QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động Chương 6 : Nguy hiểm (p1)
“Thế giới này không được phép đau buồn” -Khuyết danh 2- Part 1 Kamijo Touma là một kẻ xui xẻo. Sáng nay, hắn có buổi học thêm trong hè mà hắn lại quên khuấy đi mất, trong lúc vội vã thay quần áo và chạy ra khỏi nhà, hắn đã vô tình dẫm nát chiếc điện thoại di động mới mua. Giữa đường đến trường hắn bị xe quệt, chó cắn, đánh rơi tiền và bị một cô bé với mái tóc màu hạt dẻ nổi nóng không rõ nguyên nhân, và sốc điện cho một trận thừa sống thiếu chết. Đối với Kamijo Touma, đây là những chuyện bình thường xảy ra hàng ngày đã khiến cậu ta trở nên quen thuộc. Nhưng mà thôi, cứ phải cố gắng nói một câu cho đỡ nản cái đã : “XUI QUÁ”. Lê lết cái thân tàn về nhà sau tiết học phụ đạo, Kamijo Touma đã hoàn toàn kiệt sức. Hắn nằm vật xuống giường, rồi nhìn lên cửa sổ.”Hôm nay trời nắng nhỉ, có lẽ phải phơi chăn nệm”- Touma nghĩ thầm. Đem đống chăn nệm ra ngoài ban công, hắn bắt đầu rên rỉ”haizz, bầu trời trong xanh, mà sao cuộc đời ta đen tối”. Kamijo Touma chợt dừng lại. Có một thằng béo nằm vắt vẻo trên ban công nhà hắn. Bốn mắt gặp nhau. … … … Cảm thấy nhìn nhau lâu thế này mà không nói truyện cũng không ổn. Tên béo quyết định bắt truyện. “Em đói”. Touma thấy lạnh cả sống lưng. “Nếu anh cho em ăn, em sẽ rất biết ơn”. Tên béo làm bộ mặt đáng yêu hết sức có thể. Kamijo nhìn khung cảnh phi thường trước mắt. Một người bình thường liệu sẽ giải quyết tình huống phi thường này như thế nào? Rất đơn giản, Kamijo Touma từ từ khều chân đóng lại cánh cửa ban công rồi cúi đầu : “Xin Lỗi”. Thằng béo lập tức nhảy chồm lên: “MỞ CỬA RA NGAY”. *. *. *. Nguyễn Quang Đức lại cảm thấy đau đầu. Cậu đi loanh quanh ngoài ban công, rồi lại nhìn đồng hồ. Hơn mười tin nhắn mà Đức phát ra không có lấy một phản hồi. Rốt cuộc những người chơi khác đang làm gì?A, Khoan đã, hình như có một tin phản hồi thì phải. “Tút…Tút…A lô Nguyễn Quang Đức phải không, đến đây ngay! anh đang bắt trói thằng Kamijo Touma lại! Á, mày dám chạy à! Chạy này! Mày biết sáng nay con bạn gái mày giật chúng tao thừa sống thiếu chết không! Nói chung là Nguyễn Quang Đức, đến đây ngay! Nhớ mang theo cả dao chọc tiết lợn nữa…tút…tút. Đức tắt đồng hồ đi, coi như chưa nghe thấy cái gì cả. Vấn đề quan trọng bây giờ chính là cô bé đang ăn trong phòng kia. “Quang Đức-san, cho em xin thêm bát nữa!” “Ừ Ừ” Cậu đáp rồi đi vào trong bếp. “Đậu...”-Cậu thở dài rồi mệt mỏi ngồi xuống trước mặt Index. “Đậu là gì hả anh”-Index hỏi trong khi vẫn đang nhai nhồm nhoàm. Đức giật mình: “À đậu xanh là một loại ngũ cốc, mà người ta thường ăn trong lúc đắng lòng ...". Index gật đầu, rồi lại cúi xuống ăn tiếp. Có tin nhắn phát đến đồng hồ của Cậu, nội dung:”An: Tại sao mày chưa đến?” Đức tức mình tắt đồng hồ đi rồi chửi “Rau má”. “Rau má là gì hả…”. Đức vội ngắt lời: “À, Index-chan, sao em không ăn nốt đống spagetti trước mặt đi, đồ ăn trong tủ lạnh nhà anh còn nhiều lắm, à mà thức ăn dính hết lên miệng em rồi kìa” Cậu vội lấy một cái khăn, lau miệng cho cô bé. “Ồ, anh quả là người tốt”-2 mắt index sáng lên. “À, ờ, cũng không hẳn là như thế…”. Sáng nay, khi thấy cô bé nằm trên ban công mình, Nguyễn Quang Đức đã rất ngạc nhiên và bối rối, tại sao phim lại không theo đúng kịch bản, nhẽ ra Index phải ở nhà Touma chứ sao lại ở đây.Nhưng cũng không thể bỏ mặc cô bé ở ngoài đó được. Đức đã quyết định như vậy khi mang cô bé vào nhà và nấu cho cô bé một bữa thịnh soạn(ít nhất Đức cũng không có cái bánh mì mốc như của Touma).Và nó dẫn đến tình cảnh như hiện giờ đây. Cô bé mặc bộ lễ phục màu trắng của nhà thờ.Nhìn qua thì khoảng 12-13 tuổi, nếu lớn lên một chút nữa thì hẳn rất xinh đẹp. Mái tóc bạc của cô bé đặc biệt bắt mắt, nhưng cô bé vẫn nói tiếng Nhật rất trôi chảy, và cả cái tên Index…Nhìn cái cách cô bé ăn, Đức có cảm tưởng như cô bé coi việc ăn uống là niềm hạnh phúc duy nhất của cuộc đời vậy. “Tại sao anh cứ nhìn chằm chằm em suốt vậy”-Index ngước lên hỏi. “A ha, không có gì đâu, chỉ thắc mắc không biết tại sao em lại ở trên ban công nhà anh thôi”-Cậu vội xua tay. Thực ra, với những người đã xem hết bộ anime “Index”. Cuộc nói truyện này là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng để chiếm lấy lòng tin của cô bé, cậu đành mất công một chút vậy. “Ha ha, anh muốn biết sao”-Index buông đũa xuống, cô bé đứng dậy chống hông bằng 2 tay với vẻ mặt đầy tự tin: “Tên của em là Index, “kho sách di động” của thuần anh giáo hội, sở hữu 10300 cuốn ma thư đã bị thất truyền trên thế giới,Em đang là mục tiêu săn dduoir của những pháp sư xấu xa, đêm qua, khi đang cố nhảy qua nóc nhà và bước hụt thì em đã mắc kẹt lại ban công nhà anh và thế là…”
QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động Chương 7: Nguy hiểm (p2)
“Khoan đã, ý em bảo là pháp sư, ma thuật có tồn tại sao?” “Anh không tin em sao”-Index phồng má. “Siêu năng năng lực gia thì anh thấy rồi, nhưng còn pháp sư thì…” Index lộ rõ vẻ tức giận, em chạy ngay vào trong bếp lấy ra một con dao lam. Đức lập tức lùi lại: “Uầy chị Index, cứ bình tĩnh, có gì chúng ta có thể dùng lời nói…” “Đâm em đi” “Hả?” “Bộ quần áo em đang mặc là “nhà thờ di động”, sử dụng ma thuật bảo vệ bạc nhất, con dao bé tí tẹo này chắc chắn sẽ không gây sát thương cho em được” “Dù em nói thế nhưng anh vẫn không thể đâm một cô bé.”- Đức bối rối. “Anh cứ thử đi xem nào” Cô bé hai tay chống hông, với đôi mắt nhắm nghiền chờ dao đâm vào người mình. Trong phim, cảnh này sẽ là một cảnh “Echi” vì tay phải của thanh niên Kamijo Touma chạm vào bộ quần áo của Index. Cánh tay phải có khả năng hóa giải mọi thứ dẫn đến hiện tượng vải bay tứ phía và loli khỏa thân. Nhưng mà Đức thì đào đâu ra cánh tay ấy, nên Đức nghĩ sẽ không vấn đề gì cả. “Vậy thì đừng hối hận đấy nhé”. Đức miễn cưỡng đứng dậy và lấy dao đam vào vai cô bé. “Xoẹt” Vải bay tứ phía Loli khỏa thân Mà mặt nó vẫn còn rất tự tin mới sợ. “À rế, vậy là vẫn rách à”-Đức lắp bắp, đừng bảo con dao này là hàng made in touma nhá.. Index mở mắt ra rồi nhìn xuống phía dưới Rồi lại nhìn Nguyễn Quang Đức. Mặt cô bé nhanh chóng đỏ lựng, hàm răng nanh lập tức mở ra. “Nguyễn quang Đức-san, anh có muốn trăn trối gì không” ‘A, A khoan đã index-sama, đừng cắn! tuyệt đối đừng cắn. Anh có thể giải thích.” “Ngoàm..Á..á..á.á, Xui…Quá…” *. *. *. Nguyễn Quang Đức ngồi thẩn thờ trong khi cố gắng xóa đi vết răng trên trán, vết răng này sẽ xóa được, chắc chắn sẽ xóa được, phải hông nhỉ. Mà mình phải lặp lại đến hai lần câu này làm gì? Index đã ra khỏi phòng ngủ, cô bé nhìn Nguyễn Quang Đức với đôi mắt tức giận. Áo cô bé đã được sửa lại. Kia là kim băng phải không nhỉ. Anh đưa tay lên xoa xoa đầu mình: “Vết cắn đau quá, bộ em là chó dại chắc” “Nói một quý cô là chó dại là không lịch sự một chút nào, Nguyễn Quang Đức-san”-Index phồng má. “Thế à, thế mà vừa nãy anh bị một quý cô cắn cho thừa sống thiếu chết đấy” “Đó là vì anh lột đồ của em” “Đừng có nói mấy câu dễ hiểu lầm như thế, thế em giải thích tại sao về việc bộ quần áo tự bung ra” Mặt index ỉu xìu:”Có lẽ là vì…Năng lượng phòng ngự của bộ áo vừa đúng lúc cạn kiệt” “Ta đậu má Age Of God cùng toàn thể mẫu thân nhà nó”-Đức lẩm bẩm, đủ cho Index không nghe thấy. … Index chợt đứng dậy. “Ơ, em phải đi đâu à?”-Đức hơi ngạc nhiên. “Đến giờ rồi, có lẽ em phải đi thôi”-Index cười. Index cúi đầu xuống :”Cảm ơn Nguyễn Quang Đức-san vì đã cho em ăn và trú nhờ trong một khoảng thời gian. Ơn này em nhất định sẽ không quên. Giờ em không thể làm phiền anh nữa, mà có lẽ, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, nên em muốn nói lời từ biệt” “Khoan đã em muốn đi đâu”-Đức đứng dậy “Bí mật”-Index cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ dịu dàng và bí ẩn ‘Nếu nguy hiểm như thế, hãy để anh theo cùng”. Cô bé chạy ra phía cừa rồi chợt dừng chân, quay mặt lại, ánh mắt của 2 người gặp nhau, từng lọn tóc bạc của cô bé đung đưa trong gió,và bị nhuộm vàng bởi ánh nắng chiều tà từ phía cửa. Khuôn mặt cô bé như một thiên thần: “Nếu em phải đi xuống tận 18 tầng địa ngục, anh có sẵn sàng theo em hay không?” *. *. *. Aleister, kẻ đứng đàu toàn bộ đô thị học viện. Treo ngược và lơ lửng trong 1 bình dung dịch dựng đứng, bộ quần áo xanh chưa bao giờ thay và mái tóc dài xõa tung trong nước. Không ai biết hắn ta bao nhiêu tuổi, chỉ biết hắn ở đây từ rất lâu rồi. Ở trong một căn hầm được chôn sâu dưới đất, được bảo vệ tuyệt mật dưới đất đến mức không có một khe hở. Nhưng hắn vẫn có thể nắm bắt và chi phối rõ ràng tình hình bên ngoài, thông qua một hệ thống camera cực nhỏ, là một con bọ rô bốt, cỡ 10 mũ trừ 9 na nô mét. Đám “bọ” này rải rác khắp các ngóc ngách trong đô thị học viện. Tất nhiên, hành tung của mười kẻ lạ mặt đến đây cũng không qua nổi mắt hắn. Kẻ lạ mặt thì phải chết. Ở một khu nghiên cứu sâu trong lòng đô thị học viên.Một người đàn ông chạy hộc tốc trên hành lang, khuôn mặt vẫn không ngừng lộ rõ vẻ kinh hoàng:”Không, tôi không muốn chết”.Nếu để ý kĩ, đây chính là một trong mười được đưa đến “căn phòng trắng” ban đầu. “Kia là nghiên cứu viên của chúng ta mà, sao hắn lại chạy’. “Là kẻ xâm nhập, mau khử hắn!”. Trước khi tìm thấy cửa ra, người đàn ông chỉ có thể nghe thấy một tràng tiếng súng nổ.Cơ thể người đàn ông lập tức thủng lỗ chỗ như tổ ong. Maú tươi cùng nội tạng văng ra khắp nơi. Thứ cơ thể không còn là hình người ấy đổ rạp xuống đất. “Phát lệnh truy nã, quân đội hãy ngay lập tức tìm kiếm và rà soát mọi nơi, tìm ra những kẻ có đeo chiếc đồng hồ tương tự như thế này trên tay. Khi tìm thấy mục tiêu, giết ngay lập tức!”. ---------------------------- Hình của Aleister:
QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động Chương 8: Nguy hiểm (p3)
Nguyễn Quang Đức lo lắng cho Index.
Nhưng cậu không thể làm gì khác được, đối với cậu, cô bé là một người hoàn toàn xa lạ.
Không có lợi ích gì khi cậu giúp cô bé.
Nó có hi còn đem lại nguy hiểm cho bản thân cậu.
“Chẳng sao cả!”-Cậu lại lẩm bẩm câu nói quen thuộc của bản thân mình.
Đức khóa cửa phòng trọ của mình trong tâm trạng chán chường.
Đã được một lúc sau khi Index bỏ đi. Đức quyết định sẽ bỏ nơi này và đến địa điểm An đẫ hẹn.
Tiếng bộ đàm của đồng hồ rung lên.
“Lại có chuyện gì nữa?”-Đức nói vào bộ đàm với vẻ mặt ủ rũ.
“Nguyễn Quang Đức, tránh xa khỏi đó mau! chỗ đó đang trong khu vực nguy hiểm”
Tiếng của An hét qua bộ đàm.
“Choang! Ầm” Tiếng cửa kính vỡ tan sau lưng Nguyễn Quang Đức khiến anh không có lấy một giây để định thần điều gì đang xảy ra.
Một đội đặc nhiệm với hơn mười người từ trên cao nhảy xuống phá vỡ phòng của Anh với một tiếng động cực lớn. Tiếng ồn của máy móc từ trên không truyền thẳng xuống tai cậu khiến cậu choáng váng. Họ bay xuống từ một cỗ máy trông như trực thăng nhưng nếu gọi là “Hàng không mẫu hạm” thì sẽ đúng nghĩa hơn.
Bên dưới đất, bằng mắt thường có thể thấy được một khung cảnh đáng sợ. Họ huy động không dưới hàng chục cỗ xe tăng cùng hàng trăm lính cơ động bao vây tòa nhà. Ngoài ra còn có thể thấy những con rô bốt hình người cao chừng 4 mét đang đi lại xung quanh nữa. Vừa nãy, nếu không có cảnh báo của An, Đức đã hoàn toàn bị phát hiện.
“Mau tìm nó đi, nó chỉ ở trong khu vực tòa nhà này thôi!”
Bỏ ngoài tai những tiếng động sau lưng, Đức chạy thục mạng về hướng địa điểm đã được hẹn.Mồ hôi chảy đầy người, Đức cố gắng lấy bộ đàm ra:
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”.
“Không biết nữa, nhưng có lẽ thân phận của chúng ta bị lộ rồi! chúng ta đang là những mục tiêu bị truy nã!”-Một giọng gấp gáp truyền từ đầu dây bên kia.
“Thế quái nào lại thành ra như vậy?”-Cậu chạy đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn không dám dừng lại.
“Biết thế nào được, nhưng giờ thì phải trốn khỏi đây đã.”-Đầu dây bên kia cũng bắt đầu gắt gỏng.
Bên này-An vẫy tay, Đức liếc qua rồi lập tức chạy vào 1 khu trọ gần đó.
“Bọn chúng…có biết..chỗ này không…?”-Đức cúi xuống để thở.
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi”-An ngó ra xung quanh để xem xét tình hình.
“Nguyễn Quang Đức, mau nhìn vào đồng hồ đi”-An nói.
Đức làm theo
Biểu hiện kinh hoàng hiện ra trên mặt anh.
Trên bản đồ hiển thị người chơi chỉ còn 5 chấm phát sáng. 2 trong số đó là của Đức và An.
“5 người đã chết rồi!”-An nói với giọng gấp gáp.”Giờ thì chạy mau, nếu không nhanh thì chúng ta là những người tiếp theo đấy”-An cố gắng kéo áo cậu bạn của mình.
“Đây là…”-Đức kinh ngạc, chỉ vào người bên cạnh An.
“Kamijo Touma, rất hân hạnh được làm quen với bạn, tôi đã nghe câu truyện của các bạn, giờ đi theo tôi”
“không có thời giờ giải thích đâu!”- An gắt gỏng.
Đức vội bước theo.
Ở phía trung tâm thành phố, lực lượng truy sát dường như còn dày đặc hơn Theo sự hứơng dẫn của Kamijo, sau khi len lỏi qua vài dãy nhà. Nhóm 3 người đã dừng lại.
“Tôi chỉ có thể hỗ trợ các bạn đến đây thôi, từ đây, các bạn nên chia nhau ra mà đi để phân tán sự chú ý, không nên đứng yên một chỗ, mấy con rô bốt kia đều được trang bị cảm biến hồng ngoại đấy!”-Kamijo nói.
“Cảm ơn chú nhiều lắm!Anh thề hôm nay anh mà sống sót trở về thì anh sẽ thường xuyên mua truyện của chú để ủng hộ…”
An vừa nắm tay Touma vừa biểu hiện sự cảm kích mà người đối diện chẳng thể nào hiểu nổi.
“Giờ ta sẽ đi theo hứơng Đông Bắc, còn chạy theo hướng ngược lại nhé”-Đức ra hiệu.
“Ừ, bảo trọng”-An chạy đi không quên nói một câu.
“Ừ, cố gắng sống sót”-Đức cũng bắt đầu chạy.
***
"Sống sót... à..."
Một thanh niên mặc cùng bộ đồng phục với An và Đức khẽ lẩm bẩm chán nản trong khi ngồi quan sát trên nóc một tòa nhà gần đó. Vài chiếc Lục vũ bay tới lượn lờ trên đầu cậu, loa của nó phát đi lời kêu gọi:
"Người dưới kia, hãy mau đầu hàng, nếu không-"
Phập!! Một thanh kiếm lưỡi xanh lá phóng đi đâm xuyên vỏ chiếc trực thằng đang bay lượn đâm thẳng vào tim gã đàn ông đang hét trên loa. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, người thanh niên kia đã xuất hiện dưới gầm trực thằng, tay nắm chặt cán kiếm đang tỏa hắc khí, trên khuôn mặt vô cảm có sự thay đổi nhẹ. Liếm môi với vẻ gian xảo, cậu lẩm bẩm.
"Để ta xem, ngươi có thể thảnh thơi như thế được bao lâu..."
*Xoẹt* Cậu giật mạnh thanh kiếm. Lưỡi kiếm xanh lóe lên tia sáng mờ nhạt, ngay lập tức cắt xuyên lớp vỏ kim loại và cắt chiếc trực thăng quân sự ra làm đôi. Một vụ nổ lớn xảy ra gần như ngay sau đó, cả chiếc trực thăng lẫn người phi công nhanh chóng biến thành một đống phế liệu cháy rừng rực rơi xuống mặt đường.
Song, trong vụ nổ đó, không còn thấy bóng dáng người thanh niên kia đâu nữa.. ***
Đức chạy thêm một lúc nữa, bắt đầu thấy một số điểm quái dị.Xung quanh đường phố tuyệt nhiên không có một bóng ngừoi, ngay cả một tiếng động cũng không có. Bầu trời u ám như không cho một tia nắng nào lọt qua.
Cậu biết thứ này, nó gọi là “Kết giới”
Chạy thêm một lúc nữa, Cậu dừng lại trước một tòa chung cư đổ nát, nơi này đối với cậu rất quen thuộc bởi đó chính là bị trí phòng trọ của cậu. Chạy suốt 30 phút, rốt cuộc cậu đã quay trở lại điểm khởi đầu.
Cậu từ từ bước lên cầu thang.
Ở đó đã có người đợi sẵn.
Một cô bé sơ với mái tóc bạc, đang nằm bất tỉnh trên vũng máu.
Một người đàn ông ngoại quốc, với khuyên tai và mã vạch ở trên mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Nguyễn Quang Đức, phải không nhỉ?”
Cậu không đáp lại.
Người đàn ông vứt điếu thuốc đi, tay trái hắn bùng lên một ngọn lửa như ma thuật:
“Ngươi sẽ chết, và từ giờ, ta sẽ chính là đem đến cái chết cho ngươi, chàng trai xui xẻo ạ !”. ***
An tiếp tục chạy thục mạng.
Không xong! có hơn mười chiếc xe bọc thép chặn phía trước.
Lính đặc nhiệm phía sau đã đuổi tới.
Chẳng nhẽ sự sống của bản thân phải kết thúc tại đây
Không, không thể chết ở đây được, mình còn rất nhiều điều cần phải làm. An vừa nghĩ vừa cố gắng nấp vào đằng sau một chiếc xe thùng.
“Bốp” An đã va phải một người
“Đi đứng nhìn đường cho cẩn thận!”-Người bị va tức giận
“Xin lỗi”-An đứng dậy.
Người đó bỏ đi.
“Khoan đã, đừng đi vội!”-An gọi giật lại.
Kẻ đó quay mặt lại :”Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói như thế với ta, nếu không cho ta một lý do chính đáng, ta sẽ giết ngươi”
Mái tóc bạc xõa tung trong gió, chiếc áo kẻ sọc đặc trưng, khuôn mặt cau có như chưa bao giờ cười. Thái độ cộc cằn cùng sát khí của ngưởi này khiến người ta không ngừng run sợ.
Shamanking đã viết:QUYỂN 1: Thế giới thứ nhất: To aru majutsu no index: Trò chơi khởi động Chương 8: Nguy hiểm (p3)
Nguyễn Quang Đức lo lắng cho Index.
Nhưng cậu không thể làm gì khác được, đối với cậu, cô bé là một người hoàn toàn xa lạ.
Không có lợi ích gì khi cậu giúp cô bé.
Nó có hi còn đem lại nguy hiểm cho bản thân cậu.
“Chẳng sao cả!”-Cậu lại lẩm bẩm câu nói quen thuộc của bản thân mình.
Đức khóa cửa phòng trọ của mình trong tâm trạng chán chường.
Đã được một lúc sau khi Index bỏ đi. Đức quyết định sẽ bỏ nơi này và đến địa điểm An đẫ hẹn.
Tiếng bộ đàm của đồng hồ rung lên.
“Lại có chuyện gì nữa?”-Đức nói vào bộ đàm với vẻ mặt ủ rũ.
“Nguyễn Quang Đức, tránh xa khỏi đó mau! chỗ đó đang trong khu vực nguy hiểm”
Tiếng của An hét qua bộ đàm.
“Choang! Ầm” Tiếng cửa kính vỡ tan sau lưng Nguyễn Quang Đức khiến anh không có lấy một giây để định thần điều gì đang xảy ra.
Một đội đặc nhiệm với hơn mười người từ trên cao nhảy xuống phá vỡ phòng của Anh với một tiếng động cực lớn. Tiếng ồn của máy móc từ trên không truyền thẳng xuống tai cậu khiến cậu choáng váng. Họ bay xuống từ một cỗ máy trông như trực thăng nhưng nếu gọi là “Hàng không mẫu hạm” thì sẽ đúng nghĩa hơn.
Bên dưới đất, bằng mắt thường có thể thấy được một khung cảnh đáng sợ. Họ huy động không dưới hàng chục cỗ xe tăng cùng hàng trăm lính cơ động bao vây tòa nhà. Ngoài ra còn có thể thấy những con rô bốt hình người cao chừng 4 mét đang đi lại xung quanh nữa. Vừa nãy, nếu không có cảnh báo của An, Đức đã hoàn toàn bị phát hiện.
“Mau tìm nó đi, nó chỉ ở trong khu vực tòa nhà này thôi!”
Bỏ ngoài tai những tiếng động sau lưng, Đức chạy thục mạng về hướng địa điểm đã được hẹn.Mồ hôi chảy đầy người, Đức cố gắng lấy bộ đàm ra:
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”.
“Không biết nữa, nhưng có lẽ thân phận của chúng ta bị lộ rồi! chúng ta đang là những mục tiêu bị truy nã!”-Một giọng gấp gáp truyền từ đầu dây bên kia.
“Thế quái nào lại thành ra như vậy?”-Cậu chạy đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn không dám dừng lại.
“Biết thế nào được, nhưng giờ thì phải trốn khỏi đây đã.”-Đầu dây bên kia cũng bắt đầu gắt gỏng.
Bên này-An vẫy tay, Đức liếc qua rồi lập tức chạy vào 1 khu trọ gần đó.
“Bọn chúng…có biết..chỗ này không…?”-Đức cúi xuống để thở.
“Chưa, nhưng cũng sắp rồi”-An ngó ra xung quanh để xem xét tình hình.
“Nguyễn Quang Đức, mau nhìn vào đồng hồ đi”-An nói.
Đức làm theo
Biểu hiện kinh hoàng hiện ra trên mặt anh.
Trên bản đồ hiển thị người chơi chỉ còn 5 chấm phát sáng. 2 trong số đó là của Đức và An.
“5 người đã chết rồi!”-An nói với giọng gấp gáp.”Giờ thì chạy mau, nếu không nhanh thì chúng ta là những người tiếp theo đấy”-An cố gắng kéo áo cậu bạn của mình.
“Đây là…”-Đức kinh ngạc, chỉ vào người bên cạnh An.
“Kamijo Touma, rất hân hạnh được làm quen với bạn, tôi đã nghe câu truyện của các bạn, giờ đi theo tôi”
“không có thời giờ giải thích đâu!”- An gắt gỏng.
Đức vội bước theo.
Ở phía trung tâm thành phố, lực lượng truy sát dường như còn dày đặc hơn Theo sự hứơng dẫn của Kamijo, sau khi len lỏi qua vài dãy nhà. Nhóm 3 người đã dừng lại.
“Tôi chỉ có thể hỗ trợ các bạn đến đây thôi, từ đây, các bạn nên chia nhau ra mà đi để phân tán sự chú ý, không nên đứng yên một chỗ, mấy con rô bốt kia đều được trang bị cảm biến hồng ngoại đấy!”-Kamijo nói.
“Cảm ơn chú nhiều lắm!Anh thề hôm nay anh mà sống sót trở về thì anh sẽ thường xuyên mua truyện của chú để ủng hộ…”
An vừa nắm tay Touma vừa biểu hiện sự cảm kích mà người đối diện chẳng thể nào hiểu nổi.
“Giờ ta sẽ đi theo hứơng Đông Bắc, còn chạy theo hướng ngược lại nhé”-Đức ra hiệu.
“Ừ, bảo trọng”-An chạy đi không quên nói một câu.
“Ừ, cố gắng sống sót”-Đức cũng bắt đầu chạy.
***
"Sống sót... à..."
Một thanh niên mặc cùng bộ đồng phục với An và Đức khẽ lẩm bẩm chán nản trong khi ngồi quan sát trên nóc một tòa nhà gần đó. Vài chiếc Lục vũ bay tới lượn lờ trên đầu cậu, loa của nó phát đi lời kêu gọi:
"Người dưới kia, hãy mau đầu hàng, nếu không-"
Phập!! Một thanh kiếm lưỡi xanh lá phóng đi đâm xuyên vỏ chiếc trực thằng đang bay lượn đâm thẳng vào tim gã đàn ông đang hét trên loa. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, người thanh niên kia đã xuất hiện dưới gầm trực thằng, tay nắm chặt cán kiếm đang tỏa hắc khí, trên khuôn mặt vô cảm có sự thay đổi nhẹ. Liếm môi với vẻ gian xảo, cậu lẩm bẩm.
"Để ta xem, ngươi có thể thảnh thơi như thế được bao lâu..."
*Xoẹt* Cậu giật mạnh thanh kiếm. Lưỡi kiếm xanh lóe lên tia sáng mờ nhạt, ngay lập tức cắt xuyên lớp vỏ kim loại và cắt chiếc trực thăng quân sự ra làm đôi. Một vụ nổ lớn xảy ra gần như ngay sau đó, cả chiếc trực thăng lẫn người phi công nhanh chóng biến thành một đống phế liệu cháy rừng rực rơi xuống mặt đường.
Song, trong vụ nổ đó, không còn thấy bóng dáng người thanh niên kia đâu nữa.. ***
Đức chạy thêm một lúc nữa, bắt đầu thấy một số điểm quái dị.Xung quanh đường phố tuyệt nhiên không có một bóng ngừoi, ngay cả một tiếng động cũng không có. Bầu trời u ám như không cho một tia nắng nào lọt qua.
Cậu biết thứ này, nó gọi là “Kết giới”
Chạy thêm một lúc nữa, Cậu dừng lại trước một tòa chung cư đổ nát, nơi này đối với cậu rất quen thuộc bởi đó chính là bị trí phòng trọ của cậu. Chạy suốt 30 phút, rốt cuộc cậu đã quay trở lại điểm khởi đầu.
Cậu từ từ bước lên cầu thang.
Ở đó đã có người đợi sẵn.
Một cô bé sơ với mái tóc bạc, đang nằm bất tỉnh trên vũng máu.
Một người đàn ông ngoại quốc, với khuyên tai và mã vạch ở trên mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“Nguyễn Quang Đức, phải không nhỉ?”
Cậu không đáp lại.
Người đàn ông vứt điếu thuốc đi, tay trái hắn bùng lên một ngọn lửa như ma thuật:
“Ngươi sẽ chết, và từ giờ, ta sẽ chính là đem đến cái chết cho ngươi, chàng trai xui xẻo ạ !”. ***
An tiếp tục chạy thục mạng.
Không xong! có hơn mười chiếc xe bọc thép chặn phía trước.
Lính đặc nhiệm phía sau đã đuổi tới.
Chẳng nhẽ sự sống của bản thân phải kết thúc tại đây
Không, không thể chết ở đây được, mình còn rất nhiều điều cần phải làm. An vừa nghĩ vừa cố gắng nấp vào đằng sau một chiếc xe thùng.
“Bốp” An đã va phải một người
“Đi đứng nhìn đường cho cẩn thận!”-Người bị va tức giận
“Xin lỗi”-An đứng dậy.
Người đó bỏ đi.
“Khoan đã, đừng đi vội!”-An gọi giật lại.
Kẻ đó quay mặt lại :”Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói như thế với ta, nếu không cho ta một lý do chính đáng, ta sẽ giết ngươi”
Mái tóc bạc xõa tung trong gió, chiếc áo kẻ sọc đặc trưng, khuôn mặt cau có như chưa bao giờ cười. Thái độ cộc cằn cùng sát khí của ngưởi này khiến người ta không ngừng run sợ.
An lẩm bẩm: “Accelerator”
Không phải đào top (để dòng này cho chắc ăn) ai chả biết quảng cáo hoài