036 Em chột dạ?
Cô vừa ra khỏi thì siêu thị cũng đến giờ đóng cửa.
Tay xách nách mang, cô đi thang máy lên nhà. Lấy chìa khóa ra mở cửa. Trong phòng tối om như mực.
Xem ra, hắn ta còn chưa về nhà, cũng không chừng đã đi nơi nào đó cua gái đẹp.
Hoan Hoan vừa nói thầm vừa sợ soạng công tắc điện, tách một tiếng đèn sáng.
Cô vừa cởi giày cao gót ra, liền thấy rõ ràng Trần Huân đang ngồi trên sofa!
"A!" - Cô kinh hãi kêu - “Này, sao ở nhà mà không bật đèn? Làm ta sợ muốn chết..”.
Cô xoa ngực trách giận: "Ngươi có biết câu hù chết người không hả, thật là..”.
Anh lại không đầu không đuôi ném đến một câu: "Vì sao điện thoại tắt máy?"
Thanh âm của anh có chút giận, trong giọng nói mang theo một tia chất vấn, làm Hoan Hoan kinh ngạc không thôi.
Nhìn qua tấm ngăn trong suốt, cô mới thấy rõ sắc mặt anh đúng là một trời u ám, như là sấm sét trước cơn bão vậy.
"Ta không có tắt máy” - Cô lấy điện thoại cầm tay từ trong bao ra, thì ra là hết pin, liền giải thích: “À, hết pin”.
Nghĩ lại bỗng thấy vô lý. Tại sao ta phải giải thích với ngươi? Vì thế, tức giận nói: "Điện thoại của ta, mắc mớ gì đến ngươi?”.
Bĩu môi, quẩy ***, cô đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Vừa quay đầu, cô hoảng sợ phát hiện chẳng biết tự lúc nào anh đã tiến đến phòng ngủ của cô, cách nhau có gang tấc.
Cô đột nhiên nhớ tới cảnh tối hôm qua. Nụ hôn cường bạo. Lòng sợ hãi nhìn anh, tên này toàn thân tỏa ra một cảm giác nguy hiểm.
Anh cách cô rất gần, gần đến nỗi bọn họ có thể nghe được nhịp thở của nhau.
Anh hơi nghiêng người về phía cô, hơi thở phà trên mái tóc cô, xăm soi từng tí một.
Ánh mắt của anh thật sắc bén, không giống thường ngày đùa vui, trêu chọc hay nồng nàn. Ngược lại giống đang nhìn trộm cùng tìm tòi nghiên cứu, xoáy sâu vào tâm can cô.
Hoan Hoan dựng đứng tóc gáy, nhịn không được rùng mình một cái, dời tầm mắt của mình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Làm chi... Làm chi nhìn ta như vậy?"
Hai tay anh vẫn đút trong túi quần, điều này làm cho cô an tâm không ít, ít nhất anh tạm thời sẽ không giở trò giống tối hôm qua.
Sự lo lắng ấy bị anh nhìn thấu, tâm tình thoáng bực. Đứng thẳng lên, sau đó nhìn trên đầu cô, cuối cùng nhịn không được, hỏi: "Em chột dạ?"
"Chột dạ?" - Cô hồ nghi hỏi lại.
Không biết, không rõ, cũng càng không hiểu, cô không ăn trộm lại không ăn cướp, sao lại chột dạ?
Anh lấy 2 ngón tay kẹp môi, tiếp tục hỏi: "Không thừa nhận em chột dạ? Anh nghe nói đêm nay có người bội ước nha”.
Hoan Hoan bối rối, anh làm sao mà biết cô thất hẹn với Khưu Trạch? Chẳng lẽ anh nhìn thấy?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên rất nhiều nghi vấn, tức giận nói: "Ta có gì phải chột dạ, đó là bởi vì ta đột xuất có việc phải xử lý, bất đắc dĩ mới bội ước”.
"Thế chuyện đó đã xử lý xong chưa?" Anh hỏi.
"Ta..”. Hoan Hoan ngẩn ra, dừng lại.
Trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ, chẳng lẽ, anh nói chột dạ là chỉ chuyện Tiếu Tử Mặc?