hồi 5: Triệu Mẫn phần 3
- Thôi được rồi – Trương Vô Kỵ cứng họng – mau về cứu hai người kia đi. Lúc chúng tôi hội ngộ họDương, Vi, chợt thấy một người cưỡi ngựa đuổi theo. - Nhị vị công tử, chờ chút. - Chuyện gì vậy? - Tiểu thư chúng tôi có cái này giao cho hai vị, đây là tấm séc hai mươitriệu của Sở công tử, còn đây là chiếc hộp, chủ nhân tôi nói đích thân trao cho Trương Vô Kỵ công tử. Tôi mừng húm, vừa rồi vì thoát ra khỏi bẫy quávui mừng quên mất cả đòi nợ, không ngờ ả lại quân tử đến thế. Trương Vô Kỵ thấy tôi cầm tấm séc trong tay tỏ ra không hài lòng, vộibỏ chiếc hộp ra thì thấychiếc kim thoa xinh xắn đã nằm sẵn trong đó. Hắn không giấu nổi vẻ thất vọng cầm chiếc thao nói: - Thứ dở hơi này thì bán bao nhiêu tiền? - Ối đại ca ơi – tôi cầm lấy rồi kêu lên – sao mànhẹ thế này? Trời ơi, hóa ra là đồ dỏm. - Mày dựa vào đâu mà kết luận thế? Tao cắn thử có thấy vàng rơi ra đâu. - Đại ca nhìn xem, chữ Made in Taiwan in rành rành rồi, cãi vào đâu nữa? - Thế thì tao giữ của nợnày làm gì? – hắn toan vứt đi chợt nói – thôi được, để tao về tặng cho Tiểu Chiêu cho đỡ uổng.
hồi 6: Về Núi Võ Đang phần 1
Ngay sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ đã tặng quách cây trâm kém chất lượng ấy cho Tiểu Chiêu, miệng còn không ngừng bốc phét mình cực khổ lắm, chạy mất mấy hiệu kim hoàn hạng sang ở thành này mới mua được. Tiểu Chiêu đương nhiênsung sướng vô cùng dù sao trâm này cũng thuộc loại xịn, tuy nhiênđến lúc xem xét kỹ cô ngạc nhiên: - Công tử, tại sao trên đỉnh của nó lại có vết lõm nhỉ? Trương Vô Kỵ giật mình, làm sao có thể nóinguồn gốc thật sự bèn nói lấp lửng: - Thôi chết rồi, chắc tại mấy thằng cha làm bố láo ăn bớt vật liệu, tôi phải cho nó một trận mới được. Tiểu Chiêu vốn cực kỳ ngây thơ, vừa nghe vậy đã cất tiếng khuyên cansợ Trương Vô Kỵ quay lại gây sự lại bị bọn bảo kê đánh thì khổ. Tất nhiên họ Trương lúc đầu làm ra vẻ hùng dũng lắm nhưng trong bụng mừng không để đâu hết. Ngày hôm sau, sợ đi cùng Dương Tiêu và Vi Nhất Tiếu lại lây độc của họ thì khổ, tôi và Trương Vô Kỵ vội kiếm cớ rồi chuồn trước. Dương Tiêu cũng cẩn thận, trước khi chúng tôi đi đã chuẩn bị sẵn hai tấm bằng cưỡi ngựa. Tôi ngạc nhiên: - Chúng tôi đã thi bao giờ đâu? Cướp đâu ra bằng thế này? - Muỗi - Dương tả sứ bật cười vì sự ngớ ngẩncủa tôi - đến tiền Minh Giáo chúng ta còn in giả được, tấm bằng này thì bõ bèn gì. Trương Vô Kỵ nghe vậygật gù rồi chợt biến sắcnói lớn: - Vậy tiền các ông đưa cho tôi có phải tiền giả không? - À, điều này thì xin giáo chủ cứ yên chí, đảm bảo người đem ra tiêu pha, khó có người phát hiện. - Trời ơi - Trương Vô Kỵ kêu lên thảm thiết - các ông cho tôi một đống tiền nhưng toàn tiền giả thì làm ăn gì? Lỡ tôi tiêu bị phát hiện nha sai bắt được thì ốm tù. - Trước giờ tiền của chúng ta có bị phát hiện đâu, ngài cứ yên chí - Dương Tiêu cười đểu. - Yên cái đầu ông. Trương Vô Kỵ nói vậy rồi quất ngựa vọt thẳng. Tôi ngạc nhiên vìthái độ thiếu lịch sự củay rồi cũng phóng ngựa đuổi theo: - Đại ca, anh dở người hay sao thế? - Mày dở thì có, tao tưởng vớ bở hoá ra bọnnó cho tao làm chủ một đống tiền giả, lỡ sau này bị nha dịch bắt thì tao lãnh đủ. - Nhưng Dương tả sứ đãkhẳng định tiền rất giống thật, chẳng dễ phát hiện cơ mà. - Hừm, lão nói thế chứ nếu bị bắt ai là đứa đầutiên chịu trách nhiệm? - Ừ, đúng là đại ca. - Cái ghế Minh Giáo này không ngồi được rồi, tao phải tìm đứa nào thế chỗ thôi. * * * Vì sự an nguy của núi Võ Đang, tôi và Trương đại ca phóng bất kể ngày đêm, mãi đến đêmhôm sau, chúng tôi mới lên được đến đỉnh núi. Song mọi chuyện đã quámuộn, Trương Tam Phong vì quá tin tưởng, bị tên phản tăng Thiếu Lâm đánh lén, bị trọng thương. Trương Vô Kỵ vội vàng nói với tôi: - Tao với mày đi tìm haibộ quần áo đạo sĩ cũ đi. - Chuyện gì vậy? - Ừ... - Trương Vô Kỵ ngần ngừ một lúc rồi nói - thực ra lúc nhỏ taonợ của bọn tiểu đạo sĩ một số tiền, nếu bây giờ thò mặt ra không sạt nghiệp mới là lạ. - Anh đi đâu cũng mang nợ. Nhưng gì thì gì tôi chẳngthể phản đối gì hơn, hừm, đành phải mặc bộ quần áo xấu xí thế này. Tôi kêu lên: - Quần áo xấu thế, chẳng model tí nào, người ta mà nhìn thấy em thì cười cho thối mũi. - Câm mõm lại, ra đây đi. Song số Trương Vô Kỵ và tôi phải nói đen không để đâu xiết, vừa ra đã gặp Trương chân nhân đang truyền thụ võ công cho Du Đại Nham, thôi xong, chưa kịp nhìn nghe Du Đại Nham sai chúng tôi khiêng kiệu cho ông ra ngoài. Tôi khẽ càu nhàu: - Đấy bảo anh rồi, mặc áo này làm gì, tự nhiên phải đi khiêng kiệu. - Hê, lúc nãy tao học được mấy chiêu hay phết mày ạ. - Anh cẩn thận, Trương chân nhân mà kiện anh ăn cắp bản quyền thì chết. Chết rồi, vừa thò mặt ra, tôi đã nhìn thấy gương mặt giả nam của Triệu Mẫn. Con bé này sao khoái giả trang thế nhỉ? Không biết nó có nhận ra mình không? Toi rồi, mình vừa thắng nó hai mươi triệu, nó mà trả thù thì chết. Chưa kịp nghĩ ngợi, Triệu Mẫn đã lớn tiếng thách thức, lại còn mạo nhận người của Minh Giáo đến thuyết phục Võ Đang đầu quân cho triều đình. Trương Vô Kỵ nghiến răng: - Dám mạo danh tao, tao phải kiện ra toà án quốc tế cho con bé này tán gia bại sản thì thôi. - Tên của anh có đăng ký bản quyền đâu, - tôi cười - kiện cũng chẳng ăn thua gì đâu anh ơi, nó giàu lắm, nếu nó kiện lại thì anh em mìnhchết toi. - Thế bây giờ phải làm sao? - Tốt nhất cứ đứng yên xem xét tình hình thế nào đã. Triệu Mẫn rõ khôn, biếtthừa bên trong Võ Đangchẳng ai đủ sức đối đầu với nó lên cứ hết sức khích bác đánh nhau, cũng may vừa lúc đó, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu lên kịp. Tất nhiên, dù sao đây cũng là trận đấu của Võ Đang và Minh Giáo giả, bọn Dương, Vi đâu có tưcách gì xen vào, đành ngồi ra ngoài làm khán giả bất đắc dĩ. Triệu Mẫn cười ha hả: - Thì ra Võ Đang chỉ là anh hùng rỏm, không ai dám đấu với ba nô tài của ta. Trương Vô Kỵ chợt nóng mặt, không thể đểcho con bé này khinh thường được,Võ Đang mà mất mặt đảm bảo chữ ký của Trương chânnhân mất giá ngay, cuốicùng hắn hét lớn một tiếng rồi nhẩy vọt ra đại sảnh lên tiếng nhận lời thách đấu.
hồi 6: Về Núi Võ Đang phần 2
Cũng may, Trương Vô Kỵ tuổi khỉ, tài bắt chước cực nhanh, đánh Thái Cực Quyền nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đả bại hai cao thủ bên đó, thậm chí còndò hỏi được Hắc Ngọc Tục Đoạn cao ở trong người Triệu Mẫn. - Triệu cô nương, mong cô có thể cho tôi một ít. - Xì - Triệu Mẫn đang định giễu cợt chợt thốt lên - Trương Vô Kỵ, thì ra là ngươi. Ngươi không làm giáo chủ lại đến đây giả dạng đồ đệ Võ Đang là gì? Không sợngười ta kiện ngươi xâm nhập gia cư bất hợp pháp sao? - Thách cô đó, cô quên cha tôi cũng là đồ đệ VõĐang sao? Triệu cô nương, hiện xét về nhân lực, chúng tôi gần gấp đôi cô, xét về địa thế, chúng tôi lại đang đứng trên sân nhà, tóm lại trận này cô thua chắc rồi, nếu cô có thể tặng hai hộp Hắc Ngọc Đoạn Tục cao, tôi hứa sẽ cho cô đi an toàn. - Hừm, ngươi có biết hai hộp cao đó đem ra chợ đen bán thì được bao nhiêu không mà nói cho là cho? Vớ vẩn, mỡ đấy mà húp nhớ. - Nếu cô không cho thì ta đành thất lễ. - Ngươi dám hay sao? Nói cho ngươi biết, ngươi dám hành hung người nơi công cộng, ta đảm bảo cho ngươi vô xà lim bóc lịch ngay. - Nói sao cô mới đồng ý đây? - Trừ phi ngươi hứa vớita ba điều. - Ba điều gì? Nhưng nói trước, ba điều này không tổn hại gì đến... ơ - Trương Vô Kỵ định nói ra ba điều không ảnh hưởng đến tài sản cá nhân tôi song nghĩ rằng nói như vậy thật mất mặt trước quần hùng bèn nói - không tổn hại đến đạo lý gianghồ thì tôi có thể chấp nhận. - Yên chí, ta chẳng thừahơi nghĩ ra mấy trò hạivõ lâm đâu. - Ok. Chơi luôn. Quân tửnhất ngôn, có cần giấy biên nhận không? - Không cần đâu - TriệuMẫn cười hì hì - những gì chúng ta nói nãy giờ đều được ghi âm cả rồi. Đúng lúc đó Tiểu Chiêu lăng xăng chạy vào: - Công tử. Triệu Mẫn nhìn thấy Tiểu Chiêu gài chiếc trâm của mình thì tức lộn ruột bèn nói lớn: - A Tam, mau chặt chân của tên tiểu tử này cho ta. Trương Vô Kỵ ngớ người ra, thầm rủa con bé này lật lọng nhanh đáo để, vội vàng xoay người né tránh. Kiếm trong tay A Tam là Ỷ Thiên Kiếm, Trương Vô Kỵ vừa thấy đã sáng mắt định đoạt lấy rồi đem bán nào ngờ kiếm pháp của đối phương vôcùng cao minh, tấn côngliên hồi, Trương Vô Kỵ dùng thứ gì chống trả cũng bị tiện làm đôi. Trương Tam Phong thấy vậy bèn kéo hắn vào một góc dạy Thái Cực Kiếm. Được một lát, Trương chân nhân hỏi: - Thế nào? - ơ... chỉ nhớ được một ít. Trương chân nhân múa thêm lần nữa. - Thế nào rồi? - Dạ, nhớ gần hết. Sau một hồi: - Giờ thì sao? - Toi rồi, con quên rồi thái sư phụ ơi. Tôi nghe vậy giật mình, thầm rủa tên này đúng là đầu đất. Nhìn vẻ mặt lúng túng đến tội nghiệpcủa y tôi chắc chắn y cũng sợ hãi chuẩn bị lắng nghe cơn thịnh nộ của Trương Tam Phong.Nào ngờ, Trương Tam Phong chỉ cười hề hề rồi nói: - Tốt, đánh đi. - Ông muốn giết con à? - Trương Vô Kỵ kêu lên - kiếm con quên sạch rồi, lấy gì mà đánh? - Cứ đánh đi. Trương Vô Kỵ thầm kêukhổ trong bụng, rồi vớ bừa lấy thanh kiếm trên tường rồi đánh tới.Nào ngờ hay chẳng bằng hên, chẳng hiểu hôm nay tên A Tam này ăn phải cái gì, đang đánh đột nhiên đau bụng, dĩ nhiên Trương Vô Kỵ không bỏ qua cơ hội này, lập tức vài kiếm đả bại y. Trương chân nhân không biết sự tình bên trong, lớn tiếng khen ngợi Trương Vô Kỵ thông minh lĩnh hội được Thái Cực Kiếm huyền diệu của người. Triệu Mẫn thây vậy bựcmình quay gót bỏ đi. Trương Vô Kỵ toan nhẩy ra ngăn cản, chợt phát hiện hai bóng tóc bạc nhào tới đánh hai chưởng. Lúc song chưởng chạm nhau, Trương Vô Kỵ cảm thấy khí lạnh tuôn vào khắp người như đang ở trong tủ lạnh vậy, y kêu lên: - Huyền Minh Thần Chưởng, thì ra hai ngưoiđã đầu quân làm bảo kêcho ả họ Triệu này. Thảo nào tốn bao nhiêu tiền làm lệnh truy nã mà không thấy. Ngừng một lát, Trương Vô Kỵ lại nói: - Triệu cô nương, tôi phải làm sao cô nương mới chịu cho tôi thuốc giải? - Ta cóc đưa đấy, ngươilàm gì được ta? - Cô... tôi sẽ giữ cô lại đây, cùng lắm thì.... ơ... cùng lắm thì bán cô vào vũ trường làm cave, cả đời không ngóc đầu dậyđược. - Hô hô, cứ tự nhiên, ta đảm bảo với ngươi, ba ngày sau, nếu không có telephone của ta, đám võ lâm chính đạo, bao gồm cả Võ Đang tứ hiệpđảm bảo tạch trên đốnggạch cả lũ. - Cô bắt được họ rồi ư? - Trương Vô Kỵ mừng thầm trong bụng, tất nhiên, nếu ngũ đại phái bị bắt thì chẳng còn ai chống đối Minh Giáo, thậm chí Võ Đang tứ hiệp chết đi, tự nhiên phần thừa kế tài sản của Võ Đang này thuộc trọn vẹn về hắn chứ không trượt đi đâu. Song chợt nghĩ đến ngũđại phái, hỏng rồi, trongđó bao gồm cả Nga My, tức là nàng Chu Chỉ Nhược xinh như hoa như ngọc kia cũng nằm trong tay bọn người này, Trương Vô Kỵ giật mình nói: - Tức là cả phái Nga My.... ơ.... Nga My, Võ Đang, Thiếu Lâm đều lọt vào tay cô ư? - Tin này ta đã quảng bá khắp mạng internet, trên giang hồ ai mà không biết, sao ngươi lạc hậu vậy? - Vậy cô nương muốn sao mới thả bọn họ? Có phải muốn đòi tiền chuộc phải không? Cứ ra giá đi.
hồi 6: Về Núi Võ Đang phần 3
- Hô hô - Triệu Mẫn cười rộ lên - không giấugiáo chủ, gia tài của ta ăn mười đời không hết, lo nghĩ chuyện tiêu xài làm sao đã mệt đứt hơi rồi, còn đâu thời gian mà nghĩ đến chuyện bắt cóc tống tiền này chứ? Trương Vô Kỵ nghe đếntài sản của cô ta mắt sáng rực toan hỏi thêm thì đã nghe thở dài nói: - Nếu như vậy lão đạo tuyệt đối không dám giữ, mời cô nương tự nhiên dời gót. - Xem ra Trương chân nhân quả thật có phong thái của nhất đại tông sư, goodbye, see you again. Tôi chạy tới: - Hình như con bé này mê đại ca rồi thì phải, trước khi đi nó còn nháymắt với anh nữa chứ.
hồi 7: Chôm Thuốc phần 1
Chiều hôm đó, Dương Bất Hối đưa Ân Lê Đình về đến nơi, vài tiếng sau, lập tức cãi nhau vớiDương Tiêu, nhất định đòi cưới Ân Lê Đình. Tôi nghe vậy không khỏi xót xa, Dương Bất Hối tuy không xinh đẹp bằng Triệu Mẫn hay ChuChỉ Nhược nhưng cũng xinh chẳng kém người mẫu, tự nhiên lại lấy ông già đầu hai thứ tóc đáng tuổi cha mình. Chao ôi có lẽ nàng nghĩ đến chuyện cha mẹ mình từng có lỗi với y sao? Nhưng dù vậy cũngđâu cần hy sinh bản thân mình như vậy? Thấy vậy tôi và TrươngVô Kỵ gạn hỏi, thì nàng cười phá lên nói: - Sao hai huynh nhà quêvậy? Thời buổi nào rồi mà còn tư tưởng cha mẹnợ con trả chứ? - Vậy tại sao muội định lấy Ân lục thúc? - Ha ha, huynh không biết hay sao? - giọng nàng nhỏ xuống - Ân lụchiệp có món tiền bảo hiểm thân thể kếch xù cộng thêm cả khoản thừa kế của Võ Đang nữa, nhưng tinh thần lao lực nhiều, dù có chữa khỏi thì đảm bảo không quá vài năm nữa thì die, lúc đó tất nhiên muội sẽ là người thừa kế duy nhất. Còn cách nào kiếm tiền nhanh hơn thế không? - Trời ơi - cả tôi và Trương Vô Kỵ đều kêu lên kinh ngạc- muội tínhtoán kỹ đến thế là cùng. - Yên chí, nếu các huynh không tiết lộ bí mật này, muội sẽ chia cho mỗi người một ít. - Bó tay con gà quay. * * * Tối hôm đó, Trương Vô Kỵ kéo tôi dạy nói đi đến Triệu phủ tìm thuốccứu người. Tôi làu bàu: - Cứu người cái con khỉ,đại ca định đến xem có gì quý thì chôm của người ta luôn thì có. - Thế nào cũng được, nhanh lên. - Nhưng đại ca ơi, bên cạnh con bé Triệu Mẫn đấy toàn cao thủ, lỡ bị phát hiện thì chúng mình ốm đòn. - Yên chí đi, mày khinh công siêu hạng, lo quái gì. Còn nữa, trong đám thủ hạ của Triệu Mẫn chẳng ai đánh lại tao anh em mình cứ yên chí lớn. Nghe cũng xuôi xuôi, tôivội vàng thay quần áo rồi cùng Trương Vô Kỵ đi dò thám Triệu phủ. Vừa đến cổng, lại nghe tiếng đàn thánh thót vang lên. - Con bé này đánh đàn suốt ngày không sợ người ta bắt vì tội quấy rối hàng xóm hay sao? - Thôi đừng ở đây mà tán phét - tôi thì thầm -đi chôm thuốc hay chômđồ thì đi luôn đi. Nhưng con bé Triệu Mẫn này đúng là chúa cẩn thận, hai anh em chúng tôi đi khắp nơi mà chẳng thấy bất cứ vật dụng gì đáng giá, chỉ thấy trong căn phòng nhỏ ở góc phía đông vẫn còn đèn sáng, Trương Vô Kỵ vội vàng nhào tới đó. Chỉ thấy bên trong A Đại, A Nhị, A Tam đang được mấy tên bôi một loại thuốc đen sì. Trương Vô Kỵ đôi mắt sáng rực vội vàng phá nóc nhà lao xuống. Bọn người ở dưới chưa kịp giật mình đã bị hắn điểm huyệt đứng ngây người như tượng gỗ. Trương Vô Kỵ khoắng sạch loại thuốc đen đó, không quên lột sạch vòng vàng, nhẫn lắc củabọn chúng. Lúc hai chúng tôi chạy ra ngoài, chợt phát hiệnTriệu Mẫn đang đứng ở cửa nhìn chúng tôi cười hì hì: - Đường đường là giáo chủ Minh Giáo đêm hôm lại lẻn vào đây ăn cướp,vừa mắc phải tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp lại vừa trộm cắp tài sản công dân, à quên, còn tội phá hoại mái nhà của tôi nữa chứxem ra phen này ông phải bóc không dưới haimươi cuốn lịch đâu. - Đừng bốc phét - tôi kêu lên - chỉ cần chúng tôi vọt khỏi đây, cô nương lấy gì chứng minh rằng hai đứa tôi xâm nhập vào nhà cô rồi chôm đồ đạc chứ? - Nếu ta không chắc chắn thì ngu gì nói cho các người biết, thôi được, ta cũng chẳng giấu diếm, toàn bộ hànhđộng của các người lúc nãy đều được ta dùng máy camera kĩ thuật sốghi lại không bỏ sót mộtchi tiết. Giờ các người cứ ở đó chờ nha dịch đến tóm cổ đi. - Cô... cô cố tình gài bẫychúng tôi. - Trương Vô Kỵ giận run người - Ừ, thế đấy, làm gì được nhau nào? - Tôi phải làm gì cô nương mới cho tôi yên lành? - Trừ phi giáo chủ đích thân hứa với tôi ba điều. - Thôi đại ca ơi - tôi vội nói - kệ xác nó, hơi đâu ở đây nghe nó nói nhảm, nếu nó có camera, anh em mình chả bị tóm cổ từ nãy giờrồi. Trương Vô Kỵ nghe vậysực tỉnh lại, vội đưa tay điểm huyệt Triệu Mẫn rồi cùng tôi phóng vọt đi. * * * Nào ngờ Triệu Mẫn ranh như trái chanh, thuốc lấy được toàn thuốc dỏm, cũng may Trương đại ca của tôi chỉ kịp bôi lên người haivị sư thúc sư bá chứ chưa kịp đem ra thị trường bán nếu không chắc cũng bị chửi cho sạt nghiệp. Hiện chỉ tội nghiệp hai vị trưởng bối, lát thì triệu chứng như nhiễm virus H5N1 lúc lại kêu ầm mình mắc bệnh SARS, không hiểu con bé này dùng thuốc gì mà quái thế? Cuối cùng tôi và TrươngVô Kỵ đành phải quay lại căn nhà đó, bắt TriệuMẫn đền bù thiệt hại và trao thuốc giải. Mãi sau khi Trương Vô Kỵ chịu hứa ba điều với ả, ả mới chấp nhận nào ngờ bí truyền thuốc giảiở trong lõi chiếc trâm của ả tặng Trương Vô Kỵ hồi trước, còn Hắc Ngọc Tục Đoạn cao lại ởngay dưới đáy chiếc hộp đựng trâm. Trương Vô Kỵ nghe vậygiật mình than: - Cô tính thế bố ai mà đoán được. Mọi giá trị đảo lộn hết cả, chả biết đường nào mà lần nữa. Hỡi ơi, con bé Triệu Mẫn này đúng là keo bẩn, Hắc Ngọc Tục đoạncao chỉ vừa đủ cho hai vị trưởng bối dùng, Trương Vô Kỵ muốn lénđem bán cũng chẳng cònbao nhiêu, thôi thì đành tặc lưỡi chữa trị cho haivị tiền bối, hy vọng họ khoẻ mạnh có thể thưởng cho mình một khoản kha khá.
hồi 8: Lửa Thêu Bảo Tháp phần 1
Sau khi chữa khỏi cho hai vị trưởng bối, Trương Vô Kỵ và tôi lại tiếp tục tìm kiếm tung tích của ngũ đại phái. Trương Vô Kỵ vừa đi vừa tính toán không biết nên lấy công giải cứu họ bao nhiêu là hợplý, Dương Tiêu thì vẫn giữ bộ mặt lầm lì, cũng phải thôi, con gái mình tự nhiên lấy tình địch cũthì ai mà không tức tràomáu? Tôi nhìn vậy cũng chột dạ, không biết có nên nói cho ông ta biết tâm ý đào mỏ của Bất Hối không nữa. Rồi sau đó, chúng tôi nhận được tin báo, quầnhùng ngũ đại phái đã bị bọn người Triệu Mẫn cho uống thuốc lắc, công lực đều mất hết, không còn sức phản kháng mặc cho bọn triều đình làm tình làm tội. Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn là quận chúa đương kim triều đình thì mắt sáng rực: - Tuyệt, nếu tao mà lấycon bé này thì ăn tiêu cảđời cũng không hết. - Anh định làm kỹ sư đào mỏ à? - tôi bĩu môi - nói cho anh biết đừng có đi vào rừng mơ tìm quả dưa bở nhớ, anh quên bọn triều đình đang ráo riết thôn tính võ lâm à? Nếu biết anh là giáo chủ của Minh Giáo, liệu Nhữ Dương Vương có nhận anh làm con rể không? - Mày nói cũng có lý, nhưng nghĩ lại con bé này cũng xinh đáo để mà tài sản của nó cũng chẳng thể bỏ qua, mày bảo phải làm sao bây giờ? - Giờ chỉ còn một cách thôi. - Cách gì? - Tốt nhất anh cho quânMinh Giáo khởi nghĩa chống lại triều đình, như thế tạo được oai danh có thể đường đường chính chính cưới quận chúa rồi còn gì. - Đồ ngu - Trương Vô Kỵ cốc đầu tôi đau điếng - mày có biết tội làm phản nhẹ nhất cũngdựa cột, mày định xui tao chết à? - Anh ngu thì có, anh thìbiết quái gì đánh trận chứ? Tốt nhất cứ giao cho thằng cha Chu Nguyên Chương ấy, đợi nó đánh đông dẹp bắc rồi thừa cơ chém chết nó đi, mình anh hưởng thành quả rồi cưới con bé đấy thế mới là lưỡngtoàn kỳ mĩ hiểu chưa? - Chí lý, ok, mày gửi email về Quang Minh đỉnh nói Minh Giáo từ hôm nay dốc toàn lực chống lại triều đình, nhớ nhé. * * * Nhưng nhiệm vụ trước mắt của chúng tôi là phải tìm cách cứu quần hùng giang hồ khỏi bàn tay của Triệu Mẫn, chaoôi, đúng là mười phần khó khăn, đừng nói phảihạ được đám bảo kê củathị, ngay cả việc làm sao đưa hàng trăm người đang bị uống thuốc lắc ra ngoài đúng là một vấn đề nan giải. Hôm ấy, tôi và Trương Vô Kỵ đang nấp trên nóc nhà nhìn xuống phíadưới, thấy Triệu Mẫn đang ngồi trên chiếc ghế da hổ, đang định làm nhục Chu Chỉ Nhược, thấy vậy tôi không sao chịu nổi bèn hét lớn: - Dừng lại. Rồi vù một cái, thân hình tôi vọt xuống đấu trường. - Thì ra là ngươi - TriệuMẫn nhìn tôi mỉm cười -thế còn Trương giáo chủ đâu? Trương Vô Kỵ biết đã bịlộ, lườm tôi rồi vụt xuống chắp tay đáp lễ. Vốn có ý với gia tài của Triệu Mẫn, Trương Vô Kỵ lần này mỉm cười rõ tươi nhìn nàng. Hắn tuy có ý nhưng tôi thì không, làm sao có thể cười nổi với một người vừa đem nàng Chu Chỉ Nhược thân yêu ra định bỡn cợt chứ? Nghĩ vậy tôi tức giận không cần giữ lễ độ: - Triệu Mẫn, bà có thể thả Chu cô nương ra được không? - Mơ giữa ban ngày à? -Triệu Mẫn bĩu môi - tôi không những không thả còn mỗi ngày đem nó rahành hạ ba đợt sáng trưa chiều cho bõ tức. - Bà và cô ấy có thù oángì chứ? - Không thù không oán. Nhưng bổn cô nương thích thế, ông làm gì được không? - Được - biết nói lý với ả, tôi tức giận nói - nếu bà dám động đến một sợi tóc của Chu cô nương, tôi đảm bảo tôi sẽ rạch mặt bà. Bà có tin không? - Hừm tôi cóc tin đấy, giỏi thì làm đi. - Á à, bà thích thách nhàgiàu húp tương phải không? Nói rồi nhanh như chớp tôi vọt tới quẹt nắm đấtvào mặt thị. Tôi cũng không thể tưởng tượng khinh côngcủa tôi lại nhanh đến vậy, chạy một vòng qua ả rồi trở về chỗ người khác vẫn chưa kịp phản ứng. Triệu Mẫn sững người rồi lùi về phía sau, gương mặt tái nhợt song vẫn run run nói: - Khá lắm, không biết mấy vụ rạch mặt trẻ con ngày xưa phải ông làm không? Nhưng đừngtưởng tôi sợ nhớ, chỉ cần một cái mũ bảo hiểm là xong tuốt. - Thế thì trừ phi bà đội nồi cơm điện cả ngày lẫn đêm, tôi đảm bảo chẳng làm gì được bà. Thấy tôi đang định đưa Chu Chỉ Nhược đi, Triệu Mẫn quát lớn, lập tức Huyền Minh Nhị Lão, ba tên hộ vệ của thị, thậm chí cả một lô một lốc đám cao thủ mà tôi không biết mặt ùa đến bao vây chúng tôi vào giữa. Triệu Mẫn cười rộ lên: - Giỏi thì cứu người đi. Trương Vô Kỵ nhìn tình thế thì sợ đến đỉnh đầu vội gàn tôi: - Thôi, cứu người để từ từ, giờ đấu không lại đâu. Tôi chưa kịp phản ứng hắn đã bước tới chắp tay vái chào. - Đại ca - tôi gào lên lúcra khỏi đấu trường - anh làm cái quái gì thế?Sao chạy đi như thế? - Mày nhắm đánh lại bọn bảo kê của Triệu Mẫn không mà ở lại? - Không đánh lại cũng phải cố chứ? - Cố quá thành “quá cố”đấy em ạ. Tinh tướng vừa chứ. Về khách điếm, hội ngộ Dương Tiêu chợt thấy một người chạy vào. Tôi nhận ra ông ta, chính là vị Khổ đại sư, trên mặt chỗ lồm chỗ lõm như bị tạt a xít, đã thế còn câm nữa, rõ khổ, người ngợm thế này thì ai dám lấy? Nhưng chợt ông ta lên tiếng nói khiến tôi trợn tròn mắt: - Thuộc hạ Phạm Dao xin ra mắt giáo chủ.
hồi 8: Lửa Thêu Bảo Tháp phần 2
Thì ra người này là Quang Minh hữu sứ của Minh giáo, cùng tề danh với Dương Tiêu. Dương Tiêu ngạc nhiên: - Phạm huynh đệ, tại sao ra nông nỗi này? Sao đệ lại ở vương phủ?Mà sao gương mặt của đệ lại ra nông nỗi này? - Trước kia ông ta ra sao? - tôi ngạc nhiên. - Ta và Phạm Dao được mệnh danh Tiêu Dao nhịtiên đều nổi tiếng đẹp trai ăn chơi bốc trời, không vũ trường nào không biết tên, không cô nương nào không mến mộ. - Nói ra thì dài dòng lắm- Phạm Dao cười khổ - năm đó sau khi giáo chủbị mất tích, đệ lăn lộn giang hồ muốn tìm kiếm nào ngờ bản tính phong lưu đã quen, trót quyến rũ con gái nhà lanh, bị cha mẹ người tabắt đền, không chỉ vậy còn thuê du côn truy đuổi ta, ta tìm đủ đườngcũng không gạt được hắn, cuối cùng chỉ còn nước tự huỷ hoại dung nhan của mình rồi trốn vào Nhữ Dương Vương Phủ. Sau đó thấy lương ở vương phủ cao ngất trời, thế là ta ở đó luôn cho đến hôm nay. - Thì ra người quay mấy bức tượng vào tường không cho chúng tôi thấy là ông. - Chính tại hạ. Cũng may gặp được Phạm hữu sứ, cuối cùngchúng tôi cũng thoả thuận được kế hoạch cứu đám người đang bị nhốt trong bảo tháp. Kế hoạch diễn ra vô cùng thuận lợi, chỉ tiếc là đến phút trót, Triệu Mẫn lại tự dưng dở chứng chạy đến muốn tìm Trương Vô Kỵ đến hộp đêm nào đó nhảy. Trương Vô Kỵ làm gì có tâm trí nào, vội vàng tìm cớ chuồn đi. Lúc đó trên tháp, Phạm Dao đã gài được Huyền Minh nhị lão buộc bọn chúng giao cho thuốc giải thuốc lắc của Triệu Mẫn, sau đó đem phân phát cho quần hùng. Duy chỉ có mụ Diệt Tuyệt sư thái cứng cổ cứng đầu, nhất định không chịu uống, Phạm hữu sứ bực mình nói: - Hay lắm, cuối cùng bị bà phát hiện, nói cho bà biết, đây là viên thuốc đặc chủng của Minh Giáochúng tôi, uống vào đảm bảo không quá ba giờ, toàn thân của bà sẽnhiễm virus cúm gà, lúc đó thần tiên cũng khó cứu, bà dám không? Diệt Tuyệt sư thái vốn ngu như heo, đâu biết phân biệt thị phi, vừa nghe vậy, mụ chẳng nói chẳng rằng, giật gói thuốc của ông nhét vào miệng. Bên ngoài, Trương Vô Kỵ đã phân công rõ ràng, hắn sẽ ở dưới đỡ những người từ trên nhẩy xuống còn tôi sẽ leo lên tiếp cứu họ. - Tại sao lại là em? Vi Bức Vương khinh công cũng giỏi, sao không bảo ông ý? - Mày ngu thế? - Trương Vô Kỵ nói - tao tạo điều kiện cho mày ôm mấy em Nga My mà không chịu à? - Sao đại ca không ôm đi, ôm được mấy em màbị chết cháy thì thôi, emnhường cho anh đấy. - Nếu tháp không có lửathì tao ôm lâu rồi, đời nào chịu nhường cho mày? Đừng câu giờ nữa,nhanh lên. Dĩ nhiên, dưới sự phối hợp ăn ý của chúng tôi, đám người ngũ đại phái đều bình an vô sự, song đến lúc mụ già Diệt Tuyệt rơi xuống, tôi toàn nhào lên song đúnglúc đó chợt cảm thấy lực đỡ của Trương Vô Kỵ đột nhiên tiêu tan. Thôi chết, tôi tham thầm - hoá ra tên họ Trương này thù Diệt Tuyệt đánh hắn ba chưởng lại sợ mụ ngăn cấm y và Chu Chỉ Nhượcnên mới quyết định mặcxác bà ta, nhưng tôi lại đang lơ lửng trên khôngtrung, nếu để mụ rơi xuống tôi đi đời nhà ma ngay tắp lự. Chưa kịp suy nghĩ đã thấy mụ Diệt Tuyệt đằng đằng sát khí, nhằmvào tôi đánh một chưởng, lập tức thân hình tôi văng vào lùm cây. Song đánh một chưởng đó, Diệt Tuyệt sư thái lao thẳng xuống đất, vỡ sọ chết tươi. Trương Vô Kỵ chỉ chờ có vậy, vội vàng tung người lên, ôm chầm ChuChỉ Nhược vào lòng. - Đúng là đồ dê cụ - tôi trào máu nơi khoé miệng lầm bầm. - thì rahắn sợ Diệt Tuyệt bất thình lình đánh lén nên mới đẩy mình lên thế mạng. Sau vụ đó, Trương Vô Kỵ còn trúng quả đậm, được quần hùng bầu làm võ lâm minh chủ, chẳng ai thèm quan tâmđến tôi, thậm chí cả nàng Chu Chỉ Nhược cũng dành cho y ánh mắt ngưỡng mộ. Đau như quả cau.
hồi 9: Thuyền Ra Hải Đảo phần 1
Tối hôm sau, Triệu Mẫn đã đánh tin nhắn gọi Trương Vô Kỵ ra ngoài. Dĩ nhiên họ Trương đang có ý đào mỏ cô nàng nên vội vàng giục tôi và Tiểu Chiêu ra ngoài. Thực ra tôi chán ghét Triệu Mẫn đến tận cổ, song lỡ làm huynh đệ của họ Trương rồi thì biết làm sao? Thôi đànhcắn răng đi theo, chỉ hy vọng họ Triệu vì muốn tâm tình với Trương Vô Kỵ nên hối lộ tôi ít tiền cũng nên. Vừa gặp mặt, Triệu Mẫnhầu như chẳng đả động gì đến chuyện cướp tù tối hôm qua, cứ một khen Trương Vô Kỵ tài ba, hai khen Trương Vô Kỵ gan dạ quả cảm khiến tôi tức lộn ruột. Trương đại ca của tôi thì dĩ nhiên cười tít mắt, hai lỗ mũi nở to hơn mũi trâu, đâu còn tâm trí để phân biệt những lời của mụ quỷ cái này toàn là điều mậtngọt chết ruồi. Cuối cùng, ả cũng lộ động cơ chính, yêu cầu Trương Vô Kỵ cho mượn cây đao Đồ Long của nghĩa phụ anh ta. Tất nhiên, Trương đại ca của tôi đang được ả phỉnh lên tít tận mây xanh, còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện lỡ ả có đao rồi xù luôn, trong đầu anh ta còn đang tính toán làm sao trong chuyến đi này phải chinh phục luôn người đẹp nữa. Mãi đến lúc tôi giục, Trương Vô Kỵ mới nhớ ra chuyện mượn Ỷ Thiên Kiếm của Triệu Mẫn giúp Tiểu Chiêu thoát khỏi chiếc xiềng xích quái ác. Triệu Mẫn không nhữngvui vẻ đồng ý, hơn nữa còn đi cùng chúng tôi vềmột đoạn. Chợt nghe tiếng huyên náo góc rừng, vừa nghe tiếng kêu, trái tim tôi đập rộn lên, chao ôi, ngoại trừ Chu Chỉ Nhược trong trái tim tôi, làm gì còn ai có tiếng kêu oanh vàng thỏthẻ như vậy? Bốn chúng tôi vội chạy lại nơi đó, thì ra mấy tỉ muội phái Nga My đang cãi nhau ỏm tỏi. Đinh Mẫn Quân hai tay chốngnạnh trừng mặt nói lớn: - Ngươi nói sư phụ đã truyền ngôi chưởng môn cho ngươi, nhân chứng vật chứng đâu? - Thiết chỉ hoàn trên tay muội chính là vật chứng tốt nhất - Chu Chỉ Nhược nói giọng như sắp khóc. - Hừm, ngươi và sư phụ ở chung phòng, ai biết ngươi có thừa lúc ngườisơ ý chôm luôn chiếc thiết chỉ này không? - Sư tỉ, tỉ không nên ngậm máu phun người, muội còn có di ngôn của sư phụ đây. Đinh Mẫn Quân xem tờ di chúc của Diệt Tuyệt sư thái xong cười khẩy: - Hừm vậy mà cũng gọi là di chúc, ta hỏi mi, có công chứng của nhà nước không? - Trời ơi, lúc đó muội vàsư phụ đều ở trong tù, làm sao xin công chứng được chứ? - Vậy tờ giấy này khác gì tờ giấy lộn đâu. - Ả nói lớn rồi đưa tay xé toạc tờ giấy đó đi. - Ngươi làm giả giấy tờ, lại tự tiện bịa đặt di mệnh của chưởng môn, biết tội gì không? Tội nghiệp, Chu Chỉ Nhược đang chưa biết xử lý làm sao thì đúng lúc đó, một bà già xấu xí, ho lụ khụ đi tới. Trương Vô Kỵ thấy bà già đó thì ồ lên ngạc nhiên. Nhưng tôi thì sững người không nói được tiếng nào. Trời ơi, đi ngay sau bà ta là cô vợ yêu quái ThùNhi của tôi, những tưởng Thanh Dực Bức Vương giết cô ta chết toi rồi, tại sao vẫn sốngnhăn răng ở đây? Vừa thấy cô ta, ý muốn xông ra cứu Chu Chỉ Nhược vội vàng tan biến, tôi chỉ biết núp vào bụi cỏ thật kín, thậm chí đến lúc bà già Kim Hoa bắt Chu Chỉ Nhược đi theo mụ, tôi vẫn chẳng dám ngẩng đầu lên. Bóng bà ta và bọn Nga My phái vừa đi, Triệu Mẫn vội vàng kéo chúngtôi đi theo. - Tại sao phải đi theo bàta? Trương Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi. - Huynh không nghe nói mụ sẽ tới đảo Linh Xà hay sao? Nhân chuyến này ta đi biển chơi một chuyến. - Không phải bà nói sẽ đi đến Băng Hoa đảo hay sao? - tôi ngạc nhiên hỏi. - Ừ, thì đến Linh Xà đảo chơi xong chúng ta sẽ bắt tàu đi Linh Xà đảo luôn, đi một chặng đường dài không tốn véthì tội gì. Nghĩ cũng chí lí, hai huynh đệ chúng tôi lập tức gật đầu. Lúc ngồi thong dong trên thuyền, tôi ngạc nhiên hỏi Trương Vô Kỵ: - Đại ca này, em không hiểu nổi, tại sao đại ca nhất định phải tới Băng Hoả đảo để cứu nghĩa phụ anh? Tình cha con anh thâm nặng đến vậy sao? Em không tin anh vì đón ông ta mà lặn lội đến tận hòn đảo ma quái đó đâu. - Mày đúng là hiểu tao -Trương Vô Kỵ cười lớn vỗ vai tôi - thực ra cáchđây ít lâu tao lang thangtrên internet thì thấy một thông báo có một tay tỉ phú Ả Rập nói muốn mua Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao. Đồ Long đao ở trong tay nghĩa phụ ta, nếu ta về lừa ông ta chắc chắn nó sẽ dễ dàng là vật trong tay ta, giờ Ỷ Thiên Kiếm lại ở trong tay Triệu Mẫn, nếu ta chịu khó nịnh bợ ả mấy câu, chắc ả cũng không chịu từ chối. - Thảo nào đại ca dễ dàng đồng ý với con bé đó như vậy. Em bái phụcđại ca, cái gì cũng tính toán cả. - Còn nữa, nếu đón được nghĩa phụ của ta về, có thể đưa người lên làm giáo chủ, lúc đó ta khỏi phải lo bị sai nhabắt về tội tiền giả nữa Tối hôm đó, tôi thấy khó chịu trong người bèn quyết định đi ra mạn thuyền hóng gió, song cũng phải cảnh giác đến tột bậc, dù sao mình cũng là người đi tầu lậu vé, nhỡ bị ngườita phát hiện bắt đền thì chết toi.
hồi 9: Thuyền Ra Hải Đảo phần 2
Chợt nghe tiếng huyên náo ở góc tàu, tôi vội vàng chạy lại, thì nghe tiếng nàng Chu Chỉ Nhược trong mộng của tội kêu lên: - Bà định làm gì tôi? Tôi hoảng hồn thầm nghĩ chắc chắn nàng đang bị người ta bức hiếp, định vọt ra giải cứu thì đã nhìn thấy mụ vợ yêu quái của tôi đứng thù lù ở đó khiến tôi không khỏi giật mình, đành im lặng ngồixuống chống mắt dõi theo: Lại thấy mụ già Kim Hoa Bà Bà cười hăng hắc: - Hô hô, mi nghĩ ta sẽ làm gì? Ngươi xinh như hoa như ngọc thế này, nếu đem bán vào vũ trường chắc chắn được giá lắm đây. - Bà không có quyền, tôi sẽ kiện bà buôn bán phụ nữ trái phép. Nghe vậy, gương mặt xấu xí của Kim Hoa Bà Bà chợt xám nghoét lại, mụ lạnh lùng hừ một tiếng rồi vung chưởng đánh thẳng xuống mặt sàn tàu. Rầm, bên cạnh Chu Chỉ Nhược xuất hiện một lỗ thủng to tổ bố, mặt nàng sợ đến tái mặt. Kim Hoa bà Bà thấy ChuChỉ Nhược sợ hãi thì ngửa mặt cười lớn: - Thực ra thách mi đấy, đừng quên Linh Xà đảo là địa bàn của ta, bảo kêvô số kể, ngươi chống đối lại ta chỉ có một conđường chết, thôi cứ yêntâm chuẩn bị làm vũ nữ nghe chưa con? Mụ ngúng nguẩy ngoáy mông bỏ đi, mặc kệ Chu Chỉ Nhược tội nghiệp thút thít trên sàn tàu. Thấy nàng tội nghiệp làm sao, tôi chẳng thể cầm lòng, vội vàng lén chạy lại ngăn vách phía sau nói thầm lên tai nàng: - Chỉ Nhược cô nương. Đang đêm hôm khuya khoắt, tự nhiên nghe giọng nói từ phía sau vang lên, Chu Chỉ Nhượcgiật mình hét toáng lên: - Ma, chúa ơi, ma cứu con. Nàng giật mình một, tôi còn giật mình sợ hãi gấp mười, nếu giờ để Kim Hoa Bà Bà tới đây, tôi không chết mới gọi là lạ. Nhưng lại nghe giọng mụ vợ quái đản của tôi nói: - Ừ, nhiều ma lắm, cố mà chịu nghe em. Nghe ả nói vậy, tôi thở đến phào rồi nhẹ nhàngnói: - Chỉ Nhược cô nương, là tôi đây. - Tôi là thằng nào, đừngnhận vơ nhé. - Chu Chỉ Nhược cáu kỉnh. - Sở Lưu Manh đây, cô có nhớ không? - Á, - Chu Chỉ Nhược kêu lên mừng rỡ - ông đi cùng Trương Vô Kỵ phải không? Huynh ấy có đi đến không? Nghe nàng nói vậy mà trái tim tôi tan nát, hỡi ôi, mình quan tâm nàng đến vậy mà nàng trước sau chỉ hỏi mỗi tên đáng ghét họ Trương, hắn có gì hơn tôi chứ? Huống hồ hiện giờ y cònđang cặp bồ với con nhỏTriệu Mẫn đáng ghét với ý đồ đào mỏ, hừ, vậy mà cô ta lại quan tâm đến hắn. Tuy nhiên nhìn gương mặt thành khẩn của nàng, làm sao tôi có thểnói dối? Đành thở dài: - Y đang ở trên tàu. - Thật sao? Có phải y thấy tôi bị bắt nên mới đi theo phải không? Biết ngay trong lòng nàng chỉ có một mình tên Trương Vô Kỵ đáng ghét, tôi đành ngậm đắng nuốt cay trả lời nhát gừng từng câu hỏi của nàng rồi an ủi cho nàng yên tâm. Cuối cùng tôi đành trở về gặp Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn. Nghe tôi kể xong, Triệu Mẫn phá lên cười: - Tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ, ông không phải lo. - Bà nói sao? - Thực ra cách đây mấynăm cha ta đã ra lệnh cấm tất cả các hải đảo không được phép mở vũtrường bất hợp pháp, bởi vậy ông cứ yên chí con bé đó không bị bán làm cave đâu. - Thế thì còn khổ hơn, lỡ mụ Kim Hoa Bà Bà đem bán nàng sang biêngiới thì sao? - Thì còn Trương giáo chủ của chúng ta thần công cái thế sẽ ra tay trừng trị mụ ta chứ sao? Nhắc đến Trương Vô Kỵtôi mới sực nhớ từ nãy giờ hai chúng tôi nói chuyện mà đại ca vẫn ngồi im như thóc, tôi ngạc nhiên nói: - Đại ca, sao anh im nhưthóc thế? Nói gì đi chứ? - Yên nào, tao đang tính. - Tính gì vậy? - Tính xem mớ hoa của Kim Hoa Bà Bà bán được bao nhiêu tiền, chừng ấy vàng chứ có ítgì đâu. - Trời ơi, còn tưởng huynh nghĩ gì - Triệu Mẫn lại cười nói - nó là vàng giả đấy. - Sao cô biết? - Đừng quên từ nhỏ tôi sống trong vương phủ, vàng nhái thì chỉ cần nhìn sơ qua là biết, hơn nữa nếu đó là vàng thậtcó mà mụ Kim Hoa đã gẫy lưng rồi còn đâu nữa. - Trời ơi, sao cô không nói sớm? - Hay ta về đi công tử ơi - Tiểu Chiêu nói - ra ngoài đảo chỉ tổ hớp gióphơi nắng, đen hết da. - Cô yên chí, đợi về đất liền tôi sẽ cho cô cả núi sữa dưỡng da tha hồ mà tắm cũng được - Triệu Mẫn lên tiếng. - Mà sao bà cứ đòi về thế? - tôi ngạc nhiên - hay là lại hẹn với thằng nào ở đất liền? - Làm gì có? - Tiểu Chiêu đỏ mặt - tôi chỉ không thích ra đảo thôi. - Tôi thì thà chết chứ không bỏ Chu Chỉ Nhượcở lại. * * * Suốt mấy ngày long đong trên biển, cuối cùng chúng tôi cũng lên được Linh Xà đảo. Đau đớn thay, tìm khắp đảo cũng chẳng có khách sạn nào, hại Trương Vô Kỵ suốt ngày ca thán điếc cả tai. Điều tai hại nhất chỉ vì chờ hai vị cô nương mông má tân trang hơn hai tiếng đồng hồ trướckhi xuống tàu làm chúng tôi mất dấu Kim Hoa Bà Bà, lúc tôi ngoácmồm ra trách bọn họ thìTrương Vô Kỵ lại tỏ vẻ ga lăng ngăn cản, đúng là đồ đạo đức giả. Không biết làm sao, chúng tôi đành dựa vào mấy gốc cây ngủ trưa. Đúng lúc đó, tôi chợt nghe tiếng gầm khủng khiếp vang lên, mọi người đều giật mình hoảng hốt. Tôi gào lên: - Đứa nào phá làng phá xóm thế hả? Định khôngcho ai ngủ chắc? Vừa lúc đó, tôi liền bị Trương Vô Kỵ cốc vào đầu: - Mày nói ai thế hả? Có biết người đó là nghĩa phụ của ta không? - Nghĩa phụ anh ư? - tôi ngạc nhiên.
hồi 9: Thuyền Ra Hải Đảo phần 3
- Không phải ông ấy đang ở Băng Hoả đảo sao? - Ừm, biết đâu ông ấy đidu lịch đến đây? - Làm quái gì có công tydu lịch nào mò đến tận Băng Hoả đảo mà tiếp thị chứ? - Biết đâu đấy, thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, chuyện nghĩa phụ đi đó đây cũng là chuyện bình thường. - Không đúng, dù có người đến đảo cũng không lý do gì Sư Vương chịu rời khỏi đó, hơn nữa Linh Xà đảo đâu phải là điểm du lịch,người có mặt ở đây chắc chắn có gì uẩn khúc. Nghe vậy, Trương Vô Kỵ xám mặt, vội chạy như bay tới phía tiếng kêu. Nhưng mới chạy được một đoạn chúng tôi đã bị mấy tên cái bang chặn lại: - Xin lỗi quý khách, nơi đây là đất tư, muốn vàophải mua vé. Trương Vô Kỵ nghe vậynổi giận, y ra tay điểm liên tiếp vào huyệt đạo của mấy tên đó rồi vọt thẳng tới.