Ai cũng thích chơi điện tử, bởi đó là cách dễ nhất để họ tách mình khỏi mọi lo âu trong cuộc sống. Trò chơi điện tử giải tỏa những muộn phiền, đưa con người tới những thế giới mà ở đó họ có thể thật sự làm chủ bản thân.
Vậy thì, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả thế giới của chúng ta đều biến thành một trò chơi, và không ai có thể thoát ra? Khi mà mọi thứ đều được số liệu hóa, nhưng cái chết vẫn thật hơn bao giờ hết, liệu bạn có dám đứng lên làm chủ vận mệnh của mình hay không?
Khi mà luật pháp trở nên vô nghĩa bởi những người thực thi luật pháp còn bận đấu tranh cho sự sống của họ, và kẻ ác thì nhan nhản khắp mọi nơi, bạn sẽ làm gì?
Thánh nhân và kẻ tội đồ, anh hùng và ác bá, hay đơn giản chỉ là một tên điên, liệu một trong số đó có trở thành vận mệnh của bạn?
Trước hết, bạn phải sống sót đã, sống sót trong thế giới đắm chìm trong hỗn loạn này, và rồi nhận ra loài người thật yếu ớt đến nhường nào
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này (Tổng: 3):
Mùa hè. Nó đã từng là một trong bốn mùa mà tôi thích nhất. Là mùa của sự vui chơi, là mùa của bể bơi và kem tươi mát lạnh, là mùa mà sách vở được dùng làm vũ khí đập nhau với đứa bạn. Khá là vui đấy, nhưng tôi hiếm khi nào thắng vì đứa bạn của tôi là một con mọt sách, và cuốn từ điển của nó dày kinh khủng.
Thế rồi đại học tới. Đại học. Tôi nhớ tới khi còn đang thi chuẩn bị vào đại học, ba mẹ tôi nói rằng cố mà học đi, giờ khổ chứ vào đại học sướng lắm. Biết sao không? HỌ NÓI DỐI! Thoải mái? Lịch học thoải mái thật, ngày học ngày nghỉ, ngày học thì học một hai tiếng rồi về, ngày nghỉ thì thẳng cẳng, nhưng cái nội dung thì khó gấp trăm lần. Ngày nghỉ đi chơi? Nếu muốn học lại thì cứ đi chơi đi, không thấy con người ta bù đầu bù cổ học sao? Tệ hơn nữa là học lại phải đóng học phí nhiều hơn.
Đại học thật đáng sợ. Với vỏ bọc là một môi trường học tập mang tính tự giác, giáo viên sẽ không kèm cặp học sinh yếu kém như trung học nữa. Sẽ không còn các lớp học thêm hay phụ đạo nữa. Nếu muốn bổ sung kiến thức, cách duy nhất là học ké lớp người ta hoặc đi học nhóm. Và vì vậy, đại học đặt nặng vấn đề quan hệ xã hội. Nếu bạn quan hệ rộng, bạn sẽ có nhiều cơ hội được đi học nhóm với họ và cải thiện kiến thức. Nếu bạn là thành phần bóng ma trong lớp và không ai biết bạn...
Ngồi thẫn thờ như tôi đang làm là điều duy nhất bạn có thể làm.
Bài giảng của giáo viên nghe thật êm tai làm sao. Nó du dương, nó dịu dàng, nó nhẹ nhàng như một dòng suối róc rách chảy từ tai này xuyên qua tai kia của tôi, và bộ não đã bị dòng suối ấy mài nhẵn nhụi không còn một vết nhăn nào. Cố gắng không ngủ gục, ông thầy này nghiêm lắm, nhưng mí mắt tôi như đeo chì.
Đáng lẽ tôi không nên học ngành này, công nghệ thông tin. Đáng lẽ tôi nên chấp nhận ở lại một năm, tự ôn và thi lại vào ngành khác, thú y chẳng hạn. Tôi yêu động vật, và thú y là ngành tôi rất thích. Thế nhưng tôi lại chọn công nghệ thông tin, vì nó là ngành duy nhất tôi đủ điểm trong kì thi năm ngoái. Tôi quá nhát để lựa chọn thi lại, sợ rằng ba mẹ sẽ mắng vì rớt đại học. Chết tiệt, giờ thì tôi thà nghe chửi lúc ấy còn hơn. Nhưng hối hận quá muộn.
Thế đấy, đó là tâm sự của tôi, một thằng sinh viên cùi bắp năm hai ngành công nghệ thông tin, trong khi nó đáng lẽ là năm nhất thú y. Đây là những suy nghĩ mơ màng và vô nghĩa khi cố gắng giữ tỉnh táo.
“ Lý An! Lên máy thầy và làm bài này cho thầy xem.”
AAAAAA!!! Chết rồi! Bị gọi dính rồi! Tôi nên làm gì bây giờ? Làm sao tôi biết được đống code trên đó nghĩa là gì? Tôi còn không biết vì sao mình có thể lên lớp được nữa này!
Tôi cố đảo mắt quanh lớp trong tuyệt vọng, hi vọng viển vông rằng sẽ có vị thánh nào đó ra tay giúp đỡ. Viển vông, bởi vì tôi là một bóng ma trong lớp, không ai thèm nhớ tên tôi, và không ai nhớ mặt tôi. Tôi nhìn vào mặt họ và thấy trên đó là một biểu cảm bất ngờ. Ủa thằng này là thằng nào? Đó là điều họ đang nghĩ tới.
“ Thưa thầy em không biết.”
Một câu nói cuối cùng, như một lời hấp hối. Ngay sau đó là một tràng dạy bảo của giáo viên, vô số ánh nhìn châm chọc của lũ xung quanh, và tôi thì cố hết sức để trở thành vô hình.
Đó là tôi. Lý An. Một thằng vô dụng không thể làm gì nếu không có người khác giúp đỡ. Không thể kết bạn nếu không có người chủ động bắt chuyện. Không thể học hành nếu không có người nhắc nhở kèm cặp. Không gì cả, ngoại trừ việc tôi là một thằng thất bại.
Đột nhiên lớp học bắt đầu rì rầm. Lũ này hôm nay can đảm ghê, tiết của ổng và đúng lúc ổng đang chửi người khác mà dám nói chuyện riêng. Có lẽ sẽ có thằng bị chửi chung với tôi chăng? Ông thầy đã ngưng nói chuyện, ổng đang rình con mồi tiếp theo.
“ ... sương đỏ kìa!”
“ Trông ghê quá mày ạ...”
Tôi loáng thoáng nghe được nội dung của tụi xung quanh. Tôi thấy tụi nó chỉ chỏ bên ngoài cửa sổ, và tò mò lập tức tràn ngập tâm trí tôi, buộc tôi phải nhìn về phía tụi nó chỉ.
Đỏ. Đỏ như máu. Bầu trời và những đám mây, và màn sương che phủ mặt đất, tất cả đều đỏ như máu.
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này (Tổng: 2):
Cái quái gì thế? Con mẹ nó đây không phải hiện tượng tự nhiên được! Tôi thậm chí còn không nhìn thấy được sân trường nữa, màn sương đỏ che hết rồi! Tôi có cảm giác rất xấu về việc này.
“ Các em trật tự cho tôi!”
Ông thầy nạt, lập tức cả lớp im thin thít. Ổng nổi tiếng nghiêm khắc, cáu gắt và hay gào thét, và lũ sinh viên IT đều nghe danh ổng. Thế nhưng không được bao lâu thì cả lớp lại ồn ào lại.
“ Càng lúc càng nhiều kìa!”
“ Trời ơi sắp dâng lên chỗ tụi mình rồi!”
Tôi lập tức nhìn lại, và thấy được màn sương đỏ ấy đã hoàn toàn nhấn chìm tầng trệt. Ngay lập tức tóc gáy tôi dựng đứng lên. Không hiểu sao tôi có cảm giác màn sương đỏ này không bình thường một chút nào. Tôi thề rằng nó rất đáng sợ.
Thế rồi, như thể ngọn núi lửa bất ngờ phun trào, tôi nghe thấy tiếng thét. Kinh khủng, rợn người, tràn đầy đau đớn và sợ hãi, và chúng phát ra từ tầng trệt. Tiếng thét ấy khiến cho cả lớp của tôi lập tức im thin thít. Rồi tiếng thét nữa, rồi tiếng nữa. Chả mấy chốc tai tôi tràn ngập tiếng thét kinh hoàng.
Không biết từ khi nào tôi đã ngồi xuống. Chân tôi run lẩy bẩy không còn giữ được trọng lượng của tôi. Tiếng thét ấy, chắc chắn không phải trò đùa. Không trò đùa nào có thể tạo ra màn sương đỏ như máu này cả! Và không ai có thể giả tạo tiếng thét kiểu ấy! Cứ như thể... như thể ai đó đã nhìn thấy cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình vậy!
Điều gì đã khiến họ hét như vậy? Nó nghe thật đau đớn, thật kinh hoàng, tôi không thể tưởng tượng được nó có thể phát ra từ con người.
Rồi đột nhiên mấy tiếng thét im bặt. Như thể ai đó đã rút điện cái loa vậy. Ngay lập tức cả lớp rời khỏi chỗ ngồi và chạy ra hành lang, thấy vậy tôi cũng mò theo. Bọn tôi đang ở tầng bốn, tầng cao nhất và cách tầng trệt ba tầng, và thấy được toàn cảnh. Đám sinh viên ở ba tầng còn lại cũng bu ra hành lang như bọn tôi, và tất cả đều nhìn xuống dưới. Vài đứa bắt đầu gân cổ lên gọi:
“ Này! Có ai không?”
“ Nói gì đi! Trò này không vui đâu!”
“ Phong! Mày có ở dưới không?”
Không có một tiếng đáp lại. Và càng đáng sợ là toàn bộ đám sinh viên bọn tôi đột nhiên vô cùng ăn ý, không thằng nào mở bạnệng nói gì. Cả bọn im thin thít nhìn chằm chằm vào màn sương đỏ lòm ấy.
“ Mẹ nó! Không biết tụi dưới đó làm gì nữa! Để tao gọi xem thử.”
Một thằng kế bên tôi móc điện thoại ra và gọi. Nó bấm số của thằng bạn nó và áp lên tai.
Âm thanh chói tai vang lên từ chiếc điện thoại. Đau quá! Tai tôi đau quá! Thằng cầm điện thoại vội vã bấm cúp máy, nhưng không hiểu sao không được. Con Iphone của nó vẫn đang gọi, thậm chí nó cố bấm tắt nguồn cũng không ăn thua. Âm thanh chói tai vẫn không ngừng, y hệt âm thanh của một chiếc bạncro bị hỏng, hay tiếng móng tay cào lên bảng đen.
Thằng chủ nhân của chiếc điện thoại ném nó xuống đất. Màn hình nứt, nhưng nó vẫn kêu. Một thằng khác nhảy lên đạp mạnh vào nó, đạp liên tục, nhưng nó vẫn kêu, thậm chí khi màn hình đã nát bét nhưng nó vẫn hiển thị bình thường. Thế rồi một thằng khác nắm lấy cái điện thoại và ném qua lan can, thẳng xuống sân. Ngay lập tức cái điện thoại đang ré lên ấy trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cả giảng đường Rạng Đông, hàng trăm con mắt dõi theo cái điện thoại. Tôi nín thở nhìn nó rơi xuống...
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Những người đã like NoName bởi bài viết có ích này:
Hàng chục cánh tay dài ngoằng vươn ra từ màn sương đỏ, chụp lấy cái điện thoại và kéo nó xuống. Tôi thét.
“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!”
Thấy gì không? CÓ THẤY GÌ KHÔNG? Thật đáng sợ! Mấy cánh tay ấy dài cả chục mét, và trông như thể bị người ta lột hết da vậy! Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Và rồi tôi thấy được màn sương lại bắt đầu dâng lên.
Cả giảng đường chìm vào hỗn loạn. Mọi người gào thét, chen chúc, xô đẩy lẫn nhau cố chạy về phía cầu thang. Họ đang ùa lên nơi cao nhất có thể. Mọi thứ thật hỗn loạn, ai cũng cố đẩy người khác ra để mình chạy. Hàng trăm người, nhưng cầu thang chỉ có ba cái, và chỉ đủ rộng cho ba người đi song song nhau. Tôi không nhìn thấy tình hình ở cầu thang, nhưng âm thanh chửi lộn và xô đẩy nhau đủ để nói cho tôi biết tình hình ở đó. Mọi người đang bị kẹt ở cầu thang.
Và màn sương đã tới tầng một.
Một lần nữa các tiếng thét kinh hoàng kia lại vang lên, và chúng phát ra từ tầng một. Tôi không dám nghĩ chuyện gì đã xảy ra cho họ, không dám nghĩ tới lí do mà họ thét. Tôi còn không thể đứng vững, đôi chân tôi mềm nhũn ra và tôi phải bò vào lại trong lớp. Tim tôi đập liên hồi, cả người run rẩy như bị động kinh. Sợ. Tôi sợ quá.
Rồi các tiếng thét ấy lại im bặt. Bất kể chuyện gì xảy ra... người ở tầng một đã không thể thét nữa. Rồi tiếng ồn ào chen chúc lại phát ra, càng dữ dội hơn. Ai cũng tận mắt thấy chuyện gì đã xảy ra, và không ai muốn ở lại.
Tôi muốn bỏ chạy. Đâu? Tôi không biết! Đây là tầng cao nhất rồi! Không còn chỗ để chạy nữa, không còn lối thoát! Không còn gì để tôi có thể làm!
Tầng hai bị nhấn chìm bởi màn sương đỏ. Dù cho tôi không nhìn tôi cũng biết điều ấy, bởi các tiếng thét đáng sợ ấy lại vang lên và im bặt lần nữa.
Tại sao mọi việc lại trở thành thế này? Đáng lẽ ra đây phải là một ngày bình thường! Tại sao lại như thế này?
Tiếng thét xuất hiện, ngay dưới tôi. Tầng ba... sương đỏ đã tới tầng ba.
Ai đó... làm ơn cứu tôi... ba... mẹ... cứu con...
Tôi khóc. Nức nở như một đứa trẻ. Tôi không trở thành một trong các tiếng thét ấy. Tôi không muốn bị những cánh tay ấy tóm lấy. Đáng sợ... quá đáng sợ...
Lạnh... đột nhiên tôi có cảm giác mình đang ngâm chân trong xô nước đá. Lạnh cóng người. Tôi nhìn xuống dưới chân mình và thấy được màn sương đỏ đã ngập tới mắt cá chân và không ngừng dâng lên.
Tôi vùng dậy bỏ chạy. Tôi không biết chạy đi đâu, tôi chỉ chạy. Ra khỏi lớp học, chạy dọc hành lang, tôi chạy một cách mù quáng. Tôi nhìn thấy những cánh tay đáng sợ ấy thò ra bắt người, kéo họ vào màn sương đỏ. Rồi tiếng thét kinh khủng ấy vang lên.
Bên trái, bên phải, phía trước, đằng sau, từng người, từng người một bị kéo lại, từng tiếng thét vang lên. Tôi không ngừng lại, thậm chí khi cảm giác lạnh cóng đã ngập tới eo tôi, và đôi chân đang tê dần, tôi cứ chạy. WC nam ngay trước tôi, tôi chạy vọt vào và đóng cửa rồi kéo móc lại.
Một cảm giác an toàn giả tạo. Màn sương vẫn dễ dàng lọt qua khe hở, và nó đã ngập tới ngực tôi. Lạnh tê người. Không hiểu sao chính cái lạnh này lại làm tôi tỉnh táo.
Không lối thoát. Không còn đường sống. Tôi biết rõ điều đó. Tôi nhận ra hành động bỏ chạy lúc nãy của mình thật ngu xuẩn, chỉ tổ phí sức. Chết chắc rồi.
“ Tạm biệt ba mẹ.”
Tôi thốt lên, trước khi một bàn tay vụt ra từ sương mù và chụp lấy đầu tôi. Và rồi cơn đau ập tới. Như thể bị một cái xe lu chèn qua, bị nhét vào máy xay sinh tố, bị ném vào vạc dầu sôi. Đau. Đau. Đau.
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.
Tôi ngã dập mặt. Hay ít nhất tôi nghĩ thế bởi sàn WC không hiểu sao trở nên rất mềm. Mềm và trơn trợt, có mùi xú uế thường gặp của mọi WC nhưng đồng thời lại có mùi tanh đáng sợ. Đầu óc tôi quay mòng mòng, Tôi chống tay để ngồi dậy, cảm giác tay tôi đang lún vào sàn nhà, và chất lỏng ấm nào đó phún ra. Tôi không thể nhìn thấy gì cả, mặt tôi đang dính thứ gì đó và tôi dùng tay còn lại dụi mắt. Rồi tôi mở mắt ra.
Máu thịt. Cả sàn nhà, vách tường, trần nhà, thậm chí là cầu tiêu lẫn bồn rửa mặt, tất cả đều bị phủ bởi một lớp thịt đỏ tươi không ngừng phập phồng. Tôi thử mở vòi nước, và nó phun ra toàn máu là máu. Tôi cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, bao tử đang muốn phun trào. Mọi thứ đều là thịt, các khối cơ khẽ co giựt, thậm chí tôi còn thấy được những ống đỏ sậm chạy dọc căn phồng, phập phồng theo nhịp. Tôi liên tưởng tới mạch máu, những sợi mạch máu to và dày bằng cổ tay tôi.
Kinh tởm. Đáng sợ. Tôi đang ở trong một bộ phim kinh dị và gã đạo diễn là một thằng biến thái không quan tâm tới cảm nhận người xem hay giá trị đạo đức.
Tôi lồm cồm đứng dậy, cố không đụng vào đống thịt ấy. Nhớp nhúa và tanh hôi. Không biết đây là đâu, nhưng tôi cần phải thoát khỏi chỗ này. Đây là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng giữa ban ngày, nhưng cơn đau quá thực. Phải ra khỏi đây.
Tôi vươn tay mở cửa. Thậm chí cả cánh cửa cũng nhớp nhúa, rỉ máu khi tôi chạm vào. Ngoài hành lang trống trơn, tôi nên cảm thấy may mắn vì điều đó, nhưng không biết sao sự tĩnh lặng này lại làm tôi rợn người. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh. Ngôi trường vẫn như cũ, chỉ có điều bị bọc bởi một đống thịt máu, và bầu trời đỏ lòm. Cây cối... thật kì lạ. Chúng uốn éo những góc độ kì lạ chỉ thấy ở bonsai, và ngay cả chúng cũng đang chậm rãi cử động. Không có gió mà cành cây đung đưa nhẹ nhàng, như thể chúng đang sống.
Cái quái gì vậy? Khoan... giờ khi tôi đã bình tĩnh lại, tôi mới để ý được có thứ gì đó trong tầm mắt của tôi. Nhưng khi tôi quay đầu về phía nó, nó lại dịch chuyển tương tự. Thay vì vậy nếu tôi chỉ liếc mắt thôi và vẫn giữ yên cái đầu, tôi thấy rõ được thứ đó.
Một thanh máu. Đúng thế, tôi không lầm, tôi đã thấy loại này rất nhiều, đây là thành phần không thể thiếu của game RPG. Một thanh máu màu xanh lá cây, kế bên là vài chữ.
Cấp 1.
Không thể nào. Dù nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi cũng chỉ nghĩ tới game. Thế quái nào mà mấy chuyện đáng sợ vừa xảy ra lại dính líu tới game? Không, có lẽ không phải đâu. Nhưng cái thứ hiển thị trong tầm mắt tôi lại giống hệt HUD, tôi có cảm giác như thể cặp mắt tôi bị biến thành màn hình hiển thị của trò chơi góc nhìn thứ nhất vậy.
Đầu óc tôi trở nên hỗn loạn, cố tìm một lời giải thích phù hợp cho hoàn cảnh. Tất cả mọi thứ tôi trải qua quá kì lạ và đáng sợ, và tôi không thể bình tĩnh lại được nếu không có lời giải thích hợp lí. Tôi bắt đầu lên cơn hoảng loạn rồi.
Hít hà... hít hà... Hít thở sâu cho bình tĩnh lại nào. Thế nhưng mùi máu tanh càng làm tôi khó bình tĩnh. Xung quanh tôi là thịt, trên đầu dưới chân, mỗi bước tôi đi đạp lên đống thịt ấy khiến chúng rỉ máu ra, và trên trần nhà cũng không ngừng tí tách nhỏ máu xuống như thể bị dột. Tôi không thể bình tĩnh khi đứng ở đây, tôi phải cố hết sức mới không tè ra quần đây này!
Có thứ gì đó xuất hiện, âm thanh hít thở khò khè vang lên từ một góc hành lang. Tóc gáy tôi dựng đứng lên hết, dù thứ đó có là gì đi nữa thì tôi cũng phải tránh xa nó ra. Ở nơi thế này, bất kể thứ gì cũng đáng sợ. Tôi liền quay người bỏ chạy, càng xa nó càng tốt. Thế nhưng chạy mù quáng ở cái nơi đáng sợ này là không ổn, tôi không muốn mình lại chạy đụng phải một sinh vật nào đó. Tôi quẹo vào một lớp học trống, bàn ghế ngổn ngang như thể một cơn bão vừa thổi qua. Tìm một chỗ khuất trong đống lộn xộn ấy, tôi chui vào và trốn, kéo thêm mấy cái bàn ghế khác che mình lại.
Ngay cả bàn ghế cũng mọc thịt nát ra. Thật kinh tởm, tôi ngỡ mình là một con giòi chui rúc trong đống thịt thối, bởi cảnh tượng ấy không khác gì tôi bây giờ.
Tiếng khò khè càng lúc càng gần. Và rồi tôi nghe thấy tiếng rên rỉ.
“ Cứu tôi...”
“ Đau quá... đau quá...”
“ Dừng lại đi...”
Một sinh vật xuất hiện ngoài hành lang. Một cơn ác mộng, một thứ kinh tởm nhất tôi từng thấy. Một sinh vật được làm từ cơ thể trần truồng của hàng chục, thậm chí cả trăm người khác nối lại với nhau. Một con rết khổng lồ làm từ người sống, chân của nó là tứ chi của người, và trên cơ thể nó là cơ thể của con người với làn da chuyển sang màu xanh lá kinh tởm, với những khuôn mặt vặn vẹo rên rỉ. Nó không có đầu, nó chỉ là một đống người ghép lại, khắp người là tay chân của nạn nhân chỉa ra, bò trên mặt đất. Hàng trăm khuôn mặt rỉ máu, hàng trăm cặp mắt trợn trừng và hàng trăm tiếng rên rỉ đau đớn.
Trên đỉnh đầu nó, hay trên cái phần trước hết của nó, là một hình thoi màu đỏ, và khi tôi nhìn vào hình thoi ấy thì nó biến thành một cái bảng.
Ma quỷ à? Đừng sợ mà hãy tự đi tìm nó! Bạn có thể nhìn sang phải, nhìn sang trái, dưới gầm giường, sau tủ đồ hay sau lưng bạn. Nhưng đừng nhìn lên trần nhà, nó không thích bị nhìn thấy đâu.