021 Chủ xe bị đụng
Tử Mặc vừa muốn đuổi theo, lại vừa trù trừ do dự mà dừng bước lại.
Yêu nhau đã 7 năm, anh biết rõ rằng bỏ rơi Tề Hoan Hoan, sau này nhất định không thể kiếm được một người toàn tâm toàn ý lo lắng cho anh chu toàn như cô đã từng làm.
Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn rất nhiều, thật vất vả mới gặp được một người có gia thế như Diêu Tinh Tinh, không lẽ lại buông ra? Thực sự cơ hội này có thể giúp anh đỡ mười mấy năm phấn đấu. Điều này thì Tề Hoan Hoan không thể mang lại cho anh được. Mà Diêu Tinh Tinh cũng không phải gà mờ, vì thế anh không thể chơi trò bắt cá 2 tay được.
Suy đi tính lại, anh quyết định tạm thời lựa chọn Diêu Tinh Tinh.
Hoan Hoan bước ra khỏi nhà, liền thấy Lôi Lôi đang chờ cô ngay trước cửa.
Nhìn thấy cô từ trong bước ra, Lôi Lôi lo lắng hỏi: “Bạn không sao chứ, Hoan Hoan?"
"Mình không sao! Không phải là thất tình mà! Mình là người chủ động chia tay, thế nên có gì đâu mà đau khổ?" Hoan Hoan cười cười tự giễu mình.
Không muốn đụng chạm vào nỗi đau của bạn, Lôi Lôi mấp máy miệng hỏi lạc qua chuyện khác: “Vậy kế tiếp bạn tính như thế nào? Vẫn ở khách sạn à?"
"Phải tìm nhà trọ chứ! Nhưng chuyện này có muốn gấp cũng không được. Mình đã đăng tin tìm nhà trên mạng rồi!”- Hoan Hoan vừa lái xe vừa nói.
"Ừ... Nếu không bạn cứ đến nhà mình ở tạm cũng được mà?”. Lôi Lôi nói.
"Sao thế được! Mình không muốn làm kỳ đà cản mũi bạn và Lượng Tử đâu!" - Hoan Hoan thẳng thắn lắc đầu.
Lượng Tử là ông xã của Lôi Lôi, vợ chồng son mới cưới được hơn nửa năm. Nếu trước kia không dời đến ở cùng Tiếu Tử Mặc, Hoan Hoan hẳn nhiên sẽ vẫn sống nhờ tại nhà Lôi Lôi.
"Nhưng…” - Khuôn mặt Lôi Lôi đầy u sầu, lo lắng Hoan Hoan ở khách sạn không an toàn.
"Đừng lo lắng, mạng của mình tốt lắm, hơn nữa phòng ốc ở đó cũng rất tốt!"
Đang nói, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hoan Hoan tưởng Tiếu Tử Mặc, bèn không thèm để ý. Một hồi lâu, điện thoại lại gọi tới, Lôi Lôi liếc qua nhìn, là số lạ hoắc, liền thay Hoan Hoan bắt máy.
"Này! Bạn làm gì thế? Sao lại nhận điện thoại của mình…” - Hoan Hoan sốt ruột la lên.
Ai ngờ, Lôi Lôi đưa tay lên miệng khẽ “suỵt” rồi bấm nút trả lời…
"Là cô đụng phải xe của tôi phải không?" Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm thật dễ nghe, ngữ điệu chậm rãi ôn hòa, không hề có ý trách móc hay nóng nảy.
Nhưng Lôi Lôi lại không biết chuyện đã xảy ra, ngẩn người, bịt loa, quay đầu nhìn về phía Hoan Hoan: “Bạn đụng phải xe của người khác?"
Hoan Hoan nghe vậy, bừng tỉnh, vội tấp xe vào ven đường. Sau đó vội chộp lấy di động nói: “Vâng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cảm phiền ông đi sửa, tôi hoàn tiền, được không?"
"Cũng chỉ có thể như vậy, tôi làm sao tìm được cô? Cô làm tại tập đoàn Thị?"
"Đúng vậy, tôi tên là Tề Hoan Hoan”.
"Tề Hoan Hoan? Còn tôi tên Khưu Thiểu Trạch” – Anh ta khẩu khí có ẩn chứa nụ cười nhẹ nhõm: “Tốt lắm, khi nào công ty bảo hiểm liên hệ, tôi sẽ báo cho cô cùng đi”.
Hoan Hoan nhẹ nhàng thở ra: “Vâng”.
Hoan Hoan cảm thấy như vừa giải quyết xong một việc đại sự…cô chỉ sợ gặp phải người tính tình nóng nảy, bây giờ thấy người ấy ôn hòa dễ nói chuyện, vậy thì dễ giải quyết rồi. Cô lưu số điện thoại lại, nhưng lại quên béng mất tên anh ta, bèn lưu đại là "Người bị đụng xe" .
Khưu Thiểu Trạch cúp điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Huân, cười nói: “Những chuyện này là thế nào đây ông? Đột nhiên đối với cô Tề Hoan Hoan này lại cảm thấy hứng thú như vậy? Đón cô ta về đảm đương chức vụ Quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng VIP còn chưa đủ, lại còn vì cô ta mà ngay cả chiếc xe Bugatti cũng không cần?"
Trần Huân lắc lắc chén rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ sóng sánh, rồi từ tốn: “Ông không phải mơ ước nó đã lâu rồi sao? Vậy thì vừa vặn hợp ý ông rồi”.
Khưu Thiểu Trạch lắc đầu, biết Trần Huân luôn luôn tự ý quyết định, suy nghĩ kỳ bí không ai đoán ra.
Trần Huân lại lơ đễnh khẽ cắn môi, tưởng tượng ngày mai nàng thấy anh thì sẽ có thái độ như thế nào?