Chap1 :
Sau 5 ngày bỏ nhà đi bụi thì cuối cùng tôi cũng chịu mò về nhà , vì hay tin ngoại tôi chống gậy đi tìm . Ngoại mắt ko thấy đường , tai nghễnh ngàng rồi , vừa đi vừa gào tên tôi khắp làng khắp xóm. Nghe thằng bạn kể tới đó thôi tôi cũng không đủ can đảm ở cái chòivịt nhà nó một thêm ngày nào nữa , sợ thì ít mà thương ngoại thì nhiều , ngoại nuôi tôi từbé đến giờ , ngoại cưng tôi nhất ..
Lần đầu tiên trong đời tôi dạt nhà vì cái lý do chẳng giống ai , đó là ba tôi lấy vợ khác sau hơn 10 năm gà trống nuôi..tôi . Đó là một phụ nữ người gốc Huế, bán bánh bèo lọc nậm ở chợ huyện, quen ba tôi trong một lần ba tôi tới tiêm thuốc cho mấy con heo nhà bả( ba tôi là bác sĩ thú y , gọi thế cho oai chứ chả có bằng cấp gì , toàn bị chúng nó gọi là ‘’bác sĩ heo’’ ) . Sau đó thì bả hay ghé nhà tôi vì nhà tôi gần chợ , bả đi bán sẵn ghé luôn,thỉnh thoảng có mua quà cho tôi , ban đầu thì tôi thích lắm , cho gì cũng lấy . Nhưng sau khi biết ba tôi chuẩn bị lấy bả làm vợ thì tôi vứt hết , vứt sạch . Thậm chí thấy bả tới nhà là tôi bỏ đi ra ngoài , ko thèm chào như trước nữa. Đến trước ngày cưới 1 hôm thì tôibỏ đi , mọi người bận bịu quá nên chắc chả ai để ý đến tôi ,khiến kế hoạch phá vỡ đám cưới của tôi sụp đổ . Cưới xong mới bắt đầu thấy có người í ới đi tìm.
Ừ thì về nhà , chả ai dám nói gì , nói là tôi bỏ đi nữa ,bây giờ tôi oai lắm , ai cũng sợ tôi, tôi dám bỏ nhà đi bụi cơ mà. Nghĩ thế nên tôi chả thèm chào hỏi ai , lầm lũi xuống bếp bới cơm rồi mang ra vườn ngồi trên khúc cây đổ ăn , ngấu nghiến như một con chó con đói lâu ngày , xong rồi thì lăn ra ngủ , mặc kệ.
Từ đấy tôi bắt đầu gắt gỏng , thỉnh thoảng còn bỏ ăn , bả gọi tôi ko thèm thưa , trả lời thì luôn chống không và chưa một lần tôi gọi bả là mẹ .Tôi cố tình chống đối và tỏ ra khó chịu với mẹ ghẻ , mặc dù bả ko làm gì tôi cả . Có lần tôi nghe trộm dc bả nói với ba tôi là bảthương tôi như con đẻ , từ từ bả sẽ lấy đc thiện cảm của tôi. Đừng mơ lừa được tôi nhé‘’Ai đời bánh đúc có xương , ai đời mẹ ghẻ lại thương con chồng’’ Câu này tôi thuộc lòng từ lâu rồi ,tôi thách đấy !
Cứ thế năm tháng sau trôi qua , bả vẫn lầm lũitiếp cận và lấy lòng tôi , còn tôi thì ngày càng ngang ngạnh , có lúc tôi còn nói hỗn với bả . Ba tôi thì vốn hiền lành như khúc củi , ổng lại bị thọt một chân , chưa bao giờ ổng đánh tôi cả . Thế nên tôi càng được thể lấn tới.
Rồi một ngày bả dắt một con bé về , nó đen nhẻm , tóc đỏ quạnh như cháy, quần áo thì quê mùa . Đích thị là con bé nhà quê vì chỉ có bọn nhà quê mới thắt tóc bím 2 bên và mặc áo tay phồng , bọn con gái lớp tôi nó bảo thế.Nó khúm núm chào tôi , mặt có vẻ sợ hãi vì tôi trừng mắt nhìn nó. Ba tôi bảo nó là con riêng của ‘’mẹ’’, ở dưới quê với bà nội , vì học chưa hết học kì nên bây giờ mới chuyển tới ởđược , bảo tôi từ đây chăm sóc bảo ban em học hành . Tôi chả thèm nói gì , bỏ đi đá bóng , con riêng với chả con chung , rõ là rách việc.
Từ ngày có nó tôi lại càng thêm khó chịu , nó đi ra đi vào , đụng cái này ngó cái kia .Cái gì cũng hỏi , cũng cầm lên lắc lắc thử , coi bộ mới thấy lần đầu . Sai nó ủi đồ thì nó lớ ngớ làm cháy mất cái áo đi học vì ko biết vặn chỉnh nhiệt độ , bắt nó chép bài hộ thì nó chép ra cả lề vở ( sau này tôi mới biết vở nó cuốn nào cũng thế , chép ra lề để tiết kiệm ) Đến việc sai mở tivi nó cũng ko biết cách , rõ là quê một cục .Tôi bực mình chửi nó :‘’mày chưa xem tivi bao giờ à ‘’ Nó đỏ mặt , nó bảo bà nội nó cũng có cái đài casset , nhưng mà chỉ có tiếng , ko có hình người.
Tóc nó ban đầu tôi tưởng nó nhuộm , sau hỏinó mới bảo là ở dưới quê đi chăn bò với lội ruộng nhiều nên nó bị cháy .Nghe thế tôi cười hô hố ..
Vào năm thì nó đi học , nó học thua tôi hai lớp , tôi học lớp 8 , nó học lớp 6 . Trẻ em ở quê thì thường dậy thì muộn , đến lớp 10 tôi mới bắt đầu ‘’lớn’’ , lớp 8 tôi vẫn còn còi cọc và trẻ con lắm , hầu hết con trai trong lớp tôi đều thế , chả riêng gì tôi. Nó còn thê thảm hơn tôi , gầy đét và còi cọc như con bé tiểu học , mới đầu nghe nó nói nó học lớp 6 tôi còn há mồm ko tin.
Nhà có mỗi một chiếc Phượng Hoàng nên ba tôi bắt tôi phải chở nó đi học , mặc dù tôi cựclực phản đối . Mấy ngày đầu tôi phóng cái vèođi trước , mặc kệ nó lủi thủi đi bộ theo sau . Mẹ nó thì đi bán từ sớm , ba tôi thì ko đi xe đạp được với lại cũng chả có xe, thế nên nó phải cuốc bộ đến trường , mặc dù khá xa . Có lần quên tập , tôi chạy ngược xe về nhà thì thấy nó đang mồ hôi nhễ nhại , mặt mũi đỏ gay vì mệt , tôi lấy làm đắc chí lắm ,nghĩ bụng: ‘’ cho mày chết đi con nhà quê’’. ..
Một lần nó sốt mấy ngày liền do đi học nắng quá, nó vẫn dấu ko cho ba tôi và mẹ nó biết vụ tôi không chở nó đi học. Thấy nó nằm rên hử hử trên giường , lúc tỉnh nó còn dặn tôi để quần áo đấy nó giặt , nó đang mệt quá ko giặt đc . Nghe nó lảm nhảm tự nhiên thấy hơi..tội tội và có lỗi với nó .