Quà Tặng Của Nỗi Đau
- Này - Nó gọi
- Gì - Tùng quay lại chau mày
- Mua ô sao ko che để ướt hết - Nó cũng khó chịu
- Anh mua cho em , nhưng tạnh mưa rồi thì thôi - Tùng quay đi lấy xe
- Anh đúng là .. cái đồ điên - Nó cười
Tùng quay sang nhìn nó cười vì nhận đc nụ cười ấm áp ấy . Anh thấy mọi cảm xúc xáo trộn từ lúc thấy Phong đến giờ biến mất ..
- Anh về thay đồ đi - Nó vỗ nhẹ vai Tùng
- Ko sao đâu , khô rồi ..
- Thay đi r đi đâu thì đi , ko em đi vs anh xấu hổ lắm - Nó khiêu khích
- K phải kháy - Tùng biết rõ
Hì hì . Nó cười thoả mãn ... Xong lại nặng trĩu những điều Phong đã nói lúc vừa rồi .. Phong đã cho rằng Phong k hề có lỗi gì và Phong luôn là người có quyền quyết định mọi thứ , làm mọi điều anh muốn .. Nó yêu Phong nhiều lắm nhưng k thể cứ nuông chiều sự ích kỉ ấy ở Phong .. Nó chờ ngày Phong nhận ra và thật sự cần nó chứ k phải để cho có rồi vất bỏ khi thíc như vậy . Nó đâu phải là thứ vô tri .
...
Chiều hôm ấy , tan làm , nó ngồi cafe với Tùng .. Anh đột nhiên đặt lên bàn chục cái thiếp cưới , mỗi cái 1 mẫu mã màu sắc khác nhau .. Nó tròn mắt suýt sặc nước ko hiểu anh định dở trò gì ..
- Cái gì thế anh - Nó cầm lên xem
- Thiệp cưới chứ cái j , mù chữ à - Anh vẫn lựa lựa ngắm ngiá
- Ai chẳng biết những để làm gì - Nó tò mò
- Chọn hộ bạn anh thôi , em chọn đi cái nào đẹp
- Em thấy giống anh cưới hơn là bạn anh cưới đấy
- Coi như 2 đứa mình cưới đi , chọn cái thật đẹp vào - tùng cười híp mắt
- ... đc thôi ... em cũng muốn biết cảm giác chuẩn bị lấy c là như thế nào - Nó im lặng 1 lúc r phát biểu hùng hồn
- Vậy có muốn đi thử áo cưới ko ? - Tùng nói
- Thật à .. có .. thử có mất gì đâu - Nó sướng đến chả suy nghĩ gì cả
- Vậy chọn thiệp xong anh sẽ lai anh đi xem váy - Tùng cười , trông hạnh phúc lạ
- Cái nào nhìn cũng đẹp là sao - Nó cặm cụi ngắm ngiá
- Đâu , những cái nào
- 4 cái này - Nó lấy ra dơ lên
- Giữ yên để anh chụp - Tùng lấy đt ra
- Cho bạn anh chọn hả - Nó ngơ ngác
- Ừm .. thế em nghĩ làm gì ...
Nó hí hửng tạo dáng cầm thiệp cưới chụp ảnh cười toe toét .. Háo hức xem có đẹp ko .. Rồi đòi về làm avata fb .. lúc mải xem ảnh , nó k nhận thấy ánh mắt Tùng nhìn nó .. ánh mắt ấy .. nó sẽ k bao giờ hiểu đc .. điều Tùng đang cất dấu .
...Áo cưới la liệt trước mắt . Nó vs Tùng ngắm hết cái này đến cái khác .. Nó chạy lăng xăng để xem , đứng nghe nhân viên bán hàng tư vấn .. Trong lúc ấy Tùng đã để mắt đến chiếc váy cúp ngực xoè đến đầu gối màu trắng tinh viền ren đính hạt chạy đều viền ngực .. Anh đã tưởng tượng khi cô bé ấy mặc chắc sẽ giống thiên thần lắm ..
- Em thử cái này đi - Tùng lấy chiếc váy ra ..
- Đc thử hả chị - Nó quay sang nhìn chị nhân viên
Chị ấy cười dịu dàng , cầm chiếc váy kéo nó lên lầu thay . Tùng ngồi dưới hồi hộp ... Rồi cô bé bước xuống .. chiếc váy đúng là rất đẹp .. đơn giản dịu dàng .. còn cô bé thì thật sự đẹp hơn cả thiên thần trong mắt Tùng ..
- Em lấy cái váy này - Tùng nói k suy nghĩ
- Ơ , sao lại lấy - Nó thì thầm thì thụp k dám nói to
- K sao đâu , em thíc k - Tùng cười
- Thíc nhưng lấy làm gì .. - Nó vẫn lí nhí
- Mấy hôm nữa bạn anh về làm đính hôn luôn nên ..
- À em hiểu rồi - Nó cười toe toét
- Nếu hôm nay em là cô dâu em sẽ nói gì với chú rể - Tùng lấy đt ra
Con bé nghĩ là chụp ảnh .. Nhưng Tùng chụp vài tấm rồi chuyển sang chế độ quay ..
- Em sẽ nói là .. - con bé nhìn thẳng vào máy đt
- .. Em yêu anh
Cô gái với chiếc váy cô dâu .. đang ngấn nước mắt .. run giọng nói 3 từ em yêu anh .Khiến lòng Tùng đau nhói . Nó cố kiềm lòng vì biết những lời ấy cô bé nói để cho 1 người khác k phải mình ..
...
Tùng lấy hoá đơn hẹn 2 ngày nữa đến lấy váy sau khi chỉnh sửa lại .
Anh ngồi xem lại đoạn băng vừa quay mà nó cảm thấy nước mắt của nó cứ như muốn rơi xuống . Xong kiềm chế đc nó khẽ cười .. tự cảm thấy hạnh phúc như đó là điều là dành cho nó .
Con bé lon ton xuống gác . Cười vui vẻ như k hề nghĩ đến chuyện gì ..
...
2 ngày hôm sau đó . Con bé tan làm .. đứng đợi Tùng đến đón .. chiều đã khá muộn Tùng vẫn ko thấy đâu .. Chợt 1 chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt nó .. 1 người bước xuống ..
- Em có phải là Hân ko ?
- Vâng , sao vậy - Hân ngạc nhiên
- Tùng nhờ anh đến đón em có việc
- Việc gì vậy anh ..- Hân tò mò
- Em cứ lên xe đi
Hân lên xe .. Chiếc xe dừng trước tiệm áo cưới hôm trước .. Hân ngơ ngác xuống xe khó hiểu
- Sao lại đưa em đến đây ? - Hân hỏi anh chàng lái xe
- Tùng nói hôm nay là đính hôn của bạn Tùng nên muốn em trang điểm làm tóc , và mặc chiếc váy hôm trc
- Anh ấy bị làm sao thế anh - Hân khó hiểu
- Hì .. Tùng làm gì cũng có lí do , em có thể coi như là giúp nó đc k ? - Anh ta lẻo mép
- Vâng .. em cũng rảnh
Trang điểm , làm tóc .. Mặc chiếc váy hôm nọ , đứng trước gương .. Nó ko nghĩ là nó sẽ có ngày đc mặc váy cô dâu .. Có xúc động đến rơi nước mắt .. sợ lem lớp trang điểm nó lấy tay chặn nước mặt lại .. ngửa mặt hít 1 hơi thật mạnh .
...
Anh kia quay lại sau gần 2 tiếng đồng hồ ko biết là đi đâu .
- Bây giờ đi đâu hả anh
- Ra biển
- Đính hôn buổi tối mà ở biển hả anh - Nó càng kì lạ
- Tây nó lắm chuyện thế đấy em ak
Hân ầm ừ lên xe .. Nó k hiểu sắp có chuyện gì .. Nhưng đột nhiên nó hơi mệt và khó chịu ..
...
20" sau , Hân tỉnh lại khi mệt quá thiếp đi lúc nào k biết . Đến biển từ lúc nào rồi vậy .. Nó xuống xe và đc anh kia dẫn đi 1 đoạn đường lên khá tối .. Nó hơi sợ .. Nhưng 1 lúc nó thấy phía xa có những ánh sáng lấp lánh kì lạ , lại gần .. là cả 1 đoạn đường đi trải dài 2 bên là toàn nến .. ánh mắt tò mò của nó cố gắng nhìn về phía cuối .. 1 đoạn đường khá dài toàn nến .. cuối cùng cũng xuất hiện 1 chiếc bàn trải khăn màu đỏ với bó hoa hồng trắng trên bàn .. Hân lại gần , tò mò cầm mẩu giấy đặt dưới cốc nên trên bàn có ghi dòng chứ " Em hãy cầm nó lên để trở thành cô dâu xinh đẹp nhất "
Hân mỉm cười , tò mò .. sao Tùng lại làm cái trò dở hơi này thế k biết . Dù sao thì con bé cũng vui lắm . Nó ngước lên thì thấy Tùng k hiểu trốn ở đâu giờ đã đứng trước mặt .. Anh mỉm cười , chỉnh tề trong chiếc áo sơ mi trắng và quần bò đen . - Không ra dáng chú rể gì cả - Hân cười .. dù như muốn khóc vì xúc động
- Vì .. anh ko phải là chú rể của em - Tùng cười cho có
Hân ngạc nhiên vì câu nói ấy . Rồi nó quay lại phía sau vì nghe tiếng bước chân chạy đến ..
Là Phong .. Anh dường như đã chạy rất nhanh đến đây . Mặt anh như đang rất lo lắng .. Anh vẫn thở gấp nhìn Hân
Thật ra chuyện này là thế nào ? 2 người con trai này đang làm trò gì vậy ???
.
.
.
.
.
Cách đó 2 tiếng .. Phong về nhà , mẹ nói có bưu phẩm gửi đến mẹ để trên phòng . Anh mở ra xem và nhận đc 1 chiếc thiệp cưới .. 1 chiếc đĩa CD và 1 mẩu giấy trên vỏ đĩa ..
Thiệp cưới ghi tên Hân và Tùng .. Phong rụng rời , chiếc thiệp rơi xuống đất .. chân tay nó luống cuống .. nó bối rối mở chiếc vỏ đĩa lấy đĩa cho vào lap để xem ..
Nó thấy những bức ảnh Hân cười tươi trong chiếc váy cưới .. ảnh 2 người đeo nhẫn cưới .. ảnh chọn thiệp cưới .. nụ cười ấy như xé vào lòng Phong .. anh đọc mẩu giấy ngoài vỏ đĩa
" Hân k yêu tôi . Nếu yêu Hân thì hãy đến ngăn cô ấy lại .. Còn nếu ko , tôi sẽ cướp cô ấy đi mãi mãi " và số điện thoại của Tùng . Phong toan chạy đi .. thì đoạn clíp phát hình Hân đang rưng rưng nước mắt .. ánh mắt ấy như bóp ngẹt trái tim của Phong .. câu " Em iêu anh " khiến nước mắt Phong rơi thật vội .. Nó k suy nghĩ gì nữa ..
- 2 người đang ở đâu - Phong gọi điện cho Tùng
Nó chạy như điên . Gọi taxi và ngay lập tức đến ...
.
.
.
.
Phong đứng đó .. nhìn Hân . 2 đứa nhìn nhau k nói 1 điều gì rất lâu ..
Tùng tiến lại phía 2 người . Nó cầm hộp nhẫn .. đặt vào tay Phong ..
- Đây là quà cho việc anh có mặt ở đây - Tùng mỉm cười
- Cám ơn - Phong nhìn Tùng biết ơn
Tùng bỏ đi .. cái dáng đi của 1 kẻ bỏ cuộc , từ bỏ t.y của mình dàh tặng cho ng khác
Phong lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đứng trước Hân , cô bé đã khóc nhèm hết mắt
- Anh xin lỗi .. anh sẽ bù đắp tất cả khi em là vợ anh , đc ko ?
Phong đeo nhẫn trước sự yên lặng của Hân .. con bé ngước mắt ướt đẫm nhìn anh .. rồi bất ngờ đổ xuống ..
Con bé ngã xuống trước sự bàng hoàng của Phong .. Tiếng Phong gọi tên khiến Tùng giật mình quay lại , anh như k thể làm gì nữa ngoài chạy thật nhanh quay lại .. Phong đang cố gọi để Hân tỉnh nhưng con bé vẫn yên lặng k 1 câu trả lời ..
Tùng kéo Phong ra ngày lập tức bế Hân lên và chạy thật nhanh .. Trong khoảnh khắc ấy Phong như chết lặng .. mất vài giây để nó tỉnh và đuổi theo .
..
Phong và Tùng ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu ..
- Ai là .. - Bác sĩ mở cửa bước ra định nói j đó
- Sao rồi bác sĩ - Phong đứng vội dậy
- Anh là Tùng à ? - Bác sĩ hỏi
- Tôi là Tùng - Tùng đứng dậy ngạc nhiên , còn Phong thì k hiểu chuyện j đang xảy ra
- Cô ấy tỉnh rồi , muốn gặp anh .. - Bác sĩ nói
- Cô ấy sao vậy - Tùng hỏi còn Phong im lặng từ lúc đó
- Bị suy nhược thần kinh , cơ thể yếu do k ăn uống đầy đủ , nên nghỉ ngơi k suy nghĩ và đc quan tâm chăm sóc nh hơn , ai là chồng cô ấy - Bác sĩ nhìn cả 2
- Tùng vào đi , đừng để Hân đợi ..- Phong vỗ vai Tùng
- Ừm .. - Tùng khó hiểu
..
Anh bước vào phòng . Hẫn vẫn nhắm mắt , đang truyền nước .. khuôn mặt nhợt nhạt khiến Tùng k đành lòng nhìn .
- Anh đấy à - Hân như nghe thấy tiếng Tùng đến gần
- Ừm , bác sĩ bảo em tìm anh - Tùng cười
- Anh là người xấu tính nhất mà em từng gặp - Hân cười
- Anh xin lỗi .. anh ..
- Anh phải giữ lấy em chứ .. sao lại nhường em đi - Hân đặt tay lên má Tùng
- Anh .. - Tùng đột nhiên cười hắt ra .. hạnh phúc rõ ràng qua nụ cười và ánh mắt đó
- Em yêu anh .. - Hân cười dịu dàng
..
Tùng mở cửa định kêu Phong vào nhưng anh đã đi mất .. Cô y tá đưa cho Tùng hộp nhẫn và 1 tờ giấy nhắn nói chàng trai vừa rồi gửi cho Tùng ..
" Đây là món quà cho anh vì đã làm Hân hạnh phúc trở lại . Hạnh phúc nhé "
Tùng cười . Đóng cửa lại ..
Nó lại gần Hân .. nắm lấy tay Hân và hôn nhẹ lên chiếc nhẫn ..
***
Hân tỉnh dậy sau 1 ngày ngủ miên man .. Tùng ngủ gục bên cạnh . Tay anh vẫn cầm hộp nhẫn , Hân lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay áp út của Tùng . Nó nắm chặt tay anh .. Mỉm cười khi anh chợt tỉnh giấc ..
- Em ngủ ngon ko - Tùng cười
- Em yêu anh
- ... - Tùng ngơ ngác
- Em yêu anh - Hân cười .. nước mắt khẽ rơi
- Hâm ạ , em định nói bao nhiêu lần nữa .. - Tùng cười đặt tay lên má Hân
- Đến khi .. 1 trong 2 đứa chết trước thì câu cuối cùng em vẫn nói vs anh là " Em yêu anh "
- Hì .. Anh yêu em
- Hơn bất kì ai chứ ?
- Hơn cả bản thân anh ..
....
Yêu thương luôn ở sau nỗi đau !
-----THE END-------