Nếu một ngày anh hỏi em là ai? – phần 41
+ 6 tháng dài như 6 thập kỉ, em già đi vì nhớ anh. Em luôn chuẩn bị tinh thần, rằng em sẽ phải đợi trên dưới 10 năm để kiên trì làm Kiệt nhớ lại. Nhưng quãng thời gian đó rút ngắn rồi, anh có thể trở về bên em thế này, chắc Kiệt đã có chút….. ! *Đan rúc đầu vào anh,1 lần nữa Đan thấy vui khi cơ thể mình nhỏ bé để anh có thể ôm gọn*
+ Anh nghĩ chẳng bao giờ được gặp lại em, vs tư cách là Jung Min *anh thở dài, cái thở dài sầu não*
+ Em vừa nói thật đấy Jung Min.
Jung Min khựng lại, cứng hết các tế bào.
+ Jung Min, sao anh làm em… cụt hứng quá. Anh cũng phải nói đáp em lời gì chứ *Đan nài nỉ*
+…………………… Em nói lại đi !!! *Anh lừ mắt*
+ Gì?
+ Điều đó !
Đan chẳng ngần ngại phát ngôn rành mạch lại cho Jung Min.
+ Em_yêu_anh ! Em yêu anh hơn cả yêu Trái Đất vs dải ngân hà. Em yêu anh hơn cả mặt trời vs lùm hoa tươi, như mặt đất vs nhánh cỏ dại, như…..#%^%&^*&$
+ Thôi đủ rồi. Đau đầu vì cách ví von của em.
Đan cười toe toét.
+ Đan, anh thật không thể tưởng tượng được. Những gì anh biết về em lúc trước, em khá là e dè, hôn em như kiểu tìm đường lên trời ý. Còn bây giờ? Em sẵn sàng lao tới hôn và ôm anh không do dự?
+ Anh không thích hả? *Đan trố mắt*
+ KHÔNG !!!!!!! TẤT NHIÊN LÀ…..
+ Sao? *háo hức*
Mặt Jung Min dần đỏ, dễ thương quá, thì ra cái mặt lạnh hơn đola này có thể đỏ và bối rối.
+ Tất nhiên là…!!! Trời đất ạ. Em làm anh thành thằng ngốc tới nơi rồi. Hix *anh khó khăn thừa nhận*
Haizzz. Không ngờ cũng có ngày Đan chủ động hôn anh. Tại quá nhớ anh, không kìm được lòng…. 6 tháng trước anh bày tỏ Đan cũng chưa nói được lời nào cho ra hồn. Chưa kể….. nếu 1 lát nữa, anh và Kiệt lại hoán đổi… Đan sẽ chẳng thể ở bên anh mãi mãi. Nghĩ đến đây tim Đan thắt lại, đau như bị mang ra băm chém. Ngần ấy những điều Đan làm có đủ bù lấp khoảng thời gian anh là Kiệt không?!!
+ Ui !!!!!!!!!
Jung Min vội ôm đầu quằn quaị trên chiếc ghế. Nãy giờ mải suy nghĩ, Đan không nhận ra mặt anh đã trắng bệch và vã đầm đìa mồ hôi.
+ Jung Min? Anh bị sao vậy?
Đan đỡ anh tựa người ra sau, lại 1 cơn rùng mình của Jung Min, anh ôm đầu và ngực, thở dốc. Đan hoảng hồn luống cuống không biết làm gì. Anh nắm chặt 1 cánh tay Đan, cố nở nụ cười nhợt nhạt.
+ Cơ thể Kiệt….. đang phản ứng vs rượu mạnh. Hắn uống nhiều tới nỗi lục phủ ngũ tạng trong người muốn lộn tùng phèo…. Hờ hờ *anh nói vs sự giễu cợt* Thằng điên. Cơ thể hắn cũng là cơ thể người, nốc cho đẫy rượu mạnh vào….
Nói dửng dưng, Jung Min bịt mồm lao vào WC, nôn thốc nôn tháo. Đan chạy theo, rên rỉ khóc không ra tiếng. Jung Min loạng choạng ra khỏi cửa, mặt mũi anh càng ngày càng tái xanh, mồ hôi, làn da lạnh, hơi thở ngắt quãng…. Anh khẽ hít thở sâu, đôi mắt đong đầy tuyệt vọng.
+ Chắc Kiệt sắp dậy rồi…
Cơn lạnh sống lưng chạy dọc người Đan, cái cảm giác hồi nào ùa về làm Đan hét len thất thanh.
+ KHÔNG ! Jung Min, anh bình tĩnh đi, anh chỉ vừa tỉnh lại thôi.
+ Đan. Suy cho cùng thì anh chỉ là 1 phần kí ức của Kiệt, sự xuất hiện của anh không thể lâu dài được. Rồi Kiệt sẽ tỉnh lại, và nếu hắn còn ở nhà em, cái thằng bạo lực đó… Hừ. Anh phải đi đây.
Jung Min quả quyết loạng choạng bước nhanh đến cửa ra vào, mặc cho Đan giằng co anh cũng không quay lại. Đan tưởng như cả bầu trời sụp xuống đầu mình, tê liệt các giác quan. Nhưng dù thế, Đan cũng không buông Jung Min.
Buông tay 1 lần…………chịu đau khổ 6 tháng, vậy là quá đủ rồi.
+ Jung Min anh phải bình tĩnh. Chỉ là 1 cơn đau đầu vì chất kích thích nồng độ mạnh. Sao anh bỏ em dễ dàng thế chứ????????
Anh dừng lại, Đan nhìn anh từ sau lưng, anh khá cao nên cô chỉ có thể nhìn anh cúi gằm mặt, người run rẩy. Đan lại khóc. Anh cũng không muốn đi nhưng phòng xa là tốt nhất.
+ Anh không muốn mạo hiểm. Thằng Kiệt vô nhân tính mà làm gì em, chắc anh…..
+ Kiệt tính khí thất thường lắm *Đan chớp lấy sự mông lung của anh và bắt đầu thuyết phục* Hắn cũng có lúc hiền lành, hâm hâm, trẻ con….. Hắn không biết gì về chuyện của anh và em. Hãy tin em này, Jung Min. Hắn mà tỉnh dậy thật cũng không sao, em sẽ cẩn thận vs hắn. Anh ở bên em đến khi hắn tỉnh, đừng đi đâu.
+ Đan !!!!
Jung Min hất tay Đan, có lẽ giờ anh sẽ cần dùng sự lạnh lùng và kiên định hết mức để tránh xa Đan, đảm bảo Kiệt không đánh Đan khi hắn mở mắt. Lòng anh thật đau, phải cư xử dữ dằn vs Đan là điều khó khăn vô cùng.
+ Em đừng cho phép bản thân hy vọng bất kì điều gì nơi Kiệt, hiểu chưa? Không hiểu cũng phải cố mà hiểu !!!!!!!! Ngay bây giờ – ngay lúc này, anh sẽ đi khỏi nhà em, sáng mai khi Kiệt tỉnh, hắn sẽ nằm ngon lành ở 1 gốc cây hoặc 1 ghế đá…..
+ EM KHÔNG MUỐN ! NGƯỜI KHÔNG HIỂU LÀ ANH ! Dù Kiệt có tỉnh thì tới lúc đó, em vẫn muốn ở bên anh, đến cái giây phút cuối cùng mà Kiệt và anh hoán đổi. Nếu Kiệt tỉnh, em muốn Kiệt phải tỉnh bên em, không phải là tỉnh giữa chốn gió mưa bên ngoài. Kiệt cũng là anh cơ mà????????
Đan hét lên, cô thấy cổ họng khản đặc và rát bỏng. Jung Min sững người, Đan đang dần quan niệm Jung Min và Kiệt là một, Đan sẵn sàng tha thứ cũng như giành sự quan tâm của cô cho Kiệt. Đan rất tự tin rằng Kiệt có thể nhớ được Jung Min.
1/10s Jung Min đã thoáng… ghen tức, rồi anh lại trùng xuống vì bị cơn đau hành hạ. Jung Min khụy ra đất, chóng mặt sây sẩm.
+ Jung Min. Lên ghế nằm tạm đi anh *Đan rối rít đỡ anh dậy*
+ Giờ thì sức để đứng còn không nổi, tính chạy làm sao….. *anh cười đau khổ, cơ thể anh liên tục run lên*
Chật vật xoay sở mãi mới “liệng gọn” anh trên ghế salon. Đan ngồi cạnh, vuốt làn tóc mái bết vì mồ hôi sang một bên.
+ Người anh lạnh quá. Em phải làm sao?
+ Rồi em sẽ phải hồi hận Đan ạ. Kiệt sắp tỉnh rồi, hắn sẽ nổi quạc lên phá tanh bành nhà em *anh gầm ghừ tức giận*
Những giọt nước mắt mặn chát vẫn lăn trên má Đan, cô cười, nắm tay anh đặt lên má.
+ Có phá cũng chẳng sao. Em không cần nhà, em cần anh cơ mà. Em sẽ ở bên anh, như hình vs bóng.
+ Cả khi anh sắp bị Kiệt chi phối???
+ Ừkm, kể cả là như thế.
Mắt Jung Min khép lại, 1 cơn đau khác dày vò anh. Nhìn anh đau đớn là cực hình không gì dã man bằng. Nhất định Đan phải ở bên anh, nhất định !!!
Jung Min chìm vào giấc ngủ, Đan vui vì ít ra anh đã không còn đau đớn nữa.
Sự hoán đổi đang diễn ra trong cơ thể này sao?
Kí ức của Kiệt lại che lấp kí ức của anh?
Đến bao giờ anh mới lại tỉnh dậy?
Đây là 1 phép màu, ông trời mang Jung Min trở về vs Đan. Chắc chắn bóng hình anh trong tim Đan sẽ chẳng thể mờ nhạt nhưng được gặp anh, kỉ niệm hiện lên sinh động hơn, khắc cốt trong tâm tưởng, nó đã làm Đan tin vững vàng vào cái kết Đan có thể làm Kiệt nhớ ra anh. Những lời hứa thật hơn, không còn mơ hồ và phi lý……
——————–
Sáng hôm sau:
Đan mệt mỏi trở mình, cô ngồi dưới đất và gục trên ghế salon, nhìn Jung Min ngủ cả đêm qua….
Đan hốt hoảng khi chiếc ghế trống trơn, Jung Min của Đan đã biến mất. Cô đứng thẳng người dậy, ngó nghiêng và nhận ra ai đó đã khoác lên vai mình tấm chăn mềm. Đan nhìn đồng hồ – giờ là 7 rưỡi sáng, tầm 7h kém Đan vẫn còn thức bên anh. Vậy mà vô tình thiếp đi, anh đã biến mất.
Kiệt trở lại thật sao?!!!!
Đan thở dài, thẫn thờ, 7 rưỡi cũng muộn học rồi, đến trường để bị ông giám thị đanh đá cá cầy quát tháo à. Nghỉ ở nhà cho sướng cái thân.
Đan rúc mình vào tấm chăn cố chợp mắt.
≈Cạnh≈
Tiếng cửa mở dưới nhà không thể làm Đan phải mở mắt. Trộm thì trộm, nhà có gì đâu. Trộm vào thấy đói thì phải bỏ đi thôi.
+ Jung Min cậu đấy ư???? Chuyện gì xảy ra????
Giọng của An – chị cả Đan.
“Điên rồi. Jung Min nào hả” – Đan lùng bùng mệt mỏi.
+ An, Jung Min đã giải thích khi nãy rồi còn gì? Ngu tới độ không tiếp thu được sao? *bà chị 2 nạt bà chị cả*
+ Hừ. Jung Min cậu mãi mãi là thiên tài. Tôi sẽ lập tức cho người làm theo những gì cậu gợi ý. Nhưng mà……………..có chắc là T.A sẽ chùn bước không?