031 Dám coi chị đây là búp bê khí a
Ban ngày cô rõ ràng có xem qua hợp đồng thuê nhà, người thuê rõ ràng không phải Trần Huân mà...
Trong lòng Hoan Hoan hiện lên vô số nghi vấn, lại nhận ra anh vẫn còn đang nằm đè lên người mình. Không chỉ như thế, anh thậm chí bắt đầu giở trò.
Lửa giận bừng bừng bốc lên, cô nổi trận lôi đình mắng anh: “Vừa lòng cái đầu ngươi! Ngươi cút ra cho ta coi! Dám coi chị đây là búp bê khí a, muốn động dục cũng phải tìm cho đúng nơi!"
Nói đoạn, liền tặng cho anh ta một cái bạt tai.
Ai ngờ, động tác của anh so với cô còn nhanh gấp bội, mau lẹ chộp lấy tay cô.
Này cô bé, với người khác sao thấy ôn nhu lắm, mà với anh thì giống như là ba ngày ăn hạt tiêu, miệng trực phun ra lửa vậy. Haiz, xem ra sau này còn phải chậm rãi uốn nắn em.
Anh cười cười, bật dậy, thuận đà kéo cô ngồi lên.
Huân thấy trên người cô chỉ độc một bộ đồ ngủ mỏng manh không đủ ấm, bèn giơ tay xốc cổ áo lên, nhắc nhở: “Đừng nóng giận nha. Mau vào mặc thêm áo khoác, sấy tóc cho khô kẻo cảm lạnh. Ngoan nào!
Ngoan?
Cái chữ này làm cho Hoan Hoan ngơ ngác một chút, quên cả trả lời. Giọng anh ấm áp ngọt ngào, giống như đang dỗ người yêu vậy!
Tuy rằng hành động vừa rồi của anh thật quá mức, nhưng lời quan tâm lại hết sức xảo diệu, khiến Hoan Hoan tắt mất lửa giận.
Cô lúng túng lau lau mái tóc ướt, nghĩ rằng anh nói có vài phần đúng, liền cong môi đi vào phòng, không thèm để ý đến anh nữa.
Mặc áo khoác vào, cô cầm máy vừa sấy tóc vừa hỏi anh sự tình từ đầu đến cuối, mới biết được phòng ốc xác thực không phải anh thuê, là anh ở nhờ của một người bạn.
Sao lại trùng hợp thế không biết. Hoan Hoan bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Mỗi ngày ở khách sạn gặp tên này đã phát ngấy, đến tối về lại ở cùng nhà. Chịu sao cho thấu cả tháng nữa hả trời?
Anh thoải mái, nhẹ nhàng bâng quơ chỉ cho cô thấy những cái lợi: “Hoan Hoan, hai chúng ta mướn chung nhà là lợi nhiều hơn hại đó nha. Tuy rằng một nam một nữ cùng ở một nhà thật có chút bất tiện, nhưng nếu nhìn theo khía cạnh khác em sẽ thấy rằng: mỗi ngày anh có thể hộ tống em đi làm, che mưa che gió cho em. Nếu buổi tối em đói bụng, anh có thể nấu cơm cho em ăn. Còn nữa nha, có anh ở đây, em không cần sợ kẻ trộm háo sắc vì đã có anh làm bảo kê miễn phí, em thấy có đúng không?"
Hoan Hoan nhếch mép, nghĩ: hộ tống chẳng qua là thuận đường, nấu cơm ta sẽ không trông cậy vào ngươi, phòng kẻ trộm háo sắc, chỉ sợ ngươi so với cái kia còn nguy hiểm hơn bội phần.
Tắt máy sấy, tức giận nghía anh một cái, cô đáp lễ: “Ý của ngươi nói trắng ra là ngày 8 tiếng ngươi là cấp dưới của ta, còn lại 16h ngươi chính là cận vệ? Vậy ta có cần thêm vào trợ cấp cho ngươi chút tiền thưởng hay không?"
Anh cười nói: “Vậy cũng được, em nguyện ý thế thì anh vui lắm. Dù sao còn một tháng nữa là đến hạn anh trả nhà, nếu em tuyển anh làm cận vệ, anh sẽ ở chung với em ở đây"
Kỳ thực trong lòng anh đang tính toán: Phải tận dụng thời gian một tháng này để tạo cơ hội tiếp xúc thân mật, mau chóng chinh phục được cô.
Hoan Hoan trợn mắt lên, chán nản mà nói: “Ngươi đừng tưởng bở!"
Thuận tay quăng cái lược về phía anh, anh cười cười tiếp nhận.