(24h) - Khát vọng trở về quê hương, trở về với gia đình khỏi nơi vùng đồng rừng hoang vu, heo hút của cô thiếu nữ Hà thànhbị gả bán làm vợ cho người đàn ông một vùng dân tộc Trung Quốcnhư ngọn lửa le lói hơn hai chục năm trời.
Khát vọng tưởng như đã có lúc bị tắt ngấm khi có những lần cô cố gắng bỏ trốn bị gia đình “chồng” bắt lại…
Thế nhưng, khát vọng ấy mạnh mẽtới mức, để có được cuộc sống tự do ở nơi mình sinh ra, cô đã phải vượt qua cuộc trốn chạy kinh hoàng cả ngày trời tự đan lưới giấu mình dưới gầm xe tải…
Những lần trốn chạy trong những năm đầu mới về “làm dâu” của Linh đều bất thành.
Sau mỗi một lần như thế, sự dè chừng của “gia đình chồng” với côcàng tăng; sự dám trốn chạy, dù chỉ trong ý nghĩ, của cô ngày càng khép chặt, đó là một thứ tâm lý “chim hãi cành cong” hoàn toàn dễ hiểu.
Hơn nữa, không phải cho đến bây giờ, vài chục năm về trước, thực trạng mất cân đối trong tỷ lệ nam –nữ của Trung Quốc khiến nhiều người đàn ông rơi vào cảnh khôngcó vợ, buộc phải lựa chọn giải pháp bỏ tiền ra để mua những cô gái người ngoại quốc bị lừa sang Trung Quốc bán.
Đa phần, những người đàn ông không lấy vợ được người bản địa rơi vào những gia đình nghèo khổ.Với họ, số tiền bỏ ra để “mua vợ” là cực lớn, chắt chiu nhiều năm mới có.
Mua về, không chỉ là “công cụ” để duy trì nòi giống, còn là “công cụ” sản xuất, là lao động quần quật cả đời để bù đắp lại khoản tiền đã được bỏ ra để mua chính họ, qua những kẻ môi giới buôn người.
Những bức ảnh kỷ niệm thời thiếu nữ của cô gái mất tích 21 năm trước được gia đình cất giữ...
Những phản ứng của cô gái Hà thành bị lừa bán dần cũng khép kín, không bị “biểu hiện” ra bên ngoài. Cô hiểu, muốn bỏ trốn được, phải có cơ hội, và quan trọng nhất, đó là phải có tiền.
Tiền, để chi phí cho cuộc trốn chạy,chi phí để thuê những người giúp mình bỏ trốn; thuê phương tiện đểvượt hàng ngàn cây số từ vùng miền núi heo hút Trung Quốc về Việt Nam. Tiền, là phương tiện để mua sự tự do!
Hơn hai chục năm “chung đụng” bị cầm tù trong gia đình “chồng”, cô gái Hà thành năm nào trải qua lao động khổ cực, trải qua những giằng xé về tinh thần có lẽ cũng nhanh chóng héo úa như một bông hoa bị nhiều gió mưa vùi dập, tới mức, có những lúc cô tưởng như quên cả tiếng mẹ đẻ, vì chẳng có cơ hội giao tiếp bằng ngôn ngữ tiếng Việt với ai.
Khi hai người đã có với nhau hai mặt con, đứa lớn 16 tuổi, đứa bé 14 tuổi, đó cũng là lúc kế hoạch chuẩn bị cho một cuộc trốn chạy cuối cùng của Linh được bắt đầu.
Cô xin gia đình chồng đi làm phu hồ cho một công trường cách nhà vài cây số. Công trường này, có cả những người lao động làm thuê người Việt Nam. Linh hiểu, đây là cơ hội duy nhất để cô có thể trở lạicuộc sống tự do.
Những ngày đầu tiên đi làm, cô cặm cụi và lầm lũi như một con rùa. Cô không giao tiếp, trò chuyệnvới ai, hoặc nếu nói, chỉ bằng thứ tiếng Trung Quốc lơ ngơ do hơn hai mươi năm sống kiếp bị bán làm dâu xứ người cô học mót được.
Tuy nhiên, sự im lặng của cô không phải không có chủ đích: cô bí mật dò tìm những người Việt Nam, để có cơ hội chia sẻ với họ vềtình cảnh của mình, vì ít nhất, trong cơn bĩ cùng như thế, nếu như cô “đánh tiếng” được về Việt Nam tình cảnh của mình, đó cũng là cơ hội để được giải thoát…