Về nhà, đang đánh răng thì bị sặc khi đọc tin nhắn Linh gửi hỏi rằng mình có muốn ảnh chụp cặp giò của Linh không. Mình ho lên ho xuống khi một ít bọt kem đánh răng trôi xuống cổ. Đùa, đến tin nhắn cũng là một cách để chơi mình. Mình đáp là "Có, anh muốn lắm" thì được một phen mừng hụt khi Linh đáp lại rằng để mai, bây giờ ngủ đã.
Trời ơi, thế thì sao mà ngủ được! Dễ đêm nay sẽ khôngcòn một sợi tóc nào trên đầu vì bứt rứt quá. Mình vò đầu đập mặt bùm bụp vào gối. Lúc này ngoài cái ảnh chụp giò thì mình không còn suy nghĩ nào khác. Cũng chẳng bận tâm đến hàng loạt những phiền phức dở khóc dở cười mà chủ sở hữu cặp giò ấy sẽ gây ra cho mình sắp tới.
Chap 7.
- Dậy đi nào, đang cần một thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ, không ngại dọn dẹp và lau chùi gấp. Anh qua luôn nhé.
Chưa đến 7 giờ sáng Linh đã nháy máy nheo nhéo gọimình với giọng điệu cứ nhưmái nhà sắp sập đến nơi. Nếu là mình ngày xưa thi kết cục của cuộc điện thoại này sẽ là “tự lo đi con điên, kệ mẹ mày”. Vậy mà bây giờ không hiểu sao mình nhiễm virut dại gái đến kinh khủng như thế. Tiết tháng 12 mà phải đạp chăn choàng dậy trong tình trạng lạnh đến mức ấy còn bị sun thì chẳng khác gì đánh đó. Nhưng cũng tại cáimiệng hại cái thân hết cả, aibảo mình toang toác là lúc nào cần thì cứ gọi nên mới thành ra thế này đây. Ôi đúng là sung sướng cái thân này! Có lẽ những gì Linh muốn mình làm, muốnmình giải quyết thì bao nhiêu cũng không đủ cả.
Nhăn nhó than vãn hồi lâu thì cuối cùng mình vẫn phảinhỏm dậy trong tình trạng đầu bù răng bựa. Mất 10 phút để lấy lại phong độ, lò dò dẫn xe ra thì đạp phải chân trống đau còn hơn bị hoạn. Từ nhà mình qua chỗ Linh chỉ mất 10 phút nhưngcái lạnh sáng ra đã đánh bạicái kiểu mặc thời trang hơnthời tiết của mình. Lúc này mìn chỉ mặc độc cái áo phông bên trong và áo khoác ka-ki cao cổ, dưới chân thì xỏ đôi tỏ ong đi nhầm từ lúc trong nhà tắm.Đến nơi thì thấy Linh co ro ngồi xổm ở góc vườn bên ngoài, con Bin thì trông dễ thương đến kì lạ. Người và chó đểu nhổm dậy khi mìnhbước vào, Linh liền chỉ con Bin mà mách tội. Có mùi gì đó rất khó chịu.
- Anh vào mà xem, chỉ vì thương nó mà tôi lại rước họa vào thân. Khổ thân tôi ,một cái chân thì bị tật, cái còn lại thì dẫm phải phân chó. - Linh chìa cái chân không bị đau cho mình thấy.
- Bốc mùi quá! - Mình bịt mũi
- Ừ thì sao! Anh thử dẫm phân chó xem, dễ còn khó ngửi hơn cả tôi vì anh bị hôi chân sẵn mà.
- Anh không hôi chân, em thử ngửi đi!
- Đồ vô duyên! Ăn nói với con gái thế à.
- Ai bảo em là con gái, em là Thôi Chấn Linh thì có.
- Ừ thì tôi là Linh thối chân đấy, nhưng có chết tôi cũngkhông dọn bãi chiến trườngkia đâu.
Con Bin chỉ biết kêu ư ử rồi ngeo nguẩy đuôi lấy lòng, còn mình thì còn chẳng hiểu tại sao Linh lại than vãn như thế. Nhưng khi mình bước vào nhà thì ôi thôi suýt nữa thì nôn sạch ítbọt đánh răng nuốt phải từ hôm qua và lúc sáng. Con Bin đi bậy ra khắp nhà, bãi to, bãi bé thi nhau bốc mùi kinh hoàng còn hơn cả bãi tha ma hay cái cống ngoài đường kia. Ngay đến con Bin còn không chịu được thìthảo nào Linh dù đau chân cũng cố lế lết ra khỏi vùng đất chết này. Vừa về nhà mới, chưa ăn được cái gì ngon ngẻ đã bị đi ỉa rồi bày bừa ra. Con chó. >_<
- Đáng lẽ nên tống nó đến Nhật Tân làm mồi nhậu chocác sâu rượu mới phải.
Mình hét đầy tức tối. Linh có vẻ cũng nghe thấy nhưng chỉ nhún vai, mỉm cười như muốn nói “ Cố lên nhé”. Thật là ức, ức không thể chịu nổi, ức đến phát điên và ức đến phát khóc đimất! Mình dậm chân mấy cái trong khi đeo đôi găng tay rửa bát bắt tay vào dọn dẹp. 30 phút dọn xong nhưng nhà Linh cũng phải chịu tổn thất không ít, bao gồm 1 chiếc găng tay, chổi, xẻng, 2 chiếc khăn tắm loại lớn và 1 chai nước lau nhà để tống tiễn những gì con Bin bài tiết ra. 30 phút chạyđể điều hòa 18 độ trong cáilạnh còn hơn thế khi ở ngoài đường để đảm bảo không còn chút vấn vương cái mùi kinh khủng ấy nữa. Ở nhà mình vẫn thường xuyên dọn dẹp và cũng hơnmột lần bố mẹ cũng bắt mình đi vứt một con chuột đang phân hủy hay một cặpđôi gián. Nhưng phải nói rằng đây là một thử thách
Khổ sở và nhục hơn cả osin là vậy mà Linh vẫn có cớ đểngoác mồm lên với mình.
- Ai cho anh lau nhà bằng khăn tắm của tôi hả! Trời ơitôi vừa mới mua đó mà anhnỡ lòng nào biến nó thành giẻ lau.
- Nhưng nếu không làm thếthì sao mà sạch được.
- Không, Sao anh không cởi áo ra mà lau, bắt đền đi!
Thế đấy, chỉ vì phải dọn phân chó mà mình vừa bị nói lại phải bị bắt đền. Đời đen bằng chó mực, có khi chó mực còn không bằng. Mà Linh có tật xấu lắm nhé, đã nhõng nhẽo là nói đi nóilại đến mức làm người ta phải điên lên mà thỏa mãn nguy nguyện vọng của mình. 8 giờ sáng, tiết học đầu tiên đã bắt đầu mà mình vẫn còn đứng ở đây. Gọi điện cho thằng Hòa nhờbáo danh hộ thì nó cũng nghĩ vì vẫn chưa hết buồn. Nhưng điên tiết hơn là lúc thằng Hoàng thông báo một tin quan trọng khi mình nháy cho nó.
- Hê hê, mày nộp mạng đi, lớp học đã bắt đầu được mấy phút và điểm danh xong rồi.