[center] chap 1 [/center]
Reng....reng....reng... Tiếng chuông kêu làm tôi giật mình tỉnh giấc. Mơ màng đưa tay tắt báo thức, quay sang nhìn đồng hồ : 6h50. Chết mẹ nó rồi muộn học rồi. Thế là vội vàng mặc quần áo, cầm vội cái cặp sách rồi phóng lên trường. Đường phố lúc se lạnh thật vắng,chỉ có lác đác một số người . Khoan khoái hít khí trời, tôi quay nhìn cảnh vật xung quanh, cảm thấy như mọi thứ đều thay đổi . Tôi có cảm giác như hôm nay sẽ có chuyện gì đó xảy đến với tôi. Đầu óc đang miên man suy nghĩ thì bỗng đến trường lúc nào không biết. Nhìn vào trong trường thì thấy đang tập trung chào cờ đầu tuần , thôi xong, kiểu này không vào trường đượcrồi, đành phải ngồi chờ hết tập trung thôi. Nghĩ như vậy, tôi nhanh chóng cất xe rồi bước ra mấy quán bán đồ ăn sáng. Bánh mì! Đó là món ăn thường xuyên vào mỗi buổi sáng của tôi. Ngay khi vừa bước vào quán ăn sáng, tôi bị một phen ngỡ ngàng khi gặp ngay một cô bé, hình như em này vừa vào lớp 10 và là lần đầu tiên đi học muộn thì phải. Em ngồi ở ngay sau cánh cửa , chắc sợ các thầy cô nhìn thấy. Tôingẩn người khi thấy em, em trông rất xinh đẹp và có một nét gì đó cuốn hút tôi ghê gớm. Mãi lúc sau cô bán hàng mới kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ khihỏi tôi : -T. Có ăn bánh mì không thế ? Tôi giật mình đáp lại : -Có ạ, cô lấy cháu cái bánh mì trứng xúc xích ! Vừa đón cái bánh mì từ cô , tôi vừa tìm chỗ ngồi để nhìn em. Mà tôi cũng không phải loại bạo dạnlắm nên chỉ có thể nhìn trộm em mà thôi. Vừa ăn bánh, thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn em chút. Tuy chỉ như vậy thôi nhưng cũng làm tôi cảm thấy rất vui. Cái số FA đeo đẳng quá lâu, nó làm cho con người ta trở nên khác hẳn khi cảm thấy đã tìm được người làm con tim mình rung động. . Thời gian trôi qua thật nhanh, mới thế mà đã xong tiết chào cờ . Tôi thấy em nhanh chóng trả tiền rồi bước nhanh vào trường, chắc là sợ bị ghi lỗi đi học muộn đây mà lớp 10 có khác, ngoan ngoãn . Ngẫm lại mình 2 năm trước cũng chả khác em bây giờ là mấy, ngơ ngác, sợ sệt, cái gì cũng thấy lạ lẫm khi bước vào ngôi trường mới. Đang hồi tưởng lại mấy cái kỉ niệm cũ thì " Bộp " , thằng Tuấn đập vào vai tôi và nói : - Thằng này, sao không lên chào cờ hả ? Mà chào cờ xong rồi sao mày không vào lớp? Ngồi đây làm gì? Tôi không trả lời, chỉ ậm ừ đáp cho qua. Trong đầu tôi vẫn đang hiện lên hình ảnh cô bé xinh xắn mà tôi vừa gặp. Bỗng tôi nhìn thấy dưới ghế em ấy vừa ngồi có rơi một tấm thẻ , tôi nhặt lên đọc thì thấy đó là thẻ thư viện. Trên tấm thẻ có ghi đầy đủ họ tên, lớphọc của em. Tôi cảm thấy thật sung sướng, đang nghĩ làm cách nào để tìm được địa chỉ của em thì trời lại ban cho tôi cái này, thật không gì sung sướng hơn . Thằng Tùng thấy tôi phát cuồng vì một cái thẻ thư viện thì cũng không khỏi ngạc nhiên : - Mày bị điên à T, cầm cái thẻ thư viện mà như kiểu cầm được vàngấy. - Mày không hiểu đâu, đối với taocái này còn hơn cả vàng ấy chứ. - Tao chịu, không hiểu đầu mày đang nghĩ cái gì nữa - Thôi, vào lớp đi mày, chuẩn bị vào tiết 2 rồi. Đến đây , tôi cùng nó đi vào trường, trong đầu tôi đang hiện lên vô số viễn cảnh sắp xảy ra tớiđây. Một thằng con trai đang có những rung động trái tim đầu tiên của cuộc đời
[center] CHAP 2 [/center]
Ngồi trong giờ học, tâm trí của tôi như bị treo trên cành cây, mơ màng như người không trọng lực. Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên bị đập " Bộp " một phát vào lưng. Quay sang thì thằng cờ hó Mạnh đang cười nhăn nhăn nhở nhở, dường như nó nhận thấy tôi đang có chuyện gì đó suy nghĩ : - Ê ! Mày bị sao đấy? Nãy giờ cứ ngẩn người ra đéo ghi chép bài là sao? - Tao không sao. - Không sao cái cc, mày thích bốc phét không? Bố mày nhìn mày là bố biết mày đang cảm nắng rồi đúng không? Thằng cờ hó này nhìn ngu ngu mà khôn ra phết, thế mà cũng biết được tôi đang bị cảm nắng em nhỏ . Không giấu được,tôi kể với nó về việc tôi vừa trải qua . Dù sao thì nó cũng là thằng bạn thân nhất của tôi, và nó cũngđã trải qua mấy lần tán gái nên cũng có kinh nghiệm hơn tôi . - Chuyện là thế, mày ạ. - Thế mày đã trả lại cái thẻ thư viện cho em nó chưa? - Chưa, tao định tý nữa tan học thì đem trả lại. - Thế chỉ trả lại thẻ thôi à, mày không định làm gì nữa à ? - Tao chỉ biết thế thôi, còn làm gì nữa? - Mày ngu vcd ra, nghe bố mày bảo đây này. Thế là nó với tôi nói chuyện suốt cả giờ, vẫn chỉ xoay quay cái vấn đề đấy. Lúc đó tôi cảm thấy thời gian trôiqua thật lâu, 5 tiết như kiểu 50 tiết vậy. Đúng là tâm trạng của mấy đứa đang say nắng lúc nào cũng như vậy, và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Tùng...tùng...tùng... Tiếng trống báo hiệu tan học vang lên. Tôi vội vàng thu dọn sách vở, chuẩn bị lên gặp em ấy để trả lại thẻ . Có cái cảm giác hồihộp vừa lo lắng các bạn ợ . Thấy tôi thấp thỏm lo như thế, thằng Mạnh cũng bảo tôi : - Mày phải nhớ những gì tao bảo đấy, biết chưa? - Tao biết rồi. Thế là tôi bước lên tầng 3, lớp 10văn nơi em học. Dường như vẫn còn sót bài nên lớp vẫn chưa tan.Tôi đứng ngoài đợi em, nhìn ngắm xung quanh. Các lớp và sântrường nhộn nhịp người ra về. Chờ được một lúc thì lớp em cũng ra về, tôi nhìn thấy em bước ra khỏi cửa và đi về phía đểxe . Tôi vội vàng bước theo em, mỗi bước chân là một sự hồi hộp, hơi thở tôi nhanh hơn và mạnh hơn. Chắc tôi là một con người đa cảm, có mỗi việc trả cái thẻ thư viện cho người ta thôi mà sao lại phải nghiêm trọng như vậy nhỉ ? Tôi cũng không hiểu được chính mình nữa . . Đột nhiên tôi cảm thấy sợ và không đủ dũng khí để bước đến gần em , tôi thật ngố nhỉ ( Tại lúc ấy quanh em có nhiều bạn quá làm tôi hơi sợ ) . Cuối cùng, tôi lấyhết can đảm để bước đến cạnh em và nói : - Em ơi, sáng nay em để quên thẻthư viện ở chỗ ăn sáng này. - Ơ ! Dạ. Anh nhặt được thẻ của em ạ. Sáng nay lên lớp em tìm mãi không thấy, cứ tưởng nó mất rồi. Hì. Em cảm ơn anh ạ ! - Không có gì đâu em, có cái thẻ thư viện thôi mà. - Vâng, dù sao thì em cũng muốncảm ơn anh . Hihi Nhìn em cười mà tôi muốn mềm nhũn cả người ra. Em cười thật đẹp và rạng rỡ . - Anh ơi, thế anh học lớp nào thế anh? - Anh học 12 Sinh. - Vâng, anh tên gì ạ? - Anh tên T, còn em là Quỳnh phảikhông ? - Ơ sao anh biết tên em thế ? - Trong cái thẻ thư viện của em ghi rõ ràng kia kìa. Hehe Trong đầu tôi chợt nghĩ Quỳnh, cái tên đẹp giống người. Hơ hơ Đang suy nghĩ thì chợt có tiếng cười đùa, hóa ra mấy đứa bạn của em đứng cạnh em nãy giờ mà tôi không để ý. Xấu hổ quá ợ - Quỳnh ơi, ai mà đứng nói chuyện nãy giờ thế? - Anh ơi, chọn đúng đối tượng thế. Cả lũ cười nói làm tôi cùng em đều cảm thấy ngại . Để giải quyếtvấn đề này, tôi nhanh chóng chào tạm biệt em và ra về, khôngquên xin em SDT. . Em cùngchào tạm biệt tôi và đi về cùng bạn . Trên đường về , đầu óc tôi miên man suy nghĩ về những việc vừa xảy ra, những việc sắp xảy đến. Về đến nhà, sung sướngvì đã xin được số em, tôi nằm dàitrên giường, ngủ một giấc thật đã trước khi bắt đầu hành trình mà mọi người thường gọi là " cưa cây ". Lần đầu tiên vác cưa đi làm lâm tặc chắc chắn là còn nhiều điều khó khăn, nhưng tôi mặc kệ tất cả . Đầu tôi chỉ có hìnhbóng của em, hình bóng đã làm tôi điêu đứng, một cô bé xinh xắn, đáng yêu và nói chuyện cũng vô cùng duyên dáng. Nằm suy nghĩ một lúc thì tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, gác lại rất nhiều suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu ........
[center] CHAP 3 [/center]
Reng...reng...reng Đồng hồ kêu làm tôi bừng tỉnh giấc. Lười nhác đưa mắt nhìn đồng hồ : 6h, còn sớm chán . Lạ thật, tiếng kêu báo thức mọi khi tôi cảm thấy rất điếc tai lần này sao lại nghe dễ chịu thế, đúng là người đang say nắng có khác, tâm trạng khác hẳn. Suy nghĩ thế là đủ rồi, tôi bật dậy, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chuẩn bị đi học. Vừa lên đến lớp chưa kịp đặt cặp xuống thì thằng Mạnh chơi ngay một câu : - Thằng cờ hó, hôm qua như nàođấy? - Thì tao chỉ trả thẻ cho em ấy, nói chuyện chút rồi đi về. - Đkm mày ngu vãi đái ra ý, thế đã hỏi được SDT với địa chỉ nhà em ấy chưa? - Tao xin được SDT thôi, đậu má mới gặp lần đầu tiên xin địa chỉ, mặt dầy vậy? - Không nói nữa, tao với mày đi ăn sáng, tao có chuyện này hay lắm . Nói xong nó vừa đi vừa cười nhăn nhở như khi, tôi thích gọi nó là Mạnh động vật, vì trước kia nó có diễn một vở kịch đóng vai động vật. Đến cantin, đậu má sao sáng nay đông người ăn thế nhỉ , mọi hôm ít người lắm mà . Loay hoay mãi tôi mới tìm được bàn trống ngồi, 2 thằng cùng gọi xôi ăn .Đang ăn ngon lành thì đột nhiên nó vỗ vaitôi một phát, hất mắt sang nhìn nhìn ai đó. Quay lại nhìn thì đột nhiên tôi nhìn thấy em, chỉ một ngày không gặp mà tôi thấy em trông khác hẳn ra ,đôi môi đỏ mọng ( chắc vừa bôi son xong ) , cặp chân thon thả, mái tóc dài thả sau lưng ( tóc cũng không dài mấy đâu các thím ợ , chỉ qua vai chút đỉnh thôi ) .Đang mải mê nhìn trộm em thì em quay về phía tôi, bắt gặp ánh mắt của tôi đang trộm nhìn em. Tôi ngại quá vội quay mặt đi , timvẫn đập thình thịch . Em thấy thế cũng chỉ mỉm cười rồi quay lại mua đồ ăn sáng. - Ăn nhanh đi mày. Ngắm thế là đủ rồi, còn nhiều cơ hội cho mày ngắm nó lắm, không cần phải vộithế đâu Vừa nói nó vừa cười đểu tôi, mẹ, nhìn cái mặt nó cười thấy mà ghét. Nếu nó không phải thằng bạn thân của tôi thì tôi đã cho phát giầy vào mặt nó rồi ( đây chỉlà chuyện tưởng tượng thôi các thím ợ, chứ em nhát bỏ mẹ, làm gì có gan làm chuyện đó ) - Ê, thế mày ôn thi như nào rồi đấy, sắp thi rồi. Nhắc mới nhớ, tuần tôi ôn thi học sinh giỏi 3 buổi, cộng thêm học chiều 3 buổi nữa nên kín míthết cả tuần. Được thứ 7 buổi chiều nghỉ thì lại đi học thêm, mệt quá các thím ợ - Lịch học vẫn thế, mệt vãi ra . - Mày bận học như thế thì đưa sốđây tao tán cho - Đậu má, mày cút ngay, bố sút cho bây giờ. - Sao, haha, sợ tao tán mất em ấy à Tôi lo lắng cũng đúng, vì thằng này chả hiểu sao mà đào hoa vãi các thím ợ. Mặt thì nhìn ngu ngu, thế mà cưa cây phát nào đổ phát đấy. Tính từ đầu năm đến giờ nó cũng cưa được 2 3 em rồi. - Mày trả tiền nhá, tao lên lớp trước đây. - Mẹ thằng cờ hó, lại bắt tao trả tiền à. Mặc kệ lời nói của nó, tôi cứ thế mà đi. Không phải vì tôi không cótiền trả mà là tôi thích trêu nó, nhìn cái mặt nó lúc cáu khắm không thể tả nổi. - Mày cứ trả tiền đi, khi nào tao bù lại cho. - Tao đếch cần, khi nào mày tán đổ em ấy thì san sẻ anh em tý chút là được rồi. - Cút! Thế thì tao đếch cần mày trả tiền nữa ! - Tao đùa tý thôi mà đã giận rồi à? Bỗng Tùng tùng tùng, trống báo hiệu vào học vang lên - Lên lớp thôi, vào lớp rồi. - Ờ , đợi tao trả tiền đã. Nó trả tiền xong, bọn tôi nhanh chóng lên lớp. Ngày qua ngày vẫn tiếp diễn như vậy, học, ăn, ngủ, học , ăn , ngủ. Tuần tới tôi sắp thi học sinh giỏi nên bận bù đầu, chính vì vậy mà tôi quên bẵng mất em một thời gian . Cho đến một ngày nọ.....
[center] CHAP 4 [/center]
Ngày thứ 5 trong tuần, ngồi trong lớp ôn thi mà tâm trí cứ như treo ngược cành cây. Lười nhác đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ô kìa , chẳng phải là các em cấp 1 cầm đèn trung thu đến trường sao.Hóa ra mai đã là trung thu rồi. Học hành căng thẳng làm tôi quên mất một ngày trọng đại như trung thu, cái ngày mà khi hồi nhỏ tôi luôn háo hức chờ đợi. Chợt tôi nghĩ ra, trung thu tôi sẽ rủ em đi chơi để tôi có thể tiến gần hơn với em. Chỉ nghĩ đến lúc 2 đứa đi chơi chung mà tôi đã thấy rất vui, lòng thầm mong sao cho hết buổi ôn chiều nhanh để về nhà. Buổi tối thật yên tĩnh, cả bố mẹ tôi đều đi công tác cả rồi nên chỉ có mình tôi ở nhà. Học bài xong , tôi bật máy tính lên, online xem tin tức, nghe nhạc chút để thư giãn. Bỗng yh của tôi bị buzz , hóa ra là thằng Mạnh gọi tôi : - Mai mày đi chơi cùng lớp ko đấy? - K, mai tao có việc rồi. - Đm, lại đi đánh lẻ à? - Đm, đã có cái gì đâu mà đánh lẻ? - Bỏ anh em đi chơi với gái , được đấy, mai lên lớp tao cho ăn đòn - Tao lại sợ mày quá Tôi với nó nói chuyện thêm tý nữa rồi tôi tắt yh, làm trận dota rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn đồng hồ : 6h. Với cái tình trạng ngái ngủ như này thì thật khó đểra khỏi chăn, nằm lì thêm chút nữa rồi tôi cũng bật dậy, đánh răng, rửa mặt rồi lò dò đi học. Trung thu có khác, đi đâu cũng thấy đèn là đèn, đâu cũng bán đồtrung thu, trung thu đang len lỏi ở mọi nơi. Đến trường , tôi cất cặp nhanh chóng rồi ra hàng bánh mì quen thuộc, hi vọng sẽ gặp em ở đấy. Ra đến nơi, cửa hàng còn khá vắng vẻ, chỉ có mấyngười ăn, mà toàn là mấy em cấp2 học bên cạnh trường tôi. Ngán ngẩm, tôi gọi cái bánh mì với lọ sữa ăn cho thỏa cơn đói. Ngày thứ 7 này tôi thấy sao mà dài lê thê. Cuối giờ học, tôi nhắn tin cho em bảo chờ tôi ở trên lớp, tôi có việc nói với em. Đợi mãi cũng đến lúc tan học. Lớp tôi về muộn hơn các lớp khác do còn một số công việc mà lớp chưa làm xong. Tôi hớt hải chạy lên tầng 3, không biết em có còn chờ tôi ở lớp không nữa? Thật may mắn, em vẫn ở đấy, vậy là em không quên lời nhắn của tôi . Tôi thầm mong em sẽ nhận lời đi chơi cùng tôi, nhưng mà đời không như mơ, không giống như trong mấy cái bộ phim tình cảm mà nhân vật nam đưa ra lời mời, nhân vật nữ e thẹn đồng ý. Haiz, đây là cuộc sống chứ không phải là bộ phim. -Quỳnh . Tôi gọi em. - Dạ. Em đây - Quỳnh này. Tối nay trung thu, em có đi đâu chơi không? - Sao anh lại hỏi thế ? - Anh muốn tối nay cùng em đi chơi trung thu . Có được không ? - Em xin lỗi , tối nay em đi cùng bạn em rồi. - Thế à, cũng không sao, em đi vui vẻ nhé. Nghe câu trả lời như vậy , lòng tôi cảm thấy thật buồn. Chào em ,tôi mệt mỏi bước đi lấy xe ra về. Tôi chợt nhớ lại mấy hôm trước tôi thấy em đi cùng một thằng nào đó, trông rất vui vẻ, giống như là bạn trai em vậy. Chắc tối nay em đi chơi với thằng đó. Chỉ cần nghĩ thế thôi là đã đủ để tôi cảm thấy rất buồn rồi. Chợt nghĩ lại mình cũng chẳng là gì của em,chỉ là quen biết nhau một cách tình cờ thôi. Tại sao em ấy lại phải nhận lời của mình nhỉ ? Tôi thật ngốc nghếch khi luôn nghĩ rằng em sẽ nhận lời mời của tôi. Vậy là lại thêm một mùa trung thu cô đơn, thật thất vọng. Về nhà, tôi nằm ngay ra ngủ cho quên đi mệt mỏi và nỗi buồn. Mởmắt ra thì đã là 10h tối rồi, tôi vẫn chưa ăn cơm nhưng tôi không cảm thấy đói. Mở máy tínhonline vào facebook, thấy tràn ngập ảnh trung thu, mà lại toàn ảnh các đôi với nhau nữa chứ. Xem được mấy ảnh thì tự kỉ, tắt máy kiếm cái gì đó ăn rồi đi ngủ tiếp. Trước khi chìm vào giấc ngủ, hình ảnh em cứ lơ mơ trongđầu tôi, nó ám ảnh tôi khiến tôi không thể dứ t ra được. Kệ tất cả,cứ ngủ một giấc là xong thôi mà. Nghĩ như vậy rồi tôi cũng thiếp đi luôn. .. .
[center] CHAP 5 [/center]
Vẫn tiếng chuông đồng hồ báo thức ấy, kệ, đưa tay tắt rồi nằm dài ra giường. Hôm nay chủ nhật nên cho phép làm biếng chút, tôi nằm đấy và suy nghĩ, suy nghĩ về đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Đang miên man suy nghĩ thì chợt điện thoại rung , cầm lên xem thì thằng Tùng gọi đi ăn sáng cùng cả lũ . Ờ thì đi, đằng nào cũng đang đói. Thế là tôi bật dậy, chuẩn bị đi ăn sáng. Chủ nhật mới có 7h thôi mà sao đôngthế, người ta kéo nhau lũ lượt đi chơi, còn mình thì vẫn lủi thủi một mình, thế có tội không cơ chứ. Đây rồi, quán phở đây rồi, đến nơi thì đã thấy cả lũ bạn mình ở đấy rồi,thằng nào mặt cũng tươi rói. Tôi bước vào và ngồi xuống, chưa ngồi ấm chỗ thì đã có đứa kíck đểu : - Ê ! T . Tối qua đi chơi vui k? - Tối qua nó đi đánh lẻ, có đi cùng anh em đâu. - Thằng này thế là không được. Mẹ nó chứ, bọn nó biết thừa là tôi không rủ được Quỳnh đi chơi nên mới nói thế mà, thế có tức không cơ chứ. Cả lũ nó ai cũng có gấu hết rồi, riêng mình tôi chưa có nên lúc nào cũng bị đemra làm đề tài bàn tán của chúng nó. Tôi nói : - Bọn mày biết hết rồi còn giả vờ.Đậu má - Anh em thông cảm cho mày mà=)) - Không việc gì phải suy nghĩ, thua keo này ta bày kheo khác . Thằng Ngọc nói chen vào. Đúng là mấy đứa bạn thân, buồn vui lúc nào cũng có nhau. Tuy ngoài miệng thì ăn nói có phần không hay cho lắm, nhưng bọn nó luôn sống rất tốt. Đúng khônguổng bạn bè 3 năm nay. - Thôi tao đói rồi gọi phở ăn đi mày. - Ờ. Tao cũng đói rồi. Cô ơi cho cháu 5 tô phở. Ăn uống no nê , cả bọn kéo nhauđi xem phim. Mấy lần trước xem phim toàn phim hành động, lần này chọn phim ma xem cho nó đổi vị. Trước khi xem thằng nào cũng to mồm kêu không sợ, đến khi xem thì thôi rồi, thằng gào, thằng hét, thằng bịt mắt... làm cho mấy người cùng xem ai cũngquay ra chỗ chúng tôi ngồi mà tròn mắt nhìn. Xem phim xong bọn tôi còn đi chơi thêm vài chỗ nữa, nói chung là ngày chủ nhật so happy. Nó làm tôi quên đi mọi buồn phiền, làm tôi có một khoảng lặng để suy nghĩ lại mọi việc và bắt đầu một tuần mới. Gác chuyện tình cảm sang một bên, tôi thấy ngày hôm nay thật ýnghĩa, tôi đã sống trong cuộc sống của chính mình, không bị những suy nghĩ vu vơ bám theo. Tôi thực sự rất vui. Ngày hôm nayđã khiến cho tôi nhận ra rằng , không có gì là không thể làm được, tôi đã say nắng em, và tôi quyết tâm thực hiện cho được những gì mà mình theo đuổi. Làm nốt mấy bài tập cuối cùng, tôi online đánh dota cùng mấy thằng bạn. Đánh được vài trận thì quit đi ngủ vì toàn gặp mấy thằng phá game hoặc host out... đến mà nản. Ngày mai là thứ 2, ngày đầu tuần, tôi hi vọng may mắn sẽ mỉm cười với tôi. Anh không nhớ tiếng yêu ấy đến từ lúc nào? Và anh không nhớ em đã chiếm lấy con tim anh như thế nào? Giờ chìm vào cơn mơ.. Tìm vào nỗi nhớ.. Làm sao để anh thôi không mơ về em... ? ... ... ... Quyết tâm tán đổ em. Tôi vạch ra kế hoạch cụ thể. Ngay hôm sau, tôi nhắn tin rủ emđi chơi. Tuy là hơi muộn nhưng có còn hơn không. Gửi tin nhắn đi rồi mà tôi cứ cảm thấy hồi hộpsao ấy, cứ lo em ấy không trả lời. Đợi mãi thì cũng có tin trả lời lúc 7h30 tối : - Hihi. Được ạ. Tý nữa 8h mình đi nhé. Trong lòng tôi mừng thầm, à, mà quên mất, mình đã biết nhà em đâu nhỉ? Vội nhắn lại : - À. Anh quên mất, nhà em ở khu nào nhỉ. - Chết. Em quên mất chưa bảo địachỉ , hihi , nhà em ở khu A, số nhà 35 đó . - Ủa. Thế thì nhà em gần nhà anhhả? Tôi hơi bất ngờ. Là hàng xóm của nhau mà lâu nay không biết - Hì. Hóa ra nhà anh cũng ở đó hả. Hihi. Trùng hợp ghê. Nhắn tin một hồi thì cũng đến giờ đi chơi. Tôi tắm rửa cho sạch sẽ rồi chọn bộ quần áo đẹp nhất mặc. Hị hị, đi cùng gái ít ra cũng phải diện tý chứ. À, quên mất, lấy lọ keo vuốt tóc của thằng anh làm phát. Xong xuôi, nhìn vào gương , chà, nhìn cũng khá bảnhtrai đấy chứ ( Tự sướng tý ). Xuống nhà, lấy ngay con xe và phóng đi. Vừa đến nhà em thì đã thấy em đứng trước cửa rồi, tôi lại gần và nói : - Chào em. Anh bận một chút nênđến hơi trễ. Hì Thấy em nhìn tôi một hồi, tôi hỏi: - Ủa. Bộ mặt anh có gì hả mà sao em nhìn anh ghê vậy. - Không có gì. Tại em thấy anh hơi khác so với bình thường thôi. - Khác là khác thế nào. ? - Haha. Bình thường em có thấy anh vuốt keo đâu, sao hôm nay lại làm thế. - À. Tại đi chơi với em nên anh muốn trông bảnh bao tý ấy mà. Hehe - Trông như này đi đường ối người mê ấy chứ. - Anh không dám đâu. Haha Xong rồi tôi chở em đi ăn kem, vào mấy cái khu vui chơi của thành phố. Tôi thấy kinh hãi nhất là vụ đi nhà ma. Chậc, chả là đi đường thấy người ta quảng cáo về Nhà Ma nhiều quá nên tôi cũng định vào xem thế nào. Tôi và em bước vào cổng, mua vé, mỗi người 20k . Tôi đưa luôn tờ 50k, trả cả 2 luôn. ( Gây ấn tượng chứ nhỉ ) Cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào đó là cái lạnh rợn người, híc, không khí nó cứ u ám, rồi thỉnh thoảng lại có mấy cái tiếng kêu kiểu ma rú hay cái gì đó vang lên.....
[center] CHAP 6 [/center]
Thứ 2, vẫn mấy cái hoạt động như mọi khi, thật phát chán. Đang ngồi chém gió với mấy thằng bạn trong hàng, bỗng điệnthoại kêu, mở ra thì thấy có tin nhắn của em : " Hôm trước em không đi trung thu được với anh,để tối thứ 7 này anh qua đón em đi chơi nhé " . Không thể diễn tả nổi cảm xúc của tôi lúc đó, tôi nhắn tin lại cho em thật nhanh, vừa nhắn mà tay vừa run, cứ tưởng đây không phải sự thật . Trời ơi, bây giờ mới có thứ 2, bao giờ mới đến thứ 7 đây, tôi cảm thấy ngày sao mà dài lê thê quá. Đang suy nghĩ lung tung thì có đứa đập vai,quayra thấy cả lũ cười toét cả mồm, hóa ra nãy giờ mình ngơ ngơ trong hàng làm trò cười cho bọn nó, nhục quá . Kệ bọn mày, ông đây không chấp, đang vui, tội gì bực cho mất vui . Cũng may là tuần này tôi bị học cả sáng lẫn chiều nên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, vì cứ theo một lịch định sẵn : sáng dậy - ăn sáng - đi học - học về - ăn trưa- chiều học - về- ăn tối - học - ngủ. Cứ như vậy tuần hoàn ,ít nhất cũng có việc giết thời gian, chứ không cứ ngồi đần đầnra thì tôi không chịu được. Cuối cùng sau bao ngày chờ đợi, thứ 7 cũng đến . Tối 7h30, tôi qua nhà đón em đi chơi. Em hômnay trông thật đẹp, chiếc quần jean bó sát chân, lại còn mặc áo mỏng tang nữa chứ, nhìn em mà máu mũi tôi cứ chực phun ra . Tôi cứ ngẩn người ra mà ngắm em, từ đôi môi đến khuôn mặt, mái tóc, tất cả đều thật quyến rũ, mùi hương của em tỏa ra làm tôi xao xuyến. Ngẩn ngơ một lúc thì em kéo tôi ra khỏi mộng tưởng : - T. Anh làm sao mà cứ đứng yên một chỗ thế ? - Anh..anh thấy em đẹp quá nên muốn nhìn em chút. - Xí. Làm như chưa thấy em bao giờ . Mình đi thôi anh. Hôm nay mượn được con xe máycủa thằng bạn đèo em, oai quá , chứ bình thường tôi chỉ đi xe điện . Chở em đến quán kem , tôi gọi 2 ly kem dâu và cam. Vừa ăn, mắt tôi vừa nhìn em, kì quá, muốn dứt mắt ra mà không được, em như thanh nam châm cứ hút tôi vào -Ăn đi chứ anh ? Em lên tiếng phá tan sự yên tĩnh. - Ừ, anh ăn đây. - Quỳnh này, em biết hôm nay emxinh lắm không ? Em không nói, chỉ đỏ mặt nhìn xuống. Nhìn em e thẹn như thế, tôi lại càng thấy thích em hơn. - À. Quỳnh này, sao hôm trung thu em lại không muốn đi cùng anh thế ? - Hôm đấy em bị mệt nên không đi đâu được. Nghe em nói vậy, tôi cảm thấy rấtvui, vui vì hóa ra em không đi cùng thằng kia, thế mà tôi cứ suynghĩ lung tung mãi. - Thế à, may quá. - Sao anh lại bảo thế? - Anh bảo may mà em không ra ngoài, nếu không thì lại bị ốm thêm - Tối đó anh có đi chơi không? - Không, anh ngồi nhà, vì không có ai đi cùng - Hóa ra vì em không đi mà anh cũng không đi chơi trung thu luôn à? Anh ngốc thế . Hihi Em cười, nụ cười của em như chứa đầy ma lực, nó khiến tôi muốn nhìn em cười mãi. - Em ăn kem đi, không kem tan hết bây giờ. - Anh cũng ăn đi, nãy giờ em đã thấy anh động vào ly kem đâu. Chết thật, nãy giờ quên ăn kem, nhìn vào ly kem vẫn còn nguyên . Thật là ngớ ngẩn. Tại hômnay đi cùng em nên tôi mới như vậy, chứ bình thường đi ăn với mấy thằng bạn thì tôi ăn nhanh vđ ra, loáng cái hết mẹ nó 2 ly rồichứ chẳng vừa ( đừng hiểunhầm là tôi tham ăn nha ). Ăn xong, em muốn đi xem phim .Tôi dẫn em đi xem phim 3D, phim kinh dị các thím ợ . Bộ phim tên là gì ấy nhở, à tên là :" Đồng nhi nhãn quỉ " . Mẹ, phim kinh dị của bọn Thái, sợ vãi mật ra, vừa xem vừa sợ, em thì nắm chặt lấy tay tôi, mấy người bên cạnh cũng hét ầm ĩ . Tôi cũng sợ lắm rồi, nhưng vì có em nắm tay nên giả vờ không sợ - Úi dời, thế mà cũng bảo là kinh dị ( Thực chất mình sợ bỏ mẹ đi , anh hùng rơm tý ). Tính con trai là thế mà, cứ có gái ngồi cạnh hay cầm tay là nổi máusĩ diện lên , tất nhiên không phải tất cả con trai đều như vậy, nhưng mà là đa số . Xem xong phim thì cũng đã 9h30 rồi, em muốn đi chơi thêm nữa vì mai là chủ nhật , thế là tôi đưa em đi lòng vòng qua mấy nơi rồi đưa em về. Trên đường về, em ôm lấy tôi làm tôi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phải tự chủ lắm tôi mới đưa được em về nhà. Trước khi về đến nhà em, tôi dừng xe lại , em thấy thế hỏi tôi : - Sao lại dừng xe thế anh? - Quỳnh này, anh có chuyện muốn nói với em. - Chuyện gì thế anh? - Anh thích em, thực sự rất thích em. Em hãy làm bạn gái anh nhé.
[center] CHAP 7 [/center]
- Ơ, anh ... Em có vẻ hơi bất ngờ khi nghe tôinói vậy. - Em hãy trả lời anh đi. Tôi vừa nói vừa cầm tay em như sợ em đi mất. Cảm giác lúc này của tôi thật hồi hộp, không biết em sẽ trả lời như nào. Tôi chỉ thấy em cúi xuống và hơi ngượng ngùng. Cuối cùng thì emcũng trả lời tôi : - Em đồng ý. Em nói giọng rất nhỏ, vừa đủ để tôi nghe thấy. Khỏi nói tôi sung sướng như nào khi nghe em nói như vậy, tôi ôm chặt lấy em, thì thầm vào tai em : - Cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh cơ hội được yêu em. - Em cũng yêu anh, ngốc ạ. - Mình về thôi anh, muộn rồi. Tôi đưa em về trước cửa nhà, chào tạm biệt em. Em bảo tôi về đi nhưng tôi nói muốn nhìn em thêm chút nữa. Em không nói màchỉ cười mỉm, sau đó em chào tôirồi bước vào nhà . Bóng em khuất sau cửa, tôi phóng xe về nhà, trong đầu quay cuồng hình ảnh của em, lúc em nhận lời yêu của tôi, tất cả thật nhanh chóng quá, cứ ngỡ như là mơ. Về nhà làtôi lăn ngay ra ngủ một cách ngon lành cho đến sáng luôn. Sáng chủ nhật thức dậy, vừa mới mở mắt ra thì điện thoại đã kêu lên : - Anh à, đi ăn sáng thôi anh, em đói quá rồi. - Chờ anh tý, anh vừa ngủ dậy mà. - Anh lười quá đi, ngủ nhiều quá thành con mèo đấy. - Anh thành con mèo thì em có yêu anh không? Haha - Anh mà thành mèo thì em sẽ là người đi tìm thuốc để biến anh trở lại bình thường - Em ngốc quá, làm sao mà anh thành mèo được? - Em ứ chịu đâu, ạnh trêu em. Hứ. - Thôi, anh sai rồi, anh qua đưa em đi ăn sáng coi như là chuộc lỗi nhé. Hehe Đến đây, tôi nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đón em đi ăn:X . Cảm giác thật khác lạ, cuối cùng thì ngày mai tôi cũng có thểưỡn ngực mà nói với mấy thằng bạn là tôi đã thoát khỏi kiếp FA. Mẹ bọn nó, xem lần này bọn mày còn trêu tao được không . Dắt cái xe ra, vừa mới ngồi lên xe, chưa kịp đi thì lại có điện thoại : - Alo? - T à? Còn nhớ mình không ? - Xin lỗi . Ai thế ạ? - Hương đây . - Hương nào nhỉ? Đệch, trường lớp mình hàng đống Hương, làm sao mình nhớ hết được nhỉ ? - T không nhớ à, Hương học cùng T năm lớp 9 đó. À, hóa ra là nhỏ ngồi cạnh mình năm cấp 2. Mà cũng nhanh thật, đã 3 năm trôi qua rồi, không biếtnhỏ có thay đổi gì không nữa. Từlúc lên cấp 3, tôi không còn liên lạc với nhỏ nữa, cũng không biết nhỏ đã chuyển đi học ở đâu. - À, T nhớ rồi. Thế Hương gọi T có việc gì không? - T có rảnh không, gặp Hương một chút nhé. - Xin lỗi, tý nữa T phải đi ăn sáng cùng bạn rồi. Để khi khác nhé. - Thế à, thế thì hẹn lần khác vậy. Tôi nghe giọng Hương thoáng cóchút thất vọng. - Hương này, sao lại có số của T thế ? - Hương hỏi mấy đứa bạn của T đó, thế Hương không được có sốcủa T à? - Không, chỉ là T hỏi thế thôi. Bây giờ T phải đi rồi, hẹn Hương lúc khác nhé, khi nào rảnh T sẽ gọi. Kết thúc cuộc gọi, tôi nhanh chóng đến chỗ Quỳnh, vừa đi vừasuy nghĩ về việc vừa qua. Sự việc thật lạ, người bạn sau 3 năm không gặp giờ lại đòi gặp mình, thật sự là không biết được như nào nữa. Thôi tạm gác chuyện đấy sang một bên, bây giờ là công việc mà một người bạn trai phải làm , đưa bạn gái đi ăn sáng . Có lẽ mọi chuyện sẽ rất êm đềm nếu như không cósự việc đó xảy ra.....
[center] CHAP 8 [/center]
Vừa đến nhà em, cứ tưởng bố mẹem không có nhà, tôi mở cửa héttoáng vào : - Anh đến rồi đây. Đệch, ai ngờ được là bố em ở nhà. Ông đang xem tivi, cũng may bố em tính tình hiền lành nên không làm gì tôi, chỉ hỏi tôi rằng : - Chào cháu, cháu là bạn của Quỳnh hả. - Dạ , dạ, vâng ạ... Tôi lí nhí trả lời, trong bụng vẫn thấy xấu hổ vì lúc nãy hành độnghơi quá. - Bác ơi Quỳnh đi đâu rồi ạ. - Nó vừa đi ra ngoài cùng bạn nó,chắc tý nữa về. Trời ơi, em hẹn tôi ăn sáng thế mà lại bỏ đi đâu không biết, bây giờ đối mặt với bố em phải làm sao đây? Mà thôi kệ, nói chuyện lấy lòng bố vợ tương lai trước , biết đâu lại hay . Nghĩ như vậy nhưng đang bí cách mở màn thì may quá, bác ấy nói : - Cháu biết uống rượu không, uống cùng bác nhé . - Dạ, rượu cháu biết uống sơ sơ, mà cháu không uống nhiều được. - Con trai phải mạnh mẽ lên chứ, nào, để bác vào lấy rượu bác cháu ta uống cùng nhau cho vui. Thế là bác ấy đi vào bếp lấy rượu,bỏ lại mình tôi ngồi đấy. Mãi bây giờ tôi mới có cơ hội nhìn kĩ ngôi nhà của em, lúc nãy nhìn từ ngoài vào chỉ thấy được ngôi nhà 4 tầng khang trang. Ngôi nhà rất gọn gàng, sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, bộ ghế sofa để giữa nhà, phía trước là cái tivi đời mới để cạnh 2 cái chậu hoa, ngoài ra còn mấy đồ trang trí nữa mà tôi không nhớ hết. Đang mải nhìn thì bố em đi ra, tay cầm theo chai vodka cùng mấy đồ ăn cùng. Nhìn chai rượu mà tôi nản luôn, từ bé đến giờ có biết uống rượu là gì đâu, lòng tự nghĩ quả này tự bóp mình cmnr - Nào, bác cháu ta uống thôi. Tôi từ từ rót rượu vào ly của bác và của tôi, tôi cố ý rót cho mình íthơn, sợ uống nhiều quá không hết. Bố em thấy thế liền bảo : - Sao thế, uống nhiều lên chứ. Vừa nói bố em vừa rót thêm vào ly của tôi, nhìn cái ly gần đầy toànrượu thì thôi rồi lượm ơi, chỉ sợ vừa cho vào đã phun ra, mất cái hình tượng với bố em quá. Nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng cố gắng phải uống cho hết ly rượu đó, không thì còn đâu sĩ diện con trai nữa - Dạ cháu mời bác ạ. Nói xong tôi nốc phát hết luôn, cảm giác thật khó chịu, vừa khe khé cổ vừa buồn nôn, tuy nhiên cũng cố kiềm chế để không nôn ra trước mặt bố em. Giả vờ bình tĩnh, tôi nói : - Bác ơi, loại này uống được lắm ạ. Nói thế thôi chứ tôi sợ bỏ mẹ, cứ lo bố em thấy tôi khen lại cho tôi uống phát nữa thì tôi chịu luôn. Nhưng cũng may, bố em thấy tôi có vẻ khó chịu khi uống rượu nên cũng không ép tôi uống nữa, bố em hỏi tôi : - Cháu đến tìm Quỳnh có việc gì không? - Dạ, cháu đến đưa Quỳnh đi ăn sáng thôi ạ. - Thế cháu là bạn trai của con Quỳnh nhà bác à? Nghe bác hỏi thế, tôi hơi ngượng, nhưng cũng không sao,đàn ông con trai với nhau mà, vì thế mà tôi cũng thấy thoải mái hơn và trả lời bố em : - Dạ vâng ạ. - Đã yêu nhau lâu chưa? - Mới từ hôm qua thôi bác ạ. - 2 đứa yêu nhau bác không cấm,chỉ cần 2 đứa không làm chểnh mảng việc học hành và cư xử chođúng chuẩn mực là được rồi. Hí hí, nghe bố em nói vậy, lòng tôi mừng thầm, vì lúc đầu cứ nghĩ là bố em sẽ phản đối chuyện chúng tôi yêu nhau cơ. Tôi ngồi nói chuyện với bác thêmmột lúc nữa thì em về. Tôi xin phép bác đưa em đi ăn sáng. Trên đường đi em có hỏi tôi : - Lúc nãy anh chờ em có lâu không? - Không, anh ngồi nói chuyện vớibố em, vui lắm. - Em đi cùng con bạn ra chỗ shopquần áo xem đã có quần áo mới chưa, mải mê thế nào lại quên mất là anh đang chờ em. Em xin lỗi . - Hứ, biết có lỗi thì phải làm gì không? - Em biết rồi, để tý nữa em đền bù cho. Làm nũng quá đấy. Nói rồi em ôm lấy tôi, một cái ôm đủ khiến tôi cảm nhận được hơi ấm, tình cảm của em giành cho tôi. Tôi cũng muốn ôm lại em lắm, nhưng mà nếu buông tay lái ra mà ôm em thì cả 2 sẽ được ôm nhau cùng vào bệnh viện . Biết em thích ăn xôi, tôi đưa em đến quán xôi mà tôi biết,xôi chỗ này ăn rất ngon, có đầy đủ mọi loại như xôi đỗ, xôi cẩm..... muốn gì có đấy, với lại đây là quán quen của tôi nên không phải chờ đợi để có xôi ăn - Vào đây em, mình ngồi bàn này.Em ăn xôi gì nào? - Em ăn xôi chè. Em thích ăn loại này từ bé rồi. - Cô ơi, cho cháu một bát xôi chè,một bát xôi cẩm Đang ngồi ăn cùng em ngon lànhthì nhìn ra ngoài, thấy thằng cờ hó Mạnh đèo con ghệ của nó vào, mẹ thằng này nó hay xoáy đều mình lắm, ngồi cạnh nó có khi mình đếk ăn được miếng xôi nào, cầu mong nó đừng ở gần tôi. Nhưng dường như trời không có tai thì phải, nó cùng con ghệ nó ngồi ngay cạnh bàn tôi, đậu má. Thằng cờ hó đấy nhìn thấy tôi, bèn oang oang nói: - Thằng này, đi ăn mảnh không gọi anh em hả? Ai đây? Mày tán đổ rồi à? Đệch, mày hỏi liền như thế có bố tao cũng không trả lời được. Tránh phiền phức , tôi bảo em ănnhanh lên rồi tôi cùng em đi về, chứ không ngồi thêm chút nữa thể nào tôi và em cũng trở thànhchủ đề để nó nói lung tung. - Cô ơi cháu trả tiền , một bát xôi chè và xôi cẩm ạ. - Của cháu 20.000 đồng. - Đây, tiền đây ạ. Bước ra ngoài, tôi đưa em về nhà, vì em chuẩn bị phải đi học thêm. Trước khi em vào nhà, tôi ôm em vào lòng, chỉ cần một cái ôm cũng là quá đủ đối với tôi. - Được rồi anh, để em vào chuẩn bị đi học nào
[center] CHAP 9 [/center]
Tôi buông em ra, nhìn em bước vào nhà. Vẫy chào em, tôi phóng xe đi. Trên đường về, tôi rẽ vào quán hát một chút, vì lúc nãy mấythằng bạn nhắn tin cho tôi bảo qua quán hát cùng bọn nó. Vừa bước chân vào phòng hát thì tôi được phen ngớ người, ai kia?..... Ơ kìa, Hương? - T à, thật trùng hợp nhỉ. Sao T lại ở đây ? - Mấy thằng bạn gọi T đến, khôngngờ lại gặp Hương ở đây Chà, 3 năm không gặp nhìn Hương thay đổi hơn hẳn, da trắng hơn, ăn nói nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, mà điều thay đổi đặc biệt hơn là...., tôi không nói chắc ai cũng biết nhỉ . Đang nhìn Hương thì thằng Tùng lôi tôi vào chỗ : - Đm, đến mà chưa làm chén nào? Chú khinh anh em à? - Tao vừa đến, đưa chén đây. Lại thêm một vụ rượu chè bung bét nữa, trời ơi, tôi đâu biết uốngrượu mà bọn cờ hó này cứ bắt uống, chết mất. Cuối buổi hát thằng nào thằng nấy đều phê rượu cả. - T say rượu à? Giọng Hương nhỏnhẹ hỏi tôi. - Ừ, tại T không biết uống, với lại bọn nó bắt T uống nhiều quá. - Có cần Hương đưa về nhà không? - Không cần đâu , T vẫn đi về được mà. - Nếu thế thì T về cẩn thận nhé. Trên đường về, tôi vẫn không biết tại sao Hương lại quan tâm tôi đến như thế. Xa nhau đã hơn 3 năm rồi, tôi tưởng Hương đã quên tôi rồi chứ. Thú thật là hồi học cấp 2, đúng là tôi có tìn cảm với nhỏ Hương, lúc đấy nhỏ làm lớp trưởng, vừa học giỏi vừa xin gái, biết bao thằng theo đuổi nhỏ mà nhỏ không chấp nhận. Tôi cũng không biết là nhỏ có tình cảm với tôi không nữa, nói chung là lên cấp 3 là tôi không còn thông tin gì về nhỏ nữa. Do quá mệt sau 2 vụ uống rượu vừarồi, về đến nhà là tôi lăn ra ngủ ngay, đến khi tỉnh dậy thì đã là 4h chiều rồi, kinh thật, mình ngủ phát từ 11h trưa đến tận bây giờ. Tỉnh dậy, trong đầu vẫn hơi nhức, xin chừa lần sau không dám uống nhiều như này nữa. Cầm điện thoại lên thì thấy có 2 tin nhắn mới, mở ra xem thì 1 của Quỳnh, một của thằng Mạnh, thằng Mạnh thì khỏi tính tiền rồi, thằng này nt cho tôi thì toàn là hỏi mượn tiền tôi thôi . Mởtin của Quỳn ra thì nội dung như sau :" Anh T ơi, sáng mai qua đưa em đi học nhé " . Ầu , thế là lại có cơ hội đi cùng em rồi, sao mà sướng thế không biết . Tôi nhắn lại cho em : - Sáng mai 6h30 chờ anh ở nhà nhé. - Vâng, anh nhớ qua đó. - Anh tất nhiên là sẽ qua rồi, chỉ sợ có ai đó cho anh leo cây như sáng nay thôi. - Hứ, sáng nay em lỡ quên mất mà. Với lại em đền bù cho anh rồi còn gì - Rồi, cưng của anh, sáng mai anh sẽ qua đón em - Thế mới là bạn trai của em chứ:X Vừa mới cất cái điện thoại đi được một lúc thì nó lại kêu , đậu má, muốn yên tý cũng không được. - Alo? - Dota không mày, có kèo này. - Chờ tao tý, onl liền. Khỏi nói, chứ có kèo đánh dota làtôi ghiền nhất .Online lao ngay vào cuộc chiến. Đánh đến 7h thì chán quá, out đi ăn tối. Bố mẹ lại đi vắng rồi, chán quá, đi ăncơm rang vậy. Nghĩ thế nên tôi phóng ra quán cơm rang gần trường, chà, tối nay vắng quá, thế là thoải mái chọn bàn rồi. Tôi chọn một bàn cạnh cửa sổ, chỗ này rất tiện quan sát ra bên ngoài. Ngồi nhấm nháp đĩa cơm rang, tôi lơ đễn nhìn ra bên ngoài, trời mưa lất phất nên cũng ít người ra ngoài . Chợt tôi thấy ai đó, nhìn dáng rất quen từtừ tiến đến quán cơm, vì mắt cận nên tôi không rõ đó là ai, chỉ khi người bí ẩn đó bước vào quán, tôi mới biết đó là Hương. Hương hình như nhìn thấy tôi nên tiến về bàn tôi ngồi, hỏi : - T cũng ăn cơm rang à? - Ừ, hôm nay bố mẹ T đi vắng, ở nhà lại lười nấu cơm nên ra đây ăn luôn cho nhanh. - Hương cũng thế, hihi. Hai đứa ngồi ăn cùng nhau, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ, những câu chuyện hồi cấp 2 bây giờ kể lại sao mà buồn cười quá . Bỗng nhiên Hương hỏi tôimột câu : - T này, T đã có bạn gái chưa? - T có rồi, sao tự nhiên Hương lại hỏi như vậy. - Hương tò mò nên hỏi thôi, tại sáng lúc đi hát Hương thấy T đi một mình nên nghĩ vậy. - Thế Hương đã có bạn trai rồi à? - Hương có, nhưng mà đã chia tay nhau rồi. Nói đến đây tôi thấyHương thoảng chút buồn. Tôi không biết nói gì, chỉ biết động viên Hương cố vui lên thôi. Đến đây câu chuyện giữa chúng tôi trầm xuống, có lẽ ai cũng có khoảng riêng để suy nghĩ nên tôicũng không dám nói nhiêu nữa. Chỉ quanh đi quẩn lại mấy câu chuyện cũ, thi thoảng pha chút vui đùa. 2 đứa ăn xong thì đã 8h,tôi nói với Hương là tôi phải về trước để chuẩn bị cho ngày mai, Hương cũng nói : - Hương cũng phải về rồi, chào T nhé. Bóng Hương đi khuất, tôi cũng phi xe về nhà. Vừa vào phòng, nhìn thời khóa biểu ngày mai vớiđống sách vở là tôi đã hoa cả mắt. Cũng may là ngày mai bài không nhiều lắm, tôi ngồi vào bàn học một lúc là đã làm xong hết bài tập. Nhìn đồng hồ, mới có9h30, thôi đi tắm phát rồi đi ngủ luôn cho khỏe, ngày hôm nay mệt quá rồi.....