Đây có lẽ là câu chuyện cuối cùng của Zan vì sau truyện này Zan tạm gác bút để học thi đại học.
.o0o.
CHAP 1
Có một câu chuyện được truyền tụng từ xưa về nhà thờ lớn gần nhà tôi. Câu chuyện nói về những đứa trẻ hư khi vào nhà thờ ấy sẽ bị mất linh hồn. Khi có một đứa trẻ vào xưng tội thì sẽ được tha thứ, nhưng nếu có ý dối trá về tội lỗi thì tiếng chuông nhà thờ sẽ vang lên và đứa trẻ ấy sẽ mất đi linh hồn. Tôi nghĩ tất cả câu chuyện đó chỉ để răn đe trẻ em nhưng cái chết của bạn tôi 11 năm trước đã làm tôi sợ hãi câu chuyện đó. Tôi chứng kiến từ xa bạn tôi đang cầu nguyện thì gục ngã, té xuống giếng. Mấy ngày sau, cái xác của cậu ta được vớt lên, trông thật nhợt nhạt... đúng là mất linh hồn. Từ đó nhà thờ bị đóng cửa cho đến cách đây 6 tháng, nhà thờ được cho phép hoạt động trở lại
Tôi tên là Trần Thanh Phong, 21 tuổi, đang là sinh viên năm 3 đại học Luật. Tôi được nghỉ hè 2 tháng, thêm vào đó, đây là lần đầu tiên trong 3 năm đại học tôi không nợ chứng chỉ bất kỳ môn học nào nên rủ nhóm bạn về thăm quê nhà. Mới chớm đó mà đã 11 năm từ cái chết của bạn tôi, tôi vẫn nhớ như in cái khuôn mặt mất hồn của nó. Tôi sợ, sợ câu chuyện đó, sợ cái chết của bạn, và đặc biệt là sợ cái tiếng chuông nhà thờ đó. Nhiều buổi sớm tôi nghe tiếng chuông vọng từ nhà thờ phía sau ngôi làng, cảm giác rợn tóc gáy làm tôi không muốn ra khỏi giường. Nhưng khi nhà thờ đóng cửa, dần dần các nhà gần nó cũng chuyển ra xa, giờ nhà thờ ấy nằm ở một khu biệt lập với làng.
Nhóm chúng tôi gồm 5 người: Nguyễn Thị Linh (bạn học chung khoa, ở cùng ký túc xá với tôi), Phạm Phước Tân (thằng bạn thân thuở nhỏ của tôi, ở làng kế bên, cũng là người đã chứng kiến cái chết của người bạn bên cái giếng), Lưu Văn Kiên (người bạn ở cùng phòng với tôi), Lê Trần Bảo Anh (người bạn gái của tôi, học đại học kinh tế) và tôi. Những buổi đầu về tới làng, tôi và lũ bạn suốt ngày đi chơi biển, lội suối,... rồi tối về lăn ra ngủ. Rồi 1 ngày, bác Tạ Thành Vinh và cô Trịnh Hoài Phương (bố mẹ của thằng bạn quá cố) qua nhà tôi nhờ giúp đỡ chuẩn bị cho con gái của họ. Vì 2 nhà chúng tôi là láng giềng nên mẹ tôi cũng khó lòng từ chối. Vì đám cưới chị thằng bạn quá cố nên tôi cũng muốn giúp. Sẵn tiện có lũ bạn nên tôi bắt bọn chúng đi cùng.
Đám cưới được tổ chức vào 5h chiều mai, ở nhà thờ lớn cuối làng nên từ buổi chớm chiều, bọn tôi đã tất bật chuẩn bị mâm quả, bàn ghế, đồ ăn... Nói chung là mệt... Nhưng tôi vẫn không có chút thiện cảm nào về địa điểm tổ chức: nhà thờ!