Có cảm tưởng Linh mô tả mèo với sư tử chẳng khác gì nhau vàthật tội nghiệp cho ai tin vào những gì Linh nói. Điều bấu víu duy nhất là bác ấy tên là Trà, một cách tên chứng tỏ lòng yêu mến làng gốm xứ và cũng là tên chung của vài con người khác ở đây.
Trong lúc đi nhờ vả người ởđây thì mình mới biết họ cũng có một đức tính khác nữa là ai cũng có khả năng trở thành diễn viên hài.
- Cô chỉ biết bà Ấm con ông Chén thôi chứ Trà thì cô chịu. Hay cháu thử xem quabộ uống trà này xem, đẹp lắm đấy nhé!
- Trà con tôi nó mới có mấytuổi, thế cô cậu tìm nó để làm gì? Không phải tính mối lái nó sang Trung Quốc cho thẳng già nào chứ? Mặtnon choẹt thế kia mà vô học, mất dậy!
1 tiếng đồng hồ trôi qua, đi nát cả khu rồi mà vẫn không tìm được nhân vật Trà đâu cả. Đang đi thì Linh đứng lại nhìn chằm chằm xuống bờ ao trông sạch hơn cả nước mà mình vẫn tắm. Chẳng lẽ bác Trà mà em đang tìm lại ở dưới đấy?
- Em tìm gì ở dưới đó vậy?
- Không có gì? Chỉ là em nghĩ là ở dưới đấy có cá và em không biết mình có nênthò tay xuống dưới nghịch không?
- Đừng dở hơi đi, rét như hắt nước vào mặt thế này thì cá cũng bị sổ mũi đấy.
- Kệ em đi, anh mà nói nữa là em nhảy xuống đấy. Nghĩđến việc gặp lại bố mà chỉ muốn đứng ở đấy suốt.
Linh cười, nhưng trông em gượng gạo lắm. Mặt em tái đi vì lạnh. Mình đưa tay vuốt nhẹ má em mỉm cười
- Trời lạnh lắm, nếu không có anh thì em phải tự chăm sóc mình đấy.
- Hưng dở hơi. Tự nhiên lại nói vậy là sao?
- Anh dở hơi á? Thế có thấy ai như em không, đứng trước ao làng và tự hỏi là ở dưới có cá không nữa.
Em cười và quay trở lại ngã ba lúc đầu. Ừ nhỉ, tại sao mình lại nói như thế? Mình cũng không biết, cứ như có cái gì đó điều khiển bắt mình nói. Nhưng đúng là Linh phải tự chăm sóc bản thân nếu không có mình là tốt nhất.
Lúc này đã gần 12 trưa, ai cũng chui vào quán xá nào đó ăn với uống cùng đôi tay đầy đất. Trở lại ngã ba mà hai đứa chẳng biết đi đâu, thôi đành đi về hướng bên trái mà lúc trước mình chỉ. Trước khi đi, mình với Linh có mang đồ ăn sẵn theo nên việc đầu tiên là phải tìm một chỗ ngồi nghĩ đã. Khi đi qua một ngôi chùa có khuôn viện rộng vàđẹp liền chỉ trỏ kéo nhau vào xem. Trong đây lại còn có cả ghế đá. Linh tí tả tí tởn lượn lờ một vòng khắp nơi, tự nhiên như ruồi. Hóa ra là em đi hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Một ni cô chỉ cho là gian phía sau, bên phải lối đi chính. Lúc này thì mình ngồi ở ghế đá nghỉ một saucả sáng vác theo hai cái bị to đùng. Vừa đặt mông xuống chưa được giãn cái lưng cho đỡ mỏi thì giật mình khi nghe tiếng Linh hét thất thanh kèm theo tiếng chó sủa.
- Cứu em với Hưng ơi, em bịchó cắn rồi!!!!!!!!
Nhưng đến khi mình xuốnggian dưới thì Linh lại khôngcho mình vào
- Đứng im, anh không được vào! Em chưa mặc quần đâu!
Hóa ra là trước cửa nhà vệ sinh có xích một con chó ta to kếch xù. Có lẽ khi đi vào không để ý, lúc đang ở trong đó thì con chó mới xông vào và thành ra như thế này đây. Mình cười khúckhích khi thầy Linh ra sức giữ cái cửa từ bên trong, còn con chó ra sức cào cửa bên ngoài.
- Ở yên đấy, để anh dụ nó đi.
Nhưng dụ bằng cách nào thì mình cũng chưa nghĩ ra. Mình chạy lại ghế đá, lấy gói dăm bông ra để dụ nó xem thế nào. Lúc này có một ni cô từ trong điện chùa chạy xuống. May quá, con chó thấy chủ nên thôi gầm gừ, nhưng Linh vẫn chưa dám ra. Ni cô phải vàotận trong để đưa Linh ra ngoài mà cứ tủm tỉm cười. Trông mặt Linh tái mét nhưtàu lá chuối.
- May nhé, suýt nữa vừa bị cắn mà vẫn không kịp mặc quần.
- Anh còn đùa được à?
Hai đứa cảm ơn ni cô về sự can thiệp đúng lúc. Ni cô này tuy mặc áo chùa nhưngvẫn để tóc nên Linh cứ ngạcnhiên mãi.
- Sao sư thầy vẫn còn tóc ạ? - Nghe em hỏi ngô nghê làm mình vừa buồn cười, vừa xấu hổ.
Mình liền giải thích là có những người ở chùa nhưngvẫn để tóc chứ không thoáttục. Ni cô gật đầu đồng ý khi mình nói thế, tuy nhiên Linh càng lúc càng chơi khó.
- Thế có nghĩa là sư thầy vẫn được ăn thịt phải không ạ?
Đến đây thì mình chịu chết, chẳng biết phải nói thế nào nữa. Trước khi bị cầm chồi đuổi ra khỏi cái sân đẹp đẽ này mình liền hướng sang một câu chuyện khác. Mình hỏi ni cô là có được ngồi đây ăn uống và nghỉ ngơi không. Nhất là ăn bánh mì dăm bông với pa tê ngay trong sân chùa. Ni cô bảo làchỉ giữ vệ sinh là được, mayquá.
- Lần sau thì không biết thì đừng hỏi linh tinh nhé. Đi với em anh xấu hổ quá.
- Không biết thì phải hỏi chứ. Chẳng qua là không giống như những gì em nghĩ thôi.
- Biết thế để chó săm cho em một vết vào mông có phải đỡ nói linh tinh không
- Đau lắm, với lại anh như thế thì chẳng giống mông bánh dầy nữa đâu. - Linh cười.
- Đùa, em nghiêm chỉnh một tí được không. Đang ở trong chùa đấy, em muốn làm ô nhiễm bầu không khíở đây à.
- Xí, không nghe thấy là không biết, là không có tội. Với lại những gi em nói là chân thật chứ có gian dối đâu.
Đúng là hết lời với em, vừa trẻ con mà cũng trẻ trâu không chịu được.
Lâu rồi mới có một bữa trưa vừa ngon và khung cảnh cũng đẹp đẽ như thế này. Tuy rằng rét run cầm cập nhưng vẫn thích vì chỉ có hai đứa là dở hơi ngồi ở đây.