THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 21-phần 1
- Hình như ông đã từng nghe nói đến phản vật chất,phải thế không ông Langdon? - Vittoria đang nhìn anh chăm chú. Nước da màu nâu sẫm của cô gái tạo nên một sự lương phản đầy ấn tượng với màu trắng củaphòng thí nghiệm. Langdon ngước mắt lên. Đội nhiên anh trở nên ấp úng: - À… Ừm… đại loại như thế. Cô gái thoáng mỉm cười: - Tức là anh đã xem bộ phim Star Trek. Langdon đỏ mặt: - Ừ…, tại lũ sinh viên của tôithích… - Anh nhíu mày - Không phải phản vật chất làthứ cung cấp nhiên liệu cho U.S.S Enterprise đấy chứ? Cô gật đầu. - Khoa học viễn tưởng thường bắt nguồn từ khoa học chính thống. - Vậy phản vật chất là có thật? - Chân lí của tự nhiên. Mọi thứ đều tồn lại song song với một thứ đối lập với nó. Có hạt proton thì phải có electron. Có hạt quark trên tất phải có hạt quark dưới. Có sự đối xứng trong vũ trụ ở mức độ tiểu nguyên tử. Phản vật chất là âm so với vật chất là dương. Nó cân bằng phương trình vật lí. Langdon nghĩ đến quan điểm đối ngẫu của Galileo. - Từ năm 1918, các nhà khoa học biết rằng, - Vittoria nói, - hai loại vật chất được tạo ra trong vụ nổ Big Bang. Loại vật chất thứ nhất ta thấy hiện diện trên trái đất, tạo thành núi đá, cây cối, con người. Loại vật chất kia ngược lại với loại thứ nhất - giống nhau mọi khía cạnh trừ điện tích trái dấu. Kohler nói như thể vừa tỉnhcơn mộng. Giọng nói của ôngta đột nhiên mất hẳn tự tin: - Nhưng có những rào cản kỹ thuật thực sự lớn đối với khâu lưu giữ phản vật chất. Thế còn chất trung lậpthì sao? - Cha tôi đã xây dựng một ống chân không phân cực đảo chiều để kéo các pozitron của phản vật chất ra khỏi máy gia tốc trước khi chúng bị phân huỷ. Kohler giận dữ. - Nhưng một ống chân không cũng sẽ kéo các vật chất ra ngoài. Sẽ không thể tách các hạt ra được. - Cha tôi sử dụng từ trường. Vật chất tạo thành cung lửa điện ở bên phải, còn phản vật chất tạo ra cung lửa điện ở bên trái. Chúng ở hai cực đối nhau. Đến lúc này, những nghi ngờ của Kohler dường như đã bị đập tan. Ông ta ngướcnhìn Vittoria với vẻ ngạc nhiên tột độ, rồi đột nhiên ho rũ rượi: - Thật… không…tin nổi… - Ông ta nói, tay quệt ngang miệng, - Nếu… - Dường nhưlối lập luận lôgíc vẫn chưa hoàn toàn bị chinh phục - Nhưng dù cho ống chân không có làm được điều đó đi nữa thì vẫn phải dùng đến vật chất để tạo ra những chiếc hộp này. Phản vật chất không thể được lưu trữ trong những chiếc hộp bằng vật chất. Phản vậtchất sẽ ngay lập tức phản ứng với… - Mẫu vật này không chạm vào thành hộp. - Vittoria nói, rõ ràng đã đoán trước câu hỏi. - Phản vật chất bị treo lơ lửng. Hai cha con tôi gọi những cái hộp này là"bẫy phản vật chất", bởi chúng giữ cho phản vật chất lơ lửng ở giữa, ở một cự ly an toàn so với các thành hộp và đáy hộp. - Treo lơ lửng? Nhưng… làmthế nào? - Giữa hai từ trường đan xen vào nhau. Đây, ông nhìn đi. Vittoria bước qua căn phòngvà lấy một bộ dụng cụ điện tử lớn. Chiếc máy kỳ lạ đó khiến Langdon nhớ đến một loại súng bắn tia chùm nào đó trong các phim hoạt hình - một nòng súng kiểu canoncó ống ngắm trên đầu và một mớ dây điện loằng ngoằng phía dưới. Vittoria hướng ống ngắm vào một trong những chiếc hộp, ghé mắt vào ống kính và kiểm tra vài nút vặn. Rồi cô lùi lạiđưa cho Kohler xem. Kohler bối rối. - Cô thu thập được cả lượnghữu hình? - 5000 nanogram, - Vittoria nói - Một lượng plasma lỏng chứa hàng triệu pozitron(1). Hàng triệu? Nhưng người ta chỉ phát hiện tất cả có vài hạt ở… khắp nơi. - Chất xenon. - Vittoria bình thản nói - Cha tôi đã tăng tốc các tia hạt xuyên qua một tia xenon, tách bỏ các hạt electron. Cha tôi muốn giữ bí mật quy trình này, nhưng nó liên quan đến việc đồng thời bơm thêm các hạt electron thô vào máy gia tốc. Langdon chẳng hiểu gì, anh tự hỏi không biết có đúng làhai người này vẫn đang nói chuyện bằng tiếng Anh hay không. Kohler dừng lại, nhíu mày, rồi đột nhiên thở hắt ra. Ông ta bất thần sụp xuống như thể vừa bị trúng đạn. - Xét về kỹ thuật, điều nàysẽ để lại… Vittoria gật đầu. - Đúng thế. Rất nhiều là đằng khác. Kohler quay lại nhìn chiếc hộp trước mặt với vẻ hoài nghi. Ông nhấc người khỏi xe lăn, đưa ống nhòm lên gần mắt rồi ghé nhìn vào bên trong. Kohler im lặng chăm chú quan sát hồi lâu. Cuối cùng ông ta cũng ngồi xuống, mồ hôi vã ra, những nếp nhăn trên trán giãn hết ra, ông giám đốc gần như thì thào: - Chúa ơi cô thực sự đã làm được điều đó? Vittoria gật đầu: - Cha tôi đã làm được điều đó. - Tôi… tôi không biết phải nói gì. Vittoria quay sang Langdon: - Ông có muốn xem không? - Cô chỉ tay về phía thiết bị quan sát. Không biết chắc điều gì đang chờ mình, nhưng Langdon vẫn bước về phía trước. Cách anh khoảng nửamét, chiếc hộp dường như trống rỗng. Dù có bất cứ thứ gì ở bên trong thì chắc chắn cũng phải có kích thước vô cùng nhỏ bé.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 21-phần 2
Langdon ghé mắt nhìn vào ống nhòm. Phải mất một lúc anh mới xác định được hình ảnh trước mắt mình. Và anh đã nhận ra. Vật thể đó không nằm dưới đáy hộp như anh tưởng, nó trôi bống bềnh ở giữa - mộtgiọt trông giống hệt như thuỷ ngân đang lấp lánh. Như thể có phép màu, chất lỏng đó bay lượn, nhào lộn trong không trung. Những giọt sóng kim loại gợn lăn tăn trên bề mặt của nó. Thứchất lỏng treo lơ lửng này làm Langdon nhớ đến một bộphim anh đã từng xem về một giọt nước trong zero. Mặc dù biết giọt chất đó cựcnhỏ, anh vẫn có thể nhìn thấy từng khe nhỏ đang chuyển động và dập dờn như quả cầu plasma chầm chậm cuộn mình trong khôngtrung. - Nó đang… bập bềnh, - anh nói. - Tốt nhất là nên như vậy, - Vittoria đáp. - Phản vật chất cực kỳ không ổn định. Xét về mặt năng lượng, phản vật chất là hình ảnh phản chiếu của vật chất, vì vậy chúng sẽ ngay lập tức huỷ diệt lẫn nhau nếu tiếp xúc với nhau. Tất nhiên, giữ cho phản vật chất tách biệt khỏi vật chất là một thách thức lớn, vì mọi thứ trên trái đất này đều làm bằng vật chất. Những mẫu này phải được cất giữ ở những nơi nó không bao giờđược chạm vào bất cứ cái gì- kể cả không khí. Langdon kinh ngạc. Trong môi trường chân không ư? Những cái bẫy phản vật chất này…, - Kohler đột ngột ngắt lời, mặt đầy vẻ ngạc nhiên khi ông ta lướt ngón tay xanh xao của mìnhquanh đế hộp - đều do cha cô thiết kế à? - Sự thật thì chúng do tôi thiết kế, cô gái đáp. Kohler ngước nhìn lên. Giọng nói của Vittoria vẻ đầy khiêm tốn: - Cha tôi tạo ra những hạt phản vật chất đầu tiên nhưng lại lúng túng không biết nên lưu giữ chúng thế nào. Tôi đã nảy ra ý tưởng về những cái hộp này. Những vỏ hộp bằng công nghệ nano tổng hợp kín khívới các nam châm điện ngược chiều ở hai đầu. - Có lẽ tài năng của cô vượttrội hơn ông ấy rồi đấy. - Không hẳn đâu. Tôi lấy ý tưởng này từ thiên nhiên. Những con sứa Bồ Đào Nhathường bẫy cá giữa các xúctu của chúng, dùng tế bào điện châm. Tôi cũng dùng nguyên tắc tương tự. Mỗi hộp có hai nam châm điện, mỗi đầu một cái. Từ trường ngược chiều nhau đan xen ở giữa và giữ các phàn vật chất lơ lửng giữa chân không. Langdon nhìn lại chiếc hộp. Phản vật chất đang trôi bồng bềnh trong chân không, không chạm vào bất cứ thứ gì. Kohler nói đúng. Quả là thiên tài. - Thế còn nguồn năng lượng cho những nam châm thì lấy ở đâu? - Kohler thắc mắc. Vittoria chỉ tay: - Trong cột, dưới cái bẫy. Những cái hộp này được bắtvít vào một chân đế liên tụcnạp điện, cho nên nguồn năng lượng cho những thỏi nam châm này không bao giờ cạn. - Còn nếu như năng lượng cạn kiệt thì sao? Hiển nhiên là phản vật chất sẽ thoát khỏi tình trạng bị treo lơ lửng, rơi xuống đáy hộp, và chúng ta sẽ thấy sự huỷ diệt. Langdon căng tai nghe ngóng: - Sự huỷ diệt? - Anh không thích nghe từ đó chút nào. Vittoria dường như không để ý. - Vâng. Nếu phản vật chất tiếp xúc với vật chất, cả hai sẽ bị phá huỷ ngay tức khắc. Các nhà vật lí gọi đây là quá trình "huỷ diệt". Langdon gật gù: - À, ra thế. - Đó là phản ứng đơn giản nhất trong tự nhiên. Một hạtvật chất và một hạt phản vật chất kết hợp lại với nhau tạo ra hai hạt mới - gọi là photon. Một photon chỉ là một luồng ánh sáng nhỏ li ti. Langdon đã từng đọc về photon - các hạt ánh sáng -dạng thuần khiết nhất của năng lượng. Anh cố kiềm chế không hỏi chi tiết thuyền trưởng Kirk sử dụngngư lôi photon trong việc chống lại quân Klingons(2). - Vậy nếu phản vật chất rơi xuống, chúng ta sẽ nhìnthấy một luồng sáng nhỏ? Vittoria nhún vai: - Còn phải xem anh định nghĩa thế nào là nhỏ. Lại đây, tôi sẽ cho anh xem. - Cô với lấy một cái hộp và bắt đầu mở vít, tháo hộp khỏi bục sạc điện. Bất ngờ, Kohler hét lên kinhhoàng và nhào tới, dập vàolay cô gái: - Vittoria! Cô điên rồi! Chú thích: (1) Pozitron: Phản rất nhỏ của vật chất có điện tích dương và có cùng khối lượng với electron. (2) Thuyền trưởng Kirk và quân Klingons là những nhân vật nổi tiếng trong bộ phim truyện giả tưởng Star Trek.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 22-phần 1
Đột nhiên Kohler vùng đứngdậy, bất chấp đôi chân èo uột của ông ta. Mặt trắng bệch sợ hãi. - Vittoria! Không được tháo rời cái bẫy ra thế! Langdon hoang mang nhìn vẻ mặt kinh hoàng của ông giám đốc. - 500 nanogram! - Kohler nói - Nếu cô phá hỏng từ trường… - Thưa giám đốc, - Vittoria khẳng định, - Nó cực kỳ an toàn: Mỗi cái bẫy có một nguồn điện dự phòng, có pinhỗ trợ đề phòng nó bị tháo ra khỏi đế sạc. Mẫu vật vẫn được treo lơ lửng kế cả khi bị tháo rời khỏi hộp. Kohler hình như vẫn chưa tin hẳn. Rồi sau đó, vẻ rất miễn cưỡng, ông ta ngồi xuống ghế. - Pin này được kích hoạt tự động khi chúng ta tháo rời bẫy khỏi đế sạc, Vittoria nói: - Chúng sẽ hoạt động trong vòng 24 tiếng đồng hồ như một bình gas dự trữ. - Cô quay sang Langdon, như thể cảm nhận được sự bất an của anh. - Phản vật chấtcó vài đặc tính rất khác lạ, thưa ông Langdon. Vì thế nên rất nguy hiểm. Một mẫu vật nặng 10 miligram - bằngkích cỡ một hạt cát - về mặtlí thuyết, có sức mạnh bằng 200 tấn khối nhiên liệu tên lửa thông thường. Langdon lại thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng chao đảo. - Đây là nguồn năng lượng của tương lai. Mạnh gấp 1000 lần năng lượng hạt nhân. Hiệu quả cao gấp 100 lần. Không sản phẩm phụ. Không phóng xạ. Không gây ô nhiễm. Chỉ cần vài gram cũng đủ cung cấp năng lượng cho cả một thành phố lớn trong suốt một tuần. - Vài gram? Đầy e ngại, Langdon tránh xa bục sạc. - Đừng lo, - Vittoria nói - Những mẫu này chỉ là phầnrất nhỏ của một gram - mấyphần triệu nên gần như vô hại. - Cô với lấy cái hộp và tháo ra khỏi bục sạc. Kohler co rúm lại, nhưng vẫn không can thiệp. Khi chiếc bẫy được tháo rời ra, một tiếng kêu bíp sắc gọn vang lên, đèn điện tử gần đáy bẫy được kích hoạt. Những con số điện tử màu đỏ nhấp nháy, hiển thị số đếm ngược từ 24 giờ. 24:00:00… 23:59:58… Langdon quan sát kỹ chiếc đồng hồ đếm ngược và nhận thấy rằng trông cái bẫy này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Pin sẽ chạy trong vòng 24 tiếng cho đến khi cạn sạch. Nó có thể được nạp bằng cách đặt trở lại vào bục. Nó được thiết kế không chỉ vì lí do an toàn mà còn để cho dễ di chuyển. - Di chuyển được? - Kohler có vẻ sửng sốt. - Cô mang thứ này ra khỏi phòng thí nghiệm à? - Dĩ nhiên là không, Vittorianói: - Nhưng chúng tôi phải tính đến cả đặc tính cơ động củanó chứ. Vittoria dẫn Langdon và Kohler tới một góc phòng. Côgái kéo tấm rèm sang bên, để lộ ra một khung cửa sổ, bên ngoài là một Phòng lớn. Tường, sàn và trần đều được phủ một lớp thép. Căn phòng gợi cho Langdon nhớ đến khoang chứa đầu của tầu siêu trọng tải mà anh từng được xem khi đến Papua New Guinea để nghiên cứu hình vẽ trên cơ thể của trường phái Hanta. - Đây là khoang huỷ diệt. - Vittoria tuyên bố. Kohler ngước nhìn cô: - Cô đã thực sự nhìn thấy sự huỷ diệt? - Cha tôi rất quan tâm đến cơ sở vật lí của Big Bang - một lượng lớn năng lượng tạo ra từ những lõi vật chấtcực nhỏ. Vittoria mở một ngăn kéo thép phía dưới cửa sổ, đặt chiếc bẫy vào trong và đóng lại. Rồi cô kéo cần gạt bên cạnh ngăn kéo. Ngay sau đó, chiếc bẫy xuất hiện phía bên kia bức tường kính, từ từ lăn nhẹ qua căn phòng thép rộng hình vòng cung cho đến khi dừng hẳn ở gần giữa phòng. Vittoria thoáng cười. - Đây sẽ là lần đầu tiên cácông được chứng kiến sự huỷ diệt giữa vật chất và phản vật chất. Chỉ là vài phần triệu của một gram. Mẫu vật này vô cùng nhỏ! Langdon quay sang nhìn cái bẫy phản vật chất nằm trơ trọi trên sàn thép. Kohler cũng hướng sang nhìn cửa sổ, đầy vẻ hoài nghi.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 22-phần 2
- Thông thường, - Vittoria giải thích, - chúng ta phải đợi đủ 24 tiếng đồng hồ chođến khi cạn pin, sàn của cănphòng này có chứa điện từ. Nó có thể vượt qua chiếc bẫy, kéo phản vật chất ra khỏi trạng thái lơ lửng. Và khi phản vật chất chạm vào vật chất thì… - Sự huỷ diệt, - Kohler thì thầm. - Còn một điều nữa, - Vittoria nói - phản vật chất chỉ tạo ra năng lượng thuầnkhiết. Nó chuyền hoá 100% khối lượng thành lượng tử ánh sáng (photon). Vì vậy đừng nhìn thẳng vào mẫu vật. Các ông hãy bịt mắt lại. Dù thấy hơi lo lắng, nhưng Langdon vẫn cho rằng Vittoria đang quan trọng hoá vấn đề. Không được nhìn thẳng vào chiếc hộp ư?Thiết bị này cách anh những gần 30 mét, nằm saubức tường cực dầy phủ plexiglas dẻo. Hơn nữa, đốm bụi trong hộp lại quá nhỏ bé, gần như vô hình. Phải che mắt ư? Langdon nghĩ. Liệu cái đốm bụi đó cóthể aản sinh ra bao nhiêu năng lượng. Vittoria bấm nút. Ngay lập tức, Langdon loá mắt. Một điểm sáng rực rỡ bửng lên bên trong hộp, rồi những luồng sáng cực mạnhbung ra khắp mọi hướng, ậpvào khung cửa sổ trước mắt với sức mạnh của sấm sét. Anh loạng choạng khi vụ nổ lan nhanh lên mái vòm. Vầng sáng ấy rực lên một hồi, nhưng chỉ trong giây lát, nó tự thu nhỏ dần vào bên trong cho đến khi chỉ còn là một đốm bụi nhỏ xíu và biến mất không còn lại dấu vết gì. Langdon chớp mắt đau đớn, đợi cho thị lựcdần phục hồi lại. Anh nheo mắt nhìn căn phòng bằng thép nóng rực. Cái hộp lên sàn nhà đã biến mất, như thể nó đã tâm thành không khí và không để lại bất kỳ dấu vết nào… Anh tròn mắt kinh ngạc: - Ch… Chúa ơi! Vittoria buồn bã gật đầu: - Đây chính xác là điều cha tôi đã nói.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 23-phần 1
Kohler sững sờ nhìn căn buồng huỷ diệt, những gì vừa được chứng kiến khiếnông ta kinh ngạc đến tột độ.Robert Langdon đứng ngay cạnh đó, còn kinh ngạc hơn thế. - Tôi muốn được nhìn mặt cha tôi, - Vittoria yêu cầu. -Tôi đã cho các ông xem phòng thí nghiệm, bây giờ tôi muốn được trông thấy cha tôi. Kohler chậm chạp quay lại, rõ ràng là không nghe thấy những lời nói vừa rồi của cô gái. - Sao hai cha con lại phải đợi lâu như vậy, Vittoria? Đáng nhẽ phải lập tức thôngbáo với tôi về phát minh này chứ? Vittoria chằm chằm nhìn ông ta. Ông mới nghe bao nhiêu lí do đây? - Thưa giám đốc, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Còn ngay bây giờ tôi muốn đượcnhìn thấy cha tôi. - Cô biết công nghệ này có ý nghĩa thế nào không? - Dĩ nhiên là có chứ, - Vittoria đối đáp. - Lợi nhuậncho CERN. Nhiều lắm. Bây giờ tôi muốn… - Đó có phải là lí do thật không? - Kohler lục vấn, rõràng muốn tìm nguyên nhân thực sự. - Bởi vì cô sợ ban giám đốc sẽ bỏ phiếu khôngcấp phép cho công trình nàychứ gì? - Công trình này cần được cấp phép. - Vittoria đáp ngay, dù biết rằng Kohler đang cố tình lôi cô vào cuộc tranh luận này. - Phản vật chất là một công nghệ quan trọng. Nhưng cũng rất nguyhiểm. Cha tôi và tôi muốn cóthêm thời gian hoàn thiện các quy trình để cho nó trở nên an toàn. - Nói cách khác, cả hai không tin rằng ban giám đốcsẽ đặt sự thận trọng của khoa học lên trên thói hám lợi? Vittoria ngạc nhiên trước vẻlạnh lùng trong giọng nói của Kohler. - Cũng còn vài vấn đề khácnữa, - cô nói - Cha tôi muốn có thời gian để giới thiệu phản chất với một cách thức phù hợp. - Nghĩa là gì? Thế ông hiểu ý tôi nói là gì? - Vật chất được tạo từ nănglượng? Chẳng lẽ từ hư vô? Trên thực tế nó là bằng chứng cho thấy học thuyết cho rằng vạn vật đều do Chúa tạo ra là có cơ sở về mặt khoa học. - Vì vậy ông ấy không muốn những hàm ý tôn giáo của phát minh này bị nhấn chìm trước sự tấn công dữ dội của quá trình thương mạihoá chứ gì? - Trong chừng mực nào đó thì đúng là như vậy. - Thế còn cô? Điều mỉa mai là ở chỗ mối quan tâm của Vittoria lại gầnnhư hoàn toàn ngược lại. Thương mại hoá luôn là mấuchốt cho sự thành công của bất cứ nguồn năng lượng mới nào. Mặc dù Công nghệ phản vật chất ẩn chứa nhiều tiềm năng vì nó sản sinh ra một nguồn năng lượng hữu ích mà không gây ô nhiễm - nhúng nếu được công bố quá sớm, nó có nguy cơ bị các chính trị gia gièm pha, và có thể thấtbại như năng lượng hạt nhân và năng lượng mặt trời. Người ta phổ biến năng lượng hạt nhân trước khi nó được đảm bảo an toàn, nên đã có nhiều vụ tainạn. Người ta công bố năng lượng mặt trời trước khi nó được đảm bảo hiệu quả nên nhiều người bị tổn hao tiền bạc. Cả hai công nghệ này đã lần lượt chịu nhiều tai tiếng, và cuối cùng chết yểu. - Mối quan tâm của tôi, - Vittoria nói, - Không cao cả như khát vọng hợp nhất khoa học và tôn giáo. - Môi trường, - Kohler đánhbạo khẳng định. - Nguồn năng lượng vô hạn. Không bao giờ cạn kiệt.Không ô nhiễm. Không phóngxạ. Công nghệ phản vật chất sẽ là cứu cánh cho toàn bộ hành tinh của chúngta. - Và cũng sẽ huỷ diệt nó. - Kohler châm chọc. - Còn phụthuộc vào việc ai sử dụng nó và vì mục đích gì. - Vittoria cảm giác hơi lạnh đang toả ra từ thân hình què quặt của Kohler. - Còn ai biết chuyện này nữa không?, - Ông ta hỏi. - Không. - Vittoria nói - Tôi chỉ nói với các ông điều đó. - Vậy theo cô thì tại sao chacô lại bị sát hại? Toàn thân Vittoria co cứng lại: - Tôi không biết. Cha tôi có kẻ thù ở CERN, ông biết rồi đấy, nhưng cũng rất có thểphản vật chất không phải làlý do của vụ việc này. Hai cha con tôi đã thề giữ kín công trình này trong vài tháng nữa, cho đến khi sẵn sàng. - Và cô có chắc là cha cô không vi phạm lời thề không? Vittoria như sắp phát điên đến nơi: - Có những lời thề khác cònlớn lao hơn nhiều, và cha tôi không phải là kẻ bội ước? - Thế cô không nói cho ai biết đấy chứ? - Đương nhiên là không! Kohler thở hắt ra. Ông ta ngừng lời, như thể đang lựachọn từ ngữ cho thích hợp. - Giả sử có người đã biết về phát kiến này. Vớ giả sửkẻ đó đã vào được phòng thí nghiệm này. Theo cô thì hắn muốn tìm kiếm cái gì? Cha cô có ghi chép lại gì ở đây không? Tài liệu về quá trình thí nghiệm ấy? - Thưa giám đốc, tôi đã rất kiên nhẫn và muốn nghe câu trả lời ngay bây giờ. Ông cứ nghĩ mãi đến khả năng có người đột nhập làm gì. Ông nhìn thấy máy quét võng mạc rồi đấy. Cha tôi rất thận trọng về mặt an ninh và bảo mật. - Tôi đùa ấy mà. - Kohler ngắt lời khiến cô giật mình. -Thế có bị mất gì không? - Tôi không biết,, Vittoria giận dữ đảo mắt khắp phòng. Tất cả các mẫu vật vẫn còn đầy đủ. Khu vực làm việc của cha cô vẫn có vẻ ngăn nắp. - Chẳng có ai vào đây cả. - Cô tuyên bố. - Mọi thứ ở trên này vẫn ổn.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 23-phần 2
Kohler ngạc nhiên: - Ở trên này? Vittoria nói theo bản năng: - Vâng. Đây là phòng thí nghiệm bên trên. - Cô còn dùng cả phòng thí nghiệm bên dưới? - Để lưu trữ. Kohler trợn mắt nhìn cô gái, rồi lại ho rũ rượi. cô dùng phòng Haz-mat để cất giữ ư? Cất giữ cái gì vậy? - Vật chất nguy hiểm (Haz-mat) chứ còn gì nữa! - Vittoria không còn bình tĩnhđược nữa. - Phản vật chất. Kohler dùng tay đu người lên thành xe lăn. - Còn có các mẫu vật khác nữa ư? Sao cô không nói cho tôi biết chuyện chết tiệt này luôn đi! - Lúc nãy tôi đã định nói rồi, - Vittoria đốp lại. - Nhưng ông có cho tôi cơ hội đâu! - Chúng ta phải kiểm tra những mẫu vật đó ngay bâygiờ! - Kohler nói. - Một mẫu vật thôi. - Vittoria chữa lại. - Chỉ có một mẫu vật duy nhất. Không sao đâu. Không ai có thể… - Chỉ một thôi ư? - Kohler ngập ngừng. - Sao không để nó ở trên này? - Cha tôi muốn đặt nó dưới nền đá để đề phòng. Nó lớnhơn những mẫu vật kia. Những ánh mắt đầy lo ngại mà Kohler và Langdon trao đổi cho nhau không qua nổi cặp mắt của Vittoria. Kohler lại ngước lên nhìn Vittoria. - Hai người đã tạo ra một mẫu vật lớn hơn 500 nanogram sao? - Việc này là rất cần thiết. - Vittoria biện bạch. - Cần phải chứng minh rằng phản vật chất mang lại hiệu quả sử dụng cao hơn chi phí để tạo ra nó. Vittoria biết rằng vấn đề then chốt đối với bất kỳ nguồn năng lượng mới nào cũng là mối tương quan giữa chi phí sản xuất và hiệu quả sử dụng - phải chi ra bao nhiêu tiền để có được nguồn năng lượng đó. Xây cả một giàn khoan chỉ để thu về một thùng dầu duy nhất thì dĩ nhiên là phải chịu lỗ. Tuy nhiên, vẫnvới giàn khoan đó, nếu chỉ cần thêm một khoản chi nhỏ mà khai thác được hàng triệu thùng dầu thì mới gọi là kinh doanh. Phản vật chấtcũng vậy. Bắn phá hạt cơ bản trong một đường ống điện từ dài 16 dặm chỉ để tạo ra một mẫu phản vật chất bé tí tẹo thì chẳng mang lại ích lợi gì. Để chứngminh rằng phản vật chất có hiệu quả và để đảm bảo rằng nó sẽ tồn tại được cầnphải tạo ra những mẫu lớn hơn rất nhiều. Cha của Vittoria đã rất lưỡng lự về vấn đề tạo ra mẫu vật lớn, nhưng Vittoria đã hối thúc ông. Cô lập luận rằng nếu muốn phản vật chất được xem trọng thì phải chứng minh được hai điều. Trước hết, phải tạo được hiệu quả và giảm chi phí. Thứ hai là những mẫu vật này phải có chỗ lưu giữ an toàn. Cuối cùng thì cô gái đãthắng, và cha cô đã từ bỏ những lý lẽ của chính mình. Tuy nhiên, bảo mật và quyền tiếp cận là hai yếu tốcực kỳ quan trọng. Cha cô kiên quyết yêu cầu phải lưugiữ phản vật chất trong Haz-mat - một hốc đá granitnhỏ nằm cách mặt đất 22,5 mét. Mẫu vật này là điều bí mật của hai cha con. Và cũng chỉ hai cha con tiếp cận được nó. - Cô Vittoria, - Kohler nói tiếp, giọng căng thẳng. - Mẫu vật hai cha con cô tạo ra lớn đến mức nào? Vittoria cảm thấy trong lòng dâng trào một niềm hoan hỉ pha chút giễu cợt. Cô gái biết rằng kể cả Maximilian Kohler vĩ đại cũng sẽ bị chấn động trước khối lượngnày. Cô gái mường tượng trong đầu hộp vật chất ở tầng dưới. Thật khó tin. Nó đang lơ lửng bên trong bẫy,có thể dễ dàng quan sát bằng mắt thường, một khối phản vật chất hình cầu nhỏ đang nhảy múa. Không phải một đốm bụi siêu nhỏ, mà là một giọt to bằng con ốc vặn. Vittoria hít một hơi dài. - Chẵn một phần tư gram! Mặt Kohler cắt không còn giọt máu. - Cái gì? - Ông ta ho sù sụ. - 0,25 gram? Nó tương đương với… gần 5 kiloton! Kiloton. Vittoria ghét cách dùng từ đó. Cha cô và cô không bao giờ dùng đơn vị đo ấy. Một kiloton bằng khoảng một tấn khối thuốc nổ TNT. Kiloton là đơn vị đosức mạnh của vũ khí. Một lượng chất nổ. Sức mạnh huỷ diệt. Vittoria và cha chỉ dùng Volt và Jun - những đơn vị mà người ta vẫn dùng để đo nguồn năng lượng hữu ích.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 23-phần 3
- Trên lý thuyết thì lượng phản vật chất đó đủ để làm cho mọi thứ trong vòng bán kính gần 800 mét chảy hết ra! - Kohler thốt lên. - Đúng, nó sẽ ngay lập tức huỷ diệt mọi thứ, - Vittoria đối đáp. - Đó là việc chưa một ai dám làm! - Trừ những kẻ hoàn toàn không có chút hiểu biết nào.Nhỡ ra nguồn điện bị ngắt thì sao! - Kohler bắt đầu tiến về phía thang máy. - Đó là lí do tại sao cha tôi cất nó ở Haz-mat bằng nguồn điện dự phòng và hệ thống an ninh vô cùng rườmrà. Kohler quay đầu lại, vẻ đầyhy vọng: - Cô có dùng hệ thống an ninh tăng cường cho Haz-mat không? - Có. Máy quét võng mạc lầnhai. Kohler chỉ thét lên hai câu cộc lốc: - Xuống dưới. Ngay bây giờ. Chiếc thang máy chở hàng lao xuống như một tảng đá đang rơi tự do. Họ đi tới căn phòng cách mặtđất 22,5 mét. Vittoria biết chắc chắn rằng hai người đàn ông kia đang cảm thấy sợ hãi khi chiếc thang máy xuống sâu hơn. Khuôn mặt vốn thường vô cảm của Kohler như căng ra.Tôi hiểu, Vittoria nghĩ, mẫuvật này quá lớn, nhưng chúng tôi đã rất thận trọng… Họ đã xuống tới nơi. Cánh cửa thang máy mở ra, và Vittoria dẫn hai người đàn ông vào dãy hành lang sáng mờ. Cuối hành lang là một cánh cửa thép khổng lồ.HAZ-MAT. Thiết bị quét võng mạc nằm ngay bên cửagiống như ở trên tầng. Cô gái tiến đến gần, rồi cẩn thận đưa mắt quét qua ống kính. Vittoria lùi lại. Có điều gì đó bất thường. Ống kính vốn trong suốt nay… bê bết một thứ gì trông giống như… máu. Vẻ bối rối, cô quay sang nhìn hai người đàn ông, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt trắng bệch. Cả hai mặt cắt không còn giọt máu, và đều đang nhìn xuống sàn nhà, ngay dưới chân Vittoria. Cô gái đưa mắt nhìn theo họ… nhìn xuống sàn. - Đừng! - Langdon kêu lên, vội đỡ lấy cô gái. Nhưng đã quá muộn. Vittoria nhìn trân trân vào vật thể trên sàn nhà. Nó hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng vô cùng thân thuộc. Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Vittoria đã hiểu ra và kinh hoàng đến tột độ. Dưới sàn nhà là một nhãn cầu đang trừng trừng nhìn cô, nó đã bị vứt bỏ như một mẩu rác. Màu lam nhat này thì dù có ở đâu cô gái cũng nhận ra ngay.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 24
Người kỹ thuật viên nín thởkhi Chỉ huy nhoài người quavai anh và xăm soi dãy mànhình an ninh trước mặt. Một phút trôi qua. Thái độ im lặng của chỉ huy cũng chẳng có gì lạ thường, người nhân viên kỹ thuật tựnhủ. Ông ta vốn thuộc mẫu người cứng nhắc Nếu cứ lauchau nói xong rồi mới nghĩ thì làm sao ông ấy có thể thăng tiến lên đến chức Tổng Tư lệnh của một trọngnhững lực lượng an ninh danh giá nhất thế giới cơ chứ. Nhưng chỉ huy đang nghĩ gìnhỉ? Vật thể họ đang quan sát lên màn hình trông giống như một cái hộp - một cái hộp nhỏ bốn phía trong suốt. Nhưng đó mới là phần dễ nhận ra. Phần bên trong mới là khó. Bên trong chiếc hộp, dường như nhờ có một loại hiệu ứng đặc biệt nào đó, một giọt chất lỏng trông giống kim loại đang lơ lửng giữa không trung. Giọt chất lỏng đó cứ xuất hiện rồi lại biến mất trong ánh đèn đỏ nhấp nháy của chiếc đồng hồ kỹ thuật số đang đếm ngược, khiến cho người kỹ thuật viên thấy sởn da gà. - Này, cậu có thể tăng độ sáng lên không? - Câu nói bất ngờ của chỉ huy khiến người nhân viên kỹ thuật giật mình. Theo đúng mệnh lệnh, anh tăng thêm độ sáng cho hình ảnh. Chỉ huy nhoài hẳn người vềphía trước, dí sát mắt vào màn hình để nhìn cho rõ những hình ảnh mới hiện ra ở dưới đáy hộp. Người nhân viên kỹ thuật cũng hướng theo ánh mắt của chỉ huy. Một cái tên được viết tắt ngay cạnh đènđiện tử, rất mờ. Bốn chứ cáiviết hoa lúc ẩn lúc hiện trong nguồn sáng đang liên tục bật rọi lại tắt. - Cậu ở nguyên đây, - người chỉ huy ra lệnh. - Không được nói gì với bất kỳ ai. Tôi sẽ giải quyết việcnày.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 25-phần 1
Haz-mat. Cách mặt đất 50 mét. Vittoria Vetra chới với, suýtnữa ngã vào máy quét võngmạc. Cô thấy người Mỹ kia lao tớiôm lấy và đỡ cho cô khỏi ngã. Dưới sàn nhà, ngay cạnh chân Vittoria, mắt của cha đang nhìn trừng trừng. Cô gái thấy hai lá phổi bỗngchốc cạn sạch dưỡng khí. Hắn đã móc mắt của cha! Mọi thứ xung quanh Vittoria quay cuồng. Kohler cho xe lăn đến sát bên cô, và nói điều gì đó. Còn Langdon thì dẫn cô đi. Như người mộng du, cô gái thấy mình đang nhìn vào máy quét võng mạc. Rồi tiếng bíp vang lên. Cánh cửa mở ra. Dù vẫn thấy con mắt của cha như đang trừng trừng nhìn vào tận đáy tim mình, Vittoria biết ngay rằng một điều khác nữa, kinh khủng hơn thế nhiều, đang đợi sẵn ở trong phòng. Hốt hoảng đưa mắt quan sátmột lượt khắp phòng, cô gái nhận ra một cơn ác mộng nữa đã bắt đầu. Trước mắt cô, bục sạc duy nhất trong phòng hoàn toàn trống không. Cái hộp đã biến mất. Chúng móc mắt cha để đánh cắp cáihộp. Trong khoảng thời gianngắn ngủi này, Vittoria chưathể xác định hết được những hậu quả hãi hùng củasự kiện này. Gậy ông lại đậplưng ông. Mẫu vật nhằm chứng minh rằng phản vật chất là nguồn năng lượng an toàn và có khả năng tồn tại đã bị đánh cắp. Làm gì cóai biết đến sự tồn tại của mẫu vật này! Nhưng làm saocó thể phủ nhận được sự thực đang bày ra trước mắt.Có kẻ đã biết điều bí mật này. Vittoria không thể hình dung nổi kẻ đó là ai. Kể cả Kohler, người biết tất cả mọichuyện ở CERN, cũng khôngđược biết một tí gì về công trình này. - Cha cô đã chết. Đã bị sát hại bởi chính tài năng của ông ấy. Đau đớn vì mất đi người chayêu dấu Vittoria đồng thời còn bị giày vò bởi một tâm trạng khác đáng sợ hơn nhiều nỗi đau mất cha. Vò xé trong lòng. Nghiền nát tâm can. Cảm giác tội lỗi. Cảmgiác ân hận. Vittoria biết rằng chính cô là người đã thuyết phục cha tạo ra mẫu vật này, trong khi cha không hề muốn. Và giờ thì chính vì mẫu vật này mà cha bị sát hại. Một phần tư gram… Giống như bất cứ thành tựu nào khác của khoa học kỹ thuật - pháo, thuốc súng hay động cơ đốt trong - phản vật chất sẽ trở thành công cụ giết người cực kỳ nguy hiểm nếu rơi vào tay kẻ xấu. Phản vật chất là một loại vũ khí giết người hàng loạt, có sức công phá lớn kinh khủng, và không gìngăn chặn được. Một khi bị tháo khỏi bục sạc tại CERN, chiếc hộp sẽ đếm ngược thời gian, không thể ngăn lại được. Và khi khoảng thời gian ấy chấm dứt thì… Một luồng sáng chói loà. Mộttiếng nổ vang rền. Tất cả mọi thứ sẽ trở thành tro bụi.Một luồng chớp lóe lên… và một cái hố khổng lồ, trống hoác. Nghĩ đến chuyện tài năng và nhân cách đức độ của cha bị biến thành một loại vũ khí huỷ diệt hàng loạt, Vittoria đau đến xé lòng. Phản vật chất là thứ vũ khíkhủng bố ghê rợn chưa từng thấy. Nó không chứa kim loại để có thể tìm được bằng máy dò, không có hoá chất để có thể dùng đến chó nghiệp vụ, và cũng không có ngòi nổ để tháo nếu nhà chức trách xác định được vị trí của nó. Đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu hoạt động… Chẳng biết làm gì khác, Langdon rút khăn tay ra, phủ lên con mắt của Leonardo Vetra vẫn nằm nguyên lên sàn. Vittoria đang đứng ngay ở cửa phòng Haz-mat trong tâm trạng trống rỗng, đau đớn và kinh hãi. Theo bản năng,anh định đến bên cô gái, nhưng bị Kohler ngăn lại. - Ông Langdon này - Vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, ông ta ra hiệu bảo Langdon tránh ra ngoài tầm nghe củacô gái. Langdon miễn cưỡng làm theo và để Vittoria đứng đó một mình. - Ông là chuyên gia, - Kohler thì thào. - Ông hãy cho tôi biết những thành viên khốn nạncủa hội Illuminati sẽ dùng mẫu vật này làm gì. Langdon cố tập trung suy nghĩ. Bất chấp những sự kiện khủng khiếp vừa xảy ra, phản ứng của anh vẫn đầy lí trí. Anh không chấp nhận về mặt học thuật. Kohler vẫn đang tiếp tục đoán già đoán non, những phỏng đoán hết sức phi lý. - Hội Illuminati không còn tồn tại nữa, ông Kohler ạ. Tôi tin chắc chắn là thế. Hung thủ có thể là bất cứ kẻnào - thậm chí có thể là mộtnhân viên của CERN, kẻ đó phát hiện ra công trình có tính đột phá này, và cho rằng dự án này quá nguy hiểm nên không muốn thấy nó được tiếp tục tiến hành. Kohler có vẻ ngạc nhiên. - Ông cho rằng đây là loại tội phạm có lương tâm sao, ông Langdon? Thật ngớ ngẩn. Bất kể là ai thì hung thủ cũng chỉ cần có một thứmà thôi - mẫu phản vật chất. Và chắc chắn là hắn phải có kế hoạch từ trước. - Ông muốn nói tới bọn khủng bố? - Hiển nhiên rồi. - Nhưng Illuminati không phải là một tổ chức khủng bố. - Ông hãy làm cho LeonardoVetra sống dậy mà nói với ông ấy điều đó! Langdon không thể phủ nhận được sự thật hiển nhiên này. Quả thực là hung thủ đã khắc biểu tượng của Illuminati lên người LeonardoVetra. Dấu khắc nung này từ đâu ra? Nó có vẻ như một trò chơi hóc búa đối vớinhững người muốn chuyền hướng điều tra sang nhữngđối tượng nghi vấn khác. Nhất định phải có một cách lý giải khác.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 25-phần 2
Một lần nữa, Langdon buộc mình phải xem xét lại một giả thuyết mà ngay từ đầu anh đã thấy không hợp lý. Giả sử hội kín Illuminati vẫn còn hoạt động, và nếu đúnglà Hội này ăn cắp phản vật chất, thì họ định làm gì? Mụctiêu của Illuminati là gì? Câu trả lời nảy ra ngay trong đầu anh. Nhưng Langdon lậptức gạt đi. Đúng là hội Illuminati đã xác định rõ ràng kẻ thù của họ là ai, nhưng kiểu tấn công khủng bố chống lại kẻ thù trên diện rộng thì không giống với tôn chỉ của họ. Cung cách này không giống Illuminati chút nào. Đúng, Illuminati đã từng giết người,nhưng là những cá nhân, sau khi đã suy xét thận trọng. Giết người hàng loạt có vẻ là kiểu hành động quánặng tay so với Illuminati. Langdon chợt ngừng lại. Cũng có thể hội kín này đang thực hiện một mục đíchvô cùng to lớn nào đó - phản vật chất, thành tựu chói lọi nhất của khoa học, đang được sử dụng để huỷ diệt… Langdon thấy lập luận này phi lý và không thể chấp nhận được. - Có lẽ là… - anh đột ngột lên tiếng, - Có một lời giải thích hợp lí hơn so với giả thuyết về khủng bố. Kohler nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là đang đợi câu trả lời. Langdon cố sắp xếp những ý nghĩ trong đầu cho rành mạch. Hội Illuminati luôn sử dụng sức mạnh to lớn của họ thông qua các phương tiện tài chính. Họ kiểm soát các nhà băng, sở hữu hàng đống vàng, thậm chí người ta còn đồn đại rằng họ đangnắm giữ viên ngọc quý giá nhất trên thế giới - viên kim cương ánh sáng, một viên kim cương khổng lồ không tì vết. - Tiền, - Langdon nói - Phản vật chất có thể bị đánh cắp chỉ vì tiền. Kohler nhìn anh vẻ hoài nghi. - Chỉ vì tiền? Liệu có thể mang phản vật chất đến nơinào để mà bán đây? - Không phải mẫu vật, - Langdon phản bác. - Mà là công nghệ. Công nghệ phản vật chất mới là nguồn tiền vô tận. Có lẽ kẻ đó lấy cắp mẫu vật để phân tích và nghiên cứu. - Gián điệp công nghiệp? Nhưng pin của chiếc hộp đó sẽ cạn trong vòng 24 tiếng. Những kẻ nghiên cứu sẽ nổtung thành từng mảnh trướckhi chúng phát hiện ra bất cứ điều gì. - Chúng có thể nạp lại pin trước khi nó kịp nổ. Chúng cũng có thể tạo bục sạc tương thích như ở CERN. - Trong vòng 24 tiếng sao?- Kohler tỏ vẻ thách thức. - Kể cả trong trường hợp chúng đánh cắp được cơ chế hoạt động thì một bục sạc như vậy cũng phải mất hàng tháng mới chế tạo được, chứ đừng nói hàng giờ! - Ông ấy nói đúng đấy. - Vittoria yếu ớt lên tiếng. Cả hai người đàn ông cùng quay lại. Vittoria đang tiến về phía họ dáng đi cũng run rẩy, hệt như giọng nói. - Ông ấy nói đúng đấy… Không ai có thể chế tạo được một cái đế sạc trong vòng 24 giờ. Riêng khâu chếtạo giao diện cũng đã mất vài tuần. Bộ lọc từ thông, dây cuộn phụ, hợp kim làm mát, tất cả phải được điều chỉnh cho phù hợp với từngmức năng lượng cụ thể. Langdon nhíu mày. Vấn đề đã rõ ràng. Bẫy phản vật chất không phải là thứ người ta chỉ cần nhét phích vào ổ cắm là xong. Một khi bị đưa ra khỏi CERNT chiếc hộp sẽ lập tức bắt đầu cuộc hành trình kéo dài 24 giờ đểđi tới huỷ diệt. Tức là chỉ còn lại một kết luận duy nhất, một kết luận thật đáng sợ. - Chúng ta phải gọi cho Interpol, - Vittoria nói, cảm tưởng như giọng nói vừa vang lên không phải là của chính mình. - Chúng ta phải gọi cho chính quyền ngay lập tức. Kohler lắc đầu: - Không thể được. Cô gái sững sờ: - Không ư? Thế nghĩa là sao? - Hai cha con nhà cô đã đẩytôi vào một lình thế vô cùngkhó xử. - Thưa giám đốc, chúng ta thực sự cần trợ giúp. Chúngta phải tìm lại bẫy phản vật chất và đặt nó trở lại bục sạc trước khi thương vong xảy ra. Chúng ta phải có trách nhiệm chứ? - Chúng ta có trách nhiệm phải suy nghĩ, - Kohler nói,giọng đanh lại. - Chuyện nàycó thể gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng cho CERN. - Giám đốc lo lắng cho danh tiếng của CERN? Ông có biếtrằng cái hộp đó có thể gây ra chuyện gì cho cả một khu đô thị không? Nó có sức công phá trong vòng bán kính 800 mét! Chín toà nhà cao tầng!