THẬT SỰ QUÁ TUYỆT! Phim bom tấm của Hollywood chỉ tới mức này là cùng! Một trận chiến sống còn của quái vật, và một con đã bị nuốt chửng! Có nghĩa là nơi này đã an toàn thêm một phần rồi. Chỉ hi vọng con dê kia cũng bị giết nốt, như vậy là hai con trùm chết rồi. Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ tuyệt, bởi điều tuyệt nhất là đây.
Trong quá trình lăn lộn trong bãi giữ xe, con rết đã dập tắt toàn bộ đám lửa! Một sự trùng hợp ngẫu nhiên hoàn toàn hợp ý tôi!
Không chần chừ nữa, ngay khi tôi đã xác định là lũ quái vật đã đi khuất tầm mắt tôi, tôi liền lao vào bãi giữ xe và hấp thu toàn bộ đống Nguyên ấy. Phải có cả trăm Nguyên ấy chứ! Thậm chí quá trình hấp thụ toàn bộ cũng phải mất vài phút, và ngay khi tôi hấp thụ hết tôi liền kiểm tra lại chỉ số của mình.
Tên: Lý An Sức mạnh: 14.5 Nhanh nhẹn: 7.2 Sức chịu đựng: 13.1 Cảm nhận: 6.9 Tái sinh: 5.7 ~0~ Kĩ năng Không đau đớn: Giảm cảm giác đau đớn của cơ thể. Độ thuần thục: 0.6%
Một Nguyên hoàn toàn mới! Tái sinh có tác dụng tăng cường tốc độ tự lành các vết thương lẫn hồi phục thể lực của tôi, và 5.7 là đã khá nhanh rồi. Về căn bản thì con người hầu như không có khả năng hồi phục thế nên tôi không biết 5.7 là cao như thế nào, tôi chỉ biết rằng các vết thương trên người tôi đang chậm rãi khép lại, chắc khoảng một tiếng nữa là hoàn toàn lành lặn.
Cảm thấy hoàn toàn lột xác, tôi trở lại con hẻm cũ. Lần này nó đã rất trống vắng, tôi hầu như không thấy một Kẻ Vô hồn nào cả. Hơi đói bụng, tôi ghé một quán hủ tiếu và tự phục vụ cho mình một tô, tiện thể lấy luôn con dao chặt xương ở đó. Sau tất cả những gì tôi trải qua, tôi xứng đáng được nghỉ ngơi một chút, thế nên tôi cũng hốt luôn một chai Sting khi đi ngang qua quán nước. Với một tô hủ tiếu nóng hổi và một chai nước ngọt ướp lạnh, tôi ngồi xuống và bắt đầu tận hưởng.
Ừm... thật thoải mái...
Tôi nghe thấy bước chân vang lên ở góc đường, không lâu sau người ta bắt đầu xuất hiện. Nam có nữ có, tổng cộng khoảng hai chục người sống sót sau khi bị màn sương đỏ kéo tới thế giới này. Họ trông thảm vô cùng, tóc tai bù xù mặt mũi tái xanh và mỗi bước đi đều lấm lét ngó tới ngó lui sợ hãi.
“ Lũ Vô hồn khu này bị giải quyết phần lớn rồi.”
Nghe thấy giọng của tôi cả đám quay người lại về phía tôt, và phần lớn trong số đó giật mình lùi bước. Chả trách họ được, vừa mới thoát khỏi vòng vây của một lũ quái vật và đang trong tình trạng sợ sệt cảnh giác thì lại gặp một thằng cởi trần ngồi ăn trong quán hủ tiếu, kế bên nó là một con dao to và một khúc gỗ dính đầy máu đỏ và não trắng.
Tôi cũng cóc biết vì sao tôi có thể ngồi ăn kế cái khúc gỗ ấy nữa! Có lẽ sau khi nhìn thấy mấy con quái vật trùm kia thì cảm xúc của tôi đã chai lại rồi ấy.
“ Bạn... bạn là người lùa tụi quái vật đi hả?” Một người trong đám ấy lên tiếng.
“ Phần lớn thôi, có lẽ còn vài con lảng vảng ở chỗ khuất nào đó, nhưng về căn bản thì khu vực này an toàn rồi.”
“ Vậy còn chờ gì nữa! Mau chạy khỏi cái chỗ quái quỷ này thôi!”
Ngay lập tức cả đám vội vàng chạy về phía cổng trường. Nhanh vậy? Tôi định nói cho họ biết mấy điều quan trọng mà... kệ, đằng nào cũng chả quen mặt đứa nào trong đó, tôi cứu tụi nó rồi thì hết nhiệm vụ.
Vậy là chỉ còn anh và em thôi hủ tiếu à...
Chằm chằm.
Mẹ nó! Ăn hủ tiếu cũng không yên nữa! Thằng nào con nào cứ nhìn tôi miết thế? Biết nhìn chằm chằm người ta khi đang ăn là vô văn hóa lắm không?
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy còn bốn người đứng lại và quan sát tôi. Hai nam hai nữ, và tôi vẫn chả biết mặt đứa nào cả. Người đang nhìn chằm chằm tôi là một cô gái với mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa và khuôn mặt đẹp kiểu lạnh lùng, dáng chuẩn cực kì, ít nhất phải mét tám và điện nước đầy đủ. Kế bên cô nàng đuôi ngựa là một cô gái tóc ngắn ngang má đeo mắt kính, dáng người hơi thấp nhưng được cái dễ thương. Đứng trước hai cô gái là hai thằng con trai, một chơi đầu đinh và một chơi kiểu tóc undercut nam tính. Cả hai đều có dáng người cơ bắp, có vẻ hai thằng này khá chăm luyện thể hình.
“ Tại sao mấy người không đi theo đám kia đi?” Tôi hỏi những người còn đứng lại, cố tỏ ra lịch sự và không chửi thề.
“ ... vậy tại sao bạn không đi theo họ?” Một cô gái hỏi ngược lại tôi.
Ồ con nhỏ này được, biết quan sát kĩ mọi thứ đấy. Ba người còn lại gật đầu hùa theo con nhỏ ấy.
“ Tốt thôi, tui tưởng sẽ không ai rảnh mà để ý mấy cái chi tiết này, nhưng mấy người hỏi thì tui cũng trả lời...”
Tôi nói cho họ biết về chỉ số và Nguyên, đồng thời về bộ mặt thật của nơi này, cùng với manh mối tôi tìm được. Vẻ mặt của bốn đứa đó càng lúc càng tái mét khi tôi kể, và sau khi nghe về mấy con trùm, một thằng trong đó trông như muốn xỉu. Sau khi tôi kể xong, con nhỏ nói chuyện với tôi lập tức chứng thực bằng cách gọi lên bảng chỉ số của nó.
Tôi không nhìn thấy gì cả, có lẽ là chỉ chủ của cái bảng mới thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của con nhỏ ấy thay đổi là hiểu nó đã tin rồi.
“ Bọn mình... có thể theo bạn không?” Con nhỏ hỏi với sự ngập ngừng lo sợ.
Tôi thú thực là tôi muốn từ chối lập tức. Tôi không phải loại người muốn giao tiếp với người lạ, vả lại tôi cũng chả biết bản tính của lũ này là gì, và trong tình trạng hiện tại thì tụi này cũng là cục nợ mà thôi, chả giúp gì được cho tôi.
Thế nhưng khi tôi nghĩ tới việc mình còn chín manh mối để tìm trong cái khu vực trăm hecta đất này tôi liền nghĩ lại. Sao lại không chứ, càng nhiều người càng tìm nhanh mà.
“ Được thôi. Tui là Lý An, còn mấy người thì sao?”
------------ Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này (Tổng: 3): vipmathuah • Codeviet • Aduad
_______________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Cô gái tên Trầm Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào Lý An, người đang thư thả bước đi như đang tản bộ trong công viên nếu như không tính đến việc trong tay của cậu ta là một con dao to tướng và tay kia là một khúc gỗ không biết đã thấm máu bao nhiêu người.
Đây có phải lựa chọn chính xác không?
Càng đông càng an toàn, đó là tâm lý của mọi người, thế nhưng trong mắt Mỹ Linh thì một đám đông như rắn mất đầu chẳng thể tạo được cảm giác an toàn cho cô, thay vào đó anh chàng tên Lý An này lại thực sự biết mình nên làm gì. Chưa kể tới việc Mỹ Linh tận mắt thấy Lý An đập vỡ đầu một Kẻ Vô hồn chỉ bằng một cú vung gậy.
Và vẻ mặt nó như thể nó đã làm điều này nhiều tới phát ngán rồi.
Thằng này... quá nguy hiểm.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu như ở bên ngoài có lẽ thằng này là một tên cuồng sát bệnh hoạn giết người không ghê tay, nhưng ở đây nó lại là người mạnh nhất. Nếu ở với đám đông Mỹ Linh biết cô sẽ cảnh giác không chỉ với lũ quái vật đột ngột xuất hiện mà còn phải cảnh giác với những người xung quanh.
Khuôn mặt và vóc người mà Mỹ Linh luôn tự hào giờ trở thành nam châm hút rắc rối tại cái nơi mà mạng người không đáng một xu này. Ai biết được khi rơi vào tuyệt vọng con người có thể làm những điều điên rồ gì.
Đi theo Lý An là một lựa chọn đầy mâu thuẫn, như một con dao hai lưỡi. Mỹ Linh tin tưởng ba người bạn thân từ cấp ba của mình, họ sẽ không làm hại cô, nhưng Lý An thì khác. Mỹ Linh không biết được thằng đó đang nghĩ gì, điều gì ẩn sau nụ cười thoải mái của nó, và quan trọng nhất là liệu nó có ý đồ xấu với cô không.
Thế nhưng cũng có thể khẳng định rằng ở bên Lý An thì cả đám bọn cô mới có thể an toàn.
“ Thằng đần này! Nhắm vào đầu ấy! Đâm vào ngực nó chỉ khiến nó khựng lại chút thôi, muốn nó chết liền thì đập vào đầu ấy, không thì ít nhất cũng làm nó gãy cổ đi.”
Nhanh như chớp, Lý An vươn tay chụp lấy đầu một Kẻ Vô hồn và nhấc nó lên khỏi người của Tường, một trong ba người bạn của Mỹ Linh. Cảnh tượng này thật sự rất ngược đời, một thằng trông như mọt sách yếu ớt lại nắm lấy đầu của một người trưởng thành và nhấc lên như nhấc đồ chơi, trong khi anh chàng soái ca có thân hình chuẩn nhất lớp lại nằm thở hổn hển trên mặt đất, khắp người đầy vết trầy xước.
Rắc!
Chỉ với một cái vặn cổ tay, một tiếng động chói tai vang lên và cả bọn có thể thấy rõ được rằng xương cổ của con quái vật đã lìa ra. Một kí tự đang bốc cháy trong suốt hiện ra và Lý An vươn tay chụp lấy nó.
“ Ai giết người đó lấy Nguyên, nếu muốn có Nguyên thì lần sau cố mà tự giết một con đi.”
Nói rồi Lý An ném cái xác của con quái vật qua một bên như ném một bịch rác. Nuốt nước bọt cái ực, cả bốn người còn lại run rẩy gật đầu.
Đã hơn một tiếng trôi qua và Lý An vẫn đang kiên nhẫn khiến bốn cục nợ của mình làm quen với lũ Vô hồn. Địa điểm hiện tại của nhóm năm người này là bên trong kí túc xá nữ, và cả nhóm đang lùng sục từng căn phòng để kiếm mấy Kẻ Vô hồn còn sót lại.
Lý do của Lý An rất đơn giản và đầy sự tàn bạo.
“ Các sinh viên nữ thường có thể hình thấp bé hơn nam, đồng thời cũng yếu hơn nhiều. Như vậy khi biến thành quái vật thì quái vật nữ sẽ yếu hơn quái vật nam, mục tiêu lí tưởng để mấy người giải quyết.”
Đối với nó việc giết những sinh vật từng là người đã trở nên vô cùng bình thường. Nó dễ dàng tìm được một lý do để khiến cho sự dằn vặt biến mất. Tóm lấy đầu một Kẻ Vô hồn, Lý An dùng con dao của mình và đâm vào mặt con quái vật và xẻ thịt ra, để lộ ra xương mặt của nó.
“ Chúng nó có thể có ngoại hình con người nhưng tụi nó đã là quá vật rồi. Không chỉ mặt mũi biến mất mà ngay cả kết cấu xương cũng thay đổi. Thây không? Không có hốc mắt hay khe mũi, quai hàm cũng không, về cơ bản thứ duy nhất còn sót lại là khoang tai. Thứ này đâu còn là con người, và nếu nó muốn giết mấy người thì việc đáp trả bằng vũ lực tương đương là hoàn toàn hợp lý.”
Như Lý An nói, xương mặt của con quái vật hoàn toàn nhẵn nhụi như vỏ trứng vịt. Không hốc mắt, không gò má, không răng miệng, không gì cả.
“ Hơn nữa nếu mấy người chết ở đây thì gia đình mấy người sẽ ra sao? Ai mà biết được khi nào họ cũng bị giống mấy người, bị kéo vào một thế giới kinh khủng nào đó.”
Câu nói cuối cùng của Lý An hắt một xô nước đá vào bộ não mơ màng của bốn người sống sót. Ngay lập tức thái độ họ thay đổi, từ vẻ sợ sệt hoang mang biến thành quyết tâm sống sót cao độ, đôi mắt họ như đang rực lửa.
Trời ạ, kĩ năng chém gió của mình vẫn quỷ khốc thần sầu như xưa.
------------ Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này (Tổng: 3): vipmathuah • Codeviet • Aduad
_______________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Cuộc săn trở nên dễ dàng hơn so với lúc trước. Hai thằng con trai, Minh Tường và Thanh Long, đã thể hiện được mặt nam tính của mình và đưa đống cơ bắp ấy vào sử dụng đúng chỗ, thành công giết chết hai Kẻ Vô hồn mà không tốn nhiều thời gian. Dù sao hai người này cũng từng học võ, cái họ cần là lòng can đảm và sự quyết tâm mà thôi.
Hai cô gái,Mỹ Linh và Khả Ngọc, cũng không thua kém lũ con trai. Nhất là Mỹ Linh, cô gái này có chiều cao hơn cả lũ con trai và một thân hình cực cân đối do luyện tập bóng chuyền, có phần trội hơn hai đứa bạn khác giới của mình. Khả Ngọc tuy kém hơn, thế nhưng ít nhất con nhỏ cũng đã ngừng run lẩy bẩy mỗi khi đối diện với quái vật và đã có can đảm cầm dao chém trả.
Một tiếng nữa trôi qua và cả nhóm đã hoàn toàn thanh lý xong một kí túc xá nữ. Lý An gần như không đánh đấm gì, chỉ đứng ngó và canh chừng, thậm chí còn lục tung mọi thứ lên trong ánh nhìn khinh bỉ của hai cô gái. Nó cố tìm manh mối, nhưng có vẻ đó không phải lí do hợp lý để giải thích việc lung tung phòng của phái nữ.
Cảm thấy đắng lòng, Lý An đành phải đi ra ngoài cho mấy bạn nữ tự mình lục lọi, trong khi hai thằng con trai kia thì lo canh chừng bảo vệ. Không có gì để làm và biết rõ lũ gà con đã có thể tự lo cho mình, Lý An ra ngoài tản bộ cho thoáng.
Không lâu sau, bước ra khỏi kí túc xá nhóm bốn người nhìn thấy Lý An đang thảnh thơi ngồi kế bên mấy cái bàn nhựa, trên đó là mấy hộp cơm và đồ ăn cùng vài chai nước lạnh.
“ Không tệ, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.”
Mấy tiệm cơm vẫn mở cửa và chẳng có lý do gì mà Lý An không viếng thăm cả. Dù sao giờ cũng gần giữa trưa rồi và nó cũng cảm thấy đói bụng dù cho mới quất một tô hủ tiếu đầy ắp mấy tiếng trước, chắc chắn là mấy người kia cũng đói thế nên nó cũng chuẩn bị sẵn cho luôn.
“ Cảm ơn bạn,” Mỹ Linh nói, “ nhưng tại sao lại mất công vậy? Nếu tụi mình ra ngoài quán ăn luôn không bớt mệt hơn sao?”
Lý An nhún vai trả lời:
“ Lũ ngu lúc trước chiếm mẹ nó cái con đường đó rồi, bảo là lương thực khan hiếm nên phải tiết kiệm. Có mấy thằng đã biết đi săn lũ Vô hồn rồi nên chỉ số cũng không thua mấy người nhiều đâu, nhờ vậy mà tụi nó khá chảnh chó và không nghe nói chuyện văn minh.”
Bốn người nuốt nước bọt. Họ biết rằng Lý An rất mạnh, thế nhưng bị mười tám người bao vây mà vẫn đi ra với mấy hộp cơm, thậm chí có thời gian lấy luôn nước ngọt nữa. Giờ nhìn kĩ lại, quả nhiên trên người Lý An có vài vết bầm tím bị bụi bặm che lên, nhiều hơn vài vết máu, thậm chí khúc gỗ cũng đã biến mất và con dao thì đẫm máu.
“ Lũ ngu ấy không biết biết ơn là gì, giám giành đồ ăn của tui.” Lý An lắc đầu thở dài, “Nếu không có tui thì tụi nó còn chả có mạng để ăn nữa, vậy mà...”
Bốn người không dám nói gì hơn ngoài cảm ơn và im lặng ăn uống. Họ biết ơn đấy, nhưng đồng thời lạnh gáy khi nhìn thái độ dửng dưng như không của Lý An.
Bầu không khí trở nên rất căng thẳng và nặng nề, và Khả Ngọc cảm thấy rất áp lực. Cố gắng làm bầu không khí thoải mái hơn, Khả Ngọc lên tiếng:
“ À mà nếu đây giống game thì tại sao lũ quái vật không rơi đồ nhỉ?”
Nói xong Khả Ngọc liếc mắt nhìn phản ứng của Lý An và giật mình. Chỉ thấy nó trợn tròn mắt khi nghe Khả Ngọc vừa nói xong, sau đó nó cúi mặt xuống lấy tay che mặt lại.
“... hoàn toàn quên mất vụ đó.” Lý An thì thào.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và quá căng thẳng mà Lý An quên bẵng đi mình còn một món đồ chưa xài. Móc từ túi quần ra hai viên xúc xắc trắng đen, Lý An nhìn chúng bằng cặp mắt lo ngại.
[Xúc xắc vận mệnh: Vận mệnh luôn tồn tại hai mặt, may mắn và xui xẻo. Hãy tung chúng ra, và đón nhận vận mệnh của bạn.]
Nhìn kiểu gì đi nữa thì cái thứ này không chỉ mang tới điều tốt mà còn có thể mang tới điều xấu nữa. Tuy nhiên giờ Lý An đang ở trạng thái hoàn hảo nhất, hơn nữa nó cũng không có gì để mất ngoài trừ cái mạng quèn này, và cái tính tò mò chết tiệt của nó lại nổi lên. Giờ thì Lý An cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, và nó phải tung xúc xắc cho bằng được.
Khi cả bọn thấy Lý An đứng dậy với vẻ mặt nghiêm trọng và bắt đầu bước ra ngoài, cả bọn lập tức căng thẳng. Khả Ngọc cảm thấy bối rối vô cùng, chả biết nhỏ nói sai gì khiến cho thái độ của Lý An thay đổi như vậy, thế nhưng Mỹ Linh ngồi cạnh nhỏ nắm lấy tay nhỏ trấn an.
Hít thở thật sâu và cảnh giác cao độ, Lý An thả cặp xúc xắc xuống.
Lọc cọc, lọc cọc, lọc cọc.
Âm thanh của xúc xắc nảy lên mặt đất và lăn qua lăn lại vang lên, và cuối cùng nó ngừng lại. Xúc xắc màu trắng hiện ra năm nút, còn xúc xắc màu đen hiện ra hai nút.
DING!
Một tiếng chuông lanh lảnh ngân lên và hai cục xúc xắc phát sáng và bị hút vào nhau, hợp lại thành một quả cầu sáng rực rỡ.
[Chúc mừng bạn đã đạt được vật nuôi: Hắc Hồ Điệp ( Cấp bậc: ba sao)]
[Thành tích mới: là người đầu tiên sở hữu vật nuôi.]
[Phần thưởng: Sách kĩ năng vật nuôi ngẫu nhiên.]
Một cuốn sách mỏng dính và cũ kĩ rớt xuống mặt đất nhưng Lý An không quan tâm, thay vào đó nó nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng trước mặt nó. Quả cầu ánh sáng dần thay đổi, nó bắt đầu biến thành hình dạng một sinh vật nhỏ bé bằng nắm tay của nó. Vài giây sau ánh sáng biến mất và Lý An có thể nhìn thấy rõ sinh vật bé nhỏ đang lơ lửng trước mặt nó.
Một cô gái tí hon chỉ cao hơn ngón tay nó một chút đang mỉm cười vui vẻ nhìn nhó, đôi cánh bướm màu đen không ngừng vỗ sau lưng cô bé.
------------ Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này (Tổng: 3): Aduad • Codeviet • vipmathuah
_______________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
------------ Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này (Tổng: 3): Aduad • Codeviet • vipmathuah
_______________ Tác Giả - Người sáng tạo và kết thúc mọi thứ
Truyện ngắn:
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.