BÁT BỘ TRUYỀN THUYẾT
tác giả: Không Rõ
Chương 17: Hồi Cung <phần 2>
Trước đây khi Nhược Hàn bị NgọcTuyền chân nhân đem lên đấy , hắn cảm thấy Ngọc Hư cung thật đáng ghét , quanh năm chỉ căm căm gió tuyết như muốn đóng băng người ta trong cái lạnh lẽo cô độc . Nhưng gần đây khi tiếp nhập Man Hoang đại lục , nếm trải qua những khổ ải cùng cực hắn mới thấy Ngọc Hư cunghóa ra vẫn còn tốt hơn rất nhiều .
Bây giờ đứng dưới chân núi mà ngước nhìn lên , Nhược Hàn không còn cảm nhận thấysự lạnh lẽo , ở trênấy có những điều ấm áp đang chờ hắn , hắn thấy lòng mình rung lênmột cảm giác vui sướng , hạnh phúc!
Ba người dùng "Di Ngoại Bùa" bay vọt lên đỉnh núi , trước khi hạ sơn Ngọc Tuyền chân nhân có dặn rằng đây là cuộc thử luyện nên tuyệt đối không được phép dùng đến "DiNgoại Bùa" trong cuộc hành trình , nhưng bọn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ , hơn nữa ngọn núi này cao ngất ngưởng đến tận mây xanh . Ngự kiếm để phi hành thì họ chưa đủ khả năng . Ngoại trừ dùng cách ấy ra hẳn cũng chẳng còn phương án nào có thể lên đếnđỉnh núi được .
Xa xa lẫn trong đám gió tuyết mù trời , ba cột ánh sáng chói lòa trên đỉnh Ngọc Hư cung chập chờn xuất hiện , nhìn ngắm từ khoảng cách như vậy mới thấy được ba cái cột này tựa như một tia sét khổng lồ đánh xuống mặt đất .
Giang Huy thở phào một cái nói :
-Cuối cùng cũng được trở về !
Nhược hàn định phụ họa niềm vui với hắn thì phía trước xuất hiện banhân ảnh . Ai nấy chân diện mấy phần đăm chiêu , họ đã nhận ra ba người này chính là Nam Long và haigã sư đệ của hắn . Ba gã này đang định đi sang hướng bên phải thì nhận ra bọn Nhược Hàn liền quay ngoắt lại đếnchỗ họ . Nhược Hàn sau vụ Phù Phấn Ngải hãy còn mười phần căm ghét hắn nên hừ nhạt :
-Bọn khốn kiếp này không hiểu định dở trò gì với chúng ta đây ?
Nam Long bước đến , chân mày hắn khẽ xích lại , hắn ngắm nhìn Bảo Quân một hồi nói :
-Cóc ghẻ cuối cùng cũng biến thành thiên nga ! Trông thật là diễm lệ !
Bảo Quân ngước mắt đi , trên ngọc diện nàng chẳng chút cảm xúc trước câu nói ấy . Nam Long cười nhạt :
-Trong mắt ta nữ nhân dù có là thiên tiên thì cũngchẳng có chút thu hút , việc gì ngươi phải chảnh chọe như vậy ?
Nhược Hàn bất nhẫn , mặc dù nỗi ám ảnh trước đây vẫn chưa hết nhưng cũng trừng mắt quát :
-Bọn đồi bại các ngươi chặn đườngta là có ý gì ?
Nam Long quay lại nhìn hai sư đệ cười ha hả nói :
-Đường rộng mênh mông , các ngươi đi mà ta cũng đi , tại sao lại nói là chặn đường? Muốn nếm mùi Phù Phấn Ngải cũng đâu cần hungdữ như thế ?
Nhược Hàn tím mặt :
-Ngươi ...
-Ngươi cái gì ? Mau tránh sang bên nhường đường cho các sư huynh của ngươi !
Nhược Hàn cười nhạt :
-Rõ ràng bọn ta đến trước , các ngươi đang đi ngã khác lại chạy ra gây sự còn già mồm !
Bảo Quân kéo tay hắn nói :
-Chúng ta nhườnghọ một chút cũng không sao !
Nam Long cười hê hê :
-Ả này nói đúng đấy ! Nếu biết lượng sức thì nên lui ra cho ta !
Nhược Hàn tâm tưmười phần giận dữ, nhưng bị Bảo Quân cùng Giang Huy lôi sang một bên đi tiếp thì cũng không tiện phản ứng , hắn ngó mắt lại bực dọc nói :
-Sẽ có ngày ta chocác ngươi biết tay!
Nam Long cùng haigã sư đệ đắc ý , chúng thấy ba người đi qua thì cũng chuyển bước quay lại theo hướng ban đầu . Điều đấy làm Nhược Hàn càng thêm phần uất ức !
Ba người bước qua bức tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn thì Ngọc Tuyền chân nhân cùng Nhược Hoa tiên cô cũng xuất hiện , trông thần sắc họ mấy phần rạng rỡ thì nỗi uất hận trong lòng Nhược Hàn cũng phần nào xệpxuống .
Ba người đến cúi đầu chào hai vị viện chủ . Ngọc Tuyền chân nhân cùng Nhược Hoa đến dẫn họ vào cung :
-Rất tốt ! Trên đường có xảy ra biến sự gì hay không ?
Nhược Hàn theo lời Bảo Quân dặn lắc đầu nói :
-Mọi chuyện tương đối thuận lợi , chúng đệ tử cũng đã hấp thụ được tinh nguyên của ba loại bùa chú!
Hai vị viện chủ địnhnói mấy lời động viên thì trong chính điện xuất hiện một nhân ảnh, người này tuổi cổlai hi , râu tóc như cước , dáng độ tiêu sái bất phàm ,bước đi phiêu dật tựa mây hồng trôi nhẹ trên nền trời xanh thẳm . NhượcHàn tuy chưa gặp qua nhưng nhìn thấy phong thái thoát tục ấy liền đoán hẳn là Ngọc Hư chân nhân . Ông ta đích thân đến đón ba đệ tử mới nhập môn chưa lâu cũng thậtlà vinh dự vậy !
Nhược Hàn đoán không sai vì lúc này Ngọc Tuyền chân nhân bước lên cúi đầu nói :
-Cung chủ sư huynh !
Mai Nhược Hoa cùng chúng đệ tử vội đến thi lễ , Ngọc Hư chân nhân mỉm cười hiền hòa , ông quét song mục lấp lánh thần quang lên ba đệ tử nói :
-Khí chất không tồi , sau này sẽ trởthành tinh hoa củaNgọc Hư cung , hai vị viện chủ hãy cố gắng !
Nói xong vút râu cười lớn , tiếng cười ấy dường như được ông cố tình vận bùa chú vào nên bọn Nhược Hàn cảm thấy ấm áp và dễ chịu vô vàn .