THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 117
Robert Langdon tin chắc rằng cảnh hỗn loạn trên quảng trường St. Peter lúc này đã vượt xa tất cả những sự kiện mà ngọn đồi Vatican đã từng chứng kiến trong suốt quá trình lịch sử.Không có chiến trận, không có cây thập ác, không có đoàn người hành hương, không có những hình ảnh huyền bí… nhưng không mộtsự kiện nào khác trong suốtchiếu dài lịch sử 2000 năm của vùng đất thánh này có sức tác động mạnh mẽ và kịch tính như giây phút này. Trước tấn bi kịch diễn ra ngay trước mắt, Langdon cảm thấy xa cách đến kỳ lạ,như thể anh và Vittoria đang bay lượn trên trời cao và vô tình thấy cảnh tượng này. Những sự kiện quá đỗikỳ quặc như thế đã xảy ra một sự sai lệch thời gian khủng khiếp… Giáo chủ Thị thần bị đóng dấu sắt nung lên ngực… ra sức gào thật to để cả thế giới trông thấy… Viên kim cương Illuminati… xuất hiện trong một tình huống quỷ quái Chiếc đồng hồ đêm ngược đang đêm nốt 20 phút cuối cùng trong lịch sử tồn tại của Vatican: Tuy nhiên, tấn kịch mới chỉ bắt đầu mà thôi. Như thể bất ngờ rơi vào trạng thái mộng du sau chấnthương, Giáo chủ Thị thần bỗng chốc trở nên khỏe mạnh xử sự như bị quỷ ám. Vị thầy tu này bắt đầu nói lảm nhảm, rồi ngửa mặt lên trời, hai tay đang ra lầm rầm khấn gọi những linh hồn vô hình nào đó. - Hãy nói đi! - Giáo chủ Thị thần hướng lên trời cao, miệng thét to -Vâng, con đã nghe thấy Người! Lúc này thì Langdon đã hiểu ra. Tim anh bỗng nặng trĩu như đeo đá. Rõ ràng là Vittoria cũng đã hiểu ra sự việc, mặt cô gái bỗng chốc tái xanh. - Cha bị sức nặng quá. - Cônhận định. - Đức cha bị ảo giác mất rồi. Ngài tưởng đang nói chuyện được với Chúa. Phải dừng ngay việc này, Langdon thầm nghĩ. Kết cụcnày thật là tồi tệ. Phải đưa con người khốn khổ này đến bệnh viện ngay! Trên cầu thang, Chinita Macri đã chọn được một góc quay tốt, và vẫn tiếp tục ghi hình. Những hình ảnh từ máy quay của nữ phóng viên này lập tức được truyền lên các màn hình lớn khắp quảng trường… hệt như một loạt những rạp chiếu phim ngoài trời đang đồng loạt chiếu một bộ phậnduy nhất. Cảnh tượng trước mặt Langdon thật kỳ lạ. Ngực cháy sém, áo rách tả tơi, trông Giáo chủ Thị thần hệt như một nhà vô địch vừa vượt qua vô vàn thử thách chết người dưới chín tầng địa ngục để có được giây phút hoá thân quý giá này. Vị thầy tu trẻ ngửa mặt lên trời hô to: - Chúa ơi, con đã nghe thấyNgười! Chartrand lùi lại, vẻ mặt đầykhiếp sợ. Ngay lập tức, đám đông trênquảng trường im phăng phắc. Trong chớp mắt, như thể toàn bộ hành tinh đều im lặng… tất cả những ai đang ngồi trước máy thu hình đềubất giác nín thở. Đứng trên bậc cầu thang, trước sự chú ý của toàn nhân loại, Giáo chủ Thị thầngiơ hai tay lên cao. Với bộ ngực trần đầy thương tích, trông vị thầy tu trẻ này có nét gì đó na ná giống chúa Giê-su. Hai tay đang rộng, mặt ngửa lên trời, Giáo chủ Thị thần thốt lên: - Tạ ơn Người. Con tạ ơn Người! Đám đông lặng như tờ. - Con tạ ơn Người, hỡi đức Chúa trời! - Giáo chủ Thị thần lại gào lên. Như ánh dương xuất hiện trên bầu trời giông bão, một niềm vuilan toả trên khuôn mặt Giáo chủ Thị thần. - Con tạ ơn Người! Tạ ơn Chúa sao? Langdon tròn mắt ngạc nhiên. Lúc này Giáo chủ Thị thần trông vô cùng khác lạ. Mắt ngời sáng, ngài ngước lên trời cao, và gật đầu liên tục, cuồng loạn. Rồi vị thầy tu trẻ bỗng thét lớn: - Trên chính tảng đá này tasẽ xây dựng nhà thờ! Langdon biết câu nói này, nhưng không thể hiểu nổi vì lý do gì mà Giáo chủ Thị thần lại trích dẫn câu kinh thánh ấy vào lúc này. Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn đám đông rồi lại ngửa mặt lên trời mà thét to: - Trên chính tảng đá này tasẽ xây dựng nhà thờ! - Rồi ngài đang rộng hai tay, cườiha hả: - Tạ ơn Người, hỡi Chúa trời! Tạ ơn Người! Vị thầy tu này phát điên mất rồi. Cả thế giới bị mê hoặc. Thế rồi, một sự kiện xảy ramà không ai ngờ tới. Với vẻ mặt vô cùng hân hoan và sung sướng, Giáo chủ Thị thần quay phắt lại, lao vào trong Đại thánh đường St. Peter.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 118-phần 1
11 giờ 42 phút. Langdon không hề ngờ rằngchính anh sẽ là thành viên của đoàn hộ tống náo loạn chạy theo sau Giáo chủ Thị thần… thậm chí còn đẫn đầuđoàn. Nhưng lúc đó anh là người đứng gần cửa ra vàonhất, và Langdon đã hành động theo bản năng. - Không khéo Giáo chủ Thị thần chết mất! Langdon thầm nghĩ. Trong Đại thánh đường tối đen như mực, anh gắng sức chạy thật nhanh: - Giáo chủ Thị thần, đừng chạy nữa! Tối kinh khủng. Hai mắt vẫnchưa kịp điều tiết sau khi phải chịu đựng những luồngsáng chói loà ngoài quảng trường, tầm nhìn của Langdon lúc này không vượtquá 1 mét, buộc anh phải dừng lại. Trong bóng tối dàyđặc, Langdon nghe rõ tiếng chiếc áo thầy tu sột soạt khi Giáo chủ Thị thần đang chạy thục mạng. Vittoria và những người lính gác cũng nhanh chóng có mặt. Mọi người bật đèn pin lên, nhưng những luồng sáng quá yếu không thể chạm đến mọi ngóc ngách của Thánh đường. Những luồng sáng lia qua lia lại, rọi vào những cây cột đá, rọi xuống sàn nhà. Chẳng thấy Giáo chủ Thị thần đâu cả. - Giáo chủ Thị thần! - Chartrand gọi to, giọng hoảng hốt. - Thưa cha! Nghe tiếng động ở cánh cửasau lưng, tất cả mọi người cùng quay lại. Máy quay phim chuyên dụng của Chinita Macri hiện ra ở cửa ra vào. Nữ phóng viên này đang vác máy trên vai, và chấm đỏ sáng lập lòe trên máy cho thấy cô ta vẫn đang truyền trực tiếp mọi hình ảnh về đại bản doanh của BBC. - Glick lạch bạch đằng sau, tay cầm micro, hổn hển bảo Macri đừng chạy nhanh quá. Không hiểu hai kẻ này là loại người gì. Bây giờ đâu phải lúc! - Ra ngoài ngay! - Chartrand quát. - Các ngườikhông được phép làm thế? Nhưng Macri và Glick vẫn tiến tới. - Chinita! - Giọng Glick lúc này đầy vẻ lo lắng. - Làm thế là tự sát! Tôi không vàođâu! Macri không thèm để ý. Chị ta đưa tay ấn nút. Đèn máy quay lập tức phát sáng, sáng đến loá cả mắt. Langdon đưa tay lên che mắt, bực bội quay đi. Quỷ thật! Tuy nhiên, khi ngước nhìn lên, anh nhận thấy luồng sáng phát ra từ bóng đèn kéo dài đến hơn chục mét. Đúng lúc ấy, từ tít đằng xa vang lên giọng nói của Giáo chủ Thị thần: Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựngnhà thờ! Macri hướng máy quay về phía có tiếng nói. Tít xa, tận chỗ mà luồng ánh sáng rực rỡ của đèn máy quay chỉ còn là một vùng xám nhạt, thấp thoáng bóng áo thầy tu, và một vóc dáng quen thuộc đang chạy dọc lối đi chính giữa thánh đường. Thoạt đầu tất cả mọi người đều do dự, nhưng rồi Chartrand đẩy Langdon và lao vọt lên phía trước, chạytheo Giáo chủ Thị thần. Langdon chạy theo sau, rồi đến hai người lính gác và Vittoria. Macri chạy sau cùng, chiếu sáng thánh đường bằng đènmáy quay, đồng thời truyềntrực tiếp hình ảnh về cuộc rượt đuổi cho cả thế giới cùng xem. Glick đành phải chạy theo, miệng lầm bầm chửi rủa, chốc chốc lại bật micro để bình luận tình hình. Đã có lần trung uý Chartrand ước tính rằng lối đi chính trong Đại thánh đường St. Peter có chiều dàibằng cả một sân bóng đá. Nhưng đêm nay, anh cảm thấy nó còn dài gấp đôi. Vừa lao theo Giáo chủ Thị thần, anh vừa tự hỏi không biết vị thầy tu này định đến chỗ nào. Rõ ràng là Giáo chủ Thị thần bị sốc quá mạnh sau khi phải chứng kiến toàn bộ tấn bi kịch và trông thấy quá nhiều xác chết trong phòng làm việc của Đức Thánh Cha. Đâu đó phía trước, xa đến nỗi đèn chiếu của hãng BBC không thể soi sáng nổi, giọng nói của Giáo chủ Thị thần tiếp tục vang lên đầy hoan hỉ: Trên chính tảng đánày ta sẽ xây dựng nhà thờ! Chartrand biết vị thầy tu này đang trích dẫn kinh thánh - Kinh Matthew 16:18, nếu anh nhớ không nhầm. Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ. Trích dẫn như thế vào lúc này thật chẳng thích hợp chút nào, thậm chí còn có vẻ ác độc - nhà thờ sắp sửa sụp đổ đến nơi. Giáo chủ Thị thần bị điên thật rồi. Hay là chính Chartrand đã phát điên? Trong thoáng chốc, Chartrand thấy đầu óc quaycuồng. Anh vẫn luôn tin rằng những thông điệp linh thiêng, những sự kiện Chúa hiện hình chẳng qua chỉ là ảo giác, do tự kỷ ám thị nênngười ta bất chợt nghe thấynhững gì họ muốn nghe - Chúa trời đâu có trực tiếp tiếp xúc với con người theokiểu đó! Thế mà ngay sau đó, như thể đích thân Chúa đã hiển linh để chứng minh cho Chartrand thấy sức mạnh của ngài. Chartrand đã trôngthấy một cảnh tượng phi thường. Phía trước, cách khoảng 15 mét, ở chính giữa Đại thánh đường, xuất hiện một bóng ma… trong, và toả sáng. Đó là hình ảnh Giáo chủ Thị thần, ngực để trần. Bóng ma này dường như trong suốt, và toả sáng. Chartrand ngừng chạy, ngựcbỗng thấy quặn thắt. Giáo chủ Thị thần đang toả sáng!Ánh sáng toả ra mỗi lúc một mạnh hơn. Rồi bóng ma bắt đầu, chìm dần, chìm dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn trong Đại thánh đường tối như bưng.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 118-phần 2
Langdon cũng chứng kiến cảnh tượng ấy. Và anh cũngtưởng đó là ma hiện hình. Nhưng sau khi chạy vượt qua Chartrand, đến chỗ Giáo chủ Thị thần biến mất, anh hiểu ra ngay. - Giáo chủThị thần đã chạy xuống hốc Palliums - căn phòng trũng được thắp sáng bởi 99 ngọn đèn dầu. Ánh sáng từ dưới hốc hắt lên trên, làm cho mọi người tưởng là Giáo chủ Thị thần toả sáng. Và khi vị thầy tu bước xuống cầu thang, họ lại tưởng là ngài biến mất xuống lòng đất. Langdon chạy hổn hển đến bên bờ mép của căn phòng chìm và anh cúi xuống quansát. Dưới kia, trong thứ ánh sáng vàng rực toả ra từ cácngọn đèn dầu, Giáo chủ Thị thần đang lao tới những cánh cửa kính dẫn sang cănphòng đặt chiếc hòm vàng nổi tiếng. Thế này là thế nào nhỉ? Langdon băn khoăn. Lẽ nào Giáo chú Thị thần tin rằng cái hòm vàng ấy chứa... Giáo chủ Thị thần mở toang cánh cửa, lao vào trong phòng. Nhưng lạ thay, vị thầy tu trẻ tuổi này lại bỏ qua chiếc hòm vàng. Cách chiếc hòm khoảng gần 2 mét, Giáo chủ Thị thần quỳ xuống, loay hoay kéo tấm lưới sắt gắn trên sàn. Kinh hãi, Langdon lúc này đãhiểu vị thầy tu trẻ tuổi này định đi đâu. Lậy chúa tôi, xin đừng! Anh lao như tên bắn tới bên Giáo chủ Thị thần: - Thưa cha! Xin đừng làm thế! Lúc Langdon còn chưa kịp vượt qua lớp cửa kính thì đã thấy Giáo chủ Thị thần đang ra sức kéo tấm lưới lên. Tiếng sắt va vào nhau loảng xoảng, và tấm lưới sắt nặng nề mở ra, để lộ một cầu thang hẹp dốc đứngdẫn thẳng xuống bóng đêm đen kịt bên dưới. Thấy Giáochủ Thị thần định chui xuống dưới, Langdon túm vai vị Hồng y trẻ tuổi và kéo lại. Ướt sũng toàn mồ hôi, hai vai của Giáo chủ Thịthần Ventresca trơn nhẫy, nhưng Langdon vẫn cố túm thật chặt. Giật mình, Giáo chủ Thị thần quay phắt lại: - Anh làm gì thế? Khi ánh mắt hai người giao nhau, Langdon vô cùng ngạcnhiên. Đôi mắt của Giáo chủ Thị thần không còn đờ đẫn nhưtrong cơn mộng du nữa. Hai con mắt của ngài lúc này rựcsáng, tinh anh và cương nghị. Vết bỏng trên ngực ngài trông thật đáng sợ. - Thưa cha, không thể xuống dưới đó được. - Langdon can ngăn. - Chúng ta phải sơ tán thôi. - Con biết không, ta vừa nhận được một thông điệp. -Giọng nói của Giáo chủ Thị thần điềm tĩnh đến kỳ lạ. -Ta biết rằng… - Giáo chủ Thị thần! - Chartrand và những người khác cũng vừa đến nơi. Được chiếu sáng bằng đèn máy quay của Macri, tất cả chạy xuống cầu thang. Trông thấy tấm lưới sắt trên sàn bị lật lên, Chartrand tỏ ra sợ hãi. Anh làm dấu thánh, rồi đưa mắt nhìn Langdon đầy biết ơn vìanh đã ngăn không cho Giáochủ Thị thần xuống dưới. Langdon hiểu, anh đã đọc rất nhiều về kiến trúc của Vatican, nên biết rõ những gì nằm dưới tấm lưới sắt này. Đó là địa điểm linh thiêng bậc nhất đối với Thiên Chúa giáo. Terra Santa. Đất Thánh. Một số người còn gọi nó là Thành phố của người chết, những người khác gọi nó là Hầm mộ. Theo lời kể của một số ít tu sĩ được phép xuống đó sau khi vượt qua những kỳ tuyển chọn gắt gao, thì Thành phố của người chết là một mê cung gồm rất nhiều lăng mộ ngầm trong lòng đất, và nếu bị lạc đường thì không một du khách nào có cơ hội thoát rađược. Và không ai muốn phải đuổi theo Giáo chủ Thị thần xuống tận dưới đó. - Thưa cha, cha bị chấn động quá mạnh đấy mà. - Chartrand van nài. - Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Xuống đó tức là tự sát! Giáo chủ Thị thần bỗng tỏ ra nhẫn nại. Ngài đặt tay lênvai Chartrand: - Cám ơn con đã lo lắng cho ta. Ta không biết giải thích thế nào. Ta không biết bằngcách nào mà ta bỗng dưng hiểu được Nhưng ta đã được linh báo. Ta biết phản vật chất ở đâu. Tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên. Giáo chủ Thị thần quay sang nói với tất cả mọi người: - Chính trên tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ. Thông điệp là thế đó. Ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng. Langdon vẫn chưa hiểu làm thế nào mà Giáo chủ Thị thần lại giao tiếp được với Chúa trời, và lại càng khôngthể hiểu nổi ý nghĩa của thông điệp này. Chính trên tảng đá này ta sẽ xây dựngnhà thờ. Đó là câu nói của chúa Giê-su khi người chọn Peter làm vị tông đồ đầu tiên của mình. Những lời lẽ đó thì có liên quan gì cơ chứ? Macri tiến lại gần thêm để quay cận cảnh, còn Glick thì câm như hến.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 118-phần 3
Lúc này Giáo chủ Thị thần nói một cách gấp gáp: - Người của Illuminati đã để hộp phản vật chất tại đúng tảng đá đặt nền móng cho thánh đường này. - Ngài chỉtay xuống cầu thang tối om bên dưới. - Ngay trên tảng đá được chọn làm nền tảng của thánh đường. Và ta biếttảng đá đó ở chỗ nào. Langdon cho rằng đã đến lúc phải tạm quên đi uy quyền của vị thầy tu này và đưa ngài ra ngoài ngay lập tức. Dù bề ngoài có vẻ minh mẫn, nhưng Giáo chủ Thị thần đang nói những lờivô nghĩa. Một tảng đá? Nềntảng của toàn bộ thánh đường? Cầu thang này đâu có dẫn xuống nến móng củatoà nhà, nó dẫn xuống khu hầm mộ đấy chứ! - Câu trích dẫn đó mang nghĩa bóng, thưa cha! Làm gì có tảng đá thật! Giáo chủ Thị thần chợt buồnbã lạ kỳ: - Có một tảng đá đấy, con ạ.- Ngài chỉ tay xuống dưới -Peter chính là một tảng đá. Langdon ngớ người. Nhưng rồi anh hiểu ra ngay tức khắc. Đơn giản quá chừng! Cùng mọi người đứng bên cầu thang, cùng nhìn xuống, anh chợt hiểu ra rằng quả thực có một tảng đá được chôn dưới tầng hầm của Đạithánh đường vĩ đại này. Peter chính là một tảng đá. Đức tin của Peter đối với Chúa vững vàng đến nỗi Giê-su đã gọi ngài là tảng đá - đôi vai vững chắc của vị tông đồ không bao giờ dao động này sẽ là điểm tựacho giáo hội. Chính tại nơi này - trên ngọn dồi Vatican - Peter đã bị hành hình, và được chôn cất. Những tín đồ Thiên Chúa thời đó đã xây một đền thờ nhỏ ngay trên mộ phần của ngài. Theothời gian, Thiên Chúa giáo lớn mạnh dần lên, đền thờ cũng được xây to thêm, lớp sau tựa trên nền của lớp trước, cho đến khi Đại thánh đường St. Peter ngày nay được hoàn thành. Và sựthật là toàn bộ nền tảng củaThiên Chúa giáo đều bắt nguồn từ thánh Peter. Tảng đá. - Hộp phản vật chất được đặt ở lăng mộ của thánh Peter. - Giáo chủ Thị thần tuyên bố, giọng rất mạch lạc. Cho dù thông tin này bắt nguồn từ một sự kiện quá siêu phàm, nhưng Langdon cảm thấy nó không hề vô lý.Đặt hộp phản vật chất tại lăng mộ của thánh Peter là một nước cờ có lý. Với mục đích tạo ra một tác động tâmlý mạnh mẽ, hội Illuminati đã đặt hộp phản vật chất tại chính điểm cốt lõi của Giáo hội Cơ đốc giáo, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Để chứng tỏ khả năng cài người tuyệt hảo của họ. - Và nếu các người cần mộtbằng chứng có tính trần tục,thì đây. - Lúc này Giáo chủ Thị thần đã bắt đầu tỏ ra nôn nóng - Ta thấy khoá của tấm lưới sắt này đã mở sẵn. - Vị thầy tu đưa tay chỉ cái lỗ đen ngòm trên nền nhà - Lối đi này lúc nàocũng bị khoá kỹ. Có kẻ đã xuống dưới đó… chưa lâu đâu. Tất cả mọi người cùng cúi xuống nhìn. Ngay sau đó, với một sự nhanh nhẹn kỳ lạ, Giáo chủ Thị thần quay người, chộp lấy một cây đèn và lao xuống cầu thang.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 119-phần 1
Những bậc đá dốc đứng, dẫn thẳng xuống lòng đất. Không chừng mình chết tại nơi này mất thôi, Vittoria thầm nghĩ. Tay bám vào sợi dây thừng dùng làm tay vịn cầu thang,cô gái cũng sắp sửa theo mọi người xuống dưới. Langdon tiến lên một bước, định khuyên Giáo chủ Thị thần dừng xuống, nhưng Chartrand lại can thiệp, anh ta túm vai Langdon kéo lại. Rõ ràng là lúc này thì anh chàng trung uý cũng bắt đầu tin rằng Giáo chủ Thị thần làm thế là đúng. Giằng co nhau mất một lúc, rồi Langdon cũng giằng được tay anh ta ra và đuổi theo Giáo chủ Thị thần, còn Chartrand thì theo sát gót anh. Theo bản năng, Vittoriacũng chạy theo. Giờ đây cô gái đang bước chân trên một cầu thang dốcđứng cheo leo, chỉ cần một lần bước hụt cũng đủ để mất mạng. Bóng đèn trên tayGiáo chủ Thị thần đang lấp loá tít phía dưới. Hai phóng viên BBC cũng đang cố sức chạy theo cả nhóm. Ánh đèn máy quay chiếu thẳng ra phía trước, rọi vào lưng Chartrand và Langdon, tạo thành những bóng đen kỳ quặc đổ dài trên mặt đất. Thật khó mà tin nổi, cả thế giới đang dõi theo những sựkiện điên điên khùng khùng này. - Tắt cái máy quay chết tiệt đi chứ! Nhưng cô gái cũng biết rằngánh đèn máy quay chính là phương tiện chiếu sáng duynhất mà họ có lúc này. Trong khi cuộc rượt đuổi kỳquái vẫn đang tiếp diễn, bao ý nghĩ lo lắng quất thẳng vào tâm trí Vittoria. Xuống đến nơi thì Giáo chủ Thị thần có thể làm được gì? Giả sử có tìm được hộp Phản vật chất thì cũng làm gì còn thời gian nữa? Vittoria ngạc nhiên thấy linhtính của chính cô mách bảo rằng Giáo chủ Thị thần có thể đúng. Đặt hộp phản vật chất ở vị trí cách mặt đất những ba tầng nhà kiểu này là lựa chọn khôn ngoan và cao thượng nhất. Sâu tít dưới lòng đất thế này - giống y như phòng thí nghiệm Z - tác động từ vụ nổ phản vật chất sẽ giảm điđáng kể. Sẽ không có luồng nhiệt năng bỏng rát, không có những mảnh bom bay lên làm ảnh hưởng đến những kẻ hiếu kỳ đang tập trung ởquảng trường, sẽ chỉ có mộtcái hố sâu hoắm, rộng hoác,và toàn bộ thánh đường đồ sộ biến thành đống đổ nát. Phải chăng đây là sự tử tế của Kohler? Muốn hạn chế thương vong? Vittoria vẫn không thể biết được ông giám đốc của mình có liên quan đến mức độ nào. Sự thù ghét của ông ta đối với tôn giáo thì cô công nhận… nhưng cả một âm mưu đáng sợ thế này chắc hẳn vượt quá khả năng của con ngườinày. Không lẽ lòng thù hận của Kohler sâu sắc đến thế sao? Căm giận đến mức muốn. huỷ diệt toàn bộ Vatican hay sao? Lại còn thuê hẳn một sát thủ chuyênnghiệp nữa ư? Rồi ra tay sát hại cha nuôi của cô, Giáohoàng, và cả bốn vị Hồng yGiáo chủ nữa? Không thể nào. Làm cách nào mà Kohler làm được tất cả những việc ấy trong lòng toà thánh? Rocher chính là tay trong của ông ta, cô gái tự nhắc mình. Rocher chính là người của Illuminati. Chả trách ông ta có chìa khoá của tất cả mọi nơi - phòng ngủ của Giáo hoàng, đường hầm bí mật, Thành phố của người chết, lăng mộ của thánh Peter, không thiếu một chỗ nào. Có thể chính ông ta đã tự tay đặt hộp phản vật chất tại lăng mộ của thánh Peter - một địa điểm rất ít người được phép đặt chân đến - rồi ra lệnh cho lính của mình không cần phải lãng phí thời gian rà soát các khu vực cấm trong toà thánh. Rocher biết rằng không một ai có thể tìm thấyhộp phản vật chất. Nhưng Rocher không thể ngờ rằng Giáo chủ Thị thần có thể được Chúa mách bảo. Thông điệp của Chúa. Vittoria vẫn chưa hoàn toàntin rằng điều này là có thể. Có đúng là đích thân Chúa đã giao tiếp với Giáo chủ Thị thần? Tận đáy lòng, cô gái không tin, thế nhưng chuyên ngành nghiên cứu của cô lại là siêu vật lý - chuyên nghiên cứu những cách giao tiếp. Cô gái đã chứng kiến nhiều cách thức giao tiếp đầy thần kỳ xảy ra trong cuộc sống hàng ngày - hai quả trứng của cùng một con rùa biển mẹ được đặt trong những phòng thí nghiệm cách nhau hàng ngàn dặm vẫn nở cùngmột thời điểm… trên vùng nước rộng hàng héc-ta, những con sứa nhảy đều tăm tắp như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất. Đâu đâu cũng thấy có những kênh liên lạc vô hình,cô gái thầm nghĩ. Nhưng còn giữa người với Chúa thì sao? Ước gì lúc này cha nuôi của cô có mặt ở đây, ông sẽ mang đến cho cô niềm tin. Đã có một lần ông giải thích về hiện tượng giao tiếp siêu nhiên bằng những suy luận rất khoa học, và điều đó đã thuyết phục được cô. Vittoria vẫn nhớ lần cô trông thấy cha cầu nguyện và hỏi: - Cha mất công làm thế để làm gì? Chúa đâu có thể trả lời được.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 119-phần 2
Với một nụ cười đầy bao dung, Leonardo Vetra ngẩng lên: - Con gái ta hay hoài nghi thật. Con không tin là Chúa có thể nói chuyện với chúngta được sao? Để cha giải thích cho con nghe nhé. - Ông lấy một mô hình não bộ người trên giá xuống, đặt trước mặt Vittoria. - Như con đã biết, con người thường chỉ sử dụng một phần rất nhỏ não bộ của mình. Nhưng nếu con ở vào tình trạng xúc động rất mạnh - ví dụ như một cơn chấn động về tâm lý, cảm giác vui sướng hay sợ hãi đến tột độ, hay trong trạng thái thiền định sâu sắc - toàn bộ các tế bào thần kinh trong não bộ bắt đầu hoạt động mạnh, khiến cho chúng ta cảm thấy vô cùng mẫn tiệp! - Thế thì sao? - Vittoria hỏilại. - Chỉ suy nghĩ một cáchminh mẫn thì đâu đã có thể giao tiếp với Chúa được? - Chà chà! - Vetra thốt lên. - Giải pháp cho những vẫn đề hóc búa đến mức tưởng như không vượt qua được vẫn thường xuất hiện vào những giây phút như thế đấy. Đó chính là trạng thái mà các vị lãnh đạo tinh thầnHiệu gọi là thiền định; các nhà sinh học gọi là trạng thái thay thế, còn các nhà tâm lý học thì gọi là siêu tri giác. - Ông ngừng lại giây lát. - Còn những người theođạo Thiên Chúa thì gọi đó là những lời cầu nguyện linh ứng. Mỉm cười thật tươi, ông nói thêm: - Đôi khi những lời mách bảo của bề trên đơn giản chỉ là cách thức điều chỉnh bộ óc để người ta có thể nghe được những điều trái tim đã tự nó biết từ trước. Giờ đây, chạy xuống cầu thang tối om, Vittoria cảm giác rằng rất có thể cha cô nói đúng. Đâu có gì quá khó tin, sự chấn động của Giáo chủ Thị thần đã đặt não bộ của ngài vào một trạng thái dẫn đến khả năng nhận ra địa điểm giấu hộp phản vật chất. Phật tại tâm, Phật đã dạy như thế. Tất cả chúng ta đều có toàn giác. Chỉ cần giữ cho tâm được an tĩnh, chúng ta sẽ tiếp cận được với sự thông thái ẩn chứa trong chính bản thân mình. Đúng vào giây phút đang theo mọi người chạy xuống dưới, Vittoria cảm thấy tâm trí mình vô cùng tỉnh táo vàmẫn tiệp, dường như tâm côgái cũng đang tĩnh lặng… và cô tiếp cận được với sự thông thái ẩn chứa trong chính bản thân mình. Cô gái cảm nhận được ý định của Giáo chủ Thị thần, và cảm thấy sợ hãi. - Giáo chủ Thị thần, xin đừng! - Vittoria hét thật to. - Cha không biết đâu! - Nghĩ đến đám đông đang tập trung trên quảng trường, máu như đông cứnglại trong huyết quản cô gái. - Nếu cha mang hộp phản vật chất lên thì… tất cả mọi người sẽ chết! Nhảy ba bậc một, Langdon cũng đã xuống đến nền đất. Dù lối đi rất chật, nhưng anh không hề có cảmgiác sợ hãi trong không giantù túng này. Lúc này họ đang đối mặt với một hiểm hoạ khác đáng sợ hơn thế nhiều. - Giáo chủ Thị thần! - Langdon đã gần đuổi kịp ngọn đèn dầu phía trước. - Cha phải để hộp phản vật chất ở nguyên đó! Không còn cách nào khác đâu! Dù đó là những lời do chính anh nói ra, Langdon vẫn thấy thật khó tin. Anh đã chấp nhận rằng lời mách bảo của Chúa trời về nơi đặt hộp phản vật chất là thật, đã thế lại còn đang vận động Giáo chủ Thị thần chấp nhận để Đại thánh đường St. Peter bị phá huỷ - một trong những kỳ quan về kiến trúc của thế giới, với biết bao nhiêu tác phẩmnghệ thuật bên trong. Nhưng còn những người đang tập trung trên quảng trường… đây là cách duy nhất. Mỉa mai thay, cách duy nhấtđể bảo vệ mọi người lúc nàylà chấp nhận để thánh đường bị phá huỷ. Chắc hẳnhội Illuminati phải vô cùng sung sướng khi được chứngkiến tình huống đầy kịch tính này. Trong hầm ngầm, không khíâm u và ẩm ướt. Đâu đó quanh đây là Thành phố củangười chết… nơi an nghỉ của thánh Peter và những tín đồ Thiên Chúa đầu tiên. Langdon thấy rợn người, hi vọng đây không phải là một hành động tự sát.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 119-phần 3
Bất chợt, cây đèn của Giáo chủ Thị thần không tiếp tục tiến lên nữa. Langdon ngay lập tức đến sát bên vị thầy tu trẻ tuổi. Điểm cuối cùng của cầu thang hiện ra trước mắt - một cái cổng bằng sắt có ba hình đầu lâu chạm nổi chắn ngang bậc dưới cùng. Giáo chủ Thị thần đang kéo cánhcổng. Langdon lao ngay lên, giữ chặt lấy cánh cổng, chặn đường Giáo chủ Thị thần. Những người khác rầm rập chạy xuống, tất cả đều trắng toát nhú ma trong khung hình của Macri… đặc biệt là Glick, càng chạy càng thấy mặt anh ta trắng bệch thêm ra. Chartrand túm lấy vai Langdon: - Để cho đức cha đi qua đi! - Không! - Từ trên cao, Vittoria thét xuống, giọng hổn hển.- Chúng ta phải sơ tán ngay lập tức! Không thể đưa hộp phản vật chất ra ngoài được! Nếu cha mang cái hộp lên, tất cả mọi ngườisẽ chết! Giọng nói của Giáo chủ Thị thần vang lên điềm tĩnh kỳlạ: - Này các con… chúng ta phải giữ đức tin. Vẫn còn chút thời gian mà. - Cha không hiểu đâu. - Vittoria nói - Một vụ nổ trênmặt đất sẽ có sức công phá lớn hơn nhiều so với ở đây! Giáo chủ Thị thần nhìn Vittoria, đôi mắt xanh ngời sáng, tinh anh: - Có ai nói gì đến một vụ nổtrên mặt đất chưa nào? Vittoria trợn tròn mắt: - Cha định để nguyên cái hộp ở dưới này sao? Giáo chủ Thị thần tỏ ra đầy tự tin: - Đêm nay không một ai phảichết cả. - Thưa cha, nhưng mà… - Thôi mà… các con hãy giữ lấy đức tin. - Giọng nói của Giáo chủ Thị thần khiến tất cả mọi người im lặng. - Ta không yêu cầu bất kỳ ai phải đi theo. Ta chỉ yêu cầucác con đừng can thiệp vào. Hãy để cho ta hoàn thành sứ mạng mà Người đã giao phó. - Hai mắt ngài ánh lên một niềm tin mãnh liệt - Ta phải cứu lấy thánh đường này. Và ta sẽ làm được. Ta xin lấy mạng sống của chính mình để đảm bảo điều đó. Sau đó là yên lặng, sự yên lặng chất chứa đầy bão tố.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 120-phần 1
11 giờ 51 phút. Thành phố của người chết thực sự là mảnh đất của người chết. Dù đã đọc rất nhiều tài liệu về nơi này, Langdon vẫn sững sờ trước những gì anh được tận mắt chứng kiến. Nằm dưới chân Đại thánh đường, cái hang khổng lồ này đầy những lăng mộ đổ nát, trông hệt như những ngôi nhà nhỏ trên nến hang lớn. Không khí nặng mùi chết chóc. Phần lớn những lối nhỏ chạy ngoằn ngoèo giữa các mộ phần, được lát bằng đá cẩm thạch rạn. Vô số nhữngcột bụi nằm dựng đứng lên nền đất chưa được khai quật, đỡ lấy không khí bẩn thỉu đang lơ lửng trong vùng tối. Thành phố của người chết, sự thoả mãn về mặt học thuật trong tâm trí anh hoà lẫn với cảm giác kinh hãi, khiếp sợ. Cùng mọi người, Langdon lao sâu vào lòng hang tối om. Mình làm thế này liệu có đúng không nhỉ? Là người đầu tiên bị thuyết phục bởi niềm tin của Giáo chủ Thị thần, Chartrand mở toang cánh cổng bằng sắt, đầy tin tưởng. Glick và Macri đã long trọng chấp thuận lời đề nghị của vị thầy tu trẻ tuổi là sẽ dùng đèn chiếu sáng cho đoàn người tìm kiếm, mặc dùxét đến những cơ hội thăngtiến mà hai phóng viên này sẽ được hường sau sự kiệnnày thì hẳn phải có lý do chính đáng để nghi ngờ động cơ thực sự của họ. Vittoria là người tỏ ra ít hàohứng nhất, và sâu trong ánh mắt cô gái có trực cảm mạnh mẽ này, Langdon cảm nhận được sự lo lắng và bất an. Muộn quá rồi, Langdon thầmnghĩ. Anh và Vittoria đang chạy theo cả nhóm. Thật điên rồ. Vittoria không nói gì, nhưng anh biết, cả hai người đang có chung một suy nghĩ. NếuGiáo chủ Thị thần phán đoán không chính xác thì không thể chạy thoát khỏi thánh đường này trong vòng vẻn vẹn 9 phút. Chạy qua hết mộ phần này đến mộ phần khác, Langdonthấy hai cẳng chân mỏi nhừ. Thật đáng ngạc nhiên, cả nhóm đang chạy lên dốc. Lúclời giải thích hiện lên trong trí não cũng là lúc anh thấy lạnh xương sống. Địa hình dưới chân anh lúc này vẫn được giữ nguyên trạng từ thời chúa Giê-su còn sống. Anh đang chạy lên đỉnh ngọn đồi Vatican nguyên thuỷ! Các học giả của giáo hội nhiều lần khẳng định rằng lăng mộ của thánh Peter nằm gần đỉnh đồi, và anh vẫn thường thắc mắc, không hiểu bằng cách nào mà họ có được thông tin đó. Giờ thì Langdon đã hiểu. Ngọn đồi ấy vẫn còn nguyên vẹn! Langdon cảm tưởng như đang chạy ngược dòng lịch sử. Đâu đó phía trước chínhlà mộ phần của thánh Peter - một chứng tích lịch sử củaThiên Chúa giáo. Thật khó tin, nhưng quả đúng là thuở ban đầu, mộ phần của ngài chỉ được đánh dấu bằng một miếu thờ nhỏ nhoi khiêmtốn. Ngoài ra không còn gì khác nữa. Theo thời gian, danh tiếng của thánh Peter ngày một lan rộng, và những đền thờ tiếp theo lần lượt được dựng lên trênnền miếu thờ đầu tiên ấy. Để giờ đây Đại thánh đườngSt. Peter do đích thân Michelangelo thiết kế có mái vòm nhọn vươn cao tới hơn130 mét, đỉnh mái vòm nằm trúng vào vị trí của miếu thờ đầu tiên, độ chênh lệch chỉ là vài ly. Cả nhóm tiếp tục vượt qua những chặng đường quanh co khúc khuỷu Langdon xemđồng hồ. 8 phút nữa. Khôngchừng chính bản thân anh và Vittoria sẽ nhanh chóng gia nhập đội quân những người được chôn vùi vĩnh viễn ở nơi này cũng nên. - Cẩn thận! - Glick kêu to. - Coi chừng hang rắn đấy! Langdon cũng đã kịp trông thấy. Hàng loạt những hố nhỏ nằm cắt ngang lối đi dưới chân họ. Anh nhảy qua. Vittoria cũng nhảy và cố gắng tránh những cái hố nhỏ. Vẻ mặt cô có vẻ không thoải mái chút nào. - Hang rắn là cái gì? - Đúng ra phải gọi là hố cúng đồ ăn. - Langdon cải chính. - Em không cần phải biết đến những cái hố này làm gì. - Bản thân Langdon cũng vừa kịp nhận ra, chúng còn được gọi là ống dẫn đồ uống. Những tín đồ Thiên Chúa thuở xưa tin rằng xác thịt có thể tái sinhđược, nên đã đào những cáihố kiểu này để tiếp tế đồ ăn cho người chết bằng cách đổ sữa và mật ong xuống mộ phần nằm dưới điện thờ. Giáo chủ Thị thần thấy sức lực bắt đầu giảm sút. Ngài vẫn nhạy cảm thấy được tiếp sức bởi ý thức vềsứ mệnh của mình trước nhân loại và trước Chúa. Gần đến nơi rồi. Cơn đau thật khủng khiếp. Tâm trí cũng có thể khiến người ta đau đớn không kém gì thể xác. Thế nhưng vị thầy tu trẻ tuổi vẫn thấy mệt rã rời. Thời gian còn lại rất ít. - Con sẽ cứu nhà thờ, thưa Cha, con xin thề sẽ làm bằng được điều đó. Dù may mắn có được luồng sáng cực mạnh từ chiếc đèn quay phim ở phía sau chiếu lên, Giáo chủ Thị thần vẫn giương cao cây đèn dầu. Talà người dẫn đường trong đêm tối. Ta chính là ánh sáng. Những bước chân của ngài khiến cây đèn lắc lư đầu trong bình kêu òng ọc. Trong thoáng chốc, Giáo chủThị thần bỗng thấy sợ, nhỡdầu sóng rà ngoái và bắt lửa thì thật nguy hiểm. Bị bỏng một lần thế là đã đủ lắm rồi.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 120-phần 2
Chạy gần đến đỉnh đồi, Giáo chủ Thị thần ướt sũng mồ hôi, mệt đến đứt hơi. Nhưng khi lên tới đỉnh, cảm thấy như vừa được tái sinh,ngài loạng choạng bước tới vùng đất bằng phẳng mà ngài đã từng nhiều lần tới thăm. Đây là điểm tận cùng của con đường. Một mảng tường đất bỗng nhiên hiện ra, đánh dấu điểm tận cùng của Thành phố của người chết. Một tấm biển nhỏ có ghi dòng chữ: Lăng mộ Thánh Peter. Trước mắt Giáo chủ Thị thần là một hốc trổ trên tường, cao ngang thắt lưng. Không có bảng chữ dát vàng. Không trang trí cầu kỳ. Chỉ có một cái hốc giản dị trên tường, dẫn vào một hang nhỏ, bên trong đặt cỗ quan tài đá giản dị, xoàng xĩnh. Miệng mỉm cười kiệt quệ, Giáo chủ Thị thần nhìn cái hốc nhỏ. Những người khác cũng sắp đến nơi rồi. Ngài đặt cây đèn dầu xuống, quỳ gối và bắt đầu cầu nguyện. Xin tạ ơn Người. Tất cả sắpkết thúc rồi. *** Bên ngoài quảng trường, đứng giữa những vị Hồng yGiáo chủ khác Hồng y Mortati chăm chú nhìn màn hình lớn, dõi theo tấn kịch đang diễn ra dưới tầng hầm. Đức cha không biết phải tin vào cái gì nữa. Phải chăng cả thế giới cũng trông thấy những gì ngài vừa trông thấy? Phải chăngChúa đã báo tin cho Giáo chủThị thần? Phải chăng hộp phản vật chất sắp phát nổ trong Đại thánh đường St. Peter? Nhìn kìa! - Đám đông ồ lên -Kia kìa! - Bất giác tất cả mọingười đều giơ tay chỉ lên màn hình. - Phép nhiệm màu đấy! Hồng y Mortati ngước nhìn lên. Góc quay không được ổn định, nhưng hình ảnh thì rất rõ ràng. Một cảnh tượngkhông thể nào quên. Máy quay sau lưng Giáo chủ Thị thần truyền về cảnh ngài đang quỳ trên nền đất để cầu nguyện. Trước mặt vị thầy tu trẻ tuổi này là một cái hốc giản dị trên bức tường đất. Trong hốc, nằm giữa những mảnh đá vụn từthời cổ là một quan tài đá cũkỹ. Dù mới chỉ được tận mắtnhìn thấy cỗ quan tài ấy một lần, nhưng Hồng y Mortati biết rõ nó đựng cái gì. Thánh Peter. Hồng y Mortati không ngờ nghệch đến nỗi tin rằng tiếng hò reo hớn hở cửa đám đông bắt nguồn từ niềmvui sướng được trông thấy một trong những thành tích quan trọng bậc nhất của Thiên Chúa giáo. Lăng mộ của thánh Peter không phải là cái khiến cho tất cả những ai đang tập trung ở quảng trường này đều phải quỳ xuống để tạ ơn, mà chính là vật nằm bên trên lăng mộ của Người. Hộp đựng giọt phản vật chất. Nó nằm đó… suốt cả ngày hôm nay… ẩn trong bóng đêm vinh cửu của Thành phố của người chết. Đẹp đẽ. Tàn bạo.. Đầy chết chóc. Những gì Giáo chủ Thị thần được mách bảo không hề sai. Hồng y Mortati chăm chú nhìn cái hộp trong suốt. Giọtchất lỏng nhỏ xíu vẫn đangnằm lơ lửng ở chính giữa hộp. Cái hốc nhỏ quanh chiếc hộp ánh lên một thứ ánh sáng màu đỏ khi màn hình điện tử đang đếm ngược 5 phút cuối cùng trong quá trình tồn tại của chính nó. Cũng ở trên lăng mộ, cách cái hộp vài phân, là chiếc camera không dây của đội lính gác Thuỵ Sĩ đang truyền đi hình ảnh về chiếc hộp. Hồng y Mortati làm dấu thánh. Đây là cảnh lượng đáng sợ nhất trong đời ông.Nhưng chỉ trong giây lát, ông nhận ra rằng những gì vừa trông thấy chưa phải làđiều tồi tệ nhất. Bất ngờ, Giáo chủ Thị thần đứng phắt dậy, cầm hộp phản vật chất và quay lại, vẻ mặt căng thẳng. Vị thầy tu trẻ tuổi này gạt mọi người sang một bên, rồi bắtđầu chạy ngược trở lại con đường ngoằn ngoèo trong Thành phố của người chết, để trở lại điểm xuất phát. Chiếc camera quay lướt qua Vittoria Vetra, mặt đang tái xanh đầy sợ hãi: - Giáo chủ Thị thần, cha đi đâu? Con tưởng cha nói rằng… - Hãy tin ở ta! - Giáo chủ Thị thần trả lời, chân vẫn chạy. Vittoria quay ngay sang Langdon: - Phải làm gì bây giờ? Robert Langdon ra sức cản Giáo chủ Thị thần, nhưng Chartrand can thiệp ngay, rõ ràng là người lính gác này đã đặt trọn niềm tin vàoGiáo chủ Thị thần. Những hình ảnh từ chiếc camera của đài BBC giống y như góc nhìn của một người đang ngồi trên toa xe lửa tròng trành, lắc lư - lột tả đầy đủ sự náo loạn, kinh hãi của đoàn người đang chạy theo Giáo chủ Thị thần, quay trở lại lối dẫn xuống Thành phố của người chết. Trên quảng trường, Hồng y Mortati tròn mắt kinh hãi: - Không lẽ Giáo chủ Thị thần định mang hộp phản vật chất lên đây? Màn hình ti-vi trên khắp thếgiới hiện lên cảnh Giáo chủ Thị thần đang ra sức chạy ra khỏi Thành phố của người chết, tay cầm hộp phản vật chất. Đêm nay sẽ không có thêm người nào phải chết! Nhưng Giáo chủ Thị thần đãnhầm.
THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ Tác giả: Dan Brown Dịch giả: Văn Thị Thanh Bình
chương 121-phần 1
Giáo chủ Thị thần chạy vụt ra ngoài cửa chính của Đại thánh đường St. Peter vào lúc 11 giờ 56 phút. Tay bưng hộp phản vật chất như thể đang mang một mónđồ tế, ngài loạng choạng hiện ra giữa vùng ánh sángchói loà được tạo ra bởi rất nhiều ánh đèn máy quay chụm lại. Với đôi mắt rực lửa, ngài thấy hình ảnh của mình trên các màn hình lớn -mình trần, đầy vết thương, hệt như một người khổng lồvừa hiện lên trên các màn hình. Chưa bao giờ Giáo chủ Thị thần thấy một đám đôngnào huyên náo đến mức nàytrên quãng trường St. Perter - tiếng khóc, tiếng lahét, tiếng tụng kinh, tiếng hát… sự sùng kính và sự kinh hoàng hoà lẫn vào nhau. "Xin người hãy giải thoát cho chúng con khỏi bàn tay của quỷ" - Giáo chủ Thị thần thầm cầu nguyện. Sau một hồi chạy thục mạng để thoát ra khỏi Thành phố của người chết, ngài thấy mệt lử. Suýt nữa thì đã xảy ra chuyện. Robert Langdon và Vittoria đã ra sức khuyên ngài để cái hộp lại chỗ cũ rồi chạy ra ngoài tìm chỗ ẩn nấp. Khờ khạo quá! Rõ ràng là nếu ở vào một thời điểm khác thì Giáo chủ Thị thần đã không thể làm được như thế. Tuy nhiên, trong đêm nay, một lần nữa Chúa trời đã phù hộ cho ngài. Lúc Robert Langdon sắp sửa chặn được ngài thì Chartrand, chàng thiếu uý vốn rất giàu đức tin, đã kịpthời hành động. Còn hai người phóng viên kia thì quá bận bịu với mớ dụng cụcồng kềnh nên chẳng kịp can thiệp. Hành động của Chúa trời lúc nào mà không kỳ bí. Giáo chủ Thị thần đã nghe thấy tiếng những người kia chạy ngay sau lưng… hình ảnh của họ đồng thời xuất hiện trên các màn hình lớn. Gạn nốt chút sức lực cuối cùng còn lại trong cơ thể, Giáo chủ Thị thần giương cao hộp phản vật chất. Rồi ngài vươn ngực lên như thểmuốn chế giễu vết thương mang biểu tượng của Illuminati trên cơ thể, và chạy xuống cầu thang. Cần phải hoàn tất khâu cuốicùng này. Nhanh lên nào, Giáo chủ Thịthần tự động viên mình, cố lên. *** Bốn phút nữa… Ra đến cửa Đại thánh đường, Langdon loá mắt. Lại một lần nữa, biết bao luồngsáng từ các ánh đèn máy quay chiếu thẳng vào mặt anh. Hình ảnh duy nhất lọt được vào võng mạc Langdon là bóng dáng lờ mờcủa Giáo chủ Thị thần đang chạy xuống cầu thang. Trong giây lát, do hiệu ứng của những luồng sáng chói loà Giáo chủ Thị thần bỗng khoác lên mình dáng vẻ siêuphàm của một thiên thần. Chiếc áo thầy tu tụt xuống đến ngang thắt lưng trông như một tấm vải liệm. Thân thể còn hằn rõ vết thương, nhưng vị thầy tu trẻ tuổi vẫn không chùn bước. Dánghiên ngang, Giáo chủ Thị thần vẫn xốc tới, vẫn kêu gọi cả thế giới hãy giữ đức tin. Cầm hộp vũ khí chết người trên tay, ngài chạy thẳng về phía đám đông. Langdon chạy theo xuống cầu thang. Cha định làm gì thế này? Thế thì tất cả mọi người sẽ chết! Giáo chủ Thị thần thét lớn: - Trong ngôi nhà của Chúa, không có chỗ cho những việc làm của quỷ Sa-tăng! - Ngài chạy thẳng vào đám đông lúc này đã bắt đầu tỏ ra khiếp sợ. - Thưa cha! - Langdon hét to - Làm gì có lối nào mà đi! - Hãy nhìn lên thiên đàng! Chúng ta đã quên mất là còncó thiên đàng ở đó! Đột nhiên Langdon hiểu ra, sự thật vĩ đại bỗng lóe sáng lên trong trí não anh. Dù không thể nhìn thấy nó, vì bị quá nhiều luồng sáng chiếu vào mắt, nhưng anh biết rằng lối thoát của họ ở ngay trên đầu… Bầu trời nước Ý, với muôn vàn ngôi sao lấp lánh. Lối thoát hiểm. Chiếc trực thăng dự định dùng để đưa Giáo chủ Thị thần đến bệnh viện vẫn đang đậu trước mặt, người phi công đã đợi sẵn trong ca-bin, động cơ đang nổ, sẵn sàng cất cánh. Thấy Giáo chủ Thị thần chạy đến chỗ chiếc phi cơ, Langdon chợt thấy lòng rộn lên mừngrỡ. Những suy tính vụt lóe lên trong tâm trí anh, như một dòng thác lớn Lúc đầu anh nghĩ đến biển Địa Trung Hải mênh mông. Cách đây bao xa nhỉ? 5 dặm? Hay 10 dặm? Anh biết rằng bãi biểnFiumocino chỉ cách dây 7 phút đi tàu. Máy bay trực thăng, tốc độ 200 dặm một giờ, bay liên tục… nếu kịp bay ra tận ngoài khơi xa vàthả hộp phản vật chất xuống đó thì… Hai chân vẫnchạy như bay, Langdon nhận ra rằng thực ra còn rất nhiều cách khác nữa. LaCava Romana(1) Mỏ đá này nằm ở phía Bắc thành phố, và khoảng cách chưa đầy 3 dặm. Mỏ này có rộng không nhỉ? Hai dặm vuông thì phải.Dĩ nhiên là giờ này thì chẳng có ai ở đó! Thả cái hộp xuống đó… - Tất cả lùi lại mau! - Giáo chủ Thị thần thét vang. Dù vết thương ở ngực đau buốt, ngài vẫn dồn hết sứcxuống đôi chân đang guồngthật lực. - Tránh xa ra! Mau! Thấy Giáo chủ Thị thần chạy về phía mình, mấy người lính gác Thuỵ Sĩ đang đứng gác bên chiếc máy bay há hốc mồm kinh ngạc. - Lui ra! - vị thầy tu trẻ tuổi thét lên. Những người lính dạt hết rasau.