Bang hộiTiền mặt: 0 Xu Trò chơiHộp quà giáng sinhThứ Sáu, 02:40:45 - 27/12/2024
Cùng chia sẻ những bài thơ, mẩu chuyện hay

Các điều hành viên: Admin, Mod, SMod

Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#11 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:37 » @286707

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 11
Chap 11: Hình xăm
Tỏ tình chẳng phải việc dễ dàng gì, ngay cả là với một chàng trai hoàn hảo như Nguyên. Chẳng ai thích cảm giác đợi chờ, Nguyên cũng vậy. Việc chờ đợi câu trả lời của Minh khiến cậu không tài nào chợp mắt nổi.
Ngày hôm sau Nguyên không gặp được Minh, chẳng biết cô nàng trốn ở cái nơi quái quỷ nào mà Nguyên kiếm mãi không ra.
Buổi sáng, chẳng thấy đâu
Ra chơi, vẫn chẳng thấy dù Nguyên gần như đã lục tung cả cái trường
Tan học, Nguyên thất thểu ra về, lòng nặng trĩu. Một hotboy hoàn hảo bị “từ chối”, điều đó chẳng dễ chịu gì. Nhưng với Nguyên mọi chuyện không đơn giản chỉ là bị từ chối, mà cậu có cảm giác như mình đang đánh mất cái gì đó, cảm thấy thật trống rỗng. Bỗng, có một cậu nhóc cầm quả bong bóng màu đỏ chạy lại đưa cho Nguyên, cười tươi rói:
- Anh ơi! Có chị xinh đẹp gửi cho anh cái này!
Cậu nhóc nói xong rồi chạy biến, để Nguyên đứng đơ ra cỡ 3 giây. Cậu căng mắt nhìn quả bong bóng, thấy một dòng chữ nhỏ được ghi nắn nón:“Thứ bạn cần bên trong bong bóng đỏ”.
Nguyên lập tức đập vỡ nó, một tờ giấy gấp làm bốn trong khá quen rơi ra…
HỌP ĐỒNG HẸN HÒ
Bên A: Hoàng Nhật Nguyên
Bên B: Trịnh Tú Minh
Lý do làm đơn: Bên A muốn được hẹn hò với bên B
Thời gian: tính từ giây phút bên B mở họp đồng ra đọc cho đến…suốt quãng đời còn lại
Tái bút: Xin hỏi bên B có đồng ý nắm tay bên A đi hết con đường chông gai phía trước không? Nếu có xin hãy ký tên vào đây nhé!
Bên A ký tên:
Nguyên.
Bên B ký tên:
Minh.
Note: Bên B có điều kiện đấy nhé! Bên A phải luôn bảo vệ bên B đấy biết chưa?!

Nguyên suýt tý nữa thì nhảy cẫng lên. Nhưng cậu kịp trấn tĩnh lại, Nguyên nhìn tờ giấy rất lâu, có cảm giác như mình đang ở trên đỉnh Himalaya vậy!
- Cậu làm gì mà như người trên trời mới rơi xuống vậy? – Tiếng ai đó làm Nguyên giật mình
Cậu quay lại, thấy Minh đang cười tít mắt.
- Bên A hứa là sẽ luôn bảo vệ bên B! – Nguyên nháy mắt
- Hứa là phải làm đấy nhé!
Cả hai cùng cười. Nhưng hình như, mọi thứ đến quá nhanh thì phải…
“Họp đồng hẹn hò” lại tiếp tục, chỉ khác là nó kéo dài hơn mà thôi. Nếu nói yêu Nguyên, có lẽ Minh chưa yêu, nhưng cô muốn cho bản thân một cơ hội, sống trong băng giá cũng đã quá lâu rồi.
Dạo này Minh thường hay nằm mơ. Những giấc mơ của cô đa phần giống nhau, đều mơ thấy thiên thần đeo nạ…
Đôi lúc, những giấc mơ ấy khiến cô nghĩ đến Shin, một con người bí ẩn. Vài lần lúc bên cạnh Nguyên, nghe thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng và nhìn nụ cười toả sáng của cậu, Minh chợt nghĩ rằng Shin với Nguyên…có khi nào là một? Nhưng rồi cô vội xua đi ý nghĩ có vẻ điên rồ đó. Vì, Nguyên và Shin quá khác nhau…Nguyên sôi nổi và hữu hình, rõ ràng cậu ấy tồn tại, còn Shin thì lại như một câu hỏi mãi không có lời giải đáp, cậu ấy tồn tại…nhưng khiến người khác tưởng như vô hình…
Và…thế giới của Nguyên luôn muôn màu!
Còn Shin…thuộc về một thế giới khác – thế giới chỉ có màu đen cô độc, màu đỏ của máu và sự lạnh giá chết chóc.
Những giấc mơ về thiên thần đeo mặt nạ vẫn luôn ám ảnh Minh trong mỗi giấc ngủ, hôm nay cũng vậy…nhưng lần này là một giấc mơ khác thường…
Vẫn cái nơi âm u lạnh lẽo ấy, vẫn là thiên thần với đôi cánh đen cô độc luôn nhìn Minh bằng đôi mắt u buồn, sâu thẳm như đại dương. Nhưng có cái gì đó không ổn, thiên thần dường như đang khóc, vẻ đau đớn hiện rõ ra ngoài lớp mặt nạ khiến tim Minh đau thắt lại. Rồi nhanh như chớp, thiên thần tan biến…Minh hét lên, nhưng giờ đây giữa không gian mênh mông này chỉ còn mỗi mình cô. Minh nặng nhọc bước đến chỗ thiên thần vừa đứng, và trên mặt đất trắng xoá tuyết in hằn lên một thứ…Một chữ cái la mã cổ xưa mà Minh không thể hiểu, giữa chữ cái là hình con dao đâm xuyên qua, chuôi dao có hai đôi cánh nhỏ. Minh nghĩ nó là một ký hiệu gì đó, có vẻ giống hình xăm. Đột nhiên, ký hiệu ấy sáng loé lên rồi biến mất. Minh bất giác rùng mình.
Minh giật mình tỉnh giấc. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà thật buồn tẻ. Chợt Minh nghe có ai đó đang gõ cửa, tiếng gõ dồn dập, rất vội vã. Minh nhanh chóng ra mở cửa, là Jay, nhưng điều khiến cô sửng sốt tột độ chính là Shin, người đang dựa vào Jay, vai phải cậu ướt đẫm máu
Minh vội giúp Jay dìu Shin vào, cô đóng cửa, lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Anh hai bị tụi Tử thần đánh lén! – Jay giận dữ
- Tụi Tử thần?
- Kẻ thù của Phong Thần Bang!
Minh “à” lên một tiếng rồi vội đỡ Shin xuống ghế sô pha.
- Nên đưa anh ta đi bệnh viện
- Không được! – Jay vội cản
- Tại sao? – Minh ngạc nhiên
- Anh hai không bao giờ đến bệnh viện, nếu có bị thương cũng có một bác sĩ riêng chăm sóc, nhưng bây giờ không có ông ta ở đây, về bang thì sợ không kịp!
- Anh hai em bị đánh như thế nào?
- Bị thằng nào đó dùng dao đâm! Lúc em đến thì không kịp!
- Sao không đi với bang?
- Anh hai bảo đi một mình, anh em trong bang không an tâm nhưng không ai dám cãi, đành âm thầm cử em theo!
Minh im lặng một chút rồi chăm chú nhìn vết thương trên vai phải Shin, vết thương ở phần mềm nên có vẻ không nặng, có lẽ do kiệt sức nên ngất xỉu. Cô đi lấy dụng cụ y tế rồi quay sang nói với Jay:
- Trước đây mẹ nuôi chị là y tá có chỉ chị cách chăm sóc vết thương, anh em bị không nặng đâu, em cũng bị thương kìa, để chị xem!
- Không cần đâu chị! Em bị hoài à, nếu anh hai không sao thì em yên tâm rồi, em phải về báo với bang nữa! Em có thể để anh hai lại đây không?
- Tất nhiên! Mà em đi một mình ổn chứ? Trời đang mưa mà!
- Chị yên tâm, em sẽ không sao đâu, sáng mai bang sẽ đến đón anh hai, em đi đây!
Nói rồi Jay nhanh chóng đứng dậy ra về, trước khi đi còn quay lại nhìn Shin lo lắng, Minh phải mỉm cười trấn an cậu nhóc mới chịu đi.
Minh cởi chiếc áo mà Shin đang mặc để băng bó vết thương. Và ngay lập tức, chai thuốc sát trùng cô đang cầm rơi xuống đất khi Minh nhìn thấy hình xăm trên vai trái của Shin…
Chữ cái la mã cổ xưa và con dao găm có đôi cánh nhỏ. Ký hiệu trong giấc mơ.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#12 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:38 » @286709

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 12
Chap 12: Biến mất
Shin khẽ cựa quậy khiến Minh giật mình. Cô lắc đầu cố không nhìn vào hình xăm rồi bắt đầu băng bó vết thương cho Shin. Đôi mắt cậu nhắm hờ, cơ thể khẽ run lên khi Minh chạm vào vết thương. Mưa vẫn rơi không ngớt.
Minh dọn dẹp mọi thứ rồi đi lấy nước cho Shin, cậu đang dần khoẻ lại.
- Hãy cẩn thận hơn! Tôi không muốn nhìn thấy anh như thế này lần thứ hai đâu! – Minh khẽ nói khi thấy Shin đã tỉnh
- Ừm! Cảm ơn cô! – Giọng Shin đầy vẻ mệt mỏi
Minh không nói gì, lẳng lặng ném cho Shin cái mền rồi nói:
- Anh nằm trên ghế đi! Tôi nằm dưới đất cho. Nhà tôi không có phòng ngủ, tôi ở một mình nên cũng chẳng tiện nghi gì đâu, có lạnh anh cũng cố nhé!
- Tôi biết cô ở một mình và nhà cô không có phòng ngủ rồi!
- Sao anh biết? – Minh ngạc nhiên
Mặt Shin đột ngột biến sắc, nhưng cậu nhanh chóng mỉm cười:
- Thì nhìn là biết! Nhỏ cô nhỏ xíu, đồ dùng hạn chế hết mức có thể, nhìn xung quanh ngoài bếp, phòng khách, nhà vệ sinh ra chẳng thấy cái phòng nào khác cả. Bộ tối nào cô cũng ngủ trên ghế sao?
- Ừ! Quen rồi! Thôi ngủ đi! – Cô gật gù
Minh nói rồi vội kéo mền nằm xuống đất, Shin chợt gọi cô dậy.
- Gì đấy? Anh đau chỗ nào à? – Minh dụi mắt
- Không! Tôi…đói! Nhà cô…có gì ăn được không? – Shin ấp úng
- Nhà tôi có mì gói thôi, anh ăn được không?
- Gì cũng được!
Thế là đêm hôm đó, giữa cái lạnh của cơn mưa khuyu, có hai kẻ đang xì xụp húp mì. Bên ngoài căn nhà nhỏ, mưa vẫn rả rích rơi.
Sáng sớm hôm sau, Jay và vài người nữa đến đưa Shin về. Jay cảm ơn Minh rối rít, còn Shin chỉ im lặng nhìn cô rồi ngoảnh mặt đi thẳng, không quay đầu lại. Minh bất giác thấy chạnh lòng.
Hôm nay Nguyên không đi học, chắc bệnh. Giờ ra chơi, điện thoại Minh nhận được tin nhắn:
“Tớ bệnh, hôm nay phải nghỉ, nhớ cậu nhiều!”
From: Nguyên.
“Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé! Tớ cũng nhớ cậu ^^!”
Minh nhắn lại, cô chẳng thích nghe Nguyên bệnh chút nào, dù có thể tình cảm Minh dành cho Nguyên chưa nhiều nhưng không gặp cậu, cô cũng thấy nhớ…
Dạo này Minh không được may mắn cho lắm, cửa hàng Sweet Rain cô làm đóng cửa, Minh phải chật vật đi xin việc, thật chẳng dễ dàng gì.
Minh đi khắp nơi, kết quả không khả quan cho lắm. Cô thở dài chán nản, tính bỏ về nhà thì vô tình nhìn thấy bảng tuyển nhân viên nữ phục vụ trước một quán bar lớn. Minh mừng như bắt được vàng, vội chạy lại, nhưng cô chợt khựng lại khi nhìn thấy tên quán bar…“Mirotic”. Đây là bar mà Nguyên từng tổ chức sinh nhật, đêm hôm đó là một đêm kinh hoàng, nhưng nhờ đó mà Minh tình cờ gặp lại Shin – một con người bí ẩn. Cô lắc đầu cố không nghĩ về ngày hôm ấy rồi nhanh chân bước vào trong. Không quá khó để Minh được nhận, cô từng bưng bê tại một quán bar khá lớn, ngoại hình xinh xắn khiến Minh nhanh chóng có được công việc với mức lương khá cao.
Trong tâm trạng phấn khởi, Minh rảo bước về nhà. Nhưng không phải lúc nào may mắn cũng trọn vẹn.
Vừa đến đầu ngõ, những bóng áo đen xuất hiện, chúng tiến về phía Minh. Khi chưa kịp hiểu chuyện gì, cô đã bị đánh một phát vào đầu bất tỉnh.
Minh tỉnh dậy trong một căn phòng chật hẹp ẩm thấp và tràn ngập bóng tối. Màn đêm phần nào trấn áp tinh thần Minh, nó khiến cô nhớ lại ký ức kinh hoàng mà cô luôn cố chôn vùi…
Cánh cửa bật mở, hai người thanh niên cao to bước vào, lẳng lặng chẳng nói một lời, mạnh bạo lôi Minh ra ngoài. Cô không vùng vẫy, vì trong trường hợp này sự kháng cự chỉ khiến cô mất sức.
- Tỉnh rồi à?!
Giọng nói trầm đục như vang lên từ nơi sâu thẳm nhất lòng đất, giọng nói ấy làm Minh mơ hồ nhớ rằng hình như mình đã nghe ở đâu đó. Người đàn ông vừa lên tiếng quay người lại đối diện với Minh. Trong một khoảnh khắc, cô tưởng như đất trời sụp đổ dưới chân…
Đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt tàn bạo hiện lên trên bóng đêm quái dị. Con người này, có hoá thành tro Minh cũng không quên…kẻ đã giết cha mẹ cô.
- Có biết tại sao mày lại ở đây không? – Người đàn ông áo đen hỏi
Minh không trả lời, cô nhìn chằm chằm vào người đối diện, ánh mắt cháy lên ngọn lửa hận thù.
- Không biết à? Vậy để tao nói cho mày biết, Black King đáng yêu của mày đã đụng tới Bang Tử Thần này, danh tiếng của Black King cũng lớn thật, nên…tao rất muốn chiêm ngưỡng dung nhan cô gái mà Black King luôn âm thầm bảo vệ
Minh giật mình. Black King…Shin! Cô nhớ đã từng nghe Jay nói đến bọn Tử Thần – kẻ thù không đội trời chung của Phong Thần Bang
- Tôi không biết Black King là ai! – Minh bình tĩnh nói
Người đàn ông khẽ nheo mắt, ông ta toả ra luồng khí lạnh khiến Minh rùng mình. Lạnh đến nỗi tưởng như có thể đóng băng cả thế giới.
- Còn giả ngơ nữa à?!
Bên ngoài có tiếng ồn ào, một giọng nói thân quen đến bất ngờ vang lên:
- Thả cô ấy ra!
- Đến rồi! Khoan đã, sao lại là thằng oắt con này, Black King đâu?
Người đàn ông cười đắc ý, nhưng vẻ mặt ông ta đột ngột đanh lại. Minh vội quay lại nhìn, cô bất ngờ hét lên:
- Nguyên! Sao cậu lại ở đây?
Nguyên không trả lời Minh, vì cậu đang bận giải quyết những bóng áo đen đang lao tới với tốc độ hoả tiễn.
- Thú vị thật! – Người đàn ông lại cười, một nụ cười bí hiểm
Trước giờ Minh không biết là Nguyên giỏi võ như vậy, cậu đánh nhau không thua phim hành động. Nhưng Nguyên chỉ có một mình, chọi với cả tá tên không phải là chuyện nhỏ, cậu bắt đầu đuối sức.
- Rất thú vị đấy nhóc! Nhưng mày làm mất thời gian của bọn tao quá!
Vừa dứt lời, người đàn ông giơ khẩu súng về phía Nguyên…
Đoàng!
Một tiếng động kinh hoàng vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.

Một mảnh ký ức chợt hiện ra, Minh giật mình, hét lên:
- KHÔNG!
Cô lao đến đẩy Nguyên ra với tốc độ kinh hoàng khiến tất cả những người ở đó phải ngỡ ngàng.
- Không! Đừng! Làm ơn! – Minh gào lên
- Minh! Bình tĩnh, tớ không sao! – Nguyên cố gỡ tay Minh ra
Người đàn ông tức giận la lớn:
- Kéo con nhỏ đó ra!
Nhưng không ai kéo được cô ra, Minh gào khóc thảm thiết, ôm Nguyên chặt cứng, sự sợ hãi khiến cô mạnh đến không ngờ.
Cô nhắm chặt mắt lại, cảm giác như mình đang rơi dần, rơi dần, trôi tuột vào hố đen quá khứ…
Rồi máu khô đi, để lại trên đất một màu đỏ sẫm.
Không gian chỉ còn là bóng tối bao trùm.
Tàn khốc.
Những mảnh ký ức thoáng ẩn hiện khiến tim Minh đau thắt lại, đau đến nỗi tưởng như có thể chết đi.
- Minh! Cậu tỉnh lại đi!
- Chị hai!
Rồi cô nghe loáng thoáng tiếng Nguyên, có cả tiếng Jay nữa, cậu nhóc làm gì ở đây nhỉ? Âm thanh ngày càng hỗn tạp. Minh đang đứng ở ranh giới giữa quá khứ và hiện tại. Ở đâu cũng đáng sợ như nhau. Tất cả vây lấy cô như những bóng ma từ địa ngục.
Trong một giây tỉnh táo, Minh nghe tiếng mưa, rất lớn…cô chợt ước, giá mà mình được như những giọt mưa kia…rơi xuống đất và…vỡ tan…
Tất cả biến mất.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#13 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:40 » @286710

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 13
Chap 13: Bạn mới
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi kiến Minh bừng tỉnh. Cô đang nằm trong bệnh viện. Cũng đã hơn mười năm rồi, kể từ ngày ba mẹ cô mất, Minh không còn đặt chân đến bệnh nữa, trừ lần mẹ nuôi cô bị tai nạn. Ám ảnh quá khứ khiến cô rất sợ bệnh viện, hình ảnh ba mẹ nằm im lìm trên băng ca trắng, máu loang đỏ khắp nơi đã in đậm trong tâm trí của đứa bé năm ấy, và cho đến tận bây giờ, nó đã là một vết thương chưa bao giờ lành khắc sâu vào trái tim cô gái mười tám tuổi.
- Cô tỉnh rồi à?
Một giọng nói lạnh như băng vang lên khiến Minh giật mình. Cô quay lại, thấy một chàng trai lạ mặt đang ngồi bên giường bệnh, chàng trai ấy rất đẹp, một vẻ đẹp bí ẩn. Mái tóc đen dài chấm ngang cổ được ép thẳng, mái dài che một bên mắt, đôi mắt sâu, lạnh lẽo ẩn sau mái tóc được cắt cầu kỳ. Chàng trai khá cao và gầy, Minh cố nhớ xem anh ta là ai nhưng cô chẳng có ấn tượng gì đặc biệt. Và thay vì hỏi tên chàng trai, cô lại nhớ đến Nguyên:
- Nguyên, anh ấy đâu rồi?
- Cậu tỉnh rồi à? Tớ mua cháo này, mau ăn đi! – Chàng trai lạ mặt chưa kịp trả lời thì Nguyên đã vào
Người thanh niên không nói gì, lẳng lặng cúi chào Nguyên rồi đi ra ngoài.
- Sao cậu biết tớ bị bắt cóc mà cứu? – Minh vừa ăn cháo vừa hỏi
- À, bọn chúng lấy điện thoại cậu gọi cho tớ mà! – Nguyên bình tĩnh trả lời, như đã có chuẩn bị trước
- Chứ không phải gọi cho Black King sao? – Minh ngạc nhiên
- Black King gì? Cậu lưu tên tớ là My love mà! – Nguyên cười phì
- À…ừm…!
Cô đỏ mặt, cắm cúi ăn tiếp chén cháo.
- À! Chàng trai lúc nãy…? – Chợt nhớ ra người thanh niên kia, cô vội hỏi
- Cậu ta là người đã đến cứu chúng ta đấy! Gì mà người của Phong Thần Bang, còn cả cậu Jay gì nữa, mà cậu Jay ấy về rồi!
Phong Thần Bang, chắc là Shin bảo đến.
- Cậu ta có vẻ rất coi trọng cậu, hai người quen nhau à? – Minh chợt để ý lúc nãy chàng trai đã cúi chào Nguyên
- Chắc lịch sự thôi! – Nguyên nhún vai
Minh gật gù, không hỏi gì nữa, cô muốn nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Minh xuất viện. Khi vừa ra khỏi cổng, cô tình cờ gặp lại chàng trai kia.
- Chào cô! Khoẻ rồi à? – Người thanh niên thấy Minh trước
- À, vâng! Cảm ơn anh đã cứu tôi! Tôi là Tú Minh! – Minh lịch sự chào lại
- Không có gì! Là cậu chủ bảo tôi cứu cô, cậu Shin ấy! Tên tôi là Kay. Bây giờ tôi phải đi trước, hẹn ngày gặp lại!
Nói rồi Kay mỉm cười bỏ đi. Minh hơi sững, Kay dám gọi thẳng tên Shin, dù anh ta nói với vẻ cung kính nhưng điều đó vẫn không khỏi làm Minh tò mò, cô có cảm giác rằng, Kay không hề đơn giản.
______________________________________
Vừa vào trường là Ngọc đã lao tới hỏi tới tấp, Minh thấy hạnh phúc vì bên cạnh cô ngoài Nguyên ra vẫn còn cô bạn thân tốt bụng này.
Hôm nay lớp Minh có bạn mới đến, nghe đâu là một bạn nữ từ nước ngoài về. Đám con trai trong lớp bàn tàn xôn xao, lên kế hoạch đón “mỹ nhân” về lớp (Yoo: thật là, có biết con người ta mập ốm cao lùn già trẻ lớn bé giàu nghèo đau ốm khoẻ mạnh thế quái nào đâu mà cứ làm quá lên!).
- Hôm nay cô giới thiệu cho các em một bạn mới!
Cô giáo vừa cười vừa ra hiệu cho ai đó từ ngoài cửa. Một bạn nữ cao ráo bước vào, đám con trai nhốn nháo cả lên, cô bạn quả thật rất xinh. Làn da trắng như sứ, mái tóc đen tuyền thẳng mượt và đôi mắt to tròn như búp bê làm cô gái trông thật thánh thiện. Cô bạn cất giọng ngọt ngào khiến đám con trai ngất lên ngất xuống:
- Xin chào! Tên mình là Lệ Băng!
Cái tên vừa nghe qua đã thấy khó gần, nó toát lên hàn khí đáng sợ, hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp thiên thần của cô gái. Cả lớp im lặng cỡ ba giây rồi lại tiếp tục lộn xộn cả lên. Cô giáo cho Băng tự chọn chỗ, cô bạn mỉm cười, bỏ ngoài tai những lời mời mọc của đám con trai, đi thẳng xuống chỗ Minh, dịu dàng nói:
- Mình có thể ngồi chỗ trống này không?
Minh vốn không thích ngồi chung với ai, điều đó khiến cô cảm thấy thế giới của mình bị xáo trộn đôi chút, ngay cả Ngọc là bạn thân cũng chỉ ngồi bàn trên Minh. Minh khẽ chau mày nhưng rồi cũng miễn cưỡng gật đầu, dù sao trong lớp cũng chẳng còn chỗ trống.
Ra chơi, Nguyên đã đứng trước cửa lớp đợi Minh. Từ khi cả hai chính thức là một cặp thì đi đâu cũng có nhau. Nếu là lúc trước thì có lẽ là Minh đã thấy phiền chết đi được, nhưng không hiểu sao có Nguyên bên cạnh cô lại cảm thấy ấm ấp và rất bình yên…cảm giác này cũng giống như khi cô ở bên cạnh Shin…
- Bạn trai cậu à? – Băng hỏi
- Ừ! Hotboy khối 12 đấy!
Minh chưa kịp trả lời thì Ngọc đã nhanh nhảu, cô bạn có vẻ không ưa Băng cho lắm.
- Woa! Bạn may mắn thật!
- Phải nói là Nguyên may mắn mới đúng ấy! – Ngọc vênh mặt
Minh không nói gì, chỉ mỉm cười chào Băng rồi cốc nhẹ lên trán Ngọc. Cô bạn xoa xoa chỗ trán đau rồi buông vài câu trêu Minh. Lệ Băng im lặng đứng nhìn, hình như đang suy nghĩ gì đó.
- Bạn mới lớp cậu à? – Nguyên đưa Minh cốc nước
- Ừ! Mới chuyển đến, xinh nhỉ? – Minh nhướn mày hỏi Nguyên
- Thường thôi! Cậu xinh nhất! – Nguyên mỉm cười béo má Minh
- Khéo nịnh!
- Thật mà! – Nguyên “ngây thơ” trả lời
Cả hai cùng cười. Hãy cứ cười, khi hạnh phúc vẫn đang kề bên.
______________________________________
- Bàn số 6 Minh nhé! – Anh quản lý nói nhỏ khi Minh vừa vào
- Vâng!
Minh mỉm cười nói rồi bước ra bàn số 6, ở đó có một chàng trai có vẻ chăm chú nhìn dòng người đang hoà mình vào điệu nhạc điên cuồng.
- Xin hỏi anh dùng gì?
- Cô làm ở đây à?
Chàng trai hỏi với vẻ ngạc nhiên tột độ, Minh cũng bất ngờ không kém, là Kay.
- À vâng! – Minh mỉm cười trả lời
- Cô không hợp với nơi này lắm, dù gì cô cũng còn học cấp 3! – Kay nhướn mày
- Vì cuộc sống cả thôi! – Minh nhún vai
- Tôi nghĩ là Shin sẽ có công việc khác cho cô đấy! Hệ thống bar Mirotic là của Phong Thần Bang mà!
Minh mở to mắt hết mức có thể, Shin giàu đến thế sao?
- Hôm nay đến đây thôi, tôi đi đây! – Kay đứng dậy
- Anh không dùng gì sao? – Minh vội hỏi
- Không!
Vẻ ngoài băng giá của Kay khiến Minh khó chịu, nó không giống như lớp băng của Shin, không giống vỏ bọc mà cô từng tạo ra. Sự băng giá của Kay khiến người đối diện cảm thấy sự nguy hiểm.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#14 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:41 » @286712

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 14
Chap 14: Kẻ thứ ba
Nguyên rủ Minh đi xem phim. Trước đây Minh chưa bao giờ đi xem phim rạp, thời gian và kinh tế không cho phép cô thực hiện điều đó. Có thể nói, rạp chiếu phim đối với cô là một nơi mới mẻ.
- Coi Titanic nha! – Nguyên chỉ vào tấm poster
- Cậu cũng xem phim này sao? – Minh phì cười
- Có luật nào cấm con trai xem phim tình cảm à? – Nguyên chống chế
- Ai nói gì đâu! – Minh le lưỡi
Cả hai mua vé rồi ngồi đợi đến giờ chiếu phim. Minh đưa mắt nhìn xung quanh, thật nhộn nhịp. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở cô gái mặc chiếc đầm hồng đang bước đến, Lệ Băng.
- Hai người cũng đi xem phim à?
Thấy Minh, Băng vội chạy lại
- Ừ! Cậu đi một mình sao? – Minh nhìn quanh
- Hì, tự dưng hứng lên đi xem phim, chưa rủ được ai! Mà hai cậu xem phim gì vậy?
- Titanic! – Nguyên trả lời, cộc lốc
- Trùng hợp quá, mình cũng coi Titanic nè, chúng ta đi chung ha!
Minh bối rối, không thể cho Băng đi cùng mà từ chối cũng chẳng xong. Nguyên có vẻ khó chịu, cậu tỏ vẻ không thích Băng ra mặt. Tuy thế, Nguyên cũng chẳng từ chối, cậu lịch sự gật đầu:
- Nếu cậu muốn đi cùng tụi này thì được thôi! Tôi hy vọng cậu sẽ thấy thoải mái!
Băng hơi khựng lại trước câu nói của Nguyên. Hy vọng cô thoải mái hay hy vọng hai người kia thoải mái đây? Lệ Băng mỉm cười không nói gì, lẳng lặng đi sau Minh.
Nguyên và Minh cười đùa vui vẻ, gần như không hề màng đến sự tồn tại của Băng. Mỗi lần Minh định quay lại nói chuyện với Băng thì y như rằng Nguyên cũng làm trò khiến cô quên bén Lệ Băng đi.
“Cứ cười đi, rồi hai người sẽ phải khóc thôi!” Băng nói khẽ, đôi môi nhỏ chực vẽ nên nụ cười đánh sợ.
Rạp chiếu phim khá tối, điều đó phần nào khiến Minh mất bình tĩnh, may mà Nguyên luôn đi bên cạnh khiến cô cũng yên tâm.
- Ăn bắp nè Minh! – Nguyên chìa túi bắp rang ra cho Minh khi cả ba đã ở trong rạp
Băng vội chồm qua:
- Băng ăn nữa nha!
- À…ừ! – Minh cười, đưa túi bắp cho Băng
Nguyên nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không muốn phá tan bầu không khí vui vẻ nên cậu im lặng.
Phim bắt đầu…
Chiếc tàu Titanic huyền thoại gãy làm đôi, dần chìm vào lòng đại dương sâu thẳm và lạnh giá.
“Hãy hứa rằng em sẽ tiếp tục sống, em phải những đứa con thật xinh đẹp và em sẽ chết như…một bà lão, chứ không phải như thế này, không phải lúc này, không phải đêm nay! Hãy hứa đi Rose, hãy hứa rằng em sẽ tiếp tục sống và sẽ không bao giờ bỏ lời hứa này, không bao giờ được từ bỏ!” Giọng Jack run lên vì lạnh cóng, Jack và Rose đang đứng ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết nhưng…họ vẫn giữ lấy nhau…họ có nhau, ngay cả khi tia hy vọng sống sắp vụt tắt. Jack ra đi, để Rose được sống. Dù chỉ còn một mình, Rose cũng không cô đơn, bởi…hình bóng Jack sẽ mãi tồn tại và sưởi ấm trái tim cô.
Còn Minh, ai sẽ sưởi ấm trái tim cô, để cô không còn đơn độc nữa?
Minh thấy môi mình mằn mặn. Bàn tay Nguyên ấm áp khẽ siết lấy tay cô, đưa Minh về với thực tại. Dù chỉ là sự im lặng và cái siết tay nhưng không gian giữa cả hai như xích lại gần hơn.
- Hãy nhớ rằng dù có chuyện gì thì tớ sẽ luôn bảo vệ cậu!
Câu nói của Nguyên vang lên bên tai Minh. Cậu như đọc được suy nghĩ của cô, sự ấm áp từ bàn tay Nguyên lan toả khắp người Minh, mùi gỗ đàn hương đâu đó thoang thoảng trong không gian khiến cô có cảm giác như mình đang ở trong thế giới của riêng cả hai.
Đột nhiên, tiếng Băng vang lên, phá tan bầu không khí thanh bình đang ngự trị trong tim Minh:
- Ôi cảm động quá đi! Mình muốn khóc quá Minh ơi!
Nguyên bắt đầu bực mình, cậu có cảm giác rằng Băng luôn cố tình xen vào giữa cậu và Minh. Sự xuất hiện của Lệ Băng khiến không khí dường như trở nên nặng nề hơn, điều đó khiến Nguyên thấy khó chịu.
Bộ phim kết thúc, Nguyên ngỏ ý mời hai cô gái đi ăn. Lệ Băng không hề phản đối, vui vẻ nhận lời. Băng cố tỏ ra thân thiện, làm quen với Nguyên. Việc đó vô tình đẩy Minh ra ngoài, cô gái có vẻ đẹp thánh thiện kia luôn tìn cách xen vào những cuộc trò chuyện của Nguyên và Minh. Minh là một cô gái thông minh, cô chợt hiểu rằng Lệ Băng đang muốn phá hoại mối quan hệ của cô và Nguyên. Minh băn khoăn không biết rằng sự xuất hiện một cách tình cờ của Lệ Băng hôm nay thật sự là vô tình hay…đã có dự tính?
Bất giác, Minh cảm nhận được rằng, bên trong vẻ đẹp thánh thiện kia là một sự nguy hiểm khôn lường, cô gái này…đang có mưu tính gì đây?
___________________________________________
Hôm nay Minh làm tăng ca, hôm qua cô nghỉ để đi xem phim nên nếu không muốn trừ lương thì cô phải tăng ca.
- Black King kìa! Sao lại xuất hiện nhỉ?
Cái tên Black King lấn át cả tiếng nhạc ồn ào đập vào tai Minh làm cô chú ý, Minh quay lại, thấy Shin và Kay đang tiến về phía cô.
Kay cố lách người khỏi đám con gái đang xúm quanh cười cợt. Nhiều cô gái nhìn Shin chăm chú, nhưng không một ai dám tiếp cận cậu. Cái tên Black King đầy quyền lực cùng lớp băng bao quanh Shin khiến tất cả mọi người điều phải dè chừng.
Đôi mắt ấm áp của Shin như chứa những tia lửa nhỏ nhưng đồng thời cũng sâu thẳm như đại dương phảng phất nét u buồn nhìn xoáy vào Minh. Một cái nhìn khó hiểu.
- Chúng ta có duyên nhỉ? – Shin đã đứng trước Minh từ lúc nào
- Không ngờ anh lại là sếp của tôi! – Minh bật cười
Shin không trả lời, ra hiệu cho Kay bước lại. Chàng trai vừa đến, Minh ngay lập tức cảm thấy sự nguy hiểm tràn ngập từ hàn khí mà Kay phát ra, cô ghét cảm giác này.
- Cậu Shin muốn mời cô làm đầu bếp cho cậu ấy! – Kay từ tốn nói, hạ giọng đủ nhỏ để chỉ cả ba nghe
- Sao cơ? – Minh ngạc nhiên, phần nào lo sợ bóng tốt trong căn biệt thự của Shin
- Không phải biệt thự lần trước đâu! Là nhà riêng của tôi! Đừng lo! – Shin như biết Minh đang nghĩ gì
- Chuyện này…
- Cô cứ suy nghĩ đi! Chúng tôi sẽ tìm cô sau! – Shin lạnh lùng nói rồi quay đi
Minh ngây người nhìn theo dáng Shin. Mirotic vẫn chưa hạ nhiệt bởi sự xuất hiện chóng vánh của Black King lừng danh.
Có cái gì đó thôi thúc Minh đồng ý lời đề nghị của Shin. Nhưng nếu đồng ý cũng có nghĩa là cô chấp nhận bước chân vào thế giới của Black King – thế giới bóng đêm. Bất giác, Minh nhớ đến người đàn ông áo đen của Bang Tử Thần…người đã giết cha mẹ cô!
Đoàng!
Một tiếng động kinh hoàng vang lên, phá tan không gian yên tĩnh.

Rồi máu khô đi, để lại trên đất một màu đỏ sẫm.
Không gian chỉ còn là bóng tối bao trùm.
Tàn khốc.
Mảng ký ức rời rạc hiện lên trong tích tắc đã châm ngòi cho ngọn lửa hận thù trong tim Minh, giờ đây ngọn lửa ấy đã bùng lên dữ dội, lấn át lý trí của cô gái nhỏ. Minh ở ngoài sáng còn kẻ thù của cô ở trong tối. Muốn trả thù, chỉ có cách bước vào thế giới của hắn – thế giới ngầm… chỉ có cách đó…nhưng…liệu cô có đủ sức để chống chọi lại những âm mưu kinh hoàng của thế lực đen tối hay không? Nếu chọn con đường chông gai này thì những thử thách đang đợi Minh phía trước là không tưởng.
Cuộc đời giống như một ván bài, có nên liều lĩnh đánh cược?

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#15 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:42 » @286715

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 15
Chap 15: Nothing’s gonna change my love for you
- Cô sẽ chỉ làm buổi tối, thứ nhất là vì cậu Shin không dùng bữa sáng và bữa trưa ở nhà, thứ hai là cô còn phải đi học. Nấu xong thì cô về, lương tháng tuỳ cô chọn, bao nhiêu cũng được, đây là hợp đồng! Ngày mai tôi sẽ đến đón cô!
Kay nói một hơi rồi đưa cho Minh tờ hợp đồng. Minh mở to mắt nuốt từng chữ Kay vừa nói, có ai đời một công việc nhẹ nhàng như vậy lại được quyền chọn lương sao cũng được?
Minh chần chừ đôi chút rồi cũng đặt bút ký vào. Đưa tờ giấy lại cho Kay, cô thở hắt ra rồi vội nói:
- Thôi tôi về! Chào anh!
Kay không nói gì, nhìn theo dáng Minh cho đến khi khuất hẳn. Cậu chợt cười, khẽ nói:
- Trò chơi sắp bắt đầu rồi! Sẽ thú vị đây!
___________________________________________
Một căn biệt thự hoàn hảo. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Minh khi cô vừa đặt chân vào căn nhà của Shin. Đẹp đến hoàn hảo! Điều Minh thích nhất là căn nhà cực kỳ…sáng! Đèn được đặt ở mọi nơi.
Minh vào bếp, thấy Jay đang ngồi rầu rĩ ăn…mì gói!
- Trời! Sao không đợi chị tới nấu? – Minh lắc đầu nhìn Jay
- Chị nấu cho anh hai chứ có nấu cho em đâu!
- Thì chị nấu nhiều cho em luôn!
- Thôi! Ăn cháo trắng thà em ăn mì gói còn hơn! – Jay thở hắt ra
- Cháo trắng? – Minh ngạc nhiên
Thấy Minh ngạc nhiên tột độ, Jay cũng tròn xoe mắt:
- Thì anh hai dặn em nói chị nấu cháo trắng thôi được rồi!
Minh cảm thấy không vui. Cô không muốn làm một công việc nhàn hạ để rồi mỗi tháng nhận lương cao, giống như Shin đang thương hại cô vậy.
- Nhà có gì khác ngoài cháo trắng và mì gói không? – Minh nhìn quanh
- Dạ không! – Jay nhún vai
- Gần đây có siêu thị không?
- Ở đầu đường đó chị!
Minh không nói gì, lẳng lặng đi bộ ra siêu thị, mua ít đồ về. Cô nấu rất nhiều món, Jay vừa nhai mì vừa tròn mắt nhìn từng động tác nhanh gọn của Minh. Bàn ăn vừa dọn ra thì Shin vừa về.
“Sao thơm thế nhỉ? Cháo trắng cũng có thể thơm vậy sao?” Shin nghĩ thầm
- Hả? Gì thế này? – Shin sửng sốt kêu lên khi thấy bàn ăn “hoành tráng” mà Minh đã chuẩn bị
- Đồ ăn chứ cái gì, hỏi lạ! – Minh lạnh lùng
- Tôi bảo cô nấu cháo trắng mà!
- Với nhiệm vụ của mình, tôi phải giúp “sếp” luôn khoẻ mạnh, ăn cháo trắng thì anh đi đánh nhau thế quái nào được? Bây giờ anh có ăn không? Anh không ăn là tôi nghỉ việc!
Shin ngây người cố nhai từng chữ Minh vừa nói rồi miễn cưỡng ngồi vào bàn…
Đũa thứ nhất
Đũa thứ hai
Đũa thứ ba
Shin vẫn cắm cúi ăn, không bình luận gì.
Minh rửa chén rồi ra về. Bóng Minh vừa khuất, Jay đã hỏi ngay:
- Chị nấu được không anh?
Shin không nói gì, lặng lẽ đứng dậy bước vào phòng. Trước khi đóng cửa, Shin quay lại, nói nhanh với Jay:
- Dặn Minh lần sau nấu…nhiều một tý!
Cạch!
Cánh cửa đã đóng…
Jay đứng đơ ra
Ba giây sau…
“Ha ha ha!”
Cậu nhóc không nhịn được, cười lăn cười bò. Trong không gian yên tĩnh liên tục vang lên những tràng cười không ngớt.
___________________________________________
Hôm nay khối 12 lại có giờ sinh hoạt ngoại khoá, lần này thì lớp Minh và lớp Nguyên thi với nhau. Với tốc độ của mình, Minh nghiễm nhiên được tham gia mục thi chạy.
Con gái lớp 12A và 12B ai cũng giỏi, còi vừa thỏi, cả sân trường rầm rầm tiếng bước chân.
Minh đang dồn hết sức chạy về đích thì Lệ Băng từ đằng sau chạy vọt lên, không biết vô tình hay hữu ý đụng phải Minh. Cô chưa kịp định thần thì đã thấy Băng ngã xuống, khóc rấm rứt:
- Minh! Sao cậu lại đẩy tớ?
Hai đội đều dừng lại xem chuyện gì xảy ra, Minh vẫn đứng đơ ra, chau mày khó hiểu.
- Thật quá đáng, chắc thấy Lệ Băng đẹp nên ghen tị!
Minh chưa kịp thanh minh thì đã nghe những tiếng xì xầm bênh vực Lệ Băng
- Mấy người không biết gì thì im đi! Mắc mớ gì Minh phải đi ghen tỵ với con nhỏ đó, Minh vừa xinh đẹp, lại còn đang quen Nguyên, con nhỏ đó mới là người ghen tỵ ấy! Tôi chưa thấy ai trơ trẽn như cậu, tự biên tự diễn, tự nhận cat-sê của mình luôn đi!
Ngọc bực bội đứng ra bào chữa cho Minh, hôm nay Ngọc dũng cảm lạ kỳ.
- Chuyện gì vậy?
Nguyên xen vào đám người đang vây quanh hai cô gái, nhướn mày hỏi
- Nguyên! Cậu xem, bạn gái của cậu đẩy tớ ngã kìa! Tớ có làm gì đâu chứ! – Băng khóc to hơn
Nguyên nhìn Minh, cô lắc đầu. Cậu nhìn quanh một lúc rồi cười khẩy:
- Cậu nói xem, lúc Minh đẩy cậu, hai người đang ở vị trí như thế nào?
- Ờ…Minh ở sau lưng tớ!
- Nếu vậy thì cậu phải ngã chúi về phía trước chứ, sao lại té bật ngửa như thế này? – Nguyên nghiêng đầu
- Tại…tại…tớ ngồi dậy! – Băng bào chữa
- Thế sao không đứng dậy luôn? Ngồi đó ăn vạ à?
- Cậu…
Băng nhìn xoáy vào Nguyên, đầy căm tức. Cô ta đứng dậy, phủi bụi rồi ngúng nguẩy bỏ đi, tiếng xì xầm vẫn không ngớt:
- Vậy là sao?
- Ai biết!
Nguyên không chú ý đến xung quanh, kéo tay Minh đi.
- Cậu ta cố ý! – Minh bực bội
- Tớ biết!
Minh thấy tay Nguyên đang nắm rất chặt tay mình, cậu có vẻ rất tức giận.
Cả hai không nói gì nữa. Tiếng trống báo kết thúc tiết học vang lên.
- Lát ra về đợi tớ ở sân sau!
Tan học…
Minh ngồi đợi Nguyên trên băng ghế đá ở sân sau. Ánh mắt cô nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt. Chợt, Nguyên vòng tay ôm Minh từ phía sau, cậu đã đến từ lúc nào.
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì! Muốn ngồi với cậu một tý thôi!
- Đồ hâm! – Minh cốc đầu Nguyên
Nguyên không nói gì, chỉ chăm chú ngồi bấm bấm cái iPod.
- Cậu nghe gì vậy, cho tớ nghe với!
Minh dí sát mặt vào màn hình iPod, cố nhìn xem Nguyên đang nghe bài gì. Nguyên tinh nghịch đưa chiếc iPod lên cao từ từ, Minh la toáng lên:
- Cho tớ xem nào!
Mắt cô di chuyển theo chiếc iPod, cho đến khi tay Nguyên dừng lại, Minh nhận thấy khoảng cách giữa cô và Nguyên lúc này rất gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Nguyên phả ra trong không khí.
- Chúng ta…đang ở rất gần nhỉ? – Nguyên cười ranh mãnh
Cậu bất ngờ đưa tay ôm má Minh, kéo cô lại gần hơn. Trán họ chạm nhau. Một cách chậm rãi, chóp mũi họ chạm nhau. Chỉ còn một tý nữa thôi là…môi họ chạm nhau.
Nụ cười tuyệt đẹp của Nguyên khiến Minh thấy bối rối.
Đôi môi nhỏ nhắn khép hờ cực yêu của Minh khiến Nguyên chỉ muốn cắn cho một phát.
Nhưng rồi, nhanh như lúc bắt đầu, Nguyên thả Minh ra, đưa một hộp quà cho cô, nháy mắt:
- Về nhà mới được mở nha!
Nói rồi Nguyên chạy vội đi, để lại Minh đơ như cây cơ.
Tối, Minh mỉm cười mở hộp quà, trong hộp là một cái máy ghi âm kèm theo tờ giấy ghi:“Lời bài hát là những gì mà tớ muốn nói với cậu”
Minh bật máy…
If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
They’ll take us where we want to go
Hold me now
Touch me now
I don’t want to live without you
Nothing’s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I’ll never ask for more than your love
Nothing’s gonna change my love for you
You ought to know by now how much I love you
The world might change my whole life through but
Nothing’s gonna change my love for you
………………………………………………
Giọng Nguyên vang lên, ấm áp như hạt nắng mùa hè mà dịu nhẹ như cơn gió mùa thu. Kết thúc bài hát, Nguyên hét lớn:
“Tớ yêu cậu, nhiều lắm! Happy Birthday to My love!
Minh đột nhiên bật khóc, những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má cô…hạnh phúc…
Nếu bên anh là hạnh phúc
Xin cho em được hạnh phúc mãi
Nếu bên anh là khổ đau
Em nguyện khổ đau cả đời…

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#16 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:44 » @286717

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 16
Chap 16: Sự thật…
Thi học kỳ 1 xong, trường tổ chức cho học sinh khối 12 đi suối nước nóng Bình Châu ba ngày. Khỏi phải nói mọi người vui thế nào, sau một thời gian dài thần kinh căng như dây đàn vì thi cử thì một chuyến đi suối nước nóng thư giãn là phần thưởng tuyệt vời nhất.
Ra chơi, Minh một mình nghe nhạc trên băng ghế đá ở sân sau, giai điệu nhẹ nhàng của bài A Little Love vang lên bay bổng, đưa cô dần chìm vào giấc ngủ…
- Cho cậu này!
Tiếng Nguyên làm Minh giật mình, cô mở mắt ra, một cảm giác ấm nóng ở má cùng mùi cà phê quyện trong không khí khiến Minh thấy ấm áp hơn trước tiết trời se lạnh mùa Giáng sinh.
- Cảm ơn! – Minh đón lấy ly cà phê từ tay Nguyên
- Cậu sẽ đi chứ? – Nguyên chợt hỏi
- Đi đâu?
- Suối nước nóng!
- Vậy cậu có đi không? – Minh cười
- Tớ cũng chưa biết nữa!
- Cậu đi thì tớ đi!
- Ừ!
Cả hai im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Bất chợt, Nguyên kéo Minh dậy:
- Theo tớ!
- Đi đâu thế?
- Đi chơi!
- Bùng tiết sao? – Minh kinh ngạc
- Ừ! Cúp học và đến một nơi có tự do…
Nguyên bỏ lửng câu nói, như muốn làm Minh tò mò.
Cả hai đến một vùng ngoại ô. Không khí trong lành nơi đây khiến Minh thấy bình yên.
Họ đi xa hơn, khi đang đứng ở một tán cây lớn, Nguyên bảo Minh nhắm mắt lại.
- Từ từ thôi nhé! Nhắm chặt đấy, không được tí hi, ăn gian là tớ kiss cậu đấy! – Nguyên “doạ”
- Biết rồi mà! – Minh bật cười
- Tớ đếm đến 3 thì cậu mở mắt ra nhé!
Một…
Hai…
Ba!
Nguyên đưa tay đẩy tán cây ra, không gian chợt bừng sáng. Minh kêu lên kinh ngạc. Trước mắt cô là cả một cánh đồng hoa bồ công anh. Chị gió khe khẽ vuốt ve làn da Minh, dễ chịu.
Nguyên dắt Minh đi đến giữa cánh đồng hoa, cậu đứng sau lưng cô, vòng tay ôm eo Minh, khẽ nói:
- Bây giờ thì nhắm mắt lại nào!
Minh làm theo.
If the hero never comes to you
If you need someone you’re feeling blue
If you’re away from love and you’re alone
If you call your friends and nobody’s home
You can run away but you can’t hide
Through a storm and through a lonely night
Then I show you there’s a destiny
The best things in life
They’re free
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
Tiếng hát êm dịu của Nguyên lặng lẽ hoà với tiếng gió khe khẽ bên tai Minh. Hương thơm của gỗ đàn hương trầm lắng lan toả trong không gian. Minh có cảm giác mình như đang bay lên, bay theo tiếng hát, bay theo cánh hoa bồ công anh, bay thật cao và xa như có thể chạm đến bầu trời xanh kia, bay mãi mãi…hoàn toàn tự do…
Fly away, fly away, fly away
Fly to the top
Fly forever…
(Note : Lời bài Bolero của DBSK)
- Khi buồn tớ hay ra đây lắm! Tớ đến đây như muốn trốn tránh tất cả, trốn tránh bạn bè, gia đình, cuộc sống…vứt bỏ mọi ưu phiền, cảm giác như được tự do! Tớ đã muốn chỉ một mình tớ biết đến nơi này thôi!
- Vậy tại sao cậu lại dẫn tớ đến đây?
Nguyên bất giác nắm lấy tay Minh, khẽ siết chặt:
- Vì dù là ở bất cứ đâu, tớ luôn muốn có cậu kề bên, dù là đến tận cùng thế giới thì người tớ muốn đồng hành mãi là cậu!
Nguyên đặt lên môi Minh một nụ hôn, khẽ thôi…nhưng…
Có gì đó hối hả…
Dịu dàng mà cũng rất mạnh mẽ…
Hãy để tình yêu của anh là những cánh hoa kia…
Theo gió bay đến tận cùng chân trời.
Hãy để tình yêu của anh là hương thơm của thiên nhiên…
Bên em những lúc em cần sự bình yên.
Hãy để tình yêu của anh là giọi nắng mỗi sáng…
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em.
Và hãy để anh được là người duy nhất…
Ngự trị trong trái tim em.
________________________________________________
Hôm nay là ngày khối 12 đi Bình Châu. Gương mặt ai nấy háo hức thấy rõ. Chẳng biết có phải Nguyệt lão (hay tác giả )) sắp đặt không mà lớp 12A và 12B lại chung xe. Từ sáng sớm, Nguyên đã phải năn nỉ Ngọc muốn gãy lưỡi để “xí” được chỗ ngồi cạnh Minh.
Chiếc xe chậm chạp lăn bánh, Minh ngả đầu vào vai Nguyên, mắt lim dim muốn ngủ. Nguyên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khẽ hỏi:
- Muốn tớ hát ru cho không?
- Ừm…muốn!
Nguyên cười, ghé sát tai Minh, khẽ hát…
Giọng hát ấm áp của Nguyên dần đưa cô vào giấc ngủ, mùi gỗ đàn hương toả ra từ cơ thể Nguyên khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, nhưng…trông một chốc, cô lại chợt nhớ rằng…Shin cũng có mùi gỗ đàn hương. Một nỗi nghi ngờ dấng lên trong lòng cô gái trẻ…
Có thể nào…Nguyên và Shin là một?
Nguyên hôn nhẹ lên tóc Minh. Minh cảm nhận được nụ hôn có chút gì đó lo sợ…một nỗi sợ mơ hồ…
Linh tính mách bảo cô Nguyên có một bí mật, một bí mật mà đối với cô, có thể nó rất khủng khiếp.
Lại nhắc đến Ngọc, sau khi nhường chỗ cho Nguyên thì cô nàng chỉ còn một chỗ ngồi duy nhất cạnh…Lệ Băng! Tình hình là hai bạn ấy không ưa gì nhau:
- Đừng có ngồi gần tôi đấy đồ cáo già! – Ngọc bĩu môi
- Ai thèm ngồi gần cái đồ giả nai như cậu! Mà cậu nói ai là cáo già? Hả?
- Ôi! Quả là gừng càng già càng cay! Mới nói một tý đã nổi sùng lên rồi kìa! Cậu xem, cậu như con cáo lai nhím ý!
- Này…cậu kia, tôi đã đụng chạm gì tới cậu chưa hả?
- Đụng tới Minh là đụng tới tôi đấy! Thế nào? Đừng có ở đó mà tỏ ra ngoan hiền ta đây không hại ai nhé!
Ngọc le lưỡi nhìn Băng đang tức không nói nổi một câu. Phải nói là dạo này Minh ít bên cạnh Ngọc hơn lại giúp cô “rèn luyện” lòng dũng cảm!
Đến trưa thì cả đoàn đến nơi. Minh vốn bị say xe, mệt phờ người nên nhận phòng xong thì cô lăn ra ngủ. Gần 6 giờ chiều, Ngọc lay cô dậy:
- Cậu đúng là sâu ngủ! Tính không ăn tối luôn hả?
Minh khẽ mở mắt, giọng ngái ngủ:
- Mấy giờ rồi?
- Kém 15 phút nữa là 6 giờ!
Cô không nói gì nữa, lặng lẽ đứng dậy vào phòng tắm. Sau bữa cơm tối, trong khi các bạn hò nhau đi ngâm mình trong suối nước nóng thì Minh lại “đánh bài chuồn” về phòng để…ngủ tiếp!
Cỡ 8 giờ tối, đang lim dim thì cô bị một lực mạnh kéo dậy
- Dậy! Sâu ngủ, mau dậy ngay!
- Gì vậy Ngọc? – Minh cằn nhằn
- Đi ra tắm suối nước nóng, lớp mình với lớp 12A đang tổ chức party ở ngoài đó!
- Nhưng…
Chưa kịp dứt lời, Minh đã bị Ngọc bắt thay đồ rồi lôi ra ngoài.
Không khí sôi nổi của buổi tiệc cũng khiến cô tỉnh hơn một tý. Chợt nhớ đến cậu bạn trai, Minh quay sang hỏi Ngọc:
- Nguyên đâu?
- Đằng kia kìa!
Minh nheo mắt nhìn, thấy Nguyên đang mỉm cười bước đến:
- Tớ đợi cậu mãi, mau lại chơi với tụi tớ đi!
- Ừm…
Nguyên mỉm cười kéo tay Minh bước lại đám đông. Khi Nguyên quay lưng lại, Minh đã ngỡ như đất trời sụp đổ dưới chân…
Trên vai trái của Nguyên là… ký hiệu la mã cổ xưa và con dao găm có đôi cánh nhỏ…
Hình xăm của Shin…

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#17 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:45 » @286718

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 17
Chap 17: Hạ màn
Minh vùng chạy.
Chạy.
Mặc kệ tất cả…
Mặc kệ cái nhìn hoảng hốt của Nguyên
Mặc kệ tiếng kêu thất thanh của Ngọc
Mặc kệ sự ngạc nhiên tột độ của tất cả mọi người
Và…mặc kệ cả sự thật…
Chạy.
Minh đang chạy, chạy giữa đất trời vô tận hay là chạy giữa mớ cảm xúc hỗn độn đang giày vò cô?
Hoang mang.
Tức giận.
Côđộc.
Cảm giác bị lừa dối…đau đớn đến vậy sao?
Chạy…chạy trốn.
Minh đang chạy trốn. Nhưng chạy trốn khỏi cái gì cơ chứ? Khỏi Nguyên, khỏi bữa tiệc sôi động kia hay là…chạy trốn khỏi sự thật?
Rồi một ánh sáng loé lên, có tiếng bấm còi inh ỏi. Nhưng giờ đây với Minh tất cả đều vô nghĩa. Cô đứng im, không động đậy.
- MINH!
Tiếng kêu của cô bạn thân nhất đánh thức Minh, Ngọc lao đến, đẩy Minh ngã nhào. Cô bàng hoàng ngồi dậy…nhưng…muộn rồi…
Ngọc cứu Minh.
Máu.
Nó khiến cô nhớ đến đêm kinh hoàng đó.
Ba mẹ cô nằm giữa một vũng máu.
Và giờ là Ngọc!
Cô bước đến, ôm lấy cơ thể bất động đầy máu của bạn mình, khẽ gọi, tiếng gọi mỗi lúc một lớn:
- Ngọc! Ngọc! NGỌC!
Đau, đau chứ! Nỗi đau lớn dần , lớn theo từng tiếng gọi.
Nhưng cô không khóc. Vì Trịnh Tú Minh không hề biết khóc, phải không? Hay vì đau quá nên không khóc được nữa?
Không ai có câu trả lời.
Minh cười, cười thật to.
Chua xót.
Có những thứ phũ phàng mang tên…sự thật.
___________________________________________
Ngọc được vào bệnh viện. Minh ngồi im, không nói gì, gương mặt hoàn toàn không chút biểu cảm, ngay cả khi Nguyên bước đến và ngồi cạnh cô. Lạnh lùng quá chăng? Trịnh Tú Minh là đây!
- Xin lỗi! Vì đã không nói sớm hơn! – Nguyên khó nhọc nói
- Cần thiết phải nói lời xin lỗi nữa sao? Cậu Shin? – Minh nhìn Nguyên, đôi mắt ánh lên những tia nhìn sắc lạnh như lần đầu cậu gặp cô
- Xin hãy nghe tớ! Tớ không thể cho ai biết sự thật, kể cả những người anh em thân thiết nhất và…kể cả cậu! Điều đó là để bảo vệ cho tớ, cho Phong Thần Bang và cho cả cậu nữa!
Những cảm xúc dồn nén đột nhiên vỡ oà thành từng dòng nước mắt giận dữ trên gương mặt Minh:
- Bảo vệ tôi? Vậy tại sao cậu còn cho Shin xuất hiện? Tại sao?
- Tớ không nghĩ mọi chuyện lại đi xa như vậy…
- Cậu còn mời tôi về làm đầu bếp nữa, vui không? – Minh bấu chặt vai Nguyên
- Tớ chỉ không muốn cậu làm ở bar, nơi đó rất phức tạp!
- Tôi nhớ không lầm thì cái bar đó là của cậu mà?
Im lặng.
- Hai cháu chắc là người nhà bệnh nhân Lâm Bảo Ngọc? – Vị bác sĩ già ái ngại nhìn đôi trẻ đang cãi nhau ầm ĩ
- À vâng! – Nguyên bình tĩnh đáp
Minh lau vội nước mắt, hối hả hỏi:
- Ngọc sao rồi ạ?
- May là đưa vào bệnh viện kịp thời nên cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi! Giờ thì các cháu có thể vào thăm bệnh nhân, tuy nhiên Ngọc đang ngủ, cô bé cần nghỉ ngơi!
- Cảm ơn bác sĩ! – Cả hai đồng thanh
Đợi bóng vị bác sĩ đã khuất hẳn, Minh quay lưng, lạnh lùng quăng lại một câu:
- Tạm biệt! Shin.
Nguyên im lặng, khẽ chau màu. Cái chau màu rất khẽ nhưng chứa đựng tất cả nỗi đau, đau đớn đến tột cùng.
Bất lực.
Cậu rảo bước ra cổng chính, ở đây làm gì nữa? Nhìn người mình yêu quay lưng với mình đau đớn vô cùng.
- Shin! Anh…là Nguyên thật sao?
- Phải! – Không cần quay lưng lại, cậu cũng biết người vừa lên tiếng là ai
- Sao có thể…?
Nguyên quay lại, nghiêng đầu nhìn cô gái có gương mặt thiên thần kia, Lệ Băng.
- Sao lại không, Lyn?
Lệ Băng im lặng, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt cô gái.
- Chơi với nhau từ nhỏ thế mà em lại không nhận ra anh sao?
- Em sang Canada hồi mới 10 tuổi, về thì đã biết anh nắm quyền Phong Thần Bang và tách khỏi bang phái của ba anh, anh lúc nào cũng đeo mặt nạ, cả Kay cũng không nói em nghe, nên em không biết…
Nguyên chợt tiến lại, nắm chặt vai Băng khiến cô kêu lên vì đau:
- Ai sai em đến phá anh và Minh, nói?
- Em…không…thể nói! – Băng sợ hãi
Nguyên buông Băng ra, nhếch mép. Cậu quay bước đi, để lại Lệ Băng khóc rấm rứt.
Nguyên đứng lại trước cổng chính, cậu mệt mỏi dựa lưng vào tường, đôi mắt đã không còn những tia lửa nhỏ ấm áp nữa, giờ đây nó chỉ tràn đầy những nỗi buồn sâu thẳm như đại dương bao la. Nguyên nhắm mắt lại, miệng nở một nụ cười cay đắng…
Hạ màn được rồi…
Tất cả đã kết thúc.
Ở góc tối, một chàng trai với mái tóc đen che một bên mắt mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo như hàn băng.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#18 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:47 » @286720

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 18
Chap 18: Empty
Ngọc đã khoẻ hơn, cô bạn không hỏi Minh lý do vì sao ngày hôm đó cô lại đột ngột bỏ chạy. Có lẽ Ngọc biết, hay ít ra là cảm nhận được rằng, lý do đó liên quan đến Nguyên.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi đối với Minh. Ngọc xuất viện để trở về thành phố.
Sau khi đến nhà thăm Ngọc, Minh đạp xe đi lòng vòng, cô đạp trong vô thức, chiếc xe cứ lăn bánh chậm rãi, cho đến khi Minh mỏi chân, dừng lại ở một tán cây to. Cô chợt nhớ mình đã đến đây rồi thì phải. Khẽ đẩy tán cây ra, cô cảm nhận được gió đang nhẹ nhàng vuốt ve làn da mình. Cánh đồng hoa bồ công anh tràn ngập ánh sáng như lần đầu Nguyên dẫn Minh đến đây nhưng…sao cảm giác không còn bình yên nữa?
Minh chậm rãi bước đến giữa cánh đồng. Chợt thấy lòng mình dậy sóng, nước mắt nhẹ rơi trên gương mặt thanh tú. Minh khẽ hát bài “Cry on my shoulder” – bài hát mà Nguyên đã hát khi dẫn cô đến đây. Cô hát thật nhỏ, như để xoa dịu những cơn sóng ầm ầm trong trái tim bé nhỏ.
Cô nhìn những cánh hoa bồ công anh bay theo gió. Chúng sẽ bay đi đâu? Minh tự hỏi. Có thể là bay đến một thành phố khác, một đất nước khác hay là bay lên bầu trời xanh cao kia. Không có câu trả lời chính xác.
Minh ngưng hát và khóc thật lớn. Không còn cảm giác được bay lên trời cao nữa, không còn cảm giác tự do nữa. Giờ đây tất cả thật trống trải.
Trái tim Minh trống rỗng.
Minh chợt hiểu rằng, cô cần Nguyên. Cô cần Nguyên để có thể vững bước đi hết con đường này. Dù cho đó là Nguyên hay là Shin thì…người cô yêu chỉ có một…
Thiên thần đeo mặt nạ.
Minh lao đến chiếc xe đạp, đạp không ngừng. Cô phải gặp Nguyên.
Minh dừng trước căn biệt thự của Nguyên. Cô tiến vào trong, căn nhà tối om khiến Minh lạnh sống lưng.
Nguyên ngồi ở góc, đôi mắt nhắm chặt, bất động.
Bằng nỗ lực không nhỏ để ngăn những dòng nước mắt, Minh cố mở lời:
- Này! Tối quá vậy! Chỗ thế này làm sao em nấu ăn?
Nguyên giật mình, mở to mắt nhìn Minh. Rồi với một tốc độ đáng kinh ngạc, cậu lao đến ôm cô thật chật, như sợ rằng chỉ cần buông tay ra thôi thì Minh sẽ biến mất.
- Anh đã nhớ em nhiều biết bao!
Cả hai đứng như thế rất lâu, ngỡ như cả thế kỷ. Không thể kìm nén, Minh để mặc những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Cái ôm siết của Nguyên đầy đau đớn xen lẫn vui mừng và thật nhiều sự hối hận. Cái ôm khiến tim Minh nhói đau. Cô vòng tay ôm Nguyên, để xoa dịu nỗi đau của cậu hay cũng để xoa dịu nỗi đau của cô?
Hai nỗi đau hoà lại làm một, xé nát trái tim con người.
Có lẽ hai ngươi sẽ đứng như thế suốt đêm nếu Jay không lên tiếng:
- Sao nhà tối thế này, anh hai ơi anh đâu rồi?
Cả hai vội buông nhau ra, Minh lau vội nước mắt trong lúc Nguyên đi bật đèn. Lần đầu tiên nhìn thấy anh hai mình không đeo mặt nạ, Jay kêu lên kinh ngạc:
- Ối! Anh kia…anh là?
- Là anh hai em đó! – Minh gượng cười
- Ôi ba mẹ ơi anh đẹp trai dã man!
Nguyên và Minh bật cười trước câu nói của Jay. Cô vào bếp, quyết định nấu một bữa với mớ đồ ăn mà Jay vừa đem về (chẳng qua là tên nhóc đó muốn “trổ tài” nên mới mua nhiều như thế ))
Trong khi Jay giúp Minh dọn bàn ăn thì cô vào phòng gọi Nguyên:
- Giờ ăn đến rồi!
Không có ai. Có tiếng nước xả trong phòng tắm, có lẽ Nguyên đang tắm. Minh đi quanh phòng, căn phòng lớn được trang trí hiện đại và rất gọn gàng. Hai màu đen và trắng được sơn xen kẽ tạo nên sự đối lập hoàn hảo, một phần nào phản ánh tính cách của chủ nhân. Ánh mắt cô lướt qua tấm hình chụp Nguyên và một người đàn ông lớn tuổi để trên chiếc bàn gần cửa sổ, cô lờ mờ đoán được đây là ba Nguyên. Thế nhưng, hai người có vẻ không giống nhau lắm, ở người đàn ông có gì đó rất nguy hiểm, lạnh lùng đến tàn nhẫn khiến người nhìn thấy phải khiếp sợ. Quyền uy toả ra ngay cả khi đó chỉ là một bức ảnh.
Minh cầm bức ảnh lên, cẩn thận quan sát như một món đồ quý hiếm.
Nguyên mỉm cười bước ra. Nhưng nụ cười cậu lập tức tắt ngấm khi thấy Minh cầm bức ảnh.
- Đây là ba anh phải không? – Minh hỏi, mắt vẫn chăm chú nhìn bức ảnh
- Ừ! – Không dễ gì cho Nguyên khi nói ra câu trả lời dù nó chỉ bao gồm một từ
- Sao ông ấy không ở với anh? – Minh đã đặt tấm ảnh xuống
Im lặng…
- Không hợp! – Nguyên trả lời, trống không
- Chúng ta đi ăn thôi! – Minh vội nói lảng sang chuyện khác
Nguyên gật đầu. Trước khi cánh cửa kịp đóng, Minh lướt qua bức ảnh lần nữa. Cô chợt cảm nhận được điều gì đó rất khủng khiếp sắp xảy ra.
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ.
Nguyên và Minh đi dạo quanh vườn. Nguyên lên tiếng trước phá tan không gian yên tĩnh:
- Sao em lại tha thứ cho anh?
- Vì em muốn được bay đến bầu trời kia! Nhưng không có anh, em không bay được! – Minh nháy mắt
Khi Nguyên còn ngây người với câu trả lời của Minh thì cô đã nhón chân, hôn nhẹ vào môi Nguyên, lần đầu cô chủ động.
Một nụ hôn phớt, không hơn. Điều đó với Nguyên là chưa đủ, cậu choàng tay ôm lấy eo Minh, kéo cô lại gần, nhấn cả hai vào một nụ hôn sâu.
Nụ hôn nồng nàn hơn, mãnh liệt hơn…
Sâu hơn…như vô tận…
Có tiếng Jay gọi, Minh đẩy Nguyên ra, bật cười khi thấy chút luyến tiếc trên mặt cậu. Cô chào tạm biệt Nguyên rồi ra về. Khi Nguyên đã vào nhà, Minh nói thật nhỏ, chỉ đủ mình cô nghe:
- Em đã nói sẽ bắt anh trả cái first kiss mà!
_______________________________________
Minh vừa về thì thấy Kay đứng trước nhà, cậu ta đứng dựa lưng vào tường, có vẻ chờ cô đã lâu, đôi mắt vô hồn nhìn xoáy vào khoảng không màu đen trước mặt, sâu trong đáy mắt như có tảng băng trôi lạnh lẽo, khoé miệng lúc nào cũng chực vẽ nên cái nhếch mép tàn nhẫn. Không một điểm nào ở Kay khiến người đối diện thấy bình an. Vừa thấy Minh, cậu ta đã mỉm cười:
- Tôi có chuyện muốn nói, có phiền cô không?
- À…không!
Minh mời Kay uống trà. Không để cô gái đợi lâu, Kay đã mở lời:
- Tôi đã điều tra về quá khứ của cô!
Minh kinh ngạc nhìn Kay, giọng nói xen lẫn tức giận:
- Tại sao anh lại điều tra tôi?
- Để bảo đảm an toàn cho cậu Shin! Ba cậu ấy yêu cần tôi điều tra về bạn gái con trai mình!
- Thì ra là anh biết sự thật! – Minh cười trừ
- Tất nhiên! – Kay nhún vai
Minh từ tốn hỏi:
- Thế…anh đã điều tra được gì rồi?
- Tất cả quá khứ của cô!
Kay lạnh lùng đáp, hàn khí xung quanh chàng trai trẻ khiến Minh dè chừng
-Có lẽ cô cũng biết người giết cha mẹ mình rồi nhỉ?
Thấy Minh không trả lời, Kay tiếp lời:
- Nhưng những gì cô biết chưa đủ đâu! Người bắn phát đạn giết chết cha mẹ cô thì đúng là kẻ đã bắt cóc cô nhưng…người đứng đằng sau giật dây mới là quan trọng!
- Vậy đó là ai? – Minh nói như hét, ánh mắt hằn lên những tia nhìn đầy thù hận
Kay vẫn điềm tĩnh:
- Người đứng đầu Tử thần! Người trong tối, chưa bao giờ lộ diện, đến kẻ giết cha mẹ cô còn không biết mặt ông ta, hắn ta chỉ làm theo lời chỉ dẫn của người được gọi là Ngài thôi!
- Hãy cho tôi biết hắn là ai! – Minh nôn nóng
- Biết rồi thì cô sẽ làm gì? – Kay nhếch mép
- Giết hắn! – Minh trả lời, không chút do dự
Kay lẳng lặng đưa cho Minh một tấm hình. Khi Minh nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, cô đã ước mình nhìn nhầm. Minh không nói được gì, chết trân tại chỗ. Quyền lực của người đàn ông trong ảnh quả là khiến người nhìn thấy phải kinh hãi.
Chợt, Minh hét lên, trong câm lặng.
Là quá khiếp sợ hay quá đau đớn?
Hoặc…cũng có thể là cả hai…
- Cô vẫn sẽ giết hắn dù đó là cha người cô yêu?

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#19 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:48 » @286722

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 19
Chap 19: What is love? Love is pain!
- Xin hỏi quý khác muốn mua gì?
Cô bán hàng tươi cười hỏi chàng trai trẻ mặc chiếc áo sơ mi trắng. Nguyên nhìn quanh cửa hàng rồi chọn chiếc đầm đen đẹp nhất:
- Phiền cô gói cho tôi cái này!
Cậu đi một vòng
- Cái này!
- Cả cái này nữa!
- À cả cái đó nữa!
Sau khi thanh toán tiền, Nguyên lái xe đến siêu thị và mua khá nhiều đồ ăn.
- Sặc! Anh làm gì mua nhiều thế? – Jay hết nhìn mấy túi đồ ăn rồi đến những bộ quần áo
- Nhóc đừng hỏi nhiều! Mau đến cửa hàng này lấy cho anh cái bánh kem!
Hôm nay là tròn ba tháng Nguyên và Minh chính thức quen nhau nên Nguyên muốn tự tay nấu đãi Minh một bữa thật hoành tráng.
Xong xuôi đâu đó, cậu cẩn trọng đặt gói quà có chiếc đầm đen bên cạnh bó hoa hồng và chai rượu vang, Nguyên bấm số gọi cho Minh…
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khác vui lòng gọi lại sau!”
- Sao không nghe điện thoại nhỉ? Jay àh! Em ở nhà nhé, anh đến nhà Minh lát!
- Vâng!
Nguyên phóng ra xe, lái một mạch đến nhà Minh.
Không có ai ở nhà.
Cậu có một dự cảm chẳng lành…
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khác vui lòng gọi lại sau!”
Có gì đó mách bảo Nguyên rằng…cậu sắp mất người con gái mình yêu nhất…
____________________________________________
- Đã điều tra con bé đó rồi chứ?
Người đàn ông mặc bộ vest đen ngồi trên chiếc ghế lớn trong căn phòng tối, từ tốn hỏi chàng trai đứng trước mặt, sự lạnh lùng tàn nhẫn toả ra từ giọng nói
- Vâng! – Chàng trai trẻ có gương mặt đẹp như tượng tạc, mái tóc đen dài che phủ một bên mắt khẽ trả lời
- Có gì thú vị để thằng Shin phải liều mạng vì nó ba lần bảy lượt không?
- Rất thú vị là đằng khác đấy thưa bác Trần! – Kay nhếch mép
Người đàn ông quay lại, nhíu mày nhìn Kay:
- Thú vị như thế nào?
- Chắc bác muốn biết một chút về quá khứ của cô gái này chứ?
Kay thảy một tập hồ sơ lên bàn, thích thú chờ xem phản ứng của người đứng đầu bang Tử Thần.
- Thì ra là nó! Trái đất tròn thật!
- Ông nghe câu này chưa? Nợ máu phải trả bằng máu! – Kay đột ngột thay đổi thái độ
Hoàng Trần chăm chú nhìn chàng trai, Kay tiếp lời:
- Người ông giết không chỉ có ba Minh!
- Cậu muốn trả thù? Thay đổi thái độ nhanh nhỉ? – Hoàng Trần mỉm cười, bất ngờ rất nhiều nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh kỳ lạ
- Có thể! Để tồn tại, đôi khi con người ta phải tàn nhẫn! Chính ông đã dạy tôi điều đó! Nhờ việc điều tra Minh, tôi đã biết được một số bí mật mà đáng lẽ tôi phải biết từ lâu!
Kay nhẹ nhàng rút khẩu súng trong túi ra, không chút run sợ chĩa thẳng vào đầu Hoàng Trần, hàn khí toả ra khắp không gian.
- Để đứng đầu mafia toàn Châu Á, ông đã tiêu diệt những người anh em của mình trong Tứ Đại Thiên Long, bao gồm ba Minh và cả ba tôi, chỉ trừ mỗi ba của Lệ Băng vì ông ta đã khôn ngoan rút lui trước!
Khẩu súng lạnh lẽo chạm vào da thịt nhưng người đàn ông vẫn không hề sợ hãi, bình tĩnh như đây là trò đùa:
- Tôi đã biết sẽ có ngày này! Vì vậy, tôi đã để cậu điều tra Minh! – Hoàng Trần thở hắt ra, có chút gì đó hối hận
- Ông đã biết trước tất cả?
Trong một chốc, Kay đã không giấu được sự ngạc nhiên
- Đừng thắc mắc, chàng trai trẻ ạ! Nào, kế hoạch của cậu là gì?
Cả hai cùng cười, đơn giản chỉ là cái nhếch mép.
- Có nhớ vụ tai nạn ba năm trước đã khiến một chân ông không thể di chuyển không?
- Là cậu?! – Hoàng Trần hỏi, bao hàm một sự khẳng định
- Không sai! Nhưng mà…tôi chưa muốn ông chết dễ dàng như vậy!
Tiếng bóp còi khô khốc, Hoàng Trần ngã xuống, nhưng không có máu.
Súng gây mê.
____________________________________________
Minh vẫn bặt tăm. Đã bốn tiếng kể từ lúc Minh không nghe điện thoại, Nguyên thật sự lo lắng, cậu đi đi lại lại trong nhà, không ngừng vò đầu bứt tai:
- Em muốn chơi trốn tìm với tôi sao?
Tiếng điện thoại kêu…
- Kay?
- Muốn gặp ba thì hãy đến bờ sông ở khu ngoại ô! Đi một mình!
- Cậu đang chơi trò gì thế? Tớ muốn điên lên rồi này, Minh biến…
- Black King, cậu đã bao giờ thấy Cold Prince này đùa chưa?
Tiếng gác máy lạnh lẽo trong không gian tĩnh mịch.
Nguyên nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, vậy là sự nghi ngờ của cậu về những hành động kỳ lạ gần đây của Kay giờ sắp có câu trả lời.
Chiếc BMW 335i convertible lao vút trong màn đêm.
Trăng tròn soi tỏ từng bước đi của thủ lĩnh Phong Thần Bang. Tiếng lá xì xầm với gió như muốn cảnh báo cho chàng trai trẻ điều chẳng lành.
Những bí mật kinh hoàng sắp được hé lộ…
- Đến rồi à?
Hoàng Trần bị trói ngồi trên chiếc xe lăn. Nếu chân không bị tổn thương thì không dễ gì ông bị Kay bắt đến đây. Đường đường đứng đầu hệ thống mafia lớn mạnh nhất Châu Á mà nay phải chịu trói bởi một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, đằng này còn là cánh tay trái đắc lực của mình. Ông chỉ còn biết mỉm cười cay đắng nhìn thằng con độc nhất.
- Có biết trò cò quay Nga không?
- Cậu đang…
Không để Nguyên nói hết câu, Kay thận trọng rút ra khẩu súng, chĩa thẳng vào đầu Hoàng Trần:
- Cây súng này có sáu lỗ đạn, tôi đã bỏ năm viên đạn ra, đúng luật là tôi bắn ông ta rồi đến tôi, người “hưởng” viên đạn cuối cùng sẽ chết! Nhưng mà…như vậy thì người ăn đạn sẽ là tôi, nên…chúng ta phá luật nhé!
Cạch, lần một.
- Đã đến lúc cậu biết tội ác của cha mình! – Giọng nói Kay lạnh không kém khẩu súng cậu đang cầm
Cạch, lần hai.
- 20 năm trước, có một tổ chức mafia rất hùng mạnh, đứng đầu tổ chức đó là Tứ Đại Thiên Long, bao gồm 4 chàng trai trẻ và tài giỏi nhất!
Cạch, lần ba.
- Nhưng để là người duy nhất đứng đầu tổ chức, một trong bốn người đã quyết định hy sinh những người anh em của mình! Hai người chết, một người tự động rút lui để bảo toàn tính mạng. Trong hai người chết, một người còn con trai nhỏ, còn một người thảm hơn, vợ cũng bị giết, chỉ còn cô con gái năm tuổi!
Cạch, lần tư.
- Tên kẻ phản bội là Hoàng Trần, người rút lui có đứa con gái tên Lệ Băng. Người chết để lại đứa con nhỏ là Thái Phong, ba tôi! – Hai tiếng “ba tôi” thốt ra lạnh lùng nhưng tràn ngập đau thương
Cạch, lần năm.
- Và…người cuối cùng tên là Trịnh Nhật Vũ!
- Ba tôi!
Giọng nói quen thuộc vang lên, ẩn chưa thật nhiều đớn đau và thù hận. Một cô gái nhỏ nhắn bước ra từ trong bóng tối, mái tóc nâu xoăn nhẹ bay trong gió, lạnh lùng giơ khẩu súng về phía người đối diện mình – Nguyên.
Đôi mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào chàng trai áo trắng, gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc, có chăng đây chính là bản chất thật của cô – một tảng băng đúng nghĩa.
Trịnh Tú Minh.

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)

Re: Truyện ngắn: Thiên thần đeo mặt nạ

#20 » Gửi bài gửi bởi NgoHaiThien » 01/02/2014 08:49 » @286724

Thiên thần đeo mặt nạ – chương 20
Chap 20: Khi yêu đừng quay đầu lại
Nguyên như chết đứng. Đôi mắt mở to kinh ngạc, cậu nhìn Minh trân trối, á khẩu.
- Tôi vẫn sẽ giết, dù đó là cha người tôi yêu!
Minh nói, trơn tru và dứt khoát, nhưng cô nói với ai? Với chính mình!
Một cách dứt khoát, Minh chuyển hướng súng chĩa vào đầu Hoàng Trần, chuẩn bị bóp còi.
Một giây…
Hai giây…
Đoàng!
Tiếng động kinh hoàng xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Không có máu.
Nhưng không phải súng gây mê.
Một thoáng giật mình, cả Minh và Kay nhìn chăm chú người vừa bắn phát đạn kia. Nhật Nguyên.
Hai tay cậu, mỗi tay một khẩu súng, chĩa thẳng vào hai kẻ vừa uy hiếp giết cha mình. Có chút do dự khi mũi súng thứ hai giơ về phía Minh.
Một chút do dự và thật nhiều băn khoăn.
Bốn người – mỗi người một suy nghĩ.
Giờ đây giữa họ chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, như những đợt bão táp đang ầm ầm trong tâm hồn của cả bốn người.
-Em có yêu tôi không? – Nguyên chợt hỏi, tay vẫn nắm chặt hai khẩu súng
Không có tiếng trả lời.
Một chút thất vọng.
Và…
Thật nhiều đau thương.
- Bắn đi Minh! – Kay giục, đã hạ súng xuống
Cô vẫn đứng trơ ra, cố gắng dùng tất cả sức lực để bóp còi, lý trí và ngọn lửa hận thù bảo cô hãy bắn đi nhưng…con tim không cho phép.
Kay có vẻ sốt ruột, hắn chĩa súng vào đầu Hoàng Trần, ấn mạnh đầu súng vào đầu người đàn ông, ngay lập tức, một viên đạn bay đến nhắm thẳng vào tay Kay, không chệch một li.
- Cậu dám?
Nguyên nhếch mép, sự bình tĩnh hiện rõ trên từng cơ mặt, lạnh lùng đến độ khiến cả trăng cũng phải giật mình, đúng phong thái của Black King lừng danh.
- Minh! Bắn đi! – Kay vẫn ngoan cố
Nguyên nhìn Minh, cô nhìn cậu. Mắt chạm mắt. Đau.
Đôi mắt ấy, giờ đây đã không còn những tia lửa nhỏ nữa, nó chỉ còn là đại dương bao la với một nỗi đau vô tận. Cô muốn nhìn thấy thiên thần của mình, Nguyên. Không phải Black King.
Câu xin lỗi chực chờ trong cổ họng Minh, không cách gì thoát ra.
Muốn nói thật nhiều lời yêu thương nhưng…
Đó là con trai kẻ đã giết cha mẹ cô.
Tròn đất quả là tròn, để họ gặp nhau, rồi giờ đẩy họ ra xa.
Đời mà, trớ trêu lắm.
Mặt hồ phẳng lặng còn có lúc dậy sóng huống chi là đời người.
- DỪNG LẠI! HIỂU LẦM RỒI!
Trăng, gió, màn đêm và bốn con người đều quay lại nơi phát ra giọng nói ấy. Lệ Băng.
- Hoàng Trần không phải ba Nguyên! Xin hãy nghe tôi nói!
- Em đang nói gì vậy, chuyện đó là không thể, ông ta không phải ba Shin thì ai là ba cậu ta chứ? – Kay cười khẩy, máu từ tay tuôn ra ướt đẫm cánh tay áo, nhưng cậu ta không hề đau.
Lệ Băng nhìn sâu vào mắt Kay – người cô yêu, trả lời rành rọt, không sót một chữ:
- Thái Phong!
Bàng hoàng.
___________ Flashback ___________
“Oe oe”
Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang cả bệnh viện. Đêm nay, có hai hoàng tử xinh đẹp vừa chào đời, sẵn sàng cho những sóng gió sẽ ập xuống đầu mình.
Một người thanh niên trẻ bước vào, lặng ngắm hai thiên thần. Rồi hắn chợt mỉm cười, một nụ cười tàn độc.
- Xin lỗi Thái Phong, nhưng tôi không còn cách nào khác! Rồi sẽ có ngày hắn phản bội chúng ta, tôi chỉ có cách này mới khiến hắn khổ đau!
Người thanh niên nói rất nhỏ, chỉ để chính bản thân mình nghe.
Nhanh như chớp, hai đứa trẻ đã không còn nằm ở vị trí ban đầu.
Một sự tráo đổi.
Một sự bắt đầu.
Bắt đầu những nỗi đau…cho cả hai thế hệ.
___________ End flashback ___________
- Không! Tôi không tin! – Kay gào lên, điên loạn
- Em cũng không dám tin, nhưng ba em đang bệnh nặng, ông ấy đã thú nhận với em tất cả! Ba em chỉ cầu xin ở mọi người sự tha thứ!
Lệ Băng quỳ xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thánh thiện. Sự hối hận muộn màng. Hối hận thay cho cha mình.
Đoàng!
- BA!
Nguyên hét lên. Nhưng không kịp, Hoàng Trần ngã xuống.
Máu loang đỏ trên mặt đất.
- Ba xin lỗi! Đến lúc ba phải đền mạng, nợ máu trả bằng máu! Nguyên à…ba không xứng làm ba con! Ba biết, dù đã tự động tách khỏi Tử Thần, dù bị ba cản trở rất nhiều nhưng con không bao giờ hận ba, cảm ơn con, Nguyên! Ba…có một lời cuối cùng muốn nói với con…ba yêu con!
Người đàn ông thều thào, cố nói những lời cuối cùng.
Trong lúc sự thật được phơi bày. Thủ lĩnh Tử Thần Bang đã giật khẩu súng trên tay Kay và tự sát. Hoàng Trần khóc, vì bất lực hay hối hận, chỉ có ông biết.
- Con cũng yêu ba, thật đấy! – Nguyên thì thầm
Rồi máu khô đi.
Để lại trên đất một màu đỏ sẫm.
- Chết tiệt! – Kay cằn nhằn, hắn nhanh nhẹn giơ súng về phía Nguyên, nhưng chậm hơn Minh một bước
Đoàng!
Lại một phát đạn ngay tay Kay, chệch một tý, dù sao Minh cũng không phải tay súng giỏi.
- Cô điên à? Nghĩ rằng đánh được tôi sao?
Kay cười, cười lớn.
Hắn cười.
Nhưng rất đau.
Nụ cười không hẳn đại diện cho niềm vui!
Nước mắt chưa phải biểu tượng cho khổ đau!
Dù đó là quy luật cũng không có nghĩa không thể thay đổi.
Kay là một tay súng giỏi, cận kề Nguyên trong bất kỳ trận chiến nào. Phong Thần Bang có luật là không giết người, dù cho trận đánh có nảy lửa thế nào tuyệt đối cũng không giết người. Nhưng điều đó không khiến cho cả thế giới ngầm không sợ Phong Thần Bang. Lý do? Đương nhiên là vì Black King hùng mạnh và tay súng tài giỏi, nổi tiếng đã bắn là không chệch một li – Cold Prince!
Đoàng!
Kay giơ súng về phía Nguyên, bắn không cần nhắm, nhanh như chớp và hoàn toàn chuẩn xác. Nhưng người trúng đạn không phải Nguyên…
- MINH!
Nguyên gào lên, ôm lấy cơ thể đầy máu của Minh, đôi mắt hằn lên những ngọn lửa đang cháy phừng phừng.
- Tại sao? Tại sao em lại đỡ đạn cho tôi? TẠI SAO?
- Vì…em yêu anh! – Minh mỉm cười, đưa đôi tay đầy máu vuốt lấy mặt Nguyên
- Em đừng ngủ! Đừng ngủ!
Nguyên ra sức lay Minh dậy khi thấy cô sắp nhắm mắt
- Nguyên à! Nếu…có kiếp sau, chúng ta…lại yêu nhau nhé! Lúc đó…em muốn được đi biển, được không anh?
- Đồ ngốc! Đừng nói là kiếp sau, cả tỷ năm sau anh vẫn yêu em! Em đừng nói những lời ngốc nghếch đó, em mau tỉnh lại, anh sẽ dẫn em đi biển!
Minh mỉm cười rồi ngất đi trong vòng tay Nguyên. Cậu hét lên, ôm Minh chặt hơn, ra sức gọi tên cô, nhưng Minh vẫn không tỉnh.
- KHÔNG!
Gió ngừng thổi, lắng nghe những tiếng la vô vọng trong trái tim cô gái nhỏ.
Cố gào thật lớn, nhưng chỉ là những tiếng gào câm lặng.
Không cách gì bật thành tiếng.
Trước mắt Minh giờ đây là một khoảng không, một khoảng không màu đen.
Sợ hãi bao trùm.
Thiên thần của em, anh đang ở đâu?

༄༂✪✪✪✪✪༂࿐
ஜ۩۞۩ஜⓉⓡⓐⓜ Ⓟⓗⓞⓝⓖ Ⓑⓐⓝⓖஜ۩۞۩ஜ
︻︻︻¶▅▅▆▆▇▇◤

✑✑☬₪₪₪₪₪₪₪₪➣

Topic Xét Duyệt BQT Diễn Đàn

Những người đã like NgoHaiThien bởi bài viết có ích này:
truth97
NgoHaiThien ✅
Hình đại diện của thành viên
Rank: ☀️27/30☀️
Cấp độ:
Tu luyện:
Like:
Online:
Bang hội: Trảm Phong
Xếp hạng Bang hội: ⚡1/249⚡
Level:
Chủ đề đã tạo: 🩸2126/4141🩸
Tiền mặt:
Ngân hàng:
Nhóm:
Danh hiệu: ༒☬The King☬༒
Giới tính:
Ngày tham gia:
Đến từ:
Số điện thoại:
(Android)


Trang trướcTrang kế tiếp

Quay về Thơ, truyện ngắn

 


  • Chủ đề tương tự
    Trả lời
    Xem
    Bài viết mới nhất