Tác giả: Trần Văn Đức Thể loại: Hồi ký, Truyện teen. Trạng thái: Đang update. .....PHẦN 1..... Chap 1:
Vào một buổi sáng đẹp trời, mây trắng đang nô đùa trên nền trời xanh thẳm, gió hiu hiu thổi nhè nhẹ qua những hàng cây cao chót vót. Em đang tung tăng cùng con ngựa sắt tia gái thì nghe cái Bốp và sau đó là cảm giác tê tê rát rát ở sau lưng. Tưởng là bị đánh ghen, vừa quay mặt lại thì thấy thằng T (thằng bạn thân của em từ năm lớp 6) đang nhe răng cười khì khì. May cho nó là em đang chạy xe nếu không thì chắc em cũng vớ lấy cục đá ven đường mà tương cho nó một phát đi lượm răng luôn quá. Mà nói vậy thôi chứ bạn bè ai lỡ làm thế, nuốt cục tức vào bụng, chú cứ đợi đấy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đang suy nghĩ cách báo thù thì nó hỏi: – T: Sao đi học mà không vô rủ tao, làm tao đợi mày cả buổi. – Em: Ờ sorry. Tại tao đang mải ngắm hoa tia gái nên quên vào rủ mày. – T: Con nào xấu số bị mày tia vậy? Tội nghiệp mấy em đó quá… Vừa dứt câu thì UỲNHHH!!! Giữa quốc lộ 20 có một cậu bé cưỡi chiếc xgame màu đen đang chổng *** lên trời còn mặt thì đang hôn đất. Một tư thế hôn đất không thể đẹp hơn, cậu bé đó không ai khác đó chính là thằng T. Do mải nói chuyện nên nó bị em ép xe và cái kết của nó là được hạ cánh vô cùng ngoạn mục trước ánh mắt thán phục của bao nhiêu em học sinh từ lớp 6 đến lớp 9. Thấy nó lồm cồm bò dậy thì ai nấy đều bụm miệng cười, ở bên ngoài còn có tiếng vọng vào: – Cái mương sâu mấy mét vậy anh? Haha. – Sao anh này siêng quá vậy, mới sáng sớm đã đi đo đường rùi!! Hihi – tiếng của một em gái. Và sau đó là một tràng cười lớn từ các vị khách ven đường làm cho thằng T ngượng chín mặt. Nó quay sang lườm em với con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn cho đỡ tức. Em cũng biết mình hơi quá nên cũng chạy lại đỡ nó dậy với bộ mặt ngu ngơ ra vẻ “đâu phải tại tao”. Sau đó thì hai đứa tiếp tục đến trường để gặp lại bạn bè sau 3 tháng nghỉ hè dài đăng đẵng. Vào trong trường gửi xe xong thấy còn sớm nên hai thằng ngồi chém gió với bác bảo vệ một hồi. Bác ấy có thân hình tròn tròn do cái bụng bia khá to, dáng người lùn lùn nhìn hay lắm. Tuy vậy mà bác vui tính lắm, mỗi lần bác ấy ngồi kể chuyện cười là cả lũ học sinh từ lớn đến bé đều bu lại nghe như cái kiểu ruồi bu * í. Mà sau khi bác kể xong thì đứa nào cũng ôm bụng cười, có hôm chúng nó đang còn hưng phấn thì bọn nó nhất quyết bắt bác ấy kể đến hơn 7 giờ tối mới chịu về, trong khi chúng nó ra về từ lúc 4h30. Thật bó tay với bọn này. Haizz. – Bác bv: Sao hôm nay hai đứa bay đi sớm thế? – Em: Dạ tụi cháu cố ý đi sớm để nghe bác kể truyện cười ấy mà. Ba tháng hè chả có ai kể truyện cười cho nghe, chán lắm bác ơi. – T: Dạ, mà mới mấy tháng không gặp mà trông bác vẫn trẻ như xưa nhỉ? Hề hề. - Nó mở miệng ra là nịnh luôn. – Bbv: Bố mấy anh, năm nay đừng có ám tôi nữa, năm trước tốn bao nhiêu nước chè của tôi. Bác nói móc hai thằng em. Chuyện chả là năm ngoái tụi em ăn riết rồi toàn được mời lên phòng bác uống nước chè mà luyện viết văn(bản tường trình với bảng kiểm điểm đó mà). Không phải vì tội đánh nhau mà là vì bao nhiêu là tội khác, nào là không học bài, không soạn bài, quên sách vở, sai đồng phục… miễn là bị liệt vô sổ phong thần là được mời lên phòng bảo vệ viết văn. Ngoài ra còn nhiều lắm, từ từ em kể sau. – Bbv: Ừ, đằng nào bác cũng đang rảnh, lại đây bác kể cho mà nghe. – Bbv: Thế bọn bay thích nghe truyện gì? Vova, 18+, hay truyện cười công sở? Vừa nói bác vừa cười nham hiểm. – T: Truyện vova đi bác. Nghe cái tên lạ quá nhỉ? – Em: Đúng đấy bác, kể truyện vova đi. – Bbv: Vậy không nghe kể chuyện 18 à? Bác lại cười nham hiểm. – Em: Thôi thôi, bác cho cháu xin, bác tha cho cái đầu ngây thơ của cháu cái. – T: Ê, mày mà ngây thơ thì trên thế giới éo có người xấu rồi. Haha – Nó nói móc em không thương tiếc. – Bbv: Haha. Thằng này được. Có tố chất. Haha. Vừa nói bác vừa xoa đầu thằng T. – T: Hề hề. Bác quá khen. – Em: Thôi thôi bác kể đại đi, sắp 7 giờ rồi kìa. Em đánh trống lảng rồi quay qua nói nhỏ với thằng bạn em. – Em: Tí mày biết tay bố – Em nói với cái giọng không thể nham hiểm hơn. Nó biết sợ nên mặt méo xệch luôn. Nhìn mặt nó lúc đấy như thế này này. Trông buồn cười lắm các thím ợ. … Bác bảo vệ hắng giọng một phát rồi bắt đầu kể: Một thầy giáo vốn thích sự đổi mới trong công tác giảng dạy nên thầy luôn tìm mọi cách để bài học được sinh động. Và bào giờ bài giảng của thầy cũng có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài, đại loại như: ‘Trăm năm trăm cõi người ta. Đã sống thì phải thở ra hít vào. Trăm năm trong cõi người Tàu. Đã sống thì phải hít vào thở ra. Hôm nay chúng ta học bài Hệ hô hấp’. Lần nọ, thầy chuẩn bị dạy tới bài “cái mền” (cái chăn). Ngẫm nghĩ chán chê, thầy hỏi học trò: – Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì? Cả lớp đáp: – Dạ, ngủ ạ. Thấy đúng ý, thầy hỏi tiếp: – Thế chúng ta ngủ ở đâu? – Dạ, trên giường. – Thế giường có gì? – Dạ, có… nệm ạ. Thầy giáo hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng Vova:
Chap 2:
– Vậy trên nệm có gì? – Dạ, mẹ em. – Vậy trên mẹ em có gì!!! – Dạ… ba em. Mất kiên nhẫn, thầy đập bàn hỏi: – Vậy cái mền đâu? – Dạ, mẹ em đạp nó rớt xuống gầm giường rồi! – !!! Bác vừa kể xong câu chuyện thì hai thằng lăn ra cười, cười như thể chưa bao giờ được cười luôn các thím ạ. Câu chuyện kết thúc cũng là lúc phải tập trung. Hai thằng chào bác một tiếng rồi cuống cuồng chạy đi tìm lớp mới. Cũng phải mất 5 phút thì hai thằng mới tìm được lớp mới. Vừa bước vào chỗ chưa kịp đặt ass xuống ghế thì mấy thằng bạn cờ hó quay xuống tay bắt mặt mừng hỏi thăm này nọ blabla… Còn bọn con gái chỉ quay xuống gật đầu chào rồi lại tiếp tục tám chuyện với mấy đứa con gái khác. Đúng là đàn bà con gái có khác, suốt ngày như bà tám, hễ có 3 hay 4 đứa con gái mà chụm đầu lại là y xì ngồi tám cả ngày cũng không hết chuyện. Mà giờ em mới để ý, mấy đứa con gái lớp em trong ba tháng hè vừa rồi chúng nó ăn cái giống gì mà phát triển nhanh vãi chưởng. Về độ xinh thì miễn bàn vì gái lớp em nổi tiếng là xinh nhất khối từ năm lớp 6 đến giờ mà. Hihi. Nhưng điều đáng nói ở đây là chúng nó phát triển về bề ngang, đồi núi thì ôi thôi bự khỏi nói, không biết chúng nó có độn thêm không nữa. Đang miên man ngắm gái thì giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, và ngay sau đó là tiếng hét ầm ĩ của đám vịt bầu xen lẫn với giọng vịt đực của tụi con trai(không có em nha). – Dêêêê!!! – OH YEARRR!!! Blabla… Cô chủ nhiệm(cô Đ): – Thôi, nhỏ tiếng thôi, làm gì mà hét ầm lên thế. Cô lườm 1 vòng xung quanh lớp rồi trách yêu. Sở dĩ lớp em vui như vậy là vì cô Đ đã theo làm gvcn lớp em 3 năm rồi nên cả lớp cũng quý cô lắm. Cô Đ vừa trẻ(mới gần 30 tuổi) vừa dạy giỏi nhưng tính tình hơi thất thường xíu. Theo kinh nghiệm 3 năm học của em thì mỗi lần cô mặc bộ đồ đen hoặc màu sữa là đảm bảo hôm đó có bão, còn hôm nào cô mặc bộ màu xanh dương thì hôm đó trời có sập thì cô vẫn vui vẻ cười đùa bình thường. Cô Đ: – Các em nghỉ hè có vui không? – Dạ có thưa cô – con Th lên tiếng. – Dạ không vui cô ơi, tại em nhớ cô quá nên nghỉ hè chẳng vui tí nào hết ế cô – giọng của con P. – Dạ tại em nhớ mấy bạn gái quá nên cũng không vui tí nào hết cô ơi. – Thằng D tuy không cao nhưng vừa phát ngôn một cái thì ai cũng phải cúi xuống nhìn. Và ngay lập tức có tiếng phản hồi từ lũ con gái. – Trời ơi ông D nhớ tụi mình kìa, tui có nghe lầm không zị trời? – D ơi cậu nhớ ai nhất vậy? Tớ hả? – Ôi! D nghỉ hè cũng nhớ tới tụi mình kìa! … Blabla… … bla… … Blabla… – Tui nói là nhớ mấy bà khi nào? – Thằng D tỏ ra vẻ mặt ngây thơ. – Ơ vừa nói xong mà chối hả? – Bà Tr em lên tiếng. – Ừ, có phải ông D vừa nói nhớ chị em mình đúng không? – Bà Tr chị cũng phản ứng kịch liệt. – Cô cũng nghe thấy mà D – cô cũng lên tiếng bênh vực phe con gái. – Thằng D nói là nhớ mấy bạn gái thôi chứ đâu có nói nhớ mấy bạn gái lớp mình đâu cô. – Em biện hộ giùm thằng D. – Hehe. Bạn tốt, chỉ có mày hiểu tao hehe. Vừa nói nó vừa đưa ngón tay cái ra hiệu number one. Cả đám con trai thì cười lăn cười bò ra, đến cô cũng bụm miệng cười. Còn bọn con gái thì mặt như thế này này, đầu như muốn xì khói ra luôn. Haha. Tr chị: – Grừ!!! Tí về hai ông chết với tui. Grừ!!! – Ê ê cho tui xử với! – Tiếng bà CT, bà NT, bà M đen, M mèo, C cũng đồng loạt vang lên như pháo. Thôi thế là xác định cmnr, mà cũng may là vẫn chưa xếp chỗ nên nam nữ ngồi tách ra hai dãy nếu không thì em với thằng D bị xử đẹp nãy giờ rồi. Vừa thở phào nhẹ nhõm một phát thì: Cô Đ: – Các em trật tự lại để cô xếp chỗ nào! – WTF??? Vừa nghĩ thôi mà cô làm thiệt à – em thốt thầm trong bụng. Em nghe ở đâu đó có một vài nụ cười tỏa nắng chết người mang đậm chất nham hiểm ở trong đó. … Lần lượt từng bàn ổn định vị trí do sự chỉ đạo của cô Đ. Em đang suy nghĩ miên man thì cái gì tới cũng tới. – VĐ lên chỗ này ngồi. – Vừa nói cô vừa chỉ vào bàn thứ 4 vị trí thứ 2. – Đệch!! Em nhìn qua chỗ đó thì thấy con NT đang ngồi đầu bàn bẻ ngón tay mãi mà chẳng nghe thấy tiếng gì sất. Còn đầu bàn bên kia là con Tr em cũng đang lườm mình bằng cặp mắt hình viên đạn. Nuốt nước miếng một cái ực rồi đi đến chỗ đó. Ngang qua trước mặt cô tôi cố hỏi cô mong tìm đường thoát: – Còn lựa chọn nào khác không cô? – Tôi cố hỏi khe khẽ nhưng cô chưa kịp trả lời thì cả lớp đồng thanh như kiểu tập trước ở nhà hay sao á: – Khônggg!!! – Công nhận bọn này thính như cờ hó ấy. Hỏi nhỏ như vậy mà chúng nó cũng nghe thấy. – Grừ… anh em tốt nhỉ? – Tôi nói móc mấy thằng bạn tốt của mình, trong đó có cả thằng T. Sau khi bước vào chỗ thì tôi làm cái mặt ngu nhất có thể và nở một nụ cười cầu tài để mong được khoan hồng. Và ngay sau đó là tiếng la oai oái của tôi cùng với tràng cười sảng khoái của đám con gái, bọn con trai thì cũng há miệng cười một cách khả ố. Sau một hồi ăn véo hông, véo mũi, véo tai thần chưởng thì cô mới ra tay cứu giúp: – E hèm! Cả lớp trật tự nghe cô phân công lao động nè. – Đến lúc cô nói vậy thì hai mụ mới buông tha cho tôi. Cái số nó khổ vậy đấy các bác ạ. Sau khi cô phân công lao động xong thì tôi xác định công việc của mình là lau mạng nhện, lau kiếng…
Chap 3:
Khổ nỗi cái lớp toàn đứa cao thì không cử mà lại đi cử thằng cao 1m6 (bây giờ là 1m7 rồi) như tôi đi lau chứ. Hichic. Phải cố gắng lắm tôi mới lau sạch được tấm biển lớp 9a3 sạch bóng loáng. Lau xong cái tấm biển lớp thì tôi đình công không làm nữa, ngồi ngắm gái cho nó khoẻ. Hehe. Mà công nhận em NT xinh phết, nói chuyện duyên lắm chứ bộ. Còn em Tr em thì xinh hơn em NT một xíu, khá trầm, học cũng tạm được. Tr em với Tr chị là hai chị em sinh đôi, Tr chị thì hoạt bát lanh lợi hơn Tr em, nhưng mỗi tội mập hơn Tr em một xíu. Còn em M đen thì nhan sắc cũng tạm được, body thì chuẩn đến từng centimet. Em Th thì được cái nhí nhảnh như trẻ con dễ thương phết. Ngoài ra còn em M mèo, CM, G, Q, H… cũng xinh đẹp không kém mà có kể đến sáng mai cũng không hết. Đang mải mê ngắm gái thì cả lũ không biết trực nhật kiểu gì mà nhanh vãi chưởng. Làm cụt cả hứng ngắm gái. Rồi nghe cô phán thêm vài câu thì cũng chép thời khoá biểu rồi ra về. – Ê! VĐ làm vài room cf rùi về mày. Tao bao. – Thằng T rủ khi tôi đang dắt xe chuẩn bị ra về. – Em: Chú thích thì anh chiều. – T: Ukm. Mày cố bắn cho tốt nha, không thì lại thua tao đó. Hehe – cái thằng này bắn cf éo bao giờ thắng được em nhưng lại được cái to mồm. … Thế là ba thằng dắt ngựa sắt phi đến quán net trên đường xyz số 1, nơi này được ba thằng em chọn làm căn cứ quân sự từ năm lớp 7 đến giờ. Chắc các bác đang thắc mắc: Tại sao nơi được chọn làm căn cứ quân sự từ năm lớp 7 mà không phải từ năm lớp 6. Thật ra cái gì nó cũng có cái lý do của nó, chuyện là hồi năm lớp 6 thì ba thằng em có chọn được một quán net khá lí tưởng, quán đó nằm ngay một cái hẻm nhỏ trên đường xyz luôn và khá gần trường, máy ngon khỏi nói và đặc biệt là phụ huynh mà có đi tìm thì cũng không lo bị phát hiện vì ở đó có nhà để (giấu) xe. Hehe. Và thế là nó được chọn làm căn cứ quân sự của ba thằng nhóc choi choi lớp 6 và cả khối thằng khác nữa. Nhưng chỉ được gần 1 năm thì quán net phải đóng cửa. Lý do là bộ bàn phím bị tê liệt hoàn toàn vì có ba thằng ôn thần chơi boom online với guny(bác nào chơi thì biết mấy trò đó hại bàn phím đến mức nào). Mỗi lần bọn em chơi là ông chủ quán phải ra nhắc liên tục cái điệp khúc: – Chúng mày chơi vừa vừa thôi để lấy cái tao còn làm ăn, chứ chúng mày cứ ra sức ấn mà cứ như kiểu là đập bàn phím như vậy thì tiền đâu tao sửa nổi! Thế đấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy thương cho mấy bộ bàn phím đó quá. Và thế là quán đó phải đóng cửa trong sự tiếc nuối của ba thằng bọn em và hơn chục thằng khác. Quay lại với hiện tại, em đang đứng trước quán cửa căn cứ nhưng không thấy hai thằng kia đâu. – Quái lạ, chả nhẽ bọn nó nghĩ lại sợ thua nên chạy về luôn rồi à. – Đang lẩm bẩm thầm rủa hai thằng chiến hữu thì trong quán có tiếng oang oang của thằng T vọng ra: – Ê Đ mày có tính bắn không hay sợ thua không dám vào? Sặc, thì ra nãy giờ mình mải suy nghĩ nên bị bọn nó bỏ lại phía sau mà không biết. Haizz. Bước vào quán chọn máy số 18 quen thuộc nằm trong góc quán. Khởi động tay chân rồi em bắt đầu tạo phòng. Hai đứa nó một đội, 1 mình em đơn thân độc mã cầm búa gỗ chạy qua từng ngóc ngách trong màn trạm phát sóng để truy cùng giết tận hai thằng nó. Thằng T bị dồn vào góc tường nên đành phải quay lại chiến đấu, nó vừa dương búa ra chuẩn bị đập thì hét sọt, xác nó nằm dài chờ hồi sinh. Còn thằng Đ thì khá hơn một chút vì nó khua búa tùm lum mà làm mất của em 29 giọt máu, và hậu quả là xác của nó nằm sải lai với tư thế rất chi là yô mốt. Hehe. Kết quả chung cuộc là 61 – 4, nhìn mặt hai thằng nó thểu não nom đến tội. Haha. – Em: Thế nào? Biết sợ chưa? Dám khiêu chiến với anh à! Haha. – T: Xời, chẳng qua là tao nhường thôi, chứ rủ mày đi mà lại đập chết mày liên tục thì lần sau sao mày dám đi nữa, phải không Đ? – Nghe thằng T nói vậy thằng Đ như chết đuối vớ được phao nên liền hùa theo. – Đ: Ừ đúng đúng bọn tao nhường thôi. Hehe. – Em: Vậy à, thế thì đấu lại kèo nữa nhá bên nào thua thì phải bao bên thắng một tuần chơi net free, ok? – Nghe đến đó hai thằng nó xanh mặt, lắc đầu lia lịa. – Đ: Thôi, để bữa khác đi bữa nay tao hơi mệt, không có sức chơi nữa – thằng Đ thoái lui. – T: Ừ để bữa khác đi, hôm nay muộn rồi mày. – Em: Ừ vậy đi, mai tính tiếp. – Nói xong mỗi thằng một hướng đi về nhà. Về nhà với tâm trạng khá hưng phấn. Buổi trưa thì nhà em không có ai ở nhà cả, ba mẹ thì đi làm, mấy thằng em học cấp 1 thì ở lại trường luôn, ở nhà một mình nên cơm nước em phải tự lo. Tự thưởng cho mình một bữa cơm canh đạm bạc với tô cơm trắng nghi ngút khói, món cá trắm chiên xù vàng óng ả(loại cá câu ở ngoài suối, con cá chỉ to bằng hai ngón tay, khi chiên giòn lên thì có thể ăn cả xương của nó luôn, giòn giòn thơm thơm ngon không thể tả, bác nào ăn rồi chắc biết), rau lang luộc (hái phần ngọn dây khoai lang rồi rửa sạch đem luộc lên á) chấm mắm tỏi ớt.
Chap 4:
Ăn uống xong lại dọn dẹp, và sau đó em leo đại lên ghế tự thưởng cho mình một giấc ngủ trưa. Đang miên man mơ thấy mình là hoàng tử đang hôn công chúa thì công chúa cứ lấy cái gì đó chọc vào lỗ mũi nó làm nó: H… H… HĂ… HẮTTT… HẮT XÌ!!! – Em hắt xì một cái rõ to rồi lấy tay dụi mắt và em bật dậy thủ thế: – Em: C… Cậu là ai? S… sao lại vào nhà tôi? – Em ngơ ngác hỏi con nhỏ đang cười sặc sụa trước mặt mình. – Nhỏ đó: Haha, nhìn cái mặt ngô ngố buồn cười quá, haha – nhỏ đó cứ cười sặc sụa, trên tay còn cầm một vài sợi tóc. Bộ não của em hoạt động hết công suất và cuối cùng đưa ra một kết luận: – Em: Này, sao cậu dám tự tiện vào nhà người khác thế hả, lại còn phá đám giấc ngủ của tôi nữa chứ? – Nhỏ đó vẫn cười và đáp lại em. – Nhỏ đó: Haha, không phải tôi tự tiện vào nhà cậu mà là tôi thấy cậu nằm ngoài ghế mà gọi mãi không thấy ra nên tôi vào xem còn sống hay chết í mà. Haha. – “Con gái con đứa ăn với chả nói vô duyên hết sức.” Em thầm nghĩ trong bụng thôi chứ nói câu đó ra thì lỡ nhỏ đó tức giận làm gì em thì em biết kêu ai đây. @ – @ – Em: Vậy cậu là ai? – Nhỏ đó: Tớ tên Linh, con bố Trung nhà ở kia. – Vừa nói nhỏ vừa chỉ tay về phía tây bắc, nơi cách nhà em khoảng 30m. – Đó thấy chưa, nhà đó đó. – Em: WTF??? – Như không tin vào mắt mình, em nhìn nhỏ chằm chằm. Giờ mới nhìn kĩ nhỏ, mặt trái xoan, tóc đuôi gà đen óng, mắt to tròn, hàng mi cong cong. Tướng tá thì tạm được, điện nước đầy đủ, nhỏ mặc áo pull trắng, quần jean ngắn khoe cặp giò trắng phau. Nhìn là muốn cắn một miếng, nhưng cũng may em là thanh niên cứng nên cố cầm lòng. Hehe. Nhỏ hươ hươ tay trước mắt em. – Linh: Này này, tui biết tui đẹp nhưng ông không cần phải đơ như thế đâu! – Nhỏ bụm miệng cười. – Em: Ừ xinh, nhưng tiếc quá! – Linh: Tiếc cái gì??? – Thì tiếc xinh như vậy mà lại là hậu nhân của Trư bát giới!!! – Em thở dài ra vẻ tiếc nuối. – AÁÁÁ!!! – Này, ý ông nói tui là heo ý hả? Grừ. – Hôm nay là ngày gì vậy trời, sao mà ăn xong lại bị gái véo hông suất vậy trời. – Hic, tôi có muốn nghĩ thế đâu, tại cậu chỉ nhà cậu ở đó mà. – Nó chỉ tay theo hướng lúc nãy. – Nhà tui ở đó thì liên quan gì hả? – Nhỏ chống hông phình má lên cãi. – Nhưng đó… đó… – Đó cái gì hả? Nói mau? – Nhưng đó là cái CHUỒNG HEO nhà bác Hải mà? – Em ngây thơ pha một chút sợ hãi trước sát khí của nhỏ. – Hảảả??? Nè ông nghĩ sao vậy hả, rõ ràng là tui chỉ cái nhà ở bên dưới cơ mà. Huhu. Tui về mec ba tui. Huhu. – “What trở mặt nhanh thế vừa cười ha hả xong giờ lại khóc là sao?” Em thầm nghĩ trong bụng. – Em: Thôi thôi, không khóc nữa, tôi sai rồi, là tôi hiểu lầm, được chưa? – Không biết đâu, tự nhiên nói tui là heo xong xin lỗi là xong hả? Huhu – càng nói nhỏ càng khóc to hơn. – Thôi thôi, không khóc nữa mà, mà tôi có nói cậu là heo đâu! – Em xuống nước. Nhỏ ngưng khóc ngước mắt long lanh nhìn em, công nhận lúc đó nhỏ dễ thương thật. – Thật không? – Ờ… ờ… thật, tôi có nói Linh là heo bao giờ đâu, tôi làm sao dám nói Linh dám nói Linh là heo được, Linh sao xinh được bằng heo ý lộn heo sao xinh được bằng Linh. Hìhì. – Huhu. Lại nói người ta là heo nữa kìa. Huhu. – Nhận ra cái ngu của mình, em đành dùng tuyệt chiêu vậy. – Nè đừng khóc nữa, khóc nữa là mặt chảy xuống giống con heo thiệt đó. Xấu lắm đó. – Kệ tui. Huhu – nói xong nhỏ ngồi bệt xuống đất khóc tiếp. Không thể để ai thấy cảnh này được, lỡ may người ta hiểu lầm mình làm gì nhỏ xong giờ nhỏ ăn vạ cái chạy vô bắt mình bỏ tù thì nguy. Hic. Nghĩ đến đó mà em toát mồ hôi hột. … Chợt nhớ đến lời thằng bạn chí cốt của em, thằng MT. Thế là em làm liều áp dụng thử xem sao, em bỏ mặc nhỏ ở đó rồi leo lên ghế ngủ tiếp. Quả nhiên vừa đặt lưng xuống ghế chưa đầy 3 phút thì… em đã đi vào giấc ngủ@ – @. Bỗng không gian lặng đi và rồi. BỊCHH!!! Và cảm giác tê tái muốn đi *ái, ngồi dậy mà đầu óc quay cuồng, choáng váng. Nhìn lại thì thấy nhỏ đang bụm miệng cười. Quê tập 2. – Em: Yahhh, sao tự nhiên lại đẩy tôi rớt xuống ghế vậy hả? – Hihi. Cho chừa. Ai bảo trêu tui. Hứ. – Cái đó là thói quen rồi, thấy gái xinh thì tôi không trêu không chịu được, được chưa! – Nghe nó khen mà nhỏ cười tít mắt. – Hứ. Dẻo miệng. Mà tui đang khóc tại sao ông không dỗ tui mà lại leo lên ghế ngủ hả? – Thì tại hồi nãy có ai bảo là kệ tui đó. – Em nói móc. – Hứ. Tui nói vậy thôi nhưng ông vẫn phải dỗ tui chứ. Đàn ông con trai gì mà… – Mà sao??? – Xìì. Không thèm nói chuyện với ông nữa. Hứ – nhỏ nguýt dài rồi quay mông đi về. Tưởng thoát nạn rồi đang cảm tạ trời đất thì ai dè nhỏ quay ngoắt lại làm em giật mình. – Em: Chuyện gì nữa sao chưa chịu về? – Tôi quên mất, má tui bảo là lên kêu má ông đến chiều nay đóng bịch nhiều hơn hôm qua nên có kêu thêm ai xuống thì kêu nha. – Rồi rồi. Biết rồi về đi, về đi… xùy xùy… – em đuổi nhỏ như đuổi tà. – Hứ, đồ vô duyên, bất lịch sự, bụng bự *** to. Plè Plè – nhỏ nhăn mặt lè lưỡi nhìn đáng yêu chết đi được. Sợ để nhỏ ở lại đây lúc nữa là nó không kiềm chế được cảm xúc luôn quá. – Thôi về đi cho tôi còn ngủ! – Xì, đàn ông trai trai gì đâu á… hứ. – Nhỏ lái quay *** đi tập 2. Em thở phào nhẹ nhõm.
Chap 5:
– À quên, nói chuyện cả buổi mà chưa biết tên ông, ông tên gì vậy? – Thôi thôi, nói cho cô biết để cô về yểm bùa ám tôi à. Thôi thôi, về đi. – Ông không nói tui không về luôn. – Nói xong nhỏ chạy tót vô ngồi chễm chệ trên ghế, chân vắt hình chữ ngữ. – Săxx, bà tính ăn vạ ở đây thật đấy à? – Chứ sao? Ai bảo ông không cho tui biết tên ông! – Vừa nói nhỏ vừa rung chân khoe cặp giò trắng bóc. – “Đệch, nhỏ này muốn em đi bóc lịch hay sao đây trời!” Em thầm nghĩ trong bụng. – Em: Giờ chỉ cần biết tên tôi thì bà sẽ về chứ gì?? – Không. – What, nhỏ trả lời làm nó muốn đứng hình, mặt thì xinh tướng thì ngon. Săx tội lỗi quá. Mặt thì xinh mà sao bướng dữ vậy trời. – Chứ giờ cô muốn sao đây trời, tôi buồn ngủ lắm rồi đó, làm ơn tha cho tôi đi. T – T. – Ưmm, để nghĩ xem đã, sao được giờ ta? – Nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ, một tay đưa lên cằm, mắt thì nhìn đăm đăm vào người em, bất giác làm em rùng mình. – Linh: À, có rồi. Cho tui xin tờ giấy với cây bút! – Hèhè, đơn giản thế thôi sao, vậy mà làm tôi cứ lo xa. Hềhề. – Rồi em chạy vào phòng lấy cho nhỏ hẳn tờ giấy đôi hiệu ABC (hào phóng thật, hèhè) và cây bút bi thiên long em mới mua năm ngoái. – Đây, giấy bút đây, về được chưa cô nương! Nhỏ Linh cầm lấy cây bút hí hoáy cái gì đó lên tờ giấy, thoáng chút lại do ngừng viết do dự cái gì đó rồi lại viết… viết… và viết. Em đứng bên cạnh mà nhìn nhỏ viết lia lịa không có khuynh hướng dừng lại. Em đang tưởng tượng ra cái cảnh nhỏ vẽ bùa rồi dán lên trán em và bắt em nhảy tưng tưng như mấy con cương thi thì khốn. Đang tính kế lui binh thì nhỏ la lên làm nó giật thót. – AAA. Xong rồi, hehe – em tự hỏi không biết là sáng nay nhỏ uống thuốc chưa nữa. – Làm cái quái gì là tự nhiên la lên thế, có biết là tôi yếu tờ rym không hả? Hừ. – Hehe, chỉ cần ông ký tên vào đây thì tui sẽ về, hèhè. – Nhỏ vừa nói vừa chỉ tay vào tờ giấy chi chít chằng chịt chữ. Nhìn mặt nhỏ lúc này gian thấy sợ luôn. – Xời, xin chữ ký thì nó đại đi, còn bày đặt ăn vạ nữa chứ! – Vừa nói nó vừa cầm cây bút đang định ký tên thì nó chợt nhớ đến mấy bài báo mới hồi hôm qua. Cũng có một cậu bé bị dụ ký tên vào tờ giấy gì đó xong rồi bị bán sang trung quốc. Nghĩ đến cảnh mình cũng bị bán sang trung quốc thì em lại sởn gai ốc. Và cuối cùng em quyết định cầm tờ giấy trăn trối lên đọc từng chữ. Em đọc đến đâu là há hốc mồm ra đến đó. Một tờ giấy đôi mà nhỏ viết chỉ chừa lại được đúng 5 dòng cuối cùng để ký tên, em bắt đầu cảm thấy hối hận vì hành động ngu ngốc của em lúc nãy, nếu chỉ cho một mẩu giấy nhỏ thì số mình đâu đến như vậy. – Em: Tôi không đồng ý! – Lý do? – Nhỏ nói có hai chữ cụt ngủn. – Thứ nhất, tôi chẳng có lý do gì mà phải ký vào đó. – Thứ hai: Cô và tôi không quen nhau, tôi như vậy là khách sáo lắm rồi đó! – Linh: Vậy thì ông hãy nghe cho kỹ đây! Nếu ông không ký vào tui sẽ không về và đợi ba mẹ của ông về thì tôi sẽ méc mẹ ông là ông bắt nạt tui không cho tui về. Hehe. Để xem mẹ ông tin tui hay tin ông. Hehe. – Cô… cô… hừ… được lắm… cứ đợi đấy. (> – <)(Ò – ó) Nhân lúc nhỏ đang đắc thắng không để ý thì em nhanh nhảu viết vài điều có lợi cho mình. Hehe. May sao nhỏ còn chừa lại 5 dòng nên đủ viết. – “Khè Khè. Muốn troll anh á, còn lâu nha cưng.” – Em cười thầm trong bụng rồi cầm ký vào phần lề dưới của tờ giấy (viết không chừa lại chỗ ký tên luôn, ghê thật). – Em: Nè tôi ký xong rồi, cô cũng phải ký vô nữa. – Hả, mắc gì tui phải ký vô, ông ký là được rồi mà. – Nhỏ tròn mắt. – À… ờ… à… thì bà không ký vô thì tôi biết thực hiện trang luật này với ai. – Em vừa nói vừa đưa tờ giấy lên chỉ vào góc lề dưới bên trái tờ giấy. Dĩ nhiên là em phải lấy tay che đi phần vừa viết thêm rồi. Hè Hè. Nhỏ hí hửng ký tên vào. – Hehe. Kỳ này ông chết với tui. Dám trêu tui à. Hehe. – Nhỏ cười gian xảo. – “Ừ, để rồi xem ai chết với ai nhá. Hehe” – em cũng cười thầm trong bụng. – Em: Xìì, vừa khóc vừa cười ăn mười… – Mười cái gì hả? – Nhỏ nghiến răng nghe mà phát sợ. Hic. – À… À… không cục gì cả. Hic. – Em lắp bắp – à quên, ngồi im đợi tôi tí. – Lấy bánh mời tui á, thôi khỏi khách sáo thế. – Nhỏ nói vọng vào khi nó đã vào trong phòng. Vào trong phòng, em lấy thêm một tờ giấy đôi ung dung bước ra. (Oai như cóc) – Cô đợi tôi xíu, để tôi copy lại tờ giấy này đã – rồi em hí hoáy ngồi chép lia lịa. Mãi mới chép xong. – Nè xong rồi ký tên vô đi. – Có chép giống bản gốc không đó? – Nhỏ nheo mắt. – Giống 100%, yên tâm. – Rồi em nhìn nhỏ đọc lướt qua trang đầu. – Thôi dài quá không đọc nữa, tí về đọc sau. Hehe – nghe câu đó mà em mừng rơn. Sau đó nhỏ ký tên vào bản copy của tôi rồi chia ra cai quản, mỗi đứa một tờ. – Linh: Được rồi vậy tui về đây, hihi. – Nhỏ vừa giơ tờ giấy của nhỏ lên cười đắc thắng. – “Ừ cứ cười đi, rồi sẽ không cười được lâu đâu.” – Em cười trong bụng. Cuối cùng nhỏ cũng chịu về, công nhận nhỏ này xinh thật nhưng mà bướng bỉnh ngang ngược quá. Hichic. Chắc hẳn các bác đang thắc mắc muốn biết nội dung của tờ giấy đó chứ gì. Hềhề nội dung nó thế này: Thứ nhất: Phải nghe lời tui và không được cãi. Thứ hai: Không được nổi nóng trước mặt tui.
------------ Những người đã like laibiband bởi bài viết có ích này: Tuikhongbiet
_______________ nhất nhật sinh tồn tu phải đạo tam niên khu động vạn niên sầu
Chap 6:
Thứ ba: Không được nói xấu tui. Thứ 4: Làm xe ôm cho tui. (Wtf??? Xe ôm á, em đang phải cưỡi chiếc xe đạp huyền thoại mà phải đèo nhỏ lên đoạn dốc dài hơn 100 nghìn xen ti met á. Ôi thôi xác cmn định rồi. Rồi còn đâu những ngày tháng long nhong với anh em sau giờ học nữa đây. Hic) Và còn điều thứ 5, 6, 7… 20. Đã thế còn kèm theo cái kết: Nếu ông không thực hiện đúng những điều trên thì phải hoàn toàn tự nguyện chịu mọi hình phạt mà tui đưa ra. (Hic, nói đại là cực hình luôn đi) … Còn em kịp viết được 3 điều như sau. Hehe. 1: Hạn sử dụng của những điều trên là 7 ngày kể từ ngày sản xuất à nhầm kể từ ngày viết. 2: Hết thời hạn 7 ngày thì tui sẽ thực hiện tất cả điều trên cho ông trong thời hạn 3 tháng (kaka, mình thâm thật) Còn điều 3 là bí mật nha mấy bác, rồi em sẽ tiết lộ sau. Hehe. Nhìn đồng hồ thì đã 2h10. Hic thế là mất giấc ngủ trưa quý giá của mình rồi. Em uể oải lôi cái điện thoại ra xem thì thấy 3 cuộc gọi nhỡ, 3 tin nhắn của thằng Thông gà. – “3H ra sân đá với tụi xóm trên nha mày”. – Nó biết em không biết đá banh mà sao cứ rủ thế nhở! – “Thôi tao không đi đâu, tao bận rồi” – em tìm cớ thoái lui. 1 phút sau có tin nhắn. – “Bận cái éo gì, lâu lâu có kèo thơm tao mới rủ mày đi thôi nhá” – “Thơm cái đầu mày, mày biết là tao không biết đá mà, đi cho nhục mặt ra à!” – “Cứ đi đi, mày dẫn bóng kém thì mày cắm cọc thôi, mày sút thì có bố con thằng nào phá được đâu” – nghĩ cũng đúng, em sút tuy không dám nói là mạnh nhưng mấy là đá vui với bọn trong xóm mà tụi nó sợ em vãi đái. Cái sân bọn em hay đá là bãi đất trống của nhà ông Tam, sân không to lắm, chiều dài của sân khoảng chừng 50m, chiều rộng 30m. Hôm đó em đứng từ giữa sân căng sức sút một phát mà làm cho cả bóng lẫn thằng Thọ thủ môn bay vào khung thành. Và sau đó là thằng Thọ nằm nhăn mặt ôm bụng ú ớ không nói lên lời. Lúc đó thằng Thọ đứng trụ hai tay chụp bóng nhưng vẫn không trụ nổi và kết quả như vầy đây. Sau vụ đó đến giờ em hầu như không đá chung với mấy đứa trong xóm nữa, mà co đá thì cũng chỉ được là thủ môn thôi vì lý do không dám cho em sút, hài. – “Ừm, để tao xem có rảnh không đã rồi tao ra sau” – “Nhất định phải ra, không ra thì đừng nhìn mặt anh em bọn tao nữa.” – “Đệch làm khó nhau vậy, lỡ tí tao ốm không đi được thì sao.” – “Vậy rốt cuộc giờ mày có đi hay không?” – “Ưmm… ừ thì đi, mà tí đợi tao đi chung với” – ‘Ok, vậy giờ mày xuống luôn đi. 2h30 rồi còn tí gì nữa. Thế là em lại thay đồ rồi khoá cửa đàng hoàng rồi phi ngựa xuống nhà thằng Thông. Ra tới nhà thằng Thông gà em chưa kịp lên tiếng thì nhỏ Nguyệt không biết từ đâu nhảy ra đập vào vai em một phát làm nó muốn lệch vai luôn. – Nguyệt: Ê D!! Sao hôm nay rồng xuống nhà tôm thế, chắc hôm nay mưa to quá. – Nhỏ nheo mắt tinh nghịch. Nhỏ Nguyệt bằng tuổi em, mặt mũi tàm tạm, tóc ngang lưng, khuôn mặt y chang trẻ con trắng không tì vết, có cái răng khểnh duyên lắm. Body thì bốc lửa thuộc hạng nhất nhì trong xóm rồi. Nhưng thế mà nghịch thôi rồi, ăn nói thì toàn móc méo em. Làm nhiều lúc em tức xì khói mà không làm gì được. – Em: Rồng tôm gì ở đây, làm gì mà lù lù như ma thế – em vừa xoa vai vừa nói. – Nguyệt: Có ông lấm lét làm điều gì đó mờ ám nên mới không thấy tui á. – Nhỏ lè lưỡi phùng má. – Xì, mà Nguyệt vừa đi đâu về vậy? – À, mua chút đồ ấy mà. – Vừa nói nhỏ vừa giơ giơ cái bịch nho nhỏ lên. – Ừ, vậy thôi Nguyệt vào nhà đi đứng đây nắng lắm. – Ừ, vậy Nguyệt vào trước đây. Bye. – À quên, kêu thằng Thông thằng Thọ giùm D với nha. – Ừm. 3 phút sau hai thằng nó ra. Hai thằng này là anh em ruột, tướng tá thì có vẻ ngang nhau và ngang với em, cao 1m6 nặng khoảng bốn mấy kg. Thế là 3 thằng ra sân bóng X. Tới nơi thì thấy anh em có mặt đông đủ cả rồi và đang khởi động. Ngó sơ qua đội hình địch thì em thốt được đúng ba chữ. – OMG!!! – Thông gà: Cái gì đây? – Nó tròn mắt há mồm chỉ về mấy thằng thanh niên đang khởi động bên kia. – Tú: Tụi xóm trên mà mày bắt kèo đấy, ăn đủ nha con. – Em: Cái kèo mà mày bảo thơm đây á thằng cờ hó? – Thông: Đâu phải, hôm bữa bắt kèo toàn mấy thằng ngang mình không mà. Để tao qua hỏi thử xem. – Rồi thằng Thông qua bên kia nói chuyện với thằng nào đó rồi thất thểu quay về. – Sao rồi, sao rồi mày??? – Cả lũ nhao nhao đè thằng Thông ra hỏi. – Thông: Mẹ nó chứ, hôm bữa nó cử mấy thằng dự bị đi dụ kèo. Xui vl – rồi nó chỉ tay về phía góc sân. … Thông: Mẹ nó chứ, hôm bữa nó cử mấy thằng dự bị đi dụ kèo. Xui vl – rồi nó chỉ tay về phía góc sân nhe răng cười hềnh hệch. – Em: Thôi lỡ rồi đá luôn đi. Chả lẽ ra tới đây rồi lại về. – Thọ: Chơi luôn, tụi nó hơn mình có mấy tuổi chứ mấy. – Tú: 200k với tiền nước đấy mày. – Thằng này e dè. – Đại cồ: Kệ, mỗi thằng 30k còn bao nhiêu tao lo – thằng này gia đình cũng được, chơi thoải mái lắm. – Ok, chiến luôn – anh em hăng máu ủng hộ. Thế là hai đội vào sân trong sự chắc thắng của bọn xóm trên. Bên em chọn bóng trước. Chưa biết thực lực địch thế nào nên bọn em cho thằng Đại cồ, anh em thằng Quang heo với Hưng nhím ở nhà thủ. Thằng Thọ bắt gôn hay nhất nên cho nó bắt gôn luôn. Còn em với thằng Thông...
Chap 7:
Còn em với thằng Thông làm tiền đạo. – Thông: Bây giờ cho mày bung hết sức đấy D, cố gắng mà nã pháo nhá. Haha. – Em: Chú cứ lo, để đó cho anh. Trận đấu vừa bắt đầu là thằng Thông dốc bóng lên thẳng sân đối phương, còn việc của em là chạy thật nhanh qua trung lộ sân địch và chuẩn bị đón bóng. Thấy thằng Thông lao lên nhanh như vũ bão, thằng tiền đạo đội bạn lao lên cướp bóng, thằng Thông xoay người rê bóng một vòng rồi bỏ lại thằng tiền đạo ngơ ngác phía sau, thấy thế hai thằng khác to như con tịnh lao lên cướp bóng. Nhưng với tốc độ chậm chạp như rùa thì làm sao cướp được bóng của thằng này. Nó xỏ kim xỏ chỉ gì đó rồi vượt mặt được một thằng, rồi nó dẫn bóng ziczac qua lại làm em nhìn cũng chóng mặt. Qua nốt mặt thằng còn lại thì hai tên hậu vệ lù lù chạy lên án ngữ trước mặt thằng Thông. Chỉ chờ có thế, nó co chân thực hiện đường chuyền đầu tiên và đường chuyền khá đẹp, bóng rơi ngay tầm chân em. – Mở tỉ số đi – thằng Thông hét to khi em nhận được bóng. Dĩ nhiên phải mở rồi, 5 thằng bên địch bu trên chỗ thằng Thông thì đang thục mạng chạy về, em thì đang đứng cách khung thành khoảng 8m và đối diện với thằng thủ môn to gần gấp đôi em. Em không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi co chân thực hiện cú sút. Lực bóng bay rất căng, chỉ nghe tiếng biiinhh mà khi chân em chạm vào bóng cũng đủ biết. Bóng bay thẳng vào góc trái khung thành nhưng thủ môn đã nhảy lên giơ tay phá bóng. Và kết quả là bọn thằng Đại cồ ở dưới nhảy tưng tưng lên mồm thì hét lên 1 – 0. Trái bóng nằm yên vị trong lưới đối phương. Còn tên thủ môn tuy đã chạm được vào bóng nhưng với khoảng cách gần như thế và lực bóng bay không hề nhẹ thì 1 tay làm sao phá nổi, bây giờ thì hắn đang ngồi ôm tay mặt nhăn nhó hết sức, chắc là đau lắm. Chạy về ăn mừng với đồng đội trong giây lát rồi lại vào vị trí. Lần này tên tiền đạo giữ bóng trong chân, hắn không đợi lâu, ngay lập tức hắn dẫu bóng chạy lên, thằng Thông xoạc bóng nhưng không thành công, hắn câu bóng bổng lên một đoạn ngắn rồi nhảy qua người thằng Thông một cách nhẹ nhàng. Thấy thế em với thằng Tú lao vào giành bóng, hắn xoay chân chuyền bóng sang bên cánh cho một thằng khác. Em nghĩ pha đó muốn cướp bóng khá dễ, chỉ cần đoán được hướng bóng rồi chạy ra gạt bóng là xong. Nhưng đó chỉ mới thôi, chưa kịp thực hiện thì bóng đã tới chân thằng kia rồi. @ – @. Thằng Đại lao ra cản đường dẫn bóng của thằng đó, tài cản bóng của thằng Đại cồ khá tốt làm cho tên đó loay hoay một hồi mà không tài nào qua mặt nổi nó mặc dù tên đó có lợi thế hơn hẳn về kích cỡ. (Các bác cứ tưởng tưởng một đứa mập giống số 1, đứa còn lại gầy như số 0 đứng cạnh nhau thì sẽ rõ). Nhận thấy tình hình không thể tiếp diễn được nữa nên hắn quyết định co chân thực hiện đường chuyền cho một tên khác đang đứng trong vòng cấm địa từ lúc nào. Đường chuyền khá chuẩn xác, tên đó nhận được bóng co chân sút, nhưng không đó chỉ là động tác giả thôi, hắn chuyền ngang qua cho tên tiền đạo. … Tên này mới là người thực hiện cú sút, bóng bay khá căng vào phía góc bên phải khung thành nhưng may sao là đập phải cột dọc và bật lại, ngay lập tức có một tên chạy lại đón bóng và thực hiện cú sút thứ hai với lực căng không kém. Thằng Thọ đạp vào cột dọc lấy thế bay người phá bóng trước ánh mắt không mấy thiện cảm của hai tên vừa sút bóng. Nhưng ông trời phụ lòng người, quả bóng bị bật ra nhưng vẫn nằm trong sân và lần này thì tên trung vệ đội bên kia chạy lên từ lúc nào và đón được bóng. Không do dự hắn tung cú sút cực mạnh nã vào khung thành. Thằng Thọ chỉ biết ngồi im nhìn bóng bay thẳng vào khung thành vì sau hai khi đỡ hai viên pháo kia thì hình như tay nó bị trật khớp luôn rồi, vậy là biết hai cú sút trước đó mạnh tới cỡ nào rồi. Trong lúc tưởng chừng như không thể cứu vãn được nữa thì thằng Quang xả thân nhảy vô dùng lưng cứu được một bàn thua trông thấy. Bóng lại một lần nữa bị bật ra nhưng trớ trêu thay, quả bóng vẫn lăn lóc trong sân. Thằng Hưng từ phía góc trái khung thành chạy thục mạng ra giành quả bóng. Thấy thế mấy thằng đội bên kia cũng chạy đến giành bóng. Nhưng thằng Hưng nhanh chân hơn nên đã giành được bóng. Không chần chừ nó thực hiện đường chuyền ra giữa sân nơi mà em đang đứng đó. Nhanh như cắt em đón lấy bóng và dốc bóng chạy lên, lúc này phần sân đối phương chỉ còn một thằng hậu vệ với thằng thủ môn đang run lẩy bẩy. Khi chỉ cách khung thành khoảng 15m thì em quyết định làm một đường bóng ngang để… chuyền cho thằng Thông. Từ lúc em nhận được bóng thì thằng Thông đã chạy một mạch vào vùng cấm địa mà không ai để ý. Bóng vừa vào chân là nó tung ngay một cú sút trước sự ngỡ ngàng của tên thủ môn. Và lưới bên đối phương lại rung lên lần nữa. – 2 – 0… HU RA!!! Ồ lê ố ồ lê ồ ô ố ồ lê!!! Haha – tiếng cả đám reo hò bên dưới. Em với thằng Thông cũng chạy về sân nhảy nhót tưng bừng. Đá thêm một hồi nữa thì cũng hết hiệp một với tỉ số không đổi. – Thông: Hêhê, tưởng thế nào chứ cũng chỉ toàn bọn gà mờ. Haha – thằng Thông khoái chí nói xong cầm ca nước uống hết sạch. – Không có pha cứu bóng của tao thì bọn có cười được không?