Chap 78:
– Dũng: Mày liệu đến chiều có thi được nữa không Đức?
– Tôi: Tao nghĩ đến chiều là khỏe rồi, mày yên tâm.
– Dũng: Ừ, tao hỏi vậy để biết đường mà sắp xếp lính thay mày.
– Tôi: Vậy có thằng nào biết giải mật thư với mooc không mà thay tao?
Lần lượt từng thằng lắc đầu.
– Long: Tao chịu.
– Bảo: Đừng nhìn tao.
– Lâm: Tao có đi cắm trại bao giờ đâu mà biết.
– Vân: Ủa, mấy cái đó học ở trường rồi mà?
– Hùng: Hồi nào?
– Vân: Học bên đoàn đội ấy.
– Sơn: Có sao tao không nhớ nhỉ?
– Đại: Tao cũng không nhớ.
– Tôi: Mày có học đâu mà nhớ. Mấy hôm học đội mày toàn chạy đi chơi, không thì lại nằm ngủ thì bảo sao lại không biết.
– Đại: Lúc đó mày cũng ngủ mà.
– Tôi: Tao học ở nhà thờ trước rồi nên tao biết.
– Đại: Hèn gì.
– Dũng: Vậy thôi về nhà nghỉ dưỡng đi để chiều nay còn thi.
– Tôi: Mà vụ đá banh sao rồi?
– Hùng: Mày nghĩ bọn tao để thua được không?
– Tôi: Bọn mày mà để thua thì chiều nay nhịn cơm hết cho rồi.
– Hùng: Hehe. Đợi đến chiều làm trận chung kết là xong.
– Tôi: Đá với xóm nào?
– Hùng: Cu.
– Tôi:???
– Vân: Là xóm Vân đó. Cu là kí hiệu hóa học của đồng mà.
– Tôi: Vậy còn mấy môn khác?
– LP: Xóm mình với xóm Vân thay nhau giành giải nhất nhì. Hiện tại đang là hòa nhau với 3 giải nhất và 3 giải nhì mỗi xóm.
– Tôi: Vậy chỉ còn hai môn còn lại quyết định thôi hả?
– Lan: Ừ.
– Tôi: Vậy ta nhất định phải cố gắng lên mới được.
– Ớt: Nhưng e là có người đang thầm trù ẻo chúng ta. – Thằng Ớt nói không lông.
Tôi biết thằng bé đang nói đến nhỏ Vân bởi lẽ nhỏ Vân là người của xóm bên kia thì chắc chắn sẽ cổ vũ cho xóm bên kia rồi.
– Thành: Ớt, không được nói bậy. – Nó lườm thằng bé.
– Cò: Thằng Ớt nói đúng mà anh.
Nhỏ Vân chống nạng đứng cúi mặt xuống đất chẳng nói câu nào. Chắc hẳn nhỏ đang buồn lắm, tủi thân lắm. Cũng đúng thôi, nếu bất cứ ai đứng trong trường hợp của nhỏ Vân mà nghe được những lời đó thì không buồn mới lạ.
– Tôi: Thôi, mọi người về nhà ăn cơm đi. Đến tí nữa qua nhà ngoại thằng Dũng rồi đi thi tiếp.
Tôi giải tán lũ nhỏ trước rồi tính. Lũ nhỏ cũng nghe tôi, đứa nào cũng quay về nhà, tụi thằng Thành cũng về luôn.
– Tôi: Bọn mày cũng về trước đi Dũng.
– Dũng: Còn mày?
– Tôi: Tí tao với Vân về sau.
– Dũng: Ừ. Mọi người, về thôi nào.
Khi mọi người đã về hết, chỉ còn lại hai đứa tôi thì tôi mới dám mở lời an ủi nhỏ Vân.
– Tôi: À… ừm… lũ nhóc… chúng nó không hiểu chuyện, Vân đừng trách chúng nó nha.
Nhỏ Vân lặng thinh không trả lời tôi.
– Tôi: Vân vẫn giận lũ nhóc à?
– Lắc đầu.
– Tôi: Không thật ư?
Nhỏ lại tiếp tục lắc đầu.
– Tôi: Vậy rốt cuộc là có hay không?
– Vân: Tui không giận, nhưng mà tui… – nhỏ Vân ngập ngừng.
– Tôi: Làm sao?
– Vân: Tui đói, sáng giờ tui chưa ăn gì cả. – Nhỏ Vân nhăn mặt trông đến tội.
– Tôi: Đói sao không nói sớm? Hềyzz. – Tôi lắc đầu ngán ngẩm rồi lấy cái bánh ú đang để trong túi áo khoác. – Nè, ăn đi.
– Vân: Bánh ở đâu vậy? – Nhỏ Vân tròn mắt nhìn tôi.
– Tôi: Đức làm ảo thuật biến ra đấy.
– Vân: Ông biết làm ảo thuật hả?
– Tôi: Ừ.
– Vân: Vậy ông biến ra thêm vài cái đi, chừng này ăn sao bõ?
– Tôi: Bộ Vân là heo hả? Thử ăn xem có hết nổi một cái không?
– Vân: Bánh này trông vậy chứ bên trong có chút xíu. Tui ăn mấy lần rồi.
– Tôi: Thì cứ thử ăn cái này xem sao. Nhỏ Vân cầm cái bánh lột vỏ ra rồi cắn một miếng nhỏ.
– Vân: Ngon thiệt nha.
– Tôi: Chuyện. – Tôi chép miệng.
Ăn được hơn nửa cái, nhỏ Vân bắt đầu có dấu hiệu no. Thấy tôi đang nhìn, nhỏ cố ngồi ăn cho hết trông đến tội. Mãi nhỏ Vân mới ăn xong.
– Tôi: Ăn xong rồi hả? Để Đức biến ra thêm vài cái nữa nha.
Nghe tôi nói mà nhỏ méo mặt mếu không ra tiếng.
– Tôi: Sao thế? Vẫn còn đói lắm hả?
– Vân: N… no lắm rồi. Tui ăn không nổi nữa đâu.
– Tôi: Vậy nãy ai đòi Đức biến ra mấy cái nữa.
– Vân: Ai biết là bánh ở đây lại bự đến vậy. – Nhỏ Vân chu mỏ.
– Tôi: Ăn no rồi thì đi về nhà nghỉ thôi.
– Vân: Hử? Ông vừa bảo đi đâu.
– Tôi: Đi về nhà ngoại thằng Dũng nghỉ ngơi chứ đi đâu, hỏi lạ.
– Vân: Tại lúc nãy ông nói không rõ chứ bộ.
– Tôi: Đi về thôi. – Tôi quay lưng ngồi xuống trước mặt nhỏ Vân.
– Vân: Thôi khỏi, tui chống nạng được mà.
– Tôi: Chống nạng mà đi qua được bờ ruộng à? Lên lưng Đức lẹ đi. Nhanh Đức còn về ngủ xíu nào.
Nhỏ Vân chần chừ rồi leo lên lưng tôi.
– Vân: Với ai Đức cũng ga lăng thế này à?
– Tôi: Không, chỉ với người đẹp thôi.
– Vân: Cảm ơn.
– Tôi: Chưa nói xong mà. Nhưng với Vân thì ngoại lệ.
– Vân: Hứ, ý ông là sao? – Nhỏ Vân đập vào vai tôi.
– Tôi: Ui da, gãy xương luôn rồi. Đánh đau thế.
– Vân: Cho ông chừa, hứ.
– Tôi: Ý Đức là Vân ngoại lệ vì Vân là người xinh nhất Đức từng gặp nên Đức ga lăng hơn. Thế mà cũng bị oánh, hic. – Tôi vờ than.
– Vân: Ai bảo ông nói không rõ.
– Tôi: Đã kịp nói hết đâu.
– Vân: Tui xin lỗi nha. Tui…
– Tôi: Tưởng xin lỗi mà xong hả? Đánh đau thế mà chỉ xin lỗi thôi sao?
– Vân: Chứ ông muốn tui làm sao? – Giọng ỉu xìu.
– Tôi: Hát, hát cho Đức nghe cho đến khi về đến nhà thì thôi.
– Vân: Tui hát dở lắm.
– Tôi: Kệ, dở cũng nghe.
– Vân Vậy hát bài gì?
– Tôi: Gì cũng được. Nhưng nói không với nhạc thiếu nhi.
Nhỏ Vân suy nghĩ một lát rồi bắt đầu ngân nga giai điệu bài anh muốn em sống sao. Giọng hát của nhỏ này hát very hay, nếu không trực tiếp nghe tôi cũng chẳng dám tin. Nhỏ hát mà đến cả bầy chim cũng phải bay đến đứng xếp hàng trên cây để nghe hát (chém gió tí). Vài cơn gió nhẹ thoảng qua đưa giọng hát lan tỏa ra xa. Đang nghe hay bỗng volum ngày càng nhỏ dần rồi tắt đài luôn. Nhỏ này hát xong ngủ gục luôn trên vai tôi, mái tóc dài óng mượt xõa ra đằng trước che mất nửa khuôn mặt xinh đẹp khỏi cái nắng chói chang. Đôi môi nhỏ còn đang lép nhép hát nhưng nhỏ quá tôi chẳng thể nghe được nữa trong khi đôi mắt nhỏ đã nhắm nghiền.
Lắc đầu cười trừ trước sự vô tư của nhỏ. Nhìn nhỏ Vân lúc này lại làm tôi nhớ đến nhỏ Linh, cũng sự vô tư ấy, ngây thơ, dễ thương nhưng không kém phần tinh nghịch. Nhỏ Linh là người đầu tiên đã cho tôi biết yêu, biết thương là gì, biết nhớ một người là gì và cũng là người đầu tiên cho tôi biết đau khi tình yêu vụt bay là gì. Rồi lại đến nhỏ Lan vớt tôi ra khỏi nỗi đau rồi cũng chính nhỏ lại một lần nữa đạp tôi xuống vũng bùn đau khổ khi tình yêu một lần nữa vụt bay. Có lẽ từ giờ tôi chẳng thể yêu thêm một ai nữa bởi trái tim tôi đã vụn vỡ mất rồi.
Rồi tôi lại suy nghĩ đến tương lai của mình, một tương lai chỉ còn trọn vẹn được 1 năm nữa, nếu may mắn sống sót thì phải sống cảnh mù lòa. Tôi cười nhếch mép, tôi trách ông trời sao quá đỗi bất công. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ.
Cõng nhỏ Vân về đến nhà ngoại thằng Dũng, tôi đặt nhỏ xuống giường, vừa đặt nhỏ xuống giường thì nhỏ nắm chặt tay tôi, miệng thì lẩm bẩm.
– Bờm ơi, đừng đi. Đợi bé Kẹo với, đợi Kẹo với. – Nhỏ nói mà mắt vẫn nhắm nghiền, chắc là mộng du.
Tôi thật sự không dám nói với nhỏ rằng tôi chính là thằng Bờm đó bởi tôi chỉ còn thời gian 1 năm, tôi không muốn gieo rắc đau khổ cho nhỏ vì nhỏ không đi lại được cũng đã đáng thương lắm rồi. Vả lại thật sự trái tim tôi không còn khoảng trống cho nhỏ nữa.
– Bờm xin lỗi, lời hứa đó Bờm không thực hiện được rồi. Nhưng Bờm sẽ không để ai làm tổn thương bé Kẹo đâu. – Tôi thầm thì rồi gỡ tay nhỏ Vân ra.
Ra cái ghế dài nằm vì nhà có mỗi 3 cái giường, nhỏ Vân nằm một cái, mấy ông thánh kia thì nằm vắt vẻo nhau hết luôn hai cái giường nên tôi phải ra ghế nằm. Tôi nằm gác tay lên trán đếm cừu cho quên hết mọi chuyện, cho đầu óc được thanh thản.
– Đức, Đức, dậy đi. Dậy đi thi kìa mày. – Thằng Dũng lay lay người tôi.
– Tôi: Oáp… sao nhanh thế. Tao vừa nằm được có xíu. – Tôi ngồi dậy ngáp ngoác miệng.
– Dũng: Ai bảo mày về muộn.
– Tôi: Ừ, giờ đi luôn hả?
– Lâm: Ừ, bọn thằng Thịnh đang đợi mày ngoài cửa kìa.
– Tôi: Ok, tao ra liền. À mà LP ơi.
– LP: Chuyện gì?
– Tôi: Mấy bà canh giùm Đức cái Vân nha.
– LP: Canh không công hả?
– Lan: Cũng phải có chút gì để mà hìhì chứ. – Nhỏ Lan cười gian trá.
– Tôi: 1 chầu nước, ok.
– LP: Không, chầu kem cơ.
– Tôi: Lại kem nữa.
– LP: Không chịu thì thôi.
– Tôi: Thôi được rồi, kem thì kem.
– LP: Có thế chứ.
– Tôi: Canh chừng cho cẩn thận đấy.
– Dương: Yên tâm đi, phu nhân của ông cứ để tụi tui lo cho.
– Tôi: Đừng nói bậy, kẻo ai nghe lại hiểu nhầm bọn Đức.
– Hoa: Gớm, tình trong như đã mà mặt ngoài còn e.
– Tôi: Thôi không nói nữa, Đức đi đây.
Nói xong tôi chạy ra đình với tụi thằng Thành. Ra đến nơi thấy mấy xóm khác xếp hàng đầy đủ hết rồi. Tôi đứng xếp hàng nghe thể lệ thi, lâu lâu tôi để ý thấy thằng Hào lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn, nếu có súng ở đó thì nó cũng dám lấy ra ráp đạn vào bắn tôi lắm ấy chứ. Còn thằng Trí thì nhìn tôi gật đầu mỉm cười chào xã giao. Không hiểu sao tôi thật sự tôi cảm thấy dị ứng với thằng này quá.
Rồi cuộc thi bắt đầu bằng 1 bài moọc. Khi tiếng còi vừa kết thúc thì tôi đã giải được mật thư và dẫn quân rời trạm đầu trong khi mấy đội khác đang ngồi nghe lại mật thư lần 2. Nhưng có vẻ không phải chỉ mình đội tôi rời trạm đầu mà chạy đua với bọn tôi là bọn thằng Trí và thằng Hào.
– Tôi: Mật thư là “tìm bác nông dân cày tút”. Giờ đi tìm thôi.
– Thành: Cày tút là cày cái gì?
– Tôi: Tao tưởng đây là tiếng địa phương của bọn mày.
– An: Không phải.
– Tôi: Vậy nghĩa là sao đây? Cày tút, cày tút… cụt táy… à đúng rồi. Tao nghĩ ra rồi.
– Thành: Là gì?
– Tôi: Tìm bác nông dân cụt tay.
– Thịnh: Ông Hưng, ở đây chỉ có mình ống là bị cụt tay thôi.
– Tôi: Vậy thì đi mau.
Bọn nó dẫn tôi đến một mảnh ruộng nhỏ. Ở giữa ruộng có một ông nông dân bị cụt tay trái đang ngồi cạnh ống điếu cầy. Bọn tôi chạy ra trình diện nộp mật thư, ông ấy xem xong gật gù nhìn sơ qua từng thằng rồi bảo.
– Hãy còn sớm, mấy cậu nhổ giùm tôi một cụm khoai mì được không? – Ông ta cầm điếu cày lên hút.
– Thịnh: Ông ơi, bọn cháu đang gấp. Ông đừng giỡn nữa.
– Tôi: Khoan đã, ông đã nhờ thì mình cứ làm đi.
– Thành: Nhưng mà.
Tôi nháy mắt với mấy thằng nó. Hiểu ý tôi, tụi nó bu vào cùng tôi nhổ lên một cụm mì.
5 thằng tôi nhổ vật vã mới lên được một cụm. Nhổ xong ông lão đưa cho bọn tôi một tờ giấy trắng trơn kèm theo câu nói “cô bé bán diêm”.
– Thành: Ý gì đây? Chẳng lẽ…
– An: Đừng nói bắt mình đi tìm cô bé bán diêm nha.
– Tôi: Bọn mày thử ngửi xem đây là mùi gì? – Tôi đưa tờ giấy hồi nãy cho tụi nó.
– Tùng: Mùi chua chua kiểu này thì chắc là chanh.
– An: Không phải, là mùi giấm mới đúng.
– Tôi: Vậy thì thằng nào có bật lửa không?
– Không.
– Không.
– Tôi: Vậy đi tìm cô bé bán diêm thôi.
– An: Tao nghĩ là không cần tìm đâu, nó kìa.
Thằng An chỉ về phía một cô bé đeo cái giỏ tre đang đi lung tung.
Mua một hộp diêm, bọn tôi bật lên hơ qua tờ giấy. Quả nhiên trên mặt tờ giấy bắt đầu xuất hiện những dòng chữ màu vàng méo mó.
– Hãy trở về nơi bắt đầu nhận dụng cụ và đi theo dấu đường.
– Thành: Quay về hả?
– Tôi: Ừ, nhanh nào.
Bọn tôi tức tốc chạy về nơi bắt đầu nhận dụng cụ. Ở đó, bọn tôi thấy còn cả hai đội vẫn đang ngồi méo mỏ dịch moọc, trông đến tội. Nhận được một cái ba lô nặng, bọn tôi bắt đầu đi theo dấu trên đường.
– Tôi: Trong này chắc là có vở với bút nè, mày lấy ra đi Thịnh.
– Thịnh: Đúng là có nè, sao mày biết hay vậy?
– Tôi: Tao đi trại mấy lần rồi nên biết.
– Tùng: Hèn gì mày dịch moọc mà không cần giấy ghi luôn.
– Tôi: Ừ, bây giờ mày cầm vở với bút nha Tùng. Hễ tao chỉ dấu đường chỗ nào thì mày vẽ lại cái dấu đó nha.
– Tùng: Ừ.
Xong bọn tôi lại chạy theo dấu đường. Dọc đường tôi chú ý tìm những dấu đường rồi chỉ thằng Tùng vẽ vào. Chả mấy chốc bọn tôi đã tìm được mật thư thứ hai.
– Hãy tìm bộ tộc ăn thịt người ở trên núi và giải cứu con tin trong tay chúng.
– An: Bộ tộc ăn thịt người á? Lỡ họ ăn thịt mình luôn thì sao? Thôi tao không đi nữa đâu.
– Tôi: Không phải đâu, là người trong làng giả dạng thôi.
– Tùng: Vậy giờ làm sao?
– Tôi: Lên núi.
– An: Không lên được không?
– Tôi: Không lên thì đồng nghĩa với việc chịu thua tụi thằng Hào.
– Thịnh: Không được, không thể chịu thua chúng nó được.
– Thành: Chẳng lẽ mày tính để công sức của mọi người thành công cốc à?
– An: Tao…
– Tùng: Nó muốn về thì để nó về đi. Mày về rồi từ nay đừng nhìn mặt bọn tao. – Thằng Tùng cáu rồi nó lôi bọn tôi đi để mình thằng An lại.
– Khoan đã. – Thằng An chạy tới chỗ bọn tôi. – Tao xin lỗi, tao không nên có ý nghĩ như vậy.
– Thành: Có thế chứ, đi thôi nào.
– Tùng: Đưa nó vác đồ đi Thịnh. – Thằng này chắc là muốn trừng phạt thằng An đây mà.
– Thành: Tao dẫn đường cho, trên núi nhiều bẫy thú lắm. Bọn tôi đi theo thằng Thành lên núi. Đi đến đoạn nào tôi cũng chú ý tìm dấu đường rồi chỉ thằng Tùng ghi vào.
– Tôi: Khoan đã Thành ơi.
– Thành: Gì thế?
– Tôi: Rẽ phải đi.
– Tùng: Sao vậy?
– Tôi: Đằng trước là đường cấm. Mày ghi dấu đường đi Tùng. – Tôi chỉ vào dấu X đặt ở giữa đường và dấu rẽ phải ngay dưới chân tôi.
– Tùng: Cái hình xếp bằng đá này hả?
– Tôi: Ừ.
Xong bọn tôi rẽ sang bên phải. Đi mãi gần 15 phút mà không tìm thấy dấu đường nào, tôi bắt đầu nghi ngờ.
– Tùng: Mày có cảm thấy kỳ không Đức?
– Tôi: Có.
– An: Kì gì thế?
Bỗng nhiên thằng Thành dừng lại.
– Thịnh: Sao vậy mày?
– Thành: Đằng trước là vực sâu, hết đường đi rồi.
– Tôi: Thôi chết, mình bị chơi rồi, quay lại mau.