Chap 1
Tôi hay lang thang trên các con phố Sài Gòn vào những lúc rãnh rỗi.Nhà tôi nằm trên tuyến đường Trường Sa,nơi có dòng kênh Thị Nghè lững lờ trôi ngang qua.Nơi đây rất mát mẻ,gió kênh hắt lên tạo cho những người bộ hành cái cảm giác khoan khoái dễ chịu lắm. Tôi là sinh viên mới tốt nghiệp,chưa có việc làm ổn định và đang chạy ngược chạy xuôi để neo đậu vào bến bờ của một công ty nào đó.Lương lậu với tôi không quan trọng,vấn đề chính là người ta có nhận tôi hay không mà thôi.Đấy là điều mà tôi canh cánh lo lắng ở thời điểm hiện tại. Tôi cũng không bồ bịch không gái gú gì cả.Nói không cũng chưa chuẩn lắm.Ngày trước tôi vô tình bắt được một con ghệ nhưng lâu ngày nó vuột khỏi tay tôi rồi đi mất.Tôi không trách người ấy.Tôi chỉ trách ông trời cho tôi gặp người ấy làm gì rồi lôi người ấy ra khỏi cuộc đời tôi. Nhưng thôi,đó là chuyện của quá khứ rồi,khơi dậy chỉ thêm đau lòng mà thôi. Từ khi mất bồ,tôi mới thấy thấm thía hai chữ “ái tình” nó đáng sợ như thế nào.Nó làm cho người ta điêu đứng thậm chí có kẻ si tình đến nỗi bị người yêu từ chối rồi đâm ra hận,mất lý trí không làm chủ được suy nghĩ và hành động dẫn đến việc sát hại người yêu để trả thù cho bõ tức. May thay,cha mẹ sinh con,trời sanh tánh,tôi không phải loại người máu lạnh như thế.Tôi chỉ như cục đất,một cục đất vô trí vô giác nhưng biết nhận thức đâu là đúng là sai,cái nào nên làm và cái nào nên tránh. Với tôi,vào lúc này đây,tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái,không ưu tư phiền muộn chuyện người con gái đã bỏ rơi tôi rồi đến với người khác,nó chỉ còn là một kỷ niệm,một giấc mơ giữa chừng bị dang dở mà thôi.Bây giờ,tôi đã ngủ xong rồi,đã tỉnh dậy và bắt đầu một hành trình mới một cuộc sống mới,bỏ lại những vụn vỡ,những tổn thương gieo vào lòng tôi ngày trước
Chap 2
Tôi là con một trong gia đình nên bao nhiêu tình thương mến thương cha mẹ đều dồn hết vào tôi.Ở nhà,tôi lầm lì,ít nói nhưng khi ra ngoài gặp bạn bè xã giao nói chuyện,tôi nói như chưa bao giờ được nói.Ai cũng bảo tôi vui tính hài hước.Tôi thấy phơi phới hãnh diện trong lòng vì không uổng công bấy lâu nay tôi bỏ thời gian xem hài của hai anh Trường Giang và Trấn Thành. Xem họ diễn xuất trên sân khấu,đôi lúc tôi ao ước được như thế,được khán giả mến mộ,được đi đây đi đó,mang tiếng cười đến cho bà con mọi miền,xua tan những giờ lao động vất vả. Nói thì nói thế nhưng tôi lại chọn thi vào trường sư phạm kỹ thuật thành phố chí minh.Tôi mê diễn xuất nhưng có lẽ sẽ hẹn lại kiếp sau để thực hiện ước mơ ấy. Con người hai tay không thể làm hết bốn công việc huống hồ gì đây là chuyện học hành,đòi hỏi vận dụng đầu óc trí thông minh đôi khi còn khó hơn lao động chân tay.Ước mơ cuả tôi hồi ngồi ghế phổ thông là đậu vào trường kỹ thuật,tôi đã hoàn thành,giờ lại đeo thêm cái trường sân khấu điện ảnh chắc lâu ngày tôi sẽ tẩu hoa nhập ma vì chúng mất thôi. Trở lại chuyện gia đình tôi.Hồi ấy,sau năm 1975,đất nước còn nghèo đói lắm.Năm 1994,cha mẹ tôi lặn lội từ bắc vô nam kiếm kế sinh nhai lập nghiệp rồi họ vô tình nhặt được tôi trong hình dạng đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng chùa trong một lần viếng thăm nơi cửa Phật.Họ đem tôi về nuôi nấng,cho ăn học hoàng tử tế.Họ yêu thương tôi như con ruột của họ,chăm chút tôi từng li từng tí.Tôi đi đâu,có về trễ họ đều lo lắng,hỏi han.Tôi cũng rất trân trọng tình cảm ấy và tự hứa với bản thân rằng sẽ không để họ buồn hay thất vọng vì tôi. Tôi ra sức chăm chỉ học hành thi cứ đem về những tấm giấy khen,bằng khen để họ tự hào,hãnh diện vì tôi. Hai mươi mốt năm từ khi tôi được cha mẹ nuôi lụm về,tôi hoàn toàn không biết cha mẹ ruột của mình là ai,đang làm gì và ở đâu.Tại sao tôi cứ nghĩ về họ cả trong giấc mơ cho dù họ đã nhẫn tâm bỏ rơi tôi,bỏ đi giọt máu mà họ đã cưu mang chín tháng mười ngày cơ chứ.Đau!Đau lắm!Nó như mũi dao đâm vào da thịt tôi,rỉ máu từng ngày từng giờ mà không loại thuốc nào có thể chữa trị hay xoa dịu
Chap 3
Tưởng chừng tôi đã không quên được cái ngày đen tối ám ảnh ấy mà một đứa trẻ sơ sinh chưa biết gì phải hứng chịu thì một thứ ánh sáng đã bay đến cuộc đời tôi,soi rọi tâm hồn tôi,giúp tôi mau chóng quên đi cha mẹ ruột cuả mình.Đó là một người con gái. Chiều hôm ấy,khi tôi đang chạy bộ thì có tiếng phone reo.Tôi khựng lại,móc điện thoại ra xem.Đó là số của thằng Hoàng,thằng bạn chí cốt cuả tôi đây mà,đang nhấp nháp liên tục trên màn hình.Tôi liền ấn nút đỏ,áp vào một bên tai: -Có chuyện gì mà mầy gọi tao giờ này vậy? Giọng thằng Hoàng hơi căng thẳng: -Chết tao rồi,Hùng ơi!Mấy bữa rày tao bị con nhỏ đó cho leo cây.Mầy khuyên mà tao có thèm nghe đâu,để giờ ra nông nổi này,tao...tao... Tôi chợt cắt ngang: -Có chuyện gì gặp hẳn nói.Giờ mầy đang ở đâu.Tao đến! Thằng bạn tôi mừng,nói như khóc: -Tao vẫn ở địa điểm cũ.Mầy nhanh lên nhé.Hiện tao rối bời lắm,tao,tao chỉ muốn chết thôi,Hùng ạ! Tôi an ủi hắn: -Được rồi!Mầy chớ nghĩ quẫn,khoảng mười lăm phút nữa tao tới.Ok! Rồi tôi cúp phone,thả bộ về nhà thay quần áo.Mẹ tôi bước vào phòng hỏi: -Có chuyện gì mà hồi chiều thằng Hoàng nó gọi đến nhà mình,đòi gặp con,giọng nó mẹ nghe không được bình thường.Mẹ bảo con đi vắng,bảo nó gọi vào di động cuả con.Hùng!Nói cho mẹ nghe xem!Thằng Hoàng nó có chuyện gì phải không con? Tôi liền đáp: -Không có gì đâu mẹ!Giờ con phải đi gặp nó.Có gì con sẽ kể với mẹ sau! Trước khi đi,tôi không quên hôn lên trán bà như thường lệ. Giọng mẹ tôi vọng sau lưng: -Chừng nào con về ăn cơm! Tôi quay đầu lại,đáp: -Mẹ cứ ăn trước đi!Đừng đợi con! Tôi phóng xe đến điểm hẹn khi trời đã nhá nhem.Đó là một quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố. Đến chỗ thằng Hoàng,tôi kéo ghế ngồi xuống.Một cô nhân viên phục vụ bước tới,hỏi: -Anh uống gì ạ! -À!Em cho anh một ly cam vắt! Cô phục vụ đi rồi tôi quay sang Hoàng,hỏi gã: -Chuyện thế nào mầy kể tao nghe xem.Rốt cục con nhỏ đó nó làm gì mầy hả? Rồi gã lấy một tay che trán,mắt nhìn xuống.Khi gã ngước lên,tôi thấy gã rưng rưng.Gã than một tràng dài: -Tao khổ lắm Hùng ạ!Tao đối xử với nó còn tốt hơn cả chó.Ấy thế mà,mấy ngày nay,tao gọi điện nó chả thèm nghe máy,nhắn tin nó cũng phớt lời,đéo thèm trả lời.Mầy thấy,có tức ói máu không cơ chứ?Dù gì,tao cũng là đàn ông con trai,cũng biết đau như bọn con gái chúng nó phải không.Mầy nghĩ xem,khi quen nó,tao nói cái gì nó cũng vâng vâng dạ dạ,tao muốn gặp nó là nó lén cha mẹ đến bên tao ngay.Tao trong sáng đến mức từ ngày quen và yêu nó tao chưa từng đụng chạm những điểm nhạy cảm trên cơ thể nó.Mầy thấy,có thằng nào mà ngu như tao chưa?Tao yêu nó thật lòng thật dạ mà không rõ nguyên nhân cớ sự gì,nó lại lạnh nhạt vô tâm với tao như vậy.Tao thực sự không hiểu bọn đàn bà chúng nó đang nghĩ cái gì,nếu muốn gì hãy nói quỵt tẹt ra,đằng này,con bồ tao nó đang chơi trò thách đố với tao.Mầy nghĩ,tao phải làm gì đây? Tôi nhìn gã trong vài giây rồi đáp: -Mầy khỏi nghĩ ngợi xa vời!Nó có thằng khác rồi!
Chap 3.2
Thằng Hoàng bỗng im lặng suy tư.Một lúc sau gã mới thốt nên lời: -Mầy đang đoán mò thôi có phải không.Tao không tin đâu!Tao vẫn tuyệt đối tin tưởng người tao yêu. Tôi cố gắng nói để cho Hoàng hiểu nhưng gã xua tay lia lịa,bảo: -Thôi!Thôi khỏi cần mầy tư vấn tư thù gì cả.Tự tao biết cách tìm ra nguyên nhân của chuyện này và giải quyết nó.Nếu như mầy đúng thì cho tao xin lỗi.Mình nên đổi đề tài đi!Ok! Rồi hai đứa tôi luyên thuyên một hồi mới xô ghế đứng dậy ra về. Trên đường về nhà,tôi rất lo cho thằng Hoàng.Nó mà vướng vào vòng ái tình thì khó mà gỡ ra được.Chơi với nhau từ hồi còn cởi truồng tắm mưa,tôi hiểu khá rõ tính nết của thằng này,nó rất ương nghạnh và cứng đâu và bây giờ lại mang thêm cái tính bảo thủ trong người.Ai nói gì cũng bỏ ngoài tai.Tôi sợ nó mê muội lầm đường lạc lối sẽ mất cả tương lai chứ chẳng chơi.Tôi đã từng trải qua nên hiểu rõ cảm giác lúc này của thằng Hoàng là như thế nào.Thằng đàn ông nào mà không xót xa khi người yêu liên tiếp tránh né.Có khá nhiều lý do để bão chữa cho hành động này của những cô nàng nhưng có một lý do nằm ngoài những lý do ấy mà cô nàng đã giấu nhẹm đi,đó là cô nàng đã yêu một anh chàng bảnh tỏn hơn,giàu có hơn anh bạn thân của tôi đang ở trọ chật như cái lỗ mũi thì sao.Có thể lắm chứ! Có những cô gái ngoài mặt ăn nói dịu dàng nhưng bên trong có ai ngờ bị đục khoét nhiều quá thì cũng vứt đi mà thôi.Đàn ông khi yêu họ thường chọn những cô gái thùy mị nết na trong tính cách lẫn tâm hồn,ít thằng đàn ông nào lại đi yêu một đứa con gái hư rồi đổ vỏ giúp thằng khác trừ khi thằng đàn ông đó là gã sở khanh chính hiệu. Tôi mường tượng chuyện của Hoàng trăm phần bị con nhỏ kia gắn cái sừng vào đầu.Nhưng Hoàng vì yêu quá quá dại,không đủ tỉnh táo để nhận ra,gã là kẻ thứ ba bị cho ra rìa mà vẫn không mảy may nghi ngờ.
Chap 3.3
Mải lo chuyện thằng bạn,tôi bất thần tông phải một cô gái đang đi xe đạp cùng chiều.Cô gái ngã lăn lóc,tôi vội đỡ cô lên. -Cô!Cô có bị làm sao không?Tôi sơ ý quá!Vì mải nghĩ ngợi nên tôi không trông thấy cô.Cô cho tôi xin lỗi! Cô gái xoa xoa bàn chân,tỏ ra đau đớn. -Chắc cô bị trật khớp rồi.Để tôi giúp cô nhé! Tôi bẻ bẻ mấy cái thì cô gái không còn đau nữa.Bấy giờ cô mới nói: -Tôi đỡ hơn rồi.Cảm ơn anh!Mà lần sau anh nhớ chạy xe cẩn thận là được.Chào anh! Rồi cô gái cùng chiếc xe rẽ vào một con hẻm nhớp nhúa lầy lội.Tôi nhìn theo bóng cô gái xa dần,lòng chợt dâng lên một nỗi niềm khó tả.Cái cảm giác này thật trùng hợp giống như ngày đầu tôi bắt gặp ánh mắt và yêu Xuân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chap 4
Ba năm về trước tôi trót yêu một người con gái.Đó là Xuân,người ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi.Tôi cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện tình của mình từ đâu nhưng có một điều tôi chắc chắn,là dù như thế nào thì mối tình đầu thường là mối tình đẹp nhất đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Dạo ấy,tôi là chàng sinh viên mới bước vào ngưỡng cửa đại học.Có rất nhiều thứ còn bỡ ngỡ đối với tôi nhưng dần dà tôi cũng quen chúng.Mà ngày ấy tôi chưa có xe máy để đi,chỉ đi bằng chiếc xe đạp cà tàng mà hồi ở trung học,ông bà già mua tặng tôi.Tôi trân quý nó lắm vì nó gắn bó với tôi suốt thời phổ thông.Mặc dù cày ải qua bao năm tháng nhưng chiếc xe vẫn còn tốt chán,chỉ hơi tróc lớp sơn ở vài chỗ mà thôi. Chiếc xe cũng như người bạn tốt của tôi,một người luôn đồng hành,cùng tôi gánh cả quãng đường xa xôi.Nếu không có người bạn này thì giấc mơ đại học chắc sẽ rất xa vời đối với tôi.Tôi vô cùng biết ơn nó và đối xử tốt với nó như chính cha mẹ nuôi của tôi.
Chap 4.2
Cũng nhờ người bạn này mà tôi mới được đèo người yêu đi chơi.Mệt thì cũng bở cả hơi tai nhưng đổi lại nếu nàng cảm thấy hạnh phúc thì dù có vượt trăm cây số,tôi cũng không quảng. Xuân là cô gái vừa thùy mị nết na,gia đình lại có lễ giáo gia phong.Nàng vốn là con út trong một gia đình có bà người chị.Người chị đầu đi làm dâu ở xứ người được vài năm,cô chị giữa của Xuân thì đang theo học nghành sư phạm,chắc giờ cũng đã ra trường.Riêng Xuân thì còn ngồi ghế nhà trường.Nàng từng mơ ước được như người chị giữa tức là nối gót chị mình trở thành một cô giáo gõ đầu trẻ,đem hết kiến thức mà nàng học được truyền lại cho chúng. Xuăn lại rất thích trẻ con.Hễ nhà hàng xóm nào có người sinh nở được dăm bữa vài tháng,nàng lại lân la đến chơi xin được nựng nịu,ẫm bồng và hôn đứa bé ríu rít.Những lúc ấy,khi Xuân cười,trông nàng như một thiên thần. Tôi yêu Xuân cũng vì lẽ đó,hơn bất cứ lý do nào khác.Người ta thường bảo đó là tiếng sét ái tình.