.
Hắn lại tung một cú đá, con dao trên tay tên kia văng ra xa, xong hắn lại tung một cú trời giáng vào mặt tên đó.
Thấy tên đó nằm xuống, hắn chủ quan quay lưng, toan bước ra ngoài, chợt hắn thấy va chạm mạnh từ phía sau lưng! Thì ra cái tên kia vẫn còn tỉnh, hắn giơ chân, tung thêm một cúđá vào mặt tên đó! Khi chắc chắn tên đó đã xỉu, hắn mới tiếp tục bước đi!
Nhưng hắn liền khựng lại…khi cảm thấy đau nhói ở phía sau? Đến lúc này…hắn mới nhận ra…mình đã bị tên kia đâm lén!
Nó hoang mang, mang một chútlo lắng…không biết hắn và ĐĂNG như thế nào? Họ đã tới chưa? Đang làm gì? rồi nó tiến về phía cửa, mở ra liền thấy có 2 tên vệ sĩ đứng 2 bên. Nó liền cắn răng đóng cửa lại.
TUẤN hiện đang cảm thấy lạnh, có lẽ vì vết thương trên vai, chợt cậu thấy cái chết thật là gần! Không bị MINH NHẬT giết chết thì cũng bị vết thương này hành hạ đến chết. Nhưng cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thường để cho nó khỏi lo.
Hắn loạng choạng bước đi trên hành lang. Không xong rồi, hắn cảm thấy đau đớn, từng bước chân trở nên thật nặng nề, nếu như có tên nào lao ra lúc này thìthật khó để mà dành chiến thắng. khi tới ngã quẹo, hắn cô gắng thật cẩn thận quan sát để tránh bị đánh lén.
Hắn liền núp vào tường khi thấy 2 tên đang canh gác trướccửa phòng, hắn chắc rằng nó đang ở đó nên phòng mới có người canh gác. Nhưng với vết thương ngay lưng, hắn khó lòng mà đánh thắng được.
Nhưng…thực sự không còn cách nào khác , hắn nhắm mắt lại…quên đi cơn đau ngay lưng, chỉ có hình ảnh của nó…khi hăn mở mắt ra…cũng là lúc hắn lao lên.
Nó ở trong phòng, chợt nghe tiếng đấm đá bên ngoài, TUẤN cũng nghe thấy liền đứng dậy.
“là hắn!! đúng là đáng gét rồi!” nó vui mừng thốt lên.
Nó nhanh chóng lao ra, nhưng TUẤN lại nắm tay nó lại, cậu cũng không hiểu tại sao lại làm vậy? chỉ là…thấy có chút gì đó buồn buồn khi thấy thái độ nó như vậy!
Nó cũng khó hiểu nhìn TUẤN. TUẤN như bừng tỉnh, vội buôngtay nó ra.
“để anh ra giúp!” TUẤN toan bước đi, liền tới lượt nó ngăn lại.
“không được! cậu đang bị thương! Để tui cho!” nó đẩy TUẤN ngồi xuống cái ghế cạnh đó, rồi nhìn quanh.
“đừng điên rồ! rất là nguy hiểm! hãy để tôi ra!” TUẤN nhăn mặt nói, khi cậu đứng lên cũng là lúc nó nhìn thấy một cáibình sứ khá to trong góc phòng. Nó nhanh chóng cầm cáibình lên, sau đó vượt qua TUẤNđể lao ra ngoài!
Tiếng đánh đấm không ngừng vang lên, hắn gần như kiệt sức, đầu óc bắt đầu choáng váng vì bị mất máu! Những tên này quảlà hơn hẳng những tên khác, không hề dễ bị hạ gục!
“bốp!”
Sau cú đánh của hắn, cuối cùng, một tên cũng đã nằm xuống, đồng thời hắn cũng quỵ xuống đất! không được rồi, hắn khôngthể đứng nổi, ít nhất là ngay lúc này.
Tên còn lại thừa cơ tấn công hắn.
“choang!” tiếng vỡ vang lên, tên đó cũng gục ngay tại chỗ.
Nó nhãy cẫng lên sung sướng, ánh mắt cũng sáng hơn khi thấy hắn! nhưng lại nhíu mày khi thấy vết máu loang lỗ trên lưng hắn, nó liền chạy lại.
“you có sao không vậy?” nó lo lắng, lúng túng! Nó muốn làm gì đó cho veetts thương của hắn, nhưng nó lại không biết!!!
Hắn khẽ mỉm cười, rồi ôm nó vào lòng.
“thấy được em rồi!” hắn ôm nó thật chặt, cứ sợ khi buông ra nólại chạy khỏi hắn lần nữa!
TUẤN bước ra, thấy cảnh tượngđó không khỏi nhói lòng, cậu cúi mặt xuống, cười khẩy! nó sẽkhông bao giờ là của cậu!
Hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra, rồi nói.
“chúng ta đi thôi!”
Nó cười và gật đầu, chạy lại chỗTUẤN để đỡ cậu, đang đi, chợt hắn khựng lại.
“cậu hãy dẫn MI đi! Tôi phải đi tìm ĐĂNG!” hắn nói, rồi chạy đi.
Nó liền gọi hắn, hắn đứng lại nhìn nó.
Nó gương mặt lo lắng thấy rõ, nhìn hắn một hồi rồi nói.
“hãy cẩn thận…tôi…sẽ đợi you!” nó nói. Hắn mỉm cười thậttươi rồi tiếp tục chạy! niềm vui khi gặp nó như là liều thuốc giảm đau, cơn đau trên lưng ahwns nhưu không còn, dườngnhư hắn không còn nhớ tới vết thương đó nữa!
Nó nhìn bóng hắn khuất đi, chợt cảm thấy cái gì đó rất là bất an, xong cũng diu TUẤN tiếp tục bước ra ngoài!
Trong căn phòng đầy nắng, 2 thân ảnh lao vào nhau đấm đá không ngừng, gương mặt cả 2 đầy máu, thế nhưng ý chí dường như càng lúc lại càng cao!
MINH NHẬT và MINH ĐĂNG cứ như 2 con thú, không ngừng tấn công nhau, một kẻ chiến đấu vì quyền lực, một kẻ chiến đấu vì người mà mình yêu thương.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ vang lên những tiếng đánh đấm ghê người, nắng chiếu vào, cứ như đang đốt cháy căn phòng, không gian trở nên nóng hơn.
Đã được hơn 1 tiếng, thế mà cả2 vẫn chưa ai tỏ ra kiệt sức, vẫntiếp tục tung ra những cú đấm trời giáng!
“bộp!”
MINH ĐĂNG tấn công vào mặt MINH NHẬT khiến cậu ngã xuống sàn, thừa cơ chiến thắng, MINH ĐÂNG tấn công không ngừng, cú cuối cùng, MINH ĐĂNG đá vào bụng MINH NHẬT khiến cả thân hình MINH NHẬT dường như không thể cử động được nữa!
MINH NHẬT nằm đối diện trần nhà, MINH ĐĂNG cũng thở dốc! kết thúc rồi sao? Cậu đã chiến thắng? MINH ĐĂNG nhìn MINH NHẬT đang nằm dưới sàn, cười khẩy, cũng như lần trước, cậu vẫn là người thắng!
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19585)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#6 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:09 » @19586

“ đây là kết quả?” MINH ĐĂNG nói, cười khẩy, rồi toan bước đi.
MINH NHẬT nghiến răng! Cậu không thể thua như vậy được, cậu đã bỏ cả bán cả tuổi thơ của mình, cậu không thể thua như vậy! không thể! Tại sao MINH ĐĂNG lại thắng chứ? tại sao cậu lúc nào cũng thua? Không! Cậu không thể thua! Kể cả lần này!
MINH NHẬT đôi mắt như con thú, tiền về phía ghế, lấy cây súng đã giấu sẵn trong đó.
“mày phải chết!” MINH NHẬT điên loạn hét lớn, hướng súng về phía MINH ĐĂNG!
“coi chừng!” hắn xuất hiện, lao về phía MINH ĐĂNG.
“đoàng!”
Viên đạn hụt, găm sâu vào tường , hắn và MINH ĐĂNG né được viên đạn, nhưng cú ngã khiến hắn choáng váng cộng thêm sức chịu đựng của hắn gần như đã cạn, tạm thời khôngthể cử động được. MINH ĐĂNG kinh ngạc nhìn MINH NHẬT.
“hèn hạ!” MINH ĐĂNG rít qua kẽ răng!
“ha ha! Hèn hạ? tao không quantâm! Chức vị đó là của tao…của tao! Mày không được lấy nó!! đáng lý nó là của tao!” MINH NHẬT trở thành một kẻ điên loạn, hét lớn.
Chợt MINH NHẬT thấy bên ngoàicửa sổ, nó đang dìu TUẤN bước đi, liền nhếch mép cười.
MINH ĐĂNG nhìn theo hướng MINH NHẬT, chợt thấy bất an.
“tao…sẽ cho mày biết…cảm giácmất đi thứ mà mình yêu thương!”MINH NHẬT lầm bầm!
MINH ĐĂNG liền lao lên, nhằm giật cây súng.
“đoàng!”
MINH NHẬT nhắm vào chân MINH ĐĂNG, phát súng làm MINHĐĂNG quỵ xuống.
MINH NHẬT nhếch mép cười, rồi bắt đầu bước đi.
“đứng lại! không được hại TINHMI! đứng lại!” MINH ĐĂNG hét lớn!
“đừng lo! Mày sẽ sớm theo nó thôi!” MINH NHẬT vẫn giữu nguyên nụ cười, tiền về phía cửa.
“ya! Tự do rồi!” nó hét lớn khi sắp ra được tới cổng. nó quay lại nhìn TUẤN “thấy chưa? Tôi nói sẽ giúp cậu thoát khỏi đây mà!” rồi cười ranh mãnh!
TUẤN cười khẩy. nhưng cậu vẫn cảm thấy gì đó không ổn! mọi chuyện kết thúc quá dễ dàng chăng?
“tự do rồi! cậu sẽ làm gì hả?” nóhỏi, chân vẫn không ngừng bước!
TUẤN nhìn nó, rồi cậu thoáng đỏ mặt!
“nếu được…tôi…muốn có một nhà hàng riêng!”
Nó gật gù, TUẤN nói tiếp!
“tôi sẽ là bếp trưởng!”
Nó tròn mắt nhìn TUẤN!
“cậu biết nấu ăn?”
TUẤN không nói gì, chỉ gật đầu.
“tôi sẽ được ăn miễn phí trong nhà hàng của cậu chứ?” nó chớp chớp mắt nhìn TUẤN.
TUẤN tỏ ra suy nghĩ một hồi, rồi nói.
“chỉ giảm 10% thôi! Lần trước thấy cô ăn như heo, nếu như cho cô miễn phí thì chắc tôi phải đóng cửa sớm!”
Nó đỏ mặt khi nghe TUẤN nói, rồi phụng phịu tiếp tục bước. TUẤN liền phì cười.
“thật là một ước mơ rẻ tiền!”
Tiếng nói vang len, khiến cả 2 cùng quay về phía sau, TUẤN thất thần khi thấy MINH NHẬT đang tiến tới, trên tay là một cây súng. Như bản năng, cậu liền tiến về phía trước để che chắn cho nó.
“chạy đi!” TUẤN nói, đúng như cậu nghĩ, mọi chuyện không thể kết thúc như vậy được! ít nhất là tới khi cậu chết!
“tránh ra!” MINH NHẬT gầm lên như một con hổ hung dữ! phút chốc nó cảm thấy sợ.
TUẤN không nói gì, vẫn đứng yên đó.
“đoàng!” MINH NHẬT nhắm vào TUẤN, viên đạn găm vào bụng cậu, đau, nhói, nhưng nhanh chóng cậu đứng vững để bảo vệ nó.
“đoàng! Đoàng! Đoàng!”
MINH NHẬT lạnh lùng bắn, trên môi TUẤN, một dòng máu đỏ tươi tuôn ra! Cậu trợn mắt nhìn MINH NHẬT, nhưng đôi chân vẫnkhông khuỵu xuống, vẫn muốn bảo vệ nó.
Nó tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt…sẽ có thêm người chết vì nó! tại nó! tấ cả là tại nó! nó hại BI, nó hại TUẤN! là donó!
“dừng lại đi!” nó bịt chặt 2 tay, hét lớn! nước mắt bắt đầu chảy,đôi mắt đỏ hoe, đầy hoảng loạn!
“đoàng!” phát súng cuối cùng nhắm vào đầu TUẤN, ngay lập tức, cậu ngã về phía sau.
“hức! hức!! đừng mà!! Hức!! đừng chết mà!” nó hoảng loạn, ôm TUẤN vào lòng, bàn tay ướt đẫm màu máu, TUẤN bất lực, nhìn nó…rồi bóng tối bao phủ! Được chết trong tay người mình yêu…thật tốt đẹp! có lẽ…đây là điều tốt đẹp nhất trong đời cậu! vĩnh biệt…
TUẤN nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên như cười, cậu không hề hối hận!
“đừng mà!!!! Làm ơn …đừng nhắm mắt!! Đừng mà!!!!...”
Nó không ngừng khóc, tay vỗ vỗ vào mặt TUẤN, miệng cứ lắp bắp.
MINH NHẬT cầm khẩu súng, tiến về phía nó, gương mặt đầy điên loạn!
“bốp!” MINH NHẬT liền ngã xuống đất, đầu cảm thấy choáng váng, khi nhìn rõ được đã thấy hắn đang đứng trước mặt.
Thừa thắng, hắn lao lên, MINH NHẬT cầm khẩu súng….
“đoàng!”
“bốp!”
Hắn đấm liên tiếp vào mặt MINHNHẬT, làm khẩu súng văng ra xa, hắn đấm không ngừng, hắn không thể tha thứ cho kẻ muốngiết người hắn yêu, hắn không tha thứ cho kẻ làm nó khóc!
Đến khi MINH NHẬT bất tỉnh, gương mặt bầm tím hắn mới dừng lại.Mệt mỏi, hắn loạng choạng đứng dậy, tiến về phía nó.
“ổn rồi! không…sao đâu!” hắn nhăn mặt, ôm nó vào lòng! Gương mặt hắn hiện rõ sự đau đớn!
Nó ôm chặt hắn, khóc thật nhìu, đầu hắn gục lên vai nó.
Chợt nó cảm thấy cái váy ướt đẫm, nó từ từ đẩy hắn ra, cả cơthể hắn chợt đổ về phía sau, gương mặt tái nhợt , đôi mắt nhắm nghiền lại.
Cả cái váy nó đang mặc ướt đẫm máu của hắn, nó lấy tay bịtmiệng lại khi thấy máu tuôn ra từ bụng hắn! hắn…đã trúng viên đạn của MINH NHẬT!
Nó hoảng loạn, tất cả mọi thứ rối tung! Nó ngồi đó, ôm gối, đôi mắt thất thần nhìn vào hư vô, hoảng loạn, sợ hãi, trơ trọi! mọi thứ như sụp đổ trước mặt nó, trời đất như quay cuồng,
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19586)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#7 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:12 » @19588

hỗn độn, đầu của nó…cứ như bịvỡ tung! Đau quá! Nó đau! Tim nó…đau quá! Nó không thể thở!Làm ơn!! Cứu nó với !! làm ơn!! Cứu nó!!!
Nó khóc, nó khóc như đứa con nít, và rồi…ngất lịm đi!
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19588)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#8 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:16 » @19591

Chương 2 - Đồ đáng ghét hãy trở về
1 tháng sau, tại bệnh viện.
Hắn ngồi tại phòng bệnh , đôi mắt chăm chú nhìn ra ngoài cửasổ!
“chán quá nhỉ?”
Cửa phòng mở ra, MINH ĐĂNG bước vào trong bộ đồ màu xanh .
Hắn cười khẩy, nếu một tháng trước, vào ngày đó người của MINH ĐĂNG tới chậm trễ thì có lẽ…hắn cũng không thể ngồi đây để gặm nhắm cái sự buồn chán này.
MINH ĐĂNG nhìn lên đồng hồ, rồi khẽ nhíu mày lại như một đứa trẻ.
“tới giờ tôi khám rồi! cả uống thuốc nữa! nản thiệt! tôi đi đây!” MINH ĐĂNG để 2 tay lên đầu, rồi chán nản bước ra khỏi phòng hắn.
Hắn ngồi một hồi, cũng đứng lên, nhưng không phải là đi khám, mà là hướng về phòng bênh của nó!
Hắn đẩy của bước vào, phòng bệnh của nó thật ảm đạm…bởi không có tiếng cười của nó.
Hắn lấy một cái ghế, ngồi cạnh nó.
Bác sĩ nói…về thể chất…nó không sao! Nhưng vì shock quá nặng…nên có lẽ…bản thân chưa muốn tỉnh dậy! nó đã mê man từ lúc vào đây.
Hắn nắm tay nó, hôn lên đó! Rồivuốt gương mặt nhợt nhạt của nó.
“em biết anh đang bên cạnh emmà! Đúng không?” hắn nói, cơ thể nó vẫn không phản ứng gì.
Hắn hôn lên trán nó.
“ em…làm ơn! Hãy tỉnh dậy đi! Anh không sao! Và…cả TUẤN cũng vậy!” rồi hắn mỉm cười, bước ra khỏi phòng nó.
Hắn đi ngang qua một căn phòng, nơi có một chàng trai đnag nằm trên giường bệnh, trên người đủ thứ dây nhợ của nhiều loại máy móc để duy trì sự sống!
Viên đạn kia đã không tổn hại đến não của TUẤN, nhưng nó khiến cậu phải sống một cuộc sống thực vật!
Bác sĩ nói rằng tình trạng này có thể kéo dài vài tháng, vài năm…kể cả là suốt đời!
Hắn cười khẩy, rồi bước về phòng mình!
Vài ngày sau, hắn xuất viện.
Về tới nhà, bà quản gia chạy ra ôm hắn vào lòng, còn khẽ đánh hắn vì đã làm bà lo!
Hắn cười…nhưng nụ cười lại tắtkhi thấy cha hắn!
“vào phòng gặp cha!” cha hắn lạnh lùng, rồi tiến về phòng.
Hắn nhìn bà quản gia một hồi, rồi cũng bước theo.
“chát!”
Mặt hắn đau rát, khẽ choáng váng vì đây quả là một cú tát rất mạnh!
“ta đã nói sao hả? đàn bà chỉ là rắc rối! mày xem đi! Mày xém chết đó!” cha hắn hét lớn giận dữ!
Hắn vẫn im lặng.
“mày phải qua MĨ! Ngay bây giờ!” cha hắn nói. Gương mặt hắn đanh lại, nhìn cha hắn!
“con không đi!” hắn dứt khoát.
“mày còn dám cãi!” cha hắn tứcđến mặt đỏ đi.
Chợt cha hắn khựng lại khi thấyánh mắt kiên quyết của hắn!
“con yêu TINH MI, có chết con cũng yêu!” hắn bình tĩnh nói.
Cha hắn xoa xoa thái dương, rồiông nhìn hắn!
Không gian lắng đọng, cha hắn nhắm mắt lại, suy ngẫm một hồi, rồi nói.
“được thôi!”
Một ngày chủ nhật đẹp trời, hắnnghĩ vậy, hắn thong thả lái xe tới bệnh viện để thăm nó! nhưng gương mặt lại đầy vẻ ưu tư, không có gì gọi là vui vẻ!
Hắn mím môi thật chặt, rồi rồ gathật nhanh!
Vẫn như thường lệ, hắn ngồi kếbên nó, vẫn nói…mặc dù nó đang ngủ, nhưng…hắn biết…nó sẽ nghe thấy!
Hắn nắm lấy tay nó, nắm thật chặt, rồi hôn lên đó.
“TINH MI…anh…sẽ đi MĨ!” hắn nói, gương mặt hắn, một giọt nước đang lăn dài từ khóe mắt!
“và có thể…anh sẽ không về! sẽ…mãi mãi…không trở về!” hắntiếp tục nói, tim hắn nhói lại, đau đón! Đau hơn gấp trăm lần việc bị trúng đạn.
Rồi hắn hôn vào môi nó.
“em…sẽ còn yêu anh chứ?” hắn nói, rồi toan đứng dậy, chợt bàn tay nó nắm chặt tay hắn, hắn khựng lại, nhìn nó, nhìn thật kĩ gương mặt nó.
Hắn cười…nhưng vẫn gỡ tay nóra, rồi đặt lên bàn một bức thư, xong bước đi không một lần ngoảnh mặt lại. hắn sợ…sợ nếu ngoảnh mặt lại…sợ nếu…dừng bước…thì hắn sẽ không thể bỏ đi được!
Một màn sương thật dày trước mắt nó, nó không thấy được gì ngoài một màu trắng xóa. Nó hoảng loạn, nó đang ở đâu? Liệu ở đây có nguy hiểm? nó phải đi về đâu?
Chợt nó thấy bóng dáng một chàng trai ngay trước mặt, nó liền đi theo, nó không hiểu tại sao lại làm vậy? chỉ biết rằng…nó phải đi theo người đó.
Bỗng phía trước hiện lên một cái cây thật to, cái cây có nhìu tán cây vươn ra, cứ như…mái vòm của nhà thờ.
Nó thất thần nhìn cái cây, nó chợt thấy 2 đứa bé, một trai một gái đang chơi trò cô dâu, bất giác nó mỉm cười.
“ BI hứa sẽ bảo vệ tớ chứ?”
“BI hứa!”
“BI hứa sẽ không ăn hiếp tớ chứ?”
“BI hứa!”
“BI hứa…suốt đời theo tớ chứ?”
“BI hứa!”
“mình tuyên bố mình làm vợ của cậu!”
Rồi 2 đứa nhóc ấy phá lên cười.
Rồi cái hình ảnh ngấy ngô ấy mờ dần, mờ dần…chỉ để lại…một chàng trai!
“TINH MI à! Cậu nhớ nơi này chứ?” chàng trai đó quay lại, cười thật tươi với nó.
Nó ngạc nhiên…chàng trai đó…hao hao giống một người…nhất là…nụ cười đó!
“BI?” bất giác nó thốt lên.
Chàng trai kia cười, xong nói tiếp.
“mình đã hứa…theo cậu suốt đời mà!”
Nó mỉm cười, cậu ấy còn nhớ cái lời hứa trẻ con đó hay sao?
“nhưng…có lẽ…mình phải đi thôi!”
BI tiến về phía nó, cầm tay nó.
Nó giương đôi mắt to tròn nhìnBI.
“đến lúc…cậu tỉnh dậy rồi TINH MI à! Đừng chạy trốn nữa!” BI vuốt mặt nó.
Nó khẽ lắc đầu, gương mặt hoảng loạn.
“không! Mình không muốn ai cũng vì mình mà đau đớn nữa! mình…không muốn!”
Rồi nó ngước mắt nhìn BI.
“mình sẽ ở đây với cậu! được chứ?” nó nói.
BI cốc nhẹ vào đầu nó.
“ngốc!”
Rồi BI quay lưng lại, tiến về phía cái cây!
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19591)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#9 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:19 » @19593

“họ sẽ cười khi cậu bỏ trốn nhưvậy sao? Cậu chạy trốn, học rượt đuổi! nếu cậu cứ như vậy thì cái vòng tròn đó sẽ mãi mãi không chấm dứt! sao cậu lại không đối diện với nó và giải quyết!” rồi BI leo lên cái cây, khiđã lên được một cái cành, BI nhìn nó, cười nói.
“trong cuộc sống, chạy trốn không bao giờ là lựa chọn đúngcả! có một người đang chờ cậu, hãy tỉnh dậy đi!” rồi BI tiếp tục leo, đến khi cả thân hình khuất sau tán cây rậm rạp.
Nó đứng đó, suy nghĩ về câu nói của BI. Nó liền chạy lại chỗ cái cây, nhìn lên thì không thấy BI đâu nữa!
Nó ngồi phịch xuống gốc cây, bổng nó thấy bàn tay nó có cảm giác như ai đó đang chạm vào, nó nắm chặt lại, cái cảm giác đó biến mất.
Chợt nó thấy tim đập mạnh, nó cảm thấy nó sắp mất một cái gì đó, nó…cần tỉnh dậy!!!
“hộc…hộc!” nó mở mắt, thở dốc.
Nó chợt ngồi bật dậy, nhìn quanh, nó thấy một bức thư trên bàn.
Nó nhanh chóng giở ra.
“ gửi, TINH MI.
Có lẽ…lúc đọc bức thư này thì anh đã ở bên MĨ rồi! anh xin lỗi!anh không thực hiện đúng lời hứa của mình, anh sẽ không ở bên em như anh từng nói!
Anh không mong em tha thứ, chỉ mong em hãy sống tốt khi không có anh!
Có thể…mãi mãi chúng ta sẽ không gặp nhau, hay nói chuyện! có lẽ là vậy!
Nhưng…có một điều mãi mãi đólà…anh yêu em!
Em…sẽ chờ anh chứ?

Anh yêu em, TINH MI!”
Đọc xong bức thư, nó liền chạy ra khỏi phòng bệnh, nước mắt lăn dài trên má! Nó yêu hắn! yêu nhiều lắm! làm ơn đừng đi! Nó sẽ không chạy trốn nữa, nó sẽ đối diện với chuyện này! Làm ơn đừng bỏ rơi nó!
“huỵch!”
Nó vấp té ngay hành lang, một y tá liền đỡ nó dậy.
Nó nắm tay y tá, muốn hỏi về hắn…nhưng……..tại sao nso không thể nói? Nó đưa tay lên cổ, nó không nói được! tại sao? Nó hoảng loạn…hoảng loạn thậtsự! nó khóc…những giọt nước mắt muộn màng cứ lăn dài, thaycho lời kêu gào của nó! ngày chủ nhật hôm đó…đã không còn đẹp nữa!
3 năm sau.
Nó chạy nhanh trên chiếc MAX 50, cố gắng chạy đến trường!
Đúng là chứng nào tật nấy, tại sao nó không bỏ được cái thói đi trễ này nhỉ?
Thấy được cổng trường thân yêu, nó mừng đến nỗi chảy nước mắt!
Nhưng…nhưng…nhưng…
“rầm!”
Cổng trường đóng lại, nó ngay lập tức lao vào đó! Mà liệu nó cónhớ được…3 năm trước nó cũng đã “hôn” cái cổng này.
Nó nhanh chóng bị điều lên phòng hội trưởng để “nhận phạt”
Sau khi xuất viện lúc 3 năm trước, nó đã bị trầm cảm hết 1 năm, năm thứ 2 học lại lớp 11, bây giờ mới học lớp 12. ĐĂNG thì đã ra trường, nên đương nhiên cậu không còn là hội trưởng nữa, hội trưởng mới là một cậu nhóc trẻ măng, mà dù sao trong trường này…nó cũng là người già nhất mà!!!
Bị một đứa nhỏ tuổi hơn mắng te tua, đúng là không gì nhục bằng! dù sao nó cũng 20 tuổi rồi!!! tại sao thằng nhóc đó không biết câu “kính lão đắc thọ” nhỉ?
Trong lớp học, nó là một đứa imlặng nhất bởi nó…không nói được! bác sĩ bảo vì cú shock, nên nó không thể nói…nhưng bây giò cũng đã quen với việc này, chỉ là đi đâu cũng mang theo giấy và but thì quả là hơi phiền phức!
Chiều hôm đó, như bao ngày, nó đến bệnh viện để thăm TUẤN! TUẤN vẫn còn tình trạng sống thực vật, nhưng nó tự nhủ rằng sẽ đến thăm TUẤN hằng ngày…chí ít là đền khi cậu ấy tỉnh dậy! nó phải nói tiếng cám ơn với cậu ấy mà! Đúng không?
Chợt nó nhận được tin nhắn của ĐĂNG!
“đi uống rượu với mình không?”
Nó mỉm cười…
“OK!”
Tới quán rượu, nó liền bước vào trong, chợt bị bảo vệ cản lại.
“đây không phải là chỗ dành cho học sinh!”
Nó ngạc nhiên, rồi mới nhớ tới bộ đồng phục mà mình đang mặc! nó cười khổ, hí hoáy viết vào tờ giấy!
“tôi 20 tuổi rồi!” đưa cho bảo vệ coi!
Bảo vệ nhìn, rồi quan sát nó, lưỡng lự cho nó vào!
Nó nhanh chóng nhìn thấy ĐĂNG đang ngồi một mình trên quầy rượu, liền mỉm cười đi tới!
ĐĂNG thấy nó, cảm thấy rất vui,liền lấy ghế cho nó.
Nó nhìn ĐĂNG, hí hoáy viết mấychữ!
“cậu có chuyện gì cần nói hả?”
ĐĂNG nhìn, rồi cười!
“đúng là chỉ có bạn thân mới hiểu được mình!” rồi ĐĂNG nốc cạn ly rượu!
“thật ra…mình quyết định…sẽ đi MĨ!” ĐĂNG nói.
Nó mở tròn mắt nhìn ĐĂNG!
“tại sao?” nó ghi!
ĐĂNG nhìn nó, rồi nói.
“mình…vẫn còn yêu cậu!” ĐĂNGnói, nó liền cảm thấy lúng túng, ĐĂNG cười khẩy “đó là lí do…mình muốn qua đó! Có lẽ…mình sẽ có cuộc sống mới!” ĐĂNG cười khẩy, rồi uống thêm một ly nữa!
“chừng nào đi?” nó vẫn ghi vàotờ giấy!
“ngày mai!” ĐĂNG nhanh chóngtrả lời.
“cậu sẽ tiễn mình chứ?” ĐĂNG hỏi nó, nó nhìn ĐĂNG một hồi, mím môi lại rồi gật đầu!
Tại sân bay, ở đây có rất là nhiều người, chật vật lắm nó mới thấy được ĐĂNG. Thấy nó mặc đồng phục, ĐĂNG liền thắc mắc.
“mình trốn học đó!” nó ghi vào tờ giấy, kế bên vẽ một gương mặt sợ sệt!
ĐĂNG liền cười lớn, sảng khoái!
Nó lại hí hoáy viết.
“mình sẽ nhớ cậu!”
Đưa cho ĐĂNG đọc xong, nó liềnôm ĐĂNG!
“minh cũng vậy!” ĐĂNG nói, rồi buông nó ra!
“mình đi đây! Cám ơn vì đã tiễnmình!” ĐĂNG nói, xong quay lưng , chợt nó níu tay ĐĂNG lại.
ĐĂNG quay lại nhìn nó, nó rụt rèđưa cho ĐĂNG một tờ giấy, có lẽ nó đã ghi sẳn ở nhà.
“tìm…cái tên đáng gét giùm mình!”
ĐĂNG mỉm cười nhìn nó, cậu không nói tiếng nào càng khiếnnó lúng túng! Chợt nó cuối gầm mặt xuống. thấy vậy, ĐĂNG nâng mặt nó lên, khi nhìn được mặt nó thì nước mắt nước mũi đã chảy ròng ròng!
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19593)

Re: Tập cuối Đừng yêu tôi đồ ngốc! Vì yêu em nên tôi mới

#10 » Gửi bài gửi bởi Peterpan » 09/06/2012 14:24 » @19595

Nó ôm ĐĂNG lần nữa, không muốn rời! nó sẽ nhớ ĐĂNG, nhớ mãi kỉ niệm của 2 đứa, nhớ mãi thằng bạn thân này!
ĐĂNG cũng ôm nó, rồi cậu thở hắt ra!
Khi đứng ở phòng cách li, cậu nhìn ra, thấy nó đang vừa cười vừa vẫy tay chào mình.
Cậu phì cười, cái gương mặt cười gượng gạo của nó quả thật rất buồn cười! nó thật ngốc, muốn khóc thì khóc! Sao phải cười mếu máo như vậy chứ?
ĐĂNG quay mặt đi, mỉm cười.
“ngốc! QUÂN luôn bên cậu mà!” ĐĂNG thì thầm, rồi bước đi.
Tôi hôm đó, nó nằm ngay ra giường, lăn qua lăn lại!(vẫn là cái trò cũ!)
“rầm rầm!”
Đó tiếng động phát ra khi thân thể nó “chạm” vào mặt đất khi té giường!=.=”
Nó lồm cồm ngồi dậy, trong lúc hoa mắt, nó chợt nhìn thấy mộtcái hộp màu xanh biển.
Mở hộp ra, nó mới thấy trong đó là cái đồng hồ, cái đồng hồ màu san hô, nó mua trong lần đibiển với hắn!
Nó cầm cái đồng hồ đó, ngồi caanhj của sổ mà ngắm nghía! Nó hối hận…sao không tặng chohắn sớm nhỉ? Rồi nó ngước nhìn lên bầu trời, nó tự hỏi hắn đang làm gì? chắc bên MĨ đang là ban ngày nhỉ? Hắn có nhớ nó không? Hắn có biết là……..nó nhớ hắn lắm không?
Nước mắt nó tuôn ra từ khi nào? Nó chỉ biết nhìn cái đồng hồ mà tự hỏi khi nào hắn sẽ trở về! hắn nói có thể hắn sẽ khôngbao giờ gặp nó! chỉ là có thể thôi đúng không? Đó chỉ là một câu giả dụ, chứ không phải câu xác định mà! Đúng không? Rồi nó mỉm cười! đồ đáng ghét à! You là sao chổi của tôi! Tui và you…sẽ gặp lại mà! Đúng không?
Một buổi chiều, nó vẫn đi đến bệnh viện thăm TUẤN như thường lệ. chợt nó kinh ngạc khi không thấy TUẤN bên giường bệnh!
Chẳng lẽ…chẳng lẽ…cậu ấy đã……….
Nghĩ vậy, giọt nước mắt nó lại lăn dài! Nó khuỵu xuống bên cạnh giường, khóc nức nở! sao ai cũng bỏ nó mà đi vậy!
“ ai vậy?”
Nó ngước mặt lên khi nghe tiếng nói! Đã lâu rồi nó không nghe giọng nói này!
Là TUẤN! nó dụi mắt…đúng là TUẤN rồi!! nó liền lao lên ôm TUẤN! chợt nó bị đẩy ra!
“cô là ai?” TUẤN gương mặt ngạc nhiên nhìn nó!
Nó kinh ngạc đến nỗi miệng không ngậm lại được, nó vội vàng lấy giấy bút ra ghi.
“cậu không nhớ tôi sao?”
TUẤN đọc xong, liền nhìn nó, rồinhăn mặt!
“tôi và cô đã gặp nhau???”
Nó có phần hơi tức và khó hiểu,tính ghi tiếp thì y tá bước vào!
“đến giờ bệnh nhân tái khám, mời thân nhân bước ra!” y tá lạnh lùng nói, nó thè lưỡi xong cũng bước đi tìm bác sĩ!
“cậu ta bị mất trí nhớ sao?” nó ghi vào tờ giấy, đưa cho vị bác sĩ coi.
Bác sĩ xem xong, gật gù.
“đúng vậy! nhưng không sao đâu! Chúng tôi sẽ cố gắng tìm cách giúp cậu ấy!”
Nó suy nghĩ một hồi, rồi thở hắt ra, ghi vào tờ giấy.
“tôi không muốn cậu ấy nhớ lại chuyện trước kia! Quá khứ của cậu ấy đau khổ lắm! bác sĩ cứ để vậy được không?” bác sĩ đọc xong, ngước mặt lên nhìn nó, liền thấy nó 2 tay chắp lại, đôi mắt to tròn van xin!
Vị bác sĩ thở dài, xong gật đầu.
Nó mỉm cười, rồi cúi đầu thay cho lời cảm ơn, xong đi về!
Sau khi nó bước đi, vị bác sĩ nhìn vào trong góc tường, nơi có một tấm màn…
“cậu thật sự muốn như vậy à?” bác sĩ hỏi.
Tấm màn được vén lên, phía bên trong, TUẤN bước ra, đôi mắt đăm chiêu.
“cứ cho cô ấy nghĩ vậy! ít nhất…sẽ đỡ áy náy vì tôi!” rồi TUẤN nhìn bác sĩ “cám ơn bác sĩ!” xong bước đi.
hôm đó, TUẤN rời khỏi bệnh viện, bước đi trên đường, cậu cứ nghĩ về nó! trong lòng cậu…mong nó được hạnh phúc!Nó đúng là một đứa tốt bụng…thơ ngây…và ngu ngốc!
TUẤN nhìn quanh, bây giờ cậu không còn nơi nào để đi cả, thôi thì…xem trời là nhà vậy!
“chúc em hạnh phúc! TINH MI!”
Sau khi từ bệnh viện về, nó ghé vào một tiệm cà phê.
Đây là một tiệm cà phê rất nổi bật với màu tím chủ đạo, mọi vật trong đây đều có đặc điểm là dễ thương, lúc nào cũng đông khách và đặc biệt ….đây làtiệm cà phê của anh nó và NHƯ!
1 năm trước cả 2 đã làm đám cưới, tuy cuộc sống có hơi chật vật một tí, nhưng cả 2 rất hạnh phúc!
“em tới rồi à?” anh nó nói khi thấy nó. nó gật đầu.
“NHƯ đâu rồi?” nó ghi vào tờ giấy.
DUY liền lắc đầu, chợt từ nhà vệ sinh, NHƯ gương mặt thất thần bước ra! Thấy NHƯ, nó liền chạylại, nhưng khi thấy gương mặt của NHƯ, nó liền thắc mắc!
NHƯ đôi mắt rưng rưng nhìn nó…rồi ôm chặt nó!
“MI ơi! Tao…tao…tao có em bé rồi!”
“rầm!”
Nó chợt nghe như có tảng đá vạn tấn rơi ngay bên cạnh!
Nó đẩy NHƯ ra, luýnh quýnh viết vào giấy.
“thiệt không?” nó giơ tờ giấy lên, NHƯ liền gật đầu lia lịa!
Nó nhảy cẫng lên…thế là nó sắp làm cô rồi sao? A! nó thích em bé nga~
Khi nó ngừng nhảy như điên, thì đã thấy anh nó đang ôm NHƯ, có lẽ NHƯ đã nói cho anh nó biết rồi. nó thấy mừng cho cả 2!
Nhưng cái gì vậy nè? Sao…nó lạikhóc! Có thể vì vui? Nhưng nó biết rõ…nó khóc vì tủi! nó…nhớ hắn! không ngày nào là không nghĩ về hắn! cái tên đáng gét! Đáng gét! Sao lại bỏ đi chứ? cứ đợi đó đi! Khi hắn trở về, nó sẽ đạp hắn, đánh hắn, sẽ **** hắn…sẽ….ôm hắn thật chặt! chặtđến nỗi cho hắn khỏi thở luôn! Ôm hắn…cho hắn không chạy được luôn! Ôm hắn…để hắn không thể đi được nữa!
Ash! Cái gì vậy nè! Nó đang tức hắn mà! Sao lại nghĩ như vậy chứ?
Nhìn 2 người kia đang hạnh phúc, nó lẳng lặng bước ra khỏi quán!
Nó không về nhà, chợt nó muốnra công viên! Sau khi gửi xe xong, nó bước vào bên trong.
Cầu Em Được Người Tình
Như Tôi Đã Yêu Em
๑ ٥ॐﭐ ﺎ ٥ √ ﻉ ﮟ ٥ ﻻ ॐ٥๑
Peterpan
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️7/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: ?????
Xếp hạng Bang hội: ⚡??/??⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸13/4141🩸
Tiền mặt:
Nhóm:
Danh hiệu: ?????
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
(Unknown / No Data - 19595)


Trang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất