Giới Thiệu
Là lưu manh thì đơn giản, nhưng muốn làm được cực phẩm lưu manh thì khó khăn lại càng thêmkhó khăn. Cực phẩm lưu manh là vô số cực khổ của người anhhùng trước sự đùa cợt của cuộc đời. Cực phẩm lưu manh nói về một người tên là Trầm Hiên, từ nhỏ đã phóng đáng bất kham, trong một lần động đất hắn đã mất đi cha mẹ, em gái hắn là TrầmUyển thì bị tai nạn,sống chết chưa biết ra sao, sau đóTrầm Hiên đã dựa vào chính thựu lực của mình mà cứu được em gái của hắn. Em gái hắn Trầm Uyển, xinh đẹp vô ngần, đánh đàn, khiêu vũ đều vô cùng giỏi giang, tính tình cũng rất đáng yêu. Tỉnh lại sau một trận đánh với bọn buôn người bắt cóc, em gái của hắn đã bị mất trí nhớ. Trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống, Trầm Hiên đã hoàn toàntrở thành một nam tử hán đúng nghĩa, cũng trở thành một tên lưu manh mẫu mực. Nụcười xấu xa của hắn đã mê hoặc hàng ngàn hàng vạn nữ sinh, ánh mắt của hắn khiến cho rất nhiều mỹ nử phải hồn bay phách lạc. Trầm Hiên tuy quen biết rất nhiều mỹ nữ nhưng trong lòng của hắn chỉ yêu một người: em gái hắn Trầm Uyển, mà trong lòng Trầm Uyển cũng chỉ có một người anh hùng: Trầm Hiên. Sự thật được phơibày, họ không phảilà anh em... Bọn họ cuối cùng liệu có trở thành tình nhân hay chỉ là người thân, tình tiết sau này thế nào, nguyên nhân gì để một học sinh trung học biết thành xã hội đen khiến người khác mới nghe đã phải sợ mất mật. Sự trưởng thành của Trầm Hiên sẽ được hé lộ , hóa racực phẩm lưu manh là vô số cực khổ để trở thành người anh hùng...
Chương 1: Lưu Manh Trầm Hiên <phần 1>
Thành phố S. Phố sa đoạ thuộc khu Bắc có đủ các kiểu hộp đêm, phòng mát xa, biển hiệu quán treo trên đầy đường thế nhưng ở đây ban ngày lạikhông có bóng dáng một người nào, cực kỳ im ắng giống như là chỗ này không có ai sinh sống, nhưng khi màn đêm buông xuống, khu phố này mới thực chứng tỏ mình xứng danh với cái tên sa đoạ. Vào lúc đó tiếng ngườinói vô cùng náo nhiệt, xa hoa truỵ lạc, thành phần tớiđây đều là những người tìm kiếm kích thích, ăn chơi sa đoạ, đây cũng là địa bàn của một bang xã hội đen: Thanh bang. Vào buổi tối, các chủ quán ở phố sa đoạ mới bắt đầu buôn bán, trong quán hộp đêm đều có các cô gái phục vụ, ăn mặc thì chỉ có thế nói bằng những từ như: xuyên thấu, ngắn, lộ liễu… rất nhiều những chỗ hở hang, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được các nàng mặc nội ymàu đen hay là màu hồng, váy cácnàng mặc cũng cựcngắn, ngắn đến mức chỉ cần cúi đầu một chút là cóthể thấy rõ quần lót của các nàng, ngoài ra cũng còn rất nhiều chỗ lộ liễu khác, bầu nhụcphong cao ngất cùng với khe sâu bí hiểm hoàn toàn có thể lộ ra tất cả. Các cô nương xinh đẹp này chính là đang tìm kiếm conmồi, cố gắng tỏ ra khêu gợi, cố ý đi tới trước mặt các nam nhân, khiến cho bọn họ phải mê mẩn sau đó phải theo các nànglên giường. Nhưng cũng có những đêm đột nhiên ở đây xuất hiện những cuộc chém giết, do tranh chấp bang phái nên nơi này trong nháy mắt có thể biến thành một cái chiến trường. Hôm nay chính là một trong số đó, một cuộc chém giết sắp diễnra, bởi vì Tây Môn bang đã khiêu khích nên Thanh bang bắc khu TrầmHiên phải dẫn ba trăm huynh đệ đến phố sa đoạ. Trong hộp đêm những tiếng người ồn ào khi nãy trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, những cô gái có thân hình bốc lửa và cặp đùi trắng trẻo lúc nãy cũng đã không còn tung tích gì nữa. Trên ngã tư đường bây giờ hiện có hai đội người, ai trông cũng như hung thần ác sát, trên bàn tay của họ đều cầm một đao hoặc ống tuýp, khi có ánh sáng phản chiếu trở nên lấp lánh. Thủ lĩnh của Thanh Bang là mộtthanh niên có mái tóc dài màu đỏ, trên khuôn mặt hiện lên vẻ cương nghị, đôi mắt của hắn lúc này không ngừng loé lên từng tia hàn quang. Người này chính là lưu manh Trầm Hiên, thủ lĩnh của Thanh bang bắc khu. Hắn khoác một cái áo khoác màu đen, áo phanh ra để lộ một bộ ngực trông như thép nguội, phía dưới mặc mộtchiếc quần bò, gọn gàng, nhẹ nhàng, đơn giản, toàn thân toát ra một sức hấp dẫn khôngthể nói thành lời, tuy rất hấp dẫn nhưng cũng rất có sát khí, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ tang thương khiến cho nữ nhân phải độnglòng. Nhưng giờ phút này hắn lại trông giống như tử thần, khiến cho người ta có một cảm giác bị uy hiếpkhông thể nói nên lời. Trầm Hiên chỉ tay vào người dẫn đầu Tây Môn bang nói lớn: - Phong tử( kẻ điên), mày nên biết, đây là địa bàn của Thanh bang, tao cho mày mười giây, mày lậptức phải cút ra ngoài, nếu không tao buộc lòng phải lưu một cánh tay của mày lại đây. Phong tử bình tĩnh sửa lại mái tóc dài, cười to vàitiếng rồi nói: - Thằng lưu manh, tao mà sợ mày à? Đừng có nói lời thừa nữa, hôm nay tao dẫn theo nhiều huynh đệ như thế mà khôngxử lý được mày thì còn mặt mũi nào mà trở về? Trầm Hiên hàn quang bộc phát, congười lại, từng ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Phong tử, thanh khảm đao từ từ nhấc lên, nhìn chằm chằm vào đốithủ của mình, ánh mắt của hắn giống như đã hoá thành những lưỡi dao sắc, xuyên qua người của Phong tử. Phong tử bị cái nhìn của Trầm Hiên làm cho sợ hãi, hắn không hồ đồ đến mức mà không biết lưu manh Trầm Hiên làngười như thế nào, Trầm Hiên nổitiếng là đánh nhau liều mạng, giết người tàn nhẫn giống như là chẻ củi. Phong tử tuy bề ngoài tỏ ra ngang ngược nhưng thực ra trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi, lần đầu tiên hắn cùng tên lưu manh này đánh nhau, cho nên không dám manh động, chỉ chửi loạn lên, kỳ thực trong lòng hắn luôn đề phòngnhất cử nhất độngcủa tên lưu manh trước mặt. Trầm Hiên hét to " Giết" một tiếng, trong nháy mắt, cảngười hắn giống như là tên bay khỏi cung, nhìn chằm chằm vào Phong Tử điên cuồng tiến đến, sau đó hắn nhảy lên cao, thanh khảm đao bén nhọn từ trên trời bổ xuống, ở trên không trung vẽ thành một đạo bạch quang, hướng thẳng vào đầu Phong tử chém xuống. Phong Tử tuy rằngvẫn luôn âm thầm đề phòng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy thế đao hiểm ác như thế này hắn cũng né khôngkịp, chỉ có thể đưa thanh đao chém ngang một cái,"keng" một tiếng, tinh quang bắn ra bốn phía, Phong Tử lảo đảo lùi lại ba bước, thiếu chút nữa thì quỳ xuống mặt đất. Nhưng lưu manh cũng không để choPhong Tử cơ hội để thở, thanh đao chưa hạ xuống hắn đã nhấc chân lên tàn nhẫn nhằmthẳng vào đầu Phong Tử mà đá, sau khi rơi xuống đất lại nhanh như chớp xoay người, những cú đá vô cùng phiêu lượng mang theo những tiếng gió vù vù.
Chương 1: Lưu Manh Trầm Hiên <phần 2>
Tất cả chỉ diễn ra trong một vài giây ngắn ngủi, Phong Tử không kịp phảnứng lại, hắn chưa từng thấy qua mộtcách đánh nhau nào hung hãn như vậy, cước thư hai đá thẳng vào mặt của Phong Tử, Phong Tử không chịu được ngã cả người xuống, răng và máu từ miệng hắn văng cả ra ngoài. Thanh khảm đao không biết đã rớt từ lúc nào, khuôn mặt của Phong Tử bây giờ tràn đầy vẻ hoảng sợ. Thật ra bay giờ Phong Tử rất muốn đứng dậy để chạy trống nhưng tên lưu manh Trầm Hiên này thật là quá cường hãn, quá cường hãn! Hắn biết mình cố gắng hết sức cũng không chịu được ba chiêu, nhưng Phong Tử mới lên làm thủ lĩnh, đây lại là lần đầu tiên hắn xuất chiến, vất vả lắm mình mới có cơ hội được dẫn đầu cuộc đánh nhau này, đây là trận đầu tiên, không lý nào mới đánh được vài giây đã bỏ chạy, chuyện này mà truyền ra ngoài, mình làm sao có thể tiếp tụcđứng trên giang hồ nữa? Mà lúc này người của hai đại môn phái đã xông vào chém nhau kịch liệt, vô cùng hỗn loạn, máu chảy đầu rơi, chỉ trong vài giây khắp nơi trên mặt đất đều có tay chân bị chém rớt, máu tươi, thi thể của cảhai bên. Lúc này ba tên tiểu đệ của Phong tử đã chết dưới tay của lưu manh, hắn muốn thừa dịp đánh lén, tiểu đệ của hắn chết chính là cơ hội cho hắn, bởi vì Phong Tử hiểu rõ mình không phải là đối thủ của lưu manh. Bị hơn mười ngườivây đánh, lưu manh dĩ nhiên cảmthấy hơi bối rối. Huynh đệ trong Thanh bang vì vội vàng ứng chiến cho nên chỉ điều động được có 300 người,trong khi Tây Môn bang sớmđã mưu tính nên đem tới 1000 người, cho nên tình huống trước mắt vô cùng các liệt. Quân cứu viện chưa tới, Lưu Manh Trầm Hiên đành phải dốc hết lực, hắn vung thanh đao chém chết hai người, nhưng đột ngột sau lưng hắn lại bị trúng một đao, đau đớn và máu chảy đối với hắn như cơm bữa, lưu manh Trầm Hiên hít một hơi lãnh khí, nhấc tay chuyển thanh đao đỡ lại, sau đó xoay người thanh đao mang theo giólạnh lại chém về phía đằng sau, hắn lại xoay ngườithêm hai lần nữa, nhưug hắn biết tiếp tục đánh như vậy sẽ bất lợi, hắn chợt để ý thấy Phong Tử vẫn đang núp ở đằng sau tìm cơ hội đánh lén, nhát dao vừa rồi là do hắn tặng cho. Lưu manh ngửa mặt lên trời rống một tiếng, quyêt định một cách đánh hữu hiệu chính là không thèm phòng thủ, đem Phong Tủ làm mục tiêu, liều mạng! Mái tóc dài màu máu của lưu manh ở trong gió bay lượn, thanh khảm đao nắm chặt lại, sau đó mặc kệ tất cả, hướng tới Phong Tử đi tới. Thanh đao trong tay bay lượn, cố gắng mở một con đường, sau khi đã tiếp cận được Phong Tử, hắn hơi nhảy lên, sau đó lăng từ trên khôngtrung chém xuống,nhát đao này Phong Từ hoàn toàn không hề phòng bị, hắn đã cố tình trốn đằng sau 20 tên tiểu đệ ai ngờ thanh đao của lưu manh đột ngột chém xuống trước mặt, hắn hoảng loạn không kịp trốn tránh, trong chốc lát đã thanh đao đã tới, đao quang nhắm thắng vào đầu hắn mà bỏ xuống. Phong Tử hét to lên một tiếng, máutươi không ngừng tuôn ra, đao quangloang loáng, một cái tai của Phong Tử đã rơi xuống trên mặt đất, mà thanh đao đã cắm sâu vào bên trong bả vai của hắn, nhưng đồng thời lưu manh cũng bị người khác chém một đao vào lưng, đôi mắt của lưu manh không hề chớp, vung mạnh tay, lưỡi đao lướt ngang một cái, cái đầu đầy máu của Phong Tử đã hạ lạc ở ngay trên đao của lưu manh, đôi mắt của Phong Tử trợn tròn hết mức, vô cùng dữ tợn. Lưu manh xoay người chém về phía sau một nhát, một đao đâm chết tên tiểu đệ đâm hắn lúc nãy, sau đó hắn nhấc đầu Phong Tử lên rồi hô lớn: - Phong Tử đã chết, đầu của hắn ở trong tay tao, ai đầu hàng tao sẽ tha mạng nếu không sẽ giết không nương tay!
Chương 2: Nhớ Lại Cuộc Đời Trước Kia <phần 1>
Tình thế vốn không có lợi, Tây Môn bang mang theo 1000 người trong khi Thanh bang mang tới không đến 3000 người, nhân thủ của Thanh bang chết vô số, liên tiếp thất bại, nhưng khi Phong tử vừa chết, Tây Môn bang lập tức mất hết sĩ khí, chonên không biết tên tiểu đệ nào của Tây Môn bang ba chân bốn cảnh chạy trốn trước tiên nhưng chỉ vài giây sau người củaTây Môn bang đã chạy mất không còn tung tích, tên nào chậm chân là ngay lập tức bị chém tan xương nát thịt. Người của Thanh bang định đuổi theo thì bỗng nhiên lưu manh Trầm Hiên hét to hai tiếng" đứng lại", không cho đànem của mình đuổi giết. Trầm Hiên tuy mới cầm đầu được 5 tháng nhưng bản lĩnh vô cùng cao cường, từ trên đến dưới thấy hắn hét lên thì lập tức nghe theo, tuy rằng những tên tiểu đệ kia không hiểu tại sao lại không thừathắng xông lên, rất nhiều anh em trong bang muốn lập tức truy sát nhưng một ai dám cãi lại mệnh lệnh. Đến lúc người của Tây Môn bang đã chạy không còn tung tích gì nữa, Trầm Hiên mới từ từ ngã xuống. Thái Đao lập tức xông tới rồi cùng các huynh đệ trong bang đưa Trầm Hiên tới trạmy tế ở phố sa đoạ. Ở trong trạm y tế, Trầm Hiên vừa mởmắt ra thì nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Đường Mộ. Trầm Hiên thực ra không bị ngất xỉu, chỉ là cảmthấy toàn thân vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ. Trên người hắn bây giờ quấn ngang dọc bông băng, máu thấm đỏ cả ra ngoài, Trầm Hiên nhìn thấy Đường Mộ đến thì thốt lên một từ " Thuốc" Đường Mộ nghe thấy thế thì đưa cho hắn một điếu, đùa cợt nói: - Lưu manh, mày thật là lợi hại, 2000 huynh đệ củatao còn chưa đến thì mày đã đánh đuổi hết người của Tây Môn bang chỉ với ba trăm huynh đệ, còn giếtđược Phong tử, mày quả là càng ngày càng lợi hại! Trầm Hiên trước tiên điên cuồng hút mấy điếu thuốc , sau khi khói thuốc được rít vào phổi của hắn thì gây nên một cảm giác kích thích vô cùng mãnh liệt, khiến cho Trầm Hiên vì hư nhược mà ho sặc sụa. Trầm Hiêncúi đầu, mái tóc dài màu đó của hắn xoã xuống, sau đó đưa mắt nhìn Đường Mộ: - Nếu tao cứ chờ cho đến khi mày tới thì mày chỉ còncó thể nhặt xác tao. - Mày... Đường Mộ nghẹn lời sau đó hắn nói tiếp: - Mày giỏi lắm, để xem tao trừng trị mày như thế nào, tên tiểu từ này, nếu như lúc trước không phải tao thudụng mày thì mày đã sớm bị giết chết, làm gì có chuyện được hoành hành ngangdọc như bây giờ... Trầm Hiên nhìn thấy hắn tức giận đến mức đỏ mặt tía tai nhưng sau đó lại tiếp tục nhàn nhã hút thuốc thì không nhịn được phì cười. Đường Mộ năm nay 25 tuổi, tướngtá cao lớn, cường tráng, có khuôn mặt tuấn tú. một năm trước chính là lão đại của TrầmHiên, trước kia Trầm Hiên giết chết một tên nhị thế tổ bị truy nã sau đó được Trần Hạo giới thiệu, gia nhập vào Thanh bang, sau đó Đường Mộ tiếp nhận hắn. Trong một năm cùng nhau tán gái, cùngnhau hút thuốc uống rượu, chém giết giữa giang hồ,hai người tình thâm như thủ túc. Đường Mộ lúc này nghe thấy lưu manh như vậy cũng không kìm được nở ra một nụcười, Đường Mộ biết rằng lưu manhcố tình nói như vậy để trêu chọc mình, hắn giơ tay lên, định đấm vào người lưu manh thì chợt nhớ ra lưu manh bây giờ là một bệnh nhân đang bị thương. - Mày giỏi lắm, xemnhư tao đấu không lại, lần này mày lập công lớn, tao định thưởng cho mày một gói thuốc "Kim Cương Phù Dung Vương", nhưng bây giờ thì miễn đi. Trầm Hiên mỉm cười ngả người xuống giường nhìn Đường Mộ mắng mình, sau đó gật gật đầu nói: - Thái đao, đi ra ngoài mua một gói"Hùng Miêu" đưa cho Đường đại ca... Đường Mộ tắc nghẹn nói: - Mày...mày.. Xem như mày lợi hại. Sau đó Đường Mộ lại cười cười, bây giờ một gói "Kim Cương phù dung vương" chỉ đáng giá 160 tệ một baotrong khi "Hắc Miêu" đáng giá tới5000 tệ một điếu. Đường Mộ đang tắc nghẹn nói không nên lời thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại đầy dâm đãng của hắn vang lên: "Y phục thoát điệu, khố tử (quần) thoát điệu, thoát điệu, thoát điệu. . . . . ." Đường Mộ tiếp điện thoại, thái độ của hắn lập tức trởnên cung kính: - Được, được, tôi sẽ lập tức đi làm. Trầm Hiên không cần suy nghĩ cũng biết người gọi đếnchính là lão bản Cao Tung, ngoại trừ lão bản ra thì làm gì có ai khiến cho Đường Mộ cung kính như vậy, Đường Mộ cúp điện thoại sau đó nói với Trầm Hiên: - Lưu manh, tao cóchuýt việc, chuyện này tạm thời không tính toán với mày, mày dưỡng thương cho tốt, chờ khi trở lại tao sẽ trừng trị mày... Lưu manh và Đường Mộ liền vui vẻ nắm tay nhau sau đó Đường Mộ vội vàng rời đi, trong chốc lát căn phòng trở nên yên tĩnh. "Thái Đao" Lưu manh đột nhiên nhớ tới tên tiểu đệ mới thu nhận Thái Đao, Thái Đao chính là đồng hương của lưu manh. Thái Đao khiến cho người tacó một cảm giác hắn là một người cộc lốc, trung hậu. Mấy hôm trước Trầm Hiên nhìn thấy hắn bị một đám người đánh liền ra tay cứu giúp. - Thái đao, cậu ở thị trấn XX ở Thành phố S phải không? Tại sao phải lăn lộn vào cáixã hội này? Trầm Hiên hỏi.
Chương 2: Nhớ Lại Cuộc Đời Trước Kia <phần 2>
Thần sắc của Thái đao nhất thời trở nên ảm đạm, cúi đầu thật thấp xuống, ta thậm chínhìn thấy cả nước mắt của hắn trào ra, im lặng một lúc sau đó hắn ngẩng đầu lên nói: - Đúng vậy, tôi ở thị trấn xxx thuộc Thành phố S, một năm trước xảy ra một trận động đất vào giữa nửa đêm, căn nhà bị sụp đổ, ba của tôi ở trong nhà bị đè chết, mẹ của tôi thì bị trọng thương, bại liệt, lúc ấy tôi ra ngoài chơi nên không xảy ra chuyện gì. Hơn một năm nay tôi đi làm việc cho người ta kiếm tiềnnuôi sống và chữa bệnh cho mẹ của mình. Hôm đó tôi vừa nhận được 500 tệ chuẩn bị mua thuốc cho mẹ để bồi bổ thì mấy tên khốn kiếp này xông ra muốn cướp tiền của tôi, tôi không chịu đưacho nên bọn hắn liền vây đánh tôi. Hiên ca, nếu như không phải ngày đó anh cứu tôi, tôi đã sớm bị người ta đánh chết, tình mạng của tôi bây giờ là của anh. Trầm Hiên nghe vậy thì cảm thấy xao động như có sóng ở trong lòng, chuyện cũ trước kia giống như là triều dâng lên khắp người hắn. Trầm Hiên cảm thấy như lòng mình tắc nghẹn, vội vàng bảo Thái đao lui ra, vô lực ngã xuống giường.Hắn không phải bị thương mà như vậy, mà hoàn toànngược lại, câu chuyện kia khiến hắn nhớ lại trước kia hắn đơn giản chì là một học sinh trung học, do hoàncảnh mà bị đầy vào hắc đạo, ký ứcnhư sóng trào, thời gian như xoay ngược trở lại, dù đã qua hơn một năm nhưng những chuyện ấy cứ rõ ràng như một cuộn phim được hiện lên trong óc..
Chương 3: Cuồng hoan ở đại hội thể dục thể thao.
Một năm trước, Trầm Hiên chỉ là một đơn thuần là một học sinh trung học, cuộc sống khi đó của hắn rất tốt đẹp trong sáng, vui vẻ và hạnh phúc, ít nhất là bây giờ hắn nghĩ như thế. - Trầm Hiên, cố lên! Chạy nhanh lên nào! Trầm Hiên cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vềphía trước, sau khi tiếng súng"Đoàng" một tiếngvang lên, hắn như tên rời khỏi cung, chạy như điên, một vòng rồi lại một vòng nữa, Trầm Hiên bắt đầucảm thấy không cómột đối thủ nào bám sát mình. Khoé miệng hắn nở ra một nụ cười, hắn biết, bọn họ đã bị hắn bỏ xa lại đằng sau. Hắn tiếp tục chạy, mồ hôi dọc theo trán không ngừng chảy xuống, sau đó theo làn gió màbị cuốn bay đi. Trầm Hiên luôn như vậy thích chạy thật nhanh, để hưởng thụ âm thanh vù vù của gió thổi vào tai. Khi đến vòng cuối cùng, Trầm Hiên đột nhiên tăng tốc, dùng đến 12 phần khí lực, điên cuồng chạy, cuối cùng hắn cũng giành được ngôi vịquán quân của cuộc thi chạy 5000 mét, không chỉ vậylần này Trầm Hiên còn phá vỡ kỷ lục của mình năm ngoái, nhanh hơn trước kia 30 giây. Đột nhiên Trầm Hiên nhìn thấy tên mập cùng với một số nam sinh khác đi đến gần thì hoảng sợ hét lớn: - Không được! - Kháng nghị không được chấp thuận, nào các bạn, lên! Chỉ thấy hơn mười nam sinh, nhấc tay nhấc chân của Trầm Hiên lên, vừatung hắn lên trời lại vừa hoan hô, hòhét: "Muôn năm". Bây giờ Trầm Hiên đã ở trên không, không ngừng bị nâng lên hạ xuống. Đối với người khác thì những cảnh này có thể khiến cho họ thích thú, bởi vì như vậy rất được nở mày nở mặt. Nhưng trên thực tế thì đây quả là một sự dày vò, những tên gia hoả thô bạo này thật sự đã khiến cho Trầm Hiên đau đớn cả người, không ngừng bị nâng lên hạ xuống khiến cho hắn chóng cả mặt. Đây quả là một hình thức tra tấn còn nặng hơn bắt hắn chạy thêm năm nghìn mét nữa. Nhưng những điềuthảm hại hơn vẫn còn ở phía sau, khibọn ác độc này vẫn còn đang hò hét thì tên mập đột nhiên ra lệnh một tiếng: - Các bạn, buông tay! Bọn chúng lập tức buông tay ra một cách rất ăn ý. - Ai da, các ngươi là lũ khốn nạn! Nghĩ thử xem, Trầm Hiên bị bọn chúng hất lên giữatrên không trung, sau đó rơi tự do khiến cho cặp mông đập thẳng vào sân thể dục thì sẽ như thế nào?. Trầm Hiên sờ sờ mông của mình, nhìn quanh thì thấy tên mập đang cười trêu chọc mình, những mỹ nữ xung quanhcũng cười đến rung cả mình. - Các ngươi không thể chơi trò khác được à? Năm nào cũng chơi trò này mà vẫn không thấy chán à? Trầm Hiên giả vờ tỏ vẻ coi như không có gì nhưngtrong lòng hắn đang thầm tính toán, hừ đêm nay xem đại gia thu thập bọn nhóc các ngươi như thế nào. Trong bữa tiệc liênhoan vào buổi tối, Trầm Hiên đưa ly rượu hướng về tên mập trưởng lớp trước cảnh náo nhiệt trước mắt Trầm Hiên nói lớn: - Các bạn, tương lai đang mở rộng truớc mắt chúng ta, trước tiên ta chúc mọi người sau này đều thành công. Hơn ba mươi nam sinh lập tức hoan hô, Sau đó Trầm Hiên nhấc chén lênnói: - Lớp trưởng, ta kính ngươi. Tên mập cũng không béo cho lắm, ở lớp mười một, hắn bỗng nhiên thích một em học sinh cho nên thầm phải phát thệ phải cố gắng làm sao để ếch có thể biến thành hoàng tử. Quả nhiên sau khi trải qua hai tháng nỗ lực, hắn đã giảm được bốn mươi cân, giảm béo xong, cơ thể của hắn đã trở nên cân đối, đạt được tiêu chuẩn của một chàng đẹptrai. Tên mập cắn răng nói: - Ngươi đừng có để thù hận ở trong lòng, quân tử thì không tính toán chuyện nhỏ, ngươi là người đạinhân đại lượng, hôm nay lại là anh hùng, hay là để cho ta một lối thoát đi. - Không độc khôngphải là trượng phu, mọi người nói có thể tha cho hắn được không? Những người xungquanh đều đồng loạt kêu lên: - Không được! Uống xong một chén tên mập không chịu được phải dựa vào bàn, khuôn mặt bây giờđã trở nên đỏ rực. Sau đó hắn bắt đầu cảm thấy vô cùng kích động, hắn đứng lên khoachân múa tay. Đúng lúc này TrầmHiên thấy thời cơ đã đến, kéo nhẹ cái ghế của hắn, tên mập không biết định ngối xuống thì bị hụt một cái, cặp mông bị đập xuống đất, chén rượu đầy trên tay đổ hết xuống người. Kết quả đúng là như Trầm Hiên mong muốn, tên mập nhìn Trầm Hiên cười nói: - Tên tiểu tử này, ngươi vẫn để thù hận ở trong lòng. Mọi người thấy vậy thì cười nghiêng cười ngả, bọn bạn học cùng cấp ba của Trầm Hiên đã bị áp lực lâu ngày, tối hôm nay mới được thoả thê phóng túng, có hơi men vào, quên hết cả những lo lắng về kỳ thi đại học sắp tới.
Chương 4: Động Đất
Sau khi tan tiệc, mọi người dìu đỡ nhau ra về, khi đến nhà Trầm Hiên bị ba mẹ quở trách một trận rồi mới được đi ngủ. Thế giới lại trở nên yên bình và ấm áp, những ngọn đèn trong từng ngôi nhà lần được được tắt đi, ban đêm trở nên thanh tĩnh, nhưng không ai biết, sự thanh vắng này thực chất đang ẩn chứa một điều rất kinh khủng. Đến nửa đêm, Trầm Hiên bỗng nhiên mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái, hắn mơ thấy mình bị lạc trên một cánh đồng hoang, xung quanh toàn là sương mù, Trầm Hiên hoảng sợ khóc lớn, đột nhiên hắn chợt nghe thấy những âm thanh kêu gọi dồn dập bên tai: - Hiên... Sau đó hắn cảm thấy thân thể bị lắc lư dữ dội, mở mắt ra hắn chợt thấy mẹ của hắn đang ở đầu giường đang cố gắng lay gọi hắn: - Hiên, động đất rồi, chạy nhanh lên... Trầm Hiên cảm thấy đầu của mìnhvô cùng đau đớn, hắn loạng choạng đứng lên, mẹ của hắn đang lôi kéo hắn, khi ra khỏi phòng Trầm Hiên hoảng hốt nhìn thấy ba của hắn đang ở trong phòng của Trầm Uyển kéo em gái hắn ra ngoài. Lúc này vẻ mặt của mẹhắn tràn đầy sự sợ hãi và kinh hoàng, căn phòng bị lay động kinh khủng khiến cho Trầm Hiên ý thức được rằng động đất đã xảy ra, cơn say rượu đã được tỉnh hơn một nửa, Trầm Hiên kéo taymẹ của hắn rồi hô lớn: - Ba, ba mau dẫn muội muội chạy ra ngoài, con với mẹ ở ngoài cửa chờ ba. Trầm Hiên loạng choạng chạy ra khỏi phòng ngủ, khi ra tới phòng khách, một loạt các âm thanh rầm rầm vang lên, đột nhiên một chiếc tủ quần áo đổ xuống,Trầm Hiên né tránh không kịp, trong khoảnh khắcTrầm Hiên chỉ còn biết hoảng sợ nhắm chặt hai mắt lại. Sau đó hắn bỗng cảm thấy bị đẩy mạnh một cái, cả người bay ra ngoài. - Chạy mau! Mẫu thân của hắn nức nở kêu lên, dưới chân bà, máutươi không ngừng phun ra. Trầm Hiên liều mạng lôi bà chạy ra ngoài, những âm thanh"Ầm ầm" không dứt từ phíasau truyền đến taihắn, hắn cảm thấy tê liệt cả người, tất cả mọi đồ vật đều đổ sập xuống,tan nát. Lúc này, ngoại trừ suy nghĩphải nhanh chóng chạy trốn, Trầm Hiên còn tưởng đây chính là ngày tận thế. Thật là thê thảm, thật là đột ngột, cuộc sống tốt đẹp hoàn mỹ giống như một bức tranhđã bị người ta đổ một lọ mực vào, trong khoảnh khắcđã trở nên thảm thương. Lúc này, ba của hắn cũng đã kéo em gái hắn chạy rangoài, bỗng nhiên mẹ của Trầm Hiên chợt đầy hắn ra, sau đó kêu lên: - Các người chạy đi, Trầm Hiên mẹ đilấy tiền đóng học phí cho con, ở dưới lầu chờ mẹ. Trầm Hiên còn chưa kịp ngăn cản thì bà đã đi vào, ởbên ngoài ba của hắn hét to: - Đừng đi vào, bà không muốn sống nữa à? Lời nói của ông còn chưa hết thì bỗng "ầm" một tiếng, cánh cửa đãđổ sụp xuống. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, máu trong người của Trầm Hiên nhưtrào ra, hắn hét lớn: - Mẹ.... không cần đâu.... Trầm Hiên định liều mạng xông vào chốn nguy hiểm thì bị ba của hắn kịch liệt ôm lấy. Hắn vùng vẫy: - Đừng ngăn cản con... Con muốn đi vào... A... Mẹ.... Bây giờ căn phòngđã có hai khối bê tông đổ rầm rầm xuống... Khuôn mặtcủa em gái hắn đã đầy nước mắt, Trầm Hiên cảm thấy tất cả như sụp đổ, không ngừng gào thét lên: - Buông con ra.... A.... Hàng xóm xung quanh chạy tới giúp đưa em gái hắn đi xuống dưới lầu. Căn nhà mà Trầm Hiên ở là lầu ba, lúc này ba của hắn đã ôm chặt hắn chạy ra ngoài, Trầm Hiên bây giờ cảm thấy như điêncuồng, dữ tợn cắn vào cánh tay của ba hắn, ba hắn không đề phòng bịcắt một nhát, được giải thoát, Trầm Hiên liều mạng chạy lại vào trong phòng, đầu cũng không quay lại. Đúng vào lúc hắn đi đến trước cửa thì ầm một tiếng, Trầm Hiên cảm thấy một cái gì đó đổ sập xuống, sau đó hai mắt hắn tối sầm lại.... Nhiều năm sau, Trầm Hiên vẫn không thể quên được cảnh tượng này, hắn đã hồi tưởng lại không chỉ một lần, mỗi lần như vậy trong lòng lại cảm thấy đau như cắt, máu như chảy trong người, hoảng sợ giật mình.
Chương 5: Dặn Dò
Giống như là đã trải qua cả một thếkỷ, Trầm Hiên mơ màng nghe thấy một thanh âm yếu ớt: - Hiên... Hiên.... Tỉnh lại.... Trầm Hiên cảm thấy đầu của mìnhđau dữ dội, một lúclâu sau mới khôi phục lại được ý thức, xung quanh tối đen, trước ngực của hắn truyền lên từng trận đau đớn, sau đó bỗng nhiên hắnnghe thấy thanh âm của ba hắn: - Hiên... Hiên... Trầm Hiên rốt cuộccũng nhận ra, đè trên người hắn là ba của hắn, máu chảy xuống người Trầm Hiên từng giọt từng giọt đọng lại trên khuôn mặt của hắn. Trầm Hiên khóc không thành tiếng, mà thực sự hắn cũng không biết mình thốt ra những âm thanh gì: - Ba, con thật có lỗi... Ba ba... con đúng ra không nên chạy vào... Con đã làm liên luỵ tới ba... Trầm Hiên cảm thấy mình thật đáng chết, đến lúcnày chẳng lẽ hắn còn không hiểu rằng ba của hắn đúng vào lúc bức tường đổ xuống đã lấy thân mình che cho hắn, giúp hắn thoát chết. - Hiên... Con có bị sao không... Đừng sợ có ba ở đây.... Âm thanh của ba hắn khàn khàn yếu ớt, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt. - Ba.... Trầm Hiên không cựa quậy được, nỗi bi thương trong lòng đã dâng đến cực điểm, nước mắt tràn ra, thân thể hắn vì khóc mà không ngừng run rẩy, Vòng xoáy tối đen bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng hắn. Không phải Trầm Hiên không sợ chết mà hắn nghĩ rằng mẹ của hắn vìtiền đóng học phí của mình mà bây giờ sống chết không biết thế nào, mà ba của hắn bây giờ đang đè lên người của hắn, thương thế rõ ràng vô cùng nghiêm trọng, cũng chỉ tại mình nhất thời xúc động, mình thật đáng chết. - Ba, con... con thậtcó lỗi với ba.. thật có lỗi... Ba của hắn nghe vậy thì quan hoài hỏi: - Con không sao chứ, ba là ba của con, ba làm sao có thể bỏ mặc con được chứ? Ngừng một hồi, ba của hắn lại yếu ớt nói: - Đứa nhỏ này, conbây giờ có thể đi ra ngoài, nghe ba nói, nhất định con phải sống sót, nhất định phải tìm được em gái con, trong tài khoản của nhà mình còn ít tiền, mật khẩu chính là ngày sinh của con, con sử dụng số tiền đó cho tốt, tiếp tục đi học, phải vượt quađược khó khăn, đây là tâm nguyệncủa mẹ con. Con bây giờ đã là một người đàn ông, hãy bảo đảm với ba, nuôi dưỡng emgái con thành người, các con phải học xong đại học, để sau này còn có thể nuôi sống chính mình. - Khụ, khụ, khụ. Ba của Trầm Hiên ho dữ dội, sau đó dừng một chút rồi nói tiếp: - Đứa nhỏ này, connhất định phải kiên cường lên, cho dù từ nay về sau ba mẹ không thể ở bên con, con cũng phải tự lập, mạnh mẽ lên, ngộ nhỡ tình thế quá xấu, con hãy đi đến thành phố X nhờ vả cô mụ, cô mụ năm ngoái vẫn còn thiếu nợ chúng ta 3 vạn tệ, nếu như con không tìm thấy học phí thì hãy lấyở đấy một ít tiền để đến trường. Hãy đáp ứng ba, chăm sóc em gái cho tốt, nuôi nấng nó thành người...sống một cuộc sống thật vui vẻ... Âm thanh của ba hắn ngày càng yếu ớt, Trầm Hiên kêu thảm: - Ba... ba hãy nói chuyện với con, ba sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đi ra ngoài... Bỗng nhiên ba hắnkêu lên: - Tiểu Nga... Tiểu... Nga.. Em đến rồi.... Trầm Hiên bây giờ đau thương hoảng sợ đến nỗi không thể nói thành lời, ba của Trầm Hiên gọi tên mẹ của hắn khiến cho hắn có một cảm thấy một điềugì đó không tốt sắp xảy ra, Trầm Hiên kêu lớn: - Ba ba, con là Hiênmà... Ba hãy nói chuyện với con đi! Bàn tay của ba hắn vô lực buông xuống, màn kịch đùa cợt của cuộc sống bây giờ mới thực sự diễn ra. Thế giới trong khoảnh khắc giốngnhư đã sụp đổ, chỉ con lại một cảnh tượng bi thảm thương tâm. Đau lòng, tuyệt vọng, xót xa, không gì là không hiện hữu ở đây. Chỉ còn lại một không gian tĩnh mịch, một màn đêm lạnh lẽo không biên giới bao phủ, không thể tìm thấy một tia sáng nào ở đây.