Chap 31:
Em ngồi bắt đầu hì hục ngồi tỉ mỉ gấp từng con hạc giấy bé xíu để bỏ vào trong lọ thủy tinh. Cứ thế em ngồi gấp, gấp, gấp và gấp. Mặc dù buồn ngủ lắm nhưng em vẫn cố ngồi gấp cho đầy lọ thủy tinh tặng nhỏ. Biết thế lúc chiều em mua cái lọ loại bé thôi, thì bây giờ khỏe rồi. Mãi đến 5h sáng mà hai mắt em bắt đầu mờ đi, các ngón tay đã đơ luôn rồi, còn cái lưng mỏi thì thôi chứ. Vậy mà em mới gấp được gần đầy lọ, em cũng chả biết là bao nhiêu con hạc giấy ở trong đó nữa. Em quay qua đặt báo thức 6h rồi nhắm mắt ngủ một lát. Em vừa mới chợp mắt một tí thì cái chuông báo thức điện thoại vang lên inh ỏi. Em lật đật đi vệ sinh cá nhân rồi lại tranh thủ gấp thêm vài con cho đầy lọ rồi hí hửng đạp xe đi qua nhà nhỏ. Nhỏ đang ngồi thẫn thờ đung đưa trên cái xích đu dưới gốc ổi, mái tóc nhỏ khẻ đung đưa theo làn gió.
– Em: Linh ơi! – Em cất tiếng gọi.
Thấy em, nhỏ lại nở nụ cười tươi rói chạy ra.
– Nhỏ: Anh đến sớm thế, ủa mà sao nhìn mắt anh thâm vầy nè? – Nhỏ đưa tay sờ lên mặt em.
– Em: Có gì đâu, hèhè. Tặng em nè.
– Nhỏ: Woa, đẹp quá! Anh gấp khi nào thế?
– Em: Anh gấp hồi tối qua ấy mà.
– Nhỏ: Vậy nên đây là lí do mắt anh bị thâm như gấu trúc đó phải không? – Nhỏ nói mà mắt đã long lanh chực khóc.
– Em: Có gì đâu, tí anh về ngủ bù cũng được mà, hèhè. Em ăn sáng chưa? Mình đi ăn đi. – Em đưa tay lau giọt lệ ở khóe mắt nhỏ.
Nhỏ không nói mà chỉ gật đầu. Em đèo nhỏ ra quán bà Hai mà em với nhỏ thường ăn ở đó. Đi đường mà nhỏ không hề nói tiếng nào, chỉ ôm em rồi dựa đầu vào lưng em.
Đến nơi em gọi hai tô hủ tíu ra, nhỏ cứ ngồi chống cằm nhìn em ăn.
– Em: Sao em không ăn? Phải ăn đi mới có sức mà đi đường chứ. Kỳ này em đi mà sụt đi lạng nào thì về anh bắt ăn cho lên hẳn đó nha.
– Nhỏ: Ừm, hìhì. Anh cũng nhớ là ăn uống đầy đủ đó. Ăn tương ớt ít thôi nha và còn…
– Em: Ăn thêm nhiều rau chứ gì?
– Nhỏ: Em dặn không thừa đâu.
– Em: Biết rồi, nào A nào! – Em đút cho nhỏ miếng thịt. – Thế mới ngoan chứ. Ăn lẹ đi rồi về nào. Sắp 8h rồi kìa.
Em ăn xong ngồi nhìn nhỏ ăn, em phải ép mãi thì nhỏ mới ăn hết được tô hủ tíu. Ăn xong em đèo nhỏ về. Nhỏ dựa đầu vào lưng em và em cảm nhận được hơi ấm từ những giọt lệ của nhỏ đang lan dần trên lưng em.
– Nhỏ: Em đi rồi anh có nhớ em không? – Giọng nhỏ khan lại.
– Em: Nhớ chứ sao không.
– Nhỏ: Nếu em đi luôn không về đây nữa thì sao?
– Em: Làm sao thế được.
– Nhỏ: Ừ, hihi.
– Em: Vậy khi về quê rồi em có nhớ anh không?
– Nhỏ: Không, em sẽ quên anh luôn.
– Em: Hả? Nếu vậy thì khi em quay về anh sẽ lại bám theo em và tán lại em.
Vừa nói có vài câu mà đã về đến nhà nhỏ, có vẻ mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, xe cũng đã đến và chỉ chờ mỗi nhỏ.
– Nhỏ: Anh chờ em một chút nha. – Nói xong nhỏ vào nhà một lát rồi chạy ra, tay cầm một bức thư.
– Nhỏ: Cái này khi về nhà rồi anh hẵng mở ra xem nha. – Giọng nhỏ đã lạc hẳn đi và những giọt lệ đã lăn dài trên đôi gò má.
Em đưa tay lau hai hàng nước mắt đang lăn dài.
– Em: Ngốc thế, chỉ là đi về quê vài ngày thăm nội thôi mà có cần khóc lóc thế không? Nếu em nhớ anh thì tranh thủ về sớm cũng được mà. Em đi nhớ giữ gìn sức khỏe đó.
Lúc này nhỏ oà khóc to hơn ôm chầm lấy em. Hương thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc nhỏ làm lòng em xao xuyến. Em ôm nhỏ, vuốt lên mái tóc của nhỏ.
– Em: Thôi nín đi nào, mít ướt thế là anh không thích đâu. Chỉ là một tuần thôi mà, sẽ nhanh thôi.
Nhỏ không nói gì vẫn cứ khóc, khóc ướt đẫm vai em luôn, nhìn đôi vai nhỏ rung lên làm em càng thêm thương nhỏ khôn xiết.
Mãi đến lúc bác tài với mẹ nhỏ hối dữ lắm nhỏ mới thả em ra mà lên xe. Lên xe rồi mà nhỏ vẫn ngoái đầu nhìn lại vẫy tay tạm biệt em, nhỏ vẫn khóc.
Em đứng nhìn theo bóng chiếc xe cho đến khi chiếc xe đã khuất sau hàng cây và hòa vào dòng xe tấp nập.
Em đạp xe về nhà rồi lăn ra đánh một giấc cho khỏe. Đến lúc thức dậy thì đã 3h chiều. Đúng là thức đêm mới biết đêm dài, ngủ ngày mới biết ngày dài hơn đêm. Em đi vệ sinh cá nhân rồi chiên tạm ít cơm nguội lên ăn lót dạ. Ăn uống xong thì em đi chợ mua đồ về nấu bữa tối. Đến 4h hơn thì em nấu xong. Lúc này mới sực nhớ ra lá thư của nhỏ đưa, em chạy lên nhà moi lá thư đó từ trong cái túi áo khoác ra.
Lá thư của nhỏ viết dài lắm. Chủ yếu nhỏ toàn dặn em không nên thế này thế kia, phải như vầy, như vầy và như vầy. Em bất giác bật cười trước những dòng chữ ngay ngắn mà toàn làu bàu về em như vậy. Nhưng những dòng chữ cuối cùng làm em bàng hoàng.
– Có lẽ lần này em sẽ không quay về đây nữa, mọi chuyện học hành ba mẹ em đã rút hồ sơ xin chuyển về Lk học rồi, thế nên anh hãy quên em đi. Hãy ném hình bóng em vào trong một góc và hãy đi tìm cho mình một hạnh.
Phúc mới. Những tháng ngày bên cạnh anh là những tháng ngày em hạnh phúc nhất, nhưng không còn sự lựa chọn khác, em phải nói với anh rằng:
– Mình chia tay đi.
Nhưng em thật sự không có đủ dũng cảm để đứng trước mặt anh để nói điều đó. Mong anh hãy hiểu và quên em đi, em cũng sẽ quên anh thôi, em xin lỗi anh nhiều lắm (Trích nguyên văn đoạn cuối).
Đọc tới dòng đó mà em thần người ra, như không còn tin được vào mắt mình nữa. Những giọt nước mắt của em đã bắt đầu lăn ra từ lúc nào. Ở trên bức thư có rất nhiều chỗ bị nhòe ra, chứng tỏ nhỏ cũng đã khóc rất nhiều khi viết bức thư này.
– “Chẳng phải nhỏ đã nói là chỉ đi về quê thăm nội ngoại gì đó 1 tuần thôi sao, sao bây giờ lại nói là không trở về nữa chứ? Chắc chắn nhỏ chỉ đang gạt mình thôi, chắc chắn nhỏ sẽ trở về mà.” – Em tự an ủi mình nhưng tâm trạng vẫn thất thần. Từ lúc đó đến hết tuần em nằm ở nhà trùm chăn như một thằng tự kỉ.
Ba mẹ cũng lắc đầu ngao ngán thở dài.
Mãi đến hôm cuối tuần bọn thằng Thông lên lôi em mãi em mới theo bọn nó đi bắn cf. Nhưng em chẳng thể nào tập trung bắn được, mặc dù bọn nó đã cố gắng chạy lại gần em rồi giả vờ bắn hụt để em bắn nhưng em cũng không bắn trúng.
– Thông: Tao biết con Linh đi rồi mày rất buồn, nhưng mày như thế này thì… – Thằng Thông thở dài. – Thật ra trước hôm nó đi nó có xuống nhờ tao an ủi mày giùm nó.
– Em: Tại sao mày biết Linh đi mà mày không nói trước với tao?
– Thông: Nó xin tao đừng nói trước với mày. Mày cũng đừng buồn nữa, bất cứ ai cũng không muốn thấy mày tàn tạ thế này đâu, chắc chắn cả Linh ở đây thì nó cũng vậy.
– Em: Ừ, thôi tao đi dạo chút đây. Bọn mày cứ chơi đi.
– Thông: Bọn tao đi với mày.
– Em: Khỏi cần, cho tao mượn xe.
Em ra tính tiền rồi đi dạo qua những nơi em với nhỏ hay đến.
Đoạn đường kia mà em hay đèo nhỏ đến trường vẫn thân thương như ngày nào mà bóng dáng nhỏ nay đã không còn ở đây.
Những góc quán bánh bèo, quán hủ tíu quen thuộc hay là những nơi em với nhỏ hay lui tới thì quang cảnh vẫn như cũ nhưng giờ chỉ còn mình em lẻ loi một mình.
Em ngồi vào quán nước mía mà em với nhỏ hay ngồi nghỉ mệt ngắm đường xá. Lâu lâu hình ảnh đáng yêu của nhỏ lại hiện lên trước mặt em rồi lại thoáng vụt tắt theo tiếng còi xe của người đi đường.
Em thẫn thờ cứ đạp xe đi vòng vòng cho đến khi sương bắt đầu xuống em mới đạp xe về trả cho thằng Thông.
…
Sáng hôm sau em thức dậy nhờ tuyệt chiêu của mẹ, em vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi học luôn.
– Mẹ: Không ăn sáng à con?
– Em: Dạ không, tí lên trường con ăn sau.
Em đạp xe đi một hồi đến đầu đường X để hy vọng tìm được cái hình bóng thân thương ấy đang đứng đưa tay che nắng chờ em đèo đi học. Nhưng trước mắt em vẫn là khung cảnh cũ, vẫn vài người chạy bộ ngang qua, vẫn cái mái hiên mà nhỏ hay đứng chờ em nhưng giờ thì mái hiên vẫn ở đó còn nhỏ giờ đang nơi đâu.
Ngồi trong lớp học em cố không suy nghĩ về nhỏ nữa vì chắc rằng nhỏ cũng không muốn thấy một thằng Đức tàn tạ, thiếu ý chí như vậy. Em cố ngồi bắt chuyện với xóm nhà lá để hình bóng nhỏ không còn hiện lên trong đầu em nữa.
Cứ thế ngày qua ngày em đâm đầu vào học và game để che khuất đi hình bóng của nhỏ trong tim mình.
Thoáng chốc đã đến năm mới, tết đến xuân về và kèm theo câu chúc tết đầy ý nghĩa và quen thuộc của các bậc giáo viên.
– Chúc các em sang năm mới thêm một tuổi thêm chăm ngoan và ăn tết vui vẻ. Còn sau đây là bài tập về nhà dành cho các em, ngày mùng 8 tất cả nhớ đi học đầy đủ và nộp bài nha.
Vâng câu nói không thể nào thân thương hơn được nữa.
Về nhà em phụ ba mẹ dọn dẹp nhà cửa xong thì phắn mất tích luôn. Số là chiều nay em có kèo hẹn đá banh với lớp 9a6. Bọn này học hành thì ngu mà ai nớp du thì giỏi à nhầm thể thao thì giỏi bởi toàn thằng ngực nở mông to óc như trái nho.
– Khoa: Bọn này nhìn to quá, bên mình lép vế hẳn cmnr.
– Em: Chưa đá sao biết mày, lỡ đâu bọn nó chỉ được có cái mã thì sao.
– Tuấn: Đá thì biết. Nhất định phát này phải ăn mới được.
Bên lớp em thì tràn đầy nhiệt huyết, ngay cả đám vịt giời lớp em cũng kéo hết đi cổ vũ làm cho mấy thằng cầu thủ bên kia nhấp nhổm ngắm gái. Hàizz, bọn này vướng phải mỹ nhân kế rồi.
Vừa vào trận thì thằng tiền đạo áo số 7 bên kia đã hùng hục một mình một ngựa.
Dốc bóng lên. Kiểu này là đang thể hiện cho bọn con gái lớp em xem đây mà.
– Đúng là có bọn mình đi cổ vũ có khác nha, xem ông Thanh sung sức chưa kìa.
– Nhờ công tui đi cổ vũ thì có.
… bla… bla… – đám cá sấu bên lớp a6 tự tin bàn tán mà làm em thoáng nghe xong cũng thấy ngại giùm thằng đó. Mà phải công nhận kỹ thuật cá nhân của thằng này khá thật, một mình nó mà đã vượt mặt thằng Đại, Tuấn, Phúc rồi. Em lao ra cản đường giành bóng, thằng đó múa banh một hồi rồi định dùng động tác giả để lừa em nhưng đâu có ngờ rằng em đã phát hiện ra trước và thoáng chốc quả bóng đã sang chân em. Em chuyền luôn bóng qua bên cánh cho thằng Hiệp, thằng này cũng có kỹ thuật cá nhân khá dở nhưng lại được cái sút ngu nên nó phải chuyền luôn bóng về cho người khác. Thằng Đại lao lên đón đường chuyền mém hụt của thằng Hiệp rồi nhanh chóng dâng cao đội hình lên.
Em cũng nhanh chóng chạy song song bên cánh để yểm trợ. Đột nhiên thằng hậu vệ số 8 chùi bóng cản đường chạy của thằng Đại, nó nhanh chóng đánh bóng bổng sang cho em rồi nhảy lên để không bị thằng hậu vệ cho lăn lóc ra sân. Với khoảng cách cách khung thành tầm 7 – 8 mét như vầy thì em tự tin sút một phát mạnh để ghi bàn. Nhưng không, thằng thủ môn nó nhìn nhỏ con thế mà ghê thật. Cú sút của em bay nhanh thế vả lại còn nhắm vào góc hiểm nữa, thế mà nó bay người tóm gọn quả bóng trong chớp nhoáng.
Nó phủi phủi người nhe hai hàm răng sún ra cười khềnh khệch rồi phát bóng lên cho thằng tiền đạo. Chỉ trong thoáng chốc thằng tiền đạo đã dẫn bóng đứng trước mặt thủ môn bên em. Nó co chân định sút nhưng… không, nó đã thực hiện động tác giả rồi chuyền qua cho thằng Hiển bên góc phải, và người dứt điểm là thằng Hiển. Nó nhanh chóng co sút một cú dứt điểm nhưng nó vừa co chân lên thì:
– Hiển ơi!!! – Cả đám vịt trời lớp em đồng thanh hét to làm thằng Hiển lơ là.
Chớp lấy thời cơ, thằng Hiệp chạy xẹt qua cướp bóng rồi chuyền bổng lên đúng chỗ em. Lần này em sút với lực mạnh hơn, quyết tâm ghi bàn cho bằng được. Quả nhiên lần này đường bóng bay nhanh hơn làm cho thằng thủ môn bay người không kịp. Tưởng là ghi bàn rồi nhưng ai ngờ thằng hậu vệ của nó như kiểu ở dưới đất chui lên hay sao mà dùng mặt đỡ trọn cú sút của em. Vâng, dự là anh hậu vệ đó ăn tết không nổi nữa, vậy là tết này anh ấy chỉ ngồi nhận lì xì và nhìn gia đình ăn rồi. Ai am sorry, em đâu có cố ý.
– Này, đá kiểu gì vậy hả? Mới biết đá banh à?
– Chỉ là đá vui thôi, có cần đá mạnh thế không?
– Cho thằng đó ra sân luôn đi, không thì nghỉ chơi luôn.
Một vài con cá sấu lớp bên đó biểu tình.
Đám vịt trời lớp em không chịu thua, gân cổ lên cãi lại.
– Nè nè, rõ ràng là thằng kia tự nhiên nhảy vào hứng nhảy vô hứng banh mà, giờ trách ai được.
Hai bên đứng cãi qua cãi lại chừng 5 phút rồi chúng nó cãi không lại bọn vịt trời lớp em với lại do thằng kia không đá được nữa dẫn đến thiếu người nên bọn nó đành rút quân về.
– Tuấn: Mới vậy đã sợ rồi.
– Điền: Tao còn chưa được sờ vào banh nữa.
– Nguyên: Chẳng lẽ giờ về à?
– Tuyền: Về sao được, đá tiếp đi.
– Nguyên: Mày điên à? Bọn nó về hết rồi, giờ đá với ma chắc.
– Tuyền: Thì tụi tui dô đá chung.
– Đại: 2 4 6… 18. Ừ, vậy cũng được, mỗi bên 9 người.
– Điền: Xú xì chia đi, ai thắng qua đây, ai thua qua thằng Đại.
Thế là nam xú xì với nam, nữ xú xì với nữ. Em thua nên qua bên thằng Đại.
– Đại: Giờ mày làm thủ môn nha Đức, còn Mỹ, My, Tuyền, N. Trân thì xếp hàng quan khung thành làm hậu vệ, hự… – Thằng Đại đang nói thì bị nhỏ Tuyền tọng một đấm vào bụng.
– Tuyền: Nghĩ sao mà kêu tụi tui hậu vệ hả.
– Đại: Hic, có gì từ từ nói. Trông mặt mũi dễ thương mà sao bạo lực thế. – Thằng Đại ôm bụng nhăn nhó.
– Nguyên: Chơi vậy không vui, mỗi bên cửa ra hai người làm thủ môn nha. 1 nam 1 nữ ấy. – Thằng Nguyên ở bên kia dài cổ ra loa.
– Em: Rồi.
– Đại: Vậy giờ ai làm thủ môn chung với thằng Đức đây?
– Mỹ: Mỹ cho. Mỹ không biết đá banh.
– Đại: Rồi, vậy giờ thằng Khoa với thằng Thăng hậu vệ nha, còn tất cả lên hết, cứ thấy banh là nhảy vào cướp nha.
– Em: Chiến thuật ruồi bu *ứt hả mày?
– Đại: Ừ.
Em với nhỏ Mỹ ngồi dưới khung thành nhìn bọn nó chạy qua chạy lại rồi hút hé mà cười đau bụng.
Rồi thằng Hiệp dẫn bóng chạy lên bứt phá hàng phòng thủ đội em rồi tung cú sút, cú sút nhẹ hều và nhắm vào giữa khung thành. Theo kinh nghiệm bắt bóng lão luyện như em thì quả này thực sự không khó bắt tí tẹo nào. Khi bóng bay gần đến, em dang tay ra đón bóng và em đã ôm gọn nhỏ Mỹ trong tay. Định mệnh, quá nhọ cho cái số phận.
Lũ kia thì bò lăn bò càng ra cười. Đá banh xong cả lớp lại rủ nhau đi bơi cho đỡ nóng. Bọn em đi theo sự dẫn đường của thằng Đại vô một cái thác cao, phong cảnh thì hữu tình. – Em: Săx, không có đồ thì bơi thế nào?
– Đại: Kệ nó đi, nó có biết bơi đâu mà, để nó ở trên bờ trông đồ cũng được. – Thằng Đại xua tay.
– Tuyền: Thiệt hả? Đức không biết bơi thật á?
– N. Trân: Nếu vậy thì nhờ Tuyền chỉ cho kìa, hihi.
– Em: Tuy Đức không biết bơi nhưng Đức lặn hơi bị ghê đấy.
– Đại: Mày xạo vừa thôi.
– Em: Mày có tin là lúc mày đang bơi tao lặn xuống lột quần mày không? – Em hất mặt thách thức.
– Đại: Tao đố mày dám đấy, hehe.
Nói xong nó nhảy tủm xuống nước, ngay sau đó là cả đám đều lần lượt nhảy xuống như mít rụng.
– Điền: Woa, nước mát thật. Mày ở trên đó coi đồ cẩn thận nha Đức, tí về anh bo cho. Haha.
– Em: Mày nhớ đấy con, câu này mày nói đấy.
Lúc này bọn con gái cũng ngoi lên hết làm bọn em tí nữa thì đứt mạch máu não chết. Các bác biết đó, mấy cái loại áo trắng hiện nay thường rất mỏng, đã thế lại còn ướt nhẹp nữa làm cho bọn con trai tụi em nhìn thấy hết những gì nên thấy. Mà khổ thay, hình như bọn con gái lớp em mặc áo trong cũng mặc theo phong trào hay sao mà đứa nào cũng có hình một bông hoa hồng bên trái đằng sau lớp áo trắng.
Như nhận ra điều bất thường, tụi con gái đỏ mặt rồi lên bờ mặc áo khoác vào. Mà lúc đi bọn nó có đứa nào mặc áo khoác đâu nên bọn nó ăn cướp áo khoác của bọn em, và dĩ nhiên em cũng bị cả lũ đè ra cướp áo khoác và còn bị cả đám con gái xúm lại lẳng xuống nước. Mà thằng đầu têu vụ đó lại là thằng Điền đô báo hại em suýt chết sặc. Bọn thằng Đại thì cười ha hả làm em nóng máu, đã lỡ ướt rồi thì anh chơi tới luôn vậy. Em định vị chính xác chỗ thằng Đại rồi hít một hơi dài thật dài, sau đó em hụp xuống lặn đến chỗ đó. Tuy em không bơi nổi lên mặt nước nhưng em lặn thì bao nhanh, thế nên chẳng mấy chốc em đã nắm được quần của thằng Đại kéo xuống (Loại quần đùi đá banh mà không chịu cột dây nên em kéo một phát ra luôn) rồi em lượn nhanh ra chỗ khác. Thằng nhỏ la lên thất thanh như kiểu vừa bị cướp à mà đúng là bị cướp mà nhỉ.
– Đại: Thằng cờ hó này, trả cái quần cho tao.
Em lại tiếp tục lặn ra chỗ thằng Điền đô rồi lột luôn cái quần của nó, lần này thì thật khốn nạn cho thằng Điền rồi, vì em lột một phát quá tay mà ra luôn hai cái quần của nó luôn. Thằng nhỏ ôm hàng, mặt méo xệch.
Em lặn ra xa xa một chút rồi ngoi lên khoe chiến lợi phẩm.
– Em: Còn thằng nào thách tao không? – Em giơ hai à nhầm ba cái quần lên.
– AAA!!! Ông có cất ngay xuống không hả? – Lũ con gái bịt mặt nhưng bịt cái kiểu hở hai mắt ấy.
– Đại: Em sợ rồi, trả quần cho em đi.
– Điền: Anh Đức đẹp trai, cho em xin lại cái quần.
– Em: Ầy, đâu phải nói trả là trả được. Cũng phải có chút gì đó để mà… hềhề.
– Điền: Một chầu nước nha! Trả tao đi.
– Em: Xời, cái quần này đổi được mỗi chầu nước thôi á? Vậy thôi tao treo lên cây cho hai thằng mày tự lấy vậy.
– Đại: Ấy ấy bạn hiền, làm người ai làm thế.
– Em: Không ai làm nhưng tao làm.
– Điền: Anh Đức bớt nóng, vậy một chầu vừa nước vừa bánh xèo, ok.
– Em: Bọn mày làm chứng nhá, tí cả lớp đi ăn bánh xèo thôi, Đại với Điền lo hết.
– Thuấn: OK, tao làm chứng.
– Tao làm chứng.
– Hehe, có lộc ăn rồi nè.
– Tuyền cũng làm chứng nữa.
– Trân nữa.
– Em: Lần này hai chú có chạy lên trời cũng không thoát đâu. Đây trả bảo bối lại cho hai chú này, hehe.
– Điền: Mày đợi đấy, tao trả thù mày sau Đức ạ.
– Đại: Mày được lắm.
Hai thằng này vừa nhận hàng xong là trở mặt ngay.
– Nguyên: Thôi tao lạnh rồi, hay là về ăn bánh xèo cho ấm bụng nhỉ?
Em: Mày điên, giờ này người ta chưa mở cửa đâu, phải 6h tối quán bánh xèo mới mở cửa cơ.
– Nguyên: Vậy giờ mấy giờ rồi.
Em đưa chiếc đồng hồ của nhỏ tặng lên xem.
– Em: Mới 5h30 à. Hay là đạp xe đi dạo một vòng cho khô đồ nhỉ?
– K. My: OK, được đó.
Vậy là cả lũ lại kéo nhau đạp xe đi dạo, vì số lượng xe có hạn nên mỗi thằng phải đèo theo một cục nợ. Sau khi phân chia đâu vào đó thì chỉ còn lại mình em là một mình một ngựa.
– Thảo (con trai đó nha): Thôi, thằng Đức chở My đen đi, chứ thằng Nguyên bê đê thì chở thế nào.
– Nguyên: Ấy ấy, chú nói ai bê đê vậy hả? Xin lỗi chú chứ anh là anh hơi bị men đấy.
– Tuyền: Ờ, đúng đó. Thôi cháu thấy chú nên để Đức chở My thì tốt hơn ấy, chú sao mà chở nổi.
Đến ngay cả đứa cháu họ còn nói thế nữa nên thằng Nguyên đành để em chở nhỏ My. Nhỏ My khá xinh và có đường cong khá chuẩn, da không trắng lắm nhưng cũng không phải đen. Không hiểu sao bọn nó lại gọi là My đen nữa.
Bọn em đạp xe lượn lờ qua chợ ngắm đồ tết rồi lại vòng qua chợ hoa. Ở đây thì đủ loại hoa trưng tết như hoa mai, quất, hoa giấy… chỉ có hoa hậu là không bán. Đi ngắm chợ hoa thôi mà lũ con gái hú hét ầm cả lên, nào là chậu hoa này đẹp quá, hoa văn trên cái chậu này ngộ ghê, cây mai này xinh ghê… làm bọn em chở mà điếc hết cả lỗ tai.
Quanh quẩn một hồi không biết thằng nào dẫn đường mà vô thẳng cái nhà lồng ở trong chợ.
– Đại: Ê, ở trong này chơi xe đầy vui nè, vô đây chơi lát rồi về.
– B. Trân: Thật hả? Vậy thì vô chơi thôi.
Nghe đến chơi là lũ con gái láu ta láu táu chạy vào trước. Bọn thằng Đại lôi ra một đống xe đẩy hàng của người ta ra, khoảng đây gần hai chục cái ấy. Rồi cả lũ hí hửng leo lên thay phiên nhau đẩy.
Em ngồi trên một cái xe đẩy hàng đang để không nhìn đám bạn vui đùa mà lòng chợt nhớ đến nhỏ. Từ lúc nhỏ đi đến giờ em chưa vào nhà lồng này một lần nào. Một phần vì hầu hết thời gian em đã cắm đầu vào game và học, phần còn lại là vì em sợ đến đây thì lại không quên được nhỏ. Giờ đây nhìn lũ bạn vui đùa mà em lại nhớ lại hình ảnh của mình và nhỏ lúc trước.
– Thuấn: Mày không chơi à Đức, vui lắm qua đây đẩy cho con Tuyền đâm vào tường luôn nè, haha.
Em cười trừ rồi lắc đầu.
– Em: Thôi, bọn mày cứ chơi đi. Tao không chơi đâu.
Chơi đến hơn 6h30 thì hầu như đứa nào cũng mệt lả người rồi nên cả lũ quyết định đi ăn bánh xèo.
Cả lũ lớp em ngồi chật cả quán của người ta mà lại còn thiếu ghế nữa nên bọn em đành dẹp gọn bàn ghế lại rồi mượn đỡ cái chiếu giải ra giữa quán ngồi ăn.
– Em: Làm cho bọn cháu 27 đĩa bánh xèo cô ơi.
– Tuyền: Giờ ngồi đợi hả?
– Em: Ừ, mà nhanh thôi.
Chừng năm phút sau bánh được mang lên, cái nào cái nấy vàng óng ả và vẫn còn nghi ngút khói.
Em cuốn một miếng bánh với chút rau sống, thêm chút lá húng vào rồi chấm vô chén mắm. Em vừa cắn một miếng thì vị béo của bánh tan ra trong miệng, bánh không quá giòn, không quá dẻo, bên trong còn có chút thịt xay và rau giá nữa càng làm tăng thêm vị ngấy của bánh. Đã cắn miếng thứ nhất thì làm sao em có thể cưỡng lại miếng thứ hai, thứ ba nữa chứ, hehe.
– Nhi mập: Công nhận bánh ở đây ngon thật ha, vậy mà giờ Nhi mới biết á.
– Hạnh: Thì bây giờ Hạnh cũng mới biết nè.
– Vinh: Chổ này anh biết lâu rồi, nếu thích thì bữa nào mình cũng ra đây ăn nha Hạnh.
– Tuyền: Gớm, hai ông bà hạnh phúc nhỉ?
– Vinh: Bậy, phải là Vinh hạnh mới đúng. Chứ thằng Phúc làm gì có cửa với bé Hạnh của Vinh.
– Phúc: Ơ, dụ gì mà dính tao vào nữa đây mày? – Thằng Phúc đang cạp miếng bánh bỗng bị nhắc đến tên nên ngơ ngác.
– Vinh: À, không có gì đâu. Việc của mày là ăn thì lo ăn đi. Cả lớp ngồi nô đùa ầm ĩ một lúc rồi thì giải tán nhà ai nấy về.
Em về nhà vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường đi ngủ, kết thúc một ngày dài trong chuỗi những ngày xa nhỏ. Không biết nhỏ đang ở nơi nào đó lúc này có nhớ đến mình không, hay là thực sự như nhỏ nói, nhỏ sẽ quên mình đi.
…
Sáng hôm sau, em chuẩn bị đồ đạc để đi cắm trại cuối năm do nhà thờ tổ chức. Tuy là chỉ đi có hai ngày một đêm thôi mà mẹ em cứ làm như là em đi định cư luôn ấy, chuẩn bị cho em hẳn một cái balo to tướng. Em lén đeo balo về phòng rồi bỏ bớt đồ ra, thay vào đó em bỏ vào vài cuốn truyện tranh, một ít lương khô để… (. Các bác thử đoán xem) và vài dụng cụ y tế để phòng khi bị thương. Xong em leo lên chiếc xe đạp tiến thẳng đến nhà thờ.
Đến nơi thì em thấy lũ nhỏ trong lớp giáo lý của em đã đến đông đủ cả rồi, nhìn mặt đứa nào cũng hớn hở thế này này, chắc là lần đầu tiên được đi cắm trại đây mà.
– Đức ơi! – Anh Huy từ đằng sau gọi làm em giật mình.
– Em: Gì vậy anh Huy?
– A. Huy: Nhà anh có việc nên anh không đi với mấy đứa được.
– Em: Hả! Vậy mình em sao quản được lũ giặc đấy.
– A. Huy: Chú yên tâm, anh có nhờ người đi qua bên mình giúp rồi.
– Em: Ai vậy?
– A. Huy: Cái Phụng với cái Nguyệt. Được không?
– Em: Sao anh không nhờ bọn thằng Thăng qua đây mà lại nhờ hai bà chằng ấy.
– A. Huy: Thích thì nói đại đi, anh nhờ đúng hai hot girl của chi đoàn mình rồi đấy nhá. Anh năn nỉ mãi hai đứa nó mới chịu giúp đấy.
– Em: Hai bà chằng này mà sáp lại thì em với lũ nhóc chết mất. – Em thở dài.
– Sao chết á?
Nhỏ Nguyệt với nhỏ Phụng không biết từ đâu chui ra bất ngờ vỗ vào vai em.
– Em: À… Ờ… có ai chết gì đâu, hìhì. – Em gãi đầu chối.
– A. Huy: Mấy đứa đi cắm trại vui vẻ nha, mà nhớ là để ý lũ nhóc nữa đó. Thôi anh về đây. – Ổng nói xong quay lưng chạy luôn.
Bọn em ra nhận lũ nhỏ từ tay các bậc phụ huynh và kèm theo lời dặn của họ là:
– Coi chừng con bác giùm bác với nha.
Sau khi điểm danh sĩ số thì bọn nhỏ lớp em đi không vắng một đứa. Bọn em bắt đầu hành quân đi theo các huynh trưởng để lên đồi thông.
– Em: Chết cha, hồi nãy quên hỏi ông Huy bạt với đồ dựng lều để ở đâu.
– Phụng: Đợi ông hỏi thì lớp người ta dựng trại xong luôn rồi quá.
Nhỏ Phụng bĩu môi.
– Nguyệt: Vì bên đội này toàn là thiếu nhi sơ cấp nên các huynh trưởng chở đồ lên giùm rồi. Còn từ lớp căn bàn một trở nên thì phải tự xử.
– Em: Ơ, thế thì khỏe rồi. Vậy tất cả lên đường thôi!
– YEAHHH!!! – Lũ nhóc hí hửng hô to rồi nối đuôi nhau đi theo em.
Lên đến rừng thông thì bọn em được dẫn vô một bãi đất trống khá rộng, xung quanh toàn là thông với thông.
– Ô đất số 11, 12, 13, 14. Đây rồi, chỗ này là của đội mình. – Em mò theo ô tìm số ô đất của đội em.
Chỗ của bọn em là một ô đất nằm ở phía góc trái gần trại của các huynh trưởng.
– Nguyệt: Bắt đầu dựng trại thôi nào.
Sau đó là cả đám nhóc chạy qua chạy lại giữ cọc, đóng cọc, tìm dây… nhưng mãi mà vẫn chỉ đâu vẫn vào đấy. Em phải chạy đi kêu quân về phụ cho nhanh, nhưng khốn nạn thay, em nhờ thằng nào thì thằng đấy cũng kêu bị đau bụng, đang làm… Rốt cuộc chẳng có thằng nào chịu giúp.
Thế nhưng nhỏ Nguyệt với nhỏ Phụng vừa ới lên một tiếng mà cả đống thằng xếp hàng xin làm phụ.
– Hầyzz, dại gái đến thế là cùng. – Em thở dài.
– Đường: Thôi, anh đừng buồn nữa, xấu trai đành chịu thôi. – Thằng cu Đường mập ngồi bên vỗ vai an ủi em.
– Em: An ủi anh mà nghe có vẻ chướng tai nhỉ?
– Đường: Hềhề.
Em với lũ dại gái kia làm tầm 15 phút là xong cả cổng lẫn trại, giờ việc trang trí là của hai bà chằng kia với mấy bé gái trong lớp.
Em dẫn mấy thằng con trai đi tham quan luôn tiện thăm dò đường xá.
Mấy đội kia làm cổng trại đẹp miễn chê luôn, nào là hoa lá cành, chim chóc… đủ thứ hình hài trên trời dưới đất.
– Ê, có lũ ngoại bang đi lẻ này, anh em đâu! Chiến và cướp!!! – Từ trong trại của thằng Thăng đồng loạt có một đám nhóc xông ra vây lấy bọn em.
Do bị đánh úp bất ngờ và yếu hơn về quân nên bọn em bị bắt gọn cả lũ. Sau một hồi lục soát thì một thằng nhóc mập ú na ú nần chắp tay thành hình cái loa nói vọng vào trong lều.
– Chim nhỏ gọi chim to, chim to nghe rõ trả lời.
– Lại trò gì nữa đây, không lo thổi bong bóng lên mà kéo hết ra đó làm gì hả? – Tiếng thằng Thăng có vẻ bực bội.
– Em: Ra dạy lũ đệ mày mau coi.
– Thăng: Này này, không nghịch nữa. Vô làm việc mau.
Lũ nhóc xị mặt nối đuôi nhau vào trại.
– Thăng: Xin lỗi nha, lũ này phá quá tao quản không nổi.
– Em: Có gì đâu, mỗi tội mày ra muộn tí nữa không khéo bọn nó lột đồ tao luôn quá. Mà ông Sơn đâu?
– Thăng: Ổng đi đâu rồi ấy mà.
– Đi chở nước rồi. – Thằng mập hồi nãy thò đầu ra hóng.
Thằng Thăng trừng mắt làm cho thằng bé khiếp tái mặt thụt đầu vào trong luôn.
– Thăng: Bên mày làm xong rồi à?
– Em: Ừ, chỉ còn đợi mấy bà kia trang trí màu mè là xong.
– Thăng: Ừ, thôi tí rảnh nói chuyện, giờ tao vô làm đã.
– Em: Có cần tao giúp gì không?
– Thăng: Thôi, chỉ còn mỗi vài việc lặt vặt à.
– Em: Ừ, vậy tao đi trước đây.
Đi lởn vởn thêm một lúc mỏi chân thì em dẫn lũ đệ về trại của mình.
– Em: Ù ôi, công nhận mấy bạn nữ đội mình trông thế mà khéo tay phết ta.
Em nhìn cái cổng trại được dựng bằng bốn chiếc xe xgame màu đen mà bọn em treo mãi mới được (độc). Phía trên là cái bảng ghi lằng nhằng chữ với chữ, bên cạnh thì trang trí một nùi dấu vân tay đủ màu. Hoa lá thì cắm kín các khung xe, còn mấy cái bánh xe thì được sử dụng làm chong chóng.
Còn bên trong lều thì bong bóng treo kín, hai bà chằng với mấy bé gái thì nằm la liệt như kiểu vừa ra trận về ấy.
– E hèm. – Em hắng giọng.
– Nguyệt: Ủa về rồi hả? Tưởng là không về luôn chứ.
– Em: Hè hè, không về sao được. Giờ chuẩn bị nấu cơm trưa chứ nhỉ.
– Phụng: Ông đi lấy nước đi. Can đựng nước ở kia kìa. – Nhỏ Phụng chỉ vào cái can nước 30 lít mà thằng Đường mập đang đè lên.
– Nguyệt: Nguyệt đi với.
– Em: Ừ. Vậy thì đi.
Em với nhỏ Nguyệt đi vòng.
Ra đằng sau trại của huynh trưởng chừng 50m thì gặp một con suối, xung quanh là có vài người đang múc nước. Em cũng múc đại một can nước, còn nhỏ nguyệt thì ngồi trên tảng đá nhúng chân xuống nước ngoe nguẩy. Không biết dòng nước này có còn ăn được nữa không ta? Có khi nào ăn xong chết chùm cả đám không nhỉ?
– Em: Xong rồi, về thôi.
– Nguyệt: Ừ.
Em vác can nước về trại, cũng may là đi đường bằng chứ nếu mà leo dốc thì em chắc thở không ra hơi mất. Về đến trại em lăn ra góc ngủ một lát chờ hai nhỏ kia nấu cơm. Lát sau cả lũ nhóc xúm lại lôi cổ em dậy.
– Đường: Anh Đức, đại diện đi tập hợp nhận thông báo kìa.
– Em: Ừ… Oáp… – Em vươn vai một phát rồi chạy ra tập trung.
Sau một hồi phơi nắng nghe mấy thông báo về việc đi chấm cổng trại, nấu cơm, giữ an toàn khi nấu và phần chạy trạm thì bọn em mới được thả về. Em về thông báo sơ lại cho đội rồi sắp cơm ăn luôn.
– Em: Ăn xong tất cả ngủ đi một xíu để đến chiều đi chơi nha.
– Dạ!!! – Lũ nhỏ đồng thanh.
Ăn uống xong em bắt lũ nhỏ vô trại ngủ, còn mình với hai bà chằng thì đi rửa bát đũa.
– Phụng: Thôi, hai đứa tui rửa được rồi. Ông ở lại canh chừng tụi nhỏ đi.
– Em: Ờ, vậy hai người cố gắng rửa sạch sạch xíu nha.
– Phụng: Khỏi lo, tụi tui không như ông đâu. – Nhỏ Phụng bĩu môi rồi quay lưng đi.
Nhỏ này khá xinh đấy, tóc dài, mắt đen da trắng thân hình thon thon. Mỗi tội nhỏ này hơi khó tính một chút.
Em ở lại ngồi canh tụi nhỏ ngủ. Mấy thằng cu chắc là do háo hức chiều nay được đi chơi nên không ngủ được đây mà. Nhìn mặt lũ nhóc khi ngủ dễ thương thật.
Ngồi nhìn lũ nhỏ một hồi thì em ngủ quên lúc nào không hay luôn.
Chap 32:
– DẬY MAU!!! – Em đang ngủ ngon thì tí nữa lủng màng nhĩ ngủ ngàn thu luôn. Nhỏ Phụng với nhỏ Nguyệt chia ra, mỗi người kề sát vào một bên tai em rồi hét to, còn to hơn cả tuyệt chiêu sư tử hống của mẹ em. Em bật dậy và vô tình:
– Chụt… chụt. – Hai bên má em hình như vừa chạm vào môi của hai nhỏ đó thì phải.
– AAA, dê xồm này! – Hai bà chằng đó la lớn rồi đồng loạt hai cú đấm ngàn cân hạ nốc ao em tại chỗ.
– Phụng: Dậy mau đi, chuẩn bị bắt đầu chạy trạm kìa. – Nhỏ này mặt đỏ lựng nói rồi phóng mất tích cùng với nhỏ Nguyệt.
Công nhận hai bà chằng này oánh đau thật, mà trong vụ này là hai nhỏ đó hôn em mà có phải em hôn hai nhỏ đó đâu. Thế mà lại bị mang tiếng là dê xồm, thật là oan quá.
Em gác nỗi oan sang một bên rồi lồm cồm đi rửa mặt rồi ra địa điểm tập hợp để chuẩn bị chạy trạm.
Sau một hồi phổ biến thể lệ cuộc thi thì cuộc thi chính thức bắt đầu. Mỗi đội đều được giao cho một mật thư rồi ngồi chụm *** à nhầm chụm đầu ngồi giải.
Mật thư đầu tiên thì dễ ợt, ngay cả thằng cu Đường mập còn giải được nữa. Đội em nhanh chóng đi trình diện rồi lên đường. Trước khi đi thì đội em được giao cho một cái ba lô chứa những dụng cụ cần thiết cho cuộc thi này.
– Em: Mấy đứa tìm bên tay phải đường xem coi có thấy kí hiệu nào không nha. Phụng đi giữa hàng còn Nguyệt đi cuối hàng coi chừng bọn nhỏ kẻo lạc nha.
– Nguyệt: Ok.
– Phụng: Ờ.
Đến lúc này mà mặt hai bà chằn ấy vẫn còn đỏ như gấc. Em dẫn đầu đi theo các dấu đường tìm mật thư thứ hai.
Chẳng cần tốn nhiều thời gian để bọn em tìm và giải được mật thư số hai.
Qua được trạm thứ hai thì bọn em phải leo ngược lên đồi để tìm mật thư số ba.
– Em: Cẩn thận té nha. – Em leo lên một cái bậc đất khá cao rồi đưa tay kéo từng người lên. Kéo mấy đứa nhỏ thì dễ nhưng trừ thằng Đường mập với thằng Cẩn mập ra. Còn hai bà chằng kia thì thoáng chần chừ rồi cũng đưa tay cho em kéo lên.
Lên được đoạn dốc thì bọn em tìm được mật thư thứ ba ở dưới một tảng đá nhỏ. Phải mất hẳn 16 phút 15 giây thì em với hai nhỏ kia mới giải được mật thư. Lúc này thì các đội khác mới lên tìm mật thư số ba, không ngờ đội em cũng giỏi phết đó chứ, hehe.
Lúc xuống đồi để đi tìm trạm thứ tư thì nhỏ Phụng may mắn trượt chân té bong gân luôn.
– Em: Ùi, sao sơ ý thế?
– Phụng: Đau quá, huhu. – Nhỏ này ngồi ôm cái khớp chân đang đỏ chót lên mà mặt thì mếu máo trông đến là tội.
– Em: Đây Đức coi nào. Chắc trật khớp rồi.
– Phụng: Đau quá, huhu.
– Em: Thôi, không sao đâu. Mà cúc áo Phụng bung ra rồi kìa.
– Phụng: Đâu… aaa… – Nhỏ Phụng vừa quay xuống là em bẻ lại khớp luôn. – Rồi, giờ thì không sao rồi.
– Phụng: Giỡn gì kì thế hả?
– Em: Hèhè, mà hết đau chưa? Đứng lên quay một vòng xem nào.
– Nguyệt: Điên, vừa mới chỉnh lại khớp mà bắt nó đứng dậy xoay một vòng.
– Phụng: Vẫn còn đau lắm, chắc không đi nổi nữa rồi.
– Hiếu: Vậy bỏ chị Phụng ở lại đây đi.
– Em: Ơ, thằng này thông minh.
– Nguyệt: Hử? Hai người muốn chết hử?
– Em: Hèhè, giỡn chút thôi. Để xem nào. – Em vuốt cằm suy nghĩ.
Nhìn mặt nhỏ chắc là vẫn còn đau lắm, mà lại không thể bỏ mặc nhỏ này ở đây được.
– Em: Được rồi, lên lưng Đức cõng.
– Phụng: Thôi, Phụng ngồi xíu là đi được à.
– Em: Đợi đến lúc ấy thì mấy đội kia vượt mặt luôn quá. Leo lên nhanh nào.
Chần chừ một lúc nhỏ này mới leo lên lưng em. Cái Phụng có vẻ nặng hơn nhỏ nhiều mặc dù hai người này có vẻ chiều ngang và chiều rộng ngang nhau. Có lẽ khi em cõng nhỏ thì em có thêm sức mạnh của tình yêu còn khi cõng cái Phụng chỉ đơn giản là cõng giùm con vợ của thằng khác mà thôi.
Xuống hết đồi thì bọn em tới một đồng cỏ nhỏ, tuy không rộng nhưng rất đẹp. Bọn em mon men theo dấu đường và đi đến một tảng đá nhỏ. Bên trên tảng đá có kí hiệu chỉ rằng mật thư cách 5m. Em dang chân đo ước chừng 5m thì suýt giẫm phải đống sôcôla bò đen thui thúi hoắc.
– Em: Chắc nhầm hướng rồi.
Em quay lại rồi đo 5m qua hướng đông, tây, nam, bắc nhưng hướng nào cũng có bãi sôcôla bò cách tảng đá làm mốc đó đúng 5m.
– Em: WTF??? Troll nhau đấy à?
– Nguyệt: Vừa nói bậy gì đó? – Nhỏ này lừ mắt.
– Em: À Ờ, có gì đâu. Mà không biết ai làm cái trạm thứ tư này mà kì thế trời. Có khi nào mật thư giấu trong đó không?
– Phụng: Có khi là vậy. Thử xem trong balo coi có đồ nào xài được không?
– Em: Để xem một cái quẹt, một cục xà phòng này, một cái ly này, một cái bay, à đây rồi, hai đôi găng tay nilon.
– Nguyệt: Hay quá, vậy mau lấy mật thư ra đi.
– Em: Này, Nguyệt lấy đi.
– Nguyệt: Thôi, Đức là con trai Đức lấy đi.
– Em: Xì, bộ cứ là con trai thì mới lấy được à?
– Nguyệt: Giờ Đức có lấy không hả? – Nhỏ Nguyệt đổi giọng, đứng chống nạnh.
– Em: Lấy thì lấy, làm gì mà dữ thế. Bé Trang lấy sẵn cho anh cục xà phòng với chai nước trong ba lô đi.
Xong rồi em lấy một cái que dài dài cắt bãi sôcôla đó ra. Quả nhiên mật thư được cuốn trong một cái bọc và giấu ở trong đó. Em đeo hết 4 chiếc găng tay ni lông vào rồi lấy mật thư ra. Em đang từ từ cẩn thận để hạn chế tiếp xúc với nó nhưng nhọ đời thay, mấy thằng nhóc không biết do ai xúi mà xô lưng em một phát làm hai bàn tay em ôm hết đống sôcôla luôn. Cũng còn may là không bị bắn lên đồ, nếu không thì thằng vừa đẩy em xác cmn định luôn.
Lũ nhỏ với hai bà chằng thấy em như vậy thì bụm miệng cười.
Ngồi mãi mà bọn em vẫn không giải được mật thư, mà trong khi đó mấy đội khác đã đến sát nút rồi.
– Cường: Giải nhanh lên anh Đức, đội người ta đến rồi kìa.
– Em: Từ từ đã, sắp xong rồi.
Em ngồi nghĩ một lát để tìm cách cầm chân mấy đội kia một chút, muốn win thì phải chơi xấu xíu thôi.
– Em: Đường, bây giờ mấy đứa ngồi me xem có đội nào vừa đến thì chạy ra xin hết bao ty ni lông nha. Không cần biết mấy đứa dùng cách gì, miễn là xin được hết bao tay của họ là được.
– Phụng: Làm chi thế? Giờ mình lấy bao tay làm gì nữa?
– Em: Tí thì biết. Tiếp tục giải thôi.
Quả nhiên như suy đoán của em, lũ nhỏ làm việc cực tốt. Còn mấy đội kia thì đứng méo mặt nhìn đống sôcôla bò.
Ngồi thêm 15 phút nữa thì cuối cùng bọn em cũng giải ra. Em kêu lũ nhỏ đi trả bao tay rồi cả đội cắm đầu chạy về đích trình diện. Em thì dìu nhỏ Phụng nên đi cuối cùng. Em có bảo nhỏ Phụng lên em cõng đi cho nhanh nhưng nhỏ nhất quyết không chịu.
Đội em về đến đích trình diện đầu tiên nên giành được giải nhất. Đúng là nhỏ mà chất, hehe. Đội em về trại lo chuẩn bị cơm nước trước. Em đi vác thêm can nước rồi tranh thủ ngồi nghỉ mệt.
Một lát sau thì em dẫn mấy đứa nhỏ xuống nhà trưởng Thắng tắm rửa rồi lại tranh thủ về canh trại cho hai bà chằng kia về tắm rửa.
…
Lúc cả đội đang ngồi thưởng thức bữa tối ngon lành thì nhận được thông báo từ anh Sơn bống là mỗi đội phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ để góp vui cho phần lửa trại tối nay.
– Phụng: Giờ diễn tiết mục gì đây?
– Em: Thì tốp ca nữ. Hai bà cầm đầu đi. – Em vừa nói vừa gắp miếng trứng.
– Nguyệt: Sao cái gì cũng là tụi tui vậy. Vụ này ông tự xử đi, tui không biết đâu.
– Em: Thôi mà, mấy bà là xinh nhất, dễ thương nhất cái chi đoàn này rồi, chắc chắn hát cũng rất hay nên hai bà dẫn mấy đứa nữa lên hát là tuyệt rồi còn gì.
– Phụng: Thôi thôi, Phụng xin. Không phải nịnh đâu, vụ này Đức tự xử đi.
Hêyz, hai nhỏ đó lơ đi luôn, bao nhiêu trách nhiệm đều đổ hết về em cmnr còn đâu. Em ngồi vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi búng tay cái chóc. Đầu tiên em lựa ra vài đứa nhóc để phụ em biểu diễn. Sau một hồi chuẩn bị rồi chỉ cho lũ nhóc cách phối hợp thì em tự tin ngồi rung đùi chờ đến lúc đốt lửa trại.
Mà quái lạ, từ lúc ăn cơm xong là hai bà chằn mất tích luôn, không biết là trốn đi đâu đây. Mãi đến lúc đang cả chi đoàn đang hát bài ca lửa thiêng thì hai bà chằng ấy mới mò về, tay thì xách bịch gì đó to lắm.
– Em: Nãy giờ trốn đi đâu thế hả?
– Phụng: Đi vệ sinh có cần xin phép ông không? Vô duyên.
– Em: Hai bà đi xong gói hết về làm gì vậy? – Em chỉ vào cái bịch to mà cái Nguyệt đang xách.
– Nguyệt: Ông này vô duyên, ăn nói tào lao. – Cái Nguyệt nhăn mặt.
Ngồi đấu khẩu với hai bà chằng một lát cho qua phần giới thiệu thì đến phần văn nghệ.
Tiết mục đầu tiên là tiết mục biểu diễn thời trang giấy do đội thằng Tùng biểu diễn. Công nhận đội thằng này có hàng tiền đạo nữ xinh đáo để.
Tiết mục thứ hai là biểu diễn kịch câm, rồi hát đơn ca, tốp ca, độc tấu ghi ta, nhảy… Và cuối cùng, tiết mục của đội em cũng đến.
Em từ đằng cánh gà bước ra oai như một vị thần. Qua loa giới thiệu vài dòng rồi em bắt đầu phần trình diễn của mình. Em biểu diễn vài trò ảo thuật mà em học được của anh Duy.
– Sau đây là tiết mục ảo thuật do ảo thuật gia của đội Phanxicô (đội em) biểu diễn. Nào chúng ta hãy cho anh ấy một tràng pháo to, to như là cà pháo nào. – Thằng Tùng làm MC cà khịa.
Em bước lên khán đài rồi đưa mắt nhìn một lượt phía khán giả để chắc chắn rằng quân của mình đã vào vị trí. Em bắt đầu màn trình diễn của mình bằng trò biến một tờ giấy rách nát trở lại thành một tờ giấy nguyên vẹn. Mọi người vỗ tay ầm ầm luôn, sau đó em biểu diễn cái trò làm đồ vật biến mất. Em mời hai khán giả lên để thực hiện trò tiếp theo và một trong số hai người đó là đệ em, hehe.
Em cầm một cái điện thoại đập đá bằng tay phải ra cho mọi người xem một lượt rồi khua khua cánh tay trái để thu hút hết sự chú ý vào tay trái của em. Em nhanh chóng đút cái điện thoại vào mũ áo của thằng đệ em rồi giả vờ như là mình biến cái điện thoại đi vậy.
Trò thứ ba thì em giả vờ mời thêm nhiều khán giả ở nhiều chỗ khác nhau tham gia nhưng thực chất toàn là lính trong đội em. Em giả vờ cầm cây úm ba la xì bùa vài phát giống như mấy ông pháp sư trong phim tàu ấy. Thế là cả đám lính giả vờ bị em làm cho đau mặt rồi lấy tay ôm mặt. Khi chúng vừa thả tay ra thì mặt đứa nào cũng đen như tộc. Khán giả thì ôm nhau cười.
Đến tiết mục cuối cùng, em triệu tập cái Phụng lên đứng làm ma đơ canh cho em biểu diễn. Em nhẹ nhàng đưa tay ra sau cổ cái Phụng rồi biến ra một cành hoa hồng đỏ tặng luôn cho người mẫu. Rồi em tiếp tục đưa tay hờ hờ xuống vùng eo cái Phụng. Khán giả ngồi dưới có vẻ háo hức lắm, nhất là mấy ông đực rựa ấy.
Em biến ra một bông hồng khác rồi tiếp tục đưa cho cái Phụng. Sau khi đảo thêm một vòng quanh người cái Phụng thì em biến ra thêm được 3 bông hoa hồng nữa và em kết thúc bằng cách biến ra một củ khoai lang. Khán giả vỗ tay không ngớt miệng thì cứ tiếp đê, nữa đê.
– YEAHH!!! Thành công mỹ mãn, hehe. – Cả đội em về chỗ vỗ tay nhau ăn mừng.
Em với mấy thằng nhóc thì ôm bụng bò lăn bò càng ra cười.
– Nguyệt: Dám cười hả, các em đâu. Xử tử hình hết.
Ngay sau câu nói đó là lũ nhỏ bu vào lấy tay bôi lên mặt em, mà tay đứa nào cũng toàn nhọ nồi đen thui nữa chứ. Bôi chán chê rồi mấy đứa nhỏ mới tha cho em.
– Nguyệt: Giống không Phụng?
– Phụng: Giống, nhưng hình như vẫn thiếu.
Hai bà này với lũ nhỏ bụm miệng cười.
– Em: Thiếu gì nữa.
– Phụng: Mặt trăng lưỡi liềm trên trán nữa.
– Nguyệt: Nhìn y chang ông bao đen thui luôn, haha.
Em méo mặt nhìn hai bà chằng này luôn. Em đang tính đường để nói lại thì tụi thằng Thăng lôi em ra một góc.
– Em: Lôi tao ra đây làm gì mày?
– Sang: Suỵt, làm cái này này.
Thằng Sang cầm cái hình nộm mặc áo trắng với đội cái quần đen rách tua tua tơi tả lên làm em mém đứng tim.
– Em: Đệch, hết hồn mày. Đừng nói là…
– Như mày nghĩ đấy, hehe. – Chúng nó đồng thanh mà mặt thằng nào cũng nguy hiểm vãi ra.
7 thằng bọn em gồm thằng Thăng, Tùng, Sang, Khang, Quân, Hiếu với em chụm đầu lại bàn kế hoạch tác chiến.
– Hiếu: Quyết định vậy nha, đúng 12h đêm nay thực hiện nha.
– OK. – Bọn em đồng thanh.
– Thực hiện cái gì vậy? – Cái Nguyệt không biết chui ở đâu ra mà đứng lù lù sau lưng em.
– Em: À… có gì đâu, chuyện đàn ông ấy mà. Muốn biết không? – Em làm mặt gian.
– Nguyệt: Thôi thôi, khỏi đi. Bà Phụng kêu ông về kìa.
– Em: Phụng kêu hay Nguyệt kêu?
– Nguyệt: Hỏi nhiều nhầ, có về không thì bảo. – Cái Nguyệt lúng túng.
– Em: Ờ, về thì về. Làm gì dữ thế.
– Sang: Từ từ đã Nguyệt ơi. – Cái Nguyệt vừa quay mông tính về thì thằng Sang gọi lại.
– Nguyệt: Có chuyện gì?
– Sang: À, Nguyệt đợi tí. Sang đi lấy cho cái gậy.
– Nguyệt: Gậy làm gì?
– Sang: Để ôm mà ngủ, có không khéo nửa đêm thằng Đức… ui da…
Nó chưa nói hết câu đã bị em cóc một phát lủng đầu.
– Nguyệt: Hì, yên tâm. Nguyệt thủ sẵn dao kéo rồi, giờ chỉ đợi có thế thôi. – Cái Nguyệt nháy mắt gợi đòn.
– Sang: Mày gặp hàng dữ rồi Đức ơi. Nhớ đừng manh động nha. – Thằng Sang chỉ chỉ vào thằng nhỏ của em.
– Em: Tao oánh thấy tía mày ra giờ.
Rồi em theo cái Nguyệt về lại chỗ đốt lửa trại. Mọi người đã về hết rồi, chỉ còn lại mỗi đội của em đang ngồi quanh đống lửa.
– Phụng: Hai người về rồi à? Nhanh nhanh kẻo hết phần nè. – Cái Phụng cầm củ khoai lang nướng thổi thổi.
Em cũng nhảy vào cầm đại một củ để nướng.
– Phụng: Phụng nướng sẵn rồi kìa, ăn hết rồi nướng tiếp. – Cái Phụng đưa em củ khoai đã được nướng đen thui.
– Nguyệt: Của Nguyệt đâu Phụng? – Ngọt xớt.
– Phụng: Muốn ăn thì tự nướng đi mẹ.
– Nguyệt: Ơ, vậy sao mày nướng cho ông Đức mà không nướng cho tao?
– Phụng: Tao quên mất mày, hìhì.
– Nguyệt: Tao biết mà, nhớ mỗi phần trai chữ có nhớ phần tao đâu. – Đổi giọng luôn.
– Em: Úi xời, nhìn cái mặt kìa, nhìn kìa.
– Nguyệt: Kệ tui. – Dỗi.
– Em: Thôi, cho ăn ké một miếng này.
– Nguyệt: Không ăn.
– Em: Thật hả cảm ơn nhá, ui thơm quá, xem nào… ừm… khoai ai mua mà ngon thế? – Em cắn một miếng to rồi đưa củ khoai lại nhử nhử cái Nguyệt.
– Em: Không ăn thì đừng tiếc nha. – Em toan cắn thêm phát nữa thì cái Nguyệt giật lại táp một miếng rõ to.
– Em: Tưởng không ăn.
– Nguyệt: Ệ ui (kệ tui).
– Em: Phụng có ăn thử một miếng không này, khoai mật ngon lắm nè.
– Phụng: Không.
– Đường: Đâu em thử coi. – Nói xong nó cạp luôn một miếng to. – Ngon, ngon. Đổi cho em đi, củ của em to hơn nè.
Nó giật luôn nửa củ khoai còn lại của em rồi đưa lại em cục than to.
– Em: Săx, nướng kiểu gì mà nó thành than luôn vậy Đường?
Em lấy một khúc cây đậy bể củ khoai ra xem còn vớt vát được gì không.
Không ngờ ở ngoài trông thế mà ở trong ăn ngon tuyệt, ngon hơn củ khoai mật kia nữa.
Ăn xong bịch khoai lang to đùng thì cả đội em kéo nhau về chuồng à nhầm về trại ngủ. Em nhờ hai bà chằn quản lý lũ nhỏ bằng lí do em phải về có việc. Em phải nói mãi thì hai bà chằn đó mới chịu giúp. Xong em phi luôn ra chỗ đã hẹn với mấy thằng bạn kia. – Tùng: Sao ra muộn vậy mày?
– Em: Ờ, tại mấy bả hỏi dai quá.
– Thăng: Được rồi, bắt đầu tác chiến thôi.
Xong bọn em tìm một trại mà bọn em cho là dễ hù nhất rồi bày binh bố trận ở một cái cây thông gần đó.
Đầu tiên bọn em cột ở hai đầu hình nộm hai sợi dây để kéo lên kéo xuống hoặc rút lui. Sau đó là cả đám tìm nơi ẩn náu và chỉ chừa lại một thằng làm nhiệm vụ chính. Thằng đó không ai khác chính là em.
Em hiên ngang bước vào trại đó rồi mượn vài ba lí do để dụ họ ra ngoài trại. Trong trại này toàn là con gái không nên khá dễ lừa, em chỉ nói đại vài câu mà bọn nó đã theo em ra bên ngoài hết. Em đứng ngay chỗ hình nộm rồi ra hiệu cho anh em hành động. Em giả vờ làm rớt đồ rồi cúi xuống lượm. Ngay lúc đó mấy thằng kia thả hình nộm xuống, lũ kia thì hết ầm lên. Căn vừa lúc bọn thằng Tùng vừa kéo hình nộm lên thì em đứng dậy.
– Em: Có chuyện gì mà hét lên thế. – Mặt tỉnh bơ.
Mấy đứa con gái đó ôm nhau mà mặt xanh lét. Có đứa lấy tay chỉ chỉ ra sau lưng em. Em quay ra đằng sau thì chẳng thấy có gì cả. Chắc là mấy thằng kia kéo lên rồi. Em lại quay lại giả vờ ngu hết sức tỏ vẻ không hiểu.
– Bịch!!! – Tiếng rơi khô khốc phát ra từ đằng sau lưng em.
– A… A… A… – Cả đám con gái hét toáng lên rồi mỗi đứa một hướng chạy bán sống bán chết. Mấy thằng kia thì nhanh chóng phi ra dọn dẹp hiện trường rồi chuồn.
– Haha, công nhận nhìn mặt bọn nó tội ghê luôn, hộc hộc. – Thằng Thăng vừa thở vừa cười.
– Em: Mà bọn mày chơi ác quá, cho cái hình nộm lơ lửng là được rồi, làm gì mà cho nó rơi tội thế.
– Tùng: Tao cũng có muốn cho nó rơi đâu. Tại từ đầu tới cuối tao không kéo dây được.
– Em: Mày giỡn mặt tao à? Mày không kéo được thì sao cái hình nộm bay lên bay xuống được.
– Quân: Cái hình bay lên bay xuống đâu phải hình nộm của mình, thằng Tùng nói thật mà.
Nói thật, lúc em nghe tin đó là mém nữa em són ra quần luôn rồi.
– Em: Đệch, thôi tao éo chơi nữa, tao về đây. – Xong em chuồn lẹ vì em cũng nhát ma bỏ mẹ ra chứ nói gì.
Trại em đã tắt đèn hết rồi, có lẽ đã ngủ hết rồi. Vì chưa buồn ngủ nên ê nhẹ nhàng ra gốc cây sau trại ngắm trăng đếm sao. Gió hiu hiu thổi qua những tán lá thông tạo nên bản nhạc vi vu trong không gian tĩnh mịch. Những ngôi sao lấp lánh lấp ló sau những áng mây, mặt trăng vẫn chưa được tròn lắm. Lúc đó những dòng kí ức cùng ngắm trăng với nhỏ lại thi nhau ùa về. Bất chợt mắt em nhòa đi, sống mũi cay cay.
– Sao giờ này chưa ngủ đi? – Cái Phụng không biết ở đâu chui ra chạm vào vai em.
– Phụng (P): Không, tại Phụng cũng chưa buồn ngủ thôi.
– Em: Ừ.
– P: Bộ Đức đang buồn hả?
– Em: Đâu có, sao Phụng hỏi vậy?
– P: Không sao nước mắt chảy kìa.
– Em: À… tại bị con bó bay vào mắt thôi, không có gì đâu.
– P: Nếu Đức không muốn nói thì thôi.
– Em: Này, tính đốt mắt Đức đấy à?
– P: Là sao?
– Em: Mát mẻ thế này mà đứng trước mặt đứng nói chuyện thì chẳng là đốt mắt Đức à? Ngồi xuống đây giùm cái. – Em chỉ vào cái gốc cây bên cạnh.
Cái Phụng mặc cái quần ngủ ngắn tủn mà rộng như kiểu quần đùi ấy, đã thế còn đứng trước mặt em trong khi em ngồi ngửa cổ lên nữa chứ.
– P: Trăng hôm nay đẹp nhỉ?
– Em: Ừ, đẹp nhưng vẫn chưa đến lúc đẹp nhất.
– P: Vậy khi nào mới đẹp nhất?
– Em: Khi có nhỏ cùng ngắm. – Em trả lời trong vô thức.
– P: Nhỏ? Ai vậy?
– Em: Một người bạn.
– P: Bạn quan trọng?
– Em: Ừ.
– P: Bạn gái Đức hả?
– Em: Ừ.
– P: Bạn ấy là ai thế? Phụng có quen không?
– Em: Một người đã từng rất quan trọng với Đức, nhưng giờ do xa cách địa lý nên… – Giọng em trùng xuống.
– P: Ồ.
– Em: Phụng đã từng yêu ai chưa?
– P: Cũng có thể nói là có, nói chưa cũng được.
– Em: Là sao?
– P: Thì do Phụng yêu đơn phương ấy mà.
– Em: Ừ.
Không gian tĩnh lặng ùa về bao trùm hai đứa em. Một lát sau cái Phụng xé tan bầu im lặng.
– P: Đức cho Phụng mượn vai xíu nha. – Thỏ thẻ.
Em lưỡng lự chút rồi cũng đồng ý. Lúc đầu em đang tính từ chối nhưng nhìn mặt cái Phụng biểu cảm quá nên thôi. Từ gốc cây bên kia, cái Phụng bước sang ngồi cạnh em rồi tựa đầu vào vai em còn em thì dựa vào gốc cây. Cái cảm giác lúc này lại càng làm nỗi nhớ nhỏ trong em càng thêm da diết hơn. Bất giác em nhìn thấy hình bóng nhỏ đang tựa đầu vào vai mình, em đưa tay từ đằng sau ôm lấy bờ vai gầy của nhỏ mà hai hàng nước mắt cứ nhòa ra.
– P: Sao Đức lại khóc nữa vậy? Đừng nói là lại có con bọ vào mắt nha. – Cái giọng bông đùa giống y chang nhỏ.
– Em: Không, tại được ôm Phụng nêm mừng quá khóc ấy mà.
– P: Ơ, ai cho mà ôm thế hả? Người ta còn chưa có bạn trai đấy nhá.
– Em: Thì Phụng chưa có bạn trai Đức mới dám ôm chứ.
– P: Vậy lỡ Đưc ôm xong Phụng ế thì sao?
– Em: Thì chịu chứ sao.
– P: Ai chịu?
– Em: Không lẽ Đức?
Nghe em nói câu đó xong hình như trong ánh mắt cái Phụng có chút gì đó thất vọng pha chút buồn trong thoáng chốc nhưng lại cười nói lại ngay.
– P: Xì, ai mà thèm Đức chịu, Plè. – Nói xong cái Phụng chạy vô trại ngủ. – Đừng ngồi ngoài đó lâu quá coi chừng cảm lạnh đấy.
– Em: Ừ, Phụng ngủ ngon nha.
Em tiếp tục ngồi ngắm trăng, vừa ngắm trăng em vừa ngân nga lời bài hát “khi người lớn cô đơn”. Em thích giai điệu bài hát này vì nó hợp với tâm trạng em từ lúc nhỏ đi tới giờ.
– Hát hay nhỉ? Hát buổi tối thế này tính không cho ai ngủ hết à? – Hết cái Phụng lại đến cái Nguyệt làm em giật mình.
– Em: Ủa, Nguyệt hả?
– Nguyệt (N): Chứ còn ai nữa.
– Em: Sao giờ này không ngủ đi còn mò ra đây làm gì?
– N: Vậy Đức ở ngoài này làm gì?
– Em: Không ngủ được nên ngồi đây ngắm trăng đếm sao thôi.
– N: Phải Đức không ta, Đức mà cũng biết ngắm trăng á?
– Em: Cái gì Đức chả ngắm được, Nguyệt Đức cũng ngắm được nữa là.
– N: Gớm.
– Em: Thôi vào ngủ đi, kẻo lạnh giờ.
– N: Tại Đức rống làm Nguyệt thức giấc ấy. Giờ không ngủ được nữa.
– Em: Vào ngủ lẹ đi, không là mai không có sức thi trò chơi lớn đâu.
– N: Đức cũng vào ngủ sớm đi nha.
– Em: Biết rồi, ngủ ngon nha.
– N: Ừ, ngủ ngon.
Em lại ngồi một mình bên gốc cây thêm lát nữa rồi vào trong ngủ. Vì bọn nhỏ nằm la liệt ngang dọc hết chỗ rồi nên em đành dọn đỡ đống cặp, balô sang một bên để lấy chỗ ngủ. Em đi quanh một vòng để chỉnh lại tư thế ngủ cho lũ nhỏ để chúng không bị đau tay, cổ, vai gáy khi tỉnh dậy rồi em mới đi ngủ sau.
…
Sáng hôm sau, em giật mình thức giấc khi trời còn tờ mờ sáng. Bỗng dưng hai bên cánh tay em như tê rần lên, vừa quay sang nhìn thì ối mẹ ơi. Cái Phụng đang gối đầu lên cánh tay trái em ngủ ngon lành, còn bên tay phải em thì là cái Nguyệt. Chắc hẳn là hai bà chằn này đã mò sang ôm em ngủ từ rất lâu rồi nên hai cánh tay em mới tê đến thế. Quả này mà bị ai thấy thì em dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Em cố nhẹ nhàng rút tay về để chuồn nhưng hai bà chằn này ôm cứng quá, phải mãi em mới thoát ra được. Không biết là lúc em ngủ hai bả có làm gì em không nữa, biết đâu chừng mấy tháng nữa em bị gọi là ba thì bỏ bu.
Bước ra khỏi trại, em vươn vai hít thở không khí trong lành buổi sáng. Những giọt sương nặng hạt rơi xuống, lác đác vài con chim đứng rũ lông trên cây. Vài tia sáng yếu ớt lấp ló đằng xa phía đông sau những dãy núi bạt ngàn.
– Dậy sớm vậy Đức? – Cái chất giọng trầm trầm khàn khàn này là của anh Tâm chứ chẳng ai.
– Em: Tại em quen giấc rồi anh. Ủa, anh canh từ tối qua đến giờ à?
– A. Tâm: Ừ, tại tối hôm qua anh nghe nói có bọn nào đi hù ma nên anh với anh Thắng phải thức suốt đêm canh này.
Cái bọn anh vừa nói có phải bọn mình không ta?
– Em: Dạ, cái bọn hù ma người khác đấy là không thể tha được.
– A. Tâm: Ừ. Thôi anh qua bên kia xem thử đây. Em vào trong gọi mấy bạn với mấy em dậy chuẩn bị cơm nước đi để tí còn chơi trò chơi lớn.
– Em: Dạ.
Rồi em vào đằng sau lục xem còn những gì để nấu. Em không gọi hai bà chằn kia dậy vì chắc rằng tối qua hai bả ngủ muộn lắm nên để cho hai bả ngủ chút nữa.
May quá, còn được năm quả mướp, một ít thịt đang ướp trong thùng đá và một vài đồ lặt vặt khác. Em trổ tài nấu nướng một bữa cuối năm vậy, em bắt nồi cơm lên bếp trước, còn món canh mướp thì chỉ trong ba nốt nhạc là xong, quá đơn giản.
– Đức ơi, Đức!!! – Thằng Hiếu cầm đĩa bánh bao nóng hổi trên tay khẽ gọi em.
– Em: Hả? Gì thế?
– Hiết: Tính nhờ mày ăn giùm tao cái bánh bao ấy mà, hềhề.
– Em: Tưởng gì, vì mày nhờ nên tao sẽ giúp mày. Nể mày lắm tao mới giúp đấy.
Em cầm một cái cắn luôn một miếng bự.
– Em: Hơi mặn thì phải, bánh tự làm à?
– Hiếu: Con Hạnh béo vừa làm xong, không biết ăn vô có sao không nữa.
Nghe câu nói đó mà em tức lộn máu luôn.
– Em: Ý mày là xem tao như chuột bạch hả thằng cờ hó? – Một cú cóc ngàn cân giáng xuống đầu thằng Hiếu.
Thằng nhỏ đau quá ôm đầu chạy vô trại trốn luôn. Em thì quay về trại để ăn sáng. Có mỗi bữa ăn thôi mà đứa nào ăn cũng khen ngon làm em khoái bỏ mẹ ra.
Đến 8h thì trò chơi lớn bắt đầu được nổ ra. Tất cả các đội đều chen lấn xô đẩy nhau để giành chỗ tham gia trò chơi.
– Em: Bây giờ đội ta tham gia giành giải thưởng từng trò một nha.
– YOHHH!!! – Đám nhỏ hí hửng hét to.
Sau đó đội em chơi trò đi cầu khỉ, có một cây tre to bằng bắp chân dài khoảng 5m được đặt cố định trên hai cái giá đỡ và cách mặt đất chừng nửa mét, có đến năm cái cây như thế dành cho năm đội tham gia. Mỗi đội phải có 20 người tham gia và chia thành 5 tốp, mỗi tốp 4 người. Nhiệm vụ của những người chơi là phải nối đuôi nhau qua cầu mà không bị té, nếu có bất cứ người nào rớt xuống thì tốp đó bị loại. Đội nào có nhiều tốp về đích nhất và trong thời gian ngắn nhất sẽ giành chiến thắng. Và phần thưởng là một hộp quà to đùng được gói ghém cẩn thận lắm.
Trò này đối với em chắc không có vấn đề gì đâu, chỉ sợ mấy đứa nhỏ không qua nổi thôi.
Tốp đầu tiên là thằng Đường mập, Huy, Cường, Trọng tham gia. Bốn thằng này vượt quá sức tưởng tượng của em, bọ nó đi nhanh như khỉ ấy. Chẳng mấy chốc mà đã về đích an toàn trong khi mấy đội kia ngã chổng vó lên.
Ngay khi bốn thằng kia về đích thì tốp thứ hai nhanh chóng nối đuôi nhau lên cầu. Tuy là tốp này đi hơi chậm do toàn là con gái không nhưng vẫn về đích an toàn. Kế tiếp là tốp thứ ba, khi tốp thứ ba gần về đích thì bé My bị trượt chân té xuống đất. Con bé ngồi khóc ăn vạ ở đó luôn, em ra bế nó vào ghế ngồi nghỉ để dẹp đường cho tốp thứ tư.
Tốp thứ tư cũng nhanh chóng vượt qua cây cầu, vậy là chỉ còn lại tốp cuối cùng để phân định thắng thua. Hiện tại tỉ số giữa các đội là 3 – 3 – 1 – 2 – 0. Như vậy nếu tốp này của đội em mà về đích được thì đội em sẽ đứng nhất hoặc nhì vì đã có ba điểm trong tay.
Cu Hòa, em, Nguyệt, Phụng lần lượt nhanh chóng lên cầu. Thấy mấy thằng nhỏ đi qua nhẹ nhàng thế mà đến lúc em đi mới biết nó khó cỡ nào. Bác nào muốn biết khó cỡ nào thì thử là biết ngay. Phải ráng lắm thì cuối cùng cái Phụng cũng về đích an toàn.
– Vâng, đội về đích đầu tiên là đội Phanxicô, xin chúc mừng. – Ông trọng tài như thét lên.
Về đích thứ hai là đội Claura với tổng điểm là 4 điểm. Đội về ba, bét là tên gì đó em không nhớ nữa.
Nhận quà xong em đưa cho lũ nhỏ vác rồi kéo quân đi chiến trò khác. Lần này đội em tham gia trò kéo co.
Trò này chắc bác nào cũng biết nên em khỏi cần giới thiệu lại nhỉ. Đội em cử 10 người ra để thi đấu với đội Gio – an (cùng tuổi đám nhỏ lớp em). Thằng Đường mập là thằng không thể nào trốn được, thằng Nam, Phong, Lực, Hoàng và thêm năm đứa con gái là Hạnh, Hương, Trâm, Như, Lan. Kể ra đội hình bên em cũng chắc ra phết đấy chứ, nhất là có hai thằng bát giới nữa chứ.
– Em: Mấy đứa nghe này, mỗi lần anh hô hai, ba là đồng loạt kéo mạng dây về rồi ngồi thụp xuống. Khi anh hô hai, ba thêm một lần nữa thì cứ thế mà kéo nha. – Em bàn mưu tính kế cho lũ nhỏ.
– Phong: Dạ, anh yên tâm đi. Có em thì làm sao mà thua được, hehe.
– Em: Ờ, thế thì tốt. Vì đống phần thưởng to đùng kia, mấy đứa hãy cố lên nha.
– Dạ. – Mấy đứa nhỏ đồng thanh rồi vào vị trí nắm dây thừng.
Tiếng còi bắt đầu vang lên, những đội chơi ra sức kéo dây thừng. Đội em thì chiến thắng dễ dàng do em lãnh đạo quá tài tình luôn mà, hehe. Kéo thêm hai trận nữa thì gặp tầng căn cản hai nên đội em thua chổng vó lên. Nhìn mặt mấy đứa nhỏ buồn so mà thương ghê gớm. Em với hai bà chằn chia nhau ra an ủi lũ nhỏ rồi dẫn chúng về trại xử thùng bánh to đó dưỡng sức.
Ăn xong thì em với bọn nhỏ chia ra tham gia những trò chơi nhỏ.
Em tính là ở trong trại nằm ngủ cho khỏe nhưng hai bà chằn kia cứ nằng nặc kéo em đi chơi cho bằng được.
Hai bả hết xí xọn trò này đến trò khác mà toàn bắt em chơi rinh quà giùm báo hại em bị quay như dế đá.
– P: Đức ơi, lấy giùm Phụng con gấu bông kia đi.
Cái Phụng kéo tay em chỉ vào con gấu bông màu hồng phớt khá to.
– Em: Săx, muốn lấy được con đó không dễ đâu. Năm câu hỏi kinh thánh cựu ước với năm câu đố vui đấy. Mà mấy câu đó không dễ ăn đâu.
– P: Đi mà, cứ thử xem.
Cái Phụng hấp háy mắt lay lay cánh tay em. Hành động này làm em chợt nhớ về nhỏ, lúc trước nhỏ cũng làm nũng y chang vậy.
– Em: Không được thì thôi nha.
– P: Ok, hìhì.
Cái Phụng thường ngày em thấy dữ lắm mà sao hôm nay lại hiền như mèo thế nhỉ? Lạ thật. Con gái đúng là khó hiểu thật mà.
Chap 33:
Em vào đăng ký tham gia giải câu đố để giành con gấu đó. Khốn nạn, trò này có mỗi mình em là con trai vì phần thưởng chẳng hề menly chút nào. Bọn nó nhìn em như sinh vật lạ rồi bụm miệng cười. Nói thật lúc đó em chỉ muốn độn thổ quách cho rồi, nhưng đã lỡ hứa với cái Phụng rồi thì đành chịu vậy, chứ giờ mà bỏ cuộc thì còn mặt mũi đâu nhìn cái Phụng nữa. Năm câu kinh thánh đầu thì em có từng được cha xứ tặng cho một cuốn cựu ước dày cộm nên em nhớ sơ sơ mới trả trả lời được. Đến năm câu sau thì hại não vô cùng tận. Nội dung là thế này.
– Câu 6: Cà gì treo lơ lửng trên người đàn ông.
Cmn em nghe xong câu này mà thấy nó nhột nhột ở đâu đó.
– Câu 7: Cà gì biết nói?
– Câu 8: Hoa gì biết đi?
– Câu 9: Ngày 19 tháng 6 là ngày gì?
– Câu 10: Ông nào có sữa?
Định mệnh chứ, toàn câu hỏi hại não oái ăm không. Em ngồi vắt óc suy nghĩ mới trả lời được được 9 câu, riêng câu thứ 9 thì em không tài nào nghĩ ra được là ngày gì. Kể cả trong môn lịch sử em cũng chưa hề nghe nhắc đến ngày này.
– Ban giám khảo: Thưa các bạn, sau khi chấm điểm bài thi của các thí sinh thì chúng tôi đã chọn ra được hai bài xuất sắc đều đạt 9 điểm. Và trước khi công bố tên hai thí sinh đó thì chúng tôi xin công bố đáp án của các câu hỏi.
– Câu 1…
– Câu 2… blabla…
…
– Câu 6: Là cà vạt.
– Câu 7: Là cà lăm.
– Câu 8: Là hoa hậu và hoa khôi.
– Câu 9: Ngày 19 tháng 5 là ngày sinh Bác Hồ nên đương nhiên ngày 19 tháng 6 là ngày đầy tháng Bác Hồ rồi.
– Câu 10: Là ông Thọ.
Nghe xong câu trả lời của câu 9 mà em suýt chết sặc. Nhưng mà hình như là…
– BGK: Và hai thí sinh xuất sắc của chúng ta là Nguyễn Thị Bích Vân và T. V. Đức.
– P: Yeahh, Đức đậu rồi kìa. – Cái Phụng hớn hở như con nít sắp được quà, mà đúng là sắp được quà mà.
– BGK: Hai thí sinh này đã xuất sắc đạt đạt điểm rất cao nhưng phần quà chỉ có một. Vì vậy chúng tôi quyết định hỏi thêm ba câu hỏi phụ dành cho hai thí sinh để phân thắng bại. Hai thí sinh có đồng ý không nào?
– Cóóó. – Khán giả hét to như đúng rồi ấy, rõ ràng là hỏi em mà chứ có phải họ đâu.
Thế là em lại phải bước lên sân khấu để trả lời câu hỏi phụ. Cái người tên Bích Vân cũng bước lên. Nhìn mặt mũi thì cũng thuộc dạng xinh đấy, mũi cao, mắt nâu, tóc ngang vai hoe hoe vàng. Nhìn chắc cũng trạc tuổi em nhưng có vẻ là hơi bị kiêu đấy.
– BGK: Hai bạn có thể tự giới thiệu đôi chút về mình không?
Rồi bà chị bgk đưa micrô cho em. Em biết nói cái vẹo gì giờ, chả nhẽ khai báo lý lịch, năm sinh năm mất, quê quán, địa chỉ thường trú à. Em nói đại vài câu qua loa rồi đẩy trả micrô lại cho bà. Sau đó là nhỏ kia cũng giới thiệu vài ba câu rồi bà bgk mới vào vấn đề chính.
– BGK: Không để mọi người phải chờ lâu, ngay bây giờ chúng tôi sẽ đưa ra ba câu hỏi. Ai đưa tay trả lời đúng trước thì giành được một điểm, người còn lại không được điểm nào. Hai bạn sẵn sàng chưa.
– Em: Rồi.
– Vân: Rồi.
Rồi bà bgk đó hỏi một câu bằng tiếng anh, đời em ngu tiếng anh bẩm sinh nên câu 1 em bị mất điểm. Câu thứ hai hỏi về lĩnh vực vật lý học. Tuy hơi hóc búa chút xíu nhưng em vẫn trả lời được trước nhỏ kia. Tỉ số hiện giờ đang là ngang nhau, chỉ còn trông chờ vào câu thứ ba này thôi.
– Bgk: Hai thí sinh của chúng ta phải nói là ngang tài ngang sức các bạn ạ, để tăng thêm phần hấp dẫn cho cuộc thi, câu hỏi thứ ba này sẽ có phần đổi mới. Chúng tôi sẽ đưa ra một câu bức hình và chút gợi ý. Trong vòng 1 phút 30 giây hai thí sinh phải tìm ra đáp án, ai tìm ra đáp án trước là người thắng cuộc. A du re đy? (Em nghe được vậy)
– Vân: Yes.
– Em: Yes (bắt chước, oai như tây).
Rồi bà bgk đưa ra một bức hình vẽ xấu kinh khủng, đúng là thảm họa của làng mỹ thuật Việt Nam. Bức tranh vẽ một tấm vải mà thằng alibaba ngồi lên để bay ấy, tấm vải đó cầm cây bút chì và đang vẽ một bức tranh con mèo.
– BGK: Đây là một hiện tượng không mong muốn của tự nhiên và nhân loại.
Em vuốt cằm suy nghĩ, nhỏ kia cũng nhăn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Thời gian thì từng giây trôi qua, hiện tại chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy 30 giây.
Khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5s thì em đánh liều đưa tay đọc đáp án, sai thì thôi.
– Em: Đáp án của mình là “Thảm họa”.
Lúc này hết thảy đều im lặng chờ đợi kết quả từ bgk. Bả thở dài một cái rồi phán.
– BGK: Hayzz, đáp án của bạn không… thể không chính xác. Xin chúc mừng bạn.
Sặc, bà này khoái làm người khác đau tim thật. Em lãnh con gấu bông đó về trong sự tiếc nuối của bà bgk. Nhỏ kia thì lủi đi từ lúc nào rồi, chắc là thua em nên ngại đó mà.
Em vác con gấu xuống trao cho cái Phụng mà bọn kia cứ dòm em như sinh vật lạ.
– Ước gì mình cũng có được người bạn trai như thế nhỉ?
– “Xời, tưởng ước là được hả?”
– Anh thấy chưa, người ta quan tâm bạn gái thế kia kìa.
Giọng vài con nhỏ ngưỡng mộ hiểu lầm em với cái Phụng là một cặp.
Vừa hết cái Phụng thì lại đến cái Nguyệt lôi cổ em đi giành giùm cái mũ phớt đôi phải nói là sặc sỡ màu nhưng mà đẹp.
Cái trò này yêu cầu hai người, một nam một nữ cõng nhau chạy về đích. Đôi nào chạy về đích trước là đôi thắng cuộc.
– Em: Hic, đừng nói là bắt Đức cõng Nguyệt nhá.
– N: Chứ chẳng lẽ Nguyệt cõng Đức?
– Em: Nhưng mà…
– N: Không nhưng nhị gì hết, Nguyệt đăng kí xong rồi.
Thế là em phải gồng người cõng cái Nguyệt ở vạch xuất phát. Vừa nghe tiếng còi là em cắm đầu cắm cổ chạy về trước.
Thi xong em chuồn về trại nằm luôn chứ ở đó nữa là hai bả hành cho chết mất.
Vừa nằm xuống mà bụng em rên inh ỏi luôn, em lôi mấy bịch lương khô dự phòng ra lót dạ rồi đánh một giấc đến trưa.
Đến trưa thì em chuẩn bị ít đồ ăn để lũ nhỏ về nạp năng lượng.
Đến tầm 4h chiều thì làm lễ bế mạc đợt cắm trại rồi tháo trại để về. Nhìn mặt lũ nhỏ với hai bà chằn có vẻ đuồn đuỗn ra, chắc là đang còn chưa muốn về đây mà.
– Em: Sao nhìn mặt đần thối ra hết thế?
– P: Chán chứ sao nữa.
– N: Mới đó mà đã hết hai ngày rồi, nhanh thật.
– Em: Nhanh gì mà nhanh, Đức là thấy hơi bị lâu luôn đấy. Thôi hai bà ngồi chơi đi, ở đây tí anh Tâm qua phụ tháo trại rồi.
– N: Ngồi không thôi à?
– Em: Ở trong balo của Đức có mấy cuốn Đôrêmon đấy.
Chỉ chờ có thế, hai bả ôm luôn mấy cuốn truyện của em ra gốc cây ngồi đọc.
Mãi đến 6h thì em mới về đến nhà, em đi tắm rửa một phát rồi dọn cơm lên ăn. Ăn xong em leo lên giường ngủ luôn một giấc đến sáng. Trong mơ em mơ thấy nhỏ đang mỉm cười đứng chờ em phía trước, khuôn mặt xinh xắn với nụ cười rạng ngời đó làm vẫn thân thương như ngày nào. Em chạy đến ôm lấy nhỏ nhưng lại chạy xuyên qua người nhỏ. Còn nhỏ thì ôm một thằng nào đó không phải em, em cố đưa tay níu giữ nhỏ nhưng nhỏ vẫn ngoảnh mặt bước đi.
…
Giật mình tỉnh giấc mà mồ hôi ra nhễ nhại.
– Thì ra chỉ là một cơn ác mộng. – Em tự thầm.
Ngó qua cái đồng hồ thì đã 5h sáng rồi. Em ra ngoài chạy bộ vài vòng, dù sao cũng lâu rồi em chưa chạy bộ.
Đeo đôi giày bata vào rồi em mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn đang mờ tối nhưng không phải là tối đen mà chỉ mờ mờ tối thôi. Ngoài đường nhà nào cũng cửa đóng kín mít, lâu lâu mới bắt gặp được một vài nhà sáng ánh đèn. Dọc đường thì lâu lâu em cũng bắt gặp vài cụ đang chạy bộ, vài cặp tình nhân đang nắm tay nhau đi lễ sáng trông thật hạnh phúc. Ước gì nhỏ cũng ở đây giờ này thì tốt biết mấy nhỉ?
Đến đúng 5h59 phút em về đến nhà, cả nhà em bây giờ đã thức dậy hết rồi và đang chuẩn bị đồ đạc để lên ngoại ăn tết.
– Em: Con về rồi.
– Ba: Mới sáng sớm đi đâu vậy con?
– Em: Con đi chạy bộ thôi, công nhận lâu ngày không chạy giờ mới chạy lại có chút mà mệt thật.
– Ba: Ừ, thôi vào đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng đi. Lẹ lẹ lên để tí lên bà.
– Em: Vâng.
Em ra giếng đánh răng rửa mặt xong lên nhà ăn sáng, một bữa sáng đạm bạc cho ấm bụng rồi chuẩn bị đồ để lên bà.
Vì tất cả nhà họ hàng hang hốc cô gì chú bác ông bà anh chị em nhà em đều tập trung ở trên LT nên năm nào gia đình em cũng về đó ăn tết. Bọn em thì ở luôn trên đó đến mùng 7, 8 mới về, còn ba mẹ em đưa bọn em lên bà rồi về lại LC cho đến mùng 1 mới lên ăn tết chung với mọi người.
Về đến nhà ngoại thì cũng tầm 1h chiều, lúc này ông bà ngoại đang xem tivi. Ba mẹ với bọn em ngồi chào hỏi nói chuyện với ông bà một chút rồi bọn em phắn đi chơi. Vừa ra tới cửa thì thằng cu Hòa lạch bạch rông lên.
– Anh Ức (anh Đức). – Do thằng này nói ngọng.
Nhìn thằng nhỏ cao gần 1m mà béo ú na ú nần từng bước lạch bạch bước lên mà em không nhịn được cười. Em dang tay bế bổng thằng bé lên.
– Hòa: Anh ức đi âu ấy?
– Em: Anh đi chơi.
– Hòa: Anh đi chơi há?
– Em: Ừ. Hòa có đi không?
– Hòa: Dạ có. Đi chơi, đi chơi. – Thằng nhỏ nhún nhảy rồi cười tít mắt lại.
Nghe tin bọn em về là mấy ông anh em họ kéo nhau lên chơi. Em đếm sơ sơ thì cũng chỉ có khoảng 7 thằng anh tầm tuổi em, gần chục thằng nhóc nhí nhố cỡ 3 – >10 tuổi.
– Em: Ui, xếp hàng đông thế? Đi đông kiểu này chắc là tụ tập oánh lộn hả?
– A. Cu: Ừ, đang đợi đánh mày đấy.
Ông anh này cũng trùng họ trùng tên với em nên cả nhà gọi ổng là Cu còn gọi em là Bờm cho dễ phân biệt. Ông này thì ngang tuổi em và cũng là con của sư phụ em.
– Em: Ầy, em mới về thì sao lại đánh em, em đã làm gì đâu.
– A. Minh: Tội của mày là cái tội không nhớ anh em gì hết, cả năm mới thấy mặt mày một lần, đã vậy còn me đúng mùng 30 mới chịu mò mặt về.
Ông anh này thì hơn em vài tháng nhưng tướng tá cao to như con tịnh ấy.
– Em: Tại em bận đi học chứ có ở không đâu mà về đây chơi. Với lại chả nhẽ kêu em đi bộ về à.
– A. Cu: Ừ nhỉ.
Mấy anh em kéo nhau ra gốc mít nhà bà tán dóc lung tung gần tiếng đồng hồ rồi mấy ổng bảo đi chơi với mấy ổng. Em xin khất lại để đi chào hỏi các cô gì chú bác đã.
Vậy là mấy ổng hẹn 5h đi xem mấy ổng đá bóng với tụi bên khu hai. Em đi chào hỏi một vòng rồi về nhà bà tắm rửa một phát.
Đến tầm 5h thì mấy ống í ới om sòm cả lên làm mất giấc ngủ chiều của em.
– A. Sơn: Đi xem bọn anh đá trận cuối năm rồi đi chơi đến tối xem pháo bông luôn.
– Em: Hic, vậy thì đói chết.
– A. Trường: Tí đi ăn bánh xèo, anh cho mày ăn mệt nghỉ.
Ông này là sư phụ dạy em Tam bộ cước, ổng hơn em đúng chục tuổi. Tướng tá ông này thì đô miễn bàn, đô nhất trong hàng con cháu như tụi em.
– Em: Ok, nhớ nha. Em vô xin phép bà đã. – Xong em chạy vô xin phép bà.
Mấy anh em đi bộ mà cản trở giao thông kinh khủng, cả một hệ thống binh sĩ hùng hậu toàn là anh em em không. Ra đến sân trường mẫu giáo cũ thì bọn em giàn ra hai bên biên ngồi xem mấy ống trổ tài.
Chắc là ở trên này mấy ống đá dữ lắm hay sao mà ông nào cũng dẫn banh lừa như phỉ, từng động tác phải nói là rất nhanh và chuẩn xác, phối hợp ăn ý thì khỏi chê luôn. Đội bên kia thì cũng nghề đâu kém, thằng nào cũng nhanh nhẹn mà còn lỳ nữa. Trận đấu kết thúc với tỉ số 5 – 3 nghiêng về bên em. Đội bên kia thua có vẻ ấm ức lắm.
Đá xong mấy ổng kéo quân vô quán ông Phát ăn bánh xèo. Bọn em phải mượn chiếu trải xuống đất ngồi do không đủ bàn ghế ngồi. Đợi người ta chiên bánh xong cũng mất hẳn 15 phút, trong thời gian đó mấy ống lôi em ra hỏi từa lưa tà la.
– A. Trường: Bữa nay đi học xong về nhà chú làm gì?
– Em: Thì ăn với ngủ thôi, nếu trên vườn mà nhiều cỏ thì vác sạc ra làm thôi.
– A. Trường: Vậy còn tập võ không?
– Em: Còn thì vẫn còn nhưng ít hơn lúc trước do ở dưới đấy em có hai thằng bạn thường tập võ chung nhưng bữa nay hai anh em nó đi học võ ở đâu đó nên bọn em ít tập lắm.
– A. Trường: Vậy chú qua phụ anh dạy võ đi, ở bên võ quán của anh đông quá anh ôm không xuể.
– Em: Em còn đi học sao phụ được.
– A. Trường: Chú phụ anh buổi chiều với tối thôi. Vừa phụ vừa học, có gì anh trả lương cho.
– Em: Mà ở trên này thì em phụ sao được.
– A. Cu: Anh Trường mới mở võ quán gần chỗ Đức đấy. Đức không biết à?
– Em: Có ai nói gì đâu mà em biết.
– A. Trường: Anh mới mở được mấy tháng thôi.
– Em: Vậy cũng được, vậy hết tết em chở em về đó xem để em biết đường đi.
– A. Trường: Ừ, ở lớp kia có nhiều gái xinh lắm, đảm bảo chú mê luôn cho coi. Hehe.
Vừa lúc đó bánh được chiên xong, thằng nào cũng ăn nấy ăn để, vừa ăn vừa cướp của nhau mà hét ầm cả quán lên.
Ăn xong anh Vương dẫn đàn nhỏ về còn gần 10 người bọn em đi lượn lờ chơi để đợi xem bắn đợi xem bắn pháo bông.
Ngoài đường dòng người tấp nập nhộn nhịp tưng bừng, nhà nào cũng có chậu mai đang nở hoa vàng rộ, những câu đối năm mới treo hai bên cửa. Những cặp trai gái nắm tay nhau từng bước dạo trên đường, một vài đôi thì ngồi trà chanh, nước mía bên vỉa hè. Bất chợt hình ảnh của nhỏ lại ùa về, những lúc hình bóng nhỏ đang nhí nhảnh hút nước mía hay suýt soa lên vì cay do mấy lần em lén xịt tương ớt lên đồ ăn của nhỏ.
– A. Minh: Sao thế? Nhìn ai mà nhìn kinh vậy? – Ổng khua khua tay trước mặt em.
– Em: À không, đi tiếp thôi.
Em giật mình bước nhanh lên phía trước và sơ ý đụng phải ai đó làm người đó chao đảo. Em nhanh chóng chạy đến đỡ lấy nên người đó không bị ngã.
– Em: Xin lỗi, mình không cố ý.
– Ừ, không sao đâu. Lần sau để ý chút là được.
Rồi cô ta bước đi, nhìn dung mạo cũng được đó nhưng mà chắc là cũng thuộc dạng cậu ấm cô chiêu đây mà. Em chẳng bận tâm, tiếp tục tiến ra bờ hồ xem bắn pháo bông.
Ra tới bờ hồ thì tí nữa là em chết ngộp. Người đi xem bắn pháo bông đông như kiến, các bãi gửi xe đều chật cứng, hai bên lề đường cũng bị chiếm dụng không thương tiếc. Nhiều người phải leo lên cây để có chỗ xem hoặc là đứng trên các tầng thượng của mấy ngôi nhà gần đó. Bọn em có cố chen đến cỡ nào cũng không thể vào trong được nên đành đứng ở quán nước mía bên đường xem vậy.
– A. Trường: Sao năm nay đông thế không biết.
– A. Minh: Năm nào mà chẳng đông.
– Em: Biết vậy khỏi đi cho rồi, ở nhà ăn gà rừng nướng cho khỏe.
– A. Sơn: Gà rừng ở đâu mà ăn?
– Em: Hồi chiều cậu Đồng đi bắn chứ đâu. – A. Trường: Vậy hả? Sao không nói sớm. – Em: Em quên.
Đúng lúc đó, cái âm thanh như muốn làm nổ tung màng nhĩ của mọi người và sao đó là hiệu ứng những tia sáng bắn lên rồi tỏa ra xé tan màn đêm đen như mực trông vô cùng rực rỡ. Tất cả mọi người xem đều đồng loạt hét:
– CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!
Mà em nghe như sấm nổ vang trời.
Trong khi mọi người đang mải tập trung xem pháo bông thì trước mặt em có một thằng cỡ em hoặc hơn em một hay hai tuổi gì đó. Nhìn tướng nó có vẻ thập thò như kiểu đang muốn làm gì đó, quả nhiên em đoán không sai. Nó thò tay rút cái ví của một cô gái đang mải xem pháo bông rồi nó chuồn về phía quán em đang ngồi. Nó ngồi vào luôn bàn cạnh em mới ghê chứ. Em đứng dậy qua bàn nó khoác cổ nó.
– Em: Có vẻ làm ăn được phết nhỉ?
Thằng đó gạt phăng cánh tay của em ra rồi trừng mắt.
– Mày là thằng nào? Nói cái *éo gì thế hả?
– Em: Đem trả lại cho người ta đi. Mày còn đầy đủ tay chân sao không tìm việc đàng hoàng mà làm.
– Nó: Tao làm gì *éo liên quan tới mày, khôn hồn thì cút. Không thì đừng trách tại sao đầu năm đầu tháng bị ăn đòn nhá.
– A. Trường: Thử xem nào. – Anh Trường khoác cánh tay của ống lên vai thằng đó.
Lúc này mấy ông anh của em đứng dậy làm thằng kia mặt tái mét.
– Dạ mấy anh có gì thì từ từ nói, em xin lỗi em sai rồi. – Thằng đó van xin rối rít.
– Em: Từ nãy đến giờ mày móc được của bao nhiêu người rồi?
– Nó: Dạ mới phát đầu tiên đã bị anh bắt rồi ạ.
– Em: Đưa cái ví đó đây.
Nó móc cái ví đưa cho em.
– A. Trường: Lần này anh tha nhá, lần sau anh mà bắt gặp chú móc túi ai nữa là lên phường nhá.
Em mang cái ví trả lại cho cô gái lúc này rồi mấy anh em bọn em kéo quân về nhà ngủ lấy sức để mai đi quẩy.
Về đến nhà ngoại thì em thấy mọi người đang quây quần bên đống xương gà à nhầm bên đống than hồng.
– Em: Cháu chào ông bà, chào các cậu các mợ cháu mới về.
– Cậu Thương: Ừ, vào đây ngồi ăn thịt gà nướng này Đức. Cậu chừa lại cho cặp cánh này.
– Em: Dạ, hèhè.
– Chị Yến: Ủa chú Thương giấu khi nào thế? Chẳng trách nãy giờ cháu kiếm mãi không thấy cái cánh đâu.
– Chị Thúy: Cháu lại đang nghĩ chú Đồng bắn được mấy con gà giống lạ không có cánh chứ.
– Cậu Đồng: Gà nào gà không có cánh?
– Chị Thúy: Cháu đang bảo là chú bắn được mấy con gà giống lạ đấy thôi, hihi.
Ngồi nói chuyện một lát thì cả nhà đều bắt đầu buồn ngủ. Lúc vào giường em kiểm tra điện thoại thì thấy một tin nhắn chúc và còn kèm theo một dãy số thẻ nạp điện thoại vào lúc đúng 00h từ một số điện thoại lạ. Lúc đầu em nghĩ là nhầm số nhưng trong tin nhắn có nhắc đến đúng tên em. Lúc đó em nghĩ là do một người thân gửi lì xì kiểu mới nên cũng nhắn tin cảm ơn đàng hoàng xong ngủ quên luôn.
Sáng hôm sau đúng 6h em mới thức dậy. Em nghe thấy ở bên ngoài rất ồn ào, có lẽ tất cả cô gì chú bác đã tập trung ở đây để ăn tất niên đó mà.
Em định đi vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống bếp phụ mọi ngưởi nhưng ở dưới này còn đông hơn ở trên nhà. Thế là em đàng đi sắp bàn sắp ghế rồi bưng đồ ăn lên.
Ăn uống xong là đến tiết mục mà chắc thằng đứa trẻ con nào cũng thích, đó là tiết mục lì xì. Em ngồi gom nguyên mùng một mà được có mỗi 300k.
Đến mùng hai thì em theo mọi người đi chúc tết các bác ở nha. Hôm nay còn ngại hơn hôm mùng một nữa, hôm mùng một chỉ cần ngồi một chỗ cũng có tiền lì xì kha khá. Thế mà hôm mùng hai ngồi xe ê cả mông, đi hết hẳn một ngày mà thu nhập được có 50K, còn chẳng bõ tiền xăng nữa. Đến mùng ba em ngồi ở nhà chơi đánh bài với mấy ông anh họ cho khỏe.
Những ngày tết nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã đến mùng 5 nên em theo anh trường về để phụ ống dọn dẹp lại võ quán.
Võ quán của ống ở ngay bên trên đoạn cầu ĐL một chút và nằm trong dong cách đường quốc lộ chừng 100m.
– Em: Nhìn to dữ ta.
– A. Trường: Chứ sao nữa. Dắt xe vô giùm anh cái, anh mở cửa.
Em dắt xe vào sân để rồi theo ống vào trong võ quán.
Bên trong trang trí nhìn cũng tạm được, bên tay bức tường bên trái treo mấy bức hình lý tiểu long, bên bức tường bên phải là hình của ống đang nhận giải kèm theo mấy cái huân chương trông cũng oai phết.
Phía trước là sân tập võ rồi, còn phía sau là nhà ở của ống.
– A. Trường: Trong này là phòng ngủ của anh, bên kia là nhà bếp, phòng tắm thì bên này, bên cạnh đó là toilet…
– Em: Mình anh ở mà nhiều phòng thế, bên kia cũng là phòng ngủ à?
– A. Trường: Ừ, phòng đó còn trống. Hay là Đức dọn qua đây ở với anh luôn đi cho tiện, dù sao anh ở một mình cũng chán.
– Em: Chán hay là không có người coi nhà cho anh đi cua gái đây?
– A. Trường: Hèhè, đâu có. Thôi anh em mình dọn dẹp lẹ đi. Cũng gần trưa rồi, dọn dẹp xong ngủ một giấc lấy sức để đến chiều phụ anh dạy võ đấy.
– Em: Ok.
Thế là em với anh Trường bắt tay vào dọn dẹp. Em thì đi lau lại hết dụng cụ, bao cát, đồ bảo hộ… còn anh Trường thì quét dọn. Hai anh em hì hục làm mãi đến gần 1h mới xong.
– Em: Phù, xong rồi. Mệt thật. – Em ngồi vật ra ghế.
– A. Trường: Ừ, không ngờ dọn dẹp sơ thôi mà mệt kinh khủng.
– Em: Trong tủ lạnh còn gì ăn được không anh Trường, em đói quá rồi.
– A. Trường: Hình như là còn mấy gói mì tôm, thôi vào rửa tay chân đi anh chở chú đi ăn phở.
– Em: Có thế chứ, hehe.
Em vào nhà tắm rửa ráy tay chân rồi hai anh em dẫn nhau đi ăn phở. Vừa vào quán phở đầu dong thì chị bán phở hỏi thăm anh Trường ngay (có vẻ thân mật lắm).
– Chị bán phở (chị Hà): Hai người ngồi bàn này này, em vừa lau xong.
– A. Trường: Ừ.
– C. Hà: Ăn như cũ hả anh?
– A. Trường: Ừ, cho anh như cũ đi. – Mặt ống phởn phải nói.
– Còn em? – Chị đó quay sang hỏi em.
– Em: Cho cháu phần giống ba đi.
Nghe xong câu nói đó của em mà bà chị đó với anh Trường há mồm nhìn em rồi nhìn nhau.
– C. Hà: Đây là con anh hả?
– A. Trường: Đâu có, nó giỡn đấy. Đây là thằng em họ của anh thôi, chứ nghĩ sao anh chưa vợ mà có thằng con to chừng này.
– C. Hà: Vậy hả? Ai biết được đàn ông mấy anh bây giờ.
– A. Trường: Hềhề, thôi làm đại cho bọn anh đi. Bọn anh đói rã ruột ra rồi đây này.
Rồi chị đó ra quầy làm phở.
– Em: Bạn gái anh hả?
– A. Trường: Chứ sao nữa, mà hồi nãy giỡn được nhỉ? – Ống hăm he.
– Em: Hềhề, vui thôi mà, phở đến rồi kìa.
– C. Hà: Hai anh em ngon miệng nha.
Thế là hai anh em em cắm đầu vào ăn, công nhận phở ở đây ngon thật, đã thế một tô ở đây còn to hơn tô ở mấy tiệm khác nữa, phở với thịt cũng nhiều hơn. Em ăn xong một tô mà no nứt bụng luôn.
– A. Trường: Ngon không?
– Em: Ợ, ngon.
– A. Trường: Ăn nữa không?
– Em: Thôi thôi, để chiều đi. Giờ no quá rồi, em ăn không nổi nữa.
– A. Trường: Vậy đợi anh tí anh đi tính tiền.
Xong em với anh Trường trở về võ quán.
– Em: Em về đây, đến chiều em qua.
– A. Trường: Ừ, tối nay có lớp lúc 7h đấy.
– Em: Rồi.
– A. Trường: Ừ, à mà nhớ xin ba mẹ dọn qua ở chung với anh nha.
– Em: Ok, nếu được thì hai ba bữa nữa em dọn qua.
– A. Trường: Ok.
Rồi em về nhà nằm thiền một giấc. Lúc thức dậy thì đã gần 3h chiều rồi, em đạp xe xuống nhà thằng Thông rủ bọn nó đi bắn cf cho vui. Nhưng em vừa xuống đầu xóm còn chưa kịp cất tiếng gọi Thông ơi thì đã bị bọn nhóc trong xóm bu lại đòi lì xì.
…
Em đành phải móc tiền ra lì xì cho tụi nó để yên thân.
Hai anh em thằng Thông với em phi ra quán nét ngồi bắn cf oai như ai. Hồi đó mới ra cái loại zombie v3 bắn dễ ăn kill thôi rồi. Đã vậy còn có thằng được chọn ngẫu nhiên làm hero nữa. Lần nào em được làm hero là lần đấy zoom bị em săn chạy không kịp. Hai anh em thằng kia cũng chẳng kém, giành top của em liên tục.
Thoáng chốc đã 5h30 rồi, em phải về để tắm rửa rồi sang chỗ anh Trường nữa. Tính tiền xong em đạp xe về nhà tắm rửa cho sạch sẽ rồi măm mấy chén cơm chứ hồi trưa ăn phở mau đói quá.
Lúc em vừa xuống tới đầu đường thì trời đột nhiên đổ cơn mưa tầm tã. Cả người em ướt như chuột luôn. Lúc đó em đang tính là tìm nơi trú mưa đã rồi mới đi tiếp nhưng vì lỡ ướt nhẹp rồi nên đành đi tiếp vậy.
Trong lúc đang cắm đầu cắm cổ phi qua võ quán thì bỗng nhiên em có cảm giác như là mình đang bay bay và rồi… ố yè. Em đo cmn đường các bác ạ. Không biết con nhỏ kia từ đâu phi ra mà đâm thẳng vào xe em.
Em lồm cồm đứng dậy rồi đưa tay đỡ cô gái đó lên.
– Em: Tôi xin lỗi. Bạn có sao không?
Tuy là em không biết là lỗi của ai nhưng cứ xin lỗi đại đi. Nhưng không ngờ cô ta hất cánh tay em sang một bên.
– Cô gái đó: Này, mới tập đi xe à. Đi gì mà không biết nhìn đường gì thế hả, làm tôi ướt hết rồi. – Con gái gì mà ngang ngược thế này.
– Em: Xin lỗi, mình không cố ý.
– Bộ tưởng xin lỗi là xong hả? Làm tôi trễ học luôn rồi đây này.
Đến lúc này em cóc thèm nhịn nữa.
– Em: Chứ giờ bạn muốn sao đây, tôi cũng đã xin lỗi rồi còn gì nữa. Vả lại bạn là người tông vào tôi nên người có lỗi là bạn, không phải tôi. Con gái thì con gái chứ, ngang ngược vừa thôi. Mặt mũi trông cũng đâu đến nỗi mà sang ngang bướng thế hả? Bạn tự xem lại bản thân đi, hừ. – Em xổ cho một tràng rồi quay lại dựng xe lên.
Lúc vừa dựng xe em lên xong quay lại thì cô ta chuồn đi đường nào mất tăm rồi. Em lại tiếp tục đạp xe đến võ quán với cái chân đau kinh khủng, chắc do hồi nãy té đập phải cục đá.
Cuối cùng cũng đến võ quán, em dắt xe vào nhà xe để rồi vào trong. Vừa vào đến cửa thì thằng Thông mặc võ phục chạy ra tay bắt mặt mừng.
– Thông: A, thằng cờ hó. Đi xin vào tập võ hả mày?
– Em: Ừ.
– Thông: Mà sao người mà ướt nhẹp thế? Đã thế còn chảy máu nữa này.
Lúc này cả võ quán đều hướng mắt về em.
– Em: Hồi nãy bị té xe thôi, không có gì đâu.
– Thông: Ừ, vào đây tao dẫn mày đi gặp sư phụ.
– Em: Ừ.
– Thông: Mày ngồi đây đợi đi, sư phụ đang thay đồ. – Nó dẫn em ra cái ghế gần phòng anh Trường.
Em tiến lại chỗ cửa rồi gọi.
– Em: Anh Trường ơi, anh xem có bộ đồ nào nhỏ nhỏ lấy em mượn cái. Em ướt hết rồi.
– Ừ, đợi anh xíu. – Tiếng ống trong phòng phát ra.
Thằng Thông ngơ ngác vỗ vào vai em.
– Thông: Ủa, mày quen sư phụ hả?
– Em: Ừ, anh họ tao.
– Thông: Thằng cờ hó, vậy mà giấu tao. Chẳng trách mày đánh đấm như phỉ ấy.
– Em: Chỗ lúc trước mày nói đây hả?
– Thông: Ừ, tao được chọn làm đại sư huynh đấy quýt. Mai mốt mày vô đây học cũng phải gọi tao là đại sư huynh nha con, hehe.
Chắc thằng này chưa biết em vô đây để dạy bọn nó nhỉ, thôi cứ để nó mừng chút vậy. Đúng lúc đó anh Trường mặc bộ võ phục bước ra.
– A. Trường: Đồ anh đang để trên giường đấy, vô thay đi.
– Em: Ok.
Em vào trong thay đồ luôn, công nhận ngấm mưa lạnh kinh khủng khiếp.
Em mặc bộ võ phục ở trên giường vào rồi soi gương chút. Trông cũng oai đáo để ấy chứ.
– Em: Đồ này của ai mà vừa vậy anh Trường? – Em ra mở cửa bước ra hỏi.
– A. Trường: Của thằng Cu đấy. Mấy bữa nữa nó xuống đây phụ anh nữa, thế là hai đứa tha hồ nghịch nhá.
– Em: Em nghịch bao giờ? Anh cứ đổ oan cho người xấu thế.
– A. Trường: Ừ, người xấu. Nào theo anh ra giới thiệu phát coi.
Em lại theo ống ra sân tập, ống vỗ tay hai phát thôi là cả lũ tự động chạy lại xếp hàng. Lớp này khá đông đấy, đa số là con trai, còn lại tầm 10 đứa con gái và trong đó có một con nhỏ trông rất quen mặt. Hình như là… là con nhỏ ngang ngược hốt xe mình lúc nãy. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lần này chú có nước chạy lên trời nhá. Con nhỏ đó cũng lườm em với ánh mắt hình viên đạn.
– A. Trường: Giới thiệu với mọi người, đây là Đức, em họ anh và cũng là đệ tử đầu tiên của anh. Từ nay Đức sẽ phụ anh dạy võ ở lớp chúng ta, mong tất cả cùng hợp tác vui vẻ?
Ngay lập tức ở bên dưới bắt đầu có những tiếng xầm xì to nhỏ.
– A. Trường: Chắc hẳn mọi người đang nghi ngờ về khả năng của Đức đúng không? Bây giờ Đức sẽ biểu diễn cho mọi người xem. Nào làm vài bài cho mọi người thấy đi. – Ổng quay sang nháy xi nhan với em.
– Em: Em vừa té xe nên chân bị đau không múa được, em đập ngói được không?
– A. Trường: Cũng được. Thông, lấy cho thầy 3 tấm ngói.
– Thầy đập được 12 tấm ngói thì người phụ tá của thầy chít ít cũng phải đập được 6 tấm chứ. – Con nhỏ đó ý kiến.
– “WTF??? Là ngói đấy, ngói chứ không phải shit đâu nhá, bộ cô tưởng đập 6 tấm là dễ hả? Cô thử đập xem có bể nổi một tấm không.”
– 3 Tấm ít quá thầy ơi.
– Đúng đó, đúng đó.
Dân chúng có vẻ không ủng hộ em cho lắm.
– A. Trường: Đức đập được 6 tấm không?
– Em: Chắc được.
Sau đó thằng Thông xếp chồng ngói trước mặt em. Thằng này muốn chơi em hay sao mà lựa toàn ngói mới thế không biết. Đứng trước chồng ngói đó nói thật em cũng run lắm chứ bộ. Tất cả ánh mắt đều tập trung về em. Em lấy thế hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt chặt một phát hết ga hết số.
– … Chách… – Tiếng ngói vỡ vụn ra giòn tan.
Cũng may là ở nhà em thường đấm cây chuối, cây mít nên bây giờ mới chặt được đống ngói này, không thì vỡ mồm con cờ hó rồi.
– Rốp rốp rốp. – Tiếng vỗ tay vang lên.
– A. Trường: Thế này thì đủ tư cách chưa nhỉ? Có ai không phục không nhỉ?
– Đại sư huynh, nhị sư huynh đâu? Lên thử xem nào.
– Đại sư tỉ nữa, lên luôn.
Tiếng mấy thằng có vẻ chưa phục. Đại sư huynh bọn nó nói chắc chắn là thằng Thông, nhị sư huynh thì chắc là thằng Thọ rồi. Giờ có cho tiền thì chưa chắc hai thằng này dám bước lên. Thế còn đại sư tỉ là ai nhỉ? Lúc em đang dáo dác tìm xem gương mặt đại sư tỉ đó ở đâu thì con nhỏ hốt xe em bước lên.
– Em muốn thử thưa thầy.
– Hay quá đại sư tỉ ơi!
– Hú hú, hạ đẹp nó đi.
– Cố lên sư tỉ ơi.
Thì ra nhỏ này là đại sư tỉ, chẳng trách nhìn mặt ngáo thế.
– A. Trường: Đấu được không Đức?
– Em: Được anh.
– A. Trường: Tốt, vậy hai đứa lên sân đấu nào.
Em với nhỏ đó bước lên sân đấu.
– A. Trường: Bên nào ngã trước xem như thua.
Rồi sau dấu hiệu bắt đầu của anh Trường là nhỏ đó lao đến tung cước luôn. Em đỡ luôn cước đó rồi trả lại bằng một cú đấm ngang ngực nhưng may mắn là em thắng lại kịp, nếu không thì ăn tát xòe răng rồi. Em thu đấm về rồi đẩy nhỏ đó ra sau. Nhỏ đó lại tiếp tục lao đến nhưng lần này là dùng quyền tấn công em, em đỡ đòn mà tự hỏi nhỏ này có phải là con gái không mà sao toàn đấm vào chỗ hiểm thế không biết, em mà không đỡ kịp thì dập nát hết mất. Cuối cùng em tóm lại được tay của nhỏ đó rồi em khóa tay nhỏ về sau.
– Ê Ê, ai cho nắm tay đại sư tỉ thế? Tính lợi dụng hả? – Tiếng một thằng gato bên dưới.
Nhỏ đó không tài nào nhúc nhích được. Em đang tưởng là nhỏ sẽ đầu hàng nhưng ai dè nhỏ đó đá thẳng một phát qua đầu. Nghe tiếng xé gió em nhanh chóng buông nhỏ đó ra rồi hụp xuống gạt nhẹ chân nhỏ đó. Bị mất thăng bằng, nhỏ đó ngã ngửa ra đằng sau. Trong lúc chới với nhỏ đó khua tay ôm lấy cổ em kéo xuống. Do chân em đang bị đau nên bị kéo như thế nhất thời không thể đứng vững được và rồi…
Chap 34:
Tình cảnh bây giờ là đúng cái kiểu trai trên gái dưới luôn các bác ạ. Bây giờ em mới nhìn kỹ mặt nhỏ này, khuôn mặt trái xoan không mập không gầy, đôi mắt màu nâu nhạt đầy cuốn hút. Đôi mắt này rất giống với đôi mắt của Linh. Em sững người ra một lát rồi lúng túng đứng dậy. – A. Trường: Nào còn ai chưa phục không nhỉ? – Đại sư huynh lên trả thù cho sư tỉ đi. – Một cô bé chừng 13 tuổi lay cánh tay thằng Thông. – Thông: Chịu thôi, huynh với nhị đệ còn không đánh lại nó nữa huống chi là mình huynh. – Thằng Thông lắc đầu. – A. Trường: Được rồi, nếu không ai có ý kiến gì thì chúng ta tiếp tục tập luyện. – Thọ: Vậy bọn em xưng hô thế nào đây? – A. Trường: Ừ nhỉ, để xem nào… thôi cứ gọi đại là thầy đi. – Em: Nghe từ đó to quá, đổi em cái khác đi. – A. Trường: Vậy thì tất cả gọi là sư đại huynh nha, lớp ta sẽ có hai đại sư huynh luôn. Lằng nhằng một lúc thì tất cả trở lại tiếp tục tập võ. Còn nhỏ kia thì mặt cứ đỏ ửng lên chuồn ra một góc tập một mình. Lâu lâu em đánh mắt sang thì bắt gặp đang nhìn trộm em, chắc là do em đẹp trai đó mà, háo trai thế không biết. Em mới bắt đầu công việc nên chỉ đi vòng quanh khảo sát rồi sửa lại đôi ba chỗ mà mấy đứa võ sinh kia thực hiện sai. Nhoáng cái mà đã 9h tối rồi, anh Trường phát hiệu cho nghỉ là cả đám đi thay đồ ra rồi về. Em vào tủ lạnh mò đỡ chai sting dâu uống giải khát chơi. – A. Trường: Thế nào rồi, ổn không? – Em: Cũng tạm thôi, mà một ngày anh dạy mấy lớp thế? – A. Trường: 2 lớp thôi, từ 5h – >7h một lớp, từ 7h – >9h một lớp. Nhưng riêng hôm nay là chỉ có một lớp thôi. – Em: Vậy tính ra nhiều việc nhỉ? – A. Trường: Cũng không hẳn vì cả ngày chẳng làm gì hết mà. – Em: Vậy tối ai nấu cơm cho anh? – A. Trường: Có người sang nấu giùm rồi, chú yên tâm mà qua ở với anh. – Em: Là cái chị hồi sáng hả? – A. Trường: Ừ. Em đang tính hỏi thêm thì bọn kia thay đồ xong ào ào kéo ra như chợ vỡ. – Thông: Về luôn không Đức? – Thằng Thông vỗ vai em. – Em: Có chứ đợi tao vô lấy đồ đã. Em về luôn nha anh Trường. – A. Trường: Ừ, mai qua đây sớm nha. Đừng đi muộn nữa đấy. – Em: Ok, hôm nay chỉ là em gặp xui tí thôi, hehe. Em chạy vô lấy bộ đồ rồi cùng anh em thằng Thông ra nhà xe. Tới nơi thì em thấy một bóng dáng con gái đang loay hoay bên cái xe đạp màu hồng. Chả cần tốn nhiều calo để em nhận ra đó là đại sư tỉ (Mỹ). Em bước đến xem thì mèn đét ơi, cái bánh xe sau xẹp lép như con tép luôn. Thấy mặt em mà mặt nhỏ đó nở nụ cười nham hiểm. – Mỹ: Nhờ cậu mà bánh xe tôi bị lủng rồi nè, giờ cậu phải xử lý cái xe này cho tôi. – Em: Ơ, liên quan hả? Tôi là gì mà kêu do tôi? – Mỹ: Nhờ cậu tông trúng tôi. – Em: Nói lại xem ai tông ai đây? – Mỹ: Ờ thì… mà túm lại cậu phải chịu trách nhiệm. Săx, ngang thế là cùng thôi chứ. Chẳng lẽ giờ em vặn cổ cô ta đi à, vô lý hết sức. Rồi cô ta dắt xe em đi về bỏ mặc em đang ngu ngơ đứng như trời trồng. Cái kiểu đó thì em có thể báo cảnh sát bắt cô ta vì tội ăn cướp chưa nhỉ? – Thông: Ủa mày quen nó hả? – Em: Quen mẹ gì đâu. – Thông: Vậy chuyện này là sao? – Em: Tao biết méo gì, tự nhiên hồi chiều tao đang đi cái nó tông tao, giờ còn ăn vạ tao nữa chứ. – Thọ: Số mày đào hoa nhỉ, đi đâu cũng có gái bu. – Thằng Thọ khoanh tay lắc đầu chép miệng. – Em: Đào cái đầu mày, thôi zìa. – Em cú đầu thằng Thọ một cái. – Thông: Vậy còn cái xe này? – Em: Để mai tao đem về luộc chứ giờ làm gì còn tiệm sửa xe nào mở cửa. Rồi em với hai thằng nó đèo nhau về. Đến đoạn cầu ĐL thì em bảo hai thằng nó về trước còn mình thì đi tản bộ từ từ. Đứng trên cầu ngó xuống mặt nước lấp lánh ánh trăng, những làn sóng nhẹ nhàng đung đưa. Em nhớ những ngày em cùng nhỏ nắm tay đi trên cầu. Nhỏ tung tăng tíu ta tíu tít như trẻ con. Rồi những hôm hai đứa ngồi trên cầu, nhỏ tựa đầu vào vai em rồi đòi em hát cho nhỏ nghe. … “Người tôi yêu, tỉnh giấc vào lúc trưa hay ban chiều và thường có thói quen thích nuông chiều”… Xong nhỏ đánh vào vai em. – Nhỏ: Bộ anh nghĩ em là heo thật hả? – Em: Thì em đúng là con heo dễ thương của anh chứ còn gì nữa. – Em véo mũi nhỏ. Hai đứa cứ thế nô đùa. Rồi những lần em cùng nhỏ đi chơi: – Nhỏ: Anh ơi, hoa kia là hoa gì vậy? – Nhỏ lí lắc chỉ vào cây hoa râm bụt tím. – Em: Là hoa râm bụt tím, em chưa thấy bao giờ hả? – Nhỏ: Ừm, lần đầu tiên em thấy luôn á. Nhỏ hái một bông cài lên mái tóc đuôi gà, trông ngố vô cùng tận. Biết thế nhưng em nào dám chê đâu, em phải luôn dối lòng mà khen đẹp. Rồi những lần em đánh nhau bị thương là nhỏ ngồi chấm oxy già cho em, những lúc đó xót thì thôi chứ. Nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của nhỏ thì trong lòng em đau lắm, còn đau hơn cả những vết thương kia nữa. Bao nhiêu mảng kí ức dường như lại ùa về cùng một lúc làm nước mắt em lại vô thức chảy ra. Em vào quán bánh bèo thân quen, ngồi ở ngay cái bàn thân quen nhưng vắng bóng nhỏ, vắng tiếng càu nhàu khi em ăn nhiều tương ớt, vắng tiếng vui cười giòn giã đó. Rồi em lại ra công viên ngồi, hình bóng nhỏ đang lúng túng tập thái cực quyền, bên cạnh là em đang hướng dẫn nhỏ từng tí một. Rồi hình bóng hai đứa đang ngồi ăn kem bên gốc cổ thụ.
Chap 35:
Em tiếp tục đi ngang qua cổng chùa, bóng dáng người con gái ấy lại hiện lên. Nhỏ đang mặc chiếc váy đồng phục của nhà chùa, đầu đội cái mũ gì như kiểu mũ mà mấy đứa đánh trống trên trường cấp 1 cấp 2 hay đội để đánh trống chào cờ ấy. Nhỏ đứng vẫy tay gọi em, em mỉm cười chạy đến chỗ nhỏ nhưng vừa đến nơi thì bỗng nhiên nhỏ biến mất. Trở về lại căn nhà cũ của nhỏ, em leo lên nóc giàn nấm nhà nhỏ, nơi mà em với nhỏ thường trốn việc ngồi ngắm trăng. Ngồi trên đó một hồi lâu, bao nhiêu kí ức về nhỏ ùa về. Những ngày tháng vui vẻ bên nhỏ nay còn đâu. Không biết bây giờ nhỏ thế nào rồi nhỉ? Nhỏ đang ở nơi đâu và không biết nhỏ có còn nhớ đến mình không ta? Hàng loạt câu hỏi được đề ra. Có lẽ nhỏ đã đi và không trở lại thật rồi, cũng đã đến lúc mình nên quên nhỏ đi rồi, nên cất giấu ký ức về nhỏ vào trong một góc của trái tim và bắt đầu một cuộc sống mới mà không có nhỏ ở bên. … Sáng hôm sau, em uể oải thức dậy từ rất sớm, cỡ 9h gì đó. Vệ sinh cá nhân xong em đi sang võ quán để dắt cái xe của con nhỏ kia đi sửa. Không hiểu số xui thế nào mà sao lại dính vào con nhỏ đó không biết. Ngồi trong quán nước mía ven đường vừa nhâm nhi cốc nước mía vừa đợi người ta sửa cái xe. Lúc em dắt chiếc xe đó đi sửa mà người ta cứ dòm em bằng ánh mắt nghi ngờ. Nói thật lúc đó em chỉ muốn chui đại xuống cái hố nào đấy cho rồi. Em ngồi tưởng tượng những viên đá trong cốc là con nhỏ điên đó mà em bỏ miệng nhai rôm rốp. Mất 15k tiền sửa xe oan, em chạy xe về lại võ quán để rồi tranh thủ đi chơi một tí. Nhưng dự định không thành, em vừa về đến võ quán thì gặp anh Trường đang dắt xe máy ngoài, ăn mặc chỉnh tề lắm. Kiểu này là đi hẹn hò với chị Hà chắc rồi. – A. Trường: A may quá. Đức trông nhà giùm anh lúc nha, anh có việc bận phải đi lên đây chút xíu. – Em: Bận đi hẹn với chị Hà chứ gì? – A. Trường: Ủa, sao biết hay vậy? – Em: Xì, nhìn mặt anh là biết rồi. – A. Trường: Hềhề, chú giúp anh bữa đi, lúc về anh mua đồ hậu tạ cho. – Em: Như vậy còn tạm được, nhớ về sớm nha. Và nhớ đừng có tạo ra sản phẩm nhá. – Em đá đểu. – A. Trường: Ừ. Mà điểm môn lý của Đức cao không? – Em: Cũng tầm 9. 5 gì đó, làm gì? – A. Trường: Thế thì tốt quá. – Em: Tốt chuyện gì? – A. Trường: Tí về anh nói cho biết, giờ anh phải đi đây, hehe. – Mặt ông này gian bà cố luôn. Em vào nhà bật tivi ngồi xem, chuyển kênh tới chuyển lui mà chỉ toàn là mấy phim hàn xà bất với quảng cáo không. Ngồi một lúc mà em ngủ quên lúc nào không hay. Lúc em thức dậy thì đã gần 5h cmnr. – A. Trường: Dậy rồi à? Trông nhà giỏi nhỉ. – Em: Hềhề. – Em gãi đầu cười cầu hòa. – Mà anh đi chơi vui không? – A. Trường: Chú đoán xem, hèhè. – Mặt ống phởn trên từng cây số. – Em: Khỏi đoán cũng biết, nhìn cái mặt anh phởn như trúng lô ấy. – A. Trường: Hèhè, tô phở anh để trên bàn kìa, ăn lẹ đi sắp tới giờ dạy rồi kìa. – Em: Ok. Tô phở bốc khói nghi ngút thơm lừng cộng thêm hồi trưa em chưa ăn gì làm bây giờ em không tài nào cưỡng lại nổi. – Em: Phở chị dâu nấu công nhận ngon thật. – A. Trường: Chứ sao nữa, anh còn ghiền chứ nói chi là chú. – Em: Hềhề, mà tô này có phải em ra trả lại không? – A. Trường: Có chứ, chú mang ra trả giùm anh với. – Em: Biết ngay mà. Rồi em xách hai cái tô qua trả. Ra đến nơi thì em không thấy chị Hà đâu mà chỉ thấy một con nhỏ mặc áo thun màu vàng, quần lửng ngồi gác chân lên bàn, mặt thì dí vào cái điện thoại, tai thì đút hẳn cái tai phone rõ style. Cái thể loại con gái này là em đặc biệt không ưa rồi, nhìn là biết cũng thuộc loại đú đởn ứ phải dạng vừa đâu. Em đi Chắc nhỏ này là nhân viên trong quán chị Hà đây mà. Em đi đến sát chỗ nhỏ đó mà con nhỏ đó không hề hay biết gì cả. – Em: Này, chị Hà đâu rồi? Nhỏ này không có phản ứng gì cả. Em hỏi lại lần hai. – Em: Chị Hà đâu rồi? – Em hỏi to hơn mà nhỏ này vẫn không có phản ứng gì cả. Bực mình, em đưa tay giật cái tai nghe của nhỏ đó ra. Lúc này thì con nhỏ đó rời bỏ cái màn hình điện thoại và chuyển hướng nhìn sang em, mặt khó chịu thấy rõ. – Nhỏ đó: Mày điên hả? Vô duyên vừa thôi chứ, muốn gây chuyện à. – Nhỏ đó hất mặt. Cmn chứ, lần đầu tiên trong đời em bị gái khè các bác ạ. Nghe mà sợ vãi đái ra quần luôn. Lúc em đang tính cương lại thì từ đằng sau bếp tiếng chị Hà đi lên. – C. Hà: Lan, không được hỗn. Con gái phải giữ ý tứ một chút chứ. – Lan: Nhưng mà… – C.Hà: Cấm cãi. – Rồi chị quay sang em. – Xin lỗi em nha, em chị nó được nuông chiều quá nó hỗn vậy đấy. Chị phải dạy lại con bé này mới được. Em đừng để bụng nha. – Em: Không sao đâu chị. Em qua trả hai cái tô giùm anh Trường thôi. – C. Hà: Chị đã nói ảnh là cứ để đó chị qua lấy cũng được mà, phiền em quá. – Em: Phiền gì đâu chị. Thôi em xin phép về đây. – C. Hà: Ừ, coi chừng anh Trường giùm chị nhá. – Chị Hà nói nhỏ rồi nháy mắt một phát hút hồn luôn. – Em: Ok, chị. Em về đây. Nhỏ kia thì trừng mắt nhìn em, đã thế lại còn dứ dứ nắm đấm hù em nữa. Nhìn mặt cũng xinh thật đấy nhưng mà dân chơi quá, em là em chúa ghét cái thể loại này. Về võ quán, em nhận phụ tập võ cho lũ nhóc chừng 10 –>11 tuổi, hình như anh Trường chia lớp theo tuổi thì phải
Chap 36:
Em làm mẫu các tư thế đấm đá bao cát rồi cho lũ nhỏ xếp hàng làm theo. Tập như vậy một lát cho nóng người rồi em chỉ cho bọn nhỏ thêm vài động tác đá, thủ thế… Nhoáng cái mà đã hết một tiếng rưỡi, vừa xong lớp đó thì ngay lập tức một lớp khác tầm 16 – >18 tuổi vào thế chỗ. Vì bọn này lớn hơn em nên bảo nghe em dạy thì cũng phản đối kịch liệt lắm, chẳng bù cho cái lớp hồi nãy chút nào. Thế nên em lại phải tiếp tay hai ông mạnh nhất trong lớp đó để chứng tỏ khả năng của mình. Đầu tiên là một ông chừng 17 tuổi cao to đen hôi (nách, nặng mùi luôn). Vừa bắt đầu là hắn lao đến liên tục phát ra những cước liên hoàn ngang mắt em. Em lùi về sau tránh đòn rồi thực hiện một cú gạt chân hạ đổ thằng đó ngay lập tức. Đánh mà lộ liễu quá. Tên thứ hai thì đen như bao công, to như lý tịnh. Nhìn thằng này mà em hơi ngan ngán. Hắn từ từ tiến đến gần em rồi nhanh chóng tung một cú đá hạ hòng đốn đổ em, em nhanh chóng nhấc chân phải về sau rồi phản công bằng một cú hattrick vào bụng hắn. Nhưng hắn đã dùng tay đỡ lấy cú đá rồi dùng tay kia phát quyền ngang mặt em. Em cũng đưa tay túm lấy tay hắn rồi khóa càng hắn lại rồi đốn giò cho hắn ngã xuống, nhưng vì chênh lệch về kích thước quá lớn nên hắn vẫn đứng sờ sờ như trời trồng. Em tiếp tục đá hai phát vào bên tả của hắn rồi xoay người đá một phát cực mạnh vào bên hữu làm hắn chao đảo không kịp trở tay. Cú đá đó giống y chang cú đá của con gado trong đấu trường thú ấy. Rồi một cú đá K 0 kiểu taekwondo chính hiệu giúp em ghi điểm. Đến lúc này những ai không phục cũng phải phục và đành chấp nhận để em hướng dẫn tập võ. – Đá đau đấy đại sư huynh. – Thằng hồi nãy (Tùng) vỗ vai em khi em đang ngồi nghỉ uống nước. – Em: Ăn rùa thôi. Đệ đá cũng thốn mà, mấy lần huynh mém chết luôn đó chứ. – Tùng: Làm gì có đâu. Mà huynh tập lâu chưa mà đánh kinh thế? – Em: Ờ… cũng lâu lắm rồi. – Tùng: Vậy sư phụ huynh là ai thế? – Em: Là ba của anh Trường? – Tùng: Ba của sư phụ đó đó hả? – Em: Ừ, lúc đó huynh chỉ học sơ sơ ít vịnh xuân quyền thủ thân thôi. – Tùng: Vậy ai dạy huynh taekwondo? – Em: Cái này là do anh Trường dạy với lại huynh cũng thường trao đổi với hai thằng bạn, một thằng karate với một thằng taekwondo nên học được mỗi cái một ít, mỗi chỗ một ít thôi. – Tùng: Vậy chẳng trách, hèn gì nãy đệ thua là phải. – Em: Hihì. Thôi tập tiếp đi có anh Trường thấy thì khổ. Hết buổi hôm đó mà không thấy con nhỏ điên kia đến trả xe cho em nữa chứa. Có khi nào đi xe của em thích quá nên nó tính cướp luôn không ta? Vậy thì em phải cưỡi cái xe màu hồng này đi học à? Vậy thì bọn bạn nó cười cho thúi mặt luôn quá. Sáng hôm sau em uể oải vươn vai ngáp dài một cái rồi bước xuống giường. Hôm nay phải đi học lại sau gần hai tuần ăn tết ngắn ngủi. Dư âm mùi tết vẫn còn đọng lại trên đường phố. Những chậu hoa mai vàng vẫn đang nở hoa tươi rói, những dải ruy băng chúc mừng năm mới vẫn phấp phới trên những cây cột điện, có nhà còn thơm nức mùi bánh chưng bánh tét. Hai chữ lì xì vẫn còn vương lại trên mặt lũ học sinh. Vừa đến lớp thì mặt thằng nào cũng đang ngái ngủ. Còn mấy bà thì ôi thôi rồi, cả núi đồ ăn chất đầy trên bàn đợi mấy bả xử lý. – Boom: Lì xì của Tuyền đâu? – Em vừa mới đặt mông vào chỗ thì nhỏ Tuyền đòi lì xì luôn. – Em: Hả? Lì xì gì? – Tuyền: Lì xì là lì xì chứ là gì. – Nhỏ này cười gian – Em: Lì xì một cái hôn nhá, Đức không mang tiền theo. – Boom: Hơ, khôn nhể. Vậy tìm cái gì đó lì xì đi, không biết đâu. Em đành lục túi móc tiền ra lì xì cho nhỏ Tuyền. – Boom: Lì xì sao mà buồn thế, mặt phải vui lên Tuyền mới nhận chứ – Em: Không lấy thì thôi, đỡ tốn. – Tuyền: Ơ, tấm lòng của Đức sao Tuyền dám chê. – Nói xong nhỏ giật luôn tờ 20k của em. – Cảm ơn nha. Rồi nhỏ này nguẩy *** chạy mất tích. Em ngồi vật vờ canh đồng hồ đến đúng 11h15 mà muốn mòn con mắt. Về đến nhà em dọn dọn vài thứ lặt vặt qua nhà anh Trường ở, còn mấy đồ quan trọng thì ba mẹ chuyển giùm từ hồi sáng rồi. Chuyển xong em leo lên giường làm một giấc đến chiều. Lúc em đang ngủ ngon thì cảm thấy nhột nhột giống như mặt mình có con gì đang bò trên đó vậy. Lúc sau em lồm cồm ngồi dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống giường. Em nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện rôm rả lắm. – Con bé nhà em nó lười học lắm, suốt ngày lông nhông đi chơi nên mẹ em mới đẩy xuống đây cho phụ em đó mà. – Giọng này là của chị Hà chứ ai. – A. Trường: Ừ, mà cái Lan học hành có được không? – C. Hà: Tệ lắm anh ơi – Có mỗi môn lí thôi nhá, mấy môn kia điểm của em hơi bị pro đấy. – Cái chất giọng đanh đá này là của nhỏ Lan không thể nhầm vào đâu được. – A. Trường: Vậy em không đi học thêm hả? – C. Hà: Em có bắt nó đi mà nó không chịu đi ấy chứ, còn em thì lu bu quá nên không kèm cho nó được. – Chị Hà thở dài. – A. Trường: Nếu hai chị em không chê thì anh kêu thằng Đức kèm bé Lan cho, môn lý nó điểm cao lắm. – “WTF??? Anh troll em à, nhìn mặt con bé đó em đã không ưa rồi chứ nói chi là kèm nó học. Thì ra ống rủ mình qua đây là có chủ ý hết rồi” – C. Hà: Vậy thì tốt quá, anh cố gắng giúp giùm em nha. – A. Trường: Người nhà cả, có gì đâu mà.
Chap 37:
Lúc đó em đang tính đạp của phi ra từ chối thẳng nhưng vì nghĩ cho thể diện của ông anh mình nên thôi. Lát sau chờ hai chị em đó về rồi em mới phi ra hỏi tội ông anh đáng quý của mình. Kết quả là ống cười xoà rồi viện cớ này nọ, năn nỉ em mãi nên em đành chấp nhận giúp ống lần này vậy. Rồi hai anh em ngồi xem tivi một lúc đến 4h30 mới đi thay võ phục để chuẩn bị vào lớp. Nói sơ qua về bộ võ phục ở đây một chút. Võ phục được chia thành hai loại, một loại cho nam thì là áo thun màu đen, quần dù rất thoải mái. Còn võ phục của nữ là áo xách nách màu đen và quần dù (nhìn mấy ẻm mặc mà phê). Đúng 5h, con nhỏ điên đó cưỡi chiếc xe đạp của em ung dung đi vào. Nhìn cái mặt vênh váo mà thấy ghét. Em ra đứng chặn ở cửa vào, lần này phải trả thù cho bõ ghét. – Em: Đi trễ, hít đất 20 cái. – Mỹ: Cái gì, tui me hơi bị đúng giờ đấy nhá. – Em: Nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi. – Mỹ: 5h 3 phút. – Em: Vậy giờ học là mấy giờ? – Em vẫn nghiêm giọng. – Mỹ: Trễ có 3 phút. – Em: 25 cái. – Mỹ: Ơ… – Em: Ơ quả mơ có hột. Hít 25 cái rồi vào thay đồ mau lên. – Nói rồi em quay lưng bước vào trong. Nhỏ đó hậm hực hít đất mà mắt thì lườm em tóe lửa. Nhìn mặt nhỏ đó khi ấy hài thì thôi chứ. Vào lớp, em ôn lại cho mọi người mấy bài quyền cũ rồi dạy thêm vài động tác mới nữa. Anh em thằng Thông thì tập nhiệt tình khỏi nói đi, chắc là đang thể hiện cho mấy em trong lớp thấy đó mà. Còn nhỏ điên khi thì cũng có tố chất phết, không chừng mai mốt là nhỏ đó dư sức xử đẹp em luôn ấy chứ. Đến giờ giải lao là hai anh em thằng Thông lau tau đi lấy nước cho nhỏ Nga với nhỏ Trâm. Hai nhỏ đó nhìn cũng xinh đáo để ấy chứ, nhỏ Nga thì yểu điệu như kiểu tiểu thư đài các ấy, còn nhỏ Trâm thì cá tính phết. Có vẻ hai thằng nó đã phải lòng hai nhỏ đó rồi. Em đánh mắt sang chỗ nhỏ điên kia, xung quanh nhỏ đó phải nói là trai bu kín như ruồi bu để dâng nước cho nhỏ đó uống. Vậy mà nhỏ đó bày đặt chảnh không thèm lấy. Đúng như kiểu người ta hay gọi là chảnh cờ hó ấy. Em chẳng thèm quan tâm, ra tủ lạnh lấy chai sting dâu ra uống. Khi em vừa mới mở nắp ra còn chưa kịp uống thì đã bị giựt mất. – Mỹ: Đại sư huynh cho muội xin một miếng ha. – Rồi nhỏ đó tu luôn một hơi. – Cảm ơn nhé… ợ. Tha hồ mà ợ nha cưng, đồ có ga mà nhỏ này tu một hơi hơn nửa chai thì không “ợ” mệt nghỉ em mới lạ. – Em: Không cần cám ơn, lấy chai khác đền là được rồi. – Mỹ: Muội xin… ợ… có mỗi một miếng thôi chứ có uống hết đâu mà đền… ợ… – Nhỏ này vừa nói vừa ợ mà nhìn mặt ngu ra luôn. – Em: Vậy giờ lấy chai khác hay không? – Em làm mặt gian. – Mỹ: Không. – Mặt có vẻ hơi ngần ngại. Không ngờ nhỏ này cũng biết sợ. – Em: Chắc chưa? – Em làm mặt gian nhất có thể rồi tiến đến sát ép nhỏ đó lùi vào tường. – Mỹ: Dừng! L… lấy thì lấy. – Rồi nhỏ đó hậm hực giậm chân đi lấy nước. – Mỹ: Nè, hết sting dâu rồi. – Em: Hêyzz, xạo hả? Hồi. Nãy huynh vẫn còn thấy một chai đấy nhá. – Mỹ: Chai đó trên cao quá, muội với không tới. Huynh chịu khó uống sữa đậu nành cho tốt nhá. – Nhỏ này cười đắc ý rồi tẩu luôn. Tốt cái đầu cô ấy, con trai mà uống nhiều sữa đậu nành thì vô cmn sinh chứ còn à. Còn gì là ước mơ làm ông bố đẹp trai nữa hả. Vài bữa sau đó, lúc em đang chuẩn bị thay đồ để phụ dạy lớp lớn thì thấy nhỏ Lan ôm cặp, mặt xị ra một đống như trẻ con vừa bị giật mất cây cà lem bước vào. Đằng sau là chị Hà cũng bước vào. – A. Trường: A, hai chị em qua rồi hả. – Rồi quay sang em. – Đức hôm nay khỏi cần phụ anh dạy lớp lớn này, em kèm cho bé Lan học giùm anh nha. Em đang tính từ chối nhưng vì hôm bữa đã lỡ hứa với giúp ánh kèm nhỏ Lan học để ghi điểm cho ống nên em đành chấp nhận vậy. Lúc hai người đó vừa bước vào là cả lớp đều nhìn họ như sinh vật lạ vậy. Chị Hà thì cột tóc búi cao để lộ cái cổ trắng ngần, khuôn mặt thì cũng khá xinh đấy, cộng thêm cách ăn mặc khá là cute nên mấy ông trong lớp nhìn chằm chằm là phải, và khổ thân những thằng đó đã bị anh Trường điểm mặt cả rồi. Còn nhỏ Lan thì vẫn vậy, tóc để hờ ngang vai, mặt đánh phấn nhẹ, mặc áo xách nách màu hồng, quần short ngắn cũn như kiểu bikini ấy. Nhìn nhỏ Lan là em đã thấy ngứa mắt không ưa rồi. – A. Trường: À… ừm… hình như học ở bên này không tiện cho lắm. Hay là qua bên nhà em học nha. – C. Hà: Vậy cũng được. – Học bên này cũng được mà. – Cả lũ trong lớp đồng thanh mà em nghe mùi gì đó gian gian trong này. Lập tức anh Trường lườm một phát đứt da mặt làm mấy ông kia im thin thít rồi giả vờ tập như đúng rồi ấy. Em đi theo hai chị em đó qua nhà. Đến nơi em lại theo nhỏ Lan lên lầu vì phòng học của nhỏ này ở trên đó. Căn phòng của nhỏ này ít ra vẫn còn ngăn nắp hơn phòng em nhiều. Trên giá thì toàn sách với sách, quyển nào cũng mới tinh như kiểu sách đang trong siêu thị ấy. Trên giường thì cũng có ít nhất chục con gấu bông to chà bá. Và trên móc quần áo thì là trọn bộ từ a đến z đủ màu được treo trên đó. Cái này không phải em cố ý nhìn mà chỉ là vô tình nó đập vào mắt em thôi. Mà con gái con đứa gì mà chẳng biết lịch sự ý tứ gì thế không biết, chí ít thì ba cái đồ đó phải giấu vô trong tủ hoặc giấu ở đâu đó cho kín đi, đằng này… hềyzz.
Chap 38:
– Em: Thôi, hay mang sách vở xuống phòng khách học đi, trên này hình như hơi ngộp. – Lan: Chịu khó đi, ở dưới đó chị hai đang bán hàng. Đành chịu vậy, em bắt đầu kiểm tra lại xem kiến thức lý của nhỏ này đến đâu. Đầu tiên là lý thuyết cường độ dòng điện, điện trở, hiệu điện thế, định luật ôm… Nhỏ này đều chẳng trả lời được câu nào. Thế là em lại phải ngồi định nghĩa lại từng cái một. Mất gần hai tiếng đồng hồ thì em mới ôn sơ sơ kiến thức lớp 9 cho đến chương kim nam châm. Em bắt nhỏ đó phải học thuộc hết để bữa sau em kiểm tra rồi chuồn ngay lập tức. Về đến nhà còn bị ông anh đè ra hỏi lặt vặt mãi mới thả cho em đi ngủ. Hôm nay lúc em đang cạp cái bánh mì thì từ đằng sau hai thằng ôn thần đập mạnh vào lưng làm em suýt thổ huyết. – Thuấn: Thằng cờ hó, trốn ở đây ăn mảnh à. – Em: Mảnh cái đầu mày. Hồi nãy tao rủ mà hai thằng mày không đi thì thôi chứ. – Thuấn: Tao tưởng mày nói giỡn, làm bọn tao tìm mày nãy giờ. – Em: Tìm tao làm gì? Giành ăn với tao à, xin lỗi nha tao ăn xong rồi. – Em cho nốt miếng bánh mì cuối cùng vào miệng. – Thuấn: Mày suốt ngày ăn. Giờ thằng Đại đang có chuyện cần người giúp. – Em: Chuyện gì, tao giúp cho. – Thuấn: Mày nói đi. – Thằng Thuấn huých vai thằng Đại. – Đại: À… ừm… tao đang tính tán Trang mà… – Em: Mà sao? Nói nhanh xem nào. – Đại: Mà cái Trang đang có thằng kia tán trước tao. – Em: Mày ngu, lúc trước tao bảo mày tán mà không chịu, để giờ có đứa sắp cướp mất mới lo. – Thuấn: Xùy, giờ mày trách nó cũng chẳng được gì, điều quan trọng bây giờ là tìm cách giúp nó đá *** thằng kia ra khỏi Trang. – Em: Mà thằng đó là thằng nào? – Đại: Lớp trưởng kiêm liên đội trưởng toàn trường. – Em: WTF? Mày nói thật hay giỡn vậy, thằng đấy thì sao mày cạnh tranh nổi. – Đại: Vậy nên giờ mới cần hai thằng mày giúp. – Em: Thế bọn mày nghĩ ra kế sách gì chưa? – Thuấn: Vẫn chưa. Em với hai thằng ôn đó ngồi vắt óc nghĩ cách giúp thằng Đại. Theo em biết thì nhỏ Trang như cũng có tình ý với thằng Đại nên thằng Đại còn được chút lợi thế. Đến hết buổi học, em với hai thằng em đi dò xem mặt mũi đối phương thế nào, dù sao biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà. Thằng đó tên Nhật, lớp trưởng 9a5. Theo như nhận xét của lũ con gái thì khá là bảnh trai, học giỏi (nhưng toàn là điểm ảo), galang với con gái và hạng con ông cháu cha. Muốn đấu với thằng này thì quả là hơi mệt. – Em: Đối thủ của mày nặng kí đấy. – Em chép miệng. – Đại: Vậy tao mới nhờ hai thằng mày chứ. – Em: Để xem nào, theo tao nhớ thì cái Trang đi xe đạp phỏng? – Đại: Mày hỏi thừa, chả nhẽ đi bộ. – Em: Ok, mày theo tao. Còn mày giữ chân nhỏ Trang trên này giùm tao chút nha Thuấn. – Thuấn: Sao lại là tao? – Em: Mày ăn nói hay nhất trong đám nên mày ở trên này kiếm cớ giữ chân nhỏ Trang. Chừng 3 phút là ok. Rồi em với thằng Đại tức tốc phi xuống nhà xe tìm xe của nhỏ Trang rồi xì hết hơi bánh sau đi. – Em: Mày dắt xe của mày ra đây, nhanh lên. Em vừa nói vừa dắt chiếc xe của đứa nào không biết đặt bên cạnh xe nhỏ Trang ra chỗ khác rồi nhét xe thằng Đại vào trong đó. Xong xuôi em với thằng Đại vờ đứng nói chuyện ở gốc cây phượng chờ nhỏ Trang ra. – Em: Chiêu này tuy hơi hèn nhưng hiệu quả cao. Tí nữa chú cố gắng thể hiện nha. – Đại: Nhưng mà… – Em: Mà gì nữa, mày sợ à? – Đại: Hơi hơi. Vừa lúc đó, nhỏ Trang ôm cặp tung tăng ra lấy xe về. Quả nhiên như em dự đoán, nhỏ Trang thấy bánh xe mình xẹp lép thì thoáng lo lắng. Trong lúc nhỏ Trang đang loay hoay tìm sự giúp đỡ thì em ra hiệu cho thằng Đại tiến lên. – Đại: Ủa, Trang bị sao mà mặt mày nhăn nhó thế? – Trang: Xe của Trang bị lủng hay sao ấy, tự nhiên bị hết hơi rồi. – Em: Vậy là lủng lốp rồi, giờ mà dắt về thì hơi bị mệt đấy. – Trang: Không biết ở trên này có tiệm sửa xe nào không ta? – Giọng hơi lo lắng. – Em: Hình như ở trên kia có một tiệm ấy, mà hơi xa á. – Trang: Vậy giờ sao đây. – Đại: Hay là Đại chở Trang về. Còn thằng Đức đưa xe của Trang về cho. – Trang: Thôi, Trang dắt về cũng được. Làm vậy thì phiền Đức với Đại quá. – Đại: Không sao đâu mà, chứ Trang mà dắt xe đi từ đây về nhà thì không cháy nắng mới lạ. Thằng Đức là con trai nên không sao chứ con gái là đen da cho coi. Nghe thằng Đại nói vậy thì nhỏ Trang thoáng chần chừ rồi cũng đồng ý. Gì chứ nói đến đen da thì đứa con gái nào mà chẳng sợ. – Trang: Vậy phiền Đại với Đức nha. – Em: Không sao đâu, Trang yên tâm đi. Đức đem đi sửa rồi Đức đem vào trả cho. Thế là nhỏ Trang leo lên xe thằng Đại đèo về, còn em thì phi ra chỗ bbv mượn cái ống bơm bơm xe lên. Rồi em với thằng Thuấn ngồi chém gió chặt bão với bbv thêm một lúc rồi về. Cũng may là hồi sáng thằng Thuấn không đi xe nên giờ nó chạy xe em về, còn em thì chạy xe của Trang. Bọn em ghé vào nhà nhỏ Trang để trả xe, ở ngoài sân vẫn còn xe thằng Đại ở đó. – Em: Trang ơi! – Trang: Ra liền. – Từ trong, nhỏ Trang chạy ra mở cổng. – Phiền Đức quá, hai người vào nhà ngồi uống nước chơi. Em với thằng Thuấn đi vào nhà nhỏ Trang ngồi...
Chap 39:
Em với thằng Thuấn vào nhà nhỏ Trang ngồi, căn nhà nhỏ bằng gỗ dán đầy giấy khen xung quanh bốn bức tường, nào là giấy khen học sinh giỏi, vở sạch chữ đẹp, giải nhất nhì các cuộc thi olympic toán văn anh. Công nhận nhỏ này học giỏi kinh khủng khiếp. Ở trong nhà là một người đàn ông trung niên đang ngồi đan rổ đan rá tre, chắc là ba của nhỏ Trang. – Trang: Đây là ba của Trang đó. – Em: Cháu chào bác ạ. – Em lễ phép. Bác ấy ngẩng đầu lên mỉm cười đáp lại rồi tiếp tục công việc của mình. – Trang: Hai bạn ngồi đi, Trang đi lấy nước. Em nhìn ba của Trang mà thấy rất ấn tượng, một người cha vĩ đại sống cảnh gà trống nuôi con nuôi nấng nhỏ Trang gần 12 năm nay. Nghe nhỏ Trang nói thì thường ngày ông ấy đi làm thuê ở bên ngoài, còn khi rảnh thì ông ấy đan rổ đan rá để bán. Bên cạnh bác ấy là thằng Đại đang ngồi đan phụ. Thằng này khá thật, cũng biết đường lấy lòng nhạc phụ đại nhân trước đấy chứ. Ngồi nói chuyện với nhỏ Trang với bác trai chừng năm phút thì bọn em về vì đã quá trưa rồi. Ba nhỏ Trang cứ giữ bọn em ở lại dùng bữa chung nhưng bọn em từ chối vì lí do gia đình đang đợi cơm ở nhà. Về đến nhà, em vô tình bắt gặp cảnh anh Trường với chị Hà đang đút cho nhau ăn trông tình cảm lắm. Em biết mình không nên phá nên len lén, nhẹ nhàng đi vào phòng. Vào đến phòng thì em tí nữa là ngã ngửa, lúc này phòng em phải nói là y chang bãi chiến trường ấy. Nào là truyện tranh, sách vở của em nằm la liệt trên giường, trên sàn, trên mặt bàn… và hơn nữa trên giường của em là nhỏ Lan ăn mặc muốn nổ con mắt đang nằm chềnh ềnh ôm đống truyện của em. May cho nhỏ đó là em là thanh niên cứng biết kiềm chế, không thì nhỏ này làm mẹ sớm. – Em: Này, sao lại lục tung phòng của tôi lên thế hả? – Lan: Tí tui dọn lại cho, đang đọc nửa chừng. – Em: Không có đọc gì nữa hết, dọn dẹp mau. – Em nổi cáu, giật lại cuốn truyện. – Lan: Dọn thì dọn, làm gì dữ thế. – Nhỏ này xụ mặt. Thế là nhỏ này dọn dẹp phòng của em lại. Vừa dọn còn vừa hỏi này hỏi nọ, hỏi lung tung quyền luôn chứ. – Lan: Ôi, con trai mà học giỏi nhỉ? Nhiều giấy khen phết nè. – Em: Chứ sao, không như một số người. – Lan: Xì, ủa cái áo này đẹp nhỉ? Của ông hả? – Em: Dọn dẹp thì lo mà dọn dẹp đi, hỏi nhiều thế. – Lan: Hỏi xíu cũng không cho. – Nhỏ này lạu bạu rồi tiếp tục dọn dẹp. Một lát sau. – Lan: Phù, xong rồi. Mệt quá. – Nhỏ này nhảy lên giường nằm cạnh em. – Em: Giường của tôi, ai cho nằm mà nằm. Xuống mau, dọn xong rồi thì về giùm cái, tôi còn đi ngủ nữa. – Lan: Đàn ông con trai gì mà chẳng có chút lịch sự gì cả. – Nhỏ này vừa lẩm bẩm vừa ra khỏi phòng. Gì chứ đối với mấy đứa con gái kiểu đó em đã không ưa rồi nên cần gì lịch sự với nó. Đến đúng 5h chiều, sau khi ăn xong thì em mang tô qua trả với kèm nhỏ Lan học. Hôm nay vẫn như hôm trước, hỏi gì cũng không biết, cái gì cũng không nhớ. Phải nói lúc ấy em điên thì thôi chứ, nhỏ này mà là mấy thằng em em thì đã đi lượm răng mệt nghỉ rồi. – Em: Giờ sao đây, có muốn học không thì nói một tiếng. – Lan: Có cần to tiếng vậy không, học thì học. – Em: 15 phút, ngồi học hết đống này cho tôi. – Em chỉ vào mớ kiến thức mà hôm bữa em ôn cho nhỏ này. Còn tưởng là nhỏ này sẽ nài nỉ đòi cho thêm thời gian, ai dè nhỏ này ngồi học có 10 phút, còn 5 phút kia thì tranh thủ soi gương đánh phấn. – Em: Buổi tối đánh phấn cho ma xem à, lo mà học bài đi. – Lan: Học thuộc rồi, giờ khảo đi. Nhỏ này là Lê Quý Đôn chắc, học một phát là nhớ cmnr. – Em: Vậy sao lúc nãy không học trước đi hả? – Lan: Bận đi chơi rồi. – Nhỏ này trả lời tỉnh bơ. Em chả thèm quan tâm làm gì, tiếp tục công việc của mình. Đầu tiên em ra vài bài tập điện đơn giản về định luật ôm, jun… cho nhỏ này làm thử. Nhỏ này tuy học thuộc giỏi nhưng không biết áp dụng công thức để làm bài tập. Em lại phải ngồi hướng dẫn ráp công thức rồi tính dần dần. Phải nói là mệt người với nhỏ này luôn quá. Em canh đúng 9h là em phắn ngay, chứ ngồi ở đây thêm chắc em đứt mạch máu não chết quá. Nhỏ này ăn mặc gì đâu mà mặc quần ngắn như bikini, tính khoe đùi chắc. Áo thì áo xách nách rộng cổ, mỗi lần em nhỏ này cúi xuống làm bài là đồi núi hiện ra làm em méo dám quay lại nhìn. Trước khi ra cửa, em buông lại một câu. – Em: Lần sau ăn mặc đàng hoàng lại chút đi. Mát mẻ quá rồi đấy. – Lan: Thì chẳng phải con trai ai cũng thích vậy à. – Em: Chỉ là một số người như vậy thôi. Rồi em đi thẳng xuống dưới thì thấy chị Hà đang dọn quán. Em đành ở lại phụ chị dâu tương lai của mình chút vậy. – C. Hà: Con bé Lan học được không em? – Em: Mất gốc khá nặng đấy, giờ em phải ôn lại cho kiến thức từ đầu năm đến giờ. – C. Hà: Vậy thì em cố gắng giúp chị nha, tại chị bận quá nên không kèm được con bé. – Em: Vâng, thôi cũng muộn rồi, em về đây. – C. Hà: Ừ, cảm ơn em nha. – Em: Có gì đâu chị. Em vừa về nhà là gặp ngay gương mặt khả ái dễ thương của anh Trường đang ngồi xem ti vi. – Em: Chưa ngủ à anh Trường. – A. Trường: Chưa, hôm nay dạy học thế nào rồi? – Em: Cũng bình thường thôi. Em với ổng ngồi chém gió chặt bão một lúc thì em đi ngủ trước để mai em còn đi học nữa.
Chap 40:
Hôm sau, em vừa mò vào lớp thì đã bị hai thằng ôn thần lôi cổ ra căn tin. – Em: Tính mời tao ra đây ăn sáng để trả công vụ hôm qua hả? Không cần khách sáo vậy đâu.
– Đại: Ơn cái đầu mày ấy, vẫn chưa đâu vào đâu mà.
– Em: Đệch, vậy mà mày còn bảo là chưa đâu vào đâu á? Ai mà chẳng biết nhỏ Trang thích mày, mày cũng thích nó mà mày ngại không dám nói thôi. Chả lẽ giờ mày bắt nó nói trước à. – Em gõ vào đầu thằng Đại bác một phát.
– Thuấn: Thấy chưa, hồi nãy tao cũng nói vậy mà nó không tin.
– Đại: Vậy giờ tao phải làm sao?
– Em: Tiến lên tỏ tình.
– Đại: Có vội quá không mày, tao cứ thấy ngại ngại làm sao ấy.
– Em: Ngại thì mày nhường nhỏ Trang lại cho thằng Nhật đi.
– Đại: Ấy, không được.
– Em: Vậy thì mày phải tỏ tình với nhỏ Trang.
– Đại: Không còn cách nào khác hả?
– Em: Tùy mày thôi.
– Đại: Vậy phải tỏ tình thế nào bây giờ?
– Thuấn: Cái này nên chọn ngày nào đặc biệt một tí thì cá mới dễ cắn câu.
– Em: Sinh nhật của nhỏ Trang hình như là tháng 5, lâu quá, loại. Giờ là tháng hai, có ngày 14/2 nhưng đã qua rồi… À, sắp tới mùng 8/3 rồi, ngày đó được đó.
– Thuấn: Ừ, tao cũng thấy vậy.
– Đại: Vậy tao phải làm gì ‘
– Em: Thì chuẩn bị quà mà tặng cho nó rồi tỏ tình.
– Đại: Vậy là giờ ngồi chờ đến 8/3 hả? Còn cả 15 ngày nữa mới tới.
– Em: Không, mày phải theo sát nhỏ Trang để giúp đỡ nó khi cần thiết, rủ nó đi căn tin hoặc làm gì đó, miễn là luôn gần nó để cho thằng kia không có cơ hội tán tỉnh nó.
– Đại: Vậy được không?
– Em: Mày đang nghi ngờ tao đấy à, đây là bí kíp của ông anh F. A của tao truyền cho đấy.
Cứ thế, vừa học xong tà thằng Đại lẽo đẽo đi theo nhỏ Trang. Tình cảm hai đứa nó tiến triển khá tốt. Có nhiều lúc em vô tình thấy thằng Nhật lườm thằng Đại mà mặt nó ngầu thế này này.
Còn khi ở nhà, em bị nhỏ Lan với Nhỏ Mỹ hành bán sống bán chết.
Sau hơn hai tuần chờ đợi mòn mỏi của thằng Đại, cuối cùng ngày 8/3 cũng đến. Hôm nay nhìn mặt cu cậu có vẻ phấn khởi lắm.
– Em: Nhìn mặt thằng Đại phởn chưa kìa.
– Thuấn: Ừ. À mà mày chuẩn bị hàng chưa đấy Đại?
– Đại: Mày yên tâm, hàng đây rồi, hehe. – Nó vỗ vào cái cặp đang phình ra to tướng.
– Em: Vậy hoa đâu?
– Đại: Thôi chết, tao tính chơi hoa tươi mà quên rồi.
– Em: Biết ngay mà, ra ngoài cổng trường kìa, ngoài đấy có tiệm bán hoa đấy.
– Đại: Ok, hai thằng mày giữ giùm tao cái cặp. – Rồi nó ba chân bốn cẳng phi ra cổng trường với tốc độ bàn thờ.
– Em: Mày cũng định tặng ai à Thuấn?
– Thuấn: Làm gì có mày.
– Em: Chối, hôm nay chỉ cần mang mỗi hai quyển sách ba quyển vở mà sao cặp mày phồng to thế?
– Thuấn: Cái áo mưa thôi.
– Em: Mày gạt con nít à, cái cặp mày khóa hờ để lộ nửa hộp quà ra rồi kìa.
Ngay lập tức thằng nhỏ vội vàng kéo cặp lại kiểm tra.
– Thuấn: Hộp quà đâu có bị lộ đâu mày.
– Em: Chối nữa không?
Lúc này thằng nhỏ đành thú nhận là đem quà đi tặng nhỏ Thanh lùn.
– Em: Đù, tính cua nó luôn hả?
– Thuấn: Nói khẽ thôi mày.
– Đại: Nói khẽ gì vậy? – Thằng Đại từ đâu chui ra làm hai thằng em giật mình.
– Em: Khẽ cái đầu mày ấy, làm bố giật cả mình.
– Thuấn: Mày đi mua hoa mà, hoa đâu?
– Đại: Hèhè, tao tính mua một bó mà ngân khố không cho phép nên… hềhề. – Nghe giọng thằng này là biết nó muốn gì rồi.
– Em: Thiếu bao nhiêu nữa?
– Đại: 50k nữa.
– Em: Tao còn hai chục thôi, mày có không Thuấn?
– Thuấn: Cầm luôn 50 của tao đi này, thối lại tao hai chục.
– Đại: Cảm ơn hai chú nhé, mai anh trả đủ cho.
– Em: Đủ mà được hả? Mượn hai chục trả 25, mượn 30 trả 35.
– Đại: Mày tính lãi cắt cổ thế?
– Em: Vậy mày có mượn không? Không thì thôi này nha.
– Đại: Ấy ấy, mượn chứ mượn chứ.
Rồi nó lại phi đi mua hoa tập hai.
Đến trưa thì em một mình một đường về nhà vì hai thằng ôn thần kia bỏ bạn đi cua gái rồi. Về đến nhà em ăn cơm xong lăn ra ngủ một giấc cho khỏe.
Đến chiều, em vừa bước ra khỏi phòng thì thấy ông anh mình ăn bận lịch sự lắm, nước hoa thơm nức mũi. Kiểu này là đi hẹn hò với chị Hà chắc luôn.
– A. Trường: Giờ Đức ở nhà coi nhà nha, anh đi chừng một hai tiếng rồi anh về.
– Em: Em lại ở nhà một mình à?
– A. Trường: Không, tí chị Hà gửi nhờ con bé Lan bên này. Chú ở nhà chớ có làm bậy đó. – Mặt ống gian thôi rồi.
– Em: Câu này em dặn anh mới đúng ấy, đi chơi thôi chứ đừng làm bậy, coi chừng có sản phẩm đấy.
– A. Trường: Á được, giờ dám nói móc anh rồi đấy nhỉ?
– Em: Học anh thôi, hehe.
– A. Trường: Ừ được. Thôi bé Lan qua rồi kìa, anh đi đây. Ở nhà tiếp đãi em anh đàng hoàng nha, chú mà làm bậy là anh xử chú đấy.
– Em: Biết rồi, khổ lắm, chị Hà đang đứng đợi kìa.
Em ra mở cho ống đi với cho nhỏ Lan vào.
Vừa vào nhà là nhỏ này nhảy phóc lên ghế bật tivi xem như thật ấy. Đã vậy còn lấy sting dâu với lương khô của em ăn tự nhiên như thể là nhà mình vậy.
– Em: Này, xin phép chưa mà dám lấy sting dâu uống như thể đúng rồi vậy hả?
– Lan: Xí, có phải của ông đâu mà tui phải xin ông. – Nhỏ này bĩu môi.
– Em: Đố dám uống đấy, nói trước tôi bỏ thuốc vào nước rồi đấy. Uống vào bị sao ráng chịu.
– Lan: Xì, có ma mới tin. – Rồi nhỏ này tu ực phát gần hết nửa chai.
– Lan: Ông không đi chơi với gấu à?
– Em: Gấu đâu mà đi.
– Lan: Hơ, nhìn mặt ông gian tà thế mà không lừa được cô nào làm gấu à?
– Em: Xin lỗi nhá, mặt thế này mà kêu gian tà à?
– Lan: Không mới lạ. – Nhỏ này bĩu môi rồi tiếp tục ngồi xem tivi.
Được một lúc thì nhỏ này bắt đầu than ngắn thở dài rồi đòi em dẫn đi chơi.
– Em: Muốn thì đi một mình đi, tôi bận coi nhà.
– Lan: Đi mà, hôm nay ngày 8/3 mà, ông dẫn tui đi chơi đi.
– Em: Tự đi một mình đi, không thì gọi bạn trai vô chở đi.
– Lan: Hả? Bạn trai ở đâu mà gọi.
– Em: Giả nai nữa, thằng hôm bữa chở bà ấy.
– Lan: À, bọn đó chỉ là bạn bình thường thôi. Sao vậy, ông đang ghen hả?
– Em: Bà bị hoang tưởng à, chuyện bà đi với ai thì có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà tôi đâu mà ghen, khùng.
– Lan: Đi mà, đi một chút thôi, ở nhà chán quá.
Nhỏ này cứ mè nheo bên tai em làm em bực mình ừ đại một phát để cứu lấy cái lỗ tai đáng thương.
Tính Lan rất giống với nhỏ, đặc biệt là lúc này. Tất cả từ tướng đi, cái miệng tíu ta tíu tít đến cách ăn đến cách ngồi. Em đi đằng sau nhỏ Lan mà cứ ngỡ nhỏ lại trở về với mình.
Dẫn nhỏ Lan vào quán bánh bèo thân quen ngày xưa. Vẫn là vị trí cũ, mùi vị bánh của ngày xưa nhưng mà người đã không còn là nhỏ mà là Lan.
Em lau nĩa (thìa ba răng ấy) cho cả hai rồi đưa cho nhỏ Lan.
– Lan: Ồ ôi, không ngờ ông cũng galăng gớm nhỉ?
– Em: Thói quen thôi, ăn đi.
Em với lấy chai tương ớt xịt vào đĩa.
– Lan: Ông ăn ít tương ớt thôi, ăn nhiều không tốt cho dạ dày đâu.
Lần này thì cái Lan giống nhỏ y đúc, có khi nào cái Lan với nhỏ là chị em không nhỉ?
– Lan: Nè, sao không ăn đi? Nhìn tui gì mà nhìn sỗ sàng thế.
Câu nói của nhỏ Lan gọi em về với thực tại.
– Em: Tôi nhìn cô bé đằng sau bà thôi, đừng có mà tưởng bở. – Rồi em cắm đầu ăn.
Ăn xong nhỏ Lan lại đòi đi xem phim nữa chứ. Đúng là được voi đòi tiên mà.
– Em: Dẹp đi, giờ tôi phải về rồi, để bữa xem đi.
– Lan: Còn sớm mà, đi mà.
– Em: Không lèo nhèo nữa, không về thì ở đây một mình đi. – Nói rồi em ngoảnh mặt bước đi.
Em nghĩ nhỏ này sẽ lẽo đẽo chạy theo nên cứ bước đi. Nhưng mãi mà nhỏ này không lên tiếng làm em hơi nghi ngờ, em quay mặt lại xem thì chả có ma nào đằng sau em cả.
– Lỳ thật mà, tính ăn vạ ở đó luôn chắc. – Em lẩm bẩm.
– … A… ÁÁÁ… A. – Tiếng la thất thanh vang lên từ chỗ hồi nãy em với nhỏ Lan đứng.
…
Em vội chạy lại tìm nhỏ Lan. Đập vào mắt em là nhỏ Lan đang bị một đám trẻ trâu cản đường. Nhìn mặt thằng nào cũng hiện rõ chữ dê to chà bá. Còn nhỏ Lan thì hốt hoảng ra mặt. Em đi thẳng tới kéo tay nhỏ Lan thoát khỏi đám đó nhưng lại bị một thằng cản lại.
– Hải (thằng cản em lại ấy): Em gái mày hả? Mày cứ về trước đi, tí bọn tao hộ tống nó về đến nhà.
Wtf? Chẳng lẽ nhìn mặt em già vậy hả trời.
– Em: Tụi tao phải về rồi, về muộn anh Hòa xử đẹp.
– Hải: Nó là cái thá gì, có chuyện gì tao lo. Mày cứ về trước đi.
– Em: Hoà Hùng ấy, mày nhắm lo được không? – Em hất mặt.
– Hải: Em xin lỗi, anh rộng lượng xem như em chưa nói gì nha. Đi tụi bay.
Quả nhiên như em dự đoán, mấy thằng choắt này vừa nghe đến cái tên đó là cụp đuôi chạy ngay.
– Lan: Này! Người hồi nãy ông nói là ai thế? – Nhỏ Lan tò tò đi sát em.
– Em: Xịch ra xem nào, ép đường quá rồi đấy.
– Lan: Vầy được chưa?
– Em: Cũng như nhau.
– Lan: Kệ đi, ông chưa trả lời tui.
– Em: Trả lời cái gì?
– Lan: Người hồi nãy ông nói là ai thế?
– Em: Tay anh chị có tiếng ở đây.
– Lan: Ù, ông quen cả tay anh chị luôn. – Nhỏ Lan trầm trồ.
– Em: Ai nói là quen.
– Lan: Vậy là thấy sang bắt quàng làm họ hả?
– Em: Thì cứ xem như là vậy đi. Thôi đi nhanh đi, sắp đến giờ dạy võ rồi.
– Lan: Ừm, mà hôm nay 8/3 không tặng tui cái gì à?
– Em: Không. – Tỉnh bơ.
– Lan: Xì, đàn ông con trai gì mà keo kiệt thế không biết.
– Em: Không keo sao giàu được.
Rồi em với nhỏ Lan về lại võ quán. Hai ông bà kia thì đã đi chơi về rồi và giờ đang ngồi ôm nhau tâm sự ở cái ghế đá ngoài sân. Bọn em lén vòng ra đằng sau rồi hắng giọng hù một phát làm hai ông bả giật mình nhảy tót lên.
– A. Trường: Về rồi hả? Coi nhà cho anh giỏi nhỉ?
– Em: Hèhè, em mới đi có chút xíu mà. Mà sao hai anh chị về sớm thế?
– A. Trường: Anh lo cho bé Lan thôi. – Ổng nhìn em cười đểu.
– Lan: Em làm gì mà lo? – Mặt ngơ ngác.
Chị Hà đánh yêu anh Trường một phát.
– C. Hà: Thôi không trêu em nó nữa. Anh chị có mua quà cho hai đứa đó, đang để trong nhà kìa.
Câu này là câu em kết nhất trong năm nay. Em với nhỏ Lan phi vào nhà với vận tốc bàn thờ.
Nguyên một đống quà mà toàn là quần với áo. Quần áo của em có thiếu đâu, với em thì chỉ cần ba bộ là mặc quanh năm tốt. Giá như giờ mà cho em cái gì ăn được thì có phải là tốt không.
Được một lát sau, lũ võ sinh bắt đầu đến nên hai chị em chị Hà dắt nhau về. Em tiễn hai người họ về, lúc ra tới đầu đường thì em ghé vô shop hoa tươi gần đó để lấy mấy bó hoa đặt từ hồi hôm qua. Em ôm hai bó ra tặng cho hai chị em đó.
– C. Hà: Chị cũng có nữa hả? Cảm ơn em nghen.
– Lan: Ù, hoá ra nãy trách nhầm ông rồi, xin lỗi nha, hihi.
– Em: Có gì đâu. Thôi em về đây chị Hà ơi.
– C. Hà: Ừ, cám ơn em nha.
– Lan: Không chào tui hả?
– Em: Dạ, thưa bà con về.
Rồi em lại ghé vào shop hoa lãnh bó cuối cùng. Bà chị bán hoa gặp được em mua phát ba bó cái mừng quá hay sao mà mặt vui như tết.
Em về võ quán thay võ phục rồi đợi lũ võ sinh đến đủ.
– Thông: Bữa nào tao với mày đánh thử trận không Đức? Cũng lâu rồi tao với mày chưa thử nhỉ?
– Em: Lo mà tập thêm đi mày, chú làm gì có trình đấu với anh.
– Thọ: Vậy mày chấp hai thằng tao đi.
– Em: Xời, cỡ hai chú á, anh bóp. Có cần anh chấp trước hai chiêu không?
– Thông: Là mày nói nhá. Mày mà nuốt lời là chết với tao.
– Em: Ừ, hehe. Mà của nợ của hai thằng mày đến rồi kìa. – Em hất mặt về phía cửa.
Ba nhỏ Nga, Mỹ, Trâm cùng nhau bước vào. Tay nhỏ nào cũng ôm một hai hộp quà với một vài bông hoa.
– Em: Hai thằng mày không tặng gì cho ấy hả?
– Thông: Có sao không mày. Nhì bọn tao này.
Rồi hai thằng nó chạy ra ngoài, chắc là lấy quà. Chừng một phút sau thì mỗi đứa ôm một bông hoa với một hộp quà to đùng nghênh ngang bước tới trước mặt hai nhỏ đó rồi đọc diễn văn tỏ tình. Hai thằng này chắc là lên kế hoạch từ trước nên hai thằng cùng đồng thanh tỏ tình mà nghe buồn cười vô cùng tận các ạ.
Xem ra ngày này được khá nhiều người chọn làm ngày tỏ tình nhỉ. Sau khi tác chiến thành công thì hai thằng nó nhảy tưng tưng lên rồi ra chỗ em.
– Thọ: Đến lượt mày kìa. – Thằng Thọ vỗ vai em.
– Thông: Có cần anh chỉ cho không? Hehe.
– Em: Thôi dẹp đi mày, bọn mày nghĩ thế như thế kia rồi thì tao chen vào đâu. – Em hất mặt về phía nhỏ Mỹ đang bị cả đám bu xung quanh tặng hoa…
– Thông: Chen tới đi.
– Em: Thôi, để tí rồi tính. Đến giờ học rồi kìa.
Thế là em lại chia lớp ra từng nhóm tập, còn mình thì đi lòng vòng xem nhóm nào làm sai hoặc gì đó thì hỗ trợ luôn.
Đến giờ giải lao thì tự nhiên nhỏ Mỹ tự động đi đi lấy sting dâu cho em. Hình như hôm nay nhỏ này uống nhầm thuốc hay sao ấy.
– Em: Sao hôm nay tốt bụng thế?
– Mỹ: Tại đang vui thôi, không thì còn khuya nhá.
– Em: Ờ, mà vui chuyện gì thế?
– Mỹ: Nhiều chuyện lắm. Mà ai cũng tặng quà cho muội, chỉ có mỗi huynh không tặng là sao?
Em đưa tay cóc đầu nhỏ Mỹ một phát.
– Em: Xạo này, thằng Thông thằng Thọ có tặng không?
– Mỹ: Hai người đó có bạn gái rồi nên không tính.
– Em: Hơ, cứ có bạn gái rồi là không tính. Còn chưa có bạn gái là phải tặng hả? Vậy thì huynh phá sản chắc luôn rồi.
– Mỹ: Kệ huynh chứ.
Lúc đó em đang tính lấy hoa ra tặng luôn nhưng vì nhiều người nhìn quá nên thôi, để đến lúc về vậy.
Tập thêm hơn nửa tiếng nữa thì đến giờ về, giây phút em mong đợi đã đến. Lúc cả thảy mọi người đang đi về thì em níu nhỏ Mỹ lại một chút.
– Mỹ: Chuyện gì thế?
– Em: À, cũng không có gì quan trọng lắm. Chỉ là…
– Mỹ: Là sao?
– Em: Ừm… đợi huynh chút.
Em chạy vào phòng ôm bó hoa ra tặng cho nhỏ Mỹ.
– Em: 8/3 Vui vẻ nha.
– Mỹ: Tưởng huynh không tặng chớ, hihi.
– Em: Không tặng sao được, hèhè.
– Mỹ: Huynh còn gì muốn nói với muội không?
– Em: Điều gì là điều gì? Chỉ vậy thôi mà, còn đòi gì nữa?
– Mỹ: À không có gì. Mà huynh cho muội gửi đống đồ này nha, mình muội mang về không hết.
– Em: Ok, tính phí gửi đồ là được rồi.
– Mỹ: Cũng được, hìhi. Thôi muội về đây, cũng muộn lắm rồi.
– Em: Để huynh tiễn ra đầu đường, có đoạn trong này hơi tối đấy.
– Mỹ: Ừm.
Em dắt xe giùm nhỏ Mỹ ra đầu đường.
– Mỹ: Huynh có bạn gái chưa?
– Em: Đã từng rồi.
– Mỹ: Vậy giờ có không?
– Em: Không.
– Mỹ: Ồh, nhìn mặt vậy mà ế hả?
– Em: Mặt vậy là mặt thế nào?
– Mỹ: Về soi gương thì biết.
– Em: Vậy muội có bạn trai chưa?
– Mỹ: Rồi, nhiều lắm. Nhưng người yêu thì chưa có.
– Em: Vậy sao không chọn ai đó mà yêu đi.
– Mỹ: Biết chọn ai giờ.
– Em: Thì muội thích ai thì chọn người đó.
– Mỹ: Muội có thích một tên kia nhưng hắn ngốc lắm.
Vậy là nhỏ này có ý trung nhân rồi. Thế sao lại chỉ cầm mỗi bó hoa của mình về ta? Ý gì đây nhỉ?
Em tiễn nhỏ Mỹ xong rồi về tắm rửa phát xong đi ngủ cho khoẻ. Hôm nay là chủ nhật nên em về nhà chơi một bữa với lại xem ở nhà có việc gì cần phụ không. Về đến nhà thì thấy mấy đứa em đang chuẩn bị đi lễ. Ba mẹ thì chắc là lên ngoại rồi. Vậy là em lại chở lũ nhỏ lên nhà thờ. Đến hết lễ thì em lại tiếp tục phụ dạy giáo lý cho lũ nhỏ. Lúc đầu em với anh Huy nói mãi mà lũ nhóc này chả thèm nghe, hoạ may là có vài đứa bé gái ngoan chịu nghe lời. Vậy mà từ lúc nhỏ Phụng xin qua phụ dạy thì lũ nhỏ thì bọn này tự nhiên ngoan hẳn ra, không biết nhỏ Phụng làm sao hay thật. – P: Giờ Đức về luôn hả?
– Em: Ừ, Đức đưa mấy thằng em về nữa.
– P: Ừ, vậy thôi.
– Em: Có chuyện gì hả?
– P: Không có gì đâu, thôi Phụng về đây. – Giọng hơi trầm xuống.
– Em: Ê Phụng, đợi Đức xíu.
– P: Làm gì?
– Em: Cứ đứng đây đợi Đức đi.
Rồi em phóng ra cổng xem nhưng chẳng có chỗ nào bán hoa cả. Số là em muốn mua vài bông hoa tặng bù cho nhỏ Phụng mùng 8/3 ấy mà. Khổ thay bây giờ lại không có chỗ bán mới chết chứ. Trong lúc đó bỗng trong đầu em nảy ra ý tưởng. Em chạy vào quán bán hàng ngay đó mua một đống kẹo mút rồi bó lại như một bông hoa ấy. Tuy hơi xấu nhưng kệ đi, có còn hơn không.
– Em: Tặng bù 8/3 nè.
– P: Tặng Phụng hả?
– Em: Ừ.
– P: Cảm ơn Đức nha, hoa này ngộ thiệt, ăn được luôn chớ, hihi.
– Em: Phụng không thích thì trả đây.
– P: Phụng nói không thích hồi nào.
– Em: Ờ… thì…
– P: Thôi Phụng về trước nha. – Nhỏ Phụng bất ngờ hôn lén em giữa thanh thiên bạch nhật, giữa sự chứng kiến của cả trăm người. Lần này đúng khốn nạn đời em rồi, cho dù em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội quá. Và cũng từ đó mọi người đều gán ghép em với nhỏ Phụng.
Chớp mắt đã đến ngày thi học kì hai, em cũng cặp sách đến trường thi oai như ai.
Hôm đầu thi toán sử. Toán thì em không lo lắm, còn sử thì em nản vô đối (môn sử nó ngắn gọn xúc tích cỡ nào thì chắc các bác cũng biết nhỉ).
Hôm thứ hai là Văn với sinh. Hai môn này em cũng tàm tạm hoàn thành trên 6. 5 Điểm. Lần lượt các môn địa, hoá, công nghệ… em cũng vượt qua.
Đến môn anh thì em đúng đứng cmn hình luôn. Nhìn mặt chữ loạn xì ngầu mà em muốn chóng mặt luôn. Cũng may là 100% trắc nghiệm chứ nếu không thì bỏ mợ rồi.
Kỳ thi cuối năm đã qua, bây giờ lại phải bù đầu lo cho kì thi tuyển sinh. Em cũng muốn thi vô trường chuyên nhưng mà khốn nỗi trường chuyên ở xa quá, đi về không được thuận tiện cho lắm nên em quyết định thi vào trường LTT cho gần vậy. Trường này cần 27 điểm là đủ đậu rồi, đồng nghĩa với việc chỉ tính điểm cộng mỗi năm của em thì cũng gần đủ đậu rồi. Thế nên em chỉ cần thi mỗi môn tầm 3 điểm thì đậu 100%.
Rồi một tháng ôn thi cũng nhanh chóng trôi qua. Hôm đó là ngày ăn liên hoan và coi như bữa tiệc chia tay bạn bè. Hôm đó trường em đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc cho cả khối 9. Ngồi ăn mà nhìn mặt đứa nào cũng đuỗn ra một lượt, như thể nhà có tang thế thì bố con đứa nào nuốt cho trôi không biết.
Ăn uống xong là phần chụp hình kỉ niệm gì đó. Lớp em chờ cho mấy lớp kia chụp xong thì lao lên làm kiểu chụp lia lịa, chụp tới tấp. Bác thợ chụp hình chỉ đứng chụp không mà cũng vã hết cả mồ hôi. Lúc sau thì bác thợ lắc đầu ra hiệu không chụp nữa do hết film. Lúc ấy bọn nó mới chịu thôi cho.
Hết tiết mục chụp hình là tiết mục viết lưu bút. Bọn nó thi nhau viết lưu bút lên áo trắng của nhau rồi kí tên. Cái áo trắng tội nghiệp của em cũng không ngoại lệ. Đến lượt em kí lại cho bọn nó. Ký cho con trai lớp em thì thoải mái, thế nhưng ký cho bọn con gái thì hết cmn chỗ, chỉ còn lại mỗi phần ở sau lưng với ở trước ngực. Mấy chỗ như vậy em mà ký vô không khéo ăn vả rớt hết răng luôn chứ chẳng chơi. Em đang tính khỏi kí nhưng mà mấy thằng kia cứ thách, thúc, hối em kí nên em đành nhắm mắt ký bừa vậy. Nhưng mà chỉ kí đằng sau lưng thôi nha.
Tại ở đằng sau lưng lũ con gái cứ vướng vướng cấn cấn nên viết được vài chữ là hơi bị khó khăn luôn ấy (còn cấn cái gì thì có bác nào dám bảo không biết không).
Kí tên cho lũ con gái này mà áp lực thật. Cuối cùng chỉ còn lại mình nhỏ Tuyền là chưa ký. Em vòng ra sau lưng nhỏ Tuyền để ký thì vãi nhọ luôn, đằng sau nhỏ Tuyền bị ký không còn chỗ để em kí chen vào. Nhỏ này cho cả lũ lớp khác ký tên nữa nên hết chỗ là phải. Hiện giờ là chỉ còn vùng đồi núi là trống thôi, nhưng mà bố bảo chắc em cũng chẳng dám ký vào đấy đâu. Thế nhưng trước sức ép của số đông với lại nhỏ Tuyền cũng chả phản đối nên em đành vậy. Em cầm phần cán bút để chắc chắn là tay mình không đụng chạm vào phần mềm.
– Diệm: Cầm xa bút vậy thì sao ký được mày. Cầm ngắn lại coi.
– Khoa: Cầm ngắn lại ký cho đẹp chứ mày, haha.
– Nguyên: Mày mà đụng vào của cháu tao là tao cắt mày.
– Điền: Tao giữ cho con mèo nhổ lông.
– My: Không, My không nhổ đâu. My đánh cho mất khả năng làm bố thôi.
Đệch, uy hiếp thế thì bố thằng nào dám ký. Em đánh liều ký đại một phát. Cũng may là không có đụng chạm gì đến phần mềm hết.
Ký tên này nọ xong là lũ con gái ôm nhau khóc bù lu bù loa, còn anh em chiếm hữu thì đi bắn cf chung lần cuối. Mới bắn được tầm 15 phút thì lại bị lũ con gái lôi cổ đi chơi. Bọn lớp em đi chinh phạt hết quán nước mía, kem, tiệm ăn tạp vỉa hè… rồi lại đi bơi, đá bóng, xem phim, dạo bờ hồ… Mãi đến 7h tối bọn nó mới chịu thả em về. Hic, chỉ trong một ngày mà em tiêu hết gần 200k, thế là tháng này hết tiền tiêu vặt luôn.
Em vừa về tới đầu đường thì đã bị nhỏ Lan từ trong quán phở nhảy ra la cho một trận.
– Lan: Đi chơi giờ này mới chịu về nhỉ, làm tui đợi ông cả buổi có biết không hử? – Tay chống nạnh.
– Em: Hôm nay lớp Đức ăn liên hoan nên bọn nó lôi đi chơi, giờ mới được thả về nè.
– Lan: Chơi bời gì mà từ sáng tới giờ không biết, thế mà cứ luôn miệng bảo tui không nên đi chơi bời này nọ. – Nhỏ Lan bĩu môi.
Không biết sao mà chuyện gì của em nhỏ này cũng quản, từ đi học phải về trước mấy giờ, ăn giờ nào, ngủ giờ nào, rồi là làm gì đi đâu cũng phải xin phép đàng hoàng. Làm riết mà em có cảm giác nhỏ này giống má em luôn ấy.
Đứng chịu tra tấn lỗ tai tầm 15 phút thì nhỏ Lan mới thả em về.
– Lan: Ông về tắm rửa thay đồ rồi qua đây. Tui cho ông 20 phút.
– Em: What, 20 phút? Tính bắt Đức nhịn à? Qua đây ăn rồi dạy tui học luôn. Bắt đầu tính giờ.
Cái số em nó khổ vậy đấy, đi đâu cũng bị gái bắt nạt.
Em về tắm rửa thay đồ cấp tốc rồi phi qua nhà nhỏ Lan ngay.
– A. Trường: Vừa về mà đi đâu nữa thế. Hôm nay con bé Lan nấu cơm rồi ngồi đợi mày từ chiều tới giờ đấy.
– Em: Thì giờ em phải qua đó nè, bị bọn trong lớp lôi kéo mà quên giờ về kèm nó học nữa.
– A. Trường: Ừ, mày làm sao thì làm. Hễ mà để chị Hà giận rồi liên lụy đến anh là anh xử đẹp chú đấy.
– Em: Rồi, anh khéo lo xa. Có liên quan gì đến chị Hà đâu mà chị ấy giận.
– A. Trường: Anh cứ phải dặn trước mày vậy cho chắc ăn chứ.
– Thiện: Đại sư huynh là nhất rồi nha, đi chơi về mà còn có phu nhân đợi cơm ở nhà nữa. Sướng như vua ấy nhỉ? – Một thằng trong lớp lớn mà anh Trường đang dạy chen vào chọc quê em.
– Em: Tập đi, coi chừng chống không đẩy 15 phút bây giờ.
Trò chống không đẩy này hầu như đứa nào cũng sợ, sợ còn hơn hít đất nữa cơ. Chống không đẩy có nghĩa là nằm ở tư thế hít đất rồi giữ nguyên như vậy 15 phút. Thường thì đứa nào chống xong cũng rả hết hai cánh tay, nhấc lên không nổi luôn. Đứa nào bị phạt một lần là tởn tới già luôn. Bác nào không tin thì thử đi.
Xong em phi như ngựa qua nhà nhỏ Lan.
– Lan: Vừa đúng giờ. May mắn đấy.
– Em: Hộc… học thì để mai học bù cũng được mà… hộc.
– Lan: Gọi ông qua ăn cơm thôi chứ giờ này học hành gì nữa.
– Em: Hơhơ… tỉnh nhầ.
– Lan: Chứ sao, vậy giờ có ăn không?
– Em: Qua tới đây rồi thì ngu gì không ăn.
– Lan: Vậy thì vào lẹ đi.
– C. Hà: Đức qua rồi hả, cuối cùng chị cũng được ăn cơm rồi.
– Em: Là sao ạ?
– C. Hà: Hôm nay bé Lan đích thân xuống bếp nấu ăn. Xong nó bắt phải đợi em qua mới được ăn nè. – Chị Hà thở dài.
– Em: Ơ, sao phải đợi em làm gì?
– C. Hà: Tại nó…
– Lan: Chị hai!!! Vô mời cơm nè. – Nhỏ Lan mời mà gằn từng chữ như kiểu cảnh cáo vậy.
Không ngờ nhỏ Lan nấu ăn cũng ngon phết, đồ ăn rất hợp khẩu vị của em.
– Lan: Ông ăn thử món này xem có ngon không? – Nhỏ Lan gắp cho em miếng thịt gà hấp cải.
– C. Hà: Của chị đâu?
Nhỏ Lan gắp một miếng rau cải cho chị Hà.
– Lan: Chị hai ăn rau nhiều cho đẹp da ha. – Đúng là em gái ngoan.
Nhỏ Lan cứ ngồi gắp, ép em ăn hết món này đến món kia. Đến nỗi bụng em no căng phình như cái trống mà nhỏ Lan vẫn ép em ăn cho bằng hết. Cũng may là có chị Hà giải vây giùm nên em mới thoát. Đúng là cái số em bị gái nó hành mà, đến khổ.
– Lan: Ông thi tuyển vô trường nào thế?
– Em: Nhìn mặt Đức vầy mà cần phải thi tuyển à? Người ta cho vào thẳng luôn nhá.
– Lan: Thích xạo không hả? Ông thi vô trường nào?
– Em: LTT cho gần.
– Lan: Nghe nói trường đó hay xảy ra đánh nhau lắm.
– Em: Thì kệ chứ, miễn là mình không gây thù với ai là được rồi.
– Lan: Ừm.
– Em: Lan thi vô trường nào thế?
– Lan: ND.
– Em: Trường đó tốt đấy, nhưng mà Lan nhắm vào nổi không?
– Lan: Chuyện nhỏ thôi. Mà mai ông thi hả?
– Em: Ừ.
– Lan: Vậy ông về ngủ sớm đi, lấy sức mai mà thi.
– Em: Đợi câu này nãy giờ. Đức về đây, cảm ơn về bữa tối nhá.
Em về nhà lăn đùng ra nằm thiền một giấc tới sáng luôn.