Chương 21 chủ xe bị đụng
Tử Mặc vừa muốn đuổi theo, lại vừa trù trừ do dự mà dừng bước lại. Yêu nhau đã 7 năm, anh biết rõ rằng bỏ rơi Tề Hoan Hoan, sau này nhất định không thể kiếm được một người toàn tâm toàn ý lo lắng cho anh chu toàn như cô đã từng làm. Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ,còn muốn rất nhiều, thật vất vả mới gặp được một người có gia thế như Diêu Tinh Tinh, không lẽ lại buông ra? Thực sự cơ hội này có thể giúp anh đỡ mười mấy năm phấn đấu. Điều này thì Tề Hoan Hoan không thể mang lại cho anh được. Mà Diêu Tinh Tinh cũng không phải gà mờ, vì thế anh không thể chơi trò bắt cá 2 tay được. Suy đi tính lại, anh quyết định tạmthời lựa chọn Diêu Tinh Tinh. Hoan Hoan bước ra khỏi nhà, liền thấy Lôi Lôi đang chờ cô ngay trước cửa. Nhìn thấy cô từ trong bước ra, LôiLôi lo lắng hỏi: “Bạn không sao chứ, Hoan Hoan?" "Mình không sao! Không phải là thất tình mà! Mình là người chủ động chia tay, thế nên có gì đâu mà đau khổ?" Hoan Hoan cười cười tự giễu mình. Không muốn đụng chạm vào nỗi đau của bạn, Lôi Lôi mấp máy miệng hỏi lạc qua chuyện khác: “Vậy kế tiếp bạn tính như thế nào? Vẫn ở khách sạn à?" "Phải tìm nhà trọ chứ! Nhưng chuyện này có muốn gấp cũng không được. Mình đã đăng tin tìmnhà trên mạng rồi!”- Hoan Hoan vừa lái xe vừa nói. "Ừ... Nếu không bạn cứ đến nhà mình ở tạm cũng được mà?”. Lôi Lôi nói. "Sao thế được! Mình không muốnlàm kỳ đà cản mũi bạn và Lượng Tử đâu!" - Hoan Hoan thẳng thắn lắc đầu. Lượng Tử là ông xã của Lôi Lôi, vợchồng son mới cưới được hơn nửa năm. Nếu trước kia không dời đến ở cùng Tiếu Tử Mặc, HoanHoan hẳn nhiên sẽ vẫn sống nhờ tại nhà Lôi Lôi. "Nhưng…” - Khuôn mặt Lôi Lôi đầy u sầu, lo lắng Hoan Hoan ở khách sạn không an toàn. "Đừng lo lắng, mạng của mình tốt lắm, hơn nữa phòng ốc ở đó cũngrất tốt!" Đang nói, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hoan Hoan tưởng Tiếu Tử Mặc, bèn không thèm để ý. Một hồi lâu, điện thoại lại gọi tới, Lôi Lôi liếc qua nhìn, là số lạ hoắc, liền thay Hoan Hoan bắt máy. "Này! Bạn làm gì thế? Sao lại nhậnđiện thoại của mình…” - Hoan Hoan sốt ruột la lên. Ai ngờ, Lôi Lôi đưa tay lên miệng khẽ “suỵt” rồi bấm nút trả lời… "Là cô đụng phải xe của tôi phải không?" Điện thoại bên kia truyềnđến thanh âm thật dễ nghe, ngữ điệu chậm rãi ôn hòa, không hề có ý trách móc hay nóng nảy. Nhưng Lôi Lôi lại không biết chuyện đã xảy ra, ngẩn người, bịt loa, quay đầu nhìn về phía Hoan Hoan: “Bạn đụng phải xe của người khác?" Hoan Hoan nghe vậy, bừng tỉnh, vội tấp xe vào ven đường. Sau đó vội chộp lấy di động nói: “Vâng, thực xin lỗi, thực xin lỗi, cảm phiền ông đi sửa, tôi hoàn tiền, được không?" "Cũng chỉ có thể như vậy, tôi làm sao tìm được cô? Cô làm tại tập đoàn Thị?" "Đúng vậy, tôi tên là Tề Hoan Hoan”. "Tề Hoan Hoan? Còn tôi tên Khưu Thiểu Trạch” – Anh ta khẩu khí cóẩn chứa nụ cười nhẹ nhõm: “Tốt lắm, khi nào công ty bảo hiểm liênhệ, tôi sẽ báo cho cô cùng đi”. Hoan Hoan nhẹ nhàng thở ra: “Vâng”. Hoan Hoan cảm thấy như vừa giải quyết xong một việc đại sự…cô chỉ sợ gặp phải người tính tình nóng nảy, bây giờ thấy người ấy ôn hòa dễ nói chuyện, vậy thì dễ giải quyết rồi. Cô lưu số điện thoạilại, nhưng lại quên béng mất tên anh ta, bèn lưu đại là "Người bị đụng xe" . Khưu Thiểu Trạch cúp điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Huân, cười nói: “Nhữngchuyện này là thế nào đây ông? Đột nhiên đối với cô Tề Hoan Hoan này lại cảm thấy hứng thú như vậy? Đón cô ta về đảm đương chức vụ Quản lý bộ phận dịch vụ khách hàng VIP còn chưa đủ, lại còn vì cô ta mà ngay cả chiếc xe Bugatti cũng không cần?" Trần Huân lắc lắc chén rượu trongtay, chất lỏng màu đỏ sóng sánh, rồi từ tốn: “Ông không phải mơ ước nó đã lâu rồi sao? Vậy thì vừavặn hợp ý ông rồi”. Khưu Thiểu Trạch lắc đầu, biết Trần Huân luôn luôn tự ý quyết định, suy nghĩ kỳ bí không ai đoán ra. Trần Huân lại lơ đễnh khẽ cắn môi, tưởng tượng ngày mai nàng thấy anh thì sẽ có thái độ như thếnào?
Chương 22 giám đốc chi nhánh
Mới ra khỏi cửa, Hoan Hoan đã nhìn thấy một chiếc Bugatti sang trọng lướt qua, mà cái chụp đèn phía trước thì bị vỡ nát... Chiếc xe này quá quen thuộc, cảnh tượng đụng xe đêm đó ngaylập tức hiện ra trước mắt. 10 phần xác định chiếc xe này chính là chiếc đã bị cô đụng phải. Không ngờ chiếc xe vừa lướt qua cô không xa, bỗng lại chậm rãi lui trở về dừng trước mặt cô. Hoan Hoan hơi giật mình. Hỏng bét, đã bị bắt thóp rồi! Cửa kính hạ xuống, lái xe nhẹ nhàng thanh lịch, đeo một đôi mắt kính gọng đen, nhìn cô khẽ mỉm cười. Hoan Hoan sửng sốt, đây chẳng phải chính là người đàn ông đã phỏng vấn cô hôm qua sao? Không ngờ anh lại chính là chủ nhân chiếc xe này… Anh hơi nhướng mày, ướm hỏi: “Tề tiểu thư, tôi chở cô một đoạn đường được không?" Hoan Hoan khách khí cười cười: “Vậy thì làm phiền anh”. An tọa lên chỗ phó lái, Hoan Hoan xin lỗi nói: “Ngày hôm qua thật sựlà rất xin lỗi, tôi sơ ý quá ... Đúng rồi, sao anh chưa mang xe đi sửa? Thật may gặp anh đây, tôi xin bồi thường cho anh”. Khưu Thiểu Trạch khẽ cười, dù cười hay không cười, điệu bộ của anh cũng rất tao nhã, hiền hoà. Những tuýp người này nhìn chung đều có tính cách mềm dẻo,không phải loại khinh người, tương đối dễ tiếp xúc. Hoan Hoan thấy mình thật may mắn khi đụng phải người chủ xe hiền lành như anh, cô nhanh chóng mở bóp lấy tiền. Anh cười lớn: “Không cần, tôi không phải tìm cô đòi nợ, huống chi còn không biết nên đòi bao nhiêu. Khi nào bảo hiểm gọi, tôi sẽ báo cô. Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, cảm giác thế nào?" Lộ trình không xa lắm, xe rất nhanh đã vào tới gara. Ánh sáng trở nên mù mờ yếu ớt. Hoan Hoan hơi nghiêng đầu nhìn anh. Có thể là do cặp kính đen, cô bất chợt cảm thấy anh có một chút gì đó rất giống Tiếu Tử Mặc, ôn hòa, điềm đạm. Cô giật mình, kinh ngạc cho ý nghĩ của mình. Chẳng lẽ cô vẫn còn có chút gì mong đợi nơi Tiếu Tử Mặc sao? Thế nhưng có buồn cười quá không khi mong muốn kiếm tìm bóng dáng của anh nơi một người đàn ông hoàn toàn xa lạ? Lúng túng thu hồi ánh mắt, mím môi, che dấu trạng thái kích độngcủa mình. "Tạm được” - Cô gật đầu trả lời: “Xin hỏi anh ở Thị làm chức vụ gì…”. "Giám đốc chi nhánh, Khưu Thiểu Trạch”. Anh lấy từ túi áo ngực ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, cười thật thoải mái, tựa hồ như làn gió xuân tươi mát vậy. Quả thật là người lãnh đạo tốt, Hoan Hoan thầm nghĩ thật may mắn khi thủ trưởng của cô vừa lịch sự, hiền hoà lại hào phóng, hẳn không phải là một người khóhòa đồng. "Cô lên văn phòng trước nhé! Chút nữa sẽ gặp nhau ở phòng họp, tôi sẽ giới thiệu cô với mọi người, được chứ?" Anh dừng xe trước cửa thang máy. "Vâng” - Cô biết, cùng người lãnh đạo đi vào công ty, ai nhìn thấy đều sẽ hiểu lầm. Xem ra anh thật cẩn thận, ý tứ. Hoan Hoan chú ý tới vừa rồi anh tự xưng là giám đốc chi nhánh, xem ra tổng tài Huân quả thực không ở trong nước. Không đượcdiện kiến người lãnh đạo thần bí, quả thực có chút tiếc nuối. Thời gian họp cũng không lâu, Hoan Hoan tự giới thiệu về bản thân thật đơn giản, sau đó Khưu Thiểu Trạch tuyên bố giải tán. Jessyca - Quản lí bộ phận nhân sự,hướng dẫn cô đi đến văn phòng của mình tại lầu 9. Jessyca có vẻ là một người mạnh mẽ. Cô nói ào ào nhưng Hoan Hoan chỉ nghe rõ ràng một câu: “Bộ phận của cô có hai người, ngoài cô ra, còn có một người nữa là trợ lý của cô”. Hoan Hoan ngạc nhiên, một tập đoàn khách sạn hoành tráng như thế này mà bộ phận dịch vụ khách hàng VIP chỉ có hai người thôi sao? Nói ra ai tin được cơ chứ?
Chương 23 thế giới của hai ta
Cô hồ nghi đi theo Jessyca vào văn phòng. Cẩn thận nhìn quanh, văn phòng ước chừng bảy tám chục thước vuông, rộng lớn lại sáng sủa, đầy đủ cả vật trang trí, còn có phòng trà nước nhỏ. Bàn làm việc của cô tựa sát cửa sổ, bên ngoài là một khoảng không ánh nắng chan hòa. Hoan Hoan tươi cười, văn phòng mới như vậylà rất vừa lòng. Liền một giây sau, nụ cười của cô liền đông cứng lại. Bên ngoài văn phòng có bước chân đi tới, bỗng nghe thấy Jessyca hô to: “A, Trần Huân, cậu tới thật đúng lúc. Mau tới đây ra mắt tân thủ trưởng Tề Hoan Hoan”. Nghe vậy, cô không thể tin vào taimình, quay đầu nhìn về phía cửa. Không phải kẻ đang toét miệng cười kia chính là con sói hám sắc Trần Huân sao? "Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Hoan Hoan tức giận tới mứcphát run. Thế này mới nhớ tới ngày hôm qua muốn tìm hắn ta thanh toán. Cuối cùng vì vui mừng quá mà quên mất thâm cừu đại hận, vô cùng nhục nhã! Chỉ một thoáng, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng đổi ra đỏ bừng giận dữ, tư thế như sẵn sàng nghênh chiến, cực kỳ giống một con bò tót nhìn thấy mảnh vải đỏ vậy! Anh ta thì lại cười cười không nói,lạnh nhạt thong dong, ung dung yên lặng nhìn bộ dáng của cô. Khuôn mặt tươi cười thật xấu xa, cặp lông mi đậm cũng hơi nhướn lên như gợn sóng, giống như có chút cười cợt. Thật giống ánh trăng trong một đêm thanh vậy, rất tuyệt mỹ nhưng cũng thật tà mị. Hoan Hoan bị cái tà mị kia làm chotóc gáy dựng đứng, ngọn lửa tức giận cũng tắt ngúm, ngược lại còn có chút sợ hãi. Jessyca hết nhìn Hoan Hoan lại quay qua Trần Huân, tò mò hỏi: “Hai người ...quen nhau?" Hoan Hoan lập tức thất kinh đổ mồ hôi lạnh, đang muốn trả lời lạibị anh mau lẹ buông lời trách móc: “Đúng vậy, chúng tôi có quen nhau! Chẳng những quen, còn ah... Ah ah..”. Lời còn chưa dứt, cái miệng của anh đã bị niêm phong. Nguyên lai,không biết Hoan Hoan bằng cách nào đã đứng ngay bên cạnh anh, một tay gắt gao túm lấy cổ của anh, tay kia thì bịt kín miệng anh. Cô ngượng ngùng cười, vội vã giải thích: “Chúng tôi hôm qua mới biết nhau, không quen... Không quen, ha ha..”. Đúng là giấu đầu lòi đuôi, Jessyca bĩu môi, nhưng không truy đến cùng. Ánh mắt sắc bén đảo qua hai người, nhắc nhở: “Tôi nói trước. Tập đoàn Thị không phải một công ty nhỏ bình thường. Hơn nữa còn có văn bản quy địnhrõ ràng: không cho phép có tình cảm luyến ái trong văn phòng, haingười chú ý một chút”. Hoan Hoan vội vàng bỏ tay ra, gương mặt hoan hỷ tột đỉnh. Tuy nhiên, để Jessyca nghĩ 2 người có chuyện ám muội, cô cũng có vài phần áy náy. Vì thế, cô trợn tròn mắt lên, hung hăng nhìn chằm chằm gã trai bêncạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Jessyca, xin chị yên tâm, loại sự tình này nhất định sẽ không phát sinh ở bộ phận của tôi!”. "Được! Vậy là tốt rồi!” - Jessyca mặt không thay đổi, gật đầu: “Vậyhai người bắt đầu làm việc đi”. Chờ cô ta đi ra ngoài, Hoan Hoan mới thở dài một hơi nhẹ nhõm. Có người lại không biết thân phận, bằng cách nào thần không biết quỷ không hay, đã sán đến gần bên người cô, ghé sát vào tai cô thì thầm: "Hoan Hoan, đây là thế giới của riêng hai ta…”
Chương 24 ăn người ta phải có t. Nhịêm
Anh thở nhẹ vào mang tai cô, mùihương thơm ngát lượn lờ bao bọc lấy cô, thấm sâu hòa quyện vào hơi thở của cô, đó là một loại hương thơm làm người ta vui vẻ, thoải mái, mơ mơ, thực thực... Toàn thân run rẩy phiêu bồng, nhưng ngay lập tức lý trí đã ghìm cô lại. Tim đập mạnh, cô lớn tiếng khiển trách anh: “Không nghe thấy vừa rồi chị Jessyca nói cái gì sao? Nếu ngươi dám gần ta chút nữa, ta sẽ..”. "Em sẽ làm gì?" – Vừa nói anh vừatiến sát hơn về phía cô - “Anh cũng đã là người của em rồi, em còn đối xử với người ta như vậy sao?”. Không chỉ có thế, anh còn chớp chớp mắt, rồi cúi mặt xuống đất như sắp khóc đến nơi. Nhìn thật giống 1 đứa trẻ đang bị mẹ mắng… Hoan Hoan hít sâu 1 hơi. Tên này thật sự là được voi đòi tiên! Trần Huân vụng trộm liếc cô một cái, cặp lông mi dài của cô đang run rẩy, mặt đỏ bừng. Vì thế lại tiếp tục dùng lời thật nghiêm trọng trách móc: “Không được, em ăn người ta rồi thì phải có trách nhiệm. Làm sao có thể ăn sạch sành sanh rồi lại còn hung bạo... Người ta... Người ta …vẫn là còn trinh nguyên…”. "Cái gì! ? Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn…” - Hoan Hoan khóe miệng giật giật. Anh ngại ngùng che mặt gật gật đầu, đôi bàn tay thon dài đưa lên che gương mặt đỏ bừng, nghẹn giọng... Thật vất vả mới khống chế được bản thân mình không phát ra tiếng cười, anh ngoái đầu nhìn lại,đôi mắt ma mị: “Hoan Hoan, em nói phải làm sao bây giờ?" "..”. Hoan Hoan cứng họng dại ra tại chỗ. Người luôn luôn mồm miệng lanhlợi như cô, thế mà cũng tìm không ra bất cứ lý do gì phản bác.Đương nhiên, cô không biết sự tình từ đầu đến cuối, nhưng tuyệtđối không tin Trần Huân cũng không ổn. Người cô không tin chính là bản thân mình. Người uống say không phải người bình thường, phụ nữ uống say càng không phải là người bình thường.Nói không chừng cô thực đã làm những chuyện tày trời thì sao? Chuyện này cũng đã từng xảy ra với cô. Hồi học đại học cũng có một lần cô uống say, sau Lôi Lôi kể lại: cô đã ở trong hành lang ký túc xá nữ vừa cười to vừa múa thoát y. Sau đó cô xấu hổ đến mức ba ngày không dám ra khỏi cửa! Còn có một chuyện nữa là các cô bên phòng Tiểu Đào – sát vách phòng ngủ của cô, cả đêm ấy không sao ngủ được vì bên này cô hát hò, lảm nhảm cả đêm, báo hại họ phải qua ngủ ké phòng khác, đến sáng hôm sau mới dám quay về. Vì chuyện này, cô bị khoác lên cái danh hiệu "Nữ thần say rượu". Ước chừng 70-80% sinh viên khoa Khách sạn biết danh hiệu ấy của cô. Cho nên cô hạ giọng, nói: “Trần Huân! Muốn ta chịu trách nhiệm cũng được thôi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!" Tên kia mắt sáng lên, cười nói: “Điều kiện gì?" "Ngươi không được phép đem chuyện giữa chúng ta rêu rao khắp nơi. Nhất là ở đây!" Anh nheo nheo mắt, mắt ánh lên nét tinh quái. Hoan Hoan ơi là Hoan Hoan, làm sao em đấu lại Trần Huân này cho đặng? Ngoan ngoãn chui vào rọ đi thôi! Khẽ liếm môi, anh ta vuốt cằm trả lời: “Được, anh đáp ứng”. Không gian rơi vào yên lặng. Trần Huân nhẹ nhàng ve vuốt mấy sợi tóc lòa xòa bên tai cô, ngón tay quấn quấn lọn tóc: “Khi vui quên cả đất trời...” Hoan Hoan như hóa đá, cúi đầu không dám thở, cảm nhận được từ anh truyền đến một cảm giác thật nguy hiểm, hơi thở như quấnchặt lấy thân thể cô. Lại tới nữa, lại tới nữa, cái loại cảm giác này lại tới nữa… Động tác của anh vô cùng thân thiết và tự nhiên, hữu ý mà như vô ý, đầy mê hoặc. Một chút động tác nhỏ cũng có thể khiến cô thất điên bát đảo. Anh chàng này như nhìn thấu tâmcan cô vậy, nhất định cũng đã thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô. Anh khẽ cười, nhẹ nhàng buông tóc cô ra… Liền sau đó ghé sát tai cô thì thầm: “Hoan Hoan, anh đã đáp ứng yêu cầu của em, vậy em tính chịu trách nhiệm với anh như thế nào đây?" .
Chương 25 vừa đấm vừa xoa
Thoáng suy nghĩ nhanh trong đầu, đôi mắt to chớp chớp, cô ngẩng lên nói: “Gấp cái gì mà gấp,chị đây là cái loại nói không giữ lời hay sao? Hai phần hậu lễ cho ngươi. Thứ nhất, cho ngươi nhiềuquyền lợi hơn 1 chút, cụ thể: được thêm thời gian nghỉ làm, nhưng không vượt quá 2 tuần, đây chính đãi ngộ tốt mà nhân viên khác khó lòng có được. Thứ hai, mỗi tháng ta cấp thêm cho ngươi một ngàn tệ. Như thế nào? Người hài lòng chưa?" Cô ngầm rủa: Khá khen cho ngươilòng tham không đáy, Trần Huân, ta không bắt ngươi chịu trách nhiệm mà ngươi còn dám làm ngược lại với ta! Vừa ăn cướp vừala làng. Được, ngươi chờ đấy! Chờchị chậm rãi giáo huấn ngươi. Chờ cơ hội tốt, chị đây sẽ tìm lý dokhai trừ ngươi! Người giảo hoạt như Trần Huân làm sao không nhìn ra bụng dạ của cô? Anh ta nhíu mày lại nói: “Hoan Hoan, em thật tốt. Nhưng em biết đấy, anh cũng là người mới vào đây làm việc, nếu giờ giấcthất thường thì biết giải trình thế nào? chi bằng..”. Anh đột nhiên dừng lại, cười cườinhìn chăm chú vào Hoan Hoan. Côbị anh nhìn sợ nổi da gà, gò má đỏ ửng. Không biết là bởi vì chột dạ, hay là bởi vì thẹn thùng. Cô nhịn không được lui ra phía sau, lui ra phía sau, lui nữa về sau,mà anh lại từng bước, từng bước,lại một bước dần dần lấn tới gần. Ngay lúc cô định ỷ vào vai vế là thủ trưởng của anh để nổi giận thì anh lại dừng chân, chuyển đề tài: “Chi bằng... đem ngày nghỉ đó quy thành tiền thưởng cho anh đi, Hoan Hoan?" Sao? Hoan Hoan sửng sốt, đôi giày cao gót nhất thời mất thăng bằng, lảo đảo một chút cô mới lấylại ổn định. Tên Trần Huân này, quả nhiên không phải loại người tốt! Anh ta đến Thị không phải là vì đi làm nuôi sống bản thân, mà là xảo trá bắt chẹt cô sao? Chán nản, cô nói: “Trần Huân! Ngươi đừng có được voi đòi tiên, đừng quên ngươi chỉ là trợ lý, chỉ cần Tề Hoan Hoan ta mất hứng, chưa chừng ngươi sẽ bị đuổi việc đó nha!" "Hoan Hoan, anh chỉ đề nghị thôi mà, em không đồng ý thì thôi” - Anh ta vẫn rất khoan thai, tuyệt nhiên không có chút sợ hãi. Hai tay đút túi quần, đủng đỉnh nói: “Oa, nhàn rỗi nhàm chán nên ta ôn chút chuyện cũ nha! Chính là chuyện em uống say, vốn tưởng em thục nữ uống say rồi thì sẽ không biết gì, không ngờ em mạnh bạo cuồng nhiệt, vừa quát tháo vừa điên cuồng như muốn nuốt anh vào bụng vậy đó. Đáng thương cho anh toàn thân đến bây giờ còn bầm đen hết mình mẩy, không tin anh cho em xem... Em nói xem, nếu như bị người khác nhìn thấy, anh phải ăn nói làm sao đây?" Hoan Hoan nghe được hết hồn, trong lòng như có đám mây đen thổi qua. Càng làm cho cô nổi điên chính là,tên vô liêm sỉ ấy bắt đầu cởi quần áo, cực lực muốn chứng minh những lời anh ta nói đều là sự thật. "Dừng lại!" - Hoan Hoan lập tức kéo lấy cổ áo của anh ta, không cho tiếp tục hành vi thô bỉ - “Thôi được! Ta quy ra tiền cho ngươi!" "Bao nhiêu?" "Hai trăm!" Cô xem như bất cứ giánào cũng đồng ý phứt đi cho rồi, miễn là hắn ta không nói lung tung là được. "Chỉ hai trăm? Hoan Hoan, anh còn zin nha... Đời thanh xuân của gã trai trẻ này chỉ đáng giá đó thôi sao?" "Năm trăm!" - Hoan Hoan khóe miệng giật giật – “Ngươi còn zin? Có quỷ mới tin!” "Năm trăm? Ưm hừm, anh đây đau thắt lưng, bị chà đạp suốt cả một đêm ..”. "... Tám trăm!" - Hai gò má cô đỏ phừng. "Hoan Hoan, em cho là đi chợ muathức ăn sao?" - Anh ta cười cười hỏi, vẻ khiêu khích. "Một ngàn! Không thể nhiều hơn nữa!" - Đây đã là hết mức của cô rồi, nhiều hơn nữa không bằng cô trực tiếp giải quyết trở ngại cho rồi. "OK! Tổng cộng hai ngàn!" - Anh chớp thời cơ nhắc nhở. Hoan Hoan ủ rũ cúi mặt.
Chương 26 siZe 36
Trần Huân rõ ràng biết cô không thể hành động thiếu suy nghĩ, cho nên mới không kiêng nể gì như vậy. Trước mắt, cô chỉ có nén giận tạmthời ra vẻ đáng thương. Nhẹ nhíu mày, cô nói: “Nếu mà chúng ta đã thỏa thuận, vậy ngươi về sau không nên gọi thẳng tên ta, khiến người khác hiểu lầm”. "Ok, Quản lý Tề!" Anh nhe răng vuicười, đúng là điệu cười của kẻ gian manh khi đạt được mong muốn! Hoan Hoan trừng mắt nhìn anh ta:“Ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng cao hứng quá! Nếu ngươi không biết giữ mồm giũ miệng mà tiết lộchuyện đó, có bị sa thải thì cũng đừng trách ta độc ác!" "Ok! Không thành vấn đề”- Anh trịnh trọng trả lời. Giữa lúc ăn cơm trưa, có người mời cô cùng đi ăn nhưng cô từ chối, vì còn phải tranh thủ chạy đến khu nhà trọ cách công ty không xa để xem phòng. Mấy ngày nay cô đi tìm nhà khắp nơi nhưng vẫn chưa có cái nào ưng ý. Gần khách sạn thì tiền thuênhà lại quá đắt, nhà tiện nghi lại cách khách sạn quá xa, tóm lại không có cái nào thích hợp. Cô mệt mỏi trở lại văn phòng, mớiphát hiện mình chưa kịp ăn cơm trưa. Bất đắc dĩ, cô mở ngăn kéo tủ lôi ra một gói mì ăn liền. Đang định đi lấy nước sôi, ngẩng đầu lên liềnthấy Trần Huân cầm cặp lồng cơmđi vào. "Đường đường là quản lí bộ phậnkhách hàng của một khách sạn lớn, mà trưa phải ăn mì gói sao? Như vậy không được! Đây, vừa rồianh thuận đường nên mua cho em 1 phần cơm nè, mau đến ăn thử xem ngon không?”. Miệng nói, tay mở nắp hộp. Hoan Hoan nhìn vào. Oa…thật là hấp dẫn! Hai món chay, một món mặn,một món hấp, cộng thêm một chén canh tảo biển, không quá ngậy lại rất dinh dưỡng. Hoan Hoan trề môi, tạm thời bỏ qua đấu khẩu, rút đôi đũa ra rồi cúi đầu ăn một mạch. Cảm giác nhột nhột, cô ngẩng đầulên, bỗng phát hiện ra Trần Huân đang nhìn mình chăm chú. Đồ ăn đã vơi hơn một nửa, nhìn lại anh, cô hồ nghi hỏi: “Đừng nóiđây là cặp lồng đựng cơm của cậunha?" Anh ta đáp lại một câu trớt quớt: “Ha ha ha, không đúng, đúng ba mươi sáu”. Anh ăn rồi, chỉ là trong khi cô chuyên chú ăn, cúi người về phía trước nên lộ ra áo ngực màu hồng phấn cùng cặp tuyết lê khá đẫy đà. Theo anh phỏng đoán, hẳn là size ba mươi sáu. Hì hì hì, không ngờ cô nữ tính đến vậy, bình thường vì công việc nên cô hay thể hiện ra ngoài là một người cứng rắn khô khan, kỳ thực cô rất đáng yêu! Anh thậm chí bắt đầu ảo tưởng đến khi mình được nâng niu đôi gò bồng đảo ấy trên tay thì cảm giác sẽ như thế nào... Thế nhưng, chỉ một mình anh được quyền ngắm nghía mà thôi, kẻ khác thì đừng hòng! Cũng đừng có mà tơ tưởng! Hoan Hoan sửng sốt, không biết anh ta đang nói cái gì, hìn theo ánh mắt của anh ta, cô bất chợt đỏ bừng mặt... Không kềm được giận giữ, cô vụt đứng lên, chỉ vào anh ta mà mắngto: “Khá khen cho ngươi Trần Huân! Ta sẽ móc cặp mắt cẩu của ngươi, hừ! Thật là cáo khóc gà…tâm địa thật xấu xa!" Đã nói anh ta làm sao có thể tự dưng tốt với cô như thế! Đem cơm cho cô ăn? Kỳ thực là vì muốn lấy lòng cô, sau đó sẽ có mưu đồ khác. Nói đoạn, Hoan Hoan nhào tới giơtay xỉa vào mắt anh, anh linh hoạt né ra cười tủm tỉm.
Chương 27 phòng thuê
Anh nhăn nhở cãi lại: “Hoan Hoan,em thật sự hiểu lầm anh rồi! Nói như em, anh đưa cái cặp lồng đựng cơm vì muốn xem ngực, vậymời em ăn bít tết chẳng phải là muốn cùng em…? Còn nữa, Hoan Hoan, em muốn nói anh là cáo anh cũng không ngại, nhưng em cũng không thể ví mình với gà chứ”. "Ngươi, ngươi, ngươi... A … " Cô thấy mình hoàn toàn bất lực, như thấy trước chặng đường dài đau khổ sau này. Đang lúc muốn nổi đóa lên, bất chợt di động của cô vang lên, anhmau lẹ chỉ vào điện thoại nói: “Mau nghe điện thoại đi!”. Vì thế cô vẫn giữ nguyên thái độ hung hăng khi bốc máy, tựa như bên kia là kẻ thù của mình vậy: “Này! Chuyện gì?" Đối phương hiển nhiên bị giọng nói của cô làm cho sợ hãi, ngẩn người, dè dặt cẩn trọng hỏi: “... Xin hỏi có phải cô Tề không?" "Đúng, ông là ai?" "Chào cô! Tôi họ Tào, cô cứ gọi tôilà tiểu Tào. Có phải cô muốn thuê phòng không? Bên tôi vừa vặn có một người trả phòng, điều kiện thật phù hợp yêu cầu của cô”. Hoan Hoan cũng sửng sốt: “A… Làm sao ông biết số điện thoại của tôi?" "Trung tâm môi giới cung cấp chotôi”. " Nhưng tôi đâu có đăng ký thôngtin tại trung tâm?”. "Có mà!” – Sau một thoáng ngập ngừng, ông ta khẳng định như đinh đóng cột. "..”. Có sao? Hoan Hoan hơi hoangmang, có thể trung tâm đã thu thập thông tin của cô ở trên mạng, thật đúng là mau lẹ. Hoan Hoan có chút lo lắng: “Nhưng sao trung tâm chưa liên hệ với tôi?" "À... ha ha ha, kỳ thực là tôi đến trung tâm và thấy số của cô”. Cũng không muốn dây dưa mãi ở vấn đề này, ông ta quyết đoán nóisang chuyện khác: “Khi nào thì côrảnh đi xem phòng ở?" Hoan Hoan do dự nói: "Tôi phải tan tầm mới có thể đi được”. “Đến lúc đó tôi sẽ lái xe đón cô đi xem phòng ở”. "..”. Phục vụ quá chu đáo, còn có lái xeđưa đón xem phòng ở? Tám phầnlà lường gạt! Hoan Hoan không nói thêm, cắt ngang điện thoại. Trần Huân nãy giờ đứng bên cạnhchăm chú theo dõi, hồ nghi hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao tắt máy ngang vậy?" Cô cũng không ngẩng đầu lên: “Kẻ lừa đảo!" Sau đó lại vùi đầu làm việc. Anh ta đăm chiêu nhìn cô, lén lút lấy di động rồi thong thả bước ra khỏi cửa, không biết làm gì… Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, Hoan Hoan lại nhận được điện thoại từ người đàn ông xa lạ đó. "Chào cô! Tôi là tiểu Tào đây, xin không cần gác điện thoại. Tôi tuyệt đối không phải dạng lừa gạt, tôi đã nói với cô rồi, lí do là tôi sắp phải xuất ngoại, nên muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện nhà cửa. Nếu côlo lắng, có thể cùng bằng hữu sang đây xem phòng ở, không thích hợp thì từ chối, cô thấy thế nào?" Về sau nhớ lại chuyện này, cô cũng không biết ngày đó bị cái gì mê hoặc, liền thật sự tin lời ngườinày nói. Sau khi tan tầm bèn cùngLôi Lôi đến khu nhà trọ. Nhà ở hoàn hảo đến bất ngờ, hai phòng ngủ, một phòng khách hơn sáu mươi mét vuông, có thể nấu cơm, có thể tắm rửa. Đồ dùnggia đình cái gì cũng đầy đủ hết, hơn nữa còn rất cao cấp. Bày trí căn phòng cũng không chê vào đâu được, rất sang trọng sạch sẽ, hơn nữa còn rất gần công ty. Duy nhất có một chút không hài lòng chính là, phòng này dĩ nhiên là mướn chung.
Chương 28 anh đã từng yêu cô gái kia
"Cô Tề xin dừng bước” – chủ nhàthấy cô muốn dời đi, chạy nhanh giữ chặt tay của cô giải thích - “Kỳ thực một khách trọ đã đến kỳ trả nhà. Không tin cô cứ xem hợp đồng đây!”. Hoan Hoan cầm hợp đồng nhìn nhìn, quả thật thấy đúng là cuối tháng này đến kỳ, cô lại hỏi: “Trọnbộ tiền thuê nhà bao nhiêu một tháng thưa ông?" Tiểu Tào ngẫm nghĩ: “Một ngàn... Một ngàn rưỡi?" Nói thật cái giá tiền này đã là quá thấp. Hoan Hoan và Lôi Lôi đều ngây người ra, hơi chút hoài nghingười này là một tên lường gạt. Không chừng nhà này không phảicủa ông ta, trên tivi đã từng vạch trần thủ đoạn lừa tiền kiểu này... Lôi Lôi cẩn thận hỏi: “Có thể cho chúng tôi xem giấy tờ nhà được không?" Nghe vậy ông ta liền lấy giấy tờ ra cho 2 người xem, có vẻ ông rất tha thiết muốn cuộc thương lượng này thành công. Không còn chỗ nào để chê, Hoan Hoan chỉ có thể níu vào chặt vào lído đây là nhà mướn chung để hạ giá thêm chút nữa: “Dù sao nhà này còn có người khác ở nữa, ông Tào nói có đúng hay không nên bớt thêm chút đỉnh tiền nhà? Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, huống chi cô hàng tháng còn phải chu cấp cho tên vô sỉ Trần Huân hai ngàn tệ. Không nghĩ tới tiểu Tào sảng khoái hào phóng: “Thôi thì một ngàn! Cô cứ dọn đến ở, tháng nàytiền thuê nhà tôi hoàn toàn miễnphí!" Hoan Hoan cùng Lôi Lôi trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc! ※※※ Khưu Thiểu Trạch lái chiếc Bugattiquẹo vào một con đường mòn sạch sẽ trong rừng, tường vây quanh thật dài đến tận cùng, cửa sắt màu đen khắc hoa đã ở trong tầm mắt. Xe vừa đến cửa, cổng cửa tự độngmở ra, anh chậm rãi lái xe vào, sau đó dừng trước một ngôi nhà có lối kiến trúc châu Âu. Quản gia gật gật đầu chào anh, nhận lấy chìa khóa từ tay anh, nhẹgiọng nhắc nhở cậu bé đứng đằng sau cái gì đó. Khưu Thiểu Trạch tiến thẳng vào biệt thự, liếc mắt một cái liền thấy Huân đang ngồi trên ghế sofa đọc một quyển tạp chí. Khưu Thiểu Trạch ngồi xuống, oán trách: “Bảo bối của ông tôi xin trả lại, sử dụng hai ngày rồi mà tôi vẫn không sao quen được, thôi tôi cứ dùng xe của mình là tốt nhất!”. Nghe vậy, Huân ngẩng đầu nhìn phía anh, ánh mắt sáng rực: “Nhưvậy sao được, nếu Hoan Hoan biếtđó là xe của tôi, cô ta còn không đem tôi ra giết mới lạ" Khưu Thiểu Trạch không vui nhíu mày: “Ông thay đổi nhiều quá! Lãng phí chiếc xe tốt nhất còn chưa tính, còn làm cái gì trợ lý, thậm chí còn muốn tôi giúp cô ta tìm phòng ở. Vì cô ấy mà làm nhiều chuyện như vậy thật không giống phong cách của ông chút nào”. Huân lại lơ đễnh cười: “Tôi biết, đã làm phiền thời gian của giám đốc chi nhánh không ít, chỉ vì cơ hội tìm vợ của tôi. Ông yên tâm, chờ tôi chinh phục được nàng, ông có thể nghỉ ngơi!" Khưu Thiểu Trạch nhíu mày, hơi cúi đầu nhìn cho kỹ anh: “Ông xácđịnh Tề Hoan Hoan chính là vợ tương lai?" "Đúng vậy! Trăm phần trăm chắc chắn!" Huân lưu manh cười, nói chuyện ngữ khí lại chắc chắn, không cho chất vấn. "Vậy người trước kia ông thầm mến tên gì..”. "Nói cái gì thầm mến? Huân ta đâymất giá thế sao?" "Xì...! Tôi biết không phải là tiểu tửông không có giá thị trường, là ông nhãn quang cao, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của ông, ngoại trừ cô ta..” - Khưu Thiểu Trạch nắm tay dứ dứ vào ngực Huân, bỗng nhiên anh nhớ ra cái gì đó, giật mình…
Chương 29 giống y tưởng tượng
Huân cười trong trẻo, gật gù đồng tình với nhận xét vừa rồi của Khưu Thiểu Trạch. Khưu Thiểu Trạch như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “A, thì ra là như vậy... Khó trách, khó trách, tất cả những điều này đều không khó giải thích”. Giọng anh giống như ông lão hiền triết, nhìn thấy thế, Huân cười phá lên: “Chuyện này khó hiểu thế sao? Ông thật là nhiều tưởng tượng!”. "Tôi chỉ tò mò người phụ nữ ấy có gì đặc biệt mà khiến ông lao tâm khổ tứ đến vậy, đến nỗi cả cha Liên Bá ông cũng lơ là” - Anh bỗng nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi: “Gần đây cha như thế nào?" Huân đôi mắt bỗng trở nên sương mù, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vẫn như cũ, lão hồ li không cho tôi gặp cha, nhưng màcó Cửu Bang kề cận nên tôi cũng có được ít thông tin”. "Ừm, có Cửu Bang thì cũng yên tâm. Tuy nhiên...” - Khưu Thiểu Trạch ngập ngừng, lo lắng hỏi: “Ông tìm được bà ấy chưa?" Nghe vậy, Huân sắc mặt có chút âm u, lặng im hồi lâu mới nói: “Chưa...”. Anh nuốt khan nước miếng, khó khăn thổ lộ: “Thiểu Trạch, kỳ thực nếu không phải vì cha không còn nhiều thời gian, tôi thật sự khôngmuốn đi tìm bà ấy”. Khưu Thiểu Trạch hơi mím môi, gật đầu nói: “Tôi biết, năm đó cũng vì bà mà cha mới sinh bệnhnặng như vậy. Thế nhưng, dù sao bà cũng là ...”. "Ông im miệng!" Huân đột nhiên nổi trận lôi đình, vừa phong thái nhẹ nhàng thoải mái, bỗng chốc chuyển qua giận dữ, u tối: “Bà ta… không xứng đáng!" Khưu Thiểu Trạch thở dài: “Huân, có một số việc nếu đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, ông không cần phải khổ sở như thế. Lại nói, việc gì cũng có 2 mặt của nó, khi đó ông còn quá nhỏ, có lẽ sự tình vốn không phải giống như ông tưởng tượng đâu ..”. "Được rồi! Tôi không muốn nói đến chuyện này nữa” - Huân vungmạnh cánh tay vào không khí, ngắt lời Khưu Thiểu Trạch. Trầm mặc hồi lâu, vẻ bướng bỉnh lỳ lợm lại hiện lên mặt, Huân hỏi: “Đúng rồi, tôi hỏi ông một việc”. "Chuyện gì?" - Khưu Thiểu Trạch biết anh tâm tình không tốt, liền không dây dưa nữa ở đề tài này nữa. "Nghe nói tập đoàn có quy định: không cho phép nhân viên trong công ty yêu nhau, có chuyện này sao?" Khưu Thiểu Trạch bị hỏi đột ngột, hồ nghi nhìn về phía anh: "À... có, như thế nào?" Huân mím môi, quyết đoán hạ lệnh: “Bỏ đi!" ※※※ Buổi tối Hoan Hoan nhờ Lôi Lôi phụ cô dời toàn bộ hành lý từ khách sạn đến nhà mới thuê. Nhà ở vốn sạch sẽ, cứ như thế màdọn vào ở thôi. Dọn dẹp qua loa một chút, Lôi Lôi ra về. Hoan Hoan vào tắm nước nóng, xối rửa cho bớt mỏi mệt, nhân tiện gội đầu luôn. Đẩy cửa phòng tắm ra, cô chỉ mặccái áo ngủ mỏng manh và quần lót bên trong. Chiếc áo rộng rãi vừa khéo che đậy thân hình xinh đẹp của cô. Cô không vội, dù sao người mướnchung kia còn chưa về nhà. Vừa lau mái tóc ướt sũng, vừa thong thả đi đến phòng khách. Bỗng cô phát hoảng khi phát hiệnmột người đàn ông đang ngồi trên sofa! Anh ta thoải mái dựa vào thành ghế, 2 tay chống ra sau, giống như đang ở nhà mình vậy. Nhìn thấy cô đi ra, anh huýt sáo, ung dung nói: “Oa! Bộ dạng em ởnhà thì ra là thế này, giống y tưởng tượng của anh!".